Dịch Thần Y Trở Lại

Thần Y Trở Lại
Chương 6855: Sáng lập địa phủ



Sáng lập địa phủ

Đâu đó trên Thiên giới có một ngọn núi tên là núi Thanh Hoa, cao 1.600 trượng và bán kính 3.900 dặm. Trong núi có rất nhiều cư dân, tổng cộng hơn 180 triệu.

Người dân miền núi kiếm sống bằng nghề hái trà, săn bắn, hái dược liệu, dựa vào núi để kiếm sống. Trên núi có một vị tinh quái với đầu hươu và thân người, thường xuyên bảo vệ người dân trên núi, xua đuổi yêu ma ác quỷ, nó được người dân trên núi tôn thờ và sùng bái, được coi là vị thần hộ mệnh của người dân núi Thanh Hoa. Có người đã xây dựng một ngôi miếu thờ trên núi để thờ cúng vị Tiên Hươu này.

Ngày này, một luồng tia sáng từ trên trời giáng xuống, hóa thành một vị tiên nhân mặc áo bào trắng, trong tay cầm pháp chỉ, lớn tiếng nói: "Tiên Hươu ở nơi đây tiếp chỉ!"

Cảm nhận được uy lực của thiên đình, vị Tiên Hươu này quỳ trên mặt đất, cung kính nói: "Tiểu yêu nghe chỉ!"

"Huyền Thiên Thượng Đế viết: Tiên Hươu bảo vệ người dân vùng này, trừng ác tăng thiện, trời biết đất biết người biết, hôm nay trẫm sẽ phong ngươi làm Thần núi Thanh Hoa! Hi vọng ngươi có thể tiếp tục bảo vệ vùng này, tạo phúc cho người dân ở núi Thanh Hoa!”

Tiên Hươu vô cùng kích động, cúi đầu thật sâu: "Cảm tạ Thiên Đế, tiểu yêu nhất định sẽ cố gắng, báo đáp ơn dìu dắt của Thiên Đế!"

"Bùm!"

Toàn bộ núi Thanh Hoa rung chuyển, vô số sức mạnh trật tự bay vào người Tiên Hươu, tu vi của hắn ta ngay lập tức được thăng cấp từ cảnh giới Thần Thông đến cường giả cảnh giới Hỗn Độn, hắn ta còn có thể sử dụng sức mạnh của Thiên Đạo để thực thi quyền lực của Thần núi!

Việc đầu tiên mà hệ thống Thiên Đạo làm chính là mở ra địa phủ âm phủ!

Ngô Bình đã từng gặp một vị Diêm Vương khi còn ở thế giới chiều thấp muốn nhờ anh mở ra địa phủ. Ý chí của địa phủ bắt nguồn từ vũ trụ vô tận, khi vũ trụ kia mở ra lần đầu tiên, một nhóm sinh linh mạnh nhất đã được sinh ra. Trong đó có một sinh linh cực kỳ mạnh mẽ, nó không có cơ thể, tồn tại ở trạng thái năng lượng và trôi nổi trong vũ trụ hàng chục tỷ năm.

Một ngày nọ, sau khi hắn ta tiếp xúc với những thông tin liên quan đến truyền thuyết về địa phủ, một điều thần kỳ đã xảy ra, sinh linh hấp thụ suy nghĩ của vô số người, tuân theo những suy nghĩ đẹp đẽ và chính đáng nhất trong nội tâm của hàng tỷ người, sử dụng thủ đoạn biểu hiện tối cao tạo ra một thế giới trong hư vô là âm phủ! Mà địa phủ nằm trong âm phủ!

Chỉ là âm phủ kia vẫn là hư vô và không thực sự tồn tại. Giờ đây, Ngô Bình muốn dùng sức mạnh tối cao của hệ thống Thiên Đạo và quyền uy trong tay mình để tạo ra âm phủ địa phủ thực sự!

Ngô Bình ngay lập tức dùng thủ đoạn đưa Diêm Vương từ thế giới chiều thấp đến vũ trụ chính và trao cho hắn ta một phần sức mạnh.

Diêm Vương nhìn chung quanh, cười nói: "Không tệ, nơi này tựa hồ còn thích hợp mở âm phủ hơn!"

Ngô Bình: “Đây là vũ trụ chính, ta muốn thành lập âm phủ, ngươi sẽ là Diêm Vương."

Diêm Vương nay la hiện than của cong lý trên thế gian trong trái tim con người, được hình thành từ những khái niệm đơn giản nhất về thiện và ác trong lòng người thường, để hắn ta quản lý địa phủ là phù hợp nhất.

Khoảnh khắc tiếp theo, một chùm ánh sáng bắn xuống mặt đất, cứ vậy một âm phủ rộng lớn được mở ra. Tất nhiên, đầu trâu mặt ngựa, phán quan và tiểu quỷ trong đó cũng sôi nổi xuất hiện, cả mười tầng luyện ngục cũng lần lượt xuất hiện

Sau khi thành lập âm phủ, linh hồn của người trên Thiên giới sau khi chết cũng có nơi để về. Nếu họ muốn sau này được đầu thai vào gia đình tốt thì càng phải tích lũy phúc đức, phúc đức càng nhiều thì kiếp sau đầu thai càng tốt.

Nếu có địa phủ thì đương nhiên phải có Thổ Địa và Thành Hoàng.

Ở một nơi nào đó, một ông lão ở trong thành đã qua đời, người trong bán kính năm trăm dặm đều đến chia buồn, trong thành chật kín người đến đưa tiễn. Bởi vì ông lão đã qua đời rất được kính trọng và có nhân cách cao thượng, ông ấy đã tích đức làm việc tốt cả đời, giúp đỡ rất nhiều người nghèo, giúp vô số người giải quyết mâu thuẫn nên được kính trọng gọi là Chu thái công.

Chu thai công vừa mới qua đoi, hồn phach của ông ấy đa bị quy sai của địa phủ mang đi. Trung tâm dựa vào danh tiếng và nhận xét của những người xung quanh cho vị Chu thái công rất nhiều phúc đức.

Diêm Vương tin rằng Chu thái công là người ngay thẳng, ghét a dua nịnh hót, đức độ nhân hậu, có tâm từ bi nên đã xin lệnh của Ngô Bình phong cho đối phương làm Thành Hoàng của địa phương, Ngô Bình đã đồng ý với yêu cầu này.

Ngày hôm đó, một tia sáng thần thánh từ trên trời rơi xuống, Chu thái công đi nhận chức. Khi người dân địa phương biết được điều này, họ đều vui mừng, xây dựng một ngôi đền Thành Hoàng và thờ phụng ông ấy trong đó.

Những điều tương tự đang xảy ra ở khắp nơi trên Thiên giới, nguyên mẫu của hệ thống Thiên Đạo bước đầu đã được thiết lập, tất cả sinh linh vạn vật cũng dần dần chấp nhận sự tồn tại của nó và dần dần tiếp nhận nó.

Những vấn đề cụ thể này, Ngô Bình cũng không hỏi nhiều, anh còn ủy thác một ít quyền hạn cho Ngọc Hoàng và Thái Hoàng để bọn họ cũng có thể quản lý hệ thống Thiên Đạo. Tất nhiên, quyền lực cao nhất vẫn nằm trong tay anh và anh có thể rút lại quyền lực bất cứ lúc nào.

Giang Sơ Nhan, Hà Tử Trần và những người khác đưa con của họ đến sống trong Cung Huyền Thiên, Ngô Bình có thể nhìn thấy những đứa trẻ mỗi ngày.

