Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 195: Gây thêm phiền toái


Cuối cùng, của hồi môn mà hai người chuẩn bị đều được chuyển đến nhà Bùi Tranh.

Lan thẳm nói, hai người không bàn bạc với nhau trước thì thế nào cũng chuẩn bị trùng đồ. Bạch Đào thì không để tâm lắm, nói dù sao cũng toàn là đồ dùng thiết thực, coi như tích trữ, mấy năm tới khỏi cần mua.

Dải vải đỏ buộc trên các rương, Bạch Đào vốn định tháo ra để đan dây đeo gùi, như vậy cũng không bị lãng phí. Nhưng Lan thẩm khuyên giữ lại để trang trí phòng cưới, chờ thành thân xong rồi hãy tính đến chuyện khác. Dù hai người không định tổ chức linh đình, thì bầu không khí vui vẻ cơ bản vẫn phải có.

Bùi Tranh và Bạch Đào chẳng có chút kinh nghiệm gì trong việc trang hoàng phòng cưới, thế là đành nhờ Lan thẩm đến giúp dọn dẹp, sắp xếp trước một ngày, tiện thể giảng giải một vài phong tục nên biết.

Nhìn hai đứa nhỏ không cha nương, không họ hàng bên cạnh, cái gì cũng lơ mơ, Lan thẩm vừa đau lòng vừa không nhịn được mắng cho Bùi Vĩnh Quý một trận. Cũng bởi vậy mà bà càng thêm quan tâm tới chuyện thành thân của hai người.

Vừa bước sang tháng 6, bà gần như ngày nào cũng qua nhà Bùi Tranh xem tiến độ.

Cố Tư Khanh và Cố Tư Nam rảnh rỗi cũng thường tới góp vui, bên cạnh còn có cả Vu đại phu đi theo giám sát sức khỏe. Ngay cả huynh đệ nhà họ Lâm cũng chạy sang nói muốn phụ một tay.

Bạch Đào nhìn đám người bận rộn mà nhiệt tình, lòng thấy ấm áp. Vừa hay có một ngày ai cũng có mặt, cậu liền chuẩn bị một bữa ăn ngon để cảm ơn.

An ca nhi đang rửa đậu đũa bên hồ nước, vừa nhìn thấy Bạch Đào và Bùi Tranh bận rộn xoay quanh gian bếp, liền phì cười thành tiếng. Bị Lan thẩm lườm một cái, An ca nhi cười tới mức gần như gập cả người.

"Rửa rau không yên, cười cái gì ngốc nghếch thế?" Mới đính thân đầu năm, vậy mà vẫn còn cái tính trẻ con, thật khiến người ta lo lắng.

An ca nhi bĩu môi, giọng nhỏ nhẹ: "Con chỉ là nghĩ, chúng ta chẳng phải đến giúp đỡ sao? Sao lại giống như đến gây phiền toái vậy?"

Hai phu lang đang chơi với Tiểu Bạch dưới gốc óc chó cũng vô thức nhìn về phía nhà bếp, rồi đồng loạt thu tay về.

Cố Tư Nam nhận lấy khăn tay Vu đại phu đưa, cùng Cố Tư Khanh lau tay kỹ càng, rồi cười nói: "An ca nhi nói đúng thật đấy, chúng ta chẳng giúp được gì, toàn đến ăn chực không."

Cố Tư Khanh hỏi: "Đến lúc đó ta mang đại lễ tới, các người định tặng gì vậy?"

Vẻ mât của Vu đại phu thần bí sâu xa: "Ta là đại phu, đương nhiên sẽ tặng thứ mà hai người họ dùng được."

Cố Tư Khanh cảm thấy câu này chẳng khác gì chưa nói, nhưng Cố Tư Nam thì lập tức hiểu ngay ý trượng phu nhà mình. Hắn quay đầu liếc người đứng sau một cái: "Đổi thứ khác đi, sao lại có thể tùy tiện như vậy được?"

"A Nam, tin ta đi, chắc chắn bọn họ chưa chuẩn bị đâu. Ngoài thứ đó, ta còn thêm chút tiền mừng nữa là được."

Nghĩ đến trò hề lần trước Bùi Tranh làm ở nhà mình, Cố Tư Nam cũng thấy lời trượng phu nói có phần có lý.

Cố Tư Khanh nhìn hai người úp úp mở mở đối thoại với nhau, mặt đầy dấu chấm hỏi: "?"

Gì với gì vậy hả?

Buổi trưa, Bạch Đào đặc biệt nấu một nồi cháo thuốc bổ khí huyết. Ngoài hai phu lang đang mang thai ra, ngay cả Hàn công tử vừa tỉnh lại bên nhà Tống Dĩ An hôm trước, cũng có thể ăn.

Phải nói là người này mạng lớn thật.

Hôn mê hơn chục ngày, hoàn toàn nhờ Vu đại phu ép thuốc từng thìa mới giữ được mạng. Ai cũng tưởng hắn ta không qua khỏi, nào ngờ lại đột ngột tỉnh lại.

Có điều mấy ngày gần đây vẫn chỉ có thể ăn đồ dễ tiêu, không thể bồi bổ mạnh.

Tống Dĩ An sợ người vừa tỉnh lại chưa được bao lâu mà lại "đi đời", nên còn đặc biệt xin nghỉ dạy hai hôm. Sáng nay thấy tình trạng y ổn định hơn, mới trở lại giảng dạy.

Trên bàn cơm chủ yếu là các món mặn đậm đà, hai phu lang có thai tự giác ngồi một bàn riêng. Bạch Đào còn làm thêm vài món nhẹ miệng ăn kèm cháo cho hai người họ.

Cố Tư Khanh dùng muỗng khuấy nhẹ bát cháo nóng hổi, liếc nhìn mấy đĩa món nhỏ trên bàn, nhỏ giọng thì thầm với huynh mình: "Mấy ngày tới, hay là chúng ta đừng đến nữa. Cảm giác thật sự là hơi gây phiền toái rồi."

Cố Tư Nam không nhịn được bật cười: "Ừ, hai ta đợi đến mùng 6 tháng 6 hãy tới góp vui."

Trong bếp, Bạch Đào đưa một bát canh gan heo và thịt lát cùng cháo cho Bùi Tranh: "Huynh mang qua cho Hàn công tử đi. Một lát nữa An ca cũng sẽ tới ăn cơm luôn."

Vừa đúng lúc này, học đường tan học. Tống Dĩ An đi ngang qua cổng nhà Bạch Đào thì bị Lâm Chân đang đứng chờ sẵn, lôi vào trong.

Khâu Đại Ngưu vẫy tay gọi: "Lại đây, chỉ còn chờ huynh thôi!"

Tống Dĩ An thấy nhiều người đang chờ mình, vội vàng nói: "Trong nhà ta còn chút việc, mọi người cứ ăn trước đi."

Nhà Lan thẩm không biết trong nhà Tống Dĩ An còn có người bệnh, Bạch Đào bèn nói uyển chuyển: "Không sao, Tranh ca vừa ghé qua, đã lo liệu xong rồi."

Với Bùi Tranh, Tống Dĩ An một lòng tin tưởng: "Vậy làm phiền mọi người rồi. Hôm nay ở học đường có chút việc nên ta chậm trễ."

Thực ra hôm nay hắn vốn định tan lớp sớm một chút, dù gì trong nhà cũng có người vừa tỉnh lại, để bụng đói thì không hay. Vậy nên hắn cho đám nhỏ về sớm hơn một khắc. Không ngờ lại gặp Bùi Vĩnh Quý hấp tấp chạy tới học đường, nói muốn cho Bùi Đại Bảo thôi học, còn bảo Tống Dĩ An trả lại một nửa học phí.

Tống Dĩ An phải viết giấy hoàn bạc, nên chậm trễ một lúc mới về được.

Trong bữa ăn, hắn tiện miệng nhắc tới chuyện đó: "Bùi Vĩnh Quý nửa tháng không gặp mà như già đi cả chục tuổi. Hôm nay ta suýt không nhận ra. Không rõ xảy ra chuyện gì mà đến cả học đường cũng không cho con theo học nữa."

Người biết chuyện như Lan thẩm khẽ thở dài: "Nghe nói họ chuẩn bị chuyển nhà rồi, ruộng đất gia súc gì cũng bán sạch, chỉ còn căn nhà là khó bán nên vẫn chưa đi."

Vài ngày nay, Bạch Đào và Bùi Tranh đều không xuống bến sông, nên chuyện trong thôn cũng hoàn toàn không hay biết.

Bạch Đào tò mò hỏi: "Sao lại đột nhiên muốn chuyển nhà?"

