Dịch Thần Y Trở Lại

Thần Y Trở Lại
Chương 10



Chương 10

Trương Lệ xua tay, “Không sao, đau dạ dày, bệnh cũ thôi”.

Ngô Bình không yên lòng, bèn dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để kiểm tra. Vừa xem thử, anh lập tức kinh ngạc, không ngờ có tế bào ung thư ở môn vị dạ dày của Trương Lệ!

Tuy rất sốc nhưng anh không quá sợ hãi, y thuật hiện giờ của anh đủ để chữa trị ung thư dạ dày!

Nhưng anh không nói cho Trương Lệ biết chuyện này, chỉ bảo rằng, “Mẹ à, con có học đôi chút y thuật trong tù, lát nữa sẽ chữa cho mẹ ạ”.

Trương Lệ cười đáp, “Ừ”.

Chờ Trương Lệ xong việc, Ngô Bình bắt đầu điều trị cho bà. Anh châm cứu trước, sau đó lái xe điện đến nhà thuốc để mua vài gói thuốc về sắc.

Ung thư cần điều trị từ từ, ngoài châm cứu ra buộc phải uống thuốc. Bên cạnh đó, anh còn phải dùng chân khí để đả thông kinh mạch cho Trương Lệ.

Anh dốc hết sức để trị liệu, chớp mắt một cái đã đến xế chiều.

Vừa cho Trương Lệ uống thuốc xong thì bên ngoài đột nhiên có tiếng người ồn ào, Ngô Bình vội mở cửa ra xem.

Anh thấy đám người ban sáng lại xuất hiện, bọn họ dám tiếp tục phá dỡ tường nhà anh! Thấy Ngô Bình ló ra xem, đám người ấy còn hung dữ trợn mắt nhìn anh như thể đang muốn nói rằng, cậu ngoan ngoãn một tí đi, không là không xong với chúng tôi đâu!

Ngô Bình khoanh tay, lạnh lùng cất lời, “Tôi đã bảo rồi, cây hoè này rất linh, đó là bảo gia tiên của chúng tôi. Dám dỡ nhà của chúng tôi, cẩn thận kẻo cây hoè tiên này gây rắc rối cho các người đấy”.

Nghe anh nói vậy, bọn họ đều thấp thỏm trong lòng. Nên biết rằng đám Mãn Tòng Hổ còn đang nằm viện, đến giờ vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường.

Nhưng nghĩ tái nghĩ hồi, họ lại cảm thấy Ngô Bình chỉ đang hù doạ thôi. Bảo gia tiên thì bọn họ biết, chứ làm gì có hoè tiên kia chứ, rõ ràng là nói vớ vẩn!

Thế là đám người nọ phớt lờ Ngô Bình, tiếp tục dỡ tường nhà anh. Một người trong số họ vừa đập búa xuống thì bỗng dưng kêu “á” lên, toàn thân co giật, còn sùi bọt mép, triệu chứng giống hệt Mãn Tòng Hổ trước đó.

Ngô Bình lắc đầu nói, “Thấy chưa, cây hoè tiên nhà chúng tôi lại thể hiện uy lực rồi, các người còn không mau đưa anh ta đến bệnh viện?”

Bọn họ vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, vứt luôn dụng cụ, kéo người kia chạy đến bệnh viện. Đến rất nhanh, mà đi còn nhanh hơn!

Hàng xóm xung quanh đến hóng chuyện đều hiếu kỳ vô cùng. Không lẽ cây hoè tiên ấy linh nghiệm thật ư? Chẳng bao lâu sau, bỗng có người mang bát hương ra quỳ lạy trước cây hoè, miệng còn lẩm bẩm khấn cầu gì đó.

Ngô Bình cũng mặc kệ họ. Đến tối, anh tiếp tục trị liệu cho mẹ, cho bà uống bát thuốc sắc rồi vào phòng nghỉ ngơi.

Đường Tử Di mới sáng sớm đã chạy về phòng, chẳng biết đang làm gì, Ngô Bình cũng lười bận tâm đ ến đối phương.

Ngô Mi đang làm bài tập trong phòng đọc sách. Thành tích của Ngô Mi rất tốt, học ở trường trung học số một của huyện với đầy ắp nhân tài, mà cô bé vẫn vững vàng ở tốp hai mươi, giỏi hơn Ngô Bình ngày xưa nhiều.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 11



Chương 11

Đôi mắt của Ngô Mi lập tức trợn tròn, “Thật không anh?”

“Có khi nào anh gạt em chưa?”, Ngô Bình duỗi mười ngón tay ra, thúc giục, “Nhanh lên nào, để anh thử nghiệm xem”.

“Ấy, anh muốn lấy em ra làm thí nghiệm à? Em không làm đâu nhé!”, Ngô Mi lập tức nghiêm giọng từ chối.

Chí choé một hồi, rốt cuộc cô bé vẫn ngoan ngoãn phối hợp, để Ngô Bình xoa bóp đầu giúp mình.

Ngô Bình không xoa bóp lung tung, phương pháp của anh là dùng chân khí huyền hoàng trong cơ thể để đả thông kinh lạc nhỏ trong đầu Ngô Mi. Phương pháp này phải phối hợp với nhìn thấu vạn vật mới có thể thực hiện, nếu không sẽ dễ gây ra sai sót, dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Anh không hề lừa Ngô Mi, khai thông kinh mạch của não quả thực sẽ khiến người ta thông minh hơn, tư duy cũng nhanh nhạy hơn.

