Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nương Nương Nhóm Lửa

Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 30: Chương 30



Nàng nói tiếp:

"Sau khi ta kể lại chuyện này, ca ca ta đã hết lời tán thưởng ngươi."

Vậy rồi sao?

Lẽ nào...

Nàng định cho ta một ngàn lượng nữa?

Nhưng ta chữa lành người của Thư gia, có cần gì để ca ca nàng tạ ơn?

Nhìn ta vẫn chưa hiểu, nàng giả vờ làm bộ làm tịch, dùng giọng ban ân mà nói:

"Ca ca ta nguyện ý đón ngươi vào phủ, làm một vị lương thiếp. Ngươi thấy thế nào?"

Ta kinh ngạc tột độ, trừng mắt nhìn nàng, cứ tưởng nàng đang nói đùa.

Nhưng không.

Vẻ mặt nàng hoàn toàn nghiêm túc.

Không có chút nào giống người bị điên.

Nàng hỏi ta, nhưng trên mặt lại là biểu cảm chờ mong ta vui mừng khôn xiết, cảm kích rơi nước mắt.

Ta không nhịn được mà chửi thầm:

"Cút! Đi mà gả cho cha ngươi ấy!"

Lão nương thà đi ăn xin cũng không làm thiếp cho ai cả!

Miệng ta không giữ kẽ, ta nói:

"Ta không muốn."

Nàng không thể tin nổi, sắc mặt thất thố, hét lên:

"Ngươi không muốn?! Ngươi tình nguyện làm thông phòng của Lâm Trạch—được rồi, ta biết đó chỉ là danh nghĩa—nhưng lại không chịu làm lương thiếp của ca ca ta?!"

"Ngươi có nghe rõ không? Là lương thiếp! Đứa con do ngươi sinh ra sẽ được nhập gia phả họ Thôi! Ngươi và con ngươi đều sẽ được ca ca ta che chở! Ngươi hiểu chưa? Ca ca ta sắp là Thượng thư rồi! Không phải kẻ áo vải trắng tay như Lâm Trạch!"

Thì sao chứ?

Lời không hợp, nói nhiều vô ích.

Ta hành lễ cáo từ, mặc kệ nàng ở phía sau gào thét, đập phá đồ đạc điên cuồng.

Chỉ cần nàng là muội muội của hắn, ta cũng chẳng thèm để mắt đến hắn.

Lương thiếp với tiện thiếp, chẳng phải đều là thiếp sao?

Có gì đáng để vui mừng?

Hừ!

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lão nương đường đường là sinh viên xuất sắc của đại học Y khoa 985, cần gì phải bám vào đàn ông?

35

Tự cho mình là đúng thật không nên, vì "vả mặt" tuy chậm nhưng chắc chắn sẽ đến.

Cái danh nữ sinh xuất sắc 985 mà ta tự xưng, chưa được bao lâu đã bị tát sưng mặt.

Tại yến tiệc thưởng hoa, mặt ta đau đến chếc đi sống lại, từng đợt từng đợt bị vả.

*

Ta không ngồi cạnh Lâm Trạch.

Thôi Uyển Nhi cũng không ngồi cạnh Lâm Trạch.

Bọn họ mỗi người một bàn riêng.

Ngoài bọn họ ra, tất cả công tử, tiểu thư cùng môn đăng hộ đối với Thư gia, chưa đính hôn, tuổi tác tương đương, đều được mời đến.

Bày thành một vòng tròn lớn, nhưng khoảng cách không xa, ai cũng có thể nhìn rõ nhau.

Thư phu nhân để ta ngồi bên trái bà ấy, bên phải là Thư tiên sinh, ba chúng ta ngồi ở bàn chính.

Thư Bình Vân và Tiết Vô Hà ngồi chung một bàn, bên trái bàn chính.

Tiêu tiểu thư cùng một nam tử áo tím ngồi chung một bàn, bên phải bàn chính.

Vài ngày trước, Thạch Mài nói rằng trong Thư phủ có một nhóm người đến, người cầm đầu trông rất kỳ lạ.

Vừa nhìn thấy liền có cảm giác muốn quỳ xuống, Thạch Mài sợ quá, từ đó không dám bén mảng đến chủ viện.

Thư Vận Nhi cũng nói rằng người đó sống chung viện với Tiêu tiểu thư, nàng cũng sợ.

Để tránh chạm mặt, hai đứa trẻ trú trong viện của Lâm Trạch mấy ngày liền không dám ra.

Hôm nay, vì yến tiệc thưởng hoa, công tử tiểu thư đều tụ tập tại khoảng đất trống bên Liên Trì, hai đứa nó mới yên tâm ra ngoài.

Chỗ này chính là nơi ta luyện Bát Đoạn Cẩm hàng ngày.

Không ngờ có thể chứa được nhiều người đến vậy.

Ta không nhịn được mà quan sát vị khách lạ kia—người khiến hai nhóc con sợ hãi.

Vừa nhìn một cái, tim ta cũng run lên.

Đây là khí thế của kẻ đã ở ngôi cao nhiều năm.

Cảm giác không giống với Thư Bình Phong.

Thư Bình Phong khiến người ta sợ hãi.

Người này khiến người ta muốn sờ cổ mình, xem đầu có còn trên vai không.

*

Thư phu nhân rất biết cách tổ chức.

Bà ấy sắp xếp tổng cộng ba vòng thi.

Vòng thứ nhất: làm thơ hoặc vẽ tranh về hoa sen.

Ta ôm mặt, đau đớn vô cùng.

Ta không biết làm thơ, cũng chẳng biết vẽ tranh.

Ta chỉ biết nói mấy câu đại bạch thoại kiểu như:

"Hoa sen này đẹp quá đi mất!"

Nhưng ta không dám mở miệng, vì sợ ê răng.

Ngoại trừ ta, Tiêu tiểu thư và nam tử áo tím, tất cả mọi người đều trình tác phẩm.

So sánh lại, ta không khỏi nhìn Thư phu nhân bằng ánh mắt sùng bái.

Khó trách bà ấy kiêu ngạo đến thế, bà ấy có tư cách kiêu ngạo.

Dưới sự dạy dỗ của bà ấy, Thư Bình Sơn, Thư Bình Vân và Tiết Vô Hà là ba người xuất sắc nhất.

Đặc biệt là bài thơ "Tán Liên" của Thư Bình Sơn, hoàn toàn không thua kém bài "Ái Liên Thuyết" với câu danh ngôn "Xuất trần bất nhiễm bùn lầy".

Không chút tranh cãi, hắn trở thành tâm điểm toàn trường.

*

Vòng thứ hai: tính toán giá trị của cả đầm sen.

Vòng này, Thôi Uyển Nhi thắng.

Ta không ngờ nàng lại giỏi tính toán đến vậy.

Nàng tận dụng hoa sen một cách triệt để—ẩm thực, thưởng lãm, dược liệu, may mặc.

Giá trị nàng ước lượng ra gấp đôi Thư Bình Vân, vì Thư Bình Vân thua ở phương diện dược liệu.
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 31: Chương 31



Dạo này, Thôi Uyển Nhi đọc không ít sách y cổ, còn ghi nhớ rất kỹ, vì nàng không muốn bỏ lỡ cơ hội như lần của Thư Vận Nhi nữa.

Không ngờ lần này lại dùng được sớm như vậy.

Thư Bình Vân chỉ nhắc đến hai bộ phận của hoa sen có thể dùng làm thuốc, còn Thôi Uyển Nhi kể ra toàn bộ—hoa sen, liên tu, liên phòng, liên tử, tâm sen, lá sen, ngó sen, rễ sen, tiết sen... và trình bày từng công dụng y học.

Nói xong, nàng cố ý nhìn ta một cái.

Ta ôm mặt—đau quá!

Ta chỉ biết thưởng sen, thấy đẹp nên mới đến đây luyện Bát Đoạn Cẩm.

Chưa bao giờ nghĩ nó cũng có thể làm thuốc.

Toàn trường trầm trồ khen ngợi.

Nam tử áo tím cũng nhìn Thôi Uyển Nhi đầy hứng thú.

Tiết Vô Hà xếp hạng ba, nhưng ta thấy những gì nàng nói lại thực tế nhất, có khả năng đem đi kinh doanh cao nhất.

*

Vòng thứ ba: bàn về chuyện thê thiếp.

Nữ nhân thảo luận cách an trí thiếp thất trong nhà.

Nam nhân bàn về cách xử lý quan hệ thê thiếp.

Ta liếc nhìn Thư phu nhân.

Lợi hại thật đấy!

Bà ấy hỏi thẳng vào trọng tâm hậu viện luôn.

Vòng này, nữ nhân xuất sắc nhất là Thư Bình Vân, thể hiện trọn vẹn phong thái của một tiểu thư quyền quý, tương lai là chính thất chủ mẫu.

Mỗi câu nàng nói đều thu hút sự chú ý, ngay cả nam tử áo tím cũng gật gù tán thưởng.

Còn nam nhân gây ấn tượng nhất lại là Thư Bình Sơn.

Hắn nói rằng chỉ lấy một thê, và chỉ trong trường hợp thê thất cho phép, mới nạp một thiếp.

Nói đến đây, hắn liếc nhìn ta một cái.

