Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[BOT] Mê Truyện Dịch
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 584: Ta đến tìm cô


Hoàng đế bị thương sau vụ hành thích, sau khi bàn bạc, Nhàn phi, Huệ phi và Ninh phi quyết định thay phiên chăm sóc Hoàng đế.Tối nay vừa lúc đến lượt Huệ phi.Vốn Huệ phi muốn dẫn con trai đến thăm Hoàng đế, nhân cơ hội này cho con trai tạo cảm giác hiện diện trước mặt ông.Nhưng nghĩ lại vẫn thôi.Chăm sóc người bệnh không phải việc dễ dàng, một mình bà khổ là được, không cần bắt con trai cũng chịu khổ.Suy cho cùng chỉ vì bà không đành lòng.Hoàng đế vì muốn điều tra kẻ chủ mưu vụ hành thích, ông đã thanh trừng toàn bộ Cấm vệ quân.Đặc biệt là số cấm quân vốn được phân công canh giữ gần thành lâu nhưng đột nhiên bị điều đi, Hoàng đế ra lệnh giết chết, không còn ai sống sót.Cả thống lĩnh Cấm vệ quân cũng bị cách chức.Kết quả vị trí thống lĩnh Cấm vệ quân bị bỏ trống.Hoàng đế lựa chọn trong số các tướng quân, cuối cùng chọn được Trung Võ tướng quân Tiêu Lăng Phong đảm nhận chức vụ.Lúc Huệ phi đến cung Vị Ương, tình cờ thấy Tiêu Lăng Phong đang rời khỏi tẩm điện.Tiêu Lăng Phong vừa mới được lên chức thống lĩnh Cấm vệ quân, tinh thần đang phấn chấn, thấy Huệ phi tới lập tức dừng lại chắp tay hành lễ."

Mạt tướng bái kiến Huệ phi nương nương."

Huệ phi không quen ông, chỉ khẽ gật đầu rồi đi ngang qua.Sáng sớm hôm sau, Tiêu Lăng Phong mặc quan phục mới đi nhậm chức.Tuy thống lĩnh Cấm vệ quân là chức tứ phẩm, nhưng lại là quan viên thân cận của Hoàng đế, chịu trách nhiệm an toàn cho Hoàng đế, không phải người mà Hoàng đế tín nhiệm thì không thể nắm giữ chức vụ quan trọng này.Nhưng mọi người đều biết, con gái lớn của Tiêu Lăng Phong là trắc phi của Thái tử nên ông cũng coi như là người của phe Thái tử.Lúc này Hoàng đế lại trọng dụng Tiêu Lăng Phong khiến người khác khó hiểu.Nói là muốn phế Thái tử nhưng lại trọng dụng người thuộc phe Thái tử.Nói là giữ Thái tử, nhưng vẫn mãi không gọi Thái tử về.Mọi người thầm cảm thán trong lòng.Đúng là lòng vua khó đoán mà!Lạc Dạ Thần mang theo quà và dẫn thái y đến phủ Định Viễn Hầu."

Hầu gia, đây là dược liệu và thuốc bổ mà Huệ phi nhờ ta mang đến cho Bộ cô nương, tuy không nhiều nhưng có hiệu quả tốt cho người bị thương, tất cả đều được Huệ phi cẩn thận lựa chọn, đây là tâm ý của Huệ phi, hy vọng người nhận nó."

Định Viễn Hầu "Huệ phi nương nương có lòng rồi, phiền vương gia thay ta cảm tạ nương nương."

Lạc Dạ Thần "Ta còn dẫn theo thái y giỏi chữa gãy xương, có thể cho thái y đến khám cho Bộ cô nương không?"

"Đã phiền vương gia nhọc lòng, mời đi theo ta."

Định Viễn Hầu tự mình dẫn đường, dẫn thái y và Lạc Dạ Thần tới hậu viện.Theo lý mà nói, Lạc Dạ Thần là nam nhân bên ngoài không thể tùy ý đến hậu viện của hầu phủ, nhưng y là vị hôn phu của Bộ Sanh Yên, được coi là một nửa người của hầu phủ, dẫn y đến thăm Bộ Sanh Yên cũng không sao.Vì bị thương nên Bộ Sanh Yên trông yếu hơn bình thường rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, chân phải nẹp một tấm gỗ, trên người quấn một lớp băng dày.Nàng đang nằm trên giường, được thái y chẩn đoán chữa trị.Kết quả chẩn đoán của thái y cũng tương tự như đại phu trong phủ.Bộ Sanh Yên bị gãy chân phải, lưng bị mũi tên làm xước, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng phải nghỉ ngơi dưỡng sức.Sau khi thái y kê đơn thì được mời sang phòng bên nghỉ ngơi.Định Viễn Hầu không đi, cứ đứng ở đó.Tuy con gái ông đã đính hôn với Lạc Dạ Thần nhưng hai người vẫn chưa chính thức thành thân, vẫn chưa thể xem là phu thê thật sự.Vì thanh danh của con gái, ông không thể để con gái ở riêng với Lạc Dạ Thần.Lạc Dạ Thần không giỏi quan tâm người khác, lúng túng một hồi mới khô khan nói một câu."

Vết thương của muội còn đau không?"

Bộ Sanh Yên cũng không thoải mái lắm "Không đau nữa."

Lạc Dạ Thần nói "Vậy ... vậy thì tốt."

Một lúc sau y mới nói tiếp."

Cảm ơn muội đã cứu ta."

Nói đến chuyện này, Bộ Sanh Yên liền tức giận, nàng mỉa mai cười nói."

Dù không có ta thì ngài cũng không chết, dù sao ngài cũng có giáp kim tơ mềm bảo vệ."

Lạc Dạ Thần cười khan "Giáp kim tơ mềm chỉ có thể bảo vệ cơ thể của ta, không thể bảo vệ đầu và tay chân, lỡ như đám thích khách chém đầu ta, dù ta có mặc mười áo giáp cũng vô dụng."

