Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

[BOT] Mê Truyện Dịch
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 465: Ngoại truyện 26



“Ngoan nào, há miệng ra, mẹ cho con uống thuốc.” Uông Nham dịu dàng dỗ dành đứa con gái đang mê man há miệng, đút viên thuốc vào.

Thú nhân xung quanh đều im lặng, yên tĩnh quan sát tình hình của Uông Uông.

Sau khi uống thuốc, đột nhiên cô bé yên tĩnh lại, không còn khó chịu giãy giụa nữa, dường như đã ngủ thiếp đi.

Uông Nham thấy vậy, sợ con gái xảy ra chuyện gì bèn vội vàng lo lắng thử hơi thở của cô bé, phát hiện không có gì đáng ngại mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lại qua một lúc, Uông Uông mở mắt ra từ trong cơn mê.

Ánh mắt cô bé trong veo, vui mừng kêu lên: “Mẹ ơi!”

Sau đó nhanh nhẹn nhảy xuống đất từ trong lòng Uông Nham.

“Mẹ ơi, con không còn thấy khó chịu nữa! Con cảm thấy rất thoải mái! Thật hạnh phúc!” Cô bé líu lo nói.

Thú nhân xung quanh không cảm thấy ồn ào mà dịu dàng nhìn cô bé.

“Tốt quá rồi!”

Nhân tộc kia, không lừa người, bệnh của Uông Uông thật sự đã được cô chữa khỏi rồi!

Thịnh Quân cũng rất vui mừng: “Còn ai cần chữa bệnh không? Đưa đến đây hết đi!”

Muốn giải quyết thì giải quyết một thể luôn, có được thân thể khỏe mạnh mới có thể làm việc lớn.

Thú nhân nghe vậy thì vô cùng cảm động: “Cô bằng lòng ra tay giúp đỡ chúng tôi, sau này chính là khách quý của tất cả thú nhân, nếu có nhu cầu gì thì cứ việc nói với chúng tôi, chỉ cần chúng tôi có thể làm được!”

Thịnh Quân suy nghĩ một chút, nói: “Tôi chữa bệnh miễn phí cho mọi người chỉ một lần này thôi. Nếu muốn giải quyết vấn đề lâu dài, mọi người vẫn cần một khoang y tế tiên tiến. Nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ tiếp tục giúp đỡ mọi người, bao gồm cả nhiên liệu vân vân, tôi đều có thể kiếm được. Tất nhiên, để đổi lại, mọi người cũng phải giúp tôi làm một số việc.”

Cô vừa dùng hệ thống quét qua tình trạng cơ thể của thú nhân, vậy mà phát hiện trên người bọn họ đều có dấu hiệu suy dinh dưỡng.

Suy đi tính lại, đại khái là do bữa ăn quá đơn điệu, thiếu hụt dinh dưỡng. Hơn nữa nhìn nước ở dòng sông đen kia cũng không được sạch sẽ cho lắm.

Tinh cầu này không có thực vật, động vật cũng ít ỏi, có cảm giác là một vấn đề lớn.

Thịnh Quân suy nghĩ một chút, dự định giải quyết vấn đề từ gốc rễ. Giúp thú nhân kiếm thêm một chút động thực vật, cải tạo môi trường sống, mở rộng thực đơn, biến nơi này thành một tinh cầu có thể sinh sống tốt hơn.

Nếu có thể khiến thú nhân sống một cuộc sống tốt hơn, cô cũng có thể nhận được rất nhiều tín ngưỡng lực, coi như là đã nhận được thù lao.

Tuy nhiên, chuyện này cũng không tiện nói rõ với thú nhân.

Thịnh Quân chỉ nói mình phải hoàn thành một KPI cải tạo tinh cầu, hy vọng thú nhân phối hợp.

Các thú nhân nghe vậy cũng không hề từ chối.

Quê hương của bọn họ đã đủ lạc hậu rồi, chắc cải tạo thêm nữa cũng không đến nỗi nào.

Hơn nữa, có vẻ vị Nhân tộc này có bản lĩnh thật, chi bằng cứ để cô thử xem sao!

Sau khi nhận được sự đồng ý của thú nhân, trước tiên Thịnh Quân dùng đan dược chữa khỏi bệnh cho tất cả thú nhân.

Sau đó phẩy tay một cái, triệu hồi bốn máy bán hàng tự động khổng lồ ra.

Cải tạo tinh cầu cần một khoảng thời gian nhất định, trước lúc đó, cô có thể cho thú nhân ăn cơm ngon trước, giảm bớt trạng thái suy nhược do thiếu dinh dưỡng gây ra.

Coi như cho người khác ăn uống no nê cũng là sở trường của Thịnh Quân.

“Vừa rồi tôi nghe mọi người nói, ngày thường luôn không được ăn no, không được ăn no thì không thể làm việc tốt được, như vậy đi, mọi người giúp tôi, tôi cũng có thể bao ăn cho mọi người.”

Vừa nói, cô vừa chỉ vào máy bán hàng tự động bên cạnh.

Trong bốn máy bán hàng tự động khổng lồ này, có ba máy bán cơm hộp, còn có thêm oden, bánh bao, đùi gà và các loại đồ ăn nhẹ đơn giản, kiểu dáng cũng gần giống với đồ bán trong cửa hàng tiện lợi hiện đại. Nhưng mà đương nhiên đồ ăn do cô cung cấp có giá trị dinh dưỡng cao hơn, cũng lành mạnh hơn.

Máy bán hàng tự động cuối cùng bán toàn đồ uống, có nước lọc, sữa đậu nành, còn có các loại canh hầm bổ dưỡng. Nhìn chung chủng loại phong phú, bày ra trước mặt thú nhân, không khác gì một bữa tiệc buffet siêu sang trọng.