Ta vội vàng lảng tránh ánh mắt hắn, thầm nhủ:

"Thư tiên sinh, ngài nhìn ta làm gì?!"

Hắn tiếp tục:

"Ta sẽ tôn trọng, yêu thương và bảo vệ thê tử."

"Ta sẽ giáo dục thiếp thất hiểu rõ vị trí của mình."

"Khi thê tử đau bệnh, ta sẽ san sẻ lo toan."

"Khi thê tử gặp khó khăn, ta sẽ gánh vác giải quyết."

"Ta chỉ có con với thê tử, không có con với thiếp thất."

"Vì sức khỏe của thê tử, ta chỉ có hai con, bất kể nam hay nữ."

Hắn vừa dứt lời, toàn trường nổ tung.

Các tiểu thư quyền quý đều lộ vẻ cực kỳ hứng thú.

Ngay cả Tiêu tiểu thư cũng sáng bừng đôi mắt.

Là đệ đệ của Thư đại tướng quân, là người thực sự kế thừa sản nghiệp Thư phủ, lại có bối cảnh vững chắc, tài hoa xuất chúng, diện mạo anh tuấn...

Giờ đây, dưới hào quang của những lời thâm tình, trong mắt các tiểu thư, hắn đã trở thành chiếc bánh bao nhân thịt béo bở.

Tiết Vô Hà tràn đầy ý chí quyết tâm.

*

Người tệ nhất trong vòng này chính là Lâm Trạch.

Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao hắn thi hoài không đỗ.

Thực sự là tài năng có hạn.

Bắt hắn đi thi khoa cử, quả thực làm khó hắn quá rồi.

Không trách hắn ghét Thôi Uyển Như.

Nếu ta chỉ có thể cố hết sức vào 985, mà có người bắt ta thi Thanh Hoa, Bắc Đại, ta cũng ghét cay ghét đắng người đó.

Vì ta làm không nổi!

*

Bất ngờ nhất!

Cuối yến tiệc, Thư phu nhân trịnh trọng giới thiệu ta với mọi người.

Bà ấy tuyên bố: "Thạch Đậu là ân nhân trọn đời của Thư phủ."

"Về sau, mong mọi người nể mặt Thư phủ mà chiếu cố nàng."

"Nếu nàng có nhu cầu, mong quý vị giúp đỡ, Thư phủ sẽ vô cùng cảm kích."

Đây chính là đại lễ mà Thư phu nhân ban tặng cho ta.

Ta kích động đến mức cứng họng.

Những người ngồi đây đều là tầng lớp nhân mạch thượng đẳng của địa phương.

Sau này tự lập môn hộ, bọn họ chính là thần tài ghé thăm tiệm của chúng ta!

Thạch ma ma mà biết, chắc mừng đến ngất mất!

Ta cười ngốc, vừa xoay vòng, vừa chắp tay cúi chào liên tục.

36

Vừa kết thúc yến tiệc thưởng hoa,

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thư Bình Vân, Tiết Vô Hà cùng quản gia tiễn từng vị khách, mỗi người đều được tặng lễ vật.

Các công tử tiểu thư vui vẻ mà đến, vui vẻ mà đi.

Sau khi về, chắc chắn họ sẽ bàn bạc, rồi mời bà mối đến cửa.

Ta đoán, Thư Bình Vân và Tiết Vô Hà sẽ nhanh chóng xuất giá.

Thư Bình Sơn hẳn cũng sớm định thân, chỉ là không biết đóa hoa si tình ấy sẽ rơi vào nhà nào.

Làm chính thê của hắn là phúc khí.

Làm thiếp của hắn chính là xui xẻo, hóa thân thành bảo mẫu.

Ta bốc một nắm điểm tâm, định rời đi.

Thư Bình Sơn gọi ta lại.

Không biết hắn có ý gì, hắn đi về phía đình, ta theo sau.

Cơ thể hắn quả thực đã khỏe hơn, leo lên mà không hề th* d*c, còn ta thì thở hổn hển.

Hết cách rồi, nãy giờ vì muốn giảm bớt xấu hổ, ta liên tục ăn uống, bây giờ bụng căng tròn.

Hắn nhìn bụng ta phình ra, bật cười:

"Sau này sẽ không còn chịu khổ vì no căng bụng nữa."

"Hả?" Ta không hiểu.

Hắn bước đến gần ta, nhìn ta đầy thâm tình, nói:

"Thạch Đậu, mẫu thân ta muốn định thân cho ta và biểu muội."

"Tiết Vô Hà đã đồng ý, cho phép ta nạp muội làm thiếp."

"Thạch Đậu, nàng ấy rất tốt, nàng ấy đã hứa sẽ cho muội làm quý thiếp."

Hắn vui sướng nói tiếp:

"Thạch Đậu, sau này, chúng ta có thể bên nhau trọn đời rồi."

*

"Cái gì?!"

Ta cao giọng hét lên.

Ta tưởng mình nghe nhầm.

Hắn tưởng ta xúc động, vui vẻ lặp lại:

"Muội sẽ là quý thiếp, Tiết Vô Hà sẽ là chủ mẫu, còn ta là phu quân của muội."
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 32: Chương 32



Một cơn giận dữ bùng lên mãnh liệt.

Ta run rẩy chỉ vào chính mình:

"Thư tiên sinh, ngài đang đùa sao?!"

"Ngài nói muốn ta làm thiếp, chính là cái loại thiếp mà ngài vừa nói đến?!"

Ta hoàn toàn không thể tin nổi!

Thật là hoang đường!

Hắn không hiểu vì sao ta đột nhiên nổi giận, mà còn giận đến mức này.

Sắc mặt hắn hoang mang.

Ta dốc hết sức mới kìm nén được phần nào cơn giận trong lòng.

Hít sâu một hơi, ta nghiêm túc nói:

"Thư tiên sinh, ta nhớ rõ, vừa nãy Thư phu nhân đã chính thức tuyên bố rằng ta là ân nhân trọn đời của Thư phủ."

"Ngài là tiên sinh, là nhị công tử của Thư phủ, đây chính là cách ngài đối đãi với ân nhân sao?"

"Hóa ân nhân thành nô lệ?"

"Trong mắt ngài, ta không xứng sinh con, không xứng làm mẫu thân?"

*

Thư Bình Sơn hoảng hốt.

Hắn không ngờ ta lại phản ứng dữ dội đến thế.

Hắn vội vàng giải thích:

"Không phải, Thạch Đậu, muội hiểu lầm rồi!

"Không phải ta xem thường muội!

"Ta đã suy nghĩ rất lâu, chỉ có cách này, chúng ta mới có thể bình an ở bên nhau trọn đời."

"Chủ mẫu mới không suốt ngày tìm cách hại muội!"

*

Ta tức đến phát điên!

Không kìm được mà hét lên:

"Tại sao ta phải ở bên ngài cả đời?!"

"Thư tiên sinh, ta chưa từng nói điều đó với ngài, cũng chưa từng ám chỉ điều đó, đúng không?!"

"Tại sao ta phải chờ bị chủ mẫu hại?!"

"Ta không thể tự mình làm chủ mẫu sao?!"

"Ta không xứng? Hay ta không đáng?!"

*

Hắn chưa bao giờ thấy ta tức giận đến mức này.

Chưa bao giờ thấy ta mất kiểm soát cảm xúc như vậy.

Hắn sắp khóc đến nơi, hoảng loạn xua tay:

"Thạch Đậu, không phải như vậy!

"Không phải nô lệ! Không phải không xứng!

"Muội hiểu lầm rồi!

"Là quý thiếp!

"Muội không biết đâu, quý thiếp cao hơn lương thiếp, cao hơn tiện thiếp, hơn hẳn thông phòng!

"Trước mặt gia nhân, muội cũng là chủ tử!"

*

Nói chuyện với gà vịt.

Ngay lúc này, tinh thần 985 của ta trỗi dậy.

Ta im lặng, cúi xuống nhặt mười mấy viên đá nhỏ.

Hắn ngẩn ra.

Trong lúc hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ta ném thẳng vào người hắn!

Ném một viên, lùi một bậc thang.

Hắn đứng yên, dùng ống tay áo che đầu.

Ta lạnh lùng nói:

"Thư Bình Sơn, ngươi không xứng làm người thầy."

"Ngươi chính là một kẻ đạo đức giả!"

*

Hắn thấy ta sắp đi, vội hét lên:

"Thạch Đậu, muội đồng ý đi!

"Ta sẽ giúp muội lấy lại thân khế của Thạch ma ma!"

Ta ném hết số đá còn lại vào hắn.

Hắn không tránh, bị ném đến kêu la oai oái.

Ta xoay người chạy thẳng xuống núi.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

*

Một hơi lao đến chỗ Thư Bình Phong.

Hắn ban thưởng cho Thạch Mài, ban thưởng cho Thạch ma ma, nhưng vẫn chưa cho ta.

Thấy ta xông vào, hắn ngạc nhiên, nhưng không quá bất ngờ.

Ta đi thẳng vào vấn đề:

"Thư tướng quân, ta muốn thù lao!

"Thù lao cho công lao giúp Thư Vận Nhi hồi phục!"

Hắn không do dự chút nào, đáp ngay:

"Nói đi, muốn gì?"