Những lời này làm Bộ Sanh Yên thấy dễ chịu hơn.Nàng muốn hỏi chuyện hủy hôn, nhưng thấy phụ thân đang đứng bên cạnh, nàng không thể mở miệng, chỉ đành nhìn xuống hoa văn trên chăn.Vẻ mặt tập trung như đang cố dùng ánh mắt chọc thủng đường thêu trên chăn.Lạc Dạ Thần chuyển lời cảm ơn của Huệ phi đến Bộ Sanh Yên.Bộ Sanh Yên lơ đãng trả lời hai tiếng.Thấy nàng ốm yếu bơ phờ, Lạc Dạ Thần biết điều nói "Muội nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước, hai ngày nữa ta lại đến thăm muội."

Chiều hôm đó, Lạc Dạ Thần đến hoàng lăng.Hoàng lăng là nơi hẻo lánh vắng vẻ, thường rất ít người đến đây.Lạc Dạ Thần chỉ đến một lần.Lúc Tiên hoàng qua đời, y đi theo rất nhiều người đến đây khóc tang cho Tiên hoàng, lúc đó y còn nhỏ, hình ảnh hoàng lăng trong ký ức đã không còn rõ ràng.Lạc Dạ Thần nói với Ngọc Lân vệ đang canh giữ cổng vào hoàng lăng."

Thái tử và Tiêu trắc phi đâu?

Dẫn ta tới đó."

Một Ngọc Lân vệ dẫn Lạc Dạ Thần vào trong, dừng trước lối vào Tĩnh Tâm Uyển.Ngọc Lân vệ vào trong thông báo, sau khi được Thái tử đồng ý, Lạc Dạ Thần mới được phép vào.Trong sân, Tiêu Hề Hề đang ngồi dưới hiên cho mèo ăn.Sau nhiều ngày cho ăn, lũ mèo hoang đó dần nới lỏng cảnh giác với nàng, lúc này có vài con mèo hoang đang ăn đồ trong bát.Trong số đó, mèo vàng có thân hình tròn trịa nhất là ăn nhiều nhất.Tiêu Hề Hề giơ tay vuốt ve mèo vàng, cảm thấy rất vui vẻ.Khi thấy có người lạ bước vào sân, lũ mèo hoang lập tức ngừng ăn, lùi lại hai bước vào tư thế phòng thủ.Chỉ có mèo vàng là không cử động, vẫn tập trung ăn.Tiêu Hề Hề vừa vuốt ve mèo vừa thản nhiên nói "Vương gia tới gặp Thái tử phải không?

Thái tử ở trong phòng, ngài tự vào đi."

Lạc Dạ Thần đứng im trước mặt nàng "Ta tới tìm cô."

Tiêu Hề Hề ngạc nhiên."

Ngài tìm ta làm gì?"

Lạc Dạ Thần ho nhẹ, giả vờ nói."

Không phải trước đây cô nói cô nợ ta một ân tình sao?

Vừa hay ta có chuyện cần cô giúp."

Tiêu Hề Hề ra hiệu cho y nói nghe thử.Lạc Dạ Thần nhìn quanh, xác định Thái tử không ở gần đây, sau đó hạ giọng nói."

Bộ Sanh Yên vì cứu ta mà bị thương, gần đây phải ở nhà dưỡng thương, ra ngoài không tiện.

Ta sợ muội ấy ở nhà lâu sẽ chán nên muốn tặng vài cuốn truyện cho muội ấy giết thời gian.

Ta không hiểu lắm mấy cuốn truyện mà các nữ tử thích đọc nên nhờ cô cho ý kiến."

Y nhớ đến sở thích đặc thù của Tiêu Hề Hề, lập tức nhấn mạnh."

Nhân vật chính nhất định phải là người, một nam một nữ, tốt nhất không nên quá mức gợi tình!"

Tiêu Hề Hề nhăn mặt "Không phải yêu cầu của ngài quá cao rồi sao?

Ngài sàng lọc thế này thì ta không còn truyện nào để coi nữa."

Lạc Dạ Thần "......"
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 585: Nhất định sẽ cảm động


Y chợt cảm thấy mình đã tìm nhầm người.

Chuyện như vậy không nên nhờ Tiêu trắc phi giúp đỡ.Lạc Dạ Thần "Bỏ đi, ta sẽ tự nghĩ cách."

Y quay người rời đi.Tiêu Hề Hề vội ngăn y lại "Ngài đi đâu?

Tới cũng tới rồi, ngồi xuống từ từ nói."

Lạc Dạ Thần "Chúng ta còn gì để nói?"

Tiêu Hề Hề "Đương nhiên nói chuyện ngài muốn thể loại truyện gì?

Ngài muốn truyện ngọt ngào hường phấn?

Hay truyện ngược luyến tình thâm?

Hay truyện hài vả mặt cặn bã?"

Lạc Dạ Thần "Có khác biệt gì sao?"

"Khác biệt lớn lắm đấy, nào, ngồi xuống, ta sẽ từ từ nói ngài nghe."

Kế đó Tiêu Hề Hề vừa vuốt ve mèo, vừa nói đặc điểm của truyện ngọt, truyện ngược, truyện hài.Để Lạc Dạ Thần hiểu sâu hơn về sự khác biệt giữa ba thể loại, nàng đưa ra một số ví dụ.Lạc Dạ Thần chăm chú lắng nghe.Y không có hứng với truyện ngọt hay truyện ngược, nhưng lại rất thích truyện hài.Đặc biệt là khi nghe nữ chính là một người vô dụng bỗng biến thành thiên tài, còn giẫm đạp kẻ thù từng ức hiếp mình, y kiềm không được vỗ đùi hoan hô."

Hay lắm!"

Rồi y háo hức hỏi."

Sau đó thì sao?

Nữ chính đột nhiên bộc lộ sức mạnh, những người coi thường cô ấy có bị sốc không?

Còn người trong nhà cô ấy có phải rất hối hận vì ban đầu không đối xử tốt với cô ấy không?"

