Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 110: Chương 110



Cái... cái gì?

Muốn cùng nàng sống yên ổn qua ngày?

Hàn Diệp chẳng phải đã điên rồi sao?

La Vân Khỉ sắc mặt cứng đờ, hồi lâu sau mới gắng gượng nặn ra một nụ cười vừa lúng túng lại không mất phần tao nhã.

“Hàn Diệp, thiếp nghĩ... phu thê ta nên nghiêm túc ngồi xuống nói chuyện một phen.”

Hàn Diệp trầm tĩnh nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm như biển. “Nàng muốn nói gì?”

La Vân Khỉ rút tay lại, liên tiếp hít sâu hai hơi.

“Thiếp biết chuyện Quan phu tử khiến chàng buồn lòng, nhưng điều đó không có nghĩa là kẻ có học trên đời đều giống ông ta. Người có đức hạnh vẫn là phần nhiều. Huống chi trấn trên không chỉ có một thư viện. Chẳng phải chàng từng nói, tâm nguyện lớn nhất của phụ thân là thấy Hàn gia rạng danh hiển hách hay sao? Vậy nên, dù thế nào, cũng không thể buông bỏ.”

Hàn Diệp thần sắc điềm đạm, gương mặt tuấn tú tựa nước lặng không gợn sóng.

“Lời nàng có lý. Thế nhưng sống cho tốt, cũng chẳng có gì sai trái. Thiên Long quốc đông đúc như vậy, người làm quan rốt cuộc cũng chỉ là số ít. Thay vì cả đời tranh danh đoạt lợi, chi bằng sống thanh bình an ổn một kiếp người.”

“Nhưng... chẳng lẽ tướng công không muốn cứu vớt lê dân khỏi nước sôi lửa bỏng? Chỉ khi bước chân vào quan trường, chàng mới có thể thực hiện chí lớn.”

Hàn Diệp khẽ mỉm cười: “Thiên Long quốc mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, có minh quân lương tướng, cần gì đến ta nhọc lòng? Chỉ cần được ở bên nàng là đủ rồi.”

La Vân Khỉ đổ mồ hôi lạnh.

Xong rồi, hỏng hết rồi, kịch bản hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo rồi!

Nàng lập tức nghiêm mặt, chính khí lẫm liệt:

“Nam tử hán đại trượng phu, há lại lo không có thê tử? Phải lấy đại sự làm trọng, chẳng thể lụy vì nhi nữ tình trường.”

Hàn Diệp lắc đầu, giọng nói rõ ràng kiên định:

“Lời ấy sai rồi. Phận làm con cháu, trước phải thành gia lập nghiệp, hưng thịnh tông đường, truyền nối hương hỏa, mới là việc ta nên làm. Không lo được gia đình, thì nói gì đến quốc gia đại sự?”

La Vân Khỉ tức đến dậm chân thình thịch.

“Nói nhảm! Đó là lời trong sách thánh hiền nào dạy thế?”

Nàng đây đường đường là người từng học mười sáu năm, sao chưa từng nghe đến lý lẽ kiểu đó?

Hàn Diệp cười khẽ, tay chắp sau lưng:

“Giờ nàng đã biết rồi đấy. Từ nay về sau, ta lo cày cấy, nàng lo dệt vải, phu thê đồng tâm, há chẳng phải chuyện đẹp?”

“Đẹp cái đầu chàng ấy!” La Vân Khỉ giận đến mức bỏ chạy vào trong phòng.

Vừa nấu cơm vừa suy nghĩ, tuyệt đối không thể để Hàn Diệp tiếp tục như vậy. Bất luận thế nào cũng phải kéo cốt truyện trở về đúng đường.

Nhưng kéo thế nào?

Hắn là thư sinh, trong bụng toàn là lễ nghĩa kinh thư, nàng căn bản chẳng đấu nổi miệng lưỡi của hắn.

Đúng là đau đầu!

Khi ăn cơm, La Vân Khỉ lại cố gắng khuyên nhủ từng bước.

Nào ngờ nàng nói một câu, Hàn Diệp đáp lại tám trăm câu, La Vân Khỉ bị nói đến mức không còn đường lui, đành cắp bát bỏ chạy.

Lên chợ, La Vân Khỉ tìm đến Tạ Tường Vi, nghe xong chuyện biến hóa của Hàn Diệp, Tạ Tường Vi cũng giật mình không ít.

“Tỷ phu rốt cuộc bị sao vậy?”

