Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 115: Mất tích



Số cây non cà chua ấy cuối cùng vẫn bán cho Lâm phủ.

Lúc ấy Lâm quản gia cảm kích không thôi, không chút keo kiệt mà trả ngay một khoản tiền lớn.

Chưa đến một trăm cây con, vậy mà Lâm quản gia sảng khoái xuất ra hẳn 100 lượng ngân phiếu.

Giá này, quả thực là cao tận trời.

7361 hiện tại cũng không phải chưa từng thấy tiền, dù sao trong tráp gỗ của cậu vẫn còn để mấy ngàn lượng đó thôi.

Nhưng lúc cầm lấy tờ ngân phiếu trăm lượng này, 7361 vẫn thấy có chút không tin được.

Không nói đến phần hoa hồng của Bách Duyệt Hiên, chỉ riêng việc bán rau cho Lâm phủ thôi, mỗi lần cũng chưa tới mấy chục lượng bạc.

Giá ấy đã là rất cao rồi, dù sao thì thời buổi này, nhà dân bình thường một năm cũng chỉ kiếm được vài lượng bạc là cùng.

Vậy mà bán cây non lần này, lại được nhiều đến thế.

7361 cầm tờ ngân phiếu mà cứ như cầm than nóng tay.

Bùi Nhuận thấy vậy, bật cười nói: "Trong thành có người vì muốn có một chậu lan đẹp mà rải ra mấy trăm, mấy ngàn lượng bạc cũng không hiếm. Một trăm lượng này chẳng tính là gì cả."

"Lan hoa?" 7361 hỏi: "Ăn được không?"

Bùi Nhuận khẽ lắc đầu.

7361 thực sự rất chấn động, bỏ ra mấy trăm lượng để mua một chậu hoa không thể ăn uống, cậu thật không hiểu nổi.

Xem ra, khoảng cách để cậu trở thành một "Nhân loại chân chính", e rằng vẫn còn xa lắm.

Nhưng mà chuyện tốt như thế này, chỉ cần đến một lần là đủ rồi.

7361 cũng không tính dựa vào chuyện bán hạt giống và cây non để kiếm lời, cậu vẫn thích hơn việc tự tay gieo những hạt giống xuống đất, từng chút nhìn chúng mọc rễ đâm mầm, cuối cùng kết ra hoa quả ngọt lành.

Khoảnh khắc thu hoạch, mãi mãi là điều khiến cậu vui sướng nhất.

Sau khi đem cây non bán cho Lâm quản gia, cuộc sống lại trở về với sự yên bình như trước.

Mỗi ngày cũng chỉ có vài chuyện lặt vặt, nhiều nhất là có thêm chút việc trong ruộng đồng.

Những ngày tháng cứ lặp đi lặp lại như thế, mà phần lớn bá tánh cả đời cũng chỉ trôi qua yên ổn như vậy.

Chờ đến khi Tiểu Hắc lớn thêm một chuat, cao hơn cả đầu gối của 7361, mùa xuân cũng đã kề cận.

Băng mỏng bên bờ sông bắt đầu tan, liễu xanh đâm chồi, cỏ dại khô năm trước cũng lờ mờ trổ mầm xanh mướt.

"Chờ thêm vài ngày nữa là có thể ra bờ sông đào rau dại rồi." Hòe Hoa nói.

Hiện tại nhà Hòe Hoa nhờ có 7361 mà cuối cùng cũng vượt qua được mùa đông khắc nghiệt, tuy còn chật vật, nhưng ít nhất cũng đã có thể ăn no bụng.

Một nhà bốn người, trừ Hòe Hoa ra thì còn hai đứa nhỏ cần nuôi, mà lúc vừa tách ra khỏi nhà họ Triệu thì gần như chẳng có gì, càng đừng nói đến ruộng tốt để trồng trọt.

Trong nhà thứ gì cũng thiếu, cái gì cũng cần tiền.

Tuy có trồng chút rau trong vườn, nhưng đó đều là những thứ quý giá có thể bán lấy tiền, nào nỡ đem cho người trong nhà ăn.

Khi mùa xuân đến, điều đầu tiên Hòe Hoa nghĩ đến chính là dẫn hai đứa nhỏ đi đào rau dại, để thêm chút đồ tươi mới cho bữa cơm trong nhà.

7361 nghe xong cũng có chút động lòng, y nhớ lại thời gian mới đến nơi này năm ngoái, lúc ấy thỉnh thoảng lại phải ăn rau trộn từ rau dại.

"Được, đến lúc đó ngươi cứ đến tìm ta là được."

Hai người bàn bạc kỹ càng, chọn một ngày rảnh rỗi, hôm đó không cần giao rau cho Bách Duyệt Hiên, cũng chẳng có việc gì khác, thật sự là thích hợp nhất.

Đêm trước ngày hẹn, nơi xa vang lên mấy tiếng sấm rền, không khí cũng trở nên ẩm ướt, thì ra là trận mưa xuân đầu tiên trong năm nay đang kéo tới.

Lúc đó, trong tiểu viện có hàng rào tre, hai người vừa định đi nghỉ, đèn dầu trong phòng vẫn còn chưa tắt.

Vừa trải qua một hồi vận động, 7361 lộ khuôn mặt hơi ửng hồng ra khỏi ổ chăn, còn Bùi Nhuận thì vừa từ bên ngoài mang nước vào.

"Trời mưa à?"

Lúc này 7361 đã mệt đến mức gần như không mở nổi mắt, chỉ nghe tiếng nước trong chậu "Rào" một cái vang lên, trong miệng mơ màng hỏi.

"Ừ, bắt đầu lác đác vài giọt rồi."

Là giọng nam vẫn luôn dịu dàng, ôn hòa như trước.

7361 cảm giác được có một chiếc khăn lông ấm áp chạm vào mặt và cổ mình, nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi còn chưa khô.

"Ưm... Vậy ngày mai còn mưa không? Ta đã hẹn với Hòe Hoa rồi..."

"Sẽ tạnh thôi."

Đèn dầu trong phòng tắt ngúm, chăn đệm bên cạnh lún xuống, 7361 bị ôm vào một vòng tay ấm áp.

"Ngủ đi."

Một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa hửng hẳn, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa của Hòe Hoa.

"A Dao, dậy mau, chúng ta còn phải lên núi tìm nấm đây, chậm một chút là bị người khác hái sạch đó!"

Hòe Hoa cõng theo một cái sọt tre, dẫn theo Tiểu Bảo và Tiểu Thạch Đầu, vừa nói vừa sốt ruột giục.

"Nấm à?"

7361 cũng cõng sọt tre lên vai, bên trong còn để sẵn mấy chiếc bánh rau Bùi Nhuận chuẩn bị cho, nghe Hòe Hoa nói thì ngạc nhiên hỏi: "Không phải chúng ta định đi đào rau dại sao?"

Hòe Hoa đã chờ không nổi, kéo tay 7361 bước nhanh ra ngoài: "Trời mưa mà, trên núi sẽ mọc nấm! Nếu tìm được nhiều một chút thì còn có thể mang vào huyện bán lấy tiền đó!"

7361 dĩ nhiên là từng ăn nấm, nhưng chủ yếu là loại nấm khô được phơi nắng, hương vị rất ngon. Còn về nấm tươi mọc sau mưa... cậu vẫn chưa từng tự tay hái bao giờ.

7361 không nhịn được bước nhanh hai bước về phía trước: "Vậy chúng ta mau đi thôi."

Lại gọi Tiểu Hắc đang tung tăng nhảy nhót bên cạnh: "Tiểu Hắc, đi nào!"

Dưới hành lang, Bùi Nhuận dặn dò: "A Dao, trời vừa mưa xong, cẩn thận một chút đấy."

"Biết rồi mà!"

Bốn người cùng nhau nhanh chóng lên núi, quả nhiên trên núi đã có không ít thôn dân đến trước.

Không nói tới nấm có thể bán được tiền, chỉ riêng chuyện trong nhà rau khô dưa muối đã ăn đến phát ngán, ai mà chẳng muốn hái thêm ít rau dại đổi vị.

Hòe Hoa vốn lanh lợi, kéo 7361 đi tới một sườn núi ít người lui tới, vừa chỉ vừa nói: "Chúng ta tìm ở đây đi, năm ngoái ta có để lại ký hiệu, nếu may mắn chắc chắn sẽ hái được."

Nói rồi, mấy người cũng không nhiều lời, mỗi người tìm một khu đất, bắt đầu bới đám cỏ khô.

Đây là lần đầu tiên 7361 làm chuyện này, chẳng biết nơi nào có thể hái được nấm hay rau dại.

