Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Họ Nói Tôi Là Thiên Kim Thật

Họ Nói Tôi Là Thiên Kim Thật
Chương 10: Chương 10



Tần Tư Vũ mệt mỏi đáp lại: "Chẳng phải anh đã biết từ lâu rồi à? Giờ anh thấy ngượng, là vì thấy Tần Diệu Đồng xinh đẹp hơn, hay vì thân phận hiện tại của cô ta?"

Tiếng nói chuyện đột ngột dừng lại.

Tôi mặt không biến sắc bước ra ngoài, đằng sau có vệ sĩ đi theo.

Tôi không thèm nhìn thái độ của họ.

Cũng chẳng cần thiết phải xem.

Khi đã đi xa, vẫn còn nghe loáng thoáng tiếng cãi vã của họ vọng lại.

16

Sau khi tham dự đám cưới của Tần Hoài Thước, tôi trở về trường, vẫn đắm chìm trong công việc nghiên cứu của mình.

Tôi không quan tâm nhiều đến mấy chuyện bên ngoài. Trong thời gian học tiến sĩ, những người tôi thường xuyên giao tiếp chỉ là giáo viên hướng dẫn và các đàn chị, đàn anh.

Tóc của mọi người đều đang rụng dần một cách bình đẳng.

Tôi thấy tin tức về nhà họ Tần lần nữa là ở trên mạng.

Một mảnh đất mà nhà họ Tần thắng thầu đã xảy ra sự cố.

Không chỉ phải đổ một khoản tiền lớn vào, mà thậm chí còn có công nhân bị thương. Không biết chuyện gì đã xảy ra, có người đồn nơi đó không sạch sẽ, có thứ dơ dáy ở đó.

Giờ thậm chí có một bộ phận chuyên môn đang tiếp quản.

Có người chụp được hình ảnh mấy người mặc đạo bào, cầm la bàn đi vào một ngôi nhà cũ nát.

Tôi không quan tâm đến chuyện của nhà họ Tần, cho đến khi tôi nhìn thấy một mặt dây chuyền hình quả bầu quen thuộc trong những bức ảnh được lan truyền trên mạng.

Tôi nhìn rất lâu, đến mức không để ý có người đến bên cạnh, giáo viên hướng dẫn lên tiếng: "Em đang xem gì mà chăm chú thế?"

Tôi ngẩng đầu lên: "Thầy ơi, em muốn xin nghỉ phép."

“...”

17

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi liên lạc với Tần Hoài Thước, nói muốn vào khu đất đó xem xét.

Gần đây, anh ta cũng phiền lòng không ít vì chuyện này, lúc nghe tôi nói muốn đến xem vẫn không giấu được sự ngạc nhiên.

“Em đến đó làm gì, đừng kéo thêm rắc rối.”

Khu đất đó bị vây lại bằng dây cảnh báo, các lối ra vào đều có người canh gác, không có người dẫn đường, tôi không thể vào được.

Lúc tôi đến đã thấy Tần Hoài Thước đứng đợi bên đường, một thời gian không gặp, trông anh ta tiều tụy hẳn đi.

Anh ta vẫn không hiểu tại sao tôi lại muốn đến đây.

“Diệu Đồng, đây không phải là nơi vui chơi, những tin đồn trên mạng cũng không phải là không có cơ sở, tốt nhất là em đừng vào.”

Trong mắt tôi chỉ thấy ngôi nhà tồi tàn kia, có thứ gì đó thúc giục tôi tiến lên phía trước.

Những băn khoăn mà tôi chưa từng giải đáp được, dường như câu trả lời đang ở ngay trước mắt.

Khi chúng tôi bước vào, thấy cảnh sát đặc nhiệm và một ông lão mặc đạo bào, trên tay cảnh sát đặc nhiệm thậm chí còn cầm vũ khí giống như súng, ông lão đạo bào trông rất nghiêm nghị.

Thấy chúng tôi bước vào, điều đầu tiên họ muốn làm là đuổi chúng tôi ra.

Cho đến khi tôi và ông lão đạo bào nhìn nhau, một lúc sau, ông ấy thở dài.

“Hóa ra là người hữu duyên.”

Tôi không hiểu lời ông ấy nói, nhưng chúng tôi có thể ở lại, những người giống như cảnh sát đặc nhiệm đứng bên cạnh ông lão cũng không đuổi chúng tôi nữa.

Tôi không biết họ thuộc bộ phận nào, trông có tổ chức, rất nghiêm túc.

Tôi bước vào trong ngôi nhà lung lay sắp đổ này, mỗi bước lên cầu thang đều như cảm nhận được sự nặng nề của lịch sử.

