Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 105: Bao lì xì



7361 bị tiếng pháo đánh thức.

Sáng mùng 1 Tết, khắp thôn Vương Gia mỗi nhà đều phải đốt một tràng pháo dài, xem như phát pháo đầu tiên mở năm, ngụ ý tiễn đưa mọi điều không như ý của năm cũ, nghênh đón năm mới thuận buồm xuôi gió.

Mấy chục hộ dân cùng lúc đốt pháo, dù cậu và Bùi Nhuận ở sát bên thôn, thanh âm kia vẫn nghe rõ mồn một.

Khi mở mắt ra, ánh sáng trong màn trướng rất mờ, hẳn là ngoài trời vẫn còn chưa sáng hẳn.

Mặt cậu tựa vào trong ngực Bùi Nhuận, hơi vừa nhúc nhích, người đang ôm cậu cũng liền tỉnh giấc.

"Làm ồn đến em rồi?" Bùi Nhuận hỏi, giọng nói buổi sáng hơi khàn khàn.

Cậu "Ừm" một tiếng: "Cũng có một chút."

Một đôi tay mang theo hơi ấm, dịu dàng đặt lên tai cậu.

"Còn sớm, ngủ thêm một lát nữa đi."

Tiếng pháo cũng dần nhỏ lại, cậu mở to mắt giữa bóng tối, lông mi khẽ động hai cái.

Giờ này bị đánh thức thì cũng khó lòng ngủ lại, cùng Bùi Nhuận nói chuyện một chốc, tinh thần của cậu đã tỉnh táo hẳn.

Có điều sáng sớm hiếm hoi thế này, có thể cùng Bùi Nhuận yên ổn nằm trong chiếc giường ấm áp, cho dù không làm gì cả, cũng thấy lòng nhẹ nhõm vô cùng.

7361 duỗi tay, hết sức tự nhiên mà quấn tay chân quanh người Bùi Nhuận, còn muốn vùi mặt vào ngực đối phương cọ cọ vài cái, đến khi cọ cho lớp áo trong trắng tinh của y trở nên xộc xệch mới thôi.

Cậu cực kỳ ưa thích hương vị trên người Bùi Nhuận, không rõ nguyên do, chỉ cảm thấy vô cùng thư thái.

Có lẽ bị cọ đến ngứa, từ đỉnh đầu truyền đến vài tiếng bật cười khẽ của Bùi Nhuận.

"Sao vậy? Dính người như thế."

7361 ngẩng đầu: "Bùi Nhuận, ta không ngủ được."

Bùi Nhuận đưa tay xoa nhẹ tai 7361: "Vậy A Dao muốn ăn gì? Ta đi nấu cơm."

"Chờ một lát, ta cũng chưa thấy đói." 7361 nghiêng mặt về phía cổ Bùi Nhuận, mạnh mẽ tỏ rõ, "Ta muốn ôm huynh, ta thích huynh."

7361 chưa từng keo kiệt khi thể hiện sự yêu thích đối với Bùi Nhuận, ngày thường bất kể lúc nào, hễ muốn nói liền sẽ nói ngay.

Thế nhưng dù là vậy, nghe được lời thổ lộ đột ngột không hề báo trước như thế, trái tim Bùi Nhuận vẫn không khỏi khựng lại một chút.

Cũng được, bữa sáng có trễ đôi chút cũng chẳng sao, hưởng thụ khoảnh khắc được gần gũi cùng phu lang mới là việc quan trọng nhất lúc này.

Y siết chặt người trong lòng thêm một chút, giọng nói tràn đầy ôn nhu tình ý.

"Ta cũng thích A Dao."

Khi tỉnh dậy lần nữa, đã là một canh giờ sau.

Bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, Tiểu Hắc đói bụng rúc ngoài cửa hai người, thỉnh thoảng r.ên rỉ vài tiếng.

Bùi Nhuận đi trước vào bếp, đem phần sủi cảo hôm qua đã gói rồi cấp đông đem luộc lên, sau đó mới quay lại phòng.

Bên này 7361 vừa mặc chỉnh tề, thấy Bùi Nhuận bước vào liền hỏi: "Cơm nấu xong rồi sao, Bùi Nhuận?"

"Ừ." Bùi Nhuận đi đến gần, ra vẻ vô tình hỏi, "A Dao đã thu xếp lại giường đệm rồi chứ? Có nhìn qua dưới gối của mình chưa?"

"Chăn ta đã xếp rồi," 7361 đáp xong lại hỏi, "Sao lại muốn ta xem dưới gối?"

Bùi Nhuận chỉ mỉm cười, không nói gì.

Rất nhanh, 7361 liền hiểu vì sao Bùi Nhuận lại muốn cậu xem dưới gối.

Bởi vì không biết từ khi nào, bên dưới đã được đặt sẵn một bao giấy đỏ.

"Đây là gì?" 7361 mở gói giấy ra, chẳng mấy chốc đã thấy rõ vật bên trong.

"Bạc?"

Sáu viên châu bạc được chế thành hình dáng quả cà chua lăn lăn trong lòng bàn tay, 7361 kinh ngạc thốt: "Bùi Nhuận, sao đột nhiên lại cho ta bạc?"

Tráp tiền của hai người vẫn luôn được khóa trong chiếc tủ gỗ nhỏ của 7361, tuy cậu không quá để tâm, nhưng cũng biết bên trong vốn không có mấy viên châu bạc như thế.

Không rõ Bùi Nhuận kiếm được từ đâu.

Tựa như nhìn ra sự nghi hoặc của 7361, Bùi Nhuận mỉm cười giải thích: "Trước đó một thời gian có làm ăn chút ít, kiếm được ít tiền, vừa hay mang về đưa cho A Dao làm tiển áp tuế."

"Tiền áp tuế?" 7361 càng thêm thắc mắc.

Bùi Nhuận bèn tỉ mỉ giải thích cho cậu nghe tiền áp tuế là gì.

"Nhận được tiền áp tuế, A Dao của ta cả năm nay sẽ không bị tà khí quấy nhiễu, nhất định bình an vui vẻ."

Lời chúc phúc ai nghe cũng thấy vui, 7361 tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Khóe môi cậu khẽ cong lên, cẩn thận cất kỹ mấy viên châu bạc hình cà chua ấy.

"Ta rất thích!"



Đã nhận lễ, tự nhiên cũng muốn đáp lễ.

Chờ dùng cơm xong, 7361 tự mình chạy vào phòng lục lọi một hồi, đến khi Bùi Nhuận bước vào thì thấy cậu đang nhét gì đó vào dưới gối của y.

Thấy Bùi Nhuận đi tới, 7361 liền khẽ hắng giọng: "Bùi Nhuận, huynh xem thử dưới gối của mình đi."

Dưới gối là thứ gì thì rõ ràng lắm, chẳng mấy chốc Bùi Nhuận đã lấy ra được một bao lì xì to đến mức không giống bao lì xì.

Xét hình dạng thì bên trong chắc chắn là bạc nén của Bách Duyệt Hiên, số lượng nhiều đến mức gần như khiến bao lì xì muốn nứt toác ra.

Bùi Nhuận bất đắc dĩ mỉm cười.

Bao lì xì ấy là do 7361 dùng mảnh giấy đỏ còn thừa sau khi hai người viết câu đối làm ra, mặt trên còn ngay ngắn viết ba chữ:

—— Tặng Bùi Nhuận.

"Đây là A Dao cho ta tiền áp tuế?" Bùi Nhuận cầm lấy bao lì xì nặng trịch kia, giả vờ kinh ngạc vui mừng.

Đợi mở ra xem, quả nhiên bên trong là sáu thỏi bạc nguyên bảo.

Chẳng trách bao lì xì kia như muốn bung ra, phóng khoáng như vậy, giấy đỏ làm sao không rách cho được.

"Chúc Bùi Nhuận năm nay thân thể khỏe mạnh, sang năm thân thể khỏe mạnh, cả đời đều phải thân thể khỏe mạnh."

7361 nói với vẻ nghiêm túc hiếm thấy, như thể chỉ cần nói ra lời ấy, cái chân vốn còn chưa hoàn toàn bình phục của Bùi Nhuận, liền có thể thật sự hoàn toàn hồi phục.

Tim Bùi Nhuận trong khoảnh khắc ấy mềm nhũn, y cẩn thận cất kỹ sáu thỏi bạc nặng trĩu kia.

"Ta cùng A Dao đều sẽ khỏe mạnh."



Mồng 1 Tết, tục lệ không thể thiếu chính là chúc Tết.

