Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Nguyệt Quang Trở Lại

Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 10: Chương 10



Bà ấy dịu dàng nói: “Ôn Ôn, cháu ra nước ngoài nhiều năm như vậy rồi thì nên ở lại với ba mẹ nhiều hơn một chút. Việc xuất ngoại không cần vội, ba mẹ cháu mấy năm nay nhất định rất nhớ cháu.”

Trong lòng tôi thì trợn mắt đến tận sau gáy, nhưng ngoài mặt vẫn lịch sự nói sẽ suy nghĩ thêm.

Thấy tôi nói vậy, bà ấy có vẻ nhẹ nhõm hẳn: “Ôn Ôn cũng gặp người phụ nữ kia rồi nhỉ?”

Người phụ nữ kia? Có vẻ bà mẹ của Tô Dự không ưa gì Trần Anh cho lắm.

Nhưng tôi cũng không thấy có cảm xúc gì đặc biệt, không có ý kiến gì. Chỉ là câu hỏi này hơi khó xử: “Hôm đó ở bệnh viện, bên cạnh anh Tô có cô Trần.”

Tô phu nhân vỗ vỗ tay tôi như an ủi: “Ôn Ôn, cháu tin dì đi, A Dự yêu cháu nhất, nếu không thì đã chẳng tìm một người giống cháu như vậy. Con bé Trần Anh đó chỉ là thế thân. Thằng nhóc Tô Dự kia cố tình tìm nó để chọc tức dì thôi. Nếu cháu muốn quay lại với A Dự, nó không thể nào là đối thủ của cháu được đâu.”

“Suốt ngày ra cái vẻ tiểu thư dịu dàng, nhà nghèo thì thôi đi, học hành cũng kém, làm việc thì rối rắm, không được dạy dỗ đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết khóc. Dì thật không hiểu Tô Dự bị gì nữa, bảo vệ nó kỹ đến thế. Bình thường muốn gặp nó cũng không được, dì không có cách liên lạc với nó, nếu không đã đuổi từ lâu rồi. Lần trước khó khăn lắm mới gặp, bảo nó cầm tiền rồi cút đi, mà nó lại còn tỏ vẻ thanh cao.”

“Nói thật, dì vẫn thích cháu, kiểu người thẳng thắn như cháu dì mới ưng.”

“Chỉ cần cháu muốn, dì sẽ giúp cháu. Ôn Ôn, dì vẫn hy vọng con dâu cuối cùng là cháu.”

Lời của bà ấy mang nhiều ẩn ý.

Một tràng lời nói dồn dập của bà Tô khiến tôi không kịp trở tay.

Dù tôi cảm thấy tủi thân khi mình là ánh trăng sáng trong kịch bản, bị cho là hám tiền và độc ác, dù tiếc nuối mối tình không trọn với Tô Dự, tôi vẫn phải thừa nhận: số phận là định sẵn.

Tôi là người lý trí, không phải kẻ u mê vì tình yêu.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, tôi quyết định sẽ không can dự vào cốt truyện về sau nữa, như vậy có thể tránh được nỗi đau một lần nữa, và những kết cục bi thảm có thể xảy ra.

Tôi… không có cảm giác an toàn tuyệt đối.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi vẫn ôm một chút hy vọng với Tô Dự. Tôi thật sự yêu anh ấy, yêu mọi thứ của bốn năm trước — sự dịu dàng, sự cưng chiều, sự ngại ngùng khi hôn, và gò má đỏ ửng của anh ấy.

Nhưng chính vì cái ngoái đầu lại ở sân bay ngày hôm đó, tôi biết anh ấy không còn là người từng yêu tôi nữa. Bốn năm thay đổi rất nhiều. Anh chín chắn hơn, quyến rũ hơn, nhưng… rốt cuộc vẫn là đã khác xưa.

“Xin lỗi dì, cháu không rõ anh Tô có tình cảm gì với cô Trần, nhưng cháu không muốn xen vào làm phiền, cũng không thích tranh giành đàn ông với người khác. Cháu có yêu cầu rất cao với tình yêu. Những chuyện năm xưa đã qua thì hãy để nó qua đi. Mỗi người nên bắt đầu một cuộc sống mới...”

Rầm!

Cửa phòng nghỉ bị đá tung. Tô Dự với gương mặt lạnh lùng đứng ở cửa, vóc dáng cao lớn đầy áp lực.

Cả tôi và Tô phu nhân đều chưa kịp phản ứng, nhưng ánh mắt anh đã thẳng tắp nhìn về phía tôi, không rõ là mang theo cảm xúc gì.

Ánh nhìn ấy khiến tôi hơi rùng mình.

“Mẹ, mấy hôm nữa Trần Anh sẽ đi dự tiệc với con. Cô ấy mới đến đây lần đầu, còn chưa quen thuộc, mẹ sắp xếp giúp cô ấy nhé!”

Trần Anh từ sau lưng anh bước ra, mặc váy trắng, rụt rè nhìn phu nhân họ Tô.

Dường như là oan gia trời định, bà Tô vừa thấy cô ta liền nổi giận, quay sang nhìn bóng lưng đang bỏ đi của Tô Dự, giận dữ hét lên:

“Tô Dự, con muốn chọc tức mẹ chếc hả?”

“Dẫn một con bé như vậy đi dự tiệc cuối năm của nhà họ Tô sao?!”

Tiếc là chân Tô Dự dài, đã đi xa rồi...
 
Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 11: Chương 11



Trần Anh nước mắt lưng tròng, có phần lúng túng nắm chặt váy, bước tới gần chúng tôi:

“Dì ơi, dì đừng giận A Dự, anh ấy chỉ là tính tình không tốt thôi. Con không muốn vì mình mà khiến hai mẹ con mâu thuẫn.”

“Con biết dì vẫn chưa hài lòng với con, cũng biết hoàn cảnh gia đình con không tốt, nhưng con sẽ cố gắng. Gần đây con đã bắt đầu học hỏi rồi. Dì ơi, sau này con nhất định sẽ trở thành người phụ nữ xứng đáng ở bên cạnh A Dự.”

Nghe đến đây, đừng nói là Tô phu nhân, ngay cả tôi cũng thấy không thoải mái. Sao nghe có vẻ hơi... trà xanh thế? Nhưng mà… Tô Dự tính tình không tốt á?

Tôi nhớ lúc yêu nhau anh ấy rất hiền mà! Khi ấy tính cách như cún con vậy, ngoài việc hơi bám người và kiểm soát nhiều một chút thì chẳng có gì xấu cả.

Tôi cúi mắt, có chút buồn bã.

Haiz... đúng là bốn năm đã thay đổi nhiều lắm.

Tô phu nhân sắp tức phát nổ, vậy mà vẫn phải giữ hình tượng quý bà, thật không dễ dàng gì.

