Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 100: Sư công



Bảy ngày này, trừ lần đến thăm Cao gia ở trên huyện, thời gian còn lại hai người hầu như đều quẩn quanh ở tân gia.

7361 như thể hóa thành món trang sức trên người Bùi Nhuận, đi đâu cũng phải dính lấy y.

Ban ngày, trừ lúc nấu cơm ăn cơm, thời gian còn lại hai người luôn kề cận chẳng rời.

Lúc Bùi Nhuận đọc sách, 7361 tất phải dựa sát, ôm ấp, kém lắm cũng phải nắm tay y mới chịu.

Nhìn một lát thôi, 7361 liền thấy lòng ngứa ngáy, không nhịn được lại muốn thích Bùi Nhuận hơn.

7361 xưa nay hành động nhanh hơn suy nghĩ, thường thường tới lúc ấy liền mềm giọng gọi khẽ một tiếng "Bùi Nhuận", sau đó liền nghiêng mình sát lại, ghé lên môi Bùi Nhuận.

Bùi Nhuận tất nhiên cũng chiều chuộng, thường thì y sẽ mỉm cười, hai tay vững vàng ôm lấy 7361, sau đó thuận thế đoạt quyền, cúi người hôn lên hai má đỏ bừng của cậu...

Tới khi đêm xuống, 7361 lại cùng Bùi Nhuận chui vào chung một ổ chăn, tay kề tay, chân quấn chân, rúc trên người đối phương thì thầm những lời vụn vặt...

Chờ đến khi kỳ nghỉ của Bùi Nhuận kết thúc, lại đến học đường dạy, 7361 liền dắt Đại Hoàng ra, buộc xe ngựa, bế Tiểu Hắc lên, xung phong nhận việc đưa Bùi Nhuận đến học đường.

Từ nhà đến học đường, cùng lắm chỉ mất hai khắc, thế nhưng 7361 lại cứ nhất định phải "dìu già dắt trẻ".

Cái xe bò này vốn là chuẩn bị để Bùi Nhuận tiện đường ra ngoài, tuy nay y đã có thể đi lại, nhưng chung quy vẫn chẳng bằng người thường, mỗi ngày mà đứng hay đi lâu một chút, vết thương ở chân liền sẽ đau nhức.

Ban đầu 7361 không rõ, nhưng mấy ngày ở cạnh nhau chẳng rời, cậu đâu có ngốc, tất nhiên cũng nhìn ra đôi chút. Thế nên, câhu kiên quyết muốn đưa đón Bùi Nhuận, mà nói đi cũng phải nói lại, 7361 nguyện ý đưa y đi học đường thật lòng.

Ven đường tuyết còn chưa tan, nhưng may mắn thôn dân đã dọn được một con đườg sạch sẽ. 7361 và Bùi Nhuận cùng ngồi phía trước xe bò, kéo dây cương chậm rì rì mà hướng học đường lăn bánh.

Đại Hoàng rất thông minh, chỉ cần đi một hai lần là đã nhớ đường, thành ra cũng chẳng cần 7361 phải làm gì, nó liền tự mình kéo xe đi đúng hướng.

Con đường này vốn khá vắng vẻ, bình thường cũng hiếm gặp được người trong thôn. Tuy nói mùa đông chẳng có gì để thưởng ngoạn, nhưng hai người cùng ra khỏi nhà, luôn có chút cảm giác như đang du ngoạn.

7361 khoác thêm áo choàng cho Bùi Nhuận, lười biếng tựa lên người y, ngẫu nhiên trò chuyện dăm ba câu cùng y.

Vì vậy, mấy thiếu niên ở học đường kia, nếu tình cờ trên đường đi học bắt gặp chiếc xe bò đó, liền sẽ thấy vị phu tử mà bọn họ kính ngưỡng, bên cạnh là vị "sư công" mới nhậm chức đang tựa vào y.

Trên mặt phu tử của bọn họ lúc ấy, lộ ra một thần sắc mà xưa nay họ chưa từng thấy.

Tuy rằng phu tử đối với bọn họ vốn không quá nghiêm khắc, tính tình ôn hòa dễ gần, nhưng so với dáng vẻ hiện giờ, quả thực là khác biệt một trời một vực.

Khác ở chỗ nào, mấy thiếu niên chỉ độ 11 - 12 tuổi ấy tự nhiên không hiểu nổi.

Huống hồ, bọn chúng cũng chẳng dám nhìn kỹ, được Bùi Nhuận dạy dỗ mấy năm, những học trò ấy đều đã biết "Phi lễ chớ nhìn."

Mỗi lần tình cờ gặp, bọn họ đều sẽ cung kính hành lễ, gọi một tiếng "Phu tử", lại gọi 7361 là "Sư công".

7361 lần đầu tiên bị gọi là "Sư công" còn chưa hiểu đó là ý gì, chờ đến khi được Bùi Nhuận giải thích, cậu liền lập tức thích cái xưng hô ấy vô cùng.

Thế nên hôm sau liền mang theo một đống đồ ăn vặt, định đưa cho mấy học trò kia, chỉ mong bọn nhỏ chịu gọi thêm hai tiếng "Sư công".

Bọn học trò dĩ nhiên không dám nhận. Ngày thường tới học ở đây, Bùi Nhuận đã chẳng thu mấy món lễ vật nhập môn, giờ sư công lại mang theo những thứ quả khô, điểm tâm mà chỉ đến Tết mới được ăn, nếu nhận lấy chẳng phải là quá vô lễ hay sao.

Cuối cùng vẫn là Bùi Nhuận mở lời, mấy đứa nhỏ mới rụt rè nhận lấy, còn liên tục cúi đầu cảm tạ: "Đa tạ sư công."

7361 nghe vậy thì vui vẻ ra mặt, lập tức nói: "Nói thêm mấy câu nữa, ngày mai ta lại mang thứ khác tới cho các ngươi!"

Bọn học trò lập tức đưa mắt nhìn nhau, nhất thời chẳng biết có nên tiếp tục hùa theo hay không.

Ngày hôm sau, 7361 lại mang đến đồ ăn mới, thế là cảnh tượng hôm trước lại được tái diễn.

Qua ba bốn bận như thế, dù có là đám học trò ngốc nhất, cũng nhận ra được vì sao sư công luôn mang đồ ăn tới cho bọn họ rồi.

Thế nhưng, bọn học trò đâu dám thất lễ với sư công. Mỗi lần gặp sư công, dù trong lòng không nỡ nhận lễ vật, nhưng cũng chẳng thể giả vờ không thấy, không hành lễ, không gọi tiếng nào. Thành ra mấy người bèn âm thầm bàn bạc, rốt cuộc len lén tìm đến Bùi Nhuận.

Bùi Nhuận nghe xong, chỉ khẽ cười: "Sư công vui lòng cho, các ngươi cứ nhận lấy là được."

Phu tử đã nói thế, mấy đứa nhỏ tự nhiên cũng không tiện chối từ nữa, chỉ đành vào lúc rảnh rỗi, thay phiên nhau giúp 7361 gánh nước, làm việc vặt.

Đơn giản là 7361 gần đây lại chiếm một khoảnh đất trống gần học đường để trồng thêm ít rau quả, tiện bề tiếp tục nghiên cứu và gây giống các loại thực phẩm mới.

Dù sao thì bây giờ, cậu cùng Bùi Nhuận cũng chẳng cần e ngại gì người khác trông thấy, có thời gian trống liền cùng nhau ở lại học đường, một người thì trồng rau, một người dạy học.

Như thế, đến khi tan học, cậu có thể tùy thời dắt tay Bùi Nhuận, nếu thuận tiện, còn có thể lén lút ghé vào gian phòng nghỉ của y, trộm hôn một cái.

Phần đất rau trước kia, 7361 đã giao lại cho nhà Hòe Hoa trông nom.

Nhà Hòe Hoa thời gian qua nhờ có 7361 giúp đỡ cũng kiếm được chút lời, tuy chỉ đủ cơm nước cho mấy miệng ăn trong nhà, nhưng cũng đã là không dễ.

Nhà họ vẫn còn nợ 7361 không ít bạc. Dù 7361 không để tâm, nhưng Hòe Hoa cùng người nhà lại một mực muốn trả. Nếu chỉ dựa vào mảnh vườn rau ấy mà hoàn nợ, e rằng phải mất rất lâu.

Hiện giờ, đất trồng rau của 7361 thu hoạch đã ổn định, việc hợp tác với Bách Duyệt Hiên và Lâm phủ cũng đã vào nề nếp. Chi bằng đem phần công việc này giao ra ngoài, như thế, nhà Hòe Hoa có thể kiếm lời thêm chút ít, còn 7361 thì có thể đem tinh lực dồn vào những việc mình thật sự muốn làm.

Trước kia, điều 7361 muốn làm nhất, là có một mảnh đất của riêng mình, được trồng thứ mình muốn trồng, ăn món mình thích ăn.

Giờ đây, những điều cậu muốn làm vẫn bao gồm cả những thứ đó, chỉ là nay lại thêm vào vài điều nữa, mà điều nào cũng đều liên quan đến Bùi Nhuận.

Đưa Bùi Nhuận đi học đường, cùng y ngồi xe bò, nắm tay Bùi Nhuận, ôm eo Bùi Nhuận, hôn môi Bùi Nhuận, cuối cùng là cùng Bùi Nhuận đi ngủ.

Đương nhiên, sang năm cậu còn muốn cùng Bùi Nhuận cùng nhau đến Vận Châu một chuyến.

Chỉ cần nghĩ đến những chuyện này, 7361 đã cảm thấy vui vẻ không thôi.

Chớp mắt lại trôi qua hai trận tuyết nữa, đến khi Tiểu Hắc cũng đã cao tới ngang đầu gối 7361, thì cửa ải cuối năm cũng sắp tới gần.

Học đường được nghỉ một tháng, bắt đầu từ mồng 10 tháng Chạp đến tận mồng 10 tháng Giêng sang năm, để bọn học trò có thể sớm về nhà phụ giúp việc trong nhà.

Dân quê vất vả suốt một năm, đến Tết thì bất kể nhà nghèo hay giàu, ai nấy đều ráng đem ra thứ tốt nhất để chuẩn bị.

7361 đã sớm nghe Vương thẩm nói, ăn Tết là chuyện vô cùng trọng đại, bắt đầu từ 13 tháng Chạp là phải quét dọn nhà cửa, rồi sau đó mỗi ngày đều có việc không hết.

