Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến
Chương 230: Chương 230



Anh đột ngột mở mắt ra.

Đập vào mắt là chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh trên trần nhà, ánh nắng xuyên qua rèm voan trắng dịu dàng rọi vào, làn gió nhẹ khẽ thổi khiến rèm vờn bay.

Tựa như trong mộng.

Ba giây sau, anh tỉnh táo lại, lập tức nhìn sang bên cạnh, phát hiện cơ thể mềm mại đang nằm trong vòng tay mình.

Sau lưng anh toát đầy mồ hôi lạnh, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả lỏng khi nhìn thấy gương mặt say ngủ yên bình trong vòng tay.

Anh cẩn thận đưa tay lên, nhẹ nhàng vu.ốt ve má cô, cảm giác ấm áp nơi đầu ngón tay khiến anh thấy thỏa mãn thực sự.

Cô dường như không hài lòng vì bị quấy rầy, lầm bầm một tiếng, bàn tay nhỏ đẩy tay anh ra.

Anh lại siết chặt cánh tay đang ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình.

Cô bị siết đến khó chịu, cuối cùng nhíu mày tỉnh lại, đôi mắt lờ đờ mơ màng mở ra.

Tim anh như thắt lại, nhìn sắc mặt cô: “Ương Ương.”

Cô theo thói quen dụi đầu vào n.g.ự.c anh, giọng khàn khàn, còn chưa tỉnh táo: “Mấy giờ rồi?”

Ánh mắt anh hơi ngập ngừng, cầm điện thoại lên nhìn giờ, rồi cẩn trọng trả lời: “Mười hai giờ.”

Cô nhíu mày, cuối cùng dụi mắt, đôi mắt ngái ngủ mở ra: “Đã mười hai giờ rồi à.”

Cô đẩy anh: “Phải dậy thôi.”

Anh lại ôm chặt lấy eo cô, không buông, nét mặt căng thẳng: “Ương Ương, em…”

Cô mơ màng nhìn anh: “Anh sao vậy?”

Anh nhìn thấy trong mắt cô ngoài sự ngơ ngác ra thì không có dấu hiệu gì là khó chịu, trái tim treo lơ lửng trong cổ họng mới hạ xuống.

Anh nuốt một ngụm: “Không có gì.”

Cô lại đẩy anh lần nữa: “Em muốn dậy.”

Lúc này anh mới buông tay, để cô rời khỏi giường.

Cô mặc váy ngủ bằng cotton, mái tóc dài mềm mại xõa xuống lưng, mơ màng xuống giường đi thẳng vào phòng tắm, tiếng nước chảy tí tách vang lên.

Anh cuối cùng cũng hoàn hồn, nhịp tim dần ổn định lại.

Đây là… mơ ư?

Nhưng rõ ràng thật đến lạ thường, thật đến mức như thể đó chính là một phần khác của cuộc đời anh.

Anh đứng dậy, bước xuống giường, đẩy cửa phòng tắm ra.

Tang Ninh đang đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, vì không tắm nên cô không khóa cửa.

Cô còn chưa tỉnh ngủ, mắt lim dim, mơ mơ màng màng đứng đó, chỉ có bàn chải điện kêu vù vù.

Anh ôm cô từ phía sau, kéo cô vào lòng, cằm tựa lên vai cô, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.

“Ương Ương.”

Cô mở mắt ngái ngủ, nhìn vào gương thấy anh: “Ừm?”

Anh hoàn toàn yên tâm.

Xem ra chỉ có mình anh nhớ giấc mơ đó.

Cô súc miệng xong mới thắc mắc hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Anh dụi mũi vào cổ cô, giọng trầm ấm len vào tai cô: “Anh rất yêu em.”

Cô hơi nghiêng đầu, người này vừa sáng ra đã kỳ lạ.

Dính người thật.

“Tiên sinh, phu nhân, bữa trưa chuẩn bị xong rồi ạ.”

Giọng của dì Trương vang lên ngoài cửa.

Tang Ninh đang đói, đặt bàn chải xuống: “Vâng.”

Cô gỡ tay anh.

Không gỡ ra.

“Hạ Tư Tự, đi ăn cơm thôi.” Cô nhíu mày.

Anh siết nhẹ eo cô, xoay người cô lại, nhìn cô:

“Ương Ương, anh rất yêu em.”

Cô gật đầu: “Em biết rồi.”

Trong mắt anh lộ ra chút không hài lòng, lặp lại lần nữa: “Anh rất yêu em.”

Đôi mắt đen láy khóa chặt lấy cô, anh lại nói:

“Anh rất yêu em.”

Cô nhìn sự kiên định trong mắt anh, cuối cùng gật đầu: “Em cũng rất yêu anh.”

Khóe môi anh khẽ cong lên, trong mắt ánh lên niềm vui, cúi đầu hôn lên môi cô.

Cô cuối cùng cũng đẩy anh ra: “Đi ăn trưa thôi.”

Rồi lập tức kéo cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Sợ chậm một bước anh lại nổi hứng.

Anh hơi nhíu mày, nhìn bóng lưng cô rời đi, tâm trạng vẫn đầy hạnh phúc.

Là mơ hay thế giới khác cũng không còn quan trọng.

Quan trọng là… cô vẫn yêu anh.

Anh lại như sực nhớ ra điều gì đó, bước ra khỏi phòng tắm, đi vào thư phòng.

Anh kéo ngăn kéo ra, lấy từ bên trong một bức tranh cuộn, rồi mang đến phòng ăn.

Lúc này, dì Trương đã bày xong hết các món lên bàn, Tang Ninh đang ngồi bên bàn ăn, cúi đầu từng muỗng nhỏ uống canh tuyết nhĩ hạt sen.

“Tiên sinh mau ngồi xuống ăn cơm đi ạ,” dì Trương vội vàng nói.

Hạ Tư Tự gật đầu đáp lấy lệ, kéo ghế bên cạnh Tang Ninh ngồi xuống.

“Bát của anh ở phía đối diện.” Tang Ninh quay đầu nhìn anh.

“Anh biết.”

Tang Ninh khó hiểu nhìn anh – lại sao nữa đây?

