Dịch Thần Y Trở Lại

Thần Y Trở Lại
Chương 30



Chương 30

Một lát sau, một ông lão và một cô gái đã rảo bước lên núi, chính là hai người anh đã gặp sáng hôm qua.

Ngô Bình hơi nhíu mày, người ngoài xuất hiện thì anh không thể tập quyền tiếp nữa, bèn chuẩn bị rời đi trước.

Nào ngờ ông lão kia lại bước thẳng về phía anh, lịch sự chào, “Tôi là Chu Viễn Sơn, xin chào cậu! Hôm qua chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đã khinh thường cậu, mong cậu thứ lỗi”.

Ngô Bình nhìn ông lão ấy, biết đối phương hẳn đã nhìn ra tu hành của mình.

Truyền thừa của anh bắt nguồn từ một nền văn minh tiên tiến hơn trong thời tiền sử, không nhiều người tu hành hiện nay biết rõ về nó. Nhưng anh cảm thấy tu vi của ông lão này khá thấp, trong cơ thể không có chân khí, chỉ có một loại năng lượng mơ hồ, ấy là kình lực.

“Không sao, chúng ta không quen biết, khó có thể nói là khinh thường”, anh đáp.

Ông lão bèn kéo cô gái kia đến và nói, “Đây là cháu gái tôi, Thanh Nghiên. Hôm qua cậu nói rằng con bé có nguy cơ chết trẻ, tôi xin cậu hãy cứu mạng con bé!”

Ngô Bình nhìn nhìn cô gái nọ, đoạn bảo, “Chỉ cần xoa bóp và tập luyện theo phương pháp mới, sẽ có thể hồi phục trong khoảng một tháng”.

Ông lão cả mừng, “Xin cậu hãy nhân từ, ra tay cứu giúp con bé!”

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi, “Hai người sống ở gần đây chứ?”

Chu Viễn Sơn vội đáp, “Không xa, xe đỗ ngay dưới chân núi”.

Anh gật đầu, “Vậy đưa tôi đến nhà hai người đi, ở đây không tiện”.

Ông lão vội vàng đồng ý, làm người dẫn đường, rồi cả ba cùng nhau xuống núi.

Quả nhiên có một chiếc ô tô đỗ trong công viên. Đó là một chiếc xe sang trọng đáng giá hơn triệu bạc, có cả tài xế. Ông lão ngồi ở ghế phó lại, Ngô Bình và cô gái tên Chu Thanh Nghiên ngồi ghế sau.

“Tôi vẫn chưa hỏi quý tính đại danh của cậu”, Chu Viễn Sơn nói.

“Tôi là Ngô Bình”, Ngô Bình đáp, đoạn nhìn sang Chu Thanh Nghiên, thấy khí chất của đối phương khá lạnh lùng, là mẫu người đẹp khác hẳn Đường Tử Di.

Chu Thanh Nghiên đang căng thẳng lắm. Cô nàng biết cao thủ ở cảnh giới Khí rất khủng khiếp, chỉ cần một chiêu thôi cũng có thể lấy mạng cao thủ như ông nội! Ngồi cạnh người như vậy, có cảm giác như học sinh tiểu học ngồi cạnh thầy giáo nghiêm khắc vậy, thấp thỏm khôn nguôi.

“Anh Ngô à, nghe nói anh là cao thủ cảnh giới Khí, chỉ cần phóng lá hái hoa cũng có thể làm người khác bị thương, là thật sao ạ?”, Chu Thanh Nghiên phá vỡ sự im lặng, hỏi vấn đề mà mình tò mò đã lâu.

Ngô Bình nghĩ ngợi, “Làm được, nhưng khá khó. Mục đích chính của tu sĩ luyện cảnh giới Khí là đả thông kinh lạc toàn thân, không ai chuyên về luyện tập những thứ mà cô nói. Có thể dùng phi tiêu, sao phải dùng đến lá chứ?”

Chu Thanh Nghiên đỏ mặt, biết câu hỏi của mình thật không chuyên nghiệp.

Chu Viễn Sơn vội lên tiếng, “Cậu Ngô à, tôi đã luyện võ từ năm mười ba tuổi, khổ luyện cả đời nhưng hiện vẫn ở cảnh giới Lực, không thể đột phá đến cảnh giới Khí. Xin hỏi nguyên nhân nằm ở đâu?”

Trước đó Ngô Bình đã quan sát Chu Viễn Sơn, anh bảo, “Tu luyện cảnh giới Khí cần phải có thầy chỉ điểm. Nếu có người chỉ điểm, ông có thể đạt đến cảnh giới Khí bất cứ lúc nào”.

Chu Viễn Sơn mừng rỡ, “Xin hỏi cậu Ngô có thể chỉ điểm cho tôi không?”
 
Thần Y Trở Lại
Chương 31



Chương 31

Xe chạy được hai mươi phút thì đỗ lại trước một biệt thự ngoại ô. Phong cảnh ở đây rất đẹp, bên ngoài trồng đầy cây cảnh, còn có nước chảy quanh biệt thự, nên lối ra vào duy nhất là cây cầu đá cổ.

Có thể nhìn ra Chu Viễn Sơn rất giàu, căn biệt thự này có giá ít nhất mấy chục triệu.

Xuống xe, Chu Viễn Sơn đích thân mở cửa cho Ngô Bình, mời anh đến phòng khách.

