Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 15: Chương 15



Nói xong, tôi cúp máy.

Sau khi giành được vài giải thưởng trong các cuộc thi thiết kế, Lý Tự bắt đầu cùng tôi bàn đến chuyện tương lai.

Anh nói tôi có thể mở thương hiệu riêng — giống như ba anh từng làm.

Tôi thành thật:

“Em không có tiền.”

“Anh có.” – anh đáp gọn gàng.

Tôi hơi lưỡng lự — cảm thấy nếu nhận tiền của anh, bản chất mối quan hệ này sẽ thay đổi.

Nhưng Lý Tự cười, nói:

“Em nghĩ có bao nhiêu doanh nhân thật sự khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng? Không tin thì hỏi ba anh đi — ngày xưa ông ấy không có tiền, còn phải ‘bán thân’ cho mẹ anh mới khởi nghiệp được đấy.”

Ông Lý chắc không biết con trai mình lại tiếp tục “bịa chuyện” sau lưng mình.

Sự thật là — ông Lý kiên quyết khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng.

Ông bà nội của Lý Tự sợ con trai làm ăn thua lỗ sẽ không ai thèm cưới, nên bắt ông phải “lập gia đình trước rồi mới được lập nghiệp”.

Vậy là ông Lý kết hôn với bạn gái thời đó — cũng chính là bà Tô.

Sau này, tôi và Lý Tự ký hợp đồng chính thức:

Anh trở thành nhà đầu tư, nắm giữ 20% cổ phần thương hiệu mà tôi sáng lập.

Thời điểm đó, tôi đã quyết định trở về nước khởi nghiệp.

Nhưng không lâu sau khi tôi về nước, Lý Tự… cầu hôn tôi.

Sau khi chúng tôi đăng ký kết hôn, số tiền anh đầu tư cho tôi… bỗng nhiên trở nên khó phân rõ là “đầu tư” hay “tiền chung.”

Vì tôi quá bận, lễ cưới được dời sang năm sau.

Nhưng Lý Tự thì nôn nóng quá trời, nên ép tôi đi đăng ký kết hôn trước.

Lúc này tôi đã 27 tuổi, còn anh lớn hơn tôi 3 tuổi, đang chuẩn bị đón sinh nhật bước sang tuổi 30.

Anh cằn nhằn bảo:

“Đàn ông đến 30 là bắt đầu xuống giá rồi đấy. Em thương anh một chút đi chứ.”

Chuyện kết hôn, khi bà Tô và ông Lý biết thì ban đầu mắng chúng tôi một trận — bảo sao chuyện quan trọng như thế lại không hề bàn với gia đình.

Nhưng sau đó, hai người vẫn đặc biệt bay về nước, mang theo quà cưới cho chúng tôi.

Họ thật sự đã trở thành ba mẹ của tôi.

Thấm thoắt đã mấy năm trôi qua, tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp bà Tô.

Bà ấy tươi sáng, dịu dàng, vừa thanh lịch vừa gần gũi.

Bà nắm lấy tay tôi, khuyên tôi nên suy nghĩ lại về mối quan hệ với gia đình ruột thịt.

Dù gì thì… lễ cưới có mời hay không là quyền của tôi, nhưng bà cũng lo thiên hạ sẽ nói ra nói vào.

Tôi còn chưa nghĩ kỹ thì — cuộc gặp với nhà họ Khương đã đến trước.

Đó là một buổi tiệc.

Lý Tự đưa tôi đi dự, anh luôn không yên tâm để tôi đối mặt một mình với những người ngoài kia, sợ tôi chịu thiệt.

Nên lần này xem như… đưa tôi đi “thực tập trước”.

Tại buổi tiệc đó, tôi gặp lại ba mẹ ruột — và vợ chồng Khương Kỳ Hoài.

“Tế Đường.” – là Khương Kỳ Hoài nhận ra tôi trước.