Thịnh Quân phẩy tay một cái, tấm kính che phủ trên máy bán hàng tự động liền được cất đi, mùi hương của các loại đồ ăn lập tức xông thẳng vào mũi thú nhân.

Vốn khứu giác của thú nhân đã nhạy bén, ngửi thấy mùi của những thứ này, chỉ cảm thấy hồn phách như bị câu đi mất.

Tất cả đều trừng lớn mắt.

“Những thứ này, đều cho chúng tôi ăn sao?” Nữ thú nhân tai hổ nuốt nước miếng, không dám tin hỏi.

Thịnh Quân cười gật đầu: “Đúng vậy, mọi người cứ tự nhiên đi, có thể ăn đến khi no thì thôi.”

Dù sao cô cũng cung cấp đủ nhiều.

Vốn dĩ các thú nhân có tính cách hào sảng, nghe cô nói vậy thì không khách sáo nữa, nhanh chóng chen chúc vây máy bán hàng tự động thành một vòng.

“Cái này thơm quá, tôi muốn một phần cái này, ừm, cơm đùi gà teriyaki cắt dày!”

“Phải dùng thìa sao? Cảm giác có vẻ khá phiền phức, tôi có thể dùng móng vuốt trực tiếp bốc ăn được không?”

“Không sao, tôi có thể trực tiếp dùng miệng gặm ăn!”

Các thú nhân nhanh chóng nhận được phần cơm của mình, lại được Thịnh Quân hướng dẫn chọn canh hoặc nước, ngồi ngay tại chỗ ăn.

Các thú nhân chọn cơm đùi gà tò mò gắp một miếng đùi gà lên: “Miếng thịt này nhìn mềm thật đấy, không biết rốt cuộc loại tinh thú gọi là gà này trông như thế nào.”

Ở đây, cách gọi các loại thú đều khác với những gì Thịnh Quân biết.

Ví dụ như tiểu thú nhân được cô cứu, thực ra gọi là tộc Cách Phân, chỉ là nhìn giống với chó con trong nhận thức của Thịnh Quân, nhưng bản chất lại không giống nhau.

Theo như Thịnh Quân quan sát, nơi đây hoàn toàn không có một loại thú nhân nào giống gà, cũng không có heo bò cừu.

Coi như là hoàn toàn khác với thực đơn mà cô cung cấp.

Các thú nhân vụng về cầm thìa, đưa một miếng đùi gà lớn vào miệng. Thịt gà tẩm sốt teriyaki hoàn toàn không có xương, cắn một miếng, mềm ngon mọng nước lại xen lẫn vị mặn ngọt mới lạ.

Vậy mà không hề có chút tanh m.á.u nào, chỉ cảm nhận được vị ngon của món ăn!

Thú nhân ngẩn người hồi lâu, giống như đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới. Thịt gà teriyaki tác động quá lớn đến nó, khiến vị giác của nó gần như muốn hét lên.

Cảm giác bùng nổ này, giống như trong vài giây ngắn ngủi đã hoàn thành quá trình chuyển đổi từ người nguyên thủy thành người hiện đại. Từ đó não bộ mở ra một khu vực mới, tràn đầy cảm ngộ về món ăn ngon.

Ngẩn người một lúc, lại lưu luyến nhai miếng thịt trong miệng vài cái, nó không nhịn được vỗ mạnh vào mặt mình một cái!

“Trời ạ! Cái lưỡi này, trước kia ta thật sự đã bạc đãi ngươi, thì ra ngươi có thể nếm ra hương vị phức tạp đến vậy, trước kia ta đã cho ngươi ăn thứ gì thế này! Hu hu hu!”

Thú nhân này không phải là trường hợp cá biệt.

Những thú nhân khác cũng ăn đến phát điên.

“Phần cơm bò sốt trứng kiểu Nhật này chính là ân ban của vũ trụ, là cam lộ do thú thần nhả ra, thịt bò ơi, ta ca ngợi ngươi!”

“Thịt bò gì chứ? Ta tuyên bố miếng gà cà ri trong miệng ta mới là thứ đáng được ca ngợi nhất! Trời ạ, còn có cả canh gà này nữa! Gà thú không chỉ thịt ngon, mà còn có thể nấu thành canh ngon như vậy, rõ ràng thứ đáng được ca ngợi nhất là gà thú!”

“Ta đồng ý, ca ngợi gà thú!”

“Ca ngợi gà!”

“Thật là những kẻ không có lộc ăn! Là thú nhân, cơm thịt ba chỉ xào rau cải mới là thứ đáng được ca ngợi nhất, nó được làm ra từ thứ gì vậy... À đúng rồi, là thịt heo! Vậy ta phải ca ngợi heo thú!”

Có thú nhân uống một ngụm nước lọc mà Thịnh Quân đưa, uống đến mức nước mắt lưng tròng: “Đây vậy mà là nước sao? Vậy mà nước lại có màu sắc trong veo, hương vị ngọt ngào như vậy!”

“Thì ra nước có thể không đắng cũng không chát, thì ra nước lại dịu nhẹ như vậy!”

“Ta hiểu rồi, thứ đáng ca ngợi nhất không phải là gà cũng không phải là heo, mà là Thịnh Quân đại vương mới đúng, bởi vì có cô ấy, chúng ta mới có thể được ăn những món ăn ngon như vậy, được uống thứ nước ngọt ngào như vậy!”

“Ca ngợi Thịnh Quân đại vương!!”

Đại vương là cách gọi tôn kính nhất của thú nhân dành cho khách quý. Có thể ban đầu không phải từ này, nhưng bị hệ thống phiên dịch vũ trụ của Thịnh Quân dịch ra, đại vương chính là từ ngữ gần với nghĩa nhất, đây cũng là sự khác biệt văn hóa không thể tránh khỏi.