Ngô Bình là một người cực kỳ thương em gái. Nay đã có năng lực phi thường, điều anh muốn làm trước nhất là nâng cao thành tích cho cô bé. Với nền tảng sẵn có của Ngô Mi, cộng thêm sự giúp sức của anh, giành được hạng nhất toàn tỉnh chắc cũng không khó đâu nhỉ?

Mới đầu Ngô Mi chỉ nghĩ Ngô Bình đùa thôi, nhưng một lát sau, cô bé đã cảm thấy đầu óc minh mẫn vô cùng, tinh thần phấn chấn, cả người cũng thư thái cực kỳ.

“Kỳ diệu quá, anh ơi. Anh học xoa bóp từ ai vậy ạ?”, cô bé hỏi bằng giọng kinh ngạc.

Ngô Mi nghiêm mặt nói, “Em phải giữ bí mật chuyện này, không được nói với bất kỳ ai đấy nhé”.

Ngô Mi đáp, “Anh yên tâm, em sẽ không nói với ai đâu”.

Nửa giờ sau, Ngô Bình xoa bóp xong, bèn hỏi cô bé, “Có muốn thử xem hiệu quả thế nào không?”

“Thử hiệu quả ấy ạ?”, Ngô Mi ngẫm nghĩ, đoạn lấy một quyển tài liệu ngoại khoá Tiếng Anh, giở ra và học thuộc lòng một trang.

Người bình thường phải mất nửa ngày mới học thuộc được một trang sách tiếng Anh, như Ngô Mi của trước đó cũng mất hơn một giờ đồng hồ.

Nhưng lần này, cô bé chỉ mới đọc qua hai lần đã thuộc được gần hết, xem xong lần thứ ba thì đã thuộc làu làu.

Ngô Mi kinh ngạc, “Tuyệt quá vậy?”

Cô bé lại giở một quyển đề thi Vật lý ra. Không ngờ bây giờ Ngô Mi lại đọc hiểu hết những bài siêu khó từng khiến cô bé phát điên trước đây, còn giải được hầu hết bài tập nữa!

Ngô Mi sốc lắm, phương pháp xoa bóp này kỳ diệu quá đi chứ? Cô bé không hề nhận ra Ngô Bình đang nhễ nhại mồ hôi, vẻ mặt rất mệt mỏi.

Ngô Mi vỗ vỗ đầu cô bé, “Học ngoan nhé, ngày mai anh lại xoa bóp cho em, giúp em trở thành người thông minh nhất trên đời”.

Trở về phòng mình, Ngô Bình bắt đầu vận chân khí, hồi phục thể lực. Đến khoảng một giờ sáng, anh đột nhiên mở choàng mắt, đẩy cửa bước ra sân, nhẹ nhàng tung người nhảy ra khỏi bức tường và khẽ khàng đáp xuống đất.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 12



Chương 12

Ngô Bình xuất hiện ở lưng núi sâu trong công viên. Ở đây, anh bắt đầu tu luyện Ngũ long thánh quyền – một bộ quyền pháp thuộc Thiên Địa Huyền Hoàng quyết.

Luyện Ngũ long thánh quyền gây ra tiếng động quá lớn, anh phải tìm một nơi hoang vắng để luyện tập, nếu không chắc chắn sẽ đánh thức hàng xóm.

Ngũ long thánh quyền, giống như tên gọi, cốt lõi của nó là năm con rồng trong cơ thể. Xương sống là một con rồng lớn, tứ chi là bốn con rồng nhỏ, khi luyện thành năm con rồng, sẽ bước vào cảnh giới thánh minh!

Anh đã luyện Ngũ long thánh quyền được hơn một năm.Con rồng lớn đầu tiên – tức là xương sống – đã luyện thành, vậy nên lúc anh xoay người cũng uyển chuyển như rồng trăn lật mình vậy, sức mạnh vô biên, biến hoá khôn lường!

Hiện giờ, anh đang tu luyện hai con rồng nhỏ hai cánh tay. Một khi luyện thành, chúng sẽ có thể tự do co duỗi, sử dụng quyền pháp như thần! Sau hơn nửa năm, hai cánh tay của anh đã luyện được kha khá rồi, chỉ còn cách ngưỡng cửa cuối cùng một bước chân thôi.

Trong đêm tối, anh giống hệt loài rồng, lướt sang trái rồi qua phải, hai cánh tay tựa như hai con rồng nhỏ, như roi, như búa, như kiếm, như gậy, cộng thêm sự biến hoá của nắm đấm, biến ảo khó lường.

Một lần tu luyện mất hơn ba giờ đồng hồ, đến khi trời tờ mờ sáng mới dừng lại. Bây giờ, chân khí toàn thân anh đang bốc lên, các kinh mạch đều thông, một làn khói bốc thẳng lên từ đỉnh đầu.

Anh hóp ngực gồ lưng lên, chậm rãi thu hồi công lực.

Vào lúc này, một già một trẻ đang chậm rãi bước xuống núi. Ông lão mặc bộ đồ luyện công màu trắng bạc, chân đi giày vải, không có râu, có lẽ hơn sáu mươi tuổi, tinh thần khoẻ khoắn.

