Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Ba Lần Gả Cho Cá Muối - Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

[BOT] Mê Truyện Dịch
Ba Lần Gả Cho Cá Muối - Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười
Phiên ngoại hiện đại: Sinh nhật


Ngày 11 tháng 3 âm lịch là sinh nhật của Lâm Thanh Vũ.

Đó là một ngày người đi làm, kẻ phải đến lớp nên chỉ có thời gian ăn mừng vào buổi tối.

Giang Tỉnh đã bỏ ra rất nhiều tiền để đặt một phòng suite trong khách sạn suối nước nóng, bữa tối dưới ánh nến, bánh sinh nhật, giường nước xoay, v.v.

Giang Tỉnh định trốn học nửa ngày đưa Lâm Thanh Vũ đi chơi, nhưng Lâm Thanh Vũ nhất quyết không bỏ tiết nào, nhiều nhất cũng chỉ trốn một tiết tự học buổi tối.

Vì thế lúc hai người đến khách sạn thì trời đã tối mịt.

Sau khi xuống xe, Giang Hành duỗi thẳng chân tay hỏi: "Thanh Vũ, anh lái xe lâu vậy có mệt không?"

Lâm Thanh Vũ bình tĩnh nói: "Mệt thì sao, em nhanh đủ 18 đi để lấy bằng lái, vậy thì anh sẽ không mệt nữa."

"Cái này anh không thể trách em được."

Giang Tỉnh nói: "Chúng ta đi ăn tối trước rồi đi tắm suối nước nóng nhé?"

Lâm Thanh Vũ gật đầu: " Được."

Bữa tối dưới ánh nến, đối với hoàng hậu một nước thì chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng được nhìn thấy nụ cười của nam sinh trung học dưới ánh nến lại khiến y cảm thấy vui vẻ.

Nam sinh trung học còn tặng y một bó hoa hồng — không phải loại hoa quý giá, hơn nữa chỉ có vài bông, nhưng mỗi bông đều nở vừa phải, rõ ràng đã được lựa chọn rất cẩn thận.

"Không được chê hoa ít nha.

Số tiền mua hoa này em tự kiếm được đó."

Giang Tỉnh nói, "Không phải phí sinh hoạt mà ba em cho, cũng không phải tiền lãi mà mẹ em để lại - em tự kiếm tiền bằng chính đôi bàn tay chăm chỉ làm việc đó."

Bàn tay chăm chỉ làm việc?

Lâm Thanh Vũ tò mò hỏi: "Em kiếm tiền thế nào?"

Giang Hành chậm rãi phun ra mấy chữ: "Dán màn hình điện thoại."

Lâm Thanh Vũ: "..."

"Em phải dán tổng cộng 20 cái dưới cầu vượt mới đổi được bó hoa quý hiếm này đó, tay đau quá trời."

Giang Tỉnh nhìn Lâm Thanh Vũ đầy mong đợi, "Anh có thích không, bảo bối?"

Lâm Thanh Vũ rũ mắt mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Bảo bối rất thích."

Điểm nổi bật của khách sạn này là suối nước nóng tự nhiên, nước trong hồ là nước tinh khiết tự nhiên nằm sâu trong vùng đất ngập nước, được mệnh danh là "Suối thánh ngàn năm".

Lâm Thanh Vũ không biết đó có phải là "Suối thánh" hay không, nhưng suối nước nóng được xây dựng giữa rừng tre, sương mù lượn lờ, không có nhiều công trình hiện đại, mang lại cảm giác thiên nhiên rất có hương vị Đại Du.

Giang Tỉnh chọn khách sạn này, không biết có phải vì lý do này không.

Hai người mặc quần bơi rồi quấn khăn tắm đi xuống lầu.

Điện thoại của Giang Tỉnh đột nhiên reo lên, khi nhìn thấy ID người gọi, hắn chán nản nói: "Là chủ nhiệm."

Lâm Thanh Vũ: "..."

Giang Tỉnh thở dài: "Chắc cô ấy gọi hỏi em tại sao lại trốn học, còn lôi kéo cả học sinh tiêu biểu có thành tích tốt trốn cùng."

"Em đi nói chuyện với cô ấy đi," Lâm Thanh Vũ nói, "Anh đợi em ở suối nước nóng."

Nhân lúc Giang Tỉnh đang tranh đấu với giáo viên chủ nhiệm, Lâm Thanh Vũ đi tìm nhân viên khách sạn hỏi: "Ở đây có thể bao suối nước nóng không?"

Nhân viên nói: "Được thì được, nhưng sẽ phải trả thêm phí."

"Không cần lo về chút tiền ấy."

Lâm Thanh Vũ nói: "Chồng tôi có tiền."

Nhân viên mỉm cười nói: "Vậy được."

Hoàng đế Đại Du bị giáo viên chủ nhiệm mắng xong, đi đến suối nước nóng thì thấy hoàng hậu nhà mình đang ngâm suối.

Giang Tỉnh cởi áo choàng tắm đặt sang một bên: "Thanh Vũ, em đến rồi."

Lâm Thanh Vũ nghi ngờ hỏi: "Sao em vẫn mặc quần bơi?"

"Em phải ngâm suối nước nóng mà bảo bối."

Giang Tỉnh nói, có một loại dự cảm không lành, "Không mặc quần bơi thì mặc gì?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Ở hiện đại, ngâm suối nước nóng không cần mặc quần áo mà."

"Ai nói?"

"Em."

Trí nhớ của Thanh Vũ vẫn còn rất mới, "Em nói vậy khi ở Đại Du mà."

Giang Tỉnh nhất thời không nói nên lời.

Hắn nhớ ra mình quả thực đã nói dối Lâm Thanh Vũ, nói rằng người hiện đại tắm suối nước nóng không cần mặc quần áo.

Sắc mặt Giang Hành hơi thay đổi, run giọng hỏi: "Anh có mặc không?"

"Đương nhiên là không."

Giang Tỉnh hít một hơi, lập tức nhìn quanh: "Có ai nhìn thấy không?"

"Vừa rồi có một nam một nữ ở cùng với anh."

Giang Tỉnh muốn tự tát vào miệng mình, lắp bắp nói: "Thanh Vũ, anh, anh, anh ...

ở im trong nước nhé, đừng di chuyển, em lập tức đi lấy quần bơi cho anh."

Lâm Thanh Vũ cuối cùng không kìm được, cười khẽ: "Em ngốc thật."

Giang Tỉnh sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra: "Anh lừa em."

Lâm Thanh Vũ đứng dậy, nhướng mày: "Em quên rồi sao?

Trước giờ anh luôn thù dai."

Giang Hành Hành nghẹn ngào nói: "Thù dai với cả phu quân sao?!"

"Thù chứ."

"Được thôi."

