Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không Lầm Chỗ, Mong Đại Nhân Tha Mạng

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Không Lầm Chỗ, Mong Đại Nhân Tha Mạng
Chương 25: Chương 25



Trong quân có những nhiệm vụ như canh cửa, gác trại, tuần đêm…

Phương Thế Hữu thích nhất là tuần đêm ngoài thành.

Đông chí gió rét thấu xương, hắn chẳng hề sợ, còn hay bắt được dã thú trong đống gạch vụn ở tường thành cũ, lột da rồi nướng ăn.

Ta chọc hắn ham ăn, lúc nào cũng thèm được nhấm nháp chút mồi ngon.

Hắn thì cười hề hề, chắp tay ra sau, sâu xa nói:

“Đợi đi, ta sẽ tặng tỷ một món quà năm mới.”

Hôm ấy đi tuần đêm, lại đụng ngay bọn thám mã Đạt Đát mò tới trộm lương thực.

Dù đã đánh kẻng báo động, b.ắ.n tên lệnh lên trời, nhưng quân tiếp viện vẫn chậm một bước.

Phương Thế Hữu bị tên lạc b.ắ.n trúng vai, được cáng vào lều y tế.

Lúc ấy trời chưa sáng, ta tóc tai rối bù lao đến, cầm máu, rút mũi tên, khử trùng, khâu vết thương.

Xong xuôi, đám y nữ ùa vào dọn dẹp m.á.u bẩn, ta mới dám ngồi xuống, hai bàn tay run rẩy không kìm được.

Tên khốn này nghiêng đầu, trừng mắt nhìn ta: “Tình tỷ, sao tỷ không khóc vậy?”

“Ta nằm trên cáng được khiêng về, chỉ muốn nhìn xem tỷ khóc lên trông thế nào.”

Ta hận không thể cho hắn hai móng vuốt.

“Ngươi mà còn ra ngoài tìm đồ ăn, ta bóp c.h.ế.t ngươi như con cháu chắt đấy!”

Hắn đ.ấ.m giường cười ha ha.

Tên này lớn lên trên núi cùng đám thổ phỉ, thân thể rắn chắc.

Ngày thứ hai đã xuống giường, ngày thứ ba mặc áo bông lượn khắp doanh trại.

Ta cõng theo hòm thuốc đuổi theo sau, quát lớn:

“Phương Thế Hữu, đồ đầu đất!”

“Vết thương do tên b.ắ.n là dạng phễu, ngoài nhỏ trong lớn. Nếu tổn thương thần kinh, sau này cánh tay ngươi đừng mong nhấc lên nữa!”

“Ngươi mau nằm trở lại lều y tế ngay cho ta!”

Hôm ấy chính là mùng Một Tết, khắp nơi pháo nổ đì đùng, đỏ rực tưng bừng.

Trong doanh trại, mấy tiểu tướng con con cười hớn hở xem chúng ta ầm ĩ.

Đến khi Phương Thế Hữu chạy nửa vòng quanh chủ soái doanh, từ lều của mình lôi ra một vật, trải rộng trước mặt ta.

“Hê hê, quà Tết đây.”

Lời mắng của ta nghẹn trong cổ họng, há miệng sững sờ.

Đó là một chiếc áo khoác lông trắng.

Không tay, không cổ, chẳng nói đến kiểu dáng hay đường nét.

Chỉ có mấy hạt nút áo cài ngay ngắn trên vạt, từng đường kim mũi chỉ ken dày, hiển hiện sự dụng tâm của chủ nhân.

Mắt Phương Thế Hữu sáng rực:

“Đây là lông trắng dưới nách cáo ghép lại, nghe nói phần lông này nhẹ và ấm nhất, gọi là hồ bạch cừu.”

“Ta muốn may cho tỷ một chiếc áo lông, đáng tiếc mấy con cáo lớn ngoài thành bị ta bắt sạch rồi, chỉ còn vài ổ cáo con lông chưa mọc đủ. Không đủ lông để làm tay áo, nên chỉ may được một cái áo khoác ngắn, với một cái mũ lông nhỏ.”

“Tình tỷ, tỷ thích không?”

Hắn đầy mong chờ nhìn ta.

“…Ợ.”

Miệng ta há lâu quá, không nhịn được mà nấc lên một cái.

Phương Thế Hữu không biết nên khóc hay cười.

Xung quanh, không ít tiểu tướng quen thuộc hai ta, bèn hú hét rộn ràng:

“Ô hô! Phương tiểu tướng tặng tín vật định tình cho Dư Tình nương tử rồi!”

“Tặng tín vật định tình rồi kìa!”

“Tình nương tử đừng nhận vội! Đợi hắn gom đủ một bộ áo lông cáo trắng rồi tính!”

Cây trúc nâng lên chùm pháo đỏ rực, tiếng nổ đùng đoàng vang dội bên tai.

Ta ôm chiếc áo khoác lông cáo mềm mại, vừa cảm động vừa buồn cười.

Năm nay ta hai mươi sáu.

Phương Thế Hữu mười chín.

Ba năm nay, ta luôn xem hắn như một tên nhóc con.

Lúc hắn dẫn theo một đám thổ phỉ xuống núi, vừa mới mất cha, trên núi mấy tay đầu lĩnh tranh giành địa bàn.