Theo từng tiếng “đại vương” chân thành, Thịnh Quân có chút ngẩn người.

Thật không ngờ, vậy mà bản thân lại có một ngày được làm đại vương của thú nhân.

Thế giới này thật kỳ diệu!

Sau khi ăn uống no nê, công cuộc xây dựng tinh cầu thú nhân liền được triển khai rầm rộ.

Thông qua máy bán hàng tự động, Thịnh Quân đã điều phối rất nhiều linh thực phù hợp từ thế giới mới hồi phục linh khí đến đây.

Những linh thực này không kén chọn môi trường sinh trưởng, trồng rất nhanh, còn có thể tỏa ra linh khí thanh lọc không khí.

Trồng bên dòng sông đen, nguồn nước cũng dần dần trở nên trong sạch.

Trong môi trường linh thực sum suê, những thú nhân như được giải phóng bản tính ẩn sâu trong tâm hồn, nhanh chóng thích nghi với môi trường mới, tự do như cá trở về với nước.

Có lẽ, trời sinh loài thú đã rất thích hợp để sống trong tự nhiên.

Khi mà sắc xanh tràn ngập khắp nửa tinh cầu thú nhân, Thịnh Quân bắt đầu dạy họ cách cày cấy trồng trọt, lại mang rất nhiều gia cầm gia súc linh thú như gà, vịt đến, dạy họ chăn nuôi.

Đã được nếm qua hương vị thơm ngon của lương thực và thịt, thú nhân cũng đặc biệt để tâm tới những vấn đề này.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 466: Ngoại truyện 27



Không cần phải nói, trời sinh đã sở hữu một thân thể cường tráng, quả thực bọn họ chính là thánh thể cho việc đồng áng, một người có thể đẩy mười con bò, không bao lâu đã làm đâu ra đấy, hơn nữa hiệu suất cực cao, thu hoạch bội thu.

Thấy thú nhân lợi hại như vậy, Thịnh Quân liền tặng toàn bộ sách dạy nấu ăn mà trước đây đã thu thập được cho bọn họ.

Thú nhân như nhặt được bảo bối, cảm kích đến rơi nước mắt, dự định coi nó như bảo vật gia truyền quan trọng nhất.

Ban đầu, Thịnh Quân dự định sau khi thú nhân cải tạo tinh cầu xong sẽ tặng cho bọn họ một chiếc khoang y tế.

Nhưng thú nhân đã mở ra cánh cửa chăn nuôi trồng trọt lại từ chối ý tốt của cô.

“Cô đã giúp chúng tôi đủ nhiều rồi, những thứ tiếp theo, hãy để chúng tôi tự tay mình kiếm lấy!” Thú nhân tai hổ cười tủm tỉm nói, còn nhiệt tình mời Thịnh Quân sờ chiếc đuôi dài lông xù của mình.

Gần đây, bọn họ dự định bán nông sản và mỹ thực trên tinh võng, tin rằng toàn bộ vũ trụ sẽ không ai có thể từ chối một phần cơm gà ngon lành.

Thú nhân tràn đầy niềm tin vào tương lai.



Cuộc sống của thú nhân đã đi vào quỹ đạo, Thịnh Quân liền dự định rời đi, đến nơi khác dạo chơi.

Trong những ngày tháng dừng chân trên tinh cầu thú nhân, cô cũng đã dò la được không ít thông tin.

Trong vũ trụ này tồn tại rất nhiều loại người ngoài hành tinh khác nhau, ví dụ như người tinh cầu Nhuyễn Tinh có hình dạng giống như thạch.

Đây là thông tin mà Thịnh Quân nghe được từ một thú nhân khi chia sẻ đồ ăn vặt với bọn họ, thú nhân này đã ăn thạch.

Người Nhuyễn Tinh và thú nhân có mối quan hệ khá tốt.

Theo đề nghị của thú nhân, Thịnh Quân cũng đã gửi tặng một lô thạch cho người Nhuyễn Tinh, kết quả bất ngờ phát hiện ra rằng những viên thạch đó lại có thể kéo dài tuổi thọ và chữa lành vết thương cho họ.

Kể từ khi sinh ra, Người Nhuyễn Tinh sẽ bước vào trạng thái hao mòn, cho đến khi giọt thạch cuối cùng biến mất hoàn toàn thì sẽ chính thức kết thúc sinh mệnh của mình.

Đối mặt với sự hao mòn như vậy, người Nhuyễn Tinh vẫn luôn bất lực. Không ngờ rằng sự xuất hiện của thạch của Thịnh Quân đã mang đến hy vọng cho cả tộc.

Điều này có nghĩa là, chỉ cần có đủ thạch, người Nhuyễn Tinh có thể sống rất lâu rất lâu, bị thương cũng có thể chữa trị kịp thời.

Mặc dù người Nhuyễn Tinh rất vui mừng, nhưng Thịnh Quân vẫn ân cần dặn dò những người ngoài hành tinh ngon miệng này nên chú ý an toàn trong cuộc sống hằng ngày.

Dù sao, bị thương còn có thể cứu chữa, nhưng một khi đã bị ăn hết thì rất khó cứu.

Thông qua người Nhuyễn Tinh, Thịnh Quân còn quen biết thêm một chủng người ngoài hành tinh mới, tên là “người Phát Tinh”.

Người Phát Tinh là tộc người tương đối giàu có mà Thịnh Quân từng gặp, trông bọn họ rất đáng yêu, có chút giống bạch tuộc gỗ nhỏ, trên đỉnh đầu mỗi người đều có một chùm lông màu hồng rậm rạp.

Bộ lông này chính là niềm tự hào của người Phát Tinh.

Màu sắc đẹp mắt, chất liệu bóng mượt, sờ vào lại mềm mại như lụa.

