Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 365



Ánh mắt Châu Thiện sắc lạnh, phóng vút qua, trong giọng nói mang chút nóng nảy: “Phó Kỳ Thâm kết hôn rồi?”

Cô gái đó choáng váng: “Vẫn chưa……nhỉ.”

Chu Thiện cười không nổi: “Vậy là đính hôn rồi.”

Mấy cô gái khác ríu rít kêu lên: “Nói bậy bạ.”

“Chồng tôi vừa đẹp trai lại có tiền, còn biết xem phong thủy, có cô gái nào xứng với anh ấy chứ?”

“Nếu anh ấy không cố gắng thì phải quay về kế thừa sản nghiệp rồi, một người nỗ lực như vậy, sao có thời gian yêu đương chứ?”

“Đúng vậy đúng vậy, không thể kết hôn.”

Châu Thiện không get được mấy từ ngữ tân tiến như vậy, có chút khó nói thành lời: “Chồng của……các cô?”

Các cô gái hùng hồn: “Đúng vậy, chồng của bọn tôi.”

Cô phát hiện, cô khả năng có lẽ đại khái ước chừng thật sự lạc hậu rồi.

Lúc Phó Kỳ Thâm nhận được tin tức của bệnh viện, là đang làm việc đúng quy củ trong tòa nhà của Hiệp hội Huyền Học, sau khi anh cúp máy, đứng trên tầng cao tòa nhà nhìn xuống, miên man bất định.

Nhìn mãi nhìn mãi, anh giật phắt áo vest trên ghế xuống, sải bước đi ra ngoài.

Lúc dựa theo chỉ dẫn của la bàn tìm được người đó, cô đang bị mấy cô gái vây quanh ở bến xe buýt, làm như thật mà giúp người ta……xem tướng tay.

Phó Kỳ Thâm dừng xe ở chỗ đậu bên lề đường, vừa không ấn còi, cũng không nhúc nhích, chỉ ngơ ngẩn nhìn người kia cách đó không xa.

Thời gian tám năm, Trần Thiên Tông đã mất, ông bà Châu đã già, nhưng thời gian tám năm dường như không để lại chút vết tích nào trên người cô.

Năm đó anh rõ ràng biết Châu Thiện đã đi rồi, trở về thiên đình tiếp tục làm thần tiên tiêu dao tự tại của cô, nhưng lòng anh vẫn có một tia ý nghĩ vọng tưởng, đưa cô vào bệnh viện.

Một năm, hai năm, ba năm……cho đến bây giờ, tròn tám năm, ông bà Châu đều đã từ bỏ hy vọng, bọn họ ở thủ đô không quen, rơi lệ trở về thành phố Bình Viễn.

Nhưng không biết tại sao, anh vẫn ở lại nơi này chờ đợi.

Cao ốc của Hiệp hội Huyền Học đã dời đi, anh trở thành Hội trưởng mới, bởi vì tia ý nghĩ viển vông ấy, anh mua một tòa nhà lớn, gần ngay bệnh viện, anh chuyển Hiệp hội đến chỗ đó, thuận tiện mỗi ngày đến bệnh viện trò chuyện.

Hôm qua anh vừa mới tới, người này vẫn như ban đầu, nằm yên trên giường, anh niệm chú, trò chuyện với cô, vẫn không hề nhúc nhích.

Một ngày không gặp, người này đã sống lại rồi.

Đời người thật sự là kỳ tích.

Châu Thiện cười tủm tỉm xem xong tướng tay cho một cô gái: “Nhân duyên của cô đến vào năm hai mươi lăm tuổi, vợ chồng hòa hợp, bên nhau đến già.”

Cô cảm ứng được gì đó, nghiêng đầu nhìn về bên phải, một ánh mắt kia, đối với Châu Thiện mà nói là tám năm, đối với Lâm Tuế Hàn là ngàn năm, đối với Sơn Từ mà nói……là vạn năm.

Mấy cô gái theo ánh mắt cô nhìn đi, lập tức trở nên điên cuồng: “Phó Kỳ Thâm!”

Người thật ngay trước mắt, ngược lại không gọi ra được từ “Chồng” này nữa.

