Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nương Nương Nhóm Lửa

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOeokPixR4llFCLz66CwPd4e4UWdh98G9eq2Zlf1bUkRWYexCtDZg4CFQqMDA5ezNPBcR2MeLObJR91z3T0CD4-CVV-Q8D067ojRkvHgfCEm7JsGeVJltlWx4v9lMbUlfnJpuZp_6x6mlOZ8EaDYAh9=w215-h322-s-no-gm

Nương Nương Nhóm Lửa
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường, Điền Văn, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, HE, Gia Đình, Chữa Lành, Xuyên Không, Điền Văn

Team dịch: Xoăn dịch truyện

Giới thiệu:

Phu nhân nhà họ Lâm muốn chọn thông phòng cho thiếu gia.

Đám nha hoàn xinh đẹp ai nấy đều háo hức chờ đợi.

Ta cầm cây củi cháy dở, hỏi Thạch ma ma: "Có thể nướng củ khoai được không?"

Thạch ma ma đáp: "Con có thể có chút tiền đồ được không hả?".​
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 1: Chương 1



Phu nhân nhà họ Lâm muốn chọn thông phòng cho thiếu gia.

Đám nha hoàn xinh đẹp ai nấy đều háo hức chờ đợi.

Ta cầm cây củi cháy dở, hỏi Thạch ma ma: "Có thể nướng củ khoai được không?"

Thạch ma ma đáp: "Con có thể có chút tiền đồ được không hả?"

01

Ta vào Lâm phủ làm nha hoàn năm mười tuổi, chuyên nhóm lửa cho Thạch ma ma trong bếp.

Cứ thế đốt lửa suốt năm năm, giữa ta và Thạch ma ma cũng dần có tình cảm sâu đậm.

Ban đầu, bà chê ta vụng về, tay chân lóng ngóng.

Sau lại phát hiện ta không hề vụng, chỉ là cần thời gian. Đến khi thời cơ chín muồi, ta có thể kiểm soát lửa một cách hoàn hảo.

Bà xào rau, hầm canh, hấp bánh…

Còn ta, lửa ta nhóm lúc nào cũng vừa vặn thích hợp.

Nhờ vậy, Thạch ma ma vững chắc giữ được vị trí bếp chính.

Nhưng rồi bà bắt đầu lo lắng, sợ rằng một ngày nào đó ta sẽ rời đi.

Sợ ta sẽ như những nha hoàn khác, tìm cách vào nội viện hầu hạ nữ chủ nhân.

Hoặc leo lên giường của nam chủ nhân, phấn đấu làm thiếp thất.

Ta bảo bà rằng ta không có ý định đó.

Bà không tin.

Lo lắng suốt năm năm, cuối cùng bà cũng không lo nữa.

Bà bắt đầu mắng ta là đồ chỉ biết ru rú trong xó bếp, làm nha hoàn mà chẳng có chút dã tâm nào.

Ta cười, hỏi: "Ai nói con không có dã tâm?"

Thạch ma ma chỉ vào củ khoai lang và trái bắp ta vừa lôi ra từ trong đống than hồng, lạnh nhạt hỏi: "Dã tâm của ngươi chính là cái này à?"

Ta nhẹ nhàng bóc lớp vỏ cháy đen của củ khoai, hương thơm lập tức tỏa ra nức mũi.

Cắn một miếng khoai nướng nóng hổi, vừa mềm vừa thơm, ta nhắm mắt lại, lộ ra biểu cảm đầy hưởng thụ.

Thạch ma ma liếc ta một cái, hừ khẽ: "Cho ta nửa miếng."

Ta lập tức cười toe toét, ngoan ngoãn bẻ một nửa đưa cho bà.

Bà cũng thích ăn thứ này.

Ăn xong, Thạch ma ma trầm giọng nói: “Con là đứa con gái có tâm tư đơn thuần nhất mà ta từng gặp. Con không nên mãi ở trong bếp thế này."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta cười đáp: "Thạch ma ma, nhưng con cam tâm tình nguyện mà."

Bà bật cười: "Giỏi giang thật!"

Nhóm lửa thì có gì không tốt?

Lâm phủ giàu có, củi lửa dùng toàn gỗ tốt và than gỗ, than hoa cũng cực kỳ dễ bắt lửa.