Lúc này vẫn chưa đến năm giờ sáng, trời còn tối, người làm vẫn chưa thức dậy. Thế nên Chu Thanh Nghiên đã đích thân pha trà cho Ngô Bình. Ngay cả ấm trà cũng là ấm tử sa thượng hạng.

Ngô Bình uống mấy tách trà xong, bỗng nói với Chu Viễn Sơn, “Ông lánh đi một lát đi”.

Chu Viễn Sơn không dám hỏi nhiều, lập tức rời khỏi phòng khách.

Vậy là phòng khách chỉ còn Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên. Cô ấy vô cùng căng thẳng.

Ngô Bình ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống, đoạn nói, “Tôi sẽ khai thông kinh mạch phổi cho cô. Cô cần c ởi quần áo ra, không được mặc gì cả”.

Chu Thanh Nghiên vô thức che mặt, gương mặt thanh tú lộ vẻ hoảng sợ.

Ngô Bình khẽ cười, “Yên tâm, tôi sẽ che mắt mình bằng vải đen. Bảo cô c ởi quần áo chỉ vì muốn tiện cho việc dùng châm thôi. Sự ngăn cách của vải quần áo sẽ khiến độ chính xác của châm giảm đáng kể”.

Nghe anh bảo sẽ bịt mắt, Chu Thanh Nghiên thở phào, “Vậy thì được”.

Cô ấy tìm một miếng vải đen, gấp lại thật dày và đích thân bịt mắt cho Ngô Bình.

Ngô Bình nói thầm, cô cứ bịt chặt vào, tôi có đôi mắt nhìn thấu, bịt hay không cũng chẳng khác biệt gì.

Bịt vải xong, Chu Thanh Nghiên mới bắt đầu c ởi quần áo ra, đầu tiên sơ mi trắng, sau đó là áo ngực.

Ngô Bình đã mở năng lực nhìn thấu vạn vật từ lâu. Xuyên qua mảnh vải đen, anh thấy Chu Thanh Nghiên đã trút bỏ quần áo, vóc dáng rất đẹp, làn da trắng ngần. Anh nhìn mà thấy máu sục sôi.

Anh cố tỏ ra bình tĩnh lấy bộ châm ra, tay phải lấy một cây ngân châm, tay trái vươn về phía trước, vờ nói, “Tôi phải xác định vị trí trước, khó tránh khỏi việc mạo phạm, xin thứ lỗi”.

Chu Thanh Nghiên đỏ bừng mặt, vì hồi hộp nên hơi thở gấp gáp, lồ ng ngực phập phồng lên xuống. Cảnh tượng dữ dội ấy đập vào mắt khiến Ngô Bình có phản ứng.

“Thôi được”, Chu Thanh Nghiên run rẩy nói. Cô ấy cảm thấy nếu Ngô Bình đã không nhìn thấy, vậy sờ s0ạng vài cái cũng không sao.

Bàn tay của Ngô Bình vươn ra, đã ấn nhầm chỗ.

Cơ thể mảnh mai run lên, Chu Thanh Nghiên khẽ hừ giọng.

Ngô Bình không dám giở trò gì, bàn tay lập tức dịch ra chính giữa, sau đó dời xuống, ấn vào nơi gần đại tràng, lập tức đâm kim châm vào vị trí giữa dạ dày.

Anh lập tức lấy bộ kim châm thứ hai, lần lượt đâm theo đường đi của kinh thủ thái âm phế

Một lúc sau, anh chạm đến bờ vai gầy của Chu Thanh Nghiên, xương quai xanh vô cùng xinh đẹp. Anh không kìm được bèn sờ thêm vài lần, đầu ngón tay chạm lên làn da mịn màng, mềm mại âm ấm, cảm giác rất tuyệt.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 32



Chương 32

Ngô Bình đã rụt tay lại, vừa ngưỡng mộ cơ thể nuột nà của Chu Thanh Nghiên vừa nói: “Cô luyện nội công đã làm bị thương đến mạch Thủ Thái Âm ở phổi. Hiện giờ tôi đang giúp cô đả thông kinh mạch, đương nhiên sẽ xảy ra một số phản ứng phụ ban đầu. Không cần quá lo lắng, ho vài cái là không sao rồi”.

Chu Thanh Nghiên nghe vậy mới yên tâm: “Cảm ơn anh, y thuật của anh đúng là thần kỳ. Trước đây tôi luôn cảm thấy phổi của mình có vấn đề, hô hấp khó khăn nhưng giờ dễ chịu hơn nhiều rồi”.

Ngô Bình gật đầu, có vẻ anh đang khát nước nên đưa tay quờ quạng tìm chén trà. Chu Thanh Nghiên vội vã cầm chén trà đưa vào tay anh nói: “Mời anh dùng trà”.

Lúc này, Chu Viễn Sơn đứng ở phía xa âm thầm quan sát thấy Ngô Bình bịt mắt châm cứu thì trong lòng không khỏi thán phục nhân phẩm của anh. Ông ấy đâu biết rằng Ngô Bình dù có bịt mắt thì cũng nhìn rõ mồn một cháu gái ông ấy. Nếu biết được thì không biết Chu Viễn Sơn có tức đến hộc máu không.