Hắn không nơi nương tựa, tự lập môn hộ, lần đầu tiên đi cướp chỉ cướp được mỗi ta.

Ban đầu, ta sợ hắn g.i.ế.c mình, tìm đủ cách lấy lòng hắn: giặt giũ, khâu vá, nấu nướng.

Sau này bị ép nhập ngũ, ta làm mãi thành quen, cái tật ấy cũng không bỏ.

May mũ may giày, tiện tay may luôn cho hắn một đôi; hấp bánh bao nặn kẹo mạch nha, phần lớn cũng vào bụng hắn.

Nuôi mãi, nuôi mãi, chẳng khác gì đệ đệ ruột thịt.

Vịt Bay Lạc Bầy

Haizz, con trai lớn rồi, làm hắn mất mặt trước đông người cũng không tốt.

Ta còn đang nghĩ xem nên mở lời thế nào, bỗng cảm thấy phía sau siết chặt—

Rơi vào một vòng tay ôm trọn.
 
Xuyên Không Lầm Chỗ, Mong Đại Nhân Tha Mạng
Chương 26: Chương 26



Lúc đầu chỉ ngửi thấy một mùi hương.

Rồi mới thấy lạnh.

Áo choàng hạc trên người hắn dính vụn tuyết, lành lạnh áp vào mặt ta.

Cái ôm này xa lạ, hơi ấm xa lạ, bờ vai rộng lớn cường tráng cũng không có chỗ nào quen thuộc.

Phương Thế Hữu dựng ngược lông, xông lên đẩy hắn ra.

Người thì bị đẩy ra, nhưng tay lại không buông.

Đôi tay trắng như sứ ấy vậy mà có sức mạnh ghê gớm, kẹp chặt cổ tay ta, mặc cho Phương Thế Hữu giằng kéo thế nào, hắn cũng không thả.

“Ngươi là ai hả! Ôm bừa con gái nhà người ta thì còn ra thể thống gì!”

“Ta không đánh c.h.ế.t ngươi mới là lạ!”

“Tể tướng? Tể tướng thì cũng không thể ôm ấp bừa bãi!”

“Trong quân chúng ta, tội này phải đánh ba mươi trượng!”

“Lễ nghi đâu? Vương pháp đâu?”

Phương Thế Hữu nắm chặt nắm đấm, rồi lại buông ra, chống nạnh lớn giọng mắng, chẳng khác gì khẩu pháo vừa nổ.

“Đại tướng quân, ngài quản không quản? Có người ức h.i.ế.p Tình tỷ của ta kìa!”

Xung quanh ồn ào huyên náo, tựa hồ chỉ là tiếng nền.

Trong mắt ta, chỉ còn mỗi hắn.

Rồi ta nghe thấy giọng nói khàn khàn, vỡ vụn không thành câu.

“Tiểu Ngư… là muội… Muội còn sống.”

Ba năm ký ức như hồng thủy gào thét, dồn dập trút hết trước mắt ta.

Ta siết chặt vạt áo trước ngực, cổ họng như nghẹn đá, không thở nổi.

Năm tháng đẹp nhất thế gian.

Ta không nhận ra hắn.

Ta lại không nhận ra hắn.

Nửa ngày đó, ta cứ ngẩn ngơ.

Rất nhiều người nói chuyện với ta, nhưng tất cả đều chỉ thoảng qua tai.

Cuối cùng vẫn là Đại tướng quân ra mặt giải vây:

“Hôm nay là mùng Một Tết, mọi người ngồi xuống, rôm rả uống rượu, vừa ăn vừa ôn chuyện cũ.”

Mãi mới mở được tiệc, chỗ ngồi loạn cào cào.

Hắn là Tể tướng, đương nhiên phải ngồi ở vị trí trên cùng cùng với Đại tướng quân, nhưng lại cứ túm lấy tay áo ta không buông.

Tướng quân đành phải kê thêm một chỗ ngồi bên cạnh hắn cho ta.

Phương Thế Hữu sợ hắn là tên vô lại, khi dễ ta.

Vịt Bay Lạc Bầy

Lôi một chiếc bàn nhỏ, chen vào phía trước bên phải ta, cả đêm trừng trừng nhìn chằm chằm Hựu Niên, hung hăng ôm lấy một cái chân giò kho tàu, cắn như thể đang nhai thịt ai đó.

Mấy tiểu tướng xem náo nhiệt, đám quan viên kinh thành thì nhìn nhau ái ngại.

Đại tướng quân cười gượng, nâng chén trước tiên:

“Mọi người đừng ngồi ngây ra đấy, nói chuyện đi nào! Ví dụ như ta đây, lão Chu, chiều nay bỗng dưng có cảm hứng, vừa mới làm được một bài thơ, xem như múa rìu qua mắt thợ, góp vui với mọi người một chút.”

“Mừng năm mới, pháo nổ vang, dọa quân Đát đát chạy hoảng loạn.

Địch quân chủ soái tr*n tr** chạy, luống cuống hỏi ai đánh thế?”

“Há cảo thịt lợn, dê nướng vàng, rượu ngon món quý, bánh rán giòn.

Ăn no uống đủ, bụng tròn trĩnh, g.i.ế.c giặc tan tành, tru lên thôi!”

“Sao nào? Thơ mới ta vừa làm đấy, không tệ chứ?”