Cỏ khô trên đất bị trận mưa đêm qua làm ẩm, lúc cúi xuống bới, cậu còn nghe được cả âm thanh ẩm ướt lành lạnh.

7361 học theo dáng vẻ của Hòe Hoa, dùng cây gậy gỗ trong tay vạch đám cỏ khô ra, chỉ thấy toàn bùn đất.

Lại bới thêm chỗ khác, lần này thấy được một con sâu nhỏ đang bò.

Bên kia, Hòe Hoa theo ký hiệu tìm được vài cây nấm nhỏ, ngay cả Tiểu Bảo với Tiểu Thạch Đầu cũng có chiến lợi phẩm.

Còn chỗ 7361... tay không vẫn hoàn tay không. Nấm không thấy, ngay cả một hai cây rau dại cũng chẳng đào được bao nhiêu.

7361: ...

Tiểu Hắc bên cạnh cũng đã bới được mấy cái hố nhỏ, thấy chủ nhân dừng tay, nó cũng ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cậu một cách tò mò.

7361 thở dài, nói với nó: "Hôm nay chắc chúng ta không có nấm ăn rồi, ta tìm không ra."

Tiểu Hắc nghe chẳng hiểu, chỉ khẽ giật giật tai. Nhưng ngay sau đó, như thể đánh hơi được gì đó, nó đột nhiên bật dậy, phóng vèo đi, bóng dáng đen nhánh biến mất giữa những khóm cây phía trước.

7361 thì lại nhìn rõ thứ mà Tiểu Hắc đang đuổi theo, là một con thỏ hoang!

Nấm thì tìm không ra, nhưng thỏ hoang..... Vẫn có thể ăn được!

"Hòe Hoa, ta qua bên kia một chút!" 7361 nói một tiếng, rồi nhanh chóng chạy theo Tiểu Hắc, bóng lưng lập tức biến mất trong rừng rậm sau lưng sườn núi.

...

Bên này, Hòe Hoa hôm nay thu hoạch không ít. Những thứ không cần bỏ tiền, chỉ cần tốn chút thời gian và tinh mắt là có thể kiếm được, nàng đặc biệt hăng hái.

Mãi đến khi định quay lại gọi bạn tốt khoe chiến lợi phẩm, nàng mới phát hiện — không thấy người đâu.

"A Dao?" Hòe Hoa gọi một tiếng, ngó trái nhìn phải, rồi kéo cả hai đệ đệ đang mải mê bới cỏ lại hỏi, "Hai đứa có thấy A Dao ca ca đi đâu không?"

Hai nhóc nhìn nhau, mặt mũi mờ mịt, cùng lắc đầu.

...

7361 mất tích.

Tiểu Hắc cũng không thấy.

Hòe Hoa bắt đầu thấy bất an, vội vã vứt luôn cả giỏ nấm, vừa đi vừa gọi lớn: "A Dao! A Dao!"

Nàng chạy hết chỗ này tới chỗ kia tìm kiếm, đụng ai cũng kéo lại hỏi có gặp người bạn của mình không, nhưng câu trả lời đều là lắc đầu, không ai thấy.

Tới lúc mặt trời đã đứng bóng, sương sớm trên đất cũng đã hong khô hơn phân nửa, Hòe Hoa đã sắp khóc.

Cảm giác như thể chính tay mình đã làm lạc mất A Dao.

Hai đệ đệ thấy tỷ tỷ mồ hôi nhễ nhại, vừa gấp vừa rối, cũng nhận ra chuyện không ổn. Cả hai đứa đều bắt đầu thấp thỏm lo âu.

Tiểu Thạch Đầu, đứa bé nhất, bất an lí nhí: "A Dao ca ca có khi nào... bị sói tha đi rồi không..."

Tiểu Bảo hoảng hốt bịt miệng đệ đệ mình lại ngay: "Đừng nói linh tinh! Sói sao mà đến được gần đây chứ..."

Nhưng ánh mắt nhóc vẫn cứ len lén nhìn về phía rừng sâu, trong lòng cũng dâng lên một dự cảm chẳng lành...

Núi này có sói, nghe nói còn có cả dã thú khác, nhưng đều ẩn sâu trong tận cùng sơn cốc, hiếm khi xuất hiện bên ngoài.

Chỉ là mấy năm trước từng xảy ra một chuyện, có con sói vì tìm không được thức ăn, nửa đêm xông vào thôn, cắn chết gia súc, còn tha đi một đứa nhỏ.

Nghe đệ đệ nói vậy, Hòe Hoa chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng.

Nàng nhìn dãy núi phía sau, nơi đỉnh núi chìm khuất trong mây mù, cắn chặt răng, quay sang Tiểu Bảo dặn dò: "Đệ mang tiểu đệ xuống núi tìm Bùi tú tài, đem chuyện này nói rõ cho y... Ta sẽ tiếp tục tìm quanh đây một phen."

...

7361 tất nhiên không phải cố ý rời đi.

Cậu đuổi theo tiểu Hắc và con thỏ kia, một người một chó chạy suốt một đường, đợi đến khi tiểu Hắc hoàn toàn vồ trúng con thỏ, thì đã vô tri vô giác lạc vào núi sâu.

Tiểu Hắc lần đầu tiên bắt được con mồi, vô cùng hưng phấn, cắn chết con thỏ rồi ngậm giao cho cậu, lại cúi đầu đánh hơi mặt đất, kế đó ngẩng đầu về phía sâu trong rừng kêu lên hai tiếng...

7361 cũng lấy làm vui mừng, thấy bộ dạng tiểu Hắc như thể phát hiện được con mồi, cậu liền vận dụng một chút tinh thần lực, quả nhiên nghe được phía xa có động tĩnh truyền đến.

Cậu ném con thỏ vào sọt tre, vỗ đầu tiểu Hắc: "Tiểu Hắc, đi!"

Một người một chó lại tiếp tục cất bước, lao về phía trước.

Chờ đến khi 7361 nhận ra mình đã chạy quá xa, thì đã qua hai canh giờ.

Trong sọt tre chất hai con thỏ hoang, một con gà rừng, tuy mới qua mùa đông, cả thỏ lẫn gà đều gầy guộc, nhưng cộng lại thì cũng khá nặng tay.

7361 thấy vậy là đủ, liền gọi tiểu Hắc, chuẩn bị quay về.

Nhưng đến lần thứ ba cậu trông thấy gốc cây có tán nghiêng kia, 7361 lờ mờ cảm thấy có tin chẳng lành.

7361: Xong rồi... cậu hình như lạc đường.

Chung quanh tĩnh lặng đến mức không một tiếng động, ngay cả tiếng chim hót cũng chẳng nghe thấy, khắp nơi đều là cây cối trông na ná nhau, ngẩng đầu nhìn lên cũng chẳng phân biệt nổi tán cây nào với tán cây nào.

7361 phóng xuất tinh thần lực, muốn xem thử nơi nào có động tĩnh, nếu nghe được tiếng người thì chỉ cần đi theo hướng đó là được.

Chỉ tiếc... tinh thần lực của cậu chỉ vươn ra được chừng trăm mét, xa hơn nữa liền không nghe thấy gì.

7361 ngồi xổm dưới gốc một cây đại thụ, dùng nhánh gỗ nhỏ chọc chọc mặt đất, cùng Tiểu Hắc trừng mắt nhìn nhau.

"Tiểu Hắc ——"

Vừa mới cất tiếng gọi, Tiểu Hắc đã cảnh giác vểnh tai lên.

Nó đột nhiên chắn trước mặt cậu, thân hình rạp xuống, nhe răng hướng về phía xa, phát ra tiếng gầm uy h**p trầm thấp.

7361 lập tức đứng bật dậy, đưa mắt nhìn theo phương hướng ánh mắt của Tiểu Hắc.

Ngay khoảnh khắc trông thấy những mảng lông xám đen xen lẫn hoa văn kia, 7361 không khỏi siết chặt nhánh gỗ trong tay.

Có thứ gì đó đang tiến lại gần.
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 116: Trở về nhà



"Bên này xem rồi, không có ai, các ngươi bên kia thì sao?"

"Không có, cũng không thấy bóng dáng."

...

Sau núi thôn Vương Gia, hơn mười thiếu niên trai tráng tản ra khắp nơi tìm kiếm, từ rìa núi dò xét hết lượt cũng không thấy bóng dáng tiểu phu lang của Bùi tú tài.

Có người quay sang hỏi kẻ bên cạnh: "Còn muốn vào sâu trong nữa không?"

Người bị hỏi thoáng do dự. Thời buổi này vào núi sâu vốn không dễ, không nói tới dã thú rình rập, chỉ riêng bọn họ, những người dân bình thường một khi đi lạc, e rằng khó lòng trở ra.

