Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 610: Chương 610



Trình Ninh đã ở cữ một tháng rồi.

Ngoài dì Chung, thì Hàn Đông Nguyên còn mời một người dì vừa giỏi nấu ăn lại vừa chăm sóc người ở cữ và trẻ sơ sinh để về chăm sóc Trình Ninh và Tiểu Đoàn Tử, nhân tiện dì ấy cũng dạy dì Chung cách làm canh và đồ điểm tâm kiểu Quảng Đông.

Khi Đoàn Tử được một tháng tuổi, thì Tiêu Lan đã tặng cô bé một chiếc khóa vàng nhỏ, có hình tròn rất dễ thương.

Ngoài chiếc khóa vàng nhỏ này, thì bà nội Hàn, Hàn Kỳ Sơn, Trình Tố Nhã, Lý Tú Nga, Lương Hằng Châu, Lương Ngộ Nông và rất nhiều người khác, đều đã tặng cho cô bé rất nhiều thứ, ngay cả giáo sư trước đây của Trình Ninh khi cô còn học tại Học viện Mỹ thuật, và cũng là chị cả của Lương Ngộ Nông là giáo sư Lương cũng đã đặc biệt tới đây để tặng cho cô bé một bức tranh mèo đồ chơi, khi lấy nó ra thì mọi người đều nói nó là đồ chơi nhỏ, nhưng thực tế nó lại không phải là đồ chơi nhỏ gì cả, cho nên chiếc khóa vàng của Tiêu Lan cũng không tính là đồ đặc biệt dễ làm người khác chú ý.

Trình Ninh cũng nói đùa với bà nội Hàn rằng, Đoàn Tử bây giờ chắc chắn là người giàu nhất của gia đình bọn họ rồi.

Bà nội Hàn cười, và nói: “Bởi vì con bé được sinh vào giờ tốt.”

Thực ra lúc Hàn Đông Nguyên còn nhỏ, thì bà ấy cũng từ nói với bọn họ là anh được sinh ra vào giờ tốt, cho nên hiện tại bọn họ càng ngày càng tốt hơn.

Ngày hôm sau thì mọi người đều giải tán, thế nhưng Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông lại đến một lần nữa, ngoài ra Tiêu Lan còn mang một chiếc hộp gỗ đến cho Trình Ninh, nhưng Trình Ninh lưỡng lự trong khi mở nó ra, thế là lúc mở nó ra thì cô liền trực tiếp bị sốc.

Chiếc hộp gỗ được chia thành nhiều lớp, bên trong chứa đầy các loại trang sức ngọc lục bảo, ngọc trai và vàng đỏ, khó có thể làm mù mắt bất cứ ai.

Trình Ninh nhìn Tiêu Lan.

Tiêu Lan nói: “Đây là một số đồ đạc mà ông cố của con để lại trong nhà cũ, lần trước mẹ bảo con đem đi, thì con lại không muốn, nếu như con đã không muốn rồi, thì cứ để lại đây sau này hãy giao nó lại cho Đoàn Tử nhé”

Trình Ninh: "...”

Được rồi, vậy thì cô sẽ thay Đoàn Tử nhận nó nhé.

Dù sao thì Đoàn Tử lần này cũng đã triệt để trở thành người giàu nhất trong nhà họ rồi.

Trình Ninh sẽ bắt đầu kỳ thi cuối học kỳ vào giữa tháng mười hai, và sau đó sẽ bảo vệ tốt nghiệp vào cuối tháng mười hai.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, cô lại một lần nữa đứng đầu, và đạt điểm cao trong buổi bảo vệ khóa luận tốt nghiệp, cuối cùng cô không chỉ giành được giải luận văn xuất sắc nhất của lớp này, mà đồng thời còn giành được giải thưởng Sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất của đại học Quảng Thành.

Vì đây là khóa tốt nghiệp đầu tiên sau khi nối lại kỳ thi tuyển sinh đại học, cho cả nên giáo viên và sinh viên toàn trường đều rất quan tâm đến hai giải thưởng này.

Khi nghe tin Trình Ninh đồng thời đoạt được giải bài báo cáo hay nhất và giải tốt nghiệp xuất sắc nhất, thì toàn trường đã xôn xao. Cái này, làm sao có thể xảy ra được? Cô còn bận sinh con, chăm sóc con, làm gì có thời gian ôn luyện chứ?

Lập tức rất nhiều người đã đặt ra nghi vấn, cho nên đã có rất nhiều báo cáo cùng với thư nặc danh đã bay về văn phòng lãnh đạo của hội đồng nhà trường, và cuối cùng lãnh đạo nhà trường cảm thấy dù có làm rõ chuyện này thì cũng không thể ngăn cản được sự nghi ngờ của mọi người, thế là liền trực tiếp mang thành tích và hồ sơ khen thưởng của sinh viên đạt danh hiệu sinh viên tốt nghiệp xuất sắc trong bốn năm qua mà dán trực tiếp lên trên bảng thông báo của thư viện, còn luận văn tốt nghiệp, thì mọi người có thể đến thư viện để mượn trực tiếp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hiệu trưởng nhà trường lên tiếng, và nói: “Nếu các bạn nghi ngờ về kết quả bình chọn giải thưởng tốt nghiệp xuất sắc nhất của trường, đồng thời cảm thấy nhà trường thiên vị, nếu các bạn nghi ngờ về việc ai đã nhận được vinh dự này thì hãy đến văn phòng công vụ của trường để kiểm tra điểm số và hồ sơ giải thưởng của bọn họ mà đọc lại từng cái một cho tôi, bao gồm xếp hạng hàng năm của các phòng ban, khi nào thì xuất bản cuốn sách gì, và giải thưởng gì đã được nhận, sau đó thì các bạn tự mình lấy ra từng cái một mà so sánh, nếu bạn thực sự giỏi hơn những người khác, vậy thì nhà trường sẽ ngoại lệ mà trao cho bạn giải thưởng tốt nghiệp xuất sắc nhất cho bạn.