Trong hai tháng, Ngô Bình tu luyện mỗi ngày, ngày nào cũng bảo Tàng Cơ cắt một ít thịt và nhổ một ít tóc để anh tu luyện, cuối cùng tầng cấm thứ 23 đã hoàn thiện. Vì thế anh lấy ra Thiên Ảnh Châu, trước đây anh đã từng tu luyện Huyền Ảnh Công va luyen ra Huyen Ảnh, bay gio anh dung Huyen Anh để luyện hóa Thiên Ảnh Châu, nỗ lực đột phá thêm một bước nữa.

Không lâu sau, anh that sự đa phát hiện ra Huyền Anh tiến hóa thành một thứ cao cấp hơn, gọi là Thiên Ảnh!

Thiên Ảnh có thể mượn sức mạnh của Thiên Đạo để điều khiển trật tự và thay đổi trật tự, có thực lực rất mạnh mẽ. Hơn nữa, chỉ một suy nghĩ của anh đã có thể sinh ra 3000 Thiên Ảnh, mỗi một Thiên Ảnh đều có được ba đến bảy phần thực lực của anh trong thời gian ngắn!

Khi cần thiết, anh có thể sử dụng Thiên Ảnh để thiết lập một sát trận tuyệt thế!

Sau khi luyện thành Thiên Ảnh không lâu, anh cảm nhận được Thánh Môn đang kêu gọi nên lập tức trở về đại lục Thánh Cổ, xuất hiện ở Thánh Môn.

Hóa ra Thánh Môn sắp phái vài người vào chiến trường kỷ nguyên, lần này Ngô Bình sẽ là người dẫn đầu phát huy uy lực của Thánh Môn!

Ngô Bình lại đi vào Thánh Điện, lần này Thiên Thánh mặc một chiếc áo choàng màu vàng trang trọng, trông thật uy nghiêm.

Trong Thánh Điện đã có bốn tu sĩ trẻ đang đứng, mỗi người đều có sức mạnh phi thường, thực lực ít nhất cũng ngang bằng với Thánh Hoàng, cũng là tu vi ở cảnh giới thứ 13, trong đó có một người đã đạt tới cảnh giới thứ 14 của cảnh giới Tê Thiên!

Bốn người họ cùng với Thiên Thánh hiển nhiên đang chờ đợi Ngô Bình xuất hiện. Mà khi anh bước vào cửa điện, trên mặt Thiên Thánh hiện lên nụ cười: "Huyền Bình, chỉ còn thiếu ngươi."

Ngô Bình cúi đầu nói: "Đã để Thiên Thánh đợi lâu."

Thiên Thánh: "Không sao, vị trí mà chiến trường kỷ nguyên được mở ra lần này được gọi là 'Chiến Trường Sao Băng'. Ở đó có thiên thạch từ các kỷ nguyên khác nhau, được coi là tài nguyên quý giá. Khi đến chiến trường, các ngươi có thể vừa thu thập thiên thạch vừa luyện tập."

Ngô Bình có kiến thức hữu hạn về chiến trường kỷ nguyên, anh hỏi: "Thiên Thánh, chiến trường kỷ nguyên này không chỉ có một chỗ thôi sao?"

Thiên Thánh gật đầu: "Có chín chiến trường kỷ nguyên, Chiến Trường Sao Băng chỉ là một trong số đó, lần này có tổng cộng 5000 tu sĩ tiến vào Chiến Trường Sao Băng. Mỗi tu sĩ bước vào Chiến Trường Sao Băng đều mang theo một bảo vật."

Nói xong, ông ta ra hiệu cho thuộc hạ mang năm món bảo vật ra, lần lượt giao tới tay mấy người Ngô Bình.

Ngô Bình phát hiện ra bảo vật trong tay mình là một con dao găm được khảm bảy viên ngọc, mỗi viên ngọc đều có tác dụng đặc biệt và có sức sát thương kinh người. Anh hơi giật mình, cảm thấy giá trị của con dao găm này không thua kém thanh Cốt Đao Thiên Tai của mình.

Những bảo vật mà bốn người còn lại nhận được cũng có giá trị tương đương.

Thiên Thánh: "Sau khi tiến vào chiến trường, các ngươi phải giao bảo vật trong tay ra trước. Mỗi lần thắng, các ngươi sẽ lấy được bảo vật của đối phương. Ngoài ra, người thắng cũng sẽ nhận được điểm tích lũy, mỗi lần thắng có thể thu hoạch tất cả điểm của đối thủ. Những tu sĩ không có thành tích sẽ chỉ có một điểm. Ở giai đoạn giữa và cuối, những tu sĩ có nhiều điểm hơn sẽ càng dễ chạm trán đối thủ hơn. Khi chiến trường kết thúc, 50 người có số điểm cao nhất sẽ nhận được phần thưởng của chiến trường. Những phần thưởng đó không hề tầm thường, dù ta thấy cũng phải rung động, vì vậy các ngươi phải cố gắng hết sức!"
 
Thần Y Trở Lại
Chương 6856: Dặn dò mấy câu



Thích khách trên chiến trường

Ngô Bình: "Nếu giết đối thủ, có thể lấy đi đồ trên người họ không?"

Thiên Thánh: "Đúng vậy, nhưng những tu sĩ tiến vào chiến trường kỷ nguyên bình thường sẽ không mang theo quá nhiều đồ vật quý giá ngoại trừ bảo vật."

Dặn dò mấy câu, cuối cùng ông ta nói: "Lần này tiến vào Chiến Trường Sao Băng, lấy Lý Huyền Bình làm trung tâm, bốn người các ngươi phải thương lượng mọi chuyện với hắn, mới đảm bảo an toàn cho bản thân."

Tuy rằng Thiên Thánh nói như vậy, nhưng trong lòng những người này lại không nghĩ như vậy, ai trong số họ không phải là thiên tai? Tu vi của họ ít nhất cũng là cấp bậc Thánh Hoàng, tự nhiên sẽ không cảm thấy mình thua kém người khác.

Thiên Thánh nhìn thấy phản ứng của những người này, nhưng ông ta cũng không nói thêm gì nữa, nói: "Các ngươi có thể đi được rồi."

Nói xong ông ta đưa tay ra, một cánh cửa xuất hiện trước mặt đám người của Ngô Bình, phía sau cánh cửa là bầu trời đầy sao mênh mông và một vùng đất rộng lớn. Có thể thấy những viên sao băng từ trên trời rơi xuống với ngọn lửa dài, theo sau là những vụ nổ dữ dội, làm rung chuyển trời đất!

Đám người của Ngô Bình cúi chào Thiên Thánh rồi nối đuôi nhau bước vào cửa. Sau khi bước vào cửa, họ xuất hiện trên không rồi đáp xuống mặt đất.

Khi đến đại lục này, Ngô Bình cảm nhận được một bầu không khí nặng nề, trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh. Không có một loài thực vật nào trên mặt đất, khắp mọi nơi đều là núi lửa và hố thiên thạch.

Sau khi năm người đáp xuống đất, bốn người trao đổi ánh mắt với nhau, một nữ tu sĩ mặc áo trắng nói với Ngô Bình: "Lý huynh, tiểu muội là Lý Ngọc Hồ. Xin hỏi kế hoạch tiếp theo của Lý huynh là gì?"

Ngô Bình là thủ lĩnh của năm người nên anh tự nhiên là người vạch ra kế hoạch hành động.

Ngô Bình thấy cô gái này đoan trang xinh đẹp, ăn nói lễ phép nên định đáp lại cô ta. Tuy nhiên, khi anh vừa định mở miệng thì một nam tu sĩ mặc áo lam khác lại nói: "Lý huynh, ta nghĩ hay là mọi người chia nhau ra làm việc sẽ tốt hơn, như vậy sẽ dễ dàng gặp được đối thủ và nhanh chóng đạt được điểm hơn."

