Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 654: Băng hà


Bầu trời chuyển sang trắng nhạt.

Tiêu Hề Hề nhìn Hoàng đế tắt thở nằm trên giường, trong lòng cảm thấy tiếc cho Thái tử.Đây chính là người cha mà Thái tử từng ngưỡng mộ.Nhưng cho đến lúc chết, ông chưa từng hối hận về những tổn hại mình đã gây ra cho Thái tử.Tiêu Hề Hề giúp Hoàng đế chỉnh lại đầu tóc y phục, đắp chăn cho ông, khiến ông trông như chết vì bệnh trong lúc ngủ.Làm xong những việc này, nàng lặng lẽ rời khỏi tẩm điện.Nàng vừa đi không bao lâu thì Cam Phúc tới.Hắn mở cửa bước vào, khi thấy cung nữ thái giám trực đêm đang ngủ gật, sắc mặt hắn chợt tối sầm.Cam Phúc bước tới đánh thức, nhỏ giọng mắng."

Các ngươi trực đêm cho Hoàng thượng thế này sao?

Ai nấy ngủ say như chết, e là sét đánh cũng không dậy, lỡ Hoàng thượng có chuyện gọi các ngươi, các ngươi có nghe thấy không?"

Các cung nữ thái giám bị mắng đến mức không ngóc đầu lên được, trong lòng càng thấy bất an.Mọi người trong cung Vị Ương đều biết Hoàng đế thường hay thức giấc.Tiếng động nhỏ nhất cũng có thể đánh thức ông.Dù không có chuyện gì xảy ra, ông cũng thường thức dậy lúc nửa đêm, hoặc bị ác mộng đánh thức, hoặc khát nước muốn uống nước.Cũng chính vì vậy mà các cung nữ thái giám gác đêm thường phải giữ tinh thần tỉnh táo, không dám lơ là.Nhưng không biết tối qua xảy ra chuyện gì?Bọn họ lại vô tình ngủ quên.Bây giờ tỉnh dậy, bọn họ vẫn cảm thấy sau gáy đau âm ỉ, như thể bị ai đánh.Cam Phúc mắng xong, cơn giận dịu đi một chút.Hắn liếc nhìn cửa bên trong đang đóng, trầm giọng hỏi."

Hoàng thượng vẫn chưa dậy sao?"

Cung nữ thái giám nhìn nhau.Một người ngập ngừng nói "Chắc là vẫn chưa dậy."

Bọn họ ngủ cả đêm mới tỉnh lại, làm sao biết được Hoàng đế đã dậy hay chưa?Cam Phúc chỉ vào bọn họ, tức giận nói "Các ngươi chờ đó, xem ta lát nữa xử lý các ngươi thế nào?!"

Mọi người rụt cổ lại, thầm nghĩ thôi xong rồi, lát nữa chắc chắn bị phạt.Cam Phúc phớt lờ bọn họ, bước tới phòng trong, nhẹ nhàng gõ cửa.Không có phản hồi.Cam Phúc thắc mắc, lẽ nào Hoàng đế vẫn còn ngủ?Không thể nào.Hoàng đế luôn thức dậy lúc bình minh, mấy năm nay chưa từng thay đổi.Cam Phúc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng rồi.Nhưng tại sao Hoàng đế vẫn chưa dậy?Cam Phúc hơi lo, liền gõ cửa lần nữa, cung kính hỏi "Bệ hạ, ngài đã dậy chưa?"

Vẫn không có phản hồi.Bất an trong lòng Cam Phúc dần lan rộng.Hắn đặt tay lên cửa, từ từ mở ra rồi nói."

Bệ hạ, nô tài vào đây."

Trong phòng yên tĩnh.Cam Phúc đi vòng qua bức bình phong, thấy Hoàng đế nằm bất động trên giường, trông như đang ngủ.Nhưng Cam Phúc hầu hạ Hoàng đế nhiều năm, biết Hoàng đế đa nghi cảnh giác, một khi có người bước vào phòng mình, ông không thể nào ngủ yên vậy được.Cam Phúc đầy bất an trong lòng cẩn thận bước đến giường.Hắn phát hiện sắc mặt Hoàng đế xanh xao, môi xám xịt không màu máu.Nhìn như vậy, giống như đã chết.Cổ họng Cam Phúc bất giác run lên, giọng nói càng run rẩy hơn."

Bệ hạ?

Bệ hạ!"

Các cung nữ thái giám đang đợi ngoài cửa nghe thấy tiếng hét của Cam Phúc, tò mò nên không khỏi thò đầu vào phòng.Cách một bức bình phong, bọn họ không thể thấy rõ trong phòng đang xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng Cam Phúc đang quỳ bên giường.Sau khi Cam Phúc liên tục gọi "bệ hạ" vài lần, cuối cùng hắn run rẩy đưa ngón tay đặt dưới mũi Hoàng đế.Không còn hơi thở!Cam Phúc sợ đến mức tim gần như ngừng đập, cả người ngã xuống đất.Hắn trợn mắt nhìn Hoàng đế trên giường, toàn thân run cầm cập, sau đó hét một tiếng chói tai."

Hoàng thượng băng hà rồi !"

Tiếng hét này như sét đánh ngang tai, khiến vô số người kinh hãi.Người đầu tiên đến cung Vị Ương là các thái y.Sau đó đến chủ tử các cung.Thái hậu cũng được người dìu vội vàng chạy tới.Thấy di thể của Hoàng đế, Thái hậu khóc ngất tại chỗ.Các thái y luống cuống đỡ bà nằm xuống ghế thấp bên cạnh nghỉ ngơi.Các phi tần khóc lóc than trời, đứt từng đoạn ruột.Các hoàng tử công chúa quỳ xuống đất lau nước mắt.Có người nảy sinh ý nghĩ, muốn nhân lúc Thái tử chưa về cung mà tranh giành hoàng vị.Tuy nhiên, chốc sau Thái hậu đã tỉnh lại.Bà vừa khóc vừa nói."

Truyền Nội các, lệnh cho bọn họ lập tức vào cung, sai người đi xem xem Thái tử còn bao lâu mới vào kinh?"

"Vâng!"

