Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại

Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại
Chương 1000



Ăn xong điểm tâm, Trương thị liền muốn sai người lên trấn trên đón Liên Chi Nhi.

“Nhà người ta cũng có xe.” Liên Thủ Tín nói với Trương thị: “Trời còn sớm, lát nữa bọn nhỏ sẽ tự tới mà.”

Ý của Liên Thủ Tín là bây giờ cố tình sai xe sang đón sẽ làm cho Ngô gia nghĩ rằng bọn họ thúc giục Liên Chi Nhi tới đây.

“Ta hiểu ý chàng.” Trương thị nghĩ một chút rồi xem thường nói: “Chỉ là ta muốn con gái, con rể và cháu ngoại tới đây sớm một chút không được sao? Cha mẹ chồng của Chi Nhi không phải người đa tâm như vậy. Bọn họ tự đi xe tới đây hay ta sai người tới đón cũng giống nhau thôi.”

Liên Thủ Tín liền cười cười, không nói gì. Bọn họ và Ngô gia qua lại nhiều năm, cũng hiểu rõ đối phương, lời Trương thị nói cũng không phải không có lý. Mọi người đều không phải hạng người thích soi mói, chuyện này làm thế nào cũng không ảnh hưởng. Kết quả là cả nhà làm theo lời Trương thị. Ngũ Lang tự mình dẫn người đánh xe lên trấn trên, rất nhanh sau đó liền đón gia đình Ngô Gia Hưng, Liên Chi Nhi và Đại Bảo quay về.

Đến thượng phòng, Ngô Gia Hưng, Liên Chi Nhi dẫn Đại Bảo quỳ xuống dập đầu chúc tết với Liên Thủ Tín và Trương thị. Hai người Liên Thủ Tín và Trương thị thấy ba người đều mặc quần áo mới, Ngô Gia Hưng khỏe mạnh sạch sẽ, Liên Chi Nhi mỹ miều, Đại Bảo đáng yêu mặc như cái bánh bao, đều vui không tả xiết. Hai người vội đỡ Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi đứng dậy, Đại Bảo lập tức được Trương thị ôm vào lòng.

Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi làm theo quy củ, mang theo không ít lễ vật tới đây, đồ dùng ăn mặc đều có đủ. Liên Thủ Tín và Trương thị cũng lấy lì xì đã sớm chuẩn bị ra.

Quy củ của nhà Liên Mạn Nhi là, dù bọn nhỏ có lớn, có trưởng thành thì ở trước mặt cha mẹ vẫn là tiểu hài tử. Vì vậy Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi đều được tiền mừng tuổi. Giống hệt như Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất, Tần Nhược Quyên, không hơn không kém.

Về phần Đại Bảo, trừ nén vàng nhỏ còn có khóa vàng do Trương thị mua trước đó vài ngày. Lúc bà đi dạo cửa hàng, thấy đẹp mắt liền mua, định tặng Đại Bảo vào năm mới.

Trừ Liên Thủ Tín và Trương thị, Ngũ Lang cùng Tần Nhược Quyên, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất đều chuẩn bị quà mừng tuổi cho Đại Bảo. Cả nhà đều nhìn Đại Bảo ngồi trên giường gạch, mắt nhìn đống lễ vật xếp thành một ngọn núi nhỏ trước mặt, cười đến nước miếng cũng chảy ra.

Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi cũng chuẩn bị lễ vật cho Ngũ Lang, Tần Nhược Quyên, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất, mấy người này đều có quà đáp lễ tương ứng. Chốc lát, trong căn phòng trang trí hài hòa, tiếng cười nói không dứt.

Ngô Gia Hưng ngồi được một lúc liền theo Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Tiểu Thất tới tiền viện. Trong thượng phòng chỉ còn mấy người Liên Mạn Nhi. Liên Chi Nhi và Đại Bảo cũng cởi áo khoác ngoài, lên giường ngồi. Tần Nhược Quyên chuẩn bị trà nước điểm tâm. Trương thị và Liên Mạn Nhi vừa chơi với Đại Bảo vừa nói chuyện với Liên Chi Nhi.

“… Hai vợ chồng Gia Ngọc không về sao?” Trương thị hỏi Liên Chi Nhi.

“Trước năm mới đã gửi thư tới, nói thân thể Gia Ngọc không ổn lắm, nôn ọe kịch liệt, đường xá xa như vậy, sợ xảy ra chuyện. Các nàng còn nói muốn tới. Ông bà nội Đại Bảo sai người đi chuyển lời, không cho các nàng đi.” Liên Chi Nhi liền nói: “Dù vậy, bên kia vẫn nói. Gia Ngọc không thể về, chồng Gia Ngọc dù sao cũng phải tới chúc tết… Biết mùng hai con về đây nên cố ý đổi sang mùng ba.”

“Cũng là người thấu tình đạt lý.” Trương thị liền nói.

Quan hệ giữa Liên Chi Nhi và Ngô Gia Ngọc rất tốt. Qua lại lịch thiệp nhún nhường nhau, lúc gặp chuyện cũng dễ nhờ vả. Để Liên Chi Nhi và Ngô Gia Ngọc có quan hệ tốt, Liên Mạn Nhi cũng đã tốn không ít thời gian và công sức. Đối xử thật lòng với nhau thì tình cảm luôn bồi dưỡng được.

“Cha mẹ chồng con hôm nay đều ở nhà chứ?” Trương thị lại hỏi Liên Chi Nhi.

“Cha mẹ cũng không nhàn rỗi.” Liên Chi Nhi cười nói: “Lúc chúng con ra ngoài để đến đây, hai người cũng ra ngoài. Hôm nay có hai chỗ mời ăn tiệc. Chắc đến lúc chúng con về, cha mẹ vẫn đang ở ngoài.”

“Cha mẹ chồng con đều luôn bận rộn.” Trương thị nghe xong cũng cười.

“Vợ Ngũ Lang, đừng thu xếp nữa.” Liên Chi Nhi thấy Tần Nhược Quyên còn đang sai người bày trái cây lên bàn, liền cười gọi: “Tới đây ngồi đi, tỷ muội chúng ta trò chuyện.”

“Đúng vậy, những chuyện kia để bọn nha đầu làm là được, con cũng lên giường ngồi đi, mấy mẹ con chúng ta vui vẻ trò chuyện.” Trương thị cũng gọi Tần Nhược Quyên.

“Đại Bảo, gọi mợ đi….” Liên Mạn Nhi liền ôm Đại Bảo, dạy nhóc gọi Tần Nhược Quyên là mợ.

Đại Bảo và Tần Nhược Quyên còn chưa quen thân, tiểu hài tử lúc nào cũng hiếu kì, liền rúc vào trong lòng Liên Mạn Nhi, đôi mắt mở to lấp lánh quan sát Tần Nhược Quyên.

“Tượng Khôi Tinh vàng này là ai tặng Đại Bảo thế?” Liên Mạn Nhi cầm tượng Khôi Tinh vàng từ trong đống quà của Đại Bảo, hỏi nhóc.

Khôi Tinh là vị thần chúa tể văn chương thời xưa của Trung Quốc, là thần thủ hộ học trò và người đi thi.

“Là… cậu, cậu cả.” Đại Bảo rất thích bức tượng Khôi Tinh vàng này, nhóc nhớ là do Ngũ Lang tặng.

“Đúng, là cậu cả, cũng là của mợ cả cho cháu đấy.” Liên Mạn Nhi cười nói với Đại Bảo.

DTV

Lúc này, Tần Nhược Quyên cũng tới ngồi lên giường, vươn tay muốn bế Đại Bảo. Mới đầu Đại Bảo còn hơi sợ người lạ, xấu hổ nên trốn trong lòng Liên Mạn Nhi không chịu ra. Trương thị, Liên Chi Nhi đều cười khuyên, nói với nhóc đó là mợ cả, rất thân với nhóc, hơn nữa còn rất thích nhóc nữa.

Lúc này Đại Bảo mới ra khỏi lòng Liên Mạn Nhi, hơi dè dặt để Tần Nhược Quyên bế mình.

Tần Nhược Quyên là chị cả trong nhà, cũng từng bế đệ đệ muội muội. Nhìn nàng vừa bế vừa dỗ dành Đại Bảo không có chút nào không quen. Đại Bảo dè dặt một lúc, cũng dần thích người mợ thơm ngào ngạt này. Nhóc cũng không dè dặt nữa, khua tay múa chân trong lòng Tần Nhược Quyên, còn “trò chuyện” với nàng.

Trương thị, Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi cũng không nhịn được cười.

Mấy mẹ con chơi cùng Đại Bảo một lúc thì Tiểu Thất dẫn người đi vào, bế Đại Bảo tới tiền sảnh. Do đã không còn sớm nên Tần Nhược Quyên cũng đứng dậy, dẫn theo nha đầu xuống bếp sắp đặt bữa trưa.

“… Không sai, không yếu đuối chút nào, là người trưởng thành…” Liên Chi Nhi khen Tần Nhược Quyên với Trương thị và Liên Mạn Nhi.

“Ừ, Ngũ Lang đã cưới đúng người vợ tốt.” Trương thị gật đầu: “Là người vợ có thể làm chủ nhà. Trước kia, mẹ cũng lo lắng, sợ cưới phải người yếu ớt, nóng nảy, khiến gia đình bất hòa, nhưng bây giờ lại rất tốt.”

“Con thấy nàng cũng không tự kiêu. Ở trước mặt chúng ta như vậy, lúc đối diện với Đại tẩu và Nhị tẩu cũng không ra vẻ ta đây. Người như vậy cũng hiếm có.” Liên Chi Nhi lại nói.

Trương thị và Liên Mạn Nhi đều gật đầu.

“… Cũng rất tốt. Không phải là manh cưới ách gả (ý là lấy chồng lấy vợ mà không biết gì về đối phương). Trước kia có quen biết. Khi đó muội và mẹ đã quan sát nàng, là người tâm lý, nói chuyện hành xử đều có tu dưỡng.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Một mặt là do chị dâu vốn có tính cách như thế. Mặt khác cũng do chúng ta ảnh hưởng.”

“… Tỷ con thì mẹ không nói làm gì, bên kia cũng không xoi mói gì.” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi: “Mạn Nhi, những ngày tới, con phải học tập chị dâu một chút, học những phép tắc làm dâu.”

“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu. Những ngày qua, Trương thị nói với nàng không ít những quy củ khi làm dâu. Hơn nữa, mấy ngày tới nàng quay lại phủ thành, còn muốn mời người dạy nàng. Liên Mạn Nhi cũng hiểu, trừ những quy củ kia còn có một thứ cực kì quan trọng, đó là nhập gia tùy tục.

Ví dụ như Tần Nhược Quyên gả vào Liên gia thì sẽ phải theo phép tắc của Liên gia. Sau này nàng vào Trầm gia cũng phải theo phép tắc của Trầm gia. Dù sao, việc bây giờ cả nhà coi trọng Tần Nhược Quyên như vậy có quan hệ rất lớn với việc Tần Nhược Quyên chủ động hòa hợp với không khí của Liên gia.

“Lúc ấy tỷ cũng mơ mơ hồ hồ đi tới.” Liên Chi Nhi liền nói: “Chắc chắn Mạn Nhi sẽ giống thế. Nhà người ta như vậy, chắc chắn phép tắc cũng không ít, nhân khẩu cũng nhiều… mẹ chồng của Mạn Nhi, cũng không phải là mẹ ruột…”

Ý của Liên Chi Nhi là nàng rất lo lắng cho cuộc sống sau này của Liên Mạn Nhi.

“Sau này chắc Mạn Nhi sẽ không được bớt lo như con.” Trương thị nói: “Nhưng chuyện này cũng có hai cách nói. Ngày đó, mẹ nói chuyện với bà ngoại con, còn các mợ của con. Thứ nhất, mẹ chồng không phải mẹ đẻ của chồng, vậy cũng… cũng may vị Đại phu nhân kia hình như luôn theo Đại lão gia sống bên ngoài, không ở nhà nhiều. Hơn nữa, Lục gia ở nhà làm chủ nhà, ngài ấy có thể làm chủ cho Mạn Nhi.”

