Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

[BOT] Mê Truyện Dịch
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 460: Ngoại truyện 21



Ánh mắt nồng nhiệt của tất cả mọi người đổ dồn vào Thịnh Quân.

“Chị Thịnh, là chị đã cứu mạng chúng tôi, đã cho chúng tôi thức ăn, giờ lại còn giúp chúng tôi có được sức mạnh bảo vệ bản thân nữa! Cần chúng tôi làm gì, chị cứ việc dặn dò nhé! Chỉ cần chúng tôi có thể làm được!”

“Không sai không sai, dù tạm thời hôm nay không làm được thì khi chúng tôi nắm vững được năng lực, cũng sẽ có quyết tâm có thể làm được!”

Họ nói chân thành không gì bằng, mà Thịnh Quân cũng cần sự ủng hộ của họ thật.

Cô cần giá trị tín ngưỡng là một chuyện, nhưng mặt khác, người ở thế giới này đều sống rất khổ cực, nên cô cũng muốn dốc sức.

Giờ cô có thể sống rất lâu rất lâu, gần như là bất tử.

Mà trong tháng ngày cực kỳ dài đấy, cô sợ mình sẽ ngày càng vô cảm, cuối cùng đánh mất chính mình.

Cho nên, cô tuyệt đối không thể mất đi trái tim đầy m.á.u nóng lúc mình còn là người bình thường được.

Thịnh Quân chậm rãi lên tiếng: “Đầu tiên, mọi người hãy luôn luôn cảnh tỉnh, đừng biến thành hạng người chính mình từng ghét nhất, sau khi sở hữu năng lực thì trở nên ngông cuồng, không đặt người khác vào mắt.”

“Thứ hai chính là tôi hy vọng các cô tự thành lập một căn cứ, khi gặp người bình thường cần cứu giúp thì có thể dang tay chi viện, sau đó đưa họ đến chỗ của tôi...”

Ở thế giới này, thực lực là chí cao. Con người tiến hóa ra năng lực gần như cũng cao hơn người ta một bậc. Có thể nắm giữ quyền lực, tùy ý quyết định số phận của người khác.

Cả quãng đường đến đây, Thịnh Quân cũng đã gặp được vài năng lực giả, phát hiện trong người họ không có quỷ khí mà là có thêm một loại năng lượng chưa từng thấy, cô cũng không biết đó là gì.

Nhưng dòng năng lượng ấy vẫn cho người ta cảm giác khá tốt, không giống là thứ xấu xa.

Nhưng đám người sử dụng năng lượng kia, là tốt hay là xấu thì chưa chắc.

Năng lực, đã cho không ít người tư cách để tung hoành ngang dọc.

Vậy thì, giả sử cô cung cấp năng lực cho tất cả mọi người thì sao?

Có phải mọi người sẽ có thể nghiêm túc lắng nghe người khác nói chuyện hơn, rồi có thể đoàn kết đi giải quyết vấn đề của thế giới này không?

“Nếu sau này lại xuất hiện người nhận được sự tăng cường có liên quan đến trí lực và kiến thức, tôi hy vọng các cô có thể giúp tôi một tay, cùng nhau thảo luận nghiên cứu xem nên giải quyết dịch bệnh zombie bằng cách nào.”

Tuy nói quỷ khí khá khó đối phó đối với người bình thường, nhưng ma quỷ ở địa phủ lại chẳng hề xa lạ với thứ này, không chừng sẽ có thể tìm ra cách giải quyết tốt.

Tiếp thu ý kiến quần chúng, luôn có thể làm nên đại sự.

Nói xong những điểm quan trọng nhất này, Thịnh Quân chợt nhớ ra thêm gì đó: “À phải rồi, lúc nãy A Văn b.ắ.n zombie có rơi ra một viên tinh thể màu đen. Trong mỗi con zombie đều có một viên đó, nhưng vị trí không hẳn là giống nhau, chỉ cần b.ắ.n văng viên tinh thể ra khỏi người zombie thì nó sẽ mất đi năng lực hành động. Số tinh hạch này, xin hãy thu thập giúp tôi, khi ấy hãy giao hết toàn bộ cho tôi.”

Số hạt đen đó là quỷ khí thuần túy nhất được ngưng kết ra.

Sau khi con người hoàn toàn bị zombie hóa, quỷ khí sẽ lấp đầy toàn thân, bộ não cũng hoàn toàn ngừng làm việc, không thể tiếp tục điều khiển hoạt động của cơ thể nữa.

Lúc này, tinh thể quỷ khí sẽ thúc đẩy bản năng nguyên thủy của zombie, gia tăng đồng loại khắp nơi, sản sinh ra nhiều quỷ khí hơn.

Sau khi tinh hạch thành hình, quỷ khí ở những bộ phận khác trong người zombie sẽ suy yếu, khi tinh hạch bị cắt ra, zombie cũng rất khó hình thành tinh hạch mới trong thời gian ngắn, thế nên chúng sẽ không cử động được.