Dẫu biết Tú tài lang hứa trả tiền, nhưng tiền bạc sao có thể quý bằng cái mạng của mình?

"Thôi đi, trước cứ quay về, nghe Tú tài lang xem nói sao."

Đoàn người lục tục xuống núi, Bùi Nhuận cùng lý chính đã đứng chờ sẵn nơi chân núi. Lý chính chống gậy trúc, sắc mặt nôn nóng, cứ đảo mắt khắp nơi mà trông ngóng.

Trên mặt Bùi Nhuận lại chẳng biểu lộ gì, chỉ là đã không còn nụ cười ôn hòa thường ngày, nét mặt trầm lặng, không nói một lời.

"Thế nào rồi?"

Lý chính thấy thôn dân đã trở lại đông đủ, nhìn nét mặt mọi người là biết chẳng có kết quả, liền gõ nhẹ gậy trúc: "Đều đã tìm kỹ chưa?"

Vài người dẫn đầu bèn kể lại mọi chuyện.

"... Đã xem kỹ cả rồi, không có... Nếu muốn vào sâu hơn nữa thì phải bước vào vùng núi hiểm, chúng ta không dám đi tiếp."

Lý chính cũng hiểu lý lẽ ấy, nhưng nhìn sang Bùi Nhuận lại do dự nói: "Các ngươi thử đi xem lại một lượt, lỡ đâu còn chỗ nào bỏ sót thì sao."

Lúc này Hòe Hoa từ một bên chạy tới, nghe được mấy người đối thoại, đôi mắt rưng rưng đẫm lệ, mang theo tiếng nức nở, chỉ về phía nơi nàng cùng 7361 đi lạc, nói: "Đại ca, đại thúc, chỗ kia mọi người thử tìm kỹ lại một lần, vào sâu thêm chút nữa..."

Thôn dân đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.

"Người đi gọi thợ săn, đã quay về chưa?" Bùi Nhuận vẫn im lặng từ nãy đến giờ, rốt cuộc cũng lên tiếng.

Cách thôn hai dặm, có một nhà thợ săn, hán tử kia sống nhờ núi rừng, so với người thường dĩ nhiên rành rẽ đường lối trong núi hơn.

Lý chính vội vàng gọi to mấy tiếng, sai người đi xem người được phái đi tìm thợ săn đã trở về chưa.

Đúng lúc bên kia có người chạy tới, vừa thấy là thôn dân được sai đi lúc trước.

Chỉ là người nọ quay về một mình, kéo xe bò đến, thở không ra hơi mà nói: "Nhà kia... nhà kia khóa cổng, ta hỏi hàng xóm, họ nói hắn lên núi từ hôm kia, đến giờ còn chưa thấy về."

Thợ săn lên núi, thời gian chẳng thể nói chắc, có khi hai ba ngày, có khi bảy tám ngày.

Nhưng với tình cảnh hiện giờ, ai còn có thể chờ cho được?

Lúc này sắc trời đã sẩm tối, chẳng mấy chốc nữa trời sẽ tối mịt, mà một khi màn đêm buông xuống, việc tìm người lại càng gian nan vạn phần.

Mọi người đều quay sang nhìn Bùi Nhuận, chờ y lên tiếng.

"Chư vị." Bùi Nhuận mặt không đổi sắc, trầm giọng nói, "Ta biết núi rừng hiểm trở, đêm xuống lại càng khó đi, nhưng phu lang của ta rất có thể vẫn còn ở trong đó chờ ta đến đón."

Y dừng một chút, rồi tiếp: "Lần này, nếu có vị hảo hán nào nguyện ý cùng ta vào núi, bất luận có tìm được người hay không, chỉ cần chịu đi cùng ta, mỗi người đều sẽ nhận được 5 lượng bạc."

Lời vừa dứt, đám người lập tức xôn xao như nồi nước sôi.

— 5 lượng bạc!

Phần lớn người nơi đây cả đời cũng chưa từng thấy bạc trắng tận mắt.

Giờ phút này, Tú tài công chỉ vừa mở miệng đã hứa hẹn 5 lượng bạc, lập tức khiến đám thôn dân xôn xao rục rịch.

Từng ấy tiền, chỉ cần vào núi một chuyến. Nếu người đi đông, lại lưu ký hiệu ven đường, dường như cũng chẳng có gì quá đáng sợ. Hơn nữa Tú tài công còn nói rõ, bất luận có tìm được người hay không, chỉ cần đi thì đều được lĩnh năm lượng bạc.

Tiền tài lay động lòng người.

Chẳng bao lâu sau, liền có người đầu tiên đứng dậy, giơ tay nói lớn: "Ta... ta đi!"

Bùi Nhuận nhìn người ấy, gật đầu nói: "Làm phiền."

Có người đi đầu, lập tức kéo theo người thứ hai, rồi người thứ ba. Rất nhanh, hơn phân nửa người có mặt đều lần lượt đứng lên, tỏ ý nguyện đi cùng y vào núi sâu.

Lý chính nóng ruột, muốn ngăn lại mà không dám, cuối cùng chỉ đành quay sang dặn dò: "Chuẩn bị thêm nhiều đuốc, mang theo vài cái rìu, dao gì đó, đừng có tay không mà đi."

...

Lại nói 7361, lúc này cậu cũng đang trên đường ra khỏi núi.

Tuy nhiên, không phải chỉ có mình cậu, mà phía trước còn có một hán tử thân hình cao lớn.

Người này cũng coi như quen sơ , năm ngoái từng gặp một lần tại chợ, chính là hán tử bán thịt lộc.

Chỉ nhìn qua thân hình và trang phục đã biết hắn là thợ săn, giờ phút này còn vác theo một con heo rừng trưởng thành trên vai.

Không nhắc đến việc hai người gặp nhau thế nào, lúc này cậu đang cõng sọt tre nặng trĩu sau lưng, bỗng nhiên lỗ tai khẽ động, liền nói: "Ta hình như nghe thấy có động tĩnh."

Không chỉ mình cậu, ngay cả Tiểu Hắc cũng nghe ra, lập tức chạy nhanh lên trước vài bước, hướng về nơi xa sủa vang một tiếng.

"Hẳn là người nhà ngươi tới tìm rồi." Hán tử kia mở miệng.

7361 không khỏi lo lắng, cậu đã đi ra ngoài cả một ngày, Bùi Nhuận khẳng định sớm phát hiện cậu mất tích, nói không chừng còn đang sốt ruột lắm.

"Còn bao xa nữa mới ra được ngoài?"

Hán tử chỉ tay về phía trước: "Men theo lối này đi thêm mười lăm phút nữa là tới."

Dứt lời, hán tử lại chợt ngẩng đầu: "Ta trông thấy ánh đuốc, bên kia có người."

Vừa dứt câu, tiếng gọi đã vang lên, ánh lửa phía trước cũng dần hiện rõ, càng lúc càng gần. Lúc này cho dù không cần dùng đến tinh thần lực, 7361 cũng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.

Những người kia đang gọi đúng tên của cậu.

Tiểu Hắc đã sớm lao về phía ấy, 7361 cũng vội vàng sải bước, vừa chạy vừa lớn tiếng đáp lại: "Ta ở chỗ này!"

Chạy được mấy bước, cậu lại quay đầu gọi với về phía hán tử vẫn đứng nguyên một chỗ: "Ngươi không đi cùng ta sao?"

"Không được, ta cũng phải trở về, trong nhà còn có người trông đợi." Hán tử đáp, rồi lại nói thêm, "Con heo rừng này, ta để lại chỗ này giúp ngươi, lát nữa kêu người nhà ngươi tới mang đi."

"Không cần, ngươi để ta mang." 7361 quay lại, vừa định vươn tay, nhưng rồi dừng lại.

Cậu lấy hai con thỏ hoang và một con gà rừng trong sọt ra, đặt xuống trước mặt hán tử, nói: "Cho ngươi, coi như cảm ơn."

Dứt lời không đợi hán tử kịp mở miệng, cậu đã nhấc chân con heo rừng, ném gọn lên vai, thân hình nhẹ nhàng, bước chân uyển chuyển, chạy thẳng về phía trước.

Hán tử nhìn dáng vẻ cậu vác heo rừng mà như không có chút gắng sức nào, không khỏi trầm mặc chớp mắt một cái.

...

Cũng giống như thế, đám thôn dân đang tiến vào núi tìm kiếm 7361, lúc trông thấy cậu khiêng nguyên một con heo rừng chạy như bay về phía họ, đều đồng loạt im lặng một chớp mắt.

"Bùi Nhuận!" 7361 vui mừng chạy tới.

Cả ngày nay cậu chưa gặp lại Bùi Nhuận, trong lòng có phần bối rối, lập tức vứt con heo rừng xuống, định ôm lấy y.