Bên cạnh ông lão ấy là một cô gái chừng mười chín, hai mươi tuổi, vóc người thon gầy, gương mặt thanh tú, đôi chân rất dài, mặc một bộ đồ luyện công màu tím.

Thấy phía trước có người, họ bèn quay bước đi về phía đình nghỉ mát ở bên trái. Nơi đó rộng rãi, thích hợp để luyện khí công.

Ngô Bình liếc nhìn một cái rồi thôi, tiếp tục đứng im thu hồi công lực. Sau khi luyện công, khí huyết sôi trào, chân khí bốc lên, là một thời cơ tốt để luyện tinh hoá khí, anh không thể lãng phí.

Nửa giờ sau, lại có thêm vài người lớn tuổi lên núi. Ngô Bình đã luyện công xong, chuẩn bị về nhà. Anh vừa bước xuống vài bậc thang, khoé mắt liếc thấy cô gái áo tím kia đang luyện một bộ chưởng pháp vô cùng mềm mại.

Lòng bàn tay của đối phương như bạch ngọc, xinh xắn thanh tú, khiến anh vừa nhìn đã muốn chạm vào.

Anh dừng bước lại, nghiêm túc nhìn thêm một lúc. Dùng đôi mắt y đạo của anh để phán đoán, anh phát hiện cách luyện công của đối phương cực kỳ không ổn.

“Năng lượng âm vừa tổn thương người khác vừa làm tổn thương chính mình, tội gì phải thế?”, anh lắc đầu, thấy mình không nên can dự vào chuyện của người ta, bèn tiếp tục cất bước xuống núi.

Ông lão kia rất thính, lại nghe được tiếng lẩm bẩm của Ngô Bình. Lòng thoáng xao động, ông lão bèn ngoái đầu gọi với theo anh, “Cậu bạn à, xin dừng bước!”

Vậy nên Ngô Bình đã đứng im tại chỗ. Nếu đối phương đã nghe thấy, thế thì tuỳ duyên chỉ điểm họ vài câu.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 13



Chương 13

Thấy đối phương hung hăng như thế, Ngô Bình chỉ lãnh đạm nói, “Được rồi, xem như tôi chưa nói vậy”. Dứt lời, anh đi thẳng xuống núi.

Ông lão vốn muốn ngăn anh lại, nhưng nghĩ một hồi lại lắc đầu từ bỏ.

Cô gái kia tức giận nói, “Ông nội à, nhiều người không biết mà hay tỏ vẻ ta đây lắm ạ!”

Ông lão cười đáp, “Tiểu Nghiên à, sau này đừng nói chuyện thẳng thắn như vậy, sẽ dễ gây thù chuốc oán lắm”.

Cô nàng chỉ “hừ” một tiếng, “Với hạng người ăn nói vớ vẩn như thế, cháu có đắc tội cũng mặc kệ”.

Ông lão chỉ lắc đầu, vừa định quay về đình nghỉ mát thì bỗng dưng biến sắc, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống đất.

Cô gái nọ tò mò hỏi, “Ông ơi, ông làm sao thế ạ?”

Trán lấm tấm mồ hôi lạnh, ông lão lẩm bẩm, “Cao thủ, chắc chắn là cao thủ!”

Bây giờ, cô gái mới phát hiện trên bậc thang bằng đá này có một hàng dấu chân bước xuống, bên trong dấu chân vô cùng sạch sẽ, không có bụi cũng chẳng đọng sương. Bên ngoài dấu chân lại phủ một lớp bụi, trên bề mặt có một lớp sương đọng lại.

Ông lão hướng mắt nhìn theo dấu chân hướng xuống, kinh ngạc hô lên, “Là cậu ấy!”

“Ông nội ơi, cao thủ gì thế ạ?”, cô gái ngạc nhiên hỏi.

Ông lão ấy thở dài một hơi rồi đáp, “Chính là cậu trai vừa nãy! Chắc chắn cậu ấy là cao thủ cảnh giới Khí! Cậu ấy có chân khí hộ thân, một sợi lông vũ cũng không bám được, ruồi nhặng không thể chạm đến! Ngay cả bụi ở mặt đất dưới chân cũng bị đẩy lùi và trở nên vô cùng sạch sẽ, đó là lý do tạo thành dấu chân như thế”.

Cô gái hoảng hốt, không ngờ đó lại là cao thủ cảnh giới Khí!

Cảnh giới Khí chỉ người những người đã tu luyện chân khí trong cơ thể. Những người như vậy ở trong thành phố chỉ có mấy người, nếu không phải là anh hùng một phương thì là cao nhân ẩn dật, sao có thể xuất hiện ở đây kia chứ?

Tiểu Nghiên bỗng dưng nhớ ra người đó nói rằng cô nàng sẽ chết trẻ, lẽ nào là thật ư?

Ông cụ kia nói: “Tiểu Nghiên, vị cao thủ này có lẽ ngày mai sẽ còn xuất hiện, chúng ta đến sớm đợi cậu ấy!”

Cô gái trẻ nghĩ tới việc ban nãy Ngô Bình đã nói hai chữ “chết yểu” nên vội vã gật đầu đáp: “Vâng!”

Trên đường trở về nhà, Ngô Bình mua một ít há cảo gạch cua của cửa hiệu lâu đời nổi tiếng mang về nhà.

