Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 110: Hoa đăng



7361 vẫn là nhân vật phong vân của thôn Vương gia như cũ.

Từ trước đến nay, mỗi lần cậu xuất hiện đều khiến thôn dân một phen chấn động.

Thần bí, biết đánh nhau, quanh thân lại mơ hồ có chút yêu tà khó nói rõ.

Hình tượng phu lang trầm mặc đáng thương ngày trước đã sớm phai nhạt trong lòng mọi người. Giờ khi nhìn thấy 7361, phản ứng đầu tiên luôn là e dè, sau khi e dè lại không nhịn được muốn len lén liếc nhìn.

Đặc biệt lần này, là lần đầu tiên cậu và Bùi Nhuận xuất hiện công khai trước thôn dân sau khi thành thân.

Nhìn thấy 7361 mềm nhũn như không có xương dựa vào người Tú tài kia, không ít người trong lòng lại lặng lẽ nhắc đi nhắc lại một câu—

Quả nhiên là hồ ly tinh.

Mặt dày như vậy.

Ai đời phu lang nhà lành nào lại giữa ban ngày ban mặt, dưới bao nhiêu ánh mắt, còn quấn lấy trượng phu mình như thế? Chẳng phải khiến người ta cười chê hay sao?

Chỉ là, những lời đó bọn họ cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không ai dám nói thẳng với Bùi Nhuận.

Chắc bởi vì trước đây hình tượng của Bùi Nhuận trong thôn quá mức chính trực, lại còn là Tú tài được làng trên xóm dưới tôn trọng, người đọc sách chẳng phải luôn biết lễ nghĩa nhất sao?

Giờ lại để mặc bị một kẻ như 7361 mê hoặc tâm trí, thật khiến người ta tiếc thay.

7361 vẫn cứ "không biết xấu hổ" mà khoác tay Bùi Nhuận, đang nhỏ giọng trò chuyện với y.

Vừa nhìn thấy Lý đại thúc đang đánh xe phía trước, còn chủ động chào hỏi.

Trước khi mua xe bò, 7361 thường hay ngồi xe của Lý đại thúc, cũng coi như là một trong số ít người trong thôn mà cậu có thể nói chuyện vài câu.

"Lý đại thúc." 7361 lễ phép nói.

Lý đại thúc đáp lại một tiếng, lại liếc nhìn Đại Hoàng phía trước xe của 7361, nói: "Con bò này ngươi nuôi không tồi, ta nhìn ra rất chắc khỏe."

Ông vốn cũng nuôi bò, lại là người thương súc vật, vừa thấy Đại Hoàng của 7361 béo khỏe vạm vỡ như thế, lại còn đang giữa mùa đông, trong lòng không khỏi tán thưởng. Bò mà nuôi được đến tầm này, ắt là người bỏ nhiều tâm sức.

Nghe Lý đại thúc khen Đại Hoàng, 7361 vui ra mặt: "Đại Hoàng rất dễ nuôi."

Sau vài câu hàn huyên đơn giản, Lý đại thúc liền nói phải đi trước. Trên xe ông còn chở theo vài người trong thôn, không thể chậm trễ.

Chờ khoảng cách hai chiếc xe bò kéo giãn ra, 7361 từ xa đã nghe được có thôn dân trên xe của Lý đại thúc nói nhỏ: "Ông còn dám nói chuyện với cậu ta, cẩn thận cậu ta..."

Tiếp theo là giọng của Lý đại thúc: "...Nói cái gì, cái gì yêu quái, ta thấy là ngươi hồ đồ rồi..."

Mấy lời này giọng không lớn, người khác không nghe thấy được. Nhưng 7361 thì khác, tinh thần lực của cậu rất tốt, tự nhiên nghe rõ rành rọt.

Trước đây, cậu cũng từng nghe từ miệng người khác những lời tương tự như thế, cậu là yêu quái.

Cũng đúng thôi, đối với những người nơi này mà nói, cậu có lẽ thật sự chẳng khác gì yêu quái.

Nhưng... không biết Bùi Nhuận có từng nghe thấy những lời như vậy chưa? Nếu nghe rồi, y sẽ nghĩ gì?

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cậu, Bùi Nhuận nghiêng đầu nhìn sang: "Sao vậy?"

7361 không nhịn được siết chặt tay đang khoác lên cánh tay y, do dự một chút rồi hỏi: "Bùi Nhuận, huynh nói... trong truyện ký, thư sinh với hồ yêu... thư sinh sẽ sợ hồ yêu sao?"

Vừa hỏi xong, 7361 liền cảm thấy bản thân thật là thông minh, hỏi như vậy vừa không bị lộ, lại còn biết được suy nghĩ của Bùi Nhuận.

Cậu cảm thấy mình đã dần gần hơn với nhân loại, thậm chí có chút đắc ý nghĩ rằng bản thân có khi còn sắp vượt qua được cả loài người.

Nhưng 7361 không biết, mấy tiểu tâm tư ấy của cậu, chỉ kém mỗi việc trực tiếp viết lên mặt: "Nếu ta là yêu quái, huynh sẽ sợ ta sao?"

Bùi Nhuận thì tất nhiên là không sợ.

Thậm chí y còn cảm thấy... cực kỳ đáng yêu.

Duỗi tay giúp 7361 sửa lại mái tóc lòa xòa trước trán, Bùi Nhuận mỉm cười nói: "Thư sinh trong sách ta không biết, nhưng nếu là ta, đương nhiên là sẽ không sợ."

Câu trả lời này còn tốt hơn cả trong dự đoán, 7361 âm thầm thở phào một hơi, cảm thấy lo lắng vừa rồi của cậu quả thật là dư thừa.

Hiện tại cậu và Bùi Nhuận mỗi ngày đều sống rất vui vẻ, có ăn có uống, còn có thể không có việc gì thì ôm ôm hôn hôn, nằm giường đánh nhau một trận.

Cuộc sống như vậy, e rằng có khi còn hơn cả những quý tộc đế quốc kia cũng chưa chắc đã có.

Ném cái đoạn nhạc nhỏ này ra sau đầu, 7361 cực kỳ hứng khởi cùng Bùi Nhuận giục Đại Hoàng chạy nhanh về phía huyện.



Trong huyện hôm nay quả nhiên náo nhiệt hơn thường ngày nhiều lần.

Hai bên phố, trước cửa tiệm nào cũng treo đủ các loại đèn lồng, trên đường tiểu sạp chen chúc, bán gì cũng có.

Khác hẳn với sự nhộn nhịp của năm trước, khi ấy bá tánh ra đường đa phần đều là để gấp gáp mua đồ Tết, ai cũng vội vội vàng vàng.

Nhưng hôm nay thì khác.

Tuy người trên đường cũng đông đúc vai kề vai, nhưng ai nấy đều có vẻ thong thả, đều là dáng vẻ dạo chơi du ngoạn.

Tầm mắt toàn là gương mặt tuổi trẻ, đoán chừng là vì năm trước đã thay quần áo mới, ai cũng quần áo sáng sủa nổi bật.

Hai người 7361 dừng xe trước cửa Cao gia, buộc xe bò ổn thỏa. Giờ này trong huyện, mấy chỗ chuyên giữ xe đều đã chật ních, muốn vào cũng không vào nổi.

Huống hồ, Đỗ thị đã dặn từ trước, hôm nay nhất định phải ghé nhà một chuyến.

Đỗ thị vừa thấy 7361 mặc bộ quần áo bà làm, đầu tiên là không ngớt lời khen đẹp, sau đó lập tức kéo cậu sang một bên hỏi nhỏ sáng nay Bùi Nhuận thấy cậu thì phản ứng thế nào.

"Bá mẫu, người thật lợi hại, Bùi Nhuận quả nhiên ngây người luôn." 7361 nâng cao giọng, thể hiện sự kinh ngạc trước khả năng liệu sự như thần của Đỗ thị.

Đỗ thị vừa nghe thấy liền vui ra mặt, cười híp mắt: "Ta đã bảo cháu rồi, nghe bá mẫu không sai đâu. Các cháu là phu phu son tình cảm tốt thế này, tranh thủ sớm sinh cho ta một đứa nhỏ, đến lúc đó càng thêm náo nhiệt."

7361 trừng to mắt nhìn.

Sinh đứa nhỏ?

Cậu chưa từng nghĩ tới khả năng đó.

Ai sinh? Là cậu sao?

Chưa kịp hỏi rõ ràng, Đỗ thị đã đưa tay đẩy cậu ra cửa: "Đi đi, tranh thủ lúc náo nhiệt, đi dạo nhiều một chút. Một năm chỉ có một lần như thế này thôi đấy."

Nói xong, Đỗ thị lại lẩm bẩm như oán trách: "Cũng không biết đại ca của cháu có biết cố gắng không, hôm nay có hẹn được tiểu ca nhi nhà người ta ra ngoài không nữa."