Uống trà xong, Ngô Bình bắt đầu hỏi phương pháp luyện công của Chu Thanh Nghiên. Nghe xong, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Phương pháp luyện công trước đây của cô có vấn đề, luyện công cần phải có âm dương tương hỗ, nếu không sẽ hại đến thân thể”.

Nói rồi, anh sửa lại phương pháp luyện công cho Chu Thanh Nghiên, bảo cô sau này làm theo.

Chu Thanh Nghiên cũng có thể coi là có chút kinh nghiệm tu luyện. Sau khi nghe Ngô Bình nói xong thì hai mắt sáng lên, thốt lên: “Anh thật lợi hại, cách này cũng có thể nghĩ ra! Mặc dù tôi chưa luyện thử nhưng có vẻ mạnh hơn cách tu luyện cũ của tôi rất nhiều”.

Ngô Bình đặt chén trà xuống đáp: “Được rồi, giờ tôi sẽ châm cứu cánh tay phải của cô…”

Cứ như vậy, Ngô Bình lại sờ s0ạng Chu Thanh Nghiên thêm một lượt nữa. Chu Thanh Nghiên giờ không còn lo lắng, vô cùng phối hợp với Ngô Bình.

Sau khi châm cứu đả thông xong mạch Thủ Thái Âm ở phổi, Ngô Bình nói: “Được rồi, mặc quần áo vào đi”.

Chu Thanh Nghiên vội vã mặc quần áo, đợi sau khi chỉnh đốn trang phục xong mới nói: “Tôi mặc quần áo xong rồi”.

Ngô Bình bỏ băng bịt mắt ra, nói: “Cứ luyện công theo cách mà tôi bảo thì sẽ không còn vấn đề gì nữa”.

Lúc này, Chu Viễn Sơn cũng bước vào, cười nói: “Cậu Ngô, cậu đã cứu Tiểu Nghiên một mạng, là ân nhân của nhà họ Chu chúng tôi, xin hãy nhận của tôi một lạy!”

Ngô Bình dìu Chu Viễn Sơn đứng dậy, nói: “Không cần khách sáo, tôi chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi”.

Chu Viễn Sơn đáp: “Cậu Ngô, có thể cho tôi phương thức liên lạc của cậu được không? Nhà họ Chu chúng tôi ở Vân Kinh, sau này cậu đi Vân Kinh thì nhất định phải nói với tôi một tiếng, tôi chắc chắn sẽ đón tiếp nhiệt tình”.

Thực ra Chu Viễn Sơn còn đang hy vọng Ngô Bình sẽ giúp ông ấy đột phá cảnh giới tu luyện hiện tại.

Ngô Bình hiểu ý của ông ấy, anh nghĩ một lát rồi sau cùng cũng để lại số điện thoại.

Chu Viễn Sơn lấy ra một tờ chi phiếu, trịnh trọng nói: “Cậu vất vả rồi, đây là một chút thành ý của tôi”.

Ngô Bình liếc nhìn, là một tờ chi phiếu năm trăm nghìn tệ. Anh thoáng do dự, sau đó cũng nhận lấy tờ chi phiếu. Hiện giờ anh vẫn đang khá thiếu tiền, số tiền này không thể không nhận.

Ban đầu Chu Viễn Sơn vốn định cho xe đi tiễn anh, nhưng Ngô Bình đã từ chối. Anh xua xua tay, đi bộ qua cây cầu đá. Sau đó bóng anh thoáng lắc lư rồi biến mất.

Chu Viễn Sơn quay lại phòng khách, lập tức hỏi: “Tiểu Nghiên, giờ cháu cảm thấy thế nào?”
 
Thần Y Trở Lại
Chương 33



Chương 33

Chu Viễn Sơn khẽ thở dài: “Bệnh của chú cháu có chữa khỏi được hay không có lẽ phải nhờ cả vào cậu trai trẻ này”.

Vừa nghe tới chú mình, vẻ mặt Chu Thanh Nghiên không khỏi buồn bã đáp: “Ông nội yên tâm, cho dù phải quỳ xuống cầu xin anh ấy thì cháu cũng sẽ nhờ bằng được anh ấy chữa bệnh cho chú”.

Ngô Bình trở về nhà, lúc đó đã hơn sáu giờ. Anh tiện đường mua đồ ăn sáng, sau đó chừng bảy giờ anh gọi Trương Lệ và Ngô Mi dậy ăn sáng.

Đang ăn thì bên ngoài có động tĩnh. Ngô Bình nhìn ra ngoài thì thấy hai bố con Mãn Đại Võ và Mãn Tòng Hổ đang quỳ trước cây hòe. Hơn nữa, cứ một phút là họ lại dập đầu một lần, miệng lẩm nhẩm gì đó.

Cảnh tượng khó hiểu này đương nhiên đã thu hút không ít người tò mò tới vây quanh xem. Ai nấy thi nhau bàn tán rôm rả.

Hai bố con họ Mãn mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng, họ dập đầu về hướng nhà Ngô Bình. Người nào không biết còn tưởng bọn họ đang dập đầu đền tội với nhà họ Ngô.

“Nghe nói gì chưa? Vị tiên trên cây hòe của nhà họ Ngô thực sự linh lắm, trị cho hai bố con họ Mãn một trận nên thân, khiến họ ngoan ngoãn chạy tới thỉnh tội”.

“Trưởng thôn bắt nạt người quá đáng, đến thần tiên cũng không vừa mắt”.