Nhưng khi còn cách một bước, cậu chợt nhớ trên người mình dính bẩn, vội thu tay lại, cười ngượng: "Bùi Nhuận, thật xin lỗi..."

Chưa kịp dứt lời, 7361 đã rơi vào vòng ôm quen thuộc kia.

"A Dao."

Không hiểu vì sao, cậu cảm thấy giọng Bùi Nhuận có chút run, vòng tay ôm lấy cậu cũng hơi siết chặt.

"Ta còn tưởng rằng em..."

Nói đến đây, Bùi Nhuận lại không tiếp lời. 7361 ngẩng đầu, truy hỏi: "Cái gì?"

"Không có gì, em trở về là tốt rồi."

Kế đó là một phen cảm tạ và sắp xếp với đám thôn dân, chuyện này tạm không nhắc đến.

Đến khi 7361 khiêng heo lợn rừng theo Bùi Nhuận về đến nhà, đã là nửa đêm.

Về đến nơi, việc đầu tiên là rửa ráy. Lúc đang rửa mặt, 7361 kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Bùi Nhuận nghe.

Vì đuổi theo con thỏ mà lạc đường, lại chạm trán heo rừng, sau cùng gặp lại người thợ săn từng bán thịt lộc, được người nọ dẫn đường trở về.

Vài câu tóm tắt qua loa, thoạt nghe nhẹ nhàng, nhưng không thể tả hết hiểm nguy trong đó.

Đến khi nghe cậu nói mình tay không đánh chết con heo rừng kia, tay Bùi Nhuận đang cầm khăn cũng hơi khựng lại.

7361 chẳng mảy may để ý, giờ đã yên ổn về nhà, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện ăn uống, lại còn hỏi Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, thịt heo rừng ăn có ngon không? Huynh biết làm sao nấu không?"

Bùi Nhuận không đáp lời, chỉ im lặng lau khô người cho cậu, chậm rãi nói: "A Dao, muộn rồi, hôm nay nghỉ ngơi trước đi."

Nghe Bùi Nhuận nói vậy, 7361 cũng cảm thấy cả người mỏi mệt, bèn thôi không tiếp tục câu chuyện, ngoan ngoãn để Bùi Nhuận ôm lấy, cùng y lên giường.

Lại một lần nữa được nằm trên chăn đệm mềm mại, 7361 khẽ thở phào, tự nhiên chui vào lòng ngực Bùi Nhuận.

"Hôm nay, huynhcó phải sợ hãi không?" 7361 hỏi.

Cậu nhớ lại ánh mắt của Bùi Nhuận khi mới thoát khỏi cánh rừng, còn có vòng ôm run nhẹ khi y ôm lấy cậu.

Bùi Nhuận không đáp, chỉ hỏi lại: "Khi đó A Dao lạc đường, có phải cũng sợ không?"

"Có một chút."

Vòng tay ôm cậu siết chặt thêm chút nữa, 7361 nghe thấy bên tai vang lên giọng Bùi Nhuận: "Vậy lần sau A Dao có thể đừng như thế nữa được không?"

Biết mình làm sai, 7361 ngoan ngoãn nhận lỗi: "Thật xin lỗi, Bùi Nhuận, khiến huynh lo lắng rồi. Lần sau sẽ không như vậy nữa."

"Ừ."

Yên lặng trong chốc lát, 7361 cảm thấy sau gáy mình bị Bùi Nhuận nhẹ nhàng vu.ốt ve.

"Ta hôm nay thật sự sợ hãi." Bên tai truyền đến tiếng y, giọng nói có phần trầm thấp.

"Thật xin lỗi." 7361 lại lên tiếng nhận lỗi, rồi dịu giọng an ủi, "Kỳ thật, dù ta không gặp được thợ săn kia, ta cũng sẽ tìm được đường về. Có thể sẽ mất thêm chút thời gian, nhưng ta sức lực lớn, trong núi dã thú cũng chẳng làm gì được ta, huynh không cần quá lo."

Bùi Nhuận "Ừ" một tiếng.

Lại một hồi trầm mặc thật lâu.

Bùi Nhuận bỗng hỏi một câu có phần kỳ lạ: "A Dao, nhà của em... ở nơi nào?"

"Em... Em có từng nghĩ đến chuyện trở về không?"
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 117: An tâm



Lời ấy vừa hỏi xong, người trong lòng ngực nửa ngày chẳng có động tĩnh.

Bùi Nhuận cúi đầu nhìn, cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên khi thấy tiểu phu lang của mình đang say ngủ yên lành.

Y nhìn một lúc, bất đắc dĩ cong môi cười nhẹ.

"Thôi vậy." Y lại ôm người vào lòng, thấp giọng thì thầm, "Em ở bên ta là được rồi."

......

Sáng sớm, Hòe Hoa lại ghé sang một chuyến.

Dĩ nhiên, nếu không phải nương Hòe Hoa nói tối qua nàng dằn vặt mãi mới ngủ, nên dậy muộn một chút, e là Hòe Hoa đã chẳng đợi nổi trời sáng mà chạy tới rồi.

Lúc ấy 7361 đang ở hậu viện xử lý con heo rừng kia, Hòe Hoa vừa trông thấy, mặc kệ dơ bẩn, lập tức nhào tới ôm chầm lấy cậu, trong miệng không ngừng lải nhải: "Ngươi làm ta sợ muốn chết! Suýt nữa thì dọa ta chết rồi!"

7361 tự biết mình có lỗi, nhưng cậu vốn chẳng giỏi dỗ người, chỉ đành vụng về xin lỗi: "Thật xin lỗi, là ta không đúng, sau này sẽ không thế nữa."

Hòe Hoa tất nhiên cũng không thực lòng trách móc bạn tốt, nàng khóc một lúc, sau lại thấy 7361 quả thực không sao, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại.

Hòe Hoa đã đến, 7361 cũng đành tạm gác việc xử lý heo rừng, rửa tay rồi cùng nàng ngồi xuống nói chuyện.

Trước tiên cậu kể sơ lược lại chuyện xảy ra hôm qua, sau đó nghe Hòe Hoa hỏi: "Tú tài công có giận ngươi không?"

"Không có."

"Thật sự không có?"

Hòe Hoa rõ ràng chẳng tin, nàng nhớ lại bộ dáng Bùi Nhuận ngày hôm qua, trong lòng vẫn còn thấp thỏm: "Ngươi không thấy được đâu, hôm qua lúc biết ngươi vào núi rồi tìm không thấy, sắc mặt Tú tài công..."

Vốn dĩ nàng đã sợ Bùi Nhuận, giờ nhớ lại cảnh y đột nhiên sa sầm nét mặt hôm ấy, không khỏi rùng mình một cái: "Dọa chết người ta rồi..."

7361 cũng chợt nhớ lại tình hình hôm qua, nghe Hòe Hoa nói vậy, trong lòng không khỏi có chút dao động.

Lẽ nào, Bùi Nhuận thật sự đang giận?

Cẩn thận nghĩ lại, hôm nay Bùi Nhuận cũng không bảo cậu đưa đi học đường.

7361 không khỏi khẩn trương, chờ Hòe Hoa vừa rời đi, cậu liền tâm niệm bồn chồn, đến cả thịt heo rừng cũng không buồn lo, lập tức chạy tới học đường, ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp dùng.

Lúc đến nơi, Bùi Nhuận vừa tan học, thấy 7361 thở hồng hộc chạy đến, trên trán đã rịn một tầng mồ hôi mỏng.

Y vội vàng bước tới đón: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao gấp gáp thế?"

7361 liền nắm lấy tay Bùi Nhuận, nghiêm túc hỏi: "Bùi Nhuận, huynh có phải đang giận ta không?"

Không đợi Bùi Nhuận đáp, cậu đã đem hết lời Hòe Hoa nói kể lại một lượt, cuối cùng còn hỏi thêm: "Sáng nay huynh dậy cũng không để ta đưa đi, có phải vì đang giận ta không?"

Bùi Nhuận nét mặt dịu hẳn: "Không có."

"Vậy vì sao không cho ta đưa huynh đi?"

"Em hôm qua bị kinh hách, lúc ngủ lại ngủ muộn như vậy, ta nào nhẫn tâm để em đưa đi." Bùi Nhuận chậm rãi giải thích.

7361 hơi nghiêng đầu, cảm thấy hình như cũng có lý, nhưng cậu vẫn phải xác nhận một lần nữa: "Huynh thật sự không giận ta chứ? Nếu huynh có giận, nhất định phải nói cho ta biết... Với lại, lần sau ta sẽ không thế nữa."

