Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu

Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 35



Vì sự xuất hiện của La Tử Lâm, cổng Nghiêm phủ “két” một tiếng mở ra. Người trong phủ ra làm động tác mời La Tử Lâm vào. Trước khi vào, La Tử Lâm không nhịn được mà quay lại nhìn về phía này một lần nữa, rồi mới bước vào phủ.

Ngay khi La Tử Lâm vào phủ, Trình Vĩnh Hân từ trong phủ hớn hở bước ra. Hai người một vào một ra, vừa vặn lướt qua nhau.

“Cô nương, tin vui đây!” Trình Vĩnh Hân từ xa đã reo lên: “Nghiêm lão phu nhân thưởng tiền!”

Vũ Đồng vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc do La Tử Lâm gây ra, quay người lại với vẻ mặt mơ màng.

Trình Vĩnh Hân tươi cười chạy tới, đặt chiếc giỏ rỗng xuống trước mặt nàng, vui vẻ nói: “Tay nghề của cô nương được Nghiêm lão phu nhân khen ngợi không ngớt, còn lão gia thì yêu thích không buông tay. Lão gia còn nói lần sau cô nương đến nhà chỉ dạy cho ông ấy nữa!”

Vũ Đồng ngượng ngùng: “Lão gia đã lớn tuổi như vậy, sao còn giống như một đứa trẻ?”

Nhắc đến chuyện này, Trình Vĩnh Hân liền có điều để nói.

Hắn nhìn xung quanh, thấy không ai để ý, liền cúi xuống nói khẽ: “Thật không giấu gì cô nương, Nghiêm lão gia trước kia là một vị tướng uy phong lẫm liệt, nhưng kể từ khi bị thương trên chiến trường, trí óc đã không còn minh mẫn nữa. Gần đây càng lúc càng hay lúc tỉnh lúc mê, đôi khi còn không nhận ra người trong nhà. Ngày ngày ông chỉ thích chơi đùa với trẻ con năm, sáu tuổi thôi. Thầy thuốc nói, đây là chứng ‘lão hoàn đồng’!”

Lão hoàn đồng? Vũ Đồng nhíu mày, chẳng phải đó là bệnh lú lẫn tuổi già sao?

Nhưng lão gia đã bị thương vì nước, bất kể ông trở thành thế nào, đều xứng đáng được kính trọng suốt đời!

Nhận lấy chiếc túi vải Nghiêm lão phu nhân thưởng, nàng thử nhấc lên, ôi chao, nặng trĩu, ít nhất cũng phải vài trăm đồng tiền!

Nàng có chút lo lắng nhìn về phía Trình Vĩnh Hân.

Trình Vĩnh Hân cười nói: “Hiếm khi lão gia vui vẻ, nên bà cụ thưởng cho cô nương năm trăm đồng. Còn bảo ta nhắn rằng, sau này cô nương cứ mang những món mới đến, tiền thưởng sẽ không thiếu đâu.”

Năm trăm đồng! Đây quả là của trời cho!

Vũ Đồng cố kìm nén niềm vui trong lòng, vội rút một nắm lớn từ trong túi ra nhét vào tay Trình Vĩnh Hân.

“Đây là chút tấm lòng của tỷ muội ta, mong Trình đại ca đừng từ chối!”

Trình Vĩnh Hân không ngờ Vũ Đồng lại hành động như vậy, giật mình tránh sang một bên, nói vội: “Cô nương, cô… cô nương đây là đang mắng ta sao?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Vũ Đồng cũng có chút ngượng ngùng: “Đây là tiền công mà huynh xứng đáng nhận!” Nàng nói: “Không thể để huynh chạy vạy mà không có gì.”

Trình Vĩnh Hân cười: “Chuyện đó cô nương không cần lo, ta chạy vài bước chân cũng chẳng thiệt thòi gì. Thật không giấu gì cô nương, các con của Nghiêm đại nhân đều đang học vẽ ở họa quán của ta, học phí hằng năm khiến ta cũng phải đỏ mặt. Giúp họ chút việc nhỏ này là chuyện đương nhiên.”

“Huống chi, đây cũng là công sức từ tay nghề của cô nương mà có. Nếu cô nương đan không khéo, thì việc tốt này có đến tay cô nương không? Nên thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, cầm tiền về đi, nhớ là mấy hôm nữa mang thêm vài món mới tới là được.”

“Vậy à, đã thế thì ta nghe huynh.” Vũ Đồng đành phải nhận lại tiền.

Nhưng nàng thực sự không muốn có giao thiệp trực tiếp với phủ Nghiêm, liền ngượng ngùng nói: “Dù sao chúng ta cũng là người quê mùa, thật không tiện ra vào phủ Nghiêm. Hay là mỗi lần ta đến, ta sẽ giao đồ cho huynh, huynh có thời gian thì mang đến phủ giúp. Nếu họ thưởng thì huynh giữ giúp ta, còn không thưởng cũng chẳng sao, chỉ cần lão gia vui vẻ là được.”