Nghe nói vì để dưỡng lông, người Phát Tinh sẽ sử dụng một loại máy gội đầu chuyên dụng, vừa gội vừa dưỡng rất tiện lợi.

Sau khi biết được sở thích của người Phát Tinh, lần đầu gặp mặt, Thịnh Quân đã tặng cho bọn họ một lô sản phẩm chăm sóc tóc.

Ban đầu, người Phát Tinh chỉ lịch sự nhận lấy.

Nhưng rất nhanh, có người đã thử sử dụng những sản phẩm chăm sóc tóc này, mái tóc bắt đầu tỏa ra hương hoa nồng nàn quyến rũ.

Phải biết rằng, trong vũ trụ này, đã không còn loài thực vật nào có thể tỏa ra hương thơm thuần khiết như vậy nữa. Các chủng tộc trong vũ trụ cũng hoàn toàn không sử dụng nước hoa, chứ đừng nói đến hương thơm thuần túy của thực vật.

Hầu như tất cả người Phát Tinh đều yêu thích những loại dầu gội và dầu xả thơm phức này ngay lập tức.

Họ coi trọng mái tóc của mình hơn Thịnh Quân tưởng tượng rất nhiều, không chỉ gửi rất nhiều tinh tệ đến để mua dầu gội, mà giá trị tín ngưỡng cũng tăng vọt.

Thịnh Quân còn có thể làm gì, đương nhiên là để lại một cái máy bán hàng tự động bán dầu gội trên tinh cầu Phát Tinh.

Khoảng thời gian sau đó, cô lại đến thăm thú một số chủng tộc ngoài hành tinh kỳ lạ khác, sau đó dự định đến địa giới của loài người dạo chơi.

Hệ thống đã tìm thấy một số thông tin về loài người trên tinh võng, nhưng có vẻ như đều rất chính thức.

Vì vậy, Thịnh Quân đã phỏng vấn ngẫu nhiên một số người ngoài hành tinh và biết được kha khá tình hình thực tế.

“Ừ, Nhân tộc là một chủng tộc kỳ quái. Bọn họ rất thông thái, luôn có thể sáng tạo được rất nhiều thứ, phát triển khoa học kỹ thuật vô cùng tân tiến… Nhưng, ta luôn cảm thấy bọn họ rất đáng sợ, bọn họ không biết khóc cũng không biết cười, làm thế nào thì gương mặt cũng vô cảm, rất vô cảm, cứ lạnh như băng vậy.”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 467: Ngoại truyện 28



“Ồ đúng rồi, trong Nhân tộc còn có một chuyện kỳ lạ. Theo lý thuyết, chắc hẳn tuổi thọ bây giờ của Nhân tộc phải chừng ba trăm năm mới đúng, nhưng trong một lần thống kê gần đây, đa số Nhân tộc đều không sống quá bốn mươi lăm tuổi, hơn nữa mấy con số này còn đang có xu hướng giảm dần!”

Tin tức này khiến Thịnh Quân không thể tin nổi.

Nhân tộc có tuổi thọ ba trăm năm, nhưng đa số con người đều không sống quá bốn mươi lăm tuổi, rõ ràng chuyện này rất không bình thường.

Cô không trì hoãn nữa, nhanh chóng tạm biệt nhân thú và những người bạn chủng tộc khác ngoài vũ trụ, cô ngồi lên máy bán hàng lao vào vũ trụ, phóng thẳng đến lãnh địa của Nhân tộc.

Thịnh Quân cũng khá may mắn, lúc cô đang bay trên đường đã nhìn thấy một phi thuyền vũ trụ của Nhân tộc ở phía xa, công nghệ hoàn hảo tiên tiến.

Cô định mượn cớ để lên phi thuyền.

Để bớt phiền phức, Thịnh Quân biến bề ngoài của máy bán hàng thành phi thuyền nhỏ một người ngồi, giả vờ như đang lạc đường trong vũ trụ, bay đến chiếc phi thuyền kia nhờ giúp đỡ.

Nhưng điều khiến Thịnh Quân không ngờ rằng, chiếc phi thuyền kia không hề dừng lại, nó như không nhìn thấy cô vậy, cứ thế mà nhanh chóng bay đi.

“Ủa, phi thuyền tiên tiến như vậy phải phát hiện ra mình mới đúng chứ… Chắc là đang cảnh giác nhỉ?” Thịnh Quân cũng không nghĩ ra.

Cô tiếp tục bay trong vũ trụ, nhanh chóng gặp phải một chiếc phi thuyền khác.

Dường như chiếc phi thuyền này có hơi cũ, nhưng lúc cô phát tín hiệu xin giúp đỡ, nó đã nhanh chóng dừng lại, phóng tín hiệu chấp nhận cô.

Thịnh Quân nhanh chóng leo lên phi thuyền kia, trên phi thuyền có bốn người trẻ tuổi, trên người mặc một bộ quần áo bảo hộ, gương mặt vô cùng đẹp, ngũ quan rõ nét góc cạnh, có cảm giác là con lai.

“Tôi tên là Sinh Lãng Kiền, cô tên là gì? Cô dũng cảm thật đấy, vậy mà dám ra ngoài vũ trụ một mình!” Một nam sinh tóc màu hạt dẻ vui vẻ nói chuyện với Thịnh Quân.

Có lẽ vì vấn đề phiên dịch, nghe tên của anh ta có hơi kỳ lạ.

Thịnh Quân nhanh chóng nói tên mình ra, người kia lại không lộ ra vẻ mặt khác thường nào.

“Tôi mất trí nhớ, cũng không biết mình là ai, lúc tỉnh lại thì thấy ở trong phi thuyền…” Thịnh Quân tự bịa ra một câu chuyện quê mùa cho mình.

Nhưng dường như nhóm người Sinh Lãng Kiền không hề nghi ngờ, ngược lại còn vô cùng đồng cảm với cô.

