Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[BOT] Mê Truyện Dịch
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 594: Bắt gian


Lạc Dạ Thần sải bước về phía phòng dành riêng cho mình, nhưng trên đường lại nghe thấy có người ồn ào.

"Cô tưởng mình là ai?

Chỉ là con gái nuôi mà thôi, cũng đâu phải con gái ruột của Tây Lăng vương, kiêu ngạo cái gì?

Chúng ta mời cô uống một ly là vì coi trọng cô, cô đừng không biết tốt xấu!"

Lạc Dạ Thần dừng lại.Y nhìn theo hướng phát ra tiếng, thấy ba người đang ngồi trong phòng riêng bên cạnh.Trong đó có hai người là công tử ăn chơi nổi tiếng trong thành Thịnh Kinh, ăn uống gái gú cờ bạc chuyện nào cũng có, người còn lại là Tạ Sơ Tuyết.Công tử ăn chơi kia không biết là say hay sao đó mà mặt đỏ bừng có hơi dữ tợn.Bọn chúng nhét ly rượu vào tay Tạ Sơ Tuyết, cố ép nàng uống.Tạ Sơ Tuyết không muốn uống, giơ tay từ chối lại vô tình làm đổ ly.Rượu tạt vào người đối phương.Hai người tức thì nổi giận đứng dậy."

Cô làm gì đó?!"

Tạ Sơ Tuyết giật mình, vội vàng xin lỗi "Xin lỗi, ta không cố ý."

Nàng vốn xinh đẹp, vẻ hoảng hốt trên mặt càng làm nàng yêu kiều đáng thương, giống như tiên tử lạc vào nhân gian, khiến người ta muốn làm điều quá đáng với nàng.Hai tên công tử ăn chơi vốn không có khả năng tự chủ, càng đừng nói đến chuyện lúc này đang say xỉn, đầu óc không tỉnh táo.Bọn chúng vừa gọi mỹ nhân, vừa lao về phía Tạ Sơ Tuyết.Sắc mặt Tạ Sơ Tuyết tái nhợt, như thỏ trắng nhỏ bị sói đói săn đuổi, hoảng sợ bỏ chạy.Tình cờ đụng phải Lạc Dạ Thần đang đứng trước cửa.Tạ Sơ Tuyết vội vàng lùi lại, sắc mặt tái nhợt hơi ửng đỏ."

Vương gia, sao ngài lại ở đây?"

Sau đó mắt nàng đỏ hoe, như thể nàng cảm thấy xấu hổ áy náy."

Xin lỗi, ta ... ta không cố ý đụng ngài, ta không ngờ ngài lại ở đây."

Hai tên công tử ăn chơi cũng đuổi theo.Bọn chúng nhìn thấy Lạc Dạ Thần cũng sửng sốt.Thành Thịnh Kinh cũng không lớn mấy, giữa những tên công tử ăn chơi cũng thỉnh thoảng qua lại.Trước đây, Lạc Dạ Thần từng cùng hai người này uống rượu khoe khoang, cũng xem như là bạn nhậu.Hai tên công tử ăn chơi đứng không vững, cả người nồng nặc mùi rượu, nhìn thấy đã say khướt.Bọn chúng cười ha hả."

Vương gia cũng ở đây, trùng hợp thật, hay là chúng ta chơi cùng đi?!"

Tạ Sơ Tuyết vội nép người về phía Lạc Dạ Thần, dáng vẻ yếu ớt cầu cứu.Nàng nhỏ giọng "Ta đi ngang qua đây thì bị bọn họ kéo vào, bọn họ ép ta uống, ta không còn cách nào khác đành uống một ly, nhưng bọn họ được nước làm tới, ép ta phải uống say, ta ... ta tốt xấu gì cũng là nghĩa nữ của Tây Lăng vương, sao có thể để bọn họ bắt nạt như vậy?!"

Nói xong nàng quay mặt đi, khuôn mặt xinh đẹp đầy xấu hổ tức giận.Nếu Lạc Dạ Thần ở nơi khác gặp loại chuyện này, y thậm chí không thèm nhìn lấy một giây, nhưng đây là Lưu Quang Các, là tài sản của mẫu thân y, mà y chính là chủ ở đây, nếu đám người này gây ra chuyện gì ở Lưu Quang Các, thì y và mẫu thân đều sẽ mất mặt.Lạc Dạ Thần còn có hẹn, không có kiên nhẫn lý luận với hai tên công tử ăn chơi này, bèn nói với chưởng quầy phía sau."

Ném hai tên này ra ngoài."

Hai tên công tử ăn chơi đó đều xuất thân thế gia, những người khác phải nể mặt ba phần, nhưng Lạc Dạ Thần hoàn toàn không kiêng nể gì.Đối phương xuất thân cao thì có cao bằng y không?Trong cùng thế hệ, ngoài Thái tử thì trong Thịnh Kinh không còn ai có thể khiến y kiêng nể!Chưởng quầy lập tức gọi vài hầu bàn cao lớn khỏe mạnh đến.Hai tên công tử ăn chơi thấy thế muốn phát tiết, nhưng do uống quá nhiều, tay chân không còn sức, không chống cự nổi những hầu bàn mạnh mẽ kia.Bọn chúng chửi rủa luôn miệng, mấy hầu bàn cưỡng ép kéo bọn chúng ra ngoài.Tạ Sơ Tuyết hành lễ với Lạc Dạ Thần, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, cảm kích nói."

Đa tạ vương gia ra tay giúp đỡ, nếu hôm nay không có ngài, ta không biết phải làm sao nữa."

Lạc Dạ Thần qua loa đáp "Ừm, ta còn có việc, cô tự nhiên đi."

Y quay người rời đi.Tạ Sơ Tuyết vội bắt lấy cánh tay y.Lạc Dạ Thần dừng lại, nhìn cánh tay đang bị nắm.Tạ Sơ Tuyết vội rút tay lại, mặt càng đỏ hơn, cả người luống cuống trông như không biết làm sao."

Xin lỗi, là ta quá đường đột, ta chỉ ... ta chỉ muốn nói xin lỗi, trước đây ngài tốt với ta như vậy, nhưng ta lại không trân trọng, còn nói những lời quá đáng với ngài."

