Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1287


- Chân khí của tôi?

Dưới khí tức quỷ dị, một võ giả trung niên ở gần đó kinh hoảng kêu lên.

Mấy cao thủ cấp bậc như Mạc Phàm ra tay, đã không phải chuyện bọn họ có thể nhúng tay, vì sợ gặp phải tai họa, ông ta đã lùi ra ngoài hải dương màu vàng, ai biết chân khí trong cơ thể lại mất đi toàn bộ.

- Chuyện này là sao vậy, ma lực của tôi cũng không còn rồi.

Một người phụ nữ tóc hoa râm cầm pháp khí nói.

Hai người vừa kêu lên như vậy, những người khác cũng vội vàng kiểm tra năng lượng trong cơ thể mình, sắc mặt cả đám đều khó coi.

- Của tôi cũng chỉ còn lại một phần.

Bọn họ cũng như vậy, không biết từ lúc nào lực lượng trong cơ thể cho dù không biến mất toàn bộ, cũng còn thừa không nhiều lắm.

Không chỉ bọn họ, Mạc Phàm vốn đang trôi nổi trong không trung cũng khẽ cau mày, cơ thể chậm rãi rơi xuống nước sông mênh mông.

Thấy một màn như vậy, mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập hơi nhếch miệng, cười đắc ý.

Vô Tận Thâm Uyên hàng lâm, chuyện này giống như gặp quân vương thì phải quỳ xuống, không tồn tại trong vực sâu đều bị ảnh hưởng ra oai.

Kẻ nặng thì bị rút sạch linh lực, kẻ nhẹ thì lấy hơn nửa tu vi, Mạc Phàm cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa đây chỉ là bắt đầu.

Bốn phía mới yên tĩnh được một lát, âm thanh tảng đá ma sát vang lên, ngay sau đó giống như có tiếng bước chân người khổng lồ vang lên.

“Rầm rầm rầm…” Càng ngày càng gần, mỗi một bước đều giống như giẫm lên trái tim người ta, khó chịu không nói nên lời.

Sắc mặt đám người vừa bị hấp thu sạch lực lượng trong cơ thể trắng bệch, năng lượng còn trong cơ thể bọn họ nhanh chóng xói mòn theo tiếng bước chân vang lên.

Không lâu sau, ở đây ngoại trừ Mạc Phàm ra, cho dù là pháp sư, võ sư, tăng lữ, tất cả đều biến thành người bình thường.

Mạc Phàm cũng ở trên cao rơi vào trong nước màu vàng.

Âm thanh “ù ù” dừng lại, 12 bóng dáng xuất hiện ở cửa Kim Tự Tháp.

Những bóng dáng này tương tự với hư ảnh lúc trước, vẫn như người ngoài hành tinh.

Nhưng nhỏ hơn trước rất nhiều, mỗi người chỉ cao khoảng hai mét, cao lớn hơn người bình thường một chút, hơn nữa pháp khí trong tay bọn họ cũng không thấy nữa.

Nhưng năng lượng dao động trên người 12 người này như hỏa diễm, vũ động sau lưng bọn họ, cho dù là người bình thường cũng có thể nhìn thấy.

Dưới lực lượng đáng sợ này, những lính đánh thuê và sát thủ thực lực yếu hơn trực tiếp hôn mê bất tỉnh, cho dù không ngất đi cũng không khá hơn chút nào.

Ngay cả những người ở trước màn hình lớn, cả đám cũng không tự chủ được nuốt nước bọt.

- 12 chủ thần Ai Cập cổ này không hổ là chủ thần.

Có người kích động nói.

Tuy bọn họ không có mặt ở đó, nhưng ngăn cách màn hình nhìn 12 vị chủ thần này, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được mơ hồ bị Thái Sơn áp đỉnh.

Thực lực có thể khủ ng bố tới mức này, không kém Mạc Phàm bao nhiêu.

Đám Aristotle ra khỏi từng Kim Tự Tháp, cả đám nhìn cơ thể quen thuộc của mình, trong mắt đều hiện lên cảm giác lâu quá không gặp.

Hàng năm mỗi bọn họ có một tháng ở trạng thái thức tỉnh, nhưng chỉ tỉnh linh hồn.

Trong tình huống bình thường, bọn họ chỉ biết dùng phân thân ở trạng thái thức tỉnh, bình thường bản thể đều tiếp tục ngủ say, lực lượng có thể sử dụng có hạn.

Đã lâu rồi bọn họ không thức tỉnh hoàn toàn, nhất là ngàn năm rồi bọn họ chưa từng sử dụng cơ thể hợp hai thành một.

Loại cảm giác này giống như lão nhân 90 tuổi gần đất xa trời, đã nằm vào trong quan tài rồi, bỗng nhiên biến thành một người trẻ tuổi sinh long hoạt hổ, toàn thân tràn ngập lực lượng.

Nhất là Aristotle, ông ta đường đường là Nguyền Rủa Chi Thần, lại bị Mạc Phàm vả mặt liên tục, ông ta đã sớm không nhịn được muốn giáo huấn Mạc Phàm.

Hiện giờ lực lượng giáo huấn Mạc Phàm ở trên tay ông ta.

- Tiểu tử Hoa Hạ, cậu sẽ hối hận cả đời vì để chúng tôi tỉnh lại.

Minh Thần toàn thân giấu trong áo giáp u lan, khàn khàn cười nói.

Bất luận một ai trong bọn họ thức tỉnh đều cần lượng lớn hiến tế, càng không nói tới chuyện 12 người cùng tỉnh lại.

Nếu không có Mạc Phàm, có khả năng những người đó không có cơ hội hấp dẫn nhiều lính đánh thuê và sát thủ không tầm thường tới đây như vậy, trở thành tế phẩm của bọn họ.

Nếu bọn họ đã tỉnh, chắc chắn Mạc Phàm sẽ hối hận cả đời.

- Hối hận sao? Chỉ dựa vào 12 người các ông còn chưa có tư cách này.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Minh Thần một cái, cười với vẻ khinh thường, tiếp tục đánh giá Vô Tận Thâm Uyên.

Nếu hắn không muốn đám Aristotle thức tỉnh, bọn họ sẽ không thức tỉnh được.

Để bọn họ thức tỉnh, có nghĩa là bọn họ không có tác dụng gì.

Đám Aristotle nhìn thoáng qua nhau, cũng không tức giận, trái lại đều lắc đầu cười.