Sợ Bùi Tranh không vui, mấy hôm nay
Lan thẩm vẫn chưa nói gì đến chuyện trong thôn. Giờ thấy đối phương hỏi, bà cũng nhân tiện kể luôn: "Mấy hôm trước, Bùi Nham với Bùi Xuân Kiều nói ra chuyện nương của Tranh Tử vì cứu nương bọn họ mà mất mạng. Họ còn kể cả chuyện năm xưa trong nhà đối xử với Tranh Tử thế nào nữa."

Trong thôn có không ít người biết trước kia hai nhà chúng ta từng thân thiết, còn cố ý chạy đến hỏi ta, ta cũng không giấu giếm, cái gì nói được đều đã nói. Ban đầu mọi người còn bán tín bán nghi, sau đó người làm việc trên trấn về kể rằng Bùi Tuấn uống rượu say, giở trò với một ca nhi chưa xuất giá, thế là bị người ta đánh cho một trận."

Trương thúc chỉ cảm thấy hả dạ: "Cũng chỉ có thể nói là ông trời có mắt. Chuyện giấu suốt hơn 20 năm lại đột nhiên bị vạch trần ngay lúc này, thêm vào việc Bùi Tuấn làm ra chuyện xấu hổ như vậy, cả nhà bọn họ mất mặt, không còn mặt mũi nào ở lại thôn Thanh Hà nữa nên mới định chuyển đi. Còn chuyển đi đâu thì không ai biết."

Bạch Đào nghe xong thì chấn động, thầm nghĩ: Bùi Nham và Bùi Xuân Kiều đúng là "đại nghĩa diệt thân" rồi sao? Trong thôn xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu vậy mà không hay biết chút gì.

Bùi Tranh cụp mắt xuống: "Bùi Nham với Bùi Xuân Kiều giờ ở đâu?"

Lần này đến lượt đại phu thở dài: "Cả hai đều bị đánh không nhẹ, thuốc là do ta đưa. Nghe nói Bùi Nham đưa Bùi Xuân Kiều về nhà phu quân của hắn rồi."

An ca nhi nói thẳng không kiêng dè: "Nghe đâu họ chuyển nhà cũng không định dẫn Xuân Kiều theo. Ban đầu là định gả nàng để kiếm chút sính lễ, ai ngờ xảy ra chuyện này, chẳng ai còn chịu cưới nữa. Nếu ta là hán tử, ta đã cưới từ lâu rồi! Một cô nương tốt như vậy!"

Lan thẩm trợn mắt: "Chuyện gì cũng có mặt con!"

An ca nhi hừ nhẹ, quay đầu đi: "Thì đúng là vậy mà."

Bạch Đào cầm lấy tay Bùi Tranh, tay người kia vừa đặt xuống đũa: "Huynh làm gì, ta đều ủng hộ."

Bùi Tranh nắm chặt bàn tay nhỏ hơn mình một vòng: "Cảm ơn em."



Sau bữa trưa, Bùi Tranh một mình đến nhà Bùi Vĩnh Quý. Trong sân bừa bộn, đồ đạc trong nhà cũng bị bán sạch. Bùu Đại Bảo đang ngồi giữa đại sảnh trống rỗng mà gào khóc, nói không muốn rời khỏi thôn Thanh Hà, song chẳng ai để ý tới.

Bùi Vĩnh Quý đang buộc bò lên xe, liếc mắt nhìn thấy Bùi Tranh thì hờ hững hỏi: "Đến xem cười à?"

"Đến mua nhà."

Bìi Vĩnh Quý ngẩn ra, vốn tưởng đối phương đến để mỉa mai, dù gì mấy ngày nay hắn cũng nghe đủ loại lời khó nghe. Người ta không nói gì thêm, Bùi Tranh đã mở miệng ra giá: "20 lượng bạc."

Bùi Vĩnh Quý suýt nữa đập nhầm búa vào tay: "Sao không đi cướp luôn đi?"

"Trong thôn chẳng ai thiếu nhà ở."

Chuyện này Bùi Vĩnh Quý cũng rõ, nhưng ông ta vẫn không cam lòng: "Nhà ta có năm gian phòng, đại sảnh và một gian bên đều xây bằng gạch ngói, lúc dựng đã tốn gần 50 lượng, mới được hơn chục năm thôi."

Bùi Đại Bảo khóc lóc thật ầm ĩ, Phó Tranh ném lại một câu: "Muốn bán thì đến tìm ta."

Rồi xoay người rời đi.

Bùi Vĩnh Quý khom lưng ngồi bệt xuống xe, không nhịn được cười khổ. Thật là trớ trêu, người duy nhất bằng lòng mua nhà ông ta lại là người mà trước kia ôngvta chẳng hề xem ra gì.

Cuối cùng, Bùi Vĩnh Quý vẫn bán căn nhà ấy cho Bùi Tranh với giá 20 lượng bạc. Một tay giao khế ước, một tay đưa bạc, lý chính dẫn người lên nha môn sang tên. Đồng thời cũng làm thủ tục chuyển hộ tịch cho nhà Bùi Vĩnh Quý, chờ họ đến nơi mới thì sẽ nhập hộ tịch lại.

Tất cả đồ đạc đều bán sạch, nhà Bùi Vĩnh Quý chất đồ lên xe, dẫn người rời khỏi thôn Thanh Hà trong đêm.
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 196: Không hối hận


Sau khi lấy được khế nhà, Bùi Tranh liền đến tìm Bùi Xuân Kiều và Bùi Nham, nói rằng giờ nhà đã đứng tên y, nếu họ muốn lấy thì bỏ ra 20 lượng bạc là được, nếu không đủ bạc thì cứ ghi nợ trước, y cũng không lấy lãi.

Bùi Xuân Kiều thẳng thắn nói mình không muốn quay lại căn nhà đó nữa, trong trấn nhà họ Lưu đang tuyển nha hoàn quét dọn, nàng định thử xem sao. Bùi Nham cũng nói mình không cần, giờ nhà của hắn chính là chỗ này, lấy cái nhà rách kia làm gì.

Bùi Tranh vốn cũng đoán được hai người chẳng còn muốn căn nhà đó nữa, cuối cùng để lại 2 lượng bạc, chỉ nói một câu "Cảm ơn" rồi rời đi.

Bùi Xuân Kiều siết chặt 2 lượng bạc trong tay, tựa vào người Bùi Nham, khóc không thành tiếng.



Sau khi trở về, Bùi Tranh giao khế nhà cho Bạch Đào cất giữ, cậu vẫn như thường lệ cất nó vào ngăn bí mật.

"Nhà ấy lâu ngày không người ở sẽ hỏng nhanh, chúng ta có thể thử cho thuê. Chờ đến đời của bọn Xuyên tử sau này, khi ai nấy thành thân sinh con cả rồi, huynh xem, căn nhà ấy thể nào cũng trở nên có giá, lúc đó bán được 35 lượng cũng chẳng phải chuyện khó."

"Chờ sau khi thành thân, chúng ta thu dọn lại căn nhà ấy cho sạch sẽ một lượt, bằng không trong lòng cứ thấy khó chịu."

"Ừ."

Bùi Tranh ban đầu mua lại căn nhà đó cũng chỉ vì muốn đưa cho Bùi Xuân Kiều, dù sao nàng bây giờ không có chỗ ở, cứ mãi ở nhà Bùi Nham cũng chẳng phải kế lâu dài. Nhưng giờ nàng đã có tính toán riêng, y cũng không miễn cưỡng.

"Phải rồi, ta đã đưa thực đơn cho Lục ca rồi, để ngồi thoải mái một chút nên đặt bốn bàn, mỗi bàn mười hai món." Bạch Đào vừa nói vừa dọn sạch quần áo trong tủ, chuẩn bị chuyển hết lên trên.

"Ta còn nhờ Lục ca hỏi thử Hổ tử xem cái giường con kia nó còn cần không, kết quả nó nói đã ngủ có tình cảm rồi, bảo để lại cho nó, lát nữa ta với huynh cũng khiêng lên luôn."

Ngày kia là mùng 6 tháng 6, Lục Hằng nói tối mai trở về từ trấn sẽ dẫn theo Hổ tử và Ngọc ca nhi.

Hai người thu dọn xong phòng ngủ lại chuyển sang phòng chứa đồ và chính sảnh, dù phần lớn đồ đạc đều định giữ lại, nhưng mấy món linh tinh lặt vặt cũng gom ra được không ít.

Bạch Đào mồ hôi đầy trán, giơ tay quạt quạt cho mình: "Sớm biết ta với huynh sẽ bên nhau cả đời, huynh nói xem, ta còn bỏ bạc mua căn nhà này làm gì chứ?"