Từ biệt Đỗ thị, 7361 và Bùi Nhuận sóng vai đi trên phố.

Mới đi được một đoạn, số người trên đường tựa như lại càng đông hơn.

Bùi Nhuận nắm chặt tay 7361, cúi đầu ghé sát tai cậu hỏi nhỏ: "A Dao muốn đi xem gì trước?"

Ngày hội Thượng Nguyên náo nhiệt thế này, tất nhiên có nhiều tiết mục cố định như múa rồng, múa lân, đi cà kheo, xiếc ảo thuật, hát hí khúc. Đến tối, các nhà phú hộ trong huyện còn bắn pháo hoa, bên hồ dưới cầu lại thả hoa đăng nữa.

Những thứ đó, trước kia Bùi Nhuận cũng đã kể tỉ mỉ cho cậu nghe rồi.

Tiết mục chính đều vào ban đêm, hiện tại còn sớm, 7361 nghĩ một lúc rồi nói: "Trước cứ đi dạo chơi một vòng đi."

"Được."

Hôm nay trên phố có nhiều trò chơi nhỏ mà xưa nay 7361 chưa từng thấy qua, đặc biệt là mấy gian sạp chơi ném vòng vào bình rượu, trúng thì được phần thưởng.

Quanh các sạp có rất nhiều người vây xem, thường phát ra những tiếng kinh ngạc hoặc xuýt xoa.

7361 vừa thấy liền kéo Bùi Nhuận lại gần, muốn thử một phen.

Bùi Nhuận đương nhiên không ngăn cản.

Hai văn tiền một chiếc vòng tre, Bùi Nhuận mua liền hai mươi cái. 7361 nhận vòng, nhìn mớ đồ chơi nhỏ bày ở phía xa, quay sang hỏi: "Bùi Nhuận, huynh thích cái nào? Ta ném giúp huynh."

Bùi Nhuận nhìn một vòng rồi chỉ vào món đồ trang trí hình hồ ly, cỡ bằng bàn tay đặt giữa sân: "Cái kia thế nào?"

7361 nhìn theo rồi gật đầu: "Ta thấy rất được."

"Vậy thì lấy cái đó đi."

...

Một lúc sau, tay 7361 đầy những món đồ chơi nhỏ, từ đồ trang sức, chong chóng, đến cả món hồ ly kia cũng nằm gọn trong đống chiến lợi phẩm.

Phía sau là lão bản sạp hàng sắc mặt đã trắng bệch, còn 7361 thì vui đến mức không giấu nổi: "Bùi Nhuận, ta có lợi hại không?"

"Lợi hại." Bùi Nhuận nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu như nước, "A Dao lợi hại nhất."

7361 mừng rỡ, đem hết toàn bộ đống đồ chơi nhét vào ngực Bùi Nhuận: "Cho huynh hết, đều là ném cho huynh đấy."

Bùi Nhuận bật cười, tiếp nhận từng món: "Đa tạ A Dao."

_

Cách đó không xa cũng là mấy sạp trò chơi tương tự, thấy cái nào 7361 cũng muốn thử, đội mũ đầu hổ, bắn cung, kéo cá gỗ... Mỗi lần đều chơi đến vui quên trời đất.

Đến cuối cùng, tay hai người đều không cầm nổi thêm được gì nữa, 7361 lúc này mới tạm tha.

Chơi chừng ấy lâu, trời cũng đã sập tối hẳn.

Trên tay ôm theo bao nhiêu thứ, lại thêm sợ Bùi Nhuận đi lâu mỏi chân, hai người liền quyết định tìm một quán trà nghỉ ngơi.

Ban đầu định vào Bách Duyệt Hiên, nhưng lúc đi ngang qua thì thấy bên trong chen chúc ba tầng người, e là có vào cũng khó mà kiếm được chỗ.

Tuy nói với quan hệ của hai người và Bách Duyệt Hiên thì kiểu gì cũng không đến mức phải chờ đợi, nhưng nghĩ tới cũng phiền, thôi thì tránh cho xong.

May mắn thay, vừa bước vào một quán trà khác thì có người đúng lúc rời đi, hai người liền chiếm được ngay một chỗ cạnh cửa sổ.

Đoàn múa lân múa rồng vừa đi qua, kéo theo một đám lớn bá tánh chen nhau chạy theo xem, đoạn đường quanh quán trà nhờ vậy mà tạm thời yên tĩnh hơn đôi chút.

Trên đường, hoa đăng đã được thắp sáng, đủ mọi hình dáng lớn nhỏ toả ra ánh sáng vàng cam dìu dịu, lấm tấm như sao sa, gom lại như một dòng sông sáng lấp lánh giữa đêm xuân.

Mà lúc này, không biết từ ngõ nào, có nhà nào trong huyện đã phóng lên chùm pháo hoa đầu tiên.

Từng đoàn pháo hoa bung nở trên không trung, toả ra muôn vàn màu sắc, rực rỡ đến mức như muốn đốt cháy cả trời đêm.

"Thật xinh đẹp." 7361 thốt lên không giấu nổi cảm thán.

Lúc ấy, trên mặt cậu còn đang đeo một chiếc mặt nạ hồ ly, đôi mắt lấp lánh phía sau lớp mặt nạ, hắt ánh sáng từ đèn hoa đăng khiến người nhìn cũng phải ngẩn ngơ.

"Ừ, đúng là rất đẹp." Bùi Nhuận nhẹ giọng đáp, mắt nhìn cậu không rời.

7361 bật cười, nâng chiếc hoa đăng đang cầm trong tay lên khoe: "Nhưng ta cảm thấy cái này đẹp nhất."

Chiếc đèn ấy là phần thưởng mà Bùi Nhuận giành được khi đoán đúng câu đố trong hội đèn. Đó cũng là chiếc đèn to nhất, đẹp nhất ở sạp hôm đó.

"A Dao thích là tốt rồi." Bùi Nhuận cười, giọng cưng chiều.

"Đương nhiên là thích rồi." 7361 vui vẻ đặt đèn hoa lên bàn, xoay nhẹ phần thân đèn để nhìn rõ từng góc, "Đây là huynh vượt qua bao nhiêu người mới thắng được đó, ta mà không thích thì là không có mắt!"

7361 đã nghĩ xong cả rồi, chờ về nhà sẽ treo chiếc hoa đăng này trong phòng của cậu và Bùi Nhuận, như vậy mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nó, nhớ về hôm nay.

"Ừ, lát nữa ăn chút gì đó rồi chúng ta ra hồ thả hoa đăng nhé?"

"Được."

Vừa dứt lời, bên ngoài trà lâu liền vang lên tiếng rao của một người đẩy xe bán rượu nếp viên nóng.

7361 lập tức bị thu hút, ánh mắt dính chặt vào sạp nhỏ kia.

Tất nhiên là Bùi Nhuận cũng thấy được: "Muốn ăn?"

7361 không chần chừ gật đầu lia lịa.

7361 đặc biệt yêu thích những món ăn mềm ngọt như thế này, từ bánh trôi, bánh gạo, món nào cũng khiến cậu ăn mãi không chán.

Bùi Nhuận đứng dậy, khẽ nói: "A Dao chờ ta ở đây, ta đi rồi sẽ quay lại ngay."

Bùi Nhuận rời đi, 7361 ngồi yên trước bàn, tiện tay tháo chiếc mặt nạ hồ ly đang đeo, vắt qua một bên. Cậu vừa ung dung nhón tay bóc mấy hạt dưa điểm tâm của trà lâu vừa thong thả nhấm nháp, vừa dõi mắt theo bóng lưng Bùi Nhuận.

Nhìn thấy Bùi Nhuận đang trả tiền, lại từ tay người bán rượu nếp viên nóng đón lấy một chén, 7361 bất giác cảm thấy bụng mình như cũng reo lên, càng lúc càng đói.

Cậu đang định vẫy tay gọi người kia mau mau trở lại, thì phía đối diện đột nhiên có người ngồi xuống.

Người nọ không chỉ động tác lộ liễu, còn tỏ ra cố ý gây chú ý, như sợ 7361 không nhìn thấy mình.

7361 quay đầu, liền thấy một nam nhân xa lạ ngồi thẳng vào vị trí của Bùi Nhuận.

Sắc mặt cậu lập tức tối lại, nụ cười trên môi cũng biến mất không dấu vết. Cậu nhìn thẳng người kia và mấy tên tùy tùng phía sau, lạnh nhạt nói: "Chỗ này có người rồi, mời đi cho."

Người nọ hoàn toàn không có ý định rời đi, ánh mắt ngang ngược cứ như có thể xé rách mặt người khác mà dán lên mặt 7361, giọng điệu ngả ngớn đầy trêu chọc: "Vị tiểu ca nhi này, có thể làm quen một chút không?"
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 111: Ăn chơi trác táng



Người kia họ Phan, tên Chính.

