Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 105: Chương 105



La Vân Khỉ trong bụi rậm chấn động toàn thân, suýt chút nữa thất thanh kêu lên.

Phụ thân của Hàn Diệp… hóa ra chính là bị lão cẩu này hại chết?

Nghe giọng điệu, dường như còn có tư tình?

Trong sách đâu có đoạn nào nói đến việc này!

Không ngờ tên Quan phu tử giả nhân giả nghĩa ấy, bên trong lại là một con thú đội lốt người.

Chỉ vì ganh ghét người ta đỗ đạt, mà ra tay g.i.ế.c hại?

Đã thế còn ra tay đánh cả thê tử?

Chắc hẳn phụ nhân kia chính là mẫu thân của Quan Tuyết Yến.

La Vân Khỉ chỉ hận bản thân không có trong tay máy ghi âm, không thể ghi lại những lời tội lỗi của Quan phu tử.

Trong cơn phẫn nộ, chợt nghe một tràng bước chân vọng tới, nàng vội thu người nép sâu vào bụi cỏ.

Chỉ thấy từ xa, một bóng người yểu điệu chầm chậm bước đến, chính là Quan Tuyết Yến – sắc mặt buồn rầu, đầy âu sầu.

Chớp mắt đã đến trước cửa phòng.

Nàng ta vừa định đẩy cửa bước vào, thì chợt nghe trong phòng vang lên tiếng Quan phu nhân yếu ớt:

“Đủ rồi... Tuyết Yến đã là đại cô nương, trong lòng tự có chủ ý, đâu phải ta muốn can thiệp là được.”

Quan phu tử ánh mắt chợt lóe sát khí, vung tay thô bạo đẩy bà ngã sang một bên, lạnh lùng cười:

“Cũng nhờ con tiện nữ đó, ta vốn định lợi dụng nó để gán tội Hàn Diệp cướp đoạt dân nữ, nào ngờ hắn lại g.i.ế.c người, thật là trời giúp ta!”

Phu nhân giận đến ho sặc sụa:

“Vậy nên ngươi rõ ràng biết Tuyết Yến hạ dược, mà cũng mặc kệ? Nó cũng là nhi nữ của ngươi, sao ngươi nỡ lòng nào đối xử với nó như thế?”

Quan phu tử nghiến răng, giọng dữ dằn:

“Chỉ trách nó si mê Hàn Diệp. Lần này, ta quyết khiến Hàn gia không còn một mống!”

Ngoài cửa, tay Quan Tuyết Yến run lên, bát thuốc trong tay “choang” một tiếng rơi xuống đất vỡ tan.

“Bịch!” – Cánh cửa lập tức bị người bên trong đá văng ra.

Quan phu tử sầm mặt bước ra, nhìn thấy Quan Tuyết Yến chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi sải bước đi về phía thư phòng.

Quan Tuyết Yến sắc mặt tái nhợt, ngây ra một lát, rồi vội đẩy cửa xông vào.

“Mẫu thân, người thấy đỡ hơn chưa?”

Quan phu nhân vội lau khô nước mắt, cố nặn ra một nụ cười:

“Mẫu thân chỉ bị phong hàn, nghỉ một giấc là khỏi.”

Nhìn thấy gò má đỏ ửng vì bị đánh của mẫu thân, nước mắt Quan Tuyết Yến rơi lã chã.

Người ngoài chỉ biết phụ thân nàng ta ôn hòa nhã nhặn, mặt mày từ ái, đâu biết tất cả đều là vỏ bọc.

Những năm qua, hễ không vừa ý chuyện gì, ông ta liền trút giận lên mẫu thân nàng. Đến hôm nay nàng mới hiểu rõ nguyên do.

“Mẫu thân, có đau không?”

Nàng giơ tay định chạm vào má của mẫu thân, nhưng Quan phu nhân lại đẩy tay nàng ra, dịu dàng cười:

“Không đau.”

Quan Tuyết Yến liền nhào vào lòng mẫu thân, nức nở:

“Không ngờ phụ thân lại là loại người như vậy. Nếu Hàn đại ca thật sự vì ông mà mất mạng... thì phải làm sao đây?”