Ta nói:

"Xin tướng quân đến Lâm phủ, lấy lại thân khế của Thạch ma ma!"

"Ta muốn bà ấy được tự do!"

Hắn thoáng kinh ngạc, nhưng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu:

"Được, về chờ tin ta."

*

Ta thả lỏng cả người, mệt mỏi lê bước trở về.

Về đến nơi, ngồi thẫn thờ rất lâu, sau đó nhào vào lòng Thạch ma ma, òa khóc nức nở.

Bà ấy hốt hoảng hỏi ta làm sao.

Sợ bà lo lắng, cũng sợ bà thất vọng, ta chỉ kể chuyện đại lễ của Thư phu nhân.

Thạch mụ ma ma mừng đến phát khóc, bà nói:

"Đồ ngốc, chuyện này phải cười, không phải khóc!"

37

Đến rất khuya, tâm trạng của ta mới hoàn toàn bình ổn lại.

Thạch Mài và Thư Vận Nhi vẫn còn quấn lấy Thạch ma ma, không chịu ngủ.

Thạch ma ma vừa xúc động vừa vui mừng, nên cứ để mặc bọn trẻ làm loạn.

Lúc cả ba đang náo loạn vui vẻ, có người gõ cửa.

Ta tưởng là Lâm Trạch, mở ra xem, hóa ra lại là Thư Bình Phong.

Hắn đưa cho ta một cái túi giấy.

Ta nhận lấy, mở ra xem—

Tất cả giấy tờ liên quan đến thân phận của Thạch ma ma:

- Giấy bán thân cũ, đã bị hủy.

- Giấy chuộc thân mới, sáng bóng như vừa viết.

- Một tấm lương dân chứng (chứng nhận lương dân) còn mới tinh.

Thư Bình Phong làm việc còn nhanh gọn hơn ta tưởng.

Nước mắt ta lập tức trào ra.

*

Thạch ma ma tưởng hắn bắt nạt ta, vội vàng chạy đến xem.

Ta đưa tất cả giấy tờ trong tay cho bà.

Bà run rẩy đón lấy, từng tờ từng tờ cẩn thận kiểm tra.

Ngẩng đầu lên, nước mắt đã nhòe kín khuôn mặt.

Thư Bình Phong thấy vậy, lặng lẽ lui ra ngoài.

*

Đêm hôm đó, ta không cho Thạch Mài và Thư Vận Nhi ngủ, kể liền năm mươi câu chuyện.

Đến sáng, ba chúng ta cùng nhau ngất xỉu vì buồn ngủ.

Thạch ma ma đi vòng quanh phòng đến mấy trăm lượt.

Trời vừa sáng, bà ném hết tất cả giấy tờ cũ vào bếp lò, đốt sạch không còn dấu vết.

Trong chiếc hộp nhỏ của bà, ba tấm lương dân chứng được đặt ngay ngắn trên cùng.

Đây chính là biểu tượng của tự do.

38

Ta hôn mê suốt năm ngày năm đêm mới tỉnh lại.

Thạch ma ma nói ta đã xả hết uất hỏa, từ nay về sau sẽ không còn đổ bệnh nữa.

Ta ôm chăn ngẩn người, đầu óc tỉnh táo vô cùng.

Những cảm xúc phiền lòng trước kia đều đã tan biến.
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 33: Chương 33



Trong những ngày ta ngủ mê, đã có rất nhiều chuyện xảy ra.

Kỳ thi khoa cử bất ngờ được đẩy lên sớm hơn, Thư tiên sinh dẫn Lâm Trạch lên đường ứng thí.

Ta thở phào nhẹ nhõm, không phải đối mặt với Thư tiên sinh, tránh được sự bối rối.

Thực ra trong lúc ngủ, ta đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.

Thư tiên sinh không có ác ý.

Hắn hẳn đã có tình cảm với ta từ lâu, nhưng vì thân phận ta quá thấp, lại còn là thông phòng của đệ tử mình, nên suy đi nghĩ lại, thấy không thể cho ta danh phận chính thê, bèn tìm một con đường khác—vừa có thể bên nhau dài lâu, lại không bị chính thất chèn ép.

Từ nhỏ hắn đã hiểu rõ tính tình của Tiết Vô Hà, có thể tin tưởng, nên chọn nàng làm thê tử, môn đăng hộ đối, vừa khiến mẫu thân hắn hài lòng, lại có thể bao dung cho ta.

Còn những lời hoa mỹ như "yêu vợ", "dạy thiếp hầu hạ thê tử", cũng chỉ là để bảo vệ ta mà thôi—hắn không muốn ta và Tiết Vô Hà tranh sủng mà cùng chịu tổn thương.

Nhưng hắn quá tự phụ.

Hắn biết rõ Tiết Vô Hà thích mình, đã hỏi qua nàng về việc có thể nạp ta làm thiếp hay không.

Nhưng hắn chưa từng hỏi ta có muốn hay không.

Hắn tự cho là đúng, nghĩ rằng ta không muốn làm thông phòng, là vì khinh thường thân phận thấp hèn, thế nên tự quyết định nâng ta thành quý thiếp.

Hắn tưởng ta sẽ vui mừng, ai ngờ ta lại phát điên ngay tại chỗ.

Ta hiểu hắn, nhưng hắn lại không hiểu ta.

Trong mắt hắn, ta chẳng qua chỉ là một thông phòng tiểu nha hoàn không được công tử coi trọng, địa vị thấp kém chẳng khác gì cát bụi.

Nhưng trong lòng ta, ta chưa bao giờ xem nhẹ bản thân.

Cúi đầu khép nép trước mặt bọn họ, chỉ là chiến thuật tạm thời mà thôi.

Trong lòng ta, ta là một người độc lập, có chủ kiến, không phải nô tỳ của ai cả.

Làm nha hoàn chẳng qua là một vai diễn nhất thời.

Chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ chớp lấy, xoay người làm chủ nhân.

Thạch ma ma hiểu ta.

Nhưng đáng tiếc, Thư tiên sinh chẳng hiểu gì về thế giới nội tâm của ta cả.

Từ nay về sau, ta và hắn chỉ có thể là người dưng.

Có chút đáng tiếc, nhưng không nhiều.

*

Tiêu Tiểu thư rời đi cùng nam tử áo tím.

Không ai ngờ được, nam tử áo tím kia lại là Thái tử đương triều.

Tiêu tiểu thư cũng không phải thiên kim nhà bình thường, mà là độc nữ của Hoài Vương.

Hoài Vương dùng hơn mười năm để phát triển binh lực ở Hoa Chi, đã có trong tay hai mươi lăm vạn đại quân.

Hoàng thượng không thể ngủ yên.

Hoài Vương là ngoại tộc vương gia, thánh thượng có ý gả nữ nhi của ông ta cho Thái tử làm trắc phi, nhằm giám sát, kiềm chế thế lực Hoài Vương.

Cái gọi là "trên đường cứu Tiêu tiểu thư" thực chất chỉ là một màn kịch đánh lạc hướng.

Mục đích chính khi Thư Bình Phong đích thân hồi kinh, ngoài việc bảo vệ mẫu thân và nữ nhi, quan trọng nhất là hộ tống Tiêu Quận chúa.

Kinh thành cách đây không xa, Tiêu Quận chúa tạm thời nghỉ lại Thư phủ, để thăm dò tình hình.

Nàng nghe nói, Thái tử và Thái tử phi tình cảm sâu đậm, trong phủ rất ít nữ nhân, chỉ có một trắc phi, vài thị thiếp, nhưng đều không có cơ hội diện kiến Thái tử.

Tiêu Quận chúa vừa nghe liền không muốn gả nữa.

Từ nhỏ, nàng chưa từng bị lạnh nhạt.

Thái tử biết tin, vội vã vi phục đến thăm, đối đãi với nàng như huynh muội, không có chút tình ý nam nữ nào.

Tiêu Quận chúa không để tâm.

Điều nàng muốn chỉ là sự coi trọng của Thái tử.

*

Trùng hợp, Thư phủ tổ chức yến hội thưởng hoa, Tiêu Quận chúa hiếu kỳ muốn tham gia, Thái tử hứng thú nhất thời, bèn đi cùng nàng.

Không ngờ, bữa tiệc này lại khiến bọn họ kinh ngạc.

Sau đó, cả hai cùng thương lượng, quyết định kết thân với Thư gia.

- Tiêu Quận chúa chọn Thư Bình Sơn, vì nàng không thích phiền phức, nên đồng thời nạp Tiết Vô Hà làm thiếp.

- Thái tử chọn Thư Bình Vân làm trắc phi, vì Thái tử phi không thích quản gia, mà Thư Bình Vân lại có sở trường này.

Như vậy, đôi bên cùng có lợi.

Thông qua Thư gia, quận chúa cũng xem như đã bị gián tiếp giam lỏng.

Thái tử dâng tấu lên hoàng thượng, hoàng thượng chuẩn tấu.

Ngài chỉ ra một điều kiện—Thái tử phải để lại người ở Thư phủ, để nếu cần có thể kiểm soát quận chúa, tránh nàng bỏ trốn.

Quận chúa đồng ý.

Thư phu nhân cũng đồng ý.