Hai người bên này đều không có trưởng bối, tự nhiên chẳng cần phải đi bái kiến ai. Về phần nhà họ Cao bên kia, đã thương lượng từ trước Tết là để đến mồng 3 mới đến chúc lễ.

Còn về chuyện có người đến chúc Tết... thì vẫn phải có.

Bùi Nhuận dạy dỗ hơn bảy tám thiếu niên, nay bọn họ kết bạn kéo tới, chuẩn bị chúc Tết phu tử.

Tiểu Hắc vừa thấy nhiều người sống như vậy, liền chẳng buồn ăn cơm hay đồ ăn, chắn ngay cửa, vừa tru vừa gầm gừ.

Mấy thiếu niên kia kinh hoảng, không rõ từ khi nào phu tử nhà mình lại nuôi một con chó mặt mày dữ tợn thế kia, vài người giật mình lùi lại suýt nữa thì ngã.

Trong sân, 7361 đang bận tay nhặt rau, vội vàng gọi Tiểu Hắc lại, kéo nó ra phía sau mình, lúc này mới ra đón đám học trò đang hồn vía lên mây ngoài cổng.

"Tiểu Hắc không cắn người." 7361 thay Tiểu Hắc nói đỡ một câu.

Người dẫn đầu là Vương Hằng, chính là con trai của nhà mượn cối đá trước đó.

Cậu nhóc rõ ràng cũng bị hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, vừa nghe thấy lời 7361 nói thì vội vàng rối rít kêu lên: "Sư công!"

7361 nghe vậy tâm trạng lập tức vui vẻ, liền nghĩ vào nhà lấy chút đồ ngon đãi đám học trò.

Bùi Nhuận nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng bước ra, thấy là học trò của mình thì khẽ gật đầu: "Vào đi."

Mấy học trò trông thấy con chó đen khi nãy dữ dằn, giờ phút này lại ngoan ngoãn ngồi sau lưng sư công, lúc này mới do dự tiến vào.

Trong nhà chianh, mấy học sinh lần lượt hành lễ với Bùi Nhuận và 7361, coi như đã bái niên.

7361 ngồi trên ghế đầu, cao hứng vô cùng, không hề keo kiệt mà đưa mâm trúc trên bàn ra.

"Ăn ngon đấy, cầm mà ăn đi."

Trong mâm là các loại quả khô hai người đã mua ở chợ trước đó, còn có cả kẹo mạch nha.

Tuy nói nhà ai học trò cũng mua được một ít đồ Tết, nhưng đâu có phong phú bằng chỗ 7361.

Huống chi kẹo mạch nha vốn thuộc loại quý, Tết nhất mỗi người nhiều lắm cũng chỉ được chia một miếng, sao giống như ở chỗ sư công của bọn họ, cứ như không cần tiền vậy.

Dù rằng trước đó đã từng chứng kiến sự hào phóng của vị sư công này, nhưng đến lúc thật sự nhận được, đám học trò vẫn không khỏi kinh ngạc.

Tự nhiên là phải từ chối cho có lệ, bởi lẽ trẻ con đi chúc Tết nhà ai, được người ta cho chút bánh kẹo trái cây vốn là chuyện thường tình, coi như là phúc khí. Nhưng sư công của bọn họ cho quá nhiều.

Cuối cùng vẫn là Bùi Nhuận mở miệng, mấy học trò còn chưa hoàn hồn đã bị nhét đầy túi đồ ăn, mang theo vẻ mặt hoảng hốt mà rời khỏi nhà phu tử.

Một đi một về, tiểu viện của hai người bỗng chốc lại yên tĩnh hẳn.

"Học trò của huynh đến cũng náo nhiệt thật." 7361 nói.

Lời này cậu chỉ là khách quan nhận xét, hoàn toàn không mang hàm ý thấy trong nhà trống vắng.

Nhưng hiển nhiên Bùi Nhuận lại hiểu nhầm ý cậu. Bình thường ở chung cũng có thể nhìn ra, 7361 là người thích náo nhiệt.

Nghĩ đến đây,trong đầu y liền có chút ý nghĩ sâu xa.

Vì vậy, 7361 bỗng nghe thấy Bùi Nhuận khẽ thở dài một tiếng.

"A Dao vẫn là quá nhỏ."

"Hử? Ta làm sao lại nhỏ?" 7361 khó hiểu hỏi lại.

Cậu rất lớn rồi mà!

Không nói thân thể này, riêng bản thân cậu khi còn là người phỏng sinh đã được 26 tuổi.

Sao lại có thể nói là nhỏ?

Khoan đã... 7361 mơ hồ nhớ Đỗ thị từng nhắc đến, Bùi Nhuận năm nay hình như mới vừa tròn 20.

Vậy chẳng phải là cậu còn lớn hơn cả Bùi Nhuận sao?
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 106: Nhớ lại chuyện cũ



Nhưng mà, chuyện tuổi tác này 7361 không thể nói rõ ra.

Cậu nào thể nói với Bùi Nhuận rằng mình là người phỏng sinh, đến từ hoang tinh Hy-652, chết vì bị trùng răng nhọn tập kích.

Vạn nhất đến lúc đó Bùi Nhuận sợ hãi thì làm sao đây? Chẳng khác nào trong truyền kỳ, con người luôn khiếp sợ quỷ quái, y cũng sẽ bị sợ hãi như thế.

Nhưng nghĩ kỹ lại, trong truyền kỳ người ta cũng không phải ai cũng sợ quỷ quái. Trước đó Bùi Nhuận từng kể cho cậu nghe không ít chuyện xưa, nào là hồ yêu, nào là xà yêu, cuối cùng đều cùng thư sinh thành thân.

Bùi Nhuận vốn đã là thư sinh, còn cậu... không tính là hồ yêu hay xà yêu, nhưng miễn cưỡng cũng là cùng loại?

Như vậy suy ra, chẳng phải y với Bùi Nhuận vốn dĩ đã là một câu chuyện truyền kỳ sẵn rồi sao?

7361 trong đầu tự mình loạn tưởng một hồi, nghĩ tới nghĩ lui, liền cảm thấy mình với Bùi Nhuận thực sự vô cùng xứng đôi.

Có điều, 7361 vẫn quyết định không nói với Bùi Nhuận. Hiện tại như vậy là rất tốt rồi.

Những ngày Tết, chỉ cần trong nhà không nghèo đến mức không có gì ăn, mỗi nhà đều cố tìm cách nấu nướng chút đồ ngon.

Tất nhiên, trừ nhà họ Vương và nhà họ Triệu ra.

Nhà họ Vương sau nửa năm dày vò, trong ngoài chẳng khác nào sắp tan tành, trước đó lại gặp chuyện lúa mạch bị hủy trong ruộng, ngày qua vô cùng túng thiếu khó khăn.

Vốn dĩ với điều kiện nhà họ Vương trước kia, dù có sa sút cũng không đến nỗi thảm như vậy. Khổ nỗi lại bị hủy bởi tay Vương Kim Hà, không chỉ việc bỏ bê ruộng đồng, mà còn là kiểu tiêu xài phá của.

Trương thị để dành được chút tiền, hơn phân nửa cũng bị Vương Kim Hà lấy đi, Vương Minh Võ thì lại là hạng ăn chơi lêu lổng, năm trước còn vì trộm cắp mà vào tù.

Nhà giam trong huyện đâu phải chỗ dễ vào dễ ra, lúc ra được thì cả người tiều tụy, hoàn toàn không còn bộ dáng kiêu căng huênh hoang trước kia nữa.

Phu lang của Vương Minh Võ muốn hòa ly, nhưng nhà mẹ đẻ của hắn lại không cho phép. Nếu hòa ly rồi còn phải mang theo hài tử, nhà mẹ đẻ, ca ca cùng tẩu tẩu làm sao chịu nuôi dưỡng thêm người.

Hòa ly không thành, chỉ đành nín nhịn mà sống tiếp. Cuộc sống khổ cực này lại gian nan, trước kia hắn còn dựa vào việc dễ ức h**p đệ tức (em dâu) mà sống, lại ỷ vào thân phận là trưởng tẩu để lười biếng, rất nhiều việc đều chẳng thèm động tay.

Nhưng nay nếu hắn không làm thì cũng chẳng còn ai khác làm. Mẹ chồng hắn là Trương thị nào còn dễ dãi như trước, hơn phân nửa việc trong nhà đều rơi vào đầu hắn, mỗi ngày mệt mỏi đến nỗi gần như không thể duỗi thẳng lưng.

