Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nương Nương Nhóm Lửa

Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 40: Chương 40



Bạch Chỉ đột nhiên im lặng.

Hồi lâu, hắn mới lên tiếng:

"Phu nhân của Thư tướng quân tên là Bạch Vi, nàng là biểu tỷ của ta."

"Hả?"

Ta choáng váng—ta đã hỏi sai người rồi!

Nhưng Bạch Chỉ không để tâm.

Hắn kể:

"Bạch Vi là mỹ nhân đẹp nhất trong số những cư dân bản địa chúng ta."

"Thư tướng quân thuê Bạch quản gia quản lý tướng quân phủ, Bạch quản gia thấy Thư tướng quân vẫn chưa lập gia đình, liền tiến cử cháu gái mình là Bạch Vi."

"Hai người họ vừa gặp đã yêu, nhanh chóng thành thân."

"Một năm sau, Bạch Vi sinh hạ Thư Vân Nhi."

"Bạch Vi thích ca hát, thích nhảy múa, Thư tướng quân chưa từng ngăn cấm hay ràng buộc nàng."

"Hai người họ luôn yêu thương thắm thiết."

"Mỗi năm Thư tướng quân đến chỗ Hoài vương bẩm báo công tác, đều dẫn theo thê tử và nữ nhi."

"Năm ấy, cũng đến ngày lên đường đến Hoài phủ, nhưng sáng sớm hôm đó, Bạch Vi lại bị nôn mửa không ngừng, Thư Vân Nhi thì tối qua chơi đùa quá mức, sáng dậy không nổi."

"Thư tướng quân bất đắc dĩ phải xuất phát một mình."

"Lũ Ốc Nô biết được tin Thư tướng quân rời khỏi Hoa Diên, lập tức tập kích trong đêm."

"Thị vệ trong phủ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, bảo vệ chủ nhân bằng mạng sống."

"Nhưng sức người có hạn, quân số chênh lệch quá lớn, toàn bộ hộ vệ đều bị g.i.ế.c sạch."

"Chỉ còn lại Bạch quản gia cùng vài gia nhân trốn trong mật thất, đưa theo Bạch Vi và Thư Vân Nhi."

"Nhưng bọn chúng vẫn phát hiện ra bọn họ."

"Thư tướng quân nhớ nhung thê tử và nữ nhi, bẩm báo xong liền vội vàng trở về."

"Hắn ngày đêm gấp rút hành quân, nhưng khi đến nơi, chỉ kịp cứu được nữ nhi được Bạch quản gia liều chếc bảo vệ."

"Bạch Vi đã chếc, lúc ấy, nàng đang mang thai hai tháng."

"Khi đó, binh lực của Hoa Diên chưa đến năm trăm người."

"Sau khi Bạch Vi qua đời, Hoài vương nhận thức được vấn đề nghiêm trọng, lập tức điều thêm một ngàn năm trăm binh sĩ đến Hoa Diên."

*

Ta nghe xong, trong lòng vô cùng xót xa cho Thư Bình Phong.

Ta hỏi:

"Thư tướng quân làm sao có thể vượt qua nỗi đau này?"

Bạch Chỉ thở dài:

"Hắn không hề vượt qua, chỉ là đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc chăm sóc nữ nhi và báo thù."

"Báo thù?"

Bạch Chỉ gật đầu.

Hắn nói:

"Thư tướng quân thề sẽ tiêu diệt sạch lũ Ốc Nô."

"Nhưng chúng phân tán rải rác, giỏi ẩn nấp và chạy trốn, muốn tóm gọn không phải chuyện dễ dàng."

"Thư tướng quân đã suy nghĩ đối sách nhiều năm, nhưng vì nạn dịch bệnh, tiến độ vô cùng chậm chạp."

Bạch Chỉ siết chặt nắm tay, nghiến răng nói:

"Không thể c.h.é.m chếc ngay lập tức, nhưng sớm muộn gì cũng phải khiến chúng chếc vì bệnh dịch."

Ta trầm tư trong giây lát, sau đó nói:

"Tính cả ta vào đi."

Bạch Chỉ kinh ngạc, "Chuyện này không phải trò đùa đâu."

Ta bình tĩnh hỏi:

"Lũ Ốc Nô đó có vóc dáng cao lớn lắm sao?"

Bạch Chỉ sững sờ, rồi lắc đầu:

"Không khác gì chúng ta cả."

48

Trường học nhanh chóng được thành lập.

Thư tiên sinh và Lâm Trạch phụ trách dạy chữ cho lũ trẻ.

Mỗi ngày chỉ học văn hóa nửa buổi, thời gian còn lại sẽ do võ quan trong quân doanh dạy võ công hoặc kỹ năng sinh tồn.

Phương án giảng dạy do Thư Bình Phong quyết định.

Đám trẻ rất thích.

Ta đến tìm Thạch ma ma, vừa hay thấy nó đang trèo lên một cây dừa, phía sau Thư Vân Nhi bám sát theo sau.

Dưới gốc cây, Lâm Trạch đứng đó, ngẩng đầu nhìn lên.

*

Ta đánh giá hắn một lượt—gầy gò, sắc mặt không tệ.

Cảm giác được ánh mắt ta, hắn quay sang nhìn lại.

Nhìn thấy ta, ánh mắt lập tức sáng lên, mừng rỡ bước tới.

Hắn hơi căng thẳng, mở miệng nói:

"Thạch Đậu, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?"

*

Ta vung vẩy tay áo, tay áo màu xanh da trời.

Sau đó nhoẻn miệng cười với hắn, nụ cười tùy tiện, không theo quy củ gì.

Nhưng hắn lại chăm chú nhìn ta, nói:

"Ngươi trở nên xinh đẹp hơn rồi."

*

Ta đáp:

"Ta vốn đã đẹp sẵn mà."