Sinh viên toàn trường: "...”

Họ đến thư viện để xem sơ yếu lý lịch được dán rõ ràng ở đó của Trình Ninh, sau đó xem khoảng chục album thiết kế mà cô đã xuất bản trong sáu năm qua trên kệ trưng bày bên dưới, rồi xem thiết kế nhà ở, nội thất văn phòng của cô. Những thiết kế ấy đã sớm được sử dụng làm kiến trúc nội thất trong các tòa nhà khác nhau ở một số thành phố lớn bao gồm Bắc Thành, Thâm Quyến và Quảng Thành. Sau khi xem xong tất cả chỉ cảm thấy mặt mình như nóng bừng lên.

Sau lễ tốt nghiệp cuối khóa, thì ba sinh viên đạt giải tốt nghiệp xuất sắc nhất đã được mời đến thư viện để báo cáo chia sẻ.

Cuối cùng sau khi Trình Ninh nói xong, thì hiệu trưởng nhà trường liền bước lên sân khấu, nói: “Đừng lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào việc mang thai và sinh con của người khác, như thể nếu đang mang thai, sinh con thì sẽ không có thời gian đi học, cũng như giải thưởng sinh viên xuất nhất sẽ biến thành là của bạn, hãy thử nghĩ lại, nếu có người đang mang thai sinh con mà có thể làm được tất cả những điều này thì bạn làm được gì, hơn nữa các bạn chỉ nhìn chằm chằm vào việc họ có ít thời gian học tập, và ôn tập hơn, nhưng các bạn lại có nhiều thời gian hơn, nhưng mà thành tích các bạn lại kém hơn, vậy thì các bạn đã học được gì rồi?”

Các bạn sinh viên: "....”

Tiểu Đoàn Tử chính là được sinh ra một cách rầm rầm rộ rộ như vậy đó!

Cô bé đã nổi tiếng ở Đại học Quảng Thành từ khi mới sinh ra, và nhanh chóng trở thành người giàu nhất ở nhà họ Hàn.

Tất nhiên, đó chỉ là một cái tên, tài sản đứng tên cô bé không phải do cô bé nắm giữ.

Thực tế, trong quá trình trưởng thành của cô bé, thì năm nào cô bé cũng luôn trong trạng thái thiếu tiền.

Bởi vì từ nhỏ cô bé đã muốn làm rất nhiều việc, nhiều việc trong số đó tốn rất nhiều tiền, điều này khiến cô bé luôn thiếu tiền tiêu vặt trong một thời gian dài, lại còn nợ mẹ rất nhiều, vì vậy cô bé phải nghĩ ra cách kiếm tiền thật nhiều để trả nợ cho mẹ.

Ví dụ, khi cô bé năm tuổi thì cô bé cảm thấy tranh của mình rất đẹp, cho nên cô bé muốn xuất bản một cuốn sách tranh giống như mẹ cô bé, thế là mẹ cô bé đã giúp cô bé chọn tranh, và viết lời tựa cho cô bé, nhưng cô bé lại muốn tự mình làm. Tự móc tiền tiêu vặt của mình ra xài, ngoài ra còn tìm mẹ cô bé để vay một phần, với mục đích là xuất bản một cuốn sách tranh ảnh bằng chính chi phí của mình.

Ví dụ nếu cô bé muốn mua thêm một chiếc váy hoặc đồ chơi đẹp, mẹ cô bé sẽ không hạn chế, nhưng cô bé phải lấy tiền của mình mua mới được.

Thậm chí dù cô bé có muốn đi du lịch đâu đó, thì cô bé cũng có thể tự mình lên kế hoạch, và tự chi trả, tất nhiên, ba mẹ sẽ đi cùng cô bé, nhưng nếu chi phí của ba mẹ cũng được đài thọ thì sẽ tốt hơn.

Vì vậy, dù nhà máy của ba ngày càng lớn, và hoạt động kinh doanh của công ty ngày càng phát triển, ngoài ra xưởng thiết kế của mẹ cũng đã nổi tiếng trên toàn quốc, thì bạn học Đoàn Tử vẫn phải thường xuyên sử dụng sổ sách kế toán của chính mình để tính toán, tính toán khi nào cần sử dụng cái gì để tiền của chính mình có thể đầy túi hơn một chút.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 611: Chương 611



Khi còn là trẻ sơ sinh Đoàn Tử là một cô bé rất nghịch ngợm.

Khi vừa mới sinh ra tiếng khóc của cô bé đã rất lớn rồi, không giống như những đứa trẻ khác khóc như những chú mèo con.

Cô bé khóc khi thay tã, khi đói bụng cũng khóc, hơn nữa còn khóc rất lớn, và tràn đầy năng lượng, ngoài ra đổi chân nhỏ lại còn biết bay nhảy, không có một chút gì gọi là kiên nhẫn cả.

Đợi khi được vài tháng tuổi, thì cô bé liền nảy sinh sự nhiệt tình đối với môi trường xung quanh, đầu và tay nhỏ bé luôn khám phá thế giới mới, đối với cô bé mà nói, thì mọi thứ đều mới lạ, đương nhiên nó cũng mang lại rất nhiều khó khăn đối với cơ thể nhỏ bé của cô bé.