Quan phu nhân ho dữ dội, một hồi lâu sau mới thều thào:

“Không đâu... đứa nhỏ Hàn Diệp ấy, mặt mày chính khí, tuyệt không phải kẻ đoản mệnh... Con đừng nghĩ quẩn.”

Quan Tuyết Yến nghẹn ngào một tiếng, lại nói:

“Đều do con! Nếu con sớm nói cho Lý Thận biết La Vân Khỉ là thê tử của Hàn Diệp, thì đâu ra chuyện hôm nay. Nếu không phải con sai người đi lừa La Vân Khỉ, Lý Thận cũng sẽ không chết... Hu hu hu... Con có lỗi với Lý Thận, lại càng có lỗi với Hàn đại ca...”

Nghe đến đó, La Vân Khỉ trong bụi cỏ bất giác đứng bật dậy, trong lòng lửa giận bốc lên đùng đùng.

Thì ra mọi chuyện đều là do Quan Tuyết Yến đứng sau giật dây!

Nàng cắn chặt răng, suýt chút nữa thì phá cửa xông vào.

Nhưng thoáng chốc, nàng lại cố nén lửa giận xuống.

Nếu cứ xông vào như thế, mẫu tử họ Quan ắt sẽ chối bay chối biến.

Dù Quan phu tử có đê tiện thế nào, thì vẫn là tướng công và phụ thân của họ, muốn họ tâm phục khẩu phục thừa nhận, phải dùng cách khác.

Chợt nghe Quan phu nhân lại ho khan liên hồi, La Vân Khỉ liền nhớ đến lô thuốc cảm mạo và tiêu viêm vừa mới đưa lên kệ mấy hôm trước.

Đôi mắt nàng bỗng sáng rực lên – hai món này... có thể dùng được rồi.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 106: Chương 106



La Vân Khỉ liền vận dụng không gian, đưa dược phẩm vào tửu quán, rồi vội vã đến gõ cửa phòng của Quan phu nhân.

Quan Tuyết Yến thấy là La Vân Khỉ, sắc mặt lập tức đại biến.

“Ngươi… ngươi tới làm gì?”

Nói xong liền định đóng cửa lại, nào ngờ La Vân Khỉ nhanh chân đưa một chân kẹp lấy khe cửa, không cho đóng lại.

“Quan cô nương, hôm nay ta tới là để cứu mẫu thân của ngươi.”

Quan Tuyết Yến mặt liền trầm xuống, chắn ngang cửa mà nói:

“Mẫu thân ta không sao, chỉ nhiễm chút phong hàn, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi, mời cô nương trở về cho.”

La Vân Khỉ mỉm cười nhàn nhạt, giơ gói thuốc trong tay lên, cố ý doạ nạt:

“Đây không phải là phong hàn thông thường, nếu không kịp thời chữa trị, e là sẽ tổn thương đến tính mệnh. Ta có vài loại thuốc, biết đâu lại trị được bệnh cho lệnh đường.”

“Không cần.” Quan Tuyết Yến vừa nói vừa đẩy nàng ra ngoài.

La Vân Khỉ ánh mắt sắc bén, từng lời như c.h.é.m sắt chặt đinh:

“Chẳng lẽ Quan cô nương trong lòng có điều áy náy, nên mới không dám để ta vào cửa?”

Quan Tuyết Yến biến sắc:

“Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta có gì phải áy náy!”

La Vân Khỉ cười khẽ:

“Đã vậy, sao cô nương không dám thử thuốc của ta?”

Quan Tuyết Yến hơi do dự, liền vươn tay định giật lấy bao thuốc, nhưng La Vân Khỉ nhanh chóng đưa tay ra sau lưng giấu đi.

“Muốn có thuốc cũng được,” nàng nói, “chỉ cần lần sau ngươi có thể nói ra sự thật tại công đường, ta sẽ giao thuốc cho ngươi.”

Sắc mặt Quan Tuyết Yến càng lúc càng khó coi.

“Ta không có gì để nói.”

