Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nương Nương Nhóm Lửa

Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 10: Chương 10



13

Dưới sự khuyến khích của ta và Thạch ma ma, Thạch Mài bắt đầu nói chuyện.

Được yêu thương nuôi dưỡng, trẻ con hồi phục rất nhanh.

Ta không biết trước đây nó đã chịu tổn thương gì, nhưng nó đang dần tốt lên.

Thạch ma ma vui mừng không thôi.

Bà ấy nói, tuổi càng lớn, phúc khí càng dày.

Không chỉ có ta, giờ bà ấy còn có cả Thạch Mài.

Thạch Mài cũng giống hệt ta năm mười tuổi, lúc nào cũng chui vào lòng Thạch ma ma.

Ta đối với nó rất kiên nhẫn, vì vậy nó cũng hay tìm ta.

Lâm Trạch đối xử với Thạch Mài rất ôn hòa.

Còn Thư tiên sinh thì bận đến mức đầu tắt mặt tối, mỗi ngày đều giảng giải đề thi khoa cử cho Lâm Trạch.

Thế nhưng, mỗi khi nhìn thấy Thạch Mài, hắn vẫn dành thời gian nói chuyện với nó.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nhờ được tiếp xúc trong một môi trường tràn đầy sự chấp nhận và yêu thương, Thạch Mài ngày càng hoạt bát hơn.

Hôm Lâm Trạch lên đường đi thi, nó liên tục nói: "Thi tốt! Thi tốt!"

Khiến mọi người cười ầm lên.

Thạch ma ma bảo: "Trẻ con nói toàn lời may mắn."

Lâm Trạch bước vào trường thi.

Thư tiên sinh ở lại trong phủ, căng thẳng đến mức cứ đi đi lại lại.

Thạch Mài thấy vậy, liền kéo hắn đi tìm ta.

Lúc đó, ta đang ngồi trong tàng thư các, tập trung đọc sách.

Thư tiên sinh bị ảnh hưởng, cũng cầm sách lên đọc.

Còn Thạch Mài thì ngồi bên cạnh, vừa nhai ngô nướng, vừa quan sát chúng ta.

Sau khi ăn xong, nó ngẩng đầu hỏi ta: "Đậu tỷ tỷ, kể lại chuyện vịt con xấu xí đi."

Ta xoa đầu nó, gật đầu đồng ý.

Thư tiên sinh cũng yên lặng lắng nghe.

Sau khi kể xong, Thạch Mài ngủ thiếp đi.

Thư tiên sinh cõng nó về.

Sau khi giao lại cho Thạch ma ma, hắn bỗng hỏi ta: "Thạch Đậu, có thể đi dạo với ta một chút không?"

Ta quay sang nhìn Thạch ma ma.

Bà ấy gật đầu.

Đây là lần đầu tiên ta ở một mình với Thư tiên sinh vào buổi tối.

Hắn dẫn ta đi vòng quanh hồ sen.

Đi đến vòng thứ hai, hắn lên tiếng.

"Thạch Đậu, cô nói xem, trước khi vịt con xấu xí hóa thành thiên nga, liệu nó có từng tuyệt vọng hết lần này đến lần khác không?"

"Có từng nghĩ rằng mình không đáng sống không?"

Giọng hắn khẽ run.

Nếu không nhờ Thạch ma ma kể trước, ta chắc chắn sẽ nghĩ hắn mắc bệnh tâm thần.

Nhưng vì đã biết chuyện, nên ta không hề ngạc nhiên.

Thư tiên sinh từ nhỏ thể trạng yếu ớt, dù được mẫu thân yêu thương, trong lòng hắn vẫn luôn tự ti.

Những người như vậy, thường rất muốn chứng tỏ bản thân.

Hắn đỗ trạng nguyên, ngỡ rằng có thể thi triển tài năng.

Nhưng rồi, hắn lại gặp phải biến cố ấy.

Không hề có cơ hội vùng vẫy, liền bị đánh trở về nguyên hình.

Mang theo nỗi bất cam, hắn trở về quê nhà làm tiên sinh.

Bằng cách không ngừng tự nhủ rằng cuộc đời mình chỉ có thể như vậy, hắn tê liệt bản thân.

Và câu chuyện vịt con xấu xí đã chạm đến hắn.

Ta nói: "Thư tiên sinh, đừng nản chí."

"Ngài bị ép từ quan, đó không phải lỗi của ngài."

Hắn kinh ngạc nhìn ta: "Cô đã nghe chuyện của ta rồi sao?"

Rồi lại thở dài: "Ai mà chẳng biết."

Ngay sau đó, hắn nắm bắt được điểm mấu chốt: "Cô cho rằng đó không phải lỗi của ta?"

Hắn đã tự chán ghét bản thân quá lâu, vô cùng khao khát có một câu trả lời khác.

Trong mắt ta, chuyện của hắn chẳng khác nào một công tử nhà giàu được bảo bọc quá kỹ, lần đầu đi làm đã bị vùi dập.

Thật ra, có rất nhiều người có trải nghiệm tương tự.

Ngay cả sinh viên tốt nghiệp trường y hàng đầu như ta, nếu không có chỗ dựa, bước vào xã hội cũng chỉ có thể bị chèn ép.

Huống hồ, hắn còn bị công chúa để mắt tới.

Dù người ta có tệ đến đâu, cũng không đến lượt hắn chê bai.

Họ Thư là danh gia vọng tộc, nhưng trong kinh thành chẳng đáng là gì.

Chưa kể, người hắn đắc tội còn là hoàng gia!

Dám chống đối thẳng thừng?

Tất nhiên, hắn sai rồi.

Nhưng điều này vẫn chưa đủ để gọi là tuyệt lộ.

Tứ công chúa tuy khốn kiếp, nhưng cũng không truy sát hắn đến cùng.

Chỉ là đánh hắn quay về quê.

Điều đó có nghĩa là—hắn vẫn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.

Chỉ cần hắn lấy lại tự tin, nhìn thấu bản chất vấn đề.

Với tài năng của hắn, lần sau chỉ cần không gặp phải Tứ công chúa, mà đổi thành một công chúa hay quý nữ khác có gia thế tương xứng, hắn nhất định sẽ phất lên như diều gặp gió.

Hơn nữa, cuộc đời không phải cứ gặp thất bại là hết đường.

Phải nhìn ra cơ hội thay đổi, phải nắm bắt được ánh sáng trong cuộc sống.

Như ta vậy.

Từ một sinh viên y khoa của trường top đầu, xuyên thành một tiểu ăn mày suýt c.h.ế.t đói.

Nhưng ta đã nắm lấy lòng tốt của Thạch ma ma, giờ chẳng phải vẫn sống rất tốt sao?

Chỉ cần giữ vững ý chí.

Cuộc đời luôn có lối đi.

Tất nhiên, nhìn hắn đã khổ sở đến mức này, ta không thể trách móc thêm nữa.

Mà phải cho hắn hy vọng.

Thế là ta nói: "Thư tiên sinh, chẳng qua trước đây ngài gặp vận xui. Nhưng vận may cũng có lúc đổi chiều. Hôm nay không tốt, không có nghĩa sau này vẫn vậy."

Hắn lắc đầu: "Có tốt lên cũng đã muộn rồi. Danh tiếng ta đã bị hủy, tiền đồ cũng chấm dứt."

Ta đáp: "Đừng nói vậy, ngài mới có hai mươi lăm, tiền đồ còn dài lắm."

Hắn cười khổ: "Cuộc đời ta đã xong rồi."
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 11: Chương 11



Ta nói: "Tiên sinh, thăng trầm là lẽ thường tình trong đời. Ngài không thể chỉ chấp nhận thăng, mà không chịu nổi trầm."

"Điều ngài cần làm, chính là giữ vững bản thân khi rơi vào đáy vực."

Không thể chỉ cho hy vọng, mà còn phải vạch ra con đường.

Vào thời điểm này, hắn chắc chắn đang vô cùng m.ô.n.g lung, cũng đang mong chờ một cọng rơm cứu mạng.

Quả nhiên, hắn lặp lại lời ta: "Giữ vững bản thân?"

Ta gật đầu: "Đúng vậy, đừng để mình chìm xuống sâu hơn."

Hắn chìm vào suy tư.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thấy cũng không còn sớm, ta không muốn thức khuya chịu rét, đành phải chốt hạ luôn.

Trước tiên, nói về mặt tích cực: "Chăm sóc thân thể, rèn luyện tinh thần, trở thành một công tử phong thần tuấn lãng. Đến khi cơ hội tới, chỉ cần một cơn gió, ngài liền có thể thuận thế bay lên."

Rồi chuyển sang góc độ tiêu cực: "Nếu ngài buông xuôi, tinh thần suy sụp, thân thể cũng suy nhược, ai nhìn vào cũng chỉ thấy một kẻ bệnh tật, ai lại muốn nâng đỡ?"

"Khụ khụ khụ..."

Ta nói trúng tim đen, hắn giả vờ ho khan để che giấu lúng túng.

Ta càng to gan hơn: "Thạch ma ma bảo ngài đẹp như Phan An. Thứ lỗi cho ta mắt kém, thật sự nhìn không ra."

"Nếu một ngày ngài khôi phục dung mạo rực rỡ, vận mệnh của ngài ắt cũng sẽ đổi thay."

