Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [P6] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[BOT] Mê Truyện Dịch
[P6] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 1169: Danh phận Hoàng hậu


Bảo Cầm không cho Quý phi ăn uống vô độ nữa.Tiêu Hề Hề rất bất mãn "Ta là phụ nữ mang thai, sao có thể để phụ nữ mang thai đói bụng chứ?!"

Bảo Cầm lúc này vô cùng cứng rắn."

Nô tỳ đã hỏi Thái y lệnh rồi, dù là phụ nữ mang thai cũng phải ăn uống điều độ, ăn quá nhiều không tốt cho người và thai nhi, nô tỳ sẽ mang hết mấy món ăn vặt này đi."

Nói xong, nàng cầm hộp đồ ăn vặt trước mặt Tiêu Hề Hề, bước thẳng ra ngoài.Tiêu Hề Hề tức giận đập bàn "Em trả đồ ăn vặt cho ta!"

Nhưng vô ích, sau khi hộp đồ ăn vặt bị Bảo Cầm mang đi, thì không bao giờ xuất hiện trước mặt Tiêu Hề Hề nữa.Sau khi mất đi đồ ăn vặt, Tiêu Hề Hề thấy mình như mất cả thế giới.Nàng yếu ớt nằm trên bàn, thầm tiếc nuối hộp đồ ăn vặt đã mất.Lúc này, Lão Vương ngậm cá khô từ cửa sổ nhảy vào, chân mèo nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.Tiêu Hề Hề ngẩng đầu, khi nhìn thấy Lão Vương ngậm cá khô, mắt nàng lập tức sáng.Có đồ ăn!Nàng nhào tới, ngồi xổm trước mặt Lão Vương, nịnh nọt hỏi."

Cho thể chia cho ta một nửa cá khô không?"

Lão Vương "......"

Loài người này sao vậy?

Cả thức ăn của mèo cũng dòm ngó?

Đúng là điên mà!Nó gào lên một tiếng, rồi nuốt nguyên con cá khô vào miệng, nhai rộp rộp.Tiêu Hề Hề "......"

Cả con mèo mập cũng có đồ ăn vặt, mà nàng thì không!Nàng sống còn không bằng một con mèo mập!Lão Vương ăn xong cá khô, bắt đầu liếm đôi chân thịt nhỏ nhắn của mình.Đôi tai mèo của nó đột nhiên cử động, nó ngừng liếm chân, quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Hoàng đế đang bước vào.Lão Vương vừa nhìn thấy người này, lập tức đứng dậy, nhe răng nhìn hắn.Tên tâm cơ này lại tới rồi!Lạc Thanh Hàn hơi cau mày khi thấy Hề Hề ngồi xổm trên đất, hắn lập tức đưa tay kéo nàng lên, để nàng đối mặt với hắn, như vậy nàng không nhìn thấy con mèo mập chết tiệt dưới đất.Lạc Thanh Hàn hỏi "Nàng ngồi xổm ở đây làm gì?"

Tiêu Hề Hề thở dài "Ta đang xem mèo mập biểu diễn mukbang."

Lạc Thanh Hàn: mukbang??Lão Vương: mèo mập??Tiêu Hề Hề sờ cái bụng ngày càng tròn trịa của mình, giọng điệu buồn bã nói "Ta rất muốn ăn vặt."

Lạc Thanh Hàn từ Bảo Cầm biết được chuyện Hề Hề không được ăn vặt.Hề Hề là phụ nữ mang thai nên bổ sung nhiều dinh dưỡng nhưng không thể bổ sung quá nhiều, đồng thời chế độ ăn uống cũng nên kiểm soát một chút, nếu ăn quá nhiều sẽ khiến thai nhi trong bụng quá to, lúc sinh nở nàng sẽ phải chịu đau nhiều hơn.Lạc Thanh Hàn ôm nàng, nhẹ giọng vỗ về."

Nếu nàng muốn ăn, có thể ăn ít trái cây."

Hắn sai người mang ít trái cây đã rửa sạch cắt nhỏ tới, tự mình đút cho Hề Hề.Tiêu Hề Hề không kén chọn, chay mặn đều thích.Lạc Thanh Hàn vốn còn hơi lo Hề Hề sẽ căng thẳng vì lễ sắc phong sắp tới.Bây giờ nhìn nàng thoải mái ăn trái cây, tức thì cảm thấy mọi lo lắng của mình đều không cần thiết.Tiêu Hề Hề nuốt trái cây trong miệng "Hôm nay chàng không xử lý chính sự sao?

Sao lại tới tìm ta?"

Lạc Thanh Hàn "Gần đây trong triều không có chuyện gì lớn, mấy chuyện nhỏ đó Nội các có thể tự mình xử lý, ta có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi một lát."

