Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1952: Ngươi muốn làm gì, tiểu tử?


Nếu chỉ là một kiện linh khí và bán tiên khí thì có thể đi vào Luân Hồi Động, vậy thì quá đơn giản rồi.

Đám Kiếm Tâm cho người vào, đều là những người không có khả năng đạt được Luân Hồi Chi Lô.

Thỉnh thoảng có một hai người phù hợp với yêu cầu của Luân Hồi Chi Lô, cũng đều bị bốn người phái người đi theo.

Hắn muốn đi vào, không đơn giản như vậy.

Hắn mới dứt lời, một y tiên nổi tiếng bị ngăn lại.

- Ngô Dương Tử, ngươi muốn tiến vào cần một kiện tiên khí.

Kiếm Tôn vươn một tay ra, một thanh đại kiếm thanh đồng xuất hiện trong tay ông ta, ngăn cản nam tử toàn thân là thanh y.

Nam tử này nhìn như khoảng 30 tuổi, mặt trắng không râu, khiến người ta có cảm giác dịu dàng ít nói, nhưng ông ta là y tiên trẻ tuổi rất nổi tiếng.

Tới 60 tuổi, đã nằm trong top 20 bảng y tiên.

- Kiếm Tôn, ngươi có ý gì, vì sao những người khác chỉ cần bán tiên khí, mà ta lại cần tiên khí?

Ngô Dương Tử nhíu mày hỏi.

- Bởi vì người khác không có khả năng đạt được Luân Hồi Chi Lô, nhưng ngươi có.

Kiếm Tôn lạnh giọng nói.

Luân Hồi Chi Lô là tiên khí y tiên có khả năng sử dụng, từng có thiên mệnh thuật sĩ tính toán, chỉ có người trong top 20 bảng y tiên và người có thiên phú dị bẩm, mới có tư cách đạt được kiện tiên khí này.

Nếu là người có tư cách đạt được tiên khí, vậy thì phải dùng tiên khí để đổi, như vậy không đến mức bọn họ vô duyên vô cớ theo dõi tiên khí này lâu như vậy.

- Dựa vào cái gì quy tắc là các ngươi định?

Ngô Dương Tử nhíu mày thành chữ “hỏa”, tức giận nói.

Ông ta chỉ là có tư cách, thật sự đạt được hay không ông ta không biết.

Nhỡ đâu không chiếm được tiên khí này, ông ta bỏ một kiện tiên khí đi để vào, vậy thì uổng phí rồi.

Đừng nói là ông ta không có tiên khí, cho dù có cũng không đưa cho Kiếm Tôn.

- Bởi vì ta mạnh hơn ngươi, ngươi cũng có thể thử xem, xông vào được dưới tay ta không, nếu ngươi có thể xông vào, ta không cần tiên khí của ngươi, ngươi có thể đi vào.

Trường kiếm thanh đồng của Kiếm Tôn quét ngang, thân kiếm kêu ong ong.

- Ngươi!

Sắc mặt Ngô Dương Tử khó coi, nhưng không lựa chọn ra tay.

Y thuật của ông ta Kiếm Tôn không so được, nhưng thực lực thì kém Kiếm Tôn nhiều.

Ra tay mà nói, chỉ bị Kiếm Tôn chém giết.

- Nếu ngươi không có tiên khí cũng không sao, bọn ta sẽ cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi tiến vào trong lấy được Luân Hồi Chi Lô, Luân Hồi Chi Lô thuộc về bọn ta, bọn ta cho ngươi hai kiện bán tiên khí.

Kiếm Tôn thấy Ngô Dương Tử không ra tay cũng không rời đi, lại nói tiếp.

- Hai kiện bán tiên khí?

Ngô Dương Tử nhíu mày, trong mắt lại tràn đầy phẫn nộ.

Đám Kiếm Tôn tính toán đúng là hay, ông ta 60 tuổi đã nằm trong top 20 bảng y tiên, có thể nói là y tiên top 20 trẻ nhất trong vòng mấy trăm năm qua.

Bình thường có không ít người tìm ông ta chữa bệnh, ông ta vốn không để bán tiên khí vào mắt.

Ông ta đạt được Luân Hồi Chi Lô, cho dù đám Kiếm Tôn lấy tiên khí tới đổi ông ta cũng không đổi, lấy hai kiện bán tiên khí ra đổi, chẳng khác nào phát cơm cho ăn mày.

- Nếu ngươi cảm thấy ít, thì thêm đến bốn kiện, không thể nhiều hơn.

Kiếm Tôn nhíu mày, nghĩ một lát nói.

- Các ngươi tự mình chơi đi, ta thấy các ngươi không đạt được Luân Hồi Chi Lô đâu.

Ngô Dương Tư có chút hổn hển nói.

Ông ta tới nơi này, đó là tới vì Luân Hồi Chi Lô, bán tiên khí vốn không lọt nổi vào mắt xanh của ông ta, sao có thể đồng ý.

Nếu không vào nổi, ông ta sẽ xem bốn người này lấy Luân Hồi Chi Lô kiểu gì.

Nói xong, ông ta xoay người lùi sang một bên.

Kiếm Tôn cũng không nói gì thêm, nhưng người đứng gần đầu bảng y tiên đều nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối.

Đám Kiếm Tôn sẽ không để bọn họ đi vào, xông vào gần như là muốn chết.

Những người đứng gần đầu bảng y tiên, vốn đang định vào tìm Luân Hồi Chi Lô, cũng lập tức từ bỏ không ít.

Đi vào cũng vô duyên với Luân Hồi Chi Lô, cho dù bọn họ vào cũng chỉ làm nền.

Thay vì lấy một kiện bán tiên khí hoặc linh khí làm nền, không bằng làm người nhìn.

Bên cạnh Mạc Phàm, Hàn Nguyệt cũng nhíu mày, nói:

- Ta có thể giúp ngươi xông vào một lần, nhưng có thể vào được hay không thì phải dựa vào chính ngươi rồi.

Mạc Phàm cứu bà từ Thiên Tâm Cung ra, còn giúp bà giải trừ lễ rửa tội, xem như giúp bà việc không nhỏ.

Mạc Phàm vừa ý Luân Hồi Chi Lô, bà chỉ có thể cố gắng giúp.

Tuy thực lực của bà còn chưa khôi phục, nhưng có thể sử dụng một số pháp thuật của Thái Thượng Cung, xông vào có thể tạo ra cơ hội.

- Không cần phiền phức như thế.

Mạc Phàm cười khẽ, nói.

- Ngươi muốn làm gì, tiểu tử?

Hàn Nguyệt nhướn mày, hỏi.

Ngay cả bà đều phải rất gắng sức, Mạc Phàm tự mình giải quyết mà nói, đó là chịu chết.

- Tiên tử ở đây nhìn là được rồi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Nếu đổi thành kiếp trước, hắn sẽ đưa tới Bạch Khởi và cao thủ Đại Thừa khác.

Ai dám chắn đường của hắn, thực lực mạnh, dùng thực lực đánh trở về, y thuật mạnh dùng y thuật đánh trở về, một đường tiến vào trong tiên trận Luân Hồi Chi Lực.

Một đời này, hắn còn chưa tới mức đó, mời được nhiều cao thủ như vậy, nhưng Luân Hồi Chi Lô là của hắn.

Nói xong, hắn không tiến vào động phủ ở rìa, mà đi tới chỗ đám Kiếm Tôn Vô Dược.

Tiến vào những Luân Hồi Động đó, quả thật có thể tránh được đám Kiếm Tôn, hơn nữa chỉ cần trả một kiện linh khí mà thôi.

Nhưng nếu muốn lấy được Luân Hồi Chi Lô thì phải quang minh chính đại lấy đi, để mọi người tâm phục khẩu phục.

Mạc Phàm mới đi về phía Vô Dược, không ít người khẽ nâng mí mắt, lộ ra vẻ bất ngờ.

- Tiểu tử này là ai?

- Chắc là tên ngốc?

Lúc trước khi Kiếm Tôn không nói gì, có người đi vào còn chưa tính.

Vừa rồi Kiếm Tôn đã nói rõ như vậy, vậy mà có người muốn đi vào, không phải kẻ ngốc thì là gì?

- Chưa chắc, tiểu tử này đi về phía Vô Dược, không phải là cảm thấy Vô Dược sẽ cho cậu ta đi đấy chứ?

Có người tò mò nói.

- Vô Dược sẽ cho cậu ta đi, ngươi nghĩ nhầm rồi, Vô Dược là Phật Tông, nhưng phía sau ông ta là Luân Hồi Chi Lô chí bảo của y đạo, tiểu tử này lựa chọn Vô Dược thì càng sai, Vô Dược càng muốn Luân Hồi Chi Lô hơn đám Kiếm Tôn.

Có người cười khinh thường nói.

Lúc đám người này nói chuyện, Mạc Phàm giẫm lên không khí tới trước người Vô Dược.

- Vô Dược đại sư, nếu bốn người đạt được Luân Hồi Chi Lô, Luân Hồi Chi Lô sẽ rơi vào tay ngươi đúng không?

Mạc Phàm bình thản nói.

Tuy Luân Hồi Chi Lô là tiên khí cổ, trừ phi là ở trong tay y tiên nếu không không thể phát huy được nhiều uy lực.

Cho nên Hoa Vô Kỳ và Kiếm Tôn đều không thích hợp với Luân Hồi Chi Lô.

Tuy Độc Vương cũng biết y thuật, nhưng dùng nhiều độc vu chi thuật hơn, Luân Hồi Chi Lô cũng không thích hợp với ông ta, Ma Thiên Đỉnh có chút liên quan tới Luân Hồi Chi Lô càng thích hợp với Độc Vương hơn.

Trong bốn người chỉ có Vô Dược là tinh tu y thuật, cũng thích hợp với Luân Hồi Chi Lô nhất.

Cho nên bốn người này liên thủ, nếu bọn họ đắc thủ, Vô Dược chính là người chấp chưởng Luân Hồi Chi Lô.