Trên người bọn họ chớp lóe hào quang, cơ thể bọn họ và Kim Tự Tháp ở phía sau cùng rơi xuống tế đàn vĩ đại dưới Kim Tự Tháp bằng nước.

Bên cạnh tế đàn, từng bậc thang xuất hiện, bậc thang giảm dần xuống, có tổng cộng 99 bậc thang lan tới dưới chân Mạc Phàm.

- Mạc Phàm, Vô Tận Thâm Uyên đã mở ra vì cậu, cậu dám đi lên chiến đấu với chúng tôi không?

Aristotle hơi nâng cằm, nhìn từ trên cao xuống cao giọng nói.

Giọng nói leng keng có lực, truyền đi rất xa.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy lời Aristotle nói, không thèm nhìn bậc thang, trái lại nhìn nước sông màu vàng dưới chân mình.

Aristotle nhíu chặt mày, ánh mắt âm tình bất định.

Ở một góc tế đàn, mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập thấy Aristotle tức giận, lông mày nhíu chặt lại, thân thể nhoáng lên một cái liền đến ven tế đàn, tận cùng bậc thang, nhìn Mạc Phàm ở phía dưới.

- Mạc Phàm, cậu lập đài chiến đấu ở Hoa Sơn, khiêu chiến tất cả cao thủ trên thế giới, mà không dám chiến đấu với chúng tôi à, thế nào, cậu sợ hay là cậu không có sức lực đi lên bậc thang này rồi?

Vô Tận Thâm Uyên còn đó, đó chính là Vô Tận Thâm Uyên.

Mạc Phàm đang ở nơi cũng được coi là Vô Tận Thâm Uyên, nhưng mà là bên cạnh Vô Tận Thâm Uyên, vừa vặn có thể rút sạch năng lượng trong cơ thể tu sĩ bình thường, muốn rút sạch linh lực trong cơ thể Mạc Phàm thì kém xa lắm.

Nhưng bậc thang này thì khác, mỗi một bậc đều hao tổn một phần linh lực trong cơ thể Mạc Phàm, đi qua 99 bậc thang, cho dù là thần linh cũng bị rút sạch thành người bình thường.

Lúc trước có thần linh của dị tộc muốn nuốt chủ nhân của cô ta và chủ thần khác, dựa vào lực lượng cường đại mở ra Vô Tận Thâm Uyên.

Khi thần linh này đi qua bậc thang lên tế đàn, tất cả lực lượng đều bị rút sạch.

Không chỉ không thể nuốt chủ nhân của cô ta, trái lại tất cả thần lực cường đại bị đám chủ nhân của cô ta hấp thu.

Muốn giế t chết Mạc Phàm, tốt nhất vẫn nên để Mạc Phàm đi lên tế đàn.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn nước sông màu vàng một cái, rồi thu hồi ánh mắt, lúc này mới nhìn về phía tận cùng bậc thang, nhìn về phía đám Aristotle trên tế đàn.

- Tôi có thể giết từ Hoa Hạ tới đây, cô cảm thấy mấy bậc thang này có thể làm khó được tôi sao?

- Vậy sao, không phải cậu muốn giết Nguyền Rủa Chi Thần chủ nhân của tôi sao, vậy Vô Tận Thâm Uyên hoan nghênh Mạc tiên sinh Hoa Hạ.

Một tay mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập đặt ở ngực, một tay giang ra làm tư thế mời, cung kính nói, nhưng trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức.

Cho dù là đám Aristotle ở tế đàn, hay là người khác đều nhìn về phía Mạc Phàm, đợi Mạc Phàm lựa chọn.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1288


Mạc Phàm lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.

12 chủ thần Ai Cập cổ này là hậu duệ của cổ thần, hắn vốn tưởng rằng sẽ có vài phần kiệt ngạo bất tuần của cổ thần.

Nhưng hắn sai rồi.

Tử vong khiến người ta trở nên nhát gan, thần cũng như vậy.

Hắn không nói gì, ý niệm vừa động, 99 hắc cầu xuất hiện ở phía sau, năng lượng cường đại dao động trực tiếp ngưng tụ thành tinh thể, xuất hiện sau lưng hắn.

Hắn giơ chân lên, bước lên trên bậc thang.

Chân vừa mới hạ xuống, một mặt quang bích bay từ bậc thềm này lên.

Trên mặt Mạc Phàm không có chút biểu cảm, không do dự đi qua quang bích này.

Theo hắn đi qua quang bích, quang ảnh giống hắn như đúc ở lại bậc thềm đầu tiên sau lưng hắn, một hắc cầu biến mất.

Hắn giống như sớm đã đoán được, không thèm nhìn quang ảnh ở trên bậc thang, lập tức đi lên trên.

Mỗi lần bước một bước đều để lại một quang ảnh, khí tức như liệt dương trên người Mạc Phàm nhanh chóng suy yếu theo quang ảnh lưu lại, hắc cầu ở sau lưng hắn cũng ít đi một cái.

ấ ổ ề ế ấThấy một màn như vậy, đám Aristotle và mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập đều nhếch miệng cười, tươi cười vì thực hiện được xuất hiện trên mặt bọn họ.

Ở khắp nơi trên thế giới, trước mấy màn hình lớn, một số người cũng cười theo.

- Tướng quân, bậc thang này có chỗ nào thần kỳ vậy?

Bên cạnh một người mặc quân trang trên mặt có vết sẹo, trên quân hàm có ba viên sao Kim to, một thanh niên sĩ quan phụ tá tò mò hỏi.

12 chủ thần của Ai Cập cổ muốn để Mạc Phàm lên tế đàn, chắc chắn là có mục đích.

- Tiểu tử Mạc Phàm này lên tế đàn, chúng ta không cần khởi động phóng mật mã nữa.

Tướng quân mặt sẹo kia hơi nhếch miệng, cười mỉa nói.

Vị tướng quân này còn chưa dứt lời, ông ta mới mở miệng, phụ tá sĩ quan này càng mờ mịt.

- Vì sao?