“Trị mấy bệnh liên quan đến não rất tốn tiền, nếu cô không có nhiều tiền, e rằng cũng không thể tìm được ký ức của mình ngay được.” Sinh Lãng Kiền nói: “Hơn nữa trên người cô cũng không có giấy tờ chứng minh thân phận, ngay cả ký ức cũng không, chuyện này trong vũ trụ được xem là không có hộ khẩu, không thể đến được đa số các tinh cầu của Nhân tộc rồi.”

“Thôi xem như cô may mắn nên gặp được chúng tôi, mặc dù ở chỗ chúng tôi rất nghèo, cũng có hơi rối loạn, nhưng những người ở đó cũng giống như cô vậy, cô tạm ở lại chỗ đó một khoảng thời gian là tốt nhất!”

Nhóm người Sinh Lãng Kiền đến từ tinh cầu Thiết Tiết.

Thịnh Quân cũng không xa lạ gì với chỗ này, lúc trước cô dùng hệ thống kiểm tra cũng đã từng nhìn thấy, nơi này là một trong những tinh cầu cấp thấp nhất, có rất nhiều người gọi đó là hành tinh rác.

Trong tinh c của Nhân tộc có rất nhiều tinh cầu nhỏ, những tinh cầu này bị phân chia thành các bậc ba sáu chín.

Đa số các tinh cầu đều rất giàu có, mặc dù có một số khác không giàu như thế, nhưng cũng ở mức tầm trung, chỉ có một số rất ít là thuộc hành tinh rác cấp thấp, ở đó chứa tất cả những người nghèo khổ hoặc là những người sát biên giới có thân phận khác thường.

Thịnh Quân lại hỏi một vài tình huống cụ thể ở tinh cầu Thiết Tiết, nhóm người Sinh Lãng Kiền cũng không hề giấu giếm điều gì.

“Đừng thấy chỗ chúng tôi bị gọi là hành tinh rác mà nhầm, người ở đó đều có tuổi thọ cao hơn những người ở tinh vực cấp cao rất nhiều đấy!”

Lại nghe chủ đề liên quan đến tuổi thọ nên Thịnh Quân hỏi: “Tại sao vậy?”

Sinh Lãng Kiền sờ sờ cằm nói: “Đại khái là vì cho dù có thế nào, chúng tôi cũng sẽ không tự sát? Dù sao còn có rất nhiều việc phải hoàn thành, rất nhiều thứ muốn mua mà vẫn chưa mua được, còn có rất nhiều việc mà mình vẫn chưa thực hiện được, tại sao có thể dễ dàng c.h.ế.t như vậy chứ? Nhưng những người cấp cao kia thì chưa chắc, vừa sinh ra đã không thiếu thứ gì, xem ra là trống trải lắm, tỷ lệ tự sát ở tinh vực cấp cao cao ghê lắm.”

“Nhắc đến cũng thấy lạ, có rất nhiều người ở tinh vực cấp cao, vì muốn điều chỉnh tâm trạng, hạ tỷ lệ tự sát nên cố ý đến hành tinh rác để sống đấy. Nhưng họ vẫn không thể ngừng suy nghĩ tự sát trong đầu lại được. Cũng chỉ có những người bản địa sống ở hành tinh rác như chúng tôi mới có thể thoát khỏi những suy nghĩ muốn tự sát đáng nguyền rủa kia.”

Thì ra tỷ lệ tự sát cao là nguyên nhân khiến cho tuổi thọ trung bình của Nhân tộc lại ngắn như vậy… Nhưng lẽ ra cho dù ở trong điều kiện hiểm ác thế nào, d*c v*ng của con người đều rất lớn mà, sẽ không vì cuộc sống vô vị nên mới tự sát mới đúng chứ nhỉ?

Thịnh Quân hơi nghi hoặc, nhưng thấy dáng vẻ này của Sinh Lãng Kiền, hình như anh ta cũng không biết câu trả lời nên thôi cô không hỏi nữa.

Phi thuyền cũ nhanh chóng đưa cô trở về tinh cầu Thiết Tiết.

Thịnh Quân chưa từng nhìn thấy phong cách kiến trúc và các loại phương tiện như ở đây, nhưng nó hoàn toàn mang theo hơi thở khoa học kỹ thuật, chỉ là bề ngoài gợi cảm giác cổ xưa rất rõ ràng, tất cả mọi thứ đều đã cũ kỹ rồi.

“Cũng không còn cách nào, chúng tôi chỉ có thể dùng đồ mà tinh vực cấp cao vứt đi. Có lúc đào phải đồ phế thải không dùng được nữa, còn phải tự tháo tháo lắp lắp, ráp lại thành thứ có thể sử dụng được.” Sinh Lãng Kiền giải thích.

Bọn họ vừa đi trên đường vừa nói chuyện.

Trị an ở tinh cầu Thiết Tiết có hơi bất ổn, nhưng đa số cư dân đều rất đoàn kết, có người gặp khó khăn thì chắc chắn sẽ gặp được người có thể giúp được mình.

“Cuộc sống của mọi người đã không tốt rồi, nếu còn không giúp đỡ lẫn nhau nữa thì cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.”

Nhóm người Sinh Lãng Kiền đưa Thịnh Quân đến một quán ăn.

Bọn họ tự mua nguyên liệu nấu ăn xong thì đưa vào máy xử lý thức ăn ở ngay bên cạnh, chờ phần cơm nước của mình được đưa ra.