Đôi mắt Thái hậu đỏ hoe, ánh mắt quét qua từng hoàng tử trước mặt.Bà có thể đoán được vài người trong số đó có suy nghĩ khác.Thật ra những hoàng tử này đối với bà đều như nhau, đều là cháu của bà, bất kể là ai đăng cơ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến vị trí Thái hậu của bà.Nhưng Thái tử hiện đang chỉ huy một trăm mười ngàn binh mã, hắn vừa đánh thắng trận, danh tiếng rất cao, chẳng mấy chốc sẽ về đến Thịnh Kinh.Nếu lúc này có người đột nhiên nhảy ra tranh giành hoàng vị, Thái tử nhất định sẽ không bỏ qua, chắc chắn sẽ lại xảy ra hỗn loạn.Thái hậu không muốn để mọi chuyện tiến triển đến mức đó.Bà dùng khăn lụa che khóe mắt đỏ, nhỏ giọng dặn dò nữ sử bên cạnh."

Truyền lệnh cho cấm vệ quân bao vây cung Vị Ương, chỉ được vào, không được ra."

"Vâng."

Chốc sau, cung Vị Ương bị cấm vệ quân bao vây chặt chẽ.Trước khi Thái hậu đến cung Vị Ương, Tiêu Hề Hề đã lợi dụng lúc hỗn loạn rời khỏi cung Vị Ương.Nàng một mình tới cổng cung, lấy lệnh bài của Thái tử, thuận lợi rời cung.Mấy cỗ xe ngựa lần lượt dừng ở cổng cung, các đại thần Nội các hoảng sợ nhảy xuống xe, chạy nhanh vào cổng cung.Các cấm quân đã nhận được lệnh, không nói gì đã cho bọn họ vào.Tiêu Hề Hề đi ngang qua những người này.Nàng đi được một đoạn thì dừng lại, quay đầu nhìn cổng cung uy nghiêm.Lúc đầu nàng bước vào cánh cửa này với tâm trạng đương đầu với nhiệm vụ.Nhưng bây giờ đến lúc nàng phải đi.Nàng lại vô cùng không nỡ.Tiêu Hề Hề chậm rãi thở ra, lưu luyến thu hồi ánh nhìn.Nàng đến phủ Trung Võ tướng quân trước.Tiêu Lăng Phong lúc này còn đang làm việc trong cung, người tiếp đón nàng chính là Tiết thị.Tiết thị hơi xấu hổ khi đối mặt với nàng."

Ta không ngờ nương nương lại bất chợt trở về, không ra ngoài đón tiếp, lễ nghi không chu đáo, mong người lượng thứ."

Tiêu Hề Hề hỏi "Tiểu Lam và Khải Minh đâu?

Ta muốn gặp bọn họ."

Tiết thị vội vàng sai người gọi Tiêu Tri Lam và Tiêu Khải Minh tới.Hai người có hơi phấn khích khi biết tỷ tỷ tới.Chỉ là Tiêu Khải Minh đang ở độ tuổi phản nghịch, dù trong lòng vui mừng nhưng trên mặt vẫn giả vờ thờ ơ.Tiêu Tri Lam ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều.Cô bé ngọt ngào gọi một tiếng tỷ tỷ.Tiêu Hề Hề xoa đầu cô bé, cười nói "Ta tới đây tạm biệt mọi người, ta phải đi rồi."

Tiêu Tri Lam vội hỏi "Tỷ tỷ muốn đi đâu?"

Tiêu Hề Hề "Ta phải đến một nơi thật xa."

"Vậy khi nào tỷ tỷ trở về?"

Tiêu Hề Hề mỉm cười "Không biết nữa."
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 655: Gặp lần cuối


Lúc Tiêu Hề Hề đi, Tiêu Tri Lam nước mắt lưng tròng.

Tiêu Khải Minh không giả vờ thờ ờ nữa, chạy theo ra ngoài cửa, hét với bóng lưng rời đi của nàng."

Rốt cuộc tỷ đi đâu vậy?

Đệ có thể tiễn tỷ đi!"

Tiêu Hề Hề dừng bước, vẫy tay với hắn "Không cần, đệ chăm sóc tốt cho mình và muội muội, sau này muội muội phải dựa vào đệ bảo vệ rồi!"

Nắng mai chiếu lên mặt nàng, khiến nụ cười của nàng vô cùng ấm áp.Tiêu Khải Minh ngơ ngác nhìn nàng.Cho đến nhiều năm sau, khi hắn nhớ lại cảnh tượng này, từng chi tiết vẫn rất rõ ràng.Không hề bị phai mờ.Sau đó Tiêu Hề Hề đến chỗ của Lệ Khinh Ngôn.Lệ Khinh Ngôn đã thay quan phục, đang định đến viện Hàn Lâm làm việc thì thấy Tiêu trắc phi đến.Y vội hành lễ "Nương nương sao lại đến đây?"

Tiêu Hề Hề "Ta có chuyện muốn nói với ngươi, Hoàng đế băng hà rồi."

Nét mặt Lệ Khinh Ngôn tức thì thay đổi."

Chuyện này thật sao?"

Tiêu Hề Hề "Ta sẽ không đem chuyện này ra đùa, hôm nay Thái tử về kinh, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, ngài ấy sẽ trở thành Hoàng đế Đại Thịnh kế tiếp.

Nếu ngươi một lòng phò tá ngài ấy, tiền đồ ngày sau sẽ rộng mở, từng bước lên mây."

Lệ Khinh Ngôn nghe thấy có gì đó không ổn trong lời của nàng."

Nương nương cố ý đến đây chỉ để nói với thần mấy chuyện này thôi sao?"

Tiêu Hề Hề "Ta còn có một chuyện cần ngươi giúp."

Lệ Khinh Ngôn nói "Nương nương cứ dặn dò."

Tiêu Hề Hề lấy một xấp thư từ trong ngực."

Số thư này là ta viết cho Thái tử.

Sau này có thể là ta không thể viết thư gửi thư nữa, nhờ ngươi gửi số thư này cho Thái tử.

Nhớ kỹ, đừng đưa hết cho ngài ấy một lần, cứ mỗi năm gửi một phong thư.

Ở đây có hai mươi phong thư, đủ cho hai mươi năm.

Còn hai mươi năm sau ... chắc hẳn ngài ấy đã quên ta rồi, lúc đó sẽ không cần số thư này nữa."