Nhưng cô bé quả thực đã làm cho người ta thích rồi.

Cô bé thích cười từ khi mới được vài tháng tuổi, cho nên đối với người khác chỉ cần cô bé nhép miệng cười thôi, thì trực tiếp có thể làm tan chảy trái tim mọi người theo đúng nghĩa đen.

Hàn Đông Nguyên không phải là người biết chăm sóc trẻ con.

Nhưng khi anh nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử cười như vậy thì anh cũng có cảm giác rất kỳ lạ, cho nên anh liền dùng bàn tay to lớn của mình mà bế cô bé lên, sau đó còn nói với Trình Ninh: “Con bé có đôi mắt biết nói nhiều hơn so với em rồi, khi em còn nhỏ đối với anh thì chỉ biết nhìn chằm chằm mà cảnh giác anh, còn đối với bà nội thì ngược lại luôn cười một cách rất ngốc nghếch”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh: "Đây là lỗi của ai? Anh như vậy mà còn muốn người ta cười với anh sao? Giờ em nghĩ lại, có nhiều lúc em muốn trực tiếp đem vật trong tay mình đặt thẳng vào đầu anh”.

Hàn Đông Nguyên: “...”

Anh rất khéo léo cúi đầu để trêu chọc con gái, sau đó còn nâng lên rồi lại hạ xuống, khiến Tiểu Đoàn Tử vừa mới được mấy tháng tuổi cười “khúc khích”, thế nhưng anh lại làm cho dì Hùng người đang chăm sóc Trình Ninh ở cữ nhìn thấy được, thì liền bị dọa sợ mà vội vàng ngăn anh lại, rồi nói: “Đứa bé vẫn còn nhỏ, xương cốt vẫn còn mềm, lỡ rơi xuống thì sao, không đùa như thế được.”

Hàn Đông Nguyên không có kinh nghiệm nuôi dạy con cái, cho nên nhìn anh giống như kiểu người không chịu nghe lời khuyên, tuy nhiên khi dì Hùng nói đến đây thì anh liền lập tức sửa lại hành vi của mình, sau đó chỉ thở dài, mà nói: “Con bé thật phiền phức”

Trình Ninh ở bên cạnh liền cười khẩy.

Đứa nhỏ này đúng là rắc rối.

Kể từ khi có thể dùng đôi chân ngắn ngủn của mình mà bắt đầu đá thì cô bé liền rất hiếu động, cả đầu và mắt cũng không ngừng chuyển động bốn phía.

Khi cô bé mới hơn bảy tháng tuổi, thì cô bé liền bị ném lên một chiếc giường cao sáu tấc, vừa quay người lại liền có thể chạm vào mép giường mà ngã đập đầu.

Hàn Đông Nguyên một tay ôm lấy cô bé, nhưng anh lại cảm thấy uất ức một cách kỳ lạ, sau đó anh vội nói: "Hồi nhỏ em cũng như vậy sao? Em có cảm giác gì không?”

Nó thực sự, thực sự quá ầm ĩ rồi.

Kể từ khi có con gái, và mỗi khi chơi với con gái, thì anh đều luôn so sánh Tiểu Đoàn Tử với Trình Ninh khi còn nhỏ.

Trình Ninh cảm thấy cách anh bế con gái mình quá thô bạo, cho nên liền ôm lấy nó mà đỡ đôi chân ngắn ngủn của cô bé lên giường, sau đó còn tức giận nói: “Khi em đến nhà của mọi người thì lúc đó em đã được hai tuổi rồi, sao em lại trông như thế này được chứ?”

Hàn Đông Nguyên cũng nghĩ tới đây.

Dường như anh chưa bao giờ nhìn thấy Trình Ninh như thế này.

Bà nội Hàn ở bên cạnh cười, và nói: "Không biết Ninh Ninh mấy tháng tuổi có phải như vậy hay không, nhưng cháu khi còn nhỏ quả thực là như vậy.”

Hàn Đông Nguyên: “…”

Cho dù thế nào, thì Tiểu Đoàn Tử khi còn là đứa trẻ sơ sinh thì vẫn rất hiếu động.

Nhưng khi lớn lên, cho dù bên trong nội tâm như thế nào, thì cô bé cũng dần dần bình tĩnh lại, và trở thành một người có nhiều ý tưởng, và dũng khí thực hiện chúng.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 612: Chương 612



Có rất nhiều người yêu thích Tiểu Đoàn Tử.

Cũng có nhiều người tặng quà cho Tiểu Đoàn Tử.

Trình Ninh cảm thấy không thể nuôi con gái thành một người không biết quý trọng củi gạo, thế là cô liền khiến cho cô bé hiểu được thế nào là lập kế hoạch cho cuộc đời của chính bản thân mình, chứ không thể muốn cái gì thì sẽ được cho cái đó, cho nên từ khi Tiểu Đoàn Tử còn rất nhỏ, thì cô đã cho con bé tự lập một cuốn sổ kế toán cùng với cuốn sổ ghi lại toàn bộ tài sản mà cô bé sở hữu.

Có một số đồ đạc có giá trị, chẳng hạn như châu báu do nhóm người Tiêu Lan tặng, thì Trình Ninh sẽ tự mình giữ gìn cuốn sổ này, và nó thường được cất giữ trong két sắt, bởi vì những thứ này chí ít cũng cần phải đợi sau khi cô bé đến tuổi trưởng thành thì sẽ từ từ giao lại cho cô bé, còn bình thường tiền tiêu vặt hay tiền mua đồ chơi hay những thứ khác thì Trình Ninh sẽ cho cô bé, ngoài ra Trình Ninh còn mời gia sư gia đình toàn thời gian cho cô bé, để cho cô ấy tự do quản lý cô bé.