- Tế đàn này nhìn chỉ giống như là tế đàn, nhưng do Vô Tận Thâm Uyên ở đầu nguồn sông Nile biến hóa mà ra, sinh mệnh của Ai Cập đều đi từ trong sông Nile tới, Mạc Phàm đi lên tế đàn chẳng khác nào ngược dòng mà lên, không chỉ chịu Vô Tận Thâm Uyên bài xích, còn tương đương với đi lên con đường tử vong, người bình thường chưa lên được tế đàn sẽ chết, lực sinh mệnh của Mạc Phàm vượt qua tưởng tượng của chúng ta, tuy sẽ không chết, nhưng sẽ có một phần rất lớn ở trong nghịch lưu.

Tướng quân mặt sẹo cười giải thích.

Bọn họ từng phái cao thủ ở bên ngoài đi điều tra về Vô Tận Thâm Uyên, xác nhận Vô Tận Thâm Uyên có thể trở thành uy h**p của bọn họ hay không.

Người ông ta phái đi không tốn nhiều sức liền đến Vô Tận Thâm Uyên, nhưng không một ai có thể đi lên trên tế đàn.

Thậm chí phàm là người tiến vào Vô Tận Thâm Uyên đều không thể đi ra, sở dĩ biết được tin đều do người vào trong Vô Tận Thâm Uyên liều chết quay lại.

Lúc đó ông ta mới biết tế đàn của Vô Tận Thâm Uyên đáng sợ tới cỡ nào.

Nếu đổi lại là ông ta, ông ta sẽ mặc kệ mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập nói gì, ông ta sẽ không lỗ m ãng chậm rãi tiến lên bậc thang như vậy.

Nếu Mạc Phàm lên bậc thang này, trừ phi hắn từ bỏ giết Aristo Nguyền Rủa Chi Thần, nếu không bọn họ không cần phải dùng vũ khí tiên tiến nữa.

- Những hư ảnh này là lực sinh mệnh và lực lượng Mạc Phàm để lại khi ngược dòng mà lên sao?

Sĩ quan phụ tá hiểu ra nói.

- Không sai.

- Nhưng cho dù thực lực của Mạc Phàm suy yếu, chúng ta cũng không nhất định giảm một số vũ khí tiên tiến để đối phó Mạc Phàm mà?

Sĩ quan phụ tá nhíu mày, suy nghĩ một lát nói.

Không phải Mạc Phàm chưa từng đi đến nơi khiến lực lượng suy yếu, Chúng Thần Sơn mà bảy thiên sứ chúc phúc, được xưng là vũ khí tiên tiến cũng không thể bắn vào được.

Tiên mộ Cửu U Cung, phàm là người tiến vào bên trong, ngũ cảm và các loại lực lượng đều bị hấp thu.

Trên sân đấu Hoa Sơn, đám Lâm Thiên Nam, Phượng Hoàng có thực lực thế nào, từng tầng lĩnh vực đè lên người Mạc Phàm, cuối cùng đều không thể áp trụ Mạc Phàm, trái lại bị Mạc Phàm giết người tăng cấp.

Cho dù tế đàn ở Vô Tận Thâm Uyên có thể hấp thu lực lượng và lực sinh mệnh của Mạc Phàm, cũng không có tác dụng mấy.

- Cậu đợi một lát thì biết.

Tướng quân mặt sẹo giống như đã dự đoán được sĩ quan phụ tá này sẽ hỏi như vậy, ông ta cười thần bí nói.



99 bậc thang, chỉ trong phút chốc Mạc Phàm đã đi tới tận cùng.

99 hắc cầu ở phía sau hắn không còn một mống, năng lượng dao động ngưng tụ thành tinh thể biến mất toàn bộ, khí tức yếu hơn trước rất nhiều.

Hắn lại như không cảm nhận được, một tay hắn vươn ra, trường kiếm Hồng Liên xuất hiện trong tay hắn, hắn thản nhiên nói:

- Tôi đã đi lên đây rồi, lần này bản thể của mấy người có thể ra rồi.

Hắn vừa mới nói câu này xong, không ít người nhíu mày, vẻ mặt sửng sốt.

- Đây còn chưa phải là bản thể của 12 chủ thần Ai Cập cổ sao?

Ngay cả mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập cổ cũng thay đổi sắc mặt, khẽ chớp mắt.

Cô ta phụng dưỡng Aristotle Nguyền Rủa Chi Thần hơn một ngàn năm, đều nhìn thấy Aristotle với hình thái này.

Nếu dựa theo lời Mạc Phàm nói, có khả năng cô ta chưa từng thấy bản thể của Aristotle.

Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía đám Aristotle ở trước Kim Tự Tháp.

Mấy người này nhíu mày, trên mặt đều lộ ra vẻ kỳ lạ, nhưng không nói gì thêm.

- Mấy người đã không chịu đi ra, vậy tôi hủy những pháp bảo của các người trước, rồi tìm ra các người.

Hồng Liên trong tay Mạc Phàm kêu ong ong, một kiếm không do dự chém về phía “đám Aristotle”, kiếm khí như tơ xẹt qua không trung.

Khí tức của 12 bóng dáng này đã rất mạnh rồi, chỉ không kém hắn bao nhiêu, nhưng vẫn không phải là bản thể của đám Aristotle, chẳng qua chỉ là pháp bảo của bọn họ mà thôi, bản thể của bọn họ còn chưa dám ra đây.

Nếu hắn không đi lên tế đàn, chỉ sợ bản thể của bọn họ sẽ không ra.

Không đợi một kiếm của Mạc Phàm chém xuống đám Aristotle, một giọng nói từ tính vang lên.

- Tiểu tử, đôi mắt của cậu không tệ, nhưng hôm nay đôi mắt này sẽ rơi vào trong bóng đêm vĩnh viễn.

Giọng nói này vừa vang lên, một bóng dáng màu đen xuất hiện trước kiếm khí như tơ của Mạc Phàm. Tướng mạo của người này không khác người bình thường là bao, dưới mái tóc ngắn dám nắng là một gương mặt Châu Phi anh tuấn, lưng hùm vai gấu mặc trên người chiến giáp cổ xưa màu đen, phía trước chiến giáp có khắc một đồ án mãnh thú há to miệng.

Bàn tay tr@n trụi ở bên ngoài vươn ra, chộp lấy kiếm khí của Mạc Phàm.

Kiếm khí chém lên tay ông ta, trong lòng bàn tay ông ta có đồ án tương đồng với mãnh thú trên chiến giáp sáng lên, kiếm khí biến mất vào trong lòng bàn tay ông ta, biến mất không thấy.