"Ta sẽ không giận A Dao." Bùi Nhuận nhẹ giọng đáp, rồi ôn hòa nói tiếp, "Chỉ cần A Dao còn ở bên cạnh ta một ngày, ta sẽ không giận em."

"Ta đương nhiên là muốn ở bên huynh." Được y cam đoan, 7361 vô cùng vui vẻ, "Huynh không giận là tốt rồi."

Bùi Nhuận cũng bật cười.

Chuyện này, với 7361 mà nói, coi như đã qua.

Nếu Bùi Nhuận không giận, thì cậu bắt đầu nghĩ đến chuyện ăn uống.

Vừa khéo Bùi Nhuận bên này cũng vừa xong việc, hai người liền nắm tay nhau cùng trở về nhà.

Con heo rừng mà 7361 đánh chết hôm đó là một con heo rừng trưởng thành, xử lý xong cũng được hơn trăm cân thịt.

Một đống thịt heo như vậy, chỉ hai người bọn họ ăn thì thật chẳng thể hết.

Huống chi tiết trời mỗi ngày một oi bức, giữ lâu cũng không được, muốn làm thịt khô thì thời tiết này cũng không hợp.

Thế thì chi bằng chia ra một phần, đem tặng cho những người quen biết.

Nhà Hòe Hoa dĩ nhiên là phải có, nhà Vương thẩm thì cũng mang sang một miếng, còn bởi chuyện hôm qua, nhà lý chính cũng được biếu một phần.

Như vậy vẫn còn dư không ít.

"Ngày mai Trụ Tử có phải sẽ đến không? Đem tặng cho Bách Duyệt Hiên một ít đi." Bùi Nhuận nói.

7361 nghĩ cũng phải, mấy tháng nay cậu cùng Bách Duyệt Hiên hợp tác rất vui vẻ, trong khoảng thời gian đó Bách Duyệt Hiên cũng thường gửi thức ăn ngon tới, vậy nên đưa tới một ít thịt cũng là chuyện nên làm.

Sau khi sắp xếp đâu vào đấy chỗ thịt còn lại, 7361 quay sang hỏi Bùi Nhuận: "Vậy chúng ta ăn thế nào đây? Kho tàu nha?"

"Kho tàu đi."

Thịt heo rừng không giống thịt heo nhà mềm ngậy, cách làm ngon nhất vẫn là kho tàu.

Thế là bữa tối hôm nay, hai người ăn thịt kho tàu màu đỏ tươi, mềm rục, đi kèm một món rau dền trộn và một món nấm xào chay.

Rau dền và nấm dĩ nhiên là do nhà Hòe Hoa mang tới, xem như món quà đáp lễ cho miếng thịt.

Bữa cơm này khiến bụng 7361 căng tròn, rốt cuộc cũng được ăn những nguyên liệu mà ngày trước có muốn cũng không có, cậu không kiềm được mà ăn nhiều thêm vài miếng.

Đến khi ôm bụng nằm dài trên sạp, 7361 không khỏi nhớ đến chuyện xảy ra hôm qua.

"Người kia nói, trong núi thật sự có hổ sói." 7361 không nhịn được mà nghĩ ngợi, "Bùi Nhuận, huynh nói hổ với sói, liệu có ngon hơn heo rừng không?"

Bùi Nhuận liếc mắt một cái đã biết cậu lại đang nghĩ vẩn vơ chuyện gì...

Y cầm quyển sách trong tay khẽ gõ nhẹ lên trán 7361, nghiêm mặt nói: "Mặc kệ ngon hay không, em cũng không được đi nữa."

7361 sờ sờ trán bị gõ, có chút tiếc nuối: "Được rồi, ta biết rồi, sẽ không đi nữa."

Tuy rằng cậu rất tò mò, nhưng cũng không nỡ để Bùi Nhuận phải lo lắng thêm một lần nào.

Cậu không muốn lại nghe từ miệng Bùi Nhuận những lời như "Hôm qua ta thật sự rất sợ" nữa.

Nghe thấy câu ấy, tim người ta thật chẳng dễ chịu chút nào.

......

Thoắt cái đã ba tháng trôi qua, thời tiết ấm dần lên từng ngày, gần như chỉ trong mấy ngày đêm quang đãng, cây cối bên ngoài đã đâm chồi nảy lộc quá nửa.

Hôm nay khi 7361 mở cửa sổ ra, liền kinh hỉ phát hiện cây hạnh mà cậu mua về năm ngoái cũng đã nở hoa.

Cây hạnh đó sau khi cậu và Bùi Nhuận thành thân đã được cậu mang trồng lại ở bên ngoài cửa sổ.

Thỉnh thoảng 7361 sẽ truyền vào cho nó một ít tinh thần lực, nhờ vậy mà cây hạnh năm ngoái chỉ to cỡ cổ tay, giờ đã lớn bằng miệng bát.

Hoa hạnh nở từng chùm, từng chùm một, sắc hồng nhạt, trông vô cùng xinh đẹp. Gió xuân vừa thổi qua là hương hoa nhè nhẹ lan ra, ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy vui vẻ trong lòng.

7361 dựa người bên cửa sổ, ngắm đến ngẩn ngơ, trong lòng còn đang tính toán liệu thời gian tới có nên truyền thêm ít tinh thần lực hay không. Nếu mọi việc thuận lợi, đến tháng tám, tháng chín năm nay, có lẽ cậu và Bùi Nhuận có thể ăn được hạnh chín.

Đang mải nghĩ ngợi, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân khe khẽ, kế đó đôi mắt cậu liền bị hai bàn tay hơi lành lạnh che lấy.

"Nghĩ gì vậy?"

7361 không nhịn được cười khẽ, kéo hai tay kia xuống, quay đầu nhìn người sau lưng: "Nghĩ xem năm nay có thể ăn được quả hạnh không."

Bùi Nhuận nhìn cây hạnh bên ngoài cửa sổ, cũng khẽ mỉm cười: "A Dao lợi hại như thế, hẳn là có thể."

"Vậy thì chắc chắn là được rồi."

Hôm nay hai người không có việc gì làm, bèn đơn giản dọn bàn ghế ra, lại bày thêm trà nước và đồ ăn vặt, ngồi trước cửa sổ ngắm hoa.

"Ngày mai ta sẽ gọi thợ tới." Bùi Nhuận vận một thân trường bào màu trăng sáng, tùy ý khoác giáp nhẹ lên vai, tư thái phong lưu tiêu d**.

Y đưa tay rót cho 7361 một chén trà, khẽ cười nói: "Chờ hồ nước đào xong, lại trồng thêm ít sen, đến mùa hè sen nở khắp mặt hồ, cũng là cảnh đẹp nhân gian."

7361 chưa từng thấy hoa sen, dĩ nhiên cũng chẳng tưởng tượng ra được dáng vẻ nó ra sao, nhưng Bùi Nhuận đã nói là đẹp, vậy chắc chắn không sai.

Cậu không khỏi có chút chờ mong: "Vậy... có ăn được không?"

"Hoa thì không ăn được, nhưng củ sen với hạt sen thì có thể."

Nghe nói có thể ăn, 7361 lập tức hứng thú hẳn lên: "Vậy mình tranh thủ trồng đi! Trước đó huynh chẳng phải nói củ sen trồng xong khoảng một hai tháng là có thể thu hoạch sao?"

Bùi Nhuận gật đầu: "Kịp mà."

Hiện giờ thời tiết đã ấm, băng cũng tan hết, đất đai mềm ra, những việc đã lên kế hoạch từ trước đều có thể bắt tay vào làm rồi.

Sửa sang lại nhà cũ trước kia của 7361, xây thêm tường bao, đến lúc đó trồng rau thế nào cũng tùy ý cậu.

Còn phải đào hồ nước theo như bản vẽ đã thiết kế sẵn, bên hồ dựng thêm một cái đình hóng gió.

Tóm lại tính ra thì trong nhà sắp sửa bận rộn ít nhất nửa tháng.
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 118: Giống ngó sen



Bùi Nhuận tìm lại nhóm thợ từng xây nhà năm ngoái. Đôi bên đã hợp tác một lần, đều rất hài lòng, lần này cũng không cần nói quá nhiều.

Huống hồ chỉ đào một cái hồ nước, xây cái đình nhỏ hóng mát, so với việc xây nhà năm ngoái thì đơn giản hơn nhiều.

Trong nhà lại rộn ràng náo nhiệt, trước cửa sau nhà đều có bóng dáng người tới lui.

Năm ngoái lúc xây nhà, 7361 vẫn chưa thành thân với Bùi Nhuận, ban ngày lại ngại không tiện qua thăm, cho nên cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng công trình thi công.

Nay hai người đã thành thân, chỗ này lại là nhà của cậu, dĩ nhiên phải để tâm thêm chút.