Ngô Bình liếc nhìn người này, bình tĩnh nói: "Mặc dù ta dẫn đội, nhưng ta sẽ không hạn chế quyền tự do của bất kỳ ai, chỉ cần các ngươi đi theo bên cạnh ta, ta có thể bảo vệ các ngươi an toàn, lúc có thời gian sẽ giúp các ngươi kiếm điểm. Nhưng ta cũng muốn nhắc nhở các ngươi, nơi này rất nguy hiểm. Sở dĩ mấy chục năm qua Thánh Môn không phái người vào chiến trường là vì có thế lực đang nhắm vào Thánh Môn."

Người này hiển nhiên không đồng tình với lời nói của Ngô Bình, hắn ta nói: “Sau mấy chục năm chuẩn bị, Thánh Môn của chúng ta tự nhiên không sợ bất kỳ thế lực nào, dù sao cũng không có ai yếu hơn ai.”

Ngô Bình lười nói chuyện với hắn ta, nói: "Quyết định thế nào là tùy các ngưʼơi.”

Lý Ngọc Hồ nói với nam tu: "Dương sư huynh, ta nghĩ chúng ta nên đi theo bên cạnh Lý huynh, sau này rồi nói sau."

Vị Dương huynh này nhướn mày, nói: "Ta Dương Thiên Tứ là cường giả cảnh giới Tê Thiên, không cần người khác bảo vệ! Nếu để người khác bảo vệ, ta sẽ không đi đến chiến trường kỷ nguyên!"

Một nam tu sĩ khác cười nói: "Dương huynh nói rất đúng, chúng ta tới đây là để thể hiện oai phong của Thánh Môn, nếu như ngươi nhát gan thì tốt nhất là không nên tới!"

Ngô Bình bình tĩnh nói: "Ta nói rồi, hai người có thể tự mình lựa chọn."

Dương Thiên Tứ chắp tay với Ngô Bình, nói: "Lý huynh, vậy hai người chúng ta đi trước đây, gặp lại sau!"

Hai người này nói đi là đi, có lẽ đã bàn bạc với nhau từ trước rồi. Trong số hai người còn lại, nam tu sĩ có nước da hơi đen, nhìn có vẻ hiền lành, gãi đầu nói với Ngô Bình: “Lý huynh, tiểu đệ là Thẩm Viêm, mong được chăm sóc nhiều hơn."

Ngô Bình gật đầu nói: “Không biết trọng tài ở đâu?"

Anh vừa dứt lời, trong đầu liền vang lên một thanh âm: "Ta là trọng tài số 3, hiện tại ta chịu trách nhiệm hướng dẫn ngươi, hãy cho ngươi biết lai lịch và tên họ của ngươi."

Ngô Bình cũng không ngạc nhiên, anh đã sớm đoán được cái gọi là trọng tài hắn là ý thức tự chủ của chiến trường kỷ nguyên, lập tức nói: "Thánh Môn, Lý Huyền Bình."

"Giao bảo vật ra." Đối phương nói.

Ngô Bình rút con dao găm ra, nó biến mất trong không khí, bị trọng tài số 3 lấy

đi.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 6857: Thì ra là còn phải hỏi trước



Trọng tài số 3: "Có cho phép đối thủ xung quanh phát hiện không?"

Ngô Bình: "Cho phép."

"Có cho phép đối thủ ở gần ghép cặp và xác định không?"

Ngô Bình: "Cho phép."

Chẳng bao lâu, đôi mắt của Ngô Bình hơi nóng lên, anh nhìn thấy một bản đồ trong suốt, trên đó cho thấy có hàng chục điểm đỏ đang di chuyển trong phạm vi ngàn dặm, đó đều là những đối thủ đã cho phép phát hiện, trong đó cũng bao gồm cả Lý Ngọc Hồ và Thẩm Viêm ở bên cạnh anh, hiển nhiên hai người này cũng cho phép đối thủ phát hiện.

Lúc này, Ngô Bình phát hiện ra ba chấm đỏ đang di chuyển về hướng của họ từ cách xa hàng trăm dặm với tốc độ cực nhanh. Trong chớp mắt, một người trong số đó đã đến trước. Hắn liếc nhìn mấy người, lạnh lùng nói: "Ai đánh nhau với ta!"

Tên tu sĩ này không phải là Nhân tộc, đầu của hắn giống như đầu bọ ngựa, xương lộ ra ngoài cơ thể để tạo thành lớp bảo vệ nên hắn cũng không mặc quần áo. Trên bề mặt cơ thể hắn có rất nhiều phù văn kỳ lạ, mỗi chữ phù văn đều chứa đựng sức mạnh khủng khiếp.

Ngô Bình tiến lên một bước, hỏi: "Xưng hô như thế nào?"

Đầu bọ ngựa lạnh lùng nói: "Tu sĩ sắp chết, nói nhiều cũng vô ích!"

"Sâm!"

Một luồng ánh đao đánh tới, Ngô Bình vươn tay bắt lấy nó, ánh đao đó như là một vật hữu hình, bị anh bắt lấy. Sau đó anh nhẹ nhàng gấp lại, ánh đao tan rã, anh tiến lên một bước, đánh một chưởng vào ngực tên kia.

Một chưởng của anh dùng rất nhiều thủ đoạn, đầu bọ ngựa kêu thảm một tiếng, bị đánh bật ra ngoài trăm mét, đập mạnh vào một tảng nham thạch, không biết sống chết!

Trọng tài số 3: "Lý Huyền Bình đánh bại đối thủ, lấy được bảo vật của đối phương, Cửu Văn Giáp, giành được 15 điểm của đối thủ!"

Một bộ áo giáp khắc chín thần văn huyền bí xuất hiện, rất mỏng, Ngô Bình chộp lấy và bỏ vào túi.

Lúc này, tu sĩ thứ hai chạy đến, cũng không phải là con người, Thẩm Viêm ra trận trong khi Ngô Bình đứng sang một bên canh giữ.

Thẩm Viêm trông thật thà và trung thực, nhưng thực tế sức chiến đấu của hắn ta rất mạnh. Hắn ta đã chiếm thế thượng phong ngay khi tiến lên, chưa đầy 50 chiêu đã g**t ch*t đối thủ, giành được 5 điểm và bảo vật của đối thủ.

Sau đó đến Lý Ngọc Hồ, đối thủ của cô ta yếu hơn một chút, nhưng cô ta cũng có thể g**t ch*t đối phương trong vòng trăm chiêu.

Ở bên kia, Dương Thiên Tứ cũng cho phép các tu sĩ xung quanh phát hiện, rất nhanh hắn ta đã đối mặt với hai lần khiêu chiến, nhưng thực lực của hắn ta rất mạnh nên giành chiến thắng dễ dàng. Sau khi thắng liên tiếp hai trận, hắn ta không khỏi đắc ý, nói với đồng đội: "Tên họ Lý kia cho rằng mình ghê gớm thế nào, còn bảo chúng ta đi theo hắn. Ha ha, hắn cho rằng ta không biết ý đồ của hắn sao? Gặp phải đối thủ thì để chúng ta ra mặt trước, nếu đối thủ mạnh thì hắn sẽ rút lui."

Một người khác nói: "Vẫn là Dương huynh quả quyết, chúng ta ra ngoài là đúng.”

Hai người đang đắc ý thì một bóng người lập tức xuất hiện trước mặt họ, trước khi hai người kịp phản ứng, một tia kiếm quang vụt qua, đầu mình của họ đã ở hai nơi! Cường giả cảnh giới Te Thiên nhưng lại bị người khác hạ guc ngay lập tức, sức mạnh thật đáng sợ!