Giang Tỉnh nhảy xuống một tiếng ùm vang lên, nước bắn tung tóe khắp nơi, "Vậy để trẫm kiểm tra xem hoàng hậu có mặc gì không."

Lâm Thanh Vũ không trốn tránh, để Giang Tỉnh đến gần, nói: "Anh tiêu tiền linh tinh rồi, chồng à."

"Anh bao suối nước nóng, tốn rất nhiều tiền," Lâm Thanh Vũ nói, "E rằng em phải dán mất 20 năm mới kiếm được từng đó tiền."

Giang Tỉnh sửng sốt trong hai giây, sau đó nhếch môi cười: "Vậy thì dán thôi."

Lâm Thanh Vũ nhìn nam sinh trung học cúi đầu nhìn y.

Một hồ đầy ánh trăng.
 
Ba Lần Gả Cho Cá Muối - Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười
Phiên ngoại hiện đại: Truyện ngắn


1.

Chọn chuyên ngành Lâm Thanh Vũ, Giang Tỉnh và Thẩm Hoài Thức đều thể hiện ổn định trong kỳ thi tuyển sinh đại học, kết quả của họ rất khả quan.

Thẩm Hoài Thức quyết tâm theo học tại Đại học thể thao thủ đô, Lâm Thanh Vũ và Giang Tỉnh cũng có thể tùy chọn các trường đại học và chuyên ngành trong nước.

Ở Đại Du Lâm Thanh Vũ không được theo học tại học viện y học cao nhất, nhưng khi đến quê hương Giang Tỉnh y lại thực hiện được ước mơ của mình.

Về phần chuyên ngành của Giang Tỉnh...

"Là vua một nước, em phải học hỏi rất nhiều."

Lâm Thanh Vũ lật cuốn sách nhỏ giới thiệu các chuyên ngành: "Đầu tiên là khoa học xã hội, bao gồm kinh tế, chính trị, luật, đạo đức.... vân vân, sẽ rất có lợi cho việc trị nước."

Giang Tỉnh: "Luật hình như có rất nhiều thứ phải nhớ."

Lâm Thanh Vũ tiếp tục: "Tuy nhiên, toán học, vật lý và hóa học lại là những môn học cơ bản để phát triển khoa học.

Khoa học cũng mang lại lợi ích cho dân chúng."

Giang Tỉnh: "Ừm...

đúng là vậy."

Lâm Thanh Vũ: "Vậy em có thể học song ngành."

Giang Tỉnh: "Hả...

" Thẩm Hoài Thức đề nghị: "Thanh Vũ, như mọi người vẫn nói "Có thực mới vực được đạo".

Người dân Đại Du chủ yếu dựa vào nông nghiệp và chăn nuôi để tồn tại, nếu Hoàng thượng có thể đạt được thành tựu trong lĩnh vực này, nói không chừng người dân Đại Du có thể thoát nạn đói."

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Có lý.

Ngoài ra, Giang Tỉnh có thể học xây dựng đô thị, thoát nước trị thủy, như vậy người dân Đại Du cũng có thể giảm bớt nỗi khổ lũ lụt."

Giang Tỉnh: "Cái gì..."

Lâm Thanh Vũ trầm tư nói: "Không biết trường đại học có được học ba bốn ngành cùng lúc không?

Nếu không thì em chỉ có thể tham gia dự thính các khóa này.

" Giang Hành nhịn không được nói: "Thanh Vũ, anh yêu em thật không đó?"

Lâm Thanh Vũ: "Yêu em."

Giang Tỉnh: "...

Vậy chẳng phải anh nên hỏi em thích ngành nào sao?"

Lâm Thanh Vũ sửng sốt một lát, xin lỗi: "Xin lỗi, là anh sơ suất -- vậy em thích ngành nào?"

Giang Tỉnh lâm vào trầm tư.

Hai điều duy nhất hắn thích là ngủ và Lâm Thanh Vũ, ngoài ra thì không có sở thích nào đặc biệt.

"Em thích anh," Giang Hành cười nói, "Cho nên dù có học gì đi nữa, ký túc xá của em cũng không thể cách chỗ anh quá xa, tốt nhất là ở chung một ký túc."

Lâm Thanh Vũ khẽ mỉm cười: "Vậy cũng được.

Chúng ta có thể ngủ cùng giường tầng không?"

Giang Tỉnh: "..."

Cuối cùng ba người mỗi người đều chọn học song ngành.

Ngoại trừ ngành họ thích, còn chọn một ngành khác có lợi cho đất nước và người dân, mệt thì cả đám phải cùng mệt.

2.

Nếu câu chuyện ba lần gả diễn ra ở thời hiện đại thì sẽ như thế nào?

Tất nhiên Thanh Vũ của chúng ta vẫn sẽ là một mỹ nhân lạnh lùng, sinh viên đứng đầu trường y với tâm hồn có chút u ám, y sẽ không hạ độc với những bạn học thích khiêu khích y.

Nhưng y sẽ thầm cầu nguyện mấy kẻ ngốc đó thi trượt môn.

Sau đó, y bị một vị tổng tài bá đạo dầu mỡ (Vâng, chính là Thái tử điện hạ đó) nhìn trúng, người đó muốn giữ y ở bên cạnh để làm thế thân.

Đương nhiên, Lâm Thanh Vũ thà chết không nghe, bị tổng tài gây khó dễ nhiều lần, khiến y không thể đến trường, cũng không thể về nhà.

Để không gây rắc rối cho ba mẹ, Thanh Vũ đành phải thuê một căn nhà bằng số tiền tiết kiệm duy nhất của mình.

Y xem thông tin cho thuê trên mạng và tìm được một tòa nhà dựa trên địa chỉ.

Y đứng trước tòa nhà gọi điện cho chủ nhà nhưng không được.

Ngay lúc y đang do dự có nên trực tiếp đi vào hay không thì một người thuê nhà thấy y trông ưa nhìn nên chủ động bắt chuyện.

"Anh tới thuê nhà à?

À, mới 11 giờ trưa thì ông chủ nhỏ của chúng ta chắc chưa dậy đâu, anh cứ lên thẳng mà gọi, nếu không ai mở cửa thì anh cứ đập nát cửa cũng được."

"...

Ông chủ nhỏ?"

"Cậu ta mới hai mươi tuổi thôi nên gọi là ông chủ nhỏ."

Người thuê nhà chỉ vào tòa nhà phía sau nói: "Nhìn xem, tòa nhà này cũng là của cậu ta đó!

Cậu ta không làm gì cả.

Hàng ngày chỉ đi dép lê, cầm chùm chìa khóa đi thu tiền nhà.

Lãng phí cho tấm bằng Đại học XX!

Tôi nghe nói năm nào cậu ta cũng nhận được học bổng, nhưng sau khi tốt nghiệp xong thì cậu ta không đi tìm việc hay học cao học, chỉ về nhà thu tiền thuê nhà thôi!"