Thực ra ta không chắc số phận hắn có đổi không.

Nhưng nếu hồi phục ngoại hình, lại thêm tài hoa, dù không làm quan, bản thân hắn cũng sẽ thấy vui hơn, đúng không?

Lần này ta nói hơi nhiều, hơi sâu.

Hắn nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt đầy nghi hoặc, tò mò hỏi: "Sao cô biết nhiều như vậy? Cô chẳng phải chỉ là một nha hoàn nhóm lửa trong Lâm phủ sao?"

Ta lập tức tung ra lý do đã chuẩn bị sẵn: "Tôi không phải nha hoàn bình thường, tôi là nha hoàn biết giữ mình."

"Trong Lâm phủ có rất nhiều sách không cần đến, Thạch ma ma lấy làm mồi lửa. Trước khi đốt, bà ấy đều để tôi đọc qua, trong sách có đủ mọi thứ."

Hắn kinh ngạc: "Thì ra là vậy, thế cô đọc sách gì? Vì sao ta chưa từng thấy những lời cô nói?"

Ta đáp: "Truyện dân gian, đủ loại truyện dân gian."

Hắn tròn mắt, vẻ mặt khó tin: "Không thể nào! Không thể nào! Các bậc đại nho không đời nào viết thứ đó..."

Ta cắt ngang hắn: "Thư tiên sinh, ngài chưa từng nghe câu này sao?"

Giữa ánh mắt dò xét của hắn, ta chậm rãi nói ra mấy chữ:

"Cao thủ tại dân gian."

Sắc mặt hắn lập tức cứng đờ.

Ta bỗng thấy sảng khoái vô cùng.

Những kẻ khinh thường truyện dân gian, đều nên nếm chút mùi thất bại!

14

Thư tiên sinh là một người tốt.

Hắn không khinh thường ta, cũng sẵn lòng tiếp nhận Thạch ma ma và Thạch Mài.

Nhưng bản chất hắn rất kiêu ngạo.

Khi Lâm Trạch rảnh rỗi sau giờ học, hắn thường đến vườn rau nhỏ của ta xem cây cối thế nào.

Còn Thư tiên sinh thì gần như chưa từng đặt chân đến.

Nhưng bây giờ, hắn đã tham gia cùng chúng ta.

Lao lực quá mức sẽ tổn hại tuổi thọ.

Nhưng làm việc vừa sức lại giúp rèn luyện cơ thể.

Từ sau cuộc trò chuyện với ta, hắn đã thay đổi rất rõ rệt.

Ngoài việc tiếp tục ăn đậu phụ để bồi bổ dinh dưỡng, hắn cũng bắt đầu ra vườn cùng chúng ta, làm việc chân tay.

Thạch ma ma nhìn hắn như nhìn quái vật.

Lâm Trạch từ trường thi trở về, nhìn thấy Thư tiên sinh cúi người nhổ cỏ, cũng sững sờ đứng tại chỗ.

Nhưng Thư tiên sinh lại thản nhiên hơn nhiều.

Ta hỏi Lâm Trạch thi cử thế nào.

Hắn nhìn ta, đáp: "Tốt hơn trước. Lần này không bị đau đầu."

Thạch ma ma vội niệm "A di đà Phật."

Thạch Mài vui sướng xoay vòng vòng.

Cảnh này… thật giống một gia đình.

Buổi tối, ta đến trải giường cho Lâm Trạch.

Hắn lặng lẽ nhìn ta.

Sau khi xong việc, ta quay người định rời đi.

Hắn nắm lấy tay áo ta, giữ lại: "Thạch Đậu, không cần đi."

Ta khó hiểu, nhướn mày nhìn hắn.

Hắn cụp mắt, thấp giọng nói: "Ngươi là thông phòng của ta."

Hắn không nói, ta suýt quên mất chuyện này.

Ta nhẹ nhàng rút tay áo ra khỏi tay hắn.

Ý đồ của hắn rất rõ ràng—muốn ta ở lại.

Ta nói: "Thiếu gia, xin đừng hại tôi."

"Nếu tôi ở lại, thì vĩnh viễn không thể rời đi nữa."

"Ngài cũng biết, tôi cần công việc này. Phu nhân vẫn chưa đồng ý cho Thạch ma ma xuất phủ."

Hắn ngẩn ra.

Quay đầu sang chỗ khác, không nói gì thêm.

Hôm sau, ta kể lại chuyện này cho Thạch ma ma nghe.

Bà ấy nói: "Bao nhiêu nha hoàn tìm đủ cách trèo lên giường chủ tử, con là thông phòng của hắn, trước kia hắn không thèm để mắt thì thôi, giờ tự mình gọi con, sao không nhân cơ hội mà ở lại?"

Ta nói: "Ma ma, con chỉ muốn dẫn ma ma và Thạch Mài rời khỏi đây, sống những ngày tháng tốt đẹp. Còn hơn hai năm nữa là có thể thực hiện rồi."

"Đến lúc đó, chúng ta không làm nô tài nữa, mà sẽ làm chủ nhân."

"Làm chủ nhân?" Thạch ma ma kinh ngạc, bà chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ.

Ta nói: "Chúng ta sẽ mở một cửa hàng. Ma ma bán đậu phụ, con bán khoai nướng. Nếu khách đông quá làm không xuể, chúng ta còn phải đến nha môn mua người làm. Đến lúc đó, ma ma không phải là chủ nhân sao?"

Thạch ma ma rưng rưng nước mắt: "Đúng vậy, ta và Thạch Đậu sẽ là chủ nhân."

"Vậy thì không thể ở lại, cũng không thể làm thông phòng cho hắn."
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 12: Chương 12



Ý nghĩ này vừa nảy lên, Thạch ma ma đã không thể ngồi yên.

Bà nói: "Phu nhân rõ ràng không ưa ta, nhưng lại không chịu thả ta đi. Vì sao?"

Ta cũng không biết.

Chỉ biết rằng, dù ta có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng nếu Thạch ma ma không đi cùng, ta cũng không thể rời đi.

Ta sẽ không để Thạch ma ma ở lại một mình.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Huống hồ bây giờ còn có cả Thạch Mài.

Việc ở lại là cần thiết.

Phải tích góp thêm bạc, để trước khi cửa hàng buôn bán phát đạt, ít nhất chúng ta có đủ tiền để nuôi sống ba người.

Từ khi đến Thư phủ, tốc độ tích góp của ta nhanh hơn hẳn so với khi ở Lâm phủ.

Lâm Trạch trả lương cho ta hàng tháng, chỉ cần tính toán chi tiêu hợp lý, số dư còn lại đều thuộc về ta.

Ta vốn giỏi tính toán chi tiêu.

Chưa bao lâu, ta đã bắt đầu nuôi gà, trồng rau, tiết kiệm được không ít chi phí.

Lâm Trạch khá hào phóng, phục vụ hắn thêm một ngày, chúng ta sẽ có thêm một phần bảo đảm.

15

Ta đúng là có phúc.

Không ở lại làm thông phòng thật sự của Lâm Trạch, đó là quyết định sáng suốt nhất của ta.

Nhờ vậy, túi bạc của ta vẫn được bảo toàn.

Hôm sau, Thôi Uyển Nhi xuất hiện.

Nàng đến Thư phủ thăm Lâm Trạch, nhưng người đầu tiên tìm lại là ta.

Lúc nàng đến, ta đang dạy Thạch Mài cách khống chế lửa khi nướng khoai.

Vừa thấy nàng, ta giật mình, suýt chút nữa làm rớt que củi trong tay.

Nhà bếp đầy khói bụi, đừng để tiểu thư yếu ớt này bị dính bẩn thì khổ.

Thôi gia, Thư gia và Lâm gia đều là đại hộ trong vùng.

Nói về tiền tài, Lâm gia đứng đầu; nói về môn đệ, Thôi gia cao nhất.

Ca ca của Thôi Uyển Nhi là một quan thất phẩm, dù không phải chức vị lớn nhưng ở đây cũng đã có tiếng nói mạnh mẽ.

Ta đứng lên, định hành lễ, còn chưa đứng vững thì nàng đã mở miệng.

"Ngươi vẫn y như trước. Lần đầu tiên ta gặp ngươi, mặt mũi lấm lem. Lần thứ hai gặp lại, ngươi vẫn là bộ dạng đầu bù tóc rối."

"Ngươi sinh ra từ tro bụi, trách sao Lâm Trạch ca ca không để mắt đến ngươi."

Lời lẽ đầy gai nhọn, giọng điệu kiêu căng.

Thạch ma ma lập tức cầm lấy muôi lớn, thủ thế sẵn sàng.

Thạch Mài dang rộng hai tay, như đại bàng bảo vệ gà con, chắn ngay trước mặt ta.

Thôi Uyển Nhi khựng lại một chút.

Ta vỗ nhẹ lên Thạch Mài, ra hiệu cho nhóc đừng căng thẳng, sau đó cung kính cúi chào:

"Thôi tiểu thư mạnh khỏe."

Giọng nói nhún nhường, thái độ khiêm tốn.

Trước mặt Lâm Trạch và Thư tiên sinh, ta còn có thể thoải mái một chút, vì bọn họ không quá câu nệ tiểu tiết.

Nhưng trước mặt đại tiểu thư này, ta không dám có chút sơ suất nào.