Gã không phải người huyện Sơn Dương, mà là từ phủ thành tới.

Năm kia từng gây họa ở phủ thành, không chỉ trêu chọc con gái nhà lành, còn đánh gãy chân cha người ta.

Hai cha con đó là hạng cứng rắn, lập tức muốn báo quan, nhưng lại gặp lúc nha môn đóng cửa.

Phan gia thấy vậy, lén tìm người bịt miệng cha con kia, muốn dìm chuyện xuống, tiện đường đưa Phan Chính gây họa đến huyện Sơn Dương, lấy cớ kiểm toán cuối năm để tránh họa.

Gây chuyện xong, Phan Chính ngoan ngoãn được mấy hôm, nhưng gã mười bốn mười lăm tuổi đã lăn lộn với nha hoàn sai vặt trong phủ, giờ ở đây hơn nửa tháng, sớm đã nhịn đến cực hạn.

Hôm nay là ngày hội Thượng Nguyên, trên đường trong huyện có không ít cô nương và ca nhi tuổi trẻ, gã nghĩ, dù không ra tay được thì cũng phải nhìn cho đã mắt.

Nhưng đã dạo hơn nửa buổi, cũng không thấy được ai vừa ý.

Phan Chính mệt đến mức được tùy tùng dẫn vào quán trà nghỉ chân, kết quả vừa quay đầu, đã thấy 7361 đang ngồi một mình trước một cái bàn.

Phan Chính lập tức nhìn chằm chằm, chân nhanh hơn đầu đã bước tới, định tiến lại gần.

Gã tự nhận mình dung mạo tuấn tú, nghĩ hôm nay không cần cưỡng ép, thử xem mềm mỏng, thế nhưng nói hết một lượt, tiểu ca nhi kia lại chẳng có lấy chút phản ứng nào.

Không thẹn thùng, cũng chẳng sợ hãi, chỉ là không có biểu cảm gì cả.

Đối phương có một đôi mắt tròn xoe, môi hồng răng trắng, mặt còn mang nét trẻ con, vẻ mặt vô cảm như vậy lại khiến gã càng thêm hứng thú.

Lửa trong lòng Phan Chính càng cháy càng mạnh, hận không thể lập tức kéo người vào lòng ngực mình.

Gã đành phải nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm đôi mắt của 7361, trong mắt càng thêm trắng dã.

"Tiểu ca nhi chẳng lẽ là thẹn thùng? Đừng thẹn thùng......" Phan Chính vừa nói, vừa cố nén nỗi bức bối trong lòng, đưa tay qua muốn chạm vào tay đối phương đang đặt trên bàn.

"Ca ca ta họ Phan, tên Chính, ngươi có thể gọi ta một tiếng Phan ca ca. Hôm nay là Thượng Nguyên, tết hoa đăng, không biết tiểu ca nhi có muốn cùng du——a!!!"

Chén trà trên bàn rung lên, nước trà bên trong sánh ra một ít.

Phan Chính cả người cũng giật bắn, bật dậy khỏi chỗ ngồi, trong miệng hét lên thảm thiết: "A ——! Ngươi con mẹ nó buông ra cho lão tử! Buông ra! Buông ra!!"

Cả người gã bị cổ tay ấn chặt trên bàn, lực mạnh đến mức khiến cậu suýt tưởng tay mình sắp bị bẻ gãy.

7361 đè Phan Chính xuống, trên mặt lộ ra một tia tức giận.

Nước trà đổ ra, người này thật sự khiến cậu chán ghét.

Hai tên tùy tùng theo sau Phan Chính cũng sợ đến ngẩn ra, trong khoảnh khắc lại không kịp phản ứng để xông vào giúp.

Chủ yếu là bọn họ theo chủ tử trải qua không ít chuyện kiểu này, mỗi lần đến gần, dù là tiểu cô nương hay tiểu ca nhi, đều xấu hổ giận dữ rồi bỏ đi, chưa từng thấy ai vừa gặp đã trực tiếp động thủ.

Người trong quán trà xung quanh cũng nhìn sang theo động tĩnh, nhưng do không rõ chuyện gì xảy ra, nên nhất thời không ai hành động.

"Các ngươi, hai đứa còn thất thần làm gì, còn không mau lên giúp!" Phan Chính đau đến mặt trắng bệch, trán túa mồ hôi, hướng về hai tên thủ hạ quát.

Hai tên thủ hạ lúc này mới hoàn hồn, vội vàng xông lên.

7361 thấy Phan Chính đã bật dậy khỏi chỗ ngồi, lúc này mới buông tay, tiện thể ném luôn cậu về phía hai tên tùy tùng kia.

"Ta đã nói nơi này có người."

7361 có chút không vui, nước trà không chỉ bị đổ ra, mà còn làm dơ cả mặt bàn.

Vì vậy, cậu ngẩng đầu nhìn Phan Chính nói: "Ngươi làm đổ nước trà của ta, phải bồi thường."

"Ngươi, ngươi!" Phan Chính quen thói ngang ngược, trước nay chưa từng chịu thiệt như vậy, gã dựa vào người hai tên tùy tùng phía sau, nắm lấy cổ tay vừa bị thương, trừng mắt nhìn 7361, vẻ mặt như muốn băm vằm cậu thành trăm mảnh.

"A Dao!"

7361 quay đầu, thấy người từ đầu phố đi tới chính là Bùi Nhuận.

Bùi Nhuận bước nhanh tới bên cạnh cậu, đầu tiên là quan sát từ đầu tới chân một lượt, thấy người không sao mới yên lòng, rồi xoay người lại, chắn trước mặt 7361, mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm ba người phía Phan Chính.

Ánh mắt y dừng lại trên người Phan Chính, hơi khựng lại một chút.

Bên kia Phan Chính cũng thế, vốn định thấy có người tới giúp 7361 thì buông lời đe dọa, nhưng vừa nhìn đến Bùi Nhuận thì sững người, trong chốc lát lại không thốt được lời nào.

Tiểu nhị quán trà nghe thấy động tĩnh đã vội vàng chạy đến, vừa tới nơi liền cúi đầu khom lưng xin lỗi: "Ây da, nhị vị, đây là có chuyện gì vậy? Hôm nay người đông, quán nhỏ chiêu đãi không chu đáo, thật là thất lễ, không biết có phải tranh chỗ ngồi mà xảy ra xung đột không?"

7361 nghe vậy gật đầu: "Ừ, bọn họ muốn cướp chỗ ngồi của ta."

Tiểu nhị hiểu ý, quay sang phía Phan Chính, cười làm lành: "Vị đại gia này, bên kia vừa khéo có một gian nhã phòng trống, nếu không chê, ta dẫn các vị qua bên đó?"

Phan Chính hoàn toàn không để ý đến lời tiểu nhị.

Gã lúc này mới lấy lại tinh thần, đẩy tùy tùng phía sau ra, đứng dậy, ánh mắt rời khỏi 7361 rồi dời sang người Bùi Nhuận.

Ánh mắt kia lộ rõ ác ý khó che giấu, gã cất cao giọng nói: "Ta tưởng là ai, thì ra là Bùi học đầu đại danh đỉnh đỉnh ."

Nói xong, ánh mắt lại dừng trên chân trái của Bùi Nhuận đánh giá mấy lượt, cười nhạo: "Xem ra mấy năm nay ngươi kéo dài hơi tàn cũng không tệ, sao chân lại lành rồi?"

Bùi Nhuận còn chưa kịp mở miệng, 7361 đã lập tức kéo y về phía sau, trừng mắt nhìn Phan Chính: "Mời ngươi câm miệng."

"A Dao." Bùi Nhuận nhẹ nhàng nắm tay 7361, trấn an nói, "Không sao đâu, đừng để ý đến hắn."

Phan Chính đảo mắt nhìn qua lại giữa 7361 và Bùi Nhuận, giọng đầy oán độc: "Ngươi cũng thật có bản lĩnh, què chân mà còn lừa được một tiểu ca nhi xinh đẹp như vậy..."

Dứt lời, lại quay sang nói với 7361: "Tiểu ca nhi, đi theo một tên què thì có gì hay? Chi bằng theo ca ca đi, ca ca bao ngươi ăn ngon uống say."

7361: Muốn đánh người.

Chỉ là trước đó Bùi Nhuận đã dặn cậu sau này không nên tùy tiện động tay, tránh rước phiền toái, bằng không với tính khí của cậu, Phan Chính ngay từ câu đầu tiên đã bị đánh gục.

7361 quay đầu hỏi Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, ta có thể đánh hắn không?"

Bùi Nhuận cười khẽ: "Thôi, hà tất phải so đo với một con súc sinh biết sủa."

7361 lắc đầu: "Chó rất tốt, hắn không xứng làm chó."