Bà ta không dám không đồng ý.

Chớp mắt một cái, huynh muội Thư gia đều trở thành hoàng thân quốc thích.

Thư Bình Sơn hai lần được hoàng gia lựa chọn hôn sự—một lần là công chúa, một lần là quận chúa.

Đây chính là số mệnh.

*

Điều bất ngờ nhất chính là Thôi Uyển Nhi.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thái tử nhớ mãi không quên cảnh nàng bán sen kiếm tiền.

Hồi cung, hắn tấu lên hoàng thượng, nói Thôi Uyển Nhi rất giỏi kiếm tiền, tính toán sổ sách rõ ràng rành mạch, mà huynh muội bọn họ lại giống nhau như đúc, nếu muội muội giỏi như thế, chứng tỏ ca ca cũng không tệ.

Hoàng thượng nghe vậy vui mừng khôn xiết, đang đau đầu không biết nên bổ nhiệm Thôi Diễn vào bộ Hộ hay bộ Lại, nay liền hạ thánh chỉ, phong hắn làm Thượng thư bộ Hộ.

Hoàng thượng còn dặn dò:

"Khanh phải kiếm thật nhiều tiền cho trẫm, đừng để trẫm thất vọng. Nếu nghĩ không ra cách kiếm tiền, cứ đi hỏi muội muội của khanh."
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 34: Chương 34



Thôi Diễn cười khổ tiếp chỉ.

Thôi Uyển Nhi luôn sùng bái ca ca mình, lần này có thể tự tay định đoạt con đường của huynh trưởng, cũng xem như thỏa mãn tâm nguyện.

Nàng bắt đầu chuẩn bị rời đi, chủ yếu lo liệu chuyện của phụ thân.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cùng lúc đó, Thạch ma ma cũng muốn nhanh chóng đưa ta và Thạch Mài rời khỏi đây.

Bà chủ động tìm Thư phu nhân xin từ biệt.

Thư phu nhân đề nghị bà nên thu xếp chỗ ở xong xuôi rồi hẵng đi.

Thư tướng quân thậm chí còn trực tiếp giữ lại, nhờ chúng ta ở lại thêm một thời gian, để bầu bạn với Thư Vận Nhi.

Đại phu nói, sự hồi phục nhanh chóng của Thư Vận Nhi, không thể tách rời khỏi chúng ta.

Ta hiểu điều này—một môi trường gia đình tốt là vô cùng quan trọng đối với sự phát triển của trẻ nhỏ.

Vì vậy, chúng ta bàn bạc một chút, quyết định đồng ý.

Ta tranh thủ thời gian dán mình trong tàng thư các.

Thạch ma ma dẫn hai đứa nhỏ đi xem nhà, một đám thị vệ theo sau.

Mấy người bán nhà sợ đến run cả chân, giá cả cũng không dám hét cao.

Thạch ma ma càng xem càng vui, đến mức gần như hoa cả mắt.

39

Kết quả kỳ thi thứ hai đã có.

Không may thay, lời của Thạch Mài đã ứng nghiệm—Lâm Trạch trượt.

*

Thôi Uyển Nhi là người đầu tiên nhận được tin tức.

Lúc này, sắc lệnh bổ nhiệm của Thôi Diễn cũng đã được ban xuống, mọi việc trong nhà Thôi Uyển Nhi cũng đã sắp xếp ổn thỏa.

Thôi Diễn phái tâm phúc đến đón nàng lên kinh thành.

Trước khi rời đi, Thôi Uyển Nhi đến Lâm phủ một chuyến.

Nàng nói với Lâm lão gia:

"Lâm Trạch thi rớt, đều là do Lâm phu nhân nạp thiếp gây họa. Nếu không phải Đào Nhi, Bích Nhi lén lút câu dẫn, đưa mắt đưa mày, khiến hắn xao động tâm thần, suốt ngày nghĩ đến nữ nhân, không còn lòng dạ học hành, thì sao có thể trượt kỳ thi thứ hai?"

Lâm lão gia đang thất vọng cực độ, muốn tìm người trút giận, vài câu của Thôi Uyển Nhi chọc giận ông ta đến cực điểm.

Tâm phúc của Thôi Diễn biết nàng đang bất bình, bèn thì thầm vào tai Lâm lão gia mấy câu.

Lâm lão gia toát mồ hôi lạnh, nhìn Thôi Uyển Nhi, dậm chân một cái, lập tức tuyên bố nâng Đào Nhi, Bích Nhi thành di nương thứ năm, thứ sáu của mình.

Từ thiếp của thiếu gia biến thành thiếp của lão gia, hai nàng không những không giận, ngược lại càng thêm vui sướng.

Dù sao, tài sản của Lâm gia vẫn nằm trong tay Lâm lão gia.

Lâm phu nhân vừa thấy vậy, trực tiếp tức giận đến hôn mê bất tỉnh.

Lâm lão gia lập tức chọn nha hoàn mới hầu hạ bà ta, còn Đào Nhi, Bích Nhi thì được giữ lại trong phòng hắn, tuyệt đối không thể quay về hầu hạ Lâm phu nhân nữa.

Không thể làm chậm trễ đêm tân hôn của hắn.

*

Đến khi Lâm Trạch vội vàng chạy về phủ, thì Đào Nhi, Bích Nhi đã kiểm tra ra mang thai.

Lâm lão gia vui mừng khôn xiết, ban thưởng lớn cho toàn phủ.

Lâm Trạch vừa bước vào cửa, Lâm phu nhân còn chưa kịp tố khổ, đã tức đến thổ huyết mà qua đời.

Lâm Trạch giận dữ, nhưng còn chưa kịp phát hỏa, Lâm lão gia đã ra tay trước:

"Trạch nhi, con đừng thấy ấm ức, cũng đừng oán trách mẹ con."

"Ta cần cù vất vả bao nhiêu năm, trừ mẹ con sinh được con, bốn vị di nương trước chẳng ai sinh được mụn con nào. Mẹ con vừa bại liệt, hai vị di nương mới liền có thai."

"Mẹ con hại ta mất bao nhiêu đứa nhỏ! Ta thật có lỗi với tổ tông! Nếu không phải nể mặt con, mẹ con đã sớm bị xóa tên khỏi gia phả, vứt xác vào loạn táng cương rồi..."

Bốn vị di nương cầm khăn tay lau nước mắt, nức nở sụt sùi.

Lâm Trạch mồ hôi lạnh túa ra.

Còn gì mà hắn không hiểu nữa?

Hắn nhìn chằm chằm t.h.i t.h.ể mẫu thân mình, thật khó mà tưởng tượng, một người mẹ mà hắn luôn kính yêu, lại có thể tàn nhẫn như vậy.

Thôi Uyển Nhi nói không sai, mẫu thân hắn cũng giống như mẫu thân nàng—ngoài mặt hiền từ, nhưng tâm địa độc ác.

Cơn giận của Lâm Trạch tan đi, hắn âm thầm lo liệu tang sự cho Lâm phu nhân.

Lâm lão gia không phản đối Lâm Trạch tận hiếu, chỉ lạnh lùng quan sát, bởi ông ta hận Lâm phu nhân đến tận xương tủy.

Nếu Lâm Trạch xảy ra chuyện, hắn sẽ tuyệt tự tuyệt tôn.

*

Đời người có cảnh ngộ khác nhau.

Bên kia, Lâm Trạch trượt kỳ thi, tang mẫu, chìm trong tuyệt vọng.

Bên này, Thạch ma ma cuối cùng cũng chọn được một căn viện vừa rộng rãi vừa sáng sủa.

Có tổng cộng bốn gian phòng, chừa lại một gian cho Thư Vận Nhi.

Chúng ta đều rất thích nơi này.

Nhưng ngay lúc chuẩn bị giao tiền, Thư Bình Phong vội vã chạy đến, cực lực ngăn cản.

Hắn nói:

"Thạch ma ma, bà có muốn mang theo bọn trẻ đi Hoa Diên với ta không?"

"Ở đây, bà chỉ có một viện nhỏ, một cửa tiệm. Nhưng nếu đến Hoa Diên, cả phủ tướng quân, thậm chí toàn bộ Hoa Diên đều cho phép bà trồng rau, nuôi gà, nhận nuôi trẻ bị bỏ rơi."

Vừa nghe đến "nhận nuôi trẻ bị bỏ rơi", Thạch ma ma lập tức động lòng.

Ta cũng động lòng.

Nơi này quá gần kinh thành, quá nguy hiểm.

Hơn nữa, còn có một mối họa chưa dứt.
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 35: Chương 35



Nếu một ngày nào đó, Tiêu Quận chúa biết được Thư Bình Sơn từng động lòng với ta, e rằng ta sẽ không giữ được mạng.

Dĩ nhiên, càng đi xa khỏi nơi này càng tốt.

Thư Vận Nhi thì nắm chặt vạt áo Thạch Mài, nũng nịu:

"Thạch Mài ca ca, đi đi mà, đi với ta đi, Hoa Diên vui lắm, ta dẫn huynh đi chơi!"

Thạch Mài lập tức đồng ý ngay.

Chúng ta đều đồng ý đi theo Thư Bình Phong.

Hắn khác hẳn với Thư Bình Sơn.

Bao năm cầm quyền, sát phạt quyết đoán.