"Đây là năm đầu tiên cháu lo liệu Tết sau khi thành thân, lúc trước thì..." Vương thẩm vốn định nói đến chuyện 7361 từng ở Vương gia ra sao, nhưng vừa mở miệng liền thấy chẳng lành, bèn lập tức sửa lại lời.

"Tóm lại trong nhà còn nhiều việc phải chuẩn bị. Dù nói nhà các cháu người không đông, nhưng Tú tài công là người đọc sách, tất nhiên sẽ chú trọng vài phần. Năm nay cháu phải để tâm, làm sao để cho Tú tài công nhìn ra cháu có thể gánh vác, như vậy sau này việc trong nhà mới đến lượt cháu làm chủ.

7361 lập tức đáp: "Bùi Nhuận thường khen ta lợi hại."

Vương thẩm nhìn vẻ mặt kiêu hãnh của 7361, nhất thời chỉ thấy khó nói nên lời.

Tuy rằng khi hai người thành thân có thể thấy Tú tài rất coi trọng 7361, nhưng mới thành thân thì nhà nào chẳng mật ngọt đường trôi, phu phu kề cận, chẳng mấy chốc cũng phải rơi vào cảnh củi gạo mắm muối thường ngày. Khi trước Tú tài còn què chân thì thôi, giờ chân đã khỏi, nói không chừng sau này còn có đại vận.

Nếu như 7361 không nắm chắc quyền làm chủ trong tay, đến khi Tú tài đi ra bên ngoài làm việc, chẳng phải trong ngoài đều do người khác định đoạt hay sao?

Vương thẩm từng trải, lại vốn có lòng quý mến 7361, trong lòng khó tránh nghĩ muốn nhắc nhở vài câu. Nào ngờ người này lại ngốc nghếch thế, nam nhân miệng ngọt dỗ người, sao lại có thể tin thật cho được?

Có điều những lời ấy cũng không thể nói thẳng ra, bà đành uyển chuyển nói: "Những việc này cháu cũng phải dần dần gánh vác... sau này cháu với Tú tài mới có thể lâu bền được..."

7361 nghe mà như lọt vào mây mù, không hiểu mấy việc ấy thì có liên quan gì đến chuyện mcaaju với Bùi Nhuận có dài lâu hay không, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, hỏi: "Vậy ta phải làm những gì?"

Vương thẩm bèn cẩn thận kể hết những việc cần lo liệu cho Tết: giết heo mổ thịt, xay đậu làm đậu hũ, làm kẹo mạch nha, đồ bánh tổ, mua sắm Tết... kể ra thì từ nay cho đến đêm giao thừa đều bận rộn không ngơi tay.

7361 vừa nghe đến việc phải làm rất nhiều món ngon thì nước miếng đã suýt nữa không kìm được mà trào ra, lập tức nói ngay: "Ta phải về thương lượng với Bùi Nhuận, không biết huynh ấy có làm được không."

Vương thẩm sững sờ, không dám tin mà hỏi lại: "Ai làm?"

7361 tất nhiên đáp: "Bùi Nhuận đó."

Vương thẩm: ?!

Chờ đến khi hỏi rõ chuyện trong nhà ngày thường đều là Tú tài công chịu trách nhiệm nấu cơm, Vương thẩm nghẹn nửa ngày cũng không thốt ra nổi một lời.

Dù Vương thẩm không đọc nhiều chữ nghĩa, nhưng cũng từng gặp qua không ít người đọc sách. Người đọc sách ấy à, có ai không phải là chuyện gì cũng không động tay đến, suốt ngày ôm lấy sách chờ người nhà hầu hạ. Tuy Bùi Nhuận thoạt nhìn có vẻ không giống bọn họ, nhưng đến mức xuống bếp lo cơm nước, thì vẫn khiến bà quá đỗi ngạc nhiên.

Có điều 7361 lại chẳng cảm thấy có gì không ổn. Từ ngày đầu tiên quen Bùi Nhuận, cậu đã ăn món do y nấu.

Bùi Nhuận không những biết nấu, mà còn nấu cực kỳ ngon.

Dù vậy, lời Vương thẩm nói, 7361 vẫn nhớ được vài phần. Tóm lại ăn Tết là dịp rất trọng đại, cần cả nhà cùng nhau chuẩn bị đủ thứ.

Huống hồ đây lại là cái Tết đầu tiên từ khi cậu và Bùi Nhuận quen biết, cũng là cái Tết đầu tiên sau khi thành thân, lại càng phải coi trọng.

Vì vậy, chờ đến khi việc ở học đường của Bùi Nhuận vừa dứt, hôm sau 7361 liền nghiêm túc nói với y rằng, bọn họ cần bắt đầu chuẩn bị cho chuyện ăn Tết.

Bùi Nhuận chỉ cười hỏi: "Không biết A Dao muốn chuẩn bị từ chỗ nào trước?"

7361 nhớ lại đống chuyện Vương thẩm dặn dò, lờ mờ nhớ rằng đầu tiên phải quét dọn nhà cửa.

"Trước tiên dọn dẹp nhà cửa đi."

"Được."

Phòng hai người vốn là tân phòng, lại thêm việc hai người hay dọn dẹp thường xuyên, thật sự cũng chẳng có gì cần bận rộn cho lắm, hai người cùng nhau làm, chưa đến một canh giờ đã thu vén đâu ra đấy.

Bùi Nhuận giúp 7361 thu dọn mấy món dụng cụ quét tước, 7361 ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy còn sớm, cách giờ cơm vẫn còn một quãng, hẳn là có thể tranh thủ làm thêm chút việc gì đó.

Chẳng qua, cậu cũng chẳng biết nên làm gì, giết heo ư? Cậu và Bùi Nhuận cũng chẳng có nuôi.

Tâm vừa muốn làm chuyện gì đó, suy đi nghĩ lại, cậu quyết định thôi thì trước tiên chuẩn bị đồ ăn đã.

Vì vậy, cậu quay sang hỏi Bùi Nhuận: "Huynh biết làm đậu hũ không?"
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 101: Đậu hũ



Cách làm đậu hũ thì không khó, nhưng quá trình lại rườm rà, tốn thời gian.

Chỉ riêng việc ngâm đậu thôi cũng đã phải ngâm suốt một đêm, chưa nói đến mấy công đoạn sau như xay đậu, nấu thành sữa đậu nành.

Trong nhà cũng chẳng có cối đá để xay đậu, đồ đựng cũng không đầy đủ, nói chung là so với việc chuẩn bị lỉnh kỉnh như vậy, chẳng bằng ra quán đậu hũ mua về cho xong.

Dĩ nhiên, cũng có nhà làm theo cách khác, mang đậu nành đến nơi chuyên làm đậu hũ, trả chút công cho người bán đậu hũ, nhờ họ làm giúp.

Vương thẩm lúc đầu nói ý cũng là như vậy, tiếc là 7361 nghe được nửa chừng liền hiểu sai, tưởng rằng mọi thứ đều phải tự mình làm từ đầu đến cuối.

Cậu thật lòng thích việc có thể cùng Bùi Nhuận chuẩn bị đồ ăn, thường ngày Bùi Nhuận nấu cơm, cậu lúc nào cũng rề rà đứng bên cạnh xem cho bằng được.

Cậu cảm thấy, mỗi khi Bùi Nhuận nấu cơm, nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp.

Bùi Nhuận thấy được ánh mắt mong mỏi của cậu, mỉm cười đáp: "Ta từng thấy người khác làm rồi, tuy chưa từng tự tay thử qua, nhưng nghĩ chắc cũng không đến nỗi khó."

"Thật vậy sao?" 7361 mỉm cười, mắt cong cong như trăng non, "Vậy chúng ta lát nữa làm luôn nhé?"

Bùi Nhuận khẽ lắc đầu: "Hôm nay chưa được."

"Sao lại không được?"

"Cần phải chuẩn bị dụng cụ để làm đậu hũ."

Bùi Nhuận kể rõ từng thứ cần dùng để làm đậu hũ cho 7361 nghe, cũng nói sẽ tranh thủ thời gian đi mượn cối đá của người trong thôn trước.

7361 liền xung phong: "Ta dắt theo Đại Hoàng đi cùng huynh."

Bùi Nhuận nhẹ giọng đáp: "Được."

Trước khi đi mượn dụng cụ, hai người vào kho lương múc ít đậu nành, định ngâm trước một mẻ.

Lúc ngâm đậu, thuận tiện phải nhặt bỏ hạt hỏng, nhưng hạt đậu hư lại chẳng chịu nổi mà nổi lên.

7361 xách một gàu nước từ giếng về, nâng lên rồi "Rào" một tiếng đổ vào chậu ngâm đậu. Nước trong chẳng phủ hết mặt đậu, mà hạt đậu hỏng bay lên thì chỉ lác đác chẳng đáng là bao.

"Ơ? Sao chẳng cái nào nổi lên vậy?"

Bùi Nhuận đáp: "Đợi một lát, mấy hạt hỏng sẽ tự nổi lên."

7361 buông thùng nước, xắn tay áo, chưa để Bùi Nhuận kịp ngăn lại đã thò tay vào trong nước, khuấy khuấy mấy vòng, thế nhưng vẫn chỉ có dăm ba hạt đậu hỏng trôi nổi.

"Bùi Nhuận?" 7361 chống tay vào thành chậu, ngẩng đầu nhìn y, "Sao mấy hạt đậu hỏng không nổi lên vậy?"

Bùi Nhuận chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, kéo tay kia ra khỏi nước lạnh: "Đây là đậu A Dao gieo, tất nhiên là hạt tốt cả, không nổi lên thì chắc là không có hạt hỏng."

"Thật vậy sao?"

"A Dao làm ruộng vốn giỏi mà, đậu tốt như vậy cũng phải thôi."

Vừa nói, Bùi Nhuận vừa dùng khăn vải lau sạch nước trên tay 7361, tiện thể ủ trong lòng bàn tay mình mà giữ ấm.

Nước giếng vào mùa đông lạnh buốt thấu xương, chỉ ngâm chốc lát mà tay 7361 đã lạnh toát cả ra.

7361 ngẫm lại cũng phải, mấy hạt đậu này nhìn qua hạt nào hạt nấy tròn đầy, sáng bóng, lại là chính tay cậu thu hái, đậu tốt như vậy, nghĩ theo lẽ thường thì cũng đúng.

Nghĩ thế nên cậu cũng chẳng băn khoăn nữa, chỉ hỏi: "Đậu đã ngâm rồi, vậy giờ chúng ta đi mượn cối đá sao?"