“Người ở các tinh cầu cấp cao đều uống dịch dinh dưỡng, thứ đó vừa tiện vừa nhanh, cũng rất đầy đủ dinh dưỡng, cho nên bọn họ đều rất cao lớn cường tráng. Chúng tôi thì chỉ có thể tự tay làm để lấp bụng, ăn cũng không dinh dưỡng lắm, hy vọng cô không chê.” Sinh Lãng Kiền đưa một phần cơm sang: “Nè, bữa này xem như tôi mời. Nhưng mà tinh tệ trong túi của tôi cũng có hạn, không thể gánh nổi cuộc sống của cô, cho nên cô cũng nên mau chóng tìm công việc để sinh sống mới được.”

Thịnh Quân cúi đầu nhìn thức ăn trong tay mình, giống như một loại bùn được trang trí thêm nước sốt hoa quả ở phía trên vậy.

Cách nấu ăn ở đây cũng thật đơn giản.

Mấy người bọn họ ngồi xuống bàn ăn ở trong quán, bắt đầu ăn uống.

Thịnh Quân cũng nếm thử món ăn đặc sắc ở tinh cầu này, nó có vị chua ngọt của khoai tây nghiền, nhưng không mềm như khoai tây nghiền, tính ra thì mùi vị cũng không tệ lắm.

Mấy người ở bên cạnh bắt đầu nói chuyện.

“Đúng rồi, Sinh Lãng Kiền, anh đã xem tin tức hôm nay chưa, ở chỗ thú nhân trồng được một vài nguyên liệu nấu ăn mới, nghe nói ăn ngon lắm, tinh cầu chúng ta cũng định đến ăn thử một chút xem sao!”

“Thật hả? Nhưng mà không phải điều kiện ở tinh cầu thú nhân rất tệ sao?”

“Vậy là anh không biết rồi, trước đó không lâu trên tinh võng cũng lan truyền, tinh cầu thú nhân đã tìm được một phương pháp thay đổi hoàn cảnh sống, chắc bây giờ đã không còn dáng vẻ trơ trụi như trước nữa rồi!”

“Hâm mộ thật đấy, các thú nhân có thêm một con đường phát tài, khi nào chúng ta mới có thể tìm được cách làm giàu đây??”

Nghe đến đây, Thịnh Quân không nhịn được mà lên tiếng: “Nếu như kiếm được tiền, mọi người định làm gì thế?”

“Đương nhiên là cải thiện điều kiện sống của tinh cầu chúng ta rồi! Những thứ mà tinh vực cấp cao có, nhất định chúng ta cũng phải có!” Mọi người không chút nghĩ ngợi trả lời.

“Mọi người chưa từng nghĩ đến việc chuyển đến tinh vực cấp cao sao?” Thịnh Quân hỏi.

Sinh Lãng Kiền lắc đầu: “Đương nhiên là chưa. Tôi đã từng đến tinh cầu A để làm công một khoảng thời gian rồi, không biết tại sao mà người ở đó đều mang dáng vẻ âm trầm c.h.ế.t chóc, nhìn chẳng giống người sống chút nào! Cảm giác kia quá áp lực, tinh cầu Thiết Tiết vẫn tốt hơn. Nghèo thì có nghèo thật, nhưng chỉ cần chúng ta chịu cố gắng thì có thể khiến nó trở nên tốt hơn.”

“Thật ra điều kiện bây giờ ở đây mà so với trăm năm trước thì đã tốt hơn nhiều lắm rồi! Sự cố gắng của chúng ta cũng rất có ích!”

Thịnh Quân gật đầu một cái: “Ra là vậy.”

Cô cũng không xa lạ gì với dáng vẻ tràn đầy hy vọng của bọn họ.

Cô đã gặp rất nhiều vẻ mặt giống như thế này. Như vậy rất tốt.

Thịnh Quân nhanh chóng đổi đề tài, cô hỏi quá trình hình thành và phát triển của tinh cầu Thiết Tiết và tinh vực cấp cao xuất hiện có gì khác nhau.

Sinh Lãng Kiền suy nghĩ một chút mới nói: “Những đứa trẻ được sinh ra ở chỗ chúng tôi không có kiến thức truyền thừa nào dùng được cả, chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất để học tập, cho nên thời gian để chúng tôi học tập những thứ kia sẽ khá dài, hiệu suất cũng thấp hơn so với những người thuộc tinh vực cấp cao vừa sinh ra đã có một lượng kiến thức siêu lớn trong đầu kia. Vì thế cũng rất khó để phát triển khoa học kỹ thuật tiên tiến.”

“Lại càng không cần phải nhắc đến vấn đề ăn uống, chúng tôi không có dịch dinh dưỡng, cơ thể cũng không cao lớn rắn chắc được như bọn họ.”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 468: Ngoại truyện 29



“Ừm… Bởi vì điều kiện lạc hậu, trên tinh võng cũng chỉ dùng quyền hạn cấp thấp nhất, không thể mở bất kỳ chức năng liên quan đến giải trí nào, cho nên cũng chỉ có thể tự làm một vài trò chơi nhỏ để tự tận hưởng thôi. Hơn nữa phi thuyền của tinh cầu cũng có hạn, không phải ai cũng có cơ hội lên phi thuyền ngao du vũ trụ, có rất nhiều người đã sống ở tinh cầu Thiết Tiết cả đời, không có cách nào rời đi cả…”

Thịnh Quân ghi lại những thông tin mà anh ta vừa nói ra trong lòng.

Ở chỗ cô lại có thể có được quyền hạn cấp cao nhất trên tinh võng.

Thịnh Quân một lúc làm cả hai việc, cô vừa nghe vừa tranh thủ dạo một vòng quanh khu giải trí trên tinh võng.

Khoa học kỹ thuật của các tinh cầu phát triển, phim ảnh đạt đến trình độ kỹ thuật thông tin vô cùng hoàn thiện, hơn nữa sau đó tinh thần thể của con người có thể khiến người ta trải nghiệm cảm giác được lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

Thịnh Quân xem phim một hồi, lại nghe thêm hai bài hát, cô bất chợt nhíu mày.