Tiêu Hề Hề "Ta chỉ ví dụ thôi, câu chuyện rất dài, ta không thể kể hết được."

Lạc Dạ Thần nghe chưa đã, muốn đọc hết cuốn truyện."

Truyện mà cô kể tên là gì?

Ở đâu bán?"

Tiêu Hề Hề nói "Truyện này ta bịa đại thôi, không có tên, cũng không bán."

Lạc Dạ Thần thất vọng, càng bực hơn."

Nếu không có bán thì cô nói nhiều thế làm gì?

Chơi xỏ ta hả?!"

Tiêu Hề Hề trấn an "Ngài đừng nóng, tuy truyện này không có bán, nhưng ngài có thể tự viết.

Ngài thử nghĩ xem, nếu là ngài bị bệnh, có người đến thăm ngài, còn tặng cuốn truyện tự tay viết cho ngài giết thời gian.

Có phải ngài thấy cảm động lắm không?"

Lạc Dạ Thần tưởng tượng đến cảnh tượng đó, không khỏi gật đầu."

Đương nhiên sẽ rất cảm động."

Tiêu Hề Hề "Cho nên mới nói, nếu ngài có thể tặng cuốn truyện tự mình viết cho Bộ cô nương, cô ấy nhất định sẽ cảm động."

Lạc Dạ Thần dao động.Bộ Sanh Yên vì cứu y mà bị thương, đến bây giờ hình ảnh Bộ Sanh Yên liều mạng bảo vệ y vẫn hiện rõ trong đầu.Y không diễn tả được là cảm xúc gì, có lẽ là biết ơn, hoặc là thứ khác.Dù sao thì y cũng muốn làm Bộ Sanh Yên vui.Lạc Dạ Thần "Nhưng ta không biết viết truyện."

Tiêu Hề Hề khuyến khích "Viết truyện không khó, ta sẽ cho ngài ý tưởng, ngài chỉ cần viết nội dung ta kể ra giấy.

Nếu ngài không yên tâm, sau khi viết xong thì đưa ta xem thử, ta sẽ sửa giúp ngài."

Lạc Dạ Thần suy nghĩ một chút, chỉ là viết thôi, hẳn là không có gì khó.Y chấp nhận lời đề nghị của Tiêu trắc phi.Tiêu Hề Hề cùng y vào phòng.Lạc Thanh Hàn đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, hắn đã nghe hết cuộc trò chuyện của Tiêu Hề Hề và Lạc Dạ Thần.Thấy hai người đi vào, Lạc Thanh Hàn chỉ liếc nhìn bọn họ rồi tiếp tục đọc sách.Tiêu Hề Hề lấy bút mực giấy nghiên."

Ta nói, ngài viết."

Lạc Dạ Thần ngồi vào bàn, nhìn giấy bút trước mặt lập tức hối hận.Là một học sinh kém thuần chủng, y bẩm sinh đã có ác cảm với việc đọc viết.Chuyện y ghét nhất là viết văn.Nhưng bây giờ, y phải làm chuyện mà mình ghét nhất.Trong lòng thấy rất kỳ quặc.Lạc Dạ Thần do dự rồi nói "Hay là để người khác viết đi?

Trong phủ ta có vài phụ tá giỏi viết văn, ta có thể gọi bọn họ tới ngay lập tức."

Tiêu Hề Hề gõ ngón tay lên bàn."

Mong ngài sửa lại thái độ, Bộ cô nương cứu là ngài chứ không phải người khác, ngài để người khác viết thay là ý gì?

Truyện do người khác viết muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng đây là cuốn truyện duy nhất mà ngài viết, ý nghĩa khác nhau, ngài hiểu không?"

Lạc Dạ Thần thở dài, cam chịu cầm bút lên chấm mực."

Cô nói đi, ta viết."

Tiêu Hề Hề rót cho mình một tách trà, sau đó cầm một nắm hạt dưa.Nàng vừa ăn hạt dưa, vừa nói."

Đầu tiên, chúng ta phải đặt tên cho nữ chính, gọi là Lạc Khuynh Ca đi."

Lạc Dạ Thần "Sao lại đặt tên này?"

Tiêu Hề Hề "Không biết, ta đặt đại thôi, ngài không thích thì ngài đặt tên khác đi."

Lạc Dạ Thần suy nghĩ một chút, không nghĩ ra cái tên nào hay, đành nói."

Vậy cứ đặt là Lạc Khuynh Ca."

Tiêu Hề Hề "Nói đến Lạc Khuynh Ca, vốn là một tu sĩ thiên tài đến từ dị giới, sau đó ..."

Lạc Dạ Thần "Dị giới là gì?

Tu sĩ là gì?"

Tiêu Hề Hề phải dừng lại, giải thích ý nghĩa của hai từ này.Nhân tiện, nàng cũng giải thích một số bối cảnh cơ bản của tu chân.Lạc Dạ Thần chăm chú lắng nghe.Đây là lần đầu tiên y nghe một câu chuyện thần kỳ như vậy, có cảm giác như mở ra một thế giới mới.Sau khi giải thích các thiết lập cơ bản, Tiêu Hề Hề bắt đầu kể lại câu chuyện."

Lạc Khuynh Ca vốn là một tu sĩ thiên tài trăm năm hiếm gặp ở dị giới, nhưng tiếc là bị kẻ xấu đánh lén, khiến nàng bị hủy linh căn, từ thiên tài trở thành phế vật.

Những người từng vây quanh nàng trở mặt, bạn bè phản bội nàng, người nhà bỏ rơi nàng, thậm chí cả vị hôn phu cũng bỏ nàng tìm tình mới ..."

Lạc Dạ Thần nghe vậy rất tức giận "Đám người này chỉ biết bợ đít!"

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói."

Nữ chính có thể kết bạn với một đám người bợ dít như vậy, có thể nói rõ hai vấn đề, hoặc là mắt nàng có vấn đề, hoặc là não nàng có vấn đề."

Tiêu Hề Hề nhìn hắn "Không phải người đang đọc sách sao?"