Chỉ thấy bà ấy cười lạnh:

“Tôi là mẹ nó, mẹ lại không biết nó có tính gì à? Cần gì cô phải nói?”

“Với lại! Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không đồng ý cho cô bước vào cửa nhà họ Tô! Ai cho cô cái mặt mũi mà nói muốn làm hiền thê của A Dự?!”

“Cô không tự biết thân biết phận à? Tôi nói cho cô biết, trong lòng tôi, con dâu chỉ có thể là Ôn Thuần!”

?? Liên quan gì đến tôi chứ?

Tôi vốn định chờ Tô Dự đi xa rồi mới rút lui, ai ngờ lại bị vạ lây.

Trần Anh nhìn sang tôi, vừa khéo hôm nay cả hai chúng tôi đều mặc váy trắng. Bầu không khí lúng túng đến mức tôi chỉ muốn chạy trốn. Tô phu nhân hình như nhận ra ý định của tôi, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:

“Ôn Ôn xuất thân danh môn, từng du học nước ngoài, xinh đẹp nổi bật, gia đình ngày càng phát đạt, lại còn là mối tình đầu của A Dự. Đây mới là hình mẫu con dâu trong lòng tôi, là người xứng đôi với A Dự.”

“Lần này tôi cũng đã mời Ôn Ôn tham dự buổi tiệc cùng.”

Bà ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy hài lòng, khác hẳn bốn năm trước như trời với đất.

Tôi nghĩ, có lẽ là do có sự so sánh...

Hoặc cũng có thể là cố tình k*ch th*ch Trần Anh?

Tôi không muốn đoán, cũng không muốn tham gia vào cuộc chiến giành giật Tô Dự này nữa. Tôi chỉ muốn cáo từ.

“Nhưng dì ơi, A Dự đã nói với con là anh ấy và cô ấy chỉ là quá khứ rồi. Bây giờ người anh ấy yêu là con…”

Nghe đến ba chữ đó, tim tôi khẽ run lên.

Được thôi! Tôi là quá khứ thì không tham gia nữa.

Tôi viện cớ ba mẹ sẽ lo nếu về trễ để rút lui khỏi nơi này. Trước khi rời đi, tôi còn nghe thấy phu nhân họ Tô nói với Trần Anh:

“Cô chắc là nó thật lòng yêu cô à?”

Thật lòng yêu sao?

Yêu hay không yêu, liên quan gì đến tôi chứ! Từ nay chị đây chỉ là người qua đường thôi!

9.

Ra khỏi spa, tôi đứng bên đường nghĩ lát nữa sẽ đi trung tâm thương mại mua ít quần áo. Lần này về gấp, nhiều thứ vẫn còn là đồ cũ. Tiện thể… thư giãn một chút.

Spa này nằm ở khu ngoại ô hẻo lánh, được cái phong cảnh đẹp. Khách đến đều là người quen lâu năm, đi xe riêng hoặc có tài xế đưa đón. Tôi đợi mãi cũng chẳng thấy chiếc xe nào, đang định gọi Taxi thì một chiếc G-Class đen tuyền dừng lại trước mặt tôi.

“Lên xe.”

Cửa kính xe hạ xuống một nửa, là Tô Dự.

Theo bản năng tôi muốn từ chối, nhất là khi người trước mặt là bạn trai cũ của tôi, mà bây giờ còn có Trần Anh – bạn gái hiện tại của anh ta. Tôi hiểu thế nào là tránh điều tiếng.

“Không cần đâu, anh Tô, anh đi trước đi.”

Anh ta không nói gì, chỉ dừng xe ngay trước mặt tôi, qua cửa sổ xe nhìn vào, gương mặt nghiêng lạnh lùng, khí áp thấp trầm trầm như thể tôi không lên xe thì anh cũng không đi.

Tôi thở dài. Thôi được, lên thì lên, mất miếng thịt chắc?
 
Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 12: Chương 12



Tiện thể nói rõ chuyện năm xưa, ai bảo tôi là người có lỗi chứ.

Tôi chần chừ một giây giữa ghế phụ và ghế sau, cân nhắc đến sự tồn tại của Trần Anh, tôi dứt khoát mở cửa ghế sau.

Nói thật là tôi chưa từng ngồi xe của Tô Dự. Hồi đại học, nhiều nhất là ngồi sau xe đạp của anh.

“Phía trước không có chỗ ngồi à?!”

Giọng anh trầm thấp vang lên trong không gian có phần tối và kín bên trong xe, mang theo chút tức giận, len vào tai tôi.

Tôi đóng cửa ghế sau lại và ngồi vào ghế phụ.

Thắt dây an toàn xong, xe lăn bánh. Trong xe im phăng phắc, như thể anh ta chỉ đơn giản muốn đưa tôi về nhà.

Tôi không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt trong không gian chật hẹp này, nhất là bên cạnh còn có người không ngừng phát tán khí lạnh. Tôi nhấn nút hạ cửa sổ một chút, để gió lùa vào cho tỉnh táo.

Tôi khẽ ho một tiếng.

“… Xin lỗi.”

Tôi nợ anh ấy một lời xin lỗi. Dù năm đó tôi chẳng còn cách nào khác, thì rõ ràng anh ấy là người bị tổn thương. Trong lúc cả hai còn yêu nhau tha thiết, tôi lại là người chủ động rút lui, còn diễn một màn trắng trợn, tàn nhẫn, ham tiền.

Anh chắc chắn sẽ nghĩ tôi đã làm hoen ố tình yêu và sự chân thành của anh.

Lại một quãng im lặng kéo dài.

Cuối cùng, bên tai tôi vang lên giọng nói trầm ổn nhưng nghiêm túc của anh:

“Ôn Thuần, em nghĩ anh cần lời xin lỗi của em sao?”

“Ờ?” Tôi không hiểu.

Anh nhấn mạnh: “Anh không cần một câu ‘xin lỗi’ của em.”

Vậy anh cần gì? Mạng sống của tôi? Nhìn cả nhà tôi tan cửa nát nhà? Không thể nào… Lần này tôi về nước có trêu chọc gì đến anh đâu.

Tôi đỏ cả mắt, lời thật cũng có, giận dỗi cũng có:

“Em ngoài một câu xin lỗi thì chẳng có gì để cho anh cả.”

Giờ anh có quyền có thế, bên cạnh còn có Trần Anh luôn khao khát yêu anh, lúc nào cũng chuẩn bị làm vợ đảm. Còn tôi thì ngoài cái công ty mà anh không ưa của ba tôi, chẳng có gì.

Xe lại rơi vào im lặng.

Cho đến khi dừng ở đèn đỏ, phía trước còn một hàng dài xe đang đợi.

Anh quay đầu nhìn tôi: “Ellis Ansel.”