Cô phát hiện ra có những chỗ rất kỳ quái.

Không thể nói là không tốt, nhưng dường như kỹ thuật công nghệ đang bị lạm dụng quá mức, cô có cảm giác như mọi thứ đều dựa vào kỹ thuật, mà so với những tác phẩm chất lượng tốt trong lòng cô, những thứ này hoàn toàn thiếu đi tình cảm bên trong.

Cô nghĩ đến những gì Sinh Lãng Kiền nói, sau khi những đứa trẻ ở tinh vực cấp cao được sinh ra, bọn chúng đều dùng những kiến thức truyền thừa trong đầu để tiến hành học tập.

Cô kiểm tra thật cẩn thận các mục kiến thức, lại phát hiện dường như đều là những nội dung học thuật khô khan.

Cho dù là tâm lý học mang theo sắc thái văn nhân, nhưng trong đó cũng đầy phân tích lý tính và số liệu.

Các tinh cầu cũng có thơ ca, nhưng lại không có chút mỹ cảm nào cả, nó cũng thiếu đi nhân tính và cảm xúc của con người giống như những bộ phim và ca khúc kia.

Thịnh Quân không khỏi nghĩ đến chiếc phi thuyền mà cô gặp phải trong vũ trụ.

Người ở tinh vực cấp cao, từ khi bắt đầu sinh ra, bọn họ đã hoàn toàn không khác gì những công cụ có trí năng cả.

Từ nhỏ đến lớn bọn họ đã tiếp nhận những thứ lạnh lẽo, cuộc sống đủ đầy, dường như chưa bao giờ gặp phải trắc trở, cũng không thể trải qua việc phải xem xét lại bản thân, người trưởng thành như thế sẽ còn cảm xúc sao?

Tỷ lệ tự sát cao như vậy, có phải là do khuyết thiếu cảm xúc tạo thành hay không?

Nếu như nhiều đời người đều trải qua cuộc sống như vậy, có phải đã bắt đầu bật chế độ thoái hóa về mặt cảm xúc rồi không?

Theo như những gì Sinh Lãng Kiền nói, người ở các tinh cầu cấp cao đều vô cảm, từ trước đến nay bọn họ đều không gây thương tổn đến người của tinh cầu cấp thấp, đương nhiên cũng sẽ không đưa tay trợ giúp, bọn họ chỉ có đúng một loại cảm xúc là lạnh lùng vậy thôi.

Bởi vì nguyên nhân này, và việc tuổi thọ trung bình của người cấp cao giảm dần, cho nên mọi người ở hành tinh rác không thù ghét người giàu lắm, thậm chí có lúc còn hơi đồng cảm với người ta.

Cũng xem như là đạt được cân bằng cảm xúc nhỉ.

Muốn nhận được tín ngưỡng trong tình trạng thế này, với Thịnh Quân thì đây cũng là một loại khiêu chiến khá lớn.

Đối với cư dân của tinh cầu Thiết Tiết, cô có thể nghĩ cách giúp bọn họ có cuộc sống vật chất tốt hơn. Nhưng với những người ở các tinh cầu cao cấp, bọn họ cần lấp đầy tâm linh và tinh thần trống rỗng của mình hơn.

Vấn đề sau còn khó giải quyết hơn cả vấn đề trước, nhưng với tình trạng như bây giờ, hai phe lại có thể cân bằng một cách vi diệu.

Nhưng nếu phá vỡ cục diện này, có lẽ hai phe sẽ xảy ra mâu thuẫn.

Nhưng mà đây cũng không phải là đường cùng——

“Thật ra tôi có một cách có thể giúp mọi người làm giàu. Mọi người có muốn tin tưởng tôi không?” Thịnh Quân cảm thấy cơ hội đã đến rồi, bỗng nhiên cô cười nói với bọn họ.

“À thì, cô vẫn ổn chứ? Sao tự nhiên lại nói như thế?”

Dường như Sinh Lãng Kiền hơi xoắn xuýt, anh ta đưa tay muốn sờ trán Thịnh Quân thử xem có phải cô bị sốt rồi không.

Lúc này, bỗng nhiên sau lưng Thịnh Quân xuất hiện một người máy quét dọn, hắn kịp thời chặn tay của Sinh Lãng Kiền lại, ngăn cản hành động của anh ta.

Người máy nhanh chóng biến thành hình người, hắn lạnh lùng đáp xuống giữa hai người khiến nhóm người Sinh Lãng Kiền bị dọa cho nhảy dựng cả lên.

“Xin lỗi, thật ra lúc trước tôi đã giấu mọi người, tôi không bị mất trí nhớ.” Thịnh Quân đẩy Hai Con sang một bên, thành thật lên tiếng xin lỗi nhóm người Sinh Lãng Kiền.

Cô không giải thích rõ ràng lai lịch của mình mà chỉ nói về thành tích chói lóa của mình ở tinh cầu thú nhân, Phát Tinh và các tinh cầu khác, còn lôi thú nhân tai hổ ra để chứng minh cho mình.

“Đây là chuyện về tôi, tôi có thể giúp đỡ mọi người.” Cô nói.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 469: Ngoại truyện 30



Nhóm người Sinh Lãng Kiền vô cùng kinh ngạc, không ngờ tinh cầu thú nhân thay đổi là nhờ vào công lao của cô.

Bọn họ lại nhớ đến người máy với trình độ khoa học kỹ thuật không hề bình thường ban nãy.

Cho dù người ở tinh cầu Thiết Tiết có trải qua đủ các việc thì đầu óc của bọn họ cũng không thể hoạt động nhanh nhạy ngay được.

“Tôi tin tưởng cô, nhưng cụ thể thì cô định làm gì để giúp chúng tôi đây?” Sinh Lãng Kiền tò mò hỏi.