Thứ này không có tác dụng với người khác nhưng có thể quyên tặng cho địa phủ ở thế giới khác.

Nghe nói quỷ khí đậm đặc có thể nuôi quỷ tốt lắm đó.

Nếu không phải thứ quỷ khí này không thể thấy cũng không sờ được, vận chuyển trực tiếp quỷ khí ở thế giới này đến địa phủ thông qua máy bán hàng cũng là một cách không tồi.

“À phải rồi, trong tình huống đảm bảo được sự an toàn của bản thân, khi đánh zombie các cô có thể chỉ cần cắt bỏ tinh hạch. Sau này có đủ thực lực rồi thì tìm một kho hàng lớn thu gom zombie không có hạch này lại...” Thịnh Quân vừa nghĩ vừa nói.

Biết đâu sau này sẽ có cách giúp đám zombie biến trở lại thành người thì sao?

Chỉ là, tạm thời Thịnh Quân vẫn không nói ra câu này, vì cơ thể zombie đã bị quỷ khí xâm nhập quá lâu rồi, cô cũng không thể xác định được sau này có thể biến lại được không.

Nhưng con người luôn mang hy vọng trong lòng mà.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 461: Ngoại truyện 22



Dưới sự chỉ dẫn của Thịnh Quân, căn cứ nhỏ tên “Tân Sinh” nhanh chóng được thành lập.

Có Thịnh Quân ở đây, chuyện ăn uống hoàn toàn không thành vấn đề.

Hằng ngày nhóm A Văn ra ngoài thu thập hạt đen trong người zombie, về đút hết vào máy bán hàng đổi lấy đồ ăn thức uống.

Thịnh Quân còn dạy họ cách làm đơn giản tương tự như nung xô inox đúc thành áo giáp. Đây đều là thu hoạch cô có được từ nhóm Tảo Nhi.

Cô còn cử máy hút bụi tự động hình người đi phụ giúp tìm kiếm và giải cứu.

Cứ vậy, nhóm A Văn vừa tìm kiếm người sống sót khắp nơi, vừa cố gắng thích ứng với năng lực mới của mình. Mỗi ngày ăn uống no đủ, lượng vận động lại lớn, thế nên mỗi người trong đội đều mạnh lên thấy rõ.

Dần dà, kho dùng để chứa zombie của họ đã có zombie nằm đầy đất, ngay cả quy mô của căn cứ cũng mở rộng rất nhiều.

Vốn còn tưởng người bình thường giống họ, không có căn cứ hùng mạnh bảo vệ thì số lượng người sống sót sẽ không còn lại quá nhiều.

Nhưng sự thật lại là, đa số người bình thường đều sở hữu ý chí và khát vọng sống cực kỳ ngoan cường, họ có thể sống sót trong đủ loại tình cảnh nguy hiểm.

Bên này Thịnh Quân cũng không lơi lỏng chuyện nghiên cứu quỷ khí, dạo này đã bắt đầu ra hình ra dạng rồi.

Lúc trước, cô chỉ biết canh Mạnh Bà có thể xua tan quỷ khí, nhưng sau này vì giải cứu thế giới phải cần tới số lượng lớn quỷ khí nên cô tạm thời gạt bỏ suy nghĩ này, chỉ coi canh Mạnh Bà là thuốc chữa “vết cắn zombie”.

Nhưng nhờ có sự đồng lòng nghiên cứu của quỷ quái dưới địa phủ và con người, họ thấy canh Mạnh Bà vẫn là điểm đột phá lớn nhất của chuyện giải quyết quỷ khí.

“Chúng ta có thể nghĩ cách đưa canh Mạnh Bà xâm nhập vào hệ thống tuần hoàn của khí tượng thiên nhiên.”

“Tôi cảm thấy, hay là dùng một ít canh Mạnh Bà nuôi dưỡng ra một vùng đất nhỏ trước, sau đó trồng một ít thực vật sạch trên mảnh đất đó rồi dựa vào số thực vật đó khôi phục lại sức sống của thế giới? Thực vật ở đây c.h.ế.t cả rồi, giờ con người chỉ có thể dựa vào vi sinh vật để có được khí oxy, nhờ vào sự tiến hóa của cơ thể để không ngừng thích nghi với môi trường khan hiếm khí oxy, tôi luôn thấy đây không phải là một hiện tượng tốt.”

Thực vật sống trên thế giới đã c.h.ế.t sạch, kho hạt giống thực vật cũng không thể duy trì vận chuyển vì không có điện, hạt giống tồn bên trong cũng đã bị xóa sạch hết.

Nhưng chẳng sao cả.

Trong không gian của Thịnh Quân còn cất giữ rất nhiều rất nhiều thực vật, đều là do nhóm Tảo Nhi đút vào để cúng từ rất lâu trước kia.

Sau khi thành lập nước Phương, nhóm Tảo Nhi còn trồng ra được một vài giống cây trồng chất lượng tốt, Thịnh Quân cũng gom được một ít, muốn để dành làm kỷ niệm.

