Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[BOT] Mê Truyện Dịch
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 589: Quà sinh nhật


Sau khi Lạc Dạ Thần đi, Tiêu Hề Hề lại tiếp tục vui vẻ ăn dưa hấu.

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói."

Nếu Anh vương làm theo lời nàng nói, nhất định sẽ bị đánh."

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói "Không sao, da thịt ngài ấy dày, có thể chịu được."

"Ai da thịt dày?"

Tiêu Hề Hề nhìn về phía phát ra tiếng, thấy một nam tử bận trường bào xanh đậm bước vào.Dáng người này cao, vẻ ngoài bình thường, cằm có bộ râu dài ba tấc.Trông bộ dạng xa lạ nhưng giọng nói lại rất quen.Tiêu Hề Hề nhận ra, kinh ngạc hỏi "Hàng Thêm Tiền, sao huynh lại biến thành thế này?"

Sắc mặt Bùi Thiên Hoặc đen lại, nói "Đừng gọi ta là Hàng Thêm Tiền!"

Tiêu Hề Hề chạy tới, đưa tay nhéo mặt y, tò mò hỏi."

Có phải huynh dùng thuật dịch dung không?

Mau để ta xem thử, thuật dịch dung này làm thế nào?"

Bùi Thiên Hoặc cau mày khi thấy tay nàng dính đầy nước dưa hấu, lập tức bước sang một bên, ghét bỏ nói."

Khó lắm ta mới cải trang xong, muội đừng đụng vào ta."

Tiêu Hề Hề tức giận rút tay về "Nhỏ mọn."

Bùi Thiên Hoặc chắp tay với Thái tử."

Bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn ăn xong dưa hấu, cầm khăn tay chậm rãi lau ngón tay, bình tĩnh hỏi."

Ngươi cải trang thế này là định vào thành à?"

Bùi Thiên Hoặc "Đúng vậy, ta muốn vào thành dò thám tin tức, xem Tần Trọng và Tây Lăng vương có động tĩnh gì?"

Lạc Thanh Hàn "Một mình ngươi ổn không?

Có cần phái mấy người tới giúp không?"

Bùi Thiên Hoặc "Không cần, một mình ta vẫn ổn."

Lạc Thanh Hàn đoán y nhất định có cách riêng, nên không hỏi gì thêm, lấy một chồng ngân phiếu đặt lên bàn."

Hiện giờ ta bị nhốt trong hoàng lăng, năng lực giúp ngươi cũng có hạn, số tiền này ngươi lấy dùng trước, nếu không đủ thì nói với ta."

Bùi Thiên Hoặc cười lớn, chân thành nói "Đa tạ Thái tử Điện hạ quan tâm."

Hai tay y cầm ngân phiếu, qua lại với người thông minh thật thoải mái, không cần nói gì, đối phương cũng đoán được mục đích của mình.Y quả thật có mối quan hệ riêng dùng để thu thập thông tin, nhưng để mở rộng quan hệ và xây dựng quan hệ thì phải tốn tiền, số tiền y mang theo từ Huyền Môn gần cạn kiệt, nên số tiền mà Thái tử đưa đã giải quyết được nhu cầu cấp thiết của y.Tiêu Hề Hề nói "Lúc về mang cho ta một chút đồ ăn."

Bùi Thiên Hoặc nhét ngân phiếu vào tay áo, cười hỏi "Muội muốn ăn gì?"

"Ta muốn ăn tàu hủ và bánh ngọt của Tô Hương Đường."

"Được, lúc về ta sẽ mua cho muội."......Mãi đến chiều ngày hôm sau Bùi Thiên hoặc mới về hoàng lăng.Y xách túi lớn túi nhỏ trên tay, trông như người bán hàng rong hơn là người ra ngoài dò thám tin tức.Y đặt túi đồ lên bàn, lấy từng món bên trong ra."

Đây là bánh ngọt của muội, còn mua cho muội bánh quai chèo và kẹo vừng, tàu hủ không mua mang về được, sau này ta sẽ dẫn muội vào thành ăn."

Tiêu Hề Hề nhìn đồ ăn ngon trước mắt, nuốt nước bọt gật đầu mạnh "Ừm ừm!"

Bùi Thiên Hoặc lại lấy ra hai khúc vải, ướm thử người nàng."

Ta tiện thể ghé qua tiệm vải, thấy màu sắc hai khúc vải này rất hợp với muội, muội xem có thích không?

Sau này ta sẽ may cho muội hai bộ váy, vừa hay mấy ngày nữa là sinh nhật muội nên bộ váy này xem như là quà sinh nhật cho muội."

Tiêu Hề Hề cười tít mắt "Cảm ơn sư huynh!"

Bùi Thiên Hoặc giơ ngón tay gõ gõ trán nàng."

Lúc nào cũng gọi ta là Hàng Thêm Tiền, nhưng khi được lợi thì gọi là sư huynh, muội rõ là thực tế."

Lạc Thanh Hàn đang đọc sách, nghe bọn họ nói chuyện bèn ngẩng đầu nhìn Tiêu Hề Hề."

Sinh nhật nàng là ngày nào."

Tiêu Hề Hề "Mùng một tháng Sáu."

Lạc Thanh Hàn thầm tính, còn chín ngày nữa.Hắn có hơi không vui, cả sư huynh cũng biết sinh nhật của nàng, nhưng hắn lại không biết gì.Nếu không phải Bùi Thiên Hoặc đột nhiên nhắc đến, hắn cũng sẽ không biết sắp đến sinh nhật nàng.Lạc Thanh Hàn cau mày "Sao nàng không nói trước với ta?"

Tiêu Hề Hề "Người cũng không hỏi."

Lạc Thanh Hàn "Vậy nàng cũng nên nhắc nhở ta trước."