Thế nhưng cho dù như vậy, đến 30 Tết, nhà họ Vương nghèo đến mức ngay cả một bữa bánh sủi cảo cũng không có, cả năm chẳng hề được ăn đến miếng thịt gà, cá, vịt, chỉ xào một miếng đậu hủ, rắc thêm chút tóp mỡ, như vậy cũng xem như là ăn Tết rồi.

Những thứ có thể ăn được ấy, phần lớn đều để lại cho trượng phu và nhi tử, còn hắn cùng nữ nhi thì chỉ được chia hai miếng.

Tích góp uất khí đã lâu rốt cuộc cũng bùng nổ, Lưu thị trực tiếp ném bát trên bàn cơm.

Tiếp đó lại là một trận cãi vã triền miên không dứt.

So với nhà họ Vương còn thảm hơn chính là nhà họ Triệu.

Nhà họ Triệu hiện giờ chỉ còn lại ba người là Triệu Đại Hổ, tiểu gia gia Hòe Hoa và Triệu Bình An.

Triệu Đại Hổ lần trước bị 7361 đánh cho một trận, liền sinh bệnh nằm liệt giường đến tận cuối năm.

Nương Hòe Hoa bỏ đi, còn mang theo cả ba đứa nhỏ, việc trong nhà lập tức không ai gánh vác.

Việc không ai làm thì còn là chuyện nhỏ, trọng yếu là Triệu Đại Hổ trước đó còn thiếu một món nợ cờ bạc của cái gọi là "bạn tốt".

Tến "bạn tốt" kia vừa biết Hòe Hoa thấy tình thế không ổn liền chạy, miếng thịt béo sắp tới tay lại bay mất, làm sao còn chịu nể mặt Triệu Đại Hổ. Lập tức liền kéo người tới, gần như dọn sạch hơn phân nửa lương thực trong nhà họ Triệu, nếu không phải tiểu gia gia Hòe Hoa liều mạng ngăn lại, chỉ sợ đến một hạt gạo cũng không giữ nổi.

Chuyện này coi như miễn cưỡng cho qua, cũng may tiểu gia gia Hòe Hoa còn có chút tích góp, ngày tháng tuy túng thiếu nhưng vẫn cầm cự được. Có điều, cha con nhà họ Triệu không ai khiến người ta bớt lo.

Triệu Bình An thì cái gì cũng không chịu làm, cả ngày chỉ biết ăn uống rồi giục trong nhà tìm tức phụ cho gã; Triệu Đại Hổ thì khó khăn lắm mới gượng dậy được, quay đầu đã mất tích hai ngày, đến khi trở về, ban đêm lén thu dọn tay nải rồi bỏ trốn.

Ban đầu tiểu gia gia Hòe Hoa còn không hề hay biết, mãi đến khi sòng bạc trong huyện đến tận cửa đòi nợ...

Hai nhà gà bay chó sủa như vậy, 7361 lúc đầu cũng không hay biết, chuyện của nhà họ Triệu cũng là khi Hòe Hoa đến tìm cậu chơi mới tiện miệng kể ra.

Tiểu gia gia Hòe Hoa thấy không thể sống tiếp, liền tới gõ cửa nhà con dâu, nhưng Hòe Hoa trực tiếp đóng cổng sân, mặc kệ lão ta khóc lóc mắng chửi om sòm trước cửa giữa ban ngày ban mặt.

"... Hồi đó, lão ấy vì ta là nữ nhi nên chẳng thương ta lấy một chút, lại còn thường xuyên bắt nạt nương ta, ta mới không thèm để ý đến lão ta đâu!" Hòe Hoa tức giận nói.

7361 gật đầu tỏ ý đồng tình: "Vậy thì mặc kệ lão ta."

Hai người rúc vào nhau thì thầm trò chuyện, rất nhanh liền bỏ qua đề tài ấy, chuyển sang bàn tán chuyện thu hoạch rau trong vườn mấy ngày gần đây.

"Lần này phiên thị thu hoạch không ít, Bách Duyệt Hiên bên kia liệu có ngại nhiều quá mà không thu không?" Hòe Hoa lên tiếng hỏi.

Chủ yếu là bởi giờ vẫn còn trong tháng Giêng, người ra ngoài ăn uống tự nhiên ít đi, Hòe Hoa không khỏi có chút lo lắng.

"Sẽ không đâu, có bao nhiêu bọn họ thu bấy nhiêu." 7361 chắc nịch đáp.

Huống hồ, dù có thật sự quá nhiều, nếu Bách Duyệt Hiên không thu thì còn có Lâm phủ. Từ trước đến nay, dù tính thêm cả rau nhà Hòe Hoa trồng, cũng vẫn luôn trong trạng thái cung không đủ cầu.

Chỉ sợ không đủ, chứ nào có chuyện ngại nhiều.

Nghe 7361 nói vậy, Hòe Hoa mới yên lòng: "Vậy mai sáng ta đưa tới cho ngươi!"

Hôm sau, Hòe Hoa cõng sọt tre mang đợt rau lần này tới, lại không thấy Trụ Tử ở Bách Duyệt Hiên, mà chỉ thấy 7361 đang buộc xe bò trước sân.

"A Dao, ngươi muốn ra ngoài à?"

7361 "Ừ" một tiếng, rồi giải thích lý do.

Hôm nay là ngày cậu và Bùi Nhuận muốn đến thăm người nhà họ Cao, nhân tiện mang rau đến cho Bách Duyệt Hiên luôn, đấy là chuyện đã hứa với Trụ Tử lần trước, để người ta khỏi phải đi tay không một chuyến.

"Thì ra là đi thăm người thân à. Ta nghe nói tân phu lang năm đầu đến nhà thân thích bên nhà trượng phu, bên ấy sẽ phải chuẩn bị bao lì xì đấy." Hòe Hoa cười khúc khích; "Không biết hôm nay A Dao có thể thu được bao nhiêu đây."

7361 thật sự không biết, bèn hỏi lại: "Vậy à? Ta đâu có nghe nói."

Lúc này, Bùi Nhuận từ bên trong bước ra, trên tay còn xách theo năm lễ đã chuẩn bị sẵn để mang đến nhà họ Cao, nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, liền cười nói: "Bá mẫu đã chuẩn bị rồi, bà ấy thương em như thế, nghĩ chắc cũng không ít đâu."

Thấy Bùi Nhuận đu ra, Hòe Hoa lập tức có chút ngượng ngùng, lời này nàng chỉ dám lén nói với 7361 thì không sao, chứ để phu quân người ta nghe được, thế nào cũng có phần xấu hổ.

Nàng vội vàng đem sọt tre đặt lên xe bò của 7361, nhanh miệng nói: "Vậy làm phiền A Dao rồi, chờ ngươi trở về, ta mời ngươi ăn thịt khô do nương ta làm. Đi đường cẩn thận nhé!"

Hòe Hoa vội vàng rời đi.

7361 nhìn sang Bùi Nhuận, hỏi: "Hòe Hoa hình như rất sợ huynh, vì sao thế?"

Bùi Nhuận đem đồ trong tay đặt lên xe, nghe vậy, liền quay đầu cười đáp: "Chắc là do ta trông không dễ gần lắm đi."

"Sao có thể, huynh tốt như vậy, chỗ nào mà không dễ gần." Dứt lời, 7361 nghĩ nghĩ, tìm bằng chứng, "Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, huynh đã cho ta màn thầu ăn. Trên đời này nào có người tốt như vậy."

Đó chính là đồ ăn trân quý, nếu Bùi Nhuận không tốt, sao có thể lần đầu gặp mặt đã cho cậu màn thầu.

Bùi Nhuận như cũng nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau, liền nói: "Nếu ta nói, khi đó là vì thấy em đáng yêu, muốn dùng một cái màn thầu dụ em tới làm phu lang cho ta, em tin không?"

7361 kinh ngạc trừng to mắt: "Thật vậy sao?"

Cậu có phần không dám tin.

Bùi Nhuận đã ngồi lên xe bò, tiện tay kéo 7361 còn đang ngẩn người lên xe.

Thấy đối phương một bộ dáng rối rắm, y không nhịn được vươn tay búng nhẹ mũi 7361, ý cười nơi khóe môi càng sâu: "A Dao của ta đơn thuần như thế, sau này phải trông kỹ, bằng không, bị người khác lừa mất thì biết làm sao?"

7361 lúc này mới phản ứng lại, khó tin nói: "Bùi Nhuận, huynh gạt ta?"