Ba người Ngô Bình cũng lần lượt chấp nhận ba lần khiêu chiến, Ngô Bình đã giành chiến thắng một cách nhẹ nhàng và giành được 65 điểm. Thẩm Viêm cũng không tệ, hắn ta bị thương nhẹ. Thực lực của Lý Ngọc Hồ thì yếu hơn một chút nên bị thương khá nặng, nhưng có đan dược của Ngô Bình trị liệu nên cô ta đã hồi phục nhanh chóng.

Đi tới phía trước một đoạn, trọng tài số 3 nói: "Có đối thủ đang cố gắng ghép cặp, có muốn ghép cặp không?"

Ngô Bình cười nói: "Thì ra là còn phải hỏi trước, được rồi, ghép cặp!"

Chẳng mấy chốc, một chấm đỏ xuất hiện trên bản đồ và nhanh chóng tiếp cận Ngô Bình. Sau mấy phút, một bóng người xuất hiện.

Nói là bóng người, nhưng thực chất là một sinh vật hình người, giữa lông mày của người này có một cái lỗ rỗng, năng lượng trong lỗ cực kỳ mạnh mẽ, có thể phóng thích ra năng lượng tinh thần.

Khi hai người vừa gặp nhau, không nói nhiều, trực tiếp ra tay. Ngô Bình rút Thập Đồ ra, chém ra một đao và dùng Thập Kiếm Trọng Sơn.

“Phut!"

Thân thể và vũ khí của đối phương bị xẻ làm đôi, chết đến không thể chết được nữa! Hắn ta thậm chí còn không kịp dùng tinh thần để tấn công thì đã chết dưới Thập Đồ.

Giết người này, Ngô Bình lấy được 82 điểm, điểm của anh lập tức tang lên hơn một trăm điểm. Hơn một trăm điểm, có nghĩa là hơn một trăm tu sĩ bị giết hoặc bị thương, bị đối thủ lấy mất điểm.

Ngay khi Ngô Bình giết người này, một bóng người lập tức xuất hiện, sau đó một tia kiếm quang sắc bén và đáng sợ chém tới, tấn công ba người cùng một lúc!
 
Thần Y Trở Lại
Chương 6858: Đứng đầu bảng



Đứng đầu bảng

Trước khi đối phương đến gần, Ngô Bình đã sử dụng Thập Đồ và Mười Ba Kiếm Trọng Sơn!

"Sâm!"

Kiếm quang chia làm ba, một luồng chém về phía đối thủ, hai luồng bảo vệ Lý Ngọc Hồ và Thẩm Viêm.

"Bùm!"

Trong tiếng vang lớn, bóng người bị hất văng ra, tay áo bị rách, khóe miệng chảy máu.

Lúc này, Ngô Bình thấy rõ bộ dáng của người tới, đây là một tu sĩ trẻ tuổi, tay cầm một thanh kiếm dài, mặt mày lạnh lùng, mặt chim mũi đại bàng, đẳng đằng sát khí.

Tuy nhiên, sức mạnh của hắn ta kém xa Ngô Bình, Ngô Bình chỉ đỡ chiêu đã khiến hắn ta bị thương nặng.

Hắn ta quay người muốn chạy trốn, nhưng Ngô Bình lại lạnh lùng nói: "Ngươi trốn được sao?"

Thập Đồ nhẹ vung lên, trong phạm vi ngàn dặm, hàng tỷ kiếm khí bay lên trời, tạo thành ngàn kiếm kiếp! Người này vừa trốn thoát được vài chục dặm đã bị kiếm quang đánh ngã xuống đất.

Ngô Bình tiến lên một bước, đi tới trước mặt người này, bình tĩnh nói: "Ngươi là người chuyên truy lùng đệ tử của Thánh Môn sao?"

Tên quái vật này hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện, chỉ khinh thường nhìn chẳm chẳm Ngô Bình.

Ngô Bình bình tĩnh nói: "Ngươi không nói cũng không sao cả."

Anh vung tay lên, sử dụng quyền uy cướp đoạt định luyện hóa tu vi của hắn ta.

Người này lập tức sợ hãi và hét lên: "Dừng lại!"

Ngô Bình: "Vậy thì trả lời thật đi."

Hắn ta hít một hơi thật sâu và nói: "Ta là một thích khách 'Ấn Sát' chuyên thu tiền làm việc."

"Ẩn Sát? Đây cung là một thế lực của kỷ nguyên sao?"

Đối phương nói: "Đúng vậy."

"Khách hàng là ai?" Ngô Bình hỏi.

Thích khách lắc đầu: "Ta không biết, ta chỉ là thực hiện nhiệm vụ, không biết thân phận của khách hàng, cho dù ngươi có giết ta, ta cũng không biết."

Ngô Bình cảm thấy hứng thú về Ấn Sát, hỏi hắn ta: "Ấn Sát các ngươi có nhiều thích khách không, ngươi có cấp độ như thế nào trong đó?"

Thích khách nói: “Ta là thích khách bảy sao, mạnh nhất chính là thích khách mười sao.”

"Nhiệm vụ của ngươi là ám sát người của Thánh Môn?"

"Đúng vậy. Nhân tiện giết một số người tham gia, chiếm lấy bảo vật của họ."

Một tia kiếm quang lóe lên, Ngô Bình g**t ch*t hắn ta. Trên người thích khách này không mang theo bất cứ thứ gì, nhưng hắn ta cũng là người tham gia, Ngô Bình lấy được bảo vật của hắn ta và 270 điểm, tổng cộng là 417 điểm. Tất nhiên, 417 điểm thì có 417 bảo vật!

Lý Ngọc Hồ và Thẩm Viêm đều đổ mồ hôi lạnh. Nhìn thấy Ngô Bình giết thích khách, họ lần lượt bước tới cảm ơn, vừa rồi nếu không có Ngô Bình ra tay thì họ đều đã là người chết rồi!

Ngô Bình nói: "Người này là thích khách chuyên ám sát tu sĩ Thánh Môn, đáng tiếc không tra ra được kẻ đứng sau việc này là ai."

Lý Ngọc Hồ: “Đối phương nhất định sẽ không dừng lại ở đây, sau này vẫn sẽ phái thích khách đến giết chúng ta, thật đáng tiếc cho đám người Dương huynh."

Khi hai người Dương Thiên Tứ vừa chết, bọn họ cũng cảm ứng được, nhưng họ ở quá xa nhau nên cũng không thể làm gì được.

Ngô Bình bình tĩnh nói: "Mỗi người đều có số phận của mình, đi thôi."

Sau khi thu kiếm trận, Ngô Bình vừa đi mấy bước liền nhìn thấy một bảng xếp hạng, hiện tại anh đang đứng ở vị trí thứ ba trên bảng xếp hạng. Điểm của vị trí thứ nhất cao tới 679 điểm!

Vừa nhìn thấy bảng xếp hạng, trọng tài số 3 liền nhắc: "Người xếp thứ hai trên bảng xếp hạng ghép cặp với ngươi, có đồng ý không?"

Ngô Bình bình tĩnh nói: "Người xếp thứ hai có hơn 500 điểm, nếu giết ta, điểm của hắn sẽ vượt qua người thứ nhất. Hừ, đáng tiếc hắn đã tính sai. Đồng ý!"
 
Thần Y Trở Lại
Chương 6859: Sau một lúc



Ngô Bình tìm một tảng đá ngồi xuống, lấy ra một ít đặc sản cho Lý Ngọc Hồ và Thẩm Viêm ăn. Chưa đầy nửa khắc, một sinh vật hình người toàn thân có màu vàng xuất hiện, trên đầu có sừng nhọn, lưng có gai, ngực có vảy đen. Đối thủ vừa xuất hiện, Ngô Bình đã biết người này rất giới chiến đấu, thể chất rất hoàn mỹ!