Anh phát âm tiếng Anh cực chuẩn, giọng Anh London cộng thêm chất giọng của anh khiến tôi mơ hồ mất một giây mới hiểu anh đang nói gì.

Ellis Ansel, tên bạn trai cũ của tôi hồi tuần trước.

“Ôn Thuần, em cũng giỏi lắm đấy.”

Tôi còn đang kinh ngạc không biết sao anh biết chuyện bạn trai cũ của tôi, thì đã nghe anh nói câu khen đầy ẩn ý ấy.

Nghĩ đến việc anh biết chuyện đó, tôi thấy có chút hổ thẹn, nhưng ngay lập tức đè nén cảm giác đó xuống. Tự nhủ bản thân, sao phải mang cảm giác đạo đức với anh? Không phải anh cũng đang ở trong nước sống chếc không rời với Trần Anh à?

Anh quay lại, nhìn thẳng vào làn xe đang lăn bánh phía trước:

“Em không có gì muốn nói với anh sao?”

Muốn nói gì?

“… Cảm ơn…”

Cảm ơn vì anh đã khen tôi giỏi.

Tô Dự rõ ràng là bị tôi chọc giận. Kỳ lạ là, dù đã bốn năm trôi qua, tôi vẫn có thể chính xác cảm nhận được cảm xúc của anh. Cũng có thể là do anh biểu hiện quá rõ ràng, môi mím chặt, cố chấp đến mức không buồn liếc nhìn tôi lấy một cái.

Trẻ con thật.

“Nhớ chủ nhật tới đến dự tiệc tối của Tô thị.”

Tới trước nhà tôi, anh để lại câu đó rồi khởi động xe rời đi.

Tôi cũng không biết sao lại cảm thấy anh mặt không cảm xúc mà lái xe đi như vậy lại giống như đang tức giận bỏ đi.

Thật kỳ lạ.

10.

Tôi vốn dĩ không hề có ý định tham dự cái tiệc tối gì đó của Tô thị. Dù Tô Dự và Tô phu nhân đều đã nói với tôi một lần, nhưng tôi không muốn tự rước phiền phức vào thân. Tô phu nhân thì rõ ràng là muốn lợi dụng tôi để đả kích Trần Anh, còn Tô Dự... tôi vẫn chưa đoán ra được mục đích của anh ta. Chẳng lẽ muốn để tôi tận mắt nhìn thấy anh ta cưng chiều Trần Anh, làm tôi tức chếc?
 
Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 13: Chương 13



Dù thế nào, không đi vẫn là lựa chọn tốt nhất.

“Thuần Thuần à, mẹ con bị đau chân rồi, cuối tuần này con đi dự tiệc với ba nhé!”

“Đầm dạ hội mẹ đặt riêng cho con đã để trong phòng rồi đấy, nhớ thử xem vừa không, không vừa thì sửa lại chút.”

Tôi: …

“Con có thể… không đi được không?” Tôi cố vùng vẫy một chút hy vọng cuối cùng.

“Tại sao không?”

Một con sâu gạo chẳng làm được tích sự gì như tôi nhìn ánh mắt nghi hoặc của bố mẹ, đành bất lực đầu hàng số phận.

Lúc này chỉ mong được quay lại công việc, cần mẫn làm thuê, mặc kệ thế gian thị phi.

11.

Tôi khoác tay ba bước vào sảnh thì buổi tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu.

Tô thị rất coi trọng buổi dạ tiệc lần này, tiệc kỷ niệm 100 năm thành lập, lại còn là tập đoàn đầu ngành, nên địa điểm được trang hoàng vô cùng xa hoa. Bên ngoài hội trường là một đám phóng viên và paparazzi không có thiệp mời chen chúc chờ đợi.

Xung quanh là tiếng cụng ly rôm rả, tôi và ba nhàn nhã đi dạo quanh sảnh, vừa tham quan vừa nếm thử món ngon. Đã được mời tới rồi, không đến thì phí.

“Xin hỏi cô là cô Ôn đúng không ạ?” Một nhân viên phục vụ tiến lại gần hỏi.

Tôi gật đầu.

“Có một người bạn muốn mời cô trò chuyện một chút,” cô ấy hơi cúi người, làm động tác mời lịch sự.

Tôi không biết là ai, cũng khó từ chối. Nhìn sang ba, ông có vẻ khá bất ngờ khi tôi ở đây lại quen được bạn, nhưng cũng phẩy tay bảo tôi cứ đi chơi, rồi quay sang bắt chuyện với mấy vị tổng giám đốc mà ông quen.

…Hóa ra lúc nãy là ba đi cùng tôi thật.

Lòng tôi bắt đầu thấp thỏm suốt dọc đường đi. Tôi không biết là Tô phu nhân hay Trần Anh gọi tôi đến.

Người phục vụ dẫn tôi đến một căn phòng ngủ sang trọng. Với kinh nghiệm đọc đủ thể loại truyện ngôn tình cẩu huyết và não tàn, đặc biệt là biết thế giới này vốn xoay quanh một quyển tiểu thuyết tổng tài đầy drama, thì mức độ cảnh giác của tôi lập tức tăng lên cực độ.

Đặc biệt là… tôi còn đang mặc lễ phục, làm gì cũng thấy bất tiện.

Người phục vụ đã rời đi. Tôi căng người chờ một lúc để chắc chắn cô ta đã đi xa mới dám bỏ chạy. Ngay cả hơi thở cũng khẽ khàng, sợ hít phải thứ gì đó bậy bạ.

Giây tiếp theo, một thân hình cao lớn lặng lẽ ôm tôi từ phía sau, bao bọc cả người tôi vào vòng tay anh ấy. Cảm giác và hơi thở ấy quá quen thuộc, khiến cơ thể tôi vô thức thả lỏng.

Tôi vùng khỏi vòng tay anh ta, quay người lại nhìn. Tô Dự hoàn toàn không có bộ dạng của một người sắp là nhân vật chính của buổi tiệc, áo sơ mi trắng hơi nhăn, có vẻ như vừa thức đêm làm việc lại uống chút rượu, gương mặt lờ mờ hơi đỏ, đuôi mắt ửng hồng, cằm lún phún râu, mệt mỏi nhưng không luộm thuộm.

Anh ta dường như không hài lòng vì tôi né tránh, lại vòng tay ôm lấy tôi lần nữa, lần này siết chặt đến mức tôi suýt thở không nổi, không thể giãy ra được.

Tôi cảm nhận được anh ta cúi đầu, tựa trán vào hõm cổ tôi. Mùi rượu nhàn nhạt cùng hơi thở của anh quấn lấy, như một loại độc dược mê hoặc khứu giác.

“Tô Dự, anh làm cái gì vậy!” Tôi bực bội, đẩy anh ra nhưng vô ích, hoàn toàn không lay chuyển được.