Thạch ma ma lúc này cũng đã ý thức được thân phận của Thôi Uyển Nhi, bèn buông muôi xuống, cúi đầu hành lễ.

Thạch Mài thấy vậy, cũng ngoan ngoãn bỏ tay xuống, bắt chước cúi chào.

Một già một trẻ một nhỏ, đều cung kính hành lễ với nàng ta.

Sắc mặt Thôi Uyển Nhi lúc này mới dịu đi đôi chút.

Nàng phất tay áo, nói:

"Thôi được rồi, hai người các ngươi cứ làm việc của mình. Thạch Đậu, đi theo ta."

Nghe nàng gọi riêng ta, Thạch ma ma và Thạch Mài lập tức biến sắc, vẻ mặt đầy lo lắng.

Ta lần lượt trấn an bọn họ, tỏ ý không có gì phải lo.

Thấy ta bình tĩnh như vậy, hai người mới yên tâm phần nào.

Ta theo sau Thôi Uyển Nhi, rời khỏi nhà bếp.

16

"Bọn họ đúng là ra sức bảo vệ ngươi." Thôi Uyển Nhi hừ lạnh, đầy khinh miệt.

Ta cúi đầu không nói gì.

Nàng đi trước, ta lặng lẽ theo sau.

Thôi Uyển Nhi dẫn ta đến đình bên hồ sen, rồi ngồi xuống.

Còn ta thì đứng, đứng hơi chếch xuống dưới, để nàng có thể nhìn ta từ trên cao.

Khiến kẻ ngồi cao có cảm giác mình hơn người, điều này ta hiểu rõ.

Thấy ta ngoan ngoãn cúi đầu, thái độ của nàng dịu đi rất nhiều.

Nàng hỏi: "Ngươi biết, là ta chọn ngươi làm thông phòng của Lâm Trạch ca ca không?"

Ta đáp: "Biết."

Nàng lại nói: "Vậy ngươi có biết tại sao ta chọn ngươi không?"

Ta đáp: "Không biết."

"Ngươi có biết Lâm phu nhân không thích ngươi không?"

"Không biết."

"Ngươi có biết Lâm Trạch ca ca chê ngươi xấu không?"

Nàng muốn dò xét ta, tiện thể k*ch th*ch ta một chút.

Nhưng sắc mặt ta không hề thay đổi, chỉ đáp: "Không biết."

Thôi Uyển Nhi nghẹn họng, khó chịu hỏi: "Ngươi bị ngốc à?"

Ta quật cường ngẩng cổ lên: "Ta không ngốc!"

Nàng bĩu môi: "Không ngốc? Vậy nói xem, ngươi không ngốc ở chỗ nào?"

Ta đáp ngay: "Ta biết nhóm lửa nấu cơm, biết giặt giũ quét dọn, biết nuôi gà trồng rau, biết trải giường..."

"Dừng! Dừng! Dừng lại!" Nàng nhăn mặt, đầy chán ghét: "Biết rồi, ngươi là một nha hoàn tháo vát. Nhưng đó chỉ là việc của đám nha hoàn mà thôi!"

Ta chớp mắt đầy bối rối: "Nhưng ta chính là một nha hoàn mà?"

Thôi Uyển Nhi lạnh lùng nhìn ta.

Nhìn hồi lâu, thấy ta không hề giả vờ, nàng bỗng thở dài.

"Ta biết ngươi không xinh đẹp, nhưng không ngờ đầu óc cũng chẳng nhanh nhẹn.

"Thôi kệ vậy, ngươi như thế này ta mới yên tâm."
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 13: Chương 13



Nói rồi, nàng lấy từ trong tay áo ra một thỏi bạc nhỏ, đặt lên bàn đá.

"Ngươi rất biết bổn phận, vậy hãy làm tốt bổn phận của mình."

"Nhưng ta để ngươi từ một nha hoàn nhóm lửa thành thông phòng, không phải để ngươi tiếp tục làm nha hoàn."

Ta lộ vẻ nghi hoặc: Không làm nha hoàn thì làm gì?

Thấy vẻ mặt ta như vậy, nàng cau mày, rõ ràng cảm thấy ta quá ngu dốt.

Nàng dời mắt đi, rồi tiếp tục nói:

"Đừng suốt ngày ru rú trong cái nhà bếp của ngươi nữa, phải thường xuyên ở bên cạnh Lâm Trạch ca ca."

"Hắn làm gì, nói gì, gặp ai, tóm lại bất kể chuyện gì, ngươi đều phải báo lại cho ta."

Hóa ra là muốn ta làm nội gián, thu thập tin tức về Lâm Trạch.

Ta suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý.

Nàng kinh ngạc: "Ngươi đồng ý? Ngươi không thắc mắc vì sao ta bảo ngươi làm thế à?"

Ta đáp: "Người là vị hôn thê của thiếu gia, người muốn hiểu rõ thiếu gia, quan tâm đến thiếu gia."

Câu trả lời đúng quy củ, không dư một chữ, không thiếu một chữ.

Thế nhưng Thôi Uyển Nhi lại đỡ trán, vẻ mặt bất lực: "Thôi được rồi, biết thế là được."

Nàng chỉ vào thỏi bạc: "Mỗi tháng ta sẽ đến một lần, nếu làm tốt, mỗi lần sẽ thưởng ngươi bấy nhiêu."

Ta cúi đầu tạ ơn.

Thôi Uyển Nhi đứng dậy, phủi nhẹ tà áo, nhìn ta bằng ánh mắt đầy ghét bỏ rồi rời đi.

Ta cong khóe môi, cầm lấy thỏi bạc nhét vào người.

17

Trời vừa tối, Lâm Trạch liền gọi ta qua.

Từ sau khi kỳ thi kết thúc, hắn luôn ở cạnh Thư tiên sinh.

Thư tiên sinh tin rằng lần này hắn đỗ đạt rất cao, liền dẫn dắt hắn chuẩn bị cho kỳ thi tiếp theo.

Ngoại trừ lúc ngủ, hai người gần như dính lấy nhau cả ngày lẫn đêm, không cho bất kỳ ai làm phiền.

Hôm nay Thôi Uyển Nhi đến, nàng tìm gặp Lâm Trạch.

Lúc đó, Thư tiên sinh đang giảng một bài sách luận, Lâm Trạch tập trung lắng nghe.

Thôi Uyển Nhi không dám quấy rầy, lặng lẽ đến, rồi lặng lẽ rời đi.

Nàng đặt kỳ vọng rất lớn vào Lâm Trạch.

Chỉ cần hắn chuyên tâm học hành, nàng sẽ ngoan ngoãn như vậy.

"Ta biết hôm nay Thôi Uyển Nhi sẽ đến, nên cố ý nhờ tiên sinh giảng thêm sách luận."

Lâm Trạch nhìn ta nói.

Ta sửng sốt.

Hắn cau mày: "Không muốn gặp nàng ta, không muốn bị nàng ta bám theo hỏi han xem ta thi cử thế nào."

"Phiền c.h.ế.t đi được."

Chợt, ta liền hiểu ra.

Lâm Trạch giống như một đứa trẻ phản nghịch, không muốn bị ai thúc ép học hành.

Đặc biệt là khi hắn đang gánh trên vai nhiều kỳ vọng như vậy, áp lực quá lớn khiến hắn không chịu nổi.

Ta gật đầu: "Vậy thì không gặp."

Phản ứng này của ta khiến hắn ngạc nhiên.

Nhưng hắn không truy cứu, mà hỏi: "Nàng ta tìm ngươi?"

Ta gật đầu.

Sắc mặt hắn thoáng sốt ruột: "Tìm ngươi làm gì? Có làm khó ngươi không?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta lắc đầu, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Nghe xong, hắn im lặng hồi lâu.

"Ngươi đúng là không hề giấu giếm."

Ta đáp: "Ta phân biệt rất rõ, ta là người của thiếu gia."

Hắn cười nhạt: "Người của ta? Vậy sao còn nhận bạc của nàng ta?"

Ta đáp: "Thôi Tiểu thư là vị hôn thê của thiếu gia, dù chưa thành thân cũng có thể coi là người của thiếu gia. Mà phu thê là một thể, nhận bạc của nàng ấy chẳng khác nào nhận bạc của thiếu gia."

Hắn hừ một tiếng: "Ngụy biện."

Nói xong, ta muốn rời đi.

Thực sự rất muốn quay về với Thạch ma ma và Thạch Mài.

Bị hai người này liên tiếp "tấn công", ta thấy quá sức rồi.

Nhìn thấy sắc mặt ta lộ vẻ mệt mỏi, ánh mắt Lâm Trạch lóe lên chút quan tâm. Nhưng hắn vẫn không buông tha, bám riết lấy chuyện gián điệp:

"Ngươi định báo cáo với Thôi Uyển Nhi thế nào?"

Đúng vậy, chuyện này không thể treo lơ lửng.

Nên nói thế nào đây?

Ta suy nghĩ một lát, rồi đáp: "Nói thật."

Sắc mặt hắn lập tức đen kịt như mực, nắm tay cũng siết chặt lại.

Đừng có đánh ta nhé!

Ta sợ hết hồn, vội vàng bổ sung: "Thiếu gia bớt giận, nghe ta nói hết rồi hãy quyết định có nổi nóng hay không."