"Mai hãy đi." Bùi Nhuận vừa nói, vừa xoa xoa tay 7361 thêm lần nữa, dặn dò, "Lần sau đừng có chạm vào nước lạnh như thế, sau này ngón tay sẽ nhức đấy."

7361 nào có để tâm đến chuyện đau tay hay không, bị Bùi Nhuận nắm tay thế này, liền lập tức nghiêng người sang, nhân cơ hội dựa hẳn vào người y, gật gật đầu, miệng nói bừa: "Ta biết rồi."

Sáng hôm sau, hai người đánh xe bò đến nhà một hộ trong thôn.

Nhà ấy có đứa con trai đang theo học tại học đường của Bùi Nhuận, lúc hai người đến, học trò kia đang bận nhóm lửa trong sân, trông thấy họ thì thoạt đầu là kinh ngạc, sau đó lập tức gọi to: "Phu tử! Sư công!"

Bùi Nhuận khẽ mỉm cười, bèn nói rõ ý đến.

Ch nương học trò từ trong nhà đi ra, trông thấy Bùi Nhuận tất nhiên là một hồi niềm nở chào đón.

Nghe rõ ý của y, nương của học trò liền nói ngay: "Được chứ được chứ, mấy ngày nay nhà ta cũng chẳng dùng tới, nếu Tú tài cần, ta lập tức đi dọn ra."

Bùi Nhuận khẽ gật đầu: "Làm phiền rồi, ngày mai ta sẽ đem trả lại."

Phụ nhân kia vội xua tay.

Cuối cùng, chiếc cối đá nhỏ kia dưới sự giúp sức của cha nương học trò, được nâng lên xe bò.

Tính cả chiếc cối đá, còn có thêm hai khúc xương heo và một tảng thịt lớn, Bùi Nhuận dĩ nhiên muốn từ chối, nhưng phụ nhân kia nào có để tâm, liền trực tiếp đem đồ bỏ lên xe.

"Tú tài, ngài ngàn vạn lần chớ nên khách khí. Ngày lễ ngày arết, nhà nào lại không đưa lễ cho phu tử, nay ngài không nhận, mấy ngày nữa ta cũng sai Nhị Ngưu mang đến. Huống chi, mấy thứ này cũng chẳng phải mua ngoài, đều là heo nhà tự nuôi."

Học trò kia nghe nương mình gọi như thế, có phần ngượng ngập, liền sửa lời: "Nương, con không gọi là Nhị Ngưu nữa, giờ con tên là Vương Hằng."

"Được được, nương quên mất, giờ con cũng đã là người có đại danh rồi."

......

Vì vậy, vốn chỉ định mượn cối đá, lại ngoài ý muốn mang về được thịt heo tươi mới.

Bùi Nhuận nhìn hai khúc xương sườn heo, mỉm cười nói: "Vừa khéo có thể dùng để nấu với đậu hũ."

7361 chỉ mới nghe thôi đã cảm thấy thèm thuồng, lập tức lắc lắc tay Bùi Nhuận, nói: "Vậy chúng ta mau mau làm đậu hũ đi!"

Quả đúng như lời Bùi Nhuận, làm đậu hũ là việc tốn không ít thời gian và sức lực.

Bùi Nhuận đem đậu đã ngâm kỹ, múc một muỗng cho vào cối đá, 7361 thì ung dung dùng tay xoay cối đá nhỏ kia.

Rất nhanh, nước đậu nành trắng ngà từ từ chảy xuống qua rãnh nhỏ, rót vào chậu đã chuẩn bị sẵn, mang theo hương thơm nhè nhẹ của đậu tươi.

7361 hít sâu một hơi, lại cảm thấy mùi này có chút lạ lạ.

"Đây là đậu hủ sao?" Cậu hỏi, "Đậu hủ chẳng phải là từng miếng từng miếng sao?"

"Lát nữa chờ thêm nước chát vào thì sẽ kết lại thành từng khối." Bùi Nhuận giải thích.

Nghe qua thật kỳ diệu, 7361 không khỏi có chút mong chờ, động tác trong tay cũng nhanh nhẹn hơn.

Sức cậu lớn, việc vặt như này làm cũng chẳng tốn mấy công sức. Mới nửa canh giờ, chậu hạt đậu đã biến thành chậu tương đậu trắng mịn.

Trong bếp, nước đã đun sôi, 7361 thấy Bùi Nhuận đổ nước sôi vào phần tương đậu vừa mới nghiền xong, sau đó lại vớt hết lớp bọt biển nổi trên mặt.

Hơi nước nóng hổi bốc lên trong gian bếp, hương đậu thơm ngào ngạt thẳng tắp xộc vào mũi 7361.

"Đang làm gì vậy?" 7361 hiếu kỳ hỏi.

"Đang vớt lớp bọt nổi lên."

"À." 7361 nửa hiểu nửa không, lại hỏi tiếp, "Vậy chín rồi có thể ăn ngay không?"

"Còn phải nấu thêm một chút." Bùi Nhuận mỉm cười, thấy dáng vẻ kia của 7361, liền hỏi, "A Dao đói bụng rồi à?"

7361 lắc đầu: "Tạm ổn, chỉ là có chút muốn ăn thôi."

"Đậu hũ còn phải đợi thêm, nhưng lát nữa có thể cho em uống một chén sữa đậu nành."

Trong thôn thỉnh thoảng cũng có người gánh gánh đậu hũ đi rao bán, 7361 đương nhiên từng ăn qua đậu hủ, nhưng sữa đậu nành thì lại chưa từng nếm thử.

Nghe Bùi Nhuận nói vậy, 7361 liền mắt trông mong nhìn Bùi Nhuận dùng một tấm vải lụa trắng, lọc phần tương đậu vừa mới ngâm nóng.

Sữa đậu nành trắng ngà chảy hết vào nồi sắt lớn, còn trong vải lự thì chỉ còn lại bã đậu.

Bếp lò bên dưới lửa cháy rừng rực, chẳng bao lâu, sữa đậu nành liền bắt đầu sôi lên cuồn cuộn.

Bùi Nhuận múc một chén đầy, lại bỏ vào một muỗng đường trắng to, đợi đến khi không còn quá nóng mới đưa cho 7361.

"Nếm thử xem, có hợp khẩu vị không?"

7361 không nhịn được, dọc theo mép chén uống một ngụm lớn, vào miệng liền là hương đậu đậm đà, theo sau là vị ngọt thanh dịu dàng.

"Ngon quá."

Đôi mắt 7361 sáng rỡ nhìn về phía Bùi Nhuận, hoàn toàn không biết bên khóe miệng đã dính một vành trắng mỏng của sữa đậu nành.

Cậu đưa chén sữa đến trước mặt Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, huynh cũng nếm thử đi, ngon lắm đó."

Bùi Nhuận nhìn cậu một thoáng, khóe môi khẽ cong, khom người xuống.

Chỉ là y không hề uống sữa trong chén, mà đặt chén sang một bên, sau đó cúi đầu hôn lên nơi khóe môi 7361 còn dính sữa đậu nành.

7361 bị nụ hôn bất ngờ ấy làm cho sững người trong chốc lát.

Thế nhưng cậu đã quen rồi, thậm chí lại càng yêu thích những nụ hôn bất chợt như thế.

7361 thuần thục hé miệng, tùy ý để Bùi Nhuận nhẹ nhàng hôn lên môi mình, từng chút, từng chút một.

"Bùi Nhuận......" 7361 trong miệng lẩm bẩm, lời nói có chút mơ hồ, "Huynh làm sao...... làm sao lại đột nhiên...... muốn thích ta như vậy?"

Động tác của Bùi Nhuận khựng lại, trán tựa lên trán 7361.

Y bật cười, rồi nghiêm túc đáp: "Ta chỉ là đang đáp lại lời mời thôi."

"Hả? Lời mời gì cơ?" 7361 như người đang lạc giữa màn sương, không rõ có phải vì bị hôn đến mụ mị đầu óc hay không.

Bùi Nhuận giơ tay, lòng bàn tay dịu dàng lướt qua đôi môi mềm vẫn còn ẩm ướt của 7361, nghiêm trang nói: "A Dao chẳng phải vừa mời ta nếm thử sữa đậu nành sao?"

"À, đúng rồi, sữa đậu nành..."

Sữa đậu nành không phải đang đặt bên cạnh sao?

Bùi Nhuận lại khẽ chạm môi cậu một cái nữa, dịu dàng nói: "Ta vừa nếm qua rồi."

"Quả nhiên giống như A Dao nói, rất ngọt."
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 102: Đồ Tết



Sữa đậu nành sau khi nấu xong được cho thêm nước chát, rồi đổ lên khuôn gỗ đã chuẩn bị sẵn, sau đó dùng đá ép qua một đêm, liền kết thành từng miếng đậu hũ rắn chắc.

7361 như nguyện được uống một bát canh đậu hũ nấu với xương heo.

Xương heo ninh trong nồi lẩu suốt một canh giờ, tủy cốt đều hòa tan vào nước, lúc này mới dùng đậu hũ thấm đầy vị ngọt béo đậm đà của canh, ăn một miếng xuống bụng, mềm mại, nhiều nước, hương thơm lan tỏa khắp miệng.

Không chỉ có vậy, bên trên mặt canh còn rắc thêm một lớp rau xà lách xanh tươi non mướt, vừa đẹp mắt lại thêm phần ngon miệng.

Giữa mùa đông giá lạnh thế này, uống xong một chén canh như vậy, cả dạ dày lẫn thân thể đều ấm áp lạ thường.

7361 cảm thấy, thứ gì qua tay Bùi Nhuận làm ra cũng đều ngon miệng, riêng món đậu hũ này đã vượt xa những loại cậu từng ăn trước kia, ngon hơn không biết bao nhiêu lần.

Không chỉ có vậy, bã đậu sau khi lọc ra cũng không bị bỏ phí, Bùi Nhuận trộn vào trứng gà cùng bột mì, lại thêm hành lá tươi thái nhỏ, cuối cùng đổ vào chảo dầu rán lên, thoáng chốc liền làm ra từng chiếc bánh trứng bã đậu màu vàng óng, giòn rụm bên ngoài, mềm thơm bên trong.

Thứ này quả thực là khẩu vị mà 7361 chưa từng nếm qua, cậu ăn liền một mạch ba cái mới chịu ngừng tay.

Ăn uống no nê, đậu hũ vẫn còn dư hơn mười miếng, hai người thế nào cũng không ăn hết.