“Vậy thì thôi, ta cũng không miễn cưỡng. Thành Vũ, chúng ta đi thôi.”

La Vân Khỉ kéo Lưu Thành Vũ rời đi, Lưu Thành Vũ bị nàng làm cho mơ hồ không hiểu gì.

“Đại tỷ, vì sao không đưa thuốc cho nàng ta? Biết đâu nàng ta sẽ minh oan cho Hàn đại ca.”

“Không nghe câu ‘đuổi theo người ta bán, không bằng để người ta cầu’ sao? Ta phải đợi nàng ta tới cầu ta.”

Nghe tiếng ho của Quan phu nhân, La Vân Khỉ đoán chắc trong người có viêm, mà để trị viêm thì không có thứ thuốc Bắc nào hiệu bằng thuốc tiêu viêm. Chỉ cần bệnh không khỏi trong hai hôm, Quan Tuyết Yến ắt sẽ tìm đến nàng.

Nàng về nhà, an ủi hai tiểu hài tử xong liền sắp xếp chỗ ở cho Tạ Tường Vi và Lưu Thành Vũ. Nay nhà đã rộng rãi, đủ chỗ cho cả hai ở lại.

Sáng hôm sau, La Vân Khỉ tới huyện nha, trình bày toàn bộ sự việc Quan phu tử nhận bạc và khả năng có liên quan đến cái c.h.ế.t của phụ thân Hàn Diệp với Phương Huyện lệnh đại nhân.

Nghe nói chuyện này còn liên đới tới một mạng người khác, Phương đại nhân tinh thần lập tức tỉnh táo, liền sai người đi điều tra.

Ra khỏi công đường, nàng gặp lại Phương Lộc Chi.

Thấy nàng mặt mày rạng rỡ, hắn cũng vui lây.

“Chẳng hay việc của Hàn huynh có tiến triển gì không?”

La Vân Khỉ vội cúi mình hành lễ:

“Đa tạ công tử quan tâm, quả có vài tin tức khả quan, chỉ là cụ thể ra sao, hiện vẫn chưa rõ.”

Phương Lộc Chi gật đầu:

“Bên ta cũng có tin lành, không biết La cô nương có muốn nghe không?”

La Vân Khỉ đôi mắt sáng rỡ:

“Xin công tử chỉ giáo!”

Phương Lộc Chi mỉm cười:

“Hôm qua ta sai người theo dõi tiện phụ Lý gia, lại phát hiện quản gia nhà ấy có tiếp xúc với Quan phu tử. Nay đã áp giải về nha môn, có thể sẽ giúp ích cho Hàn huynh.”

La Vân Khỉ không khỏi kích động, lại hành đại lễ.

“Thật tốt quá! Đa tạ công tử ra tay tương trợ.”

Phương Lộc Chi cười nói:

“Lời ấy nặng quá rồi. Phụ thân ta là quan phụ mẫu, ta là nhi tử, há có thể khoanh tay đứng nhìn. Sau ngày mai sẽ thẩm tra lại, cô nương mấy hôm nay cứ yên tâm hồi phủ, chờ tin là được.”

“Vâng, vậy xin cáo từ.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 107: Chương 107



La Vân Khỉ cảm tạ rồi hồi phủ, trong lòng lại trăn trở có nên lôi tên thư sinh lừa mình ra ánh sáng hay không.

Chỉ là nếu làm thế, Quan Tuyết Yến ắt sẽ bị kéo vào. Với một tiểu thư chưa xuất giá, e là sẽ ảnh hưởng danh tiếng.

Nàng cũng chẳng phải loại nữ nhân thánh mẫu gì, chỉ là Quan Tuyết Yến chưa ác độc đến mức như Lý Nhị Nương. Những lời nàng ta thốt ra khi xưa, cho thấy trong lòng vẫn còn chút hối lỗi.

Đã là nữ tử, cớ sao lại phải làm khó nhau?

Chớp mắt đã đến ba ngày sau.