Nghe thấy tên tôi, ba mẹ ruột tôi cũng đứng khựng lại. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://www.caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-15.html.]

Tôi và họ… đã hơn bốn năm không gặp.

Tôi nghĩ, trong mắt họ, tôi có lẽ đã thay đổi rất nhiều.

Khương Kỳ Hoài nói:

“Thấy em đăng ký tài khoản mạng xã hội trong nước, anh đoán là em sẽ về.”

Thật ra, sau khi tôi đăng ký tài khoản, có không ít người vào bình luận, nhắn tin hỏi tôi có quan hệ gì với nhà họ Khương —

Dân hóng chuyện đúng là ở đâu cũng có.

Mẹ tôi nhìn tôi, vẻ mặt có phần xa lạ. Giọng nói của bà cũng khác trước nhiều:

“Tế Đường, từng ấy năm rồi… con vẫn không định về nhà một chuyến sao?”

“Không đâu ạ, con bận lắm.” – tôi thản nhiên đáp.

Người ba ruột từng tát tôi rồi đuổi tôi ra khỏi nhà năm xưa giờ nét mặt gượng gạo, rõ ràng không hài lòng với thái độ của tôi.

Muốn nói điều gì đó — nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.

Tôi nghĩ một lát rồi giới thiệu:

“Đây là chồng con, Lý Tự.”

“Con kết hôn rồi?” – họ đồng thanh kinh ngạc.

Ba tôi cuối cùng cũng mở miệng:

“Hôn nhân đại sự như vậy, con không nói với gia đình một tiếng nào, có phải quá vô lý rồi không?”

“Bác trai ạ,” – Lý Tự mỉm cười mở lời,

“Chuyện này là do cháu. Nghe nói nhà bác chỉ nhận một người con gái, còn ba mẹ cháu thì lại mong có thêm con dâu, nên cháu vội vàng đưa người về ra mắt. Mong bác thông cảm.”

Anh vốn rất giỏi kiểu nói móc nhẹ nhàng nhưng đau điếng thế này.

Và xem ra, gia đình họ cũng đã biết thân phận thật của Lý Tự.

Anh hiện đang tiếp quản sự nghiệp bên phía gia đình bà Tô — chuyên kinh doanh chuỗi khách sạn 5 sao.

Lý Tự giàu hơn tôi tưởng rất nhiều.

Tối hôm đăng ký kết hôn, anh đưa cả mã két sắt trong nhà cho tôi.

“Đường Đường à, bọn họ không cần em, nhưng nhà anh thì quý lắm.”

“Đừng buồn nữa, giờ mình có gia đình rồi.”



Tôi quay lại nhà họ Khương lần nữa, là vì Khương Kỳ Hoài nói mẹ tôi bệnh.

Tôi trở về, vừa bước đến cửa thì thấy Khương Uẩn Châu.

Tôi định bước thẳng qua anh ta.

“Khương Tế Đường, em không thấy anh sao?” – anh ta lên tiếng.

“Thấy rồi.”

Tôi vẫn tiếp tục bước vào.

Khương Uẩn Châu vẫn là kiểu người nóng nảy như xưa, đột ngột chắn trước mặt tôi:

“Anh có chuyện muốn hỏi.”

“Hỏi đi.”

Anh ta sững người, có lẽ vì bất ngờ với thái độ bình thản của tôi.

“Năm đó em đã thấy… thấy Nhược Dao xé bức thư đó, sao không nói với anh?”

Ánh mắt anh ta thoáng qua vẻ không cam lòng.
 
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 16: Chương 16



Tôi đoán, anh ta đã từng đối chất với Khương Nhược Dao.

Người em gái mà anh ta từng thương yêu nhất, lại chính là người chặn đứng đoạn tình cảm trong sáng của anh ta.

Giờ thì cô gái anh ta từng thích cũng đã lấy chồng.

“Nếu tôi nói, thì anh có tin không?” – tôi hỏi ngược lại.

Khương Uẩn Châu im lặng.