Lệ Khinh Ngôn không phải người ngu ngốc, y lập tức hiểu được ý trong lời của Tiêu trắc phi.Gì mà không thể viết thư gửi thư nữa?

Chỉ cần người còn sống, dù tay chân không thể cử động, vẫn có thể nhờ người khác giúp mình viết thư gửi thư.Nhưng nàng thậm chí còn không làm được chuyện này, có nghĩa là tình hình của nàng vô cùng tồi tệ.Ngón tay Tiêu Hề Hề nhẹ nhàng chạm vào số thư, mắt hơi đỏ lên."

Ta cũng không giấu ngươi, một khi ta đi, sẽ là trời đất cách biệt.

Những chuyện khác không còn gì lo lắng, ta chỉ không yên tâm về Thái tử.

Ngài ấy trông có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại rất nhạy cảm.

Nếu ngài ấy biết ta đã chết, e rằng cả đời này sẽ mãi nhớ về ta.

Ta không muốn ngài ấy cứ ôm tâm trạng nặng trĩu này suốt đời.

Ngài ấy vẫn còn trẻ, nên có một tương lai tươi sáng hơn."

Lệ Khinh Ngôn sửng sốt hỏi "Ý người là, muốn thần thay người gửi số thư này cho Thái tử, để ngài ấy tưởng người còn sống?"

Tiêu Hề Hề khẽ đáp."

Ừm."

Nàng hy vọng trong lòng Thái tử, nàng chưa chết, nàng chỉ du ngoạn ở một nơi xa mà thôi.Nàng muốn dùng số thư này nói với Thái tử, nàng ở nơi xa đang sống rất tốt, hắn không cần phải lo lắng.Lệ Khinh Ngôn "Thái tử rất thông minh, chưa chắc thần giấu được ngài ấy."

Tiêu Hề Hề "Cho nên ta mới tìm ngươi giúp đỡ, ngươi là một trong những người thông minh nhất mà ta biết, chỉ có ngươi mới giúp được ta, cầu xin ngươi."

Đối diện với ánh mắt cầu xin của nàng, Lệ Khinh Ngôn thở dài một tiếng."

Thần sẽ cố hết sức."

Đành vậy, ai bảo y nợ nàng một ân tình?Y quả thật không có quyền từ chối.Tiêu Hề Hề ngừng khóc, cười chân thành."

Cảm ơn."

Lệ Khinh Ngôn cẩn thận cất số thư, tiễn nàng ra ngoài."

Sau này người định đi đâu?"

Tiêu Hề Hề nói "Ta muốn rời thành."

"Có cần ta gọi xe ngựa cho người không?"

Tiêu Hề Hề lắc đầu "Không cần."

Sau khi tạm biệt Lệ Khinh Ngôn, nàng chậm rãi đi về phía cổng thành.Nàng không muốn ngồi xe ngựa vì muốn từ từ rời thành.Nàng muốn nhìn lại tòa thành nhộn nhịp này lần cuối.Hôm nay có rất nhiều người rời thành, Tiêu Hề Hề theo đám đông rời thành, không thu hút chú ý của bất kỳ ai.Nàng định đến Ẩn Nguyệt sơn trang đón tiểu sư đệ của mình trước.Nhưng chưa đi được bao xa, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc."

Sư muội!"

Tiêu Hề Hề dừng bước nhìn xung quanh, vừa nhìn nàng đã thấy Đại sư huynh Phương Vô Tửu và Nhị sư huynh Ôn Cựu Thành.Mắt nàng sáng lên, xách váy chạy tới, ngạc nhiên nói."

Sao hai huynh lại ở đây?"

Phương Vô Tửu cười nói "Đương nhiên là tới đón muội về."

Tiêu Hề Hề càng kinh ngạc hơn "Sao hai huynh biết hôm nay ta rời thành?"

Phương Vô Tửu chậm rãi nói."

Thời gian của muội không còn nhiều.

Theo những gì ta hiểu về muội, muội chắc chắn sẽ rời khỏi Thái tử trước, tránh để hắn đau lòng vì muội.

Hôm nay là ngày Thái tử về kinh, nếu muội còn không đi, nhất định sẽ gặp hắn.

Đến lúc đó, muội muốn đi cũng khó.

Cho nên chắc chắn muội sẽ chọn hôm nay rời thành."

Tiêu Hề Hề giơ ngón cái lên "Quả nhiên là Đại sư huynh, suy luận hoàn mỹ!"

Tiêu Hề Hề nhìn thanh niên nhã nhặn mặc trường sam màu xanh bên cạnh, tò mò hỏi."

Sao Nhị sư huynh cũng ở đây?"

Ôn Cựu Thành bất đắc dĩ nói "Là Đại sư huynh dẫn ta tới tìm muội."

Từ lần tạm biệt ở quận Trần Lưu, y không còn gặp lại Tiêu Hề Hề.Trong khoảng thời gian này, y bận rộn tìm mục tiêu nhiệm vụ mới, muốn tranh đấu lần cuối.Nào ngờ còn chưa tìm thấy mục tiêu nhiệm vụ, Đại sư huynh đã tìm đến cửa, nói sư muội không còn sống lâu, làm y sợ đến mức quên mất nhiệm vụ, vội vàng đi theo Đại sư huynh tìm sư muội.Phương Vô Tửu chú ý tới vết thương trên mu bàn tay Tiêu Hề Hề, cau mày hỏi."

Tay muội sao vậy?"

Tiêu Hề Hề giơ tay phải lên, liếc nhìn vết thương đóng vảy trên mu bàn tay, không quan tâm nói."

Tối qua bất cẩn bị kim đâm trúng, không sao."

Phương Vô Tửu chỉ chỉ xe ngựa bên cạnh "Trong xe có thuốc, muội lên xe, ta bôi thuốc cho muội."

Một nhóm ba người lên xe.Phương Vô Tửu lấy một lọ thuốc mỡ trong hộp thuốc, bôi đều lên vết thương của Tiêu Hề Hề.Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.Có người cao giọng hét lên."

Xa giá của Thái tử, những người khác tránh đường!"