- Thí chủ là?

Vẻ mặt Vô Dược bình tĩnh, khẽ nâng mày, tò mò nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1953: Đủ giết ngươi là được.


Mạc Phàm cười khẽ, không trả lời, mà nhìn về phía Độc Vương.

- Độc Vương, ngươi muốn thông qua Luân Hồi Chi Lô lấy được tiên khí Ma Thiên Đỉnh đúng không?

- Tiểu tử, ngươi biết ngươi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ta sẽ có kết cục gì không?

Độc Vương nhíu mày, nói.

Mạc Phàm là một tiểu bối, nhìn thế nào cũng giống một đệ tử thế gia nào đấy ra ngoài rèn luyện, cũng dám nói chuyện với ông ta như vậy, đúng là không biết sống chết.

Mạc Phàm lắc đầu, trên mặt không có một chút sợ hãi.

Kiếp trước Độc Vương không chắn trước mặt hắn, ngăn hắn đạt được Luân Hồi Chi Lô.

Nhưng không phải Độc Vương không muốn chắn trước mặt hắn.

Mà kiếp trước trước khi hắn đạt được Luân Hồi Chi Lô, hắn đã tiếp xúc vài lần với Độc Vương.

Độc Vương dùng hết toàn lực luyện chế độc dược, muốn phân cao thấp với hắn, kết quả là thua liên tục.

Cuối cùng Độc Vương tự mình tìm được Ma Thiên Đỉnh, luyện chế ra độc dược ông ta xưng là mạnh nhất, kết quả vẫn bị hắn giải trừ.

Từ đó về sau, Độc Vương vô cùng cung kính với hắn.

Câu Độc Vương nói vừa rồi, sau này chắc chắn không dám nói.

- Nếu muốn tiên khí Ma Thiên Đỉnh, ta có thể nói cho ngươi biết, tự ngươi cũng có thể đạt được, không cần Luân Hồi Chi Lô.

Mạc Phàm nói với vẻ hờ hững.

Nói xong, Mạc Phàm dời mắt, nhìn về phía Hoa Vô Kỳ thanh tú như nữ nhân.

- Hoa Vô Kỳ, ngươi muốn dùng Luân Hồi Chi Lô luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan, cứu tỷ tỷ ngươi đúng không?

Lúc tỷ tỷ Hoa Vô Kỳ còn trẻ, bị một Ma Tộc nhìn trúng.

Lúc ấy tỷ tỷ ông ta đã có người trong lòng, tất nhiên là không đồng ý.

Ma Tộc kia thẹn quá thành giận, ném tỷ tỷ Hoa Vô Kỳ vào trong Chuyển Sinh Trì, tam hồn lục phách chỉ còn nhất hồn nhất phách, sau khi Hoa Vô Kỳ tu thành công, ra vào Ma Tộc nhiều lần, phá vô số Chuyển Sinh Trì, lần này để hồn phách khác của tỷ tỷ ông ta tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, hiện giờ chỉ có Lục Đạo Luân Hồi Đan mới chữa trị được.

Với thực lực của Vô Dược, sử dụng Dung Đan Thuật với sáu loại đan dược rất khó, xác suất thành công cũng cực thấp, mười lần chưa chắc thành công một, nhưng có Luân Hồi Chi Lô thì khác, Luân Hồi Chi Lô có thể tự mình dung đan.

Chuyện này là nguyên nhân Hoa Vô Kỳ vô duyên với Luân Hồi Chi Lô, nhưng vẫn ở nơi này.

- Phải.

Hoa Vô Kỳ không quan tâm trong mắt xuất hiện chút gợn sóng, ngẩng đầu nhìn Mạc Phàm một cái.

- Gần đây ta sắp luyện chế một lò Lục Đạo Luân Hồi Đan, có thể cho ngươi ba viên, đủ để ngươi triệu hồi hồn phách của tỷ tỷ mình trong Lục Đạo Luân Hồi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Rất đúng lúc hắn giúp Quân Mạc Tà luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan, loại đan dược này hắn chỉ cần cho Quân Mạc Tà một viên là đủ, những viên khác là của hắn.

- Ngươi có thể luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan sao?

Vẻ mặt Hoa Vô Kỳ thay đổi, hỏi.

- Cho dù không có Luân Hồi Chi Lô, Lục Đạo Luân Hồi Đan cũng như đồ trong túi ta.

Mạc Phàm nói với vẻ hờ hững.

- Ngươi là?

Hoa Vô Kỳ nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.

Không cần Luân Hồi Chi Lô, Vô Dược đại sư cũng không làm được, ông ta thu thập đủ nguyên liệu, đều không thành công một lần, mục tiêu của ông ta liền rơi vào Luân Hồi Chi Lô.

- Cậu ta là đệ tử của Thần Nông Tông, thiên tài mới xuất hiện trên bảng y tiên, Mạc Phàm.

Không đợi Mạc Phàm mở miệng, Vô Dược bình tĩnh nói.

Vô Dược mới mở miệng, vẻ mặt không ít người thay đổi, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi hơn nhiều.

- Trên bảng y tiên cậu ta còn đứng trên Vô Dược đại sư, Mạc Phàm đứng thứ năm sao?

Trên bảng y tiên, không có một ai là hạng người bình thường, gần như đều là người có truyền kỳ, Mạc Phàm lại càng là người nổi bật.

Mạc Phàm từ một người không ở trên bảng y tiên, chỉ làm hai chuyện, đã thành công đứng thứ năm.

Một việc là giải trừ Thất Sinh Thất Thế Chú trong truyền thuyết, một việc khác là dùng Y Đạo Trận giết mười vạn yêu tộc.

Cả quá trình, Mạc Phàm chỉ mất hơn một năm.

Hơn nữa Mạc Phàm còn chưa tới 20 tuổi.

- Cũng quá trẻ tuổi rồi?

Có người nhìn Ngô Dương Tử, lại nhìn Mạc Phàm, cảm thán nói.

Y tiên bình thường đều nhiều tuổi, Vô Dược đại sư nhìn hơn bốn năm mươi tuổi, thực ra đã hơn một ngàn tuổi.

Ngô Dương Tử nhìn ba mươi, thực ra là 60.

Mạc Phàm chưa tới 20 tuổi, đã đứng trước Vô Dược và Ngô Dương Tử, thật sự không đơn giản.

- Chẳng trách tiểu tử này tìm Vô Dược đại sư.

Có người hiểu ra nói.

Thực lực của Mạc Phàm không cao, ngay cả Hóa Thần còn chưa tới, hắn tìm Kiếm Tôn nói những lời này, giống như đàn gảy tai trâu.

Trái lại y đạo của Mạc Phàm còn trên Vô Dược, Vô Dược đại sư càng dễ vào hơn.

- Ngươi là tiểu tử giải trừ được Thất Sinh Thất Thế Chú sao, chỗ của ta có một tuyệt chú, ngươi có hứng thú giải không?

Độc Vương nheo mắt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ đầy hứng thú nói.

Hắn vốn tưởng rằng Mạc Phàm chỉ là tiểu tử bình thường, nhưng ai biết là người đứng thứ năm bảng y tiên.

- Ta là Mạc Phàm.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

- Mạc thí chủ tới nơi này, là muốn ly gián bọn họ, sau đó đi vào trong lấy Luân Hồi Chi Lô sao?

Vẻ mặt Vô Dược bình tĩnh, hỏi.

- La gián, không đến mức, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, y đạo của ngươi cộng thêm tuyệt chú của ông ta đều không lấy được Luân Hồi Chi Lô, còn Hoa Vô Kỳ, ta chỉ nói một chuyện thực, gần đây ta thật sự luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan, còn không cần Luân Hồi Chi Lô.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Thì sao, ngươi muốn trả một kiện tiên khí, hay là sau khi ra ngoài đưa Luân Hồi Chi Lô cho bọn ta, bọn ta cho ngươi bốn kiện tiên khí, hoặc ta giết ngươi?

Bóng dáng Kiếm Tôn nhoáng lên một cái tới bên cạnh Mạc Phàm, đại kiếm Thanh Đồng chỉ về phía huyệt Thái Dương của Mạc Phàm, kiếm quang nuốt nhả bất định, giống như muốn chém Mạc Phàm bất cứ lúc nào.

Cách đó không xa, sắc mặt Hàn Nguyệt thay đổi, một vầng thái dương xuất hiện sau lưng bà, trực tiếp kéo cơ thể vào trong.

Cơ thể nhỏ xinh của bà biến mất theo.

Khi xuất hiện, đã đến bên cạnh Kiếm Tôn.

Cả người Hàn Nguyệt đứng trong thái dương, toàn thân nở rộ vạn đạo quang mang, trong tay là trường kiếm do Thiên Tâm Tủy ngưng tụ chỉ về phía Kiếm Tôn.

- Ngươi dám động vào cậu ta, ta chém bay đầu ngươi.

- Hàn Nguyệt tiên tử?

Kiếm Tôn nhướn mày, vốn là sửng sốt, sau đó xuất hiện khinh thường.

- Hàn Nguyệt tiên tử, hình như thực lực của ngươi yếu hơn trước không ít.

Hàn Nguyệt là cao thủ thành danh theo Vô Phong, sau khi tiến vào Thiên Tâm Cung rất ít xuất hiện.

Nếu Hàn Nguyệt tiên tử không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thực lực chắc chắn hơn ông ta không ít.

Nhưng hiện giờ, thực lực của Hàn Nguyệt tiên tử lúc cao lúc thấp, rõ ràng là xảy ra chuyện.

- Đủ giết ngươi là được.

Hàn Nguyệt nhíu mày nói.

- Sợ rằng không đủ.

Kiếm Tôn cười lạnh lùng, nói.

Hàn Nguyệt nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì thêm, Mạc Phàm cười nhìn ông ta.

- Hàn Nguyệt tiên tử, lui xuống trước đi, ở đây có ta.

Vẻ mặt Hàn Nguyệt lạnh lẽo, do dự một lát, vẫn cất Thiên Tâm Tủy.