Vừa thấy chúng ta gật đầu, hắn liền lập tức khởi hành.

Dù sao nhiệm vụ hộ tống đã hoàn thành viên mãn, nữ nhi cũng đã bình phục.

*

Thư phu nhân có chút không nỡ xa con trai và cháu gái, muốn giữ họ lại đến khi Thư Bình Sơn thành thân.

Nhưng Thư Bình Phong nói:

"Mẫu thân, chúng ta đã rời khỏi Hoa Diên quá lâu, đám Ốc Nô..."

Chưa nói dứt lời, Thư phu nhân đã vội vàng bảo hắn đi ngay.

Thư Bình Phong không chỉ là con trai bà, mà còn là người bảo vệ Hoa Diên.

Nặng nhẹ thế nào, bà phân biệt rõ ràng.

Thư phu nhân là người hiểu đại cục.

*

Thư Bình Phong ra lệnh cho thuộc hạ thu dọn hành lý.

Hắn nói với chúng ta:

"Phủ tướng quân không thiếu thứ gì, thứ cần có ở Hoa Diên đều có đủ. Ngoài những đồ vật thiết yếu, không cần mang theo gì cả."

Thạch ma ma định nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống.

Còn ta thì không.

Hoa Chi là vùng cận nhiệt đới, muỗi mòng cực kỳ nhiều, sao có thể không mang theo gì được?

Từ sau khi việc thân phận của Thạch ma ma được giải quyết, ta không còn cố kỵ gì nữa, trong lòng luôn có một ý nghĩ muốn tự mình quyết định mọi thứ.

Ta mạnh dạn đề nghị với Thư tướng quân, muốn mang theo thợ rèn giỏi nhất và nữ nhân kéo sợi tốt nhất nơi đây.

Hắn không hiểu, nhưng vẫn đồng ý.

Thấy ta dám lên tiếng, Thạch ma ma cũng mở lời.

Bà nói muốn mang theo trứng giống và hạt giống rau.

Thư tướng quân vẫn không hiểu, nhưng vẫn đồng ý.

Thạch Mài nghĩ rất lâu, không nghĩ ra cái gì, bèn kéo Thư Vận Nhi đi đóng gói hết những món đồ mà bọn họ thường chơi.

*

Cho đến lúc xuất phát, chúng ta vẫn không thấy Lâm Trạch, cũng không gặp Thư tiên sinh.

Bây giờ, Đào Nhi và Bích Nhi đều đã có thai con trai, có "bảo hiểm kép", Lâm lão gia không còn xem trọng Lâm Trạch nữa.

Lâm Trạch ngày đêm canh giữ bên phần mộ mẫu thân.

Thạch ma ma nói:

"Thư tiên sinh mới thật đáng thương, suốt ngày đánh quyền bên hồ sen, e là đã tẩu hỏa nhập ma rồi."

Nghe vậy, trong lòng ta có chút chua xót, nhưng... đây chính là số phận.

*

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thư phủ, từ biệt.

Lâm Trạch, từ biệt.

Thư tiên sinh, từ biệt.

40

Chúng ta thuận lợi lên đường, hành trình suôn sẻ.

Đoàn người đến được Hoa Diên.

*

Hoa Diên rất rộng lớn.

Từ nhà bếp Lâm phủ, đến Thư phủ, và giờ đây, ta lại đặt chân đến một vùng đất bao la hơn.

Nhìn ngắm một mảnh đất rộng lớn như vậy, ta cảm thấy lòng n.g.ự.c khoáng đạt, tâm trí thảnh thơi.

Thạch ma ma đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nói một câu:

"Đất đai rộng lớn như vậy, sao chẳng thấy bóng người nào cả?"

Hoa Diên có khí hậu tốt, tài nguyên dồi dào, nhưng vì dịch bệnh nhiệt đới hoành hành, nên ngoài quân đội trú đóng, hầu như không có bóng dáng dân cư.

Ta nhớ đến lời của Thư Bình Phong—toàn bộ Hoa Diên đều có thể để Thạch ma ma trồng trọt.

Câu này quả thực không sai.

Bởi vì... không ai dám đến đây cả.

*

Khi chúng ta đến nơi, vừa hay đúng lúc quân doanh đang bùng phát dịch bệnh nhiệt đới.

Thư tướng quân dẫn chúng ta về phủ tướng quân, rồi vội vã lên đường đến doanh trại cách đó ba dặm.

Thạch ma malo lắng:

"Ta từng nghe nói đến dịch nhiệt đới rồi, thứ này cướp mạng người nhanh lắm, đáng sợ vô cùng."

Ta cố gắng nhớ lại những kiến thức y khoa mình từng học.

Dịch nhiệt đới là tên gọi chung của một số loại bệnh, trong đó đáng sợ nhất chính là sốt rét, đặc biệt là sốt rét ác tính—gần như là "đại diện tổng hợp" của dịch bệnh nhiệt đới.

Và ta... biết cách đối phó với nó.

Ta muốn nói với Thư tướng quân, nhưng ta không dám.

Ta sợ bản thân không đủ trọng lượng, càng sợ hắn không tin mình, cho rằng ta chỉ vì từng cứu được Thư Vận Nhi mà trở nên kiêu ngạo, kéo theo cả Thạch ma ma và Thạch Mài cùng bị xem thường.

*

Đến giữa trưa, Thư Bình Phong vội vã trở về, đến thăm chúng ta.

Vẻ mặt hắn nghiêm trọng, sắc mặt xám tro.

Theo sau hắn, có một thiếu niên áo trắng, tên là Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ là đại phu bản địa của Hoa Diên, hiện đang giữ chức phủ y tại phủ tướng quân.

Hắn từng chữa bệnh cho Thư Vận Nhi.

Vừa nhìn thấy hắn, Thư Vận Nhi lập tức chạy đến, thân thiết gọi một tiếng: "Bạch thúc thúc!"

Khi tận tai nghe được giọng nói rõ ràng của Thư Vận Nhi, Bạch Chỉ mừng rỡ vô cùng.

Nhưng hắn không dám tiến lại gần, chỉ đứng từ xa, sợ lây bệnh cho Thư Vận Nhi.

Thư Vận Nhi định chạy đến, nhưng bị Thư Bình Phong quát dừng lại.

Nàng đứng yên tại chỗ, khuôn mặt đầy vẻ ấm ức.

Bầu không khí trở nên nặng nề trong phút chốc.

Quản gia họ Bạch sốt ruột hỏi:

"Chẳng lẽ bệnh dịch lại nghiêm trọng hơn rồi?"
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 36: Chương 36



Bạch Chỉ gật đầu.

Hắn chính là cháu trai của Bạch quản gia.

Bạch Chỉ nói:

"Một phần ba quân doanh đã nhiễm bệnh, có vài người... sắp..."

Hắn liếc nhìn chúng ta, rồi nuốt lại nửa câu sau.

Ta nghe hiểu—có những người đã không thể cứu được nữa.

Thạch ma ma cũng hiểu, lặng lẽ lau khóe mắt.

*

Không thể nhịn được nữa!

Lời thề Hippocrates* chấn động trong đầu ta.

(* Ở nhiều quốc gia, trong đó có Việt Nam, các thầy thuốc phải đọc Lời thề Hippocrates khi chuẩn bị ra trường để hành nghề. Lời thề này được các sinh viên Y khoa đọc và nguyện làm theo trong lễ tốt nghiệp.)

Linh hồn của một sinh viên y khoa 985 thức tỉnh.

Trước ranh giới sinh tử, không thể sợ hãi.

Người làm y, cần có lòng nhân.

Ta hít sâu một hơi, bước đến trước mặt Thư Bình Phong, hành lễ rồi nói thẳng:

"Tướng quân, ta có cách trị dịch nhiệt đới."

*

Thư tướng quân nhướng mày, còn chưa kịp lên tiếng, Bạch Chỉ đã giành lời:

"Cô là ai? Dịch nhiệt đới không phải chuyện nói suông, đừng có ăn nói hàm hồ, quấy nhiễu tâm trí tướng quân!"

Ta mặc kệ hắn, chỉ nhìn thẳng vào Thư Bình Phong, nói:

"Cổ thư có ghi chép về dịch nhiệt đới, có phương thuốc."

"Thanh hao một nắm, ngâm một thăng nước, vắt lấy nước cốt, uống hết."

Trong ánh mắt chăm chú của Thư Bình Phong, ta chậm rãi đọc từng chữ trong phương thuốc.

Bạch Chỉ kinh ngạc:

"Thanh hao?"

Ta gật đầu khẳng định.

Thư Bình Phong nhìn ta, ta bình tĩnh đối diện với hắn.

Hắn trầm ngâm một lát, rồi quyết định ngay:

"Theo ta đến quân doanh."

Ta nói:

"Xin chờ một chút."

Hắn nhíu mày.

Ta nói:

"Ta cần sắp xếp vài việc trước."

Ta chỉ vào Thạch ma ma, Thạch Mài, Thư Vận Nhi—một già hai trẻ.

Thư Bình Phong gật đầu, nói:

"Có việc gì, cứ dặn dò Bạch quản gia."

Ta nói với Bạch quản gia:

"Thạch ma ma mang theo trứng giống và hạt giống rau."