Do Thiên Thừa Thư viện có danh tiếng không nhỏ trong trấn, lại thêm việc người g.i.ế.c và kẻ bị hại đều là học trò tại thư viện, nên không ít dân chúng kéo nhau đến huyện nha xem náo nhiệt.

La Vân Khỉ cũng đến từ sớm, từ xa đã thấy Hàn Diệp đang quỳ chính giữa công đường.

Vẫn là một thân trường bào xanh thẳm, gương mặt tuấn tú như nước, thần thái trầm tĩnh ung dung.

Thấy La Vân Khỉ, hắn khẽ gật đầu một cái.

Trải qua một hồi thẩm vấn, lại truyền nhân chứng ra.

Chốc lát sau, Quan phu tử bị dẫn đến công đường.

Lão già kia đã quyết một lòng hãm hại Hàn Diệp, vừa mở miệng đã là những lời cũ rích.

Phương đại nhân liền vỗ mạnh lên bàn công đường, gọi người áp giải gã quản gia đã nhận hối lộ ra.

Quan phu tử mặt hơi biến sắc, liền cười nói:

“Ta gặp quản gia Lý gia chỉ là để bàn chuyện hậu sự của Lý Thận, đại nhân sao lại nói lời ấy?”

Gã quản gia kia mặt mày bầm dập, nghe Quan phu tử nói thế liền bật khóc:

“Quan phu tử, ta đã khai rồi! Ngài đúng là có nhận bạc đó mà!”

“Nói bậy!” Quan phu tử quát lớn, “Nếu đại nhân không tin, xin cứ đến Thiên Thừa Thư viện mà khám xét, nếu quả thực tìm được phong bạc nào, lão phu xin nhận tội!”

Vừa dứt lời, liền nghe một giọng nữ mềm mại vang lên:

“Đại nhân, bạc ở đây.”

La Vân Khỉ quay đầu nhìn lại, liền thấy Quan Tuyết Yến tay nâng phong bạc, từ ngoài cửa chậm rãi bước vào.

Đôi mắt nàng hơi đỏ, hiển nhiên vừa mới khóc xong.

La Vân Khỉ khẽ cong môi cười — quả nhiên nàng ấy đã đến, xem ra mình không nhìn lầm người.

Tối qua, Quan Tuyết Yến đến tận cửa tìm nàng. Quan phu nhân uống thuốc mấy ngày không khỏi, trái lại càng ho dữ dội hơn. Bất đắc dĩ, nàng ta đành hạ mình cầu xin La Vân Khỉ.

La Vân Khỉ bèn đem hết thảy lợi hại phân tích rõ ràng, lại cho biết mình không truy cứu vị thư sinh kia cũng là để giữ thể diện cho nàng. Nghe vậy, Quan Tuyết Yến trong lòng đầy hổ thẹn.

Sau lại nghe mẫu thân nói, chính phụ thân nàng đã g.i.ế.c c.h.ế.t phụ thân Hàn Diệp, lòng nàng như tro tàn, tan nát cõi lòng.

Mối huyết hải thâm thù đã định, nàng cùng Hàn Diệp dẫu có ngàn lời vạn ý cũng không thể thành đôi.

Giờ đây, nàng chỉ muốn tìm một nơi non xanh nước biếc, an phận cùng mẫu thân sống nốt quãng đời còn lại.

Phương huyện lệnh đã sai người đem bạc trình lên công đường.

Ông đập mạnh mộc bàn, trầm giọng quát:

“Việc này nên giải thích thế nào đây?”

Sắc mặt Quan phu tử trong thoáng chốc xanh mét:

“Cho dù ta có nhận bạc thì đã sao? Hàn Diệp hắn thực sự đã g.i.ế.c người!”

Hàn Diệp liền vén áo quỳ xuống, thanh âm vang vọng:

“Học trò đúng là đã lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t Lý Thận. Thế nhưng hắn nhiều lần dây dưa nương tử của ta, lại tự tiện xông vào tư trạch, học trò ra tay cũng là bất đắc dĩ.”

“Ngươi nói bậy!” Quan phu tử chỉ thẳng vào mặt hắn mắng:

“Rõ ràng là vì Tuyết Yến mà ngươi và Lý Thận tranh chấp, rồi dẫn hắn về nhà mưu sát!”