Bùi Tranh thấy vậy liền cầm lấy quạt mo bên cạnh, quạt gió cho cậu: "Khi đó nào ngờ được ta với em sẽ nên đôi."

Bạch Đào chống hai tay lên ghế dài, lắc lắc đôi chân, ngửa đầu nheo mắt nói: "Hề hề, giờ huynh có hối hận cũng muộn rồi."

Bùi Tranh biết cậu chỉ đùa, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn vào mắt cậu, đáp: "Được thành thân với em là chuyện tốt lành nhất đời ta, ta không hối hận."

Bạch Đào mỉm cười cầm lấy quạt, nghiêng người tựa vào người Bùi Tranh, phe phẩy quạt cho cả hai: "Đợi đến đêm tân hôn, ta sẽ nói cho huynh một bí mật to tướng, đảm bảo lúc ấy dọa huynh hết hồn."

Vừa nhắc đến đêm tân hôn, Bùi Tranh đã nghiên cứu kỹ y thư của Vu đại phu đưa cho, chỉ còn thiếu thực hành, lập tức đỏ vành tai, giọng nói có phần mất tự nhiên: "Là bí mật gì vậy?"

"Đã nói là đêm thành thân mới nói cho huynh mà." Bạch Đào ngẩng đầu, nhẹ chạm một cái vào yết hầu của Bùi Tranh, "Tới lúc đó gạo đã nấu thành cơm, huynh muốn chạy cũng chẳng được đâu."

Bùi Tranh thấy cậu gần như sắp trượt khỏi ghế, liền đưa tay ôm lấy, kéo cậu vào lòng.

"Bí mật gì ta cũng không sợ, bởi chẳng điều gì có thể quan trọng hơn em trong lòng ta."

"Nếu ta là yêu quái thì sao? Loại chuyên hút tinh khí người ấy." Bạch Đào vung tay múa chân dọa người, "Đến lúc đó hút cho huynh thành người khô luôn."

Bùi Tranh giơ tay lấy cái quạt suýt nữa chọc vào người mình, cười nói: "Không sao, ta chịu được hút."

"Hahahaha, cái gì mà chịu được hút chứ!" Bạch Đào cười đến ngả nghiêng, vặn vẹo thân mình đùa nghịch trên chiếc ghế dài hẹp, chẳng hề lo ngã hay trượt, bởi cậu biết có người luôn ở phía sau nâng đỡ.

Mà bên cạnh, Bùi Tranh cứ để mặc cậu dùng tay chân quậy phá trên người y, tay trái vẫn luôn đặt sau lưng cậu, che chở.



Sáng sớm mùng 5 tháng 6, mưa bụi lất phất, Bùi Tranh dắt tay Bạch Đào đi lên núi. Cả hai đội đấu lạp, ôm trước ngực chiếc giỏ đựng đồ cúng, hương nến và giấy tiền vàng bạc.

Bọn họ không định bái đường thành thân, nên hôm nay tới trước mộ cha nương Bùi Tranh dâng hương khấn vái.

Mộ của nương Bùi Tranh là do cha y tự tay đắp nên, sau khi ông mất, theo yêu cầu của Bùi Tranh, Bùi Vĩnh Quý cho hợp táng cả hai người, bia mộ cũng được thay cái mới.

Sau khi Bùi Tranh tòng quân, để làm ra vẻ bề ngoài, mỗi năm Bùi Vĩnh Quý và mấy người khác đều lên đây tảo mộ, vì thế nơi này được chăm nom khá sạch sẽ.

Tết Hàn thực tháng 4, Bùi Tranh từng một mình đến đây tế lễ, cũng đã dọn sạch cỏ dại xung quanh. Nhưng tâm trạng khi ấy và bây giờ lại rất khác.

Trước kia Bùi Tranh đến viếng, luôn trầm lặng ít lời, dâng lễ, dập đầu rồi rời đi. Nhưng hôm nay, y nghiêm túc giới thiệu Bạch Đào với cha nương mình.

Bạch Đào cũng thành kính dâng rượu, còn quỳ trước mộ nói chuyện như đang hàn huyên, kể rất nhiều điều.

Cậu nói về lần đầu gặp gỡ, cũng kể cả chuyện nghe được từ Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An về một Bùi Tranh nơi chiến trường khác biệt ra sao.

Còn nói đến việc thôn dân giờ nhìn nhận Bùi Tranh thế nào, rồi bất giác lại nhắc sang chuyện y mang ớt về cho cậu từ quận thành.

Nhìn đống giấy tiền cháy gần hết, Bạch Đào nắm lấy tay Bùi Tranh, kéo y cùng mình quỳ xuống dập đầu.

"Cha, nương, con và Bùi Tranh sẽ sống thật tốt. Sau này mỗi dịp lễ Tết cũng sẽ lên thăm người. Nếu có luân hồi, mong hai người được ở bên nhau trọn kiếp."

Bạch Đào trước kia không tin vào quỷ thần, tuy bây giờ vẫn chẳng thực sự tin, nhưng vì chuyện mình xuyên không mà trong lòng lại sinh ra chút kính sợ.

Bùi Tranh thấp giọng: "Những lời này, lẽ ra nên do ta nói."

"Hề hề, là vì ta đã 'lừa' mất đứa con mà hai người lấy làm kiêu hãnh đó, nên phải ra vẻ ngoan ngoãn một chút."

Nghe thấy mấy chữ "Kiêu hãnh", Bùi Tranh bất giác siết chặt tay Bạch Đào.

Trong đầu y hiện lên bóng dáng người cha năm nào từng khen ngợi mình, có khi khen y chăm học, cũng có khi khen ăn giỏi, thậm chí cả chuyện cao lớn lên cũng được khen ngợi.

Những ký ức từng ngỡ đã quên, nay lại trở nên rõ ràng vô cùng.

Trên đường trở về, ánh nắng rẽ mây, thay thế cơn mưa lất phất bằng sắc trời rạng rỡ. Bùi Tranh tháo đấu lạp trên đầu Bạch Đào xuống, tiện tay chỉnh lại mái tóc đã rối như tổ quạ của cậu.

Bạch Đào dùng đầu ngón tay hứng lấy giọt mưa rơi từ đấu lạp của Bùi Tranh: "Tranh ca, sang xuân năm sau chúng ta dùng đá xây lại mộ cho cha nương đi, rồi trồng thêm vài loài hoa đẹp nữa, chắc họ sẽ thích."

"Ừ."



Ngày mùng 6 tháng 6, gió mát trời trong, quả thực là ngày đẹp để thành thân.

Bùi Tranh và Bạch Đào không câu nệ ai cưới ai gả, tự nhiên cũng không có màn rước dâu. Hai người cùng khoác hỷ phục đỏ thẫm, nhìn qua thật xứng đôi, lại càng tôn thêm nét tuấn tú nơi khuôn mặt.

Mái tóc vốn hay bù xù của Bạch Đào hôm nay được buộc cao, dải lụa đỏ giữa tóc vô cùng nổi bật. Mái tóc ấy là do Lan thẩm đích thân chải cho, vừa chải vừa nói không ít lời tốt lành, toàn là những lời chúc phúc dành cho hai người.

Tóc của Bùi Tranh thì là do cậu mời Cố Tư Nam giúp một tay.

Lúc đầu, Cố Tư Nam chẳng nghĩ ngợi gì đã từ chối, nói rằng người chải tóc cho tân nhân thường phải là trưởng bối có phúc khí, mà hắn thì chưa chắc đã tính là trưởng bối, còn cái chuyện có phúc khí hay không thì hắn tự biết mình chẳng đủ tư cách.

Nhưng Bạch Đào lại nói: "Mỗi người có một cách hiểu riêng về phúc khí. Trong mắt ta, giờ huynh chính là người có phúc khí."

"Huynh và Vu đại phu đã bên nhau hơn chục năm, sống hòa thuận vui vẻ, trong bụng lại còn có một tiểu bảo bảo, Khanh ca là đệ đệ ruột của huynh cũng đang sống hạnh phúc, tương lai nhất định càng thêm ấm êm thanh thản."

Vu đại phu đứng bên cạnh cười, góp thêm một câu: "Về sau còn có cả Bạch Đào và Bùi Tranh làm tri kỷ, con trong bụng em sau này không chừng còn cho ta làm gia gia nữa. Nghĩ tới thôi đã thấy phúc khí nhiều tới mức đỡ cũng không nổi."

Nghe đến đây, Cố Tư Nam thực sự xúc động, cuối cùng đồng ý, hơn nữa còn ghi tạc trong lòng rằng: mình là người có phúc khí.

Lúc này, đầu bếp của Thiên Vị Lâu đang bận rộn nấu nướng tại bếp dã chiến dựng trong sân. Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An lần lượt mang bàn ghế trong nhà ra bày biện.