Nói là để tâm, kỳ thực cũng chẳng cần cậu phải tự tay làm gì, mọi việc Bùi Nhuận đều sắp xếp chu toàn, sớm đã bàn kỹ với người phụ trách công trình từng điều một.

7361 mỗi ngày chỉ cần sắn tay áo lên đi dạo một vòng, ngó ngó tiến độ là được.

Hôm nay tường vây phía đông đã xây xong, ngày mai sẽ đổ nền cho đình hóng gió, lại qua ba ngày nữa, hồ nước cũng đã đào được hơn phân nửa.

Có lẽ là vì Bùi Nhuận trả tiền rất hậu hĩnh, nên công nhân ai nấy cũng không tiếc sức, mỗi ngày làm việc khí thế bừng bừng.

Với cái đà này, 7361 đoán chừng chưa tới nửa tháng là có thể hoàn công.

Trong lúc ấy, hai người còn cùng nhau vào huyện, tìm người đặt trước giống ngó sen.

Hiện giờ giống ngó sen là thứ quý hiếm, không phải cứ muốn mua là có, phải đặc biệt đặt trước, rồi nhờ người đến tận phủ thành mang về.

Sau khi giao tiền đặt cọc, hỏi kỹ thời gian, tính toán lúc giống ngó sen được chuyển tới, thì hồ nước bên này cũng vừa hay làm xong. Đến lúc đó còn phải nhờ người chuyên môn đến tận nơi giúp trồng.

Thời gian nói nhanh cũng thật sự rất nhanh, chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.

Hồ nước đào xong, giống ngó sen cũng đưa đến, vừa hay hôm nay Bùi Nhuận không phải đi dạy.

Người đưa ngó sen là hai vị lão nông, họ xắn ống quần xuống hồ, cẩn thận trồng từng gốc ngó sen xuống nước.

Cái hồ này vừa mới được bơm nước vào hai hôm trước, ven hồ còn bày thêm mấy khối đá núi xếp lộn xộn không theo quy tắc.

Tuy không thể sánh với hồ sen của nhà phú quý được chăm chút trang nhã, nhưng cũng có một nét thú vị mộc mạc rất riêng.

Trong lúc trồng sen, một lão nông còn nói: "Chờ mấy tháng nữa đến mùa hè, ngó sen mọc ra lá sen, chắc chắn sẽ rất đẹp."

7361 không hình dung được cảnh đó sẽ như thế nào, nhưng thấy cả Bùi Nhuận lẫn người kia đều nói đẹp, cậu cũng không khỏi có chút chờ mong.

Ngó sen đã trồng, tường vây và đình hóng gió cũng đều hoàn tất.

Chỉ còn chờ thêm mấy tháng, lá sen mọc lên, rồi hoa sen sẽ nở.

Vì vậy, 7361 còn vụng trộm truyền tinh thần lực mấy lần, nhưng ngó sen sống dưới nước, không giống các loại rau củ trồng trên đất, nên tinh thần lực của cậu cũng không dễ phát huy tác dụng.

Mỗi ngày thấy 7361 cứ chạy tới chạy lui quanh hồ nước, nhìn chằm chằm vào mấy gốc ngó sen kia với vẻ lo lắng, cuối cùng cũng thấy được mấy chồi lá nhỏ nhú lên, nhưng so với cảnh hồ phủ đầy lá sen thì vẫn còn kém xa.

7361 không khỏi có chút thất vọng, nhưng Bùi Nhuận lại mỉm cười an ủi: "Đợi chúng ta từ phủ thành trở về, là có thể thấy lá sen rồi."

Phải rồi, trước đó hai người đã bàn bạc sẽ cùng nhau đi phủ thành. Bây giờ đã là cuối tháng 4, thời tiết không quá nóng cũng không quá lạnh, rất thích hợp để ra ngoài.

Vừa nhắc tới chuyện này, sự chú ý của 7361 liền bị dời sang một nơi khác.

Đi phủ thành nha!

7361 tới nơi này đã lâu như vậy, mà vẫn chưa từng đi đâu xa khỏi nhà.

Bùi Nhuận nói với cậu, chuyến này đi phủ thành sẽ ở lại chừng nửa tháng, có thể dẫn cậu đi chơi một chuyến cho thoải mái.

Ngày xuất phát đã được định là ba ngày sau, vì vậy rất nhiều chuyện phải nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa.

Hai người định ở phủ thành hơn nửa tháng, cộng thêm thời gian đi lại, tính ra cũng mất khoảng hai mươi ngày.

Trong khoảng thời gian đó, mọi việc trong nhà đều phải nhờ người khác trông nom giúp.

Chuyện trong nhà có thể giao cho nhà Hòe Hoa, dù sao người trong nhà họ đều trưởng thành, lại quen thân với Trụ Tử của Bách Duyệt Hiên, chỉ cần báo cho Lâm phủ một tiếng là được.

Nhưng mấy việc đó cũng không tính là chuyện lớn, huống hồ nhà Hòe Hoa cũng rất vui lòng giúp đỡ.

Về phần Tiểu Hắc, dù gì cũng là động vật ăn lương thực, không tiện giao hẳn cho Hòe Hoa, dứt khoát để Cao Trì trông giúp mấy bữa.

Còn lại chính là chuyện ở học đường của Bùi Nhuận.

Bùi Nhuận xin từ chức.

Nguyên nhân không chỉ vì chuyến đi phủ thành lần này, mà hiện tại Bùi Nhuận đã có dự tính muốn thi Hương, về sau thời gian tất sẽ càng lúc càng bận, dù lần này không từ, lần sau cũng không thể không dứt.

Lý chính tuy có tiếc nuối, nhưng lại rất dễ thông cảm, dù sao mấy năm nay Bùi Nhuận dạy học ở thôn đều là làm việc thiện, cơ hồ chưa từng thu học phí bao giờ.

Huống chi, việc thi Hương là lý do chính đáng, lý chính nào dám nhiều lời, chỉ mong ngày sau Bùi Nhuận thi đậu Cử nhân, tốt nhất có thể thuận buồm xuôi gió, đến lúc đó còn có thể kể lại ân tình một phen.

May mắn thay, Bùi Nhuận cũng không phải người vứt bỏ trách nhiệm mà đi.

Y đã thương lượng xong với một vị lão Đồng sinh ở thôn bên cạnh, đem chức phu tử trong học đường giao cho đối phương tiếp nhận.

Tóm lại, mọi việc đều đã thu xếp ổn thỏa.

Ba ngày sau, hai người mặc thường phục, gói ghém hành lý, ngồi lên xe bò, từ biệt nhóm người Hòe Hoa, khởi hành đi phủ thành.

Từ huyện Sơn Dương đến Vận Châu, nếu đi theo đường chính thì mất khoảng hai, ba ngày.

Hai người không có việc gấp, nên dọc đường cứ thong thả mà đi, gặp cảnh đẹp hay chỗ vui chơi thì dừng lại ngắm một chút, chơi một lát.

Bùi Nhuận sắp xếp thời gian cực kỳ chu đáo, hai người không phải màn trời chiếu đất, đồ đạc trong xe đều chuẩn bị chu toàn, dọc đường đi vô cùng thoải mái dễ chịu.

Cứ thế vượt qua ba bốn huyện thành, rốt cuộc đến trưa ngày thứ ba, hai người đã đặt chân đến phủ thành mà 7361 ngày đêm mong ngóng.

Vận Châu là một trong những châu phủ phồn hoa bậc nhất của Đại Thịnh triều. Nơi đây nằm gần bến cảng, thuyền buôn tấp nập ra vào, người qua kẻ lại đông đúc, ngoài thương nhân các châu, thậm chí còn có thể thấy được vài người ngoại phiên tóc đỏ mũi cao.

Chưa nói gì khác, chỉ riêng hàng dài người đứng chờ ngoài cửa thành giữa lúc trưa nắng, cũng đủ thấy nơi này náo nhiệt và sầm uất đến mức nào.

Trong lúc chờ đợi xếp hàng, 7361 ngồi phía trước xe bò, cứ liên tục nhô đầu ngó nghiêng, trông dáng vẻ như thể nôn nóng không chờ nổi.

Bởi vì Bùi Nhuận đã nói, sau khi vào thành sẽ dẫn cậu đi ăn ở Bách Vị Lâu, nơi có rất nhiều món mà cậu chưa từng được nếm thử.

Hiện tại lại đúng vào giờ cơm, bụng cậu đã đói meo từ lâu, chỉ còn trông mong sớm được vào thành, sớm được ăn những món ngon mà Bùi Nhuận đã hứa.