Đại tướng quân lại đọc ra cái bài thơ tệ hại của ông ấy.

Mấy tiểu tướng lác đác phụ họa hai tiếng.

Tiệc rượu không có ca vũ, thậm chí chẳng có cả tỳ nữ, quả thật có chút lạnh lẽo.

Mấy nhạc sĩ đàn sáo ngồi phía sau trướng, người đưa rượu dọn món đều là binh lính nhanh nhẹn.

Tuần phủ đại nhân nhìn cảnh này, khó tránh khỏi liếc mắt thêm vài lần.

Đại tướng quân sợ mấy vị quan kinh thành chê bai bàn tiệc, xấu hổ lên tiếng giải thích:

“Đám binh lính thô kệch, mong các vị đại nhân đừng chê cười.”

“Chuyện này đều do con bé Tiểu Tình sắp xếp cả. Đàn bà trong quân doanh đều nghe lời nó. Trong doanh trại chúng ta không lập trướng quân kỹ, cũng chẳng có ca vũ kỹ, tất cả nữ nhân đều bị phân vào y trướng làm việc, gọi là ‘hộ sĩ’.”

“Con bé Tiểu Tình đã nói rõ: Ai dám ức h.i.ế.p hộ sĩ, khi gãy tay gãy chân thì c.h.ế.t đâu thì chết, y trướng quyết không chữa!”

“Những cô nương xinh đẹp trong trại đều chạy hết vào làm hộ sĩ rồi, trướng quân kỹ giờ chỉ còn mấy kẻ tù binh thôi.”

Nhắc đến chuyện này, Đại tướng quân lộ vẻ đắc ý.

“Ta, lão Chu, không phải nói khoác đâu, khắp biên trấn Liêu Ký này, doanh trại của ta đây thương vong chắc chắn là ít nhất!”

“Nơi khác, vết thương đao kiếm cứ ba người thì c.h.ế.t một! Còn ở doanh của ta, có bị c.h.é.m đến xổ cả ruột ra vẫn có thể sống!”

Đại tướng quân cất giọng gọi: “Phùng Túc, qua đây cho các đại nhân xem đi!”

Vị thiếu tướng tên Phùng Túc kia liền vén áo, để lộ lồng n.g.ự.c tr*n tr**, khoe ra vết sẹo to tướng trên bụng.

Ta xấu hổ đến mức phải đưa tay che mặt.

Vết sẹo đó là ta khâu, cũng là ca đại phẫu thuật đầu tiên của ta ở nơi này.

Khi ấy, quân y không tin mấy lời “luận ngoại thương” của ta, còn định quấn chiếu khiêng người đi.

Ta vội vàng cản lại, liều mạng cứu chữa.

Vất vả cầm m.á.u xong, lại pha nước muối rửa sạch ruột của Phùng Túc.

Đến lúc khâu lại, đám hộ sĩ khéo tay nhất cũng đều sợ đến trắng bệch mặt mày, ngày thường vá đế giày khâu áo quần thì được, chứ ai dám khâu bụng người sống?

Ta run rẩy cầm kim chỉ, vừa sợ vết thương nứt ra gây nhiễm trùng lần hai, vừa cẩn thận khâu đi khâu lại hai lượt.

Thế nên vết sẹo trên bụng hắn mới phì đại đến vậy.

Tận bây giờ, đại phu trong y trướng đều đã học được cách làm sạch, khử trùng và khâu vết thương, còn ta thì lấy Phùng Túc ra làm ví dụ phản diện để giảng giải.

Nhìn thấy hắn khoe vết sẹo to bằng ngón tay kia…

Hầy, vừa xấu hổ, lại vừa vui vui.
 
Xuyên Không Lầm Chỗ, Mong Đại Nhân Tha Mạng
Chương 27: Chương 27



Bữa cơm tất niên này kéo dài từ xế chiều đến tận đêm khuya.

Rượu nóng hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng cả doanh trại ngập trong mùi rượu cháy nồng, hun đến mức ta suýt không mở nổi mắt.

Khó khăn lắm mới tàn tiệc, Hựu Niên cứ bám theo ta không rời, đến cả lúc ta đi nhà xí cũng đứng chờ ngay ngoài cửa, cách ba bước mà canh gác.

Xem ra đêm nay, ta không thể ra khỏi chủ soái doanh rồi.

Phương Thế Hữu nhíu mày kéo ta sang một bên:

“Tỷ có đắc tội gì với hắn không? Sao hắn cứ theo sát tỷ mãi vậy?!”

“Không sao không sao, ta biết rõ mà.”

Hắn trừng mắt:

“Biết rõ cái rắm! Ta vừa dò hỏi rồi, vị tể tướng này chẳng phải kẻ hiền lành gì đâu, là sát thần khét tiếng ở kinh thành đấy! Năm đó, đám phản đảng rơi vào tay hắn, chẳng có một ai sống sót!”

“Nếu tỷ từng đắc tội với hắn, mau nói ngay! Thiếu gia ta dù có phải bỏ quân công cũng quyết bảo vệ tỷ một mạng!”

Phía sau, ánh mắt ấy vẫn dán chặt vào lưng ta.

Ta xấu hổ đến mức vội gỡ tay Phương Thế Hữu ra khỏi tay áo mình.

“Hầy, ngươi nghĩ đi đâu vậy… Ta và hắn từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, tối nay chỉ là ôn chuyện xưa thôi.”