Gió xiên hiu hiu thổi, hoa lá xào xạc, ánh nắng trong veo chiếu xuống con đường dọc theo bóng cây tạo thành những đốm sáng tròn xoe.

Châu Thiện đứng ở trạm xe buýt, Phó Kỳ Thâm mở cửa xe ra, cách nhau chưa tới trăm mét, cuối cùng nhoẻn miệng cười.

Người phàm đều có thọ số, thọ số của Phó Kỳ Thâm dừng vào năm tám mươi tuổi.

Lúc Phó Kỳ Thâm còn trẻ là một anh chàng đẹp trai, năm tám mươi tuổi là một ông lão đẹp trai tinh thần quắc thước, cho dù nằm trên giường bệnh, khí thế vẫn vô cùng đầy đủ.

Anh một đời đuổi quỷ cứu người, lại nhận không ít đệ tử, lúc lâm chung, những người được anh cứu và đệ tử đều khóc lóc bên giường bệnh, khóc lóc thảm thiết vô cùng đau lòng.

Tiếng than khóc của bọn họ khiến Châu Thiện cực kỳ mất kiên nhẫn, dứt khoát đuổi hết bọn họ ra khỏi giường bệnh: “Có não ruột không, đi ra ngoài mà khóc.”

Khi Phó Kỳ Thâm nằm trên giường, không thấy dáng vẻ già yếu, nhìn từ ngoại hình giống người sáu mươi mấy tuổi hơn, chẳng qua suy cho cùng đã già, anh thở dài một tiếng: “Em chẳng thay đổi chút nào.”
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 366



Hơn năm mươi năm trôi qua rồi, dung nhan Châu Thiện vẫn như ban đầu.

Cô ngồi xuống, nắm lấy bàn tay thõng xuống của Phó Kỳ Thâm: “Em là thần tiên mà, đương nhiên sẽ không già.”

x*c th*t người trần của cô đã chết trong khoảnh khắc thần hồn rời đi, trước là nhờ pháp lực của Phó Kỳ Thâm nuôi dưỡng, sau đó đợi khi cô trở về, bèn dựa vào pháp lực tự thân của cô ôn dưỡng, cũng chính vì vậy, thời gian không khắc ra được chút dấu vết nào trên người cô.

Để né tránh miệng lưỡi người ngoài, năm Phó Kỳ Thâm bốn mươi lăm tuổi, Châu Thiện tiễn đưa cha mẹ đã mất, bèn bắt đầu ít giao du với bên ngoài.

Cũng không phải ít giao du bên ngoài, vì dù sao vẫn còn một số bạn bè. Những bạn bè đó đều thân cận, biết được dị tượng của cô, nhưng sẽ không nói năng linh tinh. Hiện giờ trong phòng bệnh đa phần đều không biết cô là vợ của Phó Kỳ Thâm nổi danh cả nước, đều cho rằng cô chỉ là đệ tử đắc ý mà Phó Kỳ Thâm thu nhận lúc tuổi về chiều.

Châu Thiện coi nhẹ sống chết, biết được sẽ có một khắc này tới nên cũng không đau lòng, chỉ là trong lời nói có chút chán nản: “Chẳng qua không thể sinh cho anh được đứa con, thực sự nuối tiếc.”

Thân xác người phàm của cô đã chết, linh hồn là thần, dù Phó Kỳ Thâm có năng lực lớn cỡ nào rốt cục cũng là người phàm, người phàm và người chết kết hợp, đương nhiên không thể sinh con.

Phó Kỳ Thâm lại thấy không sao cả: “Chỉ hai người chúng ta thôi, thật tốt.”

Châu Thiện vuốt phẳng tóc mai lộn xộn của anh, cô vừa nhìn đã nhận ra, Phó Kỳ Thâm thật sự đã tới ranh giới sống chết rồi.

Hiện giờ linh khí suy tàn, người phàm gần như không thể nào phi thăng thành tiên, những vị tiểu tiên của thiên đình hiện nay, trên cơ bản đều là động thực vật tu luyện thành tinh thành quái phi thăng lên. Nếu như có đủ linh khí, cô hoàn toàn có thể để Phó Kỳ Thâm cũng tu tiên.