Hiếm thấy Trương thị thế mà lại không dạy Liên Mạn Nhi phải đối xử chân thành với mẹ chồng. Mới đầu, lúc gả Liên Chi Nhi đi, Trương thị đã dặn đi dặn lại, muốn Liên Chi Nhi phải thật lòng đối xử với Ngô Vương thị.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, còn có kinh nghiệm của chính bản thân bà, Trương thị thật ra cũng không phải người hoàn toàn không biết thay đổi.

“… Mẹ chồng của Mạn Nhi không cùng một loại người với chúng ta… Vừa nhìn đã biết rất lợi hại, tâm cơ sâu….” Trương thị lại nói. Trương thị có ấn tượng rất tốt với Trầm Tam phu nhân nhưng đối với Đại phu nhân Thạch thị lại luôn có chút xa cách. Thật ra thì Thạch thị không nói hay làm gì, chỉ có thể nói là do khí tức của hai người khác nhau khá nhiều.

“Mẹ, tỷ, hai người cũng không cần lo lắng nhiều như vậy.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Con đoán rằng, sau này cũng không có trở ngại gì.”

Ở trước mặt mẹ ruột và chị ruột, Liên Mạn Nhi nói chuyện cũng không cần che giấu. Tất nhiên Thạch thị không dễ chọc, nhưng Thạch thị không có thực quyền ở Trầm gia.

“… Cư xử có lễ nghĩa, ai dám làm gì con. Chuyện khác cứ tùy duyên phận thôi. Con thấy, nếu có thể có mẹ chồng giống như mẹ thì con cũng thật có phúc.” Cuối cùng Liên Mạn Nhi vừa cười vừa nói.

“Con còn dám chê cười mẹ.” Trương thị thấy Liên Mạn Nhi chuyển đề tài tới trên người bà, cười mắng.

“Mạn Nhi thành thân, việc phải làm cũng không ít.” Liên Chi Nhi liền nói: “Hôm nay lúc đi, ông bà nội của Đại Bảo nói con và Gia Hưng hỏi một chút, có việc gì cần người giúp không, Gia Hưng có thể giúp gì không…”

“Nhà con cũng không ít việc, Gia Hưng cũng có việc của Gia Hưng… Hai ngày trước, mẹ chồng con cũng nói với mẹ…” Trong lòng Trương thị vui mừng, ngoài miệng lại nói.

“Mẹ, sao mẹ còn nói như vậy. Chuyện khác có thể so với chuyện chung thân đại sự của Mạn Nhi sao.” Liên Chi Nhi liền nói.

Trong lòng Trương thị vốn muốn để con gái và con rể tới giúp đỡ, biết Ngô gia bên kia là thật lòng thật ý, cũng vui vẻ gật đầu.

“… Các con đều đi cùng đi, mẹ phải làm chuyện của muội muội con thật đàng hoàng…”
 
Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại
Chương 1001



Ở nhà cũ tại Tam Thập Lý Doanh Tử đến mùng năm, ăn sủi cảo, bán mở hàng đầu năm xong, nhà Liên Mạn Nhi liền thu dọn hành lý, xe ngựa nối đuôi nhau về phủ thành. Trong đội xe về phủ thành lần này, trừ sáu người nhà Liên Mạn Nhi, còn dẫn theo hai người Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi.

Đại Bảo cũng được đi theo. Trương thị và Liên Chi Nhi, ngồi trong xe ngựa của Liên Mạn Nhi. Do xe ngựa của Liên Mạn Nhi được chế theo phẩm cấp của huyện chủ nên rộng rãi thoải mái hơn những xe khác trong nhà.

Dù còn trong tháng giêng nhưng kế tiếp sẽ phải chuẩn bị cho hôn lễ của Liên Mạn Nhi nên có rất nhiều việc cần thu xếp. Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi cũng tới đây giúp đỡ. Ngô Gia Hưng biết ăn nói, trên đường biết tùy cơ ứng biến, theo giúp đỡ Liên Thủ Tín, Ngũ Lang ở bên ngoài. Dù Liên Chi Nhi không giỏi bằng Ngô Gia Hưng nhưng cũng có thể ở bên trong giúp kiểm kê, coi sóc đồ đạc, đáng tin cậy hơn người khác.

Liên Thủ Tín và Ngũ Lang cũng rất vui lòng dẫn theo Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi. Cuộc sống của Ngô gia ngày càng sung túc, hai người này sau này cũng phải quản gia, xử lý công việc, bây giờ đi theo giúp đỡ cũng là một loại rèn luyện.

Dĩ nhiên, đây cũng là một cơ hội để quan lại nhà giàu ở phủ thành quen biết Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi, để hai người này có thể dung nhập vào vòng tròn giao thiệp của Liên gia ở phủ thành.

Ngoài ra, còn do nhân tố cảm tình. Liên gia có việc, cũng không lo không có ai giúp đỡ lo liệu. Nhưng hai người Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi tới giúp đỡ, ý nghĩa lại hoàn toàn khác. Ban đầu trước khi Liên Chi Nhi xuất giá, Liên Mạn Nhi luôn ở bên nàng. Bây giờ muội muội Liên Mạn Nhi sắp thành hôn, làm tỷ tỷ cũng nên ở bên muội muội của mình.

Trở lại phủ thành, vẫn sắp xếp cho Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi một tiểu viện để ở lại như cũ. Mỗi ngày Ngô Gia Hưng đều tới tiền viện giúp đỡ. Liên Chi Nhi thì dẫn Đại Bảo tới hậu viện, giúp Trương thị, Liên Mạn Nhi và Tần Nhược Quyên xử lý công việc.

Đại Bảo rất ngoan, chỉ cần có Liên Chi Nhi ở trước mặt, sẽ để tiểu nha đầu trông nom, chơi với nhóc, không khóc không quấy. Đây là điều mà hài tử ở tuổi của bé khó mà có được.

“Từ lúc nhỏ mà suy ra lúc lớn, sau này Đại Bảo trưởng thành cũng là người có tính tình tốt.” Liên Mạn Nhi khen Đại Bảo. Cha mẹ là người hiền lành, gia đình cũng hòa thuận, đối với Đại Bảo dù yêu thương nhưng không cưng chiều, Đại Bảo muốn lớn lên không đứng đắn cũng không dễ.

“Có nhớ ông bà nội không?” Lúc rảnh rỗi, mấy mẹ con uống trà ăn điểm tâm, nàng bế Đại Bảo dỗ dành bé.

“Dạ nhớ….” Đại Bảo ăn một miếng cao hoa quế, ngây thơ nói.

“Ông bà nội yêu thương cháu thật không tốn công.” Trương thị liền cười: “Chờ qua hai ngày nữa, ông bà nội cháu cũng tới.”

Vốn là Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi đi theo giúp đỡ, Đại Bảo để lại cho Ngô Vương thị bởi sợ nhóc đi theo, Liên Chi Nhi sẽ không có thời gian và tinh lực giúp đỡ xử lý công việc. Nhưng Liên Chi Nhi không nỡ xa Đại Bảo. Đại Bảo cũng còn quá nhỏ, không thể rời xa Liên Chi Nhi. Cũng do Liên Mạn Nhi nói không có gì đáng ngại, Liên Chi Nhi mới dẫn Đại Bảo theo.

Chỉ cần Liên Chi Nhi có thể tới, có thể giúp đỡ hay không đều là chuyện nhỏ. Hơn nữa, người trong nhà cũng nhiều. Nhiều nha đầu, gã sai vặt như vậy, cũng không sợ không ai trông Đại Bảo.

Ngô Ngọc Quý và Ngô Vương thị tất nhiên cũng phải tới tham gia hôn lễ của Liên Mạn Nhi, hai người không chịu tới uống rượu mừng suông, cũng nói muốn giúp đỡ. Chỉ là, trong tháng giêng, Ngô gia không ít việc. Vì vậy hai người để Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi dẫn Đại Bảo đi trước, bọn họ ở nhà lo liệu công việc xong mới tới.

Không chỉ Ngô Ngọc Quý và Ngô Vương thị, Triệu thị và Liên Diệp Nhi, còn có mấy người Trương Thanh Sơn, Lý thị cũng cùng tới.

Thời gian thắm thoắt trôi nhanh, phủ thành trải qua hai trận tuyết lớn, đảo mắt đã tới mười lăm tháng giêng. Mười sáu tháng giêng là lễ ăn hỏi của Trầm gia và Liên gia.

Ngày này, Liên Mạn Nhi dậy sớm, trang điểm cẩn thận, bị mọi người ngồi vây quanh trong nhà. Một phòng đầy người đang cười nói thì nghe thấy tiếng trống nhạc phía ngoài ngày càng tới gần, cũng biết là người tặng sính lễ của Trầm gia tới. Tiếp theo liền nghe thấy tiếng pháo nổ vang, đây là người tặng sính lễ của Trầm gia đã tới cửa, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Tiểu Thất dẫn người tiếp đón.

Quả nhiên có tiểu nha đầu chạy vào bẩm báo, nói là người tặng sính lễ của Trầm gia đã tới, đã được đón vào tiền sảnh đãi trà. Ngay sau đó, liền có tiểu nha đầu mang thiếp ghi danh sách lễ vật tới, mọi người cười chuyền nhau xem. Liên Mạn Nhi còn chưa xem xong thiếp thì phía trước đã sai người mang giấy hôn thú của Trầm gia tới cho nàng xem.

Cả khu trạch viện từ trên xuống dưới đều vui mừng, lại nghe thấy tiếng pháo nổ vang, đây là tiệc của Liên gia đã chuẩn bị xong, mời người của Trầm gia tới tặng sính lễ ngồi vào uống rượu.

Bên ngoài vui mừng, náo náo nhiệt nhiệt, trong phòng của Liên Mạn Nhi dù có hơi yên tĩnh nhưng cũng tràn ngập vui sướng. Ngày này, Liên Mạn Nhi không cần ra ngoài tiếp khách, chỉ ngồi trong phòng. Liên Chi Nhi dẫn theo Đại Bảo, còn có Liên Diệp Nhi ở trong phòng với nàng.

Phía ngoài mở tiệc, trong phòng cũng bày bàn nhỏ trên giường, bọn nha đầu ra vào như nước chảy, mang thức ăn lên. Liên Mạn Nhi chỉ chọn mấy món bọn tỷ muội thích ăn để lại, cũng bày đầy một bàn, ba tỷ muội và Đại Bảo ngồi quanh bàn cùng ăn cơm.

Đại Bảo còn nhỏ, lúc ăn cơm trên cổ đeo yếm, Liên Chi Nhi đút điểm tâm hầm nhừ cho Đại Bảo ăn.

“Mạn Nhi tỷ, vừa rồi muội ra ngoài nhìn, sính lễ Lục gia đưa tới bày đầy một sân, có bao nhiêu cái rương, muội cũng không đếm hết.” Liên Diệp Nhi cực kì hứng thú nói với Liên Mạn Nhi.

Đại Bảo đang ăn, nghe thấy Liên Diệp Nhi nói có nhiều hòm đồ tốt, tiểu tử này liền trở nên kích động.

“Đừng nghịch.” Liên Chi Nhi vội dụ dỗ Đại Bảo: “Ăn cơm đi đã, ăn no rồi mẹ và dì dẫn con ra ngoài xem.”

Bởi vì Liên Mạn Nhi luôn ngồi trong phòng, lúc nãy cũng chỉ nhìn danh sách sính lễ chứ chưa nhìn vật thật.

“Dạ” Đại Bảo là một hài tử nghe lời, Liên Chi Nhi nói vậy, nhóc liền ăn thật ngoan.

Bên này ba tỷ muội chậm rãi ăn cơm, đợi đến lúc bữa tiệc ở tiền sảnh tàn cuộc, người tặng sính lễ của Trầm gia rời đi thì cũng qua buổi trưa.

Mấy người Trương thị, Lý thị, Ngô Vương thị, Triệu thị tới, gọi Liên Mạn Nhi cùng đi xem sính lễ. Sính lễ Trầm gia tặng bày ở trong viện, phải đợi tất cả mọi người xem qua rồi mới có thể cất vào kho. Liên Mạn Nhi ra khỏi phòng, quả nhiên thấy trong sân chất đầy rương lớn rương nhỏ, màu đỏ vui tươi đập vào mắt.

Sính lễ của Trầm gia cực kì chu đáo, cực đẹp, cũng rất quý giá.