Hắn giậm chân tức giận:

“Nằm chung một lều để ôn chuyện!?”

“Trước đây chúng ta là bạn tù, ở chung một phòng, sống sót bên nhau suốt bốn tháng.”

Phương Thế Hữu vò đầu bứt tai, đi ba bước lại ngoảnh đầu nhìn một lần, mãi mới chịu rời đi.

Hựu Niên lặng lẽ đứng dưới rèm trướng, chờ ta.

Trong trướng có lò sưởi, ánh lửa không quá sáng, nhưng rất ấm áp.

Ta nướng mấy củ khoai lang, bóc hai nắm lạc, chuẩn bị sẵn sàng cho một đêm tâm sự dài lâu.

Lính gác bên ngoài đều đã được cho lui, đất trời yên tĩnh, tựa hồ chỉ còn ta và hắn.

Hắn không hỏi ta sống có tốt không, vì chỉ trong một ngày ngắn ngủi này, chắc hẳn đã tra rõ ba năm qua ta đã làm những gì.

Hắn dường như lại trở về dáng vẻ thuở ban đầu, lặng lẽ, chỉ trầm ngâm nhìn ta.

Nhưng chẳng hiểu sao, ta cũng biến thành một kẻ kín miệng, chỉ nghe tiếng lạc nổ tí tách trên bếp lò, rất lâu vẫn không thốt được câu nào.

Khó khăn lắm mới hỏi được một câu:

“Những kẻ hại nhà huynh năm xưa giờ sao rồi?”

“Vài tên hoạn quan của Đông Xưởng chen tay vào quân chính đều bị lăng trì xử tử. Ta cho người róc từng d.a.o từng dao.”

“Ba đại doanh ở kinh thành cũng bị thanh tẩy từ trên xuống dưới.”

Ta lạnh cả da đầu, vội vàng đáp:

“Chúng đáng phải thế.”

Hắn cúi mắt xuống, siết chặt chén trà trong tay.

“Muội so với trước kia, ít nói hơn nhiều… Khi ấy, đêm nào muội cũng có vô số chuyện muốn kể với ta.”

Ta ngượng đến mức ngón chân muốn bấu chặt xuống đất.

“Lúc đó bị giam quá lâu, chắc là mắc chút chứng lo âu, không nói chuyện thì cứ thấy bứt rứt khó chịu… Nhưng cũng chẳng phải bệnh gì đâu, ra ngoài rồi thì tự khỏi thôi.”

Chắc là không biết “chứng lo âu” là gì, hắn chỉ khẽ ừ một tiếng.

Lại lặng im hồi lâu.

Hai ta đều ngồi trên ghế lớn, cách nhau ba bước, cuộc trò chuyện giữa đôi cố nhân lại trở nên xa cách đến mức chẳng ra sao.

Nhưng những gì day dứt mãi chẳng thể nào quên.

Vịt Bay Lạc Bầy

Hựu Niên đặt tay phải lên đầu gối.

“Tiểu Ngư, chân ta đau.”

Ta vội vàng đứng dậy:

“Ta đi gọi thái y cho huynh.”

“Đau lắm, đau đến mức không thể chịu nổi dù chỉ một khắc.”

Ta bèn kéo một chiếc ghế nhỏ, ngồi xuống trước mặt hắn như ngày nào, đặt tay lên chân hắn, nhẹ nhàng xoa bóp.

Chứ thực ra ta nào có biết xoa bóp thế nào cho đúng đâu?

Năm đó chỉ là ta tức trong lòng, hắn càng tỏ ra dáng vẻ “chân này đã phế, sống c.h.ế.t tùy duyên”, ta lại càng bực dọc, lão nương đây nhất quyết phải chăm hắn thật khỏe mạnh mới được!

Thế là hễ rảnh rỗi ta lại bóp chân cho hắn.

Khi đó, giữa bóng tối nhập nhoạng, vừa xoa bóp vừa chuyện trò.

Còn nay, cố nhân trùng phùng, lại chẳng nói nổi câu nào.

Sự xa lạ im lặng này rất nhanh đã khiến cả hai chúng ta gục ngã.

Yết hầu hắn chuyển động, đến khi cất lời lần nữa, giọng nói đã không giấu nổi nỗi nghẹn ngào:

“Tiểu Ngư, vì sao muội không dám nhìn ta?”

“Ngẩng đầu nhìn ta đi.”

Hai câu nói ấy suýt khiến ta rơi nước mắt, vội vàng ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát hắn.

Hắn búi tóc bằng trâm ngọc bích, khoác trường bào thêu hoa tinh mỹ, hai bàn tay trắng muốt như sứ, dưới ánh sáng lấp lánh như ngọc thạch.

Khuôn mặt kia lại càng tuấn mỹ vô song, tựa như thần linh hạ thế.

Lúc trên yến tiệc tối nay, ta cũng đã liếc nhìn.

Vị đại tướng quân thường ngày oai phong lẫm liệt của chúng ta, đứng bên cạnh hắn cũng bị dìm đến mức trông chẳng khác gì một con gấu xồm xoàm râu ria.

Hắn không còn là dáng vẻ bết bát yếu ớt của năm xưa nữa.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, dưới mắt ta, chiếc cằm nhẵn nhụi, trắng mịn sáng bóng, tinh xảo đến mức không tưởng.