Nơi duy nhất trong cung mà hắn có thể thả lỏng là cung Vân Tụ nơi Hề Hề đang ở.Hai ngày trôi qua trong chớp mắt.Hôm nay là đại điển phong hậu.Trước khi trời sáng, Tiêu Hề Hề đã bị Lạc Thanh Hàn đánh thức.Nàng mơ màng bị người khác đè xuống trước bàn trang điểm, các loại son phấn được bôi lên mặt nàng.Mãi đến giờ ăn sáng, khi nàng ngửi thấy mùi thức ăn thì mới tỉnh táo.Vì lễ sắc phong kéo dài rất lâu, tránh tình trạng xấu hổ muốn đi vệ sinh trong lúc làm lễ, thế nên trong bữa sáng, Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề còn không uống được một hớp canh, trà thì càng không.Sau khi thu dọn xong, hai người ngồi xe ngựa đến thái miếu.Văn võ bá quan và tông thân theo sát phía sau.Trước sau đều có cấm vệ khua chiêng gõ trống dọn đường.Tiêu Hề Hề mặc lễ phục Hoàng hậu đỏ tươi, ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, rèm cửa hai bên được kéo lên, chỉ cần nàng quay đầu thì có thể nhìn thấy dân chúng đang quỳ hai bên đường.Lạc Thanh Hàn ngồi bên cạnh nàng.Hôm nay hắn mặc cẩm bào đen tuyền, đầu đội phát quan kim long, khuôn mặt lạnh như sương.Bàn tay dưới ống tay áo rộng của hắn lặng lẽ nắm tay Hề Hề.Tiêu Hề Hề hơi cúi đầu, trâm cài phượng vàng trên đầu khẽ rung, dây vàng đung đưa, hồng ngọc trong miệng phượng hoàng phản chiếu ánh sáng rực rỡ.Ánh mắt nàng rơi vào bàn tay đang nắm chặt tay mình, đôi môi đỏ mọng của nàng hơi cong lên.Đội ngũ hùng dũng oai nghiêm đến thái miếu.Trước mặt liệt tổ liệt tông của hoàng gia, Lễ bộ Thượng thư lấy ra bài văn đã viết sẵn, khen ngợi Hoàng hậu hết lời, khen nàng tài giỏi, trên đời này chỉ có nàng mới xứng với ngôi vị Hoàng hậu, dùng từ vô cùng cường điệu.Dù sao Tiêu Hề Hề cũng không hiểu từ nào.Nàng nghe mà thấy buồn ngủ, suýt nữa thì ngủ gật ngay tại chỗ.Khó lắm mới chờ được Lễ bộ Thượng thư nói xong, thì đến lượt đại diện tông thân lên sàn.Dù các tông thân không hài lòng với tân Hoàng hậu, nhưng bọn họ không còn cách nào khác.Bây giờ phi tần trong hậu cung đã bị giải tán, Hoàng đế quyết tâm lập Quý phi làm Hoàng hậu, nếu bọn họ còn chống lại Hoàng đế, kết quả cuối cùng sẽ là bị Hoàng đế chán ghét.Bọn họ không muốn bị chán ghét nên chỉ đành làm theo ý muốn của Hoàng đế.Theo thủ tục, đại diện tông thân cũng dành cho tân Hoàng hậu vài lời khen ngợi hoa mỹ, dùng từ còn khoa trương hơn cả Lễ bộ Thượng thư.Tiếp theo là tế bái tổ tiên và trời đất.Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề cùng nhau quỳ xuống khấu đầu, sau đó đứng dậy, lại quỳ xuống ......Lặp lại ba lần.Lạc Thanh Hàn lo lắng Hề Hề đứng không vững, sợ nàng ngã xuống, cho nên khi nàng đứng dậy, hắn liền đưa tay đỡ nàng.Hành động này không hợp quy tắc.Nhưng những người có mặt không ai dám lên tiếng khiển trách, chỉ có thể giả câm điếc, vờ như không nhìn thấy gì.Thường công công hai tay cầm sách vàng.Sách vàng này ghi lại tên tất cả thành viên hoàng gia của vương triều Đại Thịnh kể từ khi lập nước, mỗi khi hoàng gia có thêm thành viên mới thì sách vàng này sẽ có thêm một cái tên.Lạc Thanh Hàn tự mình mở sách vàng, lật sang trang có tên mình.Bên cạnh tên hắn là một khoảng trống.Chỗ này vốn nên viết tên thê tử kết tóc của hắn, nhưng lại luôn bị bỏ trống.Bây giờ cuối cùng đã được lấp đầy.Lạc Thanh Hàn cầm bút lên, nghiêm túc viết ba chữ —Tiêu Hề Hề.Khi nhìn thấy ba chữ này, mí mắt Thường công công khẽ giật một cái.Nhưng Thường công công không nói gì, sau khi mực khô thì đóng sách vàng lại, cho vào hộp gỗ đàn hương rồi khóa chặt.Như vậy, danh phận Hoàng hậu của Tiêu Hề Hề đã được khẳng định.

Sau này, Lạc Thanh Hàn chỉ có một Hoàng hậu là nàng.Dù sau này chết đi, cũng chỉ có nàng mới đủ tư cách được hợp táng với hắn.Đời này dù sống hay chết, bọn họ sẽ không bao giờ bị chia cắt.Mọi người đồng loạt quỳ xuống hô to.Hoàng thượng vạn tuế, Hoàng hậu thiên tuế!
 
[P6] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 1170: Sinh con


Sau khi biết Hề Hề có thai, Phương Vô Tửu và Sở Kiếm ngàn dặm trở về Thịnh Kinh.Hai người định đợi đến khi Hề Hề sinh xong rồi mới đi.Phía bên Nam Nguyệt có Ôn Cựu Thành và Bùi Thiên Hoặc trông coi, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nên Phương Vô Tửu và Sở Kiếm có thể yên tâm ở lại Thịnh Kinh.Ngày sinh dự kiến mà Phương Vô Tửu tính được là tầm khoảng ngày hai mươi tháng chạp.Thấy ngày dự sinh đang đến gần, không chỉ Lạc Thanh Hàn mà tất cả mọi người trong cung đều căng thẳng.Phương Vô Tửu và Sở Kiếm dứt khoát ở luôn trong cung, để tiện xoay sở kịp thời.Ngày hai mươi tháng chạp, Lạc Thanh Hàn thậm chí không thượng triều, cũng không phê duyệt tấu chương.

Hắn như cọc gỗ cắm chắc trong cung Vân Tụ, hai mắt hắn chưa từng rời khỏi Hề Hề.Các ma ma phụ trách đỡ đẻ đã sẵn sàng.Bảo Cầm, Chiết Chi, Tế Vũ và những người khác đã chuẩn bị mọi thứ dùng cho lúc sinh nở.Thấy mọi người như đang đối mặt với giặc đánh đến nhà, Tiêu Hề Hề không khỏi căng thẳng.Nàng sờ cái bụng tròn của mình, cảm thấy bất an.Không biết lần mang thai này có suôn sẻ không?Thế nhưng bọn họ vẫn chờ đợi.Qua ngày hai mươi tháng chạp, bụng Tiêu Hề Hề vẫn không có động tĩnh.Phương Vô Tửu nói chuyện này rất bình thường, ngày sinh dự kiến chỉ là giá trị gần đúng, có thể dao động trong một khoảng thời gian.Mọi người chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.Thời gian trôi qua từng ngày, đã gần đến hai mươi ba tháng chạp nhưng Tiêu Hề Hề vẫn chưa có dấu hiệu sắp sinh.Phương Vô Tửu lúc này cũng hơi lo lắng.Lẽ nào y tính sai rồi?Có lẽ Tiêu Hề Hề đã căng thẳng quá lâu, bây giờ nàng không căng thẳng được nữa.Nàng vừa bưng bát ăn sủi cảo thơm phức vừa an ủi."