Lâm Thanh Vũ hơi giật mình, nhưng y không ngờ rằng vị chủ nhà này lại là đàn em của mình.

Trường đại học của họ là trường top đầu cả nước, với rất nhiều nhân tài thuộc mọi tầng lớp đủ mọi ngành nghề, nhưng đây là lần đầu tiên y gặp một đàn em trong ngành thu tiền thuê nhà.
 
Ba Lần Gả Cho Cá Muối - Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười
Phiên ngoại hiện đại: Thất tịch


Ngày lễ thất tịch đầu tiên của Lâm Thanh Vũ ở hiện đại, Giang Tỉnh đã lên một kế hoạch hẹn hò hoàn hảo để Lâm Thanh Vũ trải nghiệm sự ngọt ngào trong cuộc sống hôn nhân của bọn họ.

Điểm dừng đầu tiên trong ngày chính là công viên giải trí và vườn thú Safari.

Giang Tỉnh nghĩ rất tốt đẹp.

Đầu tiên bọn họ sẽ cho hươu cao cổ ăn rồi ngắm gấu trúc khổng lồ.

Vào buổi tối, khi công viên giải trí bắn pháo hoa, hắn và Lâm Thanh Vũ sẽ hôn nhau ở điểm cao nhất của vòng đu quay, quá là lãng mạn.

Buổi trưa hai người ăn cơm xong, đưa Thẩm Hoài Thức đến lớp bóng đá mùa hè, sau đó bước ra ngoài theo đúng kế hoạch.

Ngay khi bọn họ rời khỏi phạm vi điều hòa, những làn sóng nhiệt nóng bức ập vào người.

Như họ đang hứng gió từ dàn nóng điều hòa, mặt đường bị biến dạng vì nhiệt độ cao.

Cứ như đang ở trong núi lửa, hai người vô cảm nhìn nhau, em nhìn anh, anh nhìn em.

Giang Tỉnh lấy điện thoại ra kiểm tra nhiệt độ: 41,5°C.

Giang Tỉnh: "..."

Lâm Thanh Vũ: "..."

May mắn thay, lớp bóng đá mà Thẩm Hoài học có máy điều hòa.

Im lặng một lúc, Giang Tỉnh nói: "Thanh Vũ, chúng ta còn đi sở thú nữa không?"

Nói "Chúng ta còn đi nữa không" trước buổi hẹn thì có nghĩ là: Chúng ta hủy kèo.

Lâm Thanh Vũ nhìn thấu tâm tư Giang Tỉnh, hỏi: "Em muốn đi không?"

Giang Tỉnh suy nghĩ một lát rồi nói: "Chúng ta tìm chỗ nào có điều hòa hẹn hò đi, anh thấy được không?

Anh muốn mua gì?

Em đưa anh đến trung tâm thương mại nhé, mua sắm rồi xem phim luôn?"

Lâm Thanh Vũ, sinh viên y khoa nói: "Anh muốn mua một bộ thiết bị thí nghiệm hóa học hoàn chỉnh và nấm thử nuôi cấy penicillin.

Mấy thứ này trung tâm thương mại có không?"

Giang Tỉnh: "...

Sợ là không có rồi."

"Thế tại sao chúng ta phải ra ngoài?"

Chỉ mới đứng một lát thôi mà hai má Lâm Thanh Vũ bị hun đến đỏ bừng, một lớp mồ hôi mỏng chảy xuống chóp mũi.

"Giang Tỉnh, quê em nóng quá, anh chịu hết nổi rồi, anh muốn về Đại Du."

Lâm Thanh Vũ bị nóng đến tóc tai rối bời khiến vẻ đẹp càng thêm sinh động, nam sinh nhìn thấy vừa đau lòng vừa muốn cười: "Đừng giận, đừng giận.

Ở đây mọi năm cũng không nóng lắm, nhưng năm nay đúng là nóng thật."

Vừa nghĩ tới sau khi khai giảng bọn họ còn phải đi huấn luyện quân sự dưới cái thời tiết nắng nóng thiêu đốt này, Giang Tỉnh ước gì đón Thẩm Hoài Thức rồi suốt đêm dẫn Lâm Thanh Vũ quay về Đại Du.

Hắn cũng không muốn ra ngoài trong thời tiết thế này.

Trước kia Giang Tỉnh có thể nằm nghỉ trong phòng điều hòa, nhưng giờ hắn không còn là cá mặn sống một mình nữa.

Hắn sẵn sàng dậy sớm vì Lâm Thanh Vũ, sẵn sàng ra ngoài dưới cái nóng 40 độ vì Lâm Thanh Vũ - Nếu Lâm Thanh Vũ muốn ra ngoài, hắn thực sự... có thể.

"Em đã đặt chỗ ở một nhà hàng siêu sang rồi."

Giang Tỉnh nói: "Chúng ta lái xe đến đó chắc sẽ không nóng đâu."

Nhưng mà, Giang Tỉnh chưa có bằng lái, vì vậy người lái xe là Lâm Thanh Vũ, một người cổ đại, biết lái xe.

Lâm Thanh Vũ nheo mắt nhìn ánh nắng chói chang, hỏi: "Nhà hàng siêu sang này có thể giao đồ ăn đến nhà không?" ...

Đáng sợ thật, đây là sức mạnh của thiên nhiên sao, nóng đến mức biến người vợ chăm chỉ của hắn thành mỹ nhân chỉ muốn ở nhà.

"Em có thể hỏi thử.

Nhưng Thanh Vũ à, đây là ngày lễ tình nhân đó."

Giang Tỉnh do dự, "Ngày lễ tình nhân là một ngày tốt đẹp, không thể trải qua ở nhà một cách bình thường nhạt nhẽo được - Đương nhiên cũng không cần thiết phải ra ngoài, em nghe anh."

Lâm Thanh Vũ nói: "Kể từ khi anh đến đây, em đã cùng anh trải qua Giáng sinh, Tết dương, Tết âm, Lễ hội mùa xuân, kỷ niệm ngày hẹn hò, Valentine, Valentine trắng, sinh nhật của anh, 520, Tết thiếu nhi, 618 khuyến mãi giữa năm...

Mỗi lần - không, ngày nào cũng như ngày lễ tình nhân, thế là đủ rồi."

Lâm Thanh Vũ ngừng lại, "Nếu em cảm thấy bình thường thì buổi tối cố gắng chịu mệt, ngủ với anh thêm vài lần là được.

" Có chuyện tốt vậy sao?

Giang Tỉnh không thể tin được, hắn nhìn Lâm Thanh Vũ, trong mắt viết rõ ràng một câu: Người vợ thần tiên từ đâu ra đây?

Cảm tạ trời xanh ban phước!

Lâm Thanh Vũ bối rối: "Sao vậy?"

"Không có gì."