Khác với không gian bình thường, không gian hệ thống của cô có thể giữ được độ tươi.

Số thực vật và hoa quả đó vẫn đầy sức sống, sau khi lấy ra, vun trồng cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Lúc ấy bỏ vào dự trữ, Thịnh Quân cũng không ngờ còn có thể mang ra dùng cho nơi khác, chiếu sáng sưởi ấm cho thế giới khác.

Đây cũng được coi như là vô tình cắm liễu liễu lại xanh rồi.

“Hai điều này nghe có vẻ rất hợp lý, chi bằng chúng ta đồng thời tiến hành luôn đi!”

Lập kế hoạch xong, một nhóm người bèn hăng hái ngất trời bận rộn làm việc, ngày nào cũng bưng canh Mạnh Bà đi làm ruộng, còn lấy canh Mạnh Bà làm mưa nhân tạo nữa.

Khắp cả căn cứ dồi dào sức sống, dần trở nên khá nổi tiếng, rất nhanh đã rước về sự thăm dò của căn cứ Tân Thế Giới.

Căn cứ Tân Thế Giới cử một đội năng lực giả sang đây, muốn dò la thực hư của căn cứ “Tân Sinh” này.

Nhóm A Văn đích thân ra đón đối phương, cũng muốn xem thử độ nông sâu của những năng lực giả cao cấp ấy.

Nhưng địa điểm họ chọn lại nằm trong một căn nhà nhỏ bỏ hoang ở ngoài căn cứ.

Hiện tại trong căn cứ của họ toàn là bảo bối quan trọng, không phải là nơi người ngoài có thể tùy tiện bước vào.

Hai bên nhanh chóng gặp mặt.

Vừa thấy người đối diện, A Văn bật cười.

Nói ra cũng trùng hợp thật, vậy mà tên dẫn đầu đội tuần tra ở cổng căn cứ khinh miệt cười nhạo họ lúc trước cũng ở trong số đó.

Thấy biểu cảm của đối phương, hình như đã không nhận ra họ nữa rồi, nhưng gương mặt lại trưng ra vẻ hống hách và khinh miệt giống hệt lúc ấy.

Có vẻ lần này thái độ của người dẫn đầu của căn cứ Tân Thế Giới vẫn tạm được:

“Nghe nói chỗ các cô đã cứu được rất nhiều người? Tôi nghĩ mục tiêu của hai chúng ta đều giống hệt nhau, hoàn toàn không có xung đột. À phải rồi, các cô cũng là năng lực giả sao? Có hứng thú hợp tác với chúng tôi không, cùng sáng lập tương tai tốt đẹp hơn?”

A Văn lắc đầu: “Cảm ơn sự công nhận của anh, nhưng tôi nghĩ chuyện hợp tác không cần thiết đâu. Giống anh nói đó, chỉ cần chúng ta có cùng mục tiêu, cuối cùng cũng sẽ đi tới dưới cùng một khoảng trời thôi.”

Thấy họ từ chối nhanh vậy, sắc mặt của người thuộc Tân Thế Giới đều khá tệ.

Người có tiếp xúc với họ lúc trước cười khẩy một tiếng: “Chà, một căn cứ còn chẳng to bằng viên đạn mà khẩu khí cũng to lắm đấy!”

Nói xong, anh ta nhanh chóng giơ cánh tay lên, gọi ra một đốm lửa quăng về nhóm A Văn.

“Các cô là năng lực giả thật sao? Tại sao tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự d.a.o động trên người các cô? Đừng có phùng má giả làm người mập... A!!!”

Còn chưa nói xong, anh ta đã đau đớn hét to một tiếng, ôm cánh tay ngã ra đất lăn lộn.

Thì ra, không biết cánh tay của anh ta đã bị thứ gì b.ắ.n ra một lỗ m.á.u lớn trong tình huống chẳng ai thấy rõ được.

Ngay cả ngọn lửa anh ta quăng ra kia cũng bỗng chốc lụi tàn.

Anh ta vừa ngã ra đất, người của căn cứ Tân Thế Giới lập tức nháo nhào.

Có người nhanh chóng tiến lên trước kiểm tra tình trạng vết thương, không tìm thấy bất kỳ thứ đáng nghi nào trên người anh ta. Miệng vết thương cũng sạch sẽ, không phát hiện có tạp chất nào.

Người dẫn đầu nghi ngờ nhìn sang nhóm A Văn: “Các cô đã làm gì anh ta?”

Đúng như người đó vừa nói, trên người năng lực giả đều sẽ mang theo sự d.a.o động giúp họ có thể cảm ứng lẫn nhau, mà trên người nhóm A Văn lại như biển sâu không thấy đáy, không có một cơn sóng gợn nào.

Người như vậy lại có thể dễ dàng làm năng lực giả của họ bị thương, mà thậm chí họ còn không biết đối phương đã ra tay như thế nào!