Cho nên Tiểu Đoàn Tử từ nhỏ đã được tiếp xúc với sổ sách kế toán, thế là đối với việc riêng của mình thì rất rõ.

Khi còn học mẫu giáo thì cô bé đã học cách xâu vòng tay, dây chuyền, trâm cài, bằng nhiều loại hạt khác nhau và bán chúng trong xưởng vẽ của Trình Ninh. Có không ít quý bà đã đến xưởng vẽ của Trình Ninh để xem qua quá trình sản xuất những chiếc vòng tay và dây chuyền nhỏ tinh xảo tuyệt đẹp này, hơn nữa cũng vì là chất liệu tốt, cho nên trông nó cao cấp hơn nhiều so với việc mua nó từ người bán bên ngoài, thế là mấy người bọn họ liền chọn lựa vài chiếc, thậm chí một số còn chạy đến đặt hàng ở quầy lễ tân của xưởng Trình Ninh.

Nhân viên lễ tân cười nói: "Thưa phu nhân bà thật là sáng suốt. Những thứ này đều do chúng tôi tự tay làm, tuyệt đối không phải đồ chơi nhựa thô sơ do nhà máy sản xuất”

Nhưng Tiểu Đoàn Tử rất bận rộn.

Cô bé có rất nhiều việc phải làm, có nhiều thứ cần phải học, cô bé không có nhiều thời gian để làm những chiếc vòng tay và vòng cổ nhỏ mỗi ngày. Lúc hàng được phát hành thì rất nhanh đã được bán hết, thế nhưng cô bé lại không thể cung cấp hàng được, cho nên cô bé liền thương lượng với mẹ, xem có thể thuê người làm việc này cho mình hay không, và cô bé sẽ trả lương.

Trình Ninh:….

Cô nói: “Con tự mình đi tìm người thương lượng nhé, con không phải quen biết rất nhiều người sao? Xem có chị nhỏ nào nguyện ý cùng con làm chuyện đó hay không?”

Dù sao thì tất cả đều tùy thuộc vào cô bé.

Đương nhiên là Đoàn Tử luôn có rất nhiều cách kiếm tiền chứ không riêng gì chuyện này.

Cô bé đã học cách làm bánh bích quy và bánh ga-tô từ từ dì Chung hoặc là gia sư gia đình, khi có hứng thú, thì cô bé còn nhờ gia sư gia đình của mình giúp chuyển bàn ghế vào trong tiểu khu, và tìm một nơi râm mát để bán, tiểu khu này là một khu biệt thự cao cấp, hơn nữa ai mà không biết cô bé nhỏ kia là con của ông chủ Hàn kia chứ?

Cho nên khi Đoàn Tử vừa mở quầy ra, thì cho dù là bánh bích quy nhỏ hay là bánh gato, tất cả rất nhanh đều được người khác mua hết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đợi sau khi tìm được vài chị gái nhỏ cùng cô bé xâu vòng tay, dây chuyền, nhẫn nhỏ, khuyên tai, kẹp tóc, thì cô bé cũng sẽ bày một quầy hàng bên ngoài khi có thời gian, hơn nữa còn có biển hiệu trực tiếp của Tiểu Đoàn Tử, ngoài ra cô bé còn mang đồ của mình tự lại làm lên trên đầu, cho nên chả trách có cô bé nào khi nhìn thấy thì liền không sáng mắt lên kia chứ?

Rất nhanh đã bán sạch như cũ.

Tất nhiên tất cả những điều này không hề làm cản trở việc học của cô bé, bởi vì cô bé cần phải tính toán mọi thứ, cho nên tất cả các phép tính cộng trừ ở trường tiểu học cô bé đều vừa có thể làm nhanh lại vừa trơn tru, ngoài ra phép nhân đơn giản cũng hề đáng kể so với cô bé.

Bởi muốn làm “thiết kế”, hơn nữa từ khi con nhỏ cô bé cũng thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng, cho nên cô bé cũng vẽ rất giỏi.

Tất nhiên rồi, ngoài ra kỹ năng tốt nhất của cô bé là Sanda Taekwondo, bởi vì ba mẹ của bé đã đặc biệt tìm một võ sư, và cho cô bé bắt đầu học nó từ khi ba tuổi, sau đó còn mỗi ngày cô bé đều phải luyện tập.

Tóm lại Đoàn Tử có rất nhiều ý tưởng, và sự nghiệp kiếm tiền từ nhỏ cũng rất hoành tráng.

Trường tiểu học cô bé theo học là một trong những trường tư thục được thành lập sớm nhất ở Thâm Thành.

Có nhiều người địa phương có tiền theo học tại đây.

Việc kinh doanh kiếm tiền bằng chuỗi hạt của Đoàn Tử được làm rất lớn, cho nên từ ba năm trước, khi học tiểu học thì cô bé đã có được một cửa hàng nhỏ của riêng mình, mặc dù hàng ngày đều do Trình Ninh chăm nom, nhưng người khác cũng phụ quản lý, còn Đoàn Tử thì chỉ cần tạo ra ý tưởng, và làm ra nhiều sản phẩm tốt là được.

Công việc kinh doanh của cô bé lớn như vậy, cho nên trong trường không chỉ có một vài người mà là rất nhiều người đã trở thành khách hàng của cô bé, thậm chí còn có những chị gái trung học đã chạy đến để đặt hàng nữa.

Nhưng đối với việc này, thì cô bé thường để bọn họ đến cửa hàng đặt hàng, hơn nữa bởi vì cô bé là một đứa trẻ rất nghe lời, cho nên cô bé đã có một nguyên tắc, là không làm ăn với các bạn cùng lớp trong thời gian đi học.