Người đi đường vội vàng lùi lại.Sau một trận hỗn loạn, con đường nhanh chóng vắng vẻ.Khi Tiêu Hề Hề nghe thấy tiếng ồn ào, lập tức vén rèm nhìn ra ngoài.Xa xa, một nhóm người cưỡi ngựa phi nước đại về phía cổng thành.Nắng thu chói chang, bụi bay mù mịt.Người cưỡi ngựa dẫn đầu chính là Thái tử Lạc Thanh Hàn.Nét mặt hắn nghiêm nghị, môi mỏng mím chặt.Một tay cầm dây cương, một tay cầm roi da, hắn phi ngựa tốc độ nhanh, áo choàng đen tung bay phần phật trong gió.Khoảnh khắc Tiêu Hề Hề thấy hắn, chợt thấy lòng đau nhói khó tả.Vô số cảm xúc tích tụ trong lồng ngực nhưng nàng không thể giải phóng mà chỉ có thể đè nén chúng xuống.Nước mắt vô tình rơi xuống.Nàng buông rèm xe, ôm ngực mà không cầm được nước mắt.Rõ ràng nàng được gặp Thái tử lần cuối như mong muốn, nhưng tại sao nàng vẫn thấy khó chịu như vậy?
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 656: Ta không nỡ xa hắn


Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.

Nhưng cũng biến mất nhanh chóng.Trong xe ngựa, Tiêu Hề Hề nước mắt như mưa.Ôn Cựu Thành muốn nói gì đó, nhưng bị Phương Vô Tửu ngăn lại.Phương Vô Tửu nháy mắt.Ôn Cựu Thành hiểu ý.Y vén rèm cúi người bước ra ngoài, vén vạt áo ngồi xuống thành xe, cong một chân, nắm dây cương quất mạnh."

Đi!"

Xe ngựa bắt đầu chậm rãi đi về phía trước.Khoảng ngày càng xa, thành Thịnh Kinh phía sau ngày càng nhỏ.Giống như hai đường thẳng, kéo dài về hai hướng ngược nhau, đời này không bao giờ giao nhau nữa.Phương Vô Tửu đưa khăn tay cho Tiêu Hề Hề.Tiêu Hề Hề cầm khăn tay áp lên mắt, nhưng nước mắt vẫn chảy không ngừng.Nàng nấc nghẹn nói "Ta buồn quá!"

Phương Vô Tửu "Ta biết."

Tiêu Hề Hề "Ta đã chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn, nhưng lại không tận tay tặng cho hắn được, hắn có giận không?"

Phương Vô Tửu "Không đâu, muội tốt với hắn như vậy, sao hắn nỡ giận muội?"

Tiêu Hề Hề "Ta còn có rất nhiều lời muốn nói với hắn, ta cũng muốn gặp lại hắn, ta ... ta không nỡ xa hắn ..."

Phương Vô Tửu giơ tay ôm nàng, nhẹ giọng an ủi nàng."

Không sao, muội còn có chúng ta."

Tiêu Hề Hề khóc nói "Mọi người và hắn không giống nhau."

Phương Vô Tửu hỏi "Có gì không giống?"

Tiêu Hề Hề không trả lời được, chỉ lắc đầu lặp đi lặp lại câu nói đó."

Không giống nhau."

Xe ngựa đến Ẩn Nguyệt sơn trang, đón Sở Kiếm rồi tiếp tục lên đường.Lúc này Tiêu Hề Hề đã ngừng khóc nhưng mắt vẫn đỏ hoe.Sở Kiếm nằm bất động, nhìn đôi mắt đỏ như thỏ của Tiêu Hề Hề, háo hức hỏi."

Sư tỷ, ai bắt nạt tỷ?"

Giọng Tiêu Hề Hề vẫn còn chút âm mũi "Không có."

Sở Kiếm "Vậy tại sao tỷ khóc?"

Tiêu Hề Hề "Ta không khóc."

Sở Kiếm "Nói dối, mắt tỷ đỏ lè rồi."

Tiêu Hề Hề trừng mắt nhìn y, hung dữ nói "Đệ biết ta đang nói dối, đệ không thể giả như không biết sao?

Nhất định phải vạch trần ta, lẽ nào ta không cần mặt mũi nữa sao?"

Thấy nàng như vậy, Sở Kiếm chẳng những không thông cảm mà còn cười lớn một tràng tiếng ngỗng.Tiêu Hề Hề bị tiếng cười của y làm ảnh hưởng, nhịn không được cười theo.Phương Vô Tửu cong khóe miệng, mỉm cười nhìn hai người cười đùa.Ôn Cựu Thành phụ trách đánh xe, nghe phía sau có tiếng cười cũng cười theo.Bầu không khí ngột ngạt bị cuốn đi.Sở Kiếm hỏi "Chúng ta về Huyền Môn à?"

Phương Vô Tửu nói đúng vậy.Sở Kiếm hoan hô "Tốt quá rồi, về tới Huyền Môn, đệ được chữa thương rồi!"

Bây giờ bọn họ đều ở đây, chỉ còn thiếu mỗi Tam sư huynh, Sở Kiếm nhịn không được hỏi thăm tình hình của Tam sư huynh.Tiêu Hề Hề nói "Ta nhờ huynh ấy đi giúp Thái tử rồi, chắc là huynh ấy đang ở cạnh Thái tử."

Nhắc đến Thái tử, nàng lại thấy buồn.Phương Vô Tửu nhẹ giọng nói "Trước khi tới đây, ta đã gửi thư cho Tam sư đệ, Tam sư đệ hẳn là đang trên đường về Huyền Môn, chúng ta về Huyền Môn sẽ gặp được đệ ấy."

Tiêu Hề Hề kinh ngạc "Tam sư huynh về rồi?

Chẳng phải huynh ấy muốn giúp Thái tử đăng cơ sao?"

Điều nàng muốn nói là, nàng đã về trước thời hạn, đồng nghĩa với việc nàng từ bỏ nhiệm vụ sư môn.

Chỉ cần Bùi Thiên Hoặc tiếp tục ở cạnh Thái tử, giúp hắn đăng cơ xưng đế, thì Bùi Thiên Hoặc sẽ là người chiến thắng trong nhiệm vụ sư môn này.Huynh ấy sao có thể buông bỏ thắng lợi trong tầm tay, về Huyền Môn trước?Phương Vô Tửu là người thông minh, vừa liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ trong đầu sư muội, nhẹ giọng giải thích."