Trình Vĩnh Hân cười đáp: “Cô nương yên tâm, chỉ cần cô nương đan những món khiến lão gia vui vẻ, phủ Nghiêm chắc chắn sẽ không bạc đãi cô nương đâu.”

Từ biệt Trình Vĩnh Hân, Vũ Đồng và Tố Tuyết quay người đi về. Khi sắp rẽ vào góc phố, Vũ Đồng không kìm được lại ngoái đầu nhìn lần nữa, thấy cổng phủ Nghiêm vẫn đóng chặt, đành thất vọng bước tiếp.

Giống như lần trước, hai tỷ muội lại quay về Nam Thị để mua sắm những nhu yếu phẩm.

Bột ngũ cốc vẫn là thứ không thể thiếu, lần này có năm trăm đồng bạc thưởng từ Nghiêm lão phu nhân, Vũ Đồng mạnh dạn mua một đấu bột. Ngoài ra, nàng còn mua thêm hai thăng bột trắng, khiến Tố Tuyết tròn mắt ngạc nhiên.

Hai thăng bột trắng ư? Tỷ nàng đúng là có chút tiền liền tiêu xài phung phí sao?

“Tỷ, chúng ta không cần mua bột trắng đâu, phải dành tiền để sau này mở cửa tiệm ở trong thành mà!” Tố Tuyết nhỏ giọng nhắc nhở Vũ Đồng.

Vũ Đồng cười: “Chỉ là hai thăng bột trắng thôi mà, chúng ta ăn được!”

Nói xong, nàng còn dẫn Tố Tuyết đến hàng đậu phụ mua một miếng đậu, rồi lại mua hai mươi quả trứng từ một bà lão, sau đó đến tiệm gia vị mua muối. Cuối cùng, họ quay lại quầy thịt lần trước.

Chủ quầy thịt, Lưu đồ tể, vừa nhìn thấy Vũ Đồng đã nhận ra ngay. Vì những cô nương trẻ trung tươi tắn như tỷ muội nàng đến mua thịt không nhiều, thêm vào đó, lần trước Vũ Đồng còn khen ông “đẹp người đẹp nết”, nên ông nhớ rất rõ.

“Ô, là cô nương lần trước, cô nương lại đến rồi à? Tiệm ăn nhỏ mở chưa?” Ông ta cố tình hỏi bằng giọng nghiêm túc.

Vũ Đồng ngượng ngùng cười: “Làm gì có chuyện nhanh vậy! Chúng ta còn chưa nghĩ ra thực đơn, lần này vẫn phải làm phiền đại ca bán cho ta hai miếng tim lợn.”

Lưu đồ tể liền nói: “Nếu chưa mở tiệm, thì lần này không thể bán với giá như lần trước nữa đâu. Lần trước ta còn bị lỗ đấy!”

Vũ Đồng cười hào phóng: “Được, lần này tính giá bình thường – hai đồng một cái nhé.”

Lưu đồ tể: “…” Cô nương này ngốc rồi sao? Ít nhất cũng phải cò kè thêm một chút chứ! Biết đâu ông ta mềm lòng lại bán với giá một đồng một cái như lần trước thì sao!
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 36



Nhưng Vũ Đồng không có ý định lợi dụng, vui vẻ đếm bốn đồng đưa cho Lưu đồ tể: “Nhờ đại ca cắt cho ta một cân thịt, nửa nạc nửa mỡ nhé.” Sau đó, nàng nhìn đến mấy miếng xương to vương vãi bên cạnh.

Lưu đồ tể vừa vui vẻ vừa lưỡng lự, bèn tính sơ qua rồi nói: “Đây là một miếng thịt chân sau hảo hạng, cô nương là khách quen, nên ta để cô nương giá hai mươi đồng thôi.”

Lần này Vũ Đồng không vội trả tiền mà chỉ vào mấy miếng xương kia hỏi: “Những khúc xương kia… không ai lấy phải không?”

Lưu đồ tể trừng mắt: “Ai nói vậy? Mấy khúc xương đó là hàng rất chạy! Lưu béo, Vương béo đều mê mấy khúc xương to này.”

Vũ Đồng mỉm cười: “Ở đâu ra lắm người béo thế? Ta đi dạo khắp Nam Thị cũng chẳng gặp được ai béo cả, ngoài đại ca có dáng người to khỏe…”

Lưu đồ tể vốn đang giữ khuôn mặt nghiêm nghị, nghe vậy thì mắt híp lại thành một đường cười tươi.

“Thôi được rồi, cô nói đi, muốn mua bao nhiêu khúc?”

Vũ Đồng đếm sơ qua rồi làm động tác như quét sạch cả hàng: “Ta lấy hết!”

Lưu đồ tể giật mình: “Cô… cô nương lấy hết sao?”

Cô nương này, chẳng lẽ phát tài rồi? Hèn chi hôm nay lại phóng khoáng như thế!