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn rời khỏi cuốn sách, nhìn về phía nàng."

Ta vừa đọc sách vừa nghe hai người nói nhảm."

Tiêu Hề Hề nhấn mạnh "Chúng ta đang viết truyện chứ không phải nói nhảm."

Lạc Thanh Hàn "Nhân vật chính trong truyện của nàng có vấn đề."

Trước khi Tiêu Hề Hề phản bác, Lạc Dạ Thần đã ngắt lời."

Không sao, ta cảm thấy nhân vật chính như vậy rất tốt, rất chân thực, không phải ai cũng có thể bày mọi chiêu trò như Thái tử."

Tiêu Hề Hề gật đầu "Đúng vậy, trên đời này có rất nhiều người ngốc như vương gia, ta viết một nhân vật chính ngốc, sẽ khiến những người giống như vương gia cảm thấy liên quan hơn, phải không?"

Lạc Dạ Thần "......"

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Đúng vậy, loại truyện thế nào thì dành cho người thế ấy xem, Anh vương rất phù hợp với phong cách của truyện này."

Lạc Dạ Thần "......"

Dù mặc giáp kim tơ mềm cũng không đỡ được tấn công tinh thần của đôi cẩu nam nữ này.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 586: Như vậy quá mất mặt


Tiêu Hề Hề nói, Lạc Dạ Thần viết.

Y một lần viết hơn mười tờ giấy.Lạc Dạ Thần ném bút đi, vừa xoa xoa cánh tay, vừa ầm ĩ nói."

Ta không viết nữa!

Cổ tay ta đau quá!"

Tiêu Hề Hề cầm tờ giấy trước mặt y lên, vừa nhìn trang đầu tiên, nàng không khỏi cau mày."

Chữ của ngài cũng xấu quá đó?"

Lạc Dạ Thần tức giận nói "Ta bẩm sinh chỉ biết viết chữ kiểu này, cô nhìn không được thì cô viết đi!"

Tiêu Hề Hề nghẹn họng.Chữ của nàng thật ra không đẹp hơn Lạc Dạ Thần là bao.Tiêu Hề Hề "Bỏ đi, bỏ đi, xem như ta chưa nói."

Học sinh kém sao phải làm khó học sinh kém chứ?Nàng đọc hết nội dung trên mười tờ giấy, nội dung không sai, nhưng mắc rất nhiều lỗi chính tả.Tiêu Hề Hề cầm bút khoanh tròn lỗi chính tả."

Lúc về ngài sửa lại mấy lỗi chính tả này, sau đó mở rộng cốt truyện, rồi đóng thành cuốn, thế là xong."

Lạc Dạ Thần kinh ngạc nói "Còn phải mở rộng?

Tại sao?

Cốt truyện này không phải ổn rồi sao?"

Tiêu Hề Hề "Đây chỉ là cốt truyện phác thảo, ngài phải dựa theo phác thảo mà mở rộng cốt truyện, giống như một cái cây lớn, ta đã vẽ thân cây cho ngài, ngài tự mình thêm cành lá đi."

Vẻ mặt Lạc Dạ Thần lập tức trầm xuống."

Sao phiền thế?!"

Tiêu Hề Hề vỗ vỗ vai y "Cố lên, ta tin ngài."

Lạc Dạ Thần chán nản.Rõ ràng y đã rời Thái Học nhiều năm, vậy mà giờ y thấy mình như trở về Thái Học, bị phu tử ép làm bài tập về nhà.Tại sao quanh đi quẩn lại vẫn không thể thoát khỏi xui xẻo phải làm bài tập về nhà?!Lạc Dạ Thần cầm bản thảo rời hoàng lăng.Tiêu Hề Hề gục xuống bàn, vừa uống trà vừa cảm thán."

Dạy người ta viết truyện thật là mệt, ta nói gần như khô cả cổ."

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Ngày mai huynh ấy sẽ lại tới."

Tiêu Hề Hề khó hiểu "Tại sao?"

"Đến lúc đó nàng sẽ biết."

Tiêu Hề Hề bĩu môi nói "Lại úp mở."......Buổi tối, Lạc Dạ Thần đang ngủ ngon thì đột nhiên bị tiếng ồn đánh thức.Bên ngoài có người hét bắt trộm!Lạc Dạ Thần lập tức tỉnh lại.Phản ứng đầu tiên của y sau khi tỉnh dậy là sờ ngực mình.May quá, giáp kim tơ mềm vẫn còn.Y thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cầm kiếm treo trên tường, mở cửa bước ra ngoài.Khắp nơi trong vương phủ toàn là thị vệ, tình hình rất hỗn loạn.Lạc Dạ Thần tốn rất nhiều công sức mới ổn định được tình hình, sau khi hỏi mới biết thị vệ tuần tra phát hiện có tiếng động trong thư phòng, mở cửa nhìn vào thì bắt gặp một hắc y nhân bịt mặt.Hắc y nhân rải nắm bột làm thị vệ sợ hãi bịt miệng mũi rút lui.Hắc y nhân nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây, hiện giờ đã biến mất.Lạc Dạ Thần lập tức ra lệnh lục soát cả phủ truy tìm tung tích tên trộm.Thị vệ trong vương phủ tìm kiếm từng tấc đất.Lạc Dạ Thần đến thư phòng.Trong thư phòng có dấu hiệu lật tung rõ ràng.Đầu tiên y mở ngăn bí mật sau giá sách, xác nhận ngân phiếu và khế đất vẫn còn, y mới thở phào nhẹ nhõm.Vật có giá trị nhất trong thư phòng là ngân phiếu và khế đất.Vì ngân phiếu và khế đất vẫn còn nên những thứ khác có bị trộm cũng không sao.Lạc Dạ Thần đóng ngăn bí mật lại, bắt đầu kiểm tra những thứ khác trong thư phòng.Sau khi kiểm tra xong, y phát hiện mọi thứ trong thư phòng vẫn còn, ngoại trừ một thứ —Đó là bản thảo y mang về từ hoàng lăng lúc sáng.Lạc Dạ Thần đứng cạnh bàn, nơi vốn đang đặt bản thảo giờ đã trống không.Y gãi đầu, không hiểu vì sao lại trộm bản thảo của mình?Phải chăng vì tác phẩm của y quá xuất sắc nên tên trộm kiềm không được muốn lấy về xem kỹ?Y sờ cằm thở dài."