Ta đã nói với đệ ấy, muội không còn nhiều thời gian, nếu đệ ấy không về, sẽ không bao giờ gặp lại muội nữa.

Chắc đệ ấy nghĩ sư muội quan trọng hơn chức vị chưởng môn, cho nên mới bỏ mặc nhiệm vụ, vội vàng quay về."

Tiêu Hề Hề lại không nhịn được khóc.Lần này bị cảm động."

Hu hu hu, đây rốt cuộc là sư huynh tốt gì thế này?"

Sở Kiếm rất không phục "Lẽ nào sư đệ không tốt sao?"

Tiêu Hề Hề vừa khóc vừa nói "Tốt cái búa!

Đệ là một kẻ vô dụng, ra ngoài không phân biệt được đông tây nam bắc, còn bị người ta phế võ công, cuối cùng phải dựa vào ta cứu đệ khỏi hố lửa."

Sở Kiếm thấy tủi thân "Mù hướng là lỗi của đệ sao?

Đệ cũng đâu muốn như vậy."

Tiêu Hề Hề "Mù hướng cũng không sao, tại sao cả đầu óc cũng không có?"

Sở Kiếm không trả lời được nên quay sang méc với Phương Vô Tửu."

Đại sư huynh, tỷ ấy công kích thân thể của đệ!"

Phương Vô Tửu cười nói "Đệ cũng có thể công kích lại muội ấy."

Sở Kiếm càng thấy đau lòng hơn "Đệ nói không lại tỷ ấy."

Phương Vô Tửu "Vậy nhảy lên đánh muội ấy."

Sở Kiếm "......"

Y bị liệt rồi, sao có thể nhảy lên đánh tỷ ấy?!Y tức giận phàn nàn "Hu hu hu Đại sư huynh cũng không giúp đệ?

Đệ không phải là tiểu sư đệ đáng yêu nhất của huynh sao?"

Phương Vô Tửu chỉ cười không nói.Tiêu Hề Hề nhéo mặt tiểu sư đệ, cười ranh mãnh."

Đệ thế này không đáng yêu chút nào, nhưng ta có cách khiến đệ đáng yêu hơn."

Sở Kiếm chợt có dự cảm không lành."

Tỷ định làm gì?

Đệ cảnh cáo tỷ, tỷ không được làm bậy!"

"Tỷ đừng chạm vào tóc đệ!"

"Tỷ bôi cái gì lên mặt đệ vậy?"

Sở Kiếm hét lên thất thanh.Đáng tiếc y hiện giờ không thể cử động tay chân, cũng không có sức phản kháng, chỉ có thể mặc Tiêu Hề Hề làm bậy.Tiêu Hề Hề cột tóc hai chùm cho y, sau đó thoa chút phấn hồng lên mặt y, cuối cùng chấm chu sa lên giữa trán y.Một thiếu niên đang anh tuấn đã biến thành một cô gái hề hước đáng yêu.Tiêu Hề Hề nhìn bộ dạng bất lực tức giận của y, ôm bụng cười ra một chuỗi tiếng ngỗng.Phương Vô Tửu quay mặt đi, đưa tay che khóe miệng đang cong lên.Ôn Cựu Thành đang đánh xe không biết bên trong xảy ra chuyện gì, bèn quay đầu lại nhìn, thấy bộ dạng của Sở Kiếm thì bật cười lớn."

Tiểu sư muội này ở đâu ra?

Sao lại đáng yêu như vậy?"

Sở Kiếm "......"

Sư huynh và sư tỷ hợp sức bắt nạt y!Y muốn về méc với sư phụ hu hu hu!Ngày tháng thế này không sống được nữa hu hu hu!Đi đường là một chuyện rất nhàm chán, nhưng vì có hai người dở hơi là Tiêu Hề Hề và Sở Kiếm nên suốt chặng đường đánh nhau cười đùa không ngừng, không hề thấy nhàm chán, trái lại giống như một gia đình vui vẻ đi du ngoạn.Đêm đến, bọn họ nghỉ ngơi trong một ngôi miếu cũ.Ôn Cựu Thành đào ra bốn củ khoai lang nướng trong đống lửa, đưa cho mỗi người một củ.Vì Sở Kiếm không thể di chuyển nên phải có người đút cho y ăn.Tiêu Hề Hề chủ động đảm nhận nhiệm vụ này.Nàng đưa củ khoai lang nướng đã bóc vỏ vào miệng y.Ăn xong món khoai lang nướng thơm phức, Sở Kiếm lập tức quên mất việc bị bắt nạt trước đó, vui vẻ nghĩ sư tỷ thật tốt với mình!Tiêu Hề Hề bật cười khi thấy vài miếng khoai lang vàng vàng trên miệng y."

Đệ thế này giống như mới ăn cớt vậy á."

Sở Kiếm "......"

Nhận thấy vẻ mặt y không tốt, Tiêu Hề Hề vội bù đắp "Không sao, ta lau mông cho đệ liền."

Nói xong nàng lấy khăn tay lau miệng cho y.Sở Kiếm "......"

Tốt cái quần què!

Trên đời này không có ai tệ hơn sư tỷ, hu hu hu!
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 657: Sư phụ


Trấn Nghênh Tiên là một trấn nhỏ bình thường.

Nếu nói nó có điểm gì khác thường, thì có lẽ nó nằm cạnh núi Tiên.Núi Tiên nghe thì là một ngọn núi, nhưng thực chất là một dãy núi trải dài, nhìn từ xa, núi rừng nhấp nhô như kéo dài đến tận cùng trời đất, giống một bức tranh phong cảnh có quan niệm nghệ thuật sâu rộng.Truyền thuyết kể rằng các thần tiên sống trong núi Tiên.Vì thế mà hầu như năm nào cũng có người đến đây tìm tiên môn.Đáng tiếc đều không tìm được gì.Có vài người xui xẻo đã chết trong núi Tiên, không bao giờ ra ngoài nữa, cũng không biết đã chết ở xó xỉnh nào.Dù biết trong núi có nguy hiểm nhưng vẫn có vài người may mắn đến đây tìm được tiên nhân.Chỉ vì có một lời đồn thế này —"Nghe nói chỉ cần có người gặp được thần tiên, thần tiên sẽ ban cho người đó một điều ước, bất kể điều ước đó là gì cũng sẽ thành hiện thực!"