Từ hồi cấp ba, tôi đã tìm hiểu về quê hương mình, từng đến đó, nơi ở cũ của tôi đã trở thành đống đổ nát trong chiến tranh, rồi được xây dựng lại sau chiến tranh.

Nơi này không phải là địa điểm nào trong ký ức của tôi, nhưng giờ đây trong căn phòng phủ đầy bụi trên tầng hai, mặt dây chuyền quả bầu bụi bặm treo ở đầu giường khiến tôi nhớ đến một người.

Trước đây tôi chưa từng đến đây, nhưng có lẽ người ấy đã từng đến.

Tôi bước lại gần, nghe thấy có người đang xì xào bàn tán bên dưới, dường như muốn ngăn tôi vào căn phòng đó, tôi thoáng nghe được mấy chữ “nơi âm khí nặng nhất”.

Dù đang là ban ngày, nhưng nơi này lại tối tăm, không thấy được ánh mặt trời.

Góc tường có chiếc bàn gỗ, vì không sửa sang nhiều năm, trông rất cũ nát.

Nhìn cảnh tượng này, trong đầu tôi như hiện lên hình ảnh nhiều năm trước, một thiếu niên mặc sơ mi quần tây đang cúi đầu làm việc trên bàn.

Không khí ngập mùi ẩm mốc, tôi từ từ tiến đến gần giường, đưa tay về phía mặt dây chuyền hình quả bầu treo trên đầu giường, ngay giây phút đó, một làn gió nhẹ bỗng cuộn lên trong không khí, tôi chạm vào chiếc vòng đó.

Đó chỉ là một chiếc vòng gỗ đào rất tầm thường, sợi dây đỏ qua năm tháng đã phai màu hoàn toàn, sợi dây cũng mục nát đến mức chỉ cần chạm nhẹ là đứt.

Những suy đoán ban đầu, dường như sắp được hé lộ.

Tay tôi hơi run lên, cầm mặt dây chuyền hình quả bầu, nhìn xuống dưới đáy, dùng đèn pin điện thoại soi vào, tôi thấy những vết khắc mờ nhạt dưới đáy.

Mờ đến mức tôi sắp không nhìn rõ.

Nhưng tôi vẫn nhận ra, trên đó có ba chữ: Tần Diệu Đồng.

Năm đó, khi chúng tôi phải chia tách, chúng tôi đã tặng nhau vật kỷ niệm, đây chính là chiếc vòng tôi đã tặng.

Còn chiếc vòng tôi nhận được, sau này đã chôn vùi cùng tôi ở một nơi nào đó.

Nước mắt không biết đã lăn dài từ lúc nào, làm mờ đi tầm nhìn của tôi, trái tim vốn tĩnh lặng bỗng trở nên bỏng rát.

Tôi nghe thấy bên tai có tiếng động, như tiếng bước chân, lại mang theo nhịp thở.

Tay nắm chặt mặt dây chuyền, tôi từ từ quay người nhìn lại.

Trong căn phòng tối om này, tôi thấy một bóng người cao ráo, cửa phòng vào lúc đó như bị gió thổi khép lại.

Hô hấp tôi như nghẹn lại trong phút chốc.

Tôi đứng im, nhìn chằm chằm vào bóng người đó.

“A Tự, có phải là anh không?”

Tôi muốn nhìn rõ khuôn mặt đó, bước lên một bước, nhưng bóng người kia lùi lại một bước.

“A Tự.” Tôi dừng bước: “Cho em nhìn anh một lần được không?”

Anh dừng lại, tôi bước tới, dưới ánh sáng mờ ảo, nhìn thấy vết thương ở cổ anh, một vết cắt ngang cổ.
 
Họ Nói Tôi Là Thiên Kim Thật
Chương 11: Chương 11



Nước mắt tôi lại rơi.

Tôi ngước mắt lên, khuôn mặt từng xa xôi đến mức tôi gần như không còn nhớ rõ nữa lại xuất hiện trước mặt, anh chính là A Tự của tôi.

Tôi muốn đưa tay ra chạm vào anh, nhưng khi tay tôi vươn tới, chỉ chạm vào khoảng không.

Đau thương ập đến, nỗi đau muộn màng khiến tôi không kìm được bật khóc thành tiếng.

A Tự của em, anh đã bị mắc kẹt ở đây bao lâu rồi?

“Diệu Đồng, đừng khóc.” Một lúc sau, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên, giọng nói như cách biệt cả một đời.

Tầm nhìn của tôi lại mờ đi vì nước mắt, nhưng tôi muốn nhìn rõ anh nên đưa tay lau nước mắt, rồi ngẩng đầu lên, thấy bàn tay anh vươn ra rồi lại thu về.