Không ngờ thẩm mỹ của tên trộm này rất được, nhưng tính cách lại chẳng ra sao, làm gì không được lại cứ phải làm trộm!"

Hôm sau tại Tĩnh Tâm Uyển.Tiêu Hề Hề nhìn Anh vương lại xuất hiện trước mặt, nàng vô thức liếc nhìn Thái tử.Hôm qua Thái tử nói hôm nay Anh vương lại đến, kết quả hôm nay Anh vương đến thật.Chẳng lẽ Thái tử cũng học bói toán?Lạc Thanh Hàn vẫn ngồi ở chỗ hôm qua, im lặng đọc sách, không quan tâm Anh vương lại đến.Tiêu Hề Hề chặc lưỡi "Sao vương gia lại đến nữa?"

Lạc Dạ Thần không vui "Giọng điệu ghét bỏ này của cô là có ý gì?

Ta thấy hai người ở cái nơi khốn khổ này buồn chán quá nên mới cố ý tới thăm, cô không cảm kích thì thôi, lại còn tỏ thái độ!"

Tiêu Hề Hề nhìn tay y "Nếu ngài đến thăm chúng ta, sao không thấy mang theo quà?

Đến làm khách mà đi tay không thì keo kiệt quá."

Lạc Dạ Thần ghét người khác nói y keo kiệt.Y trực tiếp lấy ngân phiếu trong túi đưa sang."

Cho cô, muốn mua gì thì mua!"

Tiêu Hề Hề nhanh chóng nhận ngân phiếu, vừa thấy ngân phiếu có mệnh giá năm mươi lượng, không khỏi cảm thán."

Không hổ là Anh vương, chi tiền thật hào phóng!"

Lạc Dạ Thần mỉm cười tự hào.Thứ khác thì không nhiều, y chỉ có nhiều tiền nhất!Tiêu Hề Hề nhận ngân phiếu, đổi vẻ mặt ghét bỏ thành mỉm cười niềm nở."

Vương gia mời ngồi, có muốn uống gì không?

Ở đây có nước lạnh với nước sôi, ngài muốn uống gì?"

Lạc Dạ Thần cạn lời "Ta cho cô năm mươi lượng, cô lại cho ta uống nước sôi?"

Tiêu Hề Hề "Nếu ngài không thích nước sôi, thì có thể uống nước giếng, thời tiết đang nóng, nước giếng mát, giải nhiệt rất tốt."

Lạc Dạ Thần "Ta không muốn uống gì hết, ta chỉ muốn cô giúp một chuyện."

"Giúp gì?"

Lạc Dạ Thần kể ngắn gọn chuyện tối qua vương phủ bị trộm."

Bản thảo của ta bị trộm rồi, tuy đã báo quan nhưng tạm thời chưa phá án được, cho nên ta đến tìm cô giúp, muốn cô kể lại cốt truyện hôm qua lần nữa."

Tiêu Hề Hề kinh ngạc "Ai lại trộm bản thảo của ngài?

Người này mù à?!"

Lạc Dạ Thần nheo mắt "Cô nói cái gì?"

Tiêu Hề Hề "Không có gì, ý là ta cũng không nhớ cốt truyện nữa."

Lạc Dạ Thần không tin được "Sao có thể?

Mới có một ngày, sao cô lại không nhớ nữa?"

Tiêu Hề Hề hỏi ngược lại "Không phải ngài cũng không nhớ à?!"

Hai học sinh kém trừng mắt nhìn nhau.Sau một lúc.Học sinh kém số một Lạc Dạ Thần hỏi "Vậy phải làm sao?

Làm sao viết tiếp truyện của ta?"

Học sinh kém số hai Tiêu Hề Hề an ủi nói "Đừng sợ, ta có cách."

"Cách gì?"

Tiêu Hề Hề mím môi, dùng ánh mắt ám chỉ Lạc Thanh Hàn ngồi cách đó không xa.Tuy năng lực trí óc của hai học sinh kém này có hạn nhưng còn có một học sinh giỏi Thái tử ở đây, hắn nhìn nghe một lần là nhớ, nhất định vẫn nhớ cốt truyện hôm qua.Lạc Dạ Thần hiểu ý nàng, nhưng y không muốn nhờ Thái tử giúp, như vậy quá mất mặt.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 587: Để chúng ta lợi dụng


Tiêu Hề Hề nhìn bộ dạng không tự nhiên của y, không vui nói.

"Thể diện quan trọng đến vậy sao?

Quan trọng hơn theo đuổi vợ à?"

Lạc Dạ Thần tức giận vặn lại "Ai ... ai theo đuổi vợ?

Cô đừng nói bậy, dựa vào thân phận của ta, muốn loại nữ nhân nào mà không có?

Còn cần phải theo đuổi à?!"

Tiêu Hề Hề "Nếu vậy thì ngài không cần tự viết truyện, ra tiệm sách ngoài phố mua vài cuốn tặng cô ấy là được, dù gì ngài cũng đâu cần tạo ấn tượng tốt với cô ấy, làm cho có là được rồi."

Lạc Dạ Thần "Nhưng muội ấy đã cứu ta, nói thế nào thì ta cũng phải báo đáp."

"Báo đáp có rất nhiều cách, ngài có thể chọn cách đơn giản hơn, chẳng hạn như cho cô ấy tiền."

Lạc Dạ Thần "Muội ấy không cần tiền."

Tiêu Hề Hề không khỏi thở dài "Không ngờ trên đời này lại có người không cần tiền, đúng là hay thật!

Thế thì ngài nói ta biết, rốt cuộc cô ấy muốn gì?"