Hồi lâu, môi anh ta mấp máy, nhưng chẳng nói được gì.

Tôi vào trong, nhìn mẹ ruột đang nằm trên giường.

Trông bà thật sự tiều tụy.

Tôi nghe người giúp việc nhỏ giọng bàn tán — rằng bà từng cãi nhau một trận lớn với Khương Nhược Dao, người con gái mà bà từng hết mực cưng chiều.

“Tế Đường…” – mẹ tôi mở mắt nhìn tôi, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi.

“Chúng ta không biết con đã kết hôn. Trước đó chưa kịp chuẩn bị sính lễ… Trên bàn có một tấm thẻ, là chút lòng thành của ba mẹ, coi như món quà cưới.”

“Không cần đâu ạ. Khi nào tổ chức hôn lễ, con sẽ gửi thiệp mời.”

Tôi luôn cảm thấy, những bù đắp và sự thân tình đến muộn như thế này… đã mất đi cái cốt lõi vốn có.

Bà Tô — mẹ chồng tôi — từng nói:

Có vài chuyện xã giao nên làm một cách khéo léo, chứ đừng tuyệt tình quá.

Khi ra về, tôi nghe Khương Uẩn Châu bất mãn nói nhỏ với Khương Kỳ Hoài:

“Bây giờ đến một tiếng ‘anh hai’ mà nó cũng chẳng buồn gọi…”

Sau đó, tôi nghe nói Khương Nhược Dao sức khỏe đã yếu đến mức phải ở lại viện điều dưỡng lâu dài.

Trước đây cô ta rất thích giả vờ lên cơn đau tim.

Có lẽ cô ta chưa từng nghĩ đến, sẽ có ngày… không cần phải giả vờ nữa.

Dù vậy, vẫn xem như cô ta may mắn — nhà họ Khương vẫn chịu bỏ tiền thuốc men đắt đỏ để nuôi cô ta.

Vị hôn phu cũ của cô ta thì đã kết hôn rồi.

Còn Khương Uẩn Châu — người anh trai từng hết lòng vì cô ta, cuối cùng cũng bắt đầu nhìn rõ một vài sự thật ẩn sau lớp mặt nạ.

Tại sao Khương Nhược Dao phải phá hoại mối lương duyên của anh ta?

Vì cô ta không cho phép trong cái nhà đó có một người phụ nữ nào được cưng chiều hơn mình.

Càng vì cô ta biết, Khương Uẩn Châu thật lòng với cô gái ấy, nên càng không thể để mối tình đó thành hiện thực.

Còn Khương Kỳ Hoài thì sao?

Vợ anh ta là người môn đăng hộ đối, do gia đình sắp đặt.

Với mối hôn sự đó, Khương Nhược Dao không thể can thiệp.

Khương Uẩn Châu suy sụp một thời gian.

Thậm chí, có lần say rượu rồi phát rồ, chạy đến trước mặt người con gái năm xưa, hỏi cô ấy có từng thích anh không, van xin cô ly hôn để quay lại với anh.

Kết quả bị chồng của người ta đ.ấ.m cho một trận.

Đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ.

Cô gái ấy đến với chồng hiện tại một cách đàng hoàng, yêu đương đàng hoàng, cưới xin đàng hoàng.

Khương Uẩn Châu càng không buông được, chuyện ấy càng giống cái xương mắc ngang cổ, nuốt không trôi mà nhả không được.

Và mối quan hệ anh em giữa anh và Khương Nhược Dao cũng từ đó mà rạn nứt.

Tôi biết chuyện này qua lời kể của vợ Khương Kỳ Hoài.

Không rõ cô ấy vô tình hay cố ý — dù sao thì cũng đã bỏ tiền nhờ tôi thiết kế lễ phục, với khách hàng thì tôi vẫn cần giữ sự nhẫn nại tối thiểu. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-16.html.]