Đầu tiên chính là sáu rương đầy đồng bạc, hai hòm đồng tiền vàng, đây là toàn bộ số tiền sính lễ của Lục gia, tổng là 6000 lượng bạc trắng, 2000 lượng hoàng kim. Sau đó là hai bộ đồ trang sức gắn ngọc trai và ngọc lục bảo; ngoài ra còn có hai hộp vàng; hai hộp ngọc bích; bốn hộp trâm, vòng, nhẫn; sáu hòm y phục và vải vóc; còn có nhiều loại bánh, hồng, thịt viên, kẹo, gà, vịt, nến cỡ lớn, nhang đèn.

Sính lễ của Trầm gia như thế khiến mọi người của Liên gia đều vô cùng cao hứng. Sính lễ đầy đủ, quý giá cho thấy Trầm gia coi trọng cô dâu, coi trọng cửa hôn sự này, coi trọng Liên gia là thông gia. Mọi người của Liên gia dĩ nhiên cũng thấy vẻ vang.

Chờ kiểm tra sính lễ xong, cả nhà về phòng ngồi xuống. Lần này Trầm gia tặng sính lễ, cũng thông báo ngày cưới đã chọn. Hai nhà bàn bạc, quyết định ngày cưới của Trầm Lục và Liên Mạn Nhi là vào mùng mười tháng hai.

“Cũng không còn mấy ngày.” Liên Thủ Tín nói: “Ta thấy phần lớn những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị gần như đầy đủ, mấy ngày tới chúng ta lại thêm chút sức lực.”

Mọi người cười đồng ý, Ngũ Lang cầm danh sách sính lễ, cả nhà bàn bạc xem xử trí số sính lễ của Trầm gia như thế nào.

Những sính lễ này, một phần trong đó là quà đáp lễ của Liên gia, đã đưa cho người tặng sính lễ của Trầm gia mang về. Về phần các loại bánh ngọt kia là để tặng cho bạn bè thân thích. Các loại kẹo cũng để lại dùng dần.

Bây giờ Ngũ Lang muốn bàn bạc với mọi người xem những thứ đồ còn lại, bao gồm tiền sính lễ, phải xử lý như thế nào. Ở niên đại này, theo tập tục thì tiền sính lễ và sính lễ sẽ do người của nhà gái tự do chi phối. Cũng không có quy tắc nhất định. Những chuyện như gả con gái lấy tiền sính lễ để cưới vợ cho con cháu trong nhà cũng không hiếm thấy.

Tất nhiên Liên gia sẽ không làm chuyện như vậy, đừng nói với điều kiện gia đình như bây giờ sẽ không làm thế, dù là nhà nghèo như trước cũng không làm chuyện bán con gái để trợ cấp cho con trai.

Đừng nói Liên Thủ Tín và Trương thị sẽ không làm chuyện như vậy, chính là Ngũ Lang và Tiểu Thất cũng sẽ không đồng ý, Liên Mạn Nhi rất tin tưởng điều này.

“Tiền sính lễ này của Lục gia, đừng nói là đứng đầu phủ Liêu Đông, cho dù ra ngoài cũng không có mấy nhà có thể sánh bằng.” Liên Thủ Tín liền nói: “Ý của ta là, số tiền sính lễ này, một đồng chúng ta cũng không giữ lại, đều để Mạn Nhi mang đi, làm tiền tiết kiệm cho con bé.”

“Con cũng có ý này.” Ngũ Lang cười nói.

Trương thị và Tiểu Thất cũng đều gật đầu. Tần Nhược Quyên dĩ nhiên cũng không nói gì khác. Thật ra thì việc xử lý số sính lễ này, cả nhà đều đã có quyết định sẵn trong đầu, đều theo nguyên tắc cũ. Ngày trước gả Liên Chi Nhi cũng làm như vậy.

Ngoại trừ tiền sính lễ, mấy món đồ trang sức, trang sức đeo tay, xiêm y, vải vóc, cả nhà cũng không giữ lại cái gì, đều để cho Liên Mạn Nhi mang về nhà chồng. Nhà giàu người ta bình thường cũng sẽ giữ lại một chút sính lễ, những nhà một văn tiền cũng không giữ lại như Liên gia rất ít.

“Ta gả khuê nữ, tiêu tiền cũng là việc vui, còn cần kiếm tiền từ việc này sao? Đừng nói là bây giờ, dù là trước kia, ta cũng không thể làm như vậy. Những thứ Trầm gia đưa tới đều cho Mạn Nhi mang đi cất đáy hòm. Để cho Mạn Nhi của chúng ta sau này cả đời ăn uống sử dụng cũng không hết.” Liên Thủ Tín lại nói.

“Cho dù không có những thứ này, thứ chúng ta chuẩn bị cho Mạn Nhi cũng đủ để Mạn Nhi tiêu xài mấy đời.” Ngũ Lang cười nói, lại lấy từ trong tay áo ra một hộp gấm, đưa cho Liên Mạn Nhi.

“Đây là cái gì?” Liên Mạn Nhi nhận hộp gấm, cũng không mở ra ngay mà hỏi Ngũ Lang trước.

DTV

“Đây là Lục gia giao riêng cho huynh, không viết trên danh sách sính lễ.” Ngũ Lang liền nói: “Huynh cũng chưa xem, đưa luôn tới cho muội.”

Trừ sính lễ trong danh sách, Trầm Lục còn tặng đồ khác cho nàng? Không biết là thứ gì. Liên Mạn Nhi sờ sờ hộp gấm, trong lòng nghĩ, không biết trong hộp gấm là thứ gì. Cầm trong tay thấy rất nhẹ, chắc không phải là vàng ngọc.

“Chẳng lẽ là ngân phiếu, tiền riêng huynh ấy tích lũy, bây giờ giao cho ta để biểu lộ lòng trung thành?” Liên Mạn Nhi nghĩ trong lòng, nhẹ nhàng mở hộp gấm ra.
 
Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại
Chương 1002: Hoàn chính văn



Liên Mạn Nhi mở hộp gấm ra, chỉ thấy trên lớp đệm nhung màu xanh ngọc là một trang giấy, cũng không phải ngân phiếu gì. Liên Mạn Nhi không nhịn được mỉm cười, cũng đúng, dù Trầm Lục muốn tỏ thái độ với nàng, đưa tiền riêng cho nàng bảo quản thì cũng không hấp tấp đưa vào lúc này, còn đưa qua tay Ngũ Lang. Muốn đưa, cũng là lúc hai người thành thân, đích thân đưa cho nàng mới phải.

Nghĩ vậy, Liên Mạn Nhi liền nhìn trang giấy có chút quen thuộc trong hộp gấm. Liên Mạn Nhi không khỏi nhíu mày, sao có thể không quen mắt được. Đó chính là văn thư hai phần cổ phần danh nghĩa của tiệm vịt nướng Thuận Đức phường Liên gia, do đích thân nàng đưa cho Trầm Lục! Văn thư này, cứ đặt như vậy trong hộp gấm, y như lúc nàng đưa cho Trầm Lục.

Mấy năm nay, Trầm Lục vốn không hề động tới hai phần cổ phần danh nghĩa này. Lúc này lại trả về.

Liên Mạn Nhi nghĩ một chút, hiểu được ý của Trầm Lục. Nàng đóng nắp hộp gắm, trả lại cho Ngũ Lang.

“Ca, thứ này không phải Lục gia đưa cho muội, mà là cho huynh.” Liên Mạn Nhi cười nói với Ngũ Lang.

Vừa rồi Liên Mạn Nhi mở hộp gấm ra nhìn, cũng không giấu cả nhà. Nhưng mọi người dù có tò mò trong lòng thì đều cho rằng đây là vật Trầm Lục cho Liên Mạn Nhi, vì vậy ai cũng không tiến lên nhìn. Liên Mạn Nhi đưa lại hộp gấm cho Ngũ Lang như vậy, mọi người đều cảm thấy kì quái.

“Là thứ gì vậy, không phải đưa cho con mà là cho ca con?” Trương thị liền hỏi.

Ngũ Lang mở hộp gấm ra dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người ở đây, hắn vừa nhìn cũng hiểu rõ.

“Lục gia đưa lại cho ta cổ phần danh nghĩa của tiệm vịt nướng.” Ngũ Lang liền nói.

Cả nhà lập tức hiểu ngay. Mấy năm nay, dù Trầm Lục cầm văn thư cổ phần danh nghĩa này nhưng chưa từng lấy tiền từ Thuận Đức phường. Liên gia đưa tiền hoa hồng của cổ phần danh nghĩa qua, Trầm Lục cũng không nhận, chỉ bảo giữ lại ở cửa hàng, nói lúc nào hắn cần thì sẽ nói với Ngũ Lang.

Lúc này, hắn lại trả văn thư cổ phần danh nghĩa về. Cả nhà đều hiểu, từ trước tới giờ, Trầm Lục chưa từng muốn nhận vật này. Ngày ấy sở dĩ không từ chối Liên Mạn Nhi mà nhận văn thư cổ phần danh nghĩa là do muốn để họ yên lòng. Chỉ sợ, trong lòng Trầm Lục vốn đã muốn trả vật về chủ cũ.

Ngũ Lang cầm hộp gấm, thở dài. Từ trước tới giờ, Trầm Lục đối với bọn họ cũng có vài phần kính trọng, thật lòng đối đãi. Bất kể khi đó Trầm Lục có tính toán muốn kết hôn với Liên Mạn Nhi hay không, phần nhân tình này của Trầm Lục vô cùng sâu nặng.

“Từ khi Thuận Đức phường khai trương tới nay, Lục gia giúp đỡ không ít. Không có Lục gia, cũng không có Thuận Đức phường hôm nay.” Ngũ Lang liền nói.

Mấy người Liên Thủ Tín, Trương thị, Tiểu Thất đều gật đầu. Không chỉ có Thuận Đức phường ở phủ thành mà cả những chi nhánh ở châu phủ khác và kinh thành, nếu không có nhân mạch và sự âm thầm giúp đỡ của Trầm Lục thì cũng sẽ không thuận lợi như vậy, cũng không thịnh vượng như ngày hôm nay.

“Lục gia trả lại cổ phần danh nghĩa này, chính là rất coi trọng chúng ta.” Liên Thủ Tín liền nói: “Nhưng cổ phần danh nghĩa này vẫn nên đưa cho Lục gia.”

Cho dù hôm nay Trầm Lục có là con rể của Liên gia thì cũng không thể sai bảo người ta làm việc không công.

“Đúng vậy.” Ngũ Lang cũng gật đầu, đóng nắp hộp gấm lại, đưa cho Liên Mạn Nhi: “Mạn Nhi, muội cầm lấy, lúc xuất giá lại giao cho Lục gia.”

Liên Mạn Nhi cười không chịu nhận.

“Chàng đã tặng lại như vậy, cũng là một phần tâm ý của chàng. Ca, huynh cứ nhận đi. Chàng cũng không thiếu số tiền này.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Không thể nói như vậy.” Trương thị liền nói: “Lục gia làm như vậy là ý tốt của ngài ấy. Đưa lại là ý tốt của chúng ta. Hai huynh muội các con không cần đùn đẩy, mẹ và cha con quyết định, vật này, Mạn Nhi nhận đi.”

“Tỷ, cổ phần danh nghĩa này tỷ cầm lấy, cũng không cần đưa Lục gia, tỷ cứ giữ lại làm tiền riêng.” Tiểu Thất cười hì hì nói.

“Nếu con giữ lại, sợ tới đó chàng sẽ nói con.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Con cứ cầm, ngài ấy không thể nói con.” Trương thị cười nói.

“Tỷ, tỷ sợ gì chứ.” Tiểu Thất lại gần, cười hì hì nói: “Đừng nhìn Lục gia bộ dáng hung ác, theo đệ thấy, sau này hai người tỷ, chỉ có tỷ làm khó người ta, người ta không dám làm gì tỷ đâu.”

Một phòng đầy người không nhịn được cười thành tiếng.

“Nói gì vậy, tiểu hài tử như con hiểu gì chứ!” Trương thị giận mắng Tiểu Thất.

“Tiểu Thất, đệ có thể bảo đảm?” Liên Mạn Nhi lại cố ý nhìn Tiểu Thất hỏi: “Tỷ thấy đệ đối xử với chàng còn tốt hơn tỷ đấy. Sau này, nếu chàng đối với ta không tốt, đệ sẽ đứng về phía ai?”