Ông chủ quán trà rảnh rỗi trò chuyện với hai thương nhân lữ hành đang nghỉ chân.Ông nói mà nước bọt bay tứ tung, giọng điệu nhịp nhàng như đang thổi phồng.Hai thương nhân lữ hành thích thú lắng nghe.Một chiếc xe ngựa dừng lại cạnh quán trà.Ôn Cựu Thành ngồi trên thành xe hét với ông chủ quán trà."

Lưu thúc, ông lại kể bậy với người ta nữa à?"

Ông chủ quán trà lập tức trừng mắt nhìn "Nói bậy hồi nào?

Ta nói đều là thật!"

Sau đó ông khoác khăn vải lên vai chào khách."

Khách quan từ từ dùng, có cần gì thì cứ gọi cho tôi."

Ông sải bước ra khỏi quán trà, dừng lại bên cạnh xe ngựa, đánh giá Ôn Cựu Thành."

Ta nhớ đã hơn ba năm không gặp con, ta còn tưởng con vào kinh thi cử đỗ Trạng Nguyên rồi chứ!"

Lời nói nửa trêu chọc nửa thắc mắc.Ôn Cựu Thành có vẻ ngoài hiền lành, luôn ăn mặc như thư sinh, hơn nữa cách nói chuyện cũng rất có khí chất của người đọc sách, tóm lại là rất khác với những người quê mùa trong trấn.Vì vậy, hầu hết mọi người trong trấn đều cảm thấy y chắc hẳn là người có kiến thức rất sâu rộng, sau này có thể thi đỗ Trạng Nguyên làm quan lớn.Ôn Cựu Thành mỉm cười nhìn ông."

Với chút kiến thức nửa vời đó của con sao có thể đỗ Trạng Nguyên?

Mấy năm nay con cùng với huynh đệ tỷ muội trong nhà đi du sơn ngoạn thủy."

Y vừa dứt lời, rèm xe được vén lên, Tiêu Hề Hề thò đầu ra ngoài cười ngọt ngào."

Lưu thúc, đã lâu không gặp, dạo này thúc buôn bán thế nào?"

Ông chủ quán trà bật cười ngay khi thấy nàng."

Là Hề Hề à, việc buôn bán vẫn vậy, không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng không chết đói, hôm nay con muốn ăn gì?

Ta sẽ làm cho con."

Tiêu Hề Hề không khách khí "Cho con năm cân khô bò, lâu lắm rồi con không được ăn khô bò do thúc làm, nhớ chết đi được."

"Được, ta sẽ cân cho con ngay."

Tiêu Hề Hề nhảy xuống xe, duỗi người nhìn xung quanh.Lúc trước bọn họ sống trong núi, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài mua đồ.Ôn Cựu Thành luôn phụ trách chuyện này.Cách ba tháng y đến trấn Nghênh Tiên mua đồ một lần, cứ thế y quen thuộc với người dân trong trấn.

Sau này, khi Tiêu Hề Hề lớn một chút, thường bảo Nhị sư huynh đưa nàng cùng đi chơi.Chủ yếu là nàng tham ăn, muốn vào trấn mua thức ăn.Khô bò ở quán trà này rất ngon, mỗi lần vào trấn nàng đều mua vài cân mang về ăn từ từ.Ba năm sau, trong trấn không khác gì với trước đây, vẫn là những ngôi nhà đó, vẫn là những con người đó.Cả truyền thuyết thần tiên mà ông chủ quán trà kể vô số lần vẫn còn được kể lại.Nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt, Tiêu Hề Hề chợt thấy hoảng hốt.Như thể nàng chưa từng rời đi.Dường như mọi thứ trải qua trong ba năm qua chỉ là một giấc mơ.Bây giờ nàng quay lại đây, chỉ vì nàng tỉnh mộng.Đúng lúc nàng thấy lạc lõng, ông chủ quán trà đã đưa gói khô bò cho nàng."

Ta đặc biệt cắt thêm nửa cân khô cho con, sau này nhớ thường xuyên đến đó."

Tiêu Hề Hề nhận gói khô bò, cười nói cảm ơn.Trả tiền xong, nàng quay lại xe.Ôn Cựu Thành vẫy tay chào ông chủ quán trà."

Đi đây!"

Xe ngựa từ từ ra khỏi trấn Nghênh Tiên.Khi tới chân núi, Tiêu Hề Hề, Phương Vô Tửu, Ôn Cựu Thành xuống xe, ba người cùng nhau khiêng Sở Kiếm xuống.Đường núi khó đi, xe không vào được.Ba người dỡ khung xe xuống, ném sang bên đường.Sau đó vác hành lý và Sở Kiếm lên ngựa.Tiêu Hề Hề và Ôn Cựu Thành đi trước, Phương Vô Tửu dắt ngựa theo sau.Bốn người một ngựa vào rừng.Lúc đầu còn có thể nhìn thấy dấu vết đi đường của con người, càng đi sâu vào, dấu vết của con người trên núi dần biến mất.Khắp nơi cây cao chót vót, mặt đất phủ đầy lá rụng, giẫm lên mềm mại, phát ra tiếng sột soạt, nắng trời chiếu xuyên qua kẽ lá, tạo nên bóng ảnh lốm đốm.Thỉnh thoảng còn thấy sự xuất hiện của đám thú hoang.Khi đám thú hoàng này thấy nhóm người Tiêu Hề Hề, chúng sẽ dừng lại quan sát một lúc, thấy bọn họ không có ý định tấn công, chúng lại quay đầu bỏ đi.Đám thú hoang có trực giác bẩm sinh, có thể cảm nhận được người trước mặt không dễ chọc.Núi lớn như vậy, thức ăn nhiều như vậy, bọn chúng không cần thiết mạo hiểm mạng sống vì loài người nhìn sơ chẳng có bao nhiêu thịt.Bốn người một ngựa đi xuyên rừng núi, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi.Cứ thế đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi.Sau hai ngày một đêm, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy cánh đồng lúa quen thuộc.Đó là cánh đồng do Huyền Môn canh tác, lương thực chủ yếu hàng ngày của Huyền Môn đều được sản xuất tại đây.Lúc này đang là mùa thu, lúa trên cánh đồng gợn sóng như đại dương vàng.Có rất nhiều người đang gặt lúa trên cánh đồng.Những người này đều là người hầu ở Huyền Môn.Khi bọn họ thấy nhóm người Tiêu Hề Hề, lập tức thả liềm xuống, phấn khích hét lên."