La Vân Khỉ lấy ra một quả táo, bẻ làm hai nửa, đưa cho Tường Vi một nửa.

Hai người ngồi phía sau quầy giày, vừa gặm táo vừa bàn mưu tính kế đối phó Hàn Diệp.

Tạ Tường Vi bỗng bật cười khúc khích:

“Tỷ phu cứ khăng khăng đòi nối dõi tông đường, có khi nào là vì... muốn tẩu tử rồi?”

La Vân Khỉ bị nàng trêu đến đỏ bừng cả mặt, tức tối cắn một miếng táo thật mạnh, miệng lúng búng:

“Muốn gì mà muốn! Rõ ràng là bị Quan phu tử k*ch th*ch quá mức, phải nhanh chóng nghĩ cách giúp hắn vực dậy tinh thần!”

Tạ Tường Vi ngẫm nghĩ rồi nói:

“Hay là... đại tỷ mua ít sách cho tỷ phu? Biết đâu huynh ấy xem rồi lại khơi lại hứng thú thì sao?”

La Vân Khỉ mắt sáng rỡ, lập tức gật đầu:

“Biện pháp hay lắm! Muội có biết tiệm sách nằm ở đâu không?”

Tạ Tường Vi mím môi cười đáp:

“Biết chứ, muội dẫn đại tỷ đi.”

“Không vội, bán hết đồ trước đã.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 111: Chương 111



La Vân Khỉ đè lại cánh tay đang chuẩn bị dọn hàng của Tường Vi, chợt nhớ đến cửa tiệm mình đã mua vẫn còn bỏ không. Nếu không vì chuyện xảy ra bất ngờ này, siêu thị của nàng đã sớm khai trương rồi.

“Tường Vi, ngày mai muội đến trông cửa tiệm nhé. Tỷ đã mua được một cửa hàng gần đây, lúc tỷ không có mặt, muội có thể giúp trông coi luôn quầy hàng.”

“Á, đại tỉ đã mua được tiệm rồi, ở đâu vậy?”

Tạ Tường Vi rất vui mừng, trong lòng thật sự hạnh phúc thay cho La Vân Khỉ.

“Chính là chỗ đó.”

La Vân Khỉ dẫn Tạ Tường Vi đến, mở cửa ra, trong tiệm vẫn còn vài bình dầu đậu không dễ hư hỏng, để giấu diếm người ngoài, La Vân Khỉ đã thay đổi sang những hũ mới mua.

Nhìn La Vân Khỉ sắp xếp cửa tiệm ngăn nắp gọn gàng, Tạ Tường Vi không khỏi thốt lên cảm khái từ tận đáy lòng.

“Tỷ phu có thể cưới được đại tỉ tài giỏi như vậy, nhất định là tích được phúc mấy đời.”

La Vân Khỉ bị vẻ mặt cường điệu của nàng làm cho bật cười, chỉ tay về phía một khoảng đất trống trước cửa tiệm nói: “Đây là dành cho muội, đợi ta về sẽ bảo tỷ phu muội viết cho muội một biển hiệu, sau này không cần phải ngồi ngoài chợ nữa.”

Tạ Tường Vi cảm động đến mức rơi nước mắt, ánh mắt đỏ hoe.

“Đa tạ đại tỉ.”

La Vân Khỉ vỗ vai nàng một cái, vẻ mặt phóng khoáng: “Muội đã gọi ta là đại tỉ rồi, còn khách khí làm gì.”

Tạ Tường Vi mạnh mẽ gật đầu, chạy ra ngoài lấy sạp giày của mình.

La Vân Khỉ tranh thủ lúc này, bày thêm ít rau quả, và nói qua về giá cả cho Tạ Tường Vi biết.

Hoàn thành hết mọi thứ, trong lòng cũng cảm thấy rất mãn nguyện.

Sau đó hai người đi đến tiệm sách mua mấy cuốn sách, rồi mỗi người trở về nhà mình. Trước khi đi, La Vân Khỉ đưa cho Tạ Tường Vi một chiếc chìa khóa cửa tiệm.

La Vân Khỉ ôm một đống sách lớn trở về nhà, Hàn Diệp có phần ngạc nhiên, vội vã chạy đến đón lấy.

“Nàng mua nhiều sách như vậy làm gì?”

La Vân Khỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Thiếp muốn có một ngôi nhà vàng, thiếp muốn có mỹ nhân như ngọc, đọc sách một chút chẳng lẽ không được sao?”