"A Dao nói đúng, hắn không xứng được đánh đồng với chó."

Hai người trò chuyện cũng không hề tránh né, nên người xung quanh đều nghe thấy, có người không nhịn được bật cười thành tiếng.

Lần này thì hoàn toàn chọc giận Phan Chính.

Gã vốn đã nghẹn tức khi phải tới cái huyện nhỏ chim không thèm ỉa này, lại càng khinh thường bất cứ ai nơi đây, cảm thấy đám người ở đây đều là tiện dân.

Bây giờ bị đám "tiện dân" trong mắt mình cười nhạo, cả trong lẫn ngoài Phan Chính đều mất sạch thể diện.

"Ai! Kẻ tiện dân nào dám cười bản công tử! Cút ra đây cho ta!"

Tiếng cười trong đám người lập tức im bặt, dù sao cũng không ai muốn vì xem náo nhiệt mà tự rước họa vào thân. Chỉ là ánh mắt mọi người nhìn Phan Chính đã mang theo rõ ràng vẻ chán ghét.

Dù gì cũng chẳng ai có thể có thiện cảm với một kẻ kiêu căng ương ngạnh như vậy.

Không tìm được người, Phan Chính tức đến phát run, hung hăng đẩy hai tên tùy tùng phía sau một phen, chỉ vào Bùi Nhuận và 7361 quát lớn: "Các ngươi bị điếc sao? Không thấy bọn họ mắng bản công tử à? Còn không mau dạy cho bọn họ một bài học?!"

Hai tên tùy tùng nhìn nhau, rồi tiến về phía Bùi Nhuận.

7361 sao có thể để bọn chúng chạm vào Bùi Nhuận, chưa đợi tay đối phương duỗi ra, cậu đã nhanh tay lẹ mắt, túm cổ áo một tên trong số đó, nhấc bổng lên như xách con gà.

Hai người kia vốn có chút thân thủ, nhưng gần đây lơi lỏng, mà động tác của 7361 lại quá nhanh, đợi họ kịp phản ứng thì đã không tránh kịp.

Thế là cả hai chỉ cảm thấy thân thể mình bị hất văng lên.

Bên ngoài quán trà vang lên hai tiếng "rầm rầm" nặng nề, trên đường phố lập tức dấy lên một trận kinh hô.

7361 vỗ vỗ tay, liếc nhìn Phan Chính vẫn còn đứng đó, quay sang hỏi Bùi Nhuận: "Ta có thể ném luôn hắn ra không? Nhìn ngứa mắt."

Nói xong, 7361 lại nhanh chóng bổ sung một câu: "Ta chỉ ném đi thôi, không đánh người, chắc sẽ không gây phiền toái cho chúng ta đâu."
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 112: Nguyện vọng



Mọi chuyện xảy ra quá đỗi bất ngờ.

Phan Chính đứng ngây ra tại chỗ hơn nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn, vừa nghe 7361 nói muốn ném mình đi, lập tức nghển cổ gào lên: "Ngươi... ngươi dám! Ngươi biết cha ta là ai không hả? Ta nói cho ngươi biết, ngươi chết chắc rồi!... Bùi Nhuận! Ngươi cũng đừng mong thoát, ta nhất định sẽ bẩm lại với Tuân Triệu, hắn ắt sẽ rất vui lòng thu thập ngươi! Ngươi có tin hay không, lần này hai chân ngươi cũng đừng hòng giữ lại!"

7361 buông tay Bùi Nhuận ra, mặt mày trầm xuống, sải bước vượt qua dãy ghế dài, đi thẳng tới đối diện Phan Chính.

Cậu đã nghe ra rồi, lần trước Bùi Nhuận bị bắt nạt ở phủ thành, tên này cũng góp phần trong đó.

Cho nên cậu đổi ý.

Chỉ ném đi một cái, chẳng phải là quá tiện nghi cho gã?

Thấy 7361 tiến lên, tuy thân hình cậu thấp bé gầy yếu hơn hẳn mình, nhưng Phan Chính vẫn theo bản năng lảo đảo lui lại một bước, vẻ mặt hoảng loạn.

"Ngươi! Ngươi định làm gì?! Ngươi dám?!" Phan Chính vung tay múa chân loạn xạ, câu cuối cùng suýt chút nữa thì vỡ giọng.

"Đánh ngươi." 7361 lạnh lùng thốt, "Thuận tiện chặt luôn hai chân ngươi."

Chưa dứt lời, bụng Phan Chính đã bị đá trúng, đau đớn kịch liệt ập tới, trước mắt tối sầm, cảnh vật vùn vụt trôi ngược, thân thể gã đập mạnh vào bàn ghế, bên tai toàn tiếng lạch cạch vang rền như sấm đánh. Đến khi âm thanh ngừng lại, gã đã nặng nề ngã lăn xuống đất.

Hai tên tùy tùng vừa lồm cồm bò dậy cũng bị cậu đá văng trở về.

Lần này 7361 không định dừng tay. Cậu đạp lên đống hỗn loạn dưới đất, từng bước ép sát, chân vừa nhấc lên đã định giẫm xuống Phan Chính đang lăn lộn bò lê trên đất. Nhìn hướng đi và sức mạnh kia, ai cũng biết, cậu thật sự muốn giẫm gãy chân gã.

Song chân cậu còn chưa kịp hạ xuống, đã bị một người phía sau kéo lại.

"A Dao." Là giọng của Bùi Nhuận.

7361 mặt lạnh dừng tay, quay đầu nhìn Bùi Nhuận, lửa giận trong lòng cậu vẫn chưa tan, vừa thấy Bùi Nhuận khẽ lắc đầu, 7361 tức giận nói: "Hắn bắt nạt huynh quá đáng."

Ngụ ý, hôm nay cậu nhất định phải hung hăng dạy dỗ Phan Chính một trận ra trò.

"A Dao, thôi, đừng để bẩn tay vì hạng người như thế." Bùi Nhuận lên tiếng.

7361 nghĩ nghĩ rồi nói: "Không dùng tay, ta dùng chân. Đôi giày này, lát nữa ta cũng không cần nữa."

Bùi Nhuận không nhịn được bật cười, y nắm chặt tay 7361: "Thôi nào, tối nay hiếm khi rảnh rỗi, đừng phí tâm sức vì một con súc sinh. Hơn nữa... sắp thả đèn hoa rồi, em không muốn đi sao?"

Nghe nói sắp thả đèn hoa, 7361 không khỏi động lòng. Nhưng nghĩ đến việc dễ dàng buông tha kẻ đã bắt nạt Bùi Nhuận như vậy, cậu lại không cam tâm.

Đang lúc còn do dự, trong đám đông bỗng vang lên một trận xôn xao.

Có người hô: "Tránh ra, tránh ra! Quan gia tới rồi!"

Thì ra là lão bản quán trà thấy tình hình không ổn, liền vội vàng chạy đến đường lớn gần đó tìm mấy vị bộ khoái giữ gìn trật tự đêm nay, giờ mới hấp tấp dẫn người tới.

Lão bản nhìn thấy cảnh tượng tan hoang trước mắt, ông ta vốn đoán khách nhân sẽ đánh nhau, nhưng không ngờ sự việc kết thúc nhanh đến vậy.

Bất chấp đau lòng mấy cái bàn ghế bị đập nát, lão bản hốt hoảng hướng về phía mấy người đi sau nói: "Vài vị quan gia, ngài xem chuyện này..."

Ông ta nhất thời không biết nên nói từ đâu. Kẻ đang nằm dưới đất kia rõ ràng là đến gây chuyện, nhìn cách ăn mặc và khí thế, e là có chút bối cảnh, ông ta không dám đắc tội.

Muốn chỉ sang hai người 7361, nhưng lại thấy Phan Chính ngã lăn dưới đất, đến cả rê.n rỉ cũng chẳng phát ra nổi, trong lòng lập tức đổi ý, 7361 này mới là nhân vật không thể chọc vào.

Cuối cùng lão bản chỉ có thể khẩn cầu: "Quan gia... ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu dân. Tiểu dân chỉ là kẻ buôn bán nhỏ, một ai cũng không dám đắc tội..."

Còn đang bị lôi tới nửa đường, Cao Trì: ...

7361 cũng đã nhìn thấy Cao Trì, vừa muốn mở miệng, liền bị Bùi Nhuận chắn trước người.

"Vị quan gia này." Bùi Nhuận giơ tay chắp quyền hành lễ, giọng điệu trịnh trọng như muốn thỉnh cầu làm chủ, "Kẻ này định gây rối với phu lang của ta, bị cự tuyệt liền trở mặt, còn định động thủ thương người. Phu lang ta bất đắc dĩ phải tự vệ, lại bị một phen kinh hãi... Huyện Sơn Dương ta từ trước đến nay dưới sự cai trị của Huyện thái gia, dân phong luôn thuần hậu, nào từng sinh ra chuyện xấu như thế này? Mong vị quan gia đây nghiêm trị kẻ ác, để răn đe cho kẻ khác."