7361 đem tặng nhà Hòe Hoa và Vương thẩm mỗi nhà một miếng lớn, đến khi đi trả cối đá lại tặng cho nhà Vương Hằng một miếng lớn nữa.

Phần đậu hũ còn lại, ngoài phần dùng làm viên chiên, đều được Bùi Nhuận cắt thành từng khối nhỏ, đem để ngoài trời đông lạnh một đêm, qua ngày sau liền đông thành những khối đậu phụ màu trắng ngà ngà.

Chờ đến hôm nào muốn ăn, chỉ cần hầm chung với cải trắng và thịt heo, lại là một món ăn đơn giản mà phong phú.

Không chỉ vậy, đến khi hai người ăn lẩu lần nữa, trên bàn cũng có bày một đĩa đậu hũ đông, vốn là đậu hũ đã hong khô, sau khi hấp thụ hơi nóng từ nồi canh, liền tạo nên một mỹ vị hoàn toàn khác biệt.

Làm xong đậu hũ, 7361 cùng Bùi Nhuận liền dành chút thời gian vào huyện mua sắm đồ Tết.

7361 đi giữa dòng người tấp nập, xung quanh đâu đâu cũng là người chen vai thích cánh, cậu vừa sợ đi lạc, lại sợ bị đụng trúng.

Trên suốt quãng đường, Bùi Nhuận vẫn luôn nắm chặt lấy tay cậu, thỉnh thoảng còn đưa tay che chắn giúp cậu tránh khỏi dòng người qua lại.

7361 vốn dĩ đã yêu thích chốn náo nhiệt, những con phố đông đúc thế này, cậu cũng từng đi dạo qua không ít lần, nhưng chưa bao giờ thấy chán, ngược lại mỗi lần dạo chơi đều hứng thú dạt dào như thuở ban đầu.

Tay trái Bùi Nhuận xách theo không ít thứ, phần nhiều là do 7361 mua, nào là các món ăn vặt, nào là những đồ chơi nhỏ nhỏ xinh xinh, cả tay đều đầy ắp.

7361 một tay bị Bùi Nhuận nắm lấy, tay còn lại giơ lên một xiên bánh gạo chiên cắm trên que tre.

Bánh gạo trắng ngần chiên trong dầu đã ngả sắc vàng óng, bên trên còn rải lác mấy quả táo nhỏ xinh, cắn một miếng, bên ngoài giòn tan, bên trong lại mềm dẻo, thơm ngon khó tả.

7361 ăn một miếng, thấy hương vị không tệ, bèn quay đầu đưa bánh gạo sát đến bên miệng Bùi Nhuận.

"Bùi Nhuận, ngon lắm, huynh nếm thử xem."

Bùi Nhuận cúi đầu, kế đó cũng cắn một ngụm vào chỗ 7361 vừa cắn: "Ừ, quả thực không tồi."

7361 cười đến đôi mắt cong cong: "Hay là lát nữa chúng ta lại mua thêm ít mang về?"

"Trời lạnh, mang về sẽ nguội, hương vị cũng giảm đi ít nhiều."

Bùi Nhuận nói có lý, 7361 lại cảm thấy đồ ngon như thế mà chỉ ăn một lần thì thật chưa đã miệng, vừa định quay đầu lại mua thêm mấy xiên ăn cho đã, Bùi Nhuận bên cạnh tựa như đã nhìn thấu ý nghĩ của cậu.

"A Dao quên rồi sao, Tết đến cũng phải chưng bánh gạo mà." Bùi Nhuận lên tiếng nhắc nhở.

7361 bỗng giật mình: "Phải rồi!"

Vương thẩm từng nói, Tết đến nhà nào cũng đều phải chưng bánh gạo, cậu suýt chút nữa đã quên mất chuyện đó.

Bùi Nhuận không nhịn được nhéo nhẹ tay 7361, khẽ cười nói: "Chờ lát nữa lúc về, chúng ta ghé mua chút gạo nếp cùng táo đỏ. Nếu em thích, ngày mai liền chưng bánh gạo."

Đã định làm bánh gạo, hai người lại tiếp tục chọn mua những món cần thiết cho Tết, phần lớn đều là thực phẩm, nào là hạt dưa, đậu phộng, các loại quả khô, mứt đường, mạch nha cũng đều mua chút ít.

Còn ghé qua tiệm sách , mua giấy đỏ để viết câu đối, lại mua mực cùng bút. Riêng 7361, Bùi Nhuận còn để cậu chọn vài quyển truyện ký và chuyện xưa thông tục dễ hiểu.

Theo lý mà nói, cuối năm nên sắm thêm bộ y phục mới, nhưng bởi hai người mới vừa thành thân không bao lâu, mà Bùi Nhuận lại là người chu đáo cẩn thận, trước khi thành thân đã sớm chuẩn bị cho 7361 hơn mười bộ quần áo, từ trong ra ngoài, từ mùa đông kéo dài sang mùa xuân năm sau đều đủ cả, giờ mà sắm thêm nữa cũng thành ra lãng phí.

Huống hồ giờ này các cửa tiệm vải vóc trong huyện đều chật kín người, ai nấy đều đến chọn vải.

Dân chúng khổ cực suốt một năm, cuối năm muốn tiêu chút tiền cũng phải đổi lấy vài thước vải lẻ, cho dù chỉ để vá áo cũng muốn thay đổi cái mới, vì thế hai người cũng không chen vào xem náo nhiệt làm gì.

Dạo quanh trong huyện hơn nửa vòng, tay hai người đã xách gần như không nổi, những món cần mua vẫn còn thiếu một ít.

Rau dưa thì thật ra không cần phải mua, còn như thịt các loại, cũng có thể nhờ Bách Duyệt Hiên chọn giúp, đến khi đó sẽ đưa tới.

Hai người đem những món đã chọn mua trước đó bỏ cả lên xe bò, lại đưa cho vị lão nhân chuyên trông xe một văn tiền, nhờ ông giúp trông chừng, đừng để đồ rơi rớt, lúc này mới yên tâm cùng nhau đi đến tiệm gạo.

Giờ đã là buổi chiều, nhưng trên đường vẫn không vắng người, thậm chí người người trong tay đều ôm đầy đồ Tết, đi đường càng thêm đông đúc, chen chúc.

Dẫu có Bùi Nhuận che chở, 7361 vẫn bị va chạm mấy lần, bất đắc dĩ phải đến gần nép vào lòng y.

Chờ đến lúc lại bị chen thêm lần nữa, 7361 dứt khoát ôm lấy cánh tay Bùi Nhuận, đem nửa thân mình treo hẳn lên người đối phương.

Dáng vẻ như vậy, ít nhiều cũng khiến người khác đỏ mặt, dù là phu phu danh chính ngôn thuận, giữa đường cái mà nắm tay cũng đã là chuyện hiếm thấy.

7361 không biết điều đó, cậu từ trước tới nay vốn làm việc tùy tâm, dù có biết cũng chưa chắc đã cho là không nên. Về phần Bùi Nhuận, những chuyện nhỏ nhặt không ảnh hưởng đại cục, y xưa nay đều để mặc cho 7361 tùy ý.

Hai người cứ thế thân mật bên nhau, quả thật dẫn tới không ít ánh mắt người qua đường.

7361 mi mắt cong cong, lúm đồng tiền hiện rõ, cười nói: "Có người đang nhìn chúng ta, có phải bọn họ đều biết ta thích huynh rồi không?"

Hôn môi, ôm ấp, đều là cách để bày tỏ tình ý, đây là Bùi Nhuận từng nói với cậu.

7361 khắc ghi trong lòng, cũng nguyện ý bất kể thời gian, bất kể nơi chốn, đều bày tỏ rõ ràng tình cảm kiên định của mình dành cho Bùi Nhuận.

Bị người nhìn thấy, 7361 chẳng những không thẹn, ngược lại gần đây cậu vốn không có khái niệm về thẹn thùng. Thứ hai, 7361 cảm thấy được người khác thấy mình yêu thích Bùi Nhuận, chính là một việc rất đáng kiêu hãnh.

Nghe 7361 nói thế, Bùi Nhuận khẽ cười: "Tất nhiên là vậy."

Vừa nói vừa siết nhẹ tay, Bùi Nhuận đem 7361 càng kéo sát về phía mình: "Người khác cũng sẽ biết lòng ta có A Dao."

Còn chưa đi đến tiệm gạo, đã thấy phía trước có một đám người vây quanh. 7361 nhìn nhìn, loáng thoáng nghe được là có người bán món ăn hoang dã.

Từ những lời bàn tán rải rác quanh đó, nghe ra được món được bán là thịt lộc thái lát.

Bình thường thịt thà các loại thì có thể giao cho Bách Duyệt Hiên, nhưng món ăn hoang dã thì khó gặp, huống chi lại đang vào mùa đông.

7361 dừng bước, bên tai liền vang lên thanh âm của Bùi Nhuận: "Đi nhanh tới xem thử không?"

"Ừm."

Hai người theo hướng phát ra tiếng động mà đi tới phía trước, đập vào mắt chính là một hán tử thân hình cao lớn cường tráng, trên người khoác các loại da thú vá chắp lại thành áo. Trước mặt hắn, máu chảy đầm đìa, đặt ra mấy mảnh thịt đã được sơ lược xử lý.

Tuy đã vào đông, song mùi máu tươi vẫn xộc thẳng vào mặt, chẳng khác gì giữa hè.

Thông thường ca nhi hay cô nương, thấy cảnh như thế hẳn sẽ không dễ chịu, nhưng 7361 chẳng phải người tầm thường. Cậu từng ở hoang tinh sinh tồn, chém giết không biết bao nhiêu dị trùng răng nhọn thân dài, so ra thì cảnh tượng trước mắt này chẳng qua chỉ là tiểu cảnh mà thôi.

Ánh mắt cậu dừng lại nơi đống thịt bày trên mặt đất, cuối cùng rơi xuống một cái đùi lộc, thoáng do dự rồi quay đầu hỏi: "Bùi Nhuận, huynh có biết làm món này không?"

Bùi Nhuận mỉm cười: "Chưa từng làm qua. Có điều, thịt thà nấu nướng tới lui cũng chỉ có vài cách, nếu em muốn thử, vậy chúng ta có thể làm kiểu nướng xem sao."

"Nướng thịt?" 7361 chưa từng ăn qua thịt lộc như thế, lập tức lắc lắc ống tay áo của Bùi Nhuận, "Vậy chúng ta mua một ít mang về đi."

"Được."