Hàn Diệp “ừ” một tiếng, rồi mang sách vào phòng bên, sau đó lại chạy ra sân sau để đào đất.

Thấy đại ca bỗng nhiên rất hứng thú với đất đai, Hàn Mặc cũng cảm thấy kỳ lạ.

“Tẩu tử, đầu đại ca có phải hỏng rồi không?”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Mặc, La Vân Khỉ không nhịn được mà cười.

“Đừng để ý đến hắn, hắn thích đào đất thì cứ để hắn đào.”

Trên đường về, nàng cũng nghĩ thông suốt rồi, cứ ép buộc cũng không phải là chuyện tốt, phải để Hàn Diệp tự mình thích thú, nếu hắn thật sự có tài làm quan, tự nhiên sẽ vượt qua khó khăn trong lòng và đứng lên lại.

Tuy nhiên, nàng vẫn muốn chọc giận Hàn Diệp một chút.

Ăn cơm xong, nàng nói: “Ngày mai thiếp chuẩn bị đưa Hàn Mặc đi học đường.”

Hàn Mặc lập tức bỏ đũa xuống. “Tẩu tử, thật sao?”

La Vân Khỉ nhún vai. “Đương nhiên, tẩu tử từ trước đến giờ có bao giờ lừa đệ đâu?”

Nói xong, nàng lén liếc nhìn Hàn Diệp, thấy hắn vẫn cầm bát, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, như không nghe thấy gì, không khỏi nghiến chặt hàm răng.

Hàn Mặc vui mừng nhảy cẫng lên. “Ồ, ồ, vậy đệ cũng có thể đi học rồi!”

La Vân Khỉ cười nhìn hắn. “Đúng vậy, đại ca đệ muốn làm ruộng thì cứ để hắn làm đi, về sau Hàn gia chúng ta sẽ dựa vào đệ đó.”

Hàn Diệp tay cầm bát hơi khựng lại một chút, rồi nhanh chóng tiếp tục ăn.

La Vân Khỉ không nhịn được mà cười thầm, không tin hắn không có chút cảm giác gì với việc học hành.

Sau đó nàng quay sang Hàn Dung nói: “Hôm nay tẩu tử đã mua một ít sách, sau này tẩu tử sẽ làm thầy dạy muội học ở nhà.”

Hàn Dung cũng vui mừng nhảy cẫng lên. “Đa tạ tẩu tử, tẩu tử thật tốt với muội.”

La Vân Khỉ cong môi cười: “Đương nhiên rồi, tẩu tử thích nhất là người đọc sách. Tối nay tẩu tử sẽ ở lại với các ngươi, còn kể cho các ngươi nghe câu chuyện Đường Tăng đại chiến với Phù Lục Nhi.”

Hàn Dung lập tức trèo lên đùi nàng. “Tẩu tử, muội muốn nghe chuyện công chúa Bạch Tuyết thông minh đấu với Ngưu Ma Vương.”

“Được, tẩu tử sẽ kể cho muội nghe.”

Đột nhiên, Hàn Diệp buông bát xuống, giọng lạnh lùng nói: “Không được, các ngươi đã lớn rồi, không thể ngủ chung với tẩu tử nữa.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 112: Chương 112



Hàn Dung bỗng dưng không vui, giọng non nớt cất lên hỏi:

"Vì sao lại không được?"

Hàn Diệp nghiêm mặt đáp lời:

"Bởi vì tẩu tẩu là nương tử của ta, cư nhiên nàng phải ở bên ta."

La Vân Khỉ trừng mắt liếc hắn một cái, khó chịu nói:

"Chàng đâu có thích học hành, đi theo làm gì? Dung nhi, đi nào, tẩu tẩu dạy muội đọc sách."

Hàn Diệp quay đầu nhìn La Vân Khỉ, nhíu mày hỏi:

"Chẳng phải nàng không biết chữ sao, dạy thế nào?"

La Vân Khỉ hé môi, song lại không đáp được.

Lúc đọc thơ Cúc Hoa, nàng đúng là đã nói vậy.

Hàn Mặc cười hì hì, đắc ý nói:

"Đó là tẩu tẩu gạt huynh đấy, tẩu biết nhiều chữ lắm, còn dạy đệ nữa kia."

Hàn Dung lập tức giơ tay nhỏ lên:

"Đúng rồi, muội cũng được tẩu tẩu dạy mà."

Hàn Diệp nhíu mày, trong mắt lộ vẻ suy tư.