Lạc Dạ Thần lập tức nhớ đến cảnh Bộ Sanh Yên quỳ xuống cầu xin y đồng ý hủy hôn.Điều mà Bộ Sanh Yên muốn nhất bây giờ là hủy hôn.Nhưng hôn sự này do Hoàng đế ban, hủy không được.Huống chi bây giờ Lạc Dạ Thần cũng không muốn hủy hôn cho lắm.Về phần nguyên nhân, y không muốn nói chi tiết.Lạc Dạ Thần do dự hồi lâu, hít sâu một hơi, thầm nói với chính mình, đại trượng phu co được duỗi được!Y bước tới, cứng rắn chậm rãi tiến về phía Thái tử, phải tốn rất nhiều sức mới nặn ra được một câu."

Thái tử, đệ còn nhớ cốt truyện mà hôm qua Tiêu trắc phi kể không?"

Lạc Thanh Hàn đang đọc sách, nghe vậy ngẩng đầu nhìn y, thản nhiên đáp "Ừm."

"Vậy đệ có thể kể lại cốt truyện lần nữa được không?"

Lạc Dạ Thần nói đến đây, cả mặt đỏ bừng vì quá xấu hổ.Lạc Thanh Hàn "Ta hơi khát."

Lạc Dạ Thần lập tức rót một tách trà đặt vào tay hắn.Lạc Thanh Hàn bổ sung "Vai hơi mỏi."

Lạc Dạ Thần cau mày, muốn nói ngươi đừng có được nước làm tới, nhưng y do dự một hồi cũng không nói ra, dù sao y cũng đang cầu xin người ta.Y hít một hơi thật sâu, giơ tay bóp vai Lạc Thanh Hàn.Lạc Thanh Hàn dùng sách chặn tay y, ghét bỏ nói."

Với tay chân thô kệch này của huynh, ta không dám để huynh bóp vai."

Sau đó Lạc Thanh Hàn nhìn về phía Tiêu Hề Hề đang đứng xem kịch."

Nàng tới bóp vai cho ta."

Tiêu Hề Hề mở to đôi mắt ngây thơ "Là Anh vương cầu xin người giúp đỡ, không phải ta."

Lạc Thanh Hàn "Nhưng ta thích sai nàng."

Tiêu Hề Hề hết cách, nhanh chóng lết tới.Nàng đặt hai tay lên vai Thái tử bắt đầu bóp.Lạc Thanh Hàn đặt sách xuống, nhấp một ngụm trà nhuận cổ họng rồi chậm rãi nói."

Phải kể từ đầu sao?"

Lạc Dạ Thần gật đầu nói phải.Y chuẩn bị giấy bút, Thái tử nói một câu, y viết một câu.Bản lĩnh nhìn nghe một lần là nhớ của Thái tử thật sự quá kinh ngạc, hắn kể lại cốt truyện mà Tiêu Hề Hề kể hôm qua không sót một chữ.Lạc Dạ Thần viết thêm mười tờ giấy.Y xoa xoa cánh tay đau nhức của mình, than thở "Mệt chết đi được, đừng để ta bắt được tên trộm tối qua, nếu không ta nhất định sẽ lột da tên đó!"

Nếu tên trộm không trộm bản thảo của y thì y đã không phải viết lại.Lạc Thanh Hàn "Huynh có từng nghĩ vì sao tên trộm lại trộm bản thảo của huynh không?"

Lạc Dạ Thần đương nhiên nói."

Đương nhiên là do ta quá tài năng, tác phẩm ta viết khiến bọn trộm phải điên đảo, kiềm không được muốn trộm về tỉ mỉ thưởng thức."

Lạc Thanh Hàn "......"

Bỏ đi, cứ để huynh ấy tiếp tục ngốc đi.Lạc Dạ Thần cầm bản thảo rời hoàng lăng.Tiêu Hề Hề ngừng bóp vai hắn, tò mò hỏi."

Điện hạ, sao người biết bản thảo của Anh vương sẽ bị trộm?"

"Bên ngoài hoàng lăng có rất nhiều tai mắt, Anh vương nghênh ngang đến tìm ta, chắc chắn đám tai mắt kia sẽ nhìn thấy.

Hẳn là bọn chúng nghĩ Anh vương và ta đang âm mưu gì đó, trong mắt bọn chúng, bản thảo đó là bằng chứng chúng ta cấu kết."

Tiêu Hề Hề sửng sốt "Bọn chúng nghĩ nhiều quá rồi chăng?"

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Người càng thông minh càng thích trổ tài khôn vặt."

Trong Thương Lan Viên.Tây Lăng vương ném mười mấy tờ giấy xuống đất, tức giận nói."

Thứ này là gì?

Đây là bằng chứng Thái tử cấu kết với Anh vương mà ngươi nói sao?

Các ngươi giỡn với ta đó hả?!"

Vì quá tức giận, độc trong cơ thể ông bộc phát làm sắc mặt tái nhợt, toát mồ hôi lạnh.Tạ Sơ Tuyết vội lấy một viên thuốc giảm đau đút cho ông uống.Nàng nhẹ nhàng khuyên "Phụ vương đừng giận, tức giận hại thân thể sẽ không tốt đâu."

Tây Lăng vương ôm ngực, chậm rãi hít thở sâu, cố đè nén lửa giận trong lòng.Một thuộc hạ quỳ trên đất, cúi đầu không dám thở mạnh.Một lúc sau, Tây Lăng vương lại lên tiếng, giọng lạnh lùng trầm thấp."

Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?"

Thuộc hạ run giọng nói "Thuộc hạ thấy Anh vương cầm những tờ giấy này từ hoàng lăng đi ra, trông y rất hưng phấn, như thể lấy được bảo bối gì đó.

Thuộc hạ đoán có thể y đang âm mưu gì đó với Thái tử, những giấy tờ đó hẳn là ghi lại nội dung kế hoạch của bọn họ ..."

Tây Lăng vương cười lạnh ngắt lời."

Sau khi lấy trộm những tờ giấy này, có đọc nội dung trên đó không?"