“Sau này chúng ta phải thường xuyên thắp hương cho vị tiên này, xin thần phù hộ cho”.

“Đúng đúng, ngày mai tới thắp hương luôn”.

Ngô Bình liếc mắt nhìn, cười lạnh rồi tiếp tục ăn cơm. Nếu hai bố con họ Mãn này có thể ngoan ngoãn quỳ ở đó một ngày thì anh sẽ không truy cứu nữa. Nhưng nếu hai bố con này dám giở trò thì anh sẽ trị cho đến nơi đến chốn.

Ăn cơm xong, Ngô Bình lại lấy xe đưa Ngô Mi đi học.

Trường trung học phổ thông số một là ngôi trường cấp ba tốt nhất huyện Minh Dương, chất lượng học sinh giỏi luôn trên tám mươi phần trăm. Nghĩ lại năm xưa, kết quả học tập của Ngô Bình không tốt nên không được vào trường trung học phổ thông số một, cuối cùng chỉ đành theo học trường trung học phổ thông số hai.

Khi tới cổng trường, Ngô Mi nhảy xuống khỏi xe, nói: “Anh, sáng nay có buổi họp phụ huynh”.

Ngô Bình hơi ngạc nhiên hỏi: “Họp phụ huynh? Vậy em bảo mẹ tới đi”

Ngô Mi bĩu môi: “Anh cũng đã đến tận đây rồi thì đi họp cho em luôn đi”.

Ngô Bình nghĩ mình ở trong tù hai năm, đã không ở bên cạnh người thân. Giờ về rồi thì anh đi họp phụ huynh cho Ngô Mi một lần cũng là chuyện thường tình, cho nên anh gật đầu đồng ý.

Ngô Bình dong xe, hai anh em đi vào trong trường. Lúc này, có một chiếc BMW X6 đi lướt qua. Chiếc xe hạ tốc độ, cửa xe mở ra, một nữ sinh mặt tròn thò đầu ra hỏi Ngô Mi: “Ngô Mi, cậu đi xe đạp đi học sao?”

Ngô Mi nhìn nữ sinh kia đáp: “Đúng vậy Vương Tường, đây là anh trai tôi”.

Nữ sinh kia đánh giá Ngô Bình một lượt, trong ánh mắt thoáng hiện sự khinh bỉ, nói: “Tôi đi trước đây”.

Chiếc xe lại tăng tốc, Ngô Mi nói: “Anh, hồi trước cậu ta có thành tích đứng đầu cả lớp em. Có điều, lần sau thi thử em chắc chắn sẽ giành lấy vị trí đó”.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 34



Chương 34

Ngô Mi gật đầu thật mạnh: “Anh, em chắc chắn sẽ nỗ lực hết sức!”

Hai người đi tới phòng họp phụ huynh, lúc này đã có không ít học sinh và phụ huynh tới, bao gồm cả nữ sinh vừa nói chuyện với Ngô Mi ban nãy.

Ngô Bình ngồi hàng cuối cùng, anh nói với Ngô Mi: “Tiểu Mi, sau này có cuộc thi vật lý, toán học nào em đều đăng ký tham gia hết nhé. Chỉ cần em giành được giải nhất toàn tỉnh thì có thể tham gia dự tuyển vào trường đại học Hoa Thanh”.

Ngô Mi sững lại hỏi: “Những cuộc thi đó đều rất khó, liệu em có làm được không?”

Ngồi bên cạnh là một phụ huynh đeo kính đen, chắc ngoài bốn mươi tuổi. Người đó nhìn sang Ngô Bình, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ chế nhạo nói: “Nghe tôi khuyên chân thành một câu, những cuộc thi đó không phải ai cũng tham gia được đâu. Nếu IQ không đủ thì có đăng ký cũng chỉ mất thời gian”.

Sau đó người này lại đổi giọng kiêu ngạo nói: “Như con trai tôi thì lại khác, toán và lý của nó rất giỏi, không tham gia những kỳ thi đó thì đúng là lãng phí nhân tài. Cho nên, tôi đã đăng ký cho nó tham gia hai kỳ thi của tỉnh sắp diễn ra”.

Ngô Bình tức đến quặn cả ruột, cái gì gọi là IQ không đủ? Anh lập tức phản bác: “Nói phải, thông minh như em gái tôi thì chắc chắn phải lấy được giải nhất toàn quốc. Không tham gia thì đúng là lãng phí nhân tài”.

Đối phương không khỏi bật cười mỉa mai: “Giải nhất toàn quốc? Hài hước thật đấy!”

Ngô Bình đáp: “Sao lại gọi là đùa được, tôi đang rất nghiêm túc. Đúng rồi, kỳ thi toán lần trước, con trai chị được bao nhiêu điểm?”

Người phụ nữ trung niên kia nói với vẻ đầy kiêu ngạo: “Con trai tôi học toán cực giỏi, lần trước mặc dù đề toán rất khó nhưng nó vẫn được 124 điểm, đứng thứ ba toàn trường!”

“Được lắm, được lắm!”, Ngô Bình gật đầu.

Người kia lại tiếp tục ra vẻ: “Cũng không còn cách nào. Toán học cần phải có năng khiếu”.

Ngô Bình cười hỏi Ngô Mi: “Tiểu Mi, em thi được bao nhiêu điểm?”