Anh mở bức tranh cuộn trong tay ra, ánh mắt ẩn chứa nhiều điều khó đoán:

“Anh lại nhờ người giám định thêm lần nữa bức Bách Điểu Triều Phụng này. Chuyên gia nói, bức tranh này, một trăm phần trăm là hàng thật.”

Tay cầm thìa của Tang Ninh hơi khựng lại, ánh mắt khẽ ngưng đọng.
 
Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến
Chương 231: Chương 231



“Ồ…” Cô lúng túng cúi đầu uống tiếp chén canh tuyết nhĩ hạt sen.

Hạ Tư Tự mở bức tranh ra, vừa vặn để lộ con dấu nhỏ màu đỏ ở góc tranh, giọng điệu lơ đãng:

“Chuyên gia giám định nói rằng, con dấu trên bức tranh này là của tiểu thư Tạ gia thời Chu triều – cháu gái nhỏ của Tạ gia. Vì nghịch ngợm nên mới để lại dấu ấn này.”

Ngón tay cầm thìa của Tang Ninh siết chặt lại.

Anh cong môi, hơi nghiêng người đến gần cô:

“Trùng hợp thay, chủ nhân của con dấu này tên là Tạ Tang Ninh.”

Tang Ninh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo: “Đúng là trùng hợp thật.”

Giọng anh nhẹ như gió: “Anh còn nghe nói, Tạ Tang Ninh chỉ đóng dấu lên những thứ mình yêu thích nhất — sách cô ấy thích, tranh cô ấy thích, còn có… người đàn ông cô ấy thích.”

Tang Ninh sững người, trong mắt lóe lên chút hoảng loạn, rồi lại nghi hoặc: “Anh nghe từ đâu ra vậy?”

Cô đã tra hết sử sách, không có dòng nào ghi chép về cô cả.

Sử sách nào lại viết mấy chuyện vụn vặt như thế chứ?

Anh thần bí nói: “Anh có cách riêng của mình.”

Cô giữ gương mặt căng cứng, lại múc một thìa canh tuyết nhĩ đưa vào miệng.

“Tạ Tang Ninh.” Anh bất ngờ gọi.

Cô bất giác cắn vào thìa, gương mặt trắng nõn hơi cứng lại.

Anh chậm rãi nói: “Nghe nói là một tài nữ, giống hệt như em.”

Gương mặt cô vẫn căng cứng: “Đúng là trùng hợp thật.”

Anh khẽ nhếch môi cười, trong mắt là ý cười khó lường: “Ừ, thế giới rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có.”

Cô cúi đầu tiếp tục uống canh.

Anh liếc cô một cái — con nhóc vô lương tâm này, còn dám lừa anh!

Nhưng khi nghĩ đến con dấu cô lén đóng vào tim anh, tâm trạng lại khó giấu được niềm vui.

Thôi thì, thật hay giả có quan trọng gì?

Quan trọng là, cô đang ở trước mặt anh, và cô rất yêu anh.

Anh vui vẻ thu lại bức tranh, đứng dậy đi vòng qua bàn ăn, ngồi xuống phía đối diện để ăn cơm.

Tang Ninh nuốt miếng canh trong miệng, lén ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Anh có vẻ rất tự nhiên, thậm chí còn… khá vui vẻ?

Cô khẽ nhíu mày — giữa trưa lại như bị trúng tà, thật kỳ quái.

Đột nhiên lấy tranh ra chất vấn cô, rồi lại như không có chuyện gì.

Điện thoại Tang Ninh vang lên, cô nhìn thoáng qua màn hình rồi ngẩng đầu lên: “Chiều nay em phải về công ty một chuyến.”

Hạ Tư Tự nhíu mày: “Hôm nay em không nghỉ sao?”

“Em nghỉ nửa ngày rồi, nhưng công việc vẫn nhiều quá.”

Đống rối rắm từ tập đoàn Nam thị vẫn chưa giải quyết xong, đang trong giai đoạn thu dọn. Tập đoàn Trần thị mới mua lại vẫn chưa tiến hành điều chỉnh kế hoạch. Dự án đấu thầu mới cũng đã bắt đầu.

Nam thị là con thuyền lớn đang trong giai đoạn đi lên, cô không dám lơ là.

Anh liếc nhìn cô: “Nam Tang Ninh, hôm nay là ngày đầu tiên sau đám cưới của chúng ta.”

Cô gật đầu: “Ừ.”

Rồi đặt đũa xuống, đứng dậy.

Gương mặt anh tối sầm lại.

Nhưng cô không rời đi, mà vòng qua bàn ăn sang phía đối diện, cúi người hôn lên má anh.

Đôi mắt đen láy của anh thoáng d.a.o động, mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc: “Em đừng lấy trò này ra để xoa dịu anh, ưm…”

Cô nâng mặt anh lên, trực tiếp chặn môi anh lại.

Vừa nãy cô uống canh tuyết nhĩ hạt sen, dì Trương biết cô thích đồ ngọt nên đã cho nhiều đường, vị ngọt vẫn còn trong miệng, lướt vào khoang miệng anh, ngọt ngào khó tả.

Anh dang tay ôm eo cô, trực tiếp đặt cô ngồi lên đùi mình, giam cô trong lòng rồi hôn mãnh liệt.

Cô bị hôn đến nghẹt thở, gương mặt nhỏ dần đỏ ửng, mới đưa tay đẩy anh ra.

Anh chỉ hơi tách ra một chút, đôi mắt đen vẫn khóa chặt lấy cô.

Đôi mắt mờ sương của cô nhìn anh, như muốn nhìn thấu tâm tư anh, ngón tay khẽ kéo cổ áo ngủ của anh, hơi thở phập phồng: “Anh đưa em đến công ty được không?”

Anh nuốt một ngụm, ánh mắt dần trở nên u ám: “Em dụ dỗ anh thêm nữa, anh sẽ đưa em lên giường đấy.”

Ánh mắt cô khựng lại, lập tức đẩy anh ra và đứng dậy khỏi đùi anh: “Em đi thay đồ.”

Rồi bước nhanh vào phòng.