Không sao, chuyện sinh con không thể gáp được, dù chàng lo lắng đến chết cũng vô dụng, chi bằng cứ ăn ngon một bữa, sủi cảo này ngon quá, mọi người cũng ăn đi!"

Lúc này Lạc Thanh Hàn hoàn toàn không có khẩu vị.Hắn nhìn chằm chằm vào cái bụng to của nàng, nhíu mày như đang nghĩ tại sao đứa bé trong bụng nàng vẫn chưa ra?Tiêu Hề Hề gắp sủi cảo đưa tới miệng hắn "Ăn một cái đi, hôm nay là tết ông Táo, ăn một cái sủi cảo mới hợp dịp."

Lạc Thanh Hàn không muốn làm hỏng ý tốt của nàng, đành mở miệng cắn miếng sủi cảo.Phương Vô Tửu bảo Hề Hề đưa tay ra."

Ta bắt mạch lại cho muội."

Tiêu Hề Hề ăn đến mức hai má phồng lên, mơ hồ nói "Chờ một chút, đợi ta ăn xong hai miếng sủi cảo cuối cùng đã."

Khi miếng sủi cảo cuối cùng được nhét vào miệng, vẻ mặt nàng đột nhiên thay đổi.Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, lập tức nhận ra nàng khác thường.Hắn vội hỏi "Sao vậy?

Có phải bị nghẹn không?"

Hắn vừa nói vừa giơ tay vỗ lưng nàng.Tiêu Hề Hề khó khăn nuốt sủi cảo trong miệng, nét mặt kỳ lạ nói."

Bụng ta hơi đau, hình như sắp sinh rồi."

Lạc Thanh Hàn dừng lại một chút, sau đó hai cánh tay dài ôm ngang Hề Hề lên, hét lớn."

Mau đi gọi bà đỡ, Hoàng hậu sắp sinh rồi!"

Lời này vừa nói ra, mọi người trong ngoài phòng dường như đều nhấn chân ga, tăng tốc đột ngột.Hề Hề cảm thấy mình được đặt lên giường chỉ trong nháy mắt.Giường này đặc biệt dùng cho nàng sinh con, chăn đệm rất dày, nằm rất êm và thoải mái.Có lẽ vì giường này quá thoải mái, Tiêu Hề Hề nằm xuống không khỏi có hơi buồn ngủ.Lạc Thanh Hàn nắm chặt tay nàng, nhỏ giọng nói "Đừng căng thẳng, ta sẽ luôn ở cạnh nàng, hai mẹ con nàng sẽ bình an vô sự."

Tiêu Hề Hề cảm nhận được lòng bàn tay hắn đổ mồ hôi.Nàng bất lực nói "Rõ ràng người sinh con là ta, sao chàng còn sợ hơn cả ta vậy?"

Sao Lạc Thanh Hàn có thể không sợ?Gần đây, hắn đã đọc rất nhiều tư liệu về phụ nữ mang thai khi sinh con, đồng thời tham khảo kinh nghiệm của Thái y lệnh và bà đỡ trong phương diện này, biết được sinh con đối với phụ nữ như đang vượt ải sinh tử.Vượt qua được thì mẹ con bình an.Vượt không được thì chỉ có con đường chết.Biết càng nhiều, Lạc Thanh Hàn càng thấy sợ hãi.Hắn sợ Hề Hề xảy ra chuyện.Dù hắn là Hoàng đế, giang sơn thiên hạ đều nằm trong kiểm soát của hắn, chỉ có sống chết là hắn không thể kiểm soát.Lạc Thanh Hàn luôn miệng an ủi nói "Nàng nhất định sẽ không sao."

Lời này cũng không biết là đang an ủi Hề Hề, hay là đang an ủi chính mình.Tiêu Hề Hề thấy hắn không ổn, bắt đầu nghĩ cách khai sáng cho hắn."

Chàng đừng dọa mình, ta có một cách có thể giúp chàng bớt căng thẳng, chàng làm theo ta, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó từ từ thở ra, rồi hít một hơi thật sâu ..."

Lạc Thanh Hàn làm theo nàng, hít sâu một hơi.Tiêu Hề Hề hỏi "Chàng thấy thế nào?

Có phải không còn căng thẳng nữa?"

Lạc Thanh Hàn mở to đôi mắt đen láy "Ừm, quả nhiên tốt hơn rồi."

Tiêu Hề Hề cười đắc ý "Thấy chưa, ta đã nói cách này rất có hiệu quả."

Nàng vừa dứt lời, thì cơn đau chuyển dạ đột nhiên dữ dội hơn.Cơ thể nàng đột nhiên căng cứng, bất giác rên rỉ thành tiếng.Thần kinh của Lạc Thanh Hàn vừa mới thả lỏng, tức thì lại căng thẳng."

Hề Hề, Hề Hề, nàng sao rồi?

Thái y!

Bà đỡ!

Các ngươi mau lại xem nàng đi!"

Các bà đỡ có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, không hề hoảng sợ.Bọn họ cúi xuống vén váy của Hoàng hậu lên nhìn, xác định nước ối đã vỡ, rồi mới nói với Hoàng đế."

Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương sắp sinh rồi."

Lạc Thanh Hàn lập tức nói "Vậy các ngươi mau đỡ đẻ cho Hoàng hậu!"

Các bà đỡ khó xử nói, thận trọng nói."

Nhưng ngài phải ra ngoài trước."

Từ xưa đến nay, lúc phụ nữ sinh con không được phép có đàn ông bên cạnh, kể cả Hoàng đế.Lạc Thanh Hàn không muốn đi, hắn sợ chỉ vừa rời mắt, Hề Hề sẽ xảy ra chuyện.Nhưng nhìn các bà đỡ thấp thỏm bất an, nếu hắn miễn cưỡng ở lại phòng sinh, bọn họ chắc chắn sẽ không thể tập trung đỡ đẻ cho Hề Hề.Lạc Thanh Hàn không muốn tạo thêm áp lực không cần thiết cho bọn họ.Hắn chỉ có thể nghiến răng, buông tay Hề Hề, bước chân nặng nề ra ngoài.Cánh cửa trước mặt hắn đóng chặt.Hắn đứng bất động ngoài cửa, mắt dán chặt vào cánh cửa trước mặt.Qua cánh cửa gỗ lưu ly chạm khắc tinh xảo, mơ hồ nghe thấy tiếng hét truyền ra từ bên trong.Đó là giọng của Hề Hề.Nàng đang hét đau.Lạc Thanh Hàn theo bản năng nhấc chân, lập tức muốn xông vào.Phương Vô Tửu ở bên cạnh nhắc nhở."