Hai người thương lượng xong phần muốn mua, 7361 liền ngẩng đầu đi tới trước tìm hán tử bán thịt kia.

Hán tử kia mặt mũi thô kệch, trông có chút dọa người, sắc mặt nghiêm nghị, cũng chẳng mở miệng tiếp khách, chỉ lặng lẽ đứng yên một chỗ, chỉ khi có người hỏi giá mới cất lời. Có điều, hắn đưa ra giá cao, rất nhiều người nghe xong chỉ biết lắc đầu bỏ đi.

"Lão bản." 7361 lên tiếng, chỉ vào hai cái chân lộc cùng một khối thịt có vân mỡ không tồi phía dưới, hỏi, "Chỗ này bao nhiêu?"

Hán tử quét mắt nhìn theo tay cậu, nhả ra hai chữ: "5 lượng."

Còn chưa đợi 7361 mở miệng, xung quanh đám người vây xem đã đồng loạt hít một hơi khí lạnh.

Có người cất tiếng ngay: "5 lượng bạc?! Nghĩ mình là Hoàng đế chắc?"

"Phải đó, 5 lượng bạc đủ mua nguyên cả con heo! Thịt heo còn có thể nấu đủ món, ai ngu mà đi mua miếng thịt này!"

Hán tử nọ tất nhiên cũng nghe thấy, nhưng hắn thậm chí chẳng thèm liếc mắt nhìn kẻ nói lời kia, chỉ thản nhiên hỏi 7361: "Muốn không?"

7361 vội mở túi tiền nhỏ của mình, lục lọi một hồi, cuối cùng đổ ra lòng bàn tay, chỉ còn sót lại một mảnh bạc nhỏ và mấy đồng tiền lẻ.

Hôm nay mua sắm không ít, mà 7361 vốn tiêu xài phóng khoáng, lại chẳng quen tính toán gì cho lâu dài, lúc này bạc trong tay đã chẳng đủ.

"Bùi Nhuận, huynh còn mang theo bạc không?"

"Ừ." Bùi Nhuận ôn hòa mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra túi tiền đưa sang.

7361 nhanh nhẹn từ trong túi lấy ra 5 lượng bạc, đưa tới. Số bạc này vốn là trước đó Bùi Nhuận đến ngân trang đổi sẵn, một lượng còn vừa vặn chia được thành hai phân.

Hán tử nọ liếc mắt nhìn 7361, đưa tay ngận bạc, rồi xoay người đến bàn cân đặt bên cạnh, cân thử trọng lượng. Thấy vừa đủ, lúc này mới thu bạc vào ngực áo.

Một màn giao dịch dứt khoát như thế khiến dân chúng vây quanh sững sờ nhìn, không ngờ thật có người vung 5 lượng bạc chỉ để mua chút thịt này, như thể bạc chẳng đáng một đồng.

Ngay tức thì, bao ánh mắt liền âm thầm đánh giá đôi phu phu trước mắt. Dù trên người hai người kia không khoác y phục hoa mỹ, nhưng vải vóc lại đều là loại thượng hạng.

Lại thấy dung mạo hai người, một người xinh xắn khả ái, người kia thì tuấn tú bất phàm, quanh thân lại toát ra phong thái khác thường, liền đoán hẳn là tiểu phu phu nhà phú hộ nào đó.

Thảo nào lại hào phóng như vậy.

Bên kia, hán tử tìm một sợi dây cỏ, buộc hai chiếc chân lộc cùng khối thịt thành một bó chắc chắn. Nhìn thoáng qua hai người trước mặt, hắn hơi ngập ngừng rồi đưa tay định trao cho Bùi Nhuận, không ngờ 7361 đã giành lấy trước, tự mình xách gọn vào tay.

Hai chiếc chân lộc cộng với một khối thịt lớn, ít ra cũng hơn ba bốn mươi cân, vậy mà 7361 lại xách lên nhẹ như không.

Hán tử khẽ nhướng mày, lúc này mới thực sự nhìn kỹ 7361 một cái.

7361 chẳng mảy may để ý ánh mắt kia đang nghĩ gì, đầu óc giờ chỉ toàn nghĩ tới những miếng thịt kia sẽ mỹ vị thế nào.

Xách theo đống thịt lớn, 7361 nhịn không được nuốt nước miếng: "Bùi Nhuận, chúng ta mua xong gạp nếp rồi sớm quay về thôi, tối nay ta muốn ăn món nướng thịt mà huynh vừa nói đó!"
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 103: Thịt nướng!



Thời điểm về đến nhà, tất nhiên là thắng lợi trở về.

Trừ bỏ những món đồ Tết đã bàn bạc trước, lần này ngoài ý muốn còn mua được món ăn hoang dã hiếm thấy, thường ngày chẳng dễ gì ăn được, càng là thêm phần quý giá.

Tục truyền xưa kia có câu: "Ăn thịt lộc, thành tiên đạo." Dù khó mà tin là thật, nhưng từ xưa tới nay, bất luận là hoàng thân quốc thích hay quan to quyền quý, đều coi thịt lộc là món mỹ thực thượng đẳng, quý giá vô song.

Một phần thịt lộc như thế, chỉ dùng 5 lượng bạc đã mua được, quả thật là tiện nghi.

Nếu vị hán tử kia không bán ở chợ, mà trực tiếp đem thịt giao đến tận cửa cho các phủ đệ giàu sang trong huyện, e là số bạc thu về còn nhiều gấp bội.

Chỉ là, chuyện người khác, bọn họ cũng chẳng cần nhọc lòng suy xét.

7361 từng chuyến xách đồ vào phòng. Con tiểu Hắc cả ngày không thấy chủ nhân, giờ đây hưng phấn chạy vòng quanh dưới chân hai người, đuôi ngoáy tít không thôi.

7361 đặt đồ xuống, vừa quay đầu liền nói với Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, huynh nghỉ ngơi một chút đi, để ta làm là được."

Cả ngày nay đã đi không ít đường, đến khi hai người chọn mua xong đồ, 7361 bất chợt phát hiện bước chân Bùi Nhuận có phần khập khiễng.

Chân của Bùi Nhuận vốn mang bệnh, dẫu thường ngày chẳng dễ lộ, nhưng hễ mệt nhọc quá mức thì sẽ khó giấu được. Hôm nay hiển nhiên là đã vượt quá giới hạn.

Thế mà suốt dọc đường, y không hề hé lời, còn kiên trì xách phần lớn đồ đạc trong tay.

Phát hiện điều đó, 7361 đau lòng muốn chết, lập tức giành lấy những thứ trong tay Bùi Nhuận không nói, còn muốn bế đối phương lên đặt vào xe bò. Chỉ tiếc, lại bị Bùi Nhuận từ chối.

"A Dao, đừng sốt ruột, không sao đâu. Nghỉ ngơi một lát là ổn rồi."

Chỉ là, hiện tại 7361 đã chẳng còn dễ dàng tin lời Bùi Nhuận như trước. Ở chung với nhau đã lâu, cậu nhận ra, Bùi Nhuận... cũng biết nói dối.

Cũng phải, giữa con người và người phỏng sinh, điểm khác biệt lớn nhất, chính là con người biết nói dối, còn người phỏng sinh thì không.

Hiện tại 7361 cũng chẳng còn là người phỏng sinh đơn thuần như xưa, cậu bây giờ biết nói dối, thậm chí còn phân biệt được đâu là lời nói thật, đâu là lời dối trá.

Thế nên, cậu cho rằng Bùi Nhuận đang nói dối, nhưng kiểu nói dối ấy, 7361 hiểu là "Nói dối thiện ý". Vậy nên cậu không trách y, dành trước một bước, làm xong những việc cần làm.

Dù sao cậu cũng có dư sức lực, Bùi Nhuận vẫn nên làm chút việc nhẹ nhàng thôi, tỉ như lo cơm canh cho hai người cũng đã đủ rồi.

Thấy 7361 kiên quyết như vậy, Bùi Nhuận cũng chẳng khước từ nữa, chỉ phụ giúp mấy việc vặt vãnh, không đụng tay vào những thứ nặng nề, cứ thế thong thả bước theo sau lưng cậu.

"Vậy ta đi chuẩn bị đồ để nướng."

7361 nghĩ nghĩ rồi đáp: "Thôi, hôm nay ở chợ ta đã ăn hơi nhiều, giờ không còn đói lắm, để mai ăn thịt cũng chưa muộn."

Lúc 7361 nói những lời ấy, vẻ mặt vẫn bình thản không chút biểu tình, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.

Thấy chưa, giờ cậu cũng lợi hại lắm rồi, nói dối vì thiện ý cũng nói được.

Bùi Nhuận khẽ cười: "Cũng được, buổi tối không nên ăn quá no, để mai ăn một bữa thật đã cũng được."

Sáng hôm sau, 7361 vì nhớ đến món thịt chưa ăn hôm qua mà tỉnh dậy rất sớm.

Nhưng Bùi Nhuận còn dậy sớm hơn cậu, thậm chí đã chuẩn bị xong bữa sáng đâu vào đấy.

7361 rửa mặt xong xuôi, thần thái khoan khoái, chạy tới ôm chầm lấy Bùi Nhuận một cái thật chặt, sau đó ngẩng đầu lên, tính hôn y một cái.

Trong mắt Bùi Nhuận chan chứa ôn nhu và luyến lưu, cúi đầu trao cho 7361 một nụ hôn mang theo cái lạnh dịu nhẹ.

Chờ đến khi hoàn thành cái nghi thức sáng sớm như lệ thường ấy, 7361 rúc đầu vào lòng Bùi Nhuận, cọ cọ vài cái, hít đầy hơi thở quen thuộc trên người y rồi mới cất lời hỏi: "Bùi Nhuận, chân huynh còn đau không?"

"Không đau nữa, hôm qua là đã không sao rồi."

Thấy vẻ mặt 7361 vẫn không tin, Bùi Nhuận lại ôn tồn nói: "Thật sự, ta không lừa A Dao."

"Được rồi, dù sao nếu huynh có gạt ta, ta cũng nhìn ra được, nên ta không sợ bị huynh lừa."

7361 rất nhanh liền không vướng bận chuyện ấy nữa. Hôm nay bọn họ có rất nhiều việc phải làm, nào là chưng bánh gạo, lại còn muốn thịt lộc nướng mà Bùi Nhuận đã nhắc đến.

Ăn xong bữa sáng, lại cho Tiểu Hắc và Đại Hoàng ăn no, hai người liền bắt tay vào công việc.