Một đoạn này nói ra vừa có khí phách, vừa rành rẽ đầu đuôi, lời trong lời ngoài đều chỉ rõ Phan Chính chính là kẻ ác, bị đánh là đáng đời, mong Cao Trì — vị quan gia này, nhìn rõ mọi việc, nhanh chóng đem người bắt đi.

Một chút tiện nghi cũng chưa kịp chiếm, lại bị đá cho một cú suýt nữa hồn lìa khỏi xác, Phan Chính: ...

Phan Chính: "Ngươi nói cho rõ, rốt cuộc là ai bị kinh hách hả?"

Cao Trì mỉm cười mà như không, đưa mắt nhìn thẳng vào Bùi Nhuận, một lát sau liền dịch tầm mắt sang kẻ vừa được tùy tùng dìu dậy, chính là Phan Chính.

Hắn nhướng mày đen, thong thả nói: "À, ra là như thế? Vậy thì quả thật không thể dung túng."

Phan Chính hít sâu một hơi, nghe được mấy lời ấy, ngay cả thở cũng không còn thông thuận: "Ngươi... ngươi dám làm gì ta? Bất quá chỉ là một tên bộ khoái nhỏ nhoi, thật sự tưởng có thể bắt được ta sao?"

Dứt lời lại hung tợn trừng mắt nhìn Bùi Nhuận: "Còn có ngươi nữa, Bùi Nhuận! Ngươi với tiểu phu lang nhà ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!"

"Ngay trước mặt ta mà cũng dám buông lời uy h**p?" Cao Trì lạnh nhạt nói, "Xem ra đúng là kẻ ác khó thuần."

Dứt lời, hắn phất tay về phía mấy bộ khoái phía sau: "Dẫn đi trước."

Phan Chính không ngờ Cao Trì thực sự ra tay, thấy mấy tên bộ khoái mặt mày dữ tợn, đao tuốt khỏi vỏ xông tới, gac lập tức hoảng hốt hét lên: "Ngươi thật dám bắt ta?! Ngươi có biết ta là ai không?! Nhà ta có giao tình với Tuân chỉ huy sứ ở Vận Châu! Ngươi dám động vào ta, coi chừng ăn không hết gói đem về!"

Hai tên tùy tùng bên cạnh gã muốn ngăn cản, song mấy bộ khoái kia nào phải người ăn chay, vài chiêu đã chế phục cả ba.

Tiếng gào của Phan Chính dần dần bị kéo xa.

Cao Trì quay lại, vẫy tay với đám người vây xem: "Được rồi, không có chuyện gì nữa, ai về việc nấy đi."

Hắn lại quay sang dặn dò lão bản: "Trong quán hư tổn cái gì, ông cứ tự mình tính toán, sau đó đến nha môn báo lại, để kẻ gây chuyện kia bồi thường cho ông."

Lão bản vội vàng gật đầu rối rít, miệng không ngừng tạ ơn rồi lui xuống.

Lúc này chỉ còn lại ba người bọn họ.

7361 từ sau lưng Bùi Nhuận ló đầu ra, hướng về phía Cao Trì nghiêm túc cáo trạng: "Tên kia chính là kẻ lần trước ở phủ thành bắt nạt Bùi Nhuận, huynh đã bắt rồi thì nhớ dạy dỗ hắn cho tử tế đấy."

Cao Trì "Chậc" một tiếng, trong giọng mang theo vài phần bất mãn.

Vốn dĩ đã không ưa việc tiểu ca nhi mình thầm ái mộ lại đi thích người khác, lúc này còn phải tận mắt chứng kiến huynh đệ mình được người ta bảo hộ, thật đúng là chướng tai gai mắt.

Hắn cố ý nói: "Tên kia chẳng phải có giao tình với Tuân chỉ huy sứ của Vận Châu sao? Ta còn có thể làm gì được? Không chừng vì chuyện này, cái chức bộ đầu nho nhỏ của ta cũng bay mất ấy chứ."

7361 nghe không hiểu "Tuân chỉ huy sứ" là cái thứ gì, chỉ nghe ra được, Cao Trì hình như sợ.

Cậu vốn còn tưởng Cao Trì là một tay hiệp nghĩa giang hồ, nhưng đã là du hiệp thì sao lại sợ mấy thứ đó?

Cậu lập tức tỏ vẻ cực kỳ khinh thường, liếc hắn một cái, nói: "Vậy huynh bắt hắn làm gì? Làm vậy chẳng phải ta muốn đánh cũng không đánh được à."

"Ai, nhóc con này ——"

"Được rồi." Bùi Nhuận mỉm cười, cắt ngang lời Cao Trì, quay sang 7361 nói, "A Dao, vừa rồi huynh trưởng chỉ trêu chọc em một chút thôi."

Cao Trì nghe thấy xưng hô kia thì lập tức âm dương quái khí nói: "A? Huynh trưởng? Cái gì mà huynh trưởng? Không phải 'vị này quan gia' sao?"

Bùi Nhuận không trả lời hắn, chỉ quay sang dặn 7361: "A Dao, em vào trong quán trà thanh toán chút tiền trà ban nãy đi, lát nữa chúng ta còn phải đi thả đèn hoa."

7361 gật đầu nghe lời, xoay người bước về phía quầy trong quán.

Lúc này Bùi Nhuận mới nhìn về phía Cao Trì, mặt mày nghiêm nghị: "Sự việc vừa rồi, lại khiến huynh trưởng phải bận tâm rồi."

"Được rồi, ngươi sai khiến ta còn ít chắc? Đừng nói mấy lời khách sáo ấy nữa. Kẻ kia, thật sự là một trong số đám người ở phủ thành, như lời Liễu Dao nói sao?" Nói đến đoạn sau, sắc mặt Cao Trì cũng dần trầm xuống.

Bùi Nhuận gật đầu.

"Ta biết rồi."

Cao Trì nói chuyện chẳng rõ ngữ khí ra sao, nhưng Bùi Nhuận lại hiểu được ý tứ trong lời hắn.

Cao Trì tám phần là đã định bụng sẽ khiến Phan Chính phải nếm chút khổ sở.

Bùi Nhuận ban đầu không định truy cứu, nhưng bá phụ cùng với huynh trưởng đều không nuốt nổi cơn giận này, nếu y còn khoan dung bỏ qua, chẳng phải là phụ lòng hai người thân thiết nhất hay sao?

Chỉ là bản thân Phan Chính lại có chút phiền phức, tuy không đến mức giống như gã nói "Có giao tình với Tuân chỉ huy sứ", nhưng Phan gia ở Vận Châu quả thực cũng có vài phần thế lực.

Nếu không, lúc trước Bùi Nhuận cũng đã chẳng cản 7361 lại làm gì.

Có một số việc, không đáng vì nhất thời tức giận mà rước lấy tai họa.

Suy tính một hồi, Bùi Nhuận mới nói với Cao Trì: "Huynh trưởng, huynh nghe ta nói đã..."

...

Đợi đến khi 7361 quay trở lại, Cao Trì đã rời đi rồi.

Cậu thu túi tiền xong, nhìn Bùi Nhuận đang đứng tại chỗ hỏi: "Cao Trì đi rồi à?"

"Ừm." Bùi Nhuận đưa tay về phía 7361, "Đi thôi, đi thả đèn hoa."



Sau một phen ầm ĩ ở quán trà, tới được bên hồ thì trời cũng đã không còn sớm.

Bên hồ chỉ còn lác đác mấy người đang thả đèn hoa, mà trên mặt nước đã lững lờ trôi hơn nửa hồ đèn. Đưa mắt nhìn lại, từng chấm sáng nhỏ lấp lánh, như thể sao trời được dời xuống mặt hồ.

Bùi Nhuận mua hai chiếc đèn hoa sen bên đường, đưa cho 7361 một chiếc.

"A Dao nghĩ xong sẽ hứa gì chưa?"

7361 nâng chiếc đèn hoa trong tay, ngó đông ngó tây, nghe Bùi Nhuận hỏi thì lập tức đáp: "Nghĩ kỹ rồi!"

Trước đó khi Bùi Nhuận nói thả đèn sẽ phải cầu nguyện, cậu đã nghĩ sẵn trong lòng.

Cẩn thận thả chiếc đèn hoa xuống nước, 7361 bắt chước động tác của những người xung quanh, chắp hai tay lại, sau đó khe khẽ lẩm bẩm.

"Ta ước nguyện thân thể Bùi Nhuận khỏe mạnh, ước nguyện ta ăn không hết đồ ngon, ước nguyện ta có thể luôn luôn có ruộng để cày, ước nguyện..."