Ban đầu, Bạch Đào định đặt bốn bàn, nhưng mọi người đều nói số bốn không may, vậy là đổi thành năm bàn.

Cậu vốn định để trống một bàn, lát nữa để mọi người gói đồ ăn chưa đụng tới mang về. Ai dè cuối cùng suýt nữa còn không đủ chỗ ngồi.

Bạch Đào đang phát kẹo cưới cho đám trẻ thì lý chính dẫn theo Nhị Trụ, Xuyên Tử cùng cha nương bọn họ bước vào sân, nơi treo đầy hồng điều.

Chưa kịp để lý chính mở lời, Nhị Trụ và Xuyên Tử đã lao tới như bay.

"Đào ca! Huynh quá không nghĩa khí rồi đó!"

"Đúng vậy! Huynh và Tranh ca thành thân mà chẳng báo chúng ta một tiếng!"

"Huynh không coi bọn ta là bằng hữu nữa hả?"

Bạch Đào còn chưa kịp phản ứng, đã vội vàng đứng dậy, niềm nở mời bọn họ ngồi xuống: "Thật sự xin lỗi mọi người, ta không định làm to, nên không báo ai cả."

Lý chính cười đưa lên lễ mừng của mình: "Xưa nay kết nghĩa phu phu cũng chẳng hiếm, ta nghĩ ai nấy đều có thể chấp nhận được, nên tranh thủ đến sớm hơn người khác, chúc hai vị trăm năm hảo hợp."
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 197: Song hỷ lâm môn


"Á á! Lý chính thúc chơi ăn gian! Lại còn là người đầu tiên tặng lễ nữa chứ!" Mấy người Nhị Trụ lại luống cuống quay về tìm cha nương, "Cha nương mau lên! Đừng để người khác giành mất phần trước!"

Thấy tình hình như vậy, Bùi Tranh vội vàng vào nhà lấy sổ ghi tiền mừng ra. Thực ra hai người cũng chẳng chuẩn bị gì đặc biệt, Bùi Tranh cầm chính là quyển sổ mà Bạch Đào vẫn dùng để ghi lại những khoản nhân tình qua lại.

"Việc này đâu tới lượt tân lang ngươi làm!" Lý chính cười, nhận lấy quyển sổ từ tay Bùi Tranh, tìm một chiếc bàn trống ngồi xuống, "Chuyện hôm nay cứ để ta lo cho."

Bạch Đào bưng mâm cưới đựng đầy kẹo mừng, hạt dưa và lạc tới đặt lên bàn: "Vậy thì làm phiền lý chính thúc rồi."

Những người đến tặng lễ xong, cũng như bao tiệc cưới khác, ngồi vào bàn tán gẫu rôm rả.

Bạch Đào đang pha trà trong nhà chính thì hỏi Bùi Tranh: "Là huynh báo cho Nhị Trụ bọn họ à?"

Bùi Tranh lắc đầu: "Ta chỉ nói với Bùi Xuân Kiều và Bùi Nham."

Bạch Đào liếc ra ngoài cửa: "Vậy chắc là do lý chính thúc nói cho bọn họ rồi."

Vì ngoài những người thân quen, cậu cũng chỉ nói chuyện thành thân hôm nay với mỗi lý chính thúc.

"Không ngờ mọi người lại dễ dàng chấp nhận đến vậy. Chúng ta thật may mắn, gặp được một vị lý chính tốt như thế, còn có cả Nhị Trụ bọn họ nữa."

Bạch Đào bưng khay trà đưa cho Bùi Tranh, phát hiện y vẫn chưa nhận lấy: "Cứ nhìn ta chằm chằm làm gì? Mau đem trà ra cho mọi người đi."

Bùi Tranh nhận khay nhưng ánh mắt vẫn không rời cậu: "Hôm nay em đẹp lắm, màu đỏ rất hợp với em."

Bạch Đào khẽ cười: "Tranh ca hôm nay mới là đẹp, đẹp đến mức ta muốn giấu huynh đi, chẳng cho ai nhìn thấy nữa thì làm sao bây giờ?"

Bùi Tranh nghe vậy, chỉ coi là Bạch Đào đang trêu chọc y vui vẻ, vì trong lòng y, người đẹp nhất luôn là Bạch Đào.

Gia đình Từ Thượng và Bùi Xuân Kiều cũng lần lượt đến nơi, Bùi Nham còn dắt cả con trai theo. Lúc này trong sân bỗng chốc đông thêm không ít trẻ nhỏ. Bạch Đào bèn giao cho mấy người Nhị Trụ trông coi mấy bé con như Lâm Chân, Ngọc ca nhi, canh không để bọn nhỏ va vấp té ngã.

Cậu còn tiện tay lấy ít giấy đỏ, gói mấy đồng tiền đồng làm "tiền hỉ", rồi rải cho đám trẻ con.

Trẻ nhỏ vốn rất thích không khí náo nhiệt như thế này, giành tiền hỉ xong thì lại vây quanh căn nhà dán đầy chữ "Hỷ" mà chạy quanh.

Ban đầu, người lớn còn tưởng mấy đứa nhóc chỉ đang chơi đùa, ai dè bọn nhỏ lại đang nghiêm túc đếm xem có bao nhiêu chữ "Hỷ".

Hổ Tử là người lên tiếng đầu tiên: "Ta đếm rõ rồi, tổng cộng có 14 cái!"

Con trai 5 tuổi của Bùi Nham lắc đầu nguầy nguậy: "Không đúng, là 16 cái. Hổ Tử ca, huynh quên hai cái dán trên cổng rồi."

Lâm Chân đã được ca ca dạy đếm số, gật đầu xác nhận,:"Ừm, 16 cái."

Hổ Tử như bị sét đánh giữa trời quang, hóa ra bản thân lại không bằng bọn trẻ lên bốn, lên năm đếm số, đúng là mất mặt quá thể!

Ngọc ca nhi thấy nhóc ỉu xìu, bèn vội vàng an ủi: "Hổ Tử ca đừng buồn, bọn họ cũng đếm sai mà."

Mắt Hổ Tử lập tức sáng rực: "Thật không?"

Ngọc ca nhi gật đầu: "Thật, bọn họ bỏ sót vài cái đó."

Toàn bộ quá trình đều có Xuyên Tử và Nhị Trụ theo sau mấy đứa nhỏ. Hai người nhanh chóng phản bác: "Thật sự chỉ có 16 cái mà, Ngọc ca nhi, chắc ngươi đếm sai rồi!"

Ngọc ca nhi chỉ vào cửa sổ dán chữ Hỷ: "Phòng đó tối nay là phòng động phòng, bên trong chắc chắn cũng có dán chữ 'Hỷ'. Trên nến đỏ cũng có nữa."

Nhị Trụ và Xuyến Tử nghe xong thì hết hồn: "Ngươi... ngươi cả 'động phòng' cũng biết à?!"

Hổ Tử hất cằm tự hào: "Ngọc ca nhi đọc nhiều thoại bản lắm rồi, trên đường đến đây còn kể cho cháu nghe đủ chuyện nào là động phòng, nào là hoa chúc!"

Hổ Tử vung tay mạnh mẽ: "Ngọc ca nhi, chờ sau này chúng ta thành thân, ta nhất định chuẩn bị nhiều chữ 'Hỷ' hơn nữa, dán đầy kín cả nhà! Còn có cả hoa chúc cho ngươi!"

Lời tuyên bố hùng hồn ấy nói hơi lớn, cả sân ai nấy đều nghe thấy, thế là tiếng cười bật ra không kìm được.

"Phụt ha ha ha! Chỉ có thể nói may là cha nương Ngọc ca nhi không có ở đây, không thì Hổ Tử phen này thể nào cũng bị đánh."

Tâm trạng đang vui vẻ, Bạch Đào cười tươi rói, hàm răng trắng lấp ló: "Tranh ca, chúng ta đốt hai tràng pháo mừng một chút đi."

"Được." Bùi Tranh biết rõ là do hôm nay có nhiều người đến, Bạch Đào mới tạm thời quyết định đốt pháo. May mà y đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Đến giờ Thân, tiếng pháo rộn rã nổ vang, từng món cao lương mỹ vị lần lượt được dọn lên bàn.

Bùi Tranh dắt tay Bạch Đào đi mời rượu từng bàn. Toàn là người quen thân thuộc nên chẳng có khoảng cách gì, mà uống rượu cũng càng không khách sáo.

"Rượu anh đào của Đào ca nấu ngon quá, rượu mơ này cũng tuyệt nữa!"

"Ngon đến mức ta cũng muốn xin hai lạng về uống dần."