Thật ra Tiêu Hề Hề không muốn nhắc đến sinh nhật, dù sao mỗi lần sinh nhật cũng có nghĩa là nàng đến gần cái chết một bước.Tuy nhiên, mọi người đều có ý tốt tổ chức sinh nhật cho nàng, nàng không muốn từ chối.Tiêu Hề Hề cười hỏi "Giờ người đã biết rồi, người định tặng quà sinh nhật gì cho ta?"

Lạc Thanh Hàn đang định nói.Tiêu Hề Hề nhanh chóng nói trước."

Đừng nói nữa!

Giữ bí mật một chút, đợi đến sinh nhật ta rồi tặng quà, như vậy mới có cảm giác bất ngờ."

Bùi Thiên Hoặc chặc lưỡi "Nếu biết muội muốn bất ngờ, ta sẽ không cho muội xem mấy khúc vải này."

Tiêu Hề Hề mỉm cười an ủi."

Không sao, dù bây giờ ta xem vải rồi cũng chưa thấy thành phẩm mà.

Huynh có thể đợi đến sinh nhật của ta rồi tặng y phục may xong cho ta, như vậy vẫn sẽ có cảm giác bất ngờ."

Bùi Thiên Hoặc cuối cùng cũng hài lòng.Sau đó y nói với Thái tử tin tức mình dò thám được."

Vài vị trí quan trọng trong Cấm vệ quân đều thay đổi hết, trong đó chức thống lĩnh Cấm vệ quân được giao cho Trung Võ tướng quân Tiêu Lăng Phong."

Tiêu Hề Hề kinh ngạc "Cha ta thăng chức?"

Bùi Thiên Hoặc cười như có như không nói "Đúng vậy, tuy là từ Tòng tứ phẩm thăng lên Chánh tứ phẩm, nhưng thống lĩnh Cấm vệ quân là chức vụ có thực quyền, rất nhiều người tranh vị trí này mà không được, cha muội lần này nhặt được món hời lớn."

Tiêu Hề Hề "Nếu là chức vụ quan trọng như vậy, tại sao Hoàng đế lại giao cho cha ta?

Giao cho tâm phúc của mình không tốt hơn sao?"

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói."

Phụ hoàng làm vậy, ngoài mặt là muốn thể hiện ý tốt với ta, nhưng thực chất là đang thăm dò ta."

Tiêu Hề Hề ngày càng mơ hồ "Thăm dò?"

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói."

Phụ hoàng rất đa nghi, luôn cảnh giác với ta.

Lúc phụ hoàng bị hành thích trong tết Đoan Ngọ, hẳn đã liệt ta vào danh sách nghi phạm.

Dù sao chỉ cần ông ấy chết, ta có thể thuận lợi kế thừa hoàng vị.

Động cơ giết người của ta quá đầy đủ.

Đáng tiếc ông ấy không có chứng cứ, không nắm được điểm yếu của ta.

Hơn nữa ta đang ở hoàng lăng, ông ấy không tiện ra tay với ta.

Cho nên ông ấy chủ động cho ta một miếng thịt béo bở, thăm dò thái độ của ta.

Chức thống lĩnh Cấm vệ quân chính là miếng thịt béo bở đó.

Cấm vệ quân liên quan đến an toàn của phụ hoàng, chỉ cần Tiêu tướng quân giở trò, tính mạng và an toàn của phụ hoàng có thể gặp nguy hiểm.

Nếu ta thật sự có ý đồ với ông ấy, nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt này.

Một khi ta hành động, phụ hoàng sẽ có chứng cứ.

Đến lúc đó, thứ đợi ta chính là vạn kiếp bất phục."

Tiêu Hề Hề thấy lạnh lòng.Rõ ràng là cha con ruột nhưng giữa họ không hề có chút ấm áp nào.---------Bánh quai chèo - 小麻花


Kẹo vừng - 芝麻糖
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 590: Con không thấy mình quá ngang ngược rồi sao?


Lạc Thanh Hàn chú ý tới biểu cảm của Tiêu Hề Hề, giơ tay xoa đầu nàng."

Biểu cảm này của nàng là sao?"

Tiêu Hề Hề im lặng tiến lại gần hắn.Tuy nàng không nói nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn cảm nhận được cảm xúc mà nàng muốn truyền đạt.Đó là một loại quan tâm rất thuần túy.Lạc Thanh Hàn giơ tay ôm nàng, điềm nhiên nói "Thật ra chỉ cần nghĩ thoáng, những chuyện này chẳng là gì cả."

Trước đây hắn không nghĩ thoáng, gặp phải chuyện này sẽ thấy khó chịu.Bây giờ hắn đã quen rồi.Bùi Thiên Hoặc nhìn hai người xà nẹo, nghiến răng ken két, không khỏi ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở đối phương trong phòng còn có người sống, hy vọng bọn họ có thể kiềm chế một chút.Tiêu Hề Hề nhìn y "Huynh sao vậy?

Cổ họng khó chịu à?

Chú ý sức khỏe, uống nhiều nước nóng."

Bùi Thiên Hoặc "......"

Y quyết định phớt lờ mùi chua chát của tình yêu đang đập vào mặt, nghiêm mặt nói."

Gần đây Tần Trọng thường xuyên ra ngoài, có quan hệ mật thiết với các thế gia trong kinh, hình như ông ta đang âm mưu gì đó."

"Còn về Tây Lăng vương thì yên tĩnh lạ thường, suốt ngày ở trong Thương Lan Viên dưỡng bệnh, không hề bước ra cửa, không biết ông ta có ý đồ gì."

Lạc Thanh Hàn khẽ gật đầu, bày tỏ đã hiểu.Bùi Thiên Hoặc hơi do dự, sau đó nhắc nhở hắn."

Ta cứ cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.

Điện hạ tốt nhất nên sớm có chuẩn bị."

Lạc Thanh Hàn "Ừm, ta tự có tính toán."

"Vậy ta xin cáo từ trước."

Bùi Thiên Hoặc cầm khúc vải bước ra khỏi Tĩnh Tâm Uyển.Tiêu Hề Hề nhìn Thái tử trầm ngâm suy nghĩ, sáp đến gần hỏi."