Bây giờ chỉ mới bắt đầu, rất lâu nữa em bé mới chào đời, ngài bình tĩnh một chút, đừng làm loạn."

Thường công công cũng khuyên nhủ "Bệ hạ hãy yên tâm, Hoàng hậu nương nương cát nhân có thiên tướng, nhất định sẽ bình an vô sự."

Lạc Thanh Hàn chỉ đành từng chút thu lại bước chân đã nhấc ra.Thời gian trôi qua, tiếng hét trong phòng càng to hơn.Tiếng hét như con dao hết lần này đến lần khác đâm vào tim Lạc Thanh Hàn.Hắn thậm chí còn thấy đau hơn cả Hề Hề.Hắn nắm chặt tay, lặp đi lặp lại một câu trong lòng.Chỉ một lần này, sinh xong sẽ không sinh nữa.Hắn không muốn Hề Hề phải trải qua nỗi đau này lần nữa.
 
[P6] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 1171: Đều là hạnh phúc


Tiêu Hề Hề biết sinh con rất đau, nhưng không ngờ lại đau đến vậy.Nàng cảm thấy cả người mình như đang bị xé ra làm đôi.Cơn đau thật khủng khiếp.Nó còn đau hơn cả khi nàng bị Không Thiền đâm.Các bà đỡ liên tục bảo nàng dùng sức.Tiêu Hề Hề dùng hết sức lực có được khi ăn sủi cảo vừa nãy để rặn đứa bé ra.Bây giờ nàng chỉ hận bản thân trước đó không ăn nhiều sủi cảo một chút.Thấy Hoàng hậu cạn kiệt sức lực, bà đỡ nhanh chóng sai người mang canh gà lên, lúc chuẩn bị cho nàng uống thì nàng mở miệng, bày ra tư thế chờ đút.Các bà đỡ không ngờ Hoàng hậu lại tự giác như vậy, sửng sốt một lát rồi vội vàng đưa bát tới.Tiêu Hề Hề há to miệng, một hơi uống hết canh gà.Vốn các bà đỡ đề nghị chuẩn bị canh nhân sâm, có tác dụng bổ khí tốt hơn.Nhưng Tiêu Hề Hề không thích canh nhân sâm, nên trước đó yêu cầu đổi thành canh gà.Có canh gà giúp sức, thanh máu của Tiêu Hề Hề lại được bổ sung.Nàng siết chặt chiếc gối bên cạnh, tiếp tục dùng sức, khi không chịu nổi cơn đau, nàng hét muốn khản cổ.Hét xong, cổ họng khô khan, cả người ướt đẫm mồ hôi.Bảo Cầm lo lắng dậm chân, hai mắt đỏ ửng.Nhưng lúc này nàng không thể làm gì, chỉ có thể chắp tay cầu nguyện Bồ Tát phù hộ cho mẹ con Hoàng hậu bình an.Đúng lúc đó hợt nghe thấy tiếng bà đỡ hét lên."

Sinh rồi !

Sinh rồi !!"

Bảo Cầm bước nhanh tới, nhìn kỹ hơn, thấy bà đỡ đang ôm một đứa bé ướt át nhăn nheo trên tay.Đứa bé há miệng khóc lớn.Tim Bảo Cầm chợt rơi xuống, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.Cuối cùng cũng sinh rồi!Nàng vui mừng đưa tay đón đứa bé.Các cung nữ mang nước ấm đã chuẩn bị tới, nhóm người cẩn thận tắm rửa cho đứa bé rồi quấn đứa bé trong tã gấm mềm mại.Dù đã sinh được một đứa, nhưng mọi người cũng không hề thư giãn hoàn toàn.Vì trước đó Phương Vô Tửu đã bắt mạch cho Hề Hề, phát hiện thai của nàng có khả năng là song sinh.Bản thân Tiêu Hề Hề lúc được sinh ra cũng là thai long phụng, theo chứng cứ khoa học, thai song sinh có khả năng di truyền cao, vì thế nàng mang thai đôi cũng không có gì ngạc nhiên.

Lúc này, các bà đỡ vẫn đang tụ tập quanh giường, sau khi kiểm tra cẩn thận, bọn họ phát hiện trong bụng Hoàng hậu quả thật còn một bào thai khác.Vì vậy, Tiêu Hề Hề phải tiếp tục dùng sức.Lần này sinh nhanh hơn.Trong vòng thời gian nửa tách trà, một em bé khác chào đời.Tiếp theo là tiếng khóc thứ hai.Sau khi Lạc Thanh Hàn chắc chắn hai đứa trẻ đã bình an ra đời, hắn không nhịn được nữa, đẩy cửa sải bước lao vào.Các bà đỡ giật mình, vội quỳ xuống hành lễ.Có người cố gắng khuyên can "Bệ hạ, phòng sinh là nơi máu me, không cát tường, ngài không thể vào được."

Lạc Thanh Hàn lạnh giọng nói "Trẫm là chân long thiên tử, máu me đến đâu trẫm cũng trấn áp được!"

Mọi người lập tức im lặng, không dám nói thêm lời nào.Lạc Thanh Hàn sải bước đến bên giường, thấy Hề Hề người đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hắn cảm thấy tim mình bị ai đó siết chặt, đau đớn vô cùng.Hắn không hề ghét bỏ, cúi xuống yêu thương hôn lên trán nàng.Tiêu Hề Hề bây giờ không còn sức.Nàng khó khăn thốt ra hai từ."

Đau quá."

Mắt Lạc Thanh Hàn chợt đỏ lên.Hắn lần nữa hôn lên môi nàng, run giọng nói "Xin lỗi."