Bà đánh giá cao thực lực của mình, với thực lực của bà hiện giờ thật sự không lọt vào mắt Kiếm Tôn.

Mạc Phàm cười khinh thường, nhìn về phía Kiếm Tôn.

- Kiếm Tôn, ngươi cảm thấy vì sao ta xem nhẹ ngươi?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1954: Luân Hồi Chi Lô?


- Ngươi dám coi thường ta?

Kiếm Tôn nhíu mày, nói.

Mạc Phàm là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cho dù đứng đầu bảng y tiên, ông ta cũng không nhìn nhiều mấy lần, vậy mà Mạc Phàm dám xem thường ông ta?- Trong bốn người này ngươi là người không lọt vào mắt ta nhất.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Kiếm Tôn mạnh hơn Hàn Nguyệt một chút, nhưng không thể lọt vào mắt hắn, đây cũng là lý do hắn tìm Vô Dược, mà không tìm Kiếm Tôn như những người khác.

Mạc Phàm mới mở miệng, không ít người lập tức đưa mắt nhìn nhau.

Mạc Phàm nói chuyện với Kiếm Tôn như vậy, giống như tú tài tay trói gà không chặt nói chuyện với tướng quân, sau đó nói vị tướng quân này như mãng phu, không khác gì tự tìm đường chết.

Ở trước mặt chiến tu, chỉ có hai loại mạnh hơn hắn và yếu hơn hắn, nếu Kiếm Tôn muốn giết Mạc Phàm, tuyệt đối sẽ không vì Mạc Phàm là người đứng thứ năm bảng y tiên, mà không g**t ch*t hắn.

Kiếm Tôn hơi híp mắt, phong mang tất lộ.

- Vậy sao, vậy ta cho ngươi cơ hội nói di ngôn, nói cho ta biết, ngươi lấy đâu ra can đảm nói với ta những lời này.

Giết Mạc Phàm đơn giản như giết chó, Mạc Phàm dám không để ông ta vào mắt?

Khi nói chuyện, sát khí lạnh lẽo thấu xương nhập vào cơ thể mà ra, lao một cách dũng mãnh về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm lắc đầu cười, không để ý tới Kiếm Tôn, mà lấy một Thông Tấn Phù ra, một đạo linh khí được rót vào trong.

Thông Tấn Phù lập tức sáng lên, một đạo quang b*n r*, một hư ảnh xuất hiện trong ánh sáng.

Hư ảnh này vừa xuất hiện, hơi thở bá giả hoành lan tùy ý mà ra.

Xung quanh vì nhiều cao thủ tụ tập như vậy nên dẫn tới không khí ngưng kết, theo cỗ khí tức này xuất hiện, trong chớp mắt nghiền nát.

Không ít người tu vi kém, giống như bị nội thương, trong chớp mắt sắc mặt trắng xanh.

Nhìn thấy hư ảnh này, sắc mặt không ít người thay đổi, miệng không tự chủ được há to.

- Đây, đây là?

- Quân Mạc Tà?

Cho dù là Kiếm Tôn, cũng nhíu mày lại, quả đấm không tự chủ được nắm chặt.

Chẳng trách Mạc Phàm bình tĩnh như vậy, hóa ra sau lưng là Quân Mạc Tà.

Nếu Quân Mạc Tà tới, ông ta chỉ có thể quỳ xuống.

Hư ảnh như vương giả bễ nghễ thiên hạ, quét một vòng xung quanh, chỉ nhìn thoáng qua hư ảnh của Luân Hồi Chi Lô, sau đó ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm.

- Lục Đạo Luân Hồi Đan luyện thành rồi sao?

- Chưa, còn thiếu một thứ.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Chỉ cần top 20 Tiên Bảng, là có thể hơn đám Kiếm Tôn, vậy thì Võ Đế top 10, hẳn là càng đủ hơn?

- Luân Hồi Chi Lô?

Quân Mạc Tà nhíu mày, hỏi.

Mạc Phàm xuất hiện ở đây, chỉ có thể vì đánh chủ ý với Luân Hồi Chi Lô.

- Không sai.

- Chuyện này không nằm trong phạm vi hợp tác giữa ta và ngươi đúng không?

Quân Mạc Tà cười lạnh lùng, nói.

Mạc Phàm luyện đan giúp anh ta, muốn bảo anh ta giúp lấy tiên khí cổ Luân hồi Chi Lô, Mạc Phàm nghĩ đơn giản quá nhỉ.

- Không có, không cần ngươi lấy giúp ta, ngươi cũng không lấy được Luân Hồi Chi Lô, dựa theo ước định, ngươi nên làm ba chuyện vì Thần Nông Tông, bây giờ ta có một việc cần ngươi làm.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Quân Mạc Tà nheo mắt, lập tức giãn ra, một chữ truyền từ miệng anh ta ra.

- Nói.

- Ở đây có người nói với ta, cường đại là có thể định quy tắc, thực lực của ta không mạnh, nhưng hiện giờ muốn phá quy tắc này.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Kiếm Tôn một cái, nói.

Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.

Tuy hắn ở trên Vô Dược và Độc Vương ở bảng y tiên, hai người chắc chắn không phục.

Nhưng Kiếm Tôn thì khác, một chiến tu đứng thứ mấy thì là thứ mấy, hoàn toàn dựa vào quả đấm nói chuyện.

Ở trong mắt hắn, người như vậy càng dễ đối phó.

Quân Mạc Tà nhíu mày, nhìn theo ánh mắt Mạc Phàm, xoay người nhìn về phía Kiếm Tôn.

- Ngươi tự mình cút, hay ta đuổi ngươi cút?

Dưới giọng điệu vô cùng bá đạo, sắc mặt Kiếm Tôn xanh mét, thực lực của ông ta không phải mạnh nhất trong bốn người, cho dù là Hoa Vô Kỳ cũng không có thực lực chống cự trước mặt Quân Mạc Tà, càng không nói tới ông ta.

Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, ông ta phải rời đi sao?

Còn bị một tiểu tử Nguyên Anh kỳ đuổi đi, chuyện này không khác gì bị một đứa bé cưỡi lên mặt tiểu tiện.

- Tiểu tử, ngươi sẽ hối hận vì làm những chuyện hiện giờ.

Kiếm Tôn lạnh lùng nói.

Nếu ông ta không đi, đợi Quân Mạc Tà ra tay, cho dù không chết cũng bị thương.

Ý niệm của ông ta vừa động, đại kiếm Thanh Đồng và kiếm võng cùng biến mất, ngay cả ông ta cũng hóa thành một đạo kiếm quang bay về nơi xa.

Xung quanh im lặng không có tiếng động, gặp Quân Mạc Tà, trừ phi là mười đại cao thủ, nếu không ai cũng không có biện pháp.

Đây là thực lực, trên dưới không thể vượt qua.

- Ngươi còn hai cơ hội, cần ta giúp diệt trừ hai người không?

Quân Mạc Tà nhìn đám Vô Dược còn lại, hỏi.

- Người còn lại, để ta.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Người đơn giản, Quân Mạc Tà đã đuổi giúp, còn lại để hắn.

Vẻ mặt Quân Mạc Tà thay đổi, không lập tức biến mất, mà nhìn Mạc Phàm với vẻ đầy hứng thú.

Mấy ngày trước anh ta nhận được tin từ chỗ Thiên Tâm Cung, không thể không nói anh ta bị tin tức này dọa.

Vô Tâm và Thiên Chi Tâm xuất hiện, còn không giải quyết được Mạc Phàm, mức độ đáng sợ của Mạc Phàm còn trên đám Vô Phong Vô Cực Vô Địch.

Phải biết rằng, lúc trước anh ta có xung đột với Thiên Tâm Cung, nhưng không dám giết tới Thiên Tâm Cung, vì anh ta sợ Thiên Chi Tâm.

Vậy mà Mạc Phàm có thể chạy thoát dưới tay Thiên Chi Tâm, cho dù ở Hồng Liên Huyết Hải, cũng không đơn giản.

Anh ta chưa từng thấy Mạc Phàm ra tay, anh ta rất muốn xem, Mạc Phàm đối phó ba người còn lại lấy được Luân Hồi Chi Lô thế nào.

Luân Hồi Chi Lô này, không phải là anh ta chưa từng chú ý.

Nhưng cho dù anh ta có thể thông qua Thông Thiên Môn tới trước mặt Luân Hồi Chi Lô, cũng không dễ dàng đạt được Luân Hồi Chi Lô như vậy.

Mạc Phàm không quan tâm Quân Mạc Tà có rời đi hay không, hắn liếc mắt nhìn Vô Dược và Độc Vương một cái.

- Vô Dược đại sư, hẳn là ngươi cảm ứng được, Luân Hồi Chi Lô không lựa chọn ngươi.

- Mạc thí chủ muốn nói gì?

Vô Dược bình tĩnh hỏi.

- Ngươi muốn Luân Hồi Chi Lô, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi và Độc Vương cùng so y thuật với ta, ta thua, ta lấy Luân Hồi Chi Lô giúp ngươi, ta thắng, hai người từ bỏ, thế nào?

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

- Nếu hai ngươi cảm thấy các ngươi có thực lực Đại Thừa, không cần thiết phải so với ta, cũng được, vừa rồi các ngươi nghe thấy rồi đấy, Quân Mạc Tà còn nợ ta hai điều kiện, ta có thể khiến hai người rời đi, giống như Kiếm Tôn.

Mạc Phàm lại nói tiếp.

- Tiểu tử, ngươi muốn hai bọn ta cùng hợp lại y thuật sao?

Độc Vương khẽ nâng mí mắt, nói.

Ông ta đứng thứ 9 bảng y tiên, Vô Dược thì thứ 7, sở dĩ ông ta ở phía sau, là vì ông ta càng thích nghiên cứu các loại độc dược.

Ở Tu Chân giới còn có một Độc Bảng, ông ta đã đứng thứ nhất từ lâu, vẫn không có ai có thể vượt qua.