Bạn cùng lớp Hàn Tư Doãn: "???”

Mặc dù cô bé luôn nói vậy, nhưng lại có rất nhiều người con nhà giàu không quan tâm.

Họ cảm thấy bạn học Hàn Tư Doãn đang thiếu tiền.

Còn họ thì có tiền.

Cho nên bọn đã nói chuyện với bạn học Hàn Tư Doãn, để xem liệu cô bé có thể giúp bọn họ làm bài tập hay không, sau đó bọn họ sẽ cho cô bé tiền.

Bọn họ bảo cô bé hãy viết chữ xấu hơn một chút là được, đừng viết chữ đẹp như thế như bình thường.

Bọn họ có tiền, hơn nữa còn có rất nhiều tiền.

Bạn học Hàn Tư Doãn:…..

Có tiền, rất nhiều tiền, vậy là có bao nhiêu tiền?”

Bạn cùng lớp Hàn Tư Doãn liền hỏi một cách nghiêm túc.

Đối với việc này cô bé vẫn có chút tò mò, bởi vì cô bé rất nghiêm túc trong việc kiếm tiền, cho nên không có lý do gì mà những bạn học này lại giàu hơn cô bé.

Ba mẹ của họ có thể cho họ bao nhiêu tiền?

"Năm mươi tệ”. Cậu bé dẫn đầu tự hào nói.

Ngày nay có rất nhiều công nhân chỉ kiếm được vài trăm nhân dân tệ một tháng.

Khi thấy chiếc vòng tay và chiếc vòng cổ mà anh họ chị họ của cậu bé đã mua từ chỗ của Hàn Tư Doãn, thì cậu bé liền hỏi giá, một chiếc chỉ có vài đồng, ngoài ra còn phải trừ đi chi phí, hơn nữa còn phải cực lực làm nửa ngày thì mới được một xâu chuỗi, vậy thì giá thành cậu bé đưa ra đã rất cao rồi phải không?

Cậu bé nói: “Tớ mỗi người có năm mươi tệ, và có một tháng bài tập về nhà, chúng tớ có vài người, cậu cũng không cần phải tự mình viết, nghe nói cậu không phải có rất nhiều bạn đang cùng cậu kiếm tiền sao? Hãy để họ viết nó, thì cậu vẫn có thể kiếm được một ít lợi nhuận”

Nói xong được một lúc, thì cậu nhóc dừng lại mà ngẩng đầu nhỏ lên mà nói: “Cái này là do cậu đứng nhất lớp, thành tích tốt, không có phạm sai lầm, cho nên bọn tới mới tìm đến cậu, nếu không thì chuyện tốt như vậy, thì có biết bao nhiêu người muốn cướp nhưng lại không cướp được.”

Bạn học Hàn Tư Doãn: “….”

Tại sao cậu nhóc đang ở trước mặt cô bé lại ngu ngốc như vậy.

Bạn học Hàn Tư Doãn liền nhìn cậu bé ngốc nghếch đang ngẩng cao đầu và cắt tóc ngắn trước mặt, đúng rồi, cậu nhóc này tên là Ngô Tam Hòe phải không?

Tại sao phải gọi là cậu bé là Ngô Tam Hòe vậy?

"Cậu có anh em tên là Ngô Tam Quế phải không?”

Hàn Tư Doãn không kiềm chế được mà hỏi.

Bạn học Ngô Tam Hòe sửng sốt trong giây lát.

Bạn học Ngô Tam Hòe vẫn còn chút kiên nhẫn với cô bé đứng đầu lớp hơn nữa lại có vẻ ngoài xinh đẹp Hàn Tư Doãn này, chưa kể là cậu bé đang tìm cô bé để làm việc, thế là sau khi sửng sốt, thì cậu bé vội giải thích: “Không có, cậu nghĩ tên tớ là Ngô Tam Hoè, thì sẽ có một người anh em tên là Ngô Tam Quế sao? Không có, cái tên này của tớ là do ông nội đặt, gọi như vậy là bởi vì trong ngồi nhà ở quê của chúng tớ có ba cây hòe, chứ không có ba cây quế.”

Cô bé nhìn mặt mũi của Ngô Tam Hòe thì lại không nói nên lời.

Người này ngốc như vậy, thì làm sao có thể giao lưu được kia chứ?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 613: Chương 613



Cô bé còn tưởng chuyện này chỉ đến đây thôi.

Ai lại ngời vào buổi tối của ngày hôm sau thì Ngô Tam Hòe đã dẫn ba mẹ đến nhà của bọn họ.

Hàn Tư Doãn ngạc nhiên khi nhìn thấy ba Ngô đang ngồi ở đó một cách thô lỗ, còn mẹ Ngô thì luôn mỉm cười nhưng trong đó vẫn luôn có một chút gì đó xấu hổ, ngoài ra còn người bị dẫn đến là Ngô Tam Hòe cũng đang có vẻ mặt chán nản như một chú gà con.

Lúc này cô bé mới phát hiện ra Ngô Tam Hòe sinh ra cùng bệnh viện với cô bé, hơn nữa còn là cùng ngày cùng tháng cùng năm.

Ba Ngô là người năm đó đã lãnh đạo công nhân của nhà máy xây dựng công xã để giúp Hàn Đông Nguyên xây lên nhà máy và làm vị trí xưởng trưởng của nhà máy.

Chín năm trôi qua, anh ta hiện tại đã mở một công ty thầu xây dựng lớn, để chuyên giúp đỡ mọi người xây dựng nhà máy, tòa nhà.