Hai miếng tim lợn, một miếng thịt chân sau và vài khúc xương lớn, lần này Vũ Đồng thật sự đã bỏ ra một khoản không nhỏ.

Sau khi thu tiền xong, Lưu đồ tể bảo Vũ Đồng chờ một lát. Ông ta lấy từ phía sau ra một chiếc hộp gia vị, cẩn thận mở ra. Ngay lập tức, Vũ Đồng nhìn thấy bên trong là hoa tiêu, hồ tiêu, ớt, mơ muối và vài loại gia vị khác. Quả nhiên, người bán thịt hẳn là rất sành ăn.

Lưu đồ tể ngần ngừ mãi, trông có vẻ tiếc rẻ từng món, nhưng cuối cùng vẫn lựa ra vài loại, gói kỹ rồi đưa cho Vũ Đồng.

“Cái này là chua, cái này là cay, cái này để khử mùi tanh…” Ông ta lần lượt giới thiệu cho Vũ Đồng.

Vũ Đồng cảm động đến nỗi liên tục chắp tay cảm ơn: “Đa tạ đại ca, một khi quán nhỏ của ta khai trương, nhất định sẽ chỉ lấy hàng từ chỗ đại ca mà thôi…”

Nói thế thì cũng bằng thừa, Lưu đồ tể đã coi lời đó như gió thoảng bên tai từ lâu.

Cuối cùng cũng đến lúc trở về, hai tỷ muội đặt những túi đồ lớn nhỏ lên xe bò, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Lần này, quả thật là đầy ắp mà về.

Nhưng dù cho xe chất đầy lương thực và thịt, hai người lại chẳng có được cảm giác hân hoan như lần trước. Vì sao? Tất nhiên là vì “quả bom” mang tên La Tử Lâm đã từ trên trời rơi xuống!

Với những lời mà hắn đã nói với Vũ Đồng, nàng gần như có thể chắc chắn rằng, hắn chính là cha ruột của Triều Nhi!

Ôi trời, thật đáng tiếc, lúc đó mình còn đang bàng hoàng, không kịp cho hắn mấy cú đấm!

Đúng là quá đáng, chẳng lẽ đẹp trai là có thể làm gì tùy thích sao? Đẹp trai là có thể bỏ chạy sau khi vui thú xong sao? Đẹp trai là có thể không chịu trách nhiệm sao? Nguyên chủ vì phút giây vui vẻ của hắn mà khó sinh đến nỗi mất mạng!

Nghĩ đến đây, Vũ Đồng lại bực tức đến sôi gan. Dù hắn có đẹp trai đến đâu, chuyện này cũng không thể tha thứ được!

Tố Tuyết cũng mang nặng tâm sự.

Thật ra, nàng có chút ấn tượng về La Tử Lâm, nhưng không sâu đậm lắm. Vì từ nhỏ chỉ có tỷ nàng, Vũ Đồng, được gửi ở nhà ngoại, còn nàng thì theo cha mẹ sống ở thôn Hàn Gia, nên không gặp La Tử Lâm nhiều.

Tất nhiên, sau khi tỷ nàng trở về nhà và La Tử Lâm vào trường học, cơ hội gặp hắn lại càng không có.

Trong ký ức của nàng, Vũ Đồng cũng không có dịp gặp lại hắn. Thế mà sao hai người lại… lén lút qua lại với nhau?

Nàng nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi, chuyện đó đã xảy ra vào lúc nào!

Tất nhiên, Vũ Đồng lại càng không biết chuyện gì. Vì khi hai người họ làm chuyện đó, nàng vẫn còn đang ung dung ở đời sau cơ mà!

Vậy nên, xét từ góc độ này, có lẽ nguyên chủ cũng là một người dám vượt qua lễ giáo, dám theo đuổi tình yêu đích thực chứ? Vậy thì, việc của họ thực ra cũng không sai gì nhiều lắm. Sai là ở chỗ, họ quá bất cẩn, để nguyên chủ mang thai.

Nhưng mà, nếu không có chuyện đó, thì cũng không có Triều Nhi. Không, không thể không có Triều Nhi, vì đó là đứa con của nàng và nguyên chủ, là m.á.u thịt của hai người họ!

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ôi trời, rối quá, tất cả đều rối loạn hết rồi. Rốt cuộc cái gì đúng, cái gì sai, nàng không thể phân định nổi nữa!

“Tỷ, sắp tới chúng ta phải làm gì đây?” Tố Tuyết càng nghĩ càng lo, giọng nói lộ vẻ sợ hãi, không kiềm được mà bật khóc.

Vũ Đồng giả vờ bình tĩnh, vỗ nhẹ lên vai nàng: “Đừng lo, có tỷ đây! Cùng lắm là tỷ bị kéo ra bỏ vào lồng heo thôi mà!”

“Không, tỷ ơi, nếu tỷ bị bỏ vào lồng heo, muội cũng không sống nổi đâu!” Nước mắt Tố Tuyết lập tức tuôn trào, làm ướt đẫm khuôn mặt nàng.