Nếu không phải vì hắn, nàng đã không phải chịu đau thế này.Các bà đỡ gần đó chết lặng.Theo quan điểm của bọn họ, phụ nữ sinh con chắc chắn rất đau, nhưng thân là phụ nữ thì buộc phải trải qua nỗi đau này, bởi đây là cái giá mà người phụ nữ phải gánh chịu.Cả Hoàng hậu tôn quý cũng vậy.Nhưng Hoàng đế lại vô cùng áy náy, như thể nỗi đau mà Hoàng hậu gánh chịu đều do mình gây ra.Hành động này nằm ngoài dự đoán của các bà đỡ.Chiết Chi tiến tới, lịch sự mời các bà đỡ vào phòng khách nghỉ ngơi.Tuy khó hiểu trước cách hành xử của Hoàng đế, nhưng các bà đỡ vẫn rất vui mừng vì ba mẹ con Hoàng hậu bình an, điều đó có nghĩa phần thưởng của bọn họ chắc chắn sẽ rất nhiều.Không chỉ các bà đỡ, mọi người trong cung đều rất vui.Cả cung Vân Tụ đang tràn ngập niềm vui.Tế Vũ dẫn người dọn dẹp phòng sinh.Phương Vô Tửu bước vào bắt mạch cho Hề Hề, xác nhận nàng chỉ mất sức, không có gì nghiêm trọng.Bảo Cầm bế hai đứa trẻ tới, đặt cạnh Hoàng hậu.Tiêu Hề Hề thật sự rất mệt.Nàng thậm chí còn không có thời gian nhìn kỹ hai đứa trẻ đã chìm vào giấc ngủ.Khi nàng tỉnh lại đã là sáng hôm sau.Lạc Thanh Hàn hôm nay không thượng triều, hắn luôn túc trực bên giường, thấy Hề Hề tỉnh lại, hắn lập tức hỏi."

Nàng thấy thế nào?

Còn đau không?"

Giấc mơ đêm qua của hắn toàn là Hề Hề kêu đau, cho nên đêm qua hắn không thể ngủ ngon.Tiêu Hề Hề cẩn thận cảm nhận "Vẫn còn hơi đau, nhưng so với hôm qua đã đỡ nhiều rồi."

Lạc Thanh Hàn lập tức sai người mang thuốc tới."

Đây là thuốc Phương Vô Tửu kê cho nàng, uống vào sẽ không đau nữa."

Tiêu Hề Hề rất ghét uống thuốc.Nàng theo bản năng nhăn mũi, vẻ mặt chán ghét.Lạc Thanh Hàn nhẹ giọng dỗ dành "Thuốc này có đường nâu, không đắng."

Tiêu Hề Hề lè đầu lưỡi nếm thử, phát hiện thuốc không đắng, thậm chí còn hơi ngọt.Thế là nàng mở miệng ngoan ngoãn uống thuốc.Sau khi uống thuốc, cơn đau của nàng thuyên giảm rất nhiều.Nàng không khỏi thở dài "Nếu biết thuốc này có tác dụng giảm đau tốt như vậy thì hôm qua ta nên uống một bát, thế thì đã không đau đến vậy."

Lạc Thanh Hàn vẫn còn lo sợ chuyện hôm qua.Hắn giải thích "Thuốc có ba phần độc, phụ nữ mang thai không nên tùy tiện uống thuốc".Tiêu Hề Hề theo thói quen sờ bụng, phát hiện cái bụng nhô cao của mình đã không còn, ngón tay không sờ thấy.Nàng nhìn xuống, thấy bụng mình đã phẳng trở lại.Lúc này nàng mới nhớ ra mình đã dỡ hàng rồi.Tiêu Hề Hề vội vàng hỏi "Các con đâu?"

Lạc Thanh Hàn "Các con ở phòng bên cạnh, nhũ mẫu đang trông chừng, sẽ không sao đâu."

Tiêu Hề Hề "Ta muốn gặp các con một chút."

Lạc Thanh Hàn lập tức sai người ôm hai đứa bé tới.Cùng đi tới còn có Phương Vô Tửu và hai nhũ mẫu.Hai đứa bé được đặt cạnh Hề Hề.Tiêu Hề Hề được Lạc Thanh Hàn đỡ ngồi dậy, nhìn hai đứa bé được đặt ngay ngắn trên giường, nàng không khỏi cảm thán."

Hai đứa trông giống như khỉ vậy."

Lạc Thanh Hàn gật đầu "Quả thật rất giống."

Tiêu Hề Hề "Xấu quá."

Lạc Thanh Hàn "Ừm."

Phương Vô Tửu ở bên cạnh không khỏi thay bọn trẻ phản bác."

Trẻ con mới sinh đều như vậy, lớn lên sẽ khác."

Cha mẹ kiểu gì vậy?

Cả con mình cũng độc miệng được!Tiêu Hề Hề "Hai đứa là trai hay gái?"

Lạc Thanh Hàn "Một trai một gái."

Tiêu Hề Hề "Cũng là thai long phụng giống ta."

Nàng mỉm cười "Xem ra các con của mẹ may mắn hơn mẹ."

Các con của nàng đều bình an, không giống nàng, rõ ràng là thai long phụng, nhưng chỉ có mình nàng còn sống.Hai đứa bé nhìn nàng, như có thể cảm nhận được đây chính là mẹ của chúng, hai đứa bé đồng loạt toét miệng cười, lộ ra nụ cười rạng rỡ không răng.Tiêu Hề Hề cúi xuống, hôn lên trán hai đứa bé.Mọi bất hạnh đều kết thúc ở nàng.Dành cho bọn trẻ, đều là hạnh phúc.
 
[P6] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 1172: Nhật ký thường ngày của hai anh em (1)(Ngoại truyện)


Trong cặp song sinh, anh trai tên Lạc Hoài Quân, em gái tên Lạc Mộ Hi.Tiêu Hề Hề định đặt nhũ danh cho hai anh em, anh trai gọi là Sủi Cảo, em gái gọi là Canh Gà, vì lúc nàng sinh hai đứa trẻ này đã ăn sủi cảo và canh gà, nàng cảm thấy rất hợp!Tuy nhiên, hai nhũ danh này đều bị Hoàng đế bệ hạ nghiêm khắc từ chối.Hắn trịnh trọng nói "Nếu nàng không muốn các con lớn lên có ám ảnh tâm lý suốt đời vì nhũ danh, thì đổi nhũ danh khác đi."