Hắn nói:

"Đúng vậy, nhưng khác với trước kia."

Ta nghĩ, trước đây ta là nô tỳ, giờ thì không phải nữa.

Ta có thể làm chủ chính mình, đương nhiên sẽ khác.

*

Thư tiên sinh đứng ở không xa, lặng lẽ nhìn về phía này.

Ta nhìn sang hắn, hắn liền cười với ta, nụ cười hơi ngượng ngùng.

Bao nhiêu ngày tháng trôi qua, hắn vẫn chưa thoát khỏi sự lúng túng.

Lâm Trạch nói:

"Thạch Đậu, ngươi cứ như đã trở thành một con người khác vậy."

Ta đáp:

"Phải không? Hoa Diên nuôi dưỡng con người mà."

Nói xong, ta xoay người định rời đi.

Từ xa, Bạch Chỉ gọi ta.

Lâm Trạch lên tiếng sau lưng ta:

"Thạch Đậu, mẫu thân ta đã mất rồi."

"Phụ thân không đoái hoài đến ta nữa, ta được tự do rồi."

*

Ý gì đây?

Vừa chạy về phía Bạch Chỉ, ta vừa nghĩ—

Không phải hắn lại muốn ta làm thông phòng cho hắn đấy chứ?

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nếu vậy… thì cứ để Bạch Chỉ dùng thuốc độc tiễn hắn xuống hoàng tuyền đi cho rồi.

*

Bản cô nương không có hứng thú với mấy chuyện tình cảm yêu đương.

Nửa đời trước, ta chỉ muốn đưa Thạch Ma Ma sống những ngày tháng tốt đẹp.

Nửa đời sau, ta chỉ muốn giếc sạch quân Ốc Nô!

49

Bạch Chỉ cho ta xem túi hương hắn làm, hiệu quả đuổi muỗi cực kỳ tốt.

Muỗi là nguồn lây lan ôn dịch, phòng muỗi chính là phòng trừ chướng khí.

Năm nào hắn cũng làm, để người trong phủ sử dụng.

Đây chính là lý do vì sao phủ tướng quân lại an toàn như vậy.
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 41: Chương 41



Những nữ thợ dệt ta mang tới Hoa Diên cuối cùng cũng thử nghiệm thành công dệt sợi tơ mảnh, may ra màn chống muỗi.

Nhưng vì nguyên liệu quá khó kiếm, đến nay chỉ làm được hai cái.

Thạch Ma Ma và Thư Vân Nhi dùng một cái.

Thạch Mài dùng một cái.

Còn lưới sắt chống muỗi thì… Đến giờ thợ rèn vẫn chưa rèn ra được dây sắt đủ mảnh, giấc mộng làm cửa sổ lưới sắt, có vẻ vẫn còn xa vời.

Túi hương chống muỗi quả thực là thần khí phòng chống chướng khí.

Bạch Chỉ tự tay đeo cho ta một cái.

Ta tò mò không biết hiệu quả ra sao.

Hắn cười hì hì nói: "Thử là biết ngay."

*

Tối hôm đó, ta liền biết kết quả.

Những chỗ trên cơ thể gần túi hương thì không bị muỗi đốt, nhưng những chỗ xa hơn, vẫn bị cắn như thường.

Làm ta cả đêm không ngủ nổi.

Hết đặt túi hương dưới chân, rồi lại kê lên đầu, một lúc đeo lên tay trái, rồi lại đổi sang tay phải.

*

Sáng hôm sau, ta đi tìm Bạch Chỉ, yêu cầu sản xuất hàng loạt.

Một cái là không đủ!

Bạch Chỉ nói hắn không thể may được nhiều như vậy.

Ta liền kéo hắn đi tìm Thạch Ma Ma.

Nghe xong, Thạch Ma Ma lập tức tập hợp toàn bộ nữ nhân trong Thạch thôn.

Thạch thôn chính là ngôi làng do những cư dân Đông Nhai Đầu dời đến lập nên.

Thạch Ma Ma đã tự mình đặt tên như vậy.

Nữ nhân Thạch thôn thật sự rất lợi hại.

Chưa đến nửa ngày, đã khâu xong hai rổ lớn túi hương.

Ta lấy mười mấy cái, còn lại chia hết cho mọi người mang về, để trẻ con và người già đều có cái dùng.

*

Tối hôm đó, ta đeo đầy người túi hương.

Hiệu quả cực tốt.

Chỉ nghe thấy tiếng muỗi vo ve, nhưng không con nào dám cắn.

Ta lập tức bẩm báo lên Thư Bình Phong, nói rằng đây chính là lý do phủ tướng quân an toàn.

Chướng khí là do muỗi truyền nhiễm.

Hắn kinh hãi tột độ.

Ngay trong đêm, ra lệnh phái người đi Hoa Chi mua vải, nhờ nữ nhân Thạch thôn gấp rút chế tác hàng loạt túi hương, cấp phát cho toàn quân.

*

Kết quả rất tốt.

Chẳng bao lâu sau, chướng khí lác đác cũng biến mất.

Không chỉ phòng chống được chướng khí, mà còn có thể điều trị được.

Thư Bình Phong vui mừng khôn xiết, lập tức thành lập một "Y Dược Cục".

Bạch Chỉ làm nam bộ trưởng.

Ta làm nữ bộ trưởng.

*

Cùng nhau dốc sức bảo vệ Hoa Diên.

Thạch Ma Ma mắt trừng lớn.

Bà nói:

"Thạch Đậu, con làm quan rồi!

Con thật sự quá có tiền đồ!"

*

Ta kiêu ngạo gật đầu.

Bộ trưởng?

Nghe qua cũng không nhỏ.

So với thân phận đầy bếp rửa nồi trước kia…

Khác nào trời với đất!

50

Hoa Diên tràn ngập sức sống.

