Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1277


“Rầm!” một tiếng thật lớn, giống như uy long bay với tốc độ cao đụng phải trái bom, bay thẳng lên không trung lộn nhào mấy vòng.

Trong xe, trên người Tưởng Vân Thiên và mỹ nữ diêm dúa lòe loẹt kia chớp lóe hắc quang, bảo hộ hai bọn họ ở bên trong.

Mỹ nữ diêm dúa lòe loẹt kia ôm lấy Tưởng Vân Thiên bị tiếng sấm chấn đắc thất điên bát đảo, giẫm lên xe đang bay trong không trung, nhanh chóng rời xa tia chớp kia.

Quần áo thiếu vải trên người cô ta cũng nhanh chóng thay đổi, biến thành trang phục thị nữ trên bích họa Ai Cập cổ đại, trong mắt cô ta lóe sáng ánh sáng lạnh, cảnh giác nhìn về phía lôi điện.

- Mạc Phàm?

Lôi điện chớp lóe qua, một bóng người xuất hiện, đúng là Mạc Phàm.

- Hai người không đi đâu được, chỉ có thể chết ở Hoa Hạ.

Mạc Phàm nhìn mỹ nữ mặc trang phục Ai Cập cổ, lạnh lùng nói.

Mỹ nữ nhìn thấy Mạc Phàm, cơ thể cao gầy không tự chủ được lùi về sau mấy bước, trong đôi mắt không ngừng đảo vừa có cảnh giác lại có tò mò.

- Vậy mà Mạc tiên sinh có thể đuổi tới tận đây?

- Nếu cô tới Hoa Hạ tôi, vì sao tôi không đuổi được tới đây?

Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.

- Xem ra mang theo ông ta là một sai lầm.

Mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập suy nghĩ một lát, nhìn thoáng qua Tưởng Vân Thiên trong tay cô ta, cười tự giễu nói.

Mạc Phàm có thể tìm được tới đây, phần lớn là vì Tưởng Vân Thiên trong tay cô ta.

- Cô tới Hoa Hạ là sai lầm, mang theo ông ta đi, phải dùng huyết mạch tương đồng với tôi trong cơ thể ông ta để đối phó Mạc gia tôi, càng là sai lầm trong sai lầm.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Chắc chắn mỹ nữ cổ trang Ai Cập này là sứ đồ của Nguyền Rủa Chi Thần, cô ta hoàn toàn có thể mặc kệ Tưởng Vân Thiên, bởi vì Tưởng Vân Thiên dùng xong sẽ là phế vật, nhưng sứ đồ này vẫn mang Tưởng Vân Thiên đến Ai Cập, chỉ có thể là muốn dùng huyết mạch giống hắn trong cơ thể Tưởng Vân Thiên đối phó Mạc gia, hẳn là không còn giải thích khác.

Nhưng nếu mưu mô nhiều hơn, cũng cần phải trả cái giá lớn hơn.

Nguyền Rủa Chi Thần muốn dùng huyết mạch của Tưởng Vân Thiên đối phó hắn, thì sẽ bị hắn tìm được.

Trong lúc hắn nói chuyện với mỹ nữ mặc cổ trang, Tưởng Vân Thiên đã tỉnh lại từ trong va chạm.

Ông ta lắc đầu, vốn là nhìn thoáng qua Mạc Phàm, vẻ mặt lập tức ngẩn ra, trên mặt là trắng bệch.

Ô ố ố ấ ấ ếÔng ta chỉ muốn trốn tới Ai Cập, thì không phải e sợ Mạc Phàm, nhưng trước khi chưa rời khỏi Hoa Hạ, ông ta sợ nhất là Mạc Phàm, cháu ngoại danh trấn thế giới của ông ta.

- Tiểu Phàm?

Ông ta nhìn thoáng qua mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập nắm lấy ông ta và Bugatti Veyron bị đốt trên đất, đôi mắt chớp một lát, vẻ mặt mờ mịt.

- Cô là ai, đây là tình huống gì thế, hai người cùng phe sao?

Một đạo tiếng sấm vang lên Mạc Phàm tới, ông ta còn bị một người phụ nữ hơi quen thuộc lại xa lạ nắm trong tay.

- Em mới phục vụ anh xong, sau khi hầu hạ xong thì anh quên tư vị sảng khoái đó rồi à?

Mỹ nữ mặc cổ trang cười quyến rũ, lạnh lùng nói.

- Sao cô lại biến thành như vậy, còn nữa vì sao cô…

Tưởng Vân Thiên nhìn Tiểu Toa với vẻ nghi ngờ, cảm thấy khó hiểu hỏi.

Tiểu Toa chỉ là người phụ nữ ngốc bị ông ta lừa dối hầu hạ mới đúng, sao bây giờ lại biến thành dáng vẻ này, còn có thể xách ông ta đứng trong không trung.

Mạc Phàm lắc đầu, hắn tưởng rằng Tưởng Vân Thiên biết rất nhiều, xem ra Tưởng Vân Thiên bị mê hoặc không nhẹ.

Nhưng mà những chuyện này đều không quan trọng đối với hắn, hắn chỉ cần biết Tưởng Vân Thiên có tự mình làm chuyện này hay không, còn 12 vị chủ thần đứng sau sứ đồ này ở đâu là đủ rồi.

- Người đàn ông Hoa Hạ ngu ngốc, ông cảm thấy vì sao ông có thể tỉnh lại từ trong địa ngục A Tỳ, còn đạt được mệnh lệnh của Nguyền Rủa Chi Thần, đưa chiếc hộp kia đến cho Mạc gia, rồi trả thù Mạc gia, ông vẫn luôn chấp hành mệnh lệnh của tôi.

Mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập cười mỉa nói.

Đây là cách chơi mà cô ta thích nhất cho đến bây giờ, để đàn ông cho rằng cô ta chỉ là nô lệ, thực ra những người đàn ông này mới là đồ chơi của cô ta.

Chỉ là quá đáng tiếc vì Mạc Phàm tới sớm, nếu không cô ta còn có thể chơi thêm lát nữa.

- Cái gì?

Sắc mặt Tưởng Vân Thiên lập tức khó coi, khó coi như gan heo phơi nắng mấy ngày.

Chỉ trong phút chốc ông ta chớp mắt, đáng thương tội nghiệp nhìn Mạc Phàm.