Thuộc hạ vội nói "Thuộc hạ không dám xem trộm."

Tây Lăng vương chỉ những tờ giấy trên đất, nghiến răng nói "Ngươi lập tức xem cho ta, không được bỏ sót một chữ!"

Thuộc hạ giơ bàn tay run rẩy nhặt giấy trên đất lên xem từng tờ một.Lúc mới xem hắn có hơi mờ mịt, xem đến cuối thì mới hoảng hốt.Cuối cùng hắn cũng nhận ra mình đã trộm nhầm đồ!Đây hoàn toàn không phải là âm mưu cấu kết gì, mà chỉ là một câu chuyện tầm phào!Thuộc hạ dập đầu mạnh "Thuộc hạ làm việc không tốt, xin vương gia thứ tội!"

Tây Lăng vương không muốn nhìn hắn nữa, liền xua tay, một thị vệ lập tức xông vào bịt miệng hắn, kéo hắn ra ngoài.Tạ Sơ Tuyết cúi xuống, duỗi ngón tay ngọc ngà nhặt tờ giấy trên đất lên.Sau khi xem xong nội dung trên giấy, nàng chế giễu nói."

Anh vương này đúng là tên ngốc, không chỉ bất tài mà chữ viết cũng xấu."

Tây Lăng vương quay mặt đi "Đốt hết đi, ta không muốn nhìn thấy nữa."

Lúc xem nội dung trên những tờ giấy đó, ông cảm giác như trí thông minh của mình bị người khác chà đạp.Tạ Sơ Tuyết nói "Con thấy câu chuyện trên giấy này khá thú vị, một phế vật sau khi phản công khiến mọi người phải ngạc nhiên, Anh vương thế mà có thể viết ra một câu chuyện như vậy, chẳng lẽ y đang cố nói là y cũng muốn giống như nhân vật chính, phản công đăng cơ?"

Tây Lăng vương cười lạnh "Dù sao y cũng là trưởng tử của Hoàng đế, trong lòng nhất định sẽ suy nghĩ về vị trí đó."

Tạ Sơ Tuyết "Không phải người nói U vương khó khống chế sao?

Chi bằng chúng ta thêm một con cờ?"

"Ý con là ..."

Tạ Sơ Tuyết lắc lắc tờ giấy trong tay, khẽ mỉm cười "Nếu Anh vương muốn phản công, chúng ta dùng cái này làm mồi nhử, để chúng ta lợi dụng y."
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 588: Cách theo đuổi vợ không đúng


Lạc Dạ Thần mất hết ba ngày, cuối cùng đã viết được một cuốn truyện dài hơn năm mươi trang.Theo dàn ý thì đây chỉ là một phần nhỏ của câu chuyện.Y định sẽ viết phần còn lại sau.Sáng sớm hôm nay, y thay đồ rồi cầm cuốn truyện đến phủ Định Viễn Hầu.Lạc Dạ Thần tự tay giao cuốn truyện cho Bộ Sanh Yên.Vốn y định nói với Bộ Sanh Yên đây là truyện mình tự viết, nhưng đến giây phút này thì y có hơi xấu hổ, sợ nói ra đối phương sẽ cười.Lạc Dạ Thần hắng giọng, giả vờ bình tĩnh."

Cuốn truyện này cho muội, lúc buồn chán có thể lấy ra đọc giết thời gian."

Bộ Sanh Yên nhìn cuốn truyện trong tay, trên bìa xanh viết ba chữ Đường Thông Thiên.Vừa nhìn thấy chữ viết này, nàng không khỏi cau mày.Chữ này xấu quá đấy!Lạc Dạ Thần mong chờ phản ứng của nàng sau khi đọc, không khỏi thúc giục "Bây giờ muội có thể xem thử, nếu không thích, ta sẽ đổi cuốn khác cho."

Bộ Sanh Yên lật vài trang, câu chuyện khá mới lạ, nhưng nét chữ thật sự rất xấu.Không những thế còn có rất nhiều lỗi chính tả.Nếu đổi lại là nàng thấy một cuốn truyện cẩu thả như vậy trong tiệm sách, nàng sẽ vứt sang một bên, nhìn thêm chỉ làm đau mắt.Nhưng lúc này Lạc Dạ Thần vẫn háo hức nhìn nàng, nàng không tiện vứt cuốn truyện đi, chỉ đành cắn răng đọc tiếp.Nàng lật đến trang thứ mười, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói."

Truyện này ngài mua ở đâu?

Tốn bao nhiêu tiền?"

Lạc Dạ Thần sửng sốt "Sao vậy?"

Bộ Sanh Yên trả lại cuốn truyện "Ngài mau trả cuốn truyện này đi, loại truyện kém chất lượng này cho không ta cũng thấy thiệt."

Lạc Dạ Thần "......"

Y dường như nghe thấy tiếng tim vỡ lộp độp.Y cực khổ viết mất ba ngày, khó lắm mới viết ra được một cuốn, mà Bộ Sanh Yên không thích còn chê nó cẩu thả.Nỗi bất bình mãnh liệt dâng lên trong lòng khiến y vô cùng khó chịu.Bộ Sanh Yên nhận thấy nét mặt y không ổn nên hỏi "Ngài sao vậy?

Lẽ nào người bán truyện không cho trả hàng?

Nếu không trả được thì thôi, ngài đưa ta cuốn truyện đi."

Lạc Dạ Thần lại thấy có hy vọng."

Muội muốn giữ lại cuốn truyện này à?"

Bộ Sanh Yên "Không phải, ta định sau khi vết thương lành sẽ đích thân đến gặp chủ tiệm sách trả hàng, nếu ông ta không đồng ý, ta sẽ đập ông ta!"

Lạc Dạ Thần "......"......Trong hoàng lăng.Tiêu Hề Hề giơ ngón tay cái "Không hổ là hôn thê của ngài, tính cách giống hệt ngài!

Người xưa nói không sai, nồi nào úp vung nấy, hai người đúng là có tướng phu thê!"