Cũng như tôi không thể chạm vào anh, anh cũng không thể chạm vào tôi.

Tôi ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt ấy, anh không khác gì so với hình ảnh trong ký ức của tôi, đôi mắt thanh tú, vẫn toát lên vẻ nho nhã, chỉ là trên mặt tôi vẫn lộ rõ vẻ khổ sở.

“A Tự, kể em nghe về chuyện của anh được không?”

Tôi muốn biết những gì anh đã trải qua, muốn biết tại sao anh lại bị mắc kẹt ở đây, càng muốn biết tại sao tôi lại tỉnh dậy ở thời đại này.

Trong đôi mắt anh ánh lên vẻ bi thương: “Diệu Đồng, anh không còn nhớ nữa.”

Anh bị giam cầm trong ngôi nhà này nhiều năm, cho đến khi gần đây nhà họ Tần tiến hành thi công.

A Tự nói anh chỉ nhớ mình phải đợi một người, khi nhìn thấy tôi, anh mới nhớ ra người anh đợi chính là tôi.

Anh muốn gặp tôi một lần nữa.

Tôi chăm chú nhìn A Tự, sợ rằng chỉ cần chớp mắt, anh sẽ biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Trước đây, tôi chưa từng nghĩ rằng đời này mình còn có thể gặp lại người quen cũ, tôi chưa từng nghĩ tới việc A Tự vẫn còn sống, nhưng tôi đã nhiều lần nghĩ rằng, sau khi tôi chết, anh sẽ gặp một người tốt sau khi chiến tranh kết thúc, con cháu của anh sẽ sống trên mảnh đất này như tôi bây giờ.

Nhưng anh cũng đã c.h.ế.t ở thời đại đó, giống như tôi.

Anh đơn độc ở lại nơi này nhiều năm như thế.

“Diệu Đồng, anh phải đi rồi.” A Tự đột nhiên nói.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi nhìn anh, nước mắt lại không ngừng rơi.

“Diệu Đồng, vui lên nào.” Tôi thấy bóng dáng anh dần trở nên mờ nhạt.

Tôi đưa tay ra, lòng bàn tay không nắm được gì, anh giống như cát chảy, trượt khỏi lòng bàn tay tôi.

Căn phòng này tối tăm không thấy ánh mặt trời, nhưng A Tự của tôi cũng không còn ở đây nữa, trong lòng bàn tay tôi chỉ còn lại mặt dây chuyền quả bầu đã trở nên tang thương theo năm tháng.

Dường như những gì tôi vừa nhìn thấy, chỉ là một ảo giác của tôi.

18

Ông lão mặc đạo bào nói với tôi, A Tự hồi còn sống chấp niệm quá sâu, trước lúc c.h.ế.t đã thốt lên nguyện ước cuối cùng. Trên người anh mang theo công đức, chính chấp niệm ấy đã đưa tôi đến nơi này, cũng là chấp niệm khiến anh kiên trì bám víu suốt nhiều năm trời.

Anh muốn gặp tôi thêm một lần nữa.

Đây cũng là lý do khi công trình khởi công, khu vực này liên tục xảy ra chuyện quái dị.

A Tự có lẽ sẽ gây tổn hại lớn hơn cho người khác, đây mới là nguyên nhân khiến công trường ngừng thi công và bị chính quyền tiếp quản. Nếu tôi không xuất hiện, nơi này sẽ mãi bị đình trệ.

Ông lão đạo bào nói, trên người A Tự có kim quang, theo quy định, họ không thể ra tay với hồn ma mang đại công đức.

Ông ấy cười híp mắt, nói với tôi trên người tôi cũng có kim quang, là của cả kiếp này và kiếp trước gộp lại.

Tôi không quan tâm những điều này.

“A Tự đi đâu rồi?” Tôi hỏi ông ấy.

“Người c.h.ế.t sẽ nhập vào luân hồi, lẩn quẩn nơi trần thế chẳng khác nào tự trói buộc mình. Chấp niệm của cậu ấy đã tan, sẽ đón nhận một cuộc sống mới.”

Tôi không hiểu “cuộc sống mới” trong lời ông ấy nói có ý nghĩa gì, nhưng tôi chân thành cầu nguyện A Tự sẽ có một kiếp sau bình an thuận lợi.

Lệnh cấm ở khu đất này được dỡ bỏ, có thể tiếp tục thi công.

Khó khăn cấp bách của nhà họ Tần được giải quyết.

Tần Hoài Thước dù không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hôm đó anh ta đến hiện trường cùng tôi, nhìn tôi lên tầng rồi lại thấy tôi thất thần bước xuống.