Vũ Đồng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Ngốc ạ, tỷ đâu có ngốc mà để bị bỏ vào lồng heo? Hơn nữa, bây giờ mọi chuyện còn chưa ngã ngũ, sợ gì chứ? Cứ chờ gặp hắn rồi tính.”

“Nhưng nếu hắn đúng là cha của Triều Nhi, nếu hắn muốn mang tỷ đi thì sao?”

“Nếu đi thì phải mang cả muội theo!” Vũ Đồng nói: “Tỷ không thể bỏ muội lại, muội còn phải giúp tỷ chăm sóc Triều Nhi nữa!”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Tố Tuyết nhào vào lòng Vũ Đồng òa khóc nức nở, vừa khóc vừa nấc lên: “Tỷ ơi, muội vừa rồi sợ lắm, muội sợ tỷ sẽ bỏ muội lại mà theo La huynh đi xa! Tỷ ơi, nếu mà vậy, muội sống không nổi đâu!”

Vũ Đồng cười lớn: “Ngốc quá, muội mới là người thân của tỷ, sao tỷ có thể bỏ muội được? Còn La Tử Lâm kia chẳng qua chỉ là con khỉ nhảy ra từ ngọn núi nào đó, sao có thể so với muội được chứ?”
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 37



Thôn Hàn Gia.

Cũng như lần trước, khi Vũ Đồng còn chưa bước vào nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc của Triều Nhi. Đừng nhìn thằng bé còn nhỏ mà xem thường, có những lúc khôn lắm đấy, người ôm cũng biết phân biệt, không phải vòng tay của mẹ là nhận ra ngay!

Vũ Đồng vội vàng chạy nhanh vào nhà, lập tức bế lấy Triều Nhi.

Thằng nhóc này, lần này còn khóc to hơn cả lần trước, khóc đến khản cả giọng, xem ra tính khí không hề nhỏ, chắc chắn sau này là đứa chuyên làm mẹ phát cáu đây. Vũ Đồng vừa nghĩ vừa thấy buồn cười, vừa tức lại vừa thương, nước mắt cũng rơi xuống.

Ôi, cha của con đã trở về rồi! Những ngày tháng an nhàn của con sắp hết rồi, sau này nếu con còn khóc la quấy phá, sẽ có người dám đánh m.ô.n.g con đó!

Phu thê Vương lão hán chưa hay biết chuyện xảy ra trong thành, vẫn thao thao bất tuyệt kể với Vũ Đồng chuyện Triều Nhi hôm nay mấy giờ dậy, uống bao nhiêu cháo, đi vệ sinh mấy lần, Vũ Đồng lặng lẽ nghe, nói cảm ơn ông bà vì đã vất vả chăm sóc.

Lại nghĩ đến việc chẳng biết sau này có còn được chăm sóc hai người nữa hay không, lòng nàng bỗng trĩu nặng.

Sau bữa tối, Vũ Đồng lấy túi tiền ra, đếm đủ một trăm đồng đặt trước mặt phu thê Vương lão hán.

“Cha, mẹ.” nàng nói: “Hôm nay chúng con vào thành gặp được quý nhân, đã mua hết mọi thứ chúng con mang theo, còn thưởng thêm rất nhiều nữa. Vậy nên con để lại một trăm đồng này cho hai người. Con vẫn nói như trước, nếu sau này con không ở nhà, hai người giữ lại mà phòng khi cần đến.”

Ông Vương lão thái nhìn nhau, biết rằng từ chối cũng vô ích, đành nhận lấy. Thật ra suy nghĩ của họ cũng rất đơn giản, đã là người một nhà, nếu cần tiền, ai có thì dùng, có gì mà phải phân biệt?

Vũ Đồng vừa định đi nghỉ thì Vương lão hán gọi lại.

“Hôm nay lý trưởng đến báo tin.” ông vui mừng nói: “Nói là Vinh nhi đầu tháng sau sẽ về. – Con ngoan, con đã chịu nhiều thiệt thòi rồi. Đợi Vinh nhi về, chúng ta nhất định sẽ bảo nó đối tốt với con.”

“Ồ...” Vũ Đồng trong lòng không biết nên vui hay buồn.

Trước đây, nàng chỉ lo về phản ứng của Vương Tân Vinh khi trở về, bây giờ lại xuất hiện thêm La Tử Lâm, khiến mọi chuyện dường như đã khác đi. Dù hai người này chẳng phải tình mới hay tình cũ, nhưng họ đều là những người có mối quan hệ gần gũi với nàng. Chọn ai, từ bỏ ai, và phải giải quyết chuyện này như thế nào, quả thật không phải điều dễ dàng.

Sau khi rửa mặt qua loa, Vũ Đồng dỗ Triều Nhi ngủ xong, vừa nói chuyện với Tố Tuyết được mấy câu thì Vương tẩu bỗng đến gõ cửa.