Anh bật ra một tiếng cười khẽ nơi cổ họng: “Không gọi tôi là ‘Tô tiên sinh’ nữa à?”

Tôi im lặng.

Anh cũng không ép, vẫn tựa vào cổ tôi, như đang nghỉ ngơi.

Trước kia mỗi lần anh mệt mỏi đều thích thế này, nói rằng như vậy có thể “sạc pin”, gọi tôi là “cục sạc di động của anh”. Tôi từng cười anh sẽ bị thoái hóa đốt sống cổ, vậy mà anh vẫn không thấy mệt.

“Ôn Ôn… chúng ta quay lại đi.”

Tôi vẫn còn đang đắm chìm trong hồi ức thì câu nói ấy của anh như sấm đánh ngang tai, kéo tôi về thực tại.

“Nếu em đồng ý, lát nữa hãy làm bạn gái của anh, cùng anh xuất hiện trong buổi tiệc, được không?” – giọng anh dịu dàng, trầm thấp, như ngọc ấm vang bên tai, dịu dàng khuyên nhủ.
 
Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 14: Chương 14



Tôi cười gượng: “Vậy còn Trần Anh thì sao?”

Tôi còn nhớ rõ tuần trước anh còn bảo Tô phu nhân sắp xếp cho Trần Anh ở spa. Dù không biết bà có làm thật hay không, nhưng ý anh đã rõ, ít nhất Trần Anh chắc chắn cũng sẽ có mặt hôm nay. Vậy… cô ta xuất hiện với thân phận gì?

Nếu Tô Dự không đề nghị quay lại thì không có vấn đề gì cả, ai đi đường nấy. Nhưng giờ anh đã đề nghị, thì Trần Anh chính là cái vướng mắc không thể tránh.

Cho nên… rốt cuộc anh định làm gì với Trần Anh?

Tôi không thể không có cảm nhận gì lúc nghe cái tên đó, anh cứng người một giây, nhưng tôi cũng chẳng định lấp l.i.ế.m gì.

Tôi nhân cơ hội truy hỏi: “Nếu em không đồng ý… thì anh còn có Trần Anh để thay thế đúng không? Sẽ công khai thân phận của cô ta là bạn gái, vị hôn thê của anh?”

Nghe đến đây, anh buông tôi ra, đứng thẳng người, nhìn tôi từ trên cao. Khí chất hoàn toàn khác hẳn vừa rồi, giờ là lạnh lùng, kiêu ngạo, là sự trầm tĩnh đã tôi luyện suốt bốn năm.

Từng từ, từng chữ anh nói ra khiến tôi khó lòng chịu đựng:

“Đúng vậy.”

Sau đó anh nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt ngập đầy tình cảm và van nài:

“Ôn Ôn, đây là cơ hội cuối cùng anh dành cho em. Lựa chọn luôn nằm trong tay em. Anh sẽ không chờ em mãi. Nhưng chỉ cần em bước một bước về phía anh là đủ.”

Đây là anh đang ép tôi phải chọn.

Anh muốn nói cho tôi biết: Ôn Thuần, em không phải lựa chọn duy nhất của anh.

Một chiêu khích tướng rõ mồn một, thẳng thừng nhưng hiệu quả.

Tôi nắm lấy vạt váy vướng víu, lùi lại mấy bước, lắc đầu, cố nén chua xót nơi chóp mũi và đôi mắt đã bắt đầu ướt.

“Xin lỗi, Tô tiên sinh. Tôi không đồng ý.”

Tôi không nhìn sắc mặt Tô Dự ra sao, chỉ quay người bỏ đi.

Trên đường rời đi, tôi vẫn không thể hiểu nổi tại sao Tô Dự lại trở nên như thế này, xa lạ đến thế.

Gạt bỏ cốt truyện và định mệnh ra, Tô Dự trong ký ức của tôi không phải như vậy. Người tôi yêu, mãi mãi là anh khi còn thật lòng yêu tôi.

Nếu anh đã thay đổi, vậy thì tôi thà không có còn hơn.

12.

Trên đường quay lại, tôi tình cờ đụng phải Trần Anh. Hôm nay cô ấy ăn diện đặc biệt kỹ lưỡng, lớp trang điểm tinh tế, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào. Đối với tôi, cô ấy chỉ là một người xa lạ, tôi cũng chẳng có ý định dây dưa gì với cô ta.

Huống chi, lúc này tôi trông có hơi chật vật.

Cô ấy dường như cũng nhìn thấy tôi, gọi tôi lại:

“Cô Ôn, sao cô lại ở đây?”

Giọng điệu thân quen như thể nữ chủ nhân đang hỏi thăm một vị khách. Nhưng… quả thực cô ta cũng sắp trở thành nữ chủ nhân thật rồi.

Lúc này tôi mới chú ý đến bộ lễ phục cô ấy mặc là của một thương hiệu váy cưới cao cấp.

Điều đó khiến tôi nhớ đến hồi trước, khi tôi ôm tạp chí thời trang, nép trong lòng Tô Dự làm nũng bảo anh:

“Bạn trai yêu dấu, sau này kết hôn cô dâu của anh nhất định phải mặc váy cưới của hãng này nhé, anh phải cố gắng đấy!”

Tôi tự giễu cười khẽ, giật mình thoát khỏi hồi ức.

“Tôi vừa nãy bị lạc đường thôi.” – Tôi bịa một cái cớ.

Nếu sau này Trần Anh thực sự trở thành vợ Tô Dự, thì cô ấy chẳng phải người tôi có thể đắc tội. Nhất là trong tình cảnh thân phận tôi hiện tại đầy khó xử, càng không cần thiết để nói rằng mình vừa từ phòng nghỉ của Tô Dự đi ra, tránh để cô ta nghĩ ngợi rồi sau này gây chuyện.

“Thật sao? Trùng hợp quá, tôi cũng đang đi tìm A Dự.”

Cô ta vẫn giữ tác phong hơi rụt rè, hoặc như bà Tô từng nói là kiểu nhỏ mọn. Nhưng lại nôn nóng bắt chước phong thái đoan trang của một phu nhân quyền quý, còn bắt chước vài hành động nhỏ của tôi, khiến người khác cảm thấy có chút khó chịu và gượng gạo.

Một người có ngoại hình hao hao bạn năm, sáu phần, lại bắt chước cử chỉ, phong cách ăn mặc và cách nói chuyện của bạn… Cảm giác đó thật sự khiến tôi vô cùng khó chịu.
 
Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 15: Chương 15



Trong mắt cô ta ánh lên vẻ nghi ngờ, nhưng cũng không giấu được sự khoe khoang mờ ám về mối quan hệ giữa cô ta với Tô Dự. Khá buồn cười.

“Vậy cô Trần cứ tự nhiên, tôi đi trước.”