Rốt cuộc làm thế nào được chứ!

Nhóm A Văn nghe vậy, ngay cả nụ cười trên gương mặt cũng chẳng còn.

“Là anh ta động tay động chân trước, chỉ là một đòn phản kích nhỏ thôi, chúng tôi làm vậy cũng hợp lý nhỉ.” Trác Oanh nói.

Duy An cũng ở bên cạnh tiếp lời với giọng điệu bình thản: “Đừng căng thế chứ. Nhóm chúng tôi đây luôn rộng lượng, tuyệt không vì sự xúc phạm của mình anh ta mà giận lây sang người khác, cho nên, trong nhóm các anh có ai bằng lòng gia nhập vào căn cứ chúng tôi không?”

Cô ta bắt đầu mời chào ngược lại họ.

Thấy Tân Thế Giới có không ít người lộ ra biểu cảm không đồng ý, Duy An lại lên tiếng: “Tuy căn cứ của các anh lớn, nhưng hiện nay điều kiện sản xuất có hạn, tôi đoán chắc các anh sống cũng thế nhỉ.”

“Nhưng chỗ chúng tôi thì khác, anh xem, bánh mì cực kỳ tươi ngon, còn mềm nữa. Ở chỗ chúng tôi thì có thể ăn tùy thích!”

Nói xong, cô ta lấy một cái bánh mì ra bóp bóp, quả nhiên rất mềm xốp.

Lúc này, các năng lực giả của Tân Thế Giới đều trợn to mắt.

Chuyện là, dịch bệnh giáng xuống đã lâu lắm rồi, tuy mì ăn liền, bánh quy nén vân vân vẫn còn có thể ăn, nhưng muốn ăn được bánh mì mềm chưa hết hạn thì hoàn toàn là chuyện không thể!

Cho dù có là năng lực giả không gian đi chăng nữa, thì cũng không thể giữ cho thức ăn được tươi mới.

Hiện tại khắp nơi đều cực kỳ thiếu thốn vật tư, dù là Tân Thế Giới bọn họ, ăn mì ăn liền cũng không thể ăn no.

Có thể lấy ra một cái bánh mì như vậy, đủ để chứng minh căn cứ Tân Sinh này tuyệt không thể khinh thường!

Duy An ở đối diện đã bắt đầu há to miệng cắn bánh mì, cái bánh mì đó trông thơm ngon thật sự, vậy mà còn kẹp mứt hoa quả nữa chứ!

“Ôi, chắc chắn đó là mứt dâu tây, cách xa vậy mà tôi cũng ngửi thấy mùi...”

Một đám người bắt đầu nuốt nước bọt điên cuồng.

Nhóm A Văn lại gọi người mang một thùng bánh mì ra, cái nào cũng mềm mại tươi ngon lại thơm lừng.

“Nếu các anh chịu gia nhập vào căn cứ chúng tôi, đống đồ này coi như quà gặp mặt.”

Người của căn cứ Tân Thế Giới đã dán mắt vào thùng bánh mì kia hết rồi.

Nếu là trước kia, phản bội quân mình chỉ vì một miếng ăn thật sự là hành vi không có chí khí. Nhưng tình hình bây giờ đã khác, một miếng thực phẩm tươi ngon có thể hiếm có hơn bất kỳ thứ gì!

“Khụ khụ, xin lỗi nhé Đầu, anh biết đó, tôi vẫn đang lớn, cả ngày ăn không no cũng rất đáng thương, hì hì, vậy tôi qua đó trước ha! Dù sao cha mẹ tôi cũng mất rồi, cô đơn lẻ loi cũng không có gì vướng bận, không cần lo tôi ở bên kia sống có tốt không đâu!”

Một chàng trai tóc nâu nói xong, bước đi như bay di chuyển về nhóm A Văn.

“Ái chà, Đầu, tôi và A Phi chính là bạn thân nhất ở căn cứ, sao nhẫn tâm nhìn cậu ấy đơn độc qua đó cô đơn tới già chứ, thế nên tôi cũng chỉ đành qua đó cùng cậu ấy thôi!”

Một cô gái tóc đen khác cũng xoa tay chạy qua.

Chỉ trong chớp mắt, một nửa nhân số đã đổi sân.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 462: Ngoại truyện 23



Người dẫn đội của Tân Thế Giới thấy vậy thì hóa đá tại chỗ, nhất thời không biết nên nói gì mới được.

Đúng ngay lúc này, một giọng nói vang lên bên tai anh ấy:

“Đầu Nhi, tôi là người hiểu anh nhất, anh không nói tôi cũng biết lòng anh đã loạn rồi. Không phải anh không muốn đầu hàng, mà là lo cho chị dâu còn ở bên Tân Thế Giới kia!”