Người đang nghĩ làm sao đối phó Tây Lăng vương và Tần Trọng?"

Lạc Thanh Hàn liếc nàng một cái "Ta đang nghĩ nên tặng quà sinh nhật gì cho nàng."

Tiêu Hề Hề ngẩn người một lúc, sau đó mắt cười cong cong."

Thật ra cũng không cần chú trọng quá, chỉ cần là quà của người, ta thích hết."

Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn tay nàng vịn trên chân hắn.Hắn nhấc tay nàng lên, đặt vào lòng bàn tay mình.Tay nàng trông nhỏ nhắn, hơi mũm mĩm, khi bóp có cảm giác mềm mềm.Nên tặng gì cho nàng đây?Bình thường ngoài thích ăn thì nàng thích nuôi động vật nhỏ như gà vịt lợn ngỗng và rùa.Tặng nàng động vật nhỏ thì sao?Ánh mắt Lạc Thanh Hàn chậm rãi chuyển động, dừng trên thân mèo vàng.Mèo vàng vừa nhảy lên bàn, đang định trộm vỏ dưa hấu trên bàn thì chợt thấy lưng lạnh buốt, bản năng tự nhiên của động vật nói cho nó biết mình đang gặp nguy hiểm!Nó lập tức bỏ vỏ dưa hấu, cuống quít nhảy xuống bàn, lao ra khỏi phòng rồi bỏ chạy một đường.Tiêu Hề Hề nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu nhìn lại, nhưng nàng chỉ nhìn thấy tấm lưng tròn trịa nhanh nhẹn của mèo vàng.Nàng không hiểu hỏi."

Tại sao con mèo này lại chạy?"

Lạc Thanh Hàn bóp bóp đầu ngón tay nàng, điềm nhiên nói "Không biết."......Tuy Bộ Sanh Yên ghét bỏ cuốn truyện của Lạc Dạ Thần, nhưng Lạc Dạ Thần vẫn kiên trì sáng tác, cứ ba ngày viết xong một cuốn sẽ mang đến phủ Định Viễn Hầu.Bộ Sanh Yên không hiểu tại sao y lại phải mua cuốn truyện cẩu thả như vậy, nàng nói với y rất nhiều lần nhưng y không nghe.Nàng nghĩ tên này thật sự quá ngu ngốc.Làm gì có ai biết trước mắt có hố mà vẫn nhảy vào?Mấy cuốn truyện đó đặt trên đầu giường của Bộ Sanh Yên, lúc rảnh rỗi nàng cầm lên đọc một lúc.Nói thật thì tuy chữ viết hơi xấu nhưng nội dung rất hay.Nàng đọc đến nhập tâm.Hôm nay Lạc Dạ Thần lại đến đưa truyện cho nàng.Như thường lệ, Bộ Sanh Yên tỏ ra chán ghét chữ trong cuốn truyện, sau đó thành thật mở cuốn truyện ra đọc một cách thích thú.Nàng đọc một lèo hết năm mươi trang truyện.Nàng chưa đọc đã "Mỗi lần đều ngừng ở khúc gây cấn, tác giả này quả thật rất biết cách kích thích người khác."

Nói xong, nàng vô thức đóng cuốn truyện lại, muốn xem chữ ký của tác giả trên cuốn truyện, nhưng phát hiện bìa cuốn truyện chỉ có tên truyện chứ không có tên tác giả.Bộ Sanh Yên kinh ngạc "Tại sao cuốn truyện này không có tên tác giả?"

Lạc Dạ Thần cố ý giả ngu "Thế à?

Ta cũng không để ý."

Bộ Sanh Yên thở dài "Ta thật sự rất tò mò, tác giả rốt cuộc là người thế nào?

Có thể viết ra câu chuyện ly kỳ thế này, viết cũng được mấy cuốn rồi mà chữ vẫn xấu như vậy."

Lạc Dạ Thần "......"

Câu cuối cùng đừng nói có được không?!Y ho hai tiếng, đổi chủ đề "Vết thương của muội thế nào rồi?"

Bộ Sanh Yên "Đã đỡ nhiều rồi, bây giờ có thể xuống giường đi lại, nhưng phải dùng nạng, lúc đi trông không đẹp lắm."

Lạc Dạ Thần "Có cần gọi thái y khám cho muội không?"

Bộ Sanh Yên xua tay "Không cần, ta hồi phục rất tốt, không cần phiền đến thái y."

Nàng liếc nhìn Định Viễn Hầu đang ngồi bên cạnh lặng lẽ uống trà, lời hủy hôn xoay quanh miệng nàng mấy lần nhưng vẫn không thể nói ra.Ngày thành thân đang đến gần, nàng khó tránh có hơi lo lắng.Nàng mím môi dưới, như thể đang oán giận nhỏ giọng nói."

Son phấn của ta sắp hết rồi, ta muốn ra ngoài mua một ít, tiện thể đi dạo hít thở không khí, khoảng thời gian này ngày nào cũng ở nhà, sắp ngạt thở tới nơi rồi."

Lạc Dạ Thần rất vui lòng dẫn nàng đi dạo, nhưng dù gì hai người cũng chưa thành thân nên không thể trực tiếp đồng ý.Y quay lại nhìn Định Viễn Hầu.Định Viễn Hầu đặt tách trà xuống, thản nhiên nói "Chân cũng gãy rồi còn muốn ra ngoài dạo, không biết khi nào mới con mới tém lại tính tình của mình."

Ông dừng một lúc rồi nói tiếp."

Nếu hai người ra ngoài thì tiện đường mua giúp ta chút rượu."

Bộ Sanh Yên lập tức nói "Đại phu nói rồi, hiện giờ người không thể uống rượu!"

Lạc Dạ Thần ngẩn người giây lát.Lần trước y và Định Viễn Hầu ăn tối ở Lưu Quang Các, lúc đó bọn họ đã uống rượu.Y thậm chí còn không biết Định Viễn Hầu không được uống rượu.Xem ra phải ghi nhớ chuyện này, lần sau không lặp lại nữa.Định Viễn Hầu sờ mũi "Ta đâu có uống thường, thỉnh thoảng uống một chút thôi."