Cô ấy từng nói:

“Nói thật nhé, lúc chị mới cưới anh trai em, chị đã không ưa Khương Nhược Dao rồi. Cô ta cứ hở tí là ‘khó chịu’, rồi gọi điện cho anh ấy. Nhưng mà cũng khó trách — ai lại đi chấp một cô em chồng có bệnh tim chứ.”

“Mãi sau này mới biết… cô ta không phải con ruột.”

Cô ta cười nhạt, kéo nhẹ khóe môi:

“Biết sớm thế thì chị đã không lấy anh cả của em rồi.”

“Giờ nhìn lại, cảm giác cô ta với mấy người đàn ông nhà em cứ… mờ ám kiểu gì ấy. Hai mươi mấy tuổi rồi mà còn nũng nịu y như con bé mười mấy, nhìn mà phát ngán.”

Tôi chỉ lặng lẽ nghe, không bình luận gì.

“Ban đầu chị định có con vào năm ngoái.”

Cô ấy khẽ nói, nhấp một ngụm cà phê.

“Nhưng vì cô ta, chị nghĩ mình nên chờ thêm một thời gian nữa.”

“Bác sĩ nói, nếu không thay tim… cô ta tối đa chỉ còn sống được hai năm.”

Trái tim — có người cả đời cũng chẳng đợi được.

“Tế Đường, em còn hận họ không?”

Cô ấy dè dặt hỏi tôi, không rõ là do tò mò, hay đang thay Khương Kỳ Hoài dò hỏi.

Tôi mỉm cười, lắc đầu:

“Không hận. Cũng không còn quan trọng nữa.”

Với tôi, họ đã không còn quan trọng.

Bởi vì… tôi đã có gia đình mới, một gia đình thật sự của riêng tôi.



Khi trở về nhà, Lý Tự đang bận rộn trong bếp, đeo tạp dề chỉnh tề.

Tôi đi đến, ôm lấy anh từ phía sau như đang “sạc thêm năng lượng”.

“Sao lại tự xuống bếp thế này?” – tôi hỏi.

“Gần đây anh học được vài món mới. Làm cho em ăn thử.” – anh đáp, giọng thoải mái.

“Anh nói thật nhé, mấy đứa bạn anh đứa nào lấy vợ sớm cũng đều nhờ biết nấu ăn để trói được cái bụng vợ. Anh không thể thua kém bọn nó.”

Tôi dụi dụi vào người anh, nhỏ giọng:

“Anh không biết nấu ăn thì vẫn tuyệt.”

Tiểu Tuyết – chú mèo béo đáng yêu theo chúng tôi về nước – đang ngồi chồm hổm dưới chân, kêu “meo meo” như đang trách tôi mới về mà không ôm nó trước.

“Meo!”

Tôi ôm lấy nó — béo tròn, ấm áp như một cục bông mềm.

Lý Tự quay người lại, hôn nhẹ lên trán tôi:

“Ngoan nào, ra kia chờ một lát, sắp xong rồi.”

Hoàng hôn buông xuống ngoài khung cửa sổ, ánh chiều tà màu cam đỏ phủ lên mọi thứ — cả chú mèo nhỏ của tôi cũng được nhuộm thành sắc màu ấm áp.

Một cảm giác ấm lòng lan khắp không gian.

Vậy là, sau tất cả… tôi đã có một mái nhà.

Một cuộc sống bình yên.

Một người chồng tốt.

Một chú mèo nhỏ.

Và cả hoàng hôn cũng dịu dàng hơn.
 
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 17: Ngoại truyện – Góc nhìn của bà Khương + Kỳ Hoài + Lý Tự



(Góc nhìn của bà Khương)

Tôi chưa từng nghĩ rằng, đứa con gái yếu ớt mắc bệnh tim bẩm sinh, được tôi nâng niu bảo vệ suốt bao năm… lại không phải con ruột của mình.

Con gái ruột của tôi — đã bị người khác cố tình tráo đổi ngay từ lúc mới sinh ra.