- Tiểu Phàm, nhanh cứu cậu, cậu bị người phụ nữ này mê hoặc, mới tặng thứ đó cho bà ngoại cháu, cháu mau giết cô ta, cứu cậu với, cậu là cậu cháu mà.

Mạc Phàm đã đuổi theo, chắc chắn người phụ nữ này không phải đối thủ của Mạc Phàm, lúc này lại đứng về phía người phụ nữ đó, tuyệt đối là chịu chết.

Chẳng bằng cầu xin Mạc Phàm, lần trước Mạc Phàm không giết ông ta hoàn toàn, hẳn là sẽ không giết ông ta lần hai.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, ánh mắt rét lạnh nhìn mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập.

- Chủ nhân của cô ở đâu?

- Mạc tiên sinh đến đây, xem ra Pháp Thần đại nhân đã chết dưới tay cậu, nhưng cậu muốn đối phó chủ nhân tôi, có khả năng không dễ như vậy.

Mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập cười nói.

Khi nói chuyện vẻ mặt không thay đổi, vẫn là giọng điệu không sợ Mạc Phàm, trái lại như nữ lang đói khát nhìn thấy người đàn ông ưu tú.

- Không có độ khó gì, hơn nữa đừng tưởng rằng trên người cô có nguyền rủa bất tử, thì có thể bất tử trước mặt tôi, nếu tôi muốn giết cô, nguyền rủa cũng không có tác dụng.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập một cái, nói.

Vị mỹ nữ này lạnh nhạt như vậy, chỉ vì dựa vào nguyền rủa bất tử mà thôi.

Nguyền rủa này khiến cô ta chỉ như 27, 28 tuổi, thực ra cô ta phải hơn 1000 tuổi rồi.

Hơn nữa cho dù pháp thuật bình thường có thể giết cô ta, nhưng không lâu sau cơ thể cô ta sẽ trọng sinh ở nơi có hạt cát.

Nghe như vậy giống không hay rồi, bất tử bất lão.

Nhưng chỉ là nguyền rủa, bất tử bất lão cũng phải chịu hành hạ như ở địa ngục vô tận.

Bình thường đều dùng để trừng phạt tội nhân, hình như người phụ nữ này rất say mê nguyền rủa này.

Đối phó loại nguyền rủa này, hắn có rất nhiều phương pháp.

- Cho nên tôi cho cô hai lựa chọn, cô dẫn tôi đi tìm chủ nhân của cô và 11 người bạn khác của ông ta, hoặc là tôi giết cô, tìm chủ nhân của cô thông qua nguyền rủa bất tử trên người cô, sau đó lại giết 11 người bạn kia của ông ta.

Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, lạnh nhạt nói.

- Cậu không sợ tôi giết ông ta à?

Lông mày mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập nhíu chặt, tay nắm lấy Tưởng Vân Thiên hơi dùng lực.

Nếu là những người khác, chắc chắn không tin mình có thể bị giết.

Cô ta từng chết dưới pháp thuật của rất nhiều Vu Sư, không lâu sau lại sống lại.

Nhưng Mạc Phàm thì khác, người đàn ông này khác với những người đàn ông mà cô ta từng gặp, quả thật cậu ta có thể giết được cô ta.

- Tiểu Phàm, nhanh cứu cậu với, người phụ nữ này muốn giết cậu.

Tưởng Vân Thiên cảm nhận được lực đạo trên cổ, vội vàng cầu xin.

Mạc Phàm không thèm liếc mắt nhìn Tưởng Vân Thiên một cái, giống như không thèm nhìn người khác có đập chết con muỗi hay không.

- Nếu cô triệu hồi ông ta từ trong địa ngục A Tỳ ra, cô cứ giết ông ta đi.

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, nói với vẻ khinh thường.

Những lời này vừa vang lên, mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập và Tưởng Vân Thiên sửng sốt.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1278


- Tiểu Phàm, cháu?

Sắc mặt Tưởng Vân Thiên khó coi, nói.

Mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập thì nhíu mày, vẻ mặt âm tình bất định.

- Ông ta là cậu của cậu, không phải người Hoa Hạ có tình nghĩa nhất sao?

- Cô có muốn ra tay không, nếu không ra tay thì tôi tới.

Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi, nói với vẻ hờ hững.

Quả thật Tưởng Vân Thiên bị mê hoặc, nhưng ông ta còn có ý thức của mình, như vậy nói lên Tưởng Vân Thiên cũng muốn trả thù Mạc gia thông qua chiếc hộp kia.

Nếu là như vậy, người này không cần thiết phải tồn tại, cho dù mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập không giết Tưởng Vân Thiên, hắn cũng giế t chết ông ta.

Nói xong một tay hắn vươn ra, Hồng Liên xuất hiện trong tay hắn, hắn bước chậm trong không trung đi về phía mỹ nữ mặc cổ trang và Tưởng Vân Thiên.

Sắc mặt Tưởng Vân Thiên và mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập đều khó coi.

Chỉ trong phút chốc mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập nhíu mày, mấy âm phù cổ của Ai Cập truyền từ miệng cô ta ra.

Trên cánh tay cô ta, chỉ trong chớp mắt một sợi dây thừng biến thành một đại xà có cánh, cuốn lấy Tưởng Vân Thiên bay về phía xa, tốc độ nhanh như tia chớp.

Còn cô ta thì giơ ngón tay cho vào trong miệng, một âm thanh vang dội vang lên, gió xoáy xuất hiện dưới chân cô ta.

Trong gió xoáy, một con chim ưng dài năm thước giương cánh xuất hiện, chở cô ta về một hướng khác.

Cùng lúc đó, chú ngữ cổ Ai Cập trầm thấp, chua xót truyền từ miệng cô ta ra, một đám long huyền phong tiếp thiên liệt địa xuất hiện ở gần chỗ cô ta chạy như bay.

Theo từng câu chú ngữ truyền ra, long toàn phong càng lúc càng mạnh, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, như phát ra tiếng sói rống di chuyển tới chỗ mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập.

- Mạc tiên sinh, chúng ta gặp ở Ai Cập.

Mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập cười đắc ý với Mạc Phàm, sử dụng chim ưng biến mất vào trong long toàn phong.