Ta cẩn thận phân tích từng điểm:

"Thôi tiểu thư mong muốn nhất là thiếu gia thi đậu, và sợ nhất là trong lòng thiếu gia có người khác."

"Ở Thư phủ, bên cạnh thiếu gia không có nữ nhân nào, suốt ngày chỉ ở cùng tiên sinh học hành, đó là điều Thôi tiểu thư mong muốn nhất."

"Bình thường nàng ấy ăn chay niệm Phật, ngày đêm lo lắng cho thiếu gia, trong lòng khó yên."

"Ta thành thật báo lại cho nàng ấy, sẽ khiến nàng ấy thêm kính trọng và sùng bái thiếu gia, giảm bớt lo âu."

"Chuyện này không gây tổn thất gì cho thiếu gia, mà còn giúp vun đắp tình cảm phu thê giữa ngài và Thôi tiểu thư."

Lâm Trạch lạnh lùng nói: "Nói vậy, ngươi còn đang làm việc tốt?"

Ta cúi đầu: "Ta là nha hoàn của thiếu gia, dù làm truyền tin cho Thôi tiểu thư nhưng chưa từng giấu giếm ngài. Trong lòng ta, vẫn luôn mong thiếu gia được tốt, mong ngài và Thôi tiểu thư hòa hợp."

Nắm tay hắn buông xuống.

Không khí trầm mặc.

Hồi lâu, hắn nói:

"Thạch Đậu, ngươi cứ một câu 'phu thê', hai câu 'phu thê', vậy ngươi tự đặt mình vào đâu?"
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 14: Chương 14



Giọng hắn lạnh xuống, ngữ khí nghiêm túc:

"Đừng quên, ngươi là thông phòng của ta, sớm muộn gì cũng sẽ là người trong phòng của ta."

"Gần gũi hay xa cách nhất, chính là phu thê.

"Tính cách của ngươi và Thôi Uyển Nhi, ta đã hiểu rõ."

"Ngươi nhớ kỹ, người có thể trở thành 'thân cận nhất' với ta là ngươi, còn 'xa cách nhất' chính là ta và Thôi Uyển Nhi."

"Điều ngươi cần làm không phải là giúp ta kéo gần quan hệ với nàng ta, mà là làm thế nào để trở thành người của ta."

Ta cứng đờ tại chỗ.

Thấy ta sững sờ như gỗ, hắn phất tay bảo ta đi.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, hắn lại ném thêm một câu:

"Về suy nghĩ cho kỹ, đừng đặt sai vị trí."

Ta suýt nữa vấp ngã.

Lâm Trạch…

Lâm Trạch gần mười chín tuổi,

Lâm Trạch thích ăn hẹ,

Lâm Trạch đau đầu vì căng thẳng,

Lâm Trạch cho ta kiếm bạc từ hắn…

Chưa bao giờ là người đơn giản.

Lòng ta run lên.

Ta run rẩy trở về gian phòng của ba người chúng ta.

Thạch Mài đã ngủ, hô hấp đều đặn, thân thể mềm mại, dang tay dang chân thoải mái nằm bên cạnh Thạch ma ma.

Thạch ma ma vẫn đang đợi ta.

Ta trèo lên giường sưởi, gối đầu lên đùi bà.

Từ khi có Thạch Mài, ta đã đổi giường thành giường sưởi, rộng rãi, đủ cho ba chúng ta cùng nằm.

Ta duỗi thẳng người.

Rất mệt, một cảm giác bất lực sâu sắc cuốn lấy ta.

Áp lực từ Thôi Uyển Nhi, sự toan tính của Lâm Trạch…

Ta nhận ra mình nhỏ bé biết bao trong mắt bọn họ.

Bọn họ không chỉ là những người có địa vị cao, mà còn là những kẻ nắm trong tay vận mệnh của kẻ thấp hèn như ta.

Gặp phải bọn họ, ta chỉ có thể mặc cho số phận an bài.

Tài hoa, năng lực, lòng tự trọng, trước quyền thế đều trở nên mỏng manh.

Thạch ma ma thấy sắc mặt ta trắng bệch, liền hỏi ta bị làm sao.

Ta nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, rồi kể hết cho bà nghe.

Bà không nói gì.

Chỉ nhẹ nhàng xõa tóc ta ra, dùng đầu ngón tay chậm rãi chải từng chút một.

Thoải mái đến mức ta nhanh chóng quên đi phiền não, chìm vào cơn buồn ngủ.

Lờ mờ nghe thấy Thạch ma ma nói:

"Ngày mai ta sẽ đi tìm Thư tiên sinh, nhờ hắn nói giúp với Lâm phủ, xin giải trừ khế ước trước thời hạn."

"Giải ước rồi, chúng ta liền rời đi."

"Rời khỏi đây, con sẽ không còn là 'người trong phòng' của bất kỳ ai."

"Bất kể là Lâm phu nhân hiện tại, hay Lâm phu nhân tương lai, cũng không thể khống chế con nữa."

Ta siết chặt lấy chân bà, an tâm chìm vào giấc mộng.

18

Sáng sớm tỉnh dậy, liền thấy Thạch Mài đứng bên giường nhìn ta.

Hắn hỏi: "Tỷ tỷ, ngủ ngon không?"

Ta dụi mắt, loạng choạng ngồi dậy.

Đêm qua nằm mơ, giấc ngủ không sâu, tinh thần có chút uể oải.

Thạch Mài đưa hai tay lên cao, hào hứng khoe: "Tỷ xem, khoai tây này!"

Là một củ khoai nhỏ, hơi cháy xém, nhưng mùi hương rất thơm.

"Đệ nướng à?"

Nhìn bộ dạng hí hửng như dâng bảo vật của hắn, hẳn là hắn tự nướng.

Hắn cười tít mắt, gật đầu.

Ta nhận lấy, chậm rãi bóc vỏ, rồi đưa vào miệng nhấm nháp.

Tấm lòng của trẻ con, nhất định phải trân trọng.

Vị mềm nóng lan tỏa trong miệng, rơi xuống bụng, dạ dày lập tức ấm áp hẳn lên.

Ta xoa đầu hắn, cười nói: "Lần sau cố gắng nướng củ to hơn nhé, củ nhỏ không đủ ăn đâu."

Được khích lệ, hắn hào hứng đáp: "Lần sau nhất định nướng củ thật to!"

Lúc này, Thạch ma ma bưng cháo vào.

Bà nói: "Đêm qua con cứ gặp ác mộng, sáng nay còn chưa dậy, uống chút cháo cho ấm bụng đi."

Ta đón lấy.

Cháo của Thạch ma ma vẫn như mọi khi, có gạo, có rau, có một ít thịt.

Vừa húp vừa cảm nhận vị thơm ngon, chỉ chốc lát đã ăn hết một bát, tinh thần cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Ánh mắt Thạch ma ma lóe lên vẻ hứng khởi, vui mừng nói: "Ta đã tìm gặp Thư tiên sinh, ngài ấy đồng ý giúp chúng ta."

Nước mắt ta tức khắc dâng lên.

Thật tốt quá.

Khi tuyệt vọng, có người ở bên, cho ta chỗ dựa và hơi ấm.

Thạch ma ma nói: "Thư tiên sinh bảo sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện với thiếu gia. Nếu thiếu gia không đồng ý, ngài ấy sẽ đến gặp phu nhân, đón con về."

Bà dịu giọng trấn an: "Yên tâm đi."

Ta gật đầu: "Vâng."

Thạch ma ma đã sớm lo liệu bữa sáng cho hai vị công tử.

Thấy ta không sao, bà liền ra vườn hái rau.

Bà nói hôm nay có thể thu hoạch hẹ rồi.

Buổi tối, bà định làm món ngon cho ta và Thạch Mài ăn.

Thế giới bên ngoài như cơn gió, thổi loạn mặt hồ trong tâm.

Hôm qua, chỉ hai người đến quấy nhiễu, suýt nữa đã khiến ta gục ngã.

Ta thầm than, thân thể này vẫn chưa đủ mạnh mẽ.

Hôm nay, ta không đến tàng thư các như thường lệ, mà đi đến hồ sen, bắt đầu luyện Bát Đoạn Cẩm.

Vài ngày trước, khi lật xem sách cổ, ta tình cờ tìm thấy phương pháp luyện võ này.

Bát Đoạn Cẩm có thể khai thông kinh mạch, nâng cao dương khí, phòng bệnh trị bệnh, giúp tăng cường sức đề kháng.

Ta quyết định từ hôm nay, mỗi ngày đều kiên trì luyện tập.

Sách cổ có ghi chép, vậy sẽ không ai nghi ngờ.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Hai tay nâng trời điều Tam Tiêu, trái phải kéo cung như xạ điêu, điều hòa tỳ vị cần đơn cử, ngũ lao thất thương ngoái nhìn theo..."
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 15: Chương 15



Mỗi câu khẩu lệnh phối hợp một động tác, ta luyện từng bước theo thứ tự.

Một bài hoàn thành, cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn.

Quả nhiên, tuổi trẻ có khác, chỉ cần luyện một lần là có thể xua tan khí trọc.

"Cô đang làm gì vậy?"

Ta quay đầu, liền thấy Thư tiên sinh.

Không biết hắn đã đứng đó từ bao giờ.

Ta giật mình.