Người này mới xuất hiện, 11 bóng dáng khác cũng xuất hiện theo.

Những người này không chỉ mặc chiến giáp tương tự, diện mạo cũng gần tương tự, giống như mấy anh em sinh cùng trứng, chẳng qua đồ án mãnh thú trước ngực, màu sắc, cùng với khí tức trên người mỗi người không giống nhau mà thôi.

Bọn họ cùng xuất hiện, thân thể “12 chủ thần” diện mạo vô cùng quỷ dị nhanh chóng biến hóa, có người biến thành quyền trượng đầu rắn, có người biến thành trường kiếm màu đen, có người thì biến thành cự phủ màu vàng…

Những binh khí này giống như có linh tính, chủ động bay vào trong tay những người đàn ông kia.

12 người này cầm vũ khí của mình, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn về phía Mạc Phàm.

Một người đàn ông mặc chiến giáp huyết sắc trong đó tiến về trước một bước, gõ quyền trượng hình xà trong tay xuống đất.

- Mạc Phàm, không phải cậu muốn giết Aristotle Nguyền Rủa Chi Thần tôi sao, vì cảm tạ cậu giúp chúng tôi thức tỉnh, tôi có thể nhường cậu ba chiêu.

Aristotle hơi nhếch miệng, nói với vẻ trêu tức.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1289


Xung quanh, mọi người nghe thấy những lời Aristotle nói thì sửng sốt.

Tướng mạo của Aristotle trong truyền thuyết và Aristotle trên bích họa đều vô cùng hung dữ, còn xuất hiện với hình thái là cá sấu.

11 vị thần linh khác cũng như vậy, cơ bản là không có hình thái nhân loại đầy đủ.

Có ai ngờ tới, vậy mà 12 chủ thần Ai Cập chân chính là nhân loại.

- Bái kiến chủ nhân.

Mỹ nữ mặc trang phục Ai Cập cổ lấy lại tinh thần, vội vàng quỳ nói với Aristotle.

- Đứng dậy đi.

Aristotle cười khẽ, lạnh nhạt nói.

Quả thật bản thể của ông ta có hình dạng nhân loại, sở dĩ biến thành dáng vẻ khác, hoàn toàn là xuất phát từ yêu thích của ông ta.

Có lúc biến thành dáng vẻ kh ủng bố, có thể càng dễ khống chế tín đồ phía dưới mình.

Nếu giống hệt với tín đồ của mình, trái lại sẽ khiến người ta hoài nghi một số chuyện không quan trọng.

- Dạ, chủ nhân.

Mỹ nữ mặc trang phục Ai Cập cổ đứng dậy lùi sang một bên.

- Mạc Phàm, thế nào, bây giờ cậu giế t chết tôi không, nếu cậu không gi ết chết tôi, nguyền rủa của Mạc gia cậu không thể giải trừ, hẳn là cậu đã biết về nguyền rủa này rồi, thời gian càng lâu sẽ càng lợi hại, cuối cùng có khả năng không thể khống chế, cho dù tôi muốn giải trừ giúp cậu, cũng không có biện pháp đâu.

Aristotle cười mỉa nói.

- Nếu cậu cảm thấy quá ít, tôi có thể cho cậu thêm 10 chiêu.

Aristotle thấy Mạc Phàm thờ ơ, nói với vẻ khinh miệt.

Hiện giờ 99 viên hắc cầu sau lưng Mạc Phàm không còn một mống, đã không còn quá nhiều uy h**p, 3 chiêu không khác 10 chiêu là bao.

Hơn nữa…

- Nhị ca, anh đừng quá kiêu ngạo, anh đừng quên đại ca đã bị g**t ch*t, chúng ta cùng nhau giết cậu ta thì hơn.

Bruce Hắc Ám Chi Thần người đàn ông mặc khôi giáp màu đen đỡ một kiếm của Mạc Phàm lúc trước cười nói.

Rõ ràng là nhắc nhở, nhưng trên mặt người đàn ông này cũng tràn đầy vẻ khinh thường.

- Thiếu chút nữa quên mất, cậu ta là người giết đại ca.

Aristotle làm bộ như đã biết, nói.

- Mạc Phàm, cậu muốn ra tay không, đây là cơ hội duy nhất của cậu, nếu cậu không ra tay, mấy đứa em của tôi sẽ ra tay đó.

Aristotle cười nói, trên mặt đều là trêu tức.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, hắn vốn dĩ không để ý tới Aristo, trong mắt chớp lóe thanh quang, ánh mắt nhìn về phía Aristotle.

Ở trong mắt hắn cơ thể Aristotle lập tức biến thành hư ảo, lộ ra vô số ký hiệu hình dạng khác nhau ở bên trong.

Rất nhanh ánh mắt Mạc Phàm nhìn về phía ký hiệu hình rắn huyết sắc trong những ký hiệu này.

Nhìn thấy ký hiệu này, hắn thu lại thanh quang ở trong mắt, thay vào đó là ánh sáng lạnh.

- Anh đúng là người hạ nguyền rủa Mạc gia tôi.Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Khi nói chuyện, ngón tay hắn khẽ cử động, quang mang màu đỏ chớp lóe rồi biến mất.

- Thì sao?

Aristotle nhíu mày hỏi.

- Thì sao à, mấy người đều có thể đi chết đi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Mục đích hắn tới đây chủ yếu là giết Aristotle, nếu vừa rồi hắn ra tay, trái lại có thể hủy diệt 12 pháp bảo, nhưng chắc chắn bản thể của đám Aristotle không dám ra.

Trái lại hắn có thể hủy diệt Vô Tận Thâm Uyên, tìm ra Aristotle, nhưng như vậy sẽ phiền phức hơn nhiều.

Trong cơ thể người này có chú ấn của Vạn Xà Huyết Chú, mặc kệ ông ta là ai, Aristotle cũng được, không phải Aristotle cũng được, chỉ cần giết ông ta Vạn Xà Huyết Chú có thể giải trừ.

- Giết tôi, dựa vào cậu sao?

Aristotle nhíu mày, cười khinh thường.

Không chỉ ông ta nở nụ cười, 11 người khác cũng cười theo.

- Nếu cậu không đi lên tế đàn này, quả thật có thể.

Aristotle nói.

Quả thật thực lực của Mạc Phàm rất mạnh, linh khí dao động có thể ngưng tụ thành thật thể, cho dù là lúc bọn họ toàn thịnh cũng không đến trình độ của Mạc Phàm.