Khi nói chuyện, mắt nàng đỏ hoe, giọng dần trầm xuống, trông rất đáng thương.Chưởng quầy đang đi theo Lạc Dạ Thần thấy vậy, mỉm cười hiểu ý quay người đi, giả như không thấy gì.Lạc Dạ Thần nhướng mày nhìn "Bây giờ chắc cô không định hối hận quay đầu đó chứ?"

Tạ Sơ Tuyết vội nói "Không, ta thật sự chỉ muốn thành tâm xin lỗi ngài, ta biết ngài đã định hôn với đại tiểu thư phủ Định Viễn Hầu, ta sẽ không xen vào giữa hai người, ta ..."

Nói đến đây, nàng đột nhiên thấy hơi choáng, cơ thể lảo đảo.Biểu cảm của nàng hơi mơ hồ."

Vương gia, ta chóng mặt quá, trong rượu và thức ăn vừa nãy có thuốc."

Nói xong, cơ thể nàng mềm nhũn, ngã thẳng về phía Lạc Dạ Thần.Lạc Dạ Thần theo bản năng đưa tay ra đỡ nàng.Chợt có tiếng hét lạnh lùng ngoài cửa."

Hai người đang làm gì?!"

Lạc Dạ Thần sững người.Y thầm nghĩ, không trùng hợp đến thế chứ?!

Y cứng ngắc quay cổ, nhìn về phía phát ra tiếng thấy Bộ Sanh Yên đang đứng ngoài cửa.Một tay nàng chống nạng, tay kia được nha hoàn dìu.Nàng giận dữ trừng mắt nhìn Lạc Dạ Thần và Tạ Sơ Tuyết, ánh mắt sát khí đằng đằng như thể chính thất bắt gian tại trận.Lạc Dạ Thần sợ hãi hít khí lạnh.Y dứt khoát đẩy nữ nhân trong tay mình ra.Trước chứng kiến của mọi người, Tạ Sơ Tuyết ngã mạnh xuống đất.Một đại mỹ nhân cứ thế ngã sấp mặt trước mọi người.Chưởng quầy có hơi không nỡ nhìn.Lạc Dạ Thần lập tức giơ hai tay, thể hiện sự vô tội "Ta không làm gì cả, là cô ta tự vồ tới!"

Tạ Sơ Tuyết bị ngã đau nên cũng tỉnh dậy.Nàng đỡ trán, trông ngỡ ngàng vô tội."

Vương gia, ta làm sao vậy?"

Giọng nói yêu kiều mềm mại của nàng lọt vào tai Bộ Sanh Yên chẳng khác nào khiêu khích, khiến cơn giận của Bộ Sanh Yên càng thêm mãnh liệt.Bộ Sanh Yên hất tay nha hoàn ra, chống nạng bước vào Lưu Quang Các.Lạc Dạ Thần sợ hãi khi thấy ánh mắt rực lửa của nàng, y vô thức lùi lại.Lúc này, y cảm thấy có mặc giáp kim tơ mềm cũng vô dụng.Hôm nay y nhất định sẽ bị con cọp cái này đánh chết!Bộ Sanh Yên tức giận nói "Ngươi đứng yên đó!"

Lạc Dạ Thần chỉ đành đứng yên.Y đưa tay tóm lấy chưởng quầy đang lùi về sau, đồng thời dùng sức kéo chưởng quầy ra trước mặt mình.Chưởng quầy bị ép trở thành tấm bia, trong lòng không ngừng than khổ.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 595: Thiên tử phạm pháp đồng tội với thứ dân


Đối mặt với dáng vẻ hung dữ của vương phi tương lai, chưởng quầy chỉ đành gượng cười.

"Bộ cô nương, vương gia thật sự vô tội, ngài ấy không làm gì cả, là Tạ cô nương chủ động vồ tới, vương gia chỉ đỡ một chút thôi, mọi người ở đây có thể làm chứng."

Lúc này Tạ Sơ Tuyết đã đứng dậy.Nàng lấy khăn lụa lau khóe mắt rồi nhẹ nhàng nói."

Vừa nãy ta chóng mặt không đứng vững, vương gia chỉ đỡ ta một chút thôi, ta và vương gia chỉ là bạn bè bình thường, hi vọng Bộ cô nương đừng nghĩ lung tung."

Lạc Dạ Thần thò đầu ra từ phía sau chưởng quầy lớn tiếng phản bác."

Ai là bạn của cô?

Đừng có tự đề cao mình nữa!"

Tạ Sơ Tuyết "......"

Mắt nàng đỏ hoe, nước mắt sắp rơi, nàng lập tức cúi đầu dùng khăn tay lau khóe mắt, cố gắng không để lộ vẻ yếu đuối trước mặt người ngoài."

Phải, ta chỉ là nghĩa nữ của Tây Lăng vương mà thôi, sao xứng làm bạn với vương gia?

Chỉ do bản thân ta xem vương gia như bạn, ta thành ra hôm nay cũng là đáng đời."

Nói xong nàng che mặt chạy ra ngoài.Lúc chạy ngang qua Bộ Sanh Yên, nàng bị Bộ Sanh Yên tóm lại."

Chuyện còn chưa giải quyết rõ ràng, cô đi đâu?"

Hai mắt Tạ Sơ Tuyết ngấn lệ nhìn nàng, nghẹn ngào hỏi "Vương gia đã nói ta không xứng làm bạn với ngài ấy, cô còn muốn gì nữa?"

Trong sảnh hiện giờ có rất nhiều khách, lúc này bọn họ đồng loạt nhìn sang.Ngoài ra còn có vài vị khách vừa bước vào đang định ngồi xuống cũng bị động tĩnh ở đây thu hút.Vô số ánh mắt tập trung vào Tạ Sơ Tuyết và Bộ Sanh Yên.Do khí chất trên người, Bộ Sanh Yên mang đến cho người ta cảm giác vô cùng mạnh mẽ, trong khi Tạ Sơ Tuyết lại là tiểu tiên nữ không dính khói bụi nhân gian.So sánh hai người rõ ràng Bộ Sanh Yên có vẻ ngang ngược hơn.Trông như nàng đang cố tình bắt nạt Tạ Sơ Tuyết.Vài vị khách có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ đứng lên muốn bảo vệ Tạ Sơ Tuyết nhưng bị hầu bàn trong quán cản lại.Một vị khách bất mãn "Các người muốn làm gì?