Mạc Phàm muốn hai bọn họ cùng dùng y thuật so với mình, không thể không nói Mạc Phàm quá kiêu ngạo.

- Ngươi không những được sử dụng y thuật, vu thuật, độc thuật, nguyền rủa, phàm là thứ ngươi có thể sử dụng, đều có thể dùng, nếu thương tổn được ta, thì tính ta thua, thế nào?

Mạc Phàm thản nhiên nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1955: Trên mặt hắn không có một chút lo lắng.


- Hửm?

Độc Vương khẽ nâng mí mắt, lộ ra một chút dị sắc đánh giá Mạc Phàm.

- Tiểu tử, kiêu ngạo quá không tốt đâu, dễ bị lật thuyền.

- Độc Vương, nếu ngươi không dám, có thể trực tiếp rời đi.

Mạc Phàm nói với vẻ hờ hững.

Hắn như vậy đã xem là kiêu ngạo sao, kiếp trước, hắn mời không ít cao thủ Đại Thừa tới, chỉ vì lấy Luân Hồi Chi Lô.So với kiếp trước, hôm nay hắn đã khiêm tốn lắm rồi.

- Thế gian này chỉ có người khác sợ Độc Vương ta, không có chuyện gì ta không dám.

Độc Vương cao giọng cười nói.

Từ nhỏ ông ta đã lớn lên trong biển độc, ba tuổi đã bắt đầu nghiên cứu độc vật, năm tuổi đã dùng độc giết người.

Sống lâu như vậy, có khi nào sợ người khác, nhất là không sợ tiểu tử miệng còn hôi sữa.

- Hôm nay ta muốn nhìn xem, ngươi dựa vào cái gì mà mới ở độ tuổi này đã đứng thứ năm bảng y tiên.

Độc Vương hơi híp mắt, tràn đầy ý chí chiến đấu nói.

- Ngươi thì sao, Vô Dược đại sư?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nói.

- Có thể.

Vô Dược gần như không do dự, liền nói.

Luân Hồi Chi Lô tạo thành động tĩnh lớn như vậy, Mạc Phàm đúng như dự đoán của ông ta, khả năng Mạc Phàm là chủ nhân của Luân Hồi Chi Lô rất cao.

Đấu y thuật đối với ông ta mà nói, là một lựa chọn không tệ.

Như vậy ông ta không chỉ có cơ hội lấy được Luân Hồi Chi Lô, còn có thể mở mang kiến thức về y thuật của Mạc Phàm.

- Nhưng so thế nào?

Vô Dược hỏi tiếp.

Y thuật phần lớn là cứu tử phù nguy, ở đây không có người bệnh, bọn họ thi đấu kiểu gì?

- Rất đơn giản, hai ngươi dùng y thuật tấn công ta, ta sẽ dùng y thuật của ta tấn công hai ngươi, nếu hai ngươi thương tổn được ta, hoặc ta không thương tổn được hai ngươi, thì tính ta thua, nếu các ngươi không thương tổn được ta, còn bị y thuật của ta thương tổn, thì tính hai ngươi thua.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Mạc Phàm vừa nói xong, sắc mặt không ít người thay đổi.

Mạc Phàm đánh cược với Vô Dược và Độc Vương, cơ hội vốn không lớn.

Phải biết rằng Vô Dược và Độc Vương đều nằm trong top 10, không kém Mạc Phàm quá nhiều.

Nhưng Mạc Phàm làm vậy, tương đương từ bỏ nửa cơ hội thắng.

- Như vậy bọn ta được lời không nhỏ đâu.

Vô Dược cười khẽ nói.

- Đây chỉ là hai ngươi cảm thấy vậy, theo ta, hai ngươi không có bất luận cơ hội thắng nào, cũng không chiếm được lời.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Cho dù Vô Dược và Độc Vương thắng 99, hắn chỉ thắng 1, hắn sẽ không để mình chịu thiệt.

Bởi vì hắn chỉ có khả năng thắng, không thua.

- Vậy sao, tiểu tử, để ta xem khẩu khí của ngươi lớn, hay bản lĩnh của ngươi lớn.

Độc Vương cười khinh thường, nói.

Mấy ngàn năm nay, ông ta từng gặp không ít người cậy tài khinh người, nhưng giống như Mạc Phàm, ông ta vẫn thấy lần đầu.

- Bắt đầu đi, ngươi sẽ biết nhanh thôi.

Mạc Phàm cười khẽ, nói.

Vô Dược và Độc Vương nhìn thoáng qua nhau, đôi mắt nghiêm túc hơn.

Bọn họ đánh cược với Mạc Phàm không chỉ liên quan tới Luân Hồi Chi Lô, còn liên quan tới thanh danh của bọn họ.

Tuy Mạc Phàm đứng trước bọn họ, nhưng nếu hai bọn họ hợp lại mà vẫn thua, vậy bọn họ sẽ mất sạch mặt mũi.

Cho dù là vì chuyện gì, bọn họ cũng không thể thua.

- Các vị, mời lùi một bước, nếu thương tổn tới các vị, vậy thì không hay đâu.

Vô Dược chắp tay thi lễ với tu sĩ xung quanh, nói.

Sắc mặt tu sĩ xung quanh thay đổi, nhao nhao lùi về sau.

Nhân cơ hội đám Mạc Phàm ra tay, quả thật là một cơ hội không tệ, thủ đoạn của y tiên thường không trực tiếp như vậy, nhưng không thể khinh thường.

Phải biết rằng, một mình Mạc Phàm g**t ch*t 10 vạn yêu tộc.

Hiện giờ là ba người cùng cấp như ba Mạc Phàm ra tay, chỉ biết càng kh*ng b* hơn, xông vào sẽ càng nguy hiểm.

Ý niệm của Vô Dược vừa động, dược khí màu trắng lao ra, giống như sương mù dày đặc lan tràn ra xung quanh.

Chỉ trong phút chốc, liền bao trùm một nửa Luân Hồi Sơn.

Trong mây mù, một pho tượng đại Phật nghìn tay xuất hiện, đôi mắt trên bảo tượng nhìn xuống, luôn biểu lộ ra vĩ đại, tôn quý và từ bi.

Độc Vương không để ý nhiều như vậy, ông ta không quan tâm người khác có bị liên lụy hay không.

Một tiếng long ngâm trầm thấp vang lên, một hư ảnh rồng chín đầu màu đen lập tức xuất hiện.

Con rồng này ngẩng đầu, khói độc màu đen lan tràn ra xung quanh.

Không lâu sau, sương mù một trắng một đen và một pho tượng cự Phật, một Độc Long chiếm nửa bầu trời, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta sợ hãi.

Dưới hai loại sương mù này, phàm là ở bên màu trắng, toàn bộ hoa cỏ tăng vọt.

Một bên khác, chỉ còn lại là một vùng tử vong, gần như hắc vụ đi qua, thứ còn sống không tồn tại nữa.

Một tu sĩ chưa kịp chạy trốn, bị hắc vụ dính vào, chỉ một lát, liền biến thành một bãi nước đen, ngay cả Nguyên Anh đều không chạy kịp.

Sắc mặt không ít tu sĩ thay đổi, nhao nhao lùi về sau.

- Tiểu tử, bây giờ từ bỏ còn có cơ hội, đợi lát nữa, ngươi muốn từ bỏ cũng không từ bỏ được.

Độc Vương phóng Độc Long, cười lạnh lùng nói.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn Độc Vương và Vô Dược một cái.

Kiếp trước hắn từng gặp hai người mấy lần, nhất là Độc Vương.

Độc Vương bị hắn chế ngự xong, không có việc gì làm sẽ tìm hắn thử độc, đương nhiên mỗi lần đều mang đến cho hắn một số thứ hiếm thấy gì đó làm báo thù.

Độc Vương dùng độc, chú, vu thuật và chín loại thuật pháp hợp lại thành tuyệt thuật, một khi trúng chú này, tam hồn lục phách sẽ bị Độc Long chín đầu ăn mất.

Loại tuyệt thuật này vì chín loại hợp nhất, độ khó giải trừ rất cao, gần như không ai giải được.

Đại Phật kia là một loại Y Đạo Thuật của Vô Dược, ngàn tay ngàn chưởng, đại biểu cho luân hồi kiếp trước, nếu bị đại Phật đánh trúng, cho dù là linh khí bị chạm vào, cũng sẽ bị đánh vào trong luân hồi.

Nếu ngàn chưởng đánh trúng hết, thì phải chịu hành hạ luân hồi kiếp trước.

Y Đạo Thuật này dưới Thất Sinh Thất Thế Chú, là Luân Hồi Chú đáng sợ nhất, tuy có thể phá giải, nhưng điều kiện rất hà khắc, cũng rất phiền phức.

Hai vu thuật này là sở trường của hai người, người bình thường muốn chạy thoát khỏi hai thuật này, gần như là không có khả năng.

- Đến đây đi, để ta xem uy lực của hai người.

Mạc Phàm giang hai tay, cười khẽ nói.

Hắn từng giao đấu với hai người rồi, nhưng hai người cùng ra tay thì vẫn là lần đầu tiên.

Trên mặt hắn không có một chút lo lắng.

Độc Vương nhíu mày, hai tay đẩy về trước, Độc Long chín đầu đều nâng toàn bộ đầu lên, phát ra tiếng kêu vang tận trời.

Ngay sau đó, trong đôi mắt rồng nở rộ ánh sáng màu sắc khác nhau, đè về phía Mạc Phàm.

Vô Dược do dự một lát, đôi mắt nheo lại theo, một chưởng đánh về phía Mạc Phàm.

Phía sau ông ta, đại Phật vĩ đại khẽ nhướn mày, lập tức hình thành Phật giận, đại thủ cũng vươn ra, một vòng xoáy như khai thiên tích địa đánh về phía Mạc Phàm.

Độc Long chín đầu và cự Phật đều rất to, nhưng tốc độ cũng rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tới trước người Mạc Phàm.