“Đào nhi sốt rồi.” vừa vào đến nơi, tẩu đã cuống quýt nói: “Còn đại ca muội hôm nay ra ngoài làm thuê chưa về, muội qua trông Đào nhi giúp tỷ, để tỷ đi gọi thầy thuốc.”

“Vâng, muội đi ngay.”

Vũ Đồng vội vàng dặn dò vài câu với Tố Tuyết ở gian Đông, rồi đến chỗ phu thê Vương lão hán giải thích nguyên nhân, sau đó nhanh chóng theo Vương tẩu đến nhà tẩu.

Ai ngờ, vừa rẽ vào ngõ hẻm, Vương tẩu bỗng kéo tay Vũ Đồng, dẫn nàng vào một góc vắng.

Trái tim Vũ Đồng đập thình thịch. Linh tính mách bảo nàng rằng Vương tẩu đã nói dối, gọi nàng đến đây không phải vì chuyện của Đào nhi.

Quả nhiên, Vương tẩu ngó quanh một lượt, xác nhận rằng ngõ hẻm không có ai rồi mới ghé sát lại, khẽ nói: “Có một người thanh niên đến tìm muội, vừa chập tối đã đến, thấy nhà muội đóng cửa liền quanh quẩn ở gần đây. Đại ca muội sợ hắn có ý đồ xấu, cầm gậy ra đuổi, hắn mới nói là đến tìm muội, nói là do ngoại tổ mẫu muội nhờ hắn mang tin đến, họ La. Muội… có quen người họ La này không?”

Vũ Đồng: “…”

Ta không quen, thật sự không quen! Nhưng nguyên chủ thì quen đấy!

Vũ Đồng gãi đầu đầy khó xử, đành phải lấy hết can đảm nói: “Thật ra... có quen. Hắn là hàng xóm nhà ngoại tổ mẫu, quan hệ... cũng không tệ.”

“Vậy thì tốt.” Vương tẩu nói: “Thật ra ta rất sợ hắn là kẻ có ý đồ xấu. Nhưng nhìn hắn có vẻ ngoài thư sinh, lại lịch sự nhã nhặn, như một người có học thức, nên ta với đại ca muội bàn bạc, quyết định gọi muội ra đây, tránh việc lỡ làng.”

“Thế nào? Gặp hay không gặp?” Đôi mắt đen láy của Vương tẩu lấp lánh trong đêm tối. Vũ Đồng biết, mặc dù tỷ ta nói rằng người đó đến để đưa tin, nhưng thông minh như biểu tẩu, có lẽ đã đoán ra thân phận của La Tử Lâm.

“Gặp!” Vũ Đồng không do dự nữa. “Dù sao người ta đã cất công đến đây, lại nói là mang tin từ ngoại tổ mẫu, không thể không gặp được.”

“Được, để ta đi gọi hắn.” Vương tẩu vừa định quay lại, nhưng chợt xoay người nhắc nhở: “Nhưng ta nói trước, bất kể hắn là ai, các ngươi phải giữ chừng mực. Dù gì ta cũng đang làm một việc không được sáng tỏ cho lắm, nhưng vì muội, ta đành phải liều thôi.”

Vũ Đồng cười khổ: “Vương tẩu cứ yên tâm, muội không còn là đứa trẻ ngốc nghếch như năm ngoái nữa đâu!”

Vương tẩu gật đầu hài lòng, rồi mới yên tâm quay đi.

Chỉ trong chớp mắt, La Tử Lâm đã xuất hiện từ nhà Vương tẩu.

Hắn mặc một bộ áo đen, trong màn đêm, khó mà nhìn rõ khuôn mặt, chỉ cảm nhận được tiếng gió rít qua khi hắn bước đi, và cảm giác áp bức mạnh mẽ của một người nam nhân trưởng thành càng rõ rệt khi hắn tiến lại gần.

Tim Vũ Đồng đập dồn dập.

Không trách được nguyên chủ bất chấp tất cả mà làm chuyện điên rồ, quả nhiên có những người nam nhân trời sinh mang sức hút chí mạng. Và sức hút này, khi có bóng tối làm nền, càng trở nên không thể cưỡng lại.

Vũ Đồng không lên tiếng chào hỏi. Thực ra, đây cũng không phải là nơi thích hợp để chào hỏi, tránh làm kinh động đến người ngoài.

Nàng lục tìm trong người chiếc chìa khóa đã lâu không dùng đến, rón rén mở cửa qua bức tường rào đổ nát.

Cánh cửa “kẹt” một tiếng nhỏ, từ từ mở ra.

Vũ Đồng vừa mới đứng yên, bỗng bị một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt từ phía sau, vòng tay nóng bỏng càng lúc càng siết chặt khiến nàng gần như nghẹt thở.

Tên khốn này! Vừa mới gặp đã giở trò thân mật, đúng là một kẻ vô lại!
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 38



Vũ Đồng cố gắng vùng ra khỏi sự kìm kẹp của hắn, mạnh mẽ quay người lại, rồi giơ chân đá thẳng vào cổ chân hắn.