Mũi của Đường Tử Di rất thính, lập tức lao ra phòng khách, mừng rỡ reo lên: “Há cảo gạch cua, món tôi thích ăn nhất!”

Ngô Mi cũng đi ra khỏi phòng ngủ, nói: “Anh, hôm nay em phải đi học. Anh đưa em đi nhé”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, lát anh chở em đi”.

Sau khi ăn xong, Ngô Bình dắt xe đạp ra. Chiếc xe đạp này là phương tiện đi lại của anh từ hồi cấp ba, bánh sau của nó lúc này đã xì hết hơi.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 14



Chương 14

Nhưng Ngô Bình không hề đi chậm lại. Đôi mắt của anh có thể quan sát được một con kiến nhỏ cách xa vài cây số, cũng có thể nhìn rõ mọi chướng ngại vật trong vòng mấy chục mét. Khả năng quan sát của anh khiến người khác phải kinh ngạc, cho nên dù có đi nhanh hơn thì cũng chẳng có gì đáng lo.

Ngô Mi ban đầu sợ hãi nhưng chỉ một lúc sau là quen. Sau đó cô bé nhận ra rằng vô số chiếc ô tô, xe máy đã bị anh trai cô bỏ lại phía sau.

Đi thêm một đoạn nữa, Ngô Bình đột nhiên nhìn chằm chằm về phía bên trái đằng trước. Ở đó có một chiếc xe màu tím nhạt, biển số xe đó in sâu trong trí nhớ của anh. Bởi lẽ, đó chính là chiếc xe đã tông chết bố anh!

Qua cửa xe, anh nhìn thấy một người thanh niên trong xe đang gật gù gì đó vẻ rất đắc ý, nhạc thì mở rất to. Người thanh niên đó ánh mắt đờ đẫn, trên mũi còn dính một thứ bột màu trắng. Rất rõ ràng, hắn ta vừa hít m@ túy.

“Tống Thế Kim!”, trong mắt Ngô Bình hằn lên sự thù hận. Kẻ ngồi trong xe chính là hung thủ đâm chết bố anh, gã là con nhà giàu, tên Tống Thế Kim.

Nghĩ đến việc Tống Thế Kim đâm chết bố mình, không lâu trước còn bắt cóc Ngô Mi để đối phó với anh, Ngô Bình lửa giận bừng bừng. Anh đi thêm một đoạn, sau đó đỗ ngang hàng với xe của Tống Thế Kim.

Đôi mắt anh lạnh lẽo, tay phải cầm một cây kim châm nhỏ màu vàng, sau đó búng tay một cái. Cây kim trong tay anh lao vút đi như điện xẹt!

“Phụt!”

Cây kim xuyên qua cửa kính ô tô, đâm thằng vào đầu Tống Thế Kim. Gã rùng mình, sau đó sùi bọt mép, hai mắt lộn lên toàn lòng trắng, cơ thể không ngừng co giật.

Ngô Bình cười lạnh, sau đó tiếp tục đi về phía trường của Ngô Mi. Một kim đó của anh có thể biến Tống Thế Kim trở thành một kẻ thiểu năng, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi!

Sau khi đưa Ngô Mi tới trường, lúc anh quay về nhà thì đã không thấy xe của Tống Thế Kim đâu nữa. Có lẽ đã có người phát hiện ra điều bất thường nên đưa gã tới bệnh viện rồi.

Nhưng Ngô Bình không vội, anh biết sau này mình còn nhiều thời gian. Cả nhà Tống Thế Kim, và cả đám người tiếp tay cho gã làm việc ác, anh chắc chắn sẽ không tha cho một ai!

Khi về đến nhà, anh thấy một đám người đang vây quanh cổng. Trong đó có hai vị đạo sĩ ăn vận hoành tráng đang đứng trước cây hòe lẩm nhẩm niệm gì đó. Cả trưởng thôn Mãn Đại Võ cũng ở đó.

Ngô Bình nảy số rất nhanh, đoán ra ngay Mãn Đại Võ nghe tin ở cây hòe này có linh nên đã mời đạo sĩ tới làm lễ để đối phó với “vị tiên trên cây hòe kia”

Anh thầm cười lạnh, dựng xe xong thì khoanh tay đứng bên cạnh xem trò vui.

Mãn Đại Võ cũng nhìn thấy anh, ông ta hừ một cái, nói: “Ngô Bình, ra tù rồi sao? Sau này làm người cho tử tế nhé, trưởng thôn này sẽ để mắt đến cậu đấy!”

Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến ông ta, búng nhẹ tay một cái, một cây kim nhỏ màu vàng c ắm vào sau lưng Mãn Đại Võ. Chỉ một giây sau, Mãn Đại Võ la lớn “ái dồi ôi”, sau đó toàn thân đều đau nhức.

Hai đạo sĩ kia kinh ngạc, vội vã chạy tới xem xét tình hình. Một đạo sĩ dìu Mãn Đại Võ đứng lên, nhưng Mãn Đại Võ lập tức kêu la càng thảm thiết, đau đớn vô cùng.

Hai vị đạo sĩ sợ hãi đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới được.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 15



Chương 15

Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ, tự hỏi không phải cô ấy nói muốn ở lại một thời gian sao? Sao tự nhiên lại đột ngột bỏ đi vậy?