Nhiều người bắt nạt một nữ nhân yếu đuối?

Có còn vương pháp không?!"

Bộ Sanh Yên phớt lờ người phiền toái đó, chăm chăm nhìn Tạ Sơ Tuyết, lạnh lùng nói."

Không phải vừa nãy cô nói chóng mặt sao?

Được, ta sai người gọi đại phu cho cô, dù sao đây là địa bàn của chúng ta, nếu cô ở đây xảy ra chuyện gì, chúng ta không thể ăn nói với Tây Lăng vương."

Vị khách vừa hét lên nghe vậy không khỏi sửng sờ.Hắn không ngờ Bộ Sanh Yên lại gọi đại phu cho Tạ Sơ Tuyết.Cô nương này nhìn có vẻ hung dữ nhưng không ngờ hành động lại chu đáo đến vậy.Tạ Sơ Tuyết cau mày "Ta đã khỏi rồi, không cần gọi đại phu."

Bộ Sanh Yên "Cô khỏi rồi à?

Vậy được, không cần gọi đại phu."

Nàng quay sang nói với chưởng quầy "Ông mang rượu và thức ăn mà Tạ cô nương vừa ăn đi báo quan, nói là có người bỏ thuốc vào đó, nhờ quan phủ kiểm tra, nếu đúng là thật, vậy phải điều tra thật kỹ lưỡng, nhưng nếu rượu và thức ăn không có vấn đề gì thì ..."

Ánh mắt nàng lại nhìn Tạ Sơ Tuyết rồi cười lạnh."

Tuy Tạ cô nương là nghĩa nữ của Tây Lăng vương, nhưng thiên tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, hậu quả thì cô biết đấy."

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tạ Sơ Tuyết tức thì tái nhợt.Các vị khách vừa rồi muốn ra mặt thay nàng thấy tình thế không ổn cũng im bặt.Bọn họ tưởng chỉ là chuyện ghen tuông giữa hai nữ nhân nhưng không ngờ lại liên quan đến chuyện bỏ thuốc.Tạ Sơ Tuyết quay lại nhìn Lạc Dạ Thần, giọng run rẩy nói."

Ta là nữ nhi chưa xuất giá, nếu bước vào quan phủ, dù có chuyện gì hay không thì thanh danh cũng sẽ bị tổn hại, vương gia có thể nể phần giao tình trước kia, giơ cao đánh khẽ một lần không?"

Lạc Dạ Thần sợ con cọp cái phát huy sức mạnh nên không dám nhìn Tạ Sơ Tuyết, y nhanh chóng đẩy chưởng quầy trước mặt, thúc giục nói."

Ngươi điếc à?

Không nghe Bộ cô nương nói gì sao?

Mau báo quan đi!"

Tạ Sơ Tuyết "......"

Nàng biết tên nam nhân này khốn, nhưng không ngờ lại khốn đến mức này!Chưởng quầy vội kêu người xếp rượu và thức ăn vào hộp đựng.Xem ra thật sự có ý định báo quan.Cuối cùng Tạ Sơ Tuyết cũng không giả vờ được nữa, dùng sức hất tay Bộ Sanh Yên ra.Bình thường sức lực nhỏ bé của Tạ Sơ Tuyết chẳng là gì đối với Bộ Sanh Yên, nhưng bây giờ Bộ Sanh Yên đang bị thương, bị Tạ Sơ Tuyết hất như vậy, tức thì ảnh hưởng vết thương trên lưng, làm Bộ Sanh Yên thấy đau, sắc mặt nàng tái lại.Tạ Sơ Tuyết nhân cơ hội chạy ra khỏi Lưu Quang Các, nhanh chóng biến mất.Lạc Dạ Thần muốn đỡ Bộ Sanh Yên, nhưng nàng đã né y.Nàng nghiến răng nói "Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta."

Lạc Dạ Thần "Ta thật sự chỉ đỡ cô ta có một chút thôi!"

Bộ Sanh Yên phớt lờ y, đi thẳng vào trong.Nha hoàn vội đi theo dìu cánh tay nàng, nhỏ giọng khuyên "Tiểu thư, người đi chậm thôi."

Chưởng quầy nhìn Lạc Dạ Thần."

Vương gia, còn cần báo quan không?"

Lạc Dạ Thần liếc nhìn các vị khách cách đó không xa, cố tình tăng âm lượng."

Đương nhiên phải báo quan!

Đây là địa bàn do Anh vương ta bảo vệ, ai dám gây chuyện ở đây, bổn vương giết chết hắn!"

Các vị khách nghe thấy từ "Anh vương" thì mới nhận ra y chính là trưởng tử của Hoàng đế, bèn cuống quít đứng dậy hành lễ."

Bái kiến vương gia."

Lạc Dạ Thần chỉ vào vị khách vừa ra mặt giúp Tạ Sơ Tuyết, lớn tiếng nói "Ném hắn ra ngoài, sau này không cho phép bước vào Lưu Quang Các!"

Người đó đứng dậy, lớn tiếng nói "Ta chỉ nói vài câu công bằng giúp người khác thôi, dù ta có chỗ không đúng thì ta xin lỗi là được chứ gì, vương gia sao lại ép người như vậy?

Ngài mở cửa Lưu Quang Các để làm ăn, nên tử tế với người khác ..."

Lạc Dạ Thần không có kiên nhẫn nghe, y vẫy vẫy tay.Ngay lập tức có hầu bàn lao tới, bịt miệng người đó kéo ra ngoài.Những người khác thấy vậy liền biết Anh vương là người không nói lý, không dám nói thêm nữa, cúi đầu làm như không thấy gì.Lạc Dạ Thần đuổi theo hướng Bộ Sanh Yên rời đi.Bộ Sanh Yên đi đến sân giữa thì dừng lại.Nàng chưa từng đến đây nên không biết phải đi đâu.Nha hoàn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lo lắng hỏi."