“Tại sao tôi biết rõ ấy hả? Vì tôi cũng có người nhà còn ở căn cứ, thế này đi, chúng ta có thể đầu hàng trước, sau đó tạm thời quay về căn cứ, nằm gai nếm mật, vừa hay cũng có thể âm thầm quan sát xem đám người này sống ở bên này thế nào. Nếu thật sự không tệ thì chờ thời cơ đến, chúng ta đưa người ta ra ngay, cùng nhau đến đây sinh sống!”

Người dẫn đội quay đầu lại nhìn, là trợ thủ đắc lực nhất của anh ấy.

Có thể nói những câu nói m.ó.c t.i.m móc phổi này đã chạm tới đáy lòng mềm mại của anh ấy.

Người dẫn đội giả vờ bất lực lắc đầu nói: “Ôi, thế cứ làm theo anh nói đi, chúng ta cũng tới bước đường cùng rồi!”

Sự thật chứng minh, ở thế giới thiếu ăn thiếu mặc này, không ai có thể cưỡng lại sự mê hoặc của máy bán hàng Thịnh Quân.

Đám người trực tiếp đầu hàng nhanh chóng vui quên lối về.

Còn người lòng đã đầu hàng nhưng thân thì chưa, còn ở lại Tân Thế Giới cũng bắt đầu vò đầu bứt tai, lúc nào cũng diễn vở thoát khỏi Shawshank trong đầu.

Đúng lúc, thủ lĩnh của căn cứ Tân Thế Giới dẫn người ra ngoài một chuyến.

Khi ông ta trở về, phát hiện sào huyệt của mình sắp bị người ta dọn sạch rồi.

Ngay sau đó, thủ lĩnh bèn nổi giận tìm tới tận cửa đòi câu giải thích, thế nhưng chưa thực hiện đã thất bại.

Ông ta thức thời nhanh chóng biến thành một thành viên của căn cứ Tân Sinh, tay trái cầm snack nón, tay phải cầm nước cam ép, hằng ngày hồi tưởng lại những tháng năm đã trôi qua khi bản thân vẫn còn là thủ lĩnh cùng với người trong đội.

Nội bộ con người, cuối cùng cuộc chiến do năng lực gây ra cũng đã tan thành mây khói.

Thịnh Quân kiếm đủ tín ngưỡng lực vô cùng hài lòng với điều này: “Tốt quá rồi, cuối cùng con người cũng đoàn kết trở lại, tiếp theo đây, chỉ cần giải quyết được số quỷ khí đó thì mọi chuyện sẽ đại công cáo thành!”

Có điều, sau khi giải quyết xong thì vẫn còn một chuyện lớn phải làm.

Sau khi quỷ khí ở thế giới này tan biến, năng lực mượn từ địa phủ cũng không thể sử dụng kết hợp với quỷ khí được nữa, chắc chắn uy lực sẽ không mạnh như ban đầu.

Đến khi đó, nên làm thế nào để cân bằng năng lực giả và người bình thường lại là một vấn đề rất nghiêm trọng.

Có lẽ có thể kết nối sâu sắc hơn với địa phủ, mượn tạm quỷ khí của địa phủ đến để phòng thân vào thời điểm nguy cấp?

Dù sao thì bên cô cũng đã gửi tặng không ít hạch đen quỷ khí sang đó rồi, dùng chút đỉnh thì cũng coi như ngỗng ông lễ ông thôi.

-

Nhờ có sự cố gắng của tất cả con người sống sót, thành quả trồng cây rất rõ rệt. Cộng thêm canh Mạnh Bà tham dự vào hệ thống tuần hoàn phát huy sức mạnh, quỷ khí trong thế gian đã dần nhạt đi qua mỗi ngày.

Số thực vật sạch do canh Mạnh Bà tưới, mọc ra quả mọng có thể có hiệu quả với zombie.

Sau khi cho zombie ăn hết, quả nhiên chúng đã từ từ khôi phục về hình dáng ban đầu.

Chỉ là, đám người này đã mất đi hơn phân nửa ký ức, đồng thời cơ thể cũng trở nên cực kỳ yếu ớt, cần được tiến hành bồi bổ thật chu đáo.

Nhưng mọi thứ đều đang đi theo hướng tốt đẹp.

Nghĩ lại, nếu cứ phát triển như thế này, kết thúc thảm họa zombie sẽ không còn là chuyện quá xa vời.

Chắc do thiện có thiện báo, đã cứu rất nhiều người sắp c.h.ế.t nên giá trị tín ngưỡng Thịnh Quân thu hoạch được cũng nhiều hơn gấp mấy lần trong tưởng tượng.

Năng lực của cô lại tăng vọt lên một bậc.

Thời gian lại trôi qua từng ngày, trật tự của thế giới cũng dần được khôi phục.

Cùng với sự biến mất của quỷ khí, Thịnh Quân phát hiện hình như vấn đề cô lo lắng lúc trước cũng đã được giải quyết dễ dàng.

Năng lượng kỳ lạ từng xuất hiện trong cơ thể của năng lực giả bắt đầu xuất hiện khắp các ngóc ngách trên thế giới, rồi dần dần nồng nặc hơn.