Ba tháng đầu trong đại lao, chúng ta chẳng có ánh đèn, chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối mà hàn huyên thế sự.

Về sau có đèn rồi, hắn râu ria xồm xoàm, ta tóc tai bù xù, chẳng ai chê trách ai được.

Đến ngày hành hình cận kề, tử tù không được chỉnh trang dung mạo.

Hình ảnh trong đầu ta chỉ còn là hắn với bộ dạng gầy trơ xương, chân thọt, tóc tai khô gãy.

Thậm chí ngay ngày trước khi bị hành quyết, hắn đập vỡ một chiếc bát, lấy mảnh sứ cạo râu, vậy mà vẫn không thể thấy nét anh tuấn đâu.

Bây giờ hắn đã trở thành thế này, chỉ e một chiếc ngọc bội bên hông cũng đáng giá cả ngàn lượng bạc.

Làm sao ta dám nhận ra hắn?

Làm sao ta còn có thể như trước đây, quấn lấy hắn mà trêu chọc?

Hắn nhắm chặt mắt, một giọt nước mắt to tròn rơi xuống.

“Ta đã tìm muội suốt ba tháng ở kinh thành, lật tung cả kinh thành, rồi lại lật tung cả kinh kỳ, tìm đến Sơn Đông, Thiểm Tây, Hà Nam.

Đến mỗi nơi, ta đều lần theo sổ hộ tịch để tìm người nhà họ Dư.”

“Trong phủ Thái tử không có tên muội.”

“Ngày Rằm tháng Mười, bọn họ nói rằng, có lẽ muội đã bị người ta mua chuộc để chịu tội thay, có lẽ tên đã bị xóa khỏi sổ hộ tịch nhà họ Dư, hoặc cũng có thể vì muội là nữ nhi, nên không có tên trên gia phả.”

“Ta dốc sức mở rộng hệ thống trạm dịch quân sự, không dám nghỉ ngơi một ngày, mãi đến năm nay mới có thể đưa thám báo trải khắp Giang Nam đạo.”

“Ta nghĩ, muội sợ lạnh như vậy, hẳn là đã đến phương Nam rồi.”

“Thế nào cũng không ngờ, muội lại tới cửa ải Đông Bắc, đầu quân vào quân đội.”

Ta có nỗi khổ chẳng biết tỏ cùng ai.

Đầu quân cái gì mà đầu quân? Ta bị bắt đi lính đấy!

Khi đó bốn phương tám hướng đều đánh trận, khởi nghĩa khắp nơi, trên người ta vỏn vẹn có hai lượng rưỡi bạc, nào dám chạy lung tung?

Nghĩ rằng quân Trấn Bắc dù sao cũng là quân chính quy, trước cứ theo họ đã rồi tính sau.

Về sau mới phát hiện, điều kiện vệ sinh trong quân doanh tồi tệ đến mức không thể tưởng tượng, người và gia súc chung chỗ, khiến cho tỷ lệ thương binh tử vong vì nhiễm trùng cực kỳ cao.

Vậy là, mới có băng garô cầm máu, có nước sát trùng.

Ta thành lập đội ngũ y tá, dạy họ khử trùng, băng bó, khâu vết thương.

Nước sát trùng để lau sàn, hồi sức tim phổi, cầm m.á.u động mạch bằng cách buộc gần tim, nước muối sinh lý sát khuẩn chống nhiễm trùng…

Những điều này, nếu đặt ở thời hiện đại, có lẽ ai từng đi học cũng biết.

Nhưng ở đây, ta lại trở thành một truyền kỳ mà các tướng sĩ ca tụng như thần thánh.

Kiếp trước, ta mơ hồ vô định về con đường sự nghiệp, chẳng rõ mình có sở trường gì, đam mê ngành nào, cái gì cũng tạm tạm cho qua.

Đến nơi này rồi, ngược lại, phương hướng sự nghiệp lại trở nên rõ ràng vô cùng.

Ta như thể tìm lại được chính mình của ngày trước, rực rỡ sáng ngời.

Ta kể hết mọi chuyện trên đường cho hắn nghe.

Kể về Phương Thế Hữu, kể về những huynh đệ xuất thân từ sơn tặc của ta.

Kể đến tận khi trời rạng sáng, kể đến khi khoai lang trên bếp đã cháy sém lớp vỏ.

Ngáp dài một cái, mới phát hiện Hựu Niên đã tựa vào lưng ghế mà ngủ mất rồi.

Khuôn mặt say ngủ yên tĩnh, quầng thâm dưới mắt xanh đen vì mệt mỏi, hẳn là đã rất lâu rồi chưa có một giấc ngủ ngon.

Vẫn nắm chặt một góc tay áo ta, như thể sợ ta chạy mất.

Ngực ta dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.

Đỡ lấy đầu hắn, vịn vào vai hắn, dìu hắn sang giường.

Chiếc tay áo này rút mãi không ra, ta cũng chẳng dám giằng mạnh nữa, chỉ tháo giày, rồi cứ thế nằm đại xuống bên cạnh hắn.
 
Xuyên Không Lầm Chỗ, Mong Đại Nhân Tha Mạng
Chương 28: Chương 28



Sau mùng Ba, ta theo đội tuần tra rời doanh trại.