Ngay sau đó là tiếng “cạch” khóa cửa vang lên.

Anh khẽ nhíu mày — con nhóc vô lương tâm này!

Một tiếng sau, Hạ Tư Tự lái xe đưa cô đến công ty.

Trên đường đi, Tang Ninh bỗng nhớ ra chuyện gì đó, lấy điện thoại ra xem WeChat.

Phát hiện hôm nay Kỷ Nghiên không nhắn tin cho cô.

Cô hơi nghiêng đầu. Bình thường mỗi ngày Kỷ Nghiên đều gửi cho cô rất nhiều tin nhắn — từ tin tức giải trí cho đến các video hài hước, một loạt là mấy chục tin.

Hôm nay lại yên tĩnh lạ thường.

Cô nghĩ ngợi một chút, rồi gửi tin nhắn WeChat cho Kỷ Nghiên:

[Hôm qua cậu uống hơi nhiều, hôm nay đỡ hơn chưa?]

Hôm qua là lễ cưới của cô, Kỷ Nghiên vì quá vui nên đã uống quá chén.

Đối phương không trả lời ngay lập tức.

Ngược lại, Hạ Tư Tự nhận một cuộc điện thoại:

“Anh cả.”

“Là Hạ Vân An à?”

“Ừ, được.”

Rồi anh cúp máy.

Tang Ninh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hạ Tư Tự cau mày, hơi bực bội: “Trường học gọi phụ huynh, thằng nhóc Hạ Vân An lại gây chuyện rồi.”

Hạ Vân Chu đang ở trong quân đội, mấy chuyện nhỏ thế này chắc chắn không thể về được. Bà nội Hạ càng không thể đi giải quyết mớ rắc rối này, nên đương nhiên chỉ còn lại Hạ Tư Tự phải đi.

Tang Ninh mím môi: “Cũng chưa chắc là nó gây chuyện. Tính cách nó hơi nóng nảy, nhưng không giống người chủ động sinh sự.”

Anh cười lạnh: “Thằng nhóc đó là cần bị dạy cho một trận.”

Anh còn không hiểu rõ nó sao? Giờ nó ở biệt thự Vân Khê một mình, chẳng ai quản, giống như khỉ làm vua, muốn làm gì thì làm.

Hạ Tư Tự mặt không biểu cảm: “Đánh một trận là xong.”

Tang Ninh: “…”

Cô cau mày: “Anh nuôi trẻ con kiểu gì vậy?”

“Vậy chứ nuôi thế nào? Thờ nó trên bàn thờ chắc?” Anh hừ lạnh. “Yên tâm, thằng nhóc đó da dày thịt béo, chịu được đòn.”

Tang Ninh: “…”

Cô vẫn cảm thấy không yên tâm: “Khi nào đi đến trường? Em đi cùng anh.”

Hạ Tư Tự liếc cô một cái: “Lúc anh cần em thì bận, nhưng đến lượt thằng nhóc đó thì lại có thời gian?”

“…”

Cô cau mày, sao anh cứ kiếm chuyện với cô mãi thế?

Anh còn đáng ăn đòn hơn Hạ Vân An ấy!

Cô nghiêm túc nói: “Hạ Vân An từ nhỏ đã không có cha mẹ bên cạnh. Tính cách tuy nóng nảy nhưng nội tâm rất nhạy cảm, không phải kiểu đánh vài trận là dạy được đâu.”

Hạ Vân An và Hạ Tư Tự tuy tính tình có nét giống nhau, nhưng thực ra lại rất khác biệt. Hạ Vân An không có cảm giác an toàn. Nó không giống Hạ Tư Tự — từ nhỏ đã là cậu út được cưng chiều nhất nhà họ Hạ, mọi người vây quanh như sao vây trăng.

Mẹ của Hạ Vân An lại không may qua đời, cha thì quanh năm không có ở nhà, nên nó tự nhiên nhạy cảm hơn.

Anh xoa cằm, lời này cũng có chút đạo lý.

Nhưng đột nhiên anh lại nghĩ đến điều gì đó, nhìn cô đầy bất mãn: “Ý em là gì? Anh là người đáng bị đánh à?”

Tang Ninh mặt không cảm xúc:

Anh có đáng ăn đòn hay không, trong lòng anh rõ nhất.

Cô đánh trống lảng: “Khi nào đi đến trường?”

“Nam Tang Ninh, em đừng có đánh trống lảng với anh!”

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, công ty đã đến rồi.

“Em vào công ty trước đây.” Cô kéo cửa xe, nhưng cổ tay đã bị anh giữ lại kéo về.

Anh nghiến răng nhẹ: “Anh là người đáng bị đánh đúng không?”

Cô nhịn không nổi nữa, trừng mắt nhìn anh: “Đúng!”
 
Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến
Chương 232: Chương 232



Anh bị nghẹn một lúc, sắc mặt cứng đờ trong chốc lát.

Cô trực tiếp mở cửa xe bước xuống.

“Rầm” một tiếng, cửa xe đóng lại, anh mới hoàn hồn.

Anh cứng đờ nhìn bóng lưng cô rời đi — cô thật sự không còn như trước nữa!

Tang Ninh bước vào công ty, liếc nhìn điện thoại, thấy Kỷ Nghiên đã trả lời tin nhắn.

[Đã khá hơn nhiều rồi]

Cô nhíu mày nghi hoặc, kiểu nhắn thế này làm cô nghi ngờ có phải người khác trả lời không.

Cô trực tiếp gọi điện thoại.

Kỷ Nghiên bắt máy: “Alo?”

Cô hỏi: “Tiểu Nghiên, cậu không sao chứ?”

“Không sao mà,” giọng Kỷ Nghiên nhẹ nhàng, “hôm qua tớ uống hơi nhiều rồi về ngủ luôn.”

Tang Ninh lúc này mới yên tâm: “Tớ còn lo cậu uống nhiều quá rồi khó chịu, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

“Biết rồi mà.”

“Cậu bị cảm à? Giọng hơi khàn đấy.”

Đầu dây bên kia ngừng lại ba giây, rồi đáp: “À, vậy à.”