Tuy không rõ đây là thứ gì, nhưng năng lượng này không gây hại cho cơ thể con người, đắm chìm trong đó làm thân tâm thư thái, ngay cả thực vật cũng sinh trưởng khỏe mạnh hơn.

Trong cơ thể của những người thuộc nhóm A Văn cũng lờ mờ có thêm không ít dạng năng lượng này.

Qua một khoảng thời gian nhất định, có lẽ thế giới này sẽ biến thành một thế giới mà tất cả mọi người đều sở hữu dị năng chăng?

Nhưng đó sẽ là chuyện mà nhóm A Văn phải nhọc lòng...

Ở nơi này, cô đã làm hết những chuyện mình có thể làm rồi, cũng đã đến lúc rời đi.

“Đi thôi hệ thống, chúng ta nên đến thế giới tiếp theo ngắm cảnh rồi.”

Một tia sáng lóe lên, Thịnh Quân nhanh chóng mất tung tích, bắt đầu hành trình xuyên không mới.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 463: Ngoại truyện 24



Mở mắt ra, Thịnh Quân đang ngồi trên một chiếc máy bán hàng tự động, xung quanh là một đám thú nhân cao lớn với vẻ mặt ngơ ngác.

Cô ngước nhìn bầu trời, phát hiện dải Ngân Hà như nằm trong tầm tay, vô số những ngôi sao lớn nhỏ điểm xuyết tạo nên một khung cảnh lãng mạn chưa từng thấy.

“Hệ thống, đây là đâu?” Thịnh Quân thầm hỏi trong lòng.

[Quân Quân, năng lực của cô lại tăng lên rồi sao? Bây giờ chúng ta có thể xuyên vào những thế giới song song cấp cao hơn! À không, phải gọi là vũ trụ song song mới đúng, nơi này chính là Tân Vũ Trụ, phạm vi hoạt động của chúng ta đã không còn bị giới hạn trong một tinh cầu nhỏ bé nữa!]

Hệ thống phấn khích nói.

“Được rồi.” Thịnh Quân nhanh chóng chấp nhận hiện thực, bắt đầu quan sát những thú nhân trước mặt.

Những thú nhân này cao hơn ba mét, về cơ bản thì ngoại hình vẫn giống con người, chỉ là trên người mang một số đặc điểm của động vật, ví dụ như răng nanh, móng vuốt hoặc cánh. Không ít người mặc trên mình bộ đồ bó sát mang đậm tính công nghệ, tuy có chút cũ nhưng vẫn toát lên khí chất của người ngoài hành tinh.

“Cô là ai? Làm thế nào mà có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?” Giữa đám đông thú nhân, một nữ thú nhân có tai hổ cảnh giác hỏi lớn.

Cô ấy nhanh chóng giơ một loại vũ khí giống s.ú.n.g lên, chĩa thẳng về phía Thịnh Quân.

Những thú nhân khác cũng giơ vũ khí lên, cả đám bao vây Thịnh Quân như thể đối phó với kẻ thù, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc súng.

Bị bao vây như vậy nhưng Thịnh Quân không hề hoảng sợ, vẫn ngồi vững trên máy bán hàng tự động. Dù sao thì những vũ khí mà thú nhân đang cầm cũng không thể gây ra uy h.i.ế.p cho cô.

Nhờ có hệ thống, Thịnh Quân không gặp trở ngại ngôn ngữ với bất kỳ chủng tộc nào.

Khi nghe thấy câu hỏi, cô không trả lời ngay mà tiếp tục quan sát một lúc, nhanh chóng phát hiện ra tuy nhìn những thú nhân này có vẻ cường tráng nhưng thực chất lại rất yếu ớt.

Bàn tay và móng vuốt cầm s.ú.n.g đều run rẩy nhẹ. Trông thật kỳ lạ.

Vừa rồi khi nữ thú nhân kia nói, cô cũng cảm nhận được khí thế ngoài mạnh trong yếu của cô ấy.

Giống như thể bị suy dinh dưỡng, không được ăn no vậy?

Thịnh Quân nghĩ thầm.

“Mọi người đừng lo lắng, tôi không có ác ý.”

Vừa nói, cô vừa liếc nhìn tình hình của tinh cầu này.

Đất đai ở đây màu đen, phần lớn đều trơ trọi xấu xí, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số loài thú nhỏ ngoài tinh cầu chạy qua lại trong những bụi cây gai thưa thớt, dường như xa xa có một dòng sông đen ngòm đang cuồn cuộn chảy.

Thú nhân rất nhạy cảm với cảm xúc, có thể dễ dàng phân biệt được Thịnh Quân đang nói thật hay nói dối.

Cảm nhận được cô thật sự không có ác ý, họ hơi thả lỏng cảnh giác nhưng vẫn chưa buông vũ khí.

“Nói mục đích đến đây của cô, Nhân tộc!” Nữ thú nhân tai hổ lại gầm lên, nhưng giọng điệu đã dịu đi nhiều.