“Tỷ, nếu thật là như vậy, đệ chắc chắn sẽ đứng về phía tỷ.” Tiểu Thất không chút ấp úng nói: “Lục gia, à không, tỷ phu, đệ và ca rất tôn trọng huynh ấy. Nhưng nếu huynh ấy dám đối xử không tốt với tỷ, đệ nhất định sẽ trở mặt. Đệ cam đoan sẽ che chở cho tỷ. Tỷ, tỷ cứ yên tâm đi, đệ cũng học võ công mà. Chờ đệ lớn thêm chút nữa, chắc chắn đệ sẽ đánh thắng được tỷ phu. Nếu huynh ấy đối xử không tốt với tỷ, dù có đánh không lại cũng phải đánh.”

Tiểu Thất đứng lên, nắm quả đấm, bày ra tư thế, sau đó lại nhìn Ngũ Lang.

“Một mình đệ đánh không lại, còn có ca ca nữa. Có hai người chúng ta, tỷ cũng không cần sợ.” Tiểu Thất thề thốt, lại kéo Ngũ Lang: “Ca, huynh nói xem có đúng không?”

Ngũ Lang cười với Tiểu Thất, lại gật đầu với Liên Mạn Nhi, dáng điệu vô cùng trịnh trọng.

Liên Mạn Nhi vui mừng trong lòng, tuy những lời này đa phần là đùa giỡn nhưng vẫn thể hiện tâm ý của Ngũ Lang và Tiểu Thất, khiến cho lòng nàng ấm áp.

“Đừng có nói hươu nói vượn, tiểu hài tử không biết cố kị.” Trương thị giận mắng Tiểu Thất: “Chắc chắn sau này tỷ con và Lục gia sẽ hòa hòa thuận thuận, đánh gì mà đánh, các con đều yên tĩnh một chút.”

“Nó còn nhỏ không hiểu chuyện. Con còn dung túng cho nó nói vậy, nói cái gì thế, nếu để cho Lục gia bên kia nghe thấy, con còn chưa xuất giá đã xúi bẩy huynh đệ đánh tân lang, người ta sợ, không cưới con, xem con làm sao!” Trương thị quở trách Tiểu Thất xong, lại quay đầu trách mắng Liên Mạn Nhi.

“Hai vợ chồng, tình cảm tốt. Dù có nóng tính thì ở chung với nhau cũng nên biết nhường nhịn nhau. Vừa không hợp đã la hét ầm ĩ, đòi đánh đòi đấm, vậy có thể ở cạnh nhau mấy ngày. Hai vợ chồng nhỏ, nên kính trọng nhau, nhường nhịn nhau. Lúc đầu mẹ nói với tỷ của con như thế nào? Còn cả lúc Thải Vân thành thân nữa, bà ngoại con nói với con bé trước mặt các con ra sao? Nhớ chưa?”

Nói đến đề tài chung sống của vợ chồng này, Trương thị liền nhiều lời. Những ngày qua, chỉ cần nhàn rỗi, bà lại lảm nhảm những việc này với Liên Mạn Nhi.

“Qua cửa rồi, con phải sống thật tốt cùng Lục gia. Lục gia đối đãi chúng ta, cư xử với con như thế nào, cũng không có gì để soi mói. Ngài ấy bận nhiều việc bên ngoài. Con ở trong nhà, đừng làm người ta thêm phiền lòng, biết không…” Trương thị liên tiếp dạy dỗ, dặn dò Liên Mạn Nhi, phải đối đãi tốt với Trầm Lục thế nào.

DTV

Liên Mạn Nhi không thể làm gián đoạn lời nói của Trương thị, chỉ có thể nghe, một mặt lại không nhịn được làm mặt quỷ với Ngũ Lang. Trương thị đã có thói quen “Khuỷu tay xoay ra bên ngoài”, với cặp Ngũ Lang và Tần Nhược Quyên như vậy, ở trước mặt nàng và Trầm Lục lại càng thiên vị một bên.

Cái gọi là mẹ vợ nhìn con rể, Trương thị nhìn Trầm Lục, gần như coi Trầm Lục là người không có bất kỳ khuyết điểm nào. Liên Mạn Nhi có thể đoán được, sau này nếu nàng thật sự có mâu thuẫn nhỏ gì với Trầm Lục, Trương thị tuyệt đối sẽ đứng về phía Trầm Lục.

“Mẹ à, mẹ nói nhiều như vậy, thật coi như con là bát nước hất đi vậy, mẹ cũng không bênh vực con chút nào…” Liên Mạn Nhi thấy Trương thị càng nói càng thừa, hoàn toàn không có ý muốn dừng lại, bất đắc dĩ chỉ có thể làm mặt tủi thân, ăn vạ.

“Không phải, sao có thể thế chứ…” Trương thị nghe Liên Mạn Nhi nói vậy, lập tức dừng lại câu chuyện: “Con à, mẹ nói như vậy cũng vì tốt cho con, sau này, con sẽ hiểu…”

Nói vậy, Trương thị cuối cùng cũng tạm dừng bài học làm vợ tốt mỗi ngày của Liên Mạn Nhi.

Mùng mười tháng hai, ngày thành thân của Liên Mạn Nhi và Trầm Lục.

Vào tháng hai, phủ Liêu Đông vẫn là mùa đông, nhưng trong làn gió thổi qua đã có chút hơi ẩm của mùa xuân. Trong đại trạch của Liên gia ở ngõ Tùng Thụ lại càng tràn đầy không khí vui vẻ, sắc xuân ấm áp.

Liên Mạn Nhi ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, đang được hỷ nương trang điểm cho. Mấy người Trương thị, Lý thị, Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi, Tần Nhược Quyên vây quanh. Bọn nha đầu qua lại không ngớt, một phòng đầy người đều nhìn Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi mọi ngày luôn có chủ kiến, bây giờ cũng chỉ có thể nghe theo mọi người.

Vấn tóc, xe lông mặt, trang điểm… đều làm xong rồi. Liên Mạn Nhi được mọi người đỡ đứng dậy, đội mũ phượng. Trong lúc đó, Trương thị, Lý thị, Liên Chi Nhi, Tần Nhược Quyên đều không ngừng nhỏ giọng dặn dò bên tai nàng. Nhất là Trương thị, dù là gả khuê nữ thứ hai rồi, cũng làm mẹ chồng rồi nhưng vẫn lưu luyến không rời, tâm tình giống hệt lúc ban đầu gả Liên Chi Nhi.

Đối với Liên Mạn Nhi, Trương thị lại càng thêm lưu luyến. Tính cách của Liên Mạn Nhi khác Liên Chi Nhi. Liên Chi Nhi tương đối ít nói, cũng không giỏi biểu đạt. Liên Mạn Nhi luôn thông minh cơ trí, biết dỗ cho Trương thị vui vẻ, khó tránh khỏi càng thêm thương nàng. Hơn nữa, những năm này, Liên Mạn Nhi làm nửa chủ nhà, giờ nàng lập tức gả đi, Trương thị đã cảm thấy trong lòng trống vắng, bên người cũng quạnh quẽ hơn nhiều.

Liên Mạn Nhi trang điểm xong, hỷ nương bên cạnh cầm khăn voan, thấy giờ lành đã tới, phía ngoài có nha đầu đi vào bẩm báo, nói đội rước dâu của Trầm gia đã rời phủ đi tới bên này. Trương thị càng thêm đau lòng, liền rơi lệ.

Trong phòng đã có thể nghe tiếng trống nhạc loáng thoáng, mọi người thấy Trương thị như vậy liền vội vàng tiến lên khuyên bảo.

“Con gái lớn đều có ngày này. Đây là chuyện vui.”

“… Sau này đều ở phủ thành, cách cũng không xa. Lúc nào nhớ con gái thì có thể qua thăm một chút, cũng đâu có gì không tiện.”

“Ở gần, sau này Mạn Nhi thường xuyên về thăm, con còn sợ không gặp được khuê nữ sao. Chờ tới sang năm, Mạn Nhi giống tỷ tỷ con bé, bế cháu ngoại về thăm, đến lúc đó con lại vui vẻ.”

Nói xong, đã nghe thấy tiếng pháo vang lên phía trước. Đây là đội rước dâu của Trầm gia đã đến trước cửa.

“Giờ lành đấy, giờ lành đến rồi.” Hỷ nương ở một bên thúc giục, muốn trùm khăn voan lên đầu Liên Mạn Nhi.

“Mẹ, mẹ đừng khóc. Ba ngày sau lại mặt, con lại về thăm mẹ mà.” Liên Mạn Nhi bị Trương thị nắm c.h.ặ.t t.a.y không buông, cũng nắm lại tay Trương thị, trấn an.

“Ừ, ừ.” Trương thị luôn miệng đồng ý. Bà cũng biết giờ lành đã đến, không thể làm trễ giờ. Liên Chi Nhi ở bên cạnh vội đưa khăn cho bà, giúp Trương thị lau nước mắt.

Bên này hỷ nương muốn trùm khăn voan lên đầu Liên Mạn Nhi, tiếng nhạc thúc giục bên ngoài đã vang lên hai lần, tiểu nha đầu qua lại bẩm báo hai lần, Ngũ Lang và Tiểu Thất đều mặc quần áo mới, trên người mang theo không khí vui mừng bước nhanh vào.

“Đến giờ rồi, bên ngoài đã thúc giục vài lần.”

Lúc này Trương thị mới lưu luyến không rời buông tay Liên Mạn Nhi, để hỷ nương dùng khăn voan lên đầu Liên Mạn Nhi. Sau đó lại phủ một tấm lụa đỏ lớn lên lưng Ngũ Lang. Ngũ Lang làm huynh trưởng của Liên Mạn Nhi, phải chịu trách nhiệm cõng Liên Mạn Nhi từ nơi này đi ra, đưa lên cỗ kiệu đón dâu của Trầm gia.

Mọi thứ dường như cũng chẳng rõ ràng, đầu Liên Mạn Nhi bị che khăn voan, cái gì cũng không nhìn thấy. Chỉ có thể nghe được tiếng ồn ào xa xa gần gần. Liên Mạn Nhi hiếm khi lại có chút khẩn trương như thế, cảm giác thân thể trôi nổi giữa không trung, không có chỗ dựa.

Cái gọi là chứng khủng hoảng trước hôn nhân, Liên Mạn Nhi cũng không xa lạ. Chẳng qua những ngày qua bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, nàng hầu như không có thời gian và sức lực để suy nghĩ nhiều việc. Gần đến giờ lên kiệu, nàng lại cảm thấy có chút hoảng sợ.

Cho đến khi nghe thấy giọng nói của Trầm Lục gần trong gang tấc. Nghe thấy cả tiếng hô hấp, sự căng thẳng trong lòng Liên Mạn Nhi đột nhiên biến mất. Cảm giác trôi nổi vừa rồi cũng dần dần tan biến.

Liên Mạn Nhi được đỡ ngồi vào trong kiệu hoa. Trầm Lục ở phía trước lên ngựa. Đội ngũ rước dâu thổi sáo và đánh trống, rời khỏi Liên gia, hướng về phía Trầm gia. Ngũ Lang và Tiểu Thất cũng lên ngựa, dẫn người đi theo sau. Hai huynh đệ bọn họ phải đích thân đưa Liên Mạn Nhi đi. Sau khi bọn hắn đi, Liên Thủ Tín cũng dẫn người lên ngựa, cùng bạn bè thân thích tới Trầm gia.

Hôm nay là ngày nắng, trời hầu như không có gió, dân chúng trong phủ thành biết hôm nay là ngày hai nhà Trầm – Liên kết thông gia, đều ra cửa thật sớm, dìu già dắt trẻ, nhìn Trầm gia rước dâu, nhìn mười dặm hồng trang của Liên gia.

Đã sớm biết sính lễ của Trầm gia phong phú, lại có lời đồn Liên gia phái người chọn mua khắp nơi, muốn nhất định phải chuẩn bị của hồi môn thật thể diện, nhưng thật sự được chứng kiến đội ngũ đưa dâu của Liên gia, dân chúng phủ thành đều kinh hãi.

Của hồi môn Liên gia cho Liên Mạn Nhi vốn đã hết sức phong phú, sau đó vì Liên Mạn Nhi được tứ phong làm Huyện chủ nhị phẩm, gộp với của hồi môn của Liên Mạn Nhi, Liên gia càng không có kiêng kị. Một trăm hai mươi tám gánh đồ cưới, gánh đầu tiên đã đi vào đại môn của Trầm gia, gánh thứ một trăm hai mươi tám phía sau còn chưa ra khỏi đại môn của Liên gia.