- Nếu cậu có thể khôi phục thực lực như lúc không đi lên tế đàn, vậy thì có thể.

Aristotle nói tiếp.

Tuy Mạc Phàm đi lên tế đàn, nhưng nếu có thể khôi phục thực lực, vậy có thể đấu với bọn họ.

Nhưng khôi phục thực lực giống như vớt lại nước đã hất ra ngoài, khó mà thu hồi lại được.

Không nói tới chuyện khôi phục trên tế đàn, cho dù cho Mạc Phàm một vùng đất tràn đầy linh khí, Mạc Phàm cũng cần thời gian rất dài để khôi phục.

Phải biết rằng đến cấp bậc của Mạc Phàm, mỗi lần tiêu hao linh khí không còn, đều như biển rộng hết sạch nước, muốn bổ sung thì rất phiền phức.

Hơn nữa ở đây không có nơi để Mạc Phàm bổ sung linh lực.

- Nhưng bây giờ sao, cậu không thể làm được gì, bởi vì cho dù cậu quay lại, những linh khí và lực sinh mệnh cũng không thể quay lại cơ thể cậu, chúng nó đã đến tay chúng tôi, sẽ thành một phần lực lượng khiến chúng tôi thức tỉnh hoàn toàn.

Aristotle chỉ bậc thang sau lưng Mạc Phàm nói.

Không ít người nhìn theo ngón tay Aristotle, vẻ mặt thay đổi theo.

Trên bậc thang mỗi bậc thang vốn có hư ảnh mà Mạc Phàm để lại, mà hiện giờ những hư ảnh này đều biến mất không còn.

- Chuyện này…

Hơn nữa.

12 người không hẹn mà cùng vươn tay ra, một viên cầu cỡ nắm tay xuất hiện trên tay bọn họ.

Aristotle hơi nhếch miệng, miệng há to, cầm viên cầu trong tay nuốt xuống.

Viên cầu này vừa chui vào bụng bọn họ, các loại hào quang chiếu từ trong mắt đám Aristotle ra, từng đạo Ma Văn xuất hiện trong mắt bọn họ, lan tràn ra toàn thân.

Chỉ trong phút chốc, Ma Văn có ở khắp nơi trên người bọn họ.

Dưới Ma Văn, cơ thể bọn họ vốn được che khuất bởi chiến giáp nhanh chóng thay đổi, chậm rãi bảo hộ toàn thân bọn họ ở bên trong, chỉ lộ ra đôi mắt lóe sáng thần quang.

Đồng thời một đôi cánh như do kim khí tạo ra xuất hiện sau lưng bọn họ, cơ thể bọn họ tự động bay lên, khí tức đáng sợ như bão hạ xuống sóng biển tỏa từ người bọn họ ra.

12 khí tức chồng lên nhau, ngay cả vệ tinh khí tượng trên thiên không đều có thể cảm nhận được biến hóa trong tầng mây bên này, càng không nói tới những người khác.

- Đợi mấy ngàn năm, cuối cùng cũng thức tỉnh, khà khà!

Aristotle vươn hai tay ra, cười hưng phấn nói.

Địa Cầu cách mẫu tinh của bọn họ quá xa, linh khí cũng quá loãng.

Bọn họ hao phí lượng lớn linh khí ở Ai Cập, khiến hầu hết các nơi ở Ai Cập đã thành vùng chết, tạo nên Vô Tận Thâm Uyên này, vẫn cách bọn họ thức tỉnh quá xa.

Cho dù có trên vạn lính đánh thuê và sát thủ làm tế phẩm, nhưng muốn 12 cơ thể thức tỉnh hoàn toàn, vẫn còn thiếu chút nữa.

Dù sao chỉ có một chút đó đâu thể dẫn tới thay đổi, trừ phi có lực lượng vượt qua bọn họ trước đây mới khiến bọn họ thức tỉnh hoàn toàn.

Mạc Phàm là lựa chọn thích hợp nhất, nếu không có lực lượng của Mạc Phàm để lại trên bậc thang.

Cho dù bọn họ tỉnh lại cũng không giống như bây giờ, thực lực chỉ thiếu chút nữa là sánh bằng lúc đỉnh phong.

Khôi giáp lóe sáng phủ kín toàn thân bọn họ, đôi mắt như tia laser của Aristotle nhìn về phía Mạc Phàm.

- Mạc Phàm, hình như Vạn Xà Huyết Chú của tôi không thể làm gì được cậu, vậy cậu thử nguyền rủa này xem, Vạn Kiếp Ma Chú.

Trên quyền trượng huyết sắc trong tay ông ta, huyết quang tỏa mạnh ra, một đám bóng dáng ma quỷ xuất hiện xung quanh quyền trượng của ông ta.

- Đi!

Quyền trượng của ông ta dùng lực chỉ về phía Mạc Phàm, một đạo hồng quang b ắn ra, bóng dáng ma quỷ vòng quanh hồng quang, giống như thần phạt tấn công Mạc Phàm.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1290


Trước màn hình lớn, nhìn thấy đạo hồng quang này, tướng quân mặt sẹo hơi nhếch miệng lên.

- Thấy không, bây giờ cậu còn cảm thấy chúng ta cầng khởi động phóng mật mã nữa không?

- Tướng quân cao minh, quả thật cần giảm phát xạ mật mã.

Sĩ quan phụ tá kia gật đầu, nói.

Tế đàn này không chỉ khiến thực lực và lực sinh mệnh của Mạc Phàm giảm từ 99 xuống 0, còn cướp lực lượng của Mạc Phàm cho đám Aristotle hấp thu.

Một yếu một mạnh, khả năng Mạc Phàm có thể lật bàn là rất nhỏ.

Hơn nữa đám Aristotle hiện giờ không kém Pháp Thần Horus trước đó nhiều lắm, thậm chí còn mạnh hơn một chút.

12 cao thủ như vậy, đội hình này không hề kém đại chiến ở Hoa Sơn, trái lại còn cao hơn một bậc.

- Lần trước ở Hoa Sơn không thể diệt Mạc Phàm, lần này cho dù Mạc Phàm có chín mạng cũng không thể trốn thoát.

Tướng quân mặt sẹo cười khinh thường, nói với vẻ rất chắc chắn.