Thanh âm Quan Tuyết Yến nghẹn ngào vang lên:

“Dân nữ có thể làm chứng. Lý Thận căn bản không thích dân nữ. Hắn có tật xấu, chỉ thích phụ nhân đã có phu quân, xác thực từng quấy rối nương tử của Hàn Diệp.”

“Ta cũng có thể làm chứng.”

Phương Lộc Chi đã bước vào công đường, vén áo quỳ xuống, nghiêm nghị nói:

“Hài nhi từng tận mắt thấy Lý Thận trêu ghẹo thiếu phụ Hàn gia. Nếu không có hài nhi ra tay ngăn cản, e rằng kẻ họ Lý kia đã không tha cho La thị.”

Phương huyện lệnh đập mạnh bàn án, lớn tiếng nói:

“Tốt! Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Lý Thận là tự làm tự chịu, Hàn Diệp lập tức được thả tại công đường.”

Đoạn, ông lại xoay ánh mắt về phía Quan phu tử, quát lớn:

“Người đâu, bắt tên tặc tử dám nhiễu loạn công đường, lại còn g.i.ế.c phụ thân Hàn Diệp — áp giải xuống cho bản quan!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 108: Chương 108



Sắc mặt Quan phu tử xanh mét, ánh mắt đầy oán độc nhìn chằm chằm Quan Tuyết Yến.

Quan Tuyết Yến tránh ánh nhìn của ông ta, thân hình đã lui khỏi công đường.

La Vân Khỉ vội vàng đỡ Hàn Diệp đang sững sờ đứng đó, lại bị hắn xô ra.

Hắn hai mắt đỏ hoe, nhìn thẳng về phía Phương huyện lệnh, giọng run rẩy hỏi:

“Đại nhân… lời này… là có ý gì?”

Phương đại nhân trầm giọng nói:

“Bổn huyện vừa nhận được mật báo, cái c.h.ế.t của phụ thân ngươi, không phải là trượt chân rơi nước, mà là do người này vì lòng đố kỵ mà sinh oán, đã lừa phụ thân ngươi tới bờ nước rồi đẩy xuống. Dù là án cũ năm xưa, bổn huyện cũng không thể làm ngơ.”

Chỉ nghe Quan phu tử cười điên dại một tiếng, lớn giọng quát:

“Không sai, là ta g.i.ế.c đó! Nếu không phải tại họ Hàn kia, ta đã sớm đỗ đạt vào kinh! Là hắn cướp lấy danh hiệu cử nhân của ta… hắn… đáng chết!”

Hàn Diệp tức giận đến toàn thân run rẩy, không ngờ người phu tử mình kính trọng bấy lâu nay lại là hạng tiểu nhân hẹp hòi, lòng dạ độc ác như thế.

Hắn không nhịn được nữa, lao tới bóp chặt cổ ông ta:

“Thì ra là ngươi! Trả mạng cho phụ thân ta!”

Không biết Quan phu tử lấy sức lực từ đâu, đẩy mạnh Hàn Diệp ra, đầu đập mạnh vào tường.

Một màn m.á.u tươi b.ắ.n ra từ trán, người lập tức ngã xuống, tắt thở bỏ mình.

Không ai ngờ được Quan phu tử lại tự sát giữa công đường, cả sảnh đường nhất thời lặng ngắt như tờ.

Phải sau nửa tuần trà, Phương huyện lệnh mới lớn tiếng nói:

“Kẻ này biết pháp phạm pháp, tội không thể tha, nay đã tự vẫn nhận tội, coi như vụ án đã kết thúc. Các người, lui xuống cả đi.”

“Hàn Diệp…”

La Vân Khỉ lại nhẹ nhàng kéo tay Hàn Diệp, lúc này hắn mới như kẻ mê man vừa tỉnh, lảo đảo đứng dậy.

Ra đến ngoài công đường, liền thấy mẫu thân của Lý Thận ngồi bệt dưới đất mà khóc rống lên.