“Đồ chó, thử động vào bà nữa xem!”

Có lẽ không ngờ Vũ Đồng lại tấn công bất ngờ như vậy, La Tử Lâm không kịp phản ứng, lãnh trọn cú đá của nàng.

“Á, Đồng nhi, muội! Muội thật nhẫn tâm!”

La Tử Lâm, sau khi nhận ra, vừa cười vừa đau, ôm chân nhảy lò cò mấy bước.

Đến lúc này, đôi mắt Vũ Đồng đã hoàn toàn quen với bóng tối, nhìn thấy La Tử Lâm nhảy loạn xạ trong căn nhà, nàng chỉ thấy buồn cười.

Thôi được rồi, chẳng ngờ rằng cuộc tái ngộ của họ lại bắt đầu theo cách này, chẳng lãng mạn chút nào.

Chỉ tiếc là, nguyên chủ không có phúc mà chứng kiến cảnh này. Còn bản thân nàng, chẳng qua chỉ là một kẻ đứng ngoài cuộc, khoác lên thân xác người khác mà thôi!

“Ta phải nói trước, Hàn Vũ Đồng trước kia đã không còn nữa, người mà ngươi thấy bây giờ là một người khác.” Vũ Đồng định thẳng thắn nói ra sự thật.

“Ta không biết ngươi đã làm thế nào để dụ dỗ nàng trước đây, nhưng từ giờ trở đi, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa!” Nàng nói: “Bởi vì Hàn Vũ Đồng đã thay da đổi thịt, làm lại cuộc đời. Hơn nữa, nàng đã gả làm thê tử người khác! Vậy nên, nếu ngươi có chuyện gì thì hãy nói cho đàng hoàng, còn không thì xin mời ngươi rời khỏi nhà ta. Nhà ta không hoan nghênh ngươi!”

“Vũ Đồng...” La Tử Lâm rõ ràng không ngờ sau bao ngày xa cách, Vũ Đồng lại nói ra những lời lạnh lùng như vậy.

“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Hắn siết chặt tay, gương mặt đầy đau khổ. “Trước khi ta đi, muội đã hứa sẽ chờ ta ba năm, và nếu chưa xác nhận rằng ta không còn, muội sẽ không lấy chồng. Sao chỉ trong một năm ngắn ngủi mà muội đã thay đổi? Có ai bắt nạt muội không? Hay có kẻ nào ép buộc muội? Muội nói cho ta biết, ta sẽ lập tức bắt hắn đến đây, lột da rút gân hắn theo ý muội!”

Ôi trời, thật tàn bạo, đúng là một người vừa trở về từ chiến trường!

Vũ Đồng cười khổ, xem ra hắn vẫn chưa biết nguyên chủ đã mang thai và sinh con. Vậy có nên nói thật cho hắn không?

Hay là...

Thôi, mọi chuyện đến nước này, che giấu cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Dù sao chuyện của nàng chỉ cần hỏi thăm một chút là biết ngay, sao phải vòng vo? Cứ xem hắn đối diện sự thật thế nào rồi tính!

“Ngươi muốn biết lý do không?” Vũ Đồng quay đầu, nhìn ánh sáng lọt qua ô cửa sổ, rồi nói: “Vậy thì trước tiên hãy nhớ lại xem, trước khi ngươi rời đi, ngươi đã làm gì với ta?”

“Trước khi rời đi sao?” La Tử Lâm hít thở nặng nề hơn, cười ngượng rồi xoa xoa tay, đáp: “Muội… muội chẳng phải đã biết rồi sao? Trước khi rời đi, ta đến tìm ngươi để từ biệt. Muội nói… ta lần này ra đi sinh tử chưa rõ, mà ngươi chỉ muốn gả cho ta, nên muội không muốn để lại hối tiếc, vì thế…”

“Ngươi nói bậy!” Vũ Đồng giận đến đỏ cả mặt. “Ta là một thiếu nữ, sao có thể thốt ra những lời vô liêm sỉ như vậy?”

“Muội… sao có thể gọi đó là vô liêm sỉ được?” La Tử Lâm tức giận, tiến lên vài bước, kích động nói: “Muội có biết không, chính những lời đó đã cho ta dũng khí đứng lên biện hộ trước công đường! Cũng chính muội đã khiến ta hiểu rằng, ta không thể để bọn chúng đánh bại, dù ta bị đày đi đâu, ta cũng phải sống mà quay về! Bởi vì ta biết muội đang chờ ta! Ta không bị mọi người ruồng bỏ! Vậy nên, đừng nói những lời đó là nhục nhã, với ta, đó là những lời cứu mạng, là hy vọng để ta sống tiếp!”

...

Vũ Đồng im lặng.

Nàng chợt nhớ đến những lời của ngoại tổ mẫu. Sau khi La Tử Lâm bị quan phủ bắt đi sung quân, nhà họ La đã từ bỏ hắn, nhận nuôi một đứa bé trai khác, và La Tử Lâm cũng bị xóa tên khỏi gia phả.