Giang Tỉnh mỉm cười ôm vai Lâm Thanh Vũ đi về, "Đi thôi bảo bối, chồng anh sẽ đưa anh về nhà bật điều hòa, mua đồ ăn ngon đặt thêm trà sữa nữa.

Mua một bộ thiết bị thí nghiệm trên mạng cho anh - mua luôn cả áo blouse và găng tay nhé?

Anh có thể giấu Hoài Thức lén mặc cho em ngắm trong phòng..."

Lâm Thanh Vũ cười nhẹ: "Được."

Bonus Thất tịch (PN này là bạn Rêu viết nhen)Link nhà bạn Rêu nhé: https://www.wattpad.com/user/thexanhreuuu* Bạn này có edit về bộ này luôn nhưng văn phong sẽ khác chút với bên mình đang để đọc offline á, bạn nào thích thì vào ủng hộ bạn Rêu nhé😘____________________________Bệnh viện X, thủ đô.

Ngày 8 tháng 4 cũng là ngày Thất tịch, lễ tình nhân.

Có vẻ trong một ngày hạnh phúc và niềm vui lan tràn thế này, bệnh viện cũng vắng người hẳn.

Phòng làm việc của bác sĩ Lâm.

Lâm Thanh Vũ sạc pin điện thoại và chuẩn bị đón bệnh nhân tiếp theo.

Đập vào mắt là một cặp chân dài mang dép lào mặc quần xà lỏn, chùm chìa khóa to đùng khoảng chục chiếc không biết là chìa khoá gì vắt bên hông.

Y khẽ cau mày ngước mắt lên nhìn.

Là một gương mặt trẻ trung đẹp trai vô cùng, trông như nam sinh cấp ba.

Lâm Thanh Vũ hắng giọng: "Họ tên."

Thanh niên: "Giang Tỉnh."

Nam sinh nở nụ cười rồi ngồi xuống ghế bệnh nhân đối diện anh.

Giọng nói trong trẻo đầy thanh xuân.

"Tuổi tác."

"Hai... mười tám."

Lâm Thanh Vũ liếc mắt nhìn lên đầy ẩn ý."

Cơ thể có vấn đề gì."

Thanh niên cười càng tươi hơn, nhìn anh chằm chằm gằn giọng, tay chỉ xuống quần mình, "Một tuần nay nó-không-hót!!!"

Tay đang viết lên tờ bệnh án của Lâm Thanh Vũ ngừng lại, môi y cong một độ cong rất khẽ, ngước lên nhìn thanh niên trông như chủ nợ này.

"Gần đây có sinh hoạt tình dục không."

"Bị vợ bỏ một-tuần rồi."

"Nên?"

Bác sĩ Lâm biết rõ nhưng vẫn hỏi.

Thanh niên miệng cười nhưng nói như nghiến răng, "Bác sĩ Lâm đẹp trai, anh có lương tâm không hả, anh trực một tuần lễ không về, mỗi tối ngày nào cũng gọi dỗ dành bạn trai nhưng tối qua lại mất hút luôn, sáng nay gọi cũng không bắt máy nên bạn trai anh chỉ có thể đến tìm anh bằng cách xếp hàng lấy số chờ khám bệnh thế này!!!"

"Tối qua điện thoại hết pin, anh quên mất, em có thể đến văn phòng riêng chờ anh.

Bây giờ đang là giờ anh làm việc."

Bác sĩ Lâm đẹp trai như hoa nói lời trách móc nhưng môi lại cong cong.

Giang Tỉnh nói mếu máo như thể không tin được, "Thanh Vũ, bác sĩ Lâm, anh thay đổi rồi, anh hết yêu em rồi."

Cậu dừng một lúc rồi nói tiếp, "Em biết là giờ anh làm việc, nhưng chờ ở văn phòng cũng phải hết ca mới gặp được anh, người ta nhớ anh mà, người ta chờ không được, người ta muốn tranh thủ cho anh nghỉ ngơi giữa một đống ca khám bệnh chứ bộ."

Lâm Thanh Vũ khẽ cười: "Ừ."

Giang Tỉnh hỏi tiếp "Anh có biết hôm nay là ngày gì không?"

"Thứ năm, ngày 4 tháng 8.

Ngày này thì sao?"

Bác sĩ Lâm trả lời nghiêm túc.

Giang Tỉnh trợn mắt ôm tim, "Bác sĩ Lâm!!!

Nhà anh không về, em anh không yêu, ngày lễ tình nhân anh cũng không nhớ.

Hôm nay là lễ tình nhân đó!!!

Tối nay anh có về không, tối nay anh không về em đi bụi cho anh coi!!!"

"Ừ."

Bác sĩ Lâm vẫn vững vàng, môi vẫn cong cong.

"Hự, vợ không thương, vợ không yêu, em đau tim quá, gọi bác sĩ tới cấp cứu cho em mau mau."

Bác sĩ Lâm lạnh lùng thành công bị Giang Tỉnh chọc cho bật cười: "Giang Tỉnh, em diễn lố quá.

Bác sĩ giỏi nhất đang ở trước mặt em đây."

Lâm Thanh Vũ hắng giọng: "Ừm, bệnh nhân này đau tim à, lên giường nằm đi tôi ép tim hồi sức cho."

Giang Tỉnh thấy con người mệt mỏi bơ phờ lúc mình mới vào cuối cùng cũng cười thì hí hửng chạy lên giường bệnh nằm phè ra.

"Bác sĩ Lâm ơi em lên giường nằm rồi anh mau tới đi."

Lâm Thanh Vũ đeo bao tay y tế bước đến nhìn bệnh nhân Giang nằm trên giường đang nhe răng cười với mình.

Hai mắt bác sĩ Lâm loé sáng đầy nguy hiểm, cong môi thành một độ cong chết người, đưa tay xuống muốn tụt quần Giang Tỉnh.

Giang Tỉnh rùng mình vội vàng đưa tay chụp tay bác sĩ Lâm lại.

"Á bác sĩ Lâm anh làm gì vậy!"

"Em nói nó-không-hót."

Bác sĩ Lâm vẫn cong môi cười, nhưng Giang Tỉnh nhìn nụ cười đó chỉ muốn giật thon thót.

"Hót rồi hót rồi, được gặp anh là nó hót rồi."

Giang Tỉnh vừa nắm tay anh ôm vào lòng vừa vội vàng nói, "Thanh Vũ xấu quá, còn muốn mưu sát chồng."

"Vậy về nhé, anh phải làm việc, tối về với em."

Lâm Thanh Vũ để Giang Tỉnh ủ ấm tay mình trong lòng cậu.

Nhịp đập mạnh mẽ của trái tim dưới tay làm anh như xua tan cơn mệt mỏi phải tăng ca cả tuần.

"Bác sĩ còn chưa chữa bệnh đã đuổi bệnh nhân về hả, em còn đau đây này, không về."

Giang Tỉnh cà nhây.