Anh ta dường như muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại hiểu rõ không thể nhận được câu trả lời từ miệng tôi.

Hôm đó, tôi chỉ mang theo mặt dây hình quả bầu từ căn phòng ấy về. Căn nhà này từng là nơi A Tự ở, nhưng bao năm qua không biết đã đổi qua bao nhiêu chủ nhân, giờ thứ còn thuộc về anh chỉ còn mặt dây chuyền tôi từng tặng.

Tôi đã hiểu rõ từ lâu, nhân duyên giữa chúng tôi đã đứt, nhưng khi anh xuất hiện rồi biến mất trước mắt tôi, lòng tôi vẫn thất vọng mất mát.

Mặt dây quả bầu trong tay dường như đang nhắc nhở tôi, sợi dây kết nối giữa tôi và thời đại khói lửa ngút trời ấy đã đứt đoạn.

Tần Diệu Đồng của hiện tại, chỉ là Tần Diệu Đồng mà thôi.

19

Năm hai mươi tám tuổi, tôi tốt nghiệp tiến sĩ, chính thức nhận việc tại một viện nghiên cứu.

Tôi không giao tiếp xã hội nhiều, ngày ngày chỉ gắn bó với phòng thí nghiệm.

Phía nhà họ Tần ban đầu vẫn liên lạc với tôi, nói trên đời không có cha mẹ nào là không tốt.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn không phải là người con gái mà họ mong muốn, và họ cũng không phải là cha mẹ mà tôi kỳ vọng.

Tôi không đòi hỏi cao về đời sống vật chất, công việc của tôi đã đáp ứng được những mong cầu của tôi về cuộc sống, chỉ là lãnh đạo thường hay làm quá lên, bảo tôi nhớ để cảnh vệ đi theo mỗi khi ra vào.

Phía nhà họ Tần về sau chắc cũng hiểu ra, chỉ cần tôi không muốn gặp họ, họ sẽ không có cách nào xuất hiện trước mặt tôi.

Họ hoàn toàn không biết tôi hiện đang ở đâu.

Cái gọi là liên hôn, chắc chắn không thể dùng trên người tôi.

Những năm sau đó, tôi sống một mình, nghe được một số chuyện về nhà họ Tần từ người khác.
 
Họ Nói Tôi Là Thiên Kim Thật
Chương 12: Chương 12



Tần Diệp dần dần lui về sau, Tần Hoài Thước tiếp quản Tần thị, nhưng thời đại này thay đổi từng ngày, các đối thủ cạnh tranh của Tần thị nhanh chóng xuất hiện.

Dù Tần Hoài Thước có là thiên tài kinh doanh đi chăng nữa, cũng khó lòng chống lại thời đại, Tần thị dần trở nên suy yếu.

Còn Tần Tư Vũ, cô ta đã sinh một đứa, nhưng tôi nghe nói Hạ Phạm không phải là người tốt, có những người đàn ông như rượu lên men, nhìn thì có vẻ ổn nhưng ngửi mới biết đã hỏng rồi.

Họ từng yêu nhau đầy sóng gió, nhưng qua năm này tháng nọ, lãng phí thời gian của nhau.

Nhưng đây chỉ là quan điểm của tôi, mong cầu của tôi và Tần Tư Vũ cuối cùng cũng khác nhau.

Cuộc sống hiện tại của cô ta, không khác gì so với những gì cô ta đã miêu tả với tôi khi đứng dưới bậc thang năm mười mấy tuổi.

Đời sống vật chất của cô ta vẫn là đích đến mà nhiều người không thể chạm tới.

Sau này, một trong những kết quả nghiên cứu của tôi được công bố, Tần Diệp nhân cơ hội đó công khai thân phận của tôi, khoảng thời gian đó họ liên lạc với tôi rất nhiều, hy vọng tôi quay về tham dự tiệc mừng thọ của Tần Diệp.

Rõ ràng, Tần Tư Vũ đã trở thành người bị bỏ rơi trong vở kịch khôi hài này.

Sau khi Tần Diệp cân nhắc, hoặc có lẽ từ cuộc khủng hoảng trước đó của Tần thị, đã nhận ra ông ta muốn mở rộng mạng lưới quan hệ trong giới chính trị, có một người con gái làm nghiên cứu khoa học, là một nước cờ mở đầu rất tốt.

Tôi nhận được một tin nhắn đến muộn từ Tần Tư Vũ, mang theo bất mãn và oán hận.

[Cô thắng rồi.]

Tiếc là Tần Diệp không biết rằng, những thành quả nghiên cứu không thể công khai của tôi đã định đoạt tôi không phải là người cha ruột như ông ta có thể chi phối được.