Bùi Nhuận thấy thế, vội thu lại tâm tư trêu chọc phu lang, nhẹ ho một tiếng: "A Dao đừng giận, là ta sai rồi."

7361 lắc đầu: "Không phải, ta chỉ cảm thấy... mặc kệ thế nào, thì đó cũng là lần đầu tiên huynh cho ta thiện ý sau khi ta tới nơi này."

Chẳng hề hay biết bản thân vừa lỡ lời, 7361 rất nhanh lại nhớ tới lần trước ăn màn thầu thơm ngon, không nhịn được nói: "Bùi Nhuận, tối nay chúng ta về có thể ăn màn thầu không? Đã lâu rồi không được ăn."

Bùi Nhuận dừng lại một chút, sau đó ôm vai 7361, giọng nói mềm nhẹ như nước mùa xuân: "Được, vậy chờ tối nay về, làm màn thầu cho A Dao ăn."

Lúc nói đến chuyện dụ dỗ làm phu lang, chỉ là đùa 7361 một chút, nhưng cũng không hoàn toàn là giả. Nếu không thật sự động tâm, ban đầu cũng sẽ không có ý định đưa màn thầu, chẳng qua là một chút thương xót thôi.

Thế nhưng, người đáng thương khắp thiên hạ đâu đâu cũng có, Bùi Nhuận xưa nay chưa từng động lòng thương với bất kỳ ai. Vậy mà khi đối mặt với đôi mắt trong veo, đen trắng rõ ràng, ngây thơ không hề vướng bụi trần của 7361, một người vốn vì chán ghét tranh đấu mà lui về ở ẩn như y, lại lần đầu tiên cảm thấy mềm lòng.

Thương xót một 7361 trông có vẻ yếu ớt, đói đến mức chỉ có thể ăn hoa hòe lót dạ, khiến y mềm lòng lần đầu tiên.

Rồi sau đó là hết lần này tới lần khác mềm lòng.

Nghĩ kỹ lại thì, có lẽ đại đa số những lần rung động trên đời này, đều bắt đầu từ một lần mềm lòng đầu tiên.
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 107: Quá khứ



7361 đến nhà họ Cao, không ngoài dự đoán, cậu được tiếp đãi vô cùng nhiệt tình.

Đỗ thị chắc ngày thường bị Cao Trì làm cho đau đầu, giờ thấy một tiểu phu lang nhuyễn manh thế này, liền hận không thể đem người ôm vào lòng mà cưng chiều cho đủ.

"Ai u, tâm can của ta đây rồi! Trông sao trăng sao cuối cùng cũng mong được người tới. Mau lại đây, vào lòng bá mẫu để ta nhìn cho kỹ kỹ một chút nào."

Vừa xuống xe, 7361 đã bị Đỗ thị kéo vào lòng, săm soi trái phải trên dưới một lượt, còn thân thiết khoác tay cậu. Nhìn dáng vẻ kia, nếu được phép, Đỗ thị hận không thể thơm một cái lên trán 7361 luôn cho rồi.

7361 ngoan ngoãn gọi: "Bá mẫu."

Dừng lại một chút, cậu lại lễ phép nói thêm: "Ăn Tết vui vẻ......"

Cậu chỉ là nhớ lại những lời học trò chúc Tết mấy ngày trước, muốn nói thêm vài câu theo lệ, nhưng... đột nhiên quên mất phía sau phải nói gì.

Đỗ thị tất nhiên chẳng hay biết gì, chỉ cảm thấy câu kia ngọt tận trong tim, liền cười đến rạng rỡ: "A Dao ngoan quá, lát nữa vào phòng, bá mẫu cho cháu một cái bao lì xì đỏ thật to."

Nói rồi bà kéo 7361 đi vào nhà, giữa đường còn không quên quay đầu quở trách nhi tử của mình.

"Còn không mau đỡ lấy đồ trong tay A Nhuận? Không thấy chân đệ đệ con mới vừa lành hẳn sao, còn để A Nhuận xách đồ nặng?"

Cao Trì còn có thể nói gì, chỉ đành cố ý lớn tiếng nói với Bùi Nhuận: "Nghe chưa, đệ đệ? Mau đưa sọt đây cho vi huynh, không thì hôm nay về tới nhà, chỉ sợ nương ta chẳng thèm cho ta bước vô cửa đâu."

Bùi Nhuận không khách sáo, đưa sọt qua: "Vậy làm phiền huynh trưởng."

Lần này đến nhà họ Cao, quà mừng năm mới phần nhiều là rau dưa tươi khó kiếm giữa mùa đông, còn có cả vải vóc và rượu ngon đã mua từ trước Tết.

Rau là để cả nhà cùng dùng, vải vóc tặng Đỗ thị, rượu ngon tự nhiên cha con để Cao Trì thưởng thức.

Vừa vào nhà, Đỗ thị thấy một đống quà lớn, không khỏi lại giận: "Phu phu son các cháu cứ sống an ổn là được, đưa chi mấy thứ vải với rượu làm gì! Lần sau nhớ, không được mua nữa!"

Bùi Nhuận chỉ cười, chắp tay cúi đầu đáp: "Bá mẫu dạy bảo rất phải."

Đỗ thị hiểu rõ tính tình y, cũng chẳng nhiều lời thêm, mà lại quay sang 7361 nói: "Mấy tên nam nhân ấy tiêu tiền chẳng có đầu óc gì, về sau A Dao phải giữ tiền cho chặt, đừng có để nó muốn tiêu gì thì tiêu."

Nghe vậy, 7361 lắc đầu, nghiêm túc đáp: "Nhưng mà, cháu kiếm tiền là để cho cháu với Bùi Nhuận tiêu mà."

Chứ còn kiếm tiền làm gì?

Kiếm tiền, đương nhiên là để ăn ngon, sống tốt, để ngày tháng của mình trở nên dễ chịu. Giờ cậu và Bùi Nhuận đã thành thân, tiền bạc tất nhiên là vì hai người sống càng ngày càng khá mới phải bỏ công đi kiếm.

Đoán chừng là do giọng điệu của cậu quá mức nghiêm túc, trong phòng lặng im trong chớp mắt, tiếp đó đầu tiên là Cao Trì bật cười, vừa cười vừa định vỗ vai Bùi Nhuận trêu ghẹo.

"Ta chưa từng biết, đệ đệ ta giờ lại là người được phu lang nuôi nha!"

Bùi Nhuận sắc mặt không đổi: "Là ta vô dụng, hiện giờ còn phải dựa vào A Dao, không giống huynh trưởng, luôn là tay làm hàm nhai, đệ đệ thật sự xấu hổ."

Cao Trì cười xong liền dừng lại, y cảm thấy Bùi Nhuận như đang khoe khoang, khoe khoang đồng thời lại muốn đâm cho hắn một đao, nhắc nhở hắn hiện giờ vẫn là kẻ cô đơn.

Đỗ thị lại vui vẻ, nghe hai người nói lời ấy, tự nhiên hiểu được tình cảm giữa hai người rất tốt.

Những lời vừa rồi bà nói, chẳng qua là một trưởng bối chia sẻ đôi chút kinh nghiệm quản gia với hậu bối, còn cụ thể như thế nào, phu phu son người ta nguyện ý sống thế nào thì sống thế ấy, bà sao có thể đi làm một trưởng bối khiến người chán ghét.

Huống hồ, A Nhuận là người bà nhìn lớn lên, đó là đứa trẻ biết chừng mực nhất.

"A Dao nói rất đúng, kiếm tiền vốn dĩ chính là để tiêu."

Ăn Tết thăm người thân, đơn giản chính là ăn uống trò chuyện, nói dăm ba câu chuyện trong nhà dạo gần đây.

7361 ít lời, hơn nữa Đỗ thị đã bày sẵn rất nhiều món ăn trước mặt, cậu cứ thế ngồi trên ghế mềm, vừa ăn bánh quẩy Đỗ thị làm, vừa nghe mấy người kia nói chuyện.

Tết nhất dĩ nhiên không thể nói chuyện gì không thuận miệng.

Thế là, 7361 nghe được rất nhiều chuyện thú vị lúc nhỏ của Bùi Nhuận và Cao Trì.

Bùi Nhuận còn kể chuyện ma hù người. Nguyên do là vì Cao Trì cứ khăng khăng kéo Bùi Nhuận ra chơi bùn, làm bẩn hết quần áo y. Đến tối hôm đó, Bùi Nhuận mặt cười tươi tỉnh kể cho Cao Trì nghe chuyện ma, dọa cho cậu bé chưa tới 8 tuổi ấy gào khóc ầm ĩ, thế nào cũng không chịu ngủ cùng phòng với Bùi Nhuận nữa.