Vốn ông rất thích uống rượu, chỉ cần không hành quân hay đánh trận, hầu như mỗi bữa ông đều uống hai cân rượu.

Đáng tiếc sức khỏe hiện giờ của ông không tốt, đại phu không cho uống, con gái theo dõi chặt chẽ nên ông muốn uống cũng không được, ông vô cùng thèm rượu.Bộ Sanh Yên nghiêm khắc từ chối "Một chút cũng không được!"

Định Viễn Hầu "Ta đã đồng ý cho con ra ngoài dạo với Anh vương rồi, tại sao không chịu cho ta uống rượu?

Con không thấy mình quá ngang gược rồi sao?"

Bộ Sanh Yên tức giận bật cười "Con ngang ngược vậy đó, hôm nay người mới biết sao?"

Định Viễn Hầu liếc nhìn con rể tương lai bên cạnh, không khỏi thở dài "Con cũng sắp gả đi rồi, tính tình sao còn mạnh mẽ như vậy?"

Ông muốn ám chỉ con gái đừng quá mạnh mẽ, sau khi lấy chồng sẽ không như ở nhà, gia đình chồng sẽ không bao dung mọi mặt, gả đi sẽ thành con dâu của người khác, mọi chuyện phải biết kiềm chế, hung hăng quá dễ làm tổn thương người khác và cả chính mình.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 591: Ta không ngủ được


Bộ Sanh Yên muốn nói nàng sẽ không thành thân, nhưng do dự một lúc vẫn không nói ra.

Nàng nhìn tóc mai đã bạc của phụ thân, cuối cùng nàng vẫn không đành lòng, nhượng bộ một bước."

Lúc về, con sẽ mua cho người chút rượu."

Định Viễn Hầu tức thì vui mừng."

Được được được, nói rồi đó nhé, khi nào hai người đi?"

Bộ Sanh Yên liếc nhìn sắc trời bên ngoài "Hôm nay muộn rồi, sáng mai đi."

Trong Tĩnh Tâm Uyển có mấy phòng, Tiêu Hề Hề và Thái tử thường ở phòng ngủ lớn nhất, nhưng mấy ngày nay Thái tử luôn nhốt mình trong một phòng nhỏ khác.Tiêu Hề Hề mấy lần muốn vào xem hắn đang làm gì, nhưng lần nào hắn cũng từ chối.Hắn càng như vậy, Tiêu Hề Hề càng tò mò.Nàng tựa người vào cửa, muốn thông qua khe hở nhìn vào trong.Tiếc là cánh cửa này quá tốt, kết cấu chặt chẽ, hoàn toàn không thấy được cảnh bên trong.Tiêu Hề Hề nhìn hồi lâu cũng không thấy gì, nàng vô cùng thất vọng.Nàng hét vào trong phòng."

Điện hạ, đến giờ ăn trưa rồi!"

Một lúc sau, Lạc Thanh Hàn mở cửa ra.Tiêu Hề Hề nhân cơ hội nhìn vào phòng, nhưng Lạc Thanh Hàn dùng thân mình chặn nàng lại.Hắn đẩy Tiêu Hề Hề ra sau, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, rồi đóng cửa.Hắn không chỉ đóng cửa mà còn khóa lại.Tiêu Hề Hề nhìn ổ khóa đồng treo trên cửa, lòng hiếu kỳ của nàng như móng vuốt mèo cào xé tim phổi.Nàng háo hức hỏi "Điện hạ giấu bảo bối gì trong phòng vậy?"

Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói "Đến lúc đó nàng sẽ biết."

Tiêu Hề Hề "Người không thể nói một chút trước sao?"

Lạc Thanh Hàn "Không thể."

"Nhỏ mọn."

Lạc Thanh Hàn phớt lờ lời oán trách của nàng.Hiện giờ thời tiết ngày càng nóng, trước kia trong cung có chậu đá giải nhiệt, nhưng trong hoàng lăng không có hầm băng nên không thể sản xuất đá, đương nhiên không có chậu đá.Sau khi hai người ăn xong bữa trưa, cả hai đều đổ mồ hôi rất nhiều.Lạc Thanh Hàn mắc bệnh sạch sẽ, không chịu được mùi mồ hôi trên cơ thể.Hắn lập tức đi tắm, mặc y phục sạch sẽ rồi vào căn phòng nhỏ.Tiêu Hề Hề ngủ trưa một lát, lúc thức dậy cảm thấy lưng mình nhớp nháp đầy mồ hôi.Những ngày này tắm rửa rất bất tiện, nàng không muốn chịu cực, bèn ngồi bên cửa sổ phe phẩy quạt trong tay, dựa vào chút gió làm mát cơ thể.Bùi Thiên Hoặc đến tìm nàng."

Đây là y phục mới may cho muội, muội thử xem, có chỗ nào không vừa thì ta sửa cho muội."

Tiêu Hề Hề sờ vào chất vải, mềm mịn trơn nhẵn, nhẹ hơn y phục nàng đang mặc, hẳn khi mặc vào sẽ mát hơn.Nàng lập tức mang y phục ra phía sau bức bình phong.Y phục mới mát mẻ, phần thân trên mềm mịn, quả thật rất thoải mái.Tiêu Hề Hề chỉnh lại cổ áo, đi vòng qua bức bình phong bước ra ngoài.Nàng dang rộng hai tay xoay một vòng cho Bùi Thiên hoặc xem y phục trên người nàng trông thế nào.Vì là y phục mùa hạ nên Bùi Thiên Hoặc cố tình may kiểu dáng đơn giản, không có quá nhiều hoa văn, màu sắc tươi mới kết hợp xanh nhạt và xanh lơ, mặc lên người Tiêu Hề Hề tôn lên làn da trắng nõn thanh tú, có vẻ đẹp như được tự nhiên chạm khắc.Bùi Thiên Hoặc nhìn trái nhìn phải, xác định kích cỡ y phục vừa vặn, mới đưa bộ khác cho nàng thử.Bộ váy còn lại màu xanh bạc hà kết hợp với màu mơ nhạt trông tươi tắn nhẹ nhàng.Tiêu Hề Hề mặc nó trông như em gái ngoan hiền dễ thương nhà bên, lúm đồng tiền khi nàng cười càng đáng yêu hơn.Bùi Thiên Hoặc như đang làm phép thuật, lấy ra một chiếc hộp gấm khác.Mở hộp gấm ra bên trong có vài món trang sức."