Vết thương của người có phải rách ra rồi không?"

Bộ Sanh Yên "Chắc là không, chỉ hơi đau, lát nữa sẽ hết."

Nha hoàn nhìn lưng nàng một hồi, không thấy máu chảy mới yên tâm một chút.Lạc Dạ Thần đuổi theo tới.Y muốn đến gần nhưng sợ bị đánh nên dừng cách Bộ Sanh Yên một bước.Y thận trọng hỏi."

Ta gọi đại phu khám cho muội nhé?"

Bộ Sanh Yên cười khẩy "Không cần, ta không phải Tạ Sơ Tuyết mong manh như thủy tinh, chạm nhẹ là vỡ, ta lớn lên ở biên cương đầy cát đá, dù có va đập cũng không sao!"
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 596: Bánh từ trên trời rơi xuống


Sự chua chát trong mấy lời này rõ ràng đến mức Bộ Sanh Yên vừa nói xong đã hối hận.

Nhưng lời đã nói ra không thể nào rút lại.Nàng đành quay mặt đi, không nhìn Lạc Dạ Thần nữa.Lạc Dạ Thần im lặng cười.Nha hoàn thấy bầu không khí hiện giờ hơi kỳ lạ, nàng là người ngoài không tiện ở đây nên chủ động lên tiếng."

Tiểu thư, nô tỳ đi xem thử xe ngựa của chúng ta đã đỗ đúng chỗ chưa."

Bộ Sanh Yên gật đầu "Ừm."

Nha hoàn buông cánh tay nàng, xoay người rời khỏi sân.Sau khi nha hoàn đi, trong sân chỉ còn lại Bộ Sanh Yên và Lạc Dạ Thần.Lạc Dạ Thần "Muội nghe ta giải thích đã."

Bộ Sanh Yên vẫn nghiêng mặt, vô cảm nhìn hoa phù dung bên cạnh, thản nhiên nói "Được, ngươi giải thích, ta nghe."

Lạc Dạ Thần mở miệng, muốn nói gì đó lại phát hiện y đã nói hết mọi chuyện rồi, bây giờ cũng không cần bổ sung gì nữa.Y bất lực rũ vai."

Thật ra chuyện xảy ra như ta đã nói, cô ta chủ động vồ về phía ta.

Ta nhất thời không kịp suy nghĩ mới đưa tay ra đỡ cô ta.

Ta vừa thấy cô ta thì muội đã tới rồi, ta đâu ngờ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy?!"

Bộ Sanh Yên tức giận cười "Ý ngươi là đang trách ta đến không đúng lúc à?"

Lạc Dạ Thần vội phủ nhận "Không có, ta không có ý đó!

Ta chỉ cảm thấy mình thật xui xẻo, tại sao chuyện tồi tệ như vậy lại xảy ra với ta?!"

Trong phòng riêng ở tầng hai.Tiêu Hề Hề vừa cầm một cái bánh đang định ăn thì nghe thấy giọng nói quen thuộc từ dưới lầu truyền đến.Nàng đến gần cửa sổ nhìn xuống, thấy Lạc Dạ Thần và Bộ Sanh Yên đang đứng trong sân nói chuyện.Nét mặt Bộ Sanh Yên nghiêm túc, trông rất không vui."

Từ lâu ta đã nghe nói ngươi rất thích Tạ Sơ Tuyết, trước đây thậm chí ngươi còn đến cầu hôn cô ta.

Nhìn bộ dạng của cô ta bây giờ chắc hẳn là chưa quên tình cũ.

Nếu đã như vậy thì tốt nhất hai người nên quay lại với nhau, tránh để ta mắc kẹt giữa hai người."

Nhắc đến chuyện trước kia, Lạc Dạ Thần khó tránh có hơi chột dạ.Y ngượng ngùng nói."

Đều là chuyện cũ lắm rồi, nếu muội không nhắc đến, ta đã quên mất rồi.

Lúc đầu ta bị ma quỷ che mắt, tưởng cô ta là tiên nữ thuần khiết trong sáng.

Sau này ta mới biết mình nhìn nhầm người, bụng dạ cô ta nhiều ý định xấu xa như tổ ong ấy, ai dính líu đến cô ta đều sẽ gặp xui xẻo."

Bộ Sanh Yên bĩu môi "Nam nhân các người không phải thích kiểu như cô ta sao?"

Lạc Dạ Thần nhanh chóng tẩy trắng."

Bây giờ ta ghét nhất là kiểu như cô ta, nói chuyện cứ vòng vo, cố ý úp mở gây hiểu lầm, sau khi xảy ra chuyện thì giả vờ vô tội.

May mà ta nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, nếu không ta vẫn bị cô ta chơi xỏ!"

Bộ Sanh Yên hừ lạnh một tiếng "Ngu ngốc như ngươi, bị chơi xỏ là đáng đời."

Lạc Dạ Thần thận trọng tiến lên một bước."

Chúng ta đừng đứng đây nữa, ta dìu muội vào trong ngồi."

Bộ Sanh Yên lập tức chống nạng lùi lại một bước, không vui nói."

Không cần, hôm nay ta cố ý hẹn ngươi ra ngoài là vì ta có chuyện muốn nói với ngươi.

Vốn ta muốn đợi ăn tối xong rồi nói, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết.

Chúng ta cứ nói rõ ràng ở đây đi."

Lạc Dạ Thần đại khái có thể đoán được nàng muốn nói gì.Y khô khan nói "Ta dù gì cũng là một nửa chủ nhân của nơi này.

Muội đến đây với tư cách là khách, ta thậm chí còn không mời nổi muội một tách trà, thật sự không hợp lý.

Chúng ta vào phòng ngồi xuống, vừa uống trà vừa nói chuyện đi."

Bộ Sanh Yên kiên trì nói "Ta không thích uống trà.

Dù sao ở đây cũng không có ai nên ta sẽ nói rõ với ngươi.