Vậy nên, nếu không có sự an ủi cuối cùng của nguyên chủ, có lẽ hắn thật sự đã bị mọi người ruồng bỏ!

Nguyên chủ đã đánh đổi sự trong sạch và danh dự của bản thân, để đổi lấy khát vọng và ý chí sống còn của người mình yêu, cái giá đó, có lẽ là đáng.

Nhưng nguyên chủ chắc cũng không ngờ rằng, bản thân lại phải bỏ mạng vì chuyện đó!

Nàng quay lưng lại, lén lau nước mắt nơi khóe mi.

La Tử Lâm đầy kích động, nhưng cũng có chút bực bội, vì hắn cảm thấy Vũ Đồng trước mắt đã thay đổi. Nàng trở nên lạnh lùng, cứng rắn, và có phần cực đoan. Thậm chí, có chút gì đó khiến hắn không dám đối diện.

Chẳng lẽ đúng như nàng nói, Vũ Đồng ngày xưa đã chết, còn người trước mặt không còn là nàng nữa?

Chẳng lẽ những khoảnh khắc ấm áp ngày xưa chỉ là sự thương hại của nàng, để rồi nàng thẳng tay ném bỏ?

Vậy thì, hắn đã gắng gượng sống sót quay về có nghĩa lý gì? Là để nhìn nàng vui vẻ làm thê tử người khác sao?

Sự im lặng lúc này thật chói tai!

Không nhận được câu trả lời, La Tử Lâm như đã hoàn toàn thất vọng, hắn bất ngờ quay người bước ra cửa.

Nhưng ngay trước khi bước ra khỏi cửa, hắn vẫn không kìm lòng được, dừng lại và ngoảnh đầu lại.

“Xin lỗi, ta quá nóng nảy, vừa rồi không nên giận dữ với muội!” Hắn hạ giọng, tiếp tục: “Còn nữa, ta đến quá vội, nên chưa kịp nghe ngóng về muội. Tất nhiên, nếu muội muốn, bây giờ có thể nói cho ta biết tại sao muội lại vội vàng lấy chồng, phá vỡ lời thề? Nếu muội bị ai đó ép buộc, thì hãy yên tâm, dù có phải hy sinh mạng sống này, ta cũng sẽ báo thù cho muội, đưa muội về bên ta. Nhưng nếu muội tự nguyện... thì cứ coi như ta chưa từng nói gì!”

Vũ Đồng giận dữ, tung một cú đá khiến chiếc thùng gỗ trước cửa lăn đi thật xa.

“Ngươi đi mà hỏi thăm đi!” Nàng gầm lên: “Đi mà hỏi xem có cô nương nào chưa xuất giá mà sinh con, lại không bị thiên hạ dùng nước bọt mà dìm chết! Xem thử có đứa trẻ nào không cha mà có thể ngẩng đầu sống giữa đời này! Còn thử xem có gia đình nào chỉ có hai tỷ muội, cơm bữa nay không biết bữa mai, mà còn phải nuôi một đứa bé, lại không bị người đời khinh miệt, mắng chửi! Ngươi cứ đi mà hỏi thăm, đi mà hỏi xem, nếu có người nào khác ngoài việc phải lấy chồng còn có con đường thứ hai, ta nguyện đập đầu c.h.ế.t ngay lập tức!”
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 39



Khi Vũ Đồng trở về nhà họ Vương, Tố Tuyết vẫn đang đợi nàng, nhưng mệt mỏi đến mức đã gục ngã.

“Ngủ đi, Tuyết nhi.” Nàng nhẹ nhàng nói: “Nằm ngay ngắn mà ngủ.”

Tố Tuyết mơ màng “vâng” một tiếng, rồi lăn ra nằm ngay ngắn, sau đó nhớ đến Đào nhi, liền hỏi: “Đào nhi sao rồi?”

“Tốt hơn rồi.” Vũ Đồng đáp: “Đã mời thầy thuốc, uống thuốc xong rồi.”

“Vậy thì tốt, muội đi ngủ đây.” Nói xong, chỉ trong chốc lát, Tố Tuyết đã chìm vào giấc ngủ.

Tố Tuyết đã say giấc nồng, Triều Nhi – đứa bé chưa hiểu sự đời – cũng đã ngủ say từ lâu, chỉ có Vũ Đồng trong lòng vẫn còn nhiều suy nghĩ, trằn trọc mãi không thể chợp mắt, cuối cùng ngồi dậy, ôm chăn, đăm chiêu nhìn ra khung cửa sổ mờ ảo chút ánh sáng.

Tiếp theo, phải làm gì đây?

La Tử Lâm đã tỏ rõ thái độ, hắn muốn đưa người nữ nhân và đứa con của mình trở về bên hắn!