Thân thể của anh đã trải qua quá nhiều rèn luyện, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu nếu so với người này.

"Quả nhiên là người đứng thứ hai trên bảng xếp hạng." Ngô Bình khen ngợi đối thủ.

Người này bình tĩnh nói: "Thiên Uyên, Toàn Kim Đế!"

"Thánh Sơn, Lý Huyền Bình." Ngô Bình nói xong cầm Thần Tiêu Kiếm, bình tĩnh nói: "Ra tay đi!"

Thần Tiêu Kiếm dâng trào sức mạnh to lớn, sau đó kiếm quang bùng lên rực rỡ, với sự trợ giúp của tầng cấm thứ 23, Ngô Bình đã thành công giải phóng Thiên Nhận lần thứ ba!

Từ mũi kiếm, Thần Tiêu Kiếm bắt đầu hóa thành trăm ngàn sợi kiếm bay lên không trung, tụ lại thành hình dạng của Ngô Bình. Mỗi sợi kiếm đều dài mười vạn trượng, chúng múa may tới đâu thì không khí nơi chúng đi qua đều bị cắt đứt, dòng thời gian cũng bị cắt thành từng mảnh!

Toàn Kim Đế giật mình, một tia sáng từ chiếc sừng nhọn trên đầu phóng ra, trong nháy mắt bao phủ lấy chính mình. Nhưng vô dụng, mười vạn sợi kiếm bay xuống và ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ ở giữa, xuyên qua tấm chắn ánh sáng.

"Răng rắc!"

Tấm chắn ánh sáng vỡ vụn, tu sĩ bên trong bị mười vạn sợi kiếm rải rác thành sợi xuyên qua cơ thể, sau đó sợi kiếm xoắn lại, đối thủ hóa thành sương máu!

Ngô Bình nhìn hình thức thứ ba của Thần Tiêu Kiếm, có chút ngạc nhiên nói: "Hình thức cao cấp thực sự mạnh me!"

Trọng tài số 3: "Tiêu diệt mục tiêu, đạt được 570 điểm, đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng!”

Điểm của Ngô Bình lập tức lên tới 987 điểm, đứng đầu bảng xếp hạng.

Anh hỏi trọng tài số 3: "Trọng tài, người đứng đầu bảng xếp hạng sẽ được thưởng gì?"

Trọng tài số 3: "Người đứng đầu có thể chọn ba hộp bảo vật trong hộp bảo vật 3000 kỷ nguyên mang đi."

Ngô Bình: “Hộp bảo vật kỷ nguyên là cái gì?"

"Những món quà mà người mạnh mẽ nhất trong mỗi kỷ nguyên để lại, vô cùng quý giá.'

Ngô Bình không hiểu: "Tại sao bọn họ phải để lại bộp bảo vật kỷ nguyên?"

Trọng tài số 3: "Trước khi một cường giả kỷ nguyên chết, họ có thể phong ấn sức mạnh và trí tuệ của mình vào một bảo vật, chiếc hộp đựng bảo vật được gọi là hộp bảo vật. Người ở thế hệ sau nhận được hộp bảo vật sẽ có một số cơ hội giúp đỡ cường giả kỷ nguyên đó được tái sinh ở kỷ nguyên này. Vì vậy hộp bảo vật kỷ nguyên còn được gọi là hộp bảo vật tái sinh."

Ngô Bình đột nhiên hiểu ra: "Thì ra là như vậy!"

Nhưng lúc này, mười hai điểm sáng nhanh chóng hướng về phía Ngô Bình, Ngô Bình cảm thấy hơi kỳ lạ, nói: "Những người này biết ta đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng nhưng vẫn dám tới đây chịu chết."

Trọng tài số 3: "Người đứng đầu bảng có thể bị một nhóm người bao vây, bọn họ tới đây để giết ngươi."

Ngô Bình nheo mắt: "Giết ta? Làm tốt lắm!"

Anh nói với Thẩm Viêm và Lý Ngọc Hồ: "Hai người các ngươi, tránh xa ra!"

Hai người biết trình độ của Ngô Bình đã vượt quá tầm với của mình nên lập tức bỏ chạy thật xa.

Sau một lúc, mười hai ánh sáng lao tới, họ tạo thành một sát trận, mười hai pháp bảo bay lên trời, có những thanh kiếm bay, cuồng đao, ngọn lửa và sấm sét, từng luồng ánh sáng giết chóc rơi xuống, ngay khi họ ra tay đã dùng thủ đoạn mạnh nhất!

Mười hai người đều là cường giả nằm trong top 20, chỉ cần thành công g**t ch*t Ngô Bình, không những loại bỏ được người đứng đầu bảng xếp hạng mà còn có thể chia đều điểm của anh!

Ngô Bình đứng đó với vẻ mặt nghiêm nghị, hoàn toàn lơ lửng trên không, bình tĩnh nói: "3000 kiếm kiếp, bắt đầu!"

3000 kiếm kiếp! Đây là lần đầu tiên anh hoàn toàn sử dụng nó. Trước đây, anh chỉ sử dụng nhiều nhat mot ngan kiem kiep! 3000 kiếm kiep có nghĩa là uy lực của một đòn tương đương với lực sát thương gấp 30.000 lần lực sát thương của một kiếm thông thường!

Cảm nhận được sát ý của Ngô Bình, Thần Tiêu Kiếm kêu lên, bay lên bầu trời, hóa thành mười vạn kiếm quang đáp xuống mặt đất, trong nháy mắt giáng xuống 3000 kiếm kiếp. Kiếm kiếp nổ vang, trời đất đổi màu, đại đạo vang vọng, tam giới kinh hãi, pháp bảo mà mười hai người phóng ra bị lu mờ, sát khí kinh khủng khiến họ bị Thần Tiêu Kiếm khóa chặt, cảm giác tử vong đột nhiên trỗi dậy.

Bốn trong số mười hai người lập tức tiểu tiện mất khống chế ngay tại chỗ và hét lên thảm thiết: "Đạo hữu, chờ một chút, ta có lời muốn nói ... "

Bọn họ tới giết anh, sao Ngô Bình có thể nương tay được? Anh dùng tay phải bắt ấn, bình tĩnh nói: "Diệt!"

Kiếm kiếp bùng nổ, mười hai người bị vô lượng kiếm khí bóp nát thành hạt cơ bản, thân thể và tinh thần đều bị hủy diệt! Ngay cả pháp bảo của họ cũng không thể may mắn tránh thoát, lần lượt phát nổ!

Hiện trường hoàn toàn im lặng, một số người từ xa nhìn thấy cảnh tượng này lập tức đứng hình tại chỗ, sau đó liền thông báo cho đồng đội: Cực kỳ nguy hiểm! Trốn!

Lấy Ngô Bình làm trung tâm, hàng trăm tia sáng chạy trốn khỏi anh, sợ chạy quá chậm sẽ bị anh g**t ch*t!
 
Thần Y Trở Lại
Chương 6860: Phần thưởng cuối cùng



Phần thưởng cuối cùng

Lý Ngọc Hồ và Thẩm Viêm cũng đã sợ hãi biến sắc khi nhìn thấy cảnh tượng này, quá mạnh mẽ!

Trọng tài số 3: "g**t ch*t 12 đối thủ, đạt được 794 điểm."

Ngô Bình nhìn qua, thấy điểm của mình đã đạt tới 1781 điểm!