Lâm Thanh Vũ bật cười, "Rồi, đau ở đâu."

"Miệng người ta đau quá nè, anh hôn cái đi mới hết đau được."

Giang Tỉnh nói rồi nhắm mắt chu mỏ.

Bác sĩ Lâm nhìn cái mỏ chu chu của Giang Tỉnh, cúi xuống, cắn một cái lên đó rồi thẳng người dậy.

"Thanh Vũ, bác sĩ Lâm, anh hết muốn mưu sát chồng giờ còn cắn chồng, anh chạ iu em!!!"

Giang Tỉnh phụng phịu nguýt bác sĩ Lâm một cái rõ hùng hồn.

Còn nói thêm, "Không hôn không về!!!"

Nhấn mạnh, "Anh chạ iu em!!!"

Lâm Thanh Vũ bật cười thành tiếng, "Yêu em."

Giang Tỉnh hí hửng định nhắm mắt chu mỏ lần nữa thì Lâm Thanh Vũ nói thêm.

"Vương Tâm Lăng."

Giang Tỉnh đơ ra ba giây, Giang Tỉnh load, Giang Tỉnh hiểu.

Giang Tỉnh tròn mắt gào lên không thể tin, "Bác sĩ Lâm, anh thay đổi rồi, anh có thời gian xem tỷ tỷ hát không có thời gian về nhà với em!!!"

Nụ cười của Lâm Thanh Vũ càng tươi hơn, "Không tăng ca, không giải trí thì tối nay lấy đâu ra thời gian để đi hẹn hò với bạn trai hử."

Y nói xong lần nữa cúi xuống cho bạn trai một cái hôn dỗ dành.

Giang Tỉnh vòng tay ôm bác sĩ Lâm nằm lên giường bệnh với mình.

Nụ hôn dài triền miên sau một tuần xa cách làm hai người không muốn dứt ra.

Bác sĩ Lâm chống người dậy, hơi thở vẫn còn hơi đứt quãng, nhìn Giang Tỉnh từ trên xuống, "Yêu em."

Giang Tỉnh chu mỏ định bảo anh lại muốn chọc em chứ gì thì Lâm Thanh Vũ đã nói nhanh, "Ông xã."

Bây giờ Giang Tỉnh lại bẽn lẽn mắc cỡ, "Em cũng yêu anh, Thanh Vũ."
 
Ba Lần Gả Cho Cá Muối - Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười
Phiên ngoại hiện đại: Đại học


Trong giờ ăn trưa tại căng tin trường đại học, Giang Tỉnh một tay cầm khay, một tay cầm chai Coca.

Hắn nhìn quanh đám đông một lúc lâu mới tìm thấy bạn cùng phòng của mình.

Giang Tỉnh ngồi xuống đối diện.

Hắn thấy đôi mắt của bạn cùng phòng đờ đẫn, vẻ mặt như một tên tàn phế.

Giang Tỉnh đã quen với tình huống này, thậm chí hắn còn không buồn hỏi thăm.

Bạn cùng phòng của hắn mỗi lần học lớp chuyên ngành xong đều như thế.

Hắn lấy điện thoại di động ra, cúi đầu mở WeChat, cuối cùng bạn cùng phòng phát điên.

"Tại sao tại sao tại sao!"

Bạn cùng phòng ôm đầu hét lên, cầm trên tay một cuốn "Vật lý chất rắn" và "Cơ học lượng tử".

"Ai nói cho tôi biết tại sao từ đầu tôi lại chọn học vật lý?

Với IQ nhỏ nhoi này, sao tôi lại dám hả!

Vật lý thật sự tồn tại ư??"

Giang Tỉnh thậm chí còn không ngẩng đầu lên: "Tôi không biết tại sao cậu lại học vật lý, còn tôi là vì phải quay lại cổ đại làm hoàng đế."

"Cái gì??"

Giang Tỉnh nghiêm túc giải thích: "Vật lý là quy luật của vạn vật, mọi hoạt động sản xuất và xây dựng đều không thể tách rời khỏi vật lý cơ bản.

Học giỏi vật lý, trẫm mới có thể tạo phúc cho con dân của trẫm."

Bạn cùng phòng vẻ mặt như táo bón: "Cậu tưởng mình hài hước lắm hả đại giáo thảo?"

Giang Tỉnh nhún vai: "Không tin thì thôi."

Bạn cùng phòng lại hỏi: "Vậy bệ hạ chọn học song ngành kiến trúc để xây cung điện mới cho mình à."

Giang Tỉnh đang định trả lời thì đột nhiên có thêm một người tham gia cùng họ, là lớp trưởng.

Giang Tỉnh thấy trên khay cơm của lớp trưởng chỉ có một cái bánh bao lớn và một món chay, liền hỏi: "Cậu ăn vậy thôi à?"

Lớp trưởng cay đắng nói: "Ừ, hết tiền.

Tuần trước mới đi gặp bạn gái về, còn phải mua vé máy bay, đắt muốn chết."

Giang Tỉnh như gặp tri kỉ: "Ồ?

Cậu cũng yêu xa à?"

Lớp trưởng nói: "Ờ, bạn gái tôi đang ở Thượng Hải, phải bay hơn hai tiếng đồng hồ."

Giang Tỉnh thở dài: "Bọn tôi cũng đang yêu xa này, tôi hiểu nỗi khổ yêu xa."

Hắn đặt đũa xuống nói: "Nào nào, chúng ta bắt tay cái, lần sau cần tiền thì cho cậu mượn."

Lớp trưởng nắm chặt tay Giang Hành, xúc động nói: "Mãi mãi là anh em, Giang ca!!

Ấy mà, bạn gái cậu ở đâu thế?

"Khoa y học."

Vẻ mặt bạn cùng phòng không cảm xúc: "Ừ, cậu không nghe lầm đâu."

Lớp trưởng vẫn chưa hiểu: "Khoa y?"

Giang Hành giải thích: "Khoa y ở phía nam, mà toàn bộ tiết học của chúng ta lại ở phía bắc, đi xe đạp cũng phải mất nửa tiếng, không phải xa ư?"

Lớp trưởng cầm khay bỏ đi, còn không quên để lại câu: "Mẹ ki*ếp Giang Tỉnh, đợi quả táo đi!" * Một trận đấu sắp được tổ chức trên sân bóng của Học viện Thể thao.

Ngoài học sinh trường, còn có rất nhiều nữ sinh trường kế bên qua xem náo nhiệt trên khán đài - không ai có thể từ chối sinh viên thể thao, không một ai.

Nhưng ngày hôm nay, đối tượng được khán giả chú ý không còn là những vận động viên tiết hormone trên sân nữa mà là một nam sinh đang đi dưới khán đài.

Nam sinh này không cao bằng các sinh viên thể thao, cũng không có cơ bắp cường tráng.