Ngô Mi biết anh mình định dằn mặt kẻ huênh hoang kia nên vô cùng hợp tác: “Anh, em được 146 điểm. Có một câu làm hơi ẩu nên mới không được điểm tuyệt đối”.

Ngô Bình giận dữ: “Làm ẩu? Sao em có thể cẩu thả như vậy! Bài toán đơn giản như vậy, sao lại không được điểm tuyệt đối. Nếu không thì sao em có thể đứng nhất toàn quốc được cơ chứ? Làm sao vào được đại học Hoa Thanh?”

Ngô Mi cúi đầu đáp: “Vâng, em sai rồi ạ”.

Người phụ nữ trung niên kia biểu cảm vô cùng phong phú, cơ mặt cứng ngắc, 146 điểm sao?

Ngô Bình lại hỏi Ngô Mi: “Tiểu Mi, trước mặt là thầy giáo dạy toán của em phải không?”

Ngô Mi chỉ về phía trước, nơi có một người đàn ông trung niên cắt đầu mái bằng, mặc bộ đồ kaki cổ điển, trông rất giống những người thời xưa.

Ngô Bình bước tới, chào hỏi thầy giáo: “Chào thầy, tôi là anh trai của Ngô Mi – Ngô Bình”.

Thầy giáo vội vã gật đầu: “Cậu là anh trai của Ngô Mi sao? Chào cậu, thành tích học tập của Ngô Mi trước giờ đều rất tốt, đặc biệt là kỳ thi toán lần trước, cô bé đã đạt 146 điểm, đứng đầu toàn trường”.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 35



Chương 35

Thầy giáo dạy toán gật đầu đáp: “Vậy được rồi, việc này tôi sẽ cố gắng giúp đỡ”.

Bên cạnh thầy giáo dạy toán chính là nữ sinh tên Vương Tường kia, còn cả phụ huynh của nữ sinh đó. Phụ huynh này là một người phụ nữ trung niên ăn mặc có vẻ rất sang trọng.

“Thưa thầy, em cũng muốn tham gia”, Vương Tường có vẻ đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người nên lập tức nói.

Thầy giáo dạy toán nhìn Vương Tường đáp: “Vương Tường, thực ra thành tích môn toán của em cũng rất khá, nhưng điểm thi lần trước chỉ có 121, cho nên…”

“Thầy ơi, lần đó em chưa phát huy tối đa được năng lực, lần sau chắc chắn em sẽ đứng đầu toàn trường, thầy hãy tin em”, Vương Tường vô cùng tự tin nói.

Thầy dạy toán chỉ đành gật đầu đáp: “Vậy được rồi, thầy sẽ nói với thầy hiệu trưởng”.

Lúc này ở cửa phòng họp có tiếng động lớn, một đám phụ huynh cùng một nam sinh lao vào trong. Trong đó có một người tầm tuổi trung niên đưa mắt dáo dác nhìn khắp căn phòng rồi gầm lên: “Ai là Ngô Mi? Cút ra đây cho tao!”

Ngô Mi vốn cầm tinh con thỏ đế, bị doạ cho sợ đến nỗi mặt trắng bệch, nép sau lưng Ngô Bình.

Vương Tường mắt sáng lên, lập tức chỉ về phía Ngô Mi, nói: “Đó chính là Ngô Mi, các người tìm Ngô Mi làm gì?”

Người đàn ông trung niên kia lập tức lao tới chửi mắng: “Mẹ kiếp! Dám v3 vãn con trai tao, khiến kết quả học tập của nó xuống dốc không phanh, thứ vô liêm sỉ! Ai là phụ huynh của mày? Gọi ra đây cho tao!”

Ngô Bình tức đến quặn ruột, anh liếc nhìn nam sinh vừa đen vừa béo vừa lùn đứng sau người đàn ông trung niên kia, lạnh lùng đáp: “Nói chuyện cẩn thận chút! Con trai ông xấu thế này, lại còn ngu dốt, vậy mà lọt được vào mắt xanh của em gái tôi sao?”

Anh nói dứt lời, những người đang đứng xung quanh cười rộ lên.

Người đàn ông trung niên kia nổi trận lôi đình gầm lên: “Nói láo! Con trai tôi mà xấu à? Cấp trên của cậu là ai?”

Ngô Bình: “Thế cấp trên của anh là ai?”

Người đàn ông trung niên cười lạnh: “Tôi không phải người cậu có thể động tới đâu”.

Ngô Bình đáp: “Ái chà, khẩu khí lớn quá nhỉ!”

“Thì đã sao? Là do con bé Ngô Mi kia vô liêm sỉ, dám dụ dỗ con trai tôi. Trước kia thành tích của con trai tôi tốt biết bao, vậy mà hiện giờ lại đứng số một từ dưới lên!”, lại một người đàn bà trung niên nhảy ra, lớn tiếng quát.

Hai người này thi nhau lăng mạ Ngô Mi, Ngô Bình không thể nhịn được nữa, lạnh lùng cảnh cáo: “Chú ý từ ngữ của các người!”

Người đàn ông trung niên cười lạnh, chỉ vào Ngô Mi đáp: “Chủ nhiệm đâu? Loại học sinh thế này phải lập tức đuổi học cho tôi!”
 