Hắn nói:

"Ta sẽ chọn một mảnh đất tốt trong phủ để bà ấy trồng trọt."

Ta nói:

"Ta mang theo nữ nhân kéo sợi, cần làm màn lưới chống muỗi."

Hắn nói:

"Lập tức sai người đo kích thước giường."

Ta nói:

"Ta mang theo thợ rèn, cần rèn sắt để làm lưới sắt mịn nhất."

Hắn nói:

"Sẽ lập lò rèn ngay trong phủ."

Ta nói:

"Không thể để Thạch Mài và Thư Vận Nhi đến những nơi có nhiều muỗi."

Hắn gật đầu đồng ý.

Sắp xếp xong mọi việc, ta cùng Thư Bình Phong đến quân doanh.

*

Cảnh tượng trước mắt còn bi thảm hơn ta tưởng tượng.

Những người nhiễm bệnh bị tập trung lại một chỗ.

Cả viện không có ai có thể đứng vững.

Người bệnh nhẹ dựa vào giường, tuyệt vọng nhìn những bệnh nhân nặng.

Người bệnh nặng nằm trên giường.

Sốt cao, hôn mê, rét run…

Khắp nơi, bầu không khí tràn ngập hơi thở tử vong.

Mười lăm vị quân y, đã có tám người nhiễm bệnh.

Những binh sĩ chưa nhiễm bệnh đứng bên ngoài bệnh viện, lo lắng nhìn vào trong, tâm trạng hoảng loạn.

*

Thư Bình Phong cùng ta quan sát một vòng.

Hắn hỏi:

"Có giống như ghi chép trong cổ thư không?"

Ta nói:

"Giống hệt."

Hắn siết chặt nắm đấm, hơi chần chừ, rồi hạ quyết tâm.

Hắn nói:

"Thạch Đậu, giao cho cô."

Bạch Chỉ vội vàng ngăn cản:

"Tướng quân, đây là chuyện sống còn, sao có thể tin tưởng một kẻ..."

Thư Bình Phong không chút do dự cắt ngang:

"Thạch Đậu cô nương đáng tin cậy. Phương thuốc trị bệnh cho Vận Nhi cũng là nàng tìm được trong cổ thư."

Bạch Chỉ sững sờ, rồi chắp tay hành lễ với ta:

"Vậy thì xin nhờ cô nương ra tay cứu giúp."

*

Ta lập tức lấy giấy bút, vẽ ra hình dáng của thanh hao, đưa cho Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ cầm lấy, chăm chú quan sát.

Thư Bình Phong hỏi:

"Hoa Diên có loại dược thảo này không?"

Bạch Chỉ nói:

"Hình như có, nhưng ta không chắc."

Ta nói:

"Dẫn ta đi tìm."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thư Bình Phong nói:

"Bạch Chỉ, dẫn theo ba mươi người, cùng Thạch cô nương lật tung cả Hoa Diên, nhất định phải tìm được dược thảo!"

41

Ta và Bạch Chỉ dẫn đội lên đường.

Trên suốt chặng đi, Bạch Chỉ trầm mặc.

Ta cũng im lặng.

Căng thẳng.

Ta không biết cây thanh hao có thực sự tồn tại không, cũng không biết phương thuốc này liệu có hiệu quả thật sự.

Ta vẽ hơn ba mươi bức hình thanh hao, mỗi người cầm một bức, cúi đầu dò tìm theo hình vẽ.

Tìm kiếm từng tấc đất.

Đi suốt hơn mười dặm, chúng ta thu thập được hơn một trăm cây nghi ngờ là thanh hao.

Bạch Chỉ gom lại, đưa ta kiểm tra.

Ta cầm từng cây lên quan sát cẩn thận, rồi lần lượt vứt đi:

"Không phải. Cây này cũng không phải. Cái này cũng không đúng. Không đúng... Vẫn không đúng..."

Càng vứt nhiều, sắc mặt mọi người càng nặng nề.

Cả ta cũng trở nên căng thẳng hơn.

Chẳng lẽ Hoa Diên không có thanh hao?

Dựa theo vị trí địa lý và điều kiện khí hậu, không thể nào lại không có được.

Bạch Chỉ nói:

"Chỉ còn hơn mười cây nữa. Nếu vẫn không đúng, chúng ta sẽ tiếp tục tìm. Nếu Hoa Diên không có, sẽ mở rộng ra các khu vực khác của Hoa Chi."

Ta cảm kích nhìn hắn một cái.

Hắn tin ta.

Đôi tay ta run rẩy khi cầm lấy cây tiếp theo mà hắn đưa.

Đôi mắt ta sáng lên.

Nhìn đi nhìn lại: cuống lá, phiến lá, hình dáng lá…

Nếu không phải thanh hao, thì còn là gì nữa?!

Ta phấn khởi nói với Bạch Chỉ:

"Tìm được rồi! Tìm được rồi!"
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 37: Chương 37



Nghe ta kêu lên, Bạch Chỉ vội vàng nhận lấy, quan sát tỉ mỉ.

Những binh sĩ khác cũng vây lại xem.

Người lính may mắn tìm được cây thanh hao đầu tiên, run rẩy chỉ về phía con đường nhỏ trên núi, lắp bắp nói:

"Kìa… kìa… kìa…!"

Ở đó, một cánh đồng thanh hao bạt ngàn trải dài!

*

Ta lập tức chỉ huy:

"Hái lá! Hái phần lá! Lá có hiệu quả mạnh nhất!"

Các binh sĩ hành động cực kỳ nhanh chóng.

Chỉ trong chốc lát, chúng ta thu thập được hai bao tải lớn.

Bạch Chỉ ra lệnh chia đội:

Một nhóm theo chúng ta trở về, nhóm còn lại tiếp tục thu hoạch.

*

Ta trở về phủ tướng quân trước.

Bạch quản gia báo tin:

"Thạch ma ma bị bệnh rồi!"

Bà sốt cao, rét run, toàn thân đau nhức, đầu đau như búa bổ, nôn mửa, tiêu chảy…"

Ta hoảng hốt, hai chân mềm nhũn.

Ta chưa bao giờ nghi ngờ hiệu quả của thanh hao, nhưng lúc này, ta sợ rằng nó không có tác dụng.

*

Bạch Chỉ chạy về doanh trại, dẫn theo nhóm bếp binh, đốt lửa dựng nồi, chuẩn bị sắc thuốc.

Ta nói:

"Chờ tin ta."

Bên này, ta sắc nhiều liều thuốc với nồng độ khác nhau.

Ta chọn liều cao nhất, tự mình uống trước.

Sau một canh giờ, không có phản ứng gì bất thường.

Ta mang chén thuốc đến trước mặt Thạch ma ma.

Trước khi đút thuốc, ta hỏi bà:

"Ma ma, người có tin con không?"

Thạch ma ma môi run rẩy, yếu ớt nói:

"Đậu nhi, ma ma tin con."

Ta cho bà uống thuốc.

Sau đó, lòng như lửa đốt, thấp thỏm chờ đợi.

Nếu Thạch ma ma không qua khỏi... ta phải làm sao?

Ta nhanh chóng hạ quyết tâm.

Cùng lắm thì đi theo bà!

*

Hai canh giờ sau, Thạch ma ma không còn vật vã nữa.

Bốn canh giờ sau, bà hạ sốt.

Năm canh giờ sau, bà khẽ mở mắt, nhẹ nhàng nói với ta:

"Thạch Đậu, ta muốn uống cháo."

*

"Hiệu quả! Bạch Chỉ! Hiệu quả rồi!"

Ta hét lớn, vừa cười vừa khóc.

Bạch quản gia nhanh như cơn gió chạy về quân doanh báo tin.

Bạch Chỉ lập tức trình báo với Thư tướng quân.

*

Thư Bình Phong đang rối bời, đến mức miệng nổi đầy vết lở loét.

Hoa Diên có hơn hai nghìn binh sĩ đồn trú.

Nhưng mỗi năm, cứ đến mùa dịch, đều mất đi một phần ba số quân.

Nhìn từng người lần lượt ngã xuống, năm này qua năm khác, hắn sắp không chịu đựng nổi nữa!

Nghe Bạch Chỉ báo cáo, hắn tức tốc chạy như gió trở về, Bạch Chỉ hổn hển đuổi theo sau.

Vừa đến nơi, thấy Thạch mụ mụ chậm rãi húp cháo, hắn mừng đến phát run.

Hắn lập tức ra lệnh cho Bạch Chỉ:

"Về doanh trại! Dùng thuốc ngay lập tức!"

Bạch Chỉ cắm đầu chạy đi, vừa chạy vừa hét:

"Dùng thuốc! Dùng thuốc! Dùng thuốc!!!"

*

Ba ngày sau.

Người bệnh nặng đã có thể ngồi dậy.

Người bệnh nhẹ có thể đứng lên.

Quân y vừa khóc vừa nói:

"Tướng quân! Tất cả đều có hiệu quả!"

Phó tướng rưng rưng nước mắt:

"Tướng quân! Không cần gửi cáo phó nữa!"

Thư Bình Phong cũng rơi lệ.

*

Phủ tướng quân bị vây kín.