Ta muốn hủy hôn.

Sau khi hủy hôn, ngươi có thể công khai theo đuổi Tạ tiên nữ của ngươi, còn ta có thể tập trung chăm sóc phụ thân của ta.

Từ giờ trở đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng."

Lạc Dạ Thần bị thái độ muốn dứt khoát cắt đứt này của nàng chọc tức, không khỏi nhấn mạnh giọng điệu."

Ta phải nói bao nhiêu lần nữa muội mới tin ta và Tạ Sơ Tuyết không có quan hệ?"

Bộ Sanh Yên mím môi "Chuyện giữa hai người không cần chứng minh với ta, dù sao ta cũng không quan tâm."

Lạc Dạ Thần cười giễu "Rõ ràng là muội đang ghen, còn nói không quan tâm?

Muội lừa ai chứ?"

Bộ Sanh Yên thẹn quá hóa giận."

Ngươi đùa cái gì đấy?

Ta ghen?

Cả đời này ta sẽ không bao giờ ghen!"

Lạc Dạ Thần "Nếu không ghen có cần tức giận vậy không?"

Bộ Sanh Yên tức giận giơ tay định đánh y.Lạc Dạ Thần vội lùi lại "Muội muốn làm gì?

Nói không lại thì muốn đánh, thói xấu gì vậy chứ?!"

Bộ Sanh Yên chống nạng không tiện di chuyển nên chỉ đành nhìn y chằm chằm, tức giận nói."

Nếu muốn ta gả cho ngươi, trừ khi bánh từ trên trời rơi xuống!"

Trong phòng riêng ở tầng hai.Tiêu Hề Hề nhìn bánh trong tay rồi nhìn hai người đứng phía dưới.Nàng giơ tay ném bánh ra ngoài.Nàng nhắm rất tốt, bánh đập trúng đầu Lạc Dạ Thần.Lạc Dạ Thần còn đang nghĩ làm sao bác bỏ lời của Bộ Sanh Yên thì thấy một thứ nóng nóng đập xuống đầu mình.Y vô thức đưa tay cầm nó lên.Phát hiện đúng là một cái bánh vẫn còn nóng!Lạc Dạ Thần "......"

Bộ Sanh Yên "......"

Nói muốn bánh thì thật sự có bánh.Cả hai ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng hai.Bọn họ thấy một tiểu nương tử lạ mặt đang tựa vào cửa sổ vẫy tay chào.Tiểu nương tử vẫy tay mỉm cười."

Vương gia, ta chỉ có thể giúp ngài đến đây thôi!"

Lạc Dạ Thần vừa nghe giọng đã biết là ai, nhất định là Tiêu trắc phi!Nhưng tại sao Tiêu trắc phi lại đổi mặt rồi?Nhìn y ngơ ngác đứng đó, Tiêu Hề Hề thúc giục."

Ngài nhìn ta làm gì?

Ngài mau nói với Bộ cô nương đi, bỏ lỡ cơ hội tốt này thì chuẩn bị làm kẻ độc thân cả đời đi!"

Lạc Dạ Thần nhìn bánh trong tay, rồi nhìn Bộ Sanh Yên đứng đối diện.Đầu óc Bộ Sanh Yên hỗn loạn.Nàng không biết tiểu nương tử trên lầu là ai?Còn bánh từ trên trời rơi xuống ...Nàng vừa nghĩ đến bánh thì thấy Lạc Dạ Thần đưa bánh trước mặt mình.Mặt Lạc Dạ Thần hơi đỏ lên.Y lớn đến thế này, chưa từng làm chuyện kỳ cục như vậy.Nhưng để không phải làm kẻ độc thân cả đời, y vẫn gân cổ lớn tiếng nói."

Vừa nãy muội nói chỉ cần bánh từ trên trời rơi xuống thì sẽ gả cho ta, bây giờ có bánh rồi, lời muội nói cũng phải tính chứ?"

Mặt Bộ Sanh Yên đỏ bừng, lúng túng nói "Vừa nãy ta chỉ ví dụ mà thôi."

Lạc Dạ Thần "Nhưng ta xem là thật."

Bộ Sanh Yên "......"

Lạc Dạ Thần vẫn giữ nguyên động tác đưa bánh, không hề cử động hay thúc giục, chỉ lặng lẽ chờ câu trả lời của nàng.Lòng bàn tay chống nạng của Bộ Sanh Yên đổ mồ hôi.Rõ ràng chỉ là một cái bánh, còn nặng hơn cả thánh chỉ.Nàng khó khăn nói "Cảm ơn lòng tốt của huynh, nhưng ta không thể nhận."
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 597: Không được đổi trả


Lạc Dạ Thần hỏi "Tại sao?"

Bộ Sanh Yên "Ta không yên tâm về phụ thân ta."

Về chuyện này, Lạc Dạ Thần sớm đã nghĩ xong, không do dự nói."

Chúng ta đều sống trong thành Thịnh Kinh, cả thành cũng không lớn mấy, nếu muội không yên tâm về lão hầu gia, thì lúc nào cũng có thể về hầu phủ thăm ông ấy.

Nếu sức khỏe lão hầu gia không tốt, ta có thể giúp ông ấy mời thái y.

Nhà ta còn buôn bán dược liệu, nếu thiếu dược liệu gì thì ta có thể nhờ nhà ngoại tổ phụ tìm giúp."

Bộ Sanh Yên nghe mấy lời đầu không có phản ứng gì, nhưng nghe về sau, nàng không khỏi quay đầu ngơ ngẩn nhìn y.Nàng ngạc nhiên, xúc động và có những cảm xúc khó tả."

Tại sao huynh lại nhượng bộ với ta như vậy?"

Lạc Dạ Thần gãi đầu "Coi như ta báo đáp ân tình của muội đi.

Dù sao trước đây muội vì cứu ta mới bị gãy chân.

Mà ta còn ôm muội ở trước mặt mọi người đi tìm cứu viện.

Rất nhiều người đã nhìn thấy ta ôm muội, ta không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nếu sau này chúng ta thành thân thì không sao.