La Vân Khỉ nhìn bà bằng ánh mắt xót xa, rồi cùng Lưu Thành Vũ dìu Hàn Diệp trở về nhà.

Xưa nay có câu: Con hư là tại mẹ, nếu mẫu thân Lý Thận biết nghiêm dạy con, thì đâu đến nỗi xảy ra cơ sự như hôm nay.

Xem ra, về sau nàng cũng phải cẩn thận hơn trong việc dạy dỗ Hàn Mặc và Hàn Dung.

La Vân Khỉ đang miên man suy nghĩ, chợt cảm thấy sau lưng như có kim đâm, ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc váy lụa màu tím đang đứng nơi xa dõi theo nàng, chớp mắt đã không thấy nữa.

Vì khoảng cách quá xa, nàng không nhìn rõ dung mạo người đó, chỉ nghĩ là dân chúng đến xem náo nhiệt, bèn cũng không để tâm.

Lúc ấy, Tạ Tường Vi đang dắt hai đứa nhỏ chờ mong trong sân, thấy Hàn Diệp trở về, liền vui mừng chạy tới.

“Đại tỷ, tỷ phu không sao rồi chứ?”

La Vân Khỉ liếc nhìn Hàn Diệp, thấy hắn thần sắc hoảng hốt, hồn vía như chưa trở về, lòng không khỏi chua xót, liền khẽ lắc đầu, ra hiệu cho Lưu Thành Vũ dìu hắn vào phòng nghỉ.

Chuyện của phụ thân Hàn Diệp, chính nàng nghe cũng còn khó lòng chấp nhận, huống hồ là hắn – người còn gọi Quan phu tử kia là thầy suốt mấy năm trời.

Kể lại đầu đuôi với Tạ Tường Vi, nàng cũng không khỏi kinh ngạc đến ngẩn người, không ngờ chỉ một vụ kiện mà lại dẫn ra chuyện cũ đau lòng như thế.

Thấy Lưu Thành Vũ từ trong phòng bước ra, Tạ Tường Vi khẽ nói:

“Tỷ phu giờ lòng rối như tơ vò, chúng ta có ở đây cũng chẳng giúp được gì, chi bằng cứ lui về trước.”

Lưu Thành Vũ gật đầu, cũng hạ giọng bảo:

“Đại tỷ, nếu không có việc gì khác, ta đưa Tam muội về rồi quay lại võ quán.”

“Được, hai người đi đường cẩn thận.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 109: Chương 109



La Vân Khỉ tiễn hai người rời đi, rồi lại quay đầu nhìn về phía phòng Hàn Diệp. Chỉ thấy hắn nghiêng mình nằm đó, mặt hướng vào tường, chẳng rõ đang ngủ hay tỉnh.

Gặp chuyện như vậy, nàng cũng chẳng biết nên khuyên nhủ thế nào, chỉ thở dài một tiếng, rồi quay vào lo cơm nước cho hai đứa nhỏ.

Đến bữa tối, Hàn Dung chạy đi gọi ca ca, nhưng hắn vẫn không ra.

La Vân Khỉ đoán lòng hắn còn đang đau khổ, liền dặn hai đứa đừng làm phiền.

Chờ đến khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ yên, nàng mới đem cơm canh đã hâm nóng bưng đến phòng Hàn Diệp.

“Ăn chút gì đó đi, thiếp biết trong lòng chàng khó chịu, nhưng thân thể cũng quan trọng không kém. Chàng nếu cứ không ăn uống gì, song th*n d*** suối vàng há chẳng lo lắng sao?”

Hàn Diệp vẫn không nhúc nhích. La Vân Khỉ đành đặt mâm cơm xuống, ngồi bên giường.

Nàng vén từng lọn tóc rối của hắn, dịu dàng nói:

“Hàn Diệp… chàng nghe thiếp nói không?”

Bất chợt, Hàn Diệp quay người lại, ôm chặt lấy eo nàng, cả khuôn mặt vùi vào nơi bụng dưới nàng.

“Nghe rồi… nhưng ta không đói.”

Tiếng nói hắn phát ra từ trong lớp vải, khàn khàn, đè nén.