"A Dao." Bùi Nhuận gọi cậu, đồng thời đưa qua một miếng điểm tâm, "Ăn lót dạ chút đi, chắc phải nửa canh giờ nữa mới đến giờ cơm."

7361 nhận lấy điểm tâm, cắn một miếng, vừa nhai vừa lơ lớ hỏi: "Huynh có đói không? Có muốn ăn một chút không?"

Bùi Nhuận đưa tay nhẹ phủi mấy vụn bánh dính bên miệng cậu, cười nói: "Ta không đói, em ăn đi."

Một miếng điểm tâm ăn xong, bụng cậu cuối cùng cũng đỡ cồn cào hơn một chút.

Phía trước chỉ còn hai người nữa, rất nhanh sẽ tới lượt cậu và Bùi Nhuận.

7361 vui vẻ hỏi: "Chút nữa chúng ta đi ăn cơm trước phải không? Hay là đi tìm chỗ ở trước?"

"Ăn cơm trước, sau đó mới đến chỗ trọ."

"Ừm, vậy có cần mua gì không?"

"Chiều rồi tính tiếp."

Hai người vừa tán gẫu chuyện sắp xếp sau khi vào thành, vừa chờ đợi, chẳng mấy chốc đã đến lượt họ ghi danh ở cửa thành.

Không đợi quan binh thủ vệ mở miệng hỏi han, thì phía sau đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.

Từ đằng xa, vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn, kèm theo tiếng hô hoảng loạn liên tiếp của dân chúng đang xếp hàng.

7361 ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người cưỡi ngựa phi nhanh như gió, không màng phía trước là nơi cửa thành chật chội, cứ thế thẳng tắp lao đến.

"Tránh ra! Đừng chắn đường tiểu gia!"

Một người trong đó hô lớn, giọng mang theo vài phần ngông cuồng, vó ngựa đạp vang từng tiếng, làm bụi đất tung bay, đoàn người sợ hãi dạt sang hai bên.

Kẻ kia lập tức tỏ ra ngạo mạn, thấy có người tránh đường không kịp, liền trực tiếp vung roi ngựa quất qua.

Thủ vệ quan binh thấy vậy, chẳng những không ngăn lại, ngược lại còn lớn tiếng quát mắng hai người 7361.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau nhường đường cho quý nhân!"

Vừa dứt lời, ngựa kia đã phi thẳng tới, suýt nữa va thẳng vào xe bò của 7361 mà lướt qua.

Động tĩnh lớn như vậy khiến Đại Hoàng hoảng hốt, chân giẫm loạn, suýt chút nữa đã hất cậu khỏi xe.

May mà Bùi Nhuận mắt nhanh tay lẹ, một tay kéo chặt cậu lại, giúp cậu khỏi bị rơi xuống xe bò.

Vất vả lắm mới kéo xe dừng lại được, người cũng không hề hấn gì, thế nhưng hai kẻ cưỡi ngựa khi nãy đã sớm không còn thấy bóng dáng.
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 119: Nhà cũ



Một phen náo loạn như vậy, tâm trạng vốn đang tốt đẹp khi vừa mới đặt chân vào phủ thành cũng bị ảnh hưởng không ít.

Trong huyện vốn ít ngựa, lại chẳng ai dám phi ngựa như điên như vậy, 7361 từng thấy qua Cao Trì cưỡi ngựa, hoặc những du hiệp trong thoại bản, đều là một người một ngựa, tay cầm trường kiếm rong ruổi giang hồ.

Cho nên trong nhận thức của cậu, chuyện cưỡi ngựa phải là hào hùng vạn trượng, tự do tự tại giữa trời đất.

Nào ngờ lại có hạng người như thế, cưỡi ngựa đả thương người, nửa điểm lễ nghĩa cũng chẳng hiểu.

"Có bị thương chỗ nào không?" Bùi Nhuận hỏi.

7361 lắc đầu, rồi nhìn sang Bùi Nhuận: "Còn huynh?"

"Ta cũng không sao."

Vừa dứt lời, quan binh bên kia đã thúc giục hai người đăng ký vào thành.

7361 không kịp nghĩ nhiều, chút chuyện ấy đã sớm bị cậu ném ra sau đầu.

Đại Hoàng nhấc chân bước đi, kéo chiếc xe bò lắc lư tiến vào cổng thành. Đợi đến khi ánh sáng lần nữa chiếu rọi, âm thanh huyên náo bên tai cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

Nhìn con phố đông đúc nhộn nhịp người qua lại, 7361 há hốc miệng kinh ngạc.

"Nhiều người quá đi, Bùi Nhuận." 7361 cảm thán nói.

Nghe 7361 nói vậy, Bùi Nhuận chỉ mỉm cười, kéo cậu vào lòng để tránh bị người đi đường va phải khi cậu thò đầu ra ngoài.

Phải nói rằng, thành Vận Châu quả không hổ là một trong những châu phủ phồn hoa bậc nhất. Chỉ riêng con đường lớn dưới chân thôi, ngay cả xe bò của nhà 7361 cũng có thể đi song song tám chiếc một lượt.

Đó không phải là kiểu đường đất gập ghềnh như ở huyện Sơn Dương, mà là đường lát đá bằng phẳng, trải kín tắp.

Hai bên đường, cửa tiệm san sát, đập vào mắt toàn là những căn nhà hai, ba tầng. Càng tiến sâu vào trung tâm thành, thậm chí còn có thể thấy cả những toà nhà cao bốn, năm tầng.

Mà ở huyện Sơn Dương, tòa nhà cao nhất cũng chỉ có hai tầng, đã thế còn chỉ đếm được hai ba cái.

Xe bò ở đây cũng không phải thứ hiếm lạ gì, chỉ trong đoạn đường ngắn vừa rồi mà cậu đã thấy lướt qua vài chiếc giống nhà mình.

Người đi đường ăn mặc cũng đẹp đẽ và sang trọng hơn dân huyện Sơn Dương nhiều. Còn có không ít ca nhi trẻ tuổi và các cô nương đi cùng nhau từng nhóm, ríu rít trò chuyện.

Lại càng khỏi nói đến mấy cửa hàng muôn màu muôn vẻ, bày bán đủ thứ đồ chơi hoa mắt chóng mặt, đến mức 7361 không kịp nhìn hết.

Đúng lúc giờ cơm trưa, bên trong lẫn bên ngoài các quán ăn lớn nhỏ đều chật kín người ngồi dùng bữa. Tuy không nhìn rõ bọn họ đang ăn món gì, nhưng mùi hương ngào ngạt đã theo gió xộc thẳng vào mũi, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Bụng 7361 "ục ục" réo mấy tiếng, Bùi Nhuận bật cười, kéo cương dừng xe bò lại, sau đó xuống xe, ghé vào một quầy ven đường mua hai cái bánh nướng vị ngọt.

7361 nhận lấy chiếc bánh nướng vẫn còn nóng, lớp giấy dầu gói bên ngoài hơi phỏng tay, cậu liền xuýt xoa thổi phù phù hai hơi, cắn một miếng, đôi mắt tròn xoe vẫn không quên dán chặt vào quầy hàng bên cạnh.

"Bùi Nhuận, ta muốn ăn cái kia nữa..."

...

Nửa canh giờ sau, bên cạnh 7361 đã chất đầy các túi giấy dầu, bên trong không cái nào là không đựng đầy các món ăn khác nhau.

Miệng cậu phồng căng, khó khăn lắm mới nuốt trôi xuống, lại uống một ngụm lớn tàu hũ đá ngọt lịm, lúc này mới thoả mãn thở phào một hơi.

Bùi Nhuận bất đắc dĩ nói: "Vậy lát nữa còn ăn nổi nữa không đây?"

Ban đầu trước khi vào thành, hai người đã bàn là sẽ đến Bách Vị Lâu dùng bữa, mà bây giờ nhìn dáng vẻ này, e là đi không nổi nữa rồi.

7361 xoa cái bụng đã ăn đến no căng, muốn đi thì muốn nhưng bụng thật sự không chịu nổi nữa, gương mặt liền hiện lên chút lúng túng rối rắm.

"Không sao đâu, chúng ta có thể đi vào buổi tối." Bùi Nhuận nói, "Chiều ở nhà nghỉ ngơi thôi."

7361 nghĩ lại cũng thấy hợp lý, dù sao cậu với Bùi Nhuận cũng sẽ ở lại đây nửa tháng, chẳng vội trong một chốc một lát, hơn nữa, hiện tại cậu cũng rất muốn xem thử phủ đệ nhà Bùi Nhuận ở thành phủ trông như thế nào.

Cậu lập tức cười gật đầu: "Vậy giờ ta mau mau về nhà đi, ta có hơi mong chờ rồi."