Thần Y Trở Lại
Chương 36



Chương 36

Ngô Bình cũng đã nhìn thấy Chu Thanh Nghiên, anh hỏi: “Cô Chu sao cũng ở đây vậy?”

Chu Thanh Nghiên cười đáp: “Em họ tôi chuyển tới đây học, hôm nay tôi đưa nó đến”.

Người đàn ông trung niên kia ban đầu vẻ mặt vô cùng hống hách nhưng sau khi nhìn thấy Chu Thanh Nghiên thì đột nhiên sững lại, sau đó giật mình một cái rồi chuyển sang vẻ mặt vô cùng thảo mai xu nịnh: “Xin hỏi, cô là cô chủ Chu phải không?”

Chu Thanh Nghiên nhìn ông ta với vẻ khó hiểu, hỏi: “Ông là?”

“À, tôi là Uông Tinh Thành, lần trước ông cụ Chu đến đây giám sát, tôi phụ trách tiếp đón ông ấy. Chúng ta đã gặp nhau một lần”.

Chu Thanh Nghiên không tài nào nhớ nổi người này là ai. Nhà họ Chu là danh gia vọng tộc trong tỉnh, bố cô lại là người đứng đầu thành phố này nên cô căn bản không để ý đến những nhân vật tôm tép như thế.

Cô “ồ” một tiếng rồi không thèm quan tâm đ ến người đàn ông đó nữa. Chu Thanh Nghiên quay sang nói với Ngô Bình: “Anh Ngô, không ngờ lại gặp được anh ở đây, tôi rất mừng”.

Uông Tinh Thành kia thấy Chu Thanh Nghiên khách sáo với Ngô Bình như vậy thì tim đập bình bịch, không biết Ngô Bình này rốt cuộc là người như thế nào?

Ngô Bình đáp: “Tôi tới họp phụ huynh, nhưng gặp phải một kẻ không biết điều, tự xưng là người có máu mặt trong huyện”.

Uông Tinh Thành chân mềm nhũn ra, còn mặt thì trắng bệch.

Chu Thanh Nghiên cau mày lại, giận dữ nhìn Uông Tinh Thành: “Bố tôi dạy dỗ các người như thế nào? Không được ỷ thế h**p người, vậy mà ông coi như gió thoảng qua tai sao?”

Uông Tinh Thành sắp khóc đến nơi rồi, ông ta vội vã nói: “Cô chủ, đều là hiểu lầm, là hiểu lầm!”

“Vậy sao? Không phải ông nói em gái tôi dụ dỗ con trai ông sao?”, Ngô Bình lạnh lùng hỏi.

Uông Tinh Thành lập tức đáp: “Không có chuyện đó! Là thằng con vô dụng của tôi, nó thấy Ngô Mi xinh đẹp nên muốn theo đuổi cô bé. Nhưng Ngô Mi chỉ chuyên tâm học hành, không thèm để ý đến nó. Thằng con vô dụng của tôi rất đau lòng nên kết quả học tập tuột dốc không phanh. Tất cả đều là do thằng con tôi tự làm tự chịu, không liên quan gì đến Ngô Mi”.

Người đàn ông này lật mặt còn nhanh hơn lật sách, mới vài phút trước còn hùng hùng hổ hổ, vậy mà giờ lại đột nhiên xuống nước. Nhập vai trong một nốt nhạc khiến Ngô Bình không khỏi thán phục.

Có điều, anh còn cảm thấy giận dữ hơn cả ban nãy. Hóa ra tên khốn nạn này biết rõ mọi chuyện, vậy mà vẫn cố tình sỉ nhục Ngô Mi, đúng là không dạy cho một bài học thì không được!

Ngô Bình không nhìn ông ta nữa mà quay sang Chu Thanh Nghiên: “Tôi nghe nói nếu sức khỏe không tốt thì sau này sẽ không thể thăng tiến được?”

Chu Thanh Nghiên gật đầu đáp: “Đương nhiên, nếu sức khỏe không tốt thì làm gì có tinh thần mà làm việc cơ chứ?”

Ngô Bình gật đầu, anh nói với Uông Tinh Thành: “Tôi thấy sắc mặt ông không tốt, có vẻ là đầu óc có vấn đề. Ông mau về nhà rồi đi chữa bệnh đi”.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 37



Chương 37

Nhưng đối phương ngã đập đầu vào bậc cầu thang hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của anh. Cú ngã đó rất mạnh, hộp sọ xuất hiện vết nứt, gây chấn động đến não là điều không thể tránh khỏi.

Người nhà họ Uông sợ đến nỗi đứng như trời trồng, vội vã gọi xe cứu thương. Bọn họ đến nhanh nhưng đi cũng nhanh như một cơn gió, trong phòng họp lại im lặng như lúc trước.

Chu Thanh Nghiên vô cùng thán phục, nói: “Y thuật của anh đúng là thần kỳ!”

Ngô Bình đáp: “Đó không đáng là gì”.

Một lát sau giáo viên chủ nhiệm cũng xuất hiện, cuộc họp diễn ra bình thường. Mục đích cuộc họp cũng rất đơn giản, đã là học kỳ hai lớp mười một, thầy chủ nhiệm hy vọng học sinh tiếp tục cố gắng để thi cuối kỳ thật tốt, tạo nền tảng cho năm lớp mười hai.

Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, đột nhiên thầy chủ nhiệm nói: “Mời phụ huynh của em Ngô Mi nói chuyện với tôi một lát”.