Hắn hiểu ý, chỉ tay về phía đình nghỉ mát: "Ta vẫn đứng trên đó."

Vậy chắc hẳn hắn đã thấy toàn bộ bài tập của ta.

Ta nói: "Đây là Bát Đoạn Cẩm, có thể cường thân kiện thể. Ta tìm thấy trong tàng thư các của tiên sinh."

Hắn đáp: "Vậy sao? Vậy cô làm lại một lần nữa, hướng dẫn ta."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta đáp: "Được ạ."

Lần này, ta tập chậm hơn một chút.

Kết thúc bài tập, ta tinh thần sảng khoái, còn hắn thì hơi th* d*c.

Hắn nói: "Rất tốt, làm thêm lần nữa."

Ta ngăn lại: "Tiên sinh, phải tiến hành tuần tự, không thể nóng vội."

Hắn gật đầu.

Ổn định hơi thở xong, hắn nhìn ta nói: "Cô thực sự khiến ta bất ngờ."

"?"

Hắn tiếp lời:

"Thạch ma ma đã tìm đến ta. Bà ấy nói cô không muốn trở thành thông phòng thực sự của Lâm Trạch."

"Nhưng hắn là chủ tử của cô, đâu cần quan tâm đến ý muốn của cô? Ta cứ nghĩ cô sẽ bị đè bẹp, giống như ta vậy."

"Không ngờ cô lại chạy ra đây luyện quyền, dựng nên một dáng vẻ oai phong lẫm liệt."

Oai phong lẫm liệt thì không dám nhận, nhưng đúng là tinh thần rất dồi dào.

Ánh mắt Thư tiên sinh tràn đầy khen ngợi.

Mặt ta nóng lên.

Ta nói: "Thư tiên sinh, ngài là đại tiên sinh, ta chỉ là tiểu nha hoàn, ngài không thể khen ta như vậy, ta sẽ bay bổng mất."

Hắn cười ha ha.

Từ sau đêm đó, khi hắn để lộ sự yếu đuối trước mặt ta, giữa chúng ta có chút lúng túng.

Bậc cao vị sao có thể để kẻ thấp hèn chứng kiến vẻ không chịu nổi của mình?

Nhưng hôm nay, Thạch ma ma tìm đến hắn, còn hắn thì lại có vẻ tự tin trước mặt ta.

19

Từ khi Thạch ma ma đến Thư phủ, ta liền không còn ăn cơm chung với Lâm Trạch và Thư tiên sinh nữa.

Hai người bọn họ biết ta ỷ lại Thạch ma ma, cũng không nói gì.

Phục vụ bữa tối cho họ xong, ta vội vã rời đi.

Vừa đến phòng bếp, Thạch ma ma đã trộn xong nhân, bột cũng đã ủ gần đạt, bà định gói bánh bao nhân hẹ.

Ta liền ngăn lại.

"Ma ma, để con làm đi, làm chút gì đó khác biệt."

Nghe đến món mới, Thạch Mài lập tức phấn khích.

Thạch ma ma cũng tùy ta.

Hai người bọn họ tròn mắt nhìn ta nhào bột, cắt thành từng miếng nhỏ, cán thành vỏ bánh, cho nhân vào, rồi ép phẳng.

Từng chiếc bánh kẹp hẹ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Tiếp đó, ta dẫn Thạch Mài nhóm lửa, Thạch ma ma thì nướng bánh.

Mùi thơm lan tỏa khắp phòng.

Tổng cộng có tám chiếc.

Bọn ta bày bàn nhỏ, xếp đĩa, mỗi người một đôi đũa, một bát, bắt đầu ăn.

Vừa cắn một miếng, mắt Thạch Mài đã sáng rỡ, ăn như hổ đói.

Ta vội nhắc hắn ăn chậm lại, bánh còn đủ, còn hứa sau này sẽ làm thêm.

Hắn mới chịu chậm lại, vừa nhai vừa không rời mắt khỏi đĩa bánh.

Thạch ma ma cũng khen ngon, nhưng bà lớn tuổi, buổi tối không dám ăn nhiều, chỉ ăn hai cái rồi đặt xuống.

Ta cũng chỉ ăn hai cái, chủ yếu vì mùi hẹ quá nồng, ăn nhiều sợ lát nữa Lâm Trạch gọi đến sẽ làm hắn khó chịu.

Thạch Mài ăn ba cái, no rồi, đặt bát xuống.

Trên đĩa còn lại một cái, hắn không ăn nổi nữa nhưng vẫn nhìn chằm chằm.

Thạch ma ma cười nói: "Để dành cho con, sáng mai ăn."

Thạch Mài lúc này mới lưu luyến rời khỏi bếp, ra sân chơi một lúc.

Ta và Thạch ma ma bắt đầu dọn dẹp, chuẩn bị kết thúc một ngày làm việc.

Bát đũa còn chưa rửa xong, Thạch Mài lại quay lại.

Ta cười trêu hắn: "Sao còn luyến tiếc vậy? Sẽ giữ lại cho đệ mà."

Lời còn chưa dứt, nụ cười trên mặt ta bỗng cứng đờ.

Thư tiên sinh và Lâm Trạch đi ngay phía sau hắn.

Thạch Mài chỉ vào chiếc bánh cuối cùng, nói: "Chính là cái này, gọi là bánh kẹp hẹ."

Lâm Trạch trừng ta một cái, ánh mắt Thư tiên sinh cũng không mấy thiện cảm.

Lâm Trạch cầm lấy chiếc bánh, bẻ đôi, đưa một nửa cho Thư tiên sinh.

Sau đó, hai người họ bắt đầu ăn.

Nuốt miếng cuối cùng xuống bụng, cả hai đều vẫn chưa thỏa mãn.

Ta và Thạch ma ma tròn mắt ngạc nhiên.

Thạch Mài mếu máo, giọng sắp khóc: "Thư tiên sinh, Lâm thiếu gia, hai người nói chỉ xem thôi mà sao lại ăn mất rồi?"

Thư tiên sinh cúi xuống dỗ dành: "Ngày mai bảo Thạch ma ma làm thêm cho ngươi, được không?"

Thạch Ma cố nhịn nước mắt, đáp: "Được ạ."

Lâm Trạch quay sang ta nói:

"Từ nay về sau, tất cả các món có hẹ, bất kể là bánh bao lần trước, bánh kẹp hẹ hôm nay hay món gì khác, đều phải gọi ta và Thư tiên sinh."

Ta vội vàng gật đầu.

Bọn họ rời đi rồi, Thạch ma ma mới lẩm bẩm:

"Ngày xưa lão gia ăn hẹ là khi muốn thị tẩm tiểu thiếp, thiếu gia đang trong thời gian học hành quan trọng, có thể ăn hẹ được sao?"

Ta đáp: "Sau này chúng ta đem vào phòng mà ăn, bọn họ sẽ không đến phòng con, sẽ không phát hiện."

Lại dặn dò Thạch Mài, lần sau ăn hẹ phải tránh xa Thư tiên sinh và Lâm thiếu gia.

Thạch Mài mắt rưng rưng gật đầu, một lần đã hối hận đủ rồi.
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 16: Chương 16



20

Từ khi Thư tiên sinh và Lâm Trạch sợ chúng ta lén lút ăn hẹ sau lưng họ, họ liền yêu cầu ba chúng ta phải ăn chung với họ trong mỗi bữa cơm.

Ban đầu, Thạch ma ma cảm thấy không quen.

Nhưng ăn nhiều rồi, cũng thành thói quen.

Thạch Mài trong chuyện ăn uống rất cực đoan, đồ không ngon thì ăn rất ít, đồ ngon thì ăn không biết chán.

Thạch ma ma luôn giúp hắn xử lý những món khó ăn như cá, ta cũng chăm sóc hắn, giúp hắn xắn tay áo, gắp thức ăn ở xa.

Còn Thạch Mài, nếu ăn được món mình thích, gắp đũa đầu tiên cho bản thân, nhưng nếu thấy ta và Thạch ma ma vẫn chưa ăn, gắp thứ hai nhất định là cho Thạch ma ma, gắp thứ ba là cho ta.

Ba người chúng ta, nương tựa nhau, yêu thương nhau.

Hai người đối diện nhìn đến ngây người.

Ta không biết người nhà giàu ăn cơm thế nào.

Nhưng chắc chắn không giống ba chúng ta như vậy.

Ban đầu, họ kinh ngạc, sau đó cảm động, rồi không nhịn được mà hòa vào.

Thư tiên sinh dịch món ăn Thạch Mài thích đến trước mặt hắn, Lâm Trạch hoán đổi món trước mặt mình với món gần ta và Thạch ma ma, đảm bảo món nào chúng ta cũng có thể ăn được.

Không lâu sau, năm người chúng ta giống hệt một gia đình, vui vẻ hòa thuận.

*

Ta hay nói nhiều.

Thạch Mài thích nói chuyện khi ăn.

Thạch ma ma cũng thỉnh thoảng lên tiếng.

Lâm Trạch và Thư tiên sinh ít nói, nhưng thích nghe chúng ta nói.

Hôm ấy, Thạch Mài cảm thán: "Món ngon nhiều như vậy, nhưng ngon nhất vẫn là khoai nướng của tỷ tỷ."

Thạch ma ma cười: "Con nướng cũng ngon lắm rồi, chỉ là chưa nắm chuẩn lửa."