Tang Ninh dặn dò: “Nhớ uống thuốc nhé.”

“Biết rồi mà.”

Từ Diên cầm tài liệu gõ cửa: “Tiểu Nam tổng.”

Tang Ninh gật đầu, rồi nói: “Tớ bận rồi, tạm cúp máy nhé.”

“Cậu làm việc đi, cuối tuần gặp.”

“Ừm, bye bye.”

Tang Ninh cúp máy, Từ Diên đưa tài liệu qua:

“Đây là dữ liệu chi tiết của lô linh kiện cuối cùng từ bộ phận kỹ thuật, kèm theo báo cáo ngân sách mà tôi đã tổng hợp.”

Tang Ninh nhận lấy tập hồ sơ, lật xem hai trang, bỗng khựng lại.

Một tia nghi hoặc len lỏi trong lòng.

Kỷ Nghiên… sao lại có gì đó kỳ lạ?



Sáng hôm sau, Tang Ninh và Hạ Tư Tự cùng đến trường Anh Hàng.

Ngôi trường này có cả cấp tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, cũng là trường cũ của Hạ Tư Tự.

Chiếc Maybach dừng trước cổng trường, Hạ Tư Tự và Tang Ninh cùng xuống xe, anh nắm tay cô đi vào trong.

Tang Ninh tò mò nhìn quanh ngôi trường: “Anh từng học ở đây sao?”

“Ừ.”

Đúng lúc đó chuông ra chơi vang lên, cả tòa nhà bên cạnh bắt đầu rộn ràng, một đám học sinh bé nhỏ đeo ba lô chạy ùa ra.

Mắt Tang Ninh sáng rỡ: “Đông vui thật đấy.”

Ánh mắt Hạ Tư Tự lướt qua đám học sinh tiểu học ồn ào này, chau mày.

Có gì hay ho đâu?

Lời sắp nói ra miệng, anh bỗng nhớ ra điều gì đó.

Khóe môi anh cong lên, ánh mắt đen sâu thẳm hiện lên ý cười:

“Em thích à? Vậy tụi mình sinh một đứa nhé.”

Tang Ninh khựng lại, chạm phải ánh mắt sáng rực của anh.

Cô bỗng nhớ ra — mấy hôm nay anh không dùng biện pháp tránh thai nữa.

Con của họ.

Ý nghĩ đó nảy ra trong đầu khiến cô thấy lạ lẫm, nhưng cũng đầy mới mẻ.

Cô khó mà tưởng tượng được cảnh Hạ Tư Tự làm bố sẽ như thế nào.

“Chú nhỏ!” Giọng Hạ Vân An vang lên từ tầng trên.

Hạ Tư Tự quay đầu nhìn, thấy cậu bé đang vẫy tay gọi họ từ tầng ba.

Anh kéo Tang Ninh lên lầu: “Đi thôi.”

Họ đi lên, Hạ Vân An cũng vội chạy xuống đón, nụ cười rạng rỡ mang theo vài phần lấy lòng:

“Chú nhỏ, thím nhỏ, hai người đến rồi à?”

Tang Ninh chớp mắt — thằng nhóc này cũng biết thức thời phết.

Cô cứ tưởng cậu ta lúc nào cũng ngông cuồng cơ.

Còn người đàn ông bên cạnh cô — người luôn ngông cuồng thật sự — lúc này lạnh lùng liếc nhìn Hạ Vân An: “Lại gây chuyện gì nữa?”

Hạ Vân An lí nhí nói: “Chỉ là mâu thuẫn với bạn học thôi, mà cậu ấy đã tha thứ cho con rồi.”

Hạ Tư Tự nhíu mày: “Cậu ấy tha thứ cho con rồi? Vậy sao giáo viên còn gọi phụ huynh?”

Hạ Vân An mở to đôi mắt trong veo: “Không biết ạ.”

Hạ Tư Tự cười lạnh: “Tốt nhất là con không biết, không thì xem chú xử lý con thế nào.”

Khuôn mặt Hạ Vân An cứng đờ, rụt cổ lại.

Tang Ninh ngắt lời họ: “Giáo viên đâu rồi?”

“Trong văn phòng ạ.” Hạ Vân An lập tức đi trước dẫn đường.

Cửa văn phòng giáo viên đang mở toang, bên trong ngoài cô giáo chủ nhiệm Lý của Hạ Vân An, còn có bên còn lại — chính là học sinh đã đánh nhau với cậu và phụ huynh của học sinh đó.

Hạ Tư Tự và Tang Ninh bước vào, không khí nhộn nhịp trong văn phòng lập tức trở nên yên ắng.

Hạ Tư Tự mặc một bộ vest đen, cà vạt đã được tháo ra, hai nút áo sơ mi trên cùng cũng được cởi, sắc mặt u ám, khí thế lạnh lùng. Tang Ninh mặc một chiếc sơ mi màu tím nhạt, bên dưới là chân váy trắng dài tới bắp chân, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa sau lưng, khuôn mặt thanh tú mang theo vẻ dịu dàng.

Hai người có khí chất hoàn toàn trái ngược, nhưng lại hòa hợp đến lạ kỳ.

Khi họ bước đến gần, cô giáo Lý mới bừng tỉnh, chọn cách nhìn về phía Tang Ninh – người có vẻ hiền hòa hơn.

“Các vị là…?”

Tang Ninh lễ phép nói: “Chúng tôi là chú thím của Hạ Vân An, bố mẹ của Vân An không ở Bắc Kinh, nhờ chúng tôi chăm sóc.”

Hạ Vân An hơi run mắt, nhìn Tang Ninh một cái rồi cúi đầu xuống.

Cô giáo Lý gật đầu: “Thì ra là vậy.”

Hạ Tư Tự hỏi: “Vân An gây ra chuyện gì rồi?”

Cô giáo Lý trầm giọng: “Hạ Vân An bắt nạt bạn ở trường, tính cách thằng bé quá nóng nảy, phụ huynh nên quản lý chặt hơn. Anh xem nó đánh bạn thành ra thế nào rồi?”