Hiện tại anh bị mọi người coi là Ma Vương, không ai dám tới khiêu chiến anh, hơn nữa anh cũng lười đi khiêu chiến người khác, dù sao anh cũng đã là người đứng đầu bảng xếp hạng.

'Trọng tài số 3, điểm cao có ích lợi gì?" Anh thuận miệng hỏi.

Trọng tài số 3: "Nếu số điểm có thể đạt đến mức cao nhất trong lịch sử, có thể kích hoạt phần thưởng cuối cùng."

Đoi mắt của Ngo Bình sang len: "Diem cao nhat trong lịch su la bao nhieu?"

"3790 điểm."

Ngô Bình nheo mắt lại: "Thật là một tên sát nhân điên cuồng!"

Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta có thể đồng thời khiêu chiến từ vị trí thứ hai đến thứ mười không?”

"Được." Trọng tài số 3 nói.

Ngô Bình: "Được, khiêu chiến!"

Khi tin tức được truyền đi, người xếp hạng thứ hai đến thứ mười lại trực tiếp đầu hàng! Mười hai cường gia chết trước đó không ai có sức mạnh kém hơn bọn họ! Họ không còn chút tự tin nào, vì mạng sống chỉ có thể đầu hàng. Đầu hàng đồng nghĩa với việc từ bỏ tất cả điểm số và bị loại!

"Chín đối thủ đều đầu hàng, ngươi ghi được 585 điểm!"

Ngô Bình bình tĩnh nói: "Tiếp tục khiêu chiến, vị trí thứ hai đến thứ mười!"

Những vị trí từ thứ hai đến thứ mười trước đó đã được các tu sĩ phía sau lấp đầy.

"Chín người này cũng lựa chọn đầu hàng, ngươi đạt được 421 điểm!"

Ngô Bình trầm tư suy nghĩ, nói: "Ta tiếp tục khiêu chiến từ vị trí thứ hai đến thứ hai mươi hai."

Hai nhóm người liên tiếp đầu hàng, không ngờ trong nhóm thứ ba lại có ba tu sĩ không đầu hàng! Còn lại mười tám người đầu hàng, Ngô Bình đạt được 796 điểm!

Lúc này, anh vẫn còn kém vị trí đầu tiên trong lịch sử mấy trăm điểm. Mà ba tu sĩ kia đã xuất hiện trước mặt anh.

Nhìn thấy ba tu sĩ này, Ngô Bình cảm thấy sát khí nồng đậm, anh biết ba người này đều là thích khách!

"Các ngươi còn chưa từ bỏ sao?" Ngô Bình bình tĩnh nói.

Một tên thích khách toàn thân giấu sau lớp áo bào đen, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời, hắn ta nhẹ nhàng nói: "Thực lực mạnh mẽ không có nghĩa là sẽ không bị giết."

Ba tên thích khách vây quanh Ngô Bình ở giữa.

Lúc này, Ngô Bình nhạy bén cảm giác được quy tắc chung quanh đã thay đổi, sự thay đổi này cực kỳ bất lợi đối với anh. Giây tiếp theo, ba tên thích khách đồng thời thực hiện một động tác kỳ lạ, họ vươn tay về phía trước.

Ngô Bình cười lạnh: "Thật trẻ con!"

Anh giậm chân một cái, cả ba thích khách đều hét lên. Trong óc bọn họ đều xuất hiện một bàn tay, đó còn là bàn tay của người kia!

Vừa rồi, ba tên thích khách đã thay đổi quy tắc không gian, nếu Ngô Bình không can thiệp, bọn họ chỉ cần đưa tay về phía trước là có thể trực tiếp xuyên qua não của Ngô Bình, sau đó bóp nát đầu anh! Làm sao bọn họ có thể biết được tầng cấm thứ 23 của Ngô Bình có năng lực thay đổi quy tắc chứ! Sự thay đổi này đã biến âm mưu ám sát của ba tên thích khách thành giết hại lẫn nhau!

Ba tên thích khách chết ngay tại chỗ, Ngô Bình lại ghi được 137 điểm. Hiện tại, anh chỉ còn cách người có số điểm cao nhất lịch sử là 70 điểm.

Anh nói: "Tiếp tục khiêu chiến từ vị trí thứ hai đến thứ mười!"

Một lúc sau, trọng tài số 3 nói: "Tất cả đều đầu hàng, ngươi ghi được 224 điểm."

Lúc này, điểm của Ngô Bình đã đạt đến mức chưa từng có 3944 điểm! Điều này có nghĩa là trong số 5.000 người, anh đã lấy được 3.944 điểm của những người bị đào thải!

'Số điểm đã đạt tới vị trí thứ nhất trong lịch sử, mở khóa phần thưởng cuối cùng!" Trọng tài số 3 nói.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 6861: Đúng vậy



Lúc này, trên chiến trường, một luồng linh quang từ mấy trăm vạn chỗ bắn lên, những linh quang này hội tụ trên bầu trời, hóa thành một luồng vận mệnh chấn động, giáng xuống Ngô Bình.

"Bùm!"

Ngô Bình cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên vô cùng rõ ràng và anh cảm thấy cực kỳ tuyệt vời, đây là kết quả sau khi vận mệnh của anh tăng vọt!

Anh ngạc nhiên, hỏi: "Đây là vận mệnh sao?"

Trọng tài số 3: "Đây là vận mệnh của kỷ nguyên được để lại sau khi các thiên tài ở các kỷ nguyên khác nhau chết đi, được cô đọng từ vận mệnh của các kỷ nguyên khác nhau. Có được nó sẽ giúp ích cho ngươi rất nhiều."

Ngô Bình gật đầu: "Ta cảm nhận được."

Bên kia, bởi vì các tu sĩ trước đó không ngừng đầu hàng nên Lý Ngọc Hồ và Thẩm Viêm thực sự đã lọt vào top 50 trong bảng xếp hạng và nhận được phần thưởng.

Nửa ngày sau, vì số lượng tu sĩ giảm xuống dưới 500, tất cả tu sĩ đều tự động rời khỏi chiến trường kỷ nguyên.

Đám người Ngô Bình vừa đi ra liền xuất hiện trước mặt Thiên Thánh, Thiên Thánh mỉm cười, nói: "Các ngươi đã làm rất tốt, thể hiện được uy phong của Thánh Môn!"

Lý Ngọc Hồ va Thẩm Viêm không dám tham công, nhanh chóng nói: "Thiên Thánh, tất cả đều là công lao của Lý công tử, nếu không chúng ta đã chết trên chiến trường kỷ nguyên từ lâu rồi."

Thiên Thánh gật đầu: "Lý Huyền Bình có công lao lớn nhất, xứng đáng được khen thưởng."

Chỉ thấy ông ta vung tay lên, năm lá cờ bay xuống trước mặt Ngô Bình. Năm lá cờ này lần lượt có màu vàng, trắng, đen, đỏ và xanh lục, lần lượt tượng trưng cho ngũ hành.

Có một số quy tắc vượt qua mọi kỷ nguyên, chẳng hạn như Ngũ hành, Bát quái, chúng có thể tồn tại ở bất kỳ kỷ nguyên nào. Lá cờ này có thể sử dụng ở bất kỳ kỷ nguyên nào, có thể lập tức tạo thành trận pháp ngũ hành, uy lực cực kỳ mạnh mẽ.

Thiên Thánh: "Bộ trận kỳ này có thể lập tức hình thành một sát trận ngũ hành chính phản, ngươi có thể nghiên cứu cẩn thận."

Ngô Bình cầm lá cờ lệnh, nói: "Cám ơn Thiên Thánh.”

Thiên Thánh: "Ngươi nên sớm tìm hiểu những gì ngươi đã học được từ Thánh Sơn."