Ngô Bình đi theo giáo viên chủ nhiệm tới một góc trong phòng họp.

Thầy chủ nhiệm cỡ chừng ngoài ba mươi, thầy hỏi Ngô Bình: “Cậu là anh trai của Ngô Mi sao?”

Ngô Bình gật đầu đáp: “Vâng thưa thầy Dương”.

Thầy chủ nhiệm họ Dương nói tiếp: “Tôi muốn nói chuyện với cậu về vấn đề kỷ luật của cô bé. Tôi nhận được khiếu nại của vài phụ huynh nói rằng Ngô Mi quan hệ quá thân thiết với mấy bạn nam khiến phụ huynh của mấy cậu bé đó rất bất mãn, nói rằng vì đó mà kết quả học tập của con họ sa sút”.

Ngô Bình nheo mắt lại đáp: “Tiểu Mi nhà tôi tôi hiểu rõ nhất! Chắc chắn là đám nam sinh kia có ý với con bé, điều này tôi có thể hiểu được. Mong rằng những học sinh đó không làm ảnh hưởng đến kết quả học tập của Ngô Mi nhà tôi”.

Thầy chủ nhiệm sững lại, đây vốn là điều thầy định nói nhưng sao Ngô Bình lại cướp lời nói trước mất rồi?

Thầy chủ nhiệm ho khan vài tiếng, đáp: “Anh trai Ngô Mi, ý của tôi là…”

“Tôi hiểu ý của thầy, thầy đang lo những học sinh kém kia sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập của Ngô Mi. Thế này đi, tôi lập tức đi tìm hiệu trưởng để chuyển Ngô Mi sang lớp khác. Thầy xem như vậy có được không?”, Ngô Bình nhìn thầy chủ nhiệm hỏi.

Thầy chủ nhiệm sững người, vội vã nói: “Tôi không có ý đó…”

“Tôi hiểu”, Ngô Bình căn bản không để thầy chủ nhiệm có cơ hội được nói: “Tôi sẽ không để thầy phải khó xử đâu, cứ quyết như vậy đi”.

Nói rồi, Ngô Bình kéo theo Ngô Mi quay lưng đi khỏi đó.

“Anh, giờ chúng ta làm gì?”, Ngô Mi hỏi.

“Về nhà”.

Ngô Mi sững sờ hỏi: “Không đi học nữa sao?”
 
Thần Y Trở Lại
Chương 38



Chương 38

Ngô Bình đáp: “Sợ gì chứ, anh sẽ tìm cao thủ bồi dưỡng cho em”.

Cao thủ? Cao thủ nào? Ngô Mi cảm thấy như mình sắp phát điên lên rồi.

Hai người đang định rời khỏi đó thì Chu Thanh Nghiên đột nhiên nói: “Anh Ngô, có lẽ việc này tôi sẽ giúp được”.

Ngô Bình dừng bước, hỏi: “Hả? Cô có thể giúp tôi sao?”

Chu Thanh Nghiên mỉm cười đáp: “Hồi còn đi học tôi cũng từng tham dự kỳ thi Olympic toán, nếu anh không ngại thì để tôi phụ đạo cho em gái anh. Vậy có được không?”

“Cô sao?”, Ngô Bình có vẻ không tin lắm, hỏi lại: “Vậy cô có được giải không?”

Chu Thanh Nghiên cười đáp: “Giải Ba toàn khu vực Viêm Long, như vậy có được không?”

Ngô Bình nghe xong thì thấy thành tích này đúng là vô cùng ấn tượng nên đáp: “Được, vậy làm phiền cô chủ Chu rồi”.

“Không cần khách sáo, có thể giúp được anh Ngô, tôi rất vui”, Chu Thanh Nghiên mỉm cười nói tiếp: “Còn nữa, nếu muốn tham gia kỳ thi toán cả nước thì tốt nhất là nên chuyển lớp cho cô bé, việc này tôi cũng có thể giúp”.

“Vậy sao? Vậy tôi xin nhờ cả vào cô”, Ngô Bình vô cùng mừng rỡ.

Sau khi tạm biệt Chu Thanh Nghiên, hai anh em Ngô Bình về nhà. Lúc về tới nhà đã là hơn mười giờ, Ngô Bình bảo Ngô My trước hết hãy xem những quyển sách phụ đạo môn Toán còn anh thì vội vã chạy ra ga tàu. Anh đã hẹn với Lư Tuấn Phi buổi trưa sẽ giúp anh ấy diệt trừ thứ tà vật đang ám biệt thự Thái Khang.

Chiếc xe đi đến Vân Kinh, Lư Tuấn Phi đã chờ sẵn ở ngoài từ lâu. Bên cạnh anh ấy là một người đàn ông trung niên, không quá lớn tuổi nhưng tóc đã bạc hết nửa đầu. Đó không ai khác ngoài bố của Lư Tuấn Phi – Lư Chấn Sơn.

Sau khi Lư Tuấn Phi giới thiệu xong, Ngô Bình vội vã bước tới chào hỏi: “Chào chú Lư!”

Lư Chấn Sơn vội vã nắm chặt lấy tay Ngô Bình đáp: “Tiểu Ngô, thực sự cảm ơn cháu! Cháu thực sự có cách để tiêu trừ thứ tà vật này sao?”