Tôi thẳng thừng chặn ông ta, nhìn thấy ông ta chỉ khiến tôi khó chịu.

Sau đó, Tần Hoài Thước muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng là những lời tôi không muốn nghe nên tôi cho cả hai cha con họ cùng vào danh sách chặn.

Tôi đắm chìm vào công việc, cho đến khi cả lãnh đạo và đồng nghiệp cũng bắt đầu lo lắng cho đời sống cá nhân của tôi.

“...”

Tôi chỉ có thể nói với họ, trong lòng tôi chỉ có nghiên cứu khoa học, tôi đã quyết định dành cả cuộc đời mình cho sự nghiệp này.

Những năm qua, bên cạnh tôi đã xuất hiện không ít người đàn ông ưu tú, họ rất tốt, chỉ là trong cuộc đời tôi, khó lòng lại xuất hiện khoảnh khắc rung động một lần nữa.

Ông lão mặc đạo bào từng nói với tôi, kiếp này chính là kiếp sau của tôi.

Vì vậy nên tôi mới có thể dung hợp ký ức của “Tần Diệu Đồng”, cảm nhận những gì cô ấy cảm nhận, chỉ là ký ức kiếp trước cũng đã dung hợp vào.

Tôi đã phải tốn rất nhiều thời gian để hòa hợp với thời đại này.

Những lúc rảnh rỗi, thỉnh thoảng tôi mua vài bông hoa về nhà trồng, cũng muốn nuôi thú cưng nhưng tôi quá bận rộn, sợ không chăm sóc được chúng.

Về sau, tôi cũng nhận học trò, nhìn những khuôn mặt còn non nớt chưa từng trải của họ, tôi lại chợt hoài niệm về chính mình ngày xưa.

Tôi không phải người nghiêm khắc, nhưng là người cẩn thận, những học trò đáng yêu của tôi đã phải chịu không ít khổ cực dưới tay tôi.

Nhưng họ đều là những người trẻ tuổi xuất sắc.

Tôi đứng trên bục giảng, bắt đầu giảng lý thuyết, sau lưng là lá cờ đỏ sao vàng.

Chúng tôi đều đang kể chuyện xưa với thế hệ này.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ngoại truyện - Góc nhìn của Chu Tự

Tôi và Diệu Đồng quen nhau từ nhỏ, cha cô ấy từng dạy tôi viết chữ.

Diệu Đồng từ nhỏ đã là một cô gái có chính kiến, cô ấy xinh đẹp nhưng không chỉ là đẹp bên ngoài.

Chúng tôi lớn lên cùng nhau, chứng kiến đất nước lâm nguy, nhìn thấy dân chúng khổ cực, dù bất mãn nhưng bất lực.

Cha cô ấy đã quyên góp rất nhiều tài sản nhưng vẫn không đủ.

Cha mẹ tôi sau đó lên phía bắc làm ăn, cung cấp lương thực cho quân đội.

Cô ấy nói muốn đi du học, để ngắm nhìn phong cảnh của những đất nước khác.

Lúc ấy khắp nơi đều nguy hiểm, cha mẹ tôi quyết định đưa cả tôi và cô ấy ra nước ngoài.

Khi chúng tôi chớm biết yêu, cũng đã từng học theo người khác mà lén hôn nhau trong đêm hè.

Cô ấy giống như tia sáng trong cuộc đời tôi, khiến tôi không kìm lòng được mà tiến lại gần, rồi yêu cô ấy say đắm, yêu một người tuyệt vời đến thế.

Sau này, chúng tôi vượt qua bao khó khăn để trở về nước.

Chúng tôi hứa hẹn trọn đời bên nhau.

Chỉ là chiến tranh bùng nổ khắp nơi, dù cùng một chiến tuyến nhưng chúng tôi vẫn phải chấp nhận chia ly tạm thời.

Tôi bị lộ trong một nhiệm vụ bảo vệ dân thường chạy trốn.

Cái c.h.ế.t đến gần sát tôi.

Trước khi mất đi ý thức, tôi cầu nguyện rằng Diệu Đồng của tôi sẽ được thấy một đất nước không còn chiến tranh trong tương lai.

Một người tuyệt vời như cô ấy, chắc chắn sẽ có những người khác ái mộ.

Cô ấy sẽ gặp được người tốt hơn.

Nếu nói tôi còn điều gì tiếc nuối, có lẽ là đã quá lâu rồi tôi không được gặp cô ấy, thật mong có thể gặp lại, dù chỉ một lần.

- Hết -
 
Back
Top Bottom