"Thứ này liệu có làm người ta say được không? Hay để ta về nhà lấy rượu thiêu đao tử?"

Bạch Đào cầm ly nhỏ của mình cụng ly với Khâu Đại Ngưu, nụ cười hào sảng: "Ta nhớ có người chẳng bao lâu nữa cũng thành thân, nào nào, hôm nay Tranh ca cứ để mặc các ngươi chuốc."

Khâu Đại Ngưu vội nâng ly: "Ta nghĩ kỹ rồi, rượu trái cây vẫn là lựa chọn ổn hơn."

"Ha ha ha, Đại Ngưu, nhìn ngươi kìa, chẳng có chút chí khí nào."

Lục Hằng, người đã thành thân, chẳng hề sợ hãi: "Giờ ngươi tha cho hắn, đến lúc ngươi cưới, hắn chưa chắc đã tha ngươi đâu. Mau về lấy rượu thiêu đao tử đi, hôm nay nhất định không thể để hắn nhàn hạ!"

Trương Lộ Sinh cũng đã thành thân bèn hùa theo: "Đúng đúng đúng! Hôm nay nhất định phải không say không về, Đào ca với Tranh ca, cả hai không ai được thoát!"

Đám trẻ con cũng bưng bát chè, học theo người lớn cụng ly: "Không say không về!"

Bùi Tranh, người vẫn đang lo một việc trọng đại, uống xong hai vòng liền bắt đầu giả say, chẳng động đến giọt nào nữa.

Khâu Đại Ngưu không hiểu chuyện gì, lại nhấp thêm một hớp rượu trái cây: "Rượu trái cây này hậu vị mạnh thế sao? Tranh ca đã say rồi à?"

Tống Dĩ An liếc hắn: "Ngươi không thấy huynh ấy gắp đồ ăn vẫn rất vững à? Rõ ràng là đang giả say. Học đi, sau này khắc có lúc dùng được."

Sau bữa tiệc, mấy thẩm thẳm muốn thu dọn bàn ghế, rửa bát phụ giúp. Lục Hằng vội ngăn lại, nói hôm nay mọi người chỉ cần chơi vui, mấy việc đó đã có người lo rồi.

Bởi vì Bạch Đào thành thân, hôm nay Thiên Vị Lâu cũng đóng cửa nghỉ, từ Lục Hằng đến đầu bếp, rửa bát đều được dẫn đến đây. Những người phải "ra ngoài công tác" hôm nay đều được Lục Hằng bao lì xì, còn Bạch Đào cũng chuẩn bị hỉ tiền. Vậy nên ai nấy làm việc đều vui vẻ tươi cười, đối với tiệc cưới của nhị đông gia thì phải nói là cực kỳ tận tâm.

Chính vì thế, từ lúc rửa rau trở đi, mấy người như Lan thẩm cũng muốn vào giúp một tay, nhưng lại chẳng chen vào được.

Những người không biết Bạch Đào có quan hệ với Thiên Vị Lâu, khi thấy chủ nhà mở tiệc cưới mà chẳng cần ai giúp từ đầu tới cuối thì đều tặc lưỡi lấy làm lạ. Dù sao trong thôn có ai làm tiệc cưới mà không nhờ thân thích, hàng xóm chuẩn bị từ trước một ngày đâu chứ. Như kiểu này, không nhờ ai giúp được việc gì từ đầu đến cuối, họ thật là lần đầu gặp.

Ai nấy thì thầm đoán rằng Bạch Đào chắc là mời đầu bếp từ trấn tới. Nhìn đến cả bát đũa lẫn thức ăn cũng đều do đầu bếp mang theo, có người cảm thán: "Cách này cũng hay, chủ nhà và khách khứa đều nhàn nhã, chỉ không biết phải tốn bao nhiêu bạc."



Sau bữa ăn, nhân lúc mọi người còn chưa giải tán, Bạch Đào gọi hai huynh đệ Lâm Tầm lại gần: "Hôm nay có mọi người chúc phúc và ở bên, ta thật sự rất vui. Hai đứa có muốn khiến ta càng vui hơn, cho ta được hỉ sự lâm môn, song hỷ lâm môn không?"

"Cháu nguyện ý!" Lâm Chân hăng hái gật đầu như trống bỏi. Đây là Đào thúc tốt nhất trên đời, dĩ nhiên nhóc mong đối phương càng vui vẻ hơn.

Lâm Tầm cũng gật đầu: "Vậy chúng cháu phải làm gì?"

Bạch Đào mỉm cười xoa đầu hai đứa: "Hai đứa chịu bái nhận ta và Tranh ca làm cha nuôi không?"

Hai đứa nhỏ lập tức ngẩn người. Không ngờ cái gọi là "Song hỷ lâm môn" mà Đào thúc nói lại chính là chuyện này.

Lâm Tầm theo bản năng kéo đệ đệ lùi lại một bước: "Không được."

"Là không thích ta và Tranh ca?" Bạch Đào làm bộ mặt khổ sở, bắt đầu diễn trò. "Hay là thấy hai hán tử thành thân trái với luân thường, không xứng làm cha nuôi các ngươi?"

Lâm Tầm vội vàng giải thích: "Không phải! Cháu thích mà! Chỉ là... sẽ rất phiền phức."

Bạch Đào biết cậu muốn nói gì, nhẹ nhàng đáp: "Hai đứa đối với ta và Tranh ca mà nói không phải phiền phức. Chân ca nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn ngươi thì đã đủ năng lực chống đỡ một gia đình. Ta và Tranh ca kiếp này không có con, nghĩ sau này lúc già đi rồi chết đi, luôn cần có người mặc đồ tang, nên mới đánh chủ ý lên hai đứa đấy."

Lan thẩm ngồi bên cạnh nghe vậy, liền kéo tay Bạch Đào, vỗ mấy cái lên mặt bàn gỗ: "Cái đứa nhỏ này, ngày vui mà nói mấy lời không lành, mau mau nhổ sạch đi."

Biết mình nói hớ, Bạch Đào lè lưỡi, "Phì phì phì!" mấy cái liên tục.

Nếu là ngày thường, Lâm Tầm còn có thể kiên quyết từ chối hai ba lần, nhưng hôm nay là ngày vui cưới của Đào thúc, lại có nhiều người như vậy, từ chối mãi thì cậu nhóc thật sự nói không nên lời. Hơn nữa, nhận hai người làm cha nuôi kỳ thực là một chuyện rất hấp dẫn, ngay khoảnh khắc nghe thấy lời ấy, cậu nhóc đã suýt gật đầu ngay rồi.

Bạch Đào cũng đã tính toán trước điều này, nên mới cùng Bùi Tranh bàn bạc, chọn đúng lúc này để mở lời.

Cuối cùng, dưới sự chúc phúc của mọi người, huynh đệ Lâm Tầm quỳ lạy dâng trà, cung kính gọi hai tiếng: "Cha nuôi."
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 198: Đêm tân hôn


Bạch Đào lấy ra hai phong bao đỏ đã chuẩn bị sẵn, đưa cho hai huynh đệ nhỏ có vẻ đang lúng túng: "Về sau ta chính là cha nhỏ của các con, còn Tranh ca là cha lớn của các con đấy."

Hai đứa trẻ ngượng ngùng nhận lấy bao lì xì: "Cha nhỏ, cha lớn"

"Ừ, từ nay về sau chúng ta là người một nhà." Bạch Đào mỉm cười gật đầu, ánh mắt dịu dàng.

Lâm Tầm nắm chặt tay đệ đệ, cố nén nước mắt. Hôm nay là ngày đại hỷ, không được khóc, dù là vì vui sướng cũng không được.

Ánh mắt lý chính đầy từ ái, vỗ tay trước tiên, trong sân lập tức vang lên tiếng vỗ tay rộn rã.

Ngọc ca nhi đang bưng trái cà tím tròn trịa mới hái, vừa cùng Hổ tử từ vườn rau trở về, thấy mọi người vỗ tay cũng hăng hái đập đập tay nhỏ lên quả cà tím.

Hổ Tử đi phía sau trông thấy liền suýt chút nữa hét toáng lên.

A! Ngọc ca nhi như vậy đáng yêu quá đi mất! Muốn véo một cái quá!



Sau khi náo nhiệt qua đi, mọi người thức thời bê bàn ghế rút lui, để lại không gian riêng cho hai người mới cưới.

Trong sân trở lại yên tĩnh, ánh chiều tà chỉ còn sót lại vài tia sáng, Bạch Đào lười nhác nằm dưới gốc liễu, cảm nhận làn gió chiều nhẹ nhàng lướt qua má.