Lạc Dạ Thần tức giận nói "Không phải lúc đầu cô nói, chỉ cần ta tự tay viết truyện tặng thì muội ấy sẽ vô cùng cảm động sao?

Nhưng bây giờ chẳng những muội ấy không cảm động mà còn ghét bỏ!"

Lão thái giám mang dưa hấu đã cắt vào.Dưa hấu này để trong giếng một thời gian, đến giờ vẫn còn hơi mát, thoạt nhìn đã thấy giải nhiệt tốt.Lạc Dạ Thần với lấy miếng dưa hấu lớn nhất, nhưng Tiêu Hề Hề đã lấy trước.Nàng đưa miếng dưa hấu cho Lạc Thanh Hàn."

Thái tử, đây là miếng to nhất ngọt nhất, người ăn đi!"

Lạc Thanh Hàn cầm dưa hấu, động tác tao nhã bắt đầu ăn.Lạc Dạ Thần trợn mắt.Chỉ là ăn dưa hấu thôi?

Có cần nịnh bợ thế này không?!Tiêu Hề Hề cầm miếng dưa hấu khác, vừa ăn vừa nói."

Ngài còn không nói cô ấy biết truyện là do ngài tự viết, bảo cô ấy cảm động là cảm động thế nào."

Lạc Dạ Thần lớn tiếng nói "Muội ấy vốn đã ghét ta, nếu ta nói thật, chẳng phải là tự bôi xấu mình sao?

Ta đường đường là Anh vương, sao có thể làm ra chuyện mất thân phận như vậy?!"

Tiêu Hề Hề nhổ hạt dưa hấu "Nói cho cùng thì là vì cách theo đuổi vợ của ngài không đúng."

Lạc Dạ Thần như con mèo bị giẫm đuôi, lập tức xù lông."

Ta nhắc lại, ta không theo đuổi muội ấy!"

Mèo vàng đang ngủ trên song cửa sổ nghe tiếng rống của y nhảy dựng lên rồi chạy thật xa.Qua hồi lâu, sau khi mèo vàng xác nhận không có nguy hiểm mới từ từ quay lại.Nó ngồi xổm bên cạnh Tiêu Hề Hề, ngước khuôn mặt tròn trịa nhìn chằm chằm miếng dưa hấu trong tay nàng.Tiêu Hề Hề bẻ một miếng dưa hấu cho nó.Mèo vàng há miệng cắn một miếng dưa hấu.Nàng thở dài "Nhìn xem, cả con mèo này cũng biết nó thích ăn gì, còn ngài thì sao?

Bản thân ngài có thích Bộ cô nương hay không cũng không biết."

Lạc Dạ Thần "Nói cứ như cô hiểu lắm ấy."

"Ít nhất ta hiểu hơn ngài."

Lạc Dạ Thần không phục "Vậy cô nói ta biết, thích là thế nào?"

Tiêu Hề Hề suy nghĩ một chút rồi nói "Cảm giác thích phải diễn tả sao đây?

Chính là muốn cho người đó phần ngọt nhất của dưa hấu ..."

Lạc Thanh Hàn đang ăn dưa hấu hơi khựng lại.Tiêu Hề Hề "Cho người đó trứng chần trong canh, cho người đó cái đùi gà to nhất, cho người đó tất cả những thứ đẹp đẽ."

Lạc Dạ Thần cười lạnh "Nói vậy hẳn là cô rất thích Thái tử."

Tiêu Hề Hề thẳng thắn thừa nhận "Ta vốn thích Thái tử!

Nếu ta không thích ngài ấy, sao có thể thành phi tần của ngài ấy được?!"

Lạc Thanh Hàn "......"

Lạc Dạ Thần muốn trợn mắt "Nữ nhân như cô có biết dè dặt không?

Cô không thấy tùy tiện nói ra người mình thích là rất suồng sã sao?"

Tiêu Hề Hề thản nhiên nói "Thích một người đương nhiên phải nói ra, giấu trong lòng thì ai mà biết?"

Nàng ném vỏ dưa hấu trong tay đi, vỗ nhẹ lên vai Lạc Dạ Thần, lau nước dưa hấu dính trên ngón tay lên quần áo y."

Có muốn ta dạy ngài vài chiêu theo đuổi vợ không?"

Lạc Dạ Thần tức giận "Ta nói lại lần nữa, ta không đuổi theo Bộ Sanh Yên!"

Tiêu Hề Hề đổi câu hỏi "Vậy ngài có muốn làm Bộ cô nương động lòng với ngài không?"

"...... muốn."

Tiêu Hề Hề "Theo đuổi quan trọng nhất chính là mặt dày, điểm này ngài rất hoàn hảo rồi."

Lạc Dạ Thần "......"

Tiêu Hề Hề "Thứ hai là phải tinh tế, nghĩ cho đối phương nhiều hơn, đồng thời nói nhiều lời đường mật, để đối phương cảm nhận được lòng tốt của ngài, hiểu được tâm ý của ngài."

Lạc Dạ Thần cau mày "Ta không biết nói lời đường mật."

Tiêu Hề Hề cười hì hì "Ta biết, ta dạy ngài, ngài xem ta thị phạm."

Nàng vốn muốn làm mẫu với Lạc Dạ Thần, nhưng vừa thấy khuôn mặt ngốc nghếch của y, nàng lại không nói được lời tình tứ gì.Nàng thở dài, quay sang nhìn Thái tử.Lạc Thanh Hàn vẫn đang suy nghĩ lời vừa nãy của nàng, cúi đầu nhìn dưa hấu đang ăn dở trong tay.Cho đến khi Tiêu Hề Hề giơ tay nâng mặt hắn, hắn mới phản ứng lại."

Nàng làm gì?"

Tiêu Hề Hề nghiêm túc hỏi "Gần đây người tăng cân phải không?"

Lạc Thanh Hàn "Không có."

Tiêu Hề Hề "Vậy tại sao trọng lượng của ngài trong tim ta ngày càng nặng vậy?"

Lạc Thanh Hàn "......"

Lạc Dạ Thần phục rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back