7361 cầu nguyện một đống điều, đến cả Tiểu Hắc với Đại Hoàng cũng được cậu đưa vào lời hứa.

Cuối cùng, cậu còn trịnh trọng bổ sung một câu: "...... Ước nguyện ta có thể cùng Bùi Nhuận vẫn luôn ở bên nhau."

Bùi Nhuận đứng bên cạnh, ánh mắt ôn nhu như nước. Y cẩn thận lắng nghe từng câu từng chữ trong lời ước nguyện của 7361, ý cười nơi khóe môi càng thêm sâu sắc.

Chắc là vì 7361 ước quá nhiều, quá nhiều điều nên chiếc đèn hoa nho nhỏ kia có phần không kham nổi.

Nó lảo đảo xoay một vòng tại chỗ, chao đảo lung lay, thậm chí còn như muốn chìm xuống.

7361 sốt ruột không thôi: "Đèn hoa......"

Cậu từng nghe nói, đèn hoa nếu trôi càng xa thì nguyện vọng mới có thể thành sự thật. Nhưng đèn của cậu còn chưa rời khỏi bờ đã muốn chìm rồi...

"Bùi Nhuận......" 7361 không nhịn được gọi tên y, trong giọng nói còn mang theo vài phần ủy khuất, "Có phải nguyện vọng của ta quá nhiều hay không?"

"Sẽ không."

Bùi Nhuận ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, cũng đặt chiếc đèn hoa của mình lên mặt nước.

Gió nhẹ lướt qua mặt hồ vài lượt, ngọn đèn của Bùi Nhuận liền vững vàng trôi về phía đèn của 7361.

Rất nhanh, nó chạm nhẹ vào ngọn đèn đang xoay vòng của 7361, va chạm khẽ khàng, đẩy chiếc đèn ấy ra khỏi vòng xoáy nhỏ.

Hai ngọn đèn hoa sát lại bên nhau, chầm chậm trôi ra giữa hồ, dần dần hội tụ cùng những ngọn đèn khác, trôi dạt về phía xa xăm chẳng rõ tên.

Tâm tình đang khẩn trương của 7361 lúc này mới buông lỏng.

Cậu không nhịn được mà vui vẻ, quay đầu ôm lấy Bùi Nhuận, vui vẻ nói: "Bùi Nhuận, nó trôi xa rồi, trôi xa thật rồi! Ta không nhìn thấy nữa kìa!"
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 113: Kết cục



Rằm tháng Giêng đã qua, coi như mấy việc lớn đầu năm cũng gần như hoàn tất cả rồi.

Trong huyện, các tửu lâu cửa tiệm lục tục khai trương, mở cửa đón khách. Trong thôn, bá tánh cũng nhân khoảng thời gian này mà tìm chút việc, mong kiếm được dăm ba đồng phụ giúp gia đình.

Học dươndg ở thôn Vương Gia cũng đã mở lại.

Điều này đồng nghĩa với việc, ban ngày phần lớn thời gian, Bùi Nhuận đều phải ở bên ấy.

Vì vậy, 7361 lại bắt đầu dậy sớm đưa Bùi Nhuận đến trường, sau đó mới về lo liệu ruộng vườn, giữa trưa lại đến đón Bùi Nhuận, ngốc nghếch đợi tới chạng vạng rồi hai người cùng nhau trở về, ngày qua ngày như thế.

Tuy ngày tháng có vẻ lặp đi lặp lại, nhưng cậu một chút cũng chẳng cảm thấy nhàm chán.

Chỉ riêng việc mỗi ngày nghiên cứu hôm nay ăn gì, cũng đủ để cậu cùng Bùi Nhuận lẩm nhẩm lầm nhầm bàn bạc nửa buổi.

Đến khi học đường nghỉ, hai người lại tất bật đánh xe vào huyện một chuyến.

Lần đầu tiên vào huyện trong năm mới, 7361 còn cố ý lôi kéo Bùi Nhuận đi tìm Cao Trì.

Không vì gì khác, cậu vẫn còn canh cánh chuyện tên Phan gì đó, rốt cuộc là Cao Trì có đánh được tí nào hay không.

Nếu Cao Trì không làm, cậu tất nhiên sẽ phải tự mình ra mặt.

Cao Trì nhún vai, tỏ vẻ bất lực: hắn chỉ là một tiểu bộ đầu be bé, sao dám đắc tội với đại nhân vật nơi phủ thành, hôm ấy đã thả ngay tên họ Phan rồi.

Chưa kịp để 7361 mở lời, Cao Trì đã nói thêm một câu: "Tiếc thay, vị Phan đại công tử kia số không tốt, đêm ấy trên đường về bị người chặn đường cướp sạch."

"Cướp?" Cốt truyện quanh co thế này khiến 7361 trừng lớn hai mắt.

"Ừ, bị cướp." Cao Trì làm ra vẻ thở dài than, "Tết Thượng Nguyên náo nhiệt như thế, tất nhiên có lũ côn đồ muốn nhân cơ hội làm bậy. Phan đại công tử kia phô trương lòe loẹt, bị người theo dõi cũng chẳng có gì lạ."

Nói rồi, Cao Trì còn khoa trương mà "Chậc chậc" hai tiếng: "Ta nghe nói, tên đó bị cướp đến nỗi chỉ còn mỗi cái q**n l*t, trên người thì bị đánh đến chẳng còn chỗ nào lành lặn, suýt nữa thì đông chết ngay đầu đường... Thảm lắm..."

7361:!

7361 lập tức hưng phấn truy hỏi: "Là du hiệp phải không?!"

Cướp kẻ giàu giúp người nghèo, trừng trị ác nhân, chẳng phải chính là du hiệp thì là gì?

Cao Trì cùng Bùi Nhuận đưa mắt nhìn nhau, thấy đối phương chỉ cười mà không đáp, ngược lại chậm rãi nhấp trà. Hắn khẽ cụp mắt, lúc này mới trả lời
7361.

"Có phải du hiệp hay không thì ta không dám chắc, nhưng hẳn là một vị anh hùng hào kiệt." Nói đến cuối câu, giọng của Cao Trì lại tựa như đang khen chính mình.

7361 vô cùng thích cái kết cục như vậy.

Tuy không phải do chính tay cậu ra tay, nhưng kẻ bắt nạt Bùi Nhuận mà kết cục thảm như thế, trong lòng cậu cũng thấy sảng khoái.

Huống hồ cậu còn nghe Cao Trì kể rằng, tên Phan Chính kia nằm bẹp ba ngày dưỡng bệnh, đợi thân thể khá hơn chút đã cuống cuồng chạy một mạch về phủ thành.

Kẻ chướng mắt rốt cuộc cũng đi rồi, tâm tình 7361 nhẹ nhõm vui vẻ.

Từ biệt Cao Trì, 7361 liền kéo Bùi Nhuận dạo khắp huyện thành.

Chọn mua vài món đồ gia dụng còn thiếu trong nhà, lại ghé qua vài cửa tiệm trong huyện mua ít món ăn ngon, cuối cùng còn nhất định phải tới tiệm tạp hóa, xem thử có loại hạt giống nào mới lạ chưa từng thấy hay không.

Không câu nệ là giống gì, chỉ cần cậu chưa từng thấy qua, đều sẽ mua về trồng thử một loại.

Hai ngày trước, cậu còn nhờ Vương Đại Giang trong thôn làm cho mấy cái bàn gỗ, giá gỗ, đem toàn bộ hạt giống mua về phân loại trồng lên.

Những chiếc bàn gỗ sắp lớp ba tầng, phân chia từng loại hạt giống, được đặt ở căn phòng trống cạnh nơi 7361 ở ban đầu.

Để dễ nhận dạng mấy loại hạt giống đó, Bùi Nhuận còn giúp viết từng tấm thẻ gỗ, mỗi chiếc bàn đều treo một mảnh, để lần sau 7361 chăm sóc thì chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay.

Đợi đến khi những thứ kia bắt đầu nảy mầm xanh mướt, Lâm quản gia lại ghé đến lần nữa.

7361 đã lâu không gặp lại Lâm quản gia, lần trước trông thấy cũng đã là mấy tháng về trước.

Lâm quản gia thấy 7361, vẫn là bộ dạng tươi cười như thường, trước tiên nói một câu chúc mừng năm mới, sau đó mới tỏ rõ ý đến lần này.

Lần này Lâm quản gia đến, vẫn là vì cà chua.

Mà số cà chua ấy, vẫn là chuyển đến phủ thành.

Thực ra trước kia 7361 cũng từng cung ứng cho Lâm quản gia không ít cà chua, chỉ là sản lượng có hạn, lại còn phải san sẻ một phần cho Bách Duyệt Hiên, nên phần đưa cho Lâm quản gia cũng chỉ có mấy trăm quả là cùng.