Cột sáng huyết sắc và Ma Ảnh tới trước người Mạc Phàm, Mạc Phàm chỉ hơi nâng mí mắt, vươn hai ngón tay ra, muốn kẹp lấy cột sáng màu đỏ kia.

- Nhị ca, có phải tiểu tử này điên rồi không?

Bruce Hắc Ám Chi Thần thấy Mạc Phàm giơ tay ra đỡ, thì cười nói với Aristotle.

- Không phải cậu ta điên rồi, mà là ngốc luôn rồi.

Aristotle hơi nhếch miệng, cười càng đắc ý hơn.

Nguyền rủa không phải lực ngũ hành, lại càng không phải là báu vật thật thể, mà là lực phép tắc của ngũ hành.

Đừng nói là lấy tay đỡ, cho dù dùng vật để đỡ cũng khó mà ngăn cản được, vậy mà Mạc Phàm lấy tay kẹp.

Chỉ cần ngón tay Mạc Phàm tiếp xúc với nguyền rủa của ông ta, nguyền rủa sẽ như hủ cốt độc tiến vào trong cơ thể Mạc Phàm, Mạc Phàm đợi sống không bằng chết trong nguyền rủa đi.

Ông ta mới nói xong, Vạn Kiếp Ma Chú biến thành cột sáng màu đỏ cũng đến trước người Mạc Phàm.

Nhưng mà…

Cột sáng màu đỏ này chưa tiến vào mi tâm Mạc Phàm, cũng không biến mất vào trong cơ thể Mạc Phàm thông qua ngón tay hắn, mà bị hai ngón tay Mạc Phàm kẹp chặt, giống như kẹp một cái phi tiêu.

Hai ngón tay Mạc Phàm kẹp chặt cột sáng, đôi mắt lạnh lùng trên gương mặt lãnh tuấn nhìn về phía Aristotle ở trong không trung.

- Nguyền rủa trình độ này của ông, vậy mà vọng tưởng thương tổn được tôi, đốt!

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Trong mắt hắn chớp lóe ánh lửa, cột sáng ở giữa ngón tay hắn lập tức bốc cháy.

Xung quanh cột sáng, những Ma Ảnh phát ra tiếng kêu như tiếng dơi, quay đầu bỏ chạy.

- Chạy, chạy đi đâu hả?

Mạc Phàm nhìn thoáng qua những Ma Ảnh kia.

Hỏa diễm dấy lên trên người Ma Ảnh, chỉ trong phút chốc đã thiêu Ma Ảnh và cột sáng thành tro tàn.

Nguyền rủa như thần phạt của Aristotle, chỉ trong phút chốc đã bị Mạc Phàm hủy diệt, chỉ hai ngón tay và một đôi mắt.

Aristotle nhíu mày, tươi cười trên mặt lập tức cứng ngắc.

Thực lực của Mạc Phàm đã suy yếu trên phạm vi rộng, vậy mà vẫn có thể ngăn nguyền rủa của ông ta, còn hủy diệt một cách dễ dàng như vậy.

- Mạc Phàm, ở trên tế đàn mà có thực lực này, cậu là người duy nhất trong mấy ngàn năm nay.

Trên mặt Aristotle hiện lên vẻ nghiêm túc.

Lúc luyện thành Vô Tận Thâm Uyên, bọn họ đã truyền tin tức ra ngoài, để tích lũy lực lượng có thể khiến bọn họ thức tỉnh.

Ngàn năm nay, không ngừng có người có ý đồ với Vô Tận Thâm Uyên tới đây.

Không phải bị tài bảo vô tận ở bên trong hấp dẫn, thì là lực lượng.

Nhưng chưa thấy một ai giống như Mạc Phàm, đi lên trên tế đàn còn có thể phản kháng, phần lớn đều chưa đi tới cuối đã tan thành mây khói.

- Tôi sẽ là người cuối cùng, bởi vì Vô Tận Thâm Uyên sẽ không thuộc về mấy người nữa.Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Tuy hắn chưa từng đến Phong Thiên Chi Địa, nhưng Vô Tận Thâm Uyên này không khác Phương Thiên Chi Địa của Hoa Hạ lắm, đều là nơi phong tỏa linh khí.

Chẳng qua Phong Thiên Chi Địa là bế nguyên tiết lưu, Vô Tận Thâm Uyên thì càng tuyệt hơn một chút, bế nguyên bất lưu, khiến cho phần lớn Ai Cập đều là sa mạc.

Nếu thứ như vậy để hắn gặp được, vậy là của hắn.

- Không thuộc về chúng tôi, chỉ sợ cậu không có bản lĩnh này.

Sắc mặt Aristotle khó coi, lạnh lùng nói.

Quả thật vừa rồi ông ta hơi khinh thường Mạc Phàm, cho nên hơi lơ là.

Nhưng Mạc Phàm chỉ đỡ được một nguyền rủa của ông ta mà thôi, như vậy đã đòi lấy được Vô Tận Thâm Uyên, quá coi thường 12 bọn họ rồi.

Mạc Phàm lắc đầu cười.

- Ông vừa nói tôi không lên tế đàn, có thể g iết chết các ông đúng không, nếu tôi không lên tế đàn, chỉ sợ các ông cũng không dám lộ diện?

Mạc Phàm cười nói.

Sắc mặt đám Aristotle càng khó coi hơn, bọn họ hừ lạnh một tiếng nhưng không phản bác.

Nếu Mạc Phàm không lên tế đàn này, quả thật bọn họ sẽ không xuất hiện.

Nhưng Mạc Phàm muốn giải trừ Vạn Xà Huyết Chú, chắc chắn sẽ đi lên.

- Ông nói tôi khôi phục thực lực ban đầu có thể gi ết chết các ông đúng không, nhưng mà ông cảm thấy tôi không thể khôi phục được thực lực lúc trước sao?

Mạc Phàm hỏi tiếp.

Y tiên bất tử hắn, một người có thể khống chế tiên khí, sẽ không nhìn ra trận pháp trên Vô Tận Thâm Uyên sao?

Sao hắn không biết đi lên tế đàn, sẽ có hậu quả gì?

Nếu hắn biết rõ tế đàn này, mà không có biện pháp đối phó, chẳng phải danh xưng y tiên bất tử của hắn là trang trí sao?

Cho dù hắn không thể ứng phó được, muốn khôi phục thực lực cũng có rất nhiều phương pháp.