Nếu không mang theo Tưởng Vân Thiên, cô ta hoàn toàn không cần đi máy bay, thông qua pháp thuật là có thể nhanh chóng quay về Ai Cập.

Xem ra cô ta không thể mang Tưởng Vân Thiên đi được, nhưng Mạc Phàm cũng đừng mơ bắt được cô ta.

“Răng rắc!” Lôi điện lóe lên xung quanh long toàn phong, long toàn phong nhanh chóng thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nhìn về phía Tưởng Vân Thiên trốn đi, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.

- Hỏa phần thể, lôi diệt hồn!

Rõ ràng chỉ là liếc mắt một cái, hai cự nhãn hình tròn với đường kính mấy chục mét xuất hiện phía trước phi xà.

Hai con mắt một con mắt tràn ngập hỏa diễm, con mắt còn lại thì điện quang như sóng biển không ngừng nổ tung.

Phi xà mang Tưởng Vân Thiên nhìn thấy con mắt này, quay đầu muốn bay về phía ngược lại.

Một đạo lôi trụ và một đạo hỏa trụ trong cự nhãn đánh ra, lôi điện và hỏa diễm cùng bao phủ Tưởng Vân Thiên và phi xà kia.

Tiếng hét thảm vang lên, cơ thể và hồn phách của Tưởng Vân Thiên và phi xà đều hóa thành tro tàn, rơi vào trong không trung.

Mạc Phàm xác nhận Tưởng Vân Thiên đã hồn phi phách tán, lúc này mới nhìn về phía mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập.

- Chúng ta không cần gặp ở Ai Cập, ở trước mặt tôi, chủ nhân của cô cũng không thể thoát khỏi Hoa Hạ, một sứ đồ như cô càng không có khả năng.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Hắn nâng một chân lên, khi hạ xuống đã tới trước long toàn phong, trường kiếm khí trăm trượng trên Hồng Liên phun trào ra.

- Mở cho tôi!

Hắn khẽ quát một câu, Hồng Liên ở trong tay xẹt qua một đường cong hoàn mỹ trong không trung, một kiếm chém long toàn phong.

“Răng rắc!” Âm thanh như cây đại thụ vị chém từ giữa vang lên, long toàn phong như long đang vẫy đuôi bị Hồng Liên phân ra làm đôi, trôi nổi một lát thì biến mất.

Trong long toàn phong, con chim ưng kia hóa thành bột phấn dưới Hồng Liên, mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập kêu lên đau đớn bay về phía sau, trên gương mặt quyến rũ không còn chút đắc ý, thay vào đó là vẻ kinh hoảng và sợ hãi.

Gió vô hình vô tướng, chỉ cần long toàn phong này biến mất, cô ta có thể thông qua phong bạo đến nơi cách ngàn dặm, Mạc Phàm lợi hại đến mấy cũng không thể đuổi theo được.

Cô ta bị Mạc Phàm chém một kiếm trong long toàn phong, thần thoại đương thời không hổ là thần thoại đương thời.

Cơ thể cô ta mới bay không xa, “rầm” một tiếng biến thành vô số hạt cát, tiêu tán theo gió.- Tôi nói rồi, ở trước mặt tôi cô chạy không thoát, tất cả những chuyện cô làm đều phí công cả thôi.

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, cơ thể nhoáng lên một cái biến mất tại chỗ.

Khi xuất hiện hắn đã đến chỗ một vùng cát hóa, Hồng Liên trong tay cắm mạnh xuống đất.

Tiếng kêu r3n vang lên, máu loãng đỏ tươi phun từ trong hạt cát ra.

Một đạo khe hở xuất hiện, nhanh chóng bơi về phía xa, mãi đến khi cách mười thước mới dừng lại.

Cát như suối phun bắn từ trong khe hở ra, dần dần ngưng tụ thành dáng vẻ một người, đúng là mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập.

So với vừa rồi, quần áo không nhiều lắm trên người mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập bị rách nhiều chỗ, dáng người và nơi riêng tư như ẩn như hiện trong quần áo tả tơi.

Trên ngực và trên vai cô ta có vết thương, máu tươi không ngừng chảy từ trong ra.

- Quả nhiên Mạc tiên sinh Hoa Hạ không hổ là Mạc tiên sinh.

Mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập li3m máu trên ngón tay, nói những lời thật lòng từ tận đáy lòng.

Trước khi cô ta trở thành sứ đồ của Nguyền Rủa Chi Thần, đã nổi tiếng là người xinh đẹp, cho dù là võ giả nổi tiếng, hay tăng lữ, tế tự, vu thần, quân vương, chỉ cần là đàn ông đều bị cô ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, sau đó bị cô ta làm thương tích đầy mình.

Sau khi cô ta thành sứ đồ, lại càng như cá gặp nước, chỉ có cô ta đùa giỡn đàn ông, những cao thủ nổi tiếng này không thể làm gì được cô ta.

Nhưng ở dưới tay Mạc Phàm, cô ta như tiểu thú trong lồng, vùng vẫy thế nào đều không thể thoát khỏi tay người đàn ông này.

Đã lâu rồi mới có cảm giác chinh phục, không hiểu sao lại khiến cô ta rung động.

- Cô định mang tôi đi gặp Nguyền Rủa Chi Thần sao?

Mạc Phàm rút Hồng Liên cắm trên đất lên, lạnh lùng hỏi, không có một chút dao động vì được người phụ nữ này khen.

Hắn là ai tự hắn biết, vốn dĩ không cần những người khác nói.

Mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập giơ tay kéo mảnh vải trên người, cô ta vốn mặc rất ít, bây giờ chỉ còn lại đồ lót do bảo thạch tạo thành.

- Mạc tiên sinh muốn gặp chủ nhân của tôi như vậy sao?

- Thu hồi mị hoặc của cô lại đi, không có tác dụng với tôi đâu.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Quả thật dáng vẻ người phụ nữ này không tệ, nhưng dùng cơ thể để mị hoặc hắn, nghĩ quá đơn giản rồi.

Hắn từng gặp vô số mỹ nữ, trong số mỹ nữ này còn có người xinh đẹp hơn cô ta nhiều.

- Thôi, để tôi tự tới.

Mạc Phàm lắc đầu nói.