Gánh đồ cưới đầu tiên là một hộp gấm long phượng trình tường sơn vàng son, trong hộp gấm lót gấm vóc hoa văn rồng phượng đỏ thẫm, trên lớp gấm là bộ trang sức kim phượng ngậm ngọc trai làm từ tơ vàng, gắn ngọc trai và ngọc lục bảo được ngự ban do nội phủ trong cung chế tạo. Gánh đồ cưới thứ hai vẫn là một hộp gấm long phượng trình tường vàng son, trong hộp là bộ trang sức vạn phúc vạn thọ bằng vàng khảm ngọc lục bảo được ngự ban do nội phủ chế tạo.

Gánh đồ cưới thứ ba và thứ tư là gậy như ý, bảo bình, ngọc trai ngự ban.

Gánh đồ cưới thứ năm và thứ sáu theo thứ tự là mũ quan nhị phẩm viền lông cáo gắn ngọc trai, một bộ áo bào quan nhị phẩm từ tơ tằm viền lông cáo, một mũ quan nhị phẩm viền lông cáo gắn hồng ngọc, một bộ áo bào quan viền lông cáo.

Sáu gánh đồ cưới này lai lịch bất phàm, phục trang đẹp đẽ, gần như khiến người vây xem choáng váng. Hai gánh đồ cưới tiếp theo càng khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời. Gánh phía trước là gạch ngói xếp thành một ngọn núi nhỏ, gánh phía sau là gạch mộc bọc giấy đỏ chất đống. Theo phong tục kết hôn thì những thứ này biểu hiện rằng trong của hồi môn của cô dâu có bao nhiêu bất động sản và ruộng đồng.

Mọi người vây quanh đếm số lượng gạch ngói và gạch mộc kia, Liên Mạn Nhi ngồi trong kiệu hoa cũng biết rõ. Trong nhà chuẩn bị cho nàng năm điền trang, trong đó có ba khu ở ngoại thành phủ thành, ngoài ra có hai khu ở huyện Phủ Viễn và huyện An Định. Năm điền trang này tổng cộng có bốn ngàn sáu trăm mẫu ruộng tốt, hồ sen, núi non lân cận, trong trang viện tổng cộng hơn bốn trăm gian phòng ốc.

Ngoài ra còn tặng cho nàng một bãi cỏ chăn nuôi, sáu mươi tám gian cửa hiệu mặt tiền ở phủ thành, huyện Cẩm Dương, huyện Phủ Viễn, huyện An Định. Trừ những thứ này ra còn có bốn tòa nhà, hoa viên ở phủ thành, huyện Cẩm Dương, huyện Phủ Viễn, tổng cộng hơn sáu trăm gian phòng ốc.

Mà trong đó có hơn một nửa là Liên Mạn Nhi dùng tiền riêng nàng tích lũy mấy năm nay để mua. Kể từ khi sản nghiệp của Liên gia thực thi chế độ cổ phần danh nghĩa, hàng năm Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất đều có thu vào. Số tiền này gần như tăng gấp mấy lần qua mỗi năm. Túi tiền của Liên Mạn Nhi còn sung túc hơn so với tưởng tượng của mọi người.

Đặt mua đồ cưới có thể nói là cơ hội tốt nhất để một cô gái ở niên đại này có thể quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận có tài sản riêng. Liên Mạn Nhi tất nhiên sẽ không tiếc tiền, bỏ qua cơ hội này. Mấy ngày nay, nàng bỏ ra số tiền lớn vô cùng, mua rất nhiều điền sản, bất động sản và cửa hàng.

Bất động sản và điền sản vừa đi qua thì phía sau là những đồ dùng trong nhà dùng gỗ hoa lê, gỗ bạch quả cùng các loại gỗ thượng đẳng chọn mua từ phía nam, mời thợ khéo chế tạo công phu. Vật thứ nhất là giường từ gỗ cây bạch quả, sau có giường La Hán từ gỗ hoa lê, giường sơn vàng vẽ tranh cổ, giường bách tử hoa văn quả lựu, các kiểu bàn dài, hòm, tủ, bình phong… đủ loại.

Sau đồ dùng trong nhà là các gánh đồ trang trí, sau đó là xiêm y bốn mùa, vải vóc, đồ trang sức của Liên Mạn Nhi. Còn có các hòm đựng dược liệu quý hiếm nhân sâm, linh chi, thủ ô; hòm hương liệu quý giá như đàn hương, cây cánh kiến trắng; ngoài ra còn có một số hòm đựng tranh chữ, đồ cổ… khiến cho người ta nhìn hoa cả mắt. Rất nhiều đồ không thể kể tên nhưng lại quý giá, đẹp đẽ không nói nên lời. Người người đều nói hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt.

“… Đừng nói là dùng cả đời, dù là mấy đời, thậm chí mười mấy đời cũng dùng không hết…”

“Liên gia rất thương khuê nữ nha.”

“Người ta là Huyện chủ, cũng nên phô trương.”

Liên Mạn Nhi ngồi trong kiệu, nghe được tiếng khen ngợi lẫn với tiếng kèn trống của người bên ngoài, khóe miệng không khỏi cong lên. Tất cả mọi người còn không biết, trừ những thứ đồ bên ngoài này, trong các rương còn có vàng bạc nén dưới đáy hòm. Phía sau còn có mấy rương đựng đầy vàng bạc, ngoại trừ tiền sính lễ của Trầm Lục còn có một phần trong nhà cho nàng.

Trừ những thứ đó ra, Liên Mạn Nhi vuốt tay áo của mình. Trong tay áo của nàng có hai tờ văn thư cổ phần danh nghĩa. Một tờ là của Trầm Lục nàng mang về, một phần khác là cổ phần danh nghĩa của nàng trong số cổ phần của mấy huynh muội. Mà tờ văn thư của Trầm Lục, tất nhiên cũng là của nàng.

Liên Mạn Nhi đang cười đến vô c*̀ng sung sướng thì cảm thấy kiệu đã đi chậm lại, tiếng pháo nổi lên phía trước, đã đến đại môn Trầm phủ. Được hỷ nương đỡ xuống khỏi kiệu hoa, một đoạn lụa đỏ bị nhét vào trong tay, Liên Mạn Nhi biết, ở đầu kia của tấm lụa đỏ là Trầm Lục. Dù không nhìn thấy mặt của Trầm Lục nhưng Liên Mạn Nhi vẫn có thể cảm thấy quanh người Trầm Lục tràn đầy không khí vui mừng.

Rốt cuộc có thể cưới người trong lòng vào cửa, sau này có thể sớm tối bên nhau, không phải chịu nỗi khổ tương tự, người vốn không bộc lộ tình cảm như Trầm Lục cũng phải biểu đạt qua sắc mặt vui mừng, như vậy cũng không phải chuyện kì quái.

Đi theo Trầm Lục vào hỉ đường, nghe được có người hô một tiếng đã đến giờ lành. Tiếp theo là giọng quen thuộc kêu to: “Nhất bái thiên địa…”

Là Lỗ tiên sinh.

Bây giờ Trầm Cẩn làm hoàng hậu, nàng biết mối quan hệ mật thiết của Lỗ tiên sinh và nhà Liên Mạn Nhi nên cố ý nói tốt trước mặt hoàng đế, phái Lỗ tiên sinh tới làm quan chủ hôn cho đám cưới của Liên Mạn Nhi và Trầm Lục.

Các đệ tử đắc ý một người đỗ cử nhân, cũng được hắn mai mối mà cưới hiền thê; một người dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã là tú tài, danh tiếng vang xa, có thể thấy tiền đồ vô lượng, Lỗ tiên sinh đắc ý không nói nên lời. Càng làm cho Lỗ tiên sinh cao hứng chính là, nữ đệ tử duy nhất hắn dạy là Liên Mạn Nhi, không thua kém chút nào so với các huynh đệ của nàng.

Có thể được ngự phong là Huyện chủ, một mặt là do công lao của Trầm Lục và Trầm Cẩn, nhưng nếu lúc trước không có công lao với nông nghiệp thì hoàng đế cũng không phong tước lớn như vậy. Bây giờ Liên Mạn Nhi lại có được một hôn sự như ý như thế, có thể nói là song hỷ lâm môn, tất nhiên Lỗ tiên sinh cao hứng thay cho nàng.

Lần này tới làm lễ quan, dù phải bôn ba đường dài thì Lỗ tiên sinh vẫn rất vui mừng.

Đã bái thiên địa, lại bái cao đường, tiếp theo là phu thê giao bái. Lỗ tiên sinh hô một tiếng kết thúc buổi lễ, phía ngoài lại vang lên tiếng pháo.

Liên Mạn Nhi được mọi người vây quanh ra khỏi hỉ đường. Trầm Lục đứng đó không cử động, chờ lúc Liên Mạn Nhi đi qua người hắn, hắn giả vờ nghiêng người, len lén kéo kéo ống tay áo của Liên Mạn Nhi.

Dưới khăn voan, Liên Mạn Nhi nhận ra đó là tay của Trầm Lục, không khỏi đỏ mặt, lại có chút vội vàng bất an, nhưng lại lập tức ổn định. Nàng biết, đây là Trầm Lục nói với nàng, bảo nàng đừng lo lắng, hắn ở ngay đây. Trầm Lục là loại nam nhân nhìn như lạnh lùng nhưng thật ra lại rất chu đáo.

Liên Mạn Nhi cảm thấy rất may mắn, có thể gặp được người như Trầm Lục. Đương nhiên, Trầm Lục có thể gặp được nàng cũng là vô cùng may mắn.

Ồn ào náo động tan đi, ánh nến đỏ d.a.o động, khăn voan được nhấc lên, Liên Mạn Nhi từ từ ngẩng đầu. Lúc nhìn thấy trong mắt Trầm Lục tràn đầy thâm tình và vui sướng, mọi xấu hổ và căng thẳng trong lòng nàng đều tiêu tan.

Liên Mạn Nhi nhìn Trầm Lục, cười vô c*̀ng hạnh phúc.

HOÀN

PS: Buổi tiệc nào c*̃ng đến lúc tàn, vậy là câu chuyện c*̉a nàng Mạn Nhi đã khép lại. TVNL rất cảm ơn các bạn đã kiên trì ủng hộ nhà đến bây giờ.

Đến chương cuối này ta rất tiếc nuối, dù rất vui vì có thể hoàn thành được 1015 chương truyện, nhưng phải kết thúc nó như thể phải tiễn một đứa con gái đi lấy chồng, thật không nỡ chút nào.
 
Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại
Chương 1003: Ngoại truyện



Trầm Trạch, phủ thành phủ Liêu Đông.

Phía sau Phượng Hoàng Lâu của Trầm phủ, tại một khu vực cách đó không xa là cánh cửa thuỳ hoa (1) rộng rãi, tinh xảo. Trời thu mát mẻ, đứng trước hai bên cửa thuỳ hoa có mấy gã sai vặt áo mũ chỉnh tề. Không ngừng có nha đầu, bà tử cầm các loại đồ đi qua đi lại, một cảnh tượng thường ngày vô cùng bận rộn. Tuy người đến người đi nhưng lại không hề huyên náo, mà yên lặng như tờ.

Bên trong cửa thùy hoa này là phòng chính trong hậu trạch của Trầm phủ, đương nhiên cũng là nơi quy củ nghiêm ngặt nhất. Người nào đến nơi này đều phải im lặng nín thở, không ai dám ồn ào.

Vào trong cửa thuỳ hoa sẽ đến một gian phòng ngoài. Hai bên phòng ngoài có hành lang gấp khúc. Đi qua phòng ngoài, bước xuống bậc thang, rẽ qua một bức tường phù điêu có khắc hình hoa tử đằng rũ xuống như thác nước, dừng lại ở trong viện mới có thể thấy toàn cảnh của viện.

Quay về hướng Nam là nhà chính ba gian, hai bên mỗi bên có một gian phòng xép. Hai phía đông và tây của nhà chính mỗi bên lại có ba gian sương phòng, đều tường đỏ ngói xanh, rường cột chạm trổ, vô cùng tráng lệ khí phái.