Lẽ nào... bài thơ kia thật sự là do La Vân Khỉ làm ra?

Hắn quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng đã đứng dậy, bắt đầu thu dọn bàn ghế.

Dọn dẹp xong, nàng dắt Hàn Dung và Hàn Mặc ra sân, dạy cho hai đứa trẻ một bài thơ mà trẻ con mẫu giáo cũng thuộc.

"Tẩu tẩu hôm nay dạy các ngươi một bài thơ. Sau này phải học tinh thần của cỏ dại, làm một Tiểu Cường không dễ gì bị diệt trừ."

Hai đứa trẻ đồng thanh:

"Vâng, tụi đệ / muội nghe lời tẩu tẩu."

La Vân Khỉ nghiêm túc, bắt chước dáng vẻ cổ nhân, vừa gật gù vừa đọc:

"Ly ly nguyên thượng thảo,

Nhất tuế nhất khô vinh.

Dã hỏa thiêu bất tận,

Xuân phong xuy hựu sinh."

Hai đứa nhỏ cũng bắt chước nàng, gật gù lặp theo.

Hàn Diệp đứng nơi cửa, nhìn La Vân Khỉ đang chăm chú viết từng nét chữ lên đất, ánh mắt dần trở nên thâm sâu.

Quả nhiên nàng biết chữ.

Mà bài thơ này, hắn chưa từng nghe qua.

Ngôn từ giản dị, dễ vào tai, song trong đó dường như ẩn chứa đạo lý sâu xa.

Bất giác hắn lẩm bẩm:

"Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh... xuân phong xuy hựu sinh..."

Trong khoảnh khắc, tựa hồ bỗng nhiên đại ngộ, như có luồng sáng xoẹt qua tâm trí.

Hắn, Hàn Diệp, chẳng khác gì cỏ dại, thiêu không sạch, xuân đến lại sinh.

Việc của Quan phu tử là do hắn mù quáng tin người, nhận giặc làm thầy. Phụ thân uổng mạng, sớm đã là sự thực, khó bề xoay chuyển. Nghĩ nhiều cũng ích gì?

Nếu bởi chuyện cũ mà tự chán ghét học vấn, thì còn mặt mũi nào đối diện với người đã khuất?

La Vân Khỉ nói cũng chẳng sai. Người học vấn trong thiên hạ nhiều như lá rụng mùa thu, chẳng lẽ ai cũng như phu tử kia sao? Nếu vậy thiên hạ đã sớm đại loạn, đâu còn cảnh an cư lạc nghiệp hôm nay?

Nghĩ đoạn, hắn lập tức quay về phòng nhỏ, mở ra quyển sách mà La Vân Khỉ đã mua.

La Vân Khỉ vui trong lòng, nhẹ nhàng nhón chân rón rén đi theo nhìn trộm.

Hai đứa nhỏ cũng học theo, chen chúc đứng nơi cửa.

Thấy Hàn Diệp lưng thẳng tắp, chuyên chú đọc sách, La Vân Khỉ mỉm cười không thành tiếng, rồi dẫn hai đứa nhỏ rời đi.

Hàn Mặc ghé tai hỏi nhỏ:

"Tẩu tẩu, tẩu nói đưa đệ đi học đường, là để gạt đại ca đúng không?"

La Vân Khỉ đáp:

"Tất nhiên không phải. Tẩu đã tìm được nơi thích hợp, ngày mai sẽ đưa đệ đến đó."

Mắt Hàn Mặc lập tức sáng lên:

"Đa tạ tẩu tẩu!"

Hàn Dung bỗng mím môi:

"Nhưng... nếu cả hai ca ca đều học hành, ai chơi với muội đây?"

La Vân Khỉ xoa đầu bé, cười bảo:

"Tất nhiên là tẩu tẩu rồi. Sau này muội cùng tẩu ra chợ, chúng ta kiếm thật nhiều tiền."

Hàn Dung tròn mắt hỏi:

"Chợ là gì vậy?"

"À... là nơi gì cũng có bán."

"Vậy muội muốn đi chợ!"

"Được, ngày mai chúng ta cùng đi."

Vì không muốn làm phiền Hàn Diệp, La Vân Khỉ dọn đến ở cùng hai đứa nhỏ.

Đêm đó, nàng không biết đã nhìn trộm sang phòng Hàn Diệp bao nhiêu lần, chỉ thấy đèn luôn sáng, trong lòng vừa an tâm vừa xót xa.