Dưới chân hắn vừa động, để lại một chuỗi bóng dáng ở phía sau, bay thẳng tới trước mặt mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập, một tay hắn duỗi về phía mi tâm mỹ nữ kia.

Mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập không hoảng sợ, hai tay cô ta đặt trước ngực.

- Mạc tiên sinh, quả thật tôi muốn quyến rũ cậu, cậu là người đàn ông ưu tú nhất mà tôi gặp ngàn năm qua, nhưng đây không phải là muốn quyến rũ cậu, không phải cậu muốn gặp chủ nhân của tôi sao, tôi lập tức để cậu gặp ông ấy.

Dưới chân cô ta vừa động, cơ thể lùi đến trên bầu trời cách mười thước.

Hai tay cô ta dùng lực xé, âm thanh vải bị xé rách vang lên, hắc quang mãnh liệt tỏa từ ngực cô ta mà ra. Bầu trời vốn trong xanh, trong chớp mắt tối sầm lại, khí tức cường đại, vô cùng tà ác mênh mông mà ra.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1279


Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ, hắn nhìn về phía mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập.

Trong ô quang, cơ thể mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập nhanh chóng biến to như bơm đầy khí, chỉ trong chớp mắt từ hơn một mét bảy thành cao năm sáu mét.

Tướng mạo và cơ thể của cô ta cũng nhanh chóng biến hung dữ.

Đuôi bò cạp vĩ đại vươn ra sau lưng cô ta, ở phần cuối cái đuôi có độc châm màu đen chỉ nhìn thôi đã khiến người ta sởn gai ốc.

Vảy rắn nhanh chóng xuất hiện trên cơ thể cô ta, chỉ trong phút chốc đã bao phủ toàn bộ cơ thể cô ta.

Tay chân cô ta cũng biến thành móng quỷ, trong tay xuất hiện một vũ khí như cái búa to.

Đầu cô ta biến thành đầu cá sấu, răng nanh sắc bén xen kẽ nhau ở bên ngoài môi, đôi mắt huyết sắc chớp lóe sắc bén nhìn Mạc Phàm đang đứng trên đất, giọng nói trầm thấp và phẫn nộ truyền ra.

- Cậu là Mạc Phàm, tên gia hỏa giết Pháp Thần sao?

- Ông là Nguyền Rủa Chi Thần người hạ Vạn Xà Huyết Chú với Mạc gia tôi sao?

Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.

- Tiểu tử, muốn nói chuyện với bản tôn đều phải quỳ xuống, gọi tôi là Aristotle đại nhân, hiến tế, cầu nguyện với tôi, lúc cơ thể tôi vẫn còn, mấy tiên nhân của Hoa Hạ cậu cũng làm vậy, xem ra Aristotle tôi ngủ say nhiều năm như vậy, thế nhân thật sự quên sự tồn tại của tôi rồi.

Nguyền Rủa Chi Thần nhíu mày, nói với vẻ kiêu ngạo.

Khi nói chuyện, búa trong tay ông ta đập xuống đất, đất đai vì chuyện này mà chấn động, vết rạn như mạng nhện lan ra bốn phương tám hướng, gió lan ra xung quanh ông ta.

- Không trả lời sao?

Mạc Phàm lắc đầu làm như không nghe thấy lời Nguyền Rủa Chi Thần nói.

Hắn cũng chẳng muốn nói chuyện với Nguyền Rủa Chi Thần, dưới chân di chuyển, cơ thể biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa đã tới bầu trời trên đầu Nguyền Rủa Chi Thần.

Hồng Liên trong tay hắn không có kiếm kỹ xinh đẹp gì, chỉ một kiếm bình thường, giống như sao băng rơi xuống người Nguyền Rủa Chi Thần.

Vẻ mặt Nguyền Rủa Chi Thần thay đổi, trong mắt lóe lên hung quang.

Ông ta được triệu hoán tới nơi này, đã khiến ông ta không hài lòng lắm rồi.

Tiểu tử Hoa Hạ này chỉ nói một câu, liền chém một kiếm.

- Tiểu tử, không cho cậu xem sức mạnh của bản tôn, cậu còn tưởng rằng Ai Cập tôi không có người đối phó được cậu.

Khi nói chuyện, búa trong tay ông ta sáng lên, quang hoa như nguyệt nha lóe lên trên búa, chiếc búa khổng lồ đánh về phía trường kiếm của Mạc Phàm.

Nhưng mà…

“Keng” một tiếng thật lớn, tiếng kêu đau đớn truyền từ miệng Nguyền Rủa Chi Thần ra.

Búa to gặp Hồng Liên trong tay Mạc Phàm, chỉ đỡ được chưa tới một giây, trực tiếp đè lên cơ thể to lớn của Nguyền Rủa Chi Thần.

“Rầm!” Âm thanh sơn băng địa hãm vang lên, cơ thể to lớn của Nguyền Rủa Chi Thần bị lún nửa vào trong đất.

- Nói cho tôi biết ông có phải là Nguyền Rủa Chi Thần, người hạ nguyền rủa với Mạc gia tôi hay không.

Vẻ mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, lặp lại.

Nguyền Rủa Chi Thần nhíu chặt mày, nếu không phải trên mặt ông ta có vảy rắn, lúc này đã thấy rõ đỏ ửng trên mặt ông ta.

Đường đường là Nguyền Rủa Chi Thần, tuy chỉ là một nhánh phân thân ký gửi lên người người khác, nhưng bị một kiếm của Mạc Phàm chém lún vào trong nền đất.

May mà Mạc Phàm dùng sống kiếm, nếu là lưỡi kiếm thì cơ thể ông ta đã bị chém ra làm đôi rồi.

Nếu chuyện như vậy truyền ra ngoài, ông ta đường đường là Nguyền Rủa Chi Thần đừng nghĩ tới chuyện ngẩng đầu lên được.

- Tiểu tử, nếu bản tôn của tôi ở đây, nhất định sẽ khiến cậu đẹp mặt.

Nguyền Rủa Chi Thần tức giận quát.

Đôi mắt Mạc Phàm trong veo mà lạnh lùng, lắc đầu.

Hắn không biết người tới là gì, nhưng dựa vào cảm nhận của hắn, người này hẳn là một pháp sư.