Hắn chỉ cần thi triển Vạn Cổ Thường Thanh Thuật một lần, là có thể khôi phục thực lực như khi ở cửa địa ngục.

Hắn cũng có thể sử dụng bí pháp, khiến thực lực của hắn tăng lên gấp bội, thậm chí là mấy chục lần, chỉ phải trả giá lớn mà thôi.

Trừ chuyện đó ra, những người này nghĩ rằng tất cả tiểu cầu màu đen ở bên ngoài cơ thể hắn biến mất, thì thực lực của hắn sẽ suy yếu?

Cho dù hắn nổ tung tất cả tiểu cầu màu đen, tiểu cầu màu đen vẫn có thể lập tức xuất hiện như cũ, giống như khi ở đỉnh Hoa Sơn.

Huống chi ngay từ đầu hắn đã có phương pháp ứng phó.

Mạc Phàm vừa nói những lời này, trong chớp mắt sắc mặt đám Aristotle xanh mét, đưa mắt nhìn xung quanh.

Lúc này Mạc Phàm còn có thể bình tĩnh như vậy, quả thật không giống người bị rút sạch lượng lớn thực lực.

Nhưng quả thực bọn họ dùng lực lượng của Mạc Phàm trên bậc thang để thức tỉnh hoàn toàn.

- Nhị ca, đừng nhiều lời với cậu ta như vậy, cùng tiến lên giết cậu ta đi, tránh để cậu ta kéo dài thời gian.

Hades Minh Thần mặc khôi giáp màu xám thận trọng nói.

- Kéo dài thời gian sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.

- Chỉ dựa vào mấy người các ông, còn chưa đủ để tôi kéo dài thời gian, thật ra các người có thể sống tới bây giờ, hoàn toàn là do các người có khả năng chạy trốn mất, nhưng bây giờ các người muốn trốn cũng không trốn được.

Khi nói chuyện, tay còn lại của hắn vươn ra, đại kiếm màu đỏ sậm khống chế Cửu U Cung xuất hiện trong tay hắn.

Cổ tay hắn trầm xuống, cắm mạnh thanh kiếm này xuống mặt đất trên tế đàn.

Trên tế đàn và trên Kim Tự Tháp vĩ đại, lập tức bị một vùng chất lỏng màu đỏ sậm như nham thạch nóng chảy bao phủ, không phải thứ khác, đúng là Cửu U Cung hóa chất lỏng.

Cùng lúc đó, Mạc Phàm nheo mắt lại. 99 hắc cầu xuất hiện sau lưng hắn, khí tức vô cùng cường đại như núi lửa bùng nổ trùng thiên mà đi, phá tan tầng mây trên bầu trời, phá thẳng về phía chân trời.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1291


Mắt những lính đánh thuê ở lại đây mở to, vẻ hoảng sợ che kín mặt bọn họ.

Ngay sau đó hai chân bọn họ run rẩy, không tự chủ được lùi về nơi cách xa Mạc Phàm.

Tuy Mạc Phàm đã tha cho bọn họ, nhưng Mạc Phàm đã khôi phục thực lực, vẫn nên nhanh chóng rời xa thì hơn.

Trước màn hình lớn, tướng quân mặt sẹo và sĩ quan phụ tá của ông ta, cùng với một số người khác vốn sửng sốt, vừa rồi vẫn còn tràn đầy đắc ý lúc này trên mặt đều là kỳ lạ.

Lúc nãy bọn họ vui mừng nói giảm một viên vũ khí tiên tiến, bây giờ xem ra bọn họ xem nhẹ thực lực của Mạc Phàm rồi.

Nhất là tướng quân mặt sẹo, vẻ mặt ông ta vô cùng âm trầm, vết sẹo vì tức giận mà không ngừng co rúm, giống như một con rết đang bò trên mặt.

Bên cạnh ông ta, sĩ quan phụ tá kia lùi sang một bên theo bản năng.

Trên tế đàn màu vàng, trong mắt đám Aristotle và mỹ nữ mặc trang phục Ai Cập cổ lại càng khó thể tin.

Vô Tận Thâm Uyên là nơi sinh ra thần, nhưng có thể sinh ra thần là ở trong tạo hóa trì, từ 5000 năm trước cái ao này đã không thể sử dụng nữa. Vô Tận Thâm Uyên chân chính chỉ là dựa vào lực lượng cuối cùng của 13 người bọn họ, luyện chế ra một cạm bẫy có thể khiến bọn họ thức tỉnh, dựa vào tham lam của người khác để hấp dẫn bọn họ tới Vô Tận Thâm Uyên, sau đó thu thập lực lượng có thể khiến bọn họ thức tỉnh.

Rõ ràng bọn họ dựa vào lực lượng của Mạc Phàm để thức tỉnh hoàn toàn, sao Mạc Phàm vẫn còn lực lượng cường đại như vậy.

Chuyện này còn chưa tính, bọn họ còn bị Mạc Phàm chặt đứt đường lui, bởi vì liên hệ giữa bọn họ và Vô Tận Thâm Uyên theo chất lỏng đỏ sậm xuất hiện, đã biến mất hoàn toàn, bọn họ muốn chạy trốn cũng rất khó.

Bọn họ định dùng tế đàn này làm nơi săn, Mạc Phàm là con mồi, bây giờ thì hay rồi tiến vào trong bẫy của Mạc Phàm.

- Chuyện này, sao lại có chuyện này được?

Aristotle lắc đầu, không thể tin được nói.

Quả thật bọn họ đã thức tỉnh, nhưng sức mạnh của Mạc Phàm không hề suy yếu, chuyện này không khoa học.

- Những chuyện mà các ông cho rằng không có khả năng, chỉ vì nhãn lực của các ông không đủ rộng, lực lượng mà các ông đạt được, không phải là 99% trong 100%, mà là 1%.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Ma Pháp Trận trên bậc thang này có tên là Cửu Diệu, rất thông thường ở Cổ Thần Nhất Tộc.

Hắn sống ở Cổ Thần Nhất Tộc mười năm, sao có thể không biết phương pháp phá giải.

Người khác muốn đi lên phải để lại phần lớn thực lực và lực sinh mệnh, hắn thì ngược lại.

Cơ thể đám Aristotle run lên, giống như bị sét đánh.

- Không có khả năng, sao 1% của cậu có thể khiến chúng tôi thức tỉnh được?