Cái người ngốc này, không đọc thì thôi, chứ hễ học là quên cả bản thân.

Mấy lần nàng muốn vào khuyên hắn, nhưng rồi đều nén lại. Khó khăn lắm hắn mới có lại hứng thú, không thể làm gián đoạn.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 113: Chương 113



Hôm sau, nàng hiếm khi dậy sớm, lập tức chạy sang phòng nhỏ.

Chỉ thấy Hàn Diệp nằm gục trên án thư ngủ quên, bên cạnh là sáp nến nhỏ giọt đầy bàn.

Nàng không khỏi thở dài, khẽ đẩy vai hắn:

"Muốn ngủ thì lên giường ngủ, đừng như đứa trẻ thế, lớn bằng này rồi, lại để thiếp lo lắng."

Hàn Diệp hé mắt, tròng mắt đỏ ngầu:

"Ta không sao."

Hắn lập tức nắm tay La Vân Khỉ, thấp giọng nói:

"Nương tử, đa tạ nàng."

La Vân Khỉ khẽ mỉm cười, đôi mắt trong veo long lanh ánh nước, giọng điệu nũng nịu:

"Tạ ơn gì chứ? Nếu thật lòng, thì hãy cố học hành, tương lai làm Tể tướng cho thiếp xem."

Hàn Diệp khẽ bật cười, đứng dậy nói:

"Khẩu khí của nàng không nhỏ."

La Vân Khỉ đắc ý ngẩng cằm, dáng vẻ vô cùng lanh lợi:

"Tất nhiên rồi, ta không dám mơ chàng làm hoàng đế, chẳng lẽ đến Tể tướng cũng không dám nghĩ?"

Hàn Diệp ôm nàng vào lòng, trong mắt tràn đầy thâm tình.

"Được! Hàn Diệp ta hôm nay lập thệ, nhất định phải làm Tể tướng của Thiên Long quốc."

La Vân Khỉ liền chống nạnh, đưa tay điểm lên trán hắn:

"Đây là tự chàng nói đấy nhé, thiếp đã ghi vào sổ rồi. Nếu chàng không làm được, chính là phụ lòng thiếp."

Thấy bộ dáng yêu kiều mà bướng bỉnh của nàng, Hàn Diệp động lòng, kéo nàng vào lòng mình.

"Nếu ta không làm được, thì..."

La Vân Khỉ lập tức bịt miệng hắn, nũng nịu nói:

"Không được thề bậy, ra ăn cơm thôi. Một lát thiếp đưa Hàn Mặc đến học đường, Dung nhi cũng sẽ theo thiếp ra cửa hàng, chàng cứ an tâm ở nhà đọc sách."

"Cửa hàng?"

Hàn Diệp hơi kinh ngạc.

La Vân Khỉ cười đẩy hắn ra, khẽ ho một tiếng:

"Thiếp đã mua một cửa tiệm ở chợ, lại tìm được một nguồn hàng cung ứng rau quả và gạo. Vốn định nhờ chàng viết tấm biển treo lên khai trương, ai dè lại xảy ra chuyện của Lý Thận. Nếu chàng không nhắc, thiếp còn quên mất. Mau viết cho thiếp tấm biển, thiếp đem đi dán ngay."

Sợ Hàn Diệp nghi ngờ lung tung, nàng không dám nói là do mình lấy ở ‘Siêu thị’, nên bịa ra một nguồn hàng.

Quả là, nói dối một lần, phải dùng thêm nhiều lời dối để che đậy.

La Vân Khỉ rất ghét việc nói dối, chỉ mong Hàn Diệp sớm ngày công thành danh toại, để chấm dứt cuộc sống mệt mỏi rối rắm này.

May mắn thay, Hàn Diệp cũng không hỏi han gì thêm, liền lập tức đi lấy bút mực. Vốn dĩ La Vân Khỉ còn đang suy nghĩ nên đặt một cái tên thật nhã nhặn thanh tao, ai ngờ Hàn Diệp đã vung bút một cái, mạnh mẽ viết xuống hai chữ to tướng: La Ký.

La Vân Khỉ có phần kinh ngạc. Ở hiện đại, siêu thị nàng mở cũng mang tên La Ký, không ngờ đến thời cổ đại lại một lần nữa trùng hợp đến vậy. Quả nhiên trên đời mọi sự đều do mệnh trời sắp đặt, tựa hồ đã định sẵn từ lâu.

Sau đó, nàng lại nhờ Hàn Diệp viết thêm một tấm biển hiệu đứng, đề bốn chữ: Tường Vi Hài Phường.