Nhưng anh cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, sau đó anh ra ngoài mua chút quà để cùng mẹ đi thăm ông bà ngoại. Trước đó ông bà ngoại bị đánh bị thương, cũng may là giờ đã hồi phục không ít.

Nói chuyện một lúc, Ngô Bình tranh thủ hỏi ông ngoại chuyện về miếng ngọc bội. Đôi mắt nhìn thấu vạn vật và những kỹ năng mà anh có được đều bắt nguồn từ miếng ngọc bội, cho nên anh rất muốn biết lai lịch của nó.

Ông ngoại nói với anh, miếng ngọc bội là do tổ tiên truyền lại, là bảo bối truyền qua nhiều đời, truyền tới đời anh là đời thứ mười ba.

Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, lẽ nào tổ tông họ ngoại nhà anh là người tu đạo?

Buổi trưa anh ở lại nhà ông ngoại ăn cơm, đang ăn thì điện thoại reo lên, màn hình hiện số bạn cùng phòng trước kia của anh – Lư Tuấn Phi.

Anh mỉm cười nhấc máy: “Tuấn Phi!”

Quan hệ của anh và Lư Tuấn Phi rất tốt, là anh em trên bến dưới thuyền. Sau khi anh gặp chuyện, cũng chỉ có Lư Tuấn Phi quan tâm, còn tới trại giam thăm anh hai lần.

“Ngô Bình, ra tù rồi hả?”, Lư Tuấn Phi hỏi. Hôm trước Ngô Bình có nhắn tin báo với Lư Tuấn Phi rằng anh đã ra tù.

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, cậu bận lắm hay sao mà giờ mới đọc tin nhắn hả?”

Lư Tuấn Phi trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngô Bình, cậu tới Vân Kinh một chuyến đi”.

Ngô Bình sững lại, hỏi: “Sao vậy?”

“Cứ tới đi rồi sẽ biết”, nói rồi Lư Tuấn Phi đột nhiên cúp luôn điện thoại.

Trong lòng Ngô Bình đột nhiên trùng xuống, Lư Tuấn Phi là một người trầm tĩnh, vậy mà hôm nay lại mất bình tĩnh như vậy. Lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi sao?

Tôn Tình là bạn gái anh, sau khi xảy ra chuyện, hai người vẫn giữ liên lạc. Tôn Tình còn nhiều lần nói sẽ chờ anh ra tù. Từ hồi anh còn ở trong tù, mỗi lần đến dịp lễ Tết, anh đều nhờ Lư Tuấn Phi thay mình chọn vài món quà cho Tôn Tình.

Ngô Bình giờ cũng không thể ngồi yên được nữa nên nói với mẹ một câu rồi nhanh chóng bắt tàu đi Vân Kinh.

Hồi đại học, Ngô Bình theo học một trường cao đẳng bình thường ở Vân Kinh. Vân Kinh là trung tâm kinh tế phía Nam, có lịch sử phát triển lâu đời và nền văn hóa đa dạng.

Huyện Minh Dương cách Vân Kinh hơn ba trăm kilomet, ngồi tàu cao tốc hơn một tiếng là tới.

Vừa ra khỏi ga tàu, Ngô Bình đã nhìn thấy Lư Tuấn Phi đang đứng trong đám đông vẫy tay với anh.

Lư Tuấn Phi cao một mét tám, dáng cao gầy, trông khá đẹp trai. Lư Tuấn Phi hôm nay mặc một bộ đồ thể thao, anh ấy vốn chơi bóng rổ rất hay.

Hai người họ ôm chặt lấy nhau, Ngô Bình nhìn vào mắt Lư Tuấn Phi, hỏi: “Nói đi, có chuyện gì vậy”.

Vẻ mặt Lư Tuấn Phi rất kỳ lạ, anh nhìn Ngô Bình nói: “Tôn Tình đến rồi”.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 16



Chương 16

Ngô Bình đi về phía hai người kia, từng bước chân vô cùng nặng nề. Anh thực sự không thể ngờ người anh em tốt nhất lại phản bội mình như vậy!

Tôn Tình mắt nhìn chằm chằm Ngô Bình. Tôn Tình ngoại hình khá ưa nhìn, có thể chấm điểm tám trên mười. Năm xưa để theo đuổi Tôn Tình, Ngô Bình đã phải bỏ ra không ít công sức.

Ngô Bình nhìn Tôn Tình – người con gái mà anh định rằng sau khi ra tù sẽ đối xử thật tốt để bù đắp thiệt thòi mà trong lòng hỗn loạn.

Tôn Tình vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Ngô Bình, tôi tới ga tàu gặp anh là vì muốn nói rõ mọi việc trước khi tốt nghiệp. Hai chúng ta đã không còn phù hợp, chia tay đi!”

Ngô Bình khẽ thở dài: “Cô quả thực không hề kiên nhẫn, đúng ra chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa là cô sẽ hiểu rõ mọi chuyện…”

“Tôi không cần hiểu!”, Tôn Tình lạnh lùng đáp: “Chúng ta đã chia tay rồi, sau này đừng liên quan gì đến tôi nữa…”

Ngô Bình tự cười nhạo bản thân, đối phương vứt bỏ anh như một đôi giày cũ, vậy thì anh còn nói nhiều để làm gì?