Hôm nay rượu quả tuy độ cồn không cao, nhưng cậu uống không ít, tửu lượng lại kém, lúc này men say đã bắt đầu ngấm, hai gò má ửng hồng, cả người hơi chếnh choáng.

Bùi Tranh đổ đầy nước nóng vào thùng tắm mới tinh, chuẩn bị sẵn y phục thay đổi và khăn vải, rồi mới ra ngoài gọi người đi tắm.

Kết quả vừa bước chân ra cửa liền thấy phu lang tân hôn của mình đang ngồi trên ghế nằm dưới tàng liễu, khẽ đong đưa, mắt nhắm lại, môi mang theo ý cười, trông vô cùng an yên.

Người kia khoác trên mình hồng y, đến cả bàn tay đặt trên tay vịn cũng trở nên đặc biệt đẹp mắt. Bùi Tranh nhất thời ngẩn ngơ, tim đập bắt đầu loạn nhịp.

Ánh mắt y mang theo vài phần xâm lược, từ vầng trán mịn màng đến chiếc cổ trắng nõn đều lướt qua không sót một tấc.

Có lẽ do ánh nhìn quá nóng bỏng, Bạch Đào hơi cảm giác được, bèn mở mắt, quay đầu là thấy Bùi Tranh đang ngẩn người đứng dưới hiên.

Bạch Đào mỉm cười dịu nhẹ: "Huynh đứng đó ngẩn người làm gì thế? Có muốn ra đây hóng gió một lát không? Gió chiều mát lắm."

Chiếc ghế nằm này là khi Bùi Tranh sửa sang lại nhà cửa, Bạch Đào đặt làm thêm, lúc đó còn tìm thợ mộc làm hẳn hai cái.

Giờ nghĩ lại, cậu thấy khi ấy đáng ra nên làm một cái to hơn một chút, như vậy cậu có thể chui vào lòng Bùi Tranh, hai người cùng nằm trên ghế, vừa trò chuyện, mùa hè lại ăn miếng dưa, đúng là không gì sánh bằng.

Dáng vẻ nửa say của Bạch Đào quá đỗi mê người, Bùi Tranh suýt chút nữa đã nhịn không được mà ôm cậu vào phòng, đặt lên giường sưởi rồi.

May thay ý nghĩ yêu sạch sẽ cuối cùng vẫn chiếm thế thượng phong, y không muốn đêm động phòng của mình đầy mùi rượu lại lôi thôi bẩn thỉu.

Bùi Tranh cụp mắt, không nhìn vào Bạch Đào, đi thẳng tới trước, một tay bế người từ ghế nằm lên: "Trước tiên đi tắm, lát nữa nước nguội dễ bị cảm."

Bạch Đào nghe giọng y khàn khàn, liền vòng tay ôm lấy cổ y, quan tâm hỏi: "Hôm nay huynh uống hơi nhiều sao? Có muốn ta hầm cho bát canh lê không, vừa hay Lục ca đưa tới một giỏ lê lớn."

Đôi môi ướt át khẽ mở khẽ hợp, còn vương chút hương rượu nhàn nhạt, Bùi Tranh hoàn toàn không nghe rõ cậu nói gì, trong đầu chỉ còn mỗi một ý niệm — hôn.

"Ưm..."

Bạch Đào vừa mở miệng định nói tiếp thì đã bị Bùi Tranh hôn cho đến nghẹt thở, đôi môi bị y c*n m*t l**m láp một cách mãnh liệt.

Chờ đến khi được y ôm chắc chắn đặt bên cạnh thùng tắm, Bạch Đào mới phản ứng kịp, cậu l**m l**m môi, nghiêng đầu mỉm cười: "Tranh ca, huynh là gấp không chờ nổi muốn động phòng rồi à?"

Bùi Tranh quả thực có hơi vội, liền khẽ ho một tiếng: "Em tắm trước đi, ta đi hâm nóng chút đồ ăn cho em."

Bạch Đào kéo tay y lại: "Ta không đói, thậm chí còn hơi no, nên lười nhúc nhích. Thùng tắm này cũng đủ rộng, chi bằng chúng ta cùng tắm?"

Nghe đến hai chữ "cùng tắm", lòng Bùi Tranh thoắt cái căng lên: "Ta trên người còn dơ, lát lại làm bẩn nước."

"Vậy sao?" Bạch Đào nhìn chằm chằm người không dám ngẩng đầu nhìn mình, trong bụng thầm buồn cười, nhưng trên mặt lại giả vờ giận dỗi, "Hôm nay là ngày thành thân trọng đại như vậy, chẳng lẽ huynh đêm qua chưa tắm?"

Nghe ra Bạch Đào có vẻ giận, Bùi Tranh vội giải thích: "Tắm rồi, còn tắm hai lần lận."

Nghĩ đến hôm nay là ngày trọng đại, đêm qua y đã tắm rất kỹ, không chỉ đến suối nóng trên núi mà còn thay một bể nước sạch để tắm lần hai.

Nhìn người trước mặt như khúc gỗ vụng về, ánh mắt Bạch Đào tràn đầy ý cười. Cậu không nói không rằng, ngồi thẳng lên thành thùng rồi ngửa người ngã xuống, nước bắn tung toé, đúng lúc một cánh tay rắn chắc vững vàng ôm lấy eo cậu, mạnh mẽ kéo lên khỏi mặt nước.

Bùi Tranh gạt tóc ướt dính trên mặt Bạch Đào, vội vã hỏi: "Có bị sặc nước không?"

Bạch Đào khẽ lắc đầu: "Có huynh ở đây, ta sao mà sặc nước được? Chỉ là... áo huynh cũng ướt hết rồi, chắc phải cùng ta tắm luôn nhỉ?"

Quần áo trên người Bạch Đào đã ướt đẫm, nước không ngừng nhỏ tí tách, dáng người tuyệt mỹ trong lớp vải ướt áp sát da thịt hiện lên rõ mồn một.

Bùi Tranh mặt đỏ bừng, khẽ gật đầu, giọng càng thêm khàn: "Được."

Thấy đạt được mục đích, Bạch Đào liền nở nụ cười, chủ động giúp y cởi áo. Mà Bùi Tranh thì như con rối mặc người sai khiến, cậu bảo giơ tay thì giơ tay, bảo nhấc chân thì nhấc chân.

Đến khi trên người chỉ còn một chiếc khố cuối cùng, y liền giữ lấy cạp quần không cho cởi: "Cứ... cứ vậy là được rồi."

Nhìn thấy gân xanh trên tay y cũng nổi cả lên, Bạch Đào không nhịn được bật cười: "Tranh ca, chúng ta giúp nhau bao nhiêu lần rồi, còn từng tắm rửa cho nhau nữa, trên người huynh có chỗ nào ta chưa thấy, chưa sờ qua? Hôm nay sao lại đột nhiên mắc cỡ?"

Thấy cậu thoải mái như vậy, Bùi Tranh hít sâu một hơi, tự mình cởi khố, rồi một tay ôm lấy Bạch Đào còn mặc nguyên đồ ướt, sải bước dài, ngồi thẳng vào thùng tắm.

Bởi vì thêm một người, nước trong thùng lập tức trào ra ngoài.

Bạch Đào ngồi trên đùi y, giơ tay lên, ánh mắt chăm chú nhìn y: "Phu quân, giúp ta cởi y phục được không?"

Bùi Tranh chớp mắt liên tục, nhưng động tác c** đ* thì lại rất dứt khoát, chỉ đến khi cởi chiếc q**n l*t cuối cùng thì mới khựng lại một chút.

Bạch Đào toàn thân tr*n tr** bám lấy y, trong mắt cười đến cong cả đuôi: "Tranh ca, huynh có phản ứng rồi."

Thực ra lúc Bùi Tranh c** q**n là đã có phản ứng rồi, nhưng Bạch Đào cố ý nghịch ngợm, cứ phải đợi tới lúc da thịt kề sát mới chịu mở miệng trêu chọc.

Quả nhiên, Bùi Tranh đỏ mặt đến tận mang tai, giọng khàn khàn: "Em... đừng cọ nữa được không? Ta đang giúp em tắm."

Mặt mày Bạch Đào nghiêm chỉnh, tay dưới làn nước lại không ngừng sờ tới sờ lui trên cơ bụng rắn chắc của Bùi Tranh: "Ta cũng đang giúp huynh tắm, đâu có cọ bậy cọ bạ."

Bùi Tranh: "... ..."

Bạch Đào được đằng chân lân đằng đầu, dùng chân đùa giỡn càng lúc càng quá, vừa định buông lời trêu chọc thì đã bị Bùi Tranh trở mình phản khách vi chủ.

"Bạch Đào, ta thật lòng thích em."