Mặt Samuel Thái Dương Chi Thần, người đàn ông cơ thể cường tráng có mái tóc dài màu vàng xanh mét, trầm giọng nói.

Bọn họ là nhóm thần linh đầu tiên sinh ra từ tạo hóa trì, thần lực của mỗi người đều có thể bao phủ cả Ai Cập.

Mạc Phàm chỉ là một nhân loại, nếu không phải bọn họ tích lũy mấy ngàn năm, lực lượng toàn thân Mạc Phàm cũng không đủ để bọn họ thức tỉnh, càng không nói tới 1% lực lượng của Mạc Phàm.

- Chuyện này rất đơn giản, bởi vì mấy người quá yếu, mà tôi mạnh hơn các người nhiều lắm.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Tiểu tử Hoa Hạ, tôi xem cậu mạnh thế nào.

Trong mắt Bruce Hắc Ám Chi Thần mặc hắc giáp chớp lóe hung quang, lạnh lùng nói.

Cho dù những lời Mạc Phàm nói là có khả năng, nhưng ông ta không tin chút nào.

Con đường tu luyện không có quá nhiều đường tắt, cho dù là tu sĩ Hoa Hạ hay Thần Tộc như bọn họ cũng đều vậy, toàn bộ dựa vào ngộ tính, cố gắng và tích lũy theo thời gian.

Mạc Phàm là một tiểu tử chưa tới 20 tuổi, không có khả năng mạnh hơn người sống mấy ngàn năm như bọn họ quá nhiều.

Hơn nữa vừa rồi ông ta còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, dễ dàng đỡ được một kiếm của Mạc Phàm.

Hiện giờ khả năng Mạc Phàm giả thần giả quỷ là rất cao.

Thân thể ông ta nhoáng lên một cái, 7 cơ thể giống ông ta đứng thành vòng tròn quay xung quanh Mạc Phàm, ma khí trên cự kiếm màu đen trong tay như hỏa diễm, nhoáng một cái đã dài mười trượng, như thiên trụ chém về phía đỉnh đầu Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua Bruce, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.

- Ông vừa mới nói để mắt tôi rơi vào trong hắc ám vĩnh viễn đúng không, tôi xem thần lực thuộc tính hắc ám của ông có bản lĩnh này hay không.

Hắn không nhúc nhích, mặc cho thất kiếm của Hắc Ám Chi Thần chém xuống.

Bruce Hắc Ám Chi Thần nhíu chặt mày, lực hắc ám trong cơ thể ông ta không do dự rót vào trong ma kiếm màu đen, cổ tay trầm xuống theo.

Trong chớp mắt kiếm khí màu đen của khí binh ngưng tụ thành thực chất, lưu lại một chuỗi kiếm ảnh ở trong không khí.

Kiếm ảnh đến chỗ nào, không gian như dưa hấu bị chém thành bảy mảnh dễ như trở bàn tay.

“Thình thịch thình thịch…” Thất âm kinh thiên động địa bùng nổ, thất kiếm cùng chém xuống, kiếm khí thực chất hóa vỡ vụn.

Nhưng thất kiếm này không chỉ không chém được Mạc Phàm, thậm chí ngay cả tóc của hắn cũng không động tới được, đã bị một lực lượng vô hình đỡ lấy, không thể tiến thêm được một tấc.

Mắt Hắc Ám Chi Thần mở to, vẻ mặt ông ta thay đổi, ngơ ngẩn nhìn Mạc Phàm.

Không nói tới một kiếm này của ông ta có thể cắn nuốt một số lực hắc ám, chỉ dựa vào lực lượng, có thể chém cả ngọn núi ra.

Nhưng ở trước mặt Mạc Phàm, căn bản không có tác dụng gì.

- Chuyện này…

Mạc Phàm giống như đã sớm dự đoán được, không thèm nhìn Bruce Hắc Ám Chi Thần một cái, mà dời mắt nhìn về phía Aristotle.

- Aristotle, ông vừa nói nhường tôi mười chiêu đúng không, với trình độ Thần Thể này của ông, đừng nói là mười chiêu của tôi, một chiêu ông cũng không thể đỡ được.

Mạc Phàm chậm rãi nói.

Trong chớp mắt sắc mặt Aristotle âm trầm hơn nhiều, Bruce Hắc Ám Chi Thần là người có sức chiến đấu mạnh trong bọn họ, một kiếm của Bruce đều không thể thương tổn Mạc Phàm, chắc chắn Mạc Phàm đã khôi phục thực lực thật rồi.Hơn nữa có khả năng Mạc Phàm mạnh vượt xa tưởng tượng của bọn họ, một tầng lực lượng đã khiến bọn họ thức tỉnh.

- Mạc Phàm, cậu muốn thế nào?

- Như vậy đi, vừa rồi ông bảo tôi tới, tuy tôi còn chưa ra tay, nhưng tôi cũng không bắt nạt các ông, nguyền rủa của ông cũng không có tác dụng với tôi, một kiếm của ông ta cũng không thể làm gì được tôi, tôi cho 10 người các ông mỗi người một chiêu, các ông có thể cùng tiến lên, nếu một chiêu đánh xong mà không giết được tôi, vậy thì đến lượt tôi giết các ông, đương nhiên nếu hai người cũng muốn thử lần nữa, cũng có thể 12 người cùng ra tay, tôi không ngại cho hai người hai chiêu.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Không phải Aristotle nhường hắn sao, lễ thượng vãng lai, hắn cũng nhường Aristotle một chút.

Lần này sắc mặt cả đám Aristotle khó coi, trong mắt không phải phun ra hỏa diễm, thì nhấp nháy lôi quang, hay là lóe ra hàn quang.

Bọn họ để Mạc Phàm nhường một chiêu cũng được, Mạc Phàm lại muốn 12 bọn họ cùng ra tay, đây tuyệt đối là sỉ nhục đối với bọn họ.

Bọn họ sống mấy ngàn năm, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Nhất là người muốn bọn họ cùng tiến lên, thực ra là một tiểu tử chưa tới 20 tuổi.

- Mạc Phàm, cậu nghĩ rằng chúng tôi chỉ có chút bản lĩnh đó sao, vậy thì sai rồi, hôm nay cậu đều phải chết.

Aristotle lạnh lùng nói.

Ông ta vừa nói những lời này, 12 Kim Tự Tháp ở sau lưng 12 bọn họ cùng sáng lên.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back