Anh nhẹ nhàng xoay người, bình thản nhìn Triệu Kỳ Lượng – người từng là anh em tốt nhất của anh!

Triệu Kỳ Lượng không dám nhìn thẳng vào anh, khẽ cúi đầu xuống.

Tôn Tình đẩy mạnh anh ta, giận dữ nói: “Triệu Kỳ Lượng, anh sợ cái gì? Giờ anh đã mạnh hơn anh ta nhiều rồi!”

Triệu Kỳ Lượng như thể được cổ vũ, ngẩng đầu lên, nói lớn: “Tôn Tình hiện giờ là bạn gái tôi! Ngô Bình, đừng trách tôi, tình yêu đến quá bất ngờ, tôi…!”

Lư Tuấn Phi đứng bên cạnh cười lạnh, ngắt lời: “Triệu Kỳ Lượng, sao cậu có thể vô liêm sỉ như vậy? Lại còn tình yêu? Ban đầu nhà cậu khó khăn, sau khi nộp học phí đến tiền ăn còn không có, lúc đó không phải Ngô Bình cho cậu mượn thẻ cơm, cho cậu tùy ý sử dụng sao? Cậu ở bên ngoài làm thêm không hết việc, không phải Ngô Bình tới giúp cậu hay sao? Còn lần cậu ốm nằm viện, không phải Ngô Bình nộp viện phí cho cậu hay sao? Sau đó còn ở trong viện chăm cậu nửa tháng trời? Còn cậu thì sao? Ngoài việc tốt với bạn gái cậu ấy ra thì cậu làm được việc gì cho cậu ấy chưa?”

Triệu Kỳ Lượng há miệng, nhưng không thể thốt ra lời nào, mặt hết xanh lại trắng.

Tôn Tình lạnh lùng nói: “Lư Tuấn Phi, việc này liên quan gì đến anh?”

Lư Tuấn Phi hừ lạnh đáp: “Đương nhiên là có liên quan, ông đây không quen nhìn đám tiểu nhân chim chuột!”

Tôn Tình tức đến nỗi đỏ bừng mặt, cô ta quay lưng nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, tôi không muốn dài dòng! Hai năm nay anh ngồi tù, bạn bè tôi xì xào bàn tàn sau lưng tôi, người nhà cũng nói tôi không ra gì, tôi thực sự rất áp lực! Tôi và anh chia tay chỉ là chuyện sớm muộn, tôi không thể chấp nhận một người có tiền án tiền sự…”

“Không cần nói nữa!’, Ngô Bình cắt ngang: “Loại phụ nữ như cô quả thực không xứng với Ngô Bình này!”

Tôn Tình như một con vịt bị bóp cổ, lập tức dùng giọng chói tai chất vấn: “Anh nói cái gì! Tôi không xứng với anh?”

Lư Tuấn Phi gật đầu như bổ củi: “Nói rất hay!”

Ngô Bình không tiếp chuyện Lư Tuấn Phi, anh vẫy tay với Triệu Kỳ Lượng. Triệu Kỳ Lượng ì ạch, miễn cưỡng bước tới, gượng gạo nói: “Ngô Bình, tôi…”
 
Thần Y Trở Lại
Chương 17



Chương 17

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Triệu Kỳ Lượng, cậu không cần giải thích. Cái tát này là cậu nợ tôi! Từ nay về sau, hai chúng ta không ai nợ ai!”

Nhìn dáng vẻ đoạn tình của Ngô Bình, Triệu Kỳ Lượng há miệng định nói gì đó nhưng lại bị Tôn Tình lạnh lùng chặn họng: “Ngô Bình, bỏ cái thái độ trịch thượng của anh đi! Tôi nói cho anh biết, Triệu Kỳ Lượng giờ đã có nhà rồi, tốt hơn anh nhiều!”

“Anh tỉnh lại giùm đi! Loại người bị đuổi học, lại còn từng ngồi tù như anh thì có ma nào thèm? Tôi chỉ đưa ra lựa chọn mà tất cả các cô gái trong trường hợp này sẽ đưa ra”, Tôn Tình cười lạnh, lớn tiếng giễu cợt bạn trai cũ: “Là anh không xứng với tôi! Cho nên tôi mới đá anh!”

Ngô Bình giờ chán chẳng thèm nói với người phụ nữ này nữa. Anh quay lưng định rời khỏi đó, nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

“Chồng à, sao anh lại ở đây?”

Ngô Bình sững lại, anh quay lưng lại thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc một bộ sườn xám tơ tằm màu đỏ đang bước tới gần, trên vạt áo thêu một bông hoa hồng trắng. Làn da trắng ngần, vóc dáng quyến rũ, phong thái yểu điệu thướt tha. Không phải Đường Tử Di thì còn ai vào đây nữa?

Đường Tử Di kéo tay anh, nép vào lòng anh, sau đó liếc nhìn Tôn Tình đang chết đứng, bĩu môi nói: “Chồng à, đây là bạn gái cũ của anh sao? Xấu quá, chẳng trách anh lại bỏ cô ta”.

Nói rồi, Đường Tử Di kéo tay Ngô Bình quay lưng rời khỏi đó.

Tôn Tình tức muốn hộc máu, nhưng không thể mở miệng phản bác bởi khi đứng trước Đường Tử Di thì cô ta chẳng khác nào một con gà đứng trước mặt phượng hoàng, chênh lệnh một trời một vực!