Không chỉ Độc Long và cự Phật, sương mù hai màu trắng đen cũng như sóng biển đánh về phía Mạc Phàm.

“Rầm!”

Một tiếng vang thật lớn, sương mù hai màu trắng đen quay cuồng, Mạc Phàm biến mất trong Độc Long, cự Phật và sương mù.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1956: Người như vậy?


Xung quanh, không ít người vốn nhìn thoáng qua xung quanh, xác nhận Mạc Phàm không trốn đi, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía Mạc Phàm.

- Bị hai người kia đánh trúng rồi à?

Có người ngơ ngẩn nói.

Thuật pháp của hai người kia cho dù là cao thủ Đại Thừa bị đánh trúng, chỉ sợ cũng chạy trời không khỏi nắng, Mạc Phàm chỉ là một tiểu tử Nguyên Anh kỳ, có năng lực làm gì?

Cho dù y thuật cao tới đâu, cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Vừa rồi có tu sĩ dính chút khói độc, đã bị hóa thành bãi nước đen, tu sĩ kia đúng là Hóa Thần đỉnh phong.

Trong đám người, trong mắt Quân Mạc Tà và Hàn Nguyệt lóe lên tinh quang, nhìn về phía sương mù.

Theo cự Phật và Độc Long hạ xuống, sương mù quy về yên bình.

Trong sương mù, hai tay của Mạc Phàm vươn ra, một tay để trên đầu một đầu của Độc Long, một tay khác thì chắn trước bàn tay của cự Phật.

Ở trước mặt Độc Long và cự Phật, Mạc Phàm nhỏ bé tới mức gần như không là gì, nhưng cho dù là Độc Long hay cự Phật đều không thể tiến vào, giống như bị định trụ.

ắ ổ ắ ề ểSắc mặt Vô Dược và Độc Vương thay đổi, trong mắt đều là không thể tin được.

- Tại sao lại là như vậy?

Bọn họ sử dụng bí pháp của mình lâu như vậy, có người tránh thoát được, nhưng chưa có người nào như vậy, sau khi bị đánh trúng lại không xảy ra chuyện gì, còn có thể đỡ thuật pháp của bọn họ.

Dưới cự Phật và Độc Long, vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hai tay dùng lực.

- Toái!

“Rắc” một tiếng, cự Phật và Độc Long như thủy tinh bị đập mạnh vỡ nát rầm rầm.

Chỉ trong phút chốc, cự Phật và Độc Long đều biến thành bột phấn, biến mất trong không khí.

Xung quanh, trong chớp mắt không ít người sợ ngây người.

- Đây là thuật gì thế?

Mạc Phàm phá hủy thuật của hai người như vậy, nhất định là Y Đạo Thuật rất ghê gớm.

- Không phải là Y Đạo Thuật, mà y đạo của hai người này cộng lại, đều không so được với Mạc Phàm, cũng có thể nói, hai người này không cùng cấp bậc với Mạc Phàm.

Quân Mạc Tà nheo mắt nói.

Thuật của Vô Dược và Độc Vương đều rất lợi hại, tuy không có thực lực Đại Thừa khu động, nhưng cũng đến đạo chi cực, bất luận kẻ nào đều không dễ đỡ được.

Nhưng phương diện y đạo của hai người này vốn không cùng cấp bậc với Mạc Phàm.

Nếu hai người này là Nguyên Anh kỳ, vậy Mạc Phàm là Hóa Thần kỳ.

Một kích của Nguyên Anh kỳ, cho dù là hai người hợp lại, sao có thể thương tổn được tu sĩ Hóa Thần?

Trái lại là tu sĩ Hóa Thần, có thể đối phó Vô Dược và Độc Vương tùy ý, vốn không cần thuật gì.

Thậm chí Mạc Phàm không ra tay, cũng có thể đối phó được Vô Dược và Độc Vương.

- Chuyện này?

Ánh mắt không ít người nhìn Mạc Phàm lại thay đổi hơn nhiều.

Mạc Phàm có thể đứng thứ 5 bảng y tiên ở độ tuổi này, đã rất khó lường, vậy mà còn mạnh hơn một chút.

- Hai người yếu hơn ta nghĩ nhiều.

Mạc Phàm phủi tay nói.

Kiếp trước, lúc hắn gặp Vô Dược và Độc Vương, hai người đều mạnh hơn hiện giờ không ít, nhất là Độc Vương, thỉnh thoảng còn khiến hắn nhíu mày, làm khó một phen, Độc Vương hiện giờ chỉ có thể hình dung bằng không chịu nổi một kích.

Nếu không phải xuất phát từ cẩn thận, hắn đã không động một ngón tay, cũng có thể lông tóc không tổn hao gì đỡ lấy.

Nhưng chỉ nghĩ một lát, hắn thoải mái hơn.

Kiếp trước, khi hắn gặp hai người đã là trăm năm sau, thực lực tất nhiên sẽ mạnh hơn bây giờ không ít.

Độc Vương nhìn tay mình một lát, thất thần.

- Tại sao có thể như vậy?

Ông ta chưa từng như vậy, vốn không phải là đối thủ.

- Đây là thực lực của thứ năm sao?

Không phải là ông ta chưa từng gặp thứ nhất, nhưng người đứng đầu bảng y tiên cũng không mạnh như Mạc Phàm, thật sự không có.

- Thứ năm sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt.

- Đứng đầu bảng y tiên là Dược Vương Tôn Bán Y đúng không?

- Ngươi không biết chuyện này sao?

Vô Dược nhíu mày nói.

Top 5 bảng y tiên, đứng đầu là Dược Vương Tôn Bán Y của Dược Vương Cốc, thứ hai là Vô Cực đạo nhân tông chủ của Thần Nông Tông, thứ ba là Hoa Bất Khí đại các chủ của Đan Đạo Các, thứ tư là Vô Lượng chân nhân của Thần Nông Tông, phía dưới là Mạc Phàm, Thần Nông Tông chiếm ba người.

- Ta sẽ cho các ngươi mở mang kiến thức thực lực trên Tôn Bán Y.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Y thuật của Tôn Bán Y cũng tạm, nhưng chỉ tới giữa thác nước, nên gọi là Bán Y.

So với người đi lên thác nước là anh, kém rất nhiều.

Ý niệm của hắn vừa động, đôi mắt nheo lại.

Dược khí như nước sông xuất hiện dưới chân hắn, không tản ra bốn phía, mà chảy về phía Vô Dược và Độc Vương, chảy liên tục không ngừng vào cơ thể bọn họ.

Ngay sau đó, nước sông dưới chân Mạc Phàm lên cao, biến thành thác nước vuông góc trăm mét.

Mạc Phàm đứng trên thác nước, nhìn Vô Dược và Độc Vương từ trên cao xuống.

Phía sau hắn là y đạo nguyên dậy sóng, chảy xuôi dòng xuống, chảy vào trong cơ thể hai người, giống như y đạo nguyên của hai người đến từ Mạc Phàm.

Vẻ mặt Vô Dược và Độc Vương ngẩn ra, những người khác không biết về y đạo, không biết chỗ Mạc Phàm đứng tượng trưng cho cái gì, nhưng bọn họ biết rõ.

Mạc Phàm tới trên thác nước y đạo, thực lực còn trên Tôn Bán Y nhiều.

- Chuyện này…

- Tiểu tử này, có khả năng sao?

Trên thác nước, ít người có thể đi lên, ai có thể đi lên, thì tượng trưng cho đỉnh phong.

Vô số người đợi cả đời, cũng không có cách nào đi lên.

Mạc Phàm chỉ là một tiểu tử chưa tới 20 tuổi, vậy mà đi lên được.

- Hai người còn so không?

Mạc Phàm vươn tay về phía hai người, lạnh giọng hỏi.

Một tay của hắn vươn ra, xung quanh Vô Dược và Độc Vương lập tức nổi lên từng đám gợn sóng, giống như muốn nhấn chìm bọn họ.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, sắc mặt lập tức khó coi.

- Ngươi thắng, bọn ta từ bỏ Luân Hồi Chi Lô.

Mạc Phàm mạnh hơn bọn họ một đại cảnh giới, bọn họ dùng y đạo chơi với Mạc Phàm nhất định sẽ thua.

Lại chống cự, cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết, không có chút tác dụng nào.

Hai người vừa nói ra khỏi miệng, vẻ mặt không ít người lại sửng sốt.

Bọn họ không biết thác nước chỗ Mạc Phàm là gì, nhưng có thể khiến Vô Dược và Độc Vương cùng từ bỏ, đủ để chứng minh Mạc Phàm mạnh hơn hai người nhiều.

Mạc Phàm là một tiểu tử 20 tuổi, lực đè Vô Dược và Độc Vương, chuyện này rất không đơn giản.

Ngay cả Quân Mạc Tà cũng nhíu mày, đánh giá cẩn thận thác nước chỗ Mạc Phàm.

Y đạo của Mạc Phàm không đi rất xa, chỉ là cây số, nhưng y đạo ở phía trên tương đương với cảnh giới vô song.

Mạc Phàm còn trẻ tuổi như vậy mà có y đạo như thế, không hổ là phá thiên mệnh.

- Người như vậy?

Trong mắt anh ta lóe lên hàn quang, nắm chặt tay lại sau đó buông lỏng ra.

- Mạc Phàm, ta cho ngươi biết, tốt nhất là ngươi luyện chế thành Lục Đạo Luân Hồi Đan.

Quân Mạc Tà buông lỏng tay ra nói, Mạc Phàm chỉ có y đạo đứng đầu, cho dù có huyết mạch Hồng Liên, cũng chỉ có thể phát huy thực lực trong Huyết Hải.

Người như vậy có thể khiến Thiên Tâm Cung sợ hãi, nhưng chưa tới mức uy h**p được anh ta.

Nói xong, anh ta xoay người biến mất không thấy.