Thấy nét chữ bay bướm khoáng đạt, khí thế lẫm liệt, La Vân Khỉ không khỏi gật đầu liên tục, trong lòng tán thưởng.

Chữ đẹp Chữ đẹp! Nếu ở hiện đại, nhất định là chữ đáng giá ngàn vàng.

Nhắc đến hiện đại, tâm tình nàng bỗng chùng xuống.

Không biết mẹ nơi ấy giờ ra sao, mất đi nàng rồi, một mình liệu có thể sống tốt không...

"Thế nào?"

Thấy La Vân Khỉ mắt đỏ hoe, Hàn Diệp vội vàng lên tiếng hỏi han.

"Không sao." La Vân Khỉ hít hít mũi, gượng cười đáp:

"Chữ của chàng viết đẹp quá, khiến thiếp cảm động mà rơi lệ."

"Hả?"

Hàn Diệp ngẩn người, há miệng kinh ngạc.

La Vân Khỉ bật cười khúc khích, nói:

"Chàng đọc sách đi, thiếp ra ngoài một lát."

Hàn Mặc và Hàn Dung sớm đã đứng đợi ngoài sân, khí thế sẵn sàng.

La Vân Khỉ một tay nắm lấy một đứa, dắt hai tiểu hài tử rời khỏi cửa nhà.

Sau khi đưa Hàn Mặc tới thư viện tên là Mặc Hương Thư Viện, nàng liền dẫn Hàn Dung đến chợ.

Tạ Tường Vi đã tới từ sớm, nghe tin Hàn Diệp đã đề cho mình một tấm biển, vui mừng không thôi, lập tức đem dán lên tường.

Hai người vừa mới bận rộn xong, cửa hàng liền có khách bước vào — một phụ nhân mặc váy lụa hoa, phía sau là hai tiểu tư tỳ tùng.

Chính là La Kim Quế, người luôn cậy thế làm cao, mũi hếch tận trời.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 114: Chương 114



“Chậc chậc, bản lĩnh cũng không tồi, lại dám mở cửa hàng buôn bán!”

La Kim Quế khoanh tay sau lưng, thong dong đi một vòng trong tiệm, gương mặt son phấn dày tới nửa tấc, như muốn ngẩng đầu lên trời.

La Vân Khỉ lúc này mới nhớ ra, sòng bạc nhà La Kim Quế hẳn cũng đã khai trương rồi.

Miệng thì lạnh lùng cất tiếng:

“Liên quan gì đến ngươi? Muốn mua thì mua, không mua thì xin mời cút.”

La Kim Quế hừ một tiếng khinh miệt:

“Chưa từng nghe có đạo lý mở cửa hàng mà đuổi khách. Cho dù không mua, lẽ nào không được nhìn một cái?”

Hôm nay, nàng ta mang theo hai tên thủ hạ, lại thấy Hàn Diệp chẳng có mặt ở cửa tiệm, lập tức xem thường La Vân Khỉ chẳng ra gì.

La Vân Khỉ lập tức bước ra, chắn ngay trước mặt nàng ta:

“Không được nhìn. Chỗ này không hoan nghênh ngươi.”

La Kim Quế nhếch môi cười lạnh:

“Bổn cô nương cứ nhìn đó, ngươi làm gì được ta?”

Hai tên hầu cận liền tiến tới, một trái một phải, kẹp La Vân Khỉ vào giữa.

Tạ Tường Vi vội vã chạy lại, cố nén sợ hãi mà hỏi:

“Cô nương, rốt cuộc ngươi muốn mua gì?”

Thấy nàng run giọng, La Kim Quế càng được đà, thẳng tay xô Tạ Tường Vi ra một bên.

“Cút qua một bên cho ta!”

Hàn Dung lập tức nhào tới, ôm chặt lấy chân La Kim Quế, trợn tròn đôi mắt nhỏ hét lên:

“Người xấu! Sao ngươi lại đẩy tẩu tử của ta?”

La Vân Khỉ sợ Hàn Dung bị thương, vội bế bé lên.

“Dung nhi ngoan, đừng nói gì.”

La Kim Quế hừ lạnh:

“Con oắt con, coi như ngươi tránh nhanh!”

Tạ Tường Vi bị xô trúng kệ trưng bày táo đỏ, mấy quả táo đỏ au lăn xuống đất.