Một pháp sư ỷ vào cơ thể to lớn so sức mạnh với hắn, không thể không nói chỉ số thông minh của pháp sư này rất thấp, có khả năng là pháp sư có IQ thấp nhất mà hắn từng gặp.

Không nói tới chuyện đây chỉ là phân thân của ông ta, cho dù là bản thể cũng không có tư cách này.

- Còn không chịu trả lời câu hỏi của tôi, vậy ông đi xuống tiếp đi.

Mạc Phàm cầm Hồng Liên, lại chém một kiếm về phía Nguyền Rủa Chi Thần.

“Rầm!” Lại có tiếng động đất bùng nổ, Nguyền Rủa Chi Thần lại bị đánh lún vào trong nền đất, chỉ còn lại cái đầu lộ ra ngoài.

- Ông có phải là Nguyền Rủa Chi Thần, người hạ nguyền rủa với Mạc gia tôi không.

Mạc Phàm hỏi lại lần nữa.

Nguyền Rủa Chi Thần hoàn toàn phát điên, ô quang trên người đại phóng, mặt đất nổ tung bùm bùm.

Vừa rồi mặt đất còn san bằng, trực tiếp biến thành hố sâu hơn mười mét, rộng hơn năm mươi mét.

Ông ta đường đường là Nguyền Rủa Chi Thần bị Mạc Phàm chém còn chưa tính, lại còn chém phát thứ hai.

Hơn nữa nguyên nhân ông ta bị chém hai lần, là không trả lời câu hỏi của Mạc Phàm.

- Tiểu tử, tôi là Nguyền Rủa Chi Thần, Aristotle, tôi muốn cả nhà cậu đều chết dưới chú thuật của tôi, tôi muốn…

Nguyền Rủa Chi Thần múa may cái búa trong tay, hét lên một cách điên cuồng.

Ông ta còn chưa nói xong, trên cổ căng thẳng, cơ thể cũng nhẹ hơn, giọng nói thì dừng lại, một đại thủ chân khí bóp chặt lấy cổ ông ta, xách ông ta từ trong hố to ra như xách một con gà.

- Tôi chỉ cần biết ông là Nguyền Rủa Chi Thần được rồi, những chuyện khác ông không cần phải nói với tôi, nói cũng không có tác dụng, chỉ khiến ông càng thống khổ hơn thôi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Tiểu tử, cậu!

Nguyền Rủa Chi Thần nheo mắt lại, trong đôi mắt đỏ như máu giống như có hỏa diễm thiêu đốt.

Chỉ trong phút chốc ông ta bình tĩnh lại.

Ông ta chỉ mượn cơ thể của sứ đồ để hiện thân, còn lâu mới là đối thủ của Mạc Phàm, cho dù là bản tôn cũng chưa chắc đối phó được cậu ta, không cần thiết phải tranh cãi với Mạc Phàm làm gì.

Chỉ cần Vạn Xà Huyết Chú trên người cậu ta, hoặc trên người Mạc gia chưa biến mất, ông ta vẫn là người thắng.

- Được lắm, được lắm, lần này bản tôn tỉnh lại đúng là không vô ích, vậy mà gặp được người Hoa Hạ có cá tính như vậy, cậu tới Ai Cập đi, tôi và những người bạn khác đang đợi cậu ở Ai Cập, nói cho cậu biết, nếu cậu không thể sống rời khỏi Ai Cập, tôi không chỉ khiến Mạc gia cậu trọn đời sống trong nguyền rủa sống không bằng chết, cũng sẽ hàng lâm 12 loại tai nạn xuống Hoa Hạ cậu, những chuyện này đều là do cậu bất kính với bản tôn, nên phải trả giá thật đắt, cậu phải nhớ kỹ là nguyền rủa cả Hoa Hạ đó.Nguyền Rủa Chi Thần trầm giọng nói.

- Ông ở nơi nào?

Mạc Phàm không nói nhiều với Nguyền Rủa Chi Thần, lạnh nhạt hỏi.

Nguyền Rủa Chi Thần dám hạ chú với Mạc gia, không cần Nguyền Rủa Chi Thần nói nhiều như vậy, hắn đều đến Ai Cập diệt Nguyền Rủa Chi Thần, cùng với 11 chủ thần khác trong truyền thuyết.

- Chỗ chúng tôi đang ở, tôi tớ của tôi sẽ dẫn cậu đi, nhưng mà đường tới Ai Cập không dễ di như vậy, hi vọng cậu có thể còn sống tới trước mặt tôi, tôi rất mong gặp được cậu còn sống.

Nguyền Rủa Chi Thần lạnh lùng nói.

Nói xong trên người ông ta chớp lóe ô quang, giống như khinh khí cầu bị rút hơi, cơ thể nhanh chóng nhỏ lại, biến thành dáng vẻ của mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập lần nữa, trôi nổi ở giữa không trung.

- Ở đâu?

Mạc Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm mỹ nữ này, hỏi.

- Chủ nhân của tôi ở đầu nguồn sông Nile, bên trong Vô Tận Thâm Uyên.

Mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập cười quyến rũ nói.

- Vô Tận Thâm Uyên sao?

Mạc Phàm nheo mắt lại, nhìn về phía Tây Nam.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1280


- Mạc tiên sinh, Vô Tận Thâm Uyên là nơi khởi nguyên của Ai Cập tôi, không phải người tộc tôi, đi vào sẽ bị rút từng tầng tu vi, mãi đến khi tu vi biến mất toàn bộ mới có thể đi đến tận cùng, không phải người của Thần Tộc đi vào thì không có một ai đi ra, cậu dám vào không?

Giữa không trung, mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập cười nói.

Đầu nguồn sông Nile là một nơi bí ẩn, cho dù là vệ tinh cao cấp hiện giờ giờ, đầu nguồn vẫn tồn tại tranh luận như cũ.

Có người nói đầu nguồn sông Nile là hồ Victoria, cũng có người nói là hồ Tanganyika, nhưng những chuyện này đều chỉ là biểu hiện giả dối.

Sông Nile là sông mẹ của Ai Cập, phần lớn các vùng trên Địa Cầu còn chưa ở trạng thái khai hóa, nơi này đã sản sinh ra nền văn mình vô cùng cao cấp, lúc ấy chỉ có Hoa Hạ và mấy nước khác trên Địa Cầu có loại văn minh này.