Hạ Tư Tự và Tang Ninh quay đầu nhìn – hai học sinh tiểu học khác đang đứng đó với gương mặt tím bầm, không nói lời nào.

Hạ Tư Tự lạnh lùng nhìn Hạ Vân An: “Đây gọi là ‘xích mích’ à?”

Hạ Vân An không phục: “Chúng con đánh nhau! Là do bọn họ không đánh lại con.”

Lông mày Hạ Tư Tự khẽ nhíu lại, quay sang cô giáo Lý, hiếm hoi mà nói có lý: “Nếu là đánh nhau, vậy thì là hai bên ngang hàng, không thể nói là bắt nạt. Hơn nữa bên kia còn hai người.”

Hai đánh một mà còn thua, thật là vô dụng.

Đồng tử Tang Ninh hơi giãn ra, tròn mắt kinh ngạc.

Không khí trong văn phòng lập tức rơi vào im lặng c.h.ế.t chóc, cô giáo Lý chưa từng gặp phụ huynh nào “hùa theo cái xấu” đến mức này, nhất thời nghẹn lời.

Phụ huynh của bên kia không hài lòng lên tiếng: “Con tôi bị đánh ra nông nỗi này, sao lại không phải là bắt nạt? Mấy người cũng quá đáng rồi đấy!”

Tang Ninh vội vàng hòa giải: “Ý của anh ấy là Hạ Vân An không cố ý gây thương tích, chỉ là trẻ con đánh nhau không kiểm soát được mức độ.”

Cô giáo Lý nén giận một lúc, mới mở lời: “Trẻ con có thể xích mích, nhưng đánh nhau thì không phải là cách giải quyết. Phụ huynh nên dạy dỗ tử tế hơn.”

Hạ Tư Tự hỏi Hạ Vân An: “Con và bạn học mâu thuẫn chuyện gì?”

Hạ Vân An cúi đầu cào cào ngón tay: “Không có gì ạ.”

Cô giáo Lý nói: “Thằng bé này rất bướng, hỏi thế nào cũng không nói, chỉ bảo là xích mích.”

Hạ Tư Tự lạnh giọng: “Hạ Vân An, bây giờ không nói thì lúc về chú sẽ không cho con cơ hội mở miệng nữa đâu.”

Hạ Vân An run lên, mặt tái mét, nhưng vẫn cúi đầu không nói.

Không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt, phụ huynh bên kia cũng bất giác nín thở.

Tang Ninh đặt tay lên vai Hạ Vân An, nhẹ giọng nói: “Con không nói chính là lỗi của con. Chẳng lẽ con muốn gánh tội thay người khác? Chú con rất bảo vệ người nhà, nếu con có lý, chú sẽ không bỏ mặc con đâu.”

Hạ Vân An mím môi không nói.

Tang Ninh hạ giọng thêm: “Con cứ im lặng thế này, đối phương sẽ biết điểm yếu của con, lần sau chắc chắn sẽ lợi dụng để bắt nạt con tiếp. Con muốn chịu thiệt hoài vậy à?”

Mắt Hạ Vân An đỏ lên, cuối cùng cúi đầu lí nhí nói: “Bọn họ bảo con là có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi.”

Không khí trong văn phòng lại một lần nữa lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt Hạ Tư Tự chợt trầm xuống, ánh nhìn lạnh lẽo lướt qua hai đứa học sinh tím tái bên kia, lạnh lùng nhếch môi: “Vậy thì đúng là đáng đánh.”
 
Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến
Chương 233: Chương 233



Giáo viên chủ nhiệm mặt tái mét, cứng đờ.

Phụ huynh bên kia nổi giận: “Anh nói cái gì vậy? Con chúng tôi bị bắt nạt đến mức nào rồi đấy!”

“Miệng chúng nó không sạch sẽ, phải có người dạy chúng cách nói chuyện chứ, phụ huynh không dạy thì cháu tôi sẽ dạy thay.”

Hạ Tư Tự lạnh lùng liếc về phía hai học sinh tiểu học đang bầm tím mặt mày, hai đứa nhỏ sợ đến run rẩy, mặt tái mét.

Anh ta lạnh lùng nhìn chúng: “Còn không biết nói lời cảm ơn à.”

Hai học sinh vội cúi người: “Cảm ơn!”

Giáo viên chủ nhiệm sững sờ, chú của Hạ Vân An này còn hỗn láo hơn cả Hạ Vân An!

Phụ huynh kia giận dữ, bảo vệ con mình:

“Trẻ con nói chuyện thiếu tế nhị, chỉ là cãi cọ thôi, có gì to tát đâu? Mà nó lại đánh người bầm như thế này?!”

Hạ Tư Tự thản nhiên: “Trẻ con đánh nhau cũng không phải chuyện lớn, các người để ý làm gì?”

Phụ huynh kia tức đến run tay, nghiến răng: “Dù sao con tôi bị đánh như vậy, chúng tôi tuyệt đối không để yên đâu!”

Hạ Tư Tự hai tay nhét vào túi quần vest, ánh mắt lơ đãng nhưng lại có chút ngông nghênh: “Muốn làm gì?”

Lời nói rõ ràng rất bình tĩnh nhưng ẩn chứa áp lực mạnh mẽ.

Phụ huynh kia mặt biến sắc, trong lòng bỗng thấy lo sợ, nói năng cũng mất tự tin: “Chúng tôi… dù có kiện ra tòa, cũng sẽ không tha cho các người!”

Hạ Tư Tự mỉm cười: “Nó chỉ là một đứa trẻ chưa thành niên, đánh người lại không phạm pháp.”

“…”

Phòng làm việc lại chìm vào im lặng.

Phụ huynh kia tức đến mặt tái xanh tái trắng: “Anh!”

Giáo viên chủ nhiệm đầu óc quay cuồng, lần đầu chứng kiến một kẻ vô lại đối đầu với một kẻ vô lại còn hơn.

Hạ Vân An lặng lẽ ngước đầu, ánh mắt nhìn Hạ Tư Tự đầy ngưỡng mộ.