Đại công tử, Nhị công tử, Tứ cô nương, Ngũ công tử về rồi!"

Bọn họ chạy nhanh tới, có người giúp dắt ngựa, có người giúp khiêng hành lý.Cuối cánh đồng lúa là hai dãy nhà, đây là nơi người hầu ở.Trên sườn cỏ bên cạnh có rất nhiều trâu bò cừu đang gặm cỏ nghỉ ngơi, đó là vật nuôi của Huyền Môn.Lúc Tiêu Hề Hề thấy số bò cừu đó, nàng cảm động không thôi, nước từ miệng chảy ra."

Hôm nay ta muốn ăn cừu nướng nguyên con!"

Người hầu nhanh chóng đáp."

Được được được, lát nữa chúng tôi sẽ đi giết cừu."

Tiêu Hề Hề "Phải chọn con mập."

"Được được được, tôi sẽ giết con mập nhất cho người."

Tiêu Hề Hề "Cho thêm thì là và ớt cay vào."

"Được được được, nhất định sẽ nướng thịt cừu vừa thơm vừa cay."......Khi đang nói chuyện, bọn họ nhìn thấy một ông lão tiên phong đạo cốt đứng trên bậc thềm trước mặt.Nói ông lão cũng không đúng hoàn toàn.Ông chỉ mới ngoài bốn mươi, nhưng râu tóc đều bạc trắng.Mái tóc trắng như tuyết xõa phía sau, mặc trường bào trắng xám, tay áo rộng bay trong gió, vạt áo phấp phới.Tiêu Hề Hề vừa thấy ông, nàng như én nhỏ lao vào vòng tay ông."

Sư phụ!"
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 658: Con thích chàng


Nhìn từ bên ngoài, Huyền Môn trông như đạo quán ẩn mình trong núi sâu.

Bên trong nó quả thật trông rất giống đạo quán.Bước vào cửa là đài Thái Cực, trên đài có một lư hương cực lớn, sâu vào bên trong là chính điện.Chính giữa trong điện thờ tượng Tam Thanh, hai bên trái phải thờ các bài vị của tổ tiên Huyền Môn.Sau khi nhóm người Tiêu Hề Hề trở về, việc đầu tiên làm là thắp hương quỳ lạy trước tượng Tam Thanh và bài vị tổ tiên.Đi qua chính điện sẽ vào hậu viện.Hậu viện rất rộng, là nơi Huyền Cơ Tử và các đệ tử thường ở.Tiêu Hề Hề trở về nơi ở của mình trước.Nơi ở của nàng có tổng cộng ba phòng, một sảnh tiếp khách, một phòng ngủ và một thư phòng.Phòng ngủ có diện tích lớn nhất.Huyền Cơ Tử tính được thời gian bọn họ trở về nên đã sớm cho người dọn dẹp sạch sẽ, thay ga trải giường và rèm cửa mới, trong bình còn có vài bông hoa cúc xinh đẹp.Tiêu Hề Hề thả mình lên giường, vui mừng lăn lộn."

Cuối cùng cũng về rồi!"

Nàng chợt nhớ ra chuyện gì, ngồi bật dậy, đưa tay mở ngăn kéo đầu giường, bên trong có chiếc hộp.Nàng lấy hộp mở ra, bên trong đầy những món ăn vặt nàng thích.Ngửi mùi chắc là đầu bếp mới làm sáng nay, thật là thơm!Tiêu Hề Hề vui vẻ ăn mấy món ăn vặt rồi chạy đến chỗ tiểu sư đệ.Tiểu sư đệ lúc này đang nằm trên giường, được Huyền Cơ Tử châm cứu.Tiêu Hề Hề sợ làm phiền nên lặng lẽ lui ra ngoài.Nàng nhìn thấy ba vị sư huynh ở ngoài cửa.Giống như nàng, ba người cũng sợ làm phiền sư phụ chữa thương cho tiểu sư đệ nên cùng nhau đứng ngoài hành lang đợi.Khi Tiêu Hề Hề nhìn thấy Tam sư huynh Bùi Thiên Hoặc, mắt nàng sáng lên, ngạc nhiên gọi."

Hàng Thêm Tiền!"

Nụ cười trên mặt Bùi Thiên Hoặc cứng đờ "Đã bảo đừng gọi ta là Hàng Thêm Tiền, gọi ta là Tam sư huynh!"

Tiêu Hề Hề cười ra tiếng ngỗng.Cười đủ rồi nàng mới hỏi."

Huynh về khi nào?"

Bùi Thiên Hoặc "Ta cũng vừa về hôm qua, sớm hơn mọi người một chút."

Tiêu Hề Hề do dự một hồi, vẫn là hỏi đến chuyện của Thái tử.Bùi Thiên Hoặc không giấu giếm, kể hết những gì mình biết."

Hôm qua lúc Thái tử về kinh, ta lén chuồn đi.

Lần này Thái tử vội trở về nên chỉ dẫn theo ba ngàn binh mã.

Đội quân một trăm mười ngàn người quá đông, hành quân chậm chạp bị Thái tử bỏ lại phía sau.

Tình hình trong kinh tương đối ổn định, có Thái hậu phụ trách, chắc sẽ không có vấn đề gì.

Chỉ cần Thái tử về Thịnh Kinh thì có thể thuận lợi kế thừa hoàng vị."

Biết hắn thuận lợi, Tiêu Hề Hề mỉm cười vui vẻ.Bùi Thiên Hoặc "Sở dĩ Thái tử vội về Thịnh Kinh là vì biết muội bị Hoàng đế giam lỏng, hắn lo cho an nguy của muội, sợ muội xảy ra chuyện."

Trong hoàn cảnh lúc đó, ai có đầu óc cũng nghĩ ra, Thái tử chuyến này về kinh sẽ lành ít dữ nhiều.Mọi người cố gắng thuyết phục hắn đừng về.Nhưng Thái tử vẫn bất chấp quay về.Vì hắn không thể để nàng một mình gặp nguy hiểm.Hắn phải quay về cứu nàng.Bất cứ giá nào, cả khi phải liều mạng, cũng sẽ không ngần ngại!Giọng điệu Bùi Thiên Hoặc phức tạp, nói "Trong ấn tượng của ta, Thái tử luôn là người điềm tĩnh kiềm chế, đó là lần đầu tiên ta thấy hắn mất bình tĩnh, dáng vẻ vì cứu muội có thể bất chấp tất cả đó, dọa sợ không biết bao nhiêu người."