“Đợi đã… Cô Ôn, có thể nói chuyện một lát không?”

Trên một ban công yên tĩnh, chỉ có tôi và Trần Anh. Cô ta cắn môi, ngập ngừng một lát rồi nói:

“Cô Ôn, cô có thể rời xa A Dự được không?”

Tôi bị lời nói vô lý của cô ta chọc cười:

“Cô Trần thật thú vị, sao cô lại nghĩ tôi và Tô Dự đang bên nhau?”

Cô ta nói những lời này dường như rất khó khăn:

“Cô Ôn, tôi biết cô là mối tình đầu của A Dự, tôi cũng… biết anh ấy là vì tôi có ngoại hình giống cô nên mới quen tôi.”

“Nói ra không sợ cô chê cười, nhưng cô Ôn, cô biết không?” – Ánh mắt cô ta lại lộ ra chút si mê, “Từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã cảm thấy anh ấy là người thuộc về mình. Anh ấy cho tôi thấy một thế giới mà tôi chưa từng dám mơ đến, đưa mẹ tôi vào bệnh viện tốt nhất, che chở cho tôi trước mặt dì Tô. Từng chút từng chút như thế, tôi… đã yêu anh ấy.”

“Tôi nghĩ, anh ấy cũng yêu tôi đúng không? Nếu không thì đã đưa tiền cho xong, sao lại phải làm nhiều việc đến thế?”

“Anh ấy dần dần đưa tôi bước vào thế giới của anh ấy. Đôi khi bạn bè anh ấy hỏi tôi có phải bạn gái anh ấy không, anh ấy cũng chưa bao giờ phủ nhận. Anh ấy còn từng đưa tôi đi gặp dì Tô.” – Gương mặt cô ta vẫn đầy ngọt ngào, nói đến đây còn nhìn tôi với vẻ đắc ý – “Cô biết không, A Dự chưa từng đưa cô đi gặp mẹ anh ấy đúng không?”

“Tôi biết dì ấy vẫn không chấp nhận tôi, A Dự cũng không thật sự yêu tôi, nhưng theo thời gian, chúng tôi chắc chắn sẽ yêu nhau.” – Cô ta quả quyết.

“Dù ban đầu anh ấy muốn tôi thay thế cô, nhưng tôi nghĩ thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Không ai có thể mãi mãi chờ đợi một người, anh ấy cũng đang dần quên cô, cô không cảm nhận được sao?”

“Nhưng… tại sao cô lại quay về?” – Ánh mắt cô ta nhìn tôi đầy khó chịu, như thể vợ cả đang đối mặt với tiểu tam không dám đắc tội.

“Anh ấy không còn yêu cô nữa, thứ tình cảm anh ấy dành cho cô chỉ là chấp niệm, là hồi ức được tô hồng từ những tháng ngày từng yêu nhau.”

“Vậy nên, tôi cầu xin cô, đừng phá hoại tình yêu của tôi nữa có được không?” – Nói đến đây, cô ta bật khóc, van nài tôi.

“Người anh ấy yêu nên là tôi! Nếu cô không xuất hiện, tôi sẽ thuận lợi trở thành người phụ nữ của anh ấy, vợ của anh ấy, nữ chủ nhân của Tô thị.”

“Cô Ôn, cô không nên quay về, không nên xuất hiện giữa tôi và A Dự, quấy nhiễu chúng tôi.”

Tôi cau mày, lắng nghe cô ta nói từng lời như lời luận tội. Thì ra… tôi thực sự đã làm phiền họ.

Cổ họng ngứa ngáy, tôi khẽ ho một tiếng, lên tiếng bằng giọng hơi khàn:

“Cô Trần yên tâm, tôi sẽ rời đi. Nếu như hai người thực sự yêu nhau, tôi sẽ không làm phiền cô và anh Tô.”

Ừm...

Mặc dù trước đó tôi đã thấy buồn khi Tô Dự ép tôi đưa ra lựa chọn, nhưng giờ nghe Trần Anh thẳng thắn oán trách tôi làm ảnh hưởng đến tình yêu của họ, lòng tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác chua xót.

Như thể có một lỗ hổng nào đó vừa bị xé toạc ra, mà tôi không sao lấp đầy được.

Nhưng tôi tự nhủ trong lòng:

“Ôn Thuần, đã bỏ lỡ thì là bỏ lỡ, đã nói là không cần nữa, đã nói là sẽ không bước vào con đường phản diện, bốn năm trước em đã vượt qua được, thì không nên gục ngã ở phút cuối này. Đúng như cô ta nói, Tô Dự đang quên mình rồi, mình cũng nên thật sự buông tay. Lần về nước này, hãy xem như một bài học…”

Cuộc trò chuyện với Trần Anh không kéo dài lâu. Sau khi nghe tôi trả lời, cô ta nói đã đến lúc đi tìm Tô Dự. Cô ta bảo hai người đã hẹn nhau rồi, nếu đến muộn Tô Dự sẽ giận. Nói xong còn thẹn thùng nắm chặt lấy vạt váy.
 
Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 16: Chương 16



Tâm trạng tôi trở nên hỗn loạn, không biết là buồn hay tiếc, chỉ cảm thấy giữa tôi và Tô Dự thực sự đã có một dấu chấm hết.

Tôi quay lại hội trường tiệc, kiếm cớ nói với ba là muốn rời đi sớm. Khoảnh khắc bước ra khỏi cánh cửa, tôi quay đầu nhìn lại. Vượt qua những vị khách quý sang trọng ăn vận lộng lẫy, ánh đèn pha lê phản chiếu chói lóa, Tô Dự đã hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ tiều tụy khi nãy.

Giọng anh trầm thấp lạnh nhạt, tóc được chải gọn gàng, trên người là bộ âu phục thẳng thớm, khuôn mặt vô cảm đang phát biểu về sự kiện kỷ niệm 100 năm thành lập.

Tôi đã rời đi.

Có lẽ việc không nhìn thấy anh giới thiệu cô ta với mọi người, không thấy anh nắm tay cô ấy chào đón khách khứa, cũng là một cách tôi tự dành cho mình một chút xót thương cuối cùng…

13.

Sau buổi tiệc tối đó, suốt một tuần tôi đều ở lì trong nhà không bước ra khỏi cửa. Chỉ có mình tôi biết, thực ra là tôi đang lặng lẽ tự chữa lành vết thương lòng. Trong thời gian đó, tôi nhận được rất nhiều cuộc gọi, có từ Tô phu nhân, từ anh học trưởng Chu, thậm chí cả một cuộc từ Trần Anh, nhưng tôi đều không bắt máy.

Tôi hi vọng có thể dùng một tuần để buông bỏ anh ấy.

Nhưng điều đó… thật sự rất khó.