Trời chưa sáng đã xuất phát, đến khi trời tối, đợi hiệu lệnh đổi ca mới quay về.

Ta tránh mặt Hựu Niên.

Bằng không, hắn cứ ngày ngày theo sát sau lưng, khiến tâm trí ta rối như tơ vò, ban đêm trằn trọc mất ngủ, ban ngày cũng thường xuyên lơ đãng.

Vậy nên ta cưỡi ngựa ra khỏi thành tuần tra, để mặc cơn gió rét quét ngang đồng hoang, cuốn trôi đi những muộn phiền trong lòng.

Hựu Niên ngày càng có uy vọng.

Hắn từng bị giam nửa năm trong đại lao dành cho tử tù, rồi lại thuận theo thời cuộc mà được phục chức.

Năm đó bốn bề đều là địch, gian nan đến mức nào, thiên hạ ai cũng rõ.

Ngay cả Thái tử cũng phải ghi nhận hắn một chữ “nghĩa”, vì không bỏ rơi hắn trong cơn hoạn nạn.

Theo lệ thường của Thịnh triều, công thần được phục tước thường bị giáng cấp.

Thế nhưng sau khi Thái tử đăng cơ, lại phá lệ phong hắn làm thân vương, coi như huynh đệ ruột thịt.

Những chuyện về quân vương và bề tôi, về quan phẩm quan giai, ta chẳng hiểu bao nhiêu.

Giữa ta và hắn, không phải là một bộ quan phục ngăn cách.

Chỉ là, mỗi khi nhìn hắn, ta luôn phải mất rất lâu để nhớ ra dáng vẻ ngày ấy của hắn.

Khi ấy, hắn tóc tai rối bù, toàn thân đầy thương tích.

Nghĩ lại cũng thấy buồn cười.

Thứ ta hoài niệm, vẫn là quãng thời gian bần cùng đến rơi nước mắt ấy.

Là khi chúng ta cùng nhau nằm co ro trong bóng tối, chạm chân vào nhau để sưởi ấm trong một tấm chăn đơn bạc.

Khi ấy, ta dám gõ đầu hắn, dám chấm ngón tay vào dầu thơm, bôi lên vết nứt trên môi hắn.

Khi ngủ thì tay chân duỗi bừa, chê hắn chiếm chỗ rộng, liền đạp hắn ra mép giường.

Còn bây giờ, trên bộ trường bào gấm vóc của hắn chẳng có một nếp nhăn.

Ngay cả từng sợi lông mày, từng lọn tóc mai đều được thợ cạo tỉ mỉ chỉnh sửa.

Ngọc minh châu đã phủi sạch lớp bụi.

…Tựa như một người xa lạ.

Tuần tra chẳng cần ta, thành ngoài một dặm có một trạm gác, mười bước có một lính canh.

Ta cưỡi ngựa rong ruổi khắp nơi, cuối cùng lại bị đại tướng quân phái người lôi về.

“Đại tiểu thư của tôi ơi, xin cô làm ơn đi, ngày nào cũng mất tăm mất dạng, sắc mặt Tể tướng sắp đen đến mức có thể ăn thịt người rồi kìa!”

Ta bật cười, làm gì có chuyện nghiêm trọng đến vậy?

Hựu Niên xưa nay đối nhân xử thế luôn ôn hòa lễ độ, nói năng chừng mực.

Vén rèm bước vào, ta suýt nữa bị đám quan viên và thị vệ quỳ đầy đất dọa cho giật mình.

“Đây là làm sao vậy?”

Vị tuần phủ kia quay lại, khuôn mặt méo xệch như trái khổ qua, vội vàng chắp tay cúi người với ta.

“Hạ quan không dám nói, tiểu thư cứ tự vào xem đi ạ.”

Hắn nói vậy, khiến ta không khỏi thấp thỏm, nhón chân bước vào trong.

Trước mắt bỗng tối sầm.

Đây đâu còn là tẩm phòng vốn sáng sủa sạch sẽ nữa?

Từng cánh cửa sổ đều bị bịt kín bằng vải đen, chỉ thắp hai cây nến le lói.

Hựu Niên mặc áo trắng nằm trên đất, trông như đã đứt hơi.

“Hựu Niên! Huynh làm sao vậy?”

Ta chưa kịp nhìn rõ tình hình, vội vã lao tới, nhưng trán lại đập phải một hàng song sắt.

Mấy thanh sắt to bằng ngón tay đóng chặt xuống nền đất, phong kín cửa nội thất.

Trên cửa có một ổ khóa sắt, chìa khóa vẫn còn cắm ở trên.

Trên trần nhà là bầu trời đầy sao mà ta từng tự tay khâu.

Trên bàn bày ngổn ngang một bộ bài Ma Sói.

Khoảnh khắc ấy, mọi ký ức dội về như thủy triều.

Hắn lại dùng chính phòng của mình… để dựng nên một nhà giam.

Ta há hốc miệng, đến cả lưỡi cũng líu lại.

“Hựu… Hựu Niên, huynh, huynh đang làm gì vậy?”

Người trước mặt xõa tóc đen dài, khóe mắt đuôi mày mang theo nụ cười, ánh mắt dịu dàng, vẫn y hệt năm nào.