Nói thì vô tình, người nghe lại để bụng.

Sau bữa tối, ta liền bị Lâm Trạch ra lệnh phải nướng vài củ khoai để ăn thêm.

Nướng xong, mỗi người một củ, ai nấy đều ăn rất hài lòng.

Không khí vừa thả lỏng, câu chuyện cũng nhiều lên.

Thư tiên sinh hỏi Thạch Mài: "Sau này ngươi muốn làm gì?"

Thạch Mài đáp: "Làm gì cũng được, chỉ cần luôn được ở bên Thạch ma ma và tỷ tỷ là đủ."

Thư tiên sinh nghe vậy, có chút bất ngờ.

Lâm Trạch lại hỏi: "Nhưng tỷ tỷ của ngươi sau này phải lấy chồng, ngươi lớn lên cũng phải lấy vợ sinh con, làm sao có thể mãi ở bên nhau?"

Thạch Mài suy nghĩ một chút, rồi nói:

"Vậy thì để tỷ tỷ đợi ta lớn đã, đến khi ta lớn rồi, ta sẽ cưới tỷ tỷ, như thế cả hai chúng ta đều có thể ở bên Thạch ma ma."

Thạch ma ma nghe xong cười lớn.

Bà nói: "Tỷ tỷ con sắp mười sáu rồi, con còn nhỏ quá, không được đâu."

Lâm Trạch hừ lạnh: "Mơ đẹp nhỉ."

Thư tiên sinh lại thấy đầu óc Thạch Mài rất nhanh nhạy, bèn hỏi hắn có muốn đi học không.

Thạch Mì lắc đầu, ta vội ấn đầu hắn gật xuống.

Cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ lỡ!

Thư tiên sinh đồng ý mỗi ngày dành chút thời gian dạy Thạch Mài, còn nói với Thạch ma ma không lấy bạc, Thạch ma ma lập tức vui như mở hội, kéo Thạch Mài dập đầu tạ ơn.

Thư tiên sinh quay sang hỏi ta: "Còn cô, có nguyện vọng gì không?"

Hắn hỏi không phải vì tò mò, mà là hỏi cho Lâm Trạch nghe.

Lâm Trạch ngồi thẳng lên, chăm chú lắng nghe.

Ta đáp: "Giống Thạch Mài."

Thạch Mài lập tức quay sang nhìn ta, mắt sáng rực.

Nhưng ngay sau đó, ta lại cảm thấy mình đã lớn rồi, không thể chỉ có ước mơ đơn giản như hắn, nên bổ sung thêm:

"Ta hy vọng có một chốn đào nguyên, ở đó người già có nơi nương tựa, trẻ con có chỗ chăm sóc, mọi người vui vẻ sống bên nhau."

Thư tiên sinh sững người, sau đó nói: "Là một suy nghĩ rất tốt."

Lâm Trạch lại hừ một tiếng: "Nằm mơ cũng dám lớn vậy sao."

Thạch Mài lại vô cùng nghiêm túc: "Đệ nhất định sẽ giúp tỷ tỷ thực hiện ước mơ!"

Cả bàn cười vang.

*

Năm người chúng ta đã có một quãng thời gian vô cùng hòa hợp, vô cùng hạnh phúc.

Trong khoảng thời gian ấy, không có chủ, không có tớ.

Chỉ có phân công: người học, người nấu ăn, người trưởng thành.

Mỗi tháng, Thôi Uyển Nhi lại đến một lần.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta luôn báo cáo trung thực:

- "Lâm thiếu gia đang bàn luận với Thư tiên sinh."

- "Lâm thiếu gia đang viết bài Thư tiên sinh giao."

- "Lâm thiếu gia đang nghe Thư tiên sinh giảng bài."

Tháng nào cũng giống tháng nào.

Thôi Uyển Nhi cảm thấy chán ngán.

Còn về sở thích của Lâm Trạch, thích ăn gì, thích mặc gì, thích đọc sách gì, lúc nào dễ nổi nóng…

Nàng ta nghe nhưng không chú tâm.

Nàng ta chỉ quan tâm có nữ nhân nào xuất hiện bên cạnh Lâm Trạch không, và Lâm Trạch có từng hỏi đến nàng ta không.

Ta nhận ra, Thôi Uyển Nhi không thực sự yêu Lâm Trạch.

Điều nàng ta cần, chỉ là Lâm Trạch yêu mình.

Nàng ta muốn một tình yêu một chiều, yêu cầu đối phương phải chạy về phía mình.

Thạch ma ma nói: "Loại người như nàng ta, tuyệt đối không thể chịu được kẻ khác xen vào. Không thể sống dưới tay nàng ta."

Ta đáp: "Nhưng phu nhân cũng không tệ mà?"

Thạch ma ma bĩu môi.

Ta im lặng.

*

Sau khi được Thư tiên sinh đồng ý, ta và Thạch ma ma mở rộng vườn rau thêm một chút.

Mỗi lần Thôi Uyển Nhi đến, không tìm thấy ta bên cạnh Lâm Trạch, nàng ta liền đến vườn rau hoặc phòng bếp.

Nàng ta trách ta không ở cạnh Lâm Trạch, nhưng nhìn thấy ta luôn giữ khoảng cách xa, lại cảm thấy hài lòng.
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 17: Chương 17



21

Lâm Trạch đậu rồi.

Lâm phủ sôi trào.

Lâm phu nhân lập tức phái người đến đón Lâm Trạch về phủ ăn mừng.

Thư tiên sinh cũng được mời về cùng.

Trên mặt hắn tràn đầy tự hào và vui sướng.

Bên ngoài ai cũng bàn tán: "Thiếu gia Lâm gia thi trượt nhiều lần, nhưng chỉ cần bái Thư tiên sinh làm thầy, thi một lần là đậu ngay."

Thư tiên sinh đúng là danh sư!

Lâm Trạch chính là minh chứng tốt nhất.

Mấy nhà quyền quý trong thành đều muốn gửi con trai sang đây học.

Nhưng Thư tiên sinh từ chối hết, hắn nói muốn dốc toàn lực đưa Lâm Trạch tiến thêm một bước nữa.

Việc này càng làm danh tiếng của hắn vang xa.

Hắn muốn biến Lâm Trạch thành học trò thành công nhất của mình.

*

Ta cũng vui theo, liền nói với Thạch ma ma:

"Thiếu gia đậu rồi, liệu Lâm phu nhân có vui quá mà thả người không?"

Thạch ma ma lắc đầu:

"Không đâu. Phu nhân mê tín nhất đấy."

"Thiếu gia thi đậu, bà ta sẽ nghĩ phong thủy ở đây tốt, người hầu bên cạnh phúc khí dày."

"Cả ta, con, thậm chí Thạch Mài, đều là bùa may mắn. Bà ta sẽ không động vào ai hết."

Bà lại chỉ vào sân viện chúng ta ở:

"Ngay cả cách bày trí ở đây, bà ta cũng không cho ai động vào đâu."

Rồi bà nhíu mày, lo lắng nhìn ta:

"Không biết thiếu gia có bị phu nhân ảnh hưởng mà cũng nghĩ vậy không…"

"Nếu thế, chúng ta muốn rời đi càng khó hơn."

Ta vòng tay ôm lấy vai bà, an ủi:

"Ma ma, chúng ta nhất định sẽ lập cửa hàng riêng, người tin con chứ?"

Thạch ma ma nhìn ta, kiên định nói:

"Ta tin con."

"Từ ngày ta nhặt con từ ngoài đường về, cuộc sống liền khác hẳn, càng ngày càng khá hơn, càng ngày càng có hy vọng."

Nhưng rồi bà lại thở dài:

"Chỉ sợ thiếu gia dùng ta để ép con."

Linh cảm của bà rất chính xác.

*

Trước khi xuất phát, Lâm Trạch yêu cầu ta phải đi cùng.

Ta không đồng ý.

Hắn liền nhìn ta, chậm rãi nói:

"Thạch Đậu, theo ta về đi."

"Ta không thích ăn đậu phụ, nhưng đậu phụ của Thạch ma ma, ta có thể ăn cả đời."

Hắn thực sự dùng Thạch ma ma để ép ta.

Nhưng hắn không biết, Lâm phu nhân đã đồng ý cho Thạch ma ma rời đi sau ba năm.

Ta không sợ hắn.

Ta chỉ sợ Lâm phu nhân đổi ý.

Với mức độ nuông chiều con trai của bà ta, nếu Lâm Trạch thực sự làm ầm lên, rất có thể chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi đây.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể đổi hướng.

Dù sao thì hắn cũng không muốn ta rời khỏi hắn.

Vậy ta cứ để hắn chọn đi:

Muốn ta rời xa tạm thời, hay rời xa mãi mãi?

Thế là ta thẳng thắn nói:

"Thiếu gia, phu nhân không thích ta."

"Vào ngày vui thế này, nếu ngài mang ta theo bên cạnh, nhỡ bà ấy nổi giận, liền đuổi ta ra khỏi phủ thì sao?"

"Như thế, ta chỉ có thể rời khỏi Lâm gia thôi."

"Không thể nào!" Lâm Trạch hoảng lên.

Nhưng rồi hắn im lặng.

Hắn rất rõ tính mẹ mình.