Y có dáng người mảnh khảnh, chỉ cần đứng đó thôi, toàn thân đã toát ra khí chất ngay cả khi chỉ nhìn thấy từ xa.

Nhưng một chàng trai xinh đẹp khí chất như vậy lại mặc một chiếc áo hoodie rộng, thậm chí còn lớn hơn một cỡ, trước áo còn in một công thức vật lý: e=mc?, mang lại cảm giác nhàn nhã.

Chính vì cảm giác thư thái nhàn nhã này đã khiến cho chàng trai cảm giác thực sự tồn tại.

Thẩm Hoài Thức đang khởi động trên sân thì thấy Lâm Thanh Vũ đang đi về phía mình, ánh mắt sáng lên giống như học sinh tiểu học sắp biểu diễn trên sân khấu thì nhìn thấy ba mẹ: "Thanh Vũ!"

Lâm Thanh Vũ nói: "Hôm nay Giang Tỉnh có tiết nên không tới gặp anh được, cậu ấy kêu tôi thay cậu ấy nói xin lỗi."

Thẩm Hoài Thạch vội vàng nói: "Không dám, cậu đến là tôi vui rồi."

Lâm Thanh Vũ cười: "Đi đi, tôi xem trên khán đài."

Thẩm Hoài Thức nhìn Lâm Thanh Vũ trở lại khán đài.

Một đồng đội vỗ vai hắn hỏi: "Cậu bạn đó là ai thế?

Cậu ấy không phải sinh viên trường chúng ta hả?"

"Cậu ấy là bạn tốt của tôi."

Thẩm Hoài Thức nói từ "Bạn tốt" thì có hơi mạo phạm, nhưng nhiều hơn lại là cảm giác vui vẻ ấm áp.

"Cậu ấy trông thu hút thật đó."

Đồng đội của hắn nói, "Cho tôi xin WeChat của cậu ấy đi."

Mặt Thẩm Hoài Thức lập tức tối sầm, lạnh lùng ngắt lời: "Cậu có biết mình đang thèm muốn ai không?"

Thẩm Hoài Thức luôn là người trung thực tốt tính, nhưng đây là lần đầu tiên đồng đội nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ như vậy trên khuôn mặt hắn.

Các đồng đội đều đã nhìn thấy kỹ năng của hắn, biết rằng nếu người này thực sự nghiêm túc trong việc đánh đấm thì cả đội Sanda và đội quyền anh cộng lại đều không phải là đối thủ.

Đồng đội cười ha ha: "Tôi nói đùa thôi, coi như chưa nói gì nha."

Lâm Thanh Vũ vừa ngồi xuống thì nhận được điện thoại của Giang Tỉnh.

Giang Tỉnh: "Sao rồi?

Hoài Thức đã bắt đầu thi chưa?"

Lâm Thanh Vũ: "Sắp rồi.

Em không học à?"

"Nghỉ giữa tiết 5 phút."

Giang Tỉnh đột nhiên thở dài: "Thanh Vũ."

"Sao thế?"

"Không có gì, buồn ngủ, em chỉ muốn ngủ thôi, còn nhớ anh nữa."

Lâm Thanh Vũ hỏi, "Có phải em lại muốn ngủ với anh không?"

Nghĩ lại thì, do lịch trình bận rộn, lâu rồi họ không có cuộc sống xx đàng hoàng.

Giang Tỉnh dở khóc dở cười: "Không có.

Hôm qua không phải đã làm rồi sao?

Em cũng phải nghỉ ngơi."

Lâm Thanh Vũ không thể tin nói: "Giang Tỉnh, chỉ nghĩ mà cũng muốn nghỉ ngơi?"

Giang Tỉnh nửa đùa nửa thật nói: "Não cũng mệt mà.

"......

Lợi hại."

"Nhớ anh không phải là chỉ muốn làm chuyện xấu với anh đâu, em chỉ muốn gặp anh thôi."

Giang Tỉnh phàn nàn, "Anh dậy sớm quá, hôm nay dậy cũng không thấy anh đâu."

Lâm Thanh Vũ sáng nay có tiết, lúc tỉnh dậy, Giang Tỉnh vẫn đang ngủ say bên cạnh.

Y nghĩ nên để Giang Tỉnh ngủ thêm một lát, nên không đánh thức hắn dậy.

"Nếu anh nhớ không lầm thì hôm nay em học full tiết, nên không có thời gian tới tìm anh."

Giang Tỉnh oán hận nói: "Đúng thế."

"Đừng nhớ anh quá, vào học đi nhé."

Lâm Thanh Vũ an ủi: "Rảnh anh sẽ đến tìm em."

Giang Tỉnh nghĩ y làm gì có thời gian rảnh.

Lịch học của hắn và Lâm Thanh Vũ dày đặc các khóa học thuộc bốn chuyên ngành, thậm chí đôi khi họ còn phải tham gia lớp học ban đêm.

Cuộc sống đại học của người khác là thanh xuân vô tận, nhưng cuộc sống đại học của hắn, Lâm Thanh Vũ và Thẩm Hoài Thức chỉ có mấy từ - học nữa học mãi.

May mắn là hắn đã thuê một căn nhà gần trường, dù bận rộn đến mấy thì buổi tối ít nhất họ cũng được ngủ cùng với nhau.

Buổi chiều, Giang Hành đang buồn ngủ ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp, đột nhiên nghe thấy một giọng nói: "Bên cạnh có ai không?"

Đôi mắt khép hờ của Giang Tỉnh đột nhiên mở to, đây không phải là giọng của vợ hắn à?

Hắn ngước mắt lên nhìn - -++ Móa, đúng là vợ hắn thật này.

Giang Tỉnh nói: "Không có."

Bạn cùng phòng ngồi bên cạnh: ?

Vui quá hé hé, Giang Tỉnh không thèm để ý tới những người xung quanh, trước tiên đuổi bạn cùng phòng ra chỗ khác, sau đó nắm lấy tay Lâm Thanh Vũ kéo y ngồi xuống bên cạnh: "Sao anh lại ở đây?"

Câu trả lời của Lâm Thanh Vũ rất đơn giản: "Muốn gặp em thì đến thôi."

Giang Tỉnh muốn nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy giáo sư bước vào, hắn đành phải im lặng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Lâm Thanh Vũ.

"Đừng nhìn anh, bạn học Giang."

Lâm Thanh Vũ mở sách ra trước mặt Giang Tỉnh, nhẹ nhàng nói: "Đọc sách."

Lúc này Giang Tỉnh mới chuyển ánh mắt đi, cúi mặt mỉm cười.

Hắn ghét việc học.

Ngay cả khi hắn học hành nghiêm túc, có thể đạt điểm cao, nhưng hắn vẫn ghét.

Nhưng hắn thích Lâm Thanh Vũ, tình yêu này vượt xa sự chán ghét học hành của hắn.