Nhà Bùi Nhuận nằm ở phía nam thành phủ. Khu nhà này không giống khu trung tâm thành thị với những tòa nhà cao lớn, nhưng từ bên ngoài nhìn vào, tường trắng mái ngói đen, trông rất sạch sẽ và chỉnh tề.

Vì đúng vào giờ cơm nên trong ngõ nhỏ chẳng có mấy ai qua lại, chỉ thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng người khe khẽ vọng ra từ những ngôi nhà có cửa hé mở.

Bùi Nhuận đánh xe dừng lại trước một cánh cổng lớn treo ổ khóa sắt.

Không biết có phải đã lâu không có ai ở hay không, mà trên ổ khóa phủ đầy những vết gỉ sét loang lổ.

7361 vui vẻ nhảy xuống xe, hỏi: "Chính là chỗ này sao?" Vừa hỏi vừa tò mò quan sát bên ngoài ngôi nhà.

Trên vách tường, những kẽ nứt mọc lên vài khóm cỏ dại. Ngẩng đầu nhìn lên, từ bên trong viện có thể thấy một nhánh đào hoa nở rộ vươn ra ngoài bức tường bao.

7361 thấy đẹp, cảm thấy cây đào này cũng chẳng khác mấy với cây hạnh trong sân nhà cậu, đều rực rỡ như nhau.

Bên kia, Bùi Nhuận khẽ "Ừ" một tiếng, ngay sau đó vang lên tiếng "Cạch" giòn tan, ổ khóa đã mở.

Y đẩy cổng ra, quay đầu nhìn cậu nở một nụ cười nhẹ: "A Dao, vào nhà thôi."

Ngôi nhà này là một tiểu viện kiểu hai dãy nhà ngang. Vừa vào cửa là tường ngăn, phải rẽ qua mới thấy được toàn cảnh bên trong.

Có lẽ thật sự đã lâu không có người ở, khe hở giữa các phiến đá trong sân mọc đầy cỏ dại, cánh hoa đào rụng trải kín mặt đất.

Bùi Nhuận nắm tay 7361, dẫn cậu đi vào trong, vừa đi vừa chỉ từng gian phòng mà giới thiệu: "Gian này là nhà bếp, gian kia để chất đồ linh tinh..."

Cuối cùng y dẫn cậu đến nhà chính, lấy chìa khóa mở cửa.

Lúc đẩy cửa ra, một làn bụi nhẹ tung lên trong không khí. Bùi Nhuận liền xoay người chắn trước mặt 7361, che cho cậu khỏi bị bụi bay vào người.

Đợi bụi bặm lắng xuống, ánh mắt Bùi Nhuận khẽ lay động khi nhìn vào cách bài trí trong phòng, trầm mặc trong chốc lát như đang nhớ lại điều gì đó.

7361 ló đầu ra từ phía sau y: "Chúng ta không vào sao?"

Lúc này Bùi Nhuận mới thu lại vẻ mặt vừa thoáng hiện, dịu dàng nói: "Trong phòng hơi bừa bộn, nếu muốn ở lại thì phải dọn dẹp một chút. A Dao vào xe nghỉ ngơi trước đi, đợi ta lau dọn xong rồi hãy vào."

7361 đâu chịu nghe, lập tức xắn tay áo lên: "Ta mới không muốn vào xe đâu, ta muốn cùng huynh dọn dẹp!"

Không biết là câu nào khiến lòng Bùi Nhuận chợt mềm lại, y mỉm cười, nắm lấy tay cậu: "Được."



Thật ra trong phòng vẫn khá ngăn nắp, chỉ là phủ đầy bụi vì lâu ngày không có người ở.

7361 bưng chậu nước, tìm giẻ lau và chổi, bận tới bận lui, làm việc rất vui vẻ. Vừa làm cậu vừa liên tục hỏi Bùi Nhuận:

"Bình hoa này huynh mua khi nào vậy?"

"Cái tủ này sao lại bị sứt một góc?"

"Nhà huynh ở đây không lớn bằng nhà chúng ta đâu."

Mỗi một câu hỏi như thế, Bùi Nhuận đều mỉm cười kiên nhẫn trả lời từng cái một.

Nhờ vậy mà 7361 đã biết, cái bình hoa kia là do cha của Bùi Nhuận mua để lấy lòng nương của y ngày trước; cái góc tủ bị sứt là do khi còn nhỏ Bùi Nhuận nghịch phá mà làm hỏng...

Dọn dẹp xong xuôi cả căn nhà, trời cũng đã ngả về chiều, ánh hoàng hôn nhuộm vàng khoảng sân yên ắng.

Mệt mỏi cả một ngày, 7361 nằm nghỉ trên chiếc giường trong phòng chính của Bùi Nhuận, ôm lấy eo y, thoải mái tựa vào nghỉ ngơi.

Chỉ là nghỉ ngơi cũng không yên ổn cho lắm, cậu nhìn thấy chiếc màn giường vừa được kéo ra liền tò mò hỏi: "Cái này mua từ khi nào vậy?"

Bùi Nhuận chỉ khẽ vỗ nhẹ lưng cậu, dịu dàng dỗ dành, rồi thấp giọng trả lời từng câu từng câu một.

7361 vừa nghe vừa nhận ra, cậu thật sự hiểu về Bùi Nhuận quá ít.

Cậu không biết Bùi Nhuận đã lớn lên như thế nào.

Tuy trước kia ở nhà Cao Trì cũng từng nghe đôi chút về y, nhưng nghe không bằng nhìn, càng không bằng tận mắt chứng kiến tại nơi này, khiến 7361 cảm nhận được chân thực hơn rất nhiều.

Bởi vì Bùi Nhuận chính là lớn lên ở đây, trong sân này, trong căn nhà này, đã ở suốt gần tám năm trời.

Còn bản thân 7361 thì không có tuổi thơ, cũng chẳng có cái gọi là "Lớn lên". Trước kia cậu chưa từng nghĩ sẽ hỏi Bùi Nhuận về những chuyện thuở nhỏ.

Nhưng hôm nay, nằm trên chiếc giường mà Bùi Nhuận từng nằm khi còn bé, 7361 mới thấy lòng mình tràn đầy tò mò về quá khứ của y.

"Bùi Nhuận, cha nương của huynh? Sao lại không còn nữa?"

Nghe Bùi Nhuận kể chuyện một hồi lâu, cuối cùng 7361 không kìm được mà khẽ hỏi.

Bàn tay đặt trên lưng cậu khẽ dừng lại một chút, 7361 nghe thấy giọng Bùi Nhuận bình tĩnh vang lên: "Cha ta mất từ lâu rồi. Nương vì thương cha mà đau lòng thành bệnh, quanh năm buồn bực không vui. Về sau... lại vì ta..."

Nói đến đây, Bùi Nhuận khựng lại một chốc rồi mới nói tiếp: "Khi đó thân thể bà đã như đèn cạn dầu, lại trông thấy ta như vậy, nhất thời không chịu nổi, rồi cũng ra đi."

Nghe đến đây, 7361 xưa nay luôn đơn giản thẳng thắn, bỗng cảm thấy trong lòng như có gì đó vỡ ra. Cậu cảm thấy mình không nên hỏi câu đó, không nên khơi lại chuyện cũ khiến Bùi Nhuận đau lòng.

Cậu chỉ khẽ "À" một tiếng, chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể siết chặt vòng tay, ôm lấy y.

Có lẽ cảm nhận được tâm trạng của cậu, Bùi Nhuận khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Chuyện đã qua lâu rồi. Nếu cha nương biết ta và A Dao thành thân, nhất định sẽ rất vui mừng vì ta."

"Thật chứ?" 7361 ngẩng đầu hỏi.

"Đương nhiên."

7361 liền bò dậy, chồm người lên ngực Bùi Nhuận, nhìn vào mắt y, nở nụ cười thật tươi.

"Ta tuy không có cha nương, nhưng được thành thân với huynh, ta thật sự rất vui."

Nói xong, cậu lại không kìm được cúi xuống hôn lên khóe môi Bùi Nhuận:
"Sau này, để ta ở bên huynh, cùng huynh sống hết cả đời."

Ánh mắt Bùi Nhuận khẽ lay động, một lúc sau, y xoay người, đè 7361 xuống dưới thân.

7361 bị động tác bất ngờ ấy làm cho bật cười: "Huynh định làm gì vậy, Bùi Nhuận?"

"Muốn nhìn A Dao cho rõ một chút."

Bùi Nhuận nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy sáng ngời của cậu, nhìn mãi không chán.

Đến khi thấy 7361 không nhịn được lại cười rộ lên, y mới dịu dàng nói: "Sáng sớm chiều hôm, không phụ lòng quân. Về sau, ta cũng sẽ luôn ở bên A Dao."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back