Còn mẹ Ngô chính là chị dâu họ La người mà đã thuyết phục Trình Ninh sinh con trai trong bệnh viện.

Ba Ngô đến xin lỗi Hàn Đông Nguyên, và nói tên nhóc con này, trông giống hệt anh ta, học hành không được, nhưng lại thích làm ra một số chuyện bàng môn tà đạo, thật đúng là làm trò cười cho người ta rồi.

Vẻ mặt của Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh không hề thay đổi sau khi nghe điều này, nhưng miệng của bạn học Hàn Tư Doãn thì lại co giật.

Bạn học Ngô Tam Hoè này ngốc như vậy, quả thực là do di truyền rồi!

Có ai nói như vậy về bản thân mình chứ?

Kinh doanh ai mà không nghiêm túc... Cho dù có thích làm ra một số chuyện bàng môn tà đạo, thì cũng không cần phải nói thẳng ra phải không?

Ba Ngô và mẹ Ngô đã giải thích toàn bộ câu chuyện với Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh, họ vừa xin lỗi một cách xấu hổ, còn vừa khen ngợi Hàn Tư Doãn, lại còn vừa mắng con trai của bọn họ: “Mỗi tháng có năm mươi tệ, con dùng số tiền đó đi đập ai vậy? Con có biết bạn học Hàn Tư Doãn còn nhỏ tuổi, mà con bé đã biết thiết kế chuỗi hạt, cũng đã từng lấy được giải thưởng thiết kế toàn quốc rồi không, ngoài ra tranh của con bé vẽ, cũng không biết đã dành được bao nhiêu giải thưởng trong các cuộc thi hội họa rồi, con thật là, năm mươi tệ của con thì dọa được ai hả!”

Tóm lại lần này cả ba Ngô và chị dâu La cần phải khuyên răn con trai của mình rồi, hơn nửa còn thành tâm thành ý khen ngợi Tiểu Tư Doãn, và khen ngợi Hàn tổng cùng với Trình Ninh trong việc nuôi dạy con gái một cách có phương hướng.

Ngô Tam Hòe liền cúi gằm mặt xuống, cậu bé giống như trái cà tím đã bị sương giá đánh tan.

Nhưng Ngô Tam Hòe ngốc thì có chút ngốc thật, thế nhưng cậu bé cũng có ưu điểm, đó là rất nhanh đã hồi lại máu, ngày hôm sau khi đến thì cậu bé trở lại trường học thì đã mạnh như rồng như hổ rồi.

Cậu bé lại chạy đi tìm Hàn Tư Doãn.

Cậu bé ngồi phía sau cô bé mà dùng bút gõ nhẹ vào lưng cô bé, nhưng cậu bé vẫn chưa kịp nói xong "Này Hàn.", thì Hàn Tư Doãn quay lại và ấn tay xuống bàn một tiếng "cạch", thế là Ngô Tam Hòe liền kêu lên một tiếng thật lớn, mà toàn thân lại toát mồ hôi lạnh vì đau.

Hàn Tư Doãn nhìn ra là cậu bé, sau đó thì buông cậu bé ra, mà nhướng mày rồi nói: "Là cậu, cậu đang làm gì vậy?”

Sau đó cô bé dừng lại rồi nói: "Sau này đừng động tay động chân, bởi vì tớ nhạy cảm hơn với các đòn tấn công từ phía sau, ngoài ra bởi vì đây là trường học cho nên đã tính là nhẹ tay với cậu rồi, nếu là bên ngoài, thì tay cậu sẽ bị trật khớp đó. Đừng la hét nữa, đâu có đau đến như vậy đâu?”

Ngô Tam Hòe cảm thấy rất uất ức.

"Cậu tìm tớ để làm gì?” Hàn Tư Doãn hỏi cậu bé một cách tò mò, "Vẫn còn muốn tớ giúp cậu làm bài tập sao?”

Cậu bé đã bị ba mắng không còn mặt mũi, đến mức còn dùng cây gậy lớn để đánh cậu bé nữa, cho nên cậu bé còn dám tìm cô bé để làm cái gì đây?

Cậu bé hỏi: "Này, cậu làm sao nghĩ ra được cách kiếm tiền vậy?”

Hàn Tư Doãn: "…. Cậu vẫn còn muốn lấy tiền để tớ giúp cậu làm bài tập à?”

Ngô Tam Hoè: "...”

Có thể đừng lôi chuyện cũ ra nói có được không?

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngô Tam Hoè cảm thấy chuyện này đã trở thành quá khứ đen tối của chính mình.

Từ đó trở đi, cậu bé cũng bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền và không bao giờ hối hận.

Nhưng hiện tại, cậu bé chỉ là fan của bạn học Hàn Tư Doãn mà thôi.

Ngô Tam Hoè thường xuyên chạy đến nhà họ Hàn, còn chị dâu La cũng thỉnh thoảng đến thăm Trình Ninh, ngoài ra chị ấy còn nói chuyện với bà nội Hàn, dì Chung, hơn nữa còn mang không ít cơ hội kinh doanh cho Trình Ninh, bởi vì suy cho cùng thì việc xây dựng nhà máy và nhà ở của Ngô gia, đều do Trình Ninh làm thiết kế nội thất, trong khi đó hiện tại phần lớn hoạt động kinh doanh của Hàn Đông Nguyên là làm sản phẩm gia dụng, cho nên nếu như muốn, thì hai nhà vẫn có rất nhiều thời gian để hợp tác, thế nên ba Ngô thậm chí còn muốn Trình Ninh giúp anh ta thiết kế và đấu thầu một số dự án lớn, nhưng đối với vấn đề này thì Trình Ninh luôn rất thận trọng, và sẽ không tùy tiện nhận một dự án như vậy.