Còn có chuyện khi Bùi Nhuận vừa mới bắt đầu đọc sách, lúc ấy y gầy gò yếu ớt, nhưng học lại rất tốt, thường được tiên sinh khen ngợi. Vậy là có một đứa nhỏ mập mạp cứ hay bắt nạt y. Cao Trì biết chuyện, còn đang định ra tay giúp Bùi Nhuận dạy dỗ thằng nhỏ kia, thì Bùi Nhuận đã tự mình giải quyết xong.

Không biết Bùi Nhuận dùng cách gì mà lừa nhóc mập kia đến một chỗ trũng đầy nước, khiến nó rớt thẳng vào giữa vũng bùn, bò mãi không lên được, kêu người cũng chẳng ai đáp.

Bùi Nhuận cứ thế đứng bên cạnh vũng nước, ôm sách đọc lại bài học phu tử giao, hoàn toàn không thèm để ý đến đứa nhỏ đang khóc nháo trong bùn.

Cuối cùng nhóc mập kia phải khóc lóc cầu xin, Bùi Nhuận mới lấy gậy gỗ kéo nó lên. Từ đó trở đi, mỗi lần nhìn thấy Bùi Nhuận là nó lảng đi ngay...

Chuyện như vậy kể ra rất nhiều, 7361 nghe đến mức chẳng còn tâm trí mà ăn bánh quẩy nữa.

Cậu không ngờ, khi còn nhỏ, Bùi Nhuận lại là kiểu người như vậy.

7361 thiếu sức tưởng tượng, khó mà hình dung ra được dáng vẻ của Bùi Nhuận lúc 7 tuổi khi làm mấy chuyện đó.

Cao Trì không ngần ngại vạch khuyết điểm của huynh đệ nhà mình.

"Liễu Dao, ngươi đừng tưởng giờ y mang bộ dáng nhẹ nhàng thư sinh mà bị lừa, cái tên này là kẻ bụng dạ hiểm độc nhất đấy, ngươi phải cẩn thận, đừng để bị y lừa."

"Sẽ không đâu." Vừa mới bị Bùi Nhuận "lừa" hai câu lúc trước, 7361 chắc như đinh đóng cột, "Bùi Nhuận sao có thể gạt ta được."

Bùi Nhuận nghe vậy, khẽ mỉm cười: "A Dao nói rất đúng."

7361 cũng bật cười theo.

Nhìn hai người như vậy, Cao Trì chỉ cảm thấy ê răng.

Chờ đến khi Cao Lãm quay về, Đỗ thị cũng đã làm xong đồ ăn.

Vài người, không đông lắm, lại đều là người trong nhà, tất nhiên không chia bàn, cùng ngồi lại một chỗ.

Rượu quá ba lượt, Cao Lãm hỏi đến chính sự.

"Chân của cháu hiện giờ thế nào rồi?"

Bùi Nhuận đặt chén rượu xuống: "Đa tạ bá phụ quan tâm, đã hồi phục hơn phân nửa."

Cao Lãm gật đầu: "Vẫn nên tiếp tục tĩnh dưỡng."

Lại hỏi tiếp: "Năm nay thi Hương, cháu định thế nào?"

Hiện giờ triều Đại Thịnh ba năm mới có một kỳ thi Hương, vừa đúng năm nay tới lượt. Nếu bỏ lỡ thì phải đợi ba năm sau.

Trên mặt Bùi Nhuận không hiện gì, nhưng giọng nói lại đầy kiên định: "Chân khỏi, tất nhiên phải thử một lần."

Đỗ thị vừa nghe, có chút lo lắng: "Nhưng bên châu học... Mấy người đó chẳng phải vẫn còn ở đó sao? Nếu lại..."

Đỗ thị nói đến đây, vừa lúc chạm phải ánh mắt của 7361, câu nói tiếp theo liền nuốt trở lại.

Tết nhất, hà tất nhắc đến mấy chuyện thương tâm kia, cũng đừng làm A Dao sợ.

"Bá mẫu đừng lo." Sắc mặt Bùi Nhuận cũng dịu đi, y lạnh nhạt nói, "Tuy cháu không có tài cán lớn, nhưng ít ra sẽ không sa chân vào cùng một cái hố lần thứ hai."

Cao Trì đem ly rượu đặt mạnh xuống bàn, giọng như dính máu: "Nếu ngươi muốn thi Hương, muốn tới châu học thì cứ đi. Còn đám người kia, huynh trưởng tuy không thể làm gì chúng ngoài mặt, nhưng ngầm cũng có vài thủ đoạn, tuyệt đối không để bọn chúng lại tìm ngươi gây chuyện."

7361 lờ mờ hiểu được.

Hiểu rằng có người từng gây khó dễ cho Bùi Nhuận, trước đây còn bắt nạt y rất nhiều.

Cậu học theo dáng vẻ của Cao Trì, đem chiếc đũa đặt mạnh xuống bàn, mặt căng ra: "Ai bắt nạt Bùi Nhuận?"

Ai dám bắt nạt y, cậu nhất định sẽ đánh trả lại!
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 108: Thân thể nhỏ



7361 đánh giá thấp sức lực của chính mình.

Trong không khí trước tiên vang lên một tiếng nứt rất nhỏ, tiếp theo, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, cái bàn kia lắc lư chao đảo rồi tách đôi ra ngay giữa.

Nếu không phải Cao Trì tay mắt lanh lẹ, cánh tay dài duỗi ra, hai bên giữ lấy cái bàn cố hết sức giữ lại, thì một bàn chén đĩa này e là mười chẳng còn một.

Cho dù như vậy, vẫn có vài chiếc chén va vào nhau, rơi xuống đất, phát ra những tiếng vang giòn tan.

Bùi Nhuận vội đứng dậy, thuận tay kéo 7361 sang một bên, tránh cho chén đĩa vỡ làm bị thương.

Bên kia Cao Lãm cũng đồng thời kéo tay Đỗ thị, tránh xa cái bàn.

Chỉ còn lại mình Cao Trì cố sức ôm lấy cái bàn, nỗ lực giữ vững chút cân bằng đang lung lay sắp đổ kia.

Cao Trì:......

Cao Trì: Hành động nhanh thật đấy.

Bùi Nhuận đứng bên kéo tay 7361, xoay qua xoay lại xem xét, thấy tay cậu không có vết thương nào, lại vẫn không yên lòng hỏi: "Tay có chỗ nào không ổn không, có đau không?"

"Không đau." 7361 lắc đầu, lại nhìn sang cái bàn, bình tĩnh nói, "Bùi Nhuận, ta gây họa rồi."

Bùi Nhuận nhẹ nhàng bóp tay 7361, cười nói: "Không sao, bá mẫu sẽ không trách em."

Bên kia, Cao Lãm đang xem xét khắp người Đỗ thị, vừa nhìn vừa hỏi: "Trinh nương, có va vào đâu không?"

Được phu quân ân cần lo lắng trước mặt lớp trẻ, Đỗ thị có chút ngượng ngùng, khẽ đẩy Cao Lãm một cái: "Chỉ là mấy cái chén đĩa vỡ thôi, sao mà bị thương được."

Cao Trì:......

Cao Trì: "Mấy người, có định giúp con một tay không đấy?"

......

Cũng may là bữa cơm gần xong rồi, thế là dọn bàn luôn cho tiện.

7361 nhìn Cao Trì khiêng cái bàn bị gãy đôi dọn ra ngoài, muốn xắn tay giúp một tay, nhưng Đỗ thị đã nhanh tay giữ chặt cậu lại.

"Cái thân thể nhỏ này của cháu, đừng chen vào, để đại ca cháu làm là được rồi."

Một chưởng đập cái bàn thành hai nửa = Thân thể nhỏ.

7361: "Được rồi."

Cậu lại nghiêm túc xin lỗi: "Thật xin lỗi bá mẫu, cháu làm hỏng bàn nhà bá mẫu, cháu sẽ bồi thường."

"Bồi cái gì mà bồi, chuyện này sao có thể trách A Dao, cái bàn kia vốn dĩ đã cũ nát, ta sớm đã muốn thay rồi, hôm nay chẳng phải đúng lúc sao."

Đỗ thị ôm lấy 7361: "Không nói chuyện này nữa, bá mẫu còn chưa lì xì cho cháu đâu, năm trước ta có tới cửa tiệm vải mua được chút ít vải có màu sắc đẹp, có làm cho cháu mấy bộ quần áo, A Dao mau theo ta đi xem."