Đầu nguồn con sông như vậy, không phải là hồ nước đến từ Thánh Sơn, cũng không phải đến từ Địa Trung Hải, mà đến từ một vực sâu sinh ra thần linh, Vô Tận Thâm Uyên.

Ai Cập có 13 thần linh từ sớm, đều từ nơi này tới, do đó thành lập văn minh cường đại.

Cho nên Vô Tận Thâm Uyên cũng được gọi là nơi của thần linh.

Vô Tận Thâm Uyên vì là nơi của thần linh, khắp nơi đều lưu lại cấm chế thần cổ, người ngoài khó mà tìm được, cho dù vận khí tốt đi vào Vô Tận Thâm Uyên được, cũng như ngược dòng mà lên, đều bị Vô Tận Thâm Uyên rút trôi từng tầng tu vi.

- Cô từ đó tới Hoa Hạ đúng không?

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Không sai.

Mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập không giấu diếm, nói thẳng.

- Được rồi.

Ngón tay Mạc Phàm khẽ búng, một quang điểm biến mất vào trong mi tâm mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập.

Mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập hơi nhíu mày, vẻ mặt thay đổi theo.

- Cậu…

Cô ta còn chưa nói hết câu, mấy chữ truyền từ miệng Mạc Phàm ra.

- Chỉ đường cho tôi.

“Bùm” một tiếng, cơ thể mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập nổ tung, hóa thành vô số hạt cát.

Những hạt cát này biến thành một đường thẳng, lan về nơi xa.

- Mạc Phàm, xem như cậu lợi hại, nữ vương Cleopatra cuối cùng của Ai Cập tôi nguyền rủa cậu, cậu sẽ chết vô cùng thảm ở trên đất Ai Cập.

Mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập tức giận nói.

Cô ta sẽ chỉ đường cho Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm lại biến cô ta thành đường chỉ dẫn, đây tuyệt đối là một loại sỉ nhục đối với cô ta.

- Chết ở Ai Cập sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười lạnh lùng.

- Chỉ mong chủ nhân của cô và những người bạn của ông ta có bản lĩnh này, nếu không tôi sẽ khiến Ai Cập biến thành một vùng tử địa, không sai, là cả Ai Cập, tôi cho cô cơ hội thi pháp nói với chủ nhân của cô, có thể sử dụng thủ đoạn gì thì cứ sử dụng đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Ý niệm của hắn vừa động, Hồng Liên xuất hiện dưới chân hắn.

- Đi!

Mạc Phàm khẽ quát một câu, cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, Hồng Liên mang theo hắn phát ra âm thanh như máy b** n*m b*m, bay nhanh dọc theo đường chỉ dẫn bằng cát.

Hồng Liên đến chỗ nào, bầu trời giống như bị xuyên thủng, vết kiếm thật lớn xuất hiện, mãi mới tán đi.

Bên đường có không ít người nhíu mày nhìn về phía bầu trời.

- Người nào lớn mật như vậy, đã vậy còn ngự kiếm ngang trời một cách trắng trợn?

Có người nhìn vết kiếm và âm thanh rất to trên bầu trời, bất mãn nói.

Ngang trời rêu rao như vậy, đúng là bất kính với những người khác, bình thường có rất ít người làm như vậy, bởi vì làm vậy dễ đưa tới tai bay vạ gió.

- Còn có thể là ai được nữa, ngoại trừ vị kia ở Giang Nam ra thì còn ai dám làm như vậy?

Một người khác nói.

- Vị kia ở Giang Nam, không phải cậu ta mới diệt tám người ở Hoa Sơn sao, người này lại tới Tây Nam làm gì thế?

Người nọ tò mò hỏi.

- Hẳn là có người chọc tới Mạc gia, nếu không cậu ta đã không tức giận như vậy, đi ngang trời.

Một người giải thích.

- Vị kia giận dữ, không biết sẽ làm ra động tĩnh lớn tới cỡ nào, tạo thành bao nhiêu giết chóc.

- Chắc chắn động tĩnh không nhỏ, nhưng chưa chắc cậu ta giết được mấy người, nói không chừng chính là thần thoại biến mất.

Một người khác nheo mắt, nói với vẻ nghiêm túc.

- Có ý gì?

Vẻ mặt người nọ thay đổi, cảm thấy khó hiểu hỏi.

- Qua nơi này, hẳn là bên ngoài Hoa Hạ rồi?

Một người khác hỏi.

Mạc Phàm ở Hoa Hạ thì có Hoa Hạ bảo vệ, cho dù thế lực ngoại quốc định sử dụng vũ khí tiên tiến, cũng bị Hoa Hạ chặn lại trước.

Một số tập đoàn sát thủ và lính đánh thuê muốn giết Mạc Phàm lấy tiền thưởng, vẫn phải qua cửa ải quân đội của Hoa Hạ trước, lúc này mới khiến Mạc Phàm nhàn nhã ở Hoa Hạ, đại sát tứ phương, không có người dám động như vậy.

Mạc Phàm rời khỏi Hoa Hạ, có thể xem như là vào đầm rồng hang hổ rồi.

- Chuyện này…

Một kiếm của Mạc Phàm rời khỏi Hoa Hạ, rất nhanh được rất nhiều vệ tinh tra xét, cả thế giới nhanh chóng bắt đầu chuyển động.

- Mạc Phàm rời khỏi Hoa Hạ, nhanh báo cáo với cấp trên.

… Tr

ong địa phận của Ai Cập, bên cạnh sông Nile.

Hơn một ngàn lính đánh thuê bố trí dựa theo khoảng cách riêng ở bờ sông Nile, giống như ác long đang ngủ đông, không biết đang đợi cái gì.

Trong đám lính đánh thuê này, có 7 người nằm trong top 10 thế giới, ngoài ra lính đánh thuê nằm trên 100 đều trình diện hết.

Tuy số người còn lại không nổi tiếng như đám người trước, nhưng cũng không phải hạng người tầm thường, còn đều có chuẩn bị.

Mặc kệ là ai, toàn bộ đều trang bị vũ khí hạng nặng tiên tiến, một số người thì cầm pháp bảo và thứ đối phó tu sĩ, thậm chí còn có phi cơ quân dụng, xe tăng, xe thiết giáp, tên lửa cũng được bọn họ mang tới.