Năm năm rồi, ta vẫn chưa từng thấy chán công việc nhóm lửa.

Nơi này chẳng ai thèm đến, người ta tiếp xúc nhiều nhất chỉ có mỗi Thạch ma ma.

Ta không cần nhìn sắc mặt ai, dù thân phận là nô tỳ nhưng chẳng phải khúm núm luồn cúi trước kẻ khác.

Huống hồ, lại có một Thạch ma ma tốt như vậy.

Bà ngoài mặt lạnh lùng, nhưng bụng dạ lại rất tốt. Món nào bà nấu ngon, lúc nào cũng cố tình "vô ý" chừa lại một ít cho ta.

Nói thật, ta còn ăn ngon hơn cả những chủ tử trong phủ.

Món ăn vừa nấu xong, người đầu tiên được nếm thử là ta.

Khi ấy hương vị mới là thuần nhất.

Trên đời này, thử hỏi còn có công việc nào tốt hơn thế?

Xuyên đến thế giới này, mục tiêu duy nhất của ta chính là giữ vững công việc nhóm lửa trong Lâm phủ, cứ thế sống yên ổn đến già.

Ta sờ tay xuống một cái hốc nhỏ bên dưới bếp lò, nơi đó có số bạc ta âm thầm tích góp mỗi tháng.

Không bị chửi mắng, có đồ ngon để ăn, lại còn dành dụm được bạc—

Còn có công việc nào có thể tốt hơn nhóm lửa chứ?

02

Thiếu gia Lâm Trạch của Lâm phủ đã đính hôn với tiểu thư đích nữ của nhà họ Thôi—Thôi Uyển Nhi.

Chỉ đợi đến lễ cập kê của Thôi Uyển Nhi là sẽ thành thân.

Nhưng ai ngờ, trời có lúc mưa gió bất ngờ.

Trước ngày cập kê một hôm, Thôi phu nhân bỗng kêu đau ngực, đau vai, đau đến mồ hôi đầm đìa, mời đại phu giỏi nhất trong thành cũng không cứu nổi, quằn quại ba canh giờ rồi qua đời.

Nhồi m.á.u cơ tim!

Nghe triệu chứng là ta lập tức đoán ra ngay.

Ở thời cổ đại không cứu được.

Cần phải dùng thuốc tiêu huyết khối, sau đó đặt stent vào động mạch, đây là kỹ thuật hiện đại, chứ ở thời này chỉ có thể dùng thảo dược cầm cự, khó mà cứu nổi.

Thạch ma ma nghe xong, vẫn ung dung dùng vá lớn khuấy cháo.

Bà nói: "Mẫu thân qua đời, theo luật pháp, tiểu thư Thôi gia phải chịu tang ba năm, Lâm phủ chắc sẽ có động thái."

Ta nghĩ rằng chắc sẽ từ hôn, dù sao Lâm thiếu gia cũng đã mười tám.

Nam nhân thời cổ mà đến tuổi này còn chưa thành thân, quả thực không nhiều.

Lâm phu nhân và Thôi phu nhân là khuê trung mật hữu, từ nhiều năm trước đã định sẵn mối hôn sự này cho con cái.

Bà rất yêu thích Thôi Uyển Nhi nhỏ hơn con trai mình ba tuổi, thương nàng chẳng khác nào con ruột.

Vì muốn con trai thật lòng với Thôi Uyển Nhi, bà luôn tạo điều kiện cho hai người gặp gỡ, hơn nữa còn nhất quyết không cho nữ nhân nào hầu hạ con trai, chỉ mong đôi trẻ có thể bên nhau trọn đời, ân ân ái ái.

Nhưng Thôi phu nhân vừa qua đời, Lâm phu nhân bỗng trở nên tinh ranh.

Bà nghĩ, Thôi phu nhân thương con gái như tròng mắt, vì muốn lo cho lễ cập kê của con mà dốc hết tâm sức, lo toan mọi việc.

Cuối cùng lại c.h.ế.t ngay trước ngày cập kê.

Bà thầm nghĩ, chẳng lẽ Thôi Uyển Nhi khắc mẹ?
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 2: Chương 2



Trong lòng nghi ngờ, bà lén tìm thầy bói đến xem.