7361 bị Đỗ thị lôi đi.

Bùi Nhuận thì ở lại nhà chính uống trà với cha con nhà họ Cao.

Cao Lãm nói: "Bá mẫu cháu lo lắng cũng không phải không có lý, phủ thành không giống huyện Sơn Dương, mấy người kia lại đều có bối cảnh, cháu định tính sao? Ta biết mchaus không phải kiểu người tránh đầu lòi đuôi, vẫn còn muốn vào lại châu học sao?"

Giọng Bùi Nhuận bình tĩnh: "Châu học như thế, rối ren cấu kết, cháu tuy có thể tự bảo vệ bản thân, nhưng không muốn lãng phí thời gian ở nơi đó. Huống hồ..."

Huống hồ y đã thành thân, nếu vào châu học, mỗi tháng có đến 20 ngày phải ở lại trong đó, y không muốn xa cách A Dao của y.

Cao Trì nói: "Con thấy cũng đúng, đi cái châu học nát đó làm gì, biết rõ vào đó là phải đối đầu với một đám cặn bã, ta chỉ nghe có ngàn ngày làm tặc chứ không có ngàn ngày phòng cướp, A Nhuận với dáng vẻ tay trói gà không chặt, vào đó chẳng phải để bị bắt nạt à?"

Nói đến đây, như nhớ ra điều gì, ánh mắt Cao Trì lóe lên hung quang: "Nếu không thì để ta đi cùng ngươi một chuyến, dùng chút thủ đoạn dạy cho bọn chúng một bài học, đảm bảo không đứa nào dám nhắm vào ngươi nữa."

Cao Lãm không nói gì, xem như ngầm đồng tình với lời của Cao Trì.

Tuy bình thường ông là người rất đĩnh đạc, nhưng khi liên quan đến con trai người bạn tốt quá cố, có vài chuyện không thể cứ giữ đĩnh đạc mãi được, thế nên, ông cũng không phản bác lại lời Cao Trì.

Bùi Nhuận nhìn ra được ý tứ của hai người, khẽ xua tay: "Bá phụ cùng huynh trưởng quan tâm cháu như thế, cháu tự biết trong lòng. Như bá phụ nói, đại trượng phu tuy không thể giấu đầu lòi đuôi, nhưng cũng cần hiểu thế nào là giấu tài. Cháu và bọn họ chênh lệch quá lớn, hà tất phải lấy trứng chọi đá, tự rước lấy trò cười. Đó không gọi là có cốt khí, mà là hồ đồ."

Cha con nhà họ Cao trong lòng tự nhiên hiểu rõ đạo lý trong đó, nhưng nghĩ đến những chuyện bất công mà Bùi Nhuận từng phải chịu đựng, vẫn cảm thấy nếu không đòi lại chút công đạo thì trong lòng khó yên.

Huống hồ bọn họ, một người là bộ đầu, một người là văn lại, miễn cưỡng xem như cũng có dính dáng đến quan trường, những chuyện dơ bẩn bất công như vậy đã thấy quá nhiều.

Nhưng có thể làm gì được? Quan trên một bậc áp chết người, đâu phải chỉ nói vài câu là xong.

Thấy sắc mặt Cao Lãm trầm xuống, vẻ mặt Cao Trì âm trầm, Bùi Nhuận ngược lại lại cười, lên tiếng an ủi: "Bá phụ, huynh trưởng chớ lo. Chỉ là chuyện thi Hương mà thôi, cho dù không vào châu học, lòng cháu vẫn có nắm chắc."

Lời này nghe có vẻ cuồng ngạo, nhưng đặt lên người Bùi Nhuận lại thấy hợp tình hợp lý.

Cao Lãm vuốt râu: "Cháu đã nói vậy, hẳn là trong lòng đã có tính toán. Việc đọc sách chúng ta không giúp được gì, chỉ có thể dựa vào sự chăm chỉ của chính cháu. Nhưng nếu có chuyện khác cần giúp đỡ, A Nhuận nhất định phải nói với chúng ta, đừng khách sáo."

Bùi Nhuận chắp tay: "Tất nhiên, Nhuận ở đây xin cảm tạ bá phụ trước."

...

Bên này nói chuyện, 7361 đương nhiên không hiểu được. Cậu bị Đỗ thị kéo vào trong phòng, đầu tiên được lì xì thật to, sau đó lại bị kéo đi thử quần áo.

Đỗ thị thời trẻ từng mất một ca nhi, trong lòng vẫn mang tiếc nuối. Trước kia còn trông chờ Cao Trì có thể sớm cưới tức phụ, rước một tiểu ca về bầu bạn với bà.

Nào ngờ đứa con trai kia lại chẳng chịu cố gắng, đuổi theo bao lâu cũng không đuổi được người về...

Khó khăn lắm mới có 7361, lại còn là đứa mặt mày ngọc tuyết đáng yêu, Đỗ thị đương nhiên dồn hết thương yêu.

Bà làm cho 7361 hai bộ, đều là màu sắc tươi sáng, một bộ màu đinh hương, một bộ màu hồng cánh sen.

Ngày thường 7361 mặc y phục đều thiên về gam màu trầm, bởi mỗi ngày phải xuống ruộng làm việc, sắc phục đậm đà càng tiện hoạt động.

Còn Bùi Nhuận, tuy chuẩn bị cho cậu rất nhiều quần áo, nhưng phần lớn lại là những màu nhã nhặn như trúc xanh, liễu lục, những sắc thái thường dùng cho nam tử miền nam.

Hiện tại, 7361 mặc lên người bộ áo dài màu hồng cánh sen kia, rõ ràng rất khác với trước đây.

Đỗ thị nắm lấy tay 7361, mặt mày hớn hở xoay cậu một vòng tại chỗ, không ngớt lời khen ngợi:

"A Dao mặc bộ này thật đẹp."

7361 không nhìn thấy được, chỉ có thể lễ phép đáp một tiếng: "À."

Đỗ thị liền đề nghị: "Lễ Hoa Đăng năm nay, A Dao mặc bộ này đi, nhất định sẽ là tiểu phu lang xinh đẹp nhất trên phố."

"lễ Hoa Đăng?"

7361 hoàn toàn không biết cái gọi là lêd Hoa Đăng là gì.

Đỗ thị lúc này đã bắt đầu cầm bộ còn lại giơ lên trước người cậu, định thử lên xem sao. Nghe giọng điệu nghi hoặc của 7361, bà khựng lại, có chút kinh ngạc, dù sao lễ Hoa Đăng là dịp lễ lớn, chẳng ai lại không biết.

Nhưng nghĩ kỹ lại, nhớ tới thân thế của 7361, Đỗ thị không khỏi thấy xót xa trong lòng.

Bà buông quần áo xuống, nửa ôm cậu vào lòng, vừa vuốt tóc 7361 vừa khẽ nói: "A Dao ngoan, trước đây khổ cho cháu rồi..."

7361 càng thêm mơ hồ.

Cậu thấy mình có chịu khổ gì đâu.

Sự mơ hồ ấy cứ theo cậu mãi cho tới khi hai người ra khỏi phòng, cùng Bùi Nhuận chào từ biệt người nhà họ Cao, rồi ngồi lên xe bò trở về nhà.

Đỗ thị đưa tiễn không ít đồ: rau muối, thịt kho, còn có cả nửa xe bò đầy các thứ lặt vặt.

Hai bộ quần áo kia được bà gấp cẩn thận, gói kỹ trong tay nải, dặn 7361 không được lấy ra, cũng không được nói với Bùi Nhuận, cứ đợi đến đúng ngày lễ Hoa Đăng hãy mặc.

Trên đường về, 7361 tựa lười nhác vào người Bùi Nhuận, tay cầm cây gậy gỗ nhỏ khẽ lay qua lại, rồi hỏi: "Bùi Nhuận, lễ Hoa Đăng là cái gì vậy?"

Đại Hoàng đã nhớ được đường, gần như không cần phải chỉ huy thêm gì.

"Lễ Hoa Đăng..." Bùi Nhuận khẽ cười, giọng dịu dàng giải thích cho 7361 biết thế nào là lễ Hoa Đăng.

7361 càng nghe thân thể càng thẳng lên.

Nào là "vũ sư", "vũ long", "hoa đăng hình tiểu hồ ly"... tất cả những thứ đó cậu đều chưa từng thấy qua.