Triệu Kỳ Lượng nhìn theo mà cũng lặng người. Sống đến từng này tuổi đầu, lần đầu anh ta thấy một cô gái đẹp đến mức này.

“Anh nhìn cái gì vậy?”, Tôn Tình giận dữ đá anh ta.

“Sao cô lại tới đây?”, Ngô Bình rất ngạc nhiên, nghĩ lại trước đó Đường Tử Di nói có việc gấp phải đi.

Đường Tử Di khẽ mỉm cười đáp: “Ban nãy nói chuyện với bác gái trên xe, bác gái nói anh cũng đến Vân Kinh, lại còn ngồi cùng chuyến tàu, cho nên vừa xuống ga là tôi đi tìm anh”.

Nhìn thấy gái đẹp, mắt Lư Tuấn Phi cũng sáng lên, cười nói: “Vừa hay tôi lái xe tới, chúng ta cùng đi đi”.

“Được, cảm ơn anh”, Đường Tử Di rất tự nhiên mỉm cười đáp.

Ba người đi về phía bãi đỗ xe, bỏ lại Triệu Kỳ Lượng và Tôn Tình đứng đằng sau không nói nên lời.

Trong bãi đỗ xe, một chiếc ô tô hàng nội địa cũ kỹ lóe sáng đèn, đó là xe của Lư Tuấn Phi.

Ngô Bình và Đường Tử Di ngồi đằng sau. Im lặng một lát, Ngô Bình lên tiếng: “Tử Di, ban nãy cảm ơn cô”.

Anh biết, ban nãy Đường Tử Di cố tình giúp anh xả giận.

Đường Tử Di cười hi hi đáp: “Ý anh là tôi rất xinh nên anh được nở mày nở mặt đúng không?”

Ngô Bình đảo mắt, trong lòng tự hỏi cô gái này có thể khiêm tốn một chút được không?

Anh đổi chủ đề: “Mẹ tôi nói cô đi có việc gấp, có chuyện gì vậy?”
 
Thần Y Trở Lại
Chương 18



Chương 18

Ngô Bình kinh ngạc, thua mất hàng tỷ tệ! Đây chẳng khác nào nói bố Đường Tử Di có rất nhiều tiền. Vậy thì Đường Tử Di chẳng phải con nhà giàu nứt đố đổ vách hay sao?

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Bình, Đường Tử Di cười khổ: “Vốn tôi chỉ định đi giải tỏa tâm trạng một thời gian thôi, nhưng giờ không quay về không được. Bà cả giờ đang tạo áp lực rất lớn với bố tôi, chắc chắn bà ta định giậu đổ bìm leo, muốn đì cho bố tôi không ngóc đầu lên được”.

Nói đến đây, Đường Tử Di đưa tay xoa trán, có vẻ vô cùng đau đầu về ông bố này.

Ngô Bình an ủi: “Không cần quá lo lắng đâu”.

Đường Tử Di thở dài: “Sao mà không lo cho được, bà cả chắc chắn sẽ dùng chuyện này để ép tôi kết hôn với người kia”.

Ngô Bình nghĩ dùng đôi mắt thần thánh của mình để giúp Đường Tử Di lấy lại tiền cũng không phải ý tồi. Anh lập tức hỏi: “Bố cô chơi trò đỏ đen gì vậy?”

“Cược phỉ thúy”, Đường Tử Di đáp: “Ông ấy trước nay làm việc không chịu suy nghĩ cẩn thận, lần này lại phá thêm gần tỷ. Ông ấy mua từ vua phỉ thúy phía Nam bảy khối nguyên thạch, nhưng kết quả bốn khối đầu đều là phế liệu, lỗ nặng”.

Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi đáp: “Tôi có chút hiểu biết về phỉ thúy, cô đưa tôi đi cùng, chúng ta tới chỗ đó xem xem”.

Đường Tử Di ngẩn người, sau đó thận trọng đánh giá Ngô Bình rồi hỏi lại: “Anh nghiêm túc đấy hả?”

Ngô Bình cũng vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là thật”

Lư Tuấn Phi đang lái xe ở phía trước cũng không khỏi kinh ngạc về thân phận con nhà giàu của Đường Tử Di: “Ngô Bình, bạn gái cậu đẹp như vậy mà không giới thiệu cho mình biết sao?”

Ngô Bình đang định phủ nhận đây không phải bạn gái mình thì Đường Tử Di đã cướp lời: “Xin chào, tôi là Đường Tử Di, là bạn gái của Ngô Bình”.

“Tôi là Lư Tuấn Phi, người Vân Kinh, là anh em trên bến dưới thuyền với Ngô Bình”.

Đường Tử Di nhướn mày lên, cười hỏi: “Họ Lư ở Vân Kinh rất hiếm, lẽ nào là người nhà Lư Thị?”

Lư Tuấn Phi ngạc nhiên hỏi lại: “Cô biết sao?”

Đường Tử Di đáp: “Vân Kinh từng có nhiều gia tộc nổi lên, Lư Thị là một trong số đó. Vài năm trước họ kinh doanh bất động sản kiếm được không ít, chỉ tiếc là sau đó lại gặp biến cố”.