Giáo viên chủ nhiệm cầu cứu nhìn sang người hiền lành dễ tính là Tang Ninh: “Cô làm ơn khuyên chú của Hạ Vân An đi, để mối quan hệ căng thẳng thế này, sau này các cháu còn đi học, hòa thuận với bạn bè sao được?”

Tang Ninh giọng thành thật: “Giáo viên chủ nhiệm yên tâm, chúng tôi đều là người biết lý lẽ, miễn lần sau bên kia không tái phạm, Hạ Vân An cũng chắc chắn không đánh người bừa bãi nữa, các cháu có thể yên tâm đi học.”

Hạ Vân An mắt sáng rỡ, càng thêm ngưỡng mộ.

Giáo viên chủ nhiệm: ???

Phụ huynh bên kia cũng ngạc nhiên, đúng là không cùng một nhà không vào một cửa, gia đình này chẳng có ai ra hồn!

Hạ Tư Tự lạnh lùng nói: “Hai đứa nhóc kia miệng không sạch sẽ, Hạ Vân An đánh lại rồi, hôm nay coi như hòa nhau, tôi không để ý nữa, các người muốn để ý thì cứ đến gặp tôi.”

Anh nén nụ cười trên môi, giọng cảnh cáo: “Nhưng tôi nói trước, lần sau còn nghe ai nói năng mất lịch sự, tùy tiện bịa đặt, không đơn giản để qua chuyện đâu.”

Ánh mắt anh quét qua hai học sinh bầm dập mặt mày, hai đứa nhỏ sợ đến gần như khóc.

Hạ Tư Tự không thèm nói nhiều nữa, nhìn giáo viên chủ nhiệm: “Cô còn việc gì thì liên hệ trợ lý tôi, chúng tôi đi trước đây.”

Rồi anh kéo Tang Ninh rời khỏi phòng làm việc.

Hạ Vân An cũng vội vàng theo sau.

Phụ huynh bên kia tức giận đến mức phát điên, ngay trong phòng làm việc quay sang mắng giáo viên chủ nhiệm: “Họ lại đi luôn rồi sao?! Trường các cô thế quái nào? Chuyện thế này cứ bỏ qua sao?!”

Giáo viên chủ nhiệm cũng khó xử: “Cũng tại tôi không tìm hiểu rõ sự tình trước, trẻ con cãi cọ đánh nhau, nói chung hai bên đều có lỗi…”

“Chúng tôi không chấp nhận! Con tôi từ nhỏ chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, chúng tôi nhất định phải làm tới cùng!” Phụ huynh đó đập bàn.

Giáo viên chủ nhiệm cười khổ, thẳng thắn nói: “Vậy các anh chị cứ liên hệ thẳng phụ huynh bên kia mà giải quyết.”

Nói rồi, cô ta đưa ra một tấm danh thiếp.

Phụ huynh kia tức giận cầm lấy, nhìn danh thiếp ba giây rồi đồng tử co lại.

Hạ Tư Tự?

Họ chợt tỉnh ngộ, ra là Hạ Vân An họ Hạ!



Hạ Tư Tự kéo tay Tang Ninh rời khỏi trường.

Hạ Vân An ngoan ngoãn đi phía sau.

Đến cổng trường, Hạ Tư Tự mới dừng bước, quay lại nhìn Hạ Vân An, cậu bé lập tức đứng thẳng người, khuôn mặt nhẹ nhàng lúc trước lập tức căng thẳng.

Hạ Tư Tự lạnh lùng nói: “Con làm được đấy, đánh bạn đến thế này.”

Hạ Vân An không dám cãi, cúi đầu, toàn thân căng như dây đàn.

Chú có nắm đ.ấ.m còn cứng hơn cả cậu nhiều.

“Lần sau không được đánh nhau bừa bãi nữa, có ai bắt nạt con phải nói với chú hoặc nói với ba con, hiểu chưa?”

Hạ Vân An gật đầu lia lịa: “Hiểu rồi.”

Hạ Tư Tự mím môi: “Về đi.”

Hạ Vân An mắt sáng lên, chú không để ý chuyện này nữa, muốn bỏ qua cho cậu.

Cậu vui vẻ đi đến mở cửa chiếc Porsche Cayenne.

“Hạ Vân An.” Hạ Tư Tự bỗng lên tiếng.

Hạ Vân An cứng người đứng lại, rồi bước lại gần: “Chú…”

Không lẽ chú lại đổi ý?

Hạ Tư Tự đưa tay ra, Hạ Vân An sợ đến tái mặt, nhưng bàn tay to của chú lại đặt lên đầu cậu, vỗ nhẹ.

Lực không nhẹ lắm, đầu Hạ Vân An còn run lên, nhưng cậu biết đây đã là cách dịu dàng nhất mà chú thể hiện với mình rồi.

Hạ Vân An ngẩn người nhìn chú.

Hạ Tư Tự lạnh lùng nói: “Con phải nhớ, con họ Hạ, là con trai nhà họ Hạ, không được để người ngoài bắt nạt.”

Mặt Hạ Vân An thoáng đơ lại, cổ họng bỗng nghẹn, mắt cay cay.

Cậu vội quay đi chỗ khác, cắn môi: “Biết rồi.”

Rồi quay người chạy nhanh đến mở cửa xe Cayenne, lên xe, đóng cửa lại.

Tài xế nhìn Hạ Tư Tự, anh không nói gì, tài xế mới lái xe đi.

Tang Ninh nhìn theo chiếc Cayenne rời đi, nhíu mày: “Em thấy thằng bé có vẻ không vui, anh không dỗ nó sao?”

Hạ Tư Tự giọng thản nhiên: “Thằng nhóc này sĩ diện lắm, đi trốn khóc một mình rồi, không cần để ý.”

Tang Ninh: “…”

Cũng giống anh vậy.

“Nhưng cũng không thể không quan tâm được chứ? Nó vẫn là một đứa trẻ.” Tang Ninh hơi thương cảm.

Hạ Tư Tự hai tay nhét túi quần, giọng bình thản: “Một người đàn ông khóc vài lần mà cũng cần người dỗ? Nhà họ Hạ không có đứa con nào yếu đuối như thế.”

Tang Ninh quay đầu nhìn anh một cái, anh có gan nói mấy câu đó sao?