Kế tiếp, không có gì hay để coi, tiên trận kia có thể làm khó những người khác, không thể làm khó được Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua Quân Mạc Tà biến mất, khóe miệng hơi nhếch lên, thu hồi y đạo nguyên, không nhìn Vô Dược và Độc Vương cách không xa, mà nhìn về phía Hoa Vô Kỳ.

- Hoa Vô Kỳ, hẳn là ngươi sẽ không ngăn cản ta đúng không?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1957: Nhưng Mạc Phàm là có chuyện gì đây?


Kiếm Tôn nhìn thấy Thông Tấn Phù này, sắc mặt thay đổi.

Chính vì Thông Tấn Phù này, ông ta mới không thể không xám xịt rời đi.

Hiện giờ Mạc Phàm lại lấy thứ này ra, chỉ cần Mạc Phàm nguyện ý, ông ta sẽ cút ngay giống như vừa rồi, thậm chí còn bảo Quân Mạc Tà giết ông ta.

- Ngươi còn lấy thứ này đối phó ta sao?

Kiếm Tôn híp mắt hỏi.

- Dùng cách đơn giản nhất.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Ngươi!

Vẻ mặt Kiếm Tôn khó coi, trong mắt lóe lên hàn quang.

- Nhưng mà cho dù giết ngươi, đại khái là ngươi cũng không phục, cho nên ta định đổi một phương pháp khác.

Mạc Phàm đổi giọng, cất Thông Tấn Phù.

Nếu Kiếm Tôn không phục, vậy thì đánh tới khi Kiếm Tôn chịu phục.

Hai tay hắn giang ra, ấn ký hình liên hoa màu vàng ở chỗ mi tâm và hai lòng bàn tay lập tức sáng lên, nước biển màu máu chảy từ giữa hai tay hắn ra, nhanh chóng lan tràn đầy một vùng không gian.- Hồng Liên Huyết Hải?

Kiếm Tôn nhíu mày nói.

Mạc Phàm lấy Huyết Hải xâm nhiễm Thiên Cung, sớm đã truyền khắp Tu Chân giới.

- Ngươi ra tay trước đi, đợi lúc ta ra tay, có lẽ ngươi không có cơ hội gì rồi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Kiếm Tôn nhíu mày, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.

Mạc Phàm không cần Thông Tấn Phù đối phó ông ta, đúng là quá ngu ngốc.

Ngoại trừ tìm người khác tới, một tiểu tử Nguyên Anh như Mạc Phàm có thể làm gì ông ta?

Cho dù có tiên khí trong tay, có khả năng Mạc Phàm phát huy ra được uy lực, nhưng chưa chắc đã làm gì được ông ta.

Ông ta không dám khinh thường, năm ngón tay mở ra, kiếm cổ Thanh Đồng xuất hiện trong tay ông ta.

Ông ta rót linh khí vào trong kiếm cổ Thanh Đồng, âm thanh trường kiếm ra khỏi vỏ vang lên.

Mỗi một tiếng kiếm minh vang lên, trường kiếm như thực chất sẽ xuất hiện trong không trung.

Chỉ trong chớp mắt, có không biết bao nhiêu thanh kiếm vây thành kiếm trận hình tròn bao phủ Luân Hồi Sơn.

Cảnh tượng đồ sộ, không chỉ khiến không ít người có cảm giác như kiếm ở ngay yết hầu, cũng khiến trường kiếm của không ít tu sĩ chấn động không ngừng, giống như sợ hãi uy thế của kiếm trận này.

Trong lúc này, cả Luân Hồi Sơn vô cùng áp lực, giống như trời sắp sập xuống.

Nhưng theo vô số trường kiếm chuyển động, cảm giác áp lực khiến người ta hít thở không thông càng thêm kh*ng b*, giống như có người trời không dung đất không tha sắp tiếp nhận hình phạt của trời.

- Kiếm Tôn mạnh thật.

Có người không tự chủ được lẩm bẩm nói.

Kiếm Tôn chỉ dùng thời gian ngắn như vậy, đã ngưng tụ ra kiếm trận quy mô cỡ này, nếu kiếm trận này phát huy toàn bộ uy lực, hủy diệt cả tinh cầu cũng được.

- Nếu không mạnh như vậy, ngươi cảm thấy vì sao một người có thể một mình nắm giữ cửa không cho vạn người qua?

Có người ở bên cạnh nói.

Kiếm Tôn có thể ngăn cản bọn họ, khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, thì tất phải có lực lượng cỡ này.

- Lực lượng như vậy, tên tiểu tử kia chết chắc rồi?

- Chết thì chưa chắc, nhưng tiểu tử này nhất định thua.

Y thuật của Mạc Phàm vô song, đến cảnh giới này khó bị g**t ch*t.

Nhưng Mạc Phàm muốn dùng thứ gì đối đầu với Kiếm Tôn, gần như là khó hơn lên trời.

Lúc mấy người đang nói, Kiếm Tôn hơi nhếch miệng, tay rảnh còn lại vươn về phía kiếm trận rất lớn, năm ngón tay nắm chặt.

“Keng keng keng!”

Âm thanh kim khí va chạm vang lên, kiếm trận nhanh chóng co rút lại.

Vừa rồi còn có thể thông qua khe hở nhìn thấy Mạc Phàm, chỉ một lát, kiếm trận liền biến thành quả cầu do vô số thanh kiếm tạo thành, Mạc Phàm bị phong bế hoàn toàn ở bên trong.

Lúc này Kiếm Tôn mới chậm rãi giơ kiếm cổ Thanh Đồng lên, khóe miệng hơi nhếch lên, mấy chữ truyền từ miệng ông ta ra.

- Lưu Tinh Tru Nhật.

Mạc Phàm đấu thực lực với ông ta, ông ta sẽ để Mạc Phàm xem, hắn sẽ chết thảm cỡ nào.

Bí kỹ này không phải bí kỹ rất mạnh của ông ta, nhưng là một kích tuyệt thế ông ta có thể phát động nhanh nhất.

Dưới chân ông ta vừa động, cơ thể trực tiếp hòa làm một với trường kiếm Thanh Đồng, hóa thành một đạo quang mang màu xanh, xoay tròn bay về phía viên cầu.

Quang mang màu xanh chỉ chớp lóe, liền đến trước viên cầu.

Dưới thanh quang, vô số trường kiếm ngưng tụ thành viên cầu xoay tròn hãm sâu ra một cái động, lộ ra Mạc Phàm bị giam ở giữa viên cầu.

Xung quanh động, mỗi lần thanh quang xoay tròn tiến vào cái động lớn hơn một chút, trường kiếm trên viên cầu sẽ tụ tập mà đi một phần về phía thanh quang.

Thanh quang vừa rồi, chỉ trong phút chốc đã biến thành một hình nón vĩ đại.

Theo những trường kiếm này hối nhập, viên cầu và thanh quang nối nhau, hình thành một thể.

Chỉ trong phút chốc, thanh quang mang theo vô số trường kiếm xuất hiện trước người Mạc Phàm, thanh quang vô cùng sắc bén như muốn nhập vào trong cơ thể Mạc Phàm.

Đúng lúc này.

Đôi mắt nhắm chặt của Mạc Phàm mở ra, hai đóa kim liên xuất hiện trong mắt hắn.

Cơ thể hắn biến thành kim sắc, nhoáng lên một cái liền biến mất không thấy.

Thanh quang xuyên qua kim quang Mạc Phàm để lại, xuyên qua trong, chụp hụt.

Bên trong thanh quang, tươi cười trên mặt Kiếm Tôn lập tức cứng đờ, lông mày nhíu lại.

Kiếm trận của ông ta sẽ giam cầm tu sĩ lại trước, dưới trạng thái giam cầm, cho dù là cao thủ Đại Thừa cũng không thể làm gì được.

Theo viên cầu biến mất, lực lượng cấm chế sẽ suy nhược, nhưng lúc này, người bị giam cầm đã sớm bị ông ta vạn kiếm xuyên tim.

Nhưng Mạc Phàm là có chuyện gì đây?

Ông ta còn chưa làm rõ tình huống gì, tiếng nước chảy lập tức vang lên.

Kiếm Tôn nhìn theo âm thanh, thì phát hiện một vùng lớn nước biển huyết sắc chảy từ chỗ Mạc Phàm biến mất ra, chỉ trong chớp mắt đã bao trùm cả Luân Hồi Sơn.

Trong nước biển, cột nước cao trăm mét phóng lên trời, lực lượng khủng khiếp lộ từ trong Huyết Hải ra.

Lực lượng này không thể nhìn tới, nhưng khiến người ta có cảm giác thuần túy và sắc bén hơn kiếm trận vừa rồi của Kiếm Tôn.

Sắc mặt Kiếm Tôn thay đổi, sử dụng thanh quang chém về phía cột nước cao cỡ trăm mét kia.

“Keng!”

Âm thanh kim khí va chạm vang lên, Huyết Hải nhấc lên sóng nước cao trăm mét.

Thanh quang có thể hủy diệt một tinh cầu, không chỉ không thể chém đứt cột nước huyết sắc này, trái lại còn ngừng lại.

Theo cột sáng màu xanh dừng lại, trên cột nước cao trăm mét, nước biển hạ xuống, lộ ra một thanh trường kiếm huyết sắc trăm mét.

Kiếm Tôn nhìn thấy thanh trường kiếm huyết sắc này, sắc mặt thay đổi.

- Đây, đây là?

Mỗi một thanh kiếm nổi tiếng ông ta đều biết, thanh kiếm huyết sắc to như vậy, vẫn là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy.

Cự kiếm huyết sắc không trả lời, lấy tư thế quét ngang bát phương chém về phía thanh quang.

Âm thanh giống như máy b** n*m b*m vang lên, huyết kiếm đảo qua, toàn bộ nước Huyết Hải đánh về phía Kiếm Tôn, chỉ trong chớp mắt đã tới trước người Kiếm Tôn.

Sắc mặt Kiếm Tôn thay đổi, ông ta không biết thanh kiếm này là gì, nhưng thanh kiếm này cho ông ta cảm giác nguy hiểm không nhỏ.