Số trang sức này là ta cố ý chọn cho muội, vừa hay có thể phối với y phục của muội."

Trước đây, y cũng từng làm những chuyện này.Lúc ở trên núi, y rảnh rỗi rất thích may y phục cho sư muội, mỗi lần may y phục mới đều phải phối với trang sức phù hợp.Y giống như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, loại y phục gì phải phối với trang sức và trang điểm tương ứng.Nếu phối không hợp, y cảm thấy khó chịu khắp người.May là trình độ thẩm mỹ của y luôn tốt nên Tiêu Hề Hề mặc cho y muốn làm gì thì làm.Nàng thầm nhủ, cứ coi như đang chơi kỳ tích Noãn Noãn với Tam sư huynh vậy.Tiêu Hề Hề thử từng món trang sức, sau khi chắc chắn y phục và trang sức rất hợp, y mới hài lòng nói."

Quà sinh nhật đều ở đây, ngày mai là sinh nhật của muội, đến lúc đó muội có thể mặc chúng, đón một ngày sinh nhật thật vui vẻ."

Tiêu Hề Hề lao tới ôm y thật chặt."

Cảm ơn Tam sư huynh!"

Bùi Thiên Hoặc nhếch môi khẽ cười nói "Muội nói xem nếu lúc này Thái tử đột nhiên bước vào sẽ như thế nào?"

Tiêu Hề Hề nhanh chóng rút tay về, lùi lại hai bước, quay đầu nhìn về hướng cửa ra vào và cửa sổ.May là cửa ra vào và cửa sổ không có ai, không thấy Thái tử.Nàng thở phào nhẹ nhõm.Bùi Thiên Hoặc thấy vậy cười càng lộ rõ "Lo Thái tử thấy như vậy sao?"

Tiêu Hề Hề cầm quạt tròn lên, quạt cho mình vài cái rồi lẩm bẩm."

Huynh không biết Thái tử nhỏ mọn thế nào đâu, nếu hắn thấy ta ôm huynh nhất định sẽ lại giận.

Khi hắn giận, ta phải cố hết sức dỗ hắn vui."

"Ta thấy muội và hắn rất hợp, ta còn tưởng muội định chung sống hết đời với hắn."

Tiêu Hề Hề thở dài "Một đời quá xa, bây giờ sống được một ngày thì hay một ngày, chuyện tương lai để nói sau."

Bùi Thiên Hoặc xoa xoa đầu nàng "Muội mới bao lớn, sao trông như người già thế?

Vực dậy tinh thần, cười một cái cho ta xem."

Tiêu Hề Hề nhe răng nhìn y.Về đêm, nhiệt độ giảm dần.Tiêu Hề Hề ngồi dưới hiên tận hưởng không khí mát mẻ.Nàng quay đầu có thể thấy ánh nến mờ ảo tỏa ra từ phòng bên cạnh.Thái tử vẫn ở trong phòng nhỏ, không biết hắn đang làm gì?Thời gian muộn dần mà Thái tử cũng không có ý định ra ngoài, Tiêu Hề Hề chủ động gõ cửa."

Điện hạ, đến giờ đi ngủ rồi."

Giọng Lạc Thanh Hàn từ trong phòng truyền ra "Nàng ngủ trước đi, một chút nữa ta làm xong rồi."

Tiêu Hề Hề một mình trở về phòng ngủ.Nàng ngồi trên giường ngẩn ngơ một lúc rồi đứng dậy ra ngoài, nằm trên cửa phòng nhỏ bên cạnh lẩm bẩm."

Điện hạ, ta không ngủ được."

Một lúc sau cửa mở ra, Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu Hề Hề đứng ngoài cửa, cau mày hỏi."

Sao không ngủ được?"

Tiêu Hề Hề đáng thương nói "Ta tò mò đến không ngủ được, nếu người không cho ta xem, e rằng đêm nay ta không ngủ được."

Lạc Thanh Hàn thở dài, hiển nhiên hết cách với nàng.Hắn nghiêng người "Vào đi."

Tiêu Hề Hề lập tức cười lớn chạy vào phòng.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 592: Sinh nhật vui vẻ


Trong phòng không có gì đặc biệt, chỉ có vài đồ vật nhỏ đặt trên bàn.Tiêu Hề Hề đến gần nhìn kỹ, phát hiện là một khối ngọc bích và vài dụng cụ điêu khắc.Khối ngọc được khắc thành một con dấu nhỏ cỡ ngón tay cái, phía trên con dấu là một con mèo mập đang liếm chân, từ biểu cảm và hình dáng sống động có thể nhận ra hình mẫu của nó là mèo vàng thường đến Tĩnh Tâm Uyển tìm thức ăn.Tiêu Hề Hề ngồi xổm bên bàn, nhìn chằm chằm con dấu hồi lâu, thận trọng hỏi."

Ta có thể sờ nó không?"

Lạc Thanh Hàn ngồi xuống bàn, cầm con dấu đặt vào tay nàng.Hắn nói "Con dấu vẫn chưa khắc xong, vốn ta muốn đợi khắc xong mới tặng nàng, không ngờ nàng lại nôn nóng như vậy, bây giờ nàng thấy con dấu rồi, bất ngờ cũng không còn."