Lư Tuấn Phi trầm ngâm một lát rồi đáp: “Cô Đường khí chất hơn người, lẽ nào xuất thân từ nhà họ Đường – một trong bốn gia tộc lớn nhất Vân Kinh?”

Đường Tử Di có vẻ không hề ngạc nhiên trước phán đoán của Lư Tuấn Phi, mỉm cười đáp: “Xem ra chất giọng địa phương này đã bán đứng tôi rồi. Anh nói không sai, tôi chính là người nhà họ Đường”.

Lư Tuấn Phi hít sâu một hơi đáp: “Được quen biết với cô Đường đúng là phúc ba đời của tôi!”

Ngô Bình không hiểu tại sao Lư Tuấn Phi lại đột nhiên trịnh trọng như vậy, thậm chí còn phấn khởi một cách kỳ lạ khi được quen biết Đường Tử Di. Ngô Bình than thở: “Tuấn Phi, hoá ra cậu là con nhà giàu, vậy mà lại ở ẩn kỹ đến vậy”.

Lư Tuấn Phi vẻ mặt khổ sở đáp: “Ngô Bình, nhà họ Lư nợ vài tỷ tệ, không thể nào vực dậy nổi. Cái danh con nhà giàu này quả thực không có gì đáng tự hào”.

“Chuyện gì vậy?”, Ngô Bình kinh ngạc hỏi.

Đường Tử Di mỉm cười nói: “Việc này chúng ta để sau nói tiếp. Anh Lư, phiền anh thả chúng tôi ở khách sạn Vĩnh Hâm, tôi cần đưa Ngô Bình đến một nơi”.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 19



Chương 19

Hai người họ xuống xe, còn Lư Tuấn Phi lái xe rời khỏi đó. Trong xe, Lư Tuấn Phi vẫn chưa hết kinh ngạc. Tại sao bạn gái của Ngô Bình lại là Đường Tử Di được cơ chứ?

“Chúng ta đi đâu đây?”, Ngô Bình đứng trước cửa khách sạn, hỏi Đường Tử Di.

Đường Tử Di đáp: “Tôi mời tới vài cao thủ về phỉ thuý, cùng tôi đi gặp họ nhé”.

Ngô Bình mỉm cười, anh hiểu Đường Tử Di đang muốn thử tài cược đá của anh, anh đáp: “Được, để tôi đi gặp họ”.

Vừa bước vào khách sạn đã có một người đàn ông trung niên mặc đồ âu đen bước tới, khom lưng kính cẩn: “Cô chủ, họ đang ở phòng khách tầng hai chờ cô”.

“Đưa tôi lên đó”, Đường Tử Di đáp, trong giọng nói bất giác toát ra phong độ và khí khái của con nhà giàu.

Đường Tử Di khí chất ngời ngời lúc này đang nói chuyện bằng giọng điệu vô cùng khác, so với mọi khi thì chẳng khác nào hai người không liên quan đến nhau. Điều đó khiến người khác không khỏi kinh ngạc cảm thán, trong lòng tự nhủ quả đúng là con nhà giàu, hào quang toả ra tứ phía!

Họ đi thang máy lên một căn phòng xa hoa ở tầng hai, trong phòng có bốn người, họ đang nhỏ tiếng bàn luận chuyện gì đó. Ở vị trí chính giữa có vài món đồ đang được phủ vải đỏ, cao thấp lô nhô, không ai biết là thứ gì.

Đường Tử Di vừa bước vào thì họ đồng loạt đứng lên, cung kính chào: “Cô chủ Đường!”

Đường Tử Di khẽ gật đầu đáp: “Các vị, tôi đường đột mời các vị tới đây là do có chuyện không thể giải quyết được. Tôi muốn xuống Biên Nam, mua vài khối nguyên thạch từ chỗ vua phỉ thuý về. Ai có thể giúp tôi?”

Mấy người kia ban đầu tươi cười đon đả, nhưng vừa nghe tới “vua phỉ thuý” thì lập tức thay đổi nét mặt, đưa mắt nhìn nhau.

Đường Tử Di hơi cau mày, hỏi: “Sao vậy, chuyên này khó đến vậy sao?”

Một người đàn ông trung niên nói: “Cô chủ Đường, vua phỉ thuý Tiết Thái Hổ trong giới nổi tiếng là yêu ma quỷ quyệt. Những người bị ông ta lừa đếm không xuể, cho nên tôi không nghĩ cô mạo hiểm như vậy là một ý hay”.

Đường Tử Di đưa mắt nhìn những người còn lại, hỏi: “Mọi người thấy sao?”

Mấy người này cũng tỏ thái độ giống như người ban nãy, khuyên Đường Tử Di không nên xuống Biên Nam.

Đường Tử Di im lặng một lát rồi đáp: “Các vị đều là chuyên gia, nói rất có lý. Có điều chuyện này liên quan mật thiết đến địa vị của bố tôi ở nhà họ Đường, tôi không thể bỏ mặc không quản”.

Mấy người kia lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: “Nếu cô chủ Đường đã quyết tâm, vậy thì chúng tôi nguyện kề vai sát cánh!”

Đường Tử Di giơ tay lên, người đàn ông trung niên dẫn đường ban nãy tháo miếng vải đỏ trên mấy món đồ kia xuống, để lộ ra vài chục khối nguyên thạch phỉ thuý, mỗi khối hình thù và kích thước đều không giống nhau.
 
Back
Top