“Những ngày qua, ta nghĩ mãi, nghĩ từ ban ngày đến cả trong giấc ngủ. Ta đã trở thành dáng vẻ thế nào, mà khiến Tiểu Ngư của ta không dám nhìn ta lấy một cái?”

“Là muốn ta quỳ xuống, hay lại phải tự tay bẻ gãy chân phải một lần nữa?”

“Nếu chỉ khi ta đau đớn, nàng mới chịu gặp ta thêm một lần, vậy thì thế nào ta cũng chấp nhận.”

Hắn đưa tay về phía ta, ta như bị ma xui quỷ khiến mà nắm lấy, liền bị kéo vào lồ|\|g n.g.ự.c hắn.

Hơi thở hắn phả vào hõm cổ ta, nóng rẫy.

Hắn thở dài.

“Quả nhiên chỉ như thế này, nàng mới chịu đến gần ta một chút.”

Mặt ta nóng đến mức có thể chiên trứng, trong lòng lại tê dại, ngứa ngáy, mà cũng thật sảng khoái - cái loại cảm giác khó lòng diễn tả bằng lời.

Ta tựa như lần đầu tiên hiểu chính mình, run run nghĩ xem có phải bản thân thật sự có chút sở thích đặc biệt gì không.

Thậm chí còn có một ý niệm lóe lên - muốn cởi y phục hắn ra!

A a a cứu mạng! Ta đang nghĩ cái gì vậy?!

Hồi lâu sau, ta mới cắn răng, cố sức thốt ra một câu:

“Không cần phải như vậy… Chỉ là quá lâu không gặp, nên cảm thấy có chút xa lạ thôi.”

Hắn chậm rãi vươn tay, che đi đôi mắt ta.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Vậy thế này thì sao?”

Ta nhẹ nhàng chớp mắt, hàng mi khẽ lướt qua lòng bàn tay hắn, có chút nhột.

Ta nghe thấy tiếng chưởng phong vút qua, ngọn nến trong phòng phụt tắt.

Tia sáng cuối cùng cũng chìm vào bóng tối, căn phòng trở nên đen kịt.

Hắn thả tay ra khỏi mắt ta.

Hơi thở nóng bỏng của hắn hòa vào nhịp thở mỗi lúc một hỗn loạn của ta.

Hắn chậm rãi cất giọng:

“Những tháng đầu trong thiên lao, ta chưa từng nhìn rõ nàng.”

Khi đó quá tối, chúng ta không có nến, không có ánh sáng.

Dù đôi mắt có quen với bóng đêm, cũng chỉ thấy được một cái bóng lờ mờ.

“Ta luôn nghĩ, nàng có dáng vẻ thế nào?”

“Mắt to hay nhỏ? Mũi cao hay thấp?”

“Hẳn phải có một đôi mắt rất sáng.”

“Nàng nhất định là người thích cười, vì ta luôn nghe thấy nàng cười.”

“Hẳn phải có một cái miệng lanh lợi, có thể nói rất nhiều chuyện.”

Ngón tay hắn run nhẹ, lướt qua mắt ta, mũi ta, rồi chạm vào môi ta.

Cảm giác tê dại xen lẫn nhột nhạt, lại mang theo chút gì đó quen thuộc.

Không lạ!

Ta đã nói mà, hồi đó mỗi lần ngủ, luôn có ai đó sờ mặt ta!

“Hôm đó, khi Dương Hỉ bắt nàng đi, ta hoảng loạn đến cực điểm.”

“Thắp đèn lên, viết không biết bao nhiêu bức thư gửi cho bằng hữu cũ, cầu bọn họ cho ta chút sức mọn.”

“Ta nghĩ, ta không thể c.h.ế.t trong ngục được. Ta phải kiếm cho nàng một con đường sống.”

“Sau đêm ấy, mắt ta bắt đầu không tốt nữa.”

“Nàng thường hỏi tại sao ta không chơi cờ với nàng. Thật ra là ta nhìn không rõ bàn cờ.”

“Sợ nàng lo lắng, ta không dám nói.”

“Không thấy gì cũng không có gì đáng sợ, chỉ là… quá muốn được nhìn thấy nàng…”

Môi hắn nhẹ nhàng áp lên môi ta.

Khẽ thì thầm:

“Thì ra là dáng vẻ lạnh lùng như thế này.”

Ta nhìn vào mắt hắn, trong veo như nước hồ, rồi bật khóc, cắn lên mu bàn tay mình.

Hắn hôn lên nước mắt ta, vẫn chậm rãi nói:

“Khi đó, ngoài một chiếc chăn, hai chiếc gối, chúng ta chẳng có gì cả.”

“Trên đầu treo lưỡi dao, cũng chẳng biết hôm nào với hôm nào, mỗi ngày đều sống như ngày cuối cùng.”

“Chỉ mong có thể lại được nghe nàng kể chuyện, được nghe nàng hát một khúc.”

“Chết cũng cam lòng.”

Ta vừa khóc vừa sụt sịt, lấy khăn lau qua loa.

Rồi bất ngờ xoay người đè hắn xuống, cúi đầu hôn loạn xạ.

Chẳng có chút trật tự gì cả.

Lúc thì đụng đau mũi, lúc lại cụng đầu vào cằm hắn.

Hắn bật cười khẽ, nhắm mắt lại, nâng cằm lên đón lấy nụ hôn của ta, thành kính như đang dâng hiến.

Trong bóng tối này—

Thân thuộc, vững vàng.