Tiêu Hề Hề lật tới lật lui con dấu, cảm thấy thích vô cùng.Nàng cười tít mắt nói "Ai nói không bất ngờ?

Bây giờ ta thấy vô cùng bất ngờ."

Lạc Thanh Hàn lấy ra một tờ giấy "Nếu nàng đã biết rồi thì nàng tự chọn kiểu chữ mình thích đi."

Tiêu Hề Hề nhìn thấy trên giấy có vài từ với các kiểu chữ khác nhau, tất cả đều là "Tiêu Hề Hề".Nàng tò mò hỏi "Đây đều do người viết à?"

Lạc Thanh Hàn "Ừm, không biết nàng thích kiểu chữ nào, cho nên ta viết thử mấy kiểu chữ ta thấy ổn, nàng chọn một kiểu đi."

Tiêu Hề Hề đặt con dấu xuống, cầm tờ giấy lên xem kỹ lưỡng, cuối cùng chỉ vào một kiểu nói."

Kiểu này đi, kiểu này trông khá đẹp."

Lạc Thanh Hàn gật đầu nói được.Hắn cầm con dấu lật lại để lộ phần đáy phẳng, sau đó hắn cầm dao khắc lên, ngắm kỹ càng rồi bắt đầu khắc.Khắc con dấu là một công việc rất tinh vi, đòi hỏi tập trung cao độ.Tiêu Hề Hề sợ hắn không đủ ánh sáng nên cố tình đẩy chân đèn về phía hắn.Ánh nến mờ ảo phản chiếu khuôn mặt Thái tử, nét mặt vốn nghiêm nghị được bao phủ bởi ánh vàng ấm áp, làm hắn có vẻ dịu dàng khó tả.Tiêu Hề Hề tựa trên bàn, một tay chống má nhìn hắn không chớp mắt.Nàng nhìn Lạc Thanh Hàn, Lạc Thanh Hàn nhìn con dấu trong tay.Con dao khắc trượt nhẹ nhàng trên khối ngọc, phát ra âm thanh nhẹ nhàng.Không khí yên tĩnh hài hòa.Lạc Thanh Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng "Nàng ngủ trước đi, ta còn phải làm thêm một lúc."

Tiêu Hề Hề lắc đầu "Ta không buồn ngủ, ta chỉ muốn ở đây cùng người."

Lạc Thanh Hàn mỉm cười.Dù chỉ là một nụ cười rất mờ nhạt nhưng vẫn khiến Tiêu Hề Hề rung động.Nàng điều chỉnh tư thế ngồi, tiếp tục nhìn hắn không chớp mắt.Lạc Thanh Hàn đứng dậy lấy áo ngoài khoác cho nàng, sau đó tiếp tục khắc con dấu.Không biết qua bao lâu, tiếng chuông thấp thoáng vang lên từ xa.Đó là tiếng chuông trên thành lâu.Mỗi khi đến nửa đêm, thành lâu đều sẽ rung chuông nhắc nhở dân chúng trong thành rằng cổng thành đã đóng, lệnh giới nghiêm bắt đầu, không ai được phép tự do đi lại trong thành.Lạc Thanh Hàn buông dao khắc xuống, đưa con dấu sang."

Thật may làm xong đúng lúc."

"Sinh nhật vui vẻ, Hề Hề."

Tiêu Hề Hề giơ hai tay nhận con dấu.Nàng cảm giác như có thứ gì đó đang lấp đầy tim mình, không khỏi hạ giọng khi nói."

Cảm ơn."

Lạc Thanh Hàn nhìn vào mắt nàng, chậm rãi hỏi."

Hôm nay ta là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật nàng phải không?"

Tiêu Hề Hề gật đầu mạnh "Ừm!"

"

Sau này mỗi năm vào ngày này, ta sẽ là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật nàng."

Tiêu Hề Hề cảm thấy mũi mình hơi chua xót "Ừm!"

Lạc Thanh Hàn cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng, khẽ hỏi."

Nàng có ước nguyện sinh nhật gì không?"

Ước muốn lớn nhất của Tiêu Hề Hề là sống qua tuổi mười chín.Nhưng nàng biết ước muốn này được định sẵn là không thể thực hiện.Nàng tự nhủ mình không thể quá tham lam, nàng đã vô cùng may mắn khi có thể xuyên đến đây, gặp được sư phụ, các sư huynh đệ, Bảo Cầm và Thái tử.Nàng không thể cầu mong nhiều hơn nữa.Hai mắt Tiêu Hề Hề đỏ hoe nói "Buổi sáng ta muốn cùng người ăn hoành thánh, cháo trắng, bánh kẹp hành chiên, buổi tối ăn cơm chiên, thịt nướng, tôm càng, muốn cùng ngươi ăn hết đồ ăn ngon."

Đầu ngón tay Lạc Thanh Hàn lướt qua khóe mắt nàng, quẹt đi hơi nước."

Sao lại khóc rồi?"

Tiêu Hề Hề nghẹn ngào nói "Ta không khóc, mắt chỉ hơi nhức thôi."

Lạc Thanh Hàn tưởng nàng cảm động đến rơi nước mắt, liền vươn tay ôm nàng vào lòng, giọng dịu dàng hơn bao giờ hết."

Sáng mai ta dẫn nàng vào thành ăn hoành thánh, cháo trắng và bánh kẹp hành chiên."

Tiêu Hề Hề cọ cọ vào y phục của hắn.Lau đi hơi nước nơi khóe mắt, cũng như những suy nghĩ ảo tưởng trong lòng.Lúc nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nàng đã sạch sẽ.Nàng tò mò hỏi "Không phải người không được phép rời hoàng lăng sao?"

Lạc Thanh Hàn "Tam sư huynh của nàng không phải biết thuật dịch dung à?

Cứ bảo y cải trang cho chúng ta là được."

Tiêu Hề Hề lập tức cười nói "Cách hay!"