Thạch thôn, nhà nào cũng dựa vào lao động mà có cuộc sống sung túc.

Cuối cùng cũng có hỷ sự đầu tiên.

*

Chúng ta đều được mời đến tham dự.

Lý Nhị Muội lấy Chu Nhị Lang.

Chàng trai chuyên đốn dừa, cô gái giỏi dệt sợi.

Một người mười chín, một người mười tám.

Xây một căn nhà riêng, thành một đôi vợ chồng son hạnh phúc.

*

Mọi người ca hát nhảy múa, chúc phúc cho họ.

Ta và Bạch Chỉ cùng đi.

*

Lễ vật của Bạch Chỉ là một thùng túi hương.

Tân nương mừng đến mức lập tức ôm quà chạy vào phòng trong.

*

Ta tặng ba chiếc cửa sổ lưới sắt.

Tân lang vui đến nỗi nâng lên đặt xuống không nỡ buông tay.

*

Thợ rèn cuối cùng cũng chế tạo thành công cửa sổ lưới sắt.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Sau này, ngủ đêm có thể mở toang cửa sổ mà không lo muỗi bay vào.

Nhưng vì gia công quá phức tạp, chưa thể phổ biến ngay được.

Ta quyết định tặng ba cái đầu tiên làm quà cưới.

*

Thạch Ma Ma dặn đôi vợ chồng trẻ sớm sinh con.

Ta bổ sung ngay: “Hai đứa là đủ rồi nhé!”

Bạch Chỉ bật cười:

“Sinh bao nhiêu là do trời định, đâu phải do cô nói là được.”

Ta kéo Lý Nhị Muội ra một góc, nghiêm túc hướng dẫn:

- Cách tính chu kỳ an toàn,

- Cách xác định ngày rụng trứng,

- Khi nào có thể gần gũi, khi nào nên kiêng cữ,

- Khoảng cách sinh nở hợp lý, tránh sinh dày quá, vừa mệt mẹ, vừa khó nuôi con.

*

Lý Nhị Muội nghe mà đơ người.

Nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Dù sao ta cũng là nữ bộ trưởng của Y Dược Cục, ai cũng biết ta dốc lòng vì sức khỏe cộng đồng.

Lời ta nói, ai dám không nghe?

Dù phương pháp tính toán này không hoàn toàn chính xác, nhưng ít nhiều cũng có tác dụng.

Ta không biết điều chế thuốc tránh thai, cũng không có bao cao su, tạm thời chỉ có thể dựa vào cách tính ngày sinh lý.

Ta không muốn thấy cảnh vì cuộc sống khấm khá hơn, mà nhà nào cũng đẻ con vô tội vạ.

Mỗi nhà mười mấy đứa con, dù Hoa Diên tài nguyên dồi dào, cũng không chịu nổi.

Nhất định phải tránh điều này.

Thế hệ sau, thế hệ sau nữa…

Phải được sống dư dả, thoải mái, không phải tranh đấu, không phải chạy đua.

Việc sinh nở phải có kế hoạch từ sớm, dân số phải phát triển có trật tự.

*

Ta báo cáo với Thư Bình Phong.

Hắn hoàn toàn đồng ý.

Ta đề xuất mỗi nhà chỉ nên sinh hai con.

Thư Bình Phong sửa lại:

"Ba đứa đầu không hạn chế, phòng khi có đứa mất.

Từ đứa thứ tư trở đi, theo đề xuất của ngài."

"Nam nhân sẽ được cho uống thuốc triệt t*nh tr*ng."

*

Bạch Chỉ nhận nhiệm vụ nghiên cứu điều chế.
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 42: Chương 42



51

Đám quân Ốc Nô chưa từng quay lại tập kích lần nào.

Thư Bình Phong lại truyền tin, bảo ta đến gặp hắn.

Ta tưởng là bàn chuyện dược thảo ở Hoa Diên.

Dạo này, ta với Bạch Chỉ đang thử trăm loại cỏ thuốc.

Kết quả, hắn mở miệng liền vào thẳng vấn đề— làm mai cho Thư Bình Sơn.

*

Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng.

Thư Bình Phong nói:

"Thành thân, sinh con là chuyện quan trọng đối với sự phát triển của Hoa Diên.

Cô là bộ trưởng ta bổ nhiệm, phải làm gương."

*

Ta lập tức phản bác:

"Thế sao ngài không làm gương trước đi?"

Hắn đáp:

"Ta đã sinh Vận Nhi, hoàn thành trách nhiệm truyền thừa rồi."

Ta định nói ta có Thạch Ma Ma và Thạch Mài.

Nhưng nghĩ lại, ta và Thạch Mài là nhiệm vụ của Thạch Ma Ma, không tính.

Chỉ đành nói:

"Để ta suy nghĩ đã."

Chuyện này khá nan giải, ta phải hỏi Thạch Ma Ma.

Thư Bình Phong nói:

"Hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng trốn tránh."

Áp lực đè nặng lên vai.

*

Thạch Ma Ma nghe xong, chẳng mấy ngạc nhiên.

Bà nói:

"Mải lo chuyện khác đến mức quên mất, Đậu Nhi cũng mười tám rồi, đúng là đến lúc phải thành thân."

Bà ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:

"Nhưng chưa chắc đã phải Thư Bình Sơn. Lâm Trạch hay Bạch Chỉ đều được."

Thì ra, cả hai đều đã lén bày tỏ với Thạch Ma Ma, muốn cưới ta làm chính thất.

Thạch Ma Ma không đồng ý cũng chẳng phản đối.

Bà nói:

"Đậu Nhi Chúng ta tốt như vậy, làm chính thê của Thư tướng quân cũng không phải không xứng!"

*

Thì ra ngay cả Thư Bình Phong cũng lén khen ta là nữ tử hiếm có.

Thạch Ma Ma vì thế vui suốt mấy ngày.