Nhưng trẻ con thì vô tội.

Tôi đã dành trọn mười bảy năm yêu thương cho Nhược Dao, tình cảm ấy không dễ gì buông bỏ.

Cô bé ấy… rời khỏi nhà họ Khương rồi, với thể trạng như vậy, e là cũng chẳng còn được bao lâu.

Vì thế, cả nhà chúng tôi quyết định giữ Nhược Dao lại.

Còn với đứa con gái ruột vừa trở về — tôi thật sự muốn thương nó, nhưng… nó quá xa lạ.

Tôi chỉ cố bù đắp cho con về mặt vật chất.

Nhưng con bé lớn lên bên ngoài quá lâu, đã nhuốm phải quá nhiều thói xấu: nói dối, trộm cắp, đố kỵ.

Tôi quyết định dạy cho nó một bài học — nên đã cắt tiền sinh hoạt của nó.

Ban đầu, tôi chỉ định cắt trong ba tháng.

Nhưng không hiểu sao… tôi lại quên mất.

Lúc Tế Đường bỏ nhà ra đi, ban đầu tôi không để tâm.

Nửa tháng sau, tôi bàn với chồng: nếu con bé chịu nhận sai, thì cho quay về.

Nhưng số điện thoại của nó không liên lạc được nữa.

Tôi tưởng nó còn đang giận dỗi.

Rồi một tháng nữa trôi qua, vẫn không có tin tức gì — tôi bắt đầu thấy lo.

Nhược Dao nói, có lẽ Tế Đường vẫn còn tức giận.

Ba tháng sau, chúng tôi cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Chúng tôi đi tìm tất cả những nơi con bé có thể đến, liên lạc với tất cả những người có thể liên quan — vẫn không tìm được.

Đứa con ruột mà chúng tôi vất vả tìm lại được… giờ lại mất tích.

Tôi từng định báo cảnh sát, nhưng việc này ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình, nên lại nhẫn nhịn.

Về sau, dần dần… không có tin tức lại trở thành một kiểu yên tâm.

Tôi từng nghĩ, Tế Đường trở về đã khiến gia đình này trở nên hỗn loạn.

Nhưng… hình như khi con bé rời đi rồi, mọi chuyện rối ren còn nhiều hơn.

Hôn sự của Kỳ Hoài sắp đến, tôi đành gác lại chuyện này.

Mà sự trì hoãn đó… kéo dài đến tận hai năm sau.

Khi câu chuyện Tế Đường “ăn cắp” bản thiết kế của Nhược Dao bất ngờ bị lật ngược.

Kỳ Hoài bắt đầu nghi ngờ, nó hỏi han Nhược Dao rất nhiều.

Nhược Dao không thể chối cãi.

Và cuối cùng, chúng tôi cũng xác nhận — năm xưa, quả thật đã trách nhầm Tế Đường.

Nhưng ngay sau đó, thân thế thật sự của Nhược Dao và Tế Đường bị tung lên mạng.

Gia đình nhà họ Triệu làm ầm ĩ, đòi hủy hôn.

Nhược Dao lên cơn đau tim, phải nhập viện.

Còn đứa con gái ruột mà trước kia chúng tôi từng không coi trọng,

Lại một thân một mình ngoài kia, tự mình gây dựng sự nghiệp.

Lúc gặp lại, tôi nhìn ra được — nó đã khác xưa.

Nó đã kết hôn.

Người mà nó chọn, nó chưa từng đưa về cho tôi và ba nó xem mắt.

Lần đầu tiên, tôi cảm nhận rõ ràng —

Nó đã hoàn toàn rời khỏi gia đình này.

Về sau, tôi nghe thấy con bé ngoan ngoãn gọi người khác là “ba” và “mẹ.”

Mà nó đã bao lâu rồi… không còn gọi tôi là “mẹ” nữa.