Tôi cũng không ép buộc bản thân, chỉ cần trở lại trạng thái như trước khi về nước là được rồi.

Dù sao thì… tôi cũng sắp xuất ngoại lần nữa.

Tôi biết ba mẹ không muốn tôi đi, nhưng tôi hứa với họ rằng tối đa cũng chỉ ở nước ngoài ba năm rồi sẽ quay về.

Ba năm… chắc cốt truyện cũng đã kết thúc rồi.

Vài ngày trước khi đi, tôi dặn ba cố gắng tránh hợp tác hoặc dính dáng gì đến nhà họ Tô, khiến ông vô cùng bối rối:

“Con gái à, đừng tưởng lần trước nhà họ Tô mời ba dự tiệc mà tưởng nhà mình đủ tầm hợp tác với họ nhé. Mà nói thật, nếu thực sự có cơ hội như vậy thì hợp tác với tập đoàn dẫn đầu như họ Tô chẳng phải là trăm lợi mà không một hại sao?”

Tôi không thể giải thích quá nhiều, chẳng lẽ lại nói với ông là người ta không phải tới để hợp tác mà là để khiến nhà mình phá sản? Tôi chỉ đơn giản nói rằng sau bữa tiệc lần trước có một người bạn rành về phong thủy bảo rằng nhà họ Tô xung khắc với công ty nhà mình.

“Công ty mà cũng có thể xem bát tự à?” Ông kinh ngạc.

“Dù sao thì cứ đừng dính vào là được… xui xẻo lắm!”

“Xui xẻo?”

“Ừ ừ.” Tôi gật đầu, rất thành khẩn.

“Được rồi, ba nghe con.”

Ngày xuất ngoại rơi vào Chủ nhật, tôi không báo cho ai cả, chỉ có ba mẹ biết. Khác với lần rời đi vội vã bốn năm trước, lần này tôi có đủ thời gian để chuẩn bị, nhưng dù sắp xếp thế nào cuối cùng cũng chỉ có một chiếc vali hành lý.

Đồ đạc của tôi trong nước không nhiều, ở nước ngoài cũng không nhiều, cả hai bên đều như một kẻ lữ hành tạm trú.

Tôi nghĩ… ba năm sau khi quay về, tôi sẽ có thể hoàn toàn định cư lại.

Lúc đó, tôi nhất định phải là một người không còn yêu, nhẹ gánh không vướng bận.

Tôi vẫn đến sân bay một mình. Ba mẹ khăng khăng muốn tiễn tôi, nhưng tôi bảo họ đừng vất vả, dù sao cũng chỉ cách có một, hai tiếng đi xe thôi, mà họ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau chấn thương.

Tôi ngồi trong phòng chờ sân bay, đợi loa phát thanh thông báo lên máy bay. Cơn mưa nhỏ ngoài kia bất ngờ chuyển thành mưa lớn, khiến tâm trạng cũng thêm u ám. Tuy lần này về nước không lâu, nhưng khi rời đi vẫn có cảm giác buồn man mác của chia ly.

Loa phát lên, tôi đứng dậy.

“Ôn Thuần!” – giọng Tô Dự vang lên sau lưng.

Tôi còn chưa kịp quay đầu lại thì anh đã lao đến trước mặt, tay anh siết chặt lấy cần kéo kim loại của vali, không cho nó nhúc nhích lấy một phân.

“Em lại muốn đi?”

“Lần này lại là mấy năm nữa?”

Anh gần như rối loạn, mặt trắng bệch, mắt đỏ ngầu đầy tia máu, toàn thân đã ướt sũng vì mưa, trên người không phải là âu phục mà là đồ ở nhà, tóc vẫn còn nhỏ từng giọt nước.
 
Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 17: Chương 17



Tôi thấy anh xuất hiện thì hơi ngạc nhiên:

“Sao anh lại… ở đây?”

Anh không trả lời, giọng run rẩy đầy kìm nén hỏi:

“Tại sao lại phải đi!”

Trong mắt ngấn lệ, tôi không biết đó là nước mưa từ tóc nhỏ vào hay là nước mắt anh cố kìm nén đến đỏ cả mắt.

Anh dường như nhận ra giọng mình có phần chất vấn, định vươn tay ra chạm vào tôi nhưng lại vội vàng thu về, dịu giọng cầu xin:

“Đừng đi được không?”

“Anh không thể không có em… thật sự không thể… Anh không chờ nổi thêm nhiều năm nữa đâu.”

“Nếu em muốn đi… thì mang theo anh đi.”

Nói xong câu đó, anh không nhịn được nữa, vươn tay ôm chặt lấy tôi, tay kia vẫn ghì chặt vali như sợ tôi sẽ trốn thoát.

Tôi bừng tỉnh khỏi sự bối rối, gỡ người ra khỏi vòng tay anh, lần này khá dễ dàng, chỉ hơi thể hiện một chút ý kháng cự là anh đã lập tức buông tay, trên mặt đầy vẻ tủi thân và lúng túng.

“Tô tiên sinh không bận ở bên người yêu ngọt ngào ân ái sao? Tới sân bay chặn tôi làm gì?”

Tôi lạnh lùng đẩy anh ra:

“Tránh ra, tôi phải lên máy bay.”

Tôi thử đẩy vali, nhưng anh vẫn ghì chặt không buông, dùng lực đến mức đầu ngón tay trắng bệch, im lặng như khúc gỗ.

“Tô Dự, rốt cuộc anh muốn gì?” Tôi nhìn anh, bắt đầu nổi giận.

“Anh với cô ấy không có quan hệ gì cả, một chút cũng không có!”

Từng chữ từng câu anh nói cực kỳ rõ ràng, ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến tôi phải dời ánh nhìn đi nơi khác.

“Không tin!” – tôi trả lời gọn lỏn.

Anh vội vàng lấy điện thoại trong túi ra:

“Ôn Ôn, thật đấy! Anh không lừa em. Anh sẽ cho em xem hợp đồng mà tụi anh ký.”

“Hôm đó anh chỉ muốn dùng cô ta để k*ch th*ch em đồng ý, nhưng anh đã hối hận rồi. Mọi chi tiết anh đều có thể kể rõ ràng, không giấu gì hết, em muốn nghe không?”

Anh sốt sắng lấy điện thoại ra, tay kia vẫn ghì chặt vali. Nhưng người anh đã ướt sũng, điện thoại cũng dính đầy nước mưa, ngay giây sau, điện thoại trượt khỏi tay anh, rơi xuống đất rồi trượt ra xa vài bước.

Tôi nhìn sắc mặt anh trong tích tắc vì cú rơi đó mà trở nên trắng bệch, thật là… đáng thương.

Tôi chậm rãi bước lại, nhặt chiếc điện thoại đen đã tắt màn hình lên, đưa lại cho anh:

“Thôi, không đi nữa vậy.”