Tiêu Hề Hề hết cách, đành đổi nhũ danh khác.Cuối cùng, nhũ danh của anh trai là Trường Sinh, còn em gái là Khả Ái.Tuy hai tên nghe có hơi quê, nhưng vẫn hay hơn sủi cảo và canh gà.Tiểu Trường Sinh là anh trai, có tinh thần trách nhiệm đặc biệt cao, từ nhỏ đã vô cùng quan tâm em gái.Khi hai đứa trẻ lên năm tuổi, Tiểu Khả Ái vẫn chưa biết súc miệng, đành phải nhờ nhũ mẫu giúp một tay.Tiểu Trường Sinh thấy như vậy không ổn, dù em gái là công chúa cũng phải học những cách cơ bản tự chăm sóc bản thân, nếu không sau này sẽ bị người khác chê cười, cậu bé không muốn em gái của mình bị người khác coi thường.Vì vậy cậu bé đã lên kế hoạch đích thân dạy em gái cách súc miệng."

Muội cầm lấy."

Tiểu Trường Sinh đặt cốc nước vào tay em gái, đợi đến khi cô bé nắm chặt mới buông ra.Cô bé có làn da trắng nõn, bàn tay mũm mĩm chỉ có chút xíu, cốc nước súc miệng hơi nặng nên cô bé phải dùng hai tay để cầm.Trên đầu cô bé búi hai búi tóc, đó là dì Bảo Cầm đặc biệt búi cho cô bé, trên hai búi tóc còn buộc hai chiếc nơ bằng lụa, trông rất dễ thương.Lúc này, cô bé mở đôi mắt to tròn nhìn anh trai mình không chớp mắt.Tiểu Trường Sinh cầm cốc nước súc miệng lên, nghiêm túc nói như một thầy giáo."

Muội nhìn ta này, uống ngụm nước trước ......"

Cậu bé há miệng, đổ vào miệng một ngụm nước lớn, sau đó ùng ục hai tiếng, rồi há miệng nhổ nước vào chậu đồng bên cạnh.Cậu bé vừa cầm khăn bên cạnh lên lau miệng, vừa nhìn em gái.Nhưng phát hiện em gái đã nuốt nước súc miệng!Tiểu Trường Sinh lập tức bỏ khăn xuống, nghiêm túc dạy dỗ "Đó là nước súc miệng, không được uống!"

Cô bé chớp chớp đôi mắt to, giọng non nớt nói "Nhưng vừa nãy huynh nói phải uống mà."

Tiểu Trường Sinh cố gắng giải thích "Ta nói uống, ý là uống vào miệng, nhưng không được nuốt, muội hiểu chưa?"

Cô bé nửa hiểu nửa không gật gật đầu, chiếc nơ buộc trên đầu khẽ đung đưa theo cử động của cô bé.Thế là Tiểu Trường Sinh lại cầm cốc lên, biểu diễn lần nữa quá trình súc miệng trước mặt em gái.Cô bé bắt chước động tác của anh trai, cầm cốc lên uống một ngụm nước súc miệng, sau đó ực một tiếng, lại nuốt xuống.Tiểu Trường Sinh lại nhấn mạnh "Không được nuốt nước súc miệng!

Phải nhổ ra!"

Tiểu Khả Ái "Ồ."

Tiếp theo, Tiểu Trường Sinh liên tục làm lại quá trình súc miệng năm sáu lần, nhưng Tiểu Khả Ái vẫn không học được cách súc miệng.Cuối cùng, cô bé vỗ nhẹ vào bụng ợ hơi."

Ca ca, huynh súc miệng đi, muội không súc miệng nữa, muội no rồi."

Tiểu Trường Sinh "......"

Buổi học đầu tiên của thầy Tiểu Trường Sinh kết thúc trong thất bại.Nhưng cậu bé không hề nản lòng.Cậu bé quay về suy nghĩ kỹ càng, chia quy trình súc miệng thành bốn bước, mô tả từng điểm mấu chốt của bốn bước này một cách chi tiết.Ngày hôm sau, cậu bé hóa thân thành thầy giáo nhỏ, bắt đầu một kèm một dạy cô bé cách súc miệng.Lần này cậu bé không súc miệng, cả quá trình nhìn chằm chằm Tiểu Khả Ái, cô bé vừa mắc lỗi, cậu bé sẽ lập tức nghiêm khắc sửa cho cô bé.Dù vậy, cô bé vẫn uống nước súc miệng thêm hai lần, mãi đến lần thứ ba cô bé mới hoàn thành đúng quy trình súc miệng.Tiểu Trường Sinh rất khó hiểu "Sao lúc nào muội cũng uống nước súc miệng vậy?"

Tiểu Khả Ái "Vì trong nước súc miệng có lá bạc hà, lúc uống vào lành lạnh như đá, muội rất thích."

Nói xong cô bé cười thẹn thùng.Cô bé giống như mẫu hậu, khi cười lên có hai lúm đồng tiền trông rất đáng yêu.Tiểu Trường Sinh về phòng, lấy cuốn nhật ký mà mẫu hậu tặng ra.Cuốn nhật ký này là món quà mà mẫu hậu tặng hai anh em vào sinh nhật năm tuổi, cậu bé và em gái mỗi người có một cuốn.Cuốn của cậu bé có bìa màu xanh, cuốn của em gái có bìa màu hồng.Tiểu Trường Sinh đặt chủ đề cho nhật ký của mình là — Nhật ký quan sát em gái.Cậu bé mở chiếc bìa màu xanh ra, bên trong đã viết rất nhiều nhật ký, mỗi nhật ký đều là những chuyện liên quan đến em gái.Cậu bé còn nhỏ, chưa viết được nhiều chữ, mỗi khi gặp phải tình huống như vậy, cậu bé sẽ đến ngự thư phòng cầu cứu phụ hoàng, dù phụ hoàng có đang làm gì, cũng sẽ tạm thời gác lại công việc trong tay, dạy cậu bé viết từng nét một.Cũng vì vậy, cậu bé học được rất nhiều chữ.Tiểu Trường Sinh lật đến trang nhật ký mới nhất của mình, viết lên đó:Em gái thích mùi của lá bạc hà.Nhưng tại sao em gái lại thích lá bạc hà?