Trong lòng Ngô Bình chuyển động, nói: "Đúng vậy."

Sau khi rời khỏi Thánh Điện, Ngô Bình đi đến nơi ở của Đại điện hạ trước, một ngôi nhà rộng lớn, nơi này rất yên tĩnh và rất thích hợp cho việc tu luyện.

Thiên Thánh bảo anh phải nhanh chóng tìm hiểu chân lý tối thượng, không chỉ là nói một cách tùy tiện, anh lập tức dốc sức tu luyện. Chân lý tối thượng đó không hề tầm thường, anh vẫn chưa thể hoàn toàn kiểm soát được.

Anh vừa tìm hiểu trong chớp mắt đã kéo dài hơn một tháng, có thu hoạch rất lớn

Sau khi kết thúc, anh trở lại Huyền Kinh. Khi anh trở lại, các cung nữ đang nóng lòng tìm kiếm tung tích của Lý Tôn, hóa ra việc tên nhóc này thích làm nhất chính là trốn ra cung, đây đã là lần thứ bảy.

Tử Thanh rất bình tĩnh, cô ta biết ở Huyền Kinh này dù có chạy tới đâu thì cuối cùng cũng sẽ tìm được hắn. Tuy nhiên, lần này không biết Lý Tôn đã trốn ở nơi nào, người ra ngoài tìm kiếm vẫn không tìm thấy. Lúc này ngay cả Tử Thanh cũng có chút lo lắng.

Sau khi Ngô Bình hỏi rõ ràng, anh lập tức tính một quẻ. Quẻ bói cho thấy Lý Tôn hiện đang ở phía tây bắc của Huyền Kinh, khoảng cách bảy ngàn dặm.

Tử Thanh rat ngạc nhiên: "Sao Ton Nhi lại chạy xa như vậy!"

Ngô Bình: "Ta đi xem thử."

Phía tây bắc của Huyền Kinh hiện tại cũng là phạm vi của Thánh quốc Tử Thanh, nơi này là một thảo nguyên vô tận. Lúc này, một thiếu niên đang cưỡi một con ngựa trắng chạy như bay trên thảo nguyên, phía sau có một đám kỵ binh hoang dã đang đuổi theo. Hóa ra con ngựa mà thiếu niên đang cưoi là một con ngựa thần trên thảo nguyên, không thể cưỡi được. Người cưỡi ngựa trắng là Lý Tôn, hắn còn nhỏ tuổi nhưng đã cao tới 1,5 mét, không ai có thể ngờ được hắn vẫn là một đứa trẻ.

Lý Tôn cười "haha", ngựa trắng chạy càng lúc càng nhanh, người phía sau dần dần không đuổi kịp.

Lúc này, một ky binh cầm cung tên lên và bắn một mũi tên về phía Lý Tôn. Mũi tên xẹt qua một luồng ánh sáng trắng và bay đi như một viên sao băng.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 6862: Ta chỉ dùng một kiếm



Ta chỉ dùng một kiếm

Lý Tôn giống như có mắt sau lưng, cúi người xuống, vươn tay bắt lấy cung tên, còn vẫy tay với kỵ binh vừa bắn tên. Kỵ binh cực kỳ tức giận, rống lên một tiếng, bắn thêm ba mũi tên nữa.

Tuy nhiên, ba mui ten nay deu bị Lý Ton bat duoc, sau do lan lượt bẻ gay và vứt đi.

Ngay lúc hắn đang kiêu ngạo, một bóng người bay qua mặt đất, trong nháy mắt xuất hiện dưới bụng con ngựa trắng, tom lấy chân trai của Lý Tôn.

Lý Tôn kêu lên một tiếng, bị kéo xuống ngựa, cùng bóng người kia lăn xuống

đất.

Hai người tách ra, người kéo Lý Tôn xuống là một thiếu niên mặc da thú, sắc mặt hắn ta dữ tợn, nhìn thẳng vào Lý Tôn, nói: "Tên khốn kiếp, sao ngươi có thể cưỡi lên ngựa thần trên thảo nguyên của chúng ta được? Ngươi đã phạm vào tội chết!"

Lý Tôn cười và nói: "Cái gì mà ngựa thần, ta cảm thấy nó rất bình thường, còn không bằng những con ngựa cấp thấp trong trại ngựa của nhà ta."

Hắn không hề khoe khoang. Người giám sát ngựa của Thánh hoàng cung phụ trách bốn trại ngựa lớn, những con ngựa ở đó đều là những giống ngựa xuất sắc đến từ khắp nơi, chất lượng của chúng rất tốt, thực sự tốt hơn con ngựa trắng này.

Thiếu niên tức giận: "Khoe khoang kiêu ngạo! Ta phải dạy cho ngươi một bài học!"

Hắn ta vung nắm đấm đánh tới, nhưng Lý Tôn đã tránh được và đá hắn ta văng ra. Thể chất của Lý Tôn thừa hưởng sức mạnh của Ngô Bình, tuy còn nhỏ tuổi nhung han đã có thực lực ở cap Đại Thanh, là Thanh Nhân bẩm sinh.

Thiếu niên bị đá một chân rất đau, hắn ta có chút tức giận, vung tay lên: "Giết hắn!"

Ngay lập tức, mặt đất nứt ra, sáu tên tử sĩ cầm thanh đao trên tay lao ra, họ giỏi về độn thổ, dán sát mặt đất lao về phía Lý Tôn.

Vẻ mặt của Lý Tôn đanh lại, tuy hắn còn nhỏ tuổi nhưng đã có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Khi ở nhà, mỗi ngày Tử Thanh đều sai cao thủ đến tấn công hắn, Lý Tôn thường xuyên bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, thỉnh thoảng còn bị thương. Khi nhìn thấy sáu người phối hợp tấn công, hắn lập tức lao về phía một trong số họ.

“Phụt!”

Người kia bị một cú đấm đánh bay, Lý Tôn nhân cơ hội đột phá vòng vây và bay lên không trung.

Đung luc này, một mong vuốt soi đen xuất hiện trên không trung, hất Lý Tôn một cái thật mạnh văng xuống đất.

Cú đánh này ít nhất có sức chiến đấu cấp Thánh Hoàng, Lý Tôn phun ra một ngụm máu, nếu không phải hắn có bảo vật phòng hộ thì chắc chắn lần này đã bị đánh chết!

Khi ngã xuống, Lý Tôn cảm thấy có người ôm lấy mình, hắn quay đầu nhìn lại, lập tức vui mừng: "Cha!"

Ngô Bình kiểm tra vết thương cho hắn, cau mày hỏi: "Sao ngươi lại chạy ra Huyền Kinh xa như vậy?"

Lý Tôn gãi đầu: "Ta nghe nói ở thảo nguyên này có một con ngựa thần, nên muốn tới xem thử."

Ngô Bình lập tức thả Thiên Mã của mình ra, ngay khi Thiên Mã xuất hiện, không gian xung quanh đều bị bóp méo. Đó là một con ngựa đẹp đẽ phi thường, mạnh hơn con ngựa trắng này gấp vạn lần!

Lý Tôn há to miệng, hét lớn: "Thật là một con ngựa đẹp!"

Ngô Bình cười nói: "Nếu ngươi thích, ta sẽ tặng cho ngươi."

"Cảm ơn cha." Lý Tôn vui vẻ nhảy lên ngựa.

Trên bầu trời xuất hiện một cái bóng, đầu sói thân người, chính là hắn ta vừa mới dùng một móng vuốt hạ gục Lý Tôn.

Ngô Bình nhìn thoáng qua, bình tĩnh nói: "Xuống đây."