Ngô Bình gật đầu đáp: “Không vấn đề gì, chú cứ yên tâm”.

“Những thứ mình cần, cậu đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”, Ngô Bình quay sang hỏi Lư Tuấn Phi.

“Đều đầy đủ rồi, mình để hết ở trong cốp xe”, Lư Tuấn Phi vội vã đáp.

“Sắp giữa trưa rồi, xuất phát thôi!”, Ngô Bình huơ tay, ba người họ cùng lên chiếc xe của Lư Tuấn Phi, đi về phía biệt thự Thái Khang.

Khi đến cổng vào, vẻ mặt Lư Chấn Sơn vô cùng lo lắng, hai tay run rẩy lấy từ cốp xe ra những thứ Ngô Bình yêu cầu.

Ngô Bình ngược lại vẫn vô cùng thong thả. Anh lấy một ít chu sa, bột sừng tê giác trộn với nước mắt bò tạo thành một hỗn hợp sệt sệt. Sau đó anh lại dùng lông mi bò làm thành một cây bút lông để vẽ bùa.

Chỉ một lát sau là mọi thứ đã hoàn thành. Anh lấy ra loại giấy dùng để viết bùa, vẽ lên đó một hình thù vừa phức tạp vừa cổ quái.

Việc vẽ bùa này thực chất là luân chuyển chân khí trong nội thể, để linh khí trong người vào trạng thái thiền rồi truyền vào lá bùa. Chỉ có như vậy mới vẽ ra được lá bùa có linh.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 39



Chương 39

Trước đó anh đã yêu cầu Lư Tuấn Phi tìm hai mươi công nhân, còn yêu cầu họ mang theo dụng cụ khai quật để đào cái bình dưới đất kia lên.

Lư Chấn Sơn đáp: “Họ sắp tới rồi!”

Ngô Bình gật đầu, tiếp tục vẽ bùa. Không lâu sau anh đã hoàn thành hai mươi lá bùa. Lúc này mặt Ngô Bình đã trắng nhợt, hoá ra việc vẽ bùa hao tổn rất nhiều tinh lực. Ngô Bình còn một lúc vẽ nhiều bùa như vậy nên đã kiệt sức.

“Cậu không sao chứ?”, Lư Tuấn Phi vội vã hỏi.

Ngô Bình xua tay đáp: “Không sao, mình nghỉ ngơi một lát là ổn thôi”.

Nhân lúc công nhân chưa tới, Ngô Bình hỏi: “Chú Lư, nhà họ Lư các chú có từng đắc tội với nhân vật lợi hại nào không?”

Lư Chấn Sơn cười khổ đáp: “Làm ăn khó tránh đắc tội với người khác, nhưng mâu thuẫn không quá lớn”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Vậy chú có từng tiếp xúc với ai biết dùng tà thuật không?”

Lư Chấn Sơn suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Không, trước kia chú không tin những thứ này. Sau này biệt thự Thái Khang xảy ra chuyện, chú đã tìm không ít cao nhân, tiêu tốn không ít tiền của nhưng không ai giải quyết được vấn đề này”.

Nói đến đây, Lư Chấn Sơn lập tức nói: “Tiểu Ngô, cháu yên tâm. Cháu giúp đỡ chú như vậy, chú chắc chắn sẽ không bạc đãi cháu”.

Ngô Bình xua tay đáp: “Việc nhỏ thôi mà, Tuấn Phi là anh em của cháu. Cháu giúp cậu ấy là điều đương nhiên”.

Đúng lúc này thì công nhân tới. Ngô Bình bảo Lư Tuấn Phi phát hai mươi lá bùa cho họ, bảo họ để nó trước ngực.

Sau đó, anh lại vẽ thêm hai lá bùa nữa cho Lư Tuấn Phi và Lư Chấn Sơn.

Loại bùa này có tác dụng hộ thần, bảo vệ hồn thể không bị tà khí xâm nhập.

Đoàn người có bùa bảo vệ, lập tức bắt tay vào việc. Thứ đầu tiên cần khai quật là cái bình lớn ở biệt thự trên đỉnh núi, bên trong chiếc bình đó đựng xương cốt của Quỷ Mẫu.

Đoàn người đi lên đ ỉnh núi, dùng máy móc thăm dò còn Ngô Bình đứng ở phía xa canh chừng. Lúc này Lư Tuấn Phi bước tới, thái độ của anh ấy đối với Ngô Bình đã thay đổi rõ rệt, không còn gọi Ngô Bình như trước mà chuyển sang gọi là “anh Bình”. Ngô Bình cũng không hề khách sáo mà nhận là “anh” luôn.

“Anh, hôm qua em đã nói chuyện với Đường Tử Di rồi, nhà họ Đường đồng ý hợp tác với nhà họ Lư. Họ sẽ rót vốn hai tỷ tệ, đồng thời sẽ dùng mạng lưới quan hệ của họ giúp nhà họ Lư khởi động lại dự án biệt thự Thái Khang”.

Ngô Bình đáp: “Được đấy, chỉ cần dự án này được lên sàn trở lại, nhà cậu không chỉ trả được nợ mà còn kiếm được một khoản lớn”.

Lư Tuấn Phi nói bằng giọng đầy cảm kích: “Em đâu có ngờ rằng anh Bình của em lại là một cao nhân cơ chứ!”
 
Back
Top