Nhưng nếu chúng ta không thành thân, chuyện đó chắc chắn sẽ tổn hại thanh danh của muội.

Dù sao sớm muộn gì ta cũng lấy vợ, muội cũng không thể ở hầu phủ cả đời.

Nếu đã như vậy, hay là chúng ta thử một chút đi?"

Bộ Sanh Yên mím môi, thấp giọng nói "Ta cả đời có thể không thành thân, ta không quan tâm người khác nghĩ gì."

Lạc Dạ Thần hỏi lại "Còn phụ thân muội thì sao?

Ông ấy già rồi, muội đành lòng để ông ấy cứ lo lắng chuyện của muội sao?"

Bộ Sanh Yên không thể nói gì.Tiêu Hề Hề nằm tựa trên cửa sổ, nhàn nhã nói."

Bộ cô nương, ngài ấy bằng lòng viết truyện cho cô, vậy nên cô cho ngài ấy một cơ hội đi!"

Bộ Sanh Yên ngạc nhiên.Đầu tiên nàng nhìn Tiêu Hề Hề trên lầu, sau đó nhìn Lạc Dạ Thần."

Số truyện đó là do huynh viết?"

Mặt Lạc Dạ Thần đột nhiên đỏ bừng.Y không ngờ chuyện viết truyện lại bị vạch trần ngay lúc này, trong lòng y vừa xấu hổ vừa bực bội.Dù có bị người khác vạch trần, y vẫn cố giữ thể diện của Anh vương, gân cổ lớn tiếng nói."

Là ta viết đó thì sao?

Lẽ nào muội còn muốn trả hàng?

Ta nói muội biết, không thể nào!

Truyện mà ta đã tặng, không được đổi trả!"

Bộ Sanh Yên kiềm nén không bật cười, do dự giằng xé bất an trong lòng đều được xóa bỏ.Thay vào đó là một chút cảm động, một chút mong đợi."

Sao huynh ngốc thế?"

Lạc Dạ Thần không cảm thấy mình ngốc.Y định đáp lại, nhưng chưa kịp nói thì thấy Bộ Sanh Yên đưa tay cầm bánh.Lạc Dạ Thần sửng sốt.Bộ Sanh Yên cười nói, một tay cầm nạng, một tay cầm bánh."

Dù chữ của huynh xấu, nhưng nội dung khá thú vị, ta muốn biết kết cục câu chuyện, huynh đừng ngừng viết giữa chừng."

Tuy có lúc Lạc Dạ Thần rất ngốc, cũng có lúc ngứa đòn.Nhưng y là người đầu tiên sẵn lòng viết truyện cho nàng.Từng chữ viết hết bao nhiêu cuốn truyện đó chắc chắn không phải chuyện dễ dàng.Huống chi, Lạc Dạ Thần không phải người thích đọc sách viết chữ.Y sẵn lòng ép mình làm những chuyện mình không thích để làm nàng vui.Chuyện này đã là một chuyện rất hiếm thấy.Bộ Sanh Yên kiềm không được muốn cùng y thử một chút.Nếu y thật sự làm được những gì mình nói, cho nàng về nhà thăm phụ thân thường xuyên thì gả cho y cũng không sao.Lạc Dạ Thần vẫn còn ngẩn người, chưa kịp hoàn hồn sau niềm vui tỏ tình thành công.Lúc này, những cánh hoa từ trên trời rơi xuống.Giống như tuyết bay lả tả xuống người họ.Bộ Sanh Yên nhìn lên, thấy tiểu nương tử trên tầng hai đang rải cánh hoa.Bên cửa sổ phòng riêng có hai chậu hoa hồng, mà lúc này đã bị Tiêu Hề Hề ngắt trụi.Nàng vừa hát vừa bày vẻ rải cánh hoa."

Ngày mai ta phải gả cho chàng rồiNgày mai ta phải gả cho chàng rồiNếu không phải chàng hỏi taNếu không phải chàng khuyên taNếu không phải thời điểm thích hợpChàng khiến ta rung động ..."

Lời bài hát này làm Bộ Sanh Yên càng đỏ mặt hơn.Dù tính tình nàng phóng khoáng thẳng thắn nhưng cũng sẽ lộ ra chút nhút nhát xấu hổ của một người con gái.Nàng đẩy Lạc Dạ Thần vẫn đang ngây người."

Chúng ta đừng đứng đây nữa, mau vào phòng đi."

Lúc này Lạc Dạ Thần mới hoàn hồn lại, nhanh chóng đáp "Ờ ờ, vào phòng, vào phòng, chúng ta vào phòng!"

Lúc này y cảm giác như đang đứng trên mây, cả người mơ hồ, cực kỳ không chân thực.Y bước được hai bước rồi dừng lại, quay đầu nhìn Bộ Sanh Yên."

Muội đồng ý rồi phải không?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Bộ Sanh Yên đỏ bừng xấu hổ "Hoàng đế đã ban hôn, ta có thể từ chối sao?"

Lạc Dạ Thần tiến lên hai bước, lại hỏi "Vậy muội không muốn hủy hôn nữa phải không?"

Bộ Sanh Yên bị y hỏi đến phiền, tức giận nói "Rốt cuộc huynh có đi không?"

Lạc Dạ Thần bị mắng cũng không giận, ngược lại còn cười hì hì.Y dẫn đường, đưa nàng vào phòng dành riêng ở cuối cùng.Bộ Sanh Yên đi lại khó khăn nên Lạc Dạ Thần chủ động đưa tay dìu nàng.Lòng bàn tay y nắm vai nàng.Chất liệu y phục mùa hạ khá mỏng, nàng có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng từ lòng bàn tay y.Khi cả hai ngồi xuống, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa giảm bớt.Chưởng quầy bưng ấm trà bước vào, vừa pha trà vừa ân cần hỏi."

Hai vị muốn ăn gì?"

Lạc Dạ Thần không kịp suy nghĩ buột miệng nói "Bánh!"

Bộ Sanh Yên "......"

Nàng lặng lẽ đặt bánh trên tay lên bàn.Chưởng quầy mỉm cười đáp lại "Ngoài bánh ra?