Vừa dứt lời, trên trời nổi lên sấm sét, con quái vật đầu sói thân người mất kiểm soát, từ trên trời rơi xuống, loạng choạng ngã xuống đất, đầu c*m v** trong đất.

Lúc hắn ta muốn đứng dậy, Ngô Bình tiến lên giẫm lên đầu hắn ta, hỏi: "Ngươi là thứ gì?"

Đối phương tuc gian noi: "Ta la Lang Than tren thao nguyen, sao ngươi dam vô lễ như vậy!"

"Bùm!"

Ngô Bình lại giẫm đầu hắn ta xuống bùn, bình tĩnh nói: "Cái loại Lang Thần vớ vẩn nào lại đi đánh trẻ con vậy."

Lang Thần rất tủi thân, nói: "Hắn không phải trẻ con, hắn là Đại Thánh của Nhân tộc!"
 
Thần Y Trở Lại
Chương 6863: Thật sao?



Ngô Bình: “Đại Thánh cũng là một đứa trẻ, ngươi đánh con trai của ta, ta sẽ giết ngươi."

Lang Thần cảm nhận được uy lực của Ngô Bình, biết không có cách nào lật ngược thế cờ, lập tức ủ rũ, nói: "Các hạ thông minh lợi hại như vậy, nhất định là Đông Huyền Thánh Hoàng trong lời đồn! Tiểu thần đã ngưỡng mộ từ lâu!"

Ngô Bình buông chân ra, hỏi: "Ngươi cũng là Thần tộc sao?"

Lang Thần nói: "Tiểu thần vốn là một con sói yêu trên thảo nguyên, sau này tu luyện thành công, trở thành thần."

'Tại sao vừa rồi ngươi lại tấn công con trai ta?"

Lang Thần: "Thật sự là tiểu hoàng tử tấn công tiểu chủ nhân của ta trước, ta lo lắng tiểu chủ nhân bị thương nên mới vội vàng ra tay."

Ngô Bình nhìn thiếu niên mặc da thú, trong nháy mắt nhìn thấy thiếu niên, ánh mắt anh xuyên qua dòng sông thời gian, nhìn thấy tương lai của hắn ta. Thiếu niên này có một tương lai tươi sáng và là người có thể cạnh tranh với Lý Tôn.

Anh vẫn thản nhiên hỏi: "Đây là con của ai? Ngươi là Lang Thần lại nhận hắn là chủ nhân của ngươi."

Lang Thần nói: "Chủ nhân của ta là Đại Khả Hãn của thảo nguyên, Ô Thiện."

Ngô Bình: "Nếu có thể khiến ngươi nhận làm chủ, thực lực của Ô Thiện chắc chắn là không yếu, tại sao trước đây ta chưa từng nghe qua tên hắn?"

Lang Thần nói: "Chủ nhân của ta có truyền thừa Vu Đạo, năm ngoai mới luyện thành Thiên Vu Bá Thể, Thánh Hoàng không biết chuyện này cũng bình thường."

Ngô Bình nhìn thoáng qua thảo nguyên này, nói: "Nếu ta nhớ không lầm, thảo nguyên này là lãnh địa của ta. Báo cho chủ nhân ngươi, bảo hắn tới gặp ta."

Lang Thần chớp chớp mắt nói: "Thánh Hoàng, chủ nhân của ta rất kiêu ngạo, chỉ sợ hắn sẽ không tới. Sao ngài không trực tiếp đi gặp hắn?"

"Bùm!"

Ngô Bình đạp một cái, đầu của Lang Thần gần như vỡ nát, hắn ta lập tức hét lên: "Tiểu nhân sẽ lập tức báo cho chủ nhân biết!"

Khi Lang Thần gửi tin, Ngô Bình cũng thông báo cho một vị tướng đóng quân gần đó và yêu cầu hắn ta đưa quân đến đây.

Không lâu sau, một đội quân 5000 người xuất hiện, dẫn đầu là một vị tướng trẻ có tu vi Thánh Nhân. Hắn ta lật người xuống ngựa, quỳ lạy Ngô Bình: "Thần, Liễu Phi Long, tham kiến Thánh Hoàng bệ hạ!"

Ngô Bình: "Liễu tướng quân, ngươi có biết Đại Khả Hãn ở đây không?"

Liễu Phi Long nói: "Thưa bệ hạ, thần đã nghe nói người này không hề tầm thường, từng viết thư thỉnh bệ hạ đề phòng người này. Đồng thời, thần cũng hết sức chú ý mọi hành động của người này, mấy tháng gần đây Đại Khả Hãn đã chinh phục mười mấy bộ lạc lớn trên thảo nguyên ở gần đó."

Ngô Bình nhướng mày: "Xem ra người này rất có dã tâm, một lát nhất định phải cảnh cáo hắn."

Lúc này, tiếng ngựa phi nước đại ầm ầm từ xa vang lên, một đội gồm 100.000 kỵ binh bày trận tiến đến, người cầm đầu cưỡi một con ngựa đen khổng lồ, người này cao hơn hai mét, tay cầm một cây kích dài, lông mày nhô lên, miệng rộng và đoi mắt như ngọn đuốc.

Khi Lang Thần nhìn thấy ông ta, liền hét lớn: "Chủ nhân, tiểu nhân bất tài!"

Người cưỡi ngựa chính là Đại Khả Hãn, ông ta nhìn Ngô Bình, bình tĩnh nói: "Đông Huyền Thánh Hoàng, nghe danh ngươi đã lâu, kẻ dưới chân ngươi là người hầu của ta, xin ngươi hãy thả hắn ra."

Ngô Bình cười nói: "Tên khốn này đánh con trai của ta, ta không giết hắn là đã cho ngươi thể diện rồi, Ô Thiện, nhìn thấy bản Thánh Hoàng, ngươi còn không quỳ xuống?"

Ô Thiện hừ lạnh: "Ô Thiện ta đây, là người kế thừa Vu Đạo, gánh vác trọng trách khôi phục Vu Đạo, làm sao có thể quỳ bái một hoàng đế thế tục như ngươi được?"

Ngô Bình bình tĩnh nói: "Ở trên địa bàn của ta mà còn dám mạnh miệng như vậy, ngươi rất can đảm."

Ô Thiện nhướng mày: "Thánh Hoành cũng không có gì đặc biệt, Ô Thiện ta không sợ!"

"Thật sao?" Ngô Bình hừ lạnh một tiếng: "Vậy hãy cho ta xem bản lĩnh của ngươi đi, ta muốn xem thử là ngươi mạnh miệng hay là có bản lĩnh cứng rắn."

Ô Thiện chĩa cây kích dài trong tay về phía Ngô Bình, hét lớn: "Đông Huyền Thánh Hoàng, ngươi có dám đánh với ta một trận không?"

Ngô Bình bình tĩnh nói: "Ta chỉ dùng một kiếm, nếu ngươi không chết, ta sẽ thừa nhận thân phận Đại Khả Hãn của ngươi."

Vừa dứt lời, Thần Tiêu Kiếm đã ở trong tay, chém vào không trung, một thanh kiếm khổng lồ giáng xuống, Ô Thiện giơ cây kích lên đón đỡ, nửa cơ thể lún xuống đất. Sức mạnh khủng khiếp khiến quần áo của ông ta bung ra, xương cốt kêu lạch cạch.

Ngô Bình chỉ dùng sức một chút, lúc này dùng thêm một chút lực, thanh kiếm khổng lồ giáng xuống từng chút một, thấy sắp chém trúng đầu Ô Thiện, ông ta rốt cuộc không thể chống cự được nữa, gầm lên điên cuồng: "Ta chịu thua!"
 
Back
Top