Vì vậy, được học cùng Lâm Thanh Vũ cũng trở thành niềm vui. * Một ngày nọ vào tuần sau, Lâm Thanh Vũ kết thúc tiết học, vừa ra khỏi phòng thì bị kéo vào một lồng ngực quen thuộc.

Cuốn sách trong tay y bị lấy đi, giọng nói của Giang Tỉnh vang lên trên đầu: "Chào buổi chiều Thanh Vũ, hôm nay em sẽ học cùng anh.

Tiết tiếp theo của anh là tiết nào thế?"

Lâm Thanh Vũ im lặng vài giây rồi nói: "Giang Tỉnh."

"Hửm?"

"Tiết sau của anh là tiết giải phẫu cơ thể người."

".....

Xin lỗi."

Giang Tỉnh trịnh trọng trả lại sách cho Lâm Thanh Vũ bằng cả hai tay.

"Làm phiền rồi."
 
Ba Lần Gả Cho Cá Muối - Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười
Phiên ngoại hiện đại: Thường nhật


Khi một người bước vào năm cuối cấp ba, ngay cả những giờ học thể dục cũng trở nên quý giá.

Giáo viên thể dục sẽ không làm khó học sinh, vừa vào tiết để để bọn họ tự do di chuyển.

Các nam sinh chơi bóng và chơi game; nữ sinh không phải vận động nên ngồi thành nhóm bên sân trò chuyện.

Ngoài ra còn có một hoặc hai cặp đôi đi dạo dọc theo khu rừng hoang vắng.

Trước khi Lâm Thanh Vũ đến, tiết thể dục Giang Tỉnh chỉ ngủ trong lớp hoặc bị lớp phó thể dục lôi đi chơi bóng rổ.

Còn bây giờ Lâm Thanh Vũ ở đây, hắn muốn dạy vợ chơi bóng bàn.

Sau khi Lâm Thanh Vũ đến hiện đại, y biết bóng bàn là thế mạnh của đất nước mà y đang ở.

Bất kể nam nữ, già trẻ, hầu hết mọi người đều biết chơi ở một mức độ nào đó, nên y cảm thấy mình cần phải học.

Khi còn ở Đại Du, Lâm Thanh Vũ mặc quần áo dài tay, thậm chí còn không đi bộ nhanh được chứ đừng nói đến việc tập thể dục.

Nhưng bây giờ, y để tóc ngắn, mặc đồng phục trung học giống như Giang Tỉnh, cầm vợt trong tay, dịch chuyển trọng tâm, đến cả đôi lông mày tập trung còn đẹp hơn cả nam chính của loạt phim thể thao máu lửa.

Khả năng học tập của Lâm Thanh Vũ không chỉ được phản ánh trong sách.

Giang Tỉnh chỉ dạy y mười phút, y đã có thể chiến đấu với Giang Tỉnh vài lần, tuy nhiên, vì là người mới nên động tác của y còn chưa thành thục, thường khó kiểm soát lực.

Giang Tỉnh coi mình như một người dạy kèm cho người mới bắt đầu.

Khi hắn phát bóng cho Lâm Thanh Vũ sẽ đúng hướng và có cường độ phù hợp.

Việc bắt một quả bóng như vậy không cần phải chạy hay phán đoán.

Qua lại mấy chục lần, Giang Tỉnh không khỏi ngáp dài.

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Em có thể chơi nghiêm túc chút không?"

Giang Tỉnh ngây thơ nói: "Em đang chơi nghiêm túc với anh mà."

"Em không cần phải nhường, thể hiện sức mạnh thực sự của mình đi."

"Em chơi bóng bàn hơn mười năm rồi, chơi hết sức với người mới như anh thật sự không hay lắm."

Lâm Thanh Vũ nhấn mạnh: "Anh bảo em đánh thì cứ đánh đi."

Giang Tỉnh nhún vai, "Được rồi."

Nếu có cơ hội thể hiện trước mặt Lâm Thanh Vũ, sao hắn lại không làm.

Vì vậy, Giang Tỉnh cho Lâm Thanh Vũ thấy những cú trái tay, bóng xoay lên xuống, tư thế cực kỳ khó nhằn và lực mạnh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.

Liên tiếp bị hụt bóng mấy lần, Lâm Thanh Vũ không nhịn được nữa: "Giang Tỉnh."

Giang Hành nhặt bóng, vừa ném bóng vừa cười: "Không phải anh bảo em làm thế sao?

Em thể hiện thực lực của em mà?"

Lâm Thanh Vũ im lặng hai giây, không nhịn được hỏi từ tận sâu đáy lòng: "Người như em sao lại có vợ được vậy?"

Giang Tỉnh không nhịn được cười: "Chuyện này phải hỏi anh rồi, Thanh Vũ tại sao anh lại bằng lòng gả cho em?"

Lâm Thanh Vũ là một người rất mạnh mẽ, việc không thể đánh bại chồng mình trong môn bóng bàn tuy có hơi buồn bực, nhưng điều đó không ngăn cản y nói ra sự thật: "Tất nhiên là vì anh thích em, không thì anh ăn no rửng mỡ chắc?

" Bọn họ là một đôi vợ chồng già đã kết hôn ba lần.

Khi Giang Tỉnh nghe thấy những lời của Lâm Thanh Vũ, trái tim hắn vẫn đập bịch bịch không ngừng.

Hắn đi vòng qua bàn, đến bên cạnh Lâm Thanh Vũ, dùng vợt chặn mặt họ, sau đó cúi đầu chạm nhẹ vào môi Lâm Thanh Vũ.

"Em thích anh hơn."

Lúc này, trên sân bóng đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

Hai người nhìn qua, thấy một nhóm nam sinh đang chơi bóng tụ lại.

Giang Tỉnh nói: "Tiếng hét vừa rồi hình như là giọng của lớp phó thể dục.

"Hai chúng ta tới sân bóng xem."

Lớp phó được một bạn nam đỡ, vẻ mặt đau khổ, một cánh tay buông thõng mất tự nhiên.

Giang Tỉnh hỏi bạn nam: "Có chuyện gì thế?"

"Lúc chơi bóng tay không cẩn thận bị va phải, hình như là bị trật khớp rồi."

Bạn nam nói: "Tôi đưa cậu ấy đến phòng y tế."

Lớp phó cao gần 1m9, những lúc như này hai mắt lại rưng rưng, không quên diễn xuất: "Bệ hạ, e rằng sau này vi thần không thể hầu hạ ngài được nữa rồi...

" "Nặng sắp chết rồi."

Bạn thở hổn hển vì khó thở, nhờ Giang Tỉnh giúp đỡ, "Hay là Giang Tỉnh đưa giúp đi?"

Trong lớp chỉ có Giang Tỉnh và lớp phó có chiều cao tương đương nhau.

Giang Tỉnh đỡ lấy lớp phó, nghe thấy Lâm Thanh Vũ nói: "Chờ một chút."