Ta tìm lại được Hựu Niên của ta.
 
Xuyên Không Lầm Chỗ, Mong Đại Nhân Tha Mạng
Chương 29: Chương 29



Màn cửa đen che kín khung cửa, chúng ta hoàn toàn quên đi ngày đêm.

Mơ hồ nghe thấy tiếng Phương Thế Hữu hét bên ngoài trướng:

“Đồ tể tướng chó má! Ngươi dựa vào đâu mà giam Tình tỷ của ta? Nếu tỷ ấy đắc tội với ngươi, muốn g.i.ế.c muốn c.h.é.m thì cứ nhắm vào ta mà ra tay! Bắt nạt phụ nữ thì tính gì là anh hùng hảo hán?!”

“Buông lão tử ra! Bắt ta làm gì?!”

Ta định thắp đèn xem thử đã mấy giờ, vừa mới nhổm dậy nửa người, lại bị tên hồ ly tinh này kéo về.

“Một tên tiểu tặc vắt mũi chưa sạch, ăn nói l* m*ng, quấy rối vô lý, đáng chết.”

Một tấm chăn bông quấn chặt lấy chúng ta, hắn dọc theo ta, chầm chậm hôn xuống.

Ta đẩy không ra, run lên bần bật.

“Huynh mới là kẻ quấy rối vô lý…”

Hựu Niên bật cười khổ, ngay giây tiếp theo, những nụ hôn như bão táp lại ập xuống.

Thật ra trước đây khi đọc tiểu thuyết ngôn tình, ta chưa từng hiểu thế nào là “những nụ hôn phủ trời lấp đất”, cái loại hình dung này nghe quái dị quá.

Nhưng bây giờ thì ta ngộ ra rồi…

Quả thật là phủ trời lấp đất.

m** l*** d** d**, hơi thở nghẹn lại, nồng nhiệt đến mức không thể cưỡng lại.

Nhưng ta—một nữ nhân như chim ưng cái—tuyệt đối không thể chịu thua trên giường!

Dốc hết những chiêu trò từng đọc trong tiểu thuyết trước kia ra dùng.

“Run cái gì?”

Ta cắn môi hắn, cười nhạo:

“Vừa nãy chẳng phải còn mạnh miệng lắm sao?”

Vậy mà ta lại cảm nhận được một giọt nước mắt rơi xuống mặt mình.

Sau đó, đến lượt ta bắt đầu run.

Động tác của hắn càng lúc càng gấp gáp, vừa khóc vừa vùi đầu vào mà làm liều.

Tin tốt—hai mươi bảy tuổi, cuối cùng ta cũng được ăn thịt.

Tin xấu—đau lưng hai ngày mới xuống giường được.

Tin đồn “Tể tướng ban ngày hoang dâm, ban đêm gọi ba lần nước” mọc cánh bay khắp đại doanh chủ tướng.

Ta có chút ngượng, nhưng không thấy hổ thẹn.

Vịt Bay Lạc Bầy

Trần gian này ta không vướng bận gì, có thể gặp được người yêu thương mình đã là niềm vui lớn nhất.

Ai cười chê gì sau lưng, ta chẳng quan tâm.

Chỉ có một người là khó dỗ nhất—Phương Thế Hữu, mặt mày đưa đám, ngày nào cũng như hồn ma vất vưởng ra vào đại doanh chủ tướng.

Mỗi lần thấy Hựu Niên, hắn chỉ hận không thể dùng ánh mắt hóa thành mưa tên, đ.â.m Hựu Niên thành một cái tổ ong.

Còn mỗi lần nhìn thấy ta, hắn lại há miệng khóc rống:

“Một tỷ tỷ như hoa như ngọc của ta! Một tỷ tỷ ta nâng niu trong lòng bàn tay! Hắn mới đến nửa tháng đã dụ dỗ mất rồi!”

“Cái áo giáp định tình của ta cũng đã đưa cho tỷ rồi! Tỷ rõ ràng đã nhận!”

Thật không biết hắn khóc thật hay đang làm trò nữa.

Ta dở khóc dở cười:

“Vậy ta trả áo giáp lại cho đệ nhé?”

Phương Thế Hữu nghiến răng:

“Trả gì mà trả? Tỷ cứ mặc vào, ngày nào cũng lượn lờ trước mặt hắn, chọc hắn tức c.h.ế.t cho ta!”

Ha ha, trẻ con thật đấy.

Hựu Niên gọi hắn vào trướng nói chuyện.

Lúc bước ra, Phương Thế Hữu không còn làm ầm ĩ nữa, nét mặt cũng trưởng thành hơn mấy phần.

“ Tình tỷ, tỷ cứ sống vui vẻ đi.”

“Đệ sẽ ra chiến trường giành quân công, sau này nếu có ngày nào tỷ thấy hắn chướng mắt, muốn bỏ hắn, đệ nhất định rước tỷ về bằng tám kiệu lớn!”

Hắn lại thăng một cấp, được Hựu Niên phái đến Tây Bắc quản lý đô hộ phủ.

Tên tiểu sơn phỉ lưu lạc trong thời loạn năm ấy, lúc đầu chỉ cầm theo một con đao cùn xuống núi.

Mà nay, vai rộng lưng dày, cũng đã thành một nam tử đỉnh thiên lập địa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back