Đó là câu cuối cùng Bạch Đào nghe được trước khi cùng y mây mưa triền miên.

Nửa canh giờ sau, trời bên ngoài đã tối đen, Bạch Đào mệt mỏi nằm bẹp trên giường, còn Bùi Tranh thì cần mẫn giúp cậu lau tóc.

Bạch Đào giơ cánh tay không còn bao nhiêu sức, véo nhẹ vành tai còn hằn dấu răng của Bùi Tranh: "Huynh cũng rành quá đấy, học ở đâu thế hử?"

Sợ cậu cảm lạnh, Bùi Tranh kéo chăn mỏng đắp lên th*n th* tr*n tr** của cậu: "Vu đại phu đưa cho ta một quyển sách, trong đó có dạy."

Bạch Đào bật cười khúc khích: "Tranh ca, huynh nói xem có ai giống chúng ta, đêm động phòng lại diễn ra trong thùng tắm không?"

Nghĩ đến cảnh cuồng nhiệt lúc nãy, tay cầm khăn của Bùi Tranh khựng lại: "Không biết."

Bạch Đào xoa xoa mái tóc đã khô quá nửa, khoác chăn ngồi dậy, vỗ vỗ mép giường: "Huynh ngồi qua đây, để ta giúp huynh lau tóc."

Bùi Tranh có hơi chần chừ: "Em vừa nãy chẳng phải bảo là không còn chút sức lực nào sao?"

Bạch Đào lườm y: "Ta mà không nói thế, sợ là đã chết chìm trong thùng tắm rồi."

Lúc đ*ng t*nh, Bùi Tranh quả thực quá mức mạnh mẽ, cái gọi là ngượng ngùng gì đó hoàn toàn bị ném ra sau đầu, thậm chí còn bắt cậu gọi y là "phu quân" không ngừng.

Biết bản thân có hơi... quá đáng, Bùi Tranh thành khẩn nhận lỗi: "Xin lỗi, khi ấy thoải mái quá, không khống chế nổi."

Bạch Đào nghẹn lời, vừa cười vừa mắng, một tay lau tóc cho y: "Huynh giờ cũng không ngượng nữa hả? Nói gì cũng dám nói. Vậy huynh thử kể xem, thoải mái cỡ nào?"

Bùi Tranh cúi đầu, để mặc cho cậu vò tóc: "Chính là rất thoải mái, muốn thêm nữa."

Nghe y nói trắng trợn rằng còn muốn nữa, Bạch Đào trong lòng thầm than, xem ra từ sau lần khai trai này, cái người Bùi Tranh hay thẹn kia e là không còn nữa rồi.

Thực ra Bùi Tranh đang dò ý cậu. Với y mà nói, lần đầu quả thật chưa đủ. Lúc trong thùng tắm, nước đã bắt đầu lạnh, y sợ Bạch Đào nhiễm bệnh nên mới đành ngừng lại.

Bạch Đào đương nhiên nghe ra được sự thử thăm dò ấy, liền nhấc hai chân lên, móc lấy eo y kéo thẳng lên giường.

Khách quan mà nói, Bùi Tranh học cũng không tệ, màn dạo đầu làm rất chu đáo, bản thân cậu cũng không bị thương. Thêm một lần nữa... thì cũng chẳng sao, dù gì cậu cũng thích cái cảm giác được hoàn toàn giao mình cho người kia.

Ngọn nến đỏ trên bàn như cảm ứng được tâm tình hai người trên giường, cháy càng thêm hừng hực, sáp nến cũng chảy càng thêm dào dạt.
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 199: Sớm sớm chiều chiều [Hoàn chính văn]


Sau khi giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, cẩn thận bôi thuốc từng chút một, Bùi Tranh mới bắt đầu dọn dẹp cho bản thân. Đợi đến khi y trèo lên giường, mặt mày đầy vẻ thỏa mãn mà ôm chặt lấy Bạch Đào vào lòng thì đã quá giờ Hợi.

Để cậu gối đầu lên cánh tay mình, Bùi Tranh vừa dùng tay chải tóc cho Bạch Đào vừa khẽ hỏi: "Em bảo có bí mật lớn muốn nói với ta."

Lúc này Bạch Đào thực sự chẳng còn sức mà giơ tay, khẽ bật cười, hôn một cái vào mặt trong cánh tay của Bùi Tranh: "Vậy huynh phải chuẩn bị tinh thần, đừng để bị dọa nhé."

"Không đâu." Cảm thấy có chút nhột nhột, Bùi Tranh lại siết cậu vào lòng, cho đến khi hai người trần trên chạm sát vào nhau không còn khe hở mới hài lòng dừng lại.

Bạch Đào kéo tay y đang chải tóc mình đặt lên eo: "Huynh vừa bóp eo cho ta, ta vừa kể chuyện cho huynh nghe."

"Được."

Làn da dưới tay mịn màng trơn láng, Bùi Tranh mới bóp được vài cái thì lòng lại bắt đầu ngứa ngáy.

Đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào, Bạch Đào đã hơi bực, cong chân khẽ húc một cái: "Ngày tháng còn dài, ham mê sắc dục không tốt đâu, huynh bình tĩnh lại cho ta."

Bùi Tranh tỏ vẻ vô tội: "Là nó không nghe lời, tự mình muốn dậy đó."

Bạch Đào dùng chút sức bóp một cái, nghiến răng: "Vậy huynh còn muốn nghe bí mật không?"

Sợ phản ứng càng lúc càng lớn, Bùi Tranh đành phải dịch lui hai tấc: "Muốn nghe, muốn nghe."

Mấy ngày trước cậu từng nói sẽ kể mà cứ như chuyện nhỏ, thế nhưng đến lúc thực sự muốn nói ra, Bạch Đào lại cảm thấy có chút sợ hãi.

Trong ánh nến bập bùng, Bùi Tranh nghiêm túc nhìn cậu, không hối thúc, chỉ lặng lẽ kiên nhẫn chờ đợi.

Bạch Đào cắn răng, nhắm chặt mắt: "Tranh ca, huynh—huynh—rất tuấn tú..."

Bùi Tranh: "Hửm? Bí mật của em là cái này?"

Bạch Đào gục đầu vào ngực y, mặt mày ỉu xìu: "Không phải, ta chỉ sợ huynh căng thẳng quá nên muốn làm dịu bầu không khí trước thôi."

Bùi Tranh: "......" Thật chẳng biết rốt cuộc là ai đang căng thẳng.

"Không sao, nếu sợ thì đừng nói, ta cũng không quá tò mò đâu, em biết mà." Bùi Tranh vỗ vỗ lưng Bạch Đào, dịu dàng an ủi.

Bạch Đào thì cứng đầu: "Không được, hôm nay nhất định phải nói!"

Bùi Tranh bắt đầu đoán: "Vậy điều em muốn nói, có phải liên quan đến thân phận của em không?"

Dù sao thì trong lòng y, đó cũng là điều duy nhất ở Bạch Đào khiến y nghi ngờ.

Không ngờ y lại đoán trúng, Bạch Đào nhướn nửa người lên nhìn y: "Huynh cũng từng nghi ngờ à?"

Bùi Tranh gật đầu: "Ừ, em nói mình là con nhà nông, nhưng nhìn thì cứ như tiểu thiếu gia nhà giàu vậy."

Bạch Đào bật cười rồi lại nằm rạp lên người Bùi Tranh: "Vậy là huynh nghĩ nhiều rồi, ta thật sự là con nhà nông, chỉ là nông dân quê ta khác với nông dân chốn này."

Bùi Tranh thấy cậu có vẻ muốn trút bầu tâm sự, liền vừa bóp eo cho cậu vừa hỏi: "Khác chỗ nào?"

"Ừm, ở quê ta, người ta không dùng tiền đồng hay bạc vụn nữa, mà dùng giấy để mua bán."

"Ngân phiếu à?"

"Cũng có thể hiểu vậy." Bạch Đào ghé sát tai Bùi Tranh, thì thầm: "Hơn nữa chỗ ta không có ca nhi, chỉ có nam nhân và nữ nhân thôi, nên lần đầu tiên nghe đến ca nhi, ta thật sự rất hoảng. Còn nữa, ở quê ta người có nốt ruồi ở tai rất nhiều, cả nam lẫn nữ đều có, có người còn là màu đỏ ấy."

Bùi Tranh kinh ngạc: "Em rốt cuộc sống ở đâu mà lại không có ca nhi? Với cả... hán tử có nốt ruồi ở tai lại không hiếm sao?"

Bạch Đào ấn y nằm xuống: "Mới có chừng ấy chuyện huynh đã hốt hoảng, thế thì làm sao chịu nổi phần sau?"