Thấy hắn còn có thể mở miệng, La Vân Khỉ thở phào nhẹ nhõm, vén vạt áo nằm lên giường để hắn tựa đầu vào đùi mình, một tay nhẹ vỗ lưng như dỗ dành hài tử.

“Không đói cũng phải ăn. Người là sắt, cơm là thép, vài tháng nữa là đến thu thí rồi, chàng nếu không có sức, làm sao đọc sách?”

La Vân Khỉ nói rất dịu dàng, còn mềm mỏng hơn lúc dỗ Hàn Dung và Hàn Mặc.

Hàn Diệp không đáp, chỉ siết chặt vòng tay quanh nàng.

La Vân Khỉ thở nhẹ, đành để mặc hắn ôm như vậy.

Chỉ là cứ ngồi mãi như thế cũng mỏi mệt, nàng bèn tựa vào tường, chẳng hay từ lúc nào lại thiếp đi.

Chờ đến khi mở mắt, thì trời đã sáng tự bao giờ.

Ngơ ngẩn một hồi mới phát hiện bản thân đã được nằm yên ổn trong chăn ấm nệm êm, còn tướng công — Hàn Diệp — thì sớm chẳng thấy bóng dáng đâu.

Ở thời nay, một thê tử đoan trang hiền đức, há lại có thể dậy muộn hơn tướng công?

Dẫu cho là Cửu công chúa của Thiên Long quốc, cũng mỗi ngày dậy sớm nấu ăn hầu tướng công, huống chi bản thân lại quen thói ngủ nướng, thật có phần thất lễ.

Nàng vội vã xếp lại chăn nệm gọn ghẽ, rồi đi ra ngoài sân.

Hàn Dung thấy vậy liền dang tay nhào tới, miệng reo lên:

“Tẩu tử!”

La Vân Khỉ cúi người, khẽ hôn lên đôi má tròn trĩnh đã đầy đặn hẳn của muội muội.

“Ca ca muội đâu rồi?”

“Ở đằng kia ạ.”

Theo hướng ngón tay nhỏ chỉ, La Vân Khỉ liền trông thấy Hàn Diệp đang cày xới sau viện.

Nàng vội buông đứa nhỏ, chạy tới.

“Chàng... chàng đang làm gì vậy?”

Hàn Diệp ngẩng đầu, cười nhẹ nhìn nàng:

“Giờ tiết trời đã ấm, chỗ đất này để không cũng phí, ta tính trồng ít rau xanh cho nhà dùng.”

La Vân Khỉ bị nụ cười của hắn khiến trong lòng bối rối, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

“Việc này để thiếp làm là được rồi, bổn phận của chàng là chăm lo đèn sách, mau buông cuốc xuống!”

Hàn Diệp lập tức giấu cuốc ra sau lưng, giọng điềm nhiên nói:

“Ta không muốn đọc sách nữa. Công danh lợi lộc, rốt cuộc chỉ là mây khói thoáng qua mà thôi.”

“Gì cơ?”

Lời này khiến La Vân Khỉ như bị sét đánh ngang tai.

Không thể nào!

Hàn Diệp sao có thể nói ra lời như thế?

Nếu hắn không đọc sách, thì tiền an trí sau này của nàng phải làm sao?

Giấc mộng về một mỹ nam quyền cao chức trọng của nàng, chẳng phải sẽ tan tành hết sao?

Cho dù hắn biết phụ thân mình bị hại, nhưng kẻ thủ ác đã đền tội rồi, chẳng lẽ tương lai Tể tướng mà đến thế cũng không gượng dậy nổi?

“Này... chàng... có sốt không vậy?”

Nàng đưa tay lên trán hắn thăm thử.

Hàn Diệp nắm lấy tay nàng, chậm rãi áp vào n.g.ự.c mình, đôi mắt thâm sâu ánh lên vẻ ôn nhu:

“Không có. Ta đã nghĩ thông rồi. So với việc đuổi theo những hư danh xa vời, chi bằng cùng nàng sống chuỗi ngày an ổn bình dị.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back