Đại trận này, nếu không biết còn tưởng là diễn thực chiến quy mô lớn, mùi khói thuốc súng tràn ngập trên không sông Nile.

- Lão đại, con mồi lần này là ai thế, vậy mà dẫn tới cục diện lớn như vậy?

Trong một doanh trại dựng tạm, một tên mập ngực đầy lông, bụng như mang thai ăn thịt cừu ba phần chín, vừa ăn vừa hỏi.

Anh ta vốn đang chấp hành một nhiệm vụ khác, thì nhận được lệnh điều tới đây, anh ta vội bỏ nhiệm vụ khác vội vàng chạy tới đây.

Nhiệm vụ kia đã tới giai đoạn thu hoạch, chỉ cần đợi thêm một hai ngày nữa, là có thể giết người lấy tiền, nhiệm vụ hơn một ngàn vạn lại vứt đi.

Ngoài ra anh ta còn tưởng là nhiệm vụ khẩn cấp gì cơ, ai biết anh ta vội vàng chạy tới, thì thấy không ít lính đánh thuê không biết cũng tới đây, còn có không ít người đang tới đây nữa, người nào có thể tạo ra cảnh tượng lớn như vậy.

- Người nào thì tôi cũng không biết, nhưng chúng ta không cần phải biết, chúng ta chỉ cần biết nếu nhiệm vụ lần này hoàn thành sẽ nhận được vạn triệu, cho dù không thể tự mình ra tay giế t chết, phàm là lính đánh thuê bắn người kia, cũng có thể nhận được khen thưởng trên triệu, nếu thương tổn được mục tiêu, có thể lấy được trăm triệu, như vậy cũng đủ rồi.

Đối diện tên mập này, một người đàn ông độc nhãn cười mỉa nói.

Khi nói chuyện, trong con mắt còn lại của anh ta lóe lên tham lam.

Chỉ cần gặp được mục tiêu, bắn súng là có tiền thưởng trên triệu, nhiệm vụ như vậy đâu thể bỏ qua.

Nhỡ đâu vận khí tốt, vậy thì sẽ được vạn triệu, đủ mua một quốc gia nhỏ rồi.

- Nhiệm vụ vạn triệu sao?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1281


Những lời này vừa vang lên, mấy người ở trong doanh trại đều sửng sốt, thịt cừu và rượu tới bên miệng đều dừng lại.

Rất lâu sau mấy người kia mới lấy lại tinh thần, trên mặt đều tràn đầy vẻ khó mà tin được.

Theo bọn họ biết, nhiệm vụ tuyên bố trên Huyết Bảng còn chưa tới ngàn triệu, bỗng nhiên bây giờ xuất hiện nhiệm vụ vạn triệu.

- Chuyện này đáng sợ rồi.

Phải biết rằng vạn triệu không phải là số tiền nhỏ, một số quốc gia cộng lại cũng không có nhiều tiền như vậy.

- Cố chủ là ai, ra tay cũng quá hào phóng rồi?

- Đừng kích động, để tôi bổ sung thêm cho, vạn triệu này là vạn triệu Euro.

Người đàn ông độc nhãn kia cười nói.

- Cái gì, Euro?

Đám người này mới lấy lại tinh thần, lại sửng sốt.

- Vạn triệu Euro, sao có chuyện này được?

Tên mập kia nuốt nước bọt, khó có thể tin nói.

Nhiệm vụ bọn họ chấp hành bình thường đều trả bằng đô la, nhưng bàn giá dựa theo tiền nước làm nhiệm vụ.

Ví dụ như vạn triệu Ai Cập, tương đương với hơn 8000 tỷ Hoa Hạ, nhiều tiền như vậy đã đủ khủ ng bố rồi.

Ai biết tiền thưởng nhiệm vụ lần này lại là đồng Euro, cao gấp mười lần so với bọn họ đoán.

Người đàn ông độc nhãn nhìn biểu cảm của mấy người tương tự với lúc anh ta nhận nhiệm vụ, khóe miệng hơi nhếch lên, cười tham lam.

- Chuyện này là thật, phải xem chúng ta có lấy được hay không.

Nếu có thể khiến người ta ra giá vạn triệu, còn hấp dẫn lính đánh thuê và sát thủ đứng đầu như vậy, chắc chắn không phải người bình thường, vạn triệu này cũng không dễ lấy như vậy.

- Nhiều tiền như vậy, cho dù Mạc tiên sinh Hoa Hạ tới đây cũng sẽ bị giữ lại.

Tên mập hơi kích động nói.

Vạn triệu Euro, liều mạng một phen sau này anh ta không phải làm ăn dùng đao li3m máu nữa, còn có tiền mặc anh ta tiêu xài mấy đời không hết.

- Không sai, cho dù Mạc tiên sinh tới đây, cũng phải để cậu ta nếm thử sự lợi hại của Huyết Nhận chúng ta, ít nhất trăm triệu kia cũng nằm trong tay chúng ta.

Một người khác hưng phấn nói.

Nơi này tụ tập rất nhiều cao thủ, Huyết Thiên Sứ, Độc Long, Mộng Yểm, Tàn Huyết và lính đánh thuê nổi tiếng đều ở đây, Huyết Nhận bọn họ chưa chắc đã g iết chết lấy được vạn triệu.

- Lão đại, lần này không chỉ một cố chủ ra tay đúng không?

Bên cạnh tên mập kia, một người đàn ông tóc dài dáng vẻ lưu manh hỏi.

Một thế lực chắc chắn sẽ không ra nhiều tiền để đối phó người khác như vậy.

Nhiều lính đánh thuê có mặt như vậy, tạo ra chiến tranh cũng đủ, càng không nói giết một người.

- Thông tin về cố chủ thì bí mật, dựa theo tin tức cố chủ cung cấp, người kia sẽ tới nhanh thôi, người này đang vội tới đây, đều đi chuẩn bị một phen đi.

Người đàn ông độc nhãn ra lệnh.

Một đám người mới ra khỏi doanh trại, không biết người nào kêu lên.

- Đến rồi!

Trên bầu trời vì chạng vạng mà đầy ráng đỏ, bỗng nhiên có âm thanh nổ tung như máy b** n*m b*m vang lên, từ trên bầu trời đằng xa tới.