DTV

Lúc này, đang là sáng sớm đầu giờ Tỵ (9 giờ sáng đến 11 giờ trưa), trong viện thấp thoáng hoa thơm cỏ lạ, gió nhẹ thổi qua, phiêu tán mùi hoa nhàn nhạt. Ở cửa và hành lang phòng trên có mười mấy nha đầu lớn nhỏ, đều bận áo váy đẹp đẽ, dung mạo khả ái. Màn trúc ở trên cửa phòng chính đã sớm được lấy xuống, chỉ treo bức rèm châu. Bên trong rèm châu, mơ hồ truyền ra tiếng cười nói.

Trong Tây phòng của phòng trên, Liên Mạn Nhi ngồi ở trên ghế, vừa lật xem sách trong tay, vừa trao đổi chuyện nhà với Trầm Tam thiếu phu nhân ngồi ở đối diện.

“… Đúng là chuyện không ngờ! Hắn đến tuổi này c*̃ng có thể coi là c.h.ế.t trẻ, để lại một nhà già trẻ, đợi đến khi đứa lớn của nhà họ trưởng thành cũng phải mấy năm nữa, nhìn mà thấy tội nghiệp…” Một nhà thân thích xa của Trầm gia có người ốm c.h.ế.t nên cho người nhà đến báo tang. Trầm Tam thiếu phu nhân đến đây thương lượng với Liên Mạn Nhi chuyện nên giúp đỡ như thế nào.

“… Vậy theo ý của Tam tẩu…” Liên Mạn Nhi buông sách trên tay xuống, ngẩng đầu hỏi Trầm Tam thiếu phu nhân.

“… Tuy là họ hàng xa, nhưng mấy năm nay, quan hệ cũng khá thân thiết. Mặc dù hắn không có tiền đồ gì lớn, nhưng cha con đi theo nhà chúng ta làm việc, cũng coi như tận tâm tận lực…” Trầm Tam thiếu phu nhân vội nói: “Chuyện như vậy thường khi đã có lệ định… trường hợp giống như của bọn họ, có thể thêm năm mươi, cũng có thể thêm một trăm.”

Liên Mạn Nhi đoán được ý của Trầm Tam thiếu phu nhân là muốn cho thêm tiền trợ giúp một chút, trong lòng nghĩ nghĩ một chút liền đưa ra quyết định.

“… Chuyện nhà hắn, muội đã từng nghe Lục gia nhắc qua… Vậy cứ theo ý Tam tẩu, ngoại trừ theo lệ nên có, lại cho thêm trăm lượng bạc. Phiền Tam tẩu sai quản sự qua đó giúp đỡ xử lý… Họ vừa là thân thích, lại vừa là người đi theo chúng ta, ắt phải chiếu cố thỏa đáng.”

“Được.” Trầm Tam thiếu phu nhân vội vàng cười gật đầu.

Hai chị em dâu nói chuyện một hồi, thương lượng vài chuyện nhà, thì tiểu nha đầu bưng một khay lựu đi vào.

“… Tam tẩu nếm thử, đây là do cậu cả của Kỳ Lân Nhi sai người đưa tới. Là đặc sản chỗ huynh ấy, cũng là đồ tiến cống hàng năm.” Liên Mạn Nhi cười mời Trầm Tam thiếu phu nhân.

Trầm Tam thiếu phu nhân thấy quả lựu đỏ rực ở trên khay, mỗi quả to như cái bát, không khỏi cười khen ngợi. Liên Mạn Nhi tự mình động thủ, tách quả lựu ra, mời Trầm Tam thiếu phu nhân thưởng thức.

Quả lựu này bên ngoài nhìn rất đẹp mắt, tách ra, thịt quả lại càng sáng trong óng ánh, non mềm căng mọng.

Trầm Tam thiếu phu nhân mới ăn mấy miếng, đã nghe đồng hồ báo giờ phía bên ngoài leng keng vang lên mấy cái. Trầm Tam thiếu phu nhân nhìn thoáng qua phía ngoài, rồi cười buông quả lựu xuống, đứng dậy cáo từ.

“… Thứ này cũng chẳng hiếm lạ gì, nhưng từ đường xa đưa tới, lại đúng vào mùa, để muội sai người chọn ra hai sọt, cho Tam tẩu cầm về.” Liên Mạn Nhi không giữ lại, đứng dậy cười nói.

“… Lại lấy đồ của muội rồi. Vừa hay ta thích ăn, Thi Nhi cũng thích món này…” Trầm Tam thiếu phu nhân cười nói cảm ơn, đi ra cửa.

Tiễn Trầm Tam thiếu phu nhân xong, Liên Mạn Nhi quay vào trong phòng, ngồi lên trên giường nhỏ cạnh cửa sổ, rồi lấy ra một phong thư từ trong hộp chăm chú đọc. Còn chưa đọc xong một tờ, đã nghe trong viện vang lên tiếng giày quen thuộc.

Ánh mắt Liên Mạn Nhi vẫn dừng ở trên thư, nhưng khóe miệng lại không tự chủ được cong lên, đầu mày khóe mắt đều lộ ra vẻ hân hoan.

“Thiếu phu nhân, Lục gia đã từ đằng trước trở lại.” Có một tiểu nha đầu chạy vào bẩm báo.

Tiểu nha đầu vừa bẩm báo xong, thối lui sang một bên, đã nghe tiếng rèm thanh thúy vang lên, Trầm Lục từ bên ngoài đi vào.

“Xem cái gì thế?” Trầm Lục vừa vào cửa, nhìn thấy Liên Mạn Nhi cúi đầu, cầm thư trên tay, liền khẽ nhíu mày, đứng bất động ở đó, giọng nói hơi có chút trầm thấp: “… Tướng công nàng mệt nhọc đã lâu…”

Lúc này Liên Mạn Nhi mới buông thư trên tay xuống, cười đứng dậy. Dường như thời gian quá thiên vị Trầm Lục. Hiện giờ, bả vai và ***g n.g.ự.c Trầm Lục càng thêm vững chãi, vóc người khôi ngô hẳn ra. Đường nét tuấn mỹ của Trầm Lục vẫn không thay đổi chút nào, sự lắng đọng và gọt giũa của thời gian chỉ càng tăng thêm vẻ chững chạc c*̉a hắn. Trên người Trầm Lục có thêm vẻ hấp dẫn của sự thành thục, so với trước đây lại càng giống như một vật sáng, khiến cho người ta không dám nhìn gần.

Mấy năm qua, mặc dù sớm chiều cùng Trầm Lục chung ***ng, nhưng mỗi cái huơ tay nhấc chân của Trầm Lục, trong lúc lơ đãng vẫn khiến Liên Mạn Nhi tim đập loạn nhịp, mặt nổi mây hồng. Mà Trầm Lục đối với việc này cực kỳ hả hê, trong lòng cũng rất tự đắc.

“Lục gia đã về! Thứ lỗi cho thiếp đến tiếp giá chậm…” Liên Mạn Nhi vừa cười, vừa lên nghênh đón, nhẹ nhàng giúp Trầm Lục cởi áo khoác ngoài, giao cho tiểu nha đầu bên cạnh cầm ra ngoài.

“Nàng đó, càng ngày càng lạnh nhạt với ta.” Vẻ mặt Trầm Lục rất hưởng thụ, ngoài miệng lại nói.

“Lục gia, chàng nói mấy lời này mà không thấy xấu hổ sao.” Liên Mạn Nhi không khỏi liếc Trầm Lục một cái, nín cười nhỏ giọng nói: “Ngược lại ta thấy chàng ấy, sao càng lúc càng giống Bàn Bàn của chúng ta… Mà Bàn Bàn của chúng ta càng ngày càng hiểu chuyện. Kỳ Lân Nhi lại càng không cần phải nói.”

“Được lắm, Mạn Nhi” Trầm Lục đứng thẳng, nhìn xuống Liên Mạn Nhi, tựa hồ muốn có hành động: “Lại dám so sánh ta với con trai, nàng…”

“Ta làm sao nào… Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?” Liên Mạn Nhi cười, thấy Trầm Lục nhướng mày, liền cố ý đưa mắt nhìn sang bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Bọn nha đầu đều ở kia…”

Hai phu thê khẽ cười, cùng nhau đến ngồi trên giường nhỏ, liền có một tiểu nha đầu bưng trà thơm đi vào. Liên Mạn Nhi nhận lấy, đích thân đưa cho Trầm Lục. Trầm Lục nhận trà thơm, uống một hớp liền đặt xuống, tiện tay cầm lấy lá thư Liên Mạn Nhi vừa đặt ở trên bàn nhỏ.

“Thư của cậu cả Kỳ Lân Nhi, nàng đã xem biết bao lần rồi!” Trầm Lục chỉ nhìn lướt qua, liền nhận ra đây là thư Ngũ Lang gửi tới, hắn đã xem hết một lượt rồi.

“Vậy thì ta không thể xem lại sao.” Liên Mạn Nhi liền liếc Trầm Lục một cái: “Thoáng chốc đã hơn hai năm rồi không gặp…”

Năm thứ hai sau khi Liên Mạn Nhi thành thân, Ngũ Lang liền tham gia thi hội. Kim bảng đề danh, đỗ đạt Tiến sĩ. Sau đó, Ngũ Lang lấy xuất thân Tiến sĩ lưỡng bảng, được phái đi phủ Thiểm Tây nhậm chức Tri huyện.

“Nàng không cần lo lắng cho huynh ấy.” Trầm Lục liền nói: “Hai năm qua, năm nào kiểm tra đánh giá ca ca nàng cũng được hạng ưu, danh tiếng tài giỏi thanh liêm đã truyền đến kinh thành, chờ mãn nhiệm kỳ này, chắc chắn lại được thăng một cấp. Nếu gặp cơ hội tốt, còn có thể thăng được hai cấp.”

Những chuyện này Liên Mạn Nhi đương nhiên cũng biết. Nhưng mà, nghe Trầm Lục nói như vậy, rõ ràng là bản thân Trầm Lục rất tán thưởng Ngũ Lang, cũng vô cùng tin tưởng Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi đương nhiên cảm thấy rất vui. Ngũ Lang có được thành tựu như ngày hôm nay là nhờ thiên phú và nỗ lực của hắn, c*̃ng nhờ có đám người Trầm Lục, Lỗ tiên sinh trực tiếp hoặc ngầm giúp đỡ.

Liên Mạn Nhi không hề thấy lo lắng cho con đường làm quan của Ngũ Lang.

“Con đường làm quan của huynh ấy thuận lợi, ta c*̃ng thấy vui thay. Chỉ là nghĩ tới xa xôi cách trở như vậy, quanh năm suốt tháng không nhìn thấy mặt mũi…” Nói đến đây, Liên Mạn Nhi thở dài.

“Việc này c*̃ng khó tránh khỏi.” Trầm Lục biết rõ tình cảm của mấy tỷ muội Liên Mạn Nhi, hắn vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay Liên Mạn Nhi.

Trầm Lục nói không sai, lúc trước ủng hộ Ngũ Lang đọc sách, đi theo con đường làm quan, Liên Mạn Nhi đã sớm tiên đoán được, cũng mong mỏi có hôm nay. Chỉ là, đến khi tâm nguyện đã đạt được, vẫn vì thân nhân xa cách, lâu ngày không gặp mặt mà thương cảm.

“Trong thư ca ca cứ nhắc Kỳ Lân Nhi với Bàn Bàn mãi” Liên Mạn Nhi cầm thư lên, vừa nhìn vừa cười: “Kỳ Lân Nhi ca ấy còn gặp được. Nhưng Bàn Bàn thì chưa gặp lần nào. Tiểu nữu nữu nhà ca ấy, ta cũng chưa được gặp, không biết bao giờ mới có thể gặp đây.”

“Cũng sắp rồi” nghe Liên Mạn Nhi nhắc đến Kỳ Lân Nhi và Bàn Bàn, vẻ mặt Trầm Lục bất giác càng trở nên dịu dàng: “Chờ huynh ấy mãn nhiệm kỳ này, hồi kinh phục chỉ. Chiếu theo lệ cũ, nhất định sẽ có một hai tháng nghỉ ngơi, đến lúc đó ta sẽ sai người đến đón bọn họ về.”

“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu: “Cha và mẹ cũng đang mong đến ngày đó.”

Liên Mạn Nhi liền đặt thư trên tay xuống, hai vợ chồng vừa ăn lựu, vừa nhỏ giọng nói chuyện. Mấy nha hoàn hầu hạ trong phòng rất biết ý tứ, lúc này đã lặng lẽ lui ra ngoài, chỉ đứng ở cửa chờ sai sử.