Tóm lại vì các con là bạn cùng lớp, cho nên hai gia đình dần dần trở nên thân thiết với nhau.

Nhưng Hàn Đông Nguyên thực sự không thích Ngô Tam Hòe cho lắm.

Anh luôn có cảm giác như cậu bé này đang theo đuổi con gái anh.

Thật sự vừ ngu ngốc lại vừa không có phẩm chất.

Trình Ninh nghe được những gì anh nói thì không khỏi bật cười, mà nói: “Là bạn nhỏ cùng chơi với nhau thôi, có gì đâu, hơn nữa, trong số những cậu bé vây quanh Đoàn Tử, thì anh đã thích qua ai rồi?”

“Tấn Kiều thì anh nói cậu bé tuổi còn nhỏ mà lại có suy nghĩ sâu sắc, trong bụng toàn ý nghĩ xấu một chút thật lòng cũng không thấy, nhưng cậu bé đó đối với Đoàn Tử từ nhỏ tới lớn muốn gì là cho đó, vậy mà anh vẫn còn nghĩ cậu bé đó là một chút thật lòng cũng không thấy sao?”

“Tấn Linh thì anh lại nói cậu bé ấy quá yếu đuối, lại trở về nói Tam Hòe thì anh chê cậu bé quá ngu ngốc đối với Đoàn Tử lại không có phẩm chất......Anh ba, bọn chúng chỉ là bạn của Đoàn Tử, em nhìn anh trong lúc này giống như là anh đang nhìn bạn trai của con bé, hơn nữa còn trực tiếp giống như đang chọn con rể vậy đó, Đoàn Tử vẫn còn nhỏ mà”

Hàn Đông Nguyên:….

“Đúng rồi, ngày đó chị dâu La còn nói với anh, hỏi là anh có muốn sinh thêm một đứa con nữa hay không?”

Trình Ninh bước tới mà kéo lại bộ vest và cà vạt của anh, rồi cười và nói: “Chị ấy ngược lại chưa bao giờ quên việc phải có con trai, chị ấy sợ sự nghiệp của anh càng ngày càng phát triển, xã giao càng ngày càng nhiều, thì tương lai ở bên ngoài sẽ làm ra một đứa con trai.”

Cô bước tới ngửi ngửi, sau đó thì chán ghét nói: "Có mùi như rượu.”

"Không sinh”. Hàn Đông Nguyên không chút do dự từ chối.

“Cần con trai để làm gì?” Anh cười khẩy, rồi nói: “Họ ngược lại đã sinh ra được một đứa con trai, nhưng chính là ngốc không chấp nhận được, như thế cho anh mười đứa anh cũng không cần.”

"Xong rồi, không cần phải khinh thường người khác đâu.”

Trình Ninh né tránh nụ hôn lên đầu của anh, sau đó đẩy anh đi tắm, và nói: “Sau khi uống rượu thì không được phép hôn em”

Cô vẫn không nói với anh, là chị dâu La đã nói với cô, đứa trẻ ngốc đó đã cùng chị dâu La xem ti vi, bọn họ đã xem một bộ phim truyền hình đẫm nước mắt về việc bệnh viện báo cáo sai về huyết thống của đứa trẻ, thậm chí còn nói với chị dâu La rằng, "Mẹ ơi, con với Tư Doãn là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, và lại sinh cùng một phòng bệnh, có khả năng báo cáo nhầm không ạ?”

Chị dâu La căn bản chính là vì đều này mà nước mắt lưng tròng, nhưng sau khi nghe được những gì cậu bé nói ra thì liền mất hết cảm xúc, thế là chị ấy đánh cậu bé, rồi mắng: “Con còn không nhìn thấy bản thân của mình trông như thế nào sao, Tư Doãn thì giống ba mẹ của con bé, bế nhầm sao, cái đầu này của con là để chứa phân à sao bỗng nhiên lại ngu ngốc quá vậy?”

Hahahahha. Trình Ninh nghe kể cũng không biết nói gì cả.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 614: Chương 614



Hàn Đông Nguyên biết vợ mình không thích mùi t.h.u.ố.c lá và rượu.

Khi ở bên ngoài hễ có bất cứ cuộc xã giao nào mà phải uống rượu, trước khi về nhà anh chắc chắn sẽ tắm rửa sạch sẽ.

Anh cũng không thích mang những mùi đó về nhà.

Tuy nhiên hôm nay là cô chủ động kéo lấy cà vạt của anh, lúc này cô lại né tránh nụ hôn của anh, Hàn Đông Nguyên vươn tay ra, uốn cong các ngón tay, dùng đốt ngón tay ấn vào trán cô, uể oải nói: “ Được thôi, vậy em đợi anh nhé.”

Trình Ninh:….

Cô cảm thấy anh hôm nay uống hơi nhiều.

Hai người kết hôn nhiều năm như vậy tuy thời gian ở bên nhau không nhiều nhưng đa phần thời gian đều có sự ấm áp và tình yêu tràn ngập, hai người sẽ trao cho nhau những nụ hôn, nụ hôn ban đầu ban đầu dành cho nhau chủ yếu là tình yêu dịu dàng, mặc dù cuối cùng nó sẽ bùng cháy.

Nhưng giống như hôm nay, ánh mắt nhìn thẳng của anh ấy như muốn vén áo ai đó ra, mang theo ý nghĩa cháy bỏng, thường là khi anh ấy mất kiểm soát.