La Kim Quế nhặt một quả lên, thấy lạ lẫm liền chỉ tay sai khiến:

“Đem hết mấy thứ này gói lại cho ta!”

La Vân Khỉ lạnh giọng:

“Một lượng bạc.”

La Kim Quế cười khẩy:

“Chớ mơ tưởng. Một đồng ta cũng không thèm trả cho tiện nhân nhà ngươi. Đi!”

“Đứng lại cho ta!”

La Vân Khỉ đặt Hàn Dung xuống đất, giang tay chắn trước cửa.

Ngày đầu khai trương đã gặp loại người ăn vạ, sau này còn buôn bán gì nữa?

La Kim Quế khoanh tay ra lệnh:

“Đẩy nó ra!”

Hai tên hầu cận lập tức xông lên, như hổ đói mà đẩy La Vân Khỉ sang một bên.

Nhìn ba người kia ung dung rời đi, La Vân Khỉ giận tới mức nghiến răng ken két.

Tạ Tường Vi siết tay, thấp giọng nói:

“Đại tỷ, hay là… để muội đi tìm nhị ca nhé?”

“Không cần. Dù sao đồ vẫn còn. Hôm nay mới mở hàng, tạm nhẫn nhịn nàng ta một lần.”

Nàng còn dặn Hàn Dung không được kể chuyện này cho Hàn Diệp, bởi đã từng buôn bán, nàng hiểu rõ: tức giận sẽ làm hỏng chuyện mua bán, nhất là ngày đầu khai trương.

Cố gắng hết sức mới áp xuống cơn giận.

La Kim Quế… sớm muộn gì ta cũng bắt ngươi phải khóc!

Thề xong, La Vân Khỉ lại bày thêm vài quả táo mới lên kệ.

Chỉnh lại tâm trạng, rồi cùng Hàn Dung ra đứng trước cửa hàng rao hàng mời khách.

Vì hàng hóa phong phú, giá lại rẻ, chỉ trong buổi sáng đã bán được hơn bảy mươi đồng bạc, nhiều thứ thậm chí bán sạch. Vì siêu thị phải chờ đến nửa đêm mới “làm mới kho hàng”, nên nàng bèn giúp Tạ Tường Vi rao hàng bán giày.

Khi chợ tan, giày của Tạ Tường Vi cũng bán hết, cửa hàng không còn mấy món, La Vân Khỉ bèn quyết định đóng cửa, thuận tiện cùng Tạ Tường Vi đi lấy vải vụn như thường lệ.

Lúc đang đóng cửa, cảm giác gai lạnh nơi lưng lại nổi lên lần nữa.

Ngoảnh đầu nhìn, nhưng chẳng thấy bóng dáng khả nghi nào, nàng liền kéo Tạ Tường Vi đi tiếp.

Vì thường xuyên đến lấy vải vụn, họ đã thành khách quen của lão chưởng quầy. Như thường lệ, La Vân Khỉ không lấy không, mà còn mang chút hàng đổi cho lão.

Tạ Tường Vi cõng bao vải, trong lòng lại dâng trào nỗi hổ thẹn.

Vừa rồi La Vân Khỉ bị kẹp hai bên, nàng thậm chí không dám giúp một tay, ngay cả đứa trẻ sáu tuổi còn dũng cảm hơn, khiến nàng thấy mình không xứng làm “tam muội”. Trong lòng âm thầm thề: nếu có lần sau, dù có liều mạng, cũng không để đại tỷ chịu ấm ức nữa!

La Vân Khỉ biết tính Tạ Tường Vi nhút nhát, trong lòng chưa từng trách móc, bởi mỗi người có bản tính riêng, đâu thể bắt ai cũng mạnh mẽ như mình.

Ra khỏi chợ, nàng dặn dò:

“Muội về nghỉ sớm đi, mai khỏi phải đến sớm thế, ngủ thêm một chút.”

Thấy La Vân Khỉ mỉm cười dịu dàng nhìn mình, Tạ Tường Vi càng thêm áy náy, đỏ mặt tía tai gật đầu, rồi quay người bước đi.

Nhìn theo bóng dáng nàng khuất dần, La Vân Khỉ khẽ thở dài.

Nữ tử như Tạ Tường Vi, hiền hòa như nước, mới xứng gọi là "nữ nhi". Còn nàng… đời này e là chỉ đáng làm “giả nam” như mẹ hay mắng.

Cùng lúc ấy, cách đó không xa, trong một cỗ xe ngựa tĩnh lặng, có hai nữ nhân – một già một trẻ – đang nghiến răng nhìn về phía La Vân Khỉ.