Thịnh Quân nghiêng đầu.

Vì đối phương gọi cô là Nhân tộc, vậy quả thật vũ trụ này có tồn tại con người, hơn nữa còn từng giao tiếp với những thú nhân này.

“Tôi đang du hành vũ trụ, vô tình rơi xuống tinh cầu của các bạn, tôi xin lỗi vì sự đường đột của mình. Nhưng mà, tôi nghĩ có lẽ các bạn cần giúp đỡ?”

Thịnh Quân chỉ vào một tiểu thú nhân có mũi chó ở đằng xa, nói: “Trông có vẻ đứa bé kia bị bệnh rất nặng, tôi nghĩ mình có thể giúp.”

Chú chó tiểu thú nhân được mẹ ôm trong lòng, sắc mặt trắng bệch, từ nãy đến giờ vẫn luôn ngủ li bì, cứ cách một lúc cơ thể lại co giật một trận. Rõ ràng là không bình thường.

Tuy không biết tại sao người mẹ lại bế đứa con bị bệnh nặng như vậy ra khỏi nhà, nhưng Thịnh Quân vẫn chủ động thể hiện sự quan tâm ấm áp.

Nếu có thể chữa khỏi cho tiểu thú nhân này, chắc những thú nhân khác cũng sẽ chấp nhận cô.

Thịnh Quân mới đến đây, chưa muốn rời đi sớm như vậy. Cô chưa từng gặp thú nhân, rất hứng thú với phong tục và tập quán của tinh cầu thú nhân. Vì vậy cô dự định ở lại đây một thời gian, đồng thời làm quen với tình hình của Tân Vũ Trụ.

Đương nhiên cô sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm giá trị tín ngưỡng.

Nghe thấy lời Thịnh Quân nói, người mẹ của chú chó tiểu thú nhân sáng mắt lên, nhìn cô với vẻ mong đợi.

Nữ thú nhân tai hổ bên cạnh lại tỏ vẻ nghi ngờ:

“Vừa rồi cô nói, cô có thể chữa khỏi bệnh cho Uông Uông?”

“Cô định dùng cái gì để chữa, chẳng lẽ cô mang theo cả khoang y tế bên mình sao? Cho dù cô thật sự có khoang y tế mini, muốn khởi động nó cũng cần tiêu hao rất nhiều nguyên liệu quý giá, chúng tôi không có, hơn nữa cũng không trả nổi chi phí chữa bệnh cho cô!”

Tuy những lời này có chút không khách sáo, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự bất lực.

Có lẽ là cảm thấy giọng điệu của mình quá gay gắt, nữ thú nhân tai hổ có chút ngại ngùng, vội vàng giải thích cho Thịnh Quân về tình hình của bọn họ.

Trời sinh chủng tộc thú nhân đã có sức mạnh vô song, thể chất cường tráng, rất ít khi bị bệnh. Nhưng một khi đã bị bệnh, cơ bản là bó tay hết cách.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 464: Ngoại truyện 25



Điều kiện của tinh cầu thú nhân lạc hậu, không có nhiều thực vật bản địa, cho nên cũng không có thảo dược nào có thể sử dụng, bị bệnh chỉ có thể dựa vào khoang y tế để chữa trị.

Không ít thú nhân đã phải ra ngoài làm việc để thay đổi số phận của tinh cầu.

Tiếc là công việc mà thú nhân có thể làm rất hạn chế, sau nhiều năm nỗ lực chung tay cũng chỉ gom đủ tiền mua một khoang y tế, hơn nữa còn là loại lạc hậu nhất, không thể chữa trị được hết tất cả bệnh tật.

Hơn nữa, mỗi lần khởi động khoang y tế đều cần tiêu hao nhiên liệu quý hiếm.

Vì vậy, trừ khi là bệnh nan y không chữa sẽ c.h.ế.t ngay, còn không thú nhân vẫn phải dựa vào chính mình để chống chọi đa số bệnh tật.

Thịnh Quân gật đầu, ra hiệu mình đã biết.

Thực ra cho dù là khoang y tế hay nhiên liệu chữa bệnh, cô đều có thể lấy ra, nhưng thứ này đã quý giá như vậy, lúc này mà trực tiếp lấy ra rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp.

Thịnh Quân nhanh chóng lấy một chiếc lọ nhỏ từ trong n.g.ự.c ra.

“Bắt lấy!”

Cô ném chiếc lọ cho người mẹ của tiểu thú nhân Uông Uông.

Trong lọ đựng một viên thuốc, nhưng không phải thuốc bình thường mà là một loại đan dược chứa đầy linh khí.

Đúng vậy, thế giới tận thế mà Thịnh Quân từng đến, sau khi nguy cơ được giải trừ, đột nhiên bắt đầu hồi phục linh khí.

A Văn và những người khác cũng trực tiếp bước vào con đường tu tiên...