Nàng cất con dấu mèo con vào túi, muốn mang theo nhưng lại không an tâm, lỡ như túi rơi hoặc gặp trộm thì sao?Nàng chỉ vào con dấu, hỏi "Có thể khoét một lỗ nhỏ ở trên được không?"

Lạc Thanh Hàn "Tại sao phải khoét lỗ?"

Tiêu Hề Hề hơi ngượng nói "Ta sợ làm mất nên muốn đeo lên cổ."

Lạc Thanh Hàn không nói gì, trong lòng đã mềm nhũn.Nàng giống như khắc tinh của hắn, chỉ một lời nói hoặc một động tác cũng có thể đánh chính xác phần mềm yếu nhất trong tim hắn, khiến hắn không tự chủ được mà phải thỏa hiệp nhượng bộ.Hắn cảm thấy may mắn vì nàng không phải kẻ thù của mình, nếu không hắn đã bị đánh bại đến không còn manh giáp.Lạc Thanh Hàn cầm con dấu lên nhìn, cuối cùng quyết định khoét một lỗ nhỏ trên tai con mèo.Tiêu Hề Hề mang con dấu về phòng ngủ, lấy sợi dây chuyền bạc mảnh từ trong trang sức Tam sư huynh tặng ban sáng.Nàng luồn sợi dây chuyền qua con dấu rồi đeo lên cổ.Vốn trên cổ nàng có một mặt dây chuyền hình cá mè hoa.Đó cũng là do Lạc Thanh Hàn tặng nàng.Tuy chất lượng dây chuyền cá mè hoa không tốt lắm nhưng Tiêu Hề Hề chưa từng ghét bỏ, nàng luôn đeo nó, chưa từng tháo ra.Lúc này đặt nó và con dấu mèo con với nhau, đừng nói đến kỹ thuật chạm khắc, chỉ nói về kết cấu khối ngọc đã là sự khác biệt rất lớn.Mặt dây chuyền cá mè hoa bị con dấu mèo con kéo chất lượng xuống thê thảm.Lạc Thanh Hàn nhịn không được, giúp nàng tháo mặt dây chuyền cá mè hoa xuống.Ban đầu tặng cho nàng thứ này, hắn không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy kiểu dáng dễ thương, rất hợp với nàng, nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy thứ này quá kém chất lượng, không xứng với Tiêu Hề Hề.Hề Hề của hắn xứng với những thứ tốt đẹp nhất trên đời này.Lạc Thanh Hàn muốn vứt mặt dây chuyền cá mè hoa đi, nhưng bị Tiêu Hề Hề ngăn lại.---------Bánh kẹp hành chiên - 葱油饼


Con dấu mèo

Ngọc cá mè hoa
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 593: Đầu tiên


Tiêu Hề Hề cầm mặt dây chuyền ngọc, mỉm cười nói."

Đây dù gì cũng là quà mừng tuổi đầu tiên người tặng ta, nhìn nó sẽ nhớ đến lần đầu chúng ta cùng nhau đón Tết, vứt đi thì tiếc lắm, cứ giữ nó làm kỷ niệm đi."

Lạc Thanh Hàn nghe vậy càng thấy hối hận.Nếu biết nó còn có ý nghĩa kỷ niệm quan trọng như vậy thì lẽ ra hắn nên mua thứ gì đó tốt hơn tặng nàng.Tiêu Hề Hề cẩn thận cất mặt dây chuyền cá mè hoa.Con dấu ngọc bích cỡ ngón cái chạm vào ngực, tạo cảm giác mát mẻ thoải mái trong đêm hè này.Lúc nằm trên giường, nàng vẫn còn hưng phấn, kiềm không được sờ sờ con dấu nhỏ đeo trên cổ, khóe miệng không tự chủ cong lên, cười như tên ngốc.Nàng nằm trong lòng Lạc Thanh Hàn, tò mò hỏi."

Người học khắc con dấu từ khi nào?"

Bàn tay Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, nhỏ giọng nói "Khi còn học ở Thái Học, ta đã theo phu tử học khắc con dấu một thời gian, nhưng ta chỉ tự khắc cho vui, chưa từng khắc tặng ai."

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu lên "Vậy ta là người đầu tiên nhận được con dấu do người khắc sao?"

Lạc Thanh Hàn thấp giọng đáp lại."

Ừm, nàng là người đầu tiên."

Cuộc đời này có rất nhiều lần đầu tiên.Mỗi lần đầu tiên đều chứa đựng một kỷ niệm đặc biệt.Những kỷ niệm như thế này luôn khó quên.Tiêu Hề Hề rất vui vì nàng có thể trở thành một trong những người đầu tiên trong cuộc đời Lạc Thanh Hàn.Có thể sau này hắn đón sinh nhật, tặng con dấu tự tay khắc với người khác, nhưng ít nhất, người đầu tiên nhận được đãi ngộ này sẽ luôn là nàng.Thế là đủ rồi.Tiêu Hề Hề úp mặt vào ngực hắn, cười nói."

Ngủ ngon, Thái tử Điện hạ yêu dấu của ta."......Hôm sau trời vừa sáng, Tiêu Hề Hề bị Lạc Thanh Hàn lôi ra khỏi giường.Tiêu Hề Hề vừa gãi gãi mái tóc rối bù của mình, vừa ngáp dài nói."

Mỗi sáng vừa thức dậy, ta đều có cảm giác muốn ngủ đến trưa."

Lạc Thanh Hàn hỏi "Nàng có còn muốn ăn hoành thánh, cháo trắng, bánh kẹp hành chiên không?"

Tiêu Hề Hề không khỏi nuốt nước bọt."

Muốn!"

Lạc Thanh Hàn vỗ mông nàng "Mau đi thay y phục."