Giang Tỉnh chớp mắt: "Lẽ nào anh muốn?"

Lâm Thanh Vũ nâng cánh tay của lớp phó thể dục: "Để tôi xem thử."

Lớp phó vội la lên: "Mau dừng lại, cậu đừng có xem..."

Hắn chưa kịp nói xong thì đột nhiên hét lên, "Má ơi - Đệt!"

Lâm Thanh Vũ buông tay hắn ra: "Được rồi, cậu có thể cử động thử."

Lớp phó ngơ ra không dám cử động chút nào: "Cậu nghiêm túc đấy à?"

Giang Tỉnh rất tin tưởng vào tay nghề của Lâm đại phu: "Bảo cậu cử động thử thì cứ thử đi, nói nhảm nhiều thế làm gì."

Lớp phó thử giật giật cánh tay, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cười toe toét: "Thật sự hết đau rồi!"

Bạn nam ở một bên kinh hãi nói: "Lâm Thanh Vũ có thể chữa trật khớp hả?"

"Thường thôi."

Giang Tỉnh có chút tự hào nói thêm, "Anh ấy còn biết bắt mạch nữa."

Học sinh ồ lên: "Vãi, ngầu đét!"

"Lâm Thanh Vũ, bắt mạch cho tôi đi, gần đây tôi hay bị chảy máu cam, tôi nghi mình bị bệnh nan y."

"Tôi nữa tôi nữa!

Tôi mất ngủ ba ngày nay rồi."

"Lâm ca, thuốc trung y có thể chữa khỏi chứng hói đầu không?

Tôi hỏi cho ba tôi, không phải hỏi cho tôi đâu."

Sau khi hết tiết, học sinh lớp 12/7 trở về phòng học, mọi người túm tụm lại bàn của Lâm Thanh Vũ và Giang Tỉnh.

Giang Tỉnh bị đẩy ra ngoài, đứng nhìn các bạn ngồi vào chỗ mình chìa cổ tay ra với Lâm Thanh Vũ.

Chỉ là chẩn đoán mạch đơn giản, nên những thứ có thể khám ra cũng rất hạn chế.

Lâm Thanh Vũ chỉ chọn những thứ cơ bản nói: "Chỉ bị nóng trong người thôi, đừng sợ."

"Tôi thấy tiết tự học ba ngày liên tiếp cậu đều uống trà sữa, trà sữa ngon thật nhưng lần sau đừng uống thế nữa.

" "Đầu hói của cậu... của ba cậu rất có thể là do di truyền, vô vọng rồi, từ bỏ đi."

Cả đám ồn ào chưa giải tán cho đến khi chuông báo vào học vang lên, Giang Tỉnh cuối cùng cũng có thể ngồi cạnh vợ.

Tiết này là tiết tự học.

Đôi khi giáo viên sẽ dùng tiết tự học để giải đề, nếu không thì học sinh sẽ tự làm bài.

Giang Tỉnh dành ba phút để làm một câu tiếng anh, cảm thấy hơi mệt.

Hắn ngẩng đầu lên, thấy bạn cùng bàn đang giải một bài về vật lý điện từ.

Khi y suy nghĩ nghiêm túc, hàng mi dài cụp xuống làm hắn rất muốn hôn y.

Giang Tỉnh kiềm chế ham muốn, kiên nhẫn chờ đợi Lâm Thanh Vũ tìm ra đáp án.

Lâm Thanh Vũ nhận thấy ánh mắt từ bên cạnh của hắn: "Nói đi."

Giang Tỉnh xoay bút, không nhịn được nghiêng người sáp qua: "Em cũng muốn được Lâm đại phu bắt mạch."

Lâm Thanh Vũ nhìn Giang Tỉnh: "Em rất khỏe mạnh."

"Không đâu."

Giang Hành cau mày, "Thật không dám giấu, gần đây tim em đập rất nhanh, ban đêm còn gặp ác mộng."

Lâm Thanh Vũ cười lạnh, ý là: Có quỷ mới tin em.

Y ngủ với Giang Tỉnh mỗi đêm, y biết chất lượng giấc ngủ của Giang Tỉnh tốt đến mức nào, cho dù Thẩm Hoài Thức có hát to trong phòng tắm cũng chưa chắc đánh thức được Giang Tỉnh.

Giang Tỉnh tiếp tục giả vờ: "Thật đó, em không hề lừa anh."

Giang Tỉnh nắm lấy tay Lâm Thanh Vũ, đặt vào ngực mình, "Hoàng hậu, nghe xem tim trẫm có đập nhanh thật hay không..."

Lâm Thanh Vũ vừa tức giận vừa buồn cười.

Để không ảnh hưởng đến những học sinh xung quanh, y thì thầm: "Đủ rồi - buông tay.

Sao em hay đùa giỡn trong lớp thế?

Em bao tuổi rồi?"

"Sao có thể nói là đùa giỡn được?

Anh không phải thầy thuốc sao?

Thầy thuốc biết trị bệnh, mà có bệnh thì phải đi tìm thầy thuốc chứ."

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Giang Tỉnh!

Lâm Thanh Vũ!"

Hai người cùng ngẩng đầu lên, thấy chủ nhiệm cầm cặp đứng ở cửa lớp, đôi mắt trừng to như chuông, ánh mắt như tia laser chọc thủng hai lỗ trên mặt hai người.

"Giờ tự học mà hai cậu làm gì thế hả!"

Lâm Thanh Vũ vô thức nói: "Học ạ."

"Học mà nắm tay là thế nào?!"

Giang Tỉnh nói: "Em đang dạy anh ấy định luật Lenz."

Giáo viên vạch trần một cách không khách khí: "Bài kiểm tra hàng tháng vừa qua, điểm vật lý của Lâm Thanh Vũ cao hơn cậu hai điểm đấy."

Giang Tỉnh biết mình không thể lừa giáo viên, vì vậy thẳng thắn nhận lỗi: "Cô ơi, em sai rồi.

Em xin lỗi."

Chủ nhiệm hận rèn sắt không thành thép, lắc đầu nói: "Hai người các cậu tan học đến văn phòng của tôi một chuyến."

Giang Tỉnh không muốn liên lụy Lâm Thanh Vũ, đứng dậy ý đồ muốn cứu y: "Nhưng mà..."

"Cậu còn dám nhưng?"

Chủ nhiệm biết rõ tình hình trong lớp, cô cũng từng nghe chuyện hắn tự xưng là hoàng thượng trước mặt các bạn cùng lớp, "Nhưng cái gì?

Nhưng cậu là hoàng thượng hả??"

Giang Tỉnh: "..."

Lâm Thanh Vũ: "...

À."

Hiệu trưởng lạnh lùng nói: "Là hoàng thượng thì cũng phải đến văn phòng gặp tôi!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back