7361 luôn ghi nhớ trong lòng rằng không được để Bùi Nhuận quá vất vả, việc gì cũng tranh làm trước.

Không chỉ vậy, 7361 thậm chí còn dọn ra chiếc xe lăn mà Bùi Nhuận đã lâu không dùng, mời y ngồi lên trên, giống như thuở ban đầu bọn họ mới gặp nhau.

"Bùi Nhuận, huynh cứ ngồi đó, nói cho ta biết cần làm gì, ta làm là được."

Bùi Nhuận bất đắc dĩ khẽ cười, lại lần nữa dịu dàng nói: "Ta thật sự không sao rồi."

"Ta biết hiện tại huynh không sao, nhưng nếu huynh đi lại nhiều, lỡ đâu lại có chuyện thì sao?"

7361 kiên trì bắt Bùi Nhuận hai ngày nay phải nghỉ ngơi cho tốt. Bùi Nhuận không lay chuyển được cậu, đành thuận theo cái gọi là "quản giáo ngọt ngào" ấy.

Làm bánh gạo cũng không phải việc quá vất vả, hai người bàn bạc rồi dời việc ấy sang buổi tối, còn giờ thì lo xử lý miếng thịt lộc, chuẩn bị cho bữa trưa.

Thịt lộc để qua một đêm, bị đông lạnh cứng như đá. 7361 nghe lời Bùi Nhuận, mang ngâm vào nước ấm cho rã đông.

Không cần chờ đợi lâu, 7361 liền cầm dao phay, trực tiếp thái miếng thịt lộc ấy thành từng lát mỏng.

Bùi Nhuận thì dùng rượu trắng, hành cắt đoạn, gừng lát và ít muối để ướp thịt, xếp sang một bên chờ khử mùi tanh, lúc cần nướng hay chiên đều có thể dùng ngay.

Trong đó có một chiếc chân lộc chưa thái lát, chỉ khứa nhẹ mặt ngoài cho ngấm vị, rồi cũng đem ướp y như thế.

Xử lý xong thịt thì đến vài việc lặt vặt còn lại, chuẩn bị than hồng để nướng, làm nóng chảo để chiên. Tất nhiên, chẳng thể chỉ ăn mỗi thịt nướng, rau củ các loại cũng phải có đôi ba món cho đủ đầy.

Rau xanh, dưa chuột, cà tím, củ cải đều có thể chiên hay nướng, ngay cả cà chua ăn sống cũng được bày ra một đĩa riêng. Chỉ cần là thứ có thể ăn, 7361 đều tự tay hái từ vườn rau của mình.

Đợi đến khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, thì bàn ăn đã chật ních đồ ngon.

Chẳng qua, lần này hai người lại không ngồi bên bàn ăn như thường lệ.

Bùi Nhuận đã chuẩn bị hai chiếc bếp lò than, một cái đặt chảo sắt đáy bằng để chiên thịt, cái còn lại thì lắp thêm giá nướng, dùng để nướng kiểu BBQ. Giờ phút này, trên giá đã bày sẵn chiếc chân lộc đã được ướp kỹ.

7361 cùng Bùi Nhuận ngồi bên bếp lò, trước mặt hai người là một chiếc bàn nhỏ, bày sẵn chén đũa. Bên trong những chiếc chén ấy còn có thứ nước chấm do chính tay Bùi Nhuận điều chế.

Thịt đã ướp xong được đặt lên chảo sắt, chẳng bao lâu sau liền bắt đầu xèo xèo tươm mỡ, mùi hương thơm nức theo đó mà lan khắp gian phòng.

7361 nhìn chằm chằm không chớp mắt, nước miếng cũng nhịn chẳng nổi mà suýt trào ra ngoài.

"Chín chưa vậy?"

Tay áo dài của Bùi Nhuận được buộc lại bằng dây vải cho tiện cử động. Y cầm chiếc kẹp gỗ, nhẹ nhàng trở từng lát thịt trên chảo.

"A Dao đừng vội, phải chờ một chút nữa."

May thay, cũng chẳng phải chờ lâu. 7361 đã cắt thịt thật mỏng, chỉ trong chốc lát là đã chín.

Bùi Nhuận gắp mấy lát thịt đặt vào đĩa trước mặt 7361, dặn dò: "Chậm một chút, ăn ngay có thể bị bỏng đấy."

7361 gật đầu lia lịa, cũng chẳng biết có nghe lọt tai câu nào không, đã vội vã cầm đũa, chấm nước sốt rồi nhét thẳng vào miệng.

Vừa cắn một miếng, hai mắt 7361 liền sáng rỡ như có ánh sao rơi vào.

"Ngon quá!"

Cậu chưa từng ăn thịt lộc thái lát bao giờ, càng chưa từng ăn qua món nướng kiểu này. Cậu cũng chẳng rõ phải diễn tả ra sao, chỉ biết rằng thứ nước sốt do Bùi Nhuận pha kia vừa vặn đến mức khiến vị giác cậu như bừng tỉnh, miệng đầy dư hương.

Bùi Nhuận mỉm cười, lại gắp thêm mấy lát thịt chín đặt qua: "Thử ăn kèm chút rau xanh xem, có khi mùi vị lại càng thêm khác biệt."

7361 lập tức làm theo, dùng rau xanh đã rửa sạch cuộn lấy miếng thịt, đưa vào miệng lại là một loại mỹ vị hoàn toàn khác.

"Huynh cũng ăn đi, Bùi Nhuận!" 7361 vừa cuốn xong một miếng thịt, liền đặt vào đĩa của Bùi Nhuận.

Bùi Nhuận khẽ mỉm cười: "Được."

Cứ như thế, hai người ngồi bên bếp lò ấm áp giữa tiết trời đầu đông, ăn thịt nướng nóng hổi vừa mới chín tới. 7361 cảm thấy món thịt nướng này có thể sánh ngang với vị thế của nồi lẩu, chỉ là không biết sau này còn có thể gặp được thịt lộc nữa hay không.

Với hương thơm lan tỏa như thế, Tiểu Hắc tất nhiên chẳng thể nào ngồi yên. Nó ngồi dưới đất, cái đuôi ve vẩy liên hồi, thi thoảng lại phát ra tiếng rên khe khẽ, tựa hồ như muốn nhắc nhở hai vị chủ nhân đừng quên, nơi này còn có một con chó cũng muốn ăn thịt.

7361 dĩ nhiên chẳng nỡ bạc đãi Tiểu Hắc, liền ném mấy miếng thịt xuống trước mặt nó. Tiểu Hắc lập tức ăn lấy ăn để, còn phát ra tiếng hừ hừ đầy thỏa mãn.

Đợi ăn xong một phần thịt, Bùi Nhuận lại nướng thêm ít cà tím và vài món lặt vặt khác. Hương vị cũng chẳng hề thua kém thịt, khác hẳn với cách chế biến thường ngày mà 7361 vẫn ăn. Nói chung, cà tím nướng cũng mang một phong vị riêng.

Bên này 7361 đang ăn uống vui vẻ, bên kia Bùi Nhuận lại chăm chú lo liệu bếp nướng thứ hai, nơi đặt chiếc chân lộc lát vẫn còn đang nướng dở.

Lúc 7361 mải mê thưởng thức món thịt chiên, thì bên kia chân lộc cũng đã bắt đầu tươm mỡ, mỡ chảy xuống than đỏ, phát ra những tiếng "Tí tách" giòn tai, thỉnh thoảng còn bắn lên vài tia lửa nhỏ.

Bùi Nhuận xoay trở chiếc chân lộc, rồi dùng cọ phết đều thứ nước sốt do y tự tay pha chế.

Hương thơm ngào ngạt không ngừng lan tỏa, khiến 7361 đang ăn dưa chuột cũng phải khẽ chun mũi, ánh mắt lập tức bị hút lấy bởi chiếc chân lộc kia.

Nướng thêm một hồi, mặt ngoài chân lộc đã chuyển sang màu vàng kim óng ánh, giòn tan như vỏ bánh, còn lớp thịt bên trong nơi vết dao khứa ra thì vẫn giữ được độ tươi mềm và mọng nước, khiến ai nhìn cũng khó lòng nhịn nổi.

Chưa dừng lại ở đó, khi Bùi Nhuận rắc thêm tiêu cùng thì là lên trên, mùi thơm nhất thời bùng lên, khiến 7361 chỉ muốn lập tức lao tới mà cắn lấy một miếng cho hả thèm.

Bùi Nhuận thấy thế, liền dùng dao nhỏ khéo léo cắt xuống một lát thịt từ chân lộc, đặt đến trước mặt 7361: "Trước tiên ăn miếng này đi."

7361 nôn nóng không chờ nổi, liền lập tức gắp lên, cho ngay vào miệng. Khoảnh khắc cắn xuống, 7361 chỉ cảm thấy khóe mắt nóng bừng.

"Ngon quá..."

Làm sao trên đời lại có thứ mỹ vị đến thế này? Cứ ngỡ rằng đời này cậu đã từng ăn qua không ít món ngon, ấy vậy mà Bùi Nhuận luôn luôn có thể khiến cậu kinh hỉ thêm một lần nữa.

Thịt lộc nướng so với lúc chiên lại là hương vị hoàn toàn khác biệt.

Bên ngoài vàng giòn rụm, bên trong mềm ngọt tươi mới, lại hòa cùng mùi vị nồng đậm xen chút cay nồng của gia vị, khiến 7361 thầm nghĩ, e rằng ngay cả giới quý tộc của đế quốc Tinh Tế cũng chưa chắc từng được ăn qua thứ thịt ngon đến thế, dù sao thì Tinh Tế vốn không có thịt lộc.

Thế giới này, quả thực là tốt đẹp biết bao.

Một bữa đại tiệc gồm cả chiên lẫn nướng rốt cuộc cũng qua, bụng 7361 ăn đến tròn căng như trống.

Mà một khi ăn no rồi, người ta thường dễ sinh lười biếng. 7361 cũng chẳng ngoại lệ, cậu ngồi trên sạp gỗ trong phòng, cả thân mình không nhịn được mà tựa vào người Bùi Nhuận.

Hai người chẳng cần nói năng gì, vậy mà không hề thấy ngượng ngùng hay khó xử.

Trong phòng chỉ còn tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên từ tay Bùi Nhuận, âm thanh khe khẽ đều đều, khiến 7361 cũng dần dần mơ màng, mắt lim dim như sắp thiếp đi.