Phòng chính trong nội viện này từ sau khi tổ phụ của Trầm Lục qua đời, liền cho Trầm Lục ở lại. Trầm Đại lão gia phụ thân của Trầm Lục lại ở tại thiên viện. Trước khi thành thân với Liên Mạn Nhi, Trầm Lục rất ít khi sống ở đây, mà chủ yếu ở tại Phượng Hoàng Lâu.

Hễ Trầm Lục ở phủ thành, những chuyện thường ngày sẽ xử lý ở đại thư phòng phía trước, còn tất cả những chuyện quân cơ đại sự hoặc chuyện quan trọng, sẽ xử lý ở trong Phượng Hoàng Lâu, đến khi muộn rồi sẽ ngủ ở trong lầu luôn.

Kể từ khi thành thân với Liên Mạn Nhi, Trầm Lục mới xem như chính thức chuyển vào ở trong viện này. Không chỉ như vậy, hắn còn dưỡng thành thói quen, hễ có thời gian rảnh trong lúc xử lý công vụ, nhất định sẽ quay lại uống một chén trà. Một ngày ba bữa, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không nhất định trở lại cùng ăn cơm với Liên Mạn Nhi.

Mặc dù vẫn phải đi biên thành hay đi đến quân doanh, nhưng thời gian Trầm Lục ở phủ thành rõ ràng đã tăng lên rất nhiều.

Vì vậy, Trầm Lục vô cùng yêu thương Liên Mạn Nhi, hai phu thê tình cảm sâu đậm, đã là điều mà mọi người đều biết.

Mới vừa rồi Trầm Tam thiếu phu nhân nghe đồng hồ báo giờ kêu, biết là Trầm Lục sắp trở về rồi, vì vậy mới cáo từ trước để tránh đi.

Hai phu thê đang cười nói trò chuyện, thì tiểu nha đầu đi vào bẩm báo.

“Thiếu phu nhân, hai vị tiểu gia đã tỉnh dậy, ầm ĩ muốn gặp thiếu phu nhân.”

“… Hôm nay ăn điểm tâm xong chơi một hồi liền đi ngủ hết. Giờ này…” Liên Mạn Nhi để quả lựu trong tay xuống, mỉm cười nhìn Trầm Lục: “Nhất định do biết cha chúng đã về…”

“… Bế tới đi.” Liên Mạn Nhi vừa cười, vừa nói với tiểu nha đầu.
 
Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại
Chương 1004



Liên Mạn Nhi sai tiểu nha đầu bế hai đứa bé tới. Có người nói hài tử chính là chất kết dính c*̉a một gia đình, Liên Mạn Nhi cho rằng những lời này rất đúng. Kể từ sau khi có cục cưng, thời gian Trầm Lục ở tại hậu trạch lại càng nhiều hơn trước đây, mặc dù hắn luôn bề bộn nhiều việc. Mà Liên Mạn Nhi cũng luôn tìm cách để cho Trầm Lục và các c*̣c cưng có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau.

Điều chỉnh thời gian ăn uống ngủ nghỉ của các c*̣c cưng cùng thời gian biểu mỗi ngày của Trầm Lục sao cho phù hợp là chuyện quan trọng nhất.

Tiểu nha đầu nghe Liên Mạn Nhi căn dặn, vội vàng vâng lời rồi đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau đã nghe ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, tiếp theo là màn cửa vén lên, hai bà v.ú cùng năm sáu nha đầu đi vào. Hai bà v.ú đi đằng trước, trong n.g.ự.c mỗi người ôm một em bé mập mạp. Bé con trong n.g.ự.c bà v.ú đi trước trên người mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu vàng nhạt, bộ dáng khoảng chừng hai ba tuổi. Vừa vào cửa, bé mập liền nhìn về phía Liên Mạn Nhi, tiếp theo lại nhìn Trầm Lục, trong đôi mắt tròn xoe lập tức tràn đầy tươi cười.

“Phụ thân, mẫu thân!” Bé mập ở trong n.g.ự.c bà v.ú vừa vươn tay ra, vừa dùng giọng nói non nớt gọi Trầm Lục và Liên Mạn Nhi. Giọng nói tuy còn rất non nớt, nhưng đã phát âm tương đối rõ ràng

“Ngoan lắm” Liên Mạn Nhi cười đáp một tiếng, vươn tay, rồi lại rụt trở về, vừa nói vừa ra hiệu cho bé mập: “Kỳ Lân Nhi, phải chào phụ thân con trước đã.”

Bà v.ú trước hành lễ, vấn an Liên Mạn Nhi và Trầm Lục, sau đó nhẹ nhàng đặt Tiểu Kỳ Lân Nhi xuống bên cạnh Trầm Lục. Tiểu Kỳ Lân Nhi mới ba tuổi, đứng ở trên giường, còn chưa cao bằng Trầm Lục đang ngồi. Tiểu tử thấy phụ thân không hề thấy sợ hãi, trong đôi mắt vẫn có vui cười, đầu tiên theo quy củ hành lễ với Trầm Lục.

“Thỉnh an phụ thân.”

“Tốt.” Trầm Lục gật đầu, giơ tay lên xoa xoa đầu Tiểu Kỳ Lân Nhi.

Tiểu Kỳ Lân Nhi cười hì hì một tiếng, ôm cánh tay Trầm Lục, nhân thể nhào vào trong lòng Trầm Lục. Lúc này không giống như vừa rồi gọi phụ nhân, mà gọi cha, cha.

Cánh tay Trầm Lục tựa hồ có chút chần chờ, nhưng rất nhanh liền ôm lấy con trai.

Liên Mạn Nhi mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt. Tục ngữ nói, bế cháu không bế con. Những lời này dường như là quy tắc chung để dưỡng dục con cháu của nam nhân thời đại này, nghiêm khắc với con trai, sợ làm hư con, nhưng lại vô cùng cưng chiều các cháu. Bởi vì các nháu tất nhiên sẽ có phụ thân nghiêm khắc của chúng.

Thời kỳ trưởng thành của Trầm Lục không giống với những đứa trẻ bình thường khác, hắn không có kinh nghiệm sống chung với phụ thân, có thể nói, hắn là do tổ phụ một tay nuôi nấng lên. Tổ phụ đối với hắn vừa nghiêm khắc vừa từ ái. Tiểu Kỳ Lân Nhi là đứa con đầu lòng của Trầm Lục cùng Liên Mạn Nhi. Trưởng tử, đứa bé này, đối với Trầm gia, đối với Trầm Lục, có ý nghĩa vô c*̀ng quan trọng.

Lần đầu làm cha, lần đầu tiên nhìn thấy bé con trắng trắng mềm mềm nằm trong vòng tay Liên Mạn Nhi, Trầm Lục khi ấy đã kích động đến mức không nói thành lời, mặc dù hắn đã che giấu rất nhanh, nhưng vẫn bị Liên Mạn Nhi thông minh phát hiện được. Sự vui mừng của Trầm Lục có thể tưởng tượng được. Đối với đứa bé Tiểu Kỳ Lân Nhi này, Trầm Lục đặt rất nhiều kỳ vọng.

Vì vậy, trong lòng Trầm Lục rất khó nghĩ. Nội tâm hắn muốn gần gũi với con trai, nhưng lại cảm thấy làm như vậy là không ổn. Đối mặt Tiểu Kỳ Lân Nhi, ban đầu Trầm Lục định làm theo tiêu chuẩn của niên đại này làm một người cha nghiêm nghị.

Chỉ là, ý định này vừa mới nhen nhóm lên, đã bị Liên Mạn Nhi dập tắt hoàn toàn. Liên Mạn Nhi hy vọng Trầm Lục có thể làm một người cha từ ái, ở cùng các con nhiều hơn, tiếp xúc cùng các con nhiều hơn. Nàng muốn cho con của mình thật nhiều tình yêu, tình thương của mẹ dĩ nhiên không đủ, còn phải có tình thương của cha. Nàng không hy vọng con của mình từ lúc còn bé đã phải đối mặt với một người cha mặt mày lúc nào cũng nghiêm nghị.

Liên Mạn Nhi nói với Trầm Lục, từ ái cũng không có nghĩa là cưng chiều, lúc phải nghiêm thì sẽ nghiêm, nhưng không có nghĩa là cứ nhìn thấy con trai là vẻ mặt đanh lại, chưa nói được hai ba câu đã muốn đánh muốn mắng.

“Chàng được tổ phụ nuôi lớn, năm đó tổ phụ đối với chàng như thế nào?” Liên Mạn Nhi lúc ấy đã từng nói như vậy với Trầm Lục. Hai phu thê sau khi thành thân hết sức ân ái, không có chuyện gì là không nói. Lúc không có chuyện gì làm, Trầm Lục thường kể chuyện ngày bé cho Liên Mạn Nhi nghe. “Chẳng lẽ chàng không thích nhi tử sao? Nếu thích tại sao cứ phải nghiêm mặt? Nghiêm mặt có thể dạy nhi tử tốt hơn sao? Có tấm gương tốt như tổ phụ, chàng cần gì phải đi học người khác?”

Liên Mạn Nhi cảm thấy, mấy người cố tình tỏ ra đứng đắn kia, hở một chút là nói đến uy nghiêm của phụ thân, muốn dùng nó để làm phụ thân có thể dạy dỗ con cái tốt, căn bản mà nói là do thiếu tự tin. Đương nhiên, cũng có một phần là bản thân được giáo dục bằng chính phương pháp này nên hoàn toàn không biết, còn những phương pháp khác để giáo dục con cái tốt hơn.

Mà đối với Trầm Lục, hai vấn đề này hoàn toàn không phải là vấn đề. Trầm Lục có đầy đủ tự tin, cũng có sẵn một tấm gương vô cùng tốt. Mặc dù lúc nhỏ bị phụ thân lơ là, nhưng đã có sự dạy dỗ và quan tâm của tổ phụ bù đắp cho.

Nghe Trầm Lục kể cách đối nhân xử thế lúc bình sinh của Lão thái gia Trầm gia, trong lòng Liên Mạn Nhi thậm chí còn thấy, Trầm Lục có thể được tổ phụ tự mình nuôi dạy lớn lên, mà không phải là giao cho Trầm Đại lão gia dạy dỗ, là may mắn của Trầm Lục. Theo như lời Trầm Lục kể, Trầm gia lão gia tử hẳn phải là một vị rất quyết đoán, rất có trách nhiệm, vừa yêu cầu nghiêm khắc với con cháu, nhưng cũng rất yêu thương con cháu, hơn nữa lại là một lão nhân gia rất biết nhìn xa trông rộng.

Trầm Lục làm phụ thân, tất nhiên rất vui, nhìn thấy con trai trong lòng sao có thể không vui cho được, lại cảm thấy lời nói của Liên Mạn Nhi rất có lý, đương nhiên muốn nghe theo. Cho nên, bọn nhỏ cũng thích quấn lấy hắn, không kém gì thích quấn Liên Mạn Nhi.

“… Bây giờ các con còn nhỏ, chàng không bế nhiều vào, đợi thêm hai năm nữa, có muốn bế cũng chẳng được.” Liên Mạn Nhi nhìn Trầm Lục ôm bé Tiểu Kỳ Lân Nhi, mặt của hai cha con gần như dán lại gần nhau. Tiểu Kỳ Lân Nhi giờ đã ba tuổi, dáng vẻ phấn điêu ngọc trác, tướng mạo hòa hợp hầu hết ưu điểm của cả cha lẫn mẹ.

Ai cũng nói là Tiểu Kỳ Lân Nhi càng lớn càng giống Trầm Lục. Liên Mạn Nhi cũng cảm thấy dáng vẻ của hai cha con rất giống nhau, một lớn một nhỏ, hai khuôn mặt cực kỳ giống nhau, nhìn đã thấy cảnh đẹp ý vui. Liên Mạn Nhi còn nhớ rõ lúc nàng mới sinh hạ Tiểu Kỳ Lân Nhi, là lần sinh nở đầu tiên, mọi người đều nói nàng sinh thuận, nhưng cảm giác đau đớn vô cùng rõ ràng. Chỉ là, khi lần đầu tiên nhìn thấy mặt con trai, cảm nhận được thân thể nhỏ bé mềm mại của con kề sát bên mình, những cảm giác đau đớn kia lập tức được chữa khỏi hơn phân nửa.