Lá bạc hà có gì đặc biệt?Tiểu Trường Sinh lâm vào trầm tư.Tuy nhiên, chỉ dựa vào kinh nghiệm ít ỏi của cậu bé không thể giải quyết được vấn đề này.Tiểu Trường Sinh là một đứa trẻ có khát vọng tri thức mãnh liệt.Nếu cậu bé đã có nghi vấn, thì bắt buộc phải giải quyết nó.Tiểu Trường Sinh đóng nhật ký lại, rửa tay rồi ra ngoài tìm đại cữu cữu.Đại cữu cữu là một thái y, y thuật rất giỏi, nghe nói lá bạc hà còn có thể dùng làm thuốc, vậy chắc đại cữu cữu sẽ biết rất nhiều về lá bạc hà.Sự thật chứng minh, cậu bé đoán đúng rồi, đại cữu cữu biết rất rõ về lá bạc hà.Đại cữu cữu giới thiệu chi tiết thói quen dùng lá bạc hà, cuối cùng lấy ra một cuốn sách giới thiệu dược liệu, đưa cho Tiểu Trường Sinh mang về từ từ đọc.Tiểu Trường Sinh thích đọc sách.Cậu bé cảm ơn đại cữu cữu, rồi ôm sách trở về.Đúng lúc Tiểu Trường Sinh đang nghiêm túc đọc sách thì Tiểu Khả Ái chạy vào.Hôm nay dì Bảo Cầm buộc một chiếc chuông nhỏ vào hai bên búi tóc cho cô bé, lúc cô bé chạy thì hai chiếc chuông nhỏ kêu leng keng.Tiểu Khả Ái nằm bò trên bàn của cậu bé, hào hứng nói."

Ca ca, vừa nãy mẫu hậu nói, ngày mai chúng ta sẽ đi học!"

Tiểu Trường Sinh sớm đã nghe phụ hoàng nói chuyện này, nên cũng không có nhiều phản ứng.Cậu bé nghiêm túc nói "Quả thật chúng ta cũng đến tuổi học vỡ lòng rồi."

Tiểu Khả Ái "Nghe nói ở trường có rất nhiều bạn cùng tuổi với chúng ta, muội có thể làm bạn với họ được không?"

Tiểu Trường Sinh "Làm bạn không chỉ cùng tuổi là được, còn phải có cùng chung chí hướng."

Tiểu Khả Ái nghiêng đầu, chiếc chuông nhỏ kêu leng keng."

Cùng chung chí hướng là gì?"

"Cùng chí hướng nghĩa là thích những thứ giống nhau.

Ví dụ như nếu ta thích đọc sách, muội cũng thích đọc sách, vậy thì chúng ta có thể làm bạn."

Tiểu Trường Sinh vừa nói vừa chỉ vào cuốn sách trước mặt.Tiểu Khả Ái lập tức lắc đầu, chiếc chuông nhỏ trên đầu không ngừng reo lên."

Muội không thích đọc sách, muội không muốn làm bạn với ca ca."

Tiểu Trường Sinh "......"
 
[P6] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 1173: Nhật ký thường ngày của hai anh em (2)(Ngoại truyện)


Tiểu Trường Sinh lại mở cuốn nhật ký màu xanh ra, viết thêm hai dòng phía dưới dòng "em gái thích lá bạc hà".

Em gái không thích đọc sách.Em gái không muốn làm bạn với mình.Viết xong, Tiểu Trường Sinh lại rơi vào trầm tư.Sách hay như vậy, sao em gái lại không thích đọc?Tiểu Khả Ái chống hai tay lên mép bàn, rướn cổ đọc nhật ký của anh trai.Cô bé nhìn những dòng chữ đó, trên cái đầu nhỏ hiện dấu chấm hỏi lớn?"

Ca ca, huynh đang viết gì vậy?"

Tiểu Trường Sinh tỉnh táo lại, cậu bé biết em gái không biết đọc, liền chỉ vào dòng chữ trong nhật ký rồi đọc —"Em gái không muốn làm bạn với mình."

Tiểu Khả Ái biết em gái là nói về mình, đây là lời vữa nãy cô bé nói, nhưng cô bé không hiểu tại sao anh trai lại viết câu này trong nhật ký?Chẳng qua, cô bé nhanh chóng gạt bỏ nghi hoặc này ra sau đầu.Dù sao anh trai của cô bé cũng thường xuyên làm những chuyện kỳ lạ, cô bé cũng quen rồi nên cũng không có gì phải để ý.Tiểu Trường Sinh đóng nhật ký lại, hỏi "Muội đã viết nhật ký chưa?"

Tiểu Khả Ái nhanh chóng gật đầu "Viết rồi!"

Chiếc chuông trên đầu cô bé kêu leng keng.Tiểu Trường Sinh không khỏi liếc nhìn chiếc chuông trên đầu cô bé, nghiêm túc nói "Ngày mai đi học, muội không thể buộc chuông này lên đầu."

Tiểu Khả Ái khó hiểu "Tại sao vậy?"

Cô bé rất thích hai chiếc chuông nhỏ này, muốn đeo thêm vài ngày nữa.Tiểu Trường Sinh "Trong lớp phải giữ im lặng, tiếng chuông sẽ ảnh hưởng đến kỷ luật của lớp, phu tử sẽ tức giận."

Tiểu Khả Ái lại hỏi "Phu tử là thứ gì?"

Tiểu Trường Sinh sửa lại "Phu tử không phải đồ vật."

Tiểu Khả Ái hiểu ra "Ồ!

Phu tử không phải đồ vật!"

Tiểu Trường Sinh "......"

Cứ thấy kỳ kỳ chỗ nào đó?Sáng sớm hôm sau, Tiểu Trường Sinh và Tiểu Khả Ái đều ăn mặc chỉnh tề.Mẫu hậu đích thân đưa hai anh em đến Học Tư Đường.Học Tư Đường là học đường đặc biệt mở cho các hoàng tử công chúa nhỏ tuổi trong cung, phụ trách dạy vỡ lòng cho các hoàng tử công chúa.Sau khi hoàn thành khóa học vỡ lòng kéo dài hai năm, các hoàng tử công chúa sẽ được gửi đến Thái Học để học tiếp.Vì trong cung chỉ có một hoàng tử và một công chúa, tránh để cho hai anh em cô đơn, Hoàng đế đặc biệt chọn một vài đứa trẻ từ nhà các tông thân và văn võ bá quan cùng đến Học Tư Đường học tập với hoàng tử công chúa.Đại công tử Lạc Thiên Bảo của phủ Anh vương cũng được chọn.Tuổi của cậu nhóc cũng xem như là lớn nhất trong đám trẻ này, vì thế cậu nhóc rất tự hào về bản thân, ngày đầu tiên đến trường đã bày ra dáng của một người anh lớn.Trước đây Lạc Thiên Bảo thường xuyên theo vợ chồng Anh vương vào cung nên Tiểu Trường Sinh và Tiểu Khả Ái đều biết cậu bé.Tiểu Trường Sinh trịnh trọng gọi "Ngố Ngố huynh."