Thế là, đang tựa rồi lại thành nửa nằm, cả người mềm nhũn như chẳng còn xương cốt, trượt luôn vào lòng Bùi Nhuận.

Bùi Nhuận thấy vậy, cũng chỉ nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế, để cho 7361 nằm được càng thêm thoải mái.

Rốt cuộc thành ra, 7361 vùi mặt vào bụng y, hai tay còn gắt gao ôm chặt lấy đối phương như sợ y biến mất.

Nhìn dáng dấp này, e rằng chuyện làm bánh gạo hôm nay khó lòng mà thành, chỉ có thể dời sang ngày khác rồi.

Nếu giờ khắc này 7361 còn tỉnh táo, hẳn là đã lập tức ngồi dậy rồi.

Không phải vì cậu khăng khăng muốn ăn một miếng bánh gạo kia, mà là bởi trong lòng vẫn còn nhớ lời Vương thẩm từng nói, Tết nhất mà không bận rộn chuẩn bị, thì đâu giống Tết?

Tuy phần lớn chuyện lo toan là do Bùi Nhuận đảm đương, 7361 kỳ thực cũng chỉ góp được một chút sức nhỏ, thế nhưng trong lòng cậu vẫn coi trọng nghi thức ấy.

Chỉ là giờ phút này, 7361 hiển nhiên đã không còn nghĩ tới điều gì nữa, vì lòng ngực của Bùi Nhuận quá đỗi khiến người ta an tâm, cậu sớm đã chìm sâu vào giấc mộng ngọt ngào đầy sắc đen dịu lặng.

Bùi Nhuận tất nhiên sẽ không nhẫn tâm đánh thức người, chỉ khẽ vén mấy sợi tóc đen bám nơi gò má của 7361 sang một bên.

Rồi lại là một tiếng lật trang sách khe khẽ vang lên, nhẹ tựa như gió thoảng.

Mặt trời mùa đông vừa đúng độ, ánh sáng xuyên qua song cửa đổ vào, giờ ngọ lặng yên tĩnh lặng, chẳng có ai quấy rầy hai người, chỉ có đôi ba tiếng chim sẻ tình cờ bay ngang.

Cái viện nhỏ có hàng rào tre tách biệt khỏi thôn xóm ấy, tựa như một chốn đào nguyên khác, an yên mà ấm áp, đến cả cơn gió cũng dường như không nỡ lay động.
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 104: Năm mới



Bánh gạo quả nhiên vẫn là để đến ngày hôm sau mới làm.

Có điều, làm bánh gạo cũng không phiền toái như đậu hũ.

Do trong nhà không có cối đá xay, lúc trước Bùi Nhuận thấy cửa tiệm gạo có bán sẵn bột nếp đã nghiền mịn, bèn mua luôn một bao về dùng.

Bột nếp chỉ cần cho chút nước nóng, dùng đũa khuấy đều đến khi không còn bột khô, kế đó là bước nhào bột.

Lấy bột đã nhão ra nhào đều, nhào cho tới khi tơi ra thành từng sợi bông rời rạc, như vậy mới xem như nhào đạt.

Việc này cần hai người cùng làm, 7361 kéo tay áo lên, bắt chước dáng vẻ của Bùi Nhuận, hai tay nâng nắm bột nếp lên, nhẹ nhàng xoa đều.

Bột nếp sau khi được xoa kỹ mềm mịn như tơ, từ trong tay rơi xuống chậu, chỉ chốc lát sau đã tạo thành một ngọn núi nhỏ nhọn nhô lên.

Chậu gốm to chứa bột nếp chẳng mấy chốc đã xoa xong, chỉ còn lại một ít, 7361 và Bùi Nhuận cùng lúc đưa tay ra, hai đôi tay cứ thế chạm vào nhau một cách tự nhiên.

Đầu ngón tay chạm vào đầu ngón tay, cảm giác tê tê như có gì đó ngứa ngáy.

7361 ngẩng đầu lên, nở một nụ cười với Bùi Nhuận, ngay sau đó như nổi hứng nghịch ngợm, bất ngờ vươn tay bắt lấy tay y.

"Ha ha, huynh trốn không thoát rồi!"

Vài hôm trước, 7361 từng thấy tiểu Bảo và Tiểu Thạch Đầu trong thôn chơi một trò chơi giống như thế này, cảm thấy rất thú vị, giờ phút này linh cơ khẽ động, cũng học theo bắt lấy tay Bùi Nhuận, chỉ chờ y rút tay ra né tránh.

Nào ngờ Bùi Nhuận lại chẳng hề tránh né, ánh mắt ôn hòa nhìn thẳng vào cậu, sau đó ngón tay khẽ đan vào giữa những ngón tay cậu, ung dung xoay chuyển tình thế, ngược lại nắm chặt lấy tay cậu.

"Vậy cứ như thế đi."

7361 tròn mắt nhìn y, như thể không ngờ lại xảy ra chuyện này: "Bùi Nhuận, huynh..."

Tim lại bắt đầu đập thình thịch hai cái, vốn là người chẳng biết xấu hổ là gì, vậy mà chẳng hiểu sao lần này 7361 lại thấy hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào y, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao huynh không né đi chứ..."

Bùi Nhuận khẽ cười, tay hơi dùng sức, nhẹ nhàng kéo 7361 lại gần mình một chút, rồi đặt một nụ hôn cực kỳ tự nhiên lên chóp mũi cậu.

Tách ra rồi, y lại không nhịn được cúi đầu, dùng mũi cọ cọ vào 7361.

Trong lòng Bùi Nhuận chỉ cảm thấy A Dao của y là tiểu phu lang đáng yêu nhất trần đời, sao có thể nỡ lòng mà tránh né chứ.

"Ta vì sao phải trốn? A Dao có thể thân mật với ta, ta còn mừng không kịp." Y dịu dàng nói.

7361 nghĩ lại cũng đúng, nếu đổi lại là Bùi Nhuận chủ động như thế, cậu cũng sẽ không nỡ né đi. Tuy trò chơi không còn chơi được nữa, nhưng trong lòng 7361 vẫn vui như thường.

Ngửa đầu lên bắt chước dáng vẻ của Bùi Nhuận, 7361 muốn chạm mũi với y, khổ nỗi chiều cao không đủ, chỉ chạm được tới cằm của Bùi Nhuận.

Nụ hôn "chụt" một tiếng vang rõ ràng, 7361 vui vẻ nói: "Huynh nói đúng!"

Khăn xô phủ kín xửng hấp, 7361 nghe xong lời Bùi Nhuận, liền trải một lớp bột nếp lên trước, sau đó lại rải táo đỏ đã ngâm mềm lên trên.

Những quả táo đỏ chín đỏ sẫm gần như đen nằm rải rác trên nền bột nếp trắng như tuyết, trông đẹp lạ thường.

7361 và Bùi Nhuận mỗi người cầm một chiếc đũa, chọc chọc vài cái lên mặt bánh.

"Phải thế này mới có thể hấp chín được."

Đối với 7361 mà nói, đây chẳng khác nào một trò chơi mới mẻ và thú vị. Bất kể việc gì, chỉ cần được làm cùng với Bùi Nhuận, đều khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Chờ chọc xong hết bề mặt, Bùi Nhuận đậy nắp xửng hấp lại. 7361 nhìn phần bột và táo đỏ còn dư lại bên cạnh, tò mò hỏi: "Bùi Nhuận, chỗ dư lại thì sao?"

Bùi Nhuận đậy nắp xong, đáp: "Phần dư để một khắc nữa, rồi trải tiếp lên."

"À."

Lửa trong bếp cháy đỏ rực, xửng hấp nhanh chóng bốc lên làn hơi trắng nghi ngút, kèm theo đó là mùi thơm thanh ngọt đặc trưng của bánh gạo nếp dần lan tỏa ra.

7361 hít hít mũi, nhìn Bùi Nhuận mở nắp xửng, lại làm y như lần trước: trải bột nếp và táo đỏ lên, lặp lại hai lượt như vậy, lớp bánh gạo từ một tầng mỏng dần dần cao lên bằng nửa bàn tay.

Lại hấp thêm một canh giờ, bánh gạo mới thật sự hoàn thành.

Nhấc ra khỏi nồi, để nguội, cắt thành từng khối, chuẩn bị sẵn trên khay trúc đan kỹ, đặt cùng với đậu phụ đông, chờ tới đúng ngày cần ăn thì mang ra hấp lại hoặc chiên giòn, đều là món chính vừa chắc bụng lại thơm ngon.

7361 lấy một miếng bánh gạo còn nóng hổi cho vào chén, thổi thổi rồi cắn một miếng.

Bột nếp mềm dẻo dính răng hòa quyện với vị ngọt của táo đỏ, khiến một kẻ vốn đã mê đồ ngọt như 7361 phải nheo cả mắt lại.

"Bùi Nhuận, cái này ngon hơn ngoài tiệm." 7361 nhận xét, "Ngọt thật, táo cũng ngon nữa."

Dĩ nhiên rồi, là tự tay mình làm, hai người lại không tiếc tiền nguyên liệu, chọn toàn thứ ngon nhất, chỉ riêng mấy quả táo đỏ thôi cũng to bằng quả trứng gà, đương nhiên phải ngon hơn mấy cái bán ngoài hàng.

"Nếu A Dao thích ăn bánh gạo chiên, mai lúc chiên thịt viên, có thể chiên thêm mấy miếng nữa."

7361 sao lại không đồng ý, lập tức gật đầu cái rụp.

Chờ đến ngày hôm sau, đã là ngày 26 tháng Chạp. Giai đoạn này, từng nhà trong thôn Vương Gia đều đang bận rộn chuẩn bị đón Tết.

Những nhà khá giả như nhà của 7361 thì làm đậu hũ, bánh gạo, mổ heo thịt, thứ gì cũng có, nhiều hay ít đều chuẩn bị tươm tất. Còn những nhà không khá giả, cũng sẽ cắn răng lo lấy một hai món.

Nhà Hòe Hoa tất nhiên cũng vậy. Tuy rằng nhà họ mới dọn ra riêng chưa bao lâu, cũng coi như vừa mới tách hộ, đáng lẽ ra phải rất khó khăn.

Nhưng nhờ có 7361 giúp đỡ, thêm vào đó nương của Hòe Hoa lại chăm chỉ chịu khó, mùa đông năm nay cả nhà kiếm được không ít tiền. Tuy số tiền nợ 7361 vẫn chưa trả hết, nhưng Tết nhất cũng không phải quá dè sẻn, cần mua gì thì mua nấy, còn mua không ít thịt heo để làm thịt hun khói.