Cậu lập tức nổi hứng thú: "Vậy Bùi Nhuận, chúng ta có đi chơi lễ Hoa Đăng không?"

"Tất nhiên là có đi."

Bùi Nhuận vốn biết cậu thích náo nhiệt, sớm đã tính dẫn cậu đi xem cho biết.

Nói đến đây, Bùi Nhuận lại tiếp lời: "Huyện Sơn Dương vẫn là nhỏ, lễ Hoa Đăng ở phủ thành mới thật sự náo nhiệt."

"Phủ thành?" 7361 lập tức hỏi, "Vậy chúng ta có thể đi phủ thành không?"

Từ huyện Sơn Dương đến phủ thành, đi xe bò cũng phải mất ba ngày.

Mấy hôm trước còn vừa mới có tuyết rơi, e là đường đi sẽ rất khó.

Bùi Nhuận đem tình hình nói cho cậu biết, 7361 có hơi tiếc nuối.

"Đợi tới tháng 4 đi, tháng 5 ở phủ thành có lễ Hoa Thần, cũng náo nhiệt không kém."

7361 "Ừm" một tiếng, rồi như sực nhớ ra gì đó, nghiêm túc hỏi: "Đúng rồi, huynh còn chưa nói cho ta biết, hồi trước ở phủ thành là ai bắt nạt huynh."

Thật ra cậu đã từng hỏi Đỗ thị rồi, nhưng Đỗ thị chỉ quanh co vài câu, nói không rõ ràng. Sau đó bị chuyện khác xen vào, cậu cũng quên khuấy mất.

Giờ phút này, 7361 nghiêm túc hẳn lên, cứ như thể chỉ cần Bùi Nhuận nói ra tên tuổi địa chỉ mấy người kia, cậu sẽ lập tức chạy đi dạy cho họ một trận.

Thậm chí bởi vì quá tức giận, cây gậy gỗ trong tay cậu cũng bị bóp cong thành hình cung.

Bùi Nhuận bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng lấy cây gậy từ tay cậu ra.

"A Dao đừng tức giận, cũng đừng bẻ tay nữa."

Sau đó lại đối diện với ánh mắt đen trắng rõ ràng của 7361, Bùi Nhuận khẽ thở dài.

"Chỉ là mấy chuyện cũ năm xưa thôi, đợi sau này chúng ta lên phủ thành, ta sẽ kể cho A Dao nghe được không?"

7361 nghĩ ngợi một lát, thấy Bùi Nhuận thật sự không có ý định nói thêm nữa, đành gật đầu: "Được rồi, nghe theo huynh."

Nói xong, còn nghiêm túc cam đoan: "Nhưng mà huynh yên tâm, có ta ở đây, về sau sẽ không ai dám bắt nạt huynh nữa."

7361 siết chặt nắm tay: "Huynh cũng biết đó, ta ngoài trồng trọt giỏi ra, đánh người cũng không kém."

Bằng không Triệu Đại Hổ sao lại nằm bẹp mất ba tháng.

Bùi Nhuận bật cười, lại kéo 7361 ôm vào trong ngực.

"A Dao nói rất đúng, sau này ta nhất định phải dựa vào Liễu đại hiệp nhiều hơn, mong Liễu đại hiệp chớ có chê ta vô dụng."

Vừa nghe đến hai chữ "đại hiệp", 7361 lập tức đắc ý, khóe miệng cong lên mãi không ép xuống được.

"Ta mới không ghét bỏ huynh đâu, Bùi Nhuận cũng rất lợi hại mà."
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 109: Đêm đông



Vừa về đến nhà, Tiểu Hắc một ngày không gặp chủ nhân, đã lăn lộn khắp đất, nhiệt tình đến mức không chịu nổi.

"Được rồi được rồi." 7361 đặt đồ xuống, ôm lấy Tiểu Hắc, "Tối nay để Bùi Nhuận hầm thịt cho ngươi ăn, được không?"

Tiểu Hắc giờ đã không thể gọi là "Tiểu" Hắc nữa, hiện tại có thể xem như "Trung" Hắc rồi.

Chó lớn rất nhanh, Tiểu Hắc lại là giống không rõ loại, nhưng nhìn qua là thuộc về dòng chó có thân hình lớn. Hơn nữa, 7361 xưa nay không keo kiệt đồ ăn, cậu ăn cái gì đều sẽ cho Tiểu Hắc một phần, nên chỉ sau hai tháng, thân hình Tiểu Hắc đã thay đổi không ít, áng chừng cũng phải gần hai mươi cân rồi.

"A Dao muốn ăn thịt hầm tối nay sao?" Bùi Nhuận hỏi.

Buổi trưa ở Cao gia có một món thịt hầm, nhưng 7361 còn chưa ăn đã đủ, cái bàn thì lại bị cậu đập bể, trong lòng vẫn còn chút vương vấn.

"Có thể không, Bùi Nhuận?" 7361 buông Tiểu Hắc xuống, hỏi.

"Tất nhiên là được rồi."

Bây giờ trời còn sớm, chuẩn bị gì cũng kịp, nói tới thịt hầm, vừa hay ăn kèm với màn thầu trắng.

Chốt được bữa tối, Bùi Nhuận rửa tay xong liền bắt đầu bận rộn.

Bánh màn thầu phải để men nở, nhưng hiện tại đang vào đông, trời lạnh, nên phải đặt bột đã nhào vào nồi trên bếp lò, dùng nước ấm trong nồi giữ nhiệt cho bột dần dần nở.

Bùi Nhuận vừa đậy nắp nồi xong, 7361 đã từ vườn sau nhổ được cải thảo với củ cải trắng, một tay một bó mang vào bếp.

"Chừng này đủ chưa?"

"Đủ rồi."

Nói là thịt hầm, nhưng cũng không thể chỉ toàn thịt, mùa đông buổi tối, ăn một nồi to nghi ngút khói, đồ ăn đầy đủ mới là thoải mái nhất.

Mà để nấu nồi to thế này, nguyên liệu không thể thiếu chính là cải thảo và củ cải.

Cải thảo với củ cải này là do 7361 tự tay trồng mấy hôm trước, bây giờ cũng đã đến độ thu hoạch.

7361 từ trước đến nay đều giữ lại rau ngon nhất cho nhà mình, đám rau củ này, cậu đã tốn không ít tinh thần lực để chăm, hương vị khỏi cần nói cũng biết là đặc biệt tươi ngon.

Ngoài ra, hôm nay Đỗ thị đưa cho ít hải sản và miến, cộng thêm đậu phụ đông từ năm trước, như vậy chừng sáu bảy loại nguyên liệu hầm một nồi đầy đặn, nóng hổi bốc hơi nghi ngút, chan cả canh lẫn nước, lại rải thêm rau thơm xanh biếc mới hái lên mặt, còn chưa kịp ăn, dạ dày đã bắt đầu sôi sục.

Cùng với nồi hầm, còn có những chiếc màn thầu mới được hấp xong. Những chiếc màn thầu này không giống như trước, không phải hình bán nguyệt mà có những hình dáng kỳ lạ, uốn cong, vặn vẹo.

Những chiếc màn thầu này là do chính tay 7361 làm ra, cậu luôn rất thích việc làm màn thầu như thế này. Mềm mại, trắng như tuyết, bột mịn mà ấm áp trong tay, cậu có thể nặn ra bất kỳ hình dạng nào mà mình muốn.

Đúng vậy, trẻ nhỏ luôn thích những trò chơi như thế này.

Bùi Nhuận cũng rất vui lòng cùng "Trẻ nhỏ" 7361 chơi cái gọi là "Trò chơi" đó.

Vì thế, những chiếc màn thầu mới làm ra dù không có hình dạng bình thường cũng chẳng có gì lạ.

7361 cầm một chiếc màn thầu hình dạng kỳ quái lên, nghiêng đầu hỏi: "Bùi Nhuận, cái này là ta nặn Tiểu Hắc đúng không?"

Bùi Nhuận nhìn nhìn cái màn thầu dài dài xoắn xoắn kia, dựa theo mấy hạt mè đen rải rác trên mặt màn thầu mà nhận ra thân phận của nó.

"Ừ, là A Dao nặn Tiểu Hắc."

7361 lập tức vui vẻ, cầm luôn cái màn thầu không ra hình dáng đó, bỏ vào chậu cơm của Tiểu Hắc: "Tiểu Hắc, đây là ngươi đó."

Tiểu Hắc tất nhiên là nhìn không ra, nó chỉ ngửi thấy mùi đồ ăn, liền "Uông" một tiếng, vùi đầu hăng hái ăn.