Người già đều thế, con gái có người cầu thân là vui nổ trời.

Ý của Thạch Ma Ma rất rõ ràng: phải thành thân, vấn đề chỉ là chọn ai.

*

Ta lại đi hỏi ý kiến Thạch Mài.

Ta mà lấy chồng, sẽ ảnh hưởng đến cả ba chúng ta, nhất định phải hỏi ý từng người.

Thạch Mài nói:

"Tỷ gả cho Bạch Chỉ đi, ở bên ngài ấy có thể làm nhiều chuyện thú vị!"

Thư Vận Nhi hưởng ứng ngay:

"Đúng vậy! Thạch Mài ca nói đúng, Đậu tỷ, tỷ chọn Bạch Chỉ đi!"

"Người già trong thôn đều bảo, sống ở Hoa Diên, vẫn nên cưới người Hoa Diên."

Con bé theo Thạch Mài mọi chuyện, giờ chẳng chê Bạch Chỉ hôi hám nữa.

Ta trêu nó:

"Thế còn muội thì sao? Thạch Mài ca không phải người Hoa Diên đấy."

Thư Vận Nhi bỗng cuống lên:

"Thạch Mài ca không lấy muội thì lấy ai?!"

Bộ dạng bá đạo vô cùng.

Ta cười ngả cười nghiêng.

*

Hỏi ý kiến xong xuôi.

Thạch Ma Ma tổng kết:

"Chuyện thành thân là chuyện của chính mình.

Cuộc sống là do mình sống, khổ hay sướng, người ngoài không thể thay thế."

Bà nghiêm túc nói với ta:

"Đậu Nhi, con phải tự chọn.

Trong lòng con, ít nhất cũng nghiêng về ai đó chứ?"

Ta đáp:

"Không biết."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Là thật sự không biết.

Thạch Mài trợn mắt:

"Vậy làm sao đây?"

Thư Vận Nhi cũng hoang mang:

"Đúng đó! Ngay cả tỷ cũng không biết, vậy phải làm sao?"

Ta hỏi bọn chúng:

"Hay là rút thăm đi?"

"Rút thăm?"

Thạch Ma Ma thở dài:

"Đậu Nhi nhà ta, vẫn chưa tới lúc hồng loan tinh động rồi."

Vẫn là Thạch Ma Ma hiểu ta nhất.

Thành thân không phải ước mơ của ta.

Lúc được Thạch Ma Ma nhặt về Lâm phủ, ước mơ của ta là co đầu rút cổ sống qua ngày.

*

Lúc đến Thư phủ,

ước mơ của ta là dắt Thạch Ma Ma và Thạch Mài tự lập cửa tiệm.

Lúc đến Hoa Diên,

ước mơ của ta là để Thạch Ma Ma, Thạch Mài cùng đám dân nghèo Đông Nhai đầu có cuộc sống tốt, đồng thời giếc sạch lũ quân Ốc Nô.

Còn thành thân… đúng là Thạch Ma Ma nói đúng.

Ta chưa từng rung động.

Mặc dù, chuyện thành thân cứ quấn lấy ta bằng đủ mọi hình thức.

Ở Lâm phủ, tự dưng bị chọn làm thông phòng.

Ở Thư phủ, ai cũng muốn ban cho ta thân phận thiếp thất.

Ở Tướng quân phủ, hết người này đến người kia muốn ta làm chính thê.

Thật ra, ta không phản đối chuyện cưới gả.

Chỉ là…

Nghĩ đến cảnh sau khi thành thân phải hầu hạ nam nhân,

Không thể suốt ngày quấn lấy Thạch Ma Ma và Thạch Mài,

Không thể tránh khỏi mang thai, sinh đẻ, nuôi con…

Hoàn toàn chẳng có chút động lực nào.

Hôn nhân thực sự không thể trở thành ước mơ của ta.

Nhưng cũng không trốn tránh được.

Phải làm sao đây?

Ta còn đang rầu rĩ…

Bạch Chỉ ở bên ngoài đột nhiên kêu ré lên gọi ta.

Ta lập tức chạy ra ngoài.

52

Thư Bình Phong bắt được hai tên quân Ốc Nô.

Chưa tra tấn bao nhiêu, bọn chúng đã khai sạch.

Chúng khai, việc tập kích giếc Bạch Vi không phải ý tưởng nhất thời, mà là kế hoạch đã mưu tính từ lâu.

Chúng đã thèm muốn Hoa Diên từ rất lâu rồi.

Chúng muốn g.i.ế.c Bạch Vi để dọa người dân bản địa chạy đi, đồng thời đánh sụp ý chí của Thư Bình Phong.

Sau đó, chờ dịch bệnh lan rộng khiến quân đóng ở Hoa Diên suy yếu, chúng sẽ quét sạch toàn bộ.

Sắc mặt Thư Bình Phong tái mét.

Nắm tay siết chặt đến mức kêu răng rắc.

*

Hai tên quân Ốc Nô nói, chúng không ngờ Thư Bình Phong lại không sụp đổ.

Vợ chếtccũng không ngã, con gái bệnh cũng không ngã.

Người bản địa không những không bỏ đi, mà còn có thêm nhiều người tới.

Chúng cuống cuồng, quyết định đổi chiến lược— lén hạ độc ở Hoa Diên.

Chúng cử tổng cộng mười sáu nhóm, hai tên này chỉ là tiên phong.

"Ai ra lệnh cho các ngươi?" Thư Bình Phong hỏi.

Bạch Chỉ ghé tai ta nói nhỏ:

"Kế hoạch này khá phức tạp, đám quân Ốc Nô đầu óc đơn giản, không thể nghĩ ra được."
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 43: Chương 43



Hai tên quân Ốc Nô khai:

"Là tổ tiên chúng ta cử người tới giúp."