Tướng sĩ tự phát hô vang:

"Cảm tạ Thạch Đậu cô nương đã cứu mạng!"

"Thạch Đậu cô nương! Thạch Đậu cô nương!"

Dần dần, tiếng hô biến thành…

"Thạch Đậu nương nương!"

Ta hoảng hốt, vội vã bảo Bạch Chỉ ngăn lại:

"Ta chỉ là một đứa nhóm lửa, sao dám nhận danh hiệu ‘nương nương’ chứ?!"

Bạch Chỉ nhìn ta thật sâu, không động đậy, chỉ cười nói:

"Nương nương nhóm lửa? Cũng hợp đấy."

Ta vội quay sang tố cáo với Thư Bình Phong.

Thư tướng quân nghiêm túc nói:

"Thạch Đậu cô nương, vì sao cô lại cảm thấy mình không xứng với danh hiệu ‘nương nương’?

Danh xưng này không phải ‘nương nương’ trong cung đình.

Mà là ‘thần tiên nương nương’!"

"Cô đã cứu sống vô số người, nếu không phải thần tiên nương nương, thì là gì?"

Ta cứng đờ, bối rối đến mức không biết phải nói gì.

Đây không phải công lao của ta.

Ta chỉ đơn giản là kết nối tri thức hiện đại với trí tuệ cổ đại mà thôi.

Nhưng ta không dám nói ra.

*

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thư Bình Phong không thèm quan tâm đến vẻ mặt "ta thật không dám nhận" của ta.

Hắn ra lệnh cho thân tín:

"Lập tức phái người đến bẩm báo với Hoài Vương Điện hạ!

Bên đó cũng đang rất cần phương thuốc này!"

"Nhớ giữ bí mật."

42

Chúng ta ngồi lại với nhau, cùng ăn gà hầm nước dừa.

Thịt gà mềm ngon, thơm ngọt, hương vị tuyệt hảo.

Dịch bệnh đã được kiểm soát, phủ tướng quân tràn ngập bầu không khí an lành.

Bạch quản gia đặc biệt nấu món gà hầm nước dừa mà Thư Vân Nhi thích nhất.

Thạch Mài ăn một miếng, tấm tắc khen:

"Không ngờ gà ở Hoa Diên lại ngon như vậy."

Thư Vân Nhi giải thích:

"Là nhờ dùng nước dừa để hầm đấy."

Món này vốn nấu cho bốn người chúng ta.

Nhưng Bạch Chỉ lại mò đến ăn chực.

Người này thật đúng là mặt dày!

Lần đầu gặp, hắn lạnh lùng nghiêm túc bao nhiêu.

Bây giờ, lại tùy tiện vô phép bấy nhiêu.

Ngồi xuống ghế là vắt chân chữ ngũ, thảnh thơi nhai thịt gà.

Thạch Mài nhìn mà trố mắt, thì thầm với ta:

"Thư tiên sinh và Lâm thiếu gia chưa bao giờ ngồi như thế này."

Bạch Chỉ nhướn mày, bĩu môi:

"Bọn họ sống có tiêu d.a.o như Bạch ca ca không? Có vui vẻ bằng ta không?"

Thạch Mài nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:

"Không. Thư tiên sinh lúc nào cũng nghiêm mặt, Lâm thiếu gia cũng rất ít khi cười."

Bạch Chỉ bật cười:

"Nhìn đi! Đây mới là đứa trẻ thông minh."

"Phân biệt rõ ai mới là thúc thúc thông minh nhất!"

Thạch Mài bị xoay đến mụ mị, gật đầu liên tục.
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 38: Chương 38



Ta nhìn mà sốt ruột.

Chắc chắn là do Thạch Mài đọc sách ít, đầu óc chậm hơn rồi!

Ta quyết định đi tìm Thư Bình Phong.

Hắn đã công khai hứa sẽ trọng thưởng ta.

Thế thì ta phải đến đòi phần thưởng thôi!

Ta muốn một phu tử dạy học.

Thư Bình Phong nghe xong, gật đầu:

"Có thể gửi thư đến phủ Thư gia, nhờ họ phái phu tử đến dạy Vân Nhi và Thạch Mài."

"Việc này, giao cho Bạch Chỉ đi lo liệu."

43

"Thạch Mài sắp có tiên sinh dạy học rồi, Bạch Chỉ vừa nghe tin liền lập tức đi thu xếp."

"Thư hắn viết gửi về phủ Thư gia, chữ rất đẹp."

"Bạch Chỉ rất giỏi nhận biết dược thảo."

"..."

Từ sau khi thân quen với Bạch Chỉ, ta thường xuyên nhắc đến hắn trước mặt Thạch ma ma.

Bà nghe mãi cũng chán, bèn trêu:

"Con suốt ngày nhắc Bạch Chỉ, hay là hai đứa về chung một nhà luôn đi?"

Thư Vân Nhi lập tức phản đối:

"Không được đâu! Bạch Chỉ thúc thúc ngày nào cũng ở cùng thỏ, trên người toàn mùi hôi. Nếu gả cho hắn, tỷ tỷ sẽ bị hun đến hỏng mất!"

Thạch Mài kinh ngạc:

"Bạch Chỉ ca ca nuôi thỏ à?"

Thực ra, hắn nuôi thỏ để làm thí nghiệm dược liệu.

Thạch Mài nghe xong, chạy ngay đến đòi hắn hai lồng thỏ về nuôi.

Thư Vân Nhi cũng muốn, thế là mỗi đứa có hai lồng.

Cả hai tự tay nhổ cỏ, ngày nào cũng cho thỏ ăn mấy lần.

Có một loại cỏ lá rộng mọc đầy khắp Hoa Diên, thỏ cực kỳ thích ăn.

Trong khi đó, Thạch ma ma bận rộn với một khu vườn rau xanh mướt.

Bà cũng đang ấp một lô trứng giống.

Bất kể bà làm gì, Bạch quản gia đều theo sát giúp đỡ.

Còn ta, mỗi ngày đều theo chân Bạch Chỉ học nhận biết dược thảo.

Mọi người bận rộn mà vui vẻ.

44

Thư Bình Phong tìm ta.

Hắn hỏi ta muốn được thưởng gì, nói rằng tiên sinh dạy học không tính, vì đó là chuẩn bị cho bọn trẻ.

Thấy hắn thần sắc nhẹ nhàng, ta rốt cuộc cũng đem nỗi oán trách giấu trong lòng bấy lâu nay hỏi ra:

"Tướng quân, trước khi dụ chúng ta đến đây, vì sao ngài không nói cho chúng ta biết nơi này có loại chướng khí nguy hiểm chếc người?"

Lỡ như không tìm thấy thanh hao, e rằng chúng ta còn chưa đứng vững gót chân đã phải đi chầu Diêm Vương rồi.

Chuyện này, ta thực sự có oán giận.

Thư Bình Phong sững lại một chút, sau đó thẳng thắn đáp:

"Lúc đó, ta cần đưa Vân Nhi trở về, mà con bé không thể rời xa các người."

"Ta đã nghĩ đến vấn đề chướng khí, nhưng mẹ ta cùng mọi người sống ở đây mấy năm trời đều không nhiễm bệnh, ta cho rằng trong phủ tướng quân là an toàn."

Thì ra là vậy.

Khoan đã— tướng quân phủ là an toàn?

Tại sao nơi này lại an toàn?

Lát nữa nhất định phải hỏi Bạch Chỉ mới được.

Trước mắt, ta cần nhận thưởng trước đã.

Thạch ma ma khai hoang một mảnh đất thật lớn, vừa vui mừng vừa không ngừng lải nhải về đám dân nghèo ở đầu Đông Nhai.

Bà thở dài: "Giá mà bọn họ cũng có thể đến đây thì tốt, ít nhất sẽ không bị đói nữa."

Vậy nên, ta thỉnh cầu Thư Bình Phong phái người đi tiếp đón dân cư ở Đông Nhai đến Hoa Diên.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hắn ngạc nhiên, nói: "Thạch Đậu, cô lại một lần nữa khiến ta bất ngờ."

Những gì ta muốn, lần nào cũng là thứ hắn không ngờ tới.

Nhưng hắn vẫn đồng ý.

Hắn nói: "Trước đây không đưa dân đến Hoa Diên, là bởi chướng khí quá nặng, người đến rồi cũng khó toàn mạng. Nhưng nay đã có phương pháp trị liệu, tất nhiên nên mở cửa đón dân định cư."

Sau đó, hắn phái một phó tướng khác đi lo liệu chuyện di dân.

Đợt đầu tiên, chính là cư dân khu Đông Nhai.

Ai muốn đi, đều có thể đi.

45

Nghe tin bọn trẻ ở đầu Đông Nhai sắp được đón sang đây, Thạch Mài và Thư Vân Nhi mừng rỡ vô cùng.

Hai đứa bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: “Phải đón Thiết Đản, Nhị Nha, Trụ Tử…”

Thạch ma ma mụ đang khâu áo cho Bạch quản gia, bà cười nói:

“Đừng đếm nữa, đón hết.”

Thạch Mài không tin.

Thạch mụ mụ bảo: “Không tin thì hỏi Thạch Đậu tỷ của con.”

Ta gật đầu: “Là thật, nhưng phải xem bọn họ có muốn tới hay không, không muốn thì không ép được.”