Vận chuyển đường xa đến phủ thành, tất nhiên sẽ hao hụt ít nhiều, đến tay Lâm cô nãi nãi thì số lượng cũng chẳng còn bao nhiêu.

"Cô nãi nãi cùng mấy vị phu nhân thân thiết đều rất thích thứ này, lần nào mang tới cũng chẳng đủ chia, bởi thế còn giận dỗi vài lần."

Lâm quản gia nhớ lại lời truyền tin, lại tiếp lời: "Ta biết tiểu ca khó xử, vào đông mà vẫn có được mớ rau trái như vậy đã là hiếm quý, chỉ là bên phủ thành liên tục thúc giục, ta cũng đành mặt dày đến xin tiểu ca ngươi bớt cho một ít vậy."

Lâm quản gia đương nhiên hiểu, mớ cà chua này còn phải để dành cho Bách Duyệt Hiên, hôm nay đến cầu xin, chính là nhắm vào phần 7361 định đưa bên ấy.

Chỉ là, hiện tại 7361 cũng không còn là kẻ ngây ngô, chẳng hiểu biến báo như thuở trước.

Huống hồ, không nói đến chuyện Lâm quản gia vốn ra tay rộng rãi, chỉ riêng việc lúc trước ông là người đầu tiên mua đồ ăn của cậu, giúp cậu có được phần thu nhập ổn định đầu tiên, thì cậu cũng nhất định phải vì Lâm quản gia mà nghĩ cách.

Đám rau của trái mùa kia, đều được trồng ở hậu viện, như vậy sẽ không bị người trong thôn dòm ngó.

Bùi Nhuận cũng từng cho cậu hai mẫu ruộng, tuy rằng hơi xa, nhưng dù sao cũng không nằm ngay trước mắt người trong thôn.

Nhưng cũng vì vậy, vào đông, nếu 7361 đem rau trái mùa tươi non kia trồng ở hai mẫu đất ấy, chỉ cần qua một đêm, đã bị trộm sạch không còn một cọng.

Tất nhiên, chuyện này đều là do Bùi Nhuận từ sớm đã nhắc nhở cậu.

Thế nên, hiện tại tinh thần lực của 7361 tuy rằng vẫn còn, nhưng phần có thể dùng để gieo trồng thật sự chẳng còn bao nhiêu.

Dù sau này có thêm phần đất của nhà Hòe Hoa, thì số lượng thu được cũng không nhiều.

Ban đầu 7361 chỉ dựa vào phân chia lợi nhuận từ Bách Duyệt Hiên là đã có thể kiếm được không ít, bản thân lại chẳng có chỗ nào cần tiêu tiền gấp, nên cũng chưa từng nghĩ đến việc mở rộng thêm diện tích gieo trồng.

Phần lớn thời gian, cậu vẫn thích nghiên cứu rau củ, hoặc là gieo thử mấy loại hạt giống hiếm lạ cổ quái mua từ tiệm tạp hóa.

Thấy 7361 mãi không mở miệng, Lâm quản gia lại dò hỏi: "Tiểu ca là có chỗ nào khó xử không tiện nói? Nếu có, cứ việc nói ra, nói không chừng ta có thể giúp được đôi phần... Là thiếu hạt giống? Không đủ ruộng đất? Hay là thiếu người làm?"

Những việc cơ bản như thế, chẳng ngoài ba thứ ấy.

Chỉ cần 7361 mở lời, Lâm quản gia đều có cách giải quyết.

7361 lại đang nghĩ tới một chuyện khác.

Chính là: liệu cậu có nên đem mớ cây non cà chua do mình tự ươm trồng kia, bán sẵn cho Lâm quản gia hay không? Dù là vào bất kỳ mùa nào, chỉ cần có cây tốt, ắt sẽ có thu.

Hiện tại, cậu vừa vặn có một mẻ cây non cà chua mới ươm thành công.

Đám này vốn là định để lại cho nhà Hòe Hoa.

Nhà Hòe Hoa trồng cà chua đúng ba tháng, nhưng đến mấy đợt cuối năm trước thì chẳng kết nổi quả nào.

Việc này kỳ thực không thể hoàn toàn đổ lỗi cho mùa đông.

Bởi bản thân cà chua vốn chỉ sinh trưởng trong một quý, huống chi lại không có tinh thần lực của 7361 phụ trợ.

Việc ươm giống lần này đúng vào thời điểm then chốt, cậu còn đặc biệt tìm đến nhà Hòe Hoa, mong lấy thêm chút cà chua.

Cậu đã tự mình gây giống, muốn thử xem nếu không dùng tinh thần lực của bản thân, liệu hạt cà chua ấy có thể sinh trưởng, kết quả được như mong đợi hay không.

Thế nhưng, sự thật không như ý muốn, những hạt giống kia cuối cùng tuy có nảy mầm, nhưng mười phần thì mất đến chín.

Nói cách khác, về sau nếu nhà Hòe Hoa còn muốn trồng rau trái mùa, thì chỉ có thể dựa vào hạt giống bên phía cậu.

Sự tình thế này, sao có thể thành công trong một lần.

Mấy hôm trước, cậu mới vừa ươm được ít cây non cà chua tốt, tính toán để đó hai ngày nữa sẽ đem sang cho nhà Hòe Hoa.

Nào ngờ lại gặp Lâm quản gia tới cửa, khiến cậu chợt nảy ra ý nghĩ——

Hiện tại trong tay cậu không còn bao nhiêu cà chua nữa, vậy vì sao không trực tiếp đem chỗ cây non này bán cho nhà họ Lâm?
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 114: Thành ý



Lâm phủ đối đãi với cậu không tệ.

Lâm quản gia thì không cần phải nói, ra tay hào phóng, chưa từng làm khó dễ, biết cậu thích ăn ngon, mỗi dịp lễ Tết, đều sai người đưa tới một phần đồ ăn.

Lại nói đến Lâm cô nãi nãi.

Cậu nhớ đến vị phụ nhân dung mạo đoan trang, ôn nhu ấy. Tuy hai người chỉ gặp nhau một lần, nhưng bà đối với cậu cũng không tệ. Chỗ cà chua này, cũng là do Lâm cô nãi nãi đưa cho cậu.

Nghĩ như vậy, một chút cây non kia, hình như cũng chẳng đáng là gì.

Cậu liền đem những lời này kể lại cho Lâm quản gia nghe.

Lâm quản gia ngẩn người, thật không ngờ cậu lại không giấu nhiều như vậy.

Có lẽ cậu không biết, số cà chua kia quý giá đến mức nào.

Ông nghe người dân ở khu cư xá bên truyền tin trở về nói, mấy vị tiểu thư phu nhân từng ăn qua số cà chua ấy, ai nấy đều bảo làn da trắng nõn, mịn màng ẩm mượt, hiệu quả còn hơn cả loại phấn trân châu thượng hạng.

Nữ nhân yêu cái đẹp, lại còn liên quan đến thể diện, mấy vị tiểu thư phu nhân đó nào phải kẻ thiếu tiền, đều tranh nhau đến phát cuồng.

Chỉ là với Lâm cô nãi nãi, họ nói nếu còn loại cà chua ấy, bất kể bao nhiêu bạc, đều muốn mua.

Nếu để người ngoài nghe được lời này, có lẽ sẽ cho là nói quá. Dù sao cũng chỉ là ăn cà chua thôi, đâu phải thần đan diệu dược gì, sao lại có công hiệu như thế.

Nhưng Lâm quản gia thì tin.

Lâm gia cũng đã đặt mua rau của cậu suốt nửa năm nay, những món đồ thường ngày đó vốn chỉ dùng để cung cấp cho phủ đệ của chủ nhân.

Nửa năm qua, thân thể của Lâm lão gia và Lâm phu nhân đều chuyển biến tốt rõ rệt. Những năm trước, mỗi lần thời tiết đổi mùa là Lâm lão gia lại phát bệnh, năm nay đến chút cảm nhẹ cũng không có.

Còn nói đến số cà chua ấy, trong phủ hiện vẫn còn, tuy không ăn nhiều lắm, nhưng sắc mặt của Lâm phu nhân đúng là đã thay đổi thấy rõ.

Lâm quản gia dĩ nhiên tin lời kẻ truyền tin kia nói.

Tuy ông không rõ cậu làm cách nào, nhưng chỉ riêng việc có thể đưa ra được những loại rau quý giá như vậy, đã đủ khiến người ta kinh ngạc, huống hồ những món ấy lại còn mang theo hiệu quả dưỡng sinh.

Loại rau như thế, đừng nói hiện giờ ông bỏ ra giá gấp mười lần thị trường để mua, nếu để người khác biết được diệu dụng trong đó, dẫu là gấp trăm lần cũng sẽ có người tranh nhau mua cho bằng được.

Sở dĩ đến giờ vẫn chưa có ai tranh giành, cũng là vì cậu không tham nhiều.