Mắt Tiêu Hề Hề lại đỏ lên.Bùi Thiên Hoặc thở dài "May là muội rời đi kịp thời, nếu những người trung thành đi theo Thái tử nhìn thấy muội, nhất định sẽ mắng muội là hồng nhan họa thủy."

Tiêu Hề Hề vừa khóc vừa cười, giống như kẻ tâm thần."

Không ngờ có một ngày muội lại trở thành hồng nhan họa thủy."

Ôn Cựu Thành nói "Sư muội xinh đẹp như vậy, Thái tử si mê muội cũng không có gì ngạc nhiên."

Tiêu Hề Hề dùng mu bàn tay lau nước mắt, nấc nghẹn nói "

Sau này hắn sẽ gặp được người đẹp hơn ta, lúc đó hắn sẽ bị người khác mê hoặc."

Phương Vô Tửu nói "Chưa chắc."

Hai mắt Tiêu Hề Hề đỏ hoe nhìn Phương Vô Tửu.Phương Vô Tửu "Hắn chỉ để mắt đến mình muội, sao có thể để mắt người khác?"

Nước mắt Tiêu Hề Hề vừa ngừng rơi, chớp mắt lại lăn xuống.Nàng vừa khóc vừa phàn nàn "Ta cảm thấy mình trở nên rất lạ, trước đây ta không thích khóc, nhưng từ khi rời Thịnh Kinh, ta rất hay khóc, sơ hở là khóc, giống một đứa trẻ hay khóc, có phải ta mắc bệnh gì không?"

Huyền Cơ Tử không biết đã ra ngoài lúc nào.Ông đứng ở cửa, khoanh tay trong tay áo, bất lực thở dài."

Nha đầu ngốc, con không có bệnh, chỉ là con thích một người thôi."

Tiêu Hề Hề sững người.Nước mắt vẫn lăn dài từng giọt trên má nàng.Mà nàng lại quên lau, chỉ đứng ngây người ra đó.Những cảm xúc bị đè nén trong lòng cuối cùng cũng tìm được lối thoát, tràn ra cửa như xả lũ.Đúng vậy.Nếu nàng không thích hắn, sao có thể bị hắn làm ảnh hưởng cảm xúc?Dường như nỗi buồn và niềm vui của nàng đều gắn liền với hắn.Tiêu Hề Hề khóc càng lúc càng to, giọng nàng nghẹn ngào nức nở."

Con thích chàng, con thật sự rất thích chàng!"

"Nhưng con không bao giờ gặp chàng được nữa!"

"Con buồn lắm!"......Nàng thích hắn.Vụng về lại mãnh liệt.Không có thứ gì mà lại như đã có tất cả.......Thành Thịnh Kinh.Sau khi Hoàng đế băng hà, Thái tử Lạc Thanh Hàn thuận lợi đăng cơ xưng đế.Thụy hiệu của Tiên đế được định là Vĩnh, sử gọi Thịnh Vĩnh Đế.Lạc Thanh Hàn thầm nghĩ, thụy hiệu này rất hợp với lý tưởng của phụ hoàng, vĩnh viễn trường tồn.Tiếc là, cuối cùng ông cũng không thoát được cái chết.Tân đế dẫn đầu văn võ bá quan an táng quan tài của Thịnh Vĩnh Đế vào hoàng lăng.Cả nước thương tiếc, nha môn quan phủ khắp nơi treo đèn lồng trắng, mọi chuyện hôn sự đều bị cấm trong ba tháng.Tiếp sau đó là phong thưởng sau khi tân đế đăng cơ.Người phong thưởng đầu tiên đương nhiên là Thái hậu.Thái hậu được thăng làm Thái hoàng thái hậu.Địa vị của các phi tần ở Đông cung cũng tăng như thủy triều.Ba trắc phi được phong làm phi cấp bậc Chánh tam phẩm.Ngôi vị Hoàng hậu bỏ trống.Kế đó là phong thưởng cho các hoàng tử công chúa.Cần ban phong hiệu thì ban phong hiệu, cần ban đất phong thì ban đất phong.Cuối cùng là các phi tần của Thịnh Vĩnh Đế.Theo tổ chế, những phi tần đó phải tuẫn táng theo Thịnh Vĩnh Đế, nhưng Lạc Thanh Hàn đã bãi bỏ quy định này, hắn đưa những phi tần đó đến am Tử Vân cạo đầu làm ni cô, nửa đời còn lại sống bên Phật.Dù cuộc sống ở am ni cô rất khốn khổ nhưng ít nhất vẫn có thể sống, tốt hơn tuẫn táng rất nhiều.Lại đến tết Trung Thu.Tiên đế vừa mất, trong cung không tiện bày tiệc, Thái hậu tiếp tục cách làm năm ngoái, thưởng cho mỗi cung một bàn tiệc.Buổi tối, Lạc Thanh Hàn đến điện Thanh Ca.Từ lúc Tiêu Hề Hề đi, điện Thanh Ca đã bị bỏ trống.Dù thường xuyên có người đến đây dọn dẹp, mọi thứ trong phòng tương đối sạch sẽ nhưng nơi này đã mất đi sự sống.Trông lạnh lẽo hoang vắng.Lạc Thanh Hàn ngồi dưới hiên, bên cạnh là một chiếc bàn thấp, trên bàn bày bánh trung thu và rượu hoa quế.Hắn nhìn chỗ trống bên cạnh, trong lúc bàng hoàng, hắn như thấy lại nữ nhân có đôi mắt sáng ngời.Nàng cười để lộ hai lúm đồng tiền bên miệng."

Điện hạ, thần thiếp kính người một ly!"

Lạc Thanh Hàn vô thức đưa tay cầm ly rượu, lại phát hiện trước mắt trống rỗng.Đối diện không có ai cả.Mắt hắn dần đỏ lên, trầm giọng mắng một câu."

Đồ lừa gạt."

------Phần Thái tử - kết thúc
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back