"Người đó rất thông minh."

Chúng kể lại phong cách hành sự của người đó.

Vừa nghe xong, ta lập tức nhận ra— đây chẳng phải chính là tên ma vương đã làm đủ chuyện tàn ác mấy nghìn năm sau hay sao?!

Không thể cho hắn cơ hội này.

Nếu không, với sự tàn nhẫn của hắn, Hoa Diên sẽ trở thành vùng đất chếc— núi trơ trọi, sông cạn kiệt, dân số suy kiệt.

Hỏi cung xong, hai tên quân Ốc Nô bị áp giải đi.

Thư Bình Phong hỏi chúng ta:

"Có cách nào đối phó với việc chúng hạ độc không?"

Bạch Chỉ nói:

"Không thành vấn đề, quân Ốc Nô chế độc không bằng dân Hoa Chi."

Thư Bình Phong thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, hắn quay sang ta hỏi:

"Thạch Đậu, cô có đối sách gì không?"

Ta không hiểu vì sao hắn lại hỏi ta.

Nhưng ta vẫn đáp:

"Trước tiên phải giếc sứ giả của ‘tổ tiên quân Ốc Nô’."

Thư Bình Phong gật đầu, cùng ta nghĩ giống nhau.

Sau đó, hắn triệu tập các phó tướng bàn bạc cách tiêu diệt tên sứ giả đó.

Ta và Bạch Chỉ cáo từ.

*

Bạch Chỉ theo ta về viện.

Ba người Thạch Ma Ma đang đợi.

Bạch Chỉ chưa bao giờ hét lên, việc này làm bọn họ rất lo.

Chúng ta kể lại toàn bộ tình hình.

Thạch Mài nói:

"Nếu trẻ con cũng giếc được quân Ốc Nô thì tốt biết mấy!"

Thư Vận Nhi tiếp lời:

"Hai đứa nhỏ hợp sức giếc một con quân Ốc Nô cũng được mà!"

Ta và Bạch Chỉ lúng túng.

Quân Ốc Nô to lớn, trẻ con căn bản không đến gần được.

Thạch Ma Ma nói:

"Hoa Diên tốt như vậy, không thể để quân Ốc Nô phá hoại được."

Lòng ta trĩu nặng.

Thạch Ma Ma không biết…

Quân Ốc Nô, thực sự không dễ giếc.

53

Tướng quân hạ lệnh— Toàn dân luyện võ.

Biết được âm mưu của quân Ốc Nô, tất cả mọi người đều cầm lấy vũ khí.

Thợ rèn rèn cho ta một cây gậy chọc lửa.

Ngay cả Lâm Trạch và Thư tiên sinh cũng bắt đầu học theo ta, luyện gậy côn.

Biên phòng tăng cường tuần tra.

Người già, trẻ con— tất cả đều chiến đấu vì bảo vệ Hoa Diên.

Nhìn Thạch Ma Ma, tuổi tác đã cao, vẫn theo Bạch quản gia học dùng xẻng sắt để chiến đấu, trong lòng ta chua xót.

Ta lén nói với Thạch Ma Ma:

"Ma Ma, có phải chúng ta đưa người Đông Nhai Đầu tới đây quá sớm không?"

"Bọn họ vừa mới được hưởng vài ngày yên ổn, lại rơi vào nguy hiểm rồi."

Thạch Ma Ma nói:

"Thạch Đậu à, con không hiểu cái khổ của người nghèo đâu.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cả đời này, dù chỉ có vài ngày được ăn no, sống có tôn nghiêm, cũng đã đáng giá rồi."

Ta buông xuống nỗi bất an.

Sau đó đi tìm Bạch Chỉ, nói với hắn:

"Chúng ta có thể bào chế một loại độc dược, diệt sạch quân Ốc Nô không?"

Bạch Chỉ nói:

"Cơ bản là không thể, chúng quá phân tán."

*

Siết chặt phòng thủ một thời gian, không bắt thêm được quân Ốc Nô nào, mọi người bắt đầu lơi lỏng cảnh giác.

Lũ trẻ lại bắt đầu nô đùa thỏa thích.

Thạch Mài nuôi thỏ, thỏ đẻ thỏ con.

Hắn vui như điên, cả ngày chui trong chỗ Bạch Chỉ.

Thư Vận Nhi cũng nuôi thỏ, nhưng thỏ của nàng chưa có động tĩnh gì, làm nàng sốt ruột muốn khóc.

Bạch Chỉ nói, thỏ chưa đến kỳ sinh sản, chưa có cách nào.

Nhưng Thư Vận Nhi không chấp nhận, liền chạy đi cầu nhị thúc của nàng.

Thư Bình Sơn thương cháu gái, cũng chạy đến chỗ Bạch Chỉ, giúp Thư Vận Nhi chăm thỏ.

Lâm Trạch thỉnh thoảng cũng đến.

*

Hôm đó, ta vừa thức dậy, Thư Vận Nhi đã khóc sưng mắt xông vào.

Nàng nói:

"Thạch Đậu tỷ, mau quản lý nam nhân của tỷ đi! Hắn xấu lắm!"

"Nam nhân của ta?"

Ta nghe mà ngây ra.

Thư Vận Nhi nói:

"Chính là Lâm Trạch, Lâm tiên sinh đó! Hắn xấu lắm!"

Lâm Trạch? Hắn làm gì rồi?

Ta tò mò.

Thư Vận Nhi lôi ta đi.

Hóa ra, thỏ của nàng cuối cùng cũng đẻ con, nhưng thỏ con lại nhỏ hơn rất nhiều so với thỏ con của Thạch Mài.

Ta an ủi nàng:

"Thỏ con mới sinh đều nhỏ, từ từ sẽ lớn mà."

Thư Vận Nhi sụt sịt nói:

"Không phải đâu, Thạch Đậu tỷ, thỏ con của Thạch Mài sinh ra đã lớn hơn của muội."