Lòng biết người đàn ông trước mắt này sắp sửa rời đi rồi, trong mắt Chu Thiện cuối cùng nhịn không được có chút ánh nước, cô nói qua loa một câu: “Anh đợi em, em sẽ đến tìm anh.”

Phó Kỳ Thâm nhớ lại lời hứa kiếp trước, mỉm cười, nhưng tinh thần anh vẫn hiền hòa: “Được, anh đợi em.”

Châu Thiện áp người xuống đặt một nụ hôn nhẹ như lông hồng xuống môi anh: “Anh yên tâm, em rất nhanh sẽ tìm thấy anh. Đến lúc đó em mang theo một bó hoa tới, nuôi dưỡng hồn phách anh vào hoa mang về thiên đình, đợi ngàn năm vạn năm sau, linh khí của thiên đình đầy đủ, anh nhất định sẽ trở thành tiên.”

Quai hàm Phó Kỳ Thâm cử động một chút, muốn nói lại thôi.

Châu Thiện bất giác lại nắm chặt hai tay anh: “Anh muốn nói gì?”

“Đừng mang theo hoa, cây cũng được, cỏ cũng được, động vật cũng không sao.”

Hồn phách Phó Kỳ Thâm vừa rời khỏi thể xác, Châu Thiện cũng ngã xuống, thần hồn của cô rời khỏi thân xác, lơ lửng trên không trung nhàn nhạt nhìn xuống mọi thứ phía dưới. Chỉ là cô dường như chậm một lúc, hồn phách Phó Kỳ Thâm đã không còn trong phòng bệnh.

Sơn Từ ngẫm nghĩ, thần hồn bay vào đường Hoàng Tuyền.

Diêm Vương nghe thấy cô triệu hồi, dẫn theo mấy âm binh và cả phán quan đợi dưới âm tào địa phủ.

Sơn Từ nói ngay vào vấn đề: “Hồn phách chàng ở đâu? Ta dẫn chàng đi.”

Diêm Vương và phán quan nhìn nhau: “Tàn hồn của chân quân không ở đây.”

Sơn Từ sửng sốt: “Vậy thì ở đâu? Đã đi đầu thai rồi? Không nhanh vậy chứ, địa phủ không phải cần kiểm tra xem có uống cạnh Mạnh Bà chưa rồi mới có thể đi đầu thai sao?”

Diêm Vương cười khổ: “Không, thần quân, ý của tiểu thần là hồn phách chân quân căn bản không đến địa phủ.”

Sơn Từ yên lặng nhìn ông ta: “Trước khi đến ta đã tính qua rồi, khí tức của chàng trong thế giới đó đã biến mất.”

Diêm Vương nhịn không được lau mồ hôi lạnh trên mặt: “Có lẽ, có lẽ là đi đến một thế giới nào khác rồi.”
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 367: Hoàn



Tuy là tàn hồn, nhưng đó cũng là tàn hồn của Lục Áp Chân Quân, địa phủ bọn họ chẳng qua chỉ là một bộ phận nhỏ của thiên đình mà thôi, tự nhiên không thể quản được vị chân thần viễn cổ này. Trong sổ sinh tử cũng không có tên vị oan gia này, cũng chính vì như vậy, anh đại náo ngàn vạn thế giới nhỏ, diệt thế không ít lần, địa phủ cũng đành bó tay hết cách.

Châu Thiện đứng bên cầu Nại Hà suy nghĩ một lúc, nhìn hồn phách qua lại không khỏi ngẩn ngơ: “Không sao, ta đi tìm chàng là được.”

Ba ngàn thế giới nhỏ, tìm từng cái một, kiểu gì cũng có thể tìm thấy.

Cô đi đến rất nhiều thế giới, nhìn khắp hoa cỏ muôn thú, đạp khắp vạn dặm non sông, một đường đi tới, suy nghĩ rất nhiều.

Cô thậm chí còn đi tới thế giới mà Thanh Nguyên và Tinh Hoa từng độ kiếp, ở thế giới đó, bởi vì dòng chảy thời gian không giống, Thanh Nguyên va Tinh Hoa vẫn chưa độ kiếp xong. Thế nên cô hóa trang thành nam tử, vẫn họ Châu, nhìn thấy Tinh Hoa sắp sửa tan đi đào hoa linh khư nuôi dưỡng đào hoa tiên thế hệ kế tiếp.