Đồng tử Bùi Tranh hơi giãn ra, còn có chuyện kinh ngạc hơn nữa sao?

Bạch Đào nghiêm túc: "Những điều ta sắp nói đều là sự thật, huynh không được xem ta là yêu quái hay kẻ điên, nếu không ta cắn chết huynh."

Thấy cậu có vẻ lo lắng, Bùi Tranh liền cúi đầu hôn khẽ lên môi cậu: "Giờ ta đang ôm em trong lòng đây, em là người hay yêu quái ta còn không biết sao?"

Bạch Đào cảm động vô cùng: "Huynh càng lúc càng biết dỗ người rồi đó. Vậy ta nói, chuyện này là bí mật của hai ta... à không, phải nói là bí mật lớn."

Thấy cậu dạo đầu mãi, Bùi Tranh cũng bắt đầu hồi hộp theo: "Được, ta nhất định giữ kín bí mật."

Bạch Đào nghiêng người, nằm úp trên người Bùi Tranh, áp tai lên ngực y, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ rồi bắt đầu kể:

"Tranh ca, huynh còn nhớ lần đầu ta gặp huynh là ta từ trên trời rơi xuống không? Thật ra, lúc đó ta đang chạy trốn một con chó đuổi theo muốn cắn ta, nên mới nhảy xuống sông. Con sông đó vốn rất cạn, nhưng không biết sao lại xuất hiện một cái xoáy nước rất lớn, thế là ta bị hút vào."

"Lúc ta cảm thấy sắp không thở nổi thì đã rơi thẳng xuống con suối huynh đang ở đó rồi. Ta nói thật, lúc ấy ta mặc mỏng như thế là bởi vì lúc ta nhảy xuống sông đang là mùa hè, ve trên cây kêu vang cả trời. Nhưng khi huynh kéo ta lên từ suối nước nóng, xung quanh đã biến thành mùa đông, ta hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Còn những chuyện sau đó thì huynh đều biết rồi."

Thấy Bùi Tranh mặt mày ngơ ngác, Bạch Đào có chút cuống: "Những gì ta kể đều là thật đấy. Lúc đó ta còn để tóc ngắn, huynh cũng thấy rồi, chỗ ta hán tử phần lớn đều cắt tóc ngắn. Còn cái cái cốc mà ta đem đi cầm đồ ấy, thật sự không phải vật gia truyền quý giá gì đâu, ở quê ta nó chỉ là đồ rất đỗi bình thường, theo giá nơi này mà tính thì chỉ mười mấy văn tiền là có thể mua được cái cốc tốt rồi."

"Còn nữa, ta biết đến ớt là vì ở quê ta, ai ai cũng dùng nó làm gia vị."

Thấy người kia vẫn không có phản ứng gì, Bạch Đào bèn véo y một cái: "Huynh không nói gì là bị doạ rồi hả?"

Bùi Tranh kinh ngạc đến mức trong đầu hoàn toàn không tiêu hoá nổi những điều vừa nghe, nhưng thấy người trong lòng sắp khóc đến nơi, phản ứng đầu tiên của y là vội ôm chặt lấy cậu, dịu giọng dỗ dành: "Xin lỗi, ta không bị doạ đâu, chỉ là... quá kinh ngạc nên nhất thời ngây người."

Thấy y thật sự không hề sợ hãi cũng chẳng lộ vẻ bài xích, trái tim Bạch Đào mới dần thả lỏng.

"Cho nên, có lẽ ta là người đến từ một thế giới khác."

Bùi Tranh lại lần nữa rơi vào trạng thái ngẩn ngơ: "Thế giới khác? Là thế giới nào?"

"Ta cũng không nói rõ được là thế giới nào, chỉ cảm thấy cuộc sống nơi đây giống với đời sống người xưa mà ta từng đọc trong sách, nhưng quốc hiệu, tên người các thứ... lại chẳng giống lịch sử ta biết."

Bùi Tranh đột nhiên siết lấy Bạch Đào, ánh mắt đầy căng thẳng: "Vậy... em có trở về được không? Nếu một ngày em đột nhiên biến mất, ta phải làm thế nào để tìm được em?"

Người trong lòng mà có một ngày bỗng dưng không còn nữa, y thật không dám tưởng tượng nổi sẽ ra sao, có lẽ đến lúc ấy, y thật sự sẽ phát điên mất.

Lần này đến lượt Bạch Đào dỗ dành: "Ta chắc chắn không quay về được đâu. Huynh nghĩ xem, từ sông Thanh Hà đến suối nước nóng lúc ban đầu ta rơi xuống, ta đều đã thử quay lại không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa từng có lần nào bị cuốn đi nữa cả. Cho nên đừng lo, ta không về được. Hơn nữa, nơi nào có huynh, nơi đó chính là nhà của ta. Ta sẽ không đi đâu cả."

"Ta chưa từng kể cho huynh nghe phải không? Thật ra ta cũng không có cha nương, họ mất trong một tai nạn khi ta mới 10 tuổi. Không lâu sau, gia gia nãi nãi yêu thương ta nhất cũng lần lượt qua đời. Vậy nên ở cái thế giới kia, ta đã không còn gì để luyến tiếc nữa. Thứ duy nhất ta quan tâm, nơi duy nhất ta muốn ở lại... chính là bên cạnh huynh. Huynh yên tâm đi."

Bùi Tranh ngửi hương thơm nhàn nhạt đầy an tâm từ người trong lòng, giọng trầm thấp mà bá đạo: "Về sau cấm đến suối nước nóng, sông ngòi cũng không được đến gần."

"Được được được, cho dù có thèm thuồng nhìn người ta bắt cá, ta cũng sẽ không bén mảng lại gần. Khi nào cần qua cầu, ta sẽ để huynh cõng ta qua luôn."

Bùi Tranh thoáng do dự, trong lòng tuy có lo lắng, nhưng y cũng không muốn Bạch Đào bị gò bó: "Cũng không cần đến mức đó, em vẫn có thể đi chơi, ta sẽ nắm chặt tay cậu. Dù có xoáy nước nào muốn cuốn em đi, ta cũng sẽ đi cùng."

"Được, chúng ta sẽ mãi bên nhau, sớm sớm chiều chiều đến bạc đầu."

Giọng nói Bạch Đào khẽ khàng nghèn nghẹn, viền mắt cũng đỏ hoe. Cậu nghĩ, người trước mặt đây, chính là người mà cậu yêu đến khắc cốt ghi tâm. Có lẽ ông trời đưa cậu đến nơi này là để cậu gặp được y.

Câu "Sớm sớm chiều chiều đến bạc đầu" thật quá đỗi động lòng người, khiến tim Bùi Tranh đập thình thịch. Y không nhịn được mà nâng đầu Bạch Đào lên, hôn thật sâu.

Hơi thở của người kia khiến y say đắm. Bùi Tranh âm thầm cầu khẩn trong lòng, nếu ông trời đã đưa người ấy đến bên ta, cho ta cơ hội gặp gỡ, vậy thì xin hãy để người ấy ở lại, bởi ta thật sự không thể thiếu Bạch Đào.

Đêm ấy, Bùi Tranh ngủ không được yên giấc. Y luôn sợ Bạch Đào bỗng dưng biến mất. Suốt đêm y tỉnh lại mấy lần, mỗi lần đều theo bản năng ôm lấy người trong lòng xác nhận xem có còn đó hay không. Thấy Bạch Đào vẫn ngủ ngon lành, y lại lặng lẽ nhìn người thật lâu bằng ánh mắt dịu dàng, đến khi buồn ngủ mới tiếp tục thiếp đi.

Tình trạng ấy kéo dài mấy ngày, cho đến khi Bạch Đào dẫn y đến sông Thanh Hà bắt tôm càng nhỏ. Thấy người kia không hề bị xoáy nước hút đi, y mới dần an lòng.

Bạch Đào xắn quần đứng ở bãi cạn, một tay nắm chặt Bùi Tranh, một tay xách lưới, mắt sáng rực: "Tranh ca, mau nhìn nè! Nhiều tôm càng nhỏ quá! Về nhà ta nấu một nồi lớn, gọi mọi người đến ăn, chịu không?"

Nhìn đôi mắt còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời kia, khoé môi Bùi Tranh cũng bất giác cong lên: "Được, đưa tôm đây ta xách cho, cẩn thận không nó kẹp trúng em."

Bạch Đào lấy vai húc nhẹ vào người y: "Hề hề, phu quân ta thương ta dữ vậy sao?"

Bùi Tranh siết chặt tay cậu để tránh cậu trượt chân: "Ừ, vì em là phu lang của ta."

— Là phu lang từ trên trời rơi xuống.

____HOÀN CHÍNH VĂN___
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back