Sau khi Đoàn tử ra đời được một khoảng thời gian dài thì Trình Ninh đã dồn hết sự tập trung vào Đoàn tử và công việc ở phòng làm việc bản thân, có phần khá bỏ bê Hàn Đông Nguyên.

Lúc đó Hàn Đông Nguyên khá là oán trách.

Trình Ninh liền dỗ anh, nói: “ Em nghe nói giữa hai vợ chồng sẽ có bảy năm rạn nứt, tại sao lại thế? Bởi vì hormone, một thứ gọi là dopamine đã đưa hai người đến với nhau trong bảy năm đầu tiên sẽ không còn nữa và tình yêu sẽ chuyển thành tình cảm gia đình nhưng thứ này không phải là không thể thay đổi được, chúng ta bình thường sẽ đem một phần sự tập trung lên những chuyện khác, bảo vệ một chút cảm giác tươi mới, còn nữa, ăn cái gì thì cũng không nên ăn no quá, ngay cả khi ăn no bảy mươi phần trăm thì chỉ nên ăn no năm mươi phần trăm là đủ, như thế mới có thể duy trì được cảm giác sảng khoái, nếu không sẽ bị no cả ngày, đồ ăn có ngon như nào cũng sẽ cảm thấy bị ngấy.”

Hàn Đông Nguyên: “...”

"Cái vớ vẩn gì thế?

“Năm phần?”

Anh cười nhạt, “ Em bây giờ có cho anh no nổi một phần không?”

Trình Ninh: “...”

Anh không phải là chưa từng phục thù cô.

Không phải cô nói no năm phần sao?

Anh hôn cô, đủ loại k*ch th*ch, sau khi cô sinh Đoàn tử thì cơ thể càng trở nên nhạy cảm hơn, khi bị anh chọc ghẹo đến mức bủn rủn người, anh hỏi cô: “ Em no một nửa chưa?”

Liền để cô sang một bên mà đi ngủ... nhưng những chuyện như này thì anh sao có thể cứng rắn hơn cô?

Cô chỉ cần ôm một cái vào cổ anh, hôn anh dịu dàng và rúc vào người anh, cuối cùng người kiềm chế không nổi chắc chắn vẫn là anh.

Hàn Đông Nguyên cũng khinh thường lý luận giữ gìn cảm giác tươi mới của cô, nói với cô: “Anh ở bên em từ khi em mới biết đi, có thể có bao nhiêu sự mới mẻ đối với em?”

Trình Ninh nói những lời lẽ chính xác: “ Vậy, vậy không phải lúc đó chưa đạt được sao??”

Hàn Đông Nguyên: “...”

Cũng không thể nói không đúng.

Ngược lại cô ấy nói gì cũng có lý.

Hàn Đông Nguyên không phải là người nói đạo lý, nhưng ở bên cô ấy thì phải làm quen với việc dù cô ấy nói có lý hay không thì cô ấy vẫn đúng.

Anh vào nhà tắm tắm rửa xong đi ra thì liền nhìn thấy Trình Ninh đang ngồi trên giường sắp xếp lại album ảnh, khẽ ngâm nga một giai điệu trong miệng, anh vừa nghe là nghe ra được luôn, đó là “ Ngọt ngào, bạn cười thật ngọt ngào”, cô rất thích giai điệu này.

Anh đi đến ngồi bên cạnh cô, cúi đầu xem album ảnh, là cuốn album ảnh mới nhất.

Cô thích chụp ảnh, vẫn còn một thói quen đó là mỗi năm đều đem ảnh của một năm đã qua sắp xếp lại một lượt, sắp xếp thành một quyển album ảnh gia đình.

Khi họ mới kết hôn thì ảnh của hai người còn ít, hai ba năm một quyển nhưng từ sau khi Đoàn tử ra đời một năm một quyển còn không đủ dùng.

“Anh xem đi xem lại thấy cũng kha khá rồi”. Anh ngắm nhìn một lúc rồi nói.

Anh với cô vẫn như vậy, có nhiều thay đổi nhất là Đoàn tử, cô bé đã dần lột xác từ một đứa trẻ nhỏ, giờ đây đã là một cô gái có vẻ ngoài xinh xắn, dễ thương đến mức dọa người nhưng bên trong lại rất thông minh kèm theo một chút xảo quyệt.

Trình Ninh ngước mắt nhìn anh, đưa tay ra kéo mặt anh, cười nói: “ Anh nói em vẫn vậy thì không nói làm gì nhưng anh còn tệ hơn trước nhiều lắm rồi”

Anh thật ra vẫn luôn thay đổi.

Anh của lúc thiếu niên, anh của lúc mới bắt đầu về quê, anh của lúc sau khi bọn họ bên nhau, còn có anh của kiếp trước, mỗi lúc đều không giống nhau, nhưng trong trí nhớ của cô, đều nổi bật và đặc biệt như vậy.

Ánh mắt của cô dịu dàng nhưng lời của cô thì không dịu dàng chút nào, nói: “ Anh già hơn so với lúc trước rồi.

Hàn Đông Nguyên: “…”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh chê đ.â.m một cái chưa đủ liền sờ sờ nói: “Nên nhớ bôi kem dưỡng da mỗi ngày, em không phải đã đặc biệt mua cho anh mấy bộ rồi sao? Lần sau cũng có thể cùng em làm mặt nạ, em vẫn thích làn da mịn hơn một chút, trắng hay không, mềm hay không không quan trọng nhưng tốt xấu gì cũng đừng thô quá”

Ai mà lại không thích khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đẹp chứ?

Hàn Đông Nguyên: “…”

Trong lòng thầm than lên một tiếng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back