Còn muốn gọi gì nữa không?"

Lạc Dạ Thần hỏi Bộ Sanh Yên muốn ăn gì.Bộ Sanh Yên nói "Ta không kén ăn, gì cũng được."

Lạc Dạ Thần nói với chưởng quầy."

Vết thương của muội ấy vẫn chưa lành, cần ăn uống thanh đạm, mấy món không tốt cho vết thương thì đừng lên, còn lại thì ông tự xem mà làm đi."

Chưởng quầy gật đầu liên tục, tỏ ý đã hiểu.Khi chưởng quầy rời đi, Bộ Sanh Yên nói đầy ẩn ý."

Đúng là không nhìn ra, huynh còn rất giỏi chăm sóc người khác, bình thường hay dùng chiêu này để dỗ dành các tiểu cô nương phải không?"

Lạc Dạ Thần khinh thường nói "Muội quá coi thường ta rồi, ta đường đường là Anh vương, trước nay chỉ có người khác dỗ dành ta, ta chưa từng dỗ dành người khác."

Bộ Sanh Yến "Xem huynh có thể làm được gì!"

Lúc bữa sáng được bưng lên, Lạc Dạ Thần cố ý đẩy nồi bánh đến trước mặt Bộ Sanh Yên."

Không phải muội muốn ăn bánh sao?

Ăn nhiều một chút, nếu không đủ có thể gọi thêm!"

Bộ Sanh Yên nhìn nồi bánh nướng lớn trước mặt, chợt thấy hối hận vì vừa rồi nàng không nên dùng bánh để ví dụ.Lạc Dạ Thần cầm một cái bánh lên bắt đầu ăn.Vừa ăn sáng xong, chưởng quầy đã tới."

Khởi bẩm vương gia, chúng ta gửi rượu và thức ăn đến phủ Kinh Triệu theo lệnh của ngài.

Sau khi ngỗ tác kiểm tra đã xác định trong rượu và thức ăn không có thuốc."

Lạc Dạ Thần cau mày "Nếu không có thuốc, tại sao vừa rồi Tạ Sơ Tuyết lại đột nhiên ngất xỉu?"

Bộ Sanh Yên cười nhạo."

Người ta nói mình bị bỏ thuốc, thì huynh tin thật à?

Não huynh bị khoét rỗng rồi à?"
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 598: Huynh thử đánh ta đi


Chưởng quầy giả như không nghe thấy lời chế giễu của vương phi tương lai với Anh vương, kính cẩn hỏi.

"Tiếp theo chúng ta nên xử lý chuyện này thế nào?"

Lạc Dạ Thần hỏi "Phủ Kinh Triệu nói thế nào?"

Chưởng quầy kể lại toàn bộ."

Người của phủ Kinh Triệu nói, vì rượu và thức ăn không có thuốc nên không thể lập án, quan phủ không thể can thiệp, bọn họ đề nghị chúng ta nên giải quyết riêng."

Lạc Dạ Thần kiêu ngạo quen rồi, không muốn chịu thiệt trong chuyện này.Nhưng y không biết còn cách nào tốt hơn.Bộ Sanh Yên lớn lên ở biên quan, nơi biên quan đông người nhiều miệng, loại người nào cũng gặp được.Trước đây từng có người muốn ăn quỵt, cố ý vu cáo cơm canh trong quán có vấn đề.Ban đầu, quán cũng muốn giữ kín chuyện này.Suy cho cùng, bọn họ phải mở cửa làm ăn, không muốn ầm ĩ với người khác chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy.Nào ngờ bọn vô lại đó được nước làm tới.Vì vậy, vấn đề này phải giải quyết nhanh gọn, không được để đối phương nghĩ quán rất dễ bắt nạt.Bộ Sanh Yên bình tĩnh nói"Nếu rượu và thức ăn không có vấn đề, vậy có nghĩa Tạ Sơ Tuyết đang vu cáo.

Vì danh tiếng của Lưu Quang Các, ta đề nghị các người viết một thông báo về chuyện này rồi dán trước cửa Lưu Quang Các.

Nói sự thật cho mọi người biết.

Kẻo sau này có người lấy chuyện này ra, nghi ngờ thức ăn ở Lưu Quang Các có vấn đề."

Nếu là người khác có lẽ sẽ kiêng nể mặt mũi của Tây Lăng vương, không dám làm lớn chuyện này.Nhưng Lạc Dạ Thần không hề sợ.Ai cũng là vương gia, y còn là trưởng tử của Hoàng đế, chỉ xét địa vị thì y không kém gì Tây Lăng vương, dựa vào đâu mà bắt y bấm bụng chịu đựng Tây Lăng vương?!

Không phục thì xử!

Lạc Dạ Thần lập tức đồng ý "Cứ làm theo lời Bộ cô nương nói!"

Chưởng quầy chắp tay nói "Vâng."

Sau khi dặn dò xong, Lạc Dạ Thần nhớ đến rượu mà Định Viễn Hầu muốn, sai chưởng quầy lấy loại rượu ngon nhất ở Lưu Quang Các đến.Chưởng quầy sai người mang vò rượu từ hầm rượu ra.Ông cố ý đánh bóng vò rượu, rồi mang đến cho Anh vương."

Vương gia, đây là rượu mà ngài dặn."

Lạc Dạ Thần "Chuyển nó lên xe ngựa, lát nữa ta sẽ mang đến cho Định Viễn Hầu."

Thì ra vương gia muốn tặng rượu này cho nhạc phụ tương lai!

Chưởng quầy chợt bừng tỉnh, nụ cười trên mặt ngày càng niềm nở."

Dạ vâng!"

Ông đang định mang vò rượu đi thì bị Bộ Sanh Yên ngăn lại."

Đợi đã."

Chưởng quầy cung kính hỏi "Bộ cô nương còn dặn dò gì?"

Bộ Sanh Yên nói "Ông đi lấy một vò rượu mới, nhỏ một chút, lấy thêm một chậu nước đun sôi và một thìa gỗ múc rượu."