Thạch Mài gật đầu.

Ta nhìn kỹ— có phải thiếu dinh dưỡng không?

Nhưng thỏ mẹ của Thư Vận Nhi béo ú mà.

Bạch Chỉ cũng kiểm tra cẩn thận, nói:

"Đúng là chưa từng thấy con thỏ nào nhỏ như vậy."

*

Thư Vận Nhi nghe vậy, càng ấm ức.

Nàng khóc lóc nói:

"Tất cả là do Lâm tiên sinh! Hắn toàn cho thỏ của muội ăn sai cỏ!"

Lâm Trạch đứng một bên, ngượng ngùng cười gượng, trong tay còn cầm một nắm cỏ mới nhổ.

Ta đi qua nhìn—

Không phải loại lá rộng, mà là lá hẹp.

Đúng là nhổ sai rồi.

Nhưng dù có ăn sai cỏ, cũng không đến mức khiến thỏ con nhỏ như vậy chứ?

Ta không tin lời Thư Vận Nhi.

Bạch Chỉ cũng không tin.

Bạch Chỉ nói:

"Có thể là do t* c*ng thỏ mẹ có vấn đề."

Thư Vận Nhi không tin, nàng nói chúng ta đều là người lớn, thiên vị người lớn, cố tình bào chữa cho Lâm Trạch.

Ta và Bạch Chỉ bị oan đến đau đầu.

Không còn cách nào, Bạch Chỉ đề nghị:

"Ta sẽ dùng cỏ của Lâm Trạch để nuôi riêng vài chuồng thỏ. Nếu thỏ con sinh ra vẫn nhỏ, thì là lỗi của hắn; nếu không phải, Thư Dận Nhi không được trách hắn nữa."

Thư Vận Nhi nghĩ nghĩ, đồng ý.

Nhưng nàng yêu cầu:

"Lâm tiên sinh không được chạm vào thỏ của muội nữa."

Lâm Trạch lập tức đồng ý.

*
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 44: Chương 44



Hơn một tháng sau.

Những con thỏ chỉ ăn lá hẹp đã sinh con.

Thỏ con hoàn toàn bình thường.

Thư Vận Nhi nhìn xong, bĩu môi, không nói gì.

Nhưng Thạch Mài không chịu.

Vì thỏ của hắn lại sinh một lứa nữa, nhưng tất cả đều nhỏ.

Bạch Chỉ ngớ người.

Ta cũng ngớ người.

Ta thử hỏi:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Lâm Trạch, có phải ngài lén cho thỏ của Thạch Mài ăn cỏ lá hẹp không?"

Lâm Trạch hổ thẹn vô cùng, cúi đầu gật gật:

"Không nhịn được..."

Thạch Mài bật khóc.

Hắn và Thư Vận Nhi cùng nhau đòi Lâm Trạch đền thỏ.

Ta và Bạch Chỉ nhìn nhau, trong mắt đối phương đều là kinh hãi.

Nuôi chỉ bằng lá rộng— không sao.

Nuôi chỉ bằng lá hẹp— không sao.

Nuôi bằng cả lá rộng lẫn lá hẹp— có vấn đề.

Hai chúng ta chụm đầu lại, nhanh chóng đưa ra vài kế hoạch thí nghiệm.

Ba tháng sau, kết quả có rồi.

Lá rộng và lá hẹp, khi cho thỏ đực ăn, sẽ khiến thỏ cái sinh con nhỏ!

Hai chúng ta điên cuồng chạy đến chỗ Thư Bình Phong, trình bày phát hiện của mình.

Thư Bình Phong kích động, lập tức đồng ý.

Chúng ta bắt tay vào thu hái.

Lá rộng có rất nhiều, dễ hái.

Lá hẹp có ít, khó tìm.

Chúng ta huy động Lâm Trạch— hắn cực kỳ giỏi phát hiện lá hẹp giữa vô số loại cỏ dại.

Chúng ta nấu hai loại cỏ thành thuốc, theo nhiều liều lượng khác nhau, dùng nhiều cách khác nhau, cho hơn một trăm tên quân Ốc Nô bị bắt uống.

Thư tướng quân lập tức lên đường đến chỗ Hoài Vương báo cáo.

Hoài Vương ban lệnh:

"Tất cả quân Ốc Nô bị bắt, đều phải uống cỏ thuốc trong một tháng, sau đó thả đi."

Sau sáu tháng, lặp đi lặp lại việc bắt giữ— thả— tái bắt giữ hơn 2500 lượt.

Đến khi những gương mặt quen thuộc xuất hiện lặp đi lặp lại, mới dừng lại.

Chủ yếu là vì— lá hẹp hết rồi.

Những mầm non vừa mới nhú đã bị Lâm Trạch nhổ sạch.

Chúng ta theo hắn đi khắp mọi ngóc ngách của Hoa Diên— không còn một cọng.

---

Chỉ có thể chờ đợi kết quả.

54

Tháng Năm năm sau— khoảng 2500 quân Ốc Nô tấn công bất ngờ vào Hoa Diên.

Chúng hô khẩu hiệu:

"Chiếm lĩnh Hoa Chi, dẫn dắt người Hoa Chi cùng nhau có cuộc sống tốt đẹp!"_

*

Nửa đêm hành động.

Hừ, đi cha chúng nó đi!

Chúng ta đang sống rất tốt đây, cần gì phải để chúng "dẫn dắt" chứ?

Cướp bóc mà còn nói nghe hay ho!

Vừa ngu ngốc, vừa ác độc!

Cũng may chúng ta đã chuẩn bị từ lâu— toàn bộ nhanh chóng phản ứng, toàn lực chiến đấu.

2000 binh sĩ không phải dạng vừa.