Lần đầu tiên, tôi thật sự cảm nhận được —

Ở một mức độ nào đó, tôi đã mất đi đứa con gái ruột của mình.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ… [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-th...yen-goc-nhin-cua-ba-khuong-ky-hoai-ly-tu.html.]

Cảm giác hạnh phúc đến phát khóc khi năm xưa tìm lại được nó.

Giờ đây, tôi thực sự thấy hối hận.

Nhưng… tôi chẳng thể làm gì.

Mọi chuyện… không thể quay lại được nữa rồi.

(Góc nhìn của Khương Kỳ Hoài)

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, với tư cách là con trai trưởng trong nhà, mình đã đối xử công bằng với các em.

Nhược Dao sức khỏe yếu, cả nhà đều vô thức dành cho em ấy sự quan tâm nhiều hơn.

Chuyện ấy… đã trở thành thói quen từ lâu rồi.

Tôi đã quên mất —

Tất cả những gì lẽ ra Tế Đường phải được nhận, con bé lại chẳng có gì cả.

Về sau, khi tôi cố đặt mình vào vị trí của con bé để suy nghĩ, tôi mới nhận ra:

Với tư cách là thiên kim tiểu thư của nhà họ Khương, là em gái ruột của tôi, con bé luôn là người bị trách mắng.

Tôi đã kết hôn, tình cảm với vợ cũng tốt.

Nhưng cô ấy thường xuyên giận tôi… vì Nhược Dao.

Sau khi biết được sự thật — rằng Nhược Dao không phải em gái ruột, và biết được rằng chúng tôi đã đuổi đứa con gái ruột cũng như em gái ruột của mình ra khỏi nhà vì người ngoài,

Cô ấy mắng cả nhà chúng tôi bị điên, suýt nữa thì ly hôn với tôi.

Nhưng sai lầm đã gây ra… thì không thể sửa được nữa.

Khương Tế Đường — hóa ra còn xuất sắc hơn tất cả những gì chúng tôi tưởng tượng.

Nhược Dao ở lại nhà điều dưỡng là tốt cho cả em ấy lẫn gia đình.

Còn có đợi được trái tim mới hay không…thì phải xem số phận của em ấy.

Gia đình này đã tan vỡ.

Có phần lỗi của Nhược Dao.

Và cũng có lỗi của chính chúng tôi.

Sau khi Tế Đường kết hôn, tôi biết con bé không còn lý do gì để quay lại nữa.

Người chồng kia — có thể cho nó những thứ mà chúng tôi không thể.

Uẩn Châu có lần bảo tôi:

“Năm đó khi đón con bé về, lẽ ra nên để Nhược Dao ra ngoài sống mới phải.”

Câu nói ấy, nghe không khác gì năm xưa nó từng nói:

“Giá như đừng đón con bé đó về…”

Nhưng có lẽ, đó mới là điều đúng đắn.

Chúng tôi đã đảo lộn thật – giả.

Rồi cuối cùng lại mất cả hai.

Ba tôi sau đó có bàn với tôi, muốn để lại một phần cổ phần cho Tế Đường.

Tôi không có ý kiến.

Nhưng con bé từ chối.

Cũng đúng thôi.

Giờ đây, nó đâu cần gì từ chúng tôi nữa.

Ba vẫn quyết định viết tên nó vào di chúc.

Không rõ là để xoa dịu lương tâm, hay là vì điều gì khác.

(Góc nhìn của Lý Tự)

Lần đầu gặp Đường Đường, trong mắt cô ấy là cả một dải ngân hà vỡ vụn —

Vừa đẹp đẽ, vừa như thiếu đi một mảnh linh hồn.

Về sau, tôi ở bên cô ấy, cùng nhau tìm lại phần linh hồn đã thiếu ấy.

Để đến một ngày, trong mắt cô ấy sẽ là những vì sao lấp lánh, sáng rực như bầu trời đêm.

Cô ấy không biết rằng, bản thân mình chính là ngôi sao rực rỡ nhất.

Hết.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back