7361 lại tìm thêm hai chiếc khác, chiếc nào cũng không rõ hình dạng, chỉ là mặt trên mỗi chiếc được gắn hai hạt đậu đỏ. Cậu đưa cái lớn hơn cho Bùi Nhuận, cái nhỏ hơn giữ lại cho mình.

"Cái này là hai chúng ta đó, nhìn có giống không?"

Bùi Nhuận nghiêm túc quan sát một hồi, giọng không hề qua loa: "Rất giống, A Dao làm rất giỏi."

Nghe được khen ngợi, 7361 vô cùng đắc ý, cằm hơi hếch lên tỏ vẻ: "Vậy lần sau ta làm nữa."

"Được."



Cơm nước xong, bên ngoài trời đã tối mịt. Mọi khi hai người vẫn thường cùng nhau đi dạo gần nhà sau bữa tối, nhưng hôm nay ra ngoài bôn ba cả ngày, chuyện đi dạo đương nhiên miễn.

Tắm rửa xong, 7361 nằm úp trên giường, mặc áo lót trắng như tuyết, trùm chăn mềm, tay ôm một quyển truyện ký Bùi Nhuận mua cho năm ngoái.

Nội dung truyện ký đương nhiên là loại chuyện du hiệp mà cậu thích, kiểu này thì viết tới viết lui cũng không khác biệt mấy, nhưng 7361 vẫn đọc không biết chán.

Đang đọc tới đoạn cao trào, quyển sách trong tay bị nhẹ nhàng rút đi.

7361 liếc mắt theo hướng quyển sách bị lấy đi, liền thấy Bùi Nhuận không biết từ khi nào đã tới bên giường, trên người còn vương chút hơi nước ẩm ướt, rõ ràng là vừa mới tắm xong.

Cậu nhìn Bùi Nhuận đóng sách lại, đặt sang một bên.

"Ánh nến mờ quá, xem vậy sẽ hại mắt."

"... Được rồi."

Truyện ký tuy hay, nhưng không bằng Bùi Nhuận quan trọng hơn, 7361 từ trong chăn duỗi tay ra, cười tươi với Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, ôm."

Hôm nay ôm nhau còn chưa thực hiện, hôn hôn cũng chưa làm, lúc này vừa khéo bù lại.

Trong lòng Bùi Nhuậnyq mềm nhũn, theo lời leo lên giường, cùng 7361 nằm bên nhau.

7361 lập tức giống như bạch tuộc quấn lấy, ôm lấy eo Bùi Nhuận, đem cả người mình dính sát vào thân thể đối phương, dính thật chặt.

"Thật là thoải mái."

Không gì hạnh phúc hơn trong một đêm mùa đông lạnh giá, được ôm người mình thích nằm cạnh bên.

Sắc mặt Bùi Nhuận dịu dàng, một tay ôm người vào lòng, một tay chậm rãi vu.ốt ve bên eo 7361.

"A Dao hôm nay có mệt không?"

"Cũng được, không mệt."

...

Rèm trướng trong phòng lặng yên một lúc, chẳng bao lâu sau lại vang lên tiếng sột soạt khe khẽ, xen lẫn tiếng thì thầm rất nhỏ...

Bức màn đỏ buông xuống hơi lay động, từ trong khe hở lộ ra một cánh tay trắng như ngó sen, rất nhanh đã bị một bàn tay khác nắm lấy, kéo trở vào.

Tiếp theo vang lên một tiếng gọi khe khẽ: "Bùi Nhuận..."

Tiếng gọi như nức nở, lại mang theo vị ngọt mơ hồ khó tả.

Đáp lại là một câu nhẹ giọng dỗ dành: "Ta đây."

Rèm trướng khép lại lần nữa, ngăn cách toàn bộ âm thanh ái muội phía bên trong...

Ngoài phòng gió rét thấu xương, trong phòng lại xuân sắc ngập tràn , một đêm yên lành giữa những điều bình thường nhất.



Khi ánh trăng sắp l*n đ*nh đầu, tết Thượng Nguyên cuối cùng cũng tới.

Tết Thượng Nguyên còn gọi là lễ Hoa Đăng

Hôm nay trong huyện, trên các con phố lớn nhỏ đã treo đầy đèn lồng rực rỡ sắc màu.

Hai người từ sớm đã thương lượng xong, hôm nay nhất định sẽ đi dạo hội hoa đăng trong huyện.

Sáng sớm, 7361 đã dậy chuẩn bị.

Cậu nghe Bùi Nhuận nói, hôm nay trong huyện có rất nhiều thứ hay ho, thậm chí còn có thể gặp gánh hát, xiếc và ảo thuật nữa.

Những thứ kia đều là 7361 chưa từng nghe đến bao giờ.

Từ sớm, Bùi Nhuận đã chuẩn bị sẵn bánh trôi từ hôm trước, nấu chín, đặt sẵn vào bát bảy tám viên bánh trôi tròn vo mập mạp chen chúc bên nhau.

Cắn một cái liền lộ ra phần nhân đen nhánh bên trong, là nhân mè đen. Lại cắn thêm một cái nữa, hương thơm lan tỏa đầy miệng, cẩn thận nếm thử, hẳn là nhân năm vị.

7361 vô cùng thích loại đồ ăn này, vừa ngọt lại vừa mềm, thêm vào nước canh sóng sánh, giống như điểm tâm, nhưng ngon hơn mấy món bánh khô cứng nhiều lắm.

Ăn xong, 7361 nhân lúc Bùi Nhuận không chú ý liền chạy về phòng, lôi ra chiếc bọc nhỏ Đỗ thị đưa, mặc lên bộ y phục màu hồng cánh sen giấu trong đó.

Bình thường cậu không mấy để ý chải đầu, chỉ buộc đại một búi đuôi ngựa cho gọn là xong. Hôm nay vốn cũng định như vậy.

Nhưng ngay lúc bước ra cửa, 7361 bất chợt nhớ đến dáng vẻ thường ngày của Bùi Nhuận, liền dừng lại xoay người vào trong.

Vì thế, khi Bùi Nhuận đang dắt Đại Hoàng ở sân ngoài, liền bắt gặp một 7361 hoàn toàn khác lạ đi tới.

7361 giả vờ như không có chuyện gì, chậm rãi bước qua, chỉ thấy Bùi Nhuận đứng sững một chỗ, không nhúc nhích, cũng không nói lời nào, ánh mắt cứ dừng mãi trên người cậu, thoáng chút sững sờ.

Thật ra không phải ngạc nhiên vì Bùi Nhuận như thế, mà là kinh ngạc Đỗ thị đã đoán đúng.

"...Chờ cháu mặc bộ này đứng trước mặt A Nhuận, ta dám chắc nó sẽ sững người luôn đó."

Bùi Nhuận bây giờ, thật sự là đang sững sờ.

Điều đó chứng tỏ đối phương thật sự là thích.

7361 không nhịn được khẽ cười: "Ta như vậy, có phải rất đẹp không?"

Bùi Nhuận cúi đầu ho khẽ một tiếng, cố gắng che giấu sự thất thố vừa rồi.

"Đẹp. A Dao như vậy... thật sự rất đẹp."

"Huynh cũng đẹp." 7361 cũng không tiếc lời khen dành cho Bùi Nhuận.

Ánh mắt Bùi Nhuận dừng lại trên mái tóc dài được buộc nửa của 7361, nhẹ giọng nói: "A Dao hôm nay búi tóc cũng khác mọi ngày."

7361 đưa tay sờ sờ, vui vẻ đáp: "Làm giống huynh đó."

"Ừm, rất hợp."

Trao nhau lời khen xong, hai người mới cùng nhau điều khiển xe bò đi về phía huyện thành.

Đến đi đến đầu thôn, phát hiện không ít người trong thôn cũng đang tề tựu.

Nhìn dáng vẻ đều là định vào huyện chơi hội đèn.

Xem náo nhiệt là thiên tính của phần lớn mọi người. Ngày lễ lớn chỉ có một lần trong năm, dù có tiền hay không cũng phải vào huyện dạo một vòng mới thỏa mãn.

Phần lớn thôn dân chọn đi bộ, số còn lại thì bỏ chút tiền lẻ thuê xe bò của Lý đại thúc.

Có điều xe bò của Lý đại thúc không sánh được với loại có thùng xe được làm riêng như của hai người 7361.

Hơn nữa, trên người 7361 lại mặc bộ y phục tươi sáng bắt mắt, lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back