Hai người này chẳng phải mẫu tử La Kim Quế, mà chính là mẫu thân của Lý Thận, cùng một nữ tử trẻ tuổi vận la y màu tử sắc, chính là Lý Hương.

Lão phụ nhân cắn răng nghiến lợi, giọng đầy căm hận:

“Chính là con tiện nhân kia hại c.h.ế.t ca ca con! Nếu chẳng phải nó lẳng lơ quyến rũ đại ca con, thì sao đại ca con lại mất mạng? Hương nhi à, mẫu thân chỉ có mình con là nhi nữ, nếu con không báo được thù cho đại ca, mẫu thân c.h.ế.t cũng không nhắm mắt!”

Lý Hương siết chặt tay, gằn từng tiếng:

“Mẫu thân yên tâm, Hương nhi nhất định khiến nàng ta tan cửa nát nhà, thay đại ca báo thù trả hận!”

Mẫu thân Lý Thận lau lệ, lạnh giọng dặn:

“Ta muốn con quyến rũ kẻ họ Hàn kia, sau đó tìm cơ hội g.i.ế.c hắn, rồi giá họa lên đầu La Vân Khỉ!”

Lý Hương hung hăng gật đầu, trong mắt đầy sát ý:

“Mẫu thân cứ yên tâm, dù có dùng thủ đoạn gì, Hương nhi cũng sẽ khiến mẫu thân toại nguyện!”

“Được, nữ nhi ngoan của ta, quả nhiên không uổng công ta nuôi dưỡng con. Nếu cần gì, cứ việc nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ dốc hết sức vì con…”

Mà lúc này, La Vân Khỉ vừa khéo dắt theo Hàn Dung đi ngang qua xe ngựa, lại hoàn toàn không biết trong xe đang ẩn giấu một vầng sát khí thâm độc.

Nàng tâm trạng khoan khoái, vừa về tới cửa nhà đã dặn kỹ Hàn Dung:

“Tuyệt đối không được kể với Hàn Diệp chuyện La Kim Quế tới cửa gây sự hôm nay.”

Hàn Dung ngơ ngác gật đầu, ngoan ngoãn theo nàng bước vào trong sân.

Chỉ thấy Hàn Diệp tay cầm sách, một tay đặt sau lưng, đang đứng nơi sân vắng đọc sách nhỏ nhẹ.

Một thân áo dài màu lam, dáng vóc cao gầy mà rắn rỏi, vai rộng eo thon, tư thế ung dung mà không mất phần quý khí. Từng cử chỉ, từng ánh mắt đều toát lên vẻ thư sinh trầm ổn, khí độ bất phàm.

La Vân Khỉ không dám quấy rầy, lặng lẽ dắt Hàn Dung vào trong nhà.

Mãi đến khi nổi lửa bếp, Hàn Diệp mới hay La Vân Khỉ đã về. Nghĩ nàng bôn ba mệt mỏi, bèn chủ động xin đi đón Hàn Mặc.

Vừa ra tới cửa, đã bị La Vân Khỉ gọi khẽ:

“Chàng ở nhà đọc sách là được, thật sự không cần tới thư viện sao?”

Hàn Diệp cúi mắt, mỉm cười ôn hòa:

“Những sách này đã đủ dùng, dù đến thư viện, học cũng là mấy thứ như vậy.”

La Vân Khỉ chợt nhận ra – từ sau khi hắn gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, nụ cười dường như cũng nhiều hơn xưa.

So với thiếu niên lạnh lùng ngày trước, nay Hàn Diệp đã mang theo chút nhiệt huyết tuổi trẻ, sống động và gần gũi hơn.

“Nếu thế thì tốt. Cửa tiệm làm ăn cũng ổn, chút bạc ấy cũng chẳng đáng tiết kiệm làm gì.”

Hàn Diệp bỗng khom người hành lễ, cố tình kéo dài giọng trêu:

“Tiểu sinh tuân mệnh.”

La Vân Khỉ bật cười, giơ nắm tay nhỏ đ.ấ.m nhẹ một cái:

“Đi nhanh đi, Hàn Mặc còn đang đợi đó.”

Ngay khi Hàn Diệp khuất bóng nơi ngõ nhỏ, nơi cổng viện, một thân ảnh nữ tử vận y phục tím chợt lóe qua — rồi nhanh như chớp biến mất không một tiếng động.
 
Back
Top Bottom