Đặc biệt, khi hắn nghe tin mình đã có con trai, niềm vui của hắn dâng trào! Nếu không phải Vũ Đồng cản lại, có lẽ hắn đã lén vào nhà họ Vương để ôm lấy đứa bé. Vũ Đồng giận dữ, vừa kéo vừa đẩy, bằng mọi cách ngăn hắn lại.

“Nếu ngươi không biết giữ lễ nghĩa mà vào thăm con ngay bây giờ, thì cả đời này ta sẽ không bao giờ để con nhận ngươi là cha!”

Nàng giận đỏ cả mặt, quát lớn: “Đừng quên rằng ta bây giờ là tức phụ nhà họ Vương! Khi ta và muội muội bị người trong thôn khinh miệt, không nơi nương tựa, chính nhà họ Vương đã cưu mang chúng ta, còn đăng ký hộ tịch cho Triều Nhi, để con có một danh phận rõ ràng! Vậy nên, bất kể Vương Tân Vinh có thái độ thế nào khi trở về, cha mẹ nhà họ Vương vẫn mãi mãi là người thân của ta!”

“Ngươi nghĩ sao mà giờ lại muốn lén gặp con? Ngươi muốn khiến cha mẹ ta khó xử, hay muốn làm ta và Vương Tân Vinh xấu hổ?”

“Vũ Đồng, ta sai rồi!” La Tử Lâm thấy Vũ Đồng thực sự nổi giận, cũng nhận ra sự l* m*ng của mình, liền xin lỗi: “Ta chỉ thấy có lỗi với con, muốn bù đắp cho con, muốn được ôm con, hôn con…”

“Chỉ cần chúng ta còn sống, ngươi có thừa cơ hội để gặp con.” Vũ Đồng lau nước mắt nói: “Nhưng trước tiên, chúng ta phải chờ Vương Tân Vinh trở về, xem huynh ấy có thái độ ra sao. Trước đó, ngươi đừng tìm ta nữa, cũng đừng lén gặp con. Ngươi lo việc của mình, ta cũng phải lo chuyện kiếm sống. Tạm thời cứ coi như hai người xa lạ, thế cũng tốt!”

Nhắc đến việc kiếm sống, La Tử Lâm bỗng nhớ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi, vừa rồi muội nói trong nhà ăn bữa nay không biết bữa mai, là sao? Lúc ta đi, chẳng phải đã để lại hai mươi lượng bạc cho muội sao? Theo lý thì số bạc đó đủ dùng trong hai năm, sao lại...?”

“Gì cơ, ngươi để lại hai mươi lượng bạc?” Vũ Đồng hoàn toàn bất ngờ, ngơ ngác nói: “Ta hoàn toàn không biết chuyện đó! Cũng chẳng nghe Tuyết nhi nhắc đến!”

“Muội…” La Tử Lâm vừa cười vừa khổ sở, rồi lại xót xa nói: “Bảo sao hai tỷ muội lại sống khổ sở như vậy, nhà không có nam nhân, số bạc để lại lại không biết đi đâu. Vậy mà hai tỷ muội đã vượt qua như thế nào chứ?”

Sau đó, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng cũng may, mọi người đều còn sống. Giờ ta đã trở về, từ nay về sau muộ không cần phải vất vả ra ngoài kiếm từng đồng tiền nữa. Tất cả chi tiêu trong nhà, ta lo liệu!”

Nói rồi, hắn lấy ra một túi tiền từ trong người, đặt lên bàn: “Đây là tiền thưởng ta nhận được nhờ lập công trong thời gian qua, muội mua ít đồ ăn ngon cho con, mua thuốc bổ cho hai lão nhân nhà họ Vương, phần còn lại thì nàng dùng cho việc sinh hoạt.”

Vũ Đồng do dự một lát, rồi lấy một nắm tiền khoảng vài chục văn, sau đó đẩy lại túi tiền: “Số tiền này ta lấy là để dành cho con. Phần còn lại, ngươi hãy giữ lấy. Trước khi ta chính thức hòa ly với Vương Tân Vinh, tốt nhất chúng ta đừng dính líu tiền bạc với nhau.”

“Vũ Đồng!” La Tử Lâm có chút tức giận.

Nhưng Vũ Đồng còn cứng rắn hơn, nàng không do dự đứng dậy, nói lời tiễn khách: “Về đi!” Nàng nói: “Bây giờ ngươi là một kẻ không nhà không cửa, cầm số tiền này mà đi tìm chỗ ở. Chuyện sau này để sau hãy tính.”

Nói xong, nàng bước ra khỏi phòng đi thẳng vào sân.

“Ta? Không nhà không cửa?” La Tử Lâm không biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình đã nuôi nấng mình, nên khi nghe thấy câu đó, hắn ngơ ngác không hiểu.

Bất đắc dĩ, Vũ Đồng đành phải kể lại những lời đồn đãi.

“Về mà xem, xem nhà họ La có còn muốn nhận ngươi làm con không, nếu không, cuộc đời ngươi cũng chẳng dễ dàng gì đâu.”

Nói xong, nàng vẫy tay, ra hiệu cho hắn rời đi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back