Vì xuyên qua không gian sẽ tạo ra chênh lệch thời gian, nên khi Thịnh Quân đáp xuống tinh cầu thú nhân, thế giới bên kia đã trôi qua gần trăm năm.

Tu vi của A Văn và những người khác cũng đã có chút thành tựu, đã có thể luyện đan vẽ bùa, thậm chí là điều khiển kiếm bay.

Thật sự khiến người ta cảm thán!

Tóm lại, Thịnh Quân cũng nhận được rất nhiều quà, linh đan chính là một trong số đó, nghe nói có thể chữa khỏi mọi bệnh tật của người thường.

Không biết thú nhân có nằm trong phạm vi người thường hay không, nhưng nhìn chung theo thành phần của đan dược hoàn toàn tự nhiên lại giàu linh khí, ăn vào nhất định là có lợi mà không hại, chi bằng cứ thử xem sao.

Nếu không có hiệu quả, cô dùng khoang y tế cũng chưa muộn.

Trong lúc suy nghĩ miên man, thú nhân nhận được lọ thuốc lên tiếng nghi ngờ: “Đây là thứ gì?”

“Cảm giác, giống như chỉ cần cầm lọ thuốc, cơ thể đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều!”

Thịnh Quân cười nói: “Đây là một loại thuốc, ăn vào có thể chữa khỏi nhiều loại bệnh, cô có thể cho Uông Uông thử xem có hiệu quả hay không.”

Mẹ của Uông Uông suy nghĩ một chút, do dự hỏi: “Nếu chỉ ăn một nửa thì có ảnh hưởng đến hiệu quả không?”

Là một người mẹ, cô ấy không thể yên tâm đưa cho con mình thứ gì đó có lai lịch không rõ ràng chưa từng thấy bao giờ.

Thịnh Quân gần như đã hiểu được suy nghĩ của cô ấy ngay lập tức.

Lén lút kết nối với máy bán hàng tự động hỏi A Văn và những người khác. Thịnh Quân nhanh chóng đưa ra câu trả lời chắc chắn: “Ảnh hưởng không lớn lắm, nếu không được thì tôi đưa cô thêm một viên nữa.”

“Cảm ơn cô!” Đại thú nhân biết ơn nói.

Cô ấy không do dự nữa, nhanh chóng đổ viên thuốc trong lọ ra.

Viên thuốc tròn nhỏ màu trắng sữa càng thêm nhỏ bé trong lòng bàn tay to lớn của thú nhân.

Thú nhân cẩn thận dùng đầu ngón tay bẻ đôi viên thuốc trắng, sau đó bỏ một nửa vào miệng.

Vừa vào miệng, viên thuốc lập tức tan ra, chỉ để lại dư vị ngọt ngào, cho thú nhân biết tất cả đều không phải ảo giác.

Thấy cô ấy ăn viên thuốc, tất cả thú nhân đều hồi hộp nhìn chằm chằm không chớp mắt.

“Uông Nham, cô cảm thấy thế nào?” Nữ thú nhân tai hổ quan tâm hỏi.

Uông Nham nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận sự thay đổi của cơ thể, một lúc sau, cô ấy mở mắt ra, lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Bây giờ tôi cảm thấy rất tuyệt, giống như toàn thân tràn đầy sức lực, có thể dùng tay không g.i.ế.c c.h.ế.t năm con thú khổng lồ!”

Vừa nói, cô ấy giơ chân dậm mạnh xuống đất, vậy mà mặt đất lại nứt ra, lõm xuống thành một cái hố sâu hoắm.

Tất cả thú nhân nhìn thấy vậy đều kinh ngạc thốt lên.

“Vết sẹo lớn do chiến đấu với tinh thú trên mặt Uông Nham đã biến mất rồi!”

“Trời ạ, có vẻ cô ấy rất khỏe thật, giống như đã ăn no vậy, chẳng lẽ viên thuốc nhỏ đó còn có thể thay cơm sao?”

Tuy trời sinh thú nhân có thần lực, nhưng tinh cầu mà bọn họ sinh sống lại khan hiếm tài nguyên, chỉ có thể nuôi một số loại tinh thú nhất định để làm thức ăn.

Nhưng không biết tại sao, dường như chỉ ăn thịt tinh thú thì vẫn còn thiếu sót điều gì đó, cho dù ăn bao nhiêu cũng không có cảm giác no bụng.

Vì vậy, ngày thường các thú nhân luôn trong trạng thái suy nhược.

Lúc này, nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống của Uông Nham, mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ.

Bản thân Uông Nham cũng vô cùng kích động.

Không phải vì đột nhiên trở nên mạnh mẽ mà là vì thuốc này thật sự có hiệu quả.

Chân của cô ấy vẫn luôn mang thương tích chưa lành, thi thoảng lại âm ỉ đau nhức, vừa rồi sau khi ăn viên thuốc, chân đã hoàn toàn hồi phục.

Điều này có nghĩa là, có lẽ con gái cô ấy thật sự có thể được cứu!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back