Không phải anh lúc nào cũng cần người dỗ sao?

Hạ Tư Tự đột nhiên bắt gặp ánh mắt cô, lạnh lùng hỏi: “Em muốn nói gì?”

Tang Ninh chớp mắt, nhìn chỗ khác: “Không có gì.”

Anh cúi người đến gần cô, đôi mắt sắc như mực dường như thấu suốt tâm tư cô, mặt vẫn lạnh: “Nam Tang Ninh, đừng nghĩ em chửi anh trong lòng mà anh không biết.”

“…”

Tang Ninh liếc nhìn chiếc Maybach đã đỗ bên đường: “Xe đến rồi.”

Anh nắm tay cô kéo về phía mình, vẫn nhìn cô: “Em lại làm qua loa với anh à?”

Cô nhìn dòng người qua lại trước cổng trường, nhíu mày, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, chỉ còn cách nắm lại tay anh, nhẹ nhàng lắc lắc.

“Chúng ta đi ăn đi, em đói rồi.”
 
Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến
Chương 234: Chương 234



Rồi anh nắm lấy tay cô, mở cửa xe, cùng cô lên xe.

Hạ Tư Tự đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “À, thứ Bảy tuần này chúng ta phải đi dự một đám cưới.”

“Đám cưới gì vậy?”

“Đám cưới nhà họ Tề.”

Nhà họ Tề có hợp tác kinh doanh với anh, nên anh cần phải đến dự.

Tang Ninh hơi nghiêng đầu, nhà họ Tề?

Hạ Tư Tự nhắc nhở: “Là đám cưới giữa Tề Trạch và Chiêm Nghi Quân.”

Tang Ninh hơi ngẩn người, Chiêm Nghi Quân đã sắp cưới rồi sao?

Kể từ khi tiếp quản nhà họ Trần, cô cũng không để ý đến chuyện của Chiêm Nghi Quân nữa, không ngờ cô ta lại nhanh chóng lấy chồng như vậy.



Đến thứ Bảy, Tang Ninh và Hạ Tư Tự cùng nhau tham dự đám cưới của Tề Trạch và Chiêm Nghi Quân.

Tiệc cưới tổ chức tại khách sạn Phạm Duyệt, họ đến lúc 11 giờ trưa.

“Tang Ninh! Ở đây!”

Vừa bước vào hội trường, Tang Ninh đã nhìn thấy Kỷ Nghiên vẫy tay chào cô.

“Tiểu Nghiên.” Tang Ninh buông tay Hạ Tư Tự, vui vẻ đi tới.

Hạ Tư Tự mím môi, tay trống bỗng hơi co lại rồi lại nhét vào túi quần.

“Ồ, Hạ Tam, cậu đến rồi!” Cố Tinh Thần đang cầm ly rượu nói chuyện với người khác, thấy Hạ Tam liền cười tươi gọi.

Hạ Tư Tự nhìn anh ta, thấy mặt Cố Tinh Thần đỏ hồng: “Có chuyện gì vui à?”

“Có chuyện gì vui? Tôi cả ngày chỉ biết ăn chơi thôi, làm sao so được với cậu vừa mới cưới vợ?” Cố Tinh Thần lắc đầu thở dài.

Hạ Tư Tự thấy ánh mắt anh ta đầy tự mãn cũng không thèm hỏi thêm, khẽ cười nhạt, cầm ly rượu uống một ngụm.

Cố Tinh Thần vỗ vai anh: “Anh bạn, tôi thật sự vui khi cậu cưới vợ.”

“Cút.”



“Tiểu Nghiên, cảm giác cảm cúm của em đã khá hơn chưa?” Tang Ninh kéo tay Kỷ Nghiên hỏi.

Đôi mắt Kỷ Nghiên bỗng chớp chớp không tự nhiên, rồi cười gượng: “Ôi, làm gì có cảm cúm gì, chỉ là bị lạnh chút thôi, tớ đã khỏe rồi!”

Tang Ninh nghi ngờ nhìn cô: “Tiểu Nghiên, cậu có chuyện gì giấu tớ không?”

Kỷ Nghiên hơi lúng túng.

Cô mở to mắt, nói chắc chắn: “Không có đâu, tớ làm gì có chuyện giấu cậu? Chỉ vì cậu lấy chồng mà tớ buồn, uống nhiều rượu, rồi bị lạnh chút thôi, tớ không có chuyện gì đâu!”

Tang Ninh: “…”

Có vẻ là cố che giấu đấy…

Tang Ninh còn muốn hỏi tiếp thì Kỷ Nghiên bỗng đổi chủ đề.

Cô ấy kéo Tang Ninh phấn khích nói: “Tớ nói cho mà biết, hôm nay có chuyện vui đây! Tớ vừa thấy Trần Tranh và Nam Tư Nhã cũng đến rồi!”



Tang Ninh hơi ngạc nhiên: “Trần Tranh cũng đến?”

Can đảm thật đấy.

Chuyện giữa Chiêm Nghi Quân và Trần Tranh vốn là bí mật, không ai muốn lộ ra.

“Chị cũng đến à?” Giọng nói ngọt ngào của Nam Tư Nhã vang lên, Tang Ninh và Kỷ Nghiên quay sang thì thấy Nam Tư Nhã đang khoác tay Trần Tranh bước tới.

Nam Tư Nhã mặc váy dây màu hồng nhạt, tóc búi kiểu công chúa, nụ cười thật ngọt, còn Trần Tranh mặc vest chỉnh tề nhưng mặt có phần mệt mỏi, không biết có phải vì gầy đi không mà bộ vest trên người trông hơi rộng thùng thình, không ôm sát được.

Kỷ Nghiên nhìn nụ cười của Nam Tư Nhã, thấy lạnh sống lưng.

Tang Ninh nhìn Nam Tư Nhã: “Em đến dự đám cưới của Chiêm Nghi Quân à?”

Nam Tư Nhã mỉm cười: “Tất nhiên là không phải em, mà là anh Tranh muốn đến. Chiêm Nghi Quân là bạn thân nhất của anh ấy, làm sao không đến được?”