Không còn bị dịch bệnh do khí độc quấy nhiễu, lại được ăn thịt tự sản xuất, ai nấy đều cường tráng.

Sau một ngày hai đêm ác chiến— 2200 quân Ốc Nô tấn công chính diện bị tiêu diệt hoàn toàn.

300 quân Ốc Nô bao vây phủ tướng quân— gặp phải sự kháng cự mãnh liệt nhất.

Thư tướng quân đã sớm mai phục 200 tinh binh trong phủ.

Lấy 200 đối 300.

Quả thực chênh lệch về số lượng.

Nhưng ngay khi tiếng tù và vang lên— các hán tử già trẻ trong Thạch thôn lập tức xông ra tiếp ứng!

Dựa theo huấn luyện trước đó, họ ẩn mình trong bóng tối, ném lựu, dứa, xương rồng vào địch quân.

Những người trong phủ tướng quân cũng toàn lực tham chiến.

Bạch quản gia dẫn Thạch Ma Ma một tổ.

Thư tiên sinh và Bạch Chỉ một tổ.

Ta và Lâm Trạch một tổ.

Một người mạnh phối hợp với một người yếu.

Thạch Mài dẫn theo Thư Vận Nhi.

Thạch Mài cầm ná, liên tục b.ắ.n đạn đá.

Thư Vận Nhi ở bên cạnh tiếp đạn.

*

Chiến đấu kéo dài một ngày hai đêm.

Giữa chừng, theo lệnh ta— Bạch quản gia, Thạch Ma Ma, Thạch Mài, Thư Dận Nhi vào trong nhà nghỉ ngơi.

Ta cũng gọi Bạch Chỉ vào bảo vệ bọn họ.

Bạch Chỉ nhìn ta, không muốn rời đi.

*

Ta lớn tiếng quát:

"Vận Nhi ở trong đó, Thư tướng quân chỉ còn lại mỗi mình Vận Nhi!"

Bạch Chỉ rưng rưng nước mắt, cuối cùng cũng vào nhà.

*

Ta, Lâm Trạch, Thư tiên sinh— ba người bám trụ đến cùng.

So với ta và Lâm Trạch, Thư tiên sinh yếu hơn, hai chúng ta phải che chắn trước hắn.

*

Đợi Thư tướng quân đánh xong trận chính diện, nhanh chóng quay về—

*

Ta gục xuống.

Lâm Trạch gục xuống.

Thư tiên sinh lảo đảo muốn ngã.

Thư tướng quân đỡ lấy hắn.

*

200 binh sĩ trong phủ— toàn bộ hy sinh.

300 quân Ốc Nô— bị tiêu diệt hoàn toàn.

*

Người dân Thạch thôn— không ai bị thương.

55

Ta và Lâm Trạch kề vai trôi nổi giữa không trung.

Cùng nhìn xuống người dân Hoa Diên đang tế bái pho tượng "Nương Nương Nhóm Lửa".

*

Ta nói:

"Xem kìa, họ đắp tượng cho ta rồi, không có ngươi đâu."

Lâm Trạch mỉm cười:

"Nàng là thê tử của ta, đắp tượng nàng chính là đắp cho cả hai chúng ta."

*

Ta nói:

"Ngươi thấy có thiệt không? Vốn dĩ ngươi không cần chếc mà."

Hắn ôm chặt lấy ta:

"Nàng là thông phòng của ta, vì nàng mà chếc, ta không thiệt."

*

Ta trừng to mắt.

Hắn lập tức sửa lại:

"Phu nhân, nàng là phu nhân của ta."

Ta bật cười, cũng không thật sự chấp nhặt với hắn.

*

Khoảnh khắc cuối cùng, Lâm Trạch dùng thân thể che cho ta, lĩnh trọn ba mươi bảy nhát đao.

Ta vung cây gậy nhóm lửa, từng cú đánh, từng cú đánh, sống sờ sờ đập nát đầu "sứ giả tổ tiên của quân Ốc Nô".

Hoàn toàn bỏ mặc đám quân Ốc Nô xung quanh đang liều mạng c.h.é.m giếc ta.

*

Khoảnh khắc ấy, ta chỉ có một suy nghĩ—

"Tuyệt đối không thể để kẻ tai họa như hắn lưu lại trong lịch sử!"

*

Lâm Trạch chếc rồi.

Ta cũng chếc ngay sau đó.

*
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 45: Chương 45 (Hoàn)



Khoảnh khắc Lâm Trạch bay lên không trung, ta động lòng.

Ta hét lên với hắn:

"Lâm Trạch, đợi ta với!"

Lâm Trạch chậm lại tốc độ thăng thiên.

Hắn vươn tay về phía ta.

Ta nắm lấy tay hắn, cùng nhau bay lên.

Sau đó, chúng ta không đi.

Vẫn luôn lơ lửng trên bầu trời phủ tướng quân.

Lâm Trạch ở bên ta.

Chúng ta chờ đợi một kết quả.

*

Chẳng bao lâu, kết quả có rồi.

*

Toàn bộ quân Ốc Nô trưởng thành— bị tiêu diệt.

Chỉ còn lại 500 ấu quân Ốc Nô đực, 500 ấu quân Ốc Nô cái.

Và những bà mẹ của bọn chúng.

*

Những ấu quân này có một đặc điểm—

Chúng rất nhỏ.

*

Lâm Trạch nói:

"Lùn như thế này? Chắc chắn không đánh lại đám trẻ con Hoa Diên rồi."

*

Ta nói:

"Nhờ có cỏ lá hẹp của ngươi đấy."

"Từ nay trở đi, bọn chúng không dám tùy tiện đến gây sự với Hoa Diên nữa rồi."

56

Chúng ta không nỡ rời khỏi Hoa Diên.

Lại trôi lững lờ thêm nhiều năm.