Cho nên, cô cho Tinh Hoa một khối ngọc, giữ lại hồn phách Tinh Hoa sắp sửa tan rã. Cô thậm chí còn đòi Tinh Hoa một nụ hôn, thành công nhìn thấy gương mặt xị ra đen sì của Thanh Nguyên.

Gió mây biến đổi, đóa hoa đào tượng trưng cho tình trong lòng bàn tay cô vẫn nở rộ, chưa từng khô héo.

Chỉ là sau khi tìm hết ba ngàn thế giới, vẫn không nhìn thấy người nọ.

Hy vọng, mong chờ, nhớ nhung……cuối cùng đến thất vọng.

Cô suy đi nghĩa lại, nhớ tới Cửu Cung Bát Quái Trận mà Thanh Nguyên từng bố trí, cô nhớ, Thanh Nguyên sau khi đi ra khỏi trận pháp không bao lâu, liền hỏi tung tích tàn hồn của Tinh Hoa.

Tình hình của Phó Kỳ Thâm có chút tương tự với Tinh Hoa, còn nước còn tát, Sơn Từ một mình mở ra Cửu Cung Bát Quái Trận.

Nhưng Cửu Cung Bát Quái Trận có vào không có ra, Sơn Từ chờ đợi ở đó không biết bao lâu, kết quả nhìn thấy Thanh Nguyên cả người chật vật lăn ra ngoài.

Thì ra, trong trận đó, không có không gian, cũng không có thời gian.

Ở đó, Thanh Nguyên cứu được Tinh Hoa, nhưng Sơn Từ không tìm thấy người mà cô muốn tìm.

Tu vi của Lục Áp Chân Quân đã gần với thiên đạo, giờ bọn họ đang ở trong thiên đạo, đương nhiên không thể tiếp xúc được với anh.

Cuối cùng đợi Thanh Nguyên tỉnh ngộ, Sơn Từ mới chật vật lăn từ trong trận ra.

Lúc cô vào trận là ở một thế giới nhỏ nào đó, lúc ra trận lại trở về tiên giới.

Sơn Từ mang theo phong trần mệt mỏi, cưỡi mây chuẩn bị quay về núi Vô Tà, ngủ dậy rồi đi tìm tiếp.

Núi Vô Tà vẫn là dáng vẻ hoang vu đó, chỉ có điều, địa giới núi Vô Tà trong vòng bán kính tám trăm dặm, không biết từ lúc nào nổi lên một tòa kiến trúc đẹp đẽ tráng lệ.

Sơn từ nhìn tòa cung điện đó sững sờ một lúc, gọi thanh Tử Sát Thương của mình ra, xắn tay áo lên, bay lên không trung, lao thẳng xuống cung điện.

Giọng nói hùng hổ của Sơn Từ Thần Quân vang vọng cả thiên đình: “Tên nào không có mắt, dám chiếm địa bàn của bà cô ngươi, không biết ngọn núi này viết tên của bà cô ngươi sao!”

Âm thanh đó đột nhiên im bặt, giống như bị ai đó chẹn vào cổ họng.

Sơn Từ nuốt ngụm nước bọt, vị thần trong điện đang đọc sách, sau khi phát hiện được sự tồn tại của cô bèn lười nhác ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.

Sơn Từ cảm thấy cổ họng mình hơi thắt lại: “Ngươi là ai?”

Thần buông quyển sách trong tay xuống, y phục đen nghiêm nghị, anh tự tại ở nơi đó, khí thế lại như ngàn cân, sau lưng thụy khí bừng bừng, cho dù là ở chỗ Ngọc Đế, cô cũng chưa từng nhìn thấy thụy khí như vậy.

“Lục Áp.”

Trái tim Sơn Từ dâng cao lên.

“Tiêu Trường Các.”

Hô hấp của Sơn Từ nóng vội hơn một chút.

“Phó Kỳ Thâm.”

Sơn Từ cảm thấy mình sắp ngất đi rồi, không biết là mừng, hay sợ.

“Tóm lại là người nàng nợ.”

Sơn Từ: ……

“Cũng là người nợ nàng…”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back