Anh cầm lấy tay tôi, cúi đầu đầy thất vọng, cả người toát ra khí chất u ám như một bé cún cao một mét tám lăm bị bỏ rơi:

“Vẫn… phải đi sao…”

“Mưa to rồi, chuyến bay bị hủy hết rồi, không đi được, ở lại ngủ một đêm được không?”

“Vậy… vậy anh có thể…” – anh còn chưa kịp phản ứng.

“Gì cơ? Ôn Ôn, em vừa nói gì cơ?” – ngay khoảnh khắc đó như được tiếp thêm sinh khí, ánh mắt anh sáng rực.

Tôi lườm anh một cái:

“Đi không? Không đi tôi đi đây.”

Tôi không thèm để ý đến anh nữa, một mình bước đi phía trước. Anh lạch bạch kéo vali đuổi theo sau mấy bước, định nắm lấy tay tôi, bị tôi hất ra cũng không giận, lại lặng lẽ nắm lấy lần nữa.

Đúng là bám dai thật.

14.

Trợ lý của Tô Dự lái xe đợi sẵn ngoài sân bay. Vì đã quá muộn, tôi cũng không có ý định về nhà ngay, đỡ phải giải thích với ba mẹ, thế nên tôi quyết định ở tạm khách sạn một đêm cho xong.

Anh ta đương nhiên cũng bám theo, dứt khoát dọn vào phòng tôi, cứ vin hết lý do này đến lý do khác để kéo dài thời gian. Chiêu trò y hệt bốn năm trước, chẳng có chút tiến bộ nào, chỉ khác là tôi đã khác xưa. Hơn nữa, tôi còn chưa xem bằng chứng cũng chưa tha thứ cho anh ta, nhiều lắm là thấy anh ta đáng thương nên cho một cơ hội để nghe giải thích.

“Anh còn chưa đi à?” Tôi khoanh tay nhìn Tô Dự, vẻ ngoài mệt mỏi nhưng tâm trạng lại phơi phới.

“Ôn Ôn, anh muốn kiểm tra lại thiết bị an toàn lần nữa cho em.”

Tôi hít sâu một hơi, khách sạn năm sao thuộc tập đoàn Tô thị có an toàn hay không, chẳng lẽ tổng tài như anh lại không biết?
 
Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 18: Chương 18



Anh ta trông có vẻ tiều tụy nhưng lại rất có tinh thần. Còn tôi thì vừa trải qua một trận sóng gió lớn, thật sự rất mệt.

Tôi đi tới, nhón chân ôm lấy mặt anh ta, dùng giọng điệu dịu dàng nhất để đe dọa: “Anh không phải muốn chứng minh mình không có quan hệ gì với Trần Anh sao? Giờ người vẫn còn ướt, về nhà tắm nước nóng rồi ngủ đi. Mai mà bị cảm hay sốt, em không chờ được đâu, em đi đấy!”

Tôi còn bổ sung: “Anh mà xấu đi thì em cũng không thích nữa đâu.”

Anh đặt bàn tay dài thon của mình lên tay tôi đang ôm mặt anh: “Được, anh về nghỉ trước. Nhưng mà Ôn Ôn…”

“Ngày mai dù anh có sốt đến 40 độ thì cũng phải đến gặp em, không được trốn!”

Tôi gật đầu lấy lệ.

Anh ta đi mà còn ngoái lại nhìn ba lần.

Trước khi ngủ, tôi vẫn còn băn khoăn không biết nên nói với ba mẹ chuyện này thế nào, và có nên quay lại với Tô Dự hay không, rồi mơ màng ngủ thiếp đi.

Nhưng tôi không ngờ rằng anh ta đã sắp đặt hết rồi, hoàn toàn không cho tôi đường lui.

Sáng sớm hôm sau, anh ta đã đứng trước cửa phòng tôi, nở nụ cười dịu dàng như ngọc. Nếu không phải vì anh thay đồ rồi thì tôi thật sự nghi ngờ đêm qua anh ta đứng ở đây suốt đêm.

“Sao tới sớm vậy…” Hôm nay trời rất đẹp, có nắng ban mai, tôi vốn định ra ngoài đi dạo cho thư giãn.

“Ôn Ôn ngủ ngon không?” Anh ta bước đến nắm lấy tay tôi rất tự nhiên, mặc đồ thường ngày khiến cảm giác xa cách vì bộ vest hôm trước cũng biến mất.

“Anh muốn chứng minh với bạn gái mình là mình trong sạch, tất nhiên phải chuẩn bị sớm rồi.”

Thật là… hết nói nổi. Tôi trừng mắt: “Ai là bạn gái anh chứ!”

Anh ta có vẻ biết điểm yếu của tôi, lại giở trò cũ, cụp mắt xuống đầy thất vọng, hàng mi dài che đi ánh mắt đen láy: “Được rồi… vẫn chưa phải bạn gái.”

“Vậy… là bạn gái tương lai?

“Dù sao thì có người lúc trước chia tay chẳng nói chẳng rằng, cứ thế mà bỏ đi, anh cũng chưa đồng ý, anh không biết có được tính là bạn trai nữa không.” Anh lẩm bẩm cạnh bên.

Thật biết cách khơi chuyện. Nghe mà tôi còn thấy có chút áy náy.

Tôi hừ nhẹ: “Còn phải xem biểu hiện của anh.”

Muốn ra ngoài hít thở không khí là chuyện khó rồi. Tô Dự gọi phục vụ mang bữa sáng tôi thích lên. Sau khi tôi ăn xong, anh ta từ phòng bên cạnh đem ra một bản hợp đồng.

Tôi mới biết tối qua anh ta ngủ ở phòng sát cạnh tôi.

“Đây là hợp đồng giữa anh và cô ta. Lấy năm triệu hoa hồng và điều kiện chữa bệnh miễn phí cho mẹ cô ta tại bệnh viện thuộc tập đoàn Tô thị để thuê cô ta đóng vai bạn gái anh.”

“Nhưng Ôn Ôn, anh chưa từng nắm tay cô ta.”

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt tội nghiệp.

Tôi mỉm cười: Không tin.

Tôi nháy mắt với anh: “Có người họ Tô từng nói bóng gió rằng em không phải lựa chọn duy nhất, còn nói em mà không đồng ý thì lập tức có người thay thế…”

Thật ra tôi tin anh rồi, nhưng vẫn muốn dằn vặt một chút.

Tai Tô Dự đỏ ửng. Mỗi khi ngại ngùng hoặc căng thẳng anh đều bị đỏ tai. Anh vội vã giải thích:

“Cái đó… là chủ ý của tên họ Chu kia.”

???

Cả Chu học trưởng cũng tham gia?

“Tại sao vậy?” Tôi không hiểu.