*

Thạch Ma ma và Bạch Quản Gia kết thành bạn già nương tựa.

Thạch Mài trưởng thành, thành thân với Thư Vận Nhi.

*

Thư Tướng Quân được tân hoàng triệu hồi vào kinh, phong hầu.

Con trai Thư Bình Vân được lập làm thái tử.

Thư Tướng Quân vào cung bảo vệ mẫu tử họ.

*

Thư Vận Nhi kế thừa chức vị của Thư Tướng Quân, tiếp tục trấn thủ Hoa Diên.

*

Thạch Ma ma mỗi ngày đều đến trước tượng ta ngồi một lát.

Ta cầm gậy nhóm lửa, tủm tỉm đứng bên cạnh bà.

Pho tượng này được tạc theo bức họa của Thư tiên sinh.

Thư tiên sinh vẽ ta cả trăm bức, ta chưa từng biết hắn si tình đến nhường này.

Từ khi ta đặt chân vào Thư phủ, hắn đã bắt đầu vẽ.

Tiếc thay, giữa chúng ta thiếu một chữ "duyên".

Thuở ấy, lòng ta chỉ có Thạch Ma ma và Thạch Mài.

*

Thạch Ma ma v**t v* pho tượng, thì thào nói:

"Thạch Đậu, chẳng phải con nói sẽ nuôi ta dưỡng lão sao?"

"Sao con lại không còn nữa?"

"Con chạy đi đâu rồi?"

Nói rồi, bà bật khóc.

*

Lát sau, Bạch Quản Gia tìm đến.

Thạch Mài tìm đến.

Toàn bộ già trẻ lớn bé trong Thạch thôn đều tìm đến.

*

Ta cười nói:

"Thạch ma ma, người xem, con đâu có thất hứa, có biết bao nhiêu người thay con phụng dưỡng người đây."

*

Thạch ma ma lau nước mắt, than thở:

"Biết vậy, hồi đó cứ ở Lâm phủ nhóm lửa có phải tốt hơn không."

Nhưng rồi, bà nhìn cảnh tượng an cư lạc nghiệp nơi Hoa Diên.

Bà lại nói:

"Thôi, bỏ đi, con vẫn là đứa có chủ kiến lớn."

Bộ dạng như đã nghĩ thông suốt.

*

Nhưng cách một thời gian, lại lặp lại y hệt.

Lâm Trạch không thấy phiền, cứ nhắc lại điệp khúc cũ, phụ họa:

"Còn không phải sao? Ta tỏ tình với Thạch Đậu bao nhiêu lần, nàng vẫn không động lòng, nàng cố chấp lắm đấy."

Ta liền giơ tay, đập vào linh hồn hắn một cái.

*

Bạch Chỉ thường xuyên ngẩn ngơ nhìn đám thanh hao.

Hắn đang nhớ ta.

Mỗi lần nhớ đến ta, hắn lại đi nếm thử dược thảo.

Hắn sống đến 79 tuổi, cả đời tìm ra gần trăm loại dược liệu.

*

Lâm Trạch ghen.

Hắn nói:

"Cũng may ta đến Hoa Diên, nếu không, nàng đã thành thê tử của Bạch Chỉ rồi."

Ta đáp:

"Lúc đó hắn chỉ một lòng muốn báo thù cho Bạch Vi, ta thì một lòng muốn sống yên ổn ở Hoa Diên, chúng ta nào có tâm tư gì khác."

Lâm Trạch hừ một tiếng:

"Chẳng qua là chưa kịp nảy sinh tâm tư đó mà thôi."

Ta im lặng.

*

Lâm Trạch không ghen với Thư tiên sinh, chỉ ghen với Bạch Chỉ.

Hắn nói:

"Ta và Thư tiên sinh từng có bệnh trong lòng, từng để lại cho nàng ấn tượng không tốt.

Còn Bạch Chỉ, từ đầu đến cuối đều là một người lành mạnh."

Hắn ngưỡng mộ Bạch Chỉ.

Mà Bạch Chỉ, thực sự là ánh sáng phúc lành của Hoa Diên.

Có hắn ở đây, tuổi thọ của người Hoa Diên không ngừng được kéo dài.

*

Thạch Ma ma đặt ra mục tiêu— sống đến 100 tuổi.

Bà sợ nếu mình chếc đi, người ta sẽ quên mất ta.

Nghe vậy, Thư Vận Nhi im lặng.

Ngày hôm sau, nàng sai người biên soạn tiểu sử của ta, khắc lên bia đá đặt bên cạnh tượng.

Nàng còn yêu cầu mỗi người Hoa Diên phải thuộc lòng câu chuyện "Nương Nương Nhóm Lửa đại chiến quân Ốc Nô".

Nhất định phải lưu truyền qua từng thế hệ.

*

Ta có chút thắc mắc.

Ta nói:

"Rõ ràng ta từng là nữ bộ trưởng dược liệu, từng chế ra thuốc trị bệnh sốt rét, từng điều chế dược thảo khiến quân Ốc Nô lùn đi."

"Sao họ không kể những câu chuyện đó nhỉ? Thỉnh thoảng đổi bài một chút cũng được mà."

Lâm Trạch đáp:

"Đó là bí mật quan trọng nhất, phải đợi mấy ngàn năm sau mới được giải mật."

Ta thở dài:

"Được rồi."

Ta và Lâm Trạch sắp đi đầu thai.

Hắn hỏi ta:

"Muốn chuyển sinh ở đâu?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta nói:

"Đợi vài ngàn năm nữa đi, được không?"

Hắn nói:

"Được."

*

Trước khi đi theo Mạnh Bà.

Ta ngoái đầu nhìn lại—

Chính mình đang tủm tỉm cười.

Tay cầm gậy nhóm lửa, uy chấn tứ phương—

Cực kỳ oai phong!

-HẾT-
 
Back
Top Bottom