Thịnh Quân phất phất tay, gọi máy bán hàng của mình ra: “Anh có thể đưa tay lên đây, xem thử bản thân sẽ rút được thứ gì.”

Sinh Lãng Kiền đi đến, anh ta ngoan ngoãn làm theo, sau đó nhanh chóng thấy máy bán hàng phun ra một cái hộp nhỏ.

Anh ta ấn vào cái nút trên hộp, đột nhiên cái hộp phát ra tiếng nhạc.

Âm thanh máy móc vờn quanh, nhóm người Sinh Lãng Kiền chưa từng được nghe giai điệu thế này, rõ ràng không có lời ca, chỉ là một đoạn nhạc nhưng có thể nghe ra cảm xúc lúc thì đau thương khi thì buồn bã ở trong đó.

Thì ra là ‘Lương Chúc’.

Đoạn nhạc kết thúc, tất cả mọi người vẫn im lặng, rất lâu sau cũng chưa thể tỉnh táo lại.

“Ồ, tôi vừa nghe được cái gì thế, âm thanh vô cùng tự nhiên…” Sinh Lãng Kiền lau mắt, phát hiện không biết từ khi nào mà bản thân lại rơi nước mắt đầy mặt thế này.

Bình thường bọn họ cũng có nghe nhạc, nhưng tất cả đều là những bài hát bình thường của các tinh cầu. Thỉnh thoảng trong lúc làm việc hay sinh hoạt hằng ngày cũng sẽ có người lơ đãng ngâm nga theo giai điệu, nhưng nếu so sánh với bài hát ban nãy, bài hát của bọn họ giống như tạp âm vậy.

“Thật kỳ lạ, tôi cảm thấy cơ thể của tôi như đang sống lại vậy, ý tôi là tôi cảm thấy cả người mình tràn ngập năng lượng kỳ quái, ồ, được rồi, tôi cũng không thể nào diễn tả tình trạng bây giờ của mình, tóm lại tôi chưa bao giờ có cảm giác thế này!” Một người lên tiếng: “Tôi có thể nghe lại bài hát đó một lần nữa không?”

“Đương nhiên, chỉ cần nhấn vào cái nút trên hộp, nó sẽ phát lại lần nữa.” Thịnh Quân nói.

Sinh Lãng Kiền nhanh chóng làm theo, âm nhạc du dương lại vang lên lần nữa.

Lúc trước người ở Lam Tinh đã dùng cả trái tim mình để tạo ra bài hát, chúng xuất hiện ở các tinh cầu, giống như đấng sáng thế lần đầu tạo ra ngọn lửa, tưới nước cam lộ tươi mát vào tinh thần cằn cỗi của con người.

Mọi người vội vàng đi đến bên cạnh máy bán hàng để lấy thêm hộp, bọn họ muốn nghe nhiều bài hát hơn.

Một bài hát tiếp theo vang lên, dần dần, những cư dân ở tinh cầu Thiết Tiết cũng bị hấp dẫn đến, bọn họ cùng đắm chìm trong tiếng nhạc tuyệt vời.

Đến khi mọi người tỉnh lại trong tiếng nhạc, Thịnh Quân lại đưa tay vào máy bán hàng, lần này bên trong xuất hiện một bộ phim kinh điển.

Vẫn là cái hộp nhỏ như vậy, khi nhấn nút thì xuất hiện một hình chiếu từ trên không.

Phim kinh dị, phim tình cảm, phim ma… Cho dù là bộ phim gì, nó đều đánh thẳng vào cảm xúc, mạnh mẽ ập vào nhận thức của mọi người. Mặc dù kỹ thuật của bộ phim có hạn, không thể nào chiếu được toàn bộ hình ảnh, nhưng tất cả mọi người đều rất chăm chú, rung động không thể thoát ra được.

“Tôi cảm thấy khoảng thời gian trước kia tôi sống uổng phí quá rồi, thì ra trong vũ trụ còn có nhiều thứ thú vị như vậy. Đây chính là mục giải trí mà chúng ta không được xem trên tinh võng à? Rốt cuộc thì người ở những tinh cầu cấp cao còn điều gì không thỏa mãn nữa?”

Bộ phim yêu đương bịn rịn kết thúc, Sinh Lãng Kiền lên tiếng nghi ngờ, những người khác cũng phụ họa theo.

Thịnh Quân lắc đầu một cái: “Chắc anh đã hiểu lầm bọn họ rồi, tôi nghĩ, bây giờ bọn họ ra nông nổi này, chắc hẳn là vì thiếu những thứ này.”

Ban nãy thừa dịp mọi người đang xem phim, Thịnh Quân lại dạo trong tinh võng một chút.

Bởi vì khoa học kỹ thuật bây giờ quá phát triển, người ở các tinh cầu đã không cần phải tự sáng tạo ra phim ảnh và những tác phẩm nghệ thuật nữa, tất cả đều có thể dựa vào AI để hoàn thành.

Đương nhiên không ai có thể bắt bẻ kỹ thuật của AI… Chỉ là, những chế tác do con người tạo ra đầy rẫy sơ hở, trong đó còn bao gồm cả khả năng lý giải của AI, dù sao bọn chúng cũng không có cảm tình.

Lớn lên trong hoàn cảnh như thế, người ở các tinh cầu và AI càng ngày càng giống nhau, dần dần mắc phải căn bệnh tinh thần nghiêm trọng.

Ngược lại thì những cư dân sinh ra trong tinh cầu Thiết Tiết lại có cuộc sống tươi mới hơn.

Nhắc mới nhớ, chuyện AI không có cảm tình đúng là mệnh đề mà con người phải nghiên cứu mãi mãi.

Thế nhưng, Thịnh Quân cảm thấy dường như hệ thống của mình và Hai Con đã thoát khỏi khả năng của những AI bình thường.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back