Tiểu Khả Ái cũng hét lớn "Ngố Ngố ca ca!"

Lạc Thiên Bảo "......"

Bây giờ cậu nhóc đã lớn, biết "Ngố Ngố" không phải là một từ hay.Đặc biệt là khi ở bên ngoài, nghe người khác gọi mình như vậy, tự dưng có cảm giác như đang bị mắng.Nhưng đối phương lại là em họ của cậu nhóc, trước khi ra khỏi nhà, cha mẹ đã dặn cậu nhóc phải chăm sóc thật tốt cho hai em họ này, cậu nhóc không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà xung đột với đối phương.Cậu nhóc trịnh trọng nhấn mạnh."

Ở bên ngoài đừng gọi ta là Ngố Ngố."

Tiểu Trường Sinh lần nữa phát huy ý chí muốn có thêm kiến thức "Tại sao?"

Lạc Thiên Bảo không thể giải thích rõ ràng, chỉ kiên quyết nói "Không có lý do!"

Tiểu Khả Ái không muốn tụt lại phía sau, sáp tới gần chớp đôi mắt to hỏi."

Sao lại không có lý do?"

Lạc Thiên Bảo "......"

Người anh lớn lúc này cảm thấy rất mệt mỏi.Vào buổi học đầu tiên, phu tử bảo các học sinh tự giới thiệu bản thân.Lạc Thiên Bảo không chút do dự giơ tay lên "Phu tử, con nói trước!"

Phu tử mỉm cười gật đầu "Vậy người nói đi."

Lạc Thiên Bảo nhanh chóng đứng dậy, lớn tiếng nói "Ta là Lạc Thiên Bảo, Anh vương là cha ta, năm nay bảy tuổi, sau này nếu mọi người có khó khăn gì, đều có thể tới tìm ta, ta có thể che chở cho mọi người!"

Nói xong, cậu nhóc không quên vỗ ngực, ra vẻ như người anh lớn trong xã hội.Phu tử tuyến đen đầy đầu, vội bảo cậu nhóc ngồi xuống.Người thứ hai tự giới thiệu là Tiểu Trường Sinh.Khi cậu bé đứng lên, tất cả học sinh trong lớp đều nhìn cậu bé không chớp mắt, cả ánh mắt của phu tử cũng trở nên vô cùng quan tâm.Tuy những đứa trẻ này còn nhỏ, chưa hiểu rõ thân phận địa vị tạo ra khoảng cách lớn, nhưng khi ở nhà đã được cha mẹ dặn dò, nhất định phải có quan hệ tốt với tiểu hoàng tử và tiểu công chúa.Đặc biệt là vị tiểu hoàng tử này, nếu không có gì ngoài ý muốn, cậu bé sẽ là Hoàng đế tiếp theo của Đại Thịnh."

Chào mọi người, ta tên Lạc Hoài Quân, năm nay năm tuổi, rất vui được làm bạn cùng mọi người."

Sau khi Tiểu Trường Sinh ngồi xuống, Tiểu Khả Ái lập tức đứng dậy.Cô bé ngẩng đầu nhỏ lên, giọng giòn giã nói."

Ta tên Lạc Mộ Hi, năm nay năm tuổi, ta không thích đọc sách, cho nên ta không muốn kết bạn với những người thích đọc sách."

Nụ cười trên mặt phu tử đông cứng lại.Ông hỏi ngay "Đọc sách là một sở thích tốt, tại sao công chúa lại không thích đọc sách?"

Tiểu Khả Ái nói thật."

Bởi vì đọc sách rất nhàm chán."

Phu tử dẫn dắt "Đó là bởi vì công chúa điện hạ chưa đọc qua sách hay, khi người đọc được sách hay thì người sẽ thích đọc sách."

Tiểu Khả Ái không hiểu cuốn sách hay trông như thế nào?Phu tử nói "Người ngồi xuống trước đi, lát nữa ta sẽ tặng người hai cuốn sách hay."

Tiểu Khả Ái tựa vào mép bàn ngồi xuống.Ngồi bên phải cô bé là Tiểu Trường Sinh.Tiểu Trường Sinh ngồi thẳng, giơ tay phải lên "Phu tử, con cũng muốn có sách hay."

Phu tử cười nói "Được, lát nữa cũng cho người hai cuốn."

Lạc Thiên Bảo không chịu thua kém, cũng giơ tay phải lên hét lớn."

Phu tử, con cũng muốn có sách hay!"

Các học sinh khác trong lớp thấy vậy, cũng bạo dạn hơn, giơ tay hét lên."

Con cũng muốn!"

"Phu tử, con cũng muốn!"

Phu tử hết cách, chỉ đành hứa cho mỗi người hai cuốn sách.Sau khi mọi người tự giới thiệu xong, phu tử bắt đầu ngày giảng dạy đầu tiên.Trong giờ ra chơi, Lạc Thiên Bảo dắt Tiểu Khả Ái đi trèo cây trong sân.Tiểu Trường Sinh thấy vậy liền nắm tay em gái, không cho cô bé trèo cây."

Trèo cây rất nguy hiểm, té ngã sẽ bị thương."

Lạc Thiên Bảo vỗ ngực hứa hẹn "Ta rất giỏi trèo cây, có ta ở đây, chắc chắn sẽ không để muội muội té ngã."

Tiểu Trường Sinh vẫn từ chối.Tiểu Khả Ái vẫn nghe lời anh trai hơn.Thấy vậy, cô bé muốn rời đi với anh trai.Lạc Thiên Bảo thấy thế, tức thì nôn nóng "Cả trèo cây mà hai em cũng không dám?

Đúng là nhát gan!"

Tiểu Khả Ái lập tức biến thành con gà mái nhỏ, chống nạnh trừng mắt nhìn cậu nhóc."

Huynh nói ai nhát gan?

Ca ca không có nhát gan!"

Lạc Thiên Bảo "Ca ca muội là đồ nhát gan!"

Tiểu Khả Ái ghét nhất là người ta nói xấu anh trai.Cô bé giận dữ lao tới đánh nhau với Lạc Thiên Bảo.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back