Trong hoàng lăng không có cung nữ, thái giám duy nhất chính là lão thái giám mắt kém ở phòng bếp, không có người hầu hạ bọn họ tắm rửa thay y phục, nếu muốn đàng hoàng ra ngoài gặp người khác thì bọn họ phải tự lực cánh sinh.May là kỹ năng sống của Thái tử và Tiêu Hề Hề khá tốt nên không đến mức không có người hầu hạ thì không sống nổi.Tiêu Hề Hề mặc tề hung nhu quần xanh nhạt, kết hợp với áo tay hẹp xanh lơ và khăn lụa, vì chất liệu mềm nhẹ nên dù trời nóng bức vẫn thấy rất thoải mái.Lạc Thanh Hàn hỏi "Y phục này của nàng ở đâu ra?

Ta chưa từng thấy nàng mặc bao giờ."

Tiêu Hề Hề ngồi trước gương trang điểm, vừa đeo khuyên tai vừa nói "Tam sư huynh may cho ta, đẹp không?"

Lạc Thanh Hàn đứng sau nàng, nắm một lọn tóc của nàng, nhẹ giọng nói."

Ừm, đẹp."

Nàng mặc y phục như vậy nhìn rất đẹp, không cầu kỳ tinh xảo như trong cung, nhưng lại có khí chất giản dị tươi mới, rất hợp với nàng.Chỉ là khi mặc thế này, nàng không giống phụ nữ đã có chồng, mà giống em gái chưa chồng nhà bên.Lạc Thanh Hàn nhắc nhở "Nàng bới tóc lên đi."

Theo phong tục Đại Thịnh, phụ nữ có chồng thường bới tóc cao.Tiêu Hề Hề cũng không để ý chuyện này lắm, dù sao bây giờ trời đang nóng, bới tóc lên sẽ mát hơn.Nàng ngoan ngoãn bới tóc lên, dùng trâm cài cố định.Lúc này Lạc Thanh Hàn mới hài lòng.Bùi Thiên Hoặc giúp họ dịch dung thành một cặp vợ chồng trẻ có vẻ ngoài tương đối bình thường.Dịch dung thực chất là việc sử dụng nhiều công cụ kỳ lạ khác nhau điều chỉnh các đường nét trên khuôn mặt một người.Đây là một công việc tinh tế tỉ mỉ, đòi hỏi kiên nhẫn và bàn tay khéo léo.Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm động tác của Bùi Thiên Hoặc, thỉnh thoảng hỏi vài câu, chẳng hạn như đây là gì?

Thứ này phải làm sao?Bùi Thiên Hoặc tức giận nói "Lúc ở Huyền Môn, sư phụ đã từng dạy nhưng muội chưa từng nghiêm túc học, mỗi lần lên lớp đều ngủ gật hoặc ăn vụng, bây giờ biết mình sai rồi chứ gì?"

Tiêu Hề Hề cười ngượng "Lúc trước ta không biết cần phải xuống núi luyện tập, ta còn tưởng kiếp này sẽ chết già ở trong núi."

Trên núi tuy ít trò giải trí nhưng nàng chưa từng thiếu ăn thiếu mặc, nàng cảm thấy cả đời ở trên núi cũng không sao.Chính vì ý nghĩ ăn no chờ chết này mà nàng công khai lười biếng trên lớp.Ai mà ngờ sư phụ tung ra chiêu lớn.Sớm biết sẽ phải xuống núi, ban đầu nàng đã chăm chỉ học vài thứ rồi.Nói cho cùng, tất cả đều là lỗi của sư phụ!......Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn trốn trong xe ngựa chở rau rủ, lặng lẽ rời hoàng lăng.Bây giờ cổng thành đã được đi lại bình thường, không còn kiểm tra nghiêm ngặt như trước.Xa phu nói mấy câu với lính canh, trả phí vào cổng rồi đánh xe vào thành.Cỗ xe dừng lại ở một nơi hẻo lánh.Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn xuống xe.Lạc Thanh Hàn nói với xa phu."

Khi mặt trời lặn, ngươi ở đây đợi chúng ta."

Xa phu cung kính đáp "Vâng."

Lúc này vẫn còn sớm nhưng khu phía tây thành đã náo nhiệt, đường phố chật kín người.Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn đi thẳng đến Lưu Quang Các.Từ khi lầu Đông Lai bị phong tỏa, Lưu Quang Các đã trở thành một trong những tửu lầu nổi tiếng nhất trong thành.Mỗi ngày khách đến nườm nượp, công việc kinh doanh rất tốt.Dù bây giờ là buổi sáng nhưng đã có rất nhiều khách đến quán ăn sáng uống trà.Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn đi lên tầng hai, chọn một phòng riêng cạnh cửa sổ.Cửa sổ hướng ra sân giữa tửu lâu, trong sân trồng nhiều hoa cỏ, còn có non bộ nước chảy và cây cầu nhỏ, trông đầy màu sắc đẹp mắt.Một cỗ xe ngựa dừng ở lối vào Lưu Quang Các.Chưởng quầy thấy cỗ xe, mắt ông lập tức sáng lên.Chưởng quầy vén vạt áo, ân cần hành lễ."

Tiểu nhân thỉnh an vương gia."

Lạc Dạ Thần nhảy xuống xe ngựa.Hôm nay y cố ý mặc đẹp, cả người mặc cẩm bào tím tay rộng, trên tay cầm quạt xếp vẽ núi sông, cộng với khí chất kiêu ngạo không để ai vào mắt, cả người toát lên bốn chữ —Giàu có, tùy hứng!Lạc Dạ Thần sải bước vào Lưu Quang Các.Y đã hẹn gặp Bộ Sanh Yên ở đây.Vốn y định đến thẳng phủ Định Viễn Hầu đón người, nhưng Bộ Sanh Yên không thích bị người khác đưa đón, trước giờ nàng luôn như vậy, chỉ cần là việc mình có thể làm được, nàng sẽ không bao giờ nhờ vả người khác.Lạc Dạ Thần hết cách, đành hẹn thời gian và địa điểm với nàng.Y cố ý đến sớm một chút.Bây giờ Bộ Sanh Yên hẳn cũng đã ra cửa.Y có thể gọi đồ ăn trước, đợi nàng đến là có thể ăn ngay.---------Tề hung nhu quần - 齐胸襦裙
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back