Chờ đến khi mẻ thịt hun khói kia gần xong, nương Hòe Hoa đích thân dẫn theo Hòe Hoa mang ba miếng đến tặng cho 7361.

"Đều là của nhà làm, cầm nếm thử đi." Nương Hòe Hoa nói.

Hòe Hoa lập tức phụ họa: "A Dao, tay nghề làm thịt khô của nương ta là nhất đấy. Trước kia có bao nhiêu thẩm trong thôn làm món này đều mời nương ta đến giúp đỡ."

7361 không khách sáo, nhận lấy, rồi tặng lại mấy miếng bánh gạo đã cắt sẵn.

"Ta làm cùng Bùi Nhuận hôm qua đó, ăn ngon lắm."

Hòe Hoa cười hớn hở, hai tay đón lấy: "Vậy ta cũng không khách khí nữa!"

Nói xong, Hòe Hoa liếc nhìn về phía chỗ Bùi Nhuận đang đứng, nhỏ giọng nói: "Dạo này không phải ngươi bận thì là ta bận, ta còn chưa hỏi ngươi sau khi thành thân rồi thế nào."

"Tú tài công... đối với ngươi có tốt không?" Dù sao cũng chưa thật sự thành thân, Hòe Hoa vừa nói vừa hơi đỏ mặt.

"Rất tốt" 7361 trả lời rất kiên quyết, còn không quên tự chứng minh, "Ta đối với y cũng rất tốt."

Hòe Hoa lại liếc mắt nhìn 7361 một cái, nói: "Ta cũng thấy vậy, mấy ngày nay nhìn ngươi hình như béo lên một chút đó."

7361: ?

Cậu chỉ vào mình, không chắc chắn nói: "Ta béo à?"

Hòe Hoa gật đầu, rồi vội vàng bổ sung: "Nhìn trên mặt có thịt hơn, trước kia ngươi gầy quá."

7361 vô thức đưa tay sờ sờ mặt mình, sờ mãi mà vẫn không tìm ra được lý do gì hợp lý.

Chờ hai người Hòe Hoa đi rồi, 7361 liền chạy tới hỏi Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, huynh sờ thử xem, mặt ta có béo không?"

Quả thật là có béo hơn một chút, gương mặt cũng đầy đặn hơn so với trước.

Ngày nào cũng nghiên cứu món ngon, lại không phải làm việc nặng, người bình thường cũng sẽ béo lên.

Khi đó Bùi Nhuận đang chuẩn bị nguyên liệu để buổi chiều chiên thịt viên.

Nghe thấy 7361 nói vậy, y dừng tay lại, giả vờ nghiêm túc nhìn cậu một lúc, rồi khẽ cười nói: "Béo thì ta nhìn không ra, ta chỉ thấy A Dao dạo này càng ngày càng đẹp mắt."

"Thật hả?" Tuy rằng 7361 vốn không quá để ý đến dung mạo của mình, nhưng mà ai lại ghét bộ dạng của mình càng đẹp hơn một chút chứ.

Thế nên, cậu cũng chẳng rối rắm gì chuyện béo hay không béo nữa, tiến tới trước mặt Bùi Nhuận, nhìn y dùng đũa quấy nhân thịt trong thau.

Phần nhân thịt kia là do 7361 đã băm sẵn từ sáng sớm, Bùi Nhuận phụ trách nêm nếm gia vị.

Nếu đã muốn chiên bánh gạo, vốn dĩ cũng sẽ dùng đến nhiều dầu, vậy thì chi bằng nhân tiện chiên luôn thịt viên định làm từ trước.

Không chỉ có thịt viên, Bùi Nhuận còn chuẩn bị cả viên rau củ và viên đậu hũ để chiên cùng.

Chuẩn bị nhân xong, vo tròn trong lòng bàn tay một cái rồi thả vào chảo dầu, chờ chiên đến khi vàng giòn thì vớt ra, xếp lên khay trúc thành từng ngọn núi nhỏ, trông vô cùng hấp dẫn, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã muốn nuốt nước miếng.

Đến khi một nồi thịt viên vừa chiên xong được vớt ra, 7361 đột nhiên cảm thấy mấy cái bánh gạo mình chiên trước đó đều không còn thơm nữa.

Bùi Nhuận dùng đũa gắp một viên thịt, đưa đến trước mặt cậu: "Nếm thử xem có ngon không."

Dĩ nhiên là ngon rồi, xốp giòn, đậm đà, vừa cắn một miếng đã trào hương.

Dùng nguyên liệu tốt như vậy, lại chiên ngập dầu, làm sao mà không ngon cho được.

7361 ăn đến má phồng phềnh, gật đầu với Bùi Nhuận một cái, miệng lúng búng nói không rõ: "Ngon lắm."

"Vậy nồi tiếp theo chiên đậu hũ nhé, vị khác đấy." Bùi Nhuận nói.

Cả buổi chiều, mùi đồ chiên thơm lừng lan khắp sân nhỏ có hàng rào tre, cũng may nhà 7361 ở ngoài rìa thôn Vương Gia, nếu không thì giờ trước cửa chắc chắn đứng đầy trẻ con ch** n**c miếng.

Nhưng mà giờ cũng chẳng khác bao nhiêu, trước bếp đã có một người một chó đang nhìn chằm chằm chảo dầu mà nuốt nước bọt.

7361 là chủ tốt, mình có viên ăn thì Tiểu Hắc cũng phải có phần.

Một người một chó, chỉ ăn viên thôi mà bụng đã căng tròn, nếu không bị Bùi Nhuận ngăn lại, 7361 cảm thấy mình chắc còn có thể nhét thêm mười cái nữa.

Chiên xong viên, mấy ngày sau, Bùi Nhuận lại làm thêm ít kẹo đậu phộng với bánh đậu xanh. Hai người cùng vào huyện, đến Bách Duyệt Hiên lấy phần chia doanh thu tháng trước, còn mua gà vịt và cá tươi.

Chờ mấy thứ này chuẩn bị gần xong, chớp mắt đã đến đêm 30 Tết.

Sáng sớm, 7361 đã dậy, kéo Bùi Nhuận dán câu đối xuân hai người đã viết hôm qua.

Giấy đỏ mực tàu, cộng thêm nét chữ thư pháp bay bướm của Bùi Nhuận, nhìn vào vừa vui mắt vừa đẹp. Cửa ngoài, nhà chính đều dán.

Ngoài ra còn rất nhiều chỗ khác nữa, kho thóc, giếng nước, bếp lò, bất kể nơi có thể gọi tên được, đều dán một mảnh lên.

Tất nhiên, mấy cái đó cũng không phải đều do Bùi Nhuận viết, hơn phân nửa là do 7361 viết. Tuy rằng, cậu chủ yếu viết chữ "Phúc", nét bút vẫn còn vụng về, nhưng ít ra cũng ngay hàng thẳng lối, nhìn qua vừa chỉnh tề lại vừa đáng yêu.

Dán xong câu đối xuân, không khí Tết càng thêm đậm đà.

Thời gian còn lại là để chuẩn bị cơm tất niên.

Tuy chỉ có hai người, nhưng chuẩn bị cơm tất niên thì chẳng qua loa chút nào. Riêng sủi cảo đã làm tận ba loại: hẹ trứng, cà rốt thịt dê, cải trắng thịt heo.

Món ăn thì chuẩn bị đến bảy tám món, gà vịt thịt cá thứ gì nên có đều có.

Đến khi mọi thứ đều chuẩn bị xong, bên ngoài trời đã tối.

Mấy chiếc đèn lồng từng dùng khi thành thân lại được treo lên lần nữa, dưới ánh sáng đèn dầu, cả sân phủ một tầng ánh đỏ náo nhiệt.

Xa xa ngoài sân, ở thôn Vương Gia, không biết nhà ai sốt ruột, đã bắt đầu đốt pháo.

7361 đương nhiên cũng không muốn bỏ qua náo nhiệt như vậy, cơm nước xong xuôi liền kéo Bùi Nhuận ra sân đốt pháo.

Mấy xâu pháo gói giấy đỏ được treo lên tường, lửa vừa bén, tiếng nổ lách tách vang lên, âm thanh đinh tai nhức óc.

Tiểu Hắc sớm đã sợ hãi chạy trốn, còn 7361 thì đội mũ lông thỏ, nhảy nhót cười toe toét, vui vẻ không chịu nổi.

Bùi Nhuận đứng dưới hành lang, nhìn 7361 bên cạnh, trên mặt cũng mang theo nụ cười dịu dàng.

Chờ mấy tràng pháo nổ xong, 7361 chạy lại hỏi Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, vừa rồi pháo có nổ to không?"

Bùi Nhuận nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của 7361, áp trong tay mình sưởi, rồi khẽ đáp: "Ừ."

Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi pháo, chơi cũng đủ rồi, 7361 tựa vào vai Bùi Nhuận, nhìn đèn lồng đỏ trong sân.

Giờ Hợi đã sắp đến, 7361 vẫn còn nhớ lời Vương thẩm dặn: phu phu phải cùng nhau thức canh đêm.

Nhưng mà hôm nay bận rộn cả ngày, 7361 đã sớm buồn ngủ không chịu nổi, đầu gật lên gật xuống, trông như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ gục.

Nhưng cậu còn muốn thức, cho nên quay sang dặn Bùi Nhuận một cách hàm hồ: "Nếu ta ngủ, huynh nhớ đem ta đánh thức."

Lời vừa dứt không bao lâu, 7361 liền thiếp đi, ngủ thật sâu.

Bùi Nhuận một tay ôm lấy bả vai cậu, mỉm cười xoa nhẹ đầu cậu.

Y không làm theo lời 7361 đánh thức đối phương, mà hết sức cẩn thận bế cậu lên, bồng vào phòng ngủ của hai người.

Đợi 7361 ngủ say, y mới giúp cậu cởi áo tháo thắt lưng, rồi cũng như thường lệ mà lên giường.

Người trên giường dường như có cảm ứng, xoay người một vòng liền nhào vào trong lòng Bùi Nhuận.

Ngoài màn trướng, ánh nến vẫn chưa tắt, bởi là đêm trừ tịch nên phải để đèn cháy suốt một đêm.

Trong làn sáng mông lung, Bùi Nhuận dịu dàng hôn lên trán 7361.

Y thấp giọng thì thầm: "Nguyện cùng người đi qua năm tháng, mãi mãi làm bạn bên nhau... Ngủ đi, A Dao của ta."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back