Chưởng quầy không biết nàng muốn làm gì nhưng vẫn làm theo, mang những thứ mà nàng cần tới.Bộ Sanh Yên mở nắp vò rượu.Hương rượu êm dịu tản ra ngoài.Nàng cho thìa gỗ vào, cẩn thận múc năm thìa cho vào vò rượu nhỏ rồi đổ chậu nước đun sôi vào.Chưởng quầy thấy vậy, không khỏi hít khí lạnh, đau lòng kêu lên."

Bộ cô nương, cô đang làm gì vậy?

Đây là Nữ Nhi Hồng thượng hạng, rất quý giá, ở bên ngoài dù có tiền cũng chưa chắc mua được, sao cô lại pha với nước?"

Đây đúng là phí của trời mà!Bộ Sanh Yên bình tĩnh nói "Sức khỏe phụ thân ta không tốt, không được uống rượu, ta pha chút nước vào, ông ấy có thể uống rượu mà không hại đến sức khỏe."

Chưởng quầy vẫn thấy đau lòng, nhìn vò rượu như đang nhìn con gái mình bị người ta lăng nhục.Lạc Dạ Thần chẳng thấy gì to tát."

Không phải chỉ một vò rượu thôi sao?

Pha chút nước thì có là gì?

Trước đây ta còn từng uống rượu pha nước, bọn họ còn nói, mua rượu tặng nước, không tính thêm tiền với ta, ngươi xem người ta rất có đầu óc kinh doanh!"

Chưởng quầy "......"

Ông hít sâu một hơi thầm nhủ, đây là con trai của Huệ phi, không thể đánh không thể mắng, chỉ có thể nhịn!Bộ Sanh Yên không nói nên lời nhìn Lạc Dạ Thần."

Không phải huynh nhiều tiền lắm sao?

Sao còn uống rượu pha nước?"

Lạc Dạ Thần vớt vát thể diện "Đấy gọi là trải nghiệm cuộc sống, ta muốn xem thử dân chúng uống rượu thế nào?"

Bộ Sanh Yên vạch trần y một cách không thương tiếc."

Chính vì huynh ngốc."

Lạc Dạ Thần thẹn quá hóa giận "Ta cảnh cáo muội, muội không được phép nói ta ngốc, bằng không đừng trách ta không khách khí!"

Bộ Sanh Yên "Huynh ngốc, huynh ngốc, huynh ngốc!"

Lạc Dạ Thần giơ tay phải lên, bày ra dáng vẻ muốn đánh người.Chưởng quầy vội vàng khuyên "Vương gia, có gì từ từ nói, tuyệt đối đừng động tay!"

Lạc Dạ Thần "Ông xem dáng vẻ kiêu ngạo của muội ấy kìa, ta không dạy muội ấy một bài học, muội ấy sẽ lên trời mất!"

Chưởng quầy lo lắng nói "Vậy ngài cũng không thể động tay được!"

Bộ Sanh Yên chẳng những không sợ, thậm chí còn tiến tới một bước, sáp tới trước mặt Lạc Dạ Thần."

Huynh muốn dạy ta thế nào?

Lẽ nào huynh dám đánh ta thật?"

Lạc Dạ Thần cau mày nói "Muội đừng ép ta!

Ta mà ác lên thì người thân cũng không nhìn!"

Bộ Sanh Yên lại gần "Huynh thử đánh ta đi!

Ta muốn xem huynh có thể ác đến mức nào?"

Lạc Dạ Thần không ngờ nữ nhân này lại hung hãn như vậy.Y đã giơ tay lên rồi mà nàng cũng không sợ.Chưởng quầy vẫn đang nhìn, Lạc Dạ Thần không muốn nhượng bộ, nhưng nếu ra tay đánh thật thì y lại không dám.Y do dự một lúc, cuối cùng hạ tay xuống, vỗ nhẹ lên mặt Bộ Sanh Yên.Động tác đó nhẹ như đang dỗ trẻ con.Lạc Dạ Thần đỏ mặt "Ta ... ta đánh rồi."

Chưởng quầy "......"

Ngài gọi đó là đánh sao?Ngài rõ ràng đang chiếm lợi của người ta!Bộ Sanh Yên hiển nhiên không ngờ Lạc Dạ Thần sẽ làm như vậy.Nàng nhịn không được bật cười.Ha ha ha!

Lạc Dạ Thần tức giận "Muội cười cái gì?

Ta cảnh cáo muội, không được phép cười!"

Bộ Sanh Yên cười ra nước mắt "Lạc Dạ Thần, sao trước đó ta không nhận ra huynh buồn cười như vậy?!"

Lạc Dạ Thần thấy mình bị sỉ nhục, muốn chặn miệng nữ nhân này, không cho nàng nói nữa.Đáng tiếc chưởng quầy không thức thời vẫn đang đứng bên cạnh, Lạc Dạ Thần không làm gì được Bộ Sanh Yên, cuối cùng nhịn một bụng tức, cầm vò rượu pha nước đi ra ngoài.Bộ Sanh Yên đi theo y, vừa đi vừa cười.Khi hai người lên xe, Bộ Sanh Yên vẫn đang cười.Trên xe ngựa chỉ có hai người bọn họ.Lạc Dạ Thần không chút kiêng dè, trực tiếp đưa tay che miệng nàng lại."

Im miệng, không được cười nữa!"

Lúc y thực hiện hành động này cũng không suy nghĩ gì nhiều.Lúc Bộ Sanh Yên ngừng cười, y mới nhận ra mình đã làm gì.Lòng bàn tay y chạm nhẹ vào đôi môi đỏ mọng của nàng, cảm giác mềm mại đó làm tim y ngừng trong giây lát rồi tăng tốc điên cuồng.Y vô thức nuốt nước bọt, yết hầu cuộn lên xuống.Bộ Sanh Yên ngạc nhiên nhìn y, nàng ngạc nhiên trước hành động của y.Một lúc sau, Lạc Dạ Thần rút tay lại.Y giấu hai tay vào ống tay áo, siết chặt thành nắm đấm, như muốn níu giữ phần cảm giác còn lại, để nó không biến mất.Để che đậy hành động thất thố của mình, y nhấn mạnh."

Không được cười nữa."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back