Anh ta dường như phải lấy hết can đảm mới nói ra: “Cậu ta nói… đàn ông phải giữ giá trị bản thân, như vậy mới được phụ nữ trân trọng…”

Tôi suýt nữa nghẹn thở.

Tôi đổi chủ đề, nhưng vẫn thấy buồn cười: “Vậy… anh tìm Trần Anh để làm gì? k*ch th*ch em à?”

“Anh biết em không phải vì tiền. Nhưng anh không biết vì sao em lại rời đi.”

“Có thể là do lời mẹ anh nói, cũng có thể là do anh luôn khiến em cảm thấy không quan trọng…”

Nói xong câu đó, cả hai đều im lặng một lúc. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt u sầu:

“Anh chỉ muốn em quay về.”

Tôi quay đầu ngượng ngùng: “Vậy… anh bỏ tiền thuê Trần Anh, mượn việc cô ta giống em, giả vờ yêu cô ta, đóng vai si tình, không ai thay thế được, để k*ch th*ch mẹ anh, khiến bà tự nguyện gọi em về nước?”
 
Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 19: Chương 19



Anh lắc đầu: “Không phải.”

“Anh chỉ dẫn cô ta đến trước mặt mẹ anh và những người xung quanh để tạo chút hiện diện, nói là anh lớn tuổi rồi nên muốn cưới nhanh. Là mẹ anh quá sốt sắng.”

“Nhưng đúng là nằm trong kế hoạch của anh.”

“Người mà anh si tình, trước sau như một, không ai thay thế được… là em, Ôn Thuần.”

Tim tôi đập nhanh một chút. Nhưng tôi là người sĩ diện, vẫn giả vờ không tin: “Em không tin đâu. Cô Trần còn bảo em đừng phá hoại tình yêu của hai người, nói rằng sớm muộn gì hai người cũng sẽ yêu nhau đấy!”

Nghĩ đến chuyện đó, tôi lại thấy buồn: “Em không muốn phá hoại tình yêu của người khác!”

“Em ở nước ngoài đâu phải không có ai theo đuổi!”

Tô Dự rõ ràng không biết chuyện này, mày nhíu lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Xin lỗi Ôn Ôn, anh… không biết chuyện đó.”

“Em vừa về nước anh đã lập tức chấm dứt hợp đồng. Trước khi buổi tiệc hôm đó bắt đầu, anh đã nói rõ với cô ta rồi.”

“Còn mấy người theo đuổi em ở nước ngoài… chỉ cần có anh ở đây thì đừng hòng.”

Lần này anh ta nói khá mạnh mẽ.

Tôi thật ra rất hài lòng với lời giải thích của Tô Dự, nhưng tôi vẫn chưa đồng ý quay lại với anh ta.

Dễ gì mà được như ý anh.

15.

Tôi không ngờ trên con đường "cầu xin quay lại", chướng ngại lớn nhất mà Tô Dự gặp phải lại không phải là tôi, mà là ba mẹ tôi.

Sau ba tháng biểu hiện gần như hoàn hảo với vai trò bạn trai, tôi đồng ý để anh ấy đến gặp ba mẹ mình. Sự vui mừng xen lẫn hồi hộp toát ra từ tận đáy lòng anh ấy, điều đó chứng tỏ tôi có thể ngầm chấp nhận cho mối quan hệ của chúng tôi tiến thêm một bước.

Trong phòng khách, Tô Dự ăn mặc chỉnh tề, ngồi nghiêm túc trên sofa, ăn mặc còn lịch sự hơn cả lần tham dự tiệc tối trước. Trên bàn trà rộng và khoảng trống bên cạnh chất đầy lễ vật, không biết còn tưởng anh ấy đến dạm hỏi.

Ba tôi không còn vẻ tán thưởng và xúc động như trước nữa, mặt đen sì ngồi đối diện, tay cầm tách trà cúc nhấp từng ngụm, ánh mắt không ngừng liếc nhìn qua lại giữa hai đứa tôi, cuối cùng không nhịn được mà hừ một tiếng:

"Thật là xúi quẩy."

Tôi hơi chột dạ, liếc mắt ra hiệu cho ông đừng nói lung tung.

Tô Dự không hiểu gì, nhìn tôi cầu cứu.

Tôi nắm lấy tay anh ấy, ra hiệu đừng lo, rồi chuẩn bị tinh thần đối mặt với trận bão đang đến.

Thật ngây thơ.

Tôi sao có thể dễ dàng đồng ý cho anh ấy gặp ba mẹ mình? Ba mẹ tôi từng tận mắt thấy anh ấy đứng cùng Trần Anh trong bệnh viện, sao có thể không suy nghĩ lung tung?

Không hiểu bình thường anh ấy làm ăn ra sao.

Mẹ nói:

"Thuần Thuần, con lên lầu trước đi. Con không đi nước ngoài nữa thì ở nhà nghỉ ngơi vài hôm, ở nhà trò chuyện với mẹ nhiều vào, rảnh thì đừng ra ngoài."

Tôi ngoan ngoãn nghe lời, trước khi đi còn nhìn Tô Dự đầy khích lệ. Nhìn thấy tôi bị "đuổi đi", ánh mắt anh ấy lập tức lộ vẻ yếu đuối, bất lực.

Quả nhiên chưa đầy một tiếng, anh gửi tin nhắn tới:

"Ôn Ôn ơi, ba mẹ vợ tương lai không thích anh, không đồng ý chúng ta ở bên nhau, phải làm sao đây?"

"Làm sao để lấy lòng họ?"

"Hửm?"

Không ngoài dự đoán, ba mẹ tôi đúng là rất có "sức chiến đấu".

Tôi nằm trên giường, nhếch môi cười vô tư trong nửa phút, rồi thu lại cảm xúc, giả vờ u sầu gửi cho anh ấy một tin nhắn thoại:

"Aiz... bảo bối, vậy phải làm sao đây! Nếu ba mẹ em không đồng ý, thì chúng ta chỉ còn cách..."

Tô Dự lập tức nhắn lại:

"Em đừng có mà mơ!"

Thấy anh ấy hơi cuống, tôi lại ôm bụng cười lăn trên giường.

Bỗng mẹ gọi:

"Thuần Thuần, con ra đây một chút, mẹ có chuyện muốn nói."

chếc rồi, vui quá hóa buồn.

Tôi quay lại phòng khách thì không thấy Tô Dự đâu nữa, chắc bị đuổi rồi...

Tôi ngồi xuống chỗ anh ấy từng ngồi, đối diện với ba mẹ, chuẩn bị tinh thần "bị thẩm vấn".

Mẹ hỏi:

"Thuần Thuần, con nói thật với mẹ, có phải con nhìn trúng tiền tài và địa vị của Tô thị không?"
 
Back
Top Bottom