Nam Tư Nhã quay sang nhìn Trần Tranh: “Phải không anh Tranh?”

Trần Tranh ánh mắt lảng tránh, mặt căng thẳng: “Đúng.”

Kỷ Nghiên nuốt nước bọt, quay sang nhìn Tang Ninh, trong mắt đầy ngỡ ngàng.

Tang Ninh thì không quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, chỉ nhẹ nhàng cảnh cáo: “Đừng gây rối.”

Chuyện bê bối của Chiêm Nghi Quân và Trần Tranh, dù có bùng nổ cũng không nên do nhà họ Nam đưa ra, kẻo lại gây phiền phức.

Trần Tranh cũng gật đầu lia lịa: “Tiểu Nam tổng nói đúng.”

Rồi nhìn Nam Tư Nhã đầy sợ hãi, giờ chỉ có Tang Ninh mới có thể kiểm soát được cô nàng này.

Nam Tư Nhã nụ cười lại thêm phần quỷ dị: “Tất nhiên là không thể rồi, bạn thân của anh Tranh cũng là bạn thân của em, trong lòng em chỉ toàn là lời chúc phúc chân thành.”

Chuyện bê bối giữa Trần Tranh và Chiêm Nghi Quân bị phanh phui, có nghĩa là cuộc hôn nhân giữa cô ta và Trần Tranh xem như chấm hết.

Làm sao cô ta có thể dễ dàng tha cho bọn họ được!

Chiêm Nghi Quân đang cùng Tề Trạch đón khách, đột nhiên nhìn thấy Nam Tư Nhã và Trần Tranh, sắc mặt lập tức thay đổi.

Sao bọn họ lại đến đây?!

Cô ta vốn định tránh mặt, nhưng không ngờ Tề Trạch thấy Nam Tang Ninh liền lập tức bước tới chào hỏi: “Hạ phu nhân cũng đến rồi.”

Tang Ninh nhìn thấy Chiêm Nghi Quân bên cạnh, lúc này mới nhận ra Tề Trạch: “Tề tiên sinh, chúc mừng.”

Tề Trạch từng tham dự lễ cưới của Tang Ninh và Hạ Tư Tự, đương nhiên nhận ra cô.

Anh còn rất nhiệt tình nói: “Nghe nói Nghi Quân với các vị đều quen biết nhau.”

Kỷ Nghiên cười mà giọng đầy mỉa mai: “Tất nhiên rồi, chúng tôi thân lắm.”

Chiêm Nghi Quân liếc cô ấy đầy cảnh cáo.

Tề Trạch nhìn về phía không xa, thấy Hạ Tư Tự, liền vỗ nhẹ tay Chiêm Nghi Quân: “Em tiếp đón Hạ phu nhân và Cố phu nhân nhé, anh qua đó chào hỏi Hạ tổng một chút.”

Chiêm Nghi Quân vội nở nụ cười: “Vâng.”

Tề Trạch rời đi, nụ cười trên mặt cô cũng dần tắt.

Cô giận dữ trừng mắt nhìn Nam Tư Nhã: “Cô đến đây làm gì?”

Nam Tư Nhã tươi cười rạng rỡ: “Tất nhiên là để chúc mừng cô rồi, anh Tranh là bạn thân bao năm của cô, đến chúc phúc là lẽ đương nhiên. Anh ấy đến thì tôi cũng phải đi theo chứ.”

Kỷ Nghiên rùng mình, lén thì thầm với Tang Ninh:

“Nam Tư Nhã sao vậy? Cô ta trông đáng sợ quá.”

Tang Ninh liếc nhìn Nam Tư Nhã: “Cũng không đến nỗi.”

Bây giờ trông còn bình thường hơn lúc yêu đương say đắm ngày xưa.

Nam Tư Nhã vui vẻ nói: “Anh Tranh, sao anh không nói gì cả? Chiêm tiểu thư chẳng phải là bạn tốt nhất của anh sao? Hôm nay cô ấy kết hôn, sao anh không đích thân chúc mừng đi?”

Sắc mặt Trần Tranh ngày càng tệ, gần như không nhịn nổi nữa: “Nam Tư Nhã, em làm đủ chưa?!”

Nụ cười trên mặt Nam Tư Nhã bỗng trở nên lạnh lẽo, mang theo vẻ u ám: “Sao? Anh lại thấy em vô lý nữa à? Anh định ly hôn với em đúng không?”

Gương mặt Trần Tranh đỏ bừng, gần như ngạt thở, cố gắng kiềm chế: “Anh… không có ý đó…”

Sinh mệnh của nhà họ Trần đã bị nhà Nam khống chế, thứ anh cần bảo vệ không phải là cuộc hôn nhân này, mà là tất cả những gì anh ta đang có.

Nam Tư Nhã khoác chặt lấy tay anh ta, lại cười ngọt ngào: “Vậy thì mau chúc mừng Chiêm tiểu thư đi.”

Trần Tranh yếu ớt lên tiếng: “Chúc em hạnh phúc.”

Sắc mặt Chiêm Nghi Quân tối sầm lại. Nam Tư Nhã rõ ràng biết mối quan hệ giữa cô ta và Trần Tranh, hôm nay đến đây rõ ràng là muốn giẫm đạp lên mặt cô ta để khiêu khích!

Cô ta nghiến răng, trừng mắt với Nam Tư Nhã: “Cô là cái thứ gì? Đồ giả mạo mà cũng dám đến đây giở trò với tôi?”

Nụ cười trên mặt Nam Tư Nhã lập tức đông cứng, sắc mặt trắng bệch, lộ ra vẻ dữ tợn đáng sợ.

Cô nghiến răng: “Tôi là Nhị tiểu thư được nhà họ Nam thừa nhận.”

Chiêm Nghi Quân cười khẩy: “Đồ giả mà diễn giỏi đấy. Đừng nói cô, kể cả là nhà họ Nam, tôi cũng chẳng để vào mắt!”

Nam Tư Nhã tức đến run rẩy cả người, mắt đỏ bừng nhìn sang Tang Ninh: “Chị! Chị nói gì đi chứ!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back