Chỉ cung ứng cho Bách Duyệt Hiên cùng Lâm phủ bọn họ mà thôi.

Lâm phủ tự nhiên sẽ không đi rêu rao ra ngoài, còn Bách Duyệt Hiên thì lại càng mong có thể giấu chết luôn nguồn nhập hàng.

Trước đây Phượng Tiên Lâu đã mượn cớ bóng gió, công khai lẫn âm thầm mà dò hỏi Lâm quản gia suốt nửa ngày, cuối cùng đều bị ông qua loa cho qua.

Bằng không, cửa nhà cậu sớm đã bị người ta giẫm nát.

Việc này kỳ thực Lâm quản gia cũng có chút chột dạ.

Nhưng hôm nay cậu lại chủ động nói muốn bán giống cà chua kia cho ông, làm sao ông có thể không động lòng cho được?

Kỳ thật, khi giống cà chua của cậu vừa mới được phía phủ thành kia yêu thích, Lâm gia cũng từng thử trồng loại cà chua đó, thậm chí còn dựng nhà lều sưởi ấm, chỉ tiếc kết quả chẳng như mong muốn.

Nếu nay có thể mua giống từ chỗ cậu, muốn trồng cho tốt thì ắt phải hỏi cậu bí quyết gieo trồng.

Mà như vậy thì còn khác gì đoạt bát cơm người ta đâu?

"Chuyện này..." Lâm quản gia xưa nay nhanh trí, vậy mà nhất thời lại nghẹn lời.

"Không được sao?" 7361 suy nghĩ một lát, rồi bổ sung, "Còn có thể trồng sống, ông gieo giống Hòe Hoa, cũng là loại bình thường sẽ kết quả... Chỉ là cùng lắm thu được hai ba đợt, về sau thì không ra nữa."

Lâm quản gia thở dài: "Ngươi thật là đứa nhỏ ngốc, ngươi đem hết thảy đều nói cho ta, sau này ngươi còn biết kiếm tiền thế nào?"

7361 khó hiểu, đáp: "Ta đương nhiên là bán rau để kiếm tiền rồi."

Huống hồ, cậu còn có phần chia từ Bách Duyệt Hiên nữa.

Lâm quản gia: "......"

"Ngươi nếu gặp phải kẻ lòng dạ đen tối, moi được cách của ngươi, liền xoay người đi bán cho người khác, trồng được ra, giành hết sinh ý của ngươi, vậy ngươi sau này sống thế nào?"

7361 lắc đầu: "Không sao, giành không nổi đâu."

Người khác vốn không có tinh thần lực, những hạt giống hay cây non mà cậu đưa ra bây giờ, cũng chỉ có thể trồng được một vụ mà thôi.

Cuối cùng vẫn sẽ phải quay lại tìm cậu.

Việc nghiên cứu hạt giống sẽ kéo dài qua mấy thế hệ, nhưng ít nhất hiện tại, vẫn là không được.

Chỉ là mấy điều ấy, cậu cũng không tiện nói rõ với Lâm quản gia.

"Nếu ông không muốn giống, chỉ muốn cà chua thôi, thì phải đợi một chút, có lẽ ít nhất cũng phải nửa tháng."

Nửa tháng đúng là hơi lâu, mà không cần 7361 nói, Lâm quản gia cũng đoán được, dù có đợi được thì số lượng cũng chẳng nhiều.

"Như vậy đi." Lâm quản gia nói, "Việc này ngươi cùng Bùi lang quân thương lượng trước, ta bên này dù có muốn mua giống, cũng phải về bẩm báo với lão gia nhà ta."

...

Trễ hơn một chút, 7361 liền đem chuyện này kể lại cho Bùi Nhuận.

Bùi Nhuận khẽ cười, chỉ nói một câu: "Lâm quản gia là người phúc hậu."

"Vậy... ta có thể bán giống cho bọn họ không?"

7361 nằm nghiêng trên giường, trên người chỉ mặc mỗi áo trong màu trắng, ngửa đầu nhìn y đang ngồi bên cạnh.

Cậu vừa mới tắm xong, trên người còn mang theo chút hơi nước thanh đạm, đôi chân chưa đi tất, cũng chẳng mang giày, buông lửng giữa không trung, đong đưa tùy ý.

Bùi Nhuận kéo tấm chăn bên cạnh phủ lên người cậu, rồi giơ tay nắm lấy cổ chân đang nghịch ngợm kia.

"A Dao làm sao lại nghĩ đến... Ừm, có hơi lạnh."

Dứt lời, y liền giữ lấy cổ chân cậu, đem đôi chân trắng nõn ấy đặt gọn trong lòng bàn tay mình, định dùng độ ấm trong tay sưởi cho cậu thêm phần ấm áp.

7361 bị y chạm tới có chút nhột, bật cười hai tiếng, sau đó nghiêng người, điều chỉnh lại tư thế đôi chân đang đặt trong tay Bùi Nhuận, lúc này mới tiếp tục đề cập đến chuyện vừa rồi.

"Ta muốn bán giống cho Lâm phủ, tại vì bọn họ muốn quá nhiều quả, chỉ dựa vào mình ta, không thể đáp ứng nổi."

7361 cũng nói luôn việc số giống kia không phải lấy từ hạt giống mà giữ lại được.

"Ta cảm thấy hiện giờ chúng ta kiếm cũng không ít rồi, rau trong ruộng cũng đủ ăn, dù Lâm quản gia muốn mang đi cho người khác kiếm lời thì cũng không phải chuyện gì lớn."

Huống hồ... người khác muốn kiếm cũng chưa chắc kiếm được, 7361 trong lòng đã có cân nhắc.

Thấy cậu mang vẻ mặt đắc ý, biểu tình như tiểu hài tử được khen, Bùi Nhuận không nhịn được bật cười.

"Nếu trong lòng A Dao đã có quyết định, vậy cứ làm theo ý mình là được... Huống hồ..."

Nói đến đây, Bùi Nhuận hơi dừng một chút.

Chờ mãi không thấy y nói tiếp, 7361 rốt cuộc cũng không nhịn được: "Huống hồ cái gì?"

Bùi Nhuận khẽ cười: "Huống hồ vi phu hiện tại chẳng làm gì ra hồn, chi tiêu hàng ngày đều phải để A Dao nhọc lòng cày cấy vất vả, đương nhiên là A Dao nói sao, thì chính là như vậy rồi."

7361: ...

Hiện tại cậu cũng dần dần hiểu được mấy lời trêu chọc của Bùi Nhuận là thế nào rồi.

Trời ơi, trước kia cậu còn tưởng Bùi Nhuận là người nghiêm chỉnh, nào ngờ càng sống chung càng thấy, y thật sự rất thích trêu ghẹo cậu.

7361 liền ngồi bật dậy, nhào thẳng vào lòng Bùi Nhuận, đè y xuống giường.

Cậu ghé sát bên ngực y, dùng ngón tay chọc chọc vào mặt Bùi Nhuận, nhớ tới mấy câu thoại kịch trước đây từng thấy qua, liền bắt chước nói theo, chỉ là nhớ không rõ lắm, vừa mở miệng đã thấy có gì đó sai sai.

"Hiện giờ huynh đang ăn cơm nhờ ta, vậy cũng nên thể hiện chút thành ý đi......"

Nói tới đây, 7361 cười "hắc hắc" hai tiếng, cau mày cố moi trong đầu xem đoạn thoại kia còn nói gì nữa.

"......Tiểu lang quân, huynh lấy gì để trả cho ta?"

"Huynh muốn ta như thế nào mới chịu buông tha?"

7361 dừng lại, vì thực sự không nhớ nổi đoạn sau.

Thấy cậu không nói nữa, mặt mày Bùi Nhuận đã sớm nhuộm đầy ý cười, y giơ tay bắt lấy ngón tay đang nghịch ngợm trên mặt mình.

Kéo nhẹ tay cậu đến bên môi, khẽ hôn một cái lên đầu ngón tay trắng nõn ấy.

Chỉ một cái hôn nhẹ, mà 7361 đã thấy ngón tay mình run lên.

"Nếu vị lang quân đây không nói tiếp, vậy... tại hạ đành tự mình lĩnh hội vậy."

Dứt lời, Bùi Nhuận xoay người một cái, liền đem 7361 áp ngược trở lại giường.

Hai người trên giường dây dưa một trận, cuối cùng lại quấn lấy nhau chui vào trong chăn.

Tấm chăn lụa đỏ rực mềm mại khẽ phồng lên, bên trong lờ mờ truyền ra tiếng động.

Ban đầu là tiếng cười trong trẻo vui vẻ của 7361, kèm theo đó là tiếng rên khe khẽ của Bùi Nhuận...

Lại qua một lúc, tiếng cười dần lắng xuống, chỉ còn lại những âm thanh khe khẽ, sột soạt vang lên trong chăn...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back