Hai bờ sông Nile vốn đang náo nhiệt, trong chớp mắt bùng nổ.

Phi cơ trực thăng vũ trang ở trong không trung vung đuôi, tự động vây thành hình quạt, bay về phía bóng người kia, vệ tinh trên phi cơ trực thăng nhanh chóng tập trung về phía nổ đùng đùng.

Mọi người trên đất vốn sửng sốt, ngay sau đó được thay bằng hưng phấn.

Rõ ràng nhìn thấy một bóng người, nhưng giống như nhìn thấy một núi vàng.

Không ít người vội vàng cầm vũ khí, có một số người thì nhanh chóng chui vào trong xe tăng, hỏa tiễn và vũ khí quy mô lớn, tất cả vũ khí đều đợi bóng dáng tiến vào tầm bắn.

Trên bầu trời Mạc Phàm nhìn lướt qua hơn mười phi cơ trực thăng võ trang chắn trước mặt hắn, khẽ cau mày.

Gần đây hắn không rời khỏi Hoa Hạ, cho nên không cảm nhận được quá mạnh.

Hắn không ngờ còn nhiều người to gan lớn mật như vậy, hắn mới rời khỏi Hoa Hạ không lâu, thì gặp phải một đám người muốn chết chạy tới.

Trên đường đi hắn gặp không biết bao nhiêu rồi.

Nếu không vì những ruồi bọ này, hắn đã sớm tới Ai Cập rồi.

Chỉ là hắn không ngờ nơi này còn tụ tập nhiều hơn.

- Cút cho tôi!

Hắn khẽ quát một câu, kình phong cuồng liệt ngưng tụ thành sóng biển cao mấy chục mét đánh về phía những phi cơ trực thăng võ trang kia.

Giẫm chết ruồi bọ hắn đều không nhăn mày một cái, nhưng hắn không có hứng thú giẫm một đám ruồi bọ, hiện giờ hắn chỉ muốn đến Vô Tận Thâm Uyên.

Sóng gió đến trước hơn mười phi cơ trực thăng võ trang, thổi bay hơn mười chiếc phi cơ đó.

Ý niệm của hắn vừa động, Hồng Liên chém xuyên qua những phi cơ trực thăng kia.

“Bùm bùm bùm…” Vài tiếng, từng đạo hỏa quang bay từ phía dưới phi cơ trực thăng võ trang ra, hỏa tiễn, đạn xe tăng cũng bay về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhíu mày, dừng Hồng Liên không nhúc nhích.

“Bùm” một tiếng thật lớn, bầu trời chấn động, ánh lửa nở rộ trong không trung.

Ánh lửa tản đi, quần áo Mạc Phàm bay phấp phới, cầm kiếm đứng trong không trung, trong đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh, không chịu chút thương tổn nào.

Người điều khiển trong máy bay trực thăng và trên mặt đất cầm ống nhòm, sắc mặt đều thay đổi.

Vũ khí trên phi cơ trực thăng võ trang có phá hủy một chiếc xe tăng hạng nặng, mười mấy hỏa tiễn và đạn xe tăng bắn lên người Mạc Phàm, vậy mà không có chút tác dụng.

- Người này là ai thế?

- Cậu ta còn là người không?

- Còn không, nếu không còn thì đến lượt tôi rồi?

Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng ánh sáng lạnh, hỏi.

Trái lại hắnkhinh thường giẫm chết đám ruồi bọ, nhưng hắn rất ghét đám ruồi bọ tới gây chuyện với hắn, vậy chỉ có thể chết.

Không đợi người trong phi cơ trực thăng võ trang trả lời, bóng dáng hắn nhoáng lên một cái liền đến bên một chiếc phi cơ trực thăng.

Hắn nắm lấy đuôi phi cơ trực thăng đó, đơn giản giống như nắm một cây gậy gỗ, phi cơ trực thăng võ trang khổng lồ không có đường sống phản kháng.

- Kim hóa!

Ý niệm của hắn vừa động, một vùng kim quang sáng lên trên tay hắn nắm phi cơ trực thăng võ trang.

Thân thể hắn lại nhoáng lên một cái, chỉ trong chớp mắt đã tới bên cạnh một phi cơ trực thăng khác.

- Đi xuống cho tôi.

Hắn nắm phi cơ trực thăng ném mạnh xuống dưới.

“Rầm!” một tiếng thật mạnh, phi cơ trực thăng võ trang rơi xuống mặt đất dưới chân hắn.

“Bùm!” một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, phi cơ trực thăng võ trang kia nổ tung trên đất.

Thân thể hắn lắc lư mấy cái, phi cơ trực thăng võ trang không bị ném xuống đất, thì như hổ lốn trong tay hắn, rơi xuống ở chân trời phía xa.

Chỉ trong thời gian chưa kịp hút xong điếu thuốc, hơn mười phi cơ trực thăng võ trang trên bầu trời bị hủy sạch.

Mạc Phàm ném phi cơ trực thăng võ trang đã biến dạng nghiêm trọng trong tay đi, muốn rời đi.

“Pằng!” một tiếng cắt qua bầu trời, một viên đạn to bằng ngón cái dài hơn một ngón tay lóe sáng kim quang bay về phía không trung.

Viên đạn này vừa tới giữa không trung thì đột nhiên biến mất, khi xuất hiện lần nữa đã tới sau gáy Mạc Phàm.

Lúc viên đạn sắp bắn trúng gáy Mạc Phàm, thì viên đạn đột nhiên dừng lại như bị giam giữa không trung.

Đôi mắt rét lạnh của Mạc Phàm hơi nheo lại, nhìn một hàng dài lính đánh thuê ở trên đất, sắc bén lóe ra.

- Thương Đấu Thuật sao?

Trong mắt hắn chớp lóe kim quang, viên đạn kia giống như màn hình tua ngược, trả về chỗ cũ, cuối cùng quay về trong súng của một tên bắn tỉa, thông qua súng tiến vào trong mắt tên súng bắn tỉa kia.

“Pằng” một tiếng, đầu tên súng bắn tỉa kia nổ tung như dưa hấu.

Mạc Phàm đứng giữa không trung chậm rãi hạ xuống đất, đôi mắt lạnh lùng nhìn lính đánh thuê ở đây, hơi lạnh tỏa ra.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back