Hai phu thê một ôm Tiểu Kỳ Lân Nhi, một nhìn Tiểu Kỳ Lân Nhi, một tiểu gia hỏa khác cảm thấy bản thân bị xem nhẹ, liền a a kêu lên.

Liên Mạn Nhi vội quay đầu, cười đưa tay đón lấy con trai nhỏ đang cố gắng khua đôi chân mập mạp ở trong n.g.ự.c bà vú. Tiểu gia hỏa này vừa mới qua sinh nhật tròn một tuổi, bộ dáng tròn xoe, chân tay cũng vô c*̀ng có lực. Được Liên Mạn Nhi ôm vào trong ngực, tiểu gia hỏa cảm thấy được chú ý, vô cùng vui vẻ. Miệng vừa kêu a a, vừa vươn cánh tay mập mạp như chiếc bánh bao, túm lấy mấy sợi tóc rũ xuống của Liên Mạn Nhi đùa nghịch ở trong tay.

“Bàn Bàn” Liên Mạn Nhi cúi đầu, hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn của con trai nhỏ. Cười hỏi: “Bàn Bàn, đã ăn no chưa? Có nhớ mẹ không?”

“A… Mam… Ma…” Cục bột mơ hồ đáp lời, vừa nắm tóc trong tay đưa vào trong miệng.

Liên Mạn Nhi cười, vội vàng gỡ tóc ở trong tay con trai ra.

“Bàn Bàn ngoan nào. Cái này không ăn được, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi. Con mà còn túm tóc mẹ nữa, mẹ sẽ tét m.ô.n.g con đó!” Liên Mạn Nhi hơi ngẩng đầu lên, rồi nhẹ nhàng hạ xuống cái m.ô.n.g nhỏ mập mạp của con trai. Cảm giác xúc cảm da thịt nồn nộn, Liên Mạn Nhi không nhịn được còn véo nhẹ một cái.

Đến nay, Liên Mạn Nhi và Trầm Lục đã thành thân được hơn bốn năm, có hai đứa con trai. Con lớn nhất Tiểu Kỳ Lân Nhi, đã ba tuổi, con trai nhỏ Bàn Bàn, vừa đầy một tuổi.

Tiểu Kỳ Lân Nhi và Bàn Bàn, tất nhiên cũng là nhũ danh. Hai đứa bé đã có tên riêng của mình. Tên của Tiểu Kỳ Lân Nhi là Trầm Nhuận, tên của Bàn Bàn là Trầm Trạch. Tên của hai đứa bé, đương nhiên là Trầm Lục chiếu theo gia phả để đặt. Về phần nhũ danh của hai bé khác nhau nhiều như vậy, lại có lai lịch khác.

Đêm trước khi Liên Mạn Nhi sinh hạ Tiểu Kỳ Lân Nhi, Trầm Lục nằm mơ, mơ thấy Kỳ Lân. Vì vậy, Tiểu Kỳ Lân Nhi vừa chào đời, liền có nhũ danh này. Về phần nhũ danh Bàn Bàn của con trai nhỏ, lại do Liên Mạn Nhi đặt cho. Bởi vì, tiểu gia hỏa này lúc mới sinh rất mập mạp, còn nặng hơn một cân so với ca ca bé lúc mới sinh. Vì sinh tiểu tử mập này, Liên Mạn Nhi đã phải chịu không ít khổ. Trầm Lục vì trấn an ái thê, liền cho ái thê làm chủ đặt nhũ danh cho con trai nhỏ.

DTV

Lúc ấy Liên Mạn Nhi vừa mệt vừa đau, đối với tiểu tử mập này vừa yêu vừa “hận”, buột miệng nói ra hai chữ Bàn Bàn.

Sau đó, Liên Mạn Nhi phục hồi tinh thần, cũng từng muốn đổi cái tên khác, nhưng nghĩ lại, Bàn Bàn cũng không có gì không tốt, dù sao cũng là nhũ danh, đáng yêu thân mật là được rồi. Vì vậy, nhũ danh của tiểu gia hỏa, cứ như vậy được đặt xong.

Liên Mạn Nhi bế con trai nhỏ một lát, rồi đặt bé trên giường, chỉ vào Trầm Lục nói: “Đi tìm cha con đi, để cha con bế.”

Tiểu Bàn Bàn vẫn chưa biết đi, nhưng đã có thể bò rất nhanh. Theo ngón tay của Liên Mạn Nhi nhìn thấy Trầm Lục, liền cong miệng cười, dùng cả tay lẫn chân, bò cực nhanh về phía Trầm Lục.

“Tiểu Kỳ Lân Nhi, đến đây ăn lựu nào.” Liên Mạn Nhi liền gọi con trai lớn tới, vừa cầm lựu đút cho con trai lớn ăn, vừa nhìn con trai nhỏ bò lên đầu gối của Trầm Lục.

Kỹ thuật bò của tiểu gia hỏa rất cao, không cần Trầm Lục phải dìu, theo đầu gối của Trầm Lục, giống như một con gấu Koala, cả người tròn vo chui vào trong n.g.ự.c Trầm Lục.

“Xem mẹ con đặt nhũ danh cho con này, nhìn đã thấy mập rồi.” Trầm Lục thấy hơi bất đắc dĩ nhìn quả cầu thịt trong lòng, quả cầu thịt lại còn vừa hai tay túm lấy áo khoác của Trầm Lục, vừa ngẩng mặt lên, nhìn Trầm Lục toét miệng cười.

“Con mới sinh ra đã như vậy rồi, chẳng lẽ còn trách tên!” Liên Mạn Nhi vừa bóc lựu cho Tiểu Kỳ Lân Nhi ăn, vừa cười phản bác.

Trầm Lục cong khóe miệng, một cánh tay vẫn để trên cơ thể mũm mĩm của con trai nhỏ, một tay khác đang định nhéo nhéo khuôn mặt tròn xoe của bé.

“Không được nhéo mặt.” Liên Mạn Nhi vội nói: “Mẹ ta nói, con còn nhỏ, không được nhéo mặt, nếu không sau này lớn lên sẽ ch** n**c miếng.”

Dường như khi nữ nhân làm mẫu thân đều có thể tự luyện thành tuyệt kỹ mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng. Liên Mạn Nhi chuyên tâm nhìn Tiểu Kỳ Lân Nhi, hoàn toàn không hề ngẩng đầu, nhưng vẫn có thể kịp thời ngăn cản Trầm Lục vươn “bàn tay đen tối” về phía con trai nhỏ.

Trầm Lục nghe vậy, cánh tay đang vươn ra liền đổi hướng, đặt lên cái m.ô.n.g còn tròn vo hơn của con trai nhỏ. Tiểu gia hỏa lập tức cười nắc nẻ, lăn lộn ở trong n.g.ự.c Trầm Lục. Nước dãi chảy ra từ miệng, đều bôi hết lên cẩm bào của Trầm Lục, vừa gọi “đa… đa…”.

Trầm Lục hơi có bệnh sạch sẽ, nhưng con trai nhỏ như vậy, hắn lại cảm thấy rất đáng yêu. Chỉ là con trai còn gọi cha chưa rõ, khiến hắn cảm thấy hơi tiếc nuối.

“Ta nhớ, lúc Tiểu Kỳ Lân Nhi bằng tầm này đã có thể gọi cha rồi, còn gọi rất rõ nữa.” Trầm Lục vừa cầm khăn lau miệng giúp con trai, vừa nói với Liên Mạn Nhi.

“Chẳng phải là do chàng ngày nào cũng dạy đó sao.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Trầm Lục lần đầu tiên làm cha, vì muốn con trai có thể gọi cha sớm một chút, đã lén bỏ ra rất nhiều thời gian. Tiểu Kỳ Lân Nhi cũng không khiến hắn thất vọng, học được gọi cha trước, sau mới gọi được mẹ.

“… Năm vừa rồi… Bận quá.” Trầm Lục nghe Liên Mạn Nhi nói, nhất thời cảm thấy hơi có lỗi với con trai nhỏ. Năm Tiểu Kỳ Lân Nhi mới sinh, công việc phải giải quyết tương đối ít, có nhiều thời gian để ở bên cạnh Liên Mạn Nhi và con trai hơn. Mà kể từ khi con trai nhỏ ra đời, hắn lại bận rộn hơn rất nhiều.

Nhìn Trầm Lục áy náy với con trai nhỏ, Liên Mạn Nhi không nói gì nữa. Nàng hiểu rất rõ, Trầm Lục bận rộn là thân bất do kỷ. Trừ xử lý chính sự ở ngoài, Trầm Lục gần như dành toàn bộ thời gian cho mẹ con nàng. Việc này, Liên Mạn Nhi thật sự không có gì oán trách.

“… Quả lựu ăn ngon” Dù sao Tiểu Kỳ Lân Nhi đã lớn hơn một chút, lại là ca ca, rõ ràng là hiểu chuyện hơn đệ đệ. Bé đã có thể dùng ngôn ngữ rành rọt để giao tiếp với người lớn. “Mẫu thân, khi nào cậu cả mới về ạ?”

Ngũ Lang làm quan bên ngoài, nhưng lại rất quan tâm đến trong nhà. Ngày lễ ngày tết thì khỏi phải nói, còn có sinh nhật của Liên Mạn Nhi và Trầm Lục, sinh nhật của hai đứa bé, bình thường mỗi tháng đều gửi thư cho Liên Mạn Nhi, trong thư nhất định sẽ hỏi thăm hai cháu trai, cũng nhất định sẽ gửi cho hai đứa bé quà gì đó kèm với thư.

Liên Mạn Nhi cũng thường nhắc đến cậu cả của hai bé, Bàn Bàn chưa đủ lớn nghe hiểu được, Tiểu Kỳ Lân Nhi lại ghi nhớ trong lòng, rất là nhớ người cậu cả mà bé đã từng được gặp, nhưng lại bởi vì còn quá nhỏ mà không nhớ rõ.

“Vừa rồi mẹ và cha con đã tính ngày rồi, đoán chừng, đến mùa xuân năm sau, cậu cả các con đã có thể về rồi.” Liên Mạn Nhi nói với Tiểu Kỳ Lân Nhi.

Bên này hai mẹ con thân thiết nói chuyện, bên kia hai cha con lại vẫn không thể dùng ngôn ngữ để trao đổi, Trầm Lục chỉ có thể nhìn con trai nhỏ trèo lên trèo xuống ở trong n.g.ự.c mình.

Tiểu gia hỏa đầu tiên là túm một phát được ngọc bội thắt ở ngang hông Trầm Lục, sau đó há to mồm, cầm lấy ngọc bội đưa vào trong miệng. Trầm Lục vội lấy ngọc bội lại, nói với con trai nhỏ là cái này không ăn được. Tiểu gia hỏa không hề tức giận, mượn lực cánh tay Trầm Lục để đứng lên, nhắm về phía nút áo hình san hô trên cổ áo Trầm Lục mà cho vào miệng.

Đứa bé lớn như vậy, tựa hồ trong lòng tràn ngập tò mò đối với thế giới này. Dùng mắt để nhìn, dùng tay để chạm, thấy chưa đủ, chúng còn muốn dùng miệng để nếm thử.

Con trai nhỏ này của Trầm Lục và Liên Mạn Nhi lại càng như vậy, bé muốn cho tất cả những thứ có trong tay vào trong miệng. Liên Mạn Nhi hết cách, đành phải hạ nghiêm lệnh, trên người bà v.ú và mấy nha hoàn hầu hạ Bàn Bàn không được đeo trang sức, bên cạnh Bàn Bàn cũng không được có những vật linh tinh.

Song, điều này không thể ngăn cản được nhiệt tình muốn thưởng thức tất cả của tiểu gia hỏa. Tỷ như hiện tại, Trầm Lục đã bị con trai nhỏ hành hạ đến sắp không chịu nổi. Hắn bế lấy con trai nhỏ, giơ ở trước mặt, rất nghiêm nghị mà thấp giọng khiển trách mấy câu. Chỉ là, giọng điệu của hắn không đủ nghiêm nghị, vẻ mặt và ánh mắt cũng không đủ dữ dằn, tiểu gia hỏa hoàn toàn không sợ hắn, lại còn cho rằng phụ thân đang đùa với bé, quơ tay quơ chân, cười càng vui vẻ hơn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back