Ý niệm của ông ta vừa động, bỗng nhiên viên cầu vĩ đại kia sáng lên, hóa thành một tấm khiên chắn trước mặt ông ta.

Cũng đúng lúc này, huyết kiếm cỡ lớn chém lên tấm chắn.

“Keng!”

Âm thanh như gõ chuông vang lên, tấm khiên được Kiếm Tôn ngưng tụ bị huyết kiếm chém vỡ, huyết kiếm khổng lồ chém về phía người Kiếm Tôn.

Kiếm Tôn chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể giống như sao băng bay ngược về sau, tốc độ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời.

Ở đây, không ít người nhìn Kiếm Tôn bay về phía chân trời, cả đám đưa mắt nhìn nhau.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1958: Bọn ta sao?


- Chuyện này…

- Tiểu tử này cũng quá đáng sợ rồi?

Vừa rồi còn có người dám nghi ngờ Mạc Phàm, hiện giờ không ai dám nói gì nữa.

Mạc Phàm không chỉ né tránh được một kiếm của Kiếm Tôn, còn chém Kiếm Tôn một kiếm.

Cho dù bọn họ không biết Mạc Phàm làm thế nào, nhưng thực lực còn đó, Mạc Phàm mạnh hơn Kiếm Tôn.

Y đạo vô song, thực lực cũng kh*ng b* như vậy.

Kiếm Tôn bị trảm bay, trên huyết kiếm trăm mét do Huyết Hải tạo thành, kim quang chớp lóe, Mạc Phàm đứng trên mũi kiếm.

Hắn nhìn thoáng qua nơi Kiếm Tôn bay đi, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó nhìn những người khác.

- Các ngươi muốn thử thanh huyết kiếm này của ta không?

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Không dám, không dám!

Mấy người muốn tự tiện xông vào thay đổi sắc mặt, trên mặt hiện lên nụ cười nịnh nọt, lùi về sau.

Bọn họ không biết huyết kiếm này là gì, đến từ đâu, nhưng có thể trảm Kiếm Tôn, chắc chắn có thể chém chết bọn họ.

Lúc này lại xông về phía trước, đúng là muốn chết.

Ánh mắt Mạc Phàm đến chỗ nào, những người khác vội vàng cúi đầu hoặc đưa mắt nhìn sang một bên, đều không dám nhìn Mạc Phàm.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, huyết kiếm biến mất vào trong Huyết Hải, nước Huyết Hải nhanh chóng hội tụ vào trong cơ thể hắn.

Rất nhanh, xung quanh khôi phục như thường, không còn Huyết Tinh Chi Khí như vừa rồi.

Mạc Phàm không vội vàng tiến vào Luân Hồi Động, mà nhìn về phía mấy người mở miệng lúc trước.- Các ngươi cảm thấy Thần Nông Tông ta là danh môn chính phái, nên làm một số chuyện chính phái, không nên chắn cửa đúng không?

- Chuyện này…

Sắc mặt mấy người lập tức trắng bệch, không nói lời nào.

Đúng là bọn họ nói những lời này, nhưng lúc này thừa nhận, e rằng sẽ có kết cục như Kiếm Tôn?

- Ta nói cho các ngươi biết, ta cho các ngươi vào ta là chính phái, không cho các ngươi vào cũng là chính phái, chính phái không phải do các ngươi định đoạt.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hắn vốn không có ý ngăn những người khác, phàm là cơ duyên, đều là ý trời.

Những người này muốn tiến vào, hắn đều không ngăn cản.

Nhưng những người này dùng một số quy tắc và đạo đức tới chèn ép hắn, chèn ép Thần Nông Tông, những người này tìm nhầm đối tượng rồi.

Nói những lời này với một số đệ tử trẻ tuổi còn được, không có một chút tác dụng với hắn đâu.

Nếu thật sự như lời những người này nói, Thần Nông Tông bọn họ nên đứng ngoài hoàn toàn, còn từ bỏ tranh đoạt toàn bộ thiên tài địa bảo và cơ duyên.

Tồn tại như vậy, sẽ không sống được ở Tu Chân giới, cũng không tồn tại được.

Cái gọi là chính phái, chỉ cần đi theo đạo hạnh của mình, không làm việc thất vọng với bản tâm, không làm thất vọng thương sinh, đó là chính phái, không phải vô duyên vô cớ ái tâm loạn xạ.

- Nhưng các ngươi đã muốn Luân Hồi Chi Lô như vậy, ta cho các ngươi một cơ hội, cũng bao gồm cả ngươi và ngươi.

Mạc Phàm chỉ Vô Dược và Độc Vương còn chưa rời đi.

Vô Dược và Độc Vương hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Bọn họ thua trên tay Mạc Phàm, thua tâm phục khẩu phục, đã không có cơ hội tiến vào Luân Hồi Động, Mạc Phàm lại cho bọn họ vào?

- Bọn ta sao?

Độc Vương chỉ mình nói.

- Không sai, tất cả mọi người có thể tiến vào.

Mạc Phàm gật đầu.

- Nhưng ta vẫn nói những lời lúc trước, các ngươi đi vào, muốn còn sống đi ra không đơn giản như vậy, không sợ chết, thì cứ việc vào đi.

Mạc Phàm lại nói tiếp.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1959: Đây là tiên khí cổ Luân Hồi Chi Lô sao?


Nếu chỉ tìm được Luân Hồi Chi Lô là có thể đạt được Luân Hồi Chi Lô, vậy cũng quá đơn giản rồi.

Ở nơi có tiên khí, cũng là một nơi vô cùng kh*ng b*.

Nếu những người này đi vào trong, vậy đừng trách hắn không nhắc nhở.

- Chuyện này không cần ngươi nói, bọn ta tự có chừng mực.

Không ít người khẽ nâng mí mắt, kinh ngạc vui mừng nói.

Loại bảo tàng này, đâu thể an toàn.

Muốn phú quý thì phải mạo hiểm, nếu quá an toàn, sẽ không đạt được thứ đáng giá.

- Yên tâm, nếu bọn ta chết ở bên trong, sẽ không trách ngươi nửa lời, đa tạ Mạc công tử nhắc nhở.

Có người giả mù sa mưa nói.

Mạc Phàm nói như vậy, rõ ràng là vì không muốn bọn họ vào, sao bọn họ có thể trúng kế cấp thấp như vậy.

- Mạc công tử, có phải là bọn ta có thể vào rồi không?

Có người hỏi tiếp.

- Nếu các ngươi không sợ chết, thì tùy các ngươi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Sợ chết, nếu sợ chết, bọn ta đã không tới nơi này, chỉ cần Mạc công tử không sợ tiên khí bị bọn ta lấy đi là được.

Có người nói với vẻ hờ hững.

Tu tiên vốn nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, đi nhầm nửa bước sẽ thân tử đạo tiêu, chuyện này còn cần Mạc Phàm nhắc sao?

Vì tiên khí, cho dù liều mạng cũng đáng.

Huống chi bên trong thật sự có nguy hiểm sao?

Mạc Phàm thấy những người này không rời đi, cũng không nói gì nữa.

Hắn đi cùng Hàn Nguyệt tiên tử, không tới gần hư ảnh Luân Hồi Chi Lô, mà đi về phía Luân Hồi Động ở gần đây.

Những người khác thấy Mạc Phàm rời đi, có người do dự một lát, đi về phía sơn động Mạc Phàm biến mất.

Mạc Phàm là người đứng đầu bảng y tiên, nên hắn tiến vào, rất có khả năng đạt được Luân Hồi Chi Lô.

Đến lúc đó, một khi tìm được Luân Hồi Chi Lô, chỉ cần bọn họ ra tay nhanh hơn Mạc Phàm là được.

Có một số người thì nhìn thoáng qua hư ảnh vĩ đại kia, đi về phía hư ảnh.

Trong lúc này, ai cũng có hành động, chen chúc mà tới Luân Hồi Động.

Không lâu sau, gần như tất cả tu sĩ đều vào Luân Hồi Động.

… T

rong sơn động, Mạc Phàm và Hàn Nguyệt một trước một sau đi trong đường nhỏ gật ghềnh.

- Tiểu tử, ngươi điên rồi, lại tự mình thả bọn họ đi vào.

Hàn Nguyệt nhìn thoáng qua phía sau, nhíu mày nói.

Một chiêu vừa rồi của Mạc Phàm đã đủ chấn nhiếp mọi người, cuối cùng Mạc Phàm vẫn thả bọn họ vào.

Mạc Phàm hoàn toàn không cần phải làm vậy, những người này không chỉ không cảm kích, trái lại sẽ giống như bây giờ, đi theo sau bọn họ, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn phía sau một cái, cười nhạt.

- Bọn họ tiến vào và không tiến vào không khác gì nhau lắm.

Luân Hồi Chi Lô nhất định là của hắn, những người này tiến vào cũng vô dụng.

- Vậy sao, lát nữa ngươi không hối hận là được.

Hàn Nguyệt tức giận nói.

Mạc Phàm đối phó được mấy người ngoài cửa, nhưng chuyện tìm bảo vật này, ai dám nói vạn vô nhất thất.

Mạc Phàm làm vậy, sớm muộn gì cũng ngã lộn nhào.

- Hối hận là chuyện của những người khác.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Nói xong, hắn dừng bước ở cuối sơn động.

Cuối sơn động, một sơn động vĩ đại xuất hiện.

Trong cả sơn động, chín xích sắt cỡ cánh tay khóa một lò đan ở giữa.

Lò đan không ngừng muốn mở cấm chế, nhưng cho dù nó tránh thoát thế nào, đều không thoát thân được.

Nhìn thấy lò đan này, vẻ mặt Hàn Nguyệt tiên tử thay đổi, hỏi:

- Đây là tiên khí cổ Luân Hồi Chi Lô sao?

Bà mới nói xong, một cơn gió thổi qua bên cạnh hai người, giọng nói hưng phấn của một người vang lên.