Thư Vân Nhi lập tức tiếp lời: “Thạch Mài ca ca và muội đều ở đây, sao bọn họ lại không muốn đến?”

“Ở Đông Nhai, bọn họ ăn không đủ no, là ca ca và muội chia đồ ăn cho Thiết Đản bọn họ, họ mới không bị đói.”

“Sang đây rồi, sẽ không bao giờ bị đói nữa.”

Ta nhìn Thư Vân Nhi— đứa nhỏ này không tầm thường, vừa nhỏ tuổi đã nhìn thấu bản chất vấn đề.

Ai mà muốn rời bỏ quê hương?

Nhưng với những người nghèo cùng cực, để được ăn no bụng, dù phải đi đến nơi xa xôi vạn dặm, họ cũng cam lòng.

Thạch mụ mụ gật đầu: “Tiểu Hoa nói đúng, người nghèo quan tâm nhất là không bị đói.”

Thạch Mài thắc mắc: “Thế người giàu quan tâm cái gì?”

Thư Vân Nhi đáp ngay: “Là có bạn.”

Nó chỉ vào mình: “Thạch Mài ca ca chính là bạn của muội, huynh đi đâu, muội đi đó.”

Hai đứa nhỏ, đúng là thanh mai trúc mã.

Thạch Mài nói: “Còn ta, ta theo Thạch ma ma và Thạch Đậu tỷ đi đâu, thì ta đi đó.”

Sau đó, nó quay sang hỏi ta: “Thạch Đậu tỷ, tỷ cũng đi theo Thạch ma ma sao?”
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 39: Chương 39



Ta lắc đầu.

Thạch Mài khó hiểu.

Ta cười nói: “Ta không đi theo Thạch ma ma, mà là ta dẫn Thạch ma ma và đệ đến một cuộc sống tốt hơn. Chỗ nào sống tốt, ta sẽ đưa mọi người tới đó.”

Thạch Mài nghe vậy cười ha ha, phấn khích đến mức lộn một vòng trên đất.

Nó reo lên: “Tiểu Hoa, nghe chưa? Chúng ta phải theo Thạch Đậu tỷ, để sống những ngày tháng tốt đẹp.”

Thư Vân Nhi cười khanh khách.

Bất kể là Thư Vân Nhi hay Thạch Tiểu Hoa, đều chẳng hề bận tâm.

46

Toàn bộ dân cư ở đầu Đông Nhai đều đã đến.

Không chỉ vậy, họ còn dẫn theo cả họ hàng nghèo khó của mình.

Tổng cộng hơn năm mươi hộ gia đình.

Thạch ma ma và Thạch Mài mừng đến phát điên.

Còn ta thì hơi sững sờ—ta đã thấy Thư tiên sinh và Lâm Trạch.

Hai người họ cùng đi theo đoàn di dân đến đây.

Nhưng họ không lập tức tìm chúng ta, mà đến diện kiến Thư Bình Phong trước tiên.

Sau khi nghe nói về duyên cớ giữa chúng ta và hai người bọn họ, Bạch Chỉ hào hứng xung phong đi thăm dò tin tức.

Và rồi, tin tức đưa về—đúng là gây chấn động.

*

Sau khi Lâm phu nhân qua đời, Lâm lão gia chẳng những không nguôi ngoai oán hận, mà còn ngày càng lạnh nhạt với đứa con trai do bà sinh ra.

Lâm Trạch thất sủng, mất đi chỗ dựa.

Lâm lão gia đã có kỳ vọng mới, hoàn toàn lạnh nhạt với hắn.

Lâm Trạch hoàn toàn nản lòng, ngày ngày nhốt mình trong phòng, chỉ chăm chú đọc cổ thư.

Hắn cũng dùng cách như ta và Thư tiên sinh để xoa dịu cảm xúc của bản thân.

*

Còn Thư tiên sinh? Chuyện xảy ra với hắn đúng là ly kỳ quái đản.

Trong buổi tiệc đón gió tẩy trần dành cho Tiêu Quận chúa, nàng vừa gặp đã phải lòng Hộ bộ Thượng thư Thôi Diễn, vì hắn mà nguyện ở lại kinh thành.

Hoàng thượng mừng rỡ đến phát cuồng, lập tức ban hôn, hoàn toàn không màng đến thánh chỉ trước đó đã tứ hôn cho Thư gia.

Tiêu Quận chúa quả là một kẻ tùy hứng.

Nàng đá bay Thư Bình Sơn không nói làm gì, còn kéo theo cả Tiết Vô Hà.

Mà Tiết Vô Hà cũng nguyện theo nàng, bởi Thôi Diễn đối đãi với cả hai rất tốt.

Tiêu Quận chúa thật sự thích Thôi Diễn.

Nàng sợ đau, sợ khổ, không muốn sinh con cho Thư Bình Sơn, nhưng lại nhanh chóng mang thai với Thôi Diễn.

Chuyện này suýt nữa chọc cho Thư phu nhân tức chếc.

May mắn thay, Thư Bình Vân cũng nhanh chóng mang thai.

Đây là đứa con đầu tiên của Thái tử, Thái tử vô cùng xem trọng, đặc biệt mời Thư phu nhân vào Đông cung để chăm sóc cho Thư Bình Vân.

Cơn giận trong lòng Thư phu nhân lúc này mới nguôi ngoai được một chút.

*

Theo lý mà nói, trải qua chuyện như vậy, Thư Bình Sơn lẽ ra phải cảm thấy nhục nhã đến muốn chếc đi sống lại.

Nhưng ai ngờ hắn chẳng những không tức giận, mà còn thở phào nhẹ nhõm.

Biết được Thư Bình Phong phái người đến tiếp nhận dân cư đầu Đông Nhai vào Hoa Diên, hắn không chút do dự, chỉ thu dọn hai rương cổ thư rồi lập tức lên đường.

Trước khi đi, hắn đến gặp Lâm Trạch, nói hắn muốn đến Hoa Diên.

Lâm Trạch nghe xong, không nói hai lời liền theo chân hắn rời đi.

*

“Viết thoại bản à?”

Mọi chuyện kỳ lạ đến mức khó mà tin nổi.

Nửa ngày trời, ta vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn.

Bạch Chỉ tiện tay cầm lấy một quả liên vụ gặm nhấm, lẩm bẩm:

“Thoại bản? Thoại bản cũng chẳng dám viết thế này.”

“Thư tướng quân đã đồng ý để bọn họ ở lại, đều tuyển làm tiên sinh dạy học, tạm trú trong tướng quân phủ.”

Bạch Chỉ cười nói:

“Sau này tướng quân phủ sẽ náo nhiệt lắm đây, học đường cũng đặt ngay tại phủ.”

Xây học đường—đây đúng là một chuyện tốt.

*

Ta đi tìm Thạch Mài và Thư Vân Nhi, nhưng không thấy bọn trẻ đâu.

Bạch Chỉ bảo: “Bọn nhóc chạy ra ngoài chơi với đám bạn cũ rồi.”

Ta lại đi tìm Thạch mụ mụ.

Bạch Chỉ nói: “Bà ấy đang giúp an trí những người từ đầu Đông Nhai.”

*

Cảm giác như đang nằm mơ vậy.

47

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Bạch Quản gia dẫn người đến một khu đất gần tướng quân phủ, bắt đầu xây nhà.

Bản thiết kế ta vẽ tham khảo theo kiến trúc nông thôn Đông Bắc—các hộ gia đình xây liền kề, nhưng mỗi nhà đều có sân riêng, có chuồng gà, có vườn rau, có phòng ở.

Mỗi nhà vừa có thể chăm sóc lẫn nhau, vừa giữ được không gian độc lập.

Đất đai ở Hoa Diên rộng rãi, Bạch Chỉ dẫn người phân chia ruộng đất. Ta tính toán diện tích cẩn thận, mỗi người được cấp hai mẫu đất.

Làm dấu xác nhận, sau đó cấp khế đất.

Có đất mà không cần nộp thuế, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ hạnh phúc tràn đầy.

Bọn họ đều nói:

"Ngày tháng tốt đẹp, thực sự đã đến rồi!"

*

Hoa Diên ít thiên tai, rau trồng năm mùa, quanh năm đều có rau tươi để ăn.

Ăn không hết, mọi người tự nguyện mang đến doanh trại, chia sẻ với binh sĩ.

Không bao lâu, quân và dân gắn bó như người một nhà.

*

Trong thời gian đó, quân Ốc Nô mấy lần thử xâm phạm biên giới, nhưng đều bị đánh lui thảm hại.

Bạch Chỉ hừ lạnh:

"Chúng tưởng binh lính của chúng ta vẫn còn bị bệnh dịch hành hạ, bị đánh cũng đáng đời."

Nhắc đến quân Ốc Nô, ta chợt nhớ một chuyện.

Ta kéo Bạch Chỉ qua một góc, hạ giọng hỏi:

"Bạch Chỉ, ta có chuyện muốn hỏi ngài"

Hắn cắn nốt miếng quả trong tay, lười biếng đáp: "Hỏi đi."

Ta hỏi:

"Ta muốn biết, phu nhân của Thư tướng quân đã chếc như thế nào?"
 
Back
Top Bottom