Bà ta thích xinh đẹp, ngọt miệng, ngốc nghếch hoặc giàu có, có địa vị.

Còn ta?

Không có điểm nào phù hợp.

Hắn nhìn ta, nói:

"Ngươi cũng nên học đám nữ tử bên ngoài, ăn diện chút đi."

Sau khi suy nghĩ rất lâu, hắn mới cho phép ta ở lại.

Nhưng hắn nói:

"Không được chạy lung tung."

Ta kinh ngạc:

"Thiếu gia, khi nào ta chạy lung tung chứ?"

Ta là người an phận nhất đây này.

Từ khi đến Thư phủ, chưa từng rời khỏi nơi này nửa bước.

Chuyện mua sắm trong nhà, hoặc là do tiểu thương mang đến tận cửa cho ta mua, hoặc là Thạch ma ma đi mua.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Xuyên đến đây năm năm, ta chỉ quanh quẩn trong phòng bếp của Lâm phủ.

Đến Thư phủ rồi, ta còn chưa bước chân ra khỏi cổng.

Thế mà còn bị bảo không được chạy lung tung?

Hắn vẫn lạnh giọng nhắc lại:

"Nói chung, không được chạy lung tung."

Hắn cứ đứng mãi không chịu đi.

Ta sốt ruột quá, đành vội vã gật bừa một cái.

Lúc này hắn mới rời khỏi Thư phủ.

22

Ta cứ tưởng ít nhất bảy ngày nữa Lâm Trạch mới về.

Ai ngờ, ngay tối hôm đó, hắn đã quay lại.

Hơn nữa… còn mang theo Thôi Uyển Nhi.

Toàn thân nàng ta dính đầy máu, sắc mặt ngây dại.

Ta sợ đến mức suýt làm rơi que củi trong tay.

Thạch ma ma khiếp đảm đến trắng bệch cả mặt, Thạch Mài thì trốn sau lưng bà, run rẩy không dám ló đầu ra.

Thư tiên sinh nhanh chóng sắp xếp cho Thôi Uyển Nhi một viện riêng, cách xa chỗ của Lâm Trạch.

Hắn bảo Thạch ma ma đi thu xếp.

Ta định đi cùng, nhưng hắn lại giữ ta ở lại.

Thư tiên sinh lo lắng, cũng đi theo hỗ trợ.

Trong phòng chỉ còn lại ta và hắn.

*

Lâm Trạch trông rất mệt mỏi, ngả lưng lên ghế, xoa trán nói:

"Xoa bóp cho ta, đầu lại đau rồi."

Trời đã bắt đầu trở lạnh.

Ta xoa hai bàn tay cho ấm lên, sau đó mới giúp hắn day huyệt thái dương.

Xoa đến mức tay ta cũng tê dại, hắn mới dần giãn nét mặt.

Hắn khẽ thở dài, bắt đầu kể:

*

Sau khi Thôi phu nhân đột ngột qua đời, Thôi Uyển Nhi dồn toàn bộ tâm tư vào Lâm Trạch, hoàn toàn bỏ quên cha mình.

Thôi lão gia không tái giá.

Nhưng nửa năm để tang phu nhân xong, lão liền vung tay mở cửa phòng.

Đám nha hoàn muốn trèo lên giường, lão không hề từ chối.

Chuyện chủ tử ngủ với nha hoàn vốn chẳng có gì đáng bàn.

Nhưng ai ngờ có một nha hoàn thủ đoạn cao tay, lại mang thai.
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 18: Chương 18



Thôi lão gia mừng rỡ như điên.

Lão cả đời chỉ có một vợ ba thiếp, con cái lại cực kỳ hiếm hoi.

Gắng sức cả đời, chỉ có hai người con: Thôi Uyển Nhi và ca ca nàng ta, mà cả hai đều do chính thất sinh ra.

Bây giờ già rồi lại có con, sao lão có thể không vui?

Sợ con gái không thích, lão giấu nhẹm chuyện này.

Đến khi Thôi Uyển Nhi phát hiện ra thì… đã không kịp xử lý nữa.

Trong cơn tức giận, nàng ta ra lệnh ném thẳng nha hoàn mang thai xuống hồ sen, sống c.h.ế.t mặc kệ.

Nhưng nha hoàn mạng lớn, đúng lúc Thôi lão gia đi ngang qua.

Lão lập tức gọi người đến cứu.

May mà cứu kịp, nha hoàn bảo toàn tính mạng, nhưng đứa trẻ trong bụng không giữ được nữa.

Là một bé trai.

Thôi lão gia ôm t.h.i t.h.ể tím tái của đứa bé, phẫn nộ đến hét lớn, muốn dùng gia pháp xử phạt Thôi Uyển Nhi.

Gia pháp của Thôi gia: năm mươi roi.

Năm mươi roi đánh xuống, chắc chắn sẽ c.h.ế.t hoặc tàn phế.

Thôi Uyển Nhi sợ đến mức bỏ chạy khỏi nhà, trốn đến Lâm phủ.

*

Lúc đó, Lâm phủ đang mở tiệc mừng.

Lâm phu nhân vô cùng phấn khởi, nhân lúc vui vẻ, bà ta tuyên bố trước mặt mọi người:

"Hôm nay, chính thức nạp Đào nhi và Bích nhi làm thiếp của Lâm Trạch!"

Hai người này chính là hai thông phòng mà Lâm phu nhân từng chọn cho Lâm Trạch, nhưng vì Thôi Uyển Nhi phản đối, nên kế hoạch bị gác lại.

Nhưng bây giờ Lâm Trạch đã thi đậu, địa vị không còn như trước nữa.

Lâm phu nhân chẳng buồn để tâm đến ý kiến của Thôi Uyển Nhi nữa, trực tiếp cho hai người kia danh phận.

Lâm Trạch sững người nhưng không phản đối.

Đúng lúc này, Thôi Uyển Nhi chạy đến.

Vừa hay bắt gặp toàn bộ cảnh tượng.

Nàng ta phát điên ngay tại chỗ.

Giật trâm cài trên đầu, lao thẳng vào bàn tiệc.

Ngay trước mặt bao nhiêu quan khách, nàng ta xé rách mặt của Bích nhi.

Đào nhi sợ quá định chạy trốn.

Nhưng Thôi Uyển Nhi nhanh tay túm chặt, mạnh mẽ kéo lại, dí trâm cài vào mắt nàng ta.

Lâm phu nhân đứng ngay bên cạnh, theo bản năng giơ tay cản lại.

Cây trâm chệch hướng, đ.â.m vào khóe mắt Đào nhi, m.á.u chảy ròng ròng.

Thôi Uyển Nhi không thèm nhìn xem vừa đẩy ai, chỉ biết vung tay hất mạnh, Lâm phu nhân ngã xuống đất, ngất lịm ngay tại chỗ.

*

Thấy bà ta hôn mê bất tỉnh, Thôi Uyển Nhi càng không sợ nữa.

Nàng ta gào lên ngay trước mặt mọi người:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Lâm phu nhân, bà là kẻ lừa đảo!

Mẹ ta còn sống, bà nói coi ta như con gái, hứa hẹn Lâm Trạch chỉ có một mình ta."

"Mẹ ta vừa chếc, bà liền chọn thông phòng cho hắn."

"Ta đến cầu xin, bà chỉ định một con bé đốt lò làm thông phòng."

"Thế mà vừa thấy hắn đỗ đạt, bà liền lật lọng, lập tức nạp hai con hồ ly này cho hắn!"

"Giả nhân giả nghĩa! Đạo mạo giả dối!"

Dự tiệc hôm nay toàn là quan lại, danh sĩ, nhà giàu trong thành.

Lâm gia mất hết thể diện.

Lâm lão gia tức đến mức định báo quan.

Nhưng Lâm Trạch ngăn lại.

Hắn ra lệnh tìm đại phu tốt nhất để cứu chữa Lâm phu nhân, Đào nhi và Bích nhi.

Sau đó trấn an phụ thân, khuyên ông ta bình tĩnh lại.

Dù gì huynh trưởng của Thôi Uyển Nhi vẫn đang làm quan, tạm thời không nên hành động l* m*ng.

Lâm lão gia chợt tỉnh táo lại.

Lâm Trạch lại xin lỗi từng quan khách, chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh bồi thường.

*

Hắn mệt mỏi nhìn ta, nói:

"Ta không biết phải sắp xếp Thôi Uyển Nhi thế nào."

"Thư tiên sinh đề nghị tạm thời đưa nàng ta về Thư phủ."

"Ta đã gửi thư báo cho Thôi Diễn, hắn rất thương muội muội, chắc sẽ nhanh chóng đến đón đi."

"Những ngày tới, đành phiền ngươi và Thạch ma ma chăm sóc nàng ta."

Hắn vô cùng mệt mỏi.

Ta nói:

"Vậy ta đi xem thử nàng ta thế nào, xem có cần gì không."

Hắn giữ ta lại:

"Đợi đã, Thạch Đậu, nói chuyện với ta một lát."

"Có Thư tiên sinh ở đó, nàng ta sẽ không sao đâu."

Ta liền ngồi xuống, chờ hắn nói.

Hắn nhìn ta, chậm rãi hỏi:

"Thạch Đậu, ngươi thấy Thôi Uyển Nhi có thích hợp làm chính thất không?"

Hắn đang cân nhắc có nên từ hôn không.