- Tiên khí cổ này sẽ thuộc về ta, tiểu tử hối hận chưa.

Giọng nói này vang lên, mấy âm thanh ngự phong bay về phía Luân Hồi Chi Lô trong tỏa liên.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1960: Nghịch tiên chi lực?


Không chỉ những người ở sau lưng Mạc Phàm, trong những sơn động thông hướng này, không ít người nhìn thấy Luân Hồi Chi Lô ở trong sơn động, toàn bộ đều xông về phía Luân Hồi Chi Lô.

Trong lúc này, trong sơn động to như vậy, đầy bóng người lắc lư.

Sắc mặt Hàn Nguyệt thay đổi, nắm lấy Mạc Phàm, cũng muốn bay về phía Luân Hồi Chi Lô.

Tiên khí ở ngay trước mắt, còn bị giam giữ, lúc này phải so ai chạm vào tiên khí trước, người nào chạm vào được thì cơ hội đạt được sẽ càng lớn hơn.

- Đừng sốt ruột.

Một tay của Mạc Phàm đặt lên vai Hàn Nguyệt tiên tử, lạnh nhạt nói.

- Tiểu tử, ngươi không muốn tiên khí nữa à?

Hàn Nguyệt nhíu mày, hỏi.

Mạc Phàm để những người này tiến vào còn chưa tính, rõ ràng là thấy tiên khí, vậy mà không đi tranh.

Mạc Phàm không sốt ruột, nhưng bà sốt ruột muốn chết.

- Hàn Nguyệt tiên tử, ngươi có biết vì sao sư thúc ta không lựa chọn ngươi không?

Mạc Phàm cười khẽ nói.

- Tiểu tử, ngươi còn dám nói chuyện giữa ta và hắn, là ngại sống lâu à?

Hàn Nguyệt tiên tử nhíu mày, lạnh lùng nói.

ế ể ề ố ề- Nếu tiên tử có thể bình tâm tĩnh khí nhìn nhiều, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Mạc Phàm không e sợ, nói.

Hàn Nguyệt tiên tử có dung mạo không khác vợ Vô Phong sư thúc mấy, thậm chí Hàn Nguyệt tiên tử còn xuất chúng hơn.

Nhưng Hàn Nguyệt tiên tử ra từ Thái Thượng Cung, bệnh công chúa nhiều hơn một chút.

Bệnh công chúa không phải là không có gì tốt, nhưng Vô Phong sư thúc là loại người thích an tĩnh và bình tâm, không lựa chọn Hàn Nguyệt tiên tử cũng là chuyện bình thường.

- Ngươi chắc chắn?

Hàn Nguyệt nhướn mày, nói.

Bà cũng có nghĩ tới, vì sao Vô Phong lựa chọn nữ nhân kia, không lựa chọn bà, vẫn nghĩ mãi mà không có kết quả.

- Tiên tử có thể thử xem, thật hay giả ta không biết, nhưng ngươi nhìn kỹ xung quanh xem, chắc chắn sẽ có phát hiện.

Mạc Phàm cười nhạo một tiếng, nói.

Hàn Nguyệt tiên tử khẽ nâng mí mắt, trong mắt lóe lên tinh quang, nhìn về phía sơn động, mí mắt vốn nâng lên.

- Đây là?

Trong mắt bà, một bóng dáng vĩ đại xuất hiện quanh Luân Hồi Chi Lô.

Nếu không cẩn thận nhìn bóng dáng này, vốn không cảm nhận được.

Không chỉ bà, những tu sĩ ở xung quanh cũng giống như không phát hiện.

Phải biết rằng, có thể đến nơi này không có một ai yếu, vậy mà những người này không cảm nhận được.

Chỉ trong phút chốc, những người đó đã tới trước Luân Hồi Chi Lô.

Có người không thể kìm nén được vui mừng trong mắt, cũng không vội vàng lấy Luân Hồi Chi Lô, mà nhìn Mạc Phàm còn ở gần cửa vào.

- Mạc công tử, ngươi không định cướp một phen sao?

Rõ ràng là Mạc Phàm ở đây, vậy mà không tới cướp tiên khí, chuyện này rất không bình thường.

- Không phải là Mạc công tử nói rồi sao, ở đây rất nguy hiểm, nếu cậu ta tiến vào, chẳng khác nào là nói dối?

Có người cười nói.

- Hình như đúng thật, nhưng hôm nay Luân Hồi Sơn an toàn hơn trước nhiều đúng không?

Người lúc trước cười nói.

Trong Luân Hồi Động có Luân Hồi Chi Lực, sau khi tiến vào vô cùng nguy hiểm.

Nhưng hôm nay Luân Hồi Động vô cùng yên bình, không có một chuyện gì.

Bọn họ ngoại trừ gặp mấy yêu thú ở bên ngoài, thì không có nguy hiểm khác.

Nếu không phải lo lắng Luân Hồi Chi Lực ở đây, bọn họ đã sớm đến đây rồi.

- Bây giờ các ngươi rời đi, vẫn còn hi vọng sống ra ngoài.

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, lạnh nhạt nói.

- Vậy sao?

Có người cười khinh thường.

Thông thường, nguy hiểm ở nơi có chí bảo đều là trước khi thấy được chí bảo, chí bảo xuất hiện, có nghĩa là bọn họ an toàn rồi.

Đã tới nơi này rồi, vậy mà Mạc Phàm còn nói những lời này, thực sự cảm thấy có thể ảnh hưởng tới bọn họ sao?

Mạc Phàm không để ý tới những người này, nên nói hắn đã nói, kế tiếp phải xem tạo hóa của bọn họ.

Những người này thấy Mạc Phàm không nói lời nào, trên mặt hiện lên bất mãn.

- Thôi, đừng để ý tới cậu ta, tiên khí ở trong tay, có thể đạt được hay không phải xem số mệnh.

Một người đứng trên tỏa liên nói.

Mạc Phàm không tiến vào thì càng tốt, ít đi một người cạnh tranh với bọn họ.

Không ít người gật đầu, chín người mỗi người vươn một tay ra, đặt lên trên tỏa liên, rót linh khí vào bên trong, trên tỏa liên có phù văn lập tức sáng lên.

Mạc Phàm thấy những người này ra tay, trên mặt không có một chút dao động, vẫn đứng ở cửa vào như cũ, không nhúc nhích, bộ dạng không sốt ruột chútnào.

Những người đó không nói với Mạc Phàm nữa, một lòng phá trận.

Chỉ trong phút chốc, trên chín tỏa liên trói chặt Luân Hồi Chi Lô, đường vân sáng lên toàn bộ.

Chín người đứng trên tỏa liên nhìn thoáng qua nhau, toàn bộ đều gật đầu.

- Khai!

Một người trong đó khẽ quát.

Giọng nói mới vang lên, chín người khởi động, tỏa liên nối với Luân Hồi Chi Lô tách ra từng cái.

Lúc Luân Hồi Chi Lô sắp thoát khỏi giam giữ, trên mặt tu sĩ trên tỏa liên rất khó coi.

- Không!

Một chữ “không” mới phát ra, sắc mặt chín người đều vàng như nến, bắp thịt lộ ra ngoài nhanh chóng lún xuống.

Chỉ trong chớp mắt, liền biến thành một tầng da mỏng, giống như bị hút thành thây khô.

Ngay sau đó, cơ thể chín người bị cát hóa, theo gió tiêu tán.

Những người vây quanh Luân Hồi Chi Lô thấy vậy thì sắc mặt thay đổi, vội vàng lùi về sau, cùng kêu lên:

- Không hay rồi, rút lui!

Nghe thấy giọng nói này, một số người vội vàng lui ra.

Nhưng một số người không có vận khí tốt như vậy.

Bọn họ còn chưa rời đi, sương mù màu đen đã dâng từ trong phù văn ra.

Hắc khí dính vào những tu sĩ đó, những tu sĩ rời đi giống hệt chín người đứng trên tỏa liên, cơ thể biến thành hạt cát.

Sau đó hắc khí đột nhiên vươn ra, giống như một đám xúc tu, điên cuồng dâng trào từ dưới đất lên, chộp lấy những tu sĩ ở trên không trung, tốc độ nhanh như tia chớp.

Chỉ trong chớp mắt, bên trong sơn động đã bị xúc tu màu đen vây quanh, vươn về phía đỉnh sơn động.

Những tu sĩ còn chưa phản ứng kịp, đã bị hắc khí quấn lấy.

Ngay sau đó, hoảng sợ xuất hiện trên mặt không ít tu sĩ.

Dưới hắc khí kia, vậy mà linh khí của bọn họ như nhiên liệu gặp hỏa diễm, chỉ trong chớp mắt đã bị thiêu đốt.

Sinh cơ trong cơ thể bọn họ, đều bị lực lượng này rút đi.

Phải biết rằng bọn họ là cao thủ, thực lực có Đại Thừa, kém nhất cũng là tu sĩ Hóa Thần.

Nhưng ở dưới lực lượng này, toàn bộ đều không có sức phản kháng.

- Chuyện này…

- Không…

- Đây là?

- Nghịch tiên chi lực?

Có người kêu lên.

Nghịch tiên chi lực, cũng được gọi là thiên phạt chi lực.

Vạn vật sinh linh nghịch thiên thành tiên, Thiên Đạo còn đánh trừng phạt xuống, ngăn cản tất cả sinh linh thành tiên.

Chỉ chống lại nghịch tiên chi lực ăn mòn cuối cùng, mới có thể cởi phàm thể, đắc đạo thành tiên.

Có thể nói lực lượng này là khắc tinh của tất cả tu sĩ, cũng được gọi là vẫn tiên chi lực.

Cũng chính vì thứ kh*ng b* này, vô số người bị chắn ở đường thành tiên.

Không thành tiên nhân, gặp phải lực lượng này, gần như đều chỉ còn đường chết.

Nếu bọn họ biết có thứ này ở đây, chắc chắn là bọn họ sẽ không tới nơi này.
 
Back
Top Bottom