Hắn trầm giọng:

"Ta từng nghĩ nàng ta chỉ là hay ghen."

"Nhưng mẹ ta cũng hay ghen, mà bà ấy không giống nàng ta."

"Cha ta có bốn thiếp thất, mẹ ta vẫn thu xếp ổn thỏa từng người."

"Mẹ ta chỉ định ba thiếp cho ta, nhưng Thôi Uyển Nhi thì một người cũng không chịu chấp nhận."

"Làm thê tử, ai lại không cho phu quân nạp thiếp?"

"Làm chủ mẫu, ai lại không muốn mở rộng gia tộc?"

"Vậy mà nàng ta chỉ muốn độc sủng."

Cuối cùng, hắn khẳng định:

"Nàng ta không thích hợp làm chính thất."

Ánh mắt hắn đầy nghiêm túc, chăm chú nhìn ta:

"Ta sẽ từ hôn."

"Nàng ta không chấp nhận Đào nhi, Bích nhi thì thôi…"

"Nhưng ngay cả ngươi, nàng ta cũng không dung thứ."

Ta giật mình.

Hắn cần ta đến mức này sao?

Đến mức nhất quyết phải giữ ta bên cạnh?

23

Vừa nói dứt lời, Thư tiên sinh đến.

Ta lập tức đứng dậy, định lui xuống.

Nhưng Lâm Trạch lại gọi ta ở lại.

Hắn nói muốn bàn bạc với Thư tiên sinh, bảo ta nghe cùng.

Vậy nên ta lại ngồi xuống.

*

Lâm Trạch nói hắn đã suy nghĩ kỹ, quyết định từ hôn với Thôi Uyển Nhi.

Thư tiên sinh phản đối.
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 19: Chương 19



Hắn nói:

"Thôi Uyển Nhi có sai lầm, lòng dạ hẹp hòi, nhưng giá trị của nàng ta vẫn không thể bỏ qua."

"Không cần vội vã từ hôn."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Dù muốn từ hôn cũng không thể do ngươi mở lời trước. Hãy chờ Thôi Diễn đến rồi tính."

"Tuyệt đối không thể để người khác gán cho ngươi cái danh ‘bạc tình bạc nghĩa’."

"Tiền đồ của ngươi vừa mới bắt đầu, không thể để bị nắm thóp, cũng không thể đắc tội với Thôi gia."

Lâm Trạch lặng người.

Sau đó hắn nhìn ta, rồi trầm giọng nói:

"Nhưng nàng ta không dung người khác."

"Dù hiện tại chưa có quyền làm chủ mẫu, nàng ta cũng sẽ không tha cho các thiếp thất của ta."

Thư tiên sinh liếc ta một cái, ánh mắt đầy ẩn ý.

Rồi hắn nhìn Lâm Trạch, chậm rãi nói:

"Tạm thời đừng sủng ái Đào nhi và Bích nhi."

"Chờ chuyện này qua đi, sủng cũng không muộn."

"Lúc này, ngươi vẫn nên chuyên tâm vào việc học, chuyện nữ nhân cứ tạm gác lại."

Lâm Trạch gật đầu.

*

Ta nghe bọn họ thảo luận từng câu từng chữ.

Tất cả đều xoay quanh lợi ích.

Không có lấy nửa câu về tình cảm.

Lạnh lẽo vô cùng.

Haiz, nam nhân.

Ta không muốn nghe nữa.

Cố ý liên tục ngáp vài cái, tính trốn đi ngủ.

Quả nhiên, Lâm Trạch bảo ta lui xuống.

Nhưng đúng lúc ta định đi, Thư tiên sinh lại giữ ta lại.

Hắn hỏi:

"Thạch Đậu, cô là nữ nhân, cô nhìn Thôi Uyển Nhi thế nào?"

Đàn ông đánh giá phụ nữ bằng lợi ích và giá trị.

Vậy phụ nữ nhìn phụ nữ thì sao?

Ta nhìn Lâm Trạch, rồi lại nhìn Thư tiên sinh.

Hai người họ đều nhìn ta bằng ánh mắt chân thành.

Là thật sự muốn nghe một góc nhìn khác.

Vậy ta không thể qua loa lấy lệ được.

Ta chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.

Từ góc độ tình cảm.

"Mẹ của Thôi tiểu thư vừa mất không bao lâu."

"Hẳn là nàng ấy vẫn còn rất đau lòng, vẫn chưa thể thích nghi."

"Dù sao, từ nay về sau, sẽ không còn ai yêu thương nàng ấy vô điều kiện nữa."

"Cha nàng ấy vội vàng ngủ với nha hoàn, chỉ quan tâm đến bản thân."

"Người mẹ thứ hai trong lòng nàng ấy, cũng thay đổi thái độ, không còn cưng chiều như trước."

"Ca ca thì không ở bên cạnh, không ai dạy nàng ấy phải làm gì."

"Nàng ấy cứ thế chật vật lao về phía trước, chới với lạc lối."

"Rồi đến khi tuyệt vọng nhận ra rằng… chỉ vì nàng ấy là Thôi Uyển Nhi thì chưa chắc đã được yêu thương."

"Nàng ấy không có giá trị, thì chẳng khác gì những nữ nhân vô sản khác, hoàn toàn vô nghĩa trong mắt nam nhân."

*

Thư tiên sinh và Lâm Trạch đều trợn mắt.

Lâm Trạch kinh ngạc:

"Ngươi đang biện hộ cho Thôi Uyển Nhi?!"

"Nàng ta mất mẹ, đúng là đáng thương, nhưng người mất thân nhân nhiều vô kể."

"Trong số họ, có mấy ai tàn độc như nàng ta?"

"Đừng quên, chỉ trong một ngày, nàng ta đã hại c.h.ế.t một mạng người, làm bị thương bốn người khác!"

Ta không đáp.

*

Nhưng Thư tiên sinh lại bắt được một điểm khác.

Hắn nhìn thẳng vào ta, nhíu mày hỏi:

"‘Nữ nhân vô sản’..."

"Thạch Đậu, cô đang nói những người như cô sao?"

Ta lắc đầu, ngẩng cao cổ:

"Ta không phải. Ta có tài sản."

Hai người họ càng thêm nghi hoặc.

Ta nghiêm túc nói:

"Ta có Thạch ma ma và Thạch Mài."

"Khi gặp chuyện, họ sẽ ở bên ta, ủng hộ ta, giúp ta, an ủi ta."

"Ta không cô đơn."

"Ta là người có phúc khí dày dặn."

*

"Phụt—!"

Thư tiên sinh phun hết ngụm trà ra ngoài.

Lâm Trạch thì im lặng nhìn ta, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Thừa dịp bọn họ còn đang tiêu hóa thông tin, ta tẩu vi thượng sách, chạy ngay về phòng của ba người chúng ta.

*

Thạch Ma và Thạch Mài đều đang chờ ta.

Hôm nay đúng là quá mệt mỏi.

Ta than thở:

"Thạch ma ma, hai tên đó đúng là hai con rùa đen rốn!"

Thạch Mài tò mò hỏi:

"Tỷ tỷ, tỷ đang nói Thư tiên sinh và Lâm thiếu gia sao?"

Ta ôm lấy nó, dỗ dành:

"Thạch Mài, sau này lớn lên, đừng làm rùa đen rốn có được không?"

Thạch Mài cứng đờ, rồi kiên định gật đầu:

"Ừm, đệ không làm rùa đen rốn!"

Thạch Ma ma nhíu mày, hỏi ta đã xảy ra chuyện gì.

Ta kể lại toàn bộ.

Bà trầm tư một lúc, rồi nói:

"Chuyện đúng là như vậy, chỉ là cách nghĩ của con hơi lệch."

"Thế gian này vốn là nam nhân tính kế nữ nhân, Nữ nhân tính kế nam nhân.

"Không ai thật sự vô tội cả."

"Nhưng cũng không thể nhìn đàn ông tàn nhẫn đến thế."

"Một khi đã đ*ng t*nh, dù nữ nhân kia có phạm sai lầm, nam nhân vẫn sẽ bảo vệ nàng ta."

Thạch Mài giơ tay lên:

“Con chứng minh! Con là nam nhân!"

"Nếu Đậu tỷ tỷ đ.â.m thiếp thất của con, con cũng sẽ bảo vệ tỷ tỷ!"

Ta phì cười.

Cười xong, ta xoa đầu nó, trịnh trọng nói:

"Thạch Mài, sau này trưởng thành, hãy chỉ cưới một người mình thật lòng yêu thương, cùng nhau sống trọn đời có được không?"

"Đừng như đám đàn ông ba thê bốn thiếp kia, không sống lâu được đâu."

Thạch Mài rõ ràng bị giật mình.

Nó nghiêm túc đáp:

"Nhưng… nam nhân thì phải có nhiều thiếp mà?"

"Đó là lẽ tự nhiên rồi."

Ta sững người.

Nhìn khuôn mặt trẻ con của nó, đột nhiên ta bừng tỉnh.

Đây là một thế giới đa thê, đàn ông từ nhỏ đã được dạy dỗ như thế.

Không thể lấy quan niệm hiện đại để đánh giá nam nhân ở đây được.

Trong phút chốc, ta bỗng thấu hiểu Lâm Trạch và Thư tiên sinh.
 
Back
Top Bottom