Vì đây là chuyện hệ trọng, ông thầy rất thận trọng, mất ba ngày trời mới đưa ra kết luận: Thôi Uyển Nhi không khắc mẹ, chỉ là phúc mỏng.

Phúc mỏng thì không sao.

Lâm phu nhân lập tức dẹp bỏ ý định từ hôn.

Nhưng mà, phúc mỏng? Nghĩa là không thể vượng phu.

Bà cảm thấy trước kia vì Thôi Uyển Nhi mà bắt con trai phải giữ thân như ngọc, đúng là thiệt thòi cho nó.

Bây giờ còn bắt nó giữ gìn thêm ba năm nữa ư? Vì một người mệnh bạc thì không đáng!

Nghĩ tới nghĩ lui, hôn ước vẫn giữ nguyên, nhưng trong phòng con trai thì không thể để trống được nữa, phải sắp xếp cho hắn một nữ nhân.

Bà quyết định chọn hai nha hoàn trong phủ để làm thông phòng cho con trai, vừa là người mình, vừa dễ kiểm soát, không lo gây sóng gió.

Nhà Thôi gia biết tin cũng rất thông cảm.

Dù sao thì với điều kiện như Lâm thiếu gia, một nam nhân vừa giàu có vừa trưởng thành, thì vốn dĩ phải tam thê tứ thiếp từ lâu rồi.

Bàn bạc với Lâm lão gia xong, Lâm phu nhân liền ra quyết định.

Tin tức vừa lan ra, các nha hoàn có nhan sắc trong phủ đều nhao nhao phấn khởi, ai cũng ăn diện lộng lẫy, tranh nhau đến chỗ Lâm phu nhân nịnh bợ lấy lòng.

Thạch ma ma nhìn gương mặt đen nhẻm vì khói bếp của ta, chậc lưỡi nói: "Ta để dành cho ngươi ít nước vo gạo, ngươi chịu khó rửa mặt, mười ngày sau là da dẻ trắng trẻo lại ngay."

Ta cầm một củ khoai lang, hỏi bà: "Hôm nay nướng một củ được không?"

Hôm nay bếp phải lo nhiều món, không thể nướng nhiều, ta chỉ xin một củ thôi.

Thạch ma ma trợn mắt: "Ngươi có thể có chút tiền đồ được không hả?"

Ta xoa xoa bụng, tội nghiệp nhìn bà.

Bà thở dài, chấp nhận: "Thôi được rồi."

03

Lâm phu nhân đã định sẵn hai nha hoàn vừa xinh đẹp vừa dẻo miệng.

Một người là nha hoàn thân cận bên bà, người còn lại là con gái của quản gia, sinh ra và lớn lên trong phủ.

Cả hai đều là người đáng tin cậy, một lòng vì phu nhân.

Thạch ma ma nói: "Phu nhân đã sắp đặt từ trước rồi, cái gọi là tuyển chọn chẳng qua chỉ làm cho thiếu gia xem thôi."

Ta gật đầu: "Phải rồi, nữ nhân bên cạnh con trai, tất nhiên phải đồng lòng với mình. Làm mẹ chồng ai mà chẳng như thế."

Thạch ma ma lườm ta: "Ngươi biết gì mà nói? Ngươi đã từng gả chồng đâu."

Ta cười: "Nhưng con nghe nhiều rồi mà."

Các đại nha hoàn, tiểu nha hoàn trong phủ đều thích chạy đến chỗ ta, một nha hoàn đốt lò chẳng ai để ý, có chuyện gì cũng đến đây tán gẫu đôi câu.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thạch ma ma xoa trán: "Nghe nhiều thế, sao ngươi không khôn ra chút nào?

Không lo đi lấy lòng phu nhân, suốt ngày chạy đến chỗ ta làm gì?"

Ta đáp: "Trong lòng con, người chính là mẹ con, người quan trọng hơn phu nhân nhiều. Người già rồi, con sẽ dưỡng lão cho người."

Thạch ma ma sững sờ.

Ta thật lòng nghĩ như vậy.

Ta xuyên vào thân xác một bé gái mười tuổi, không rõ vì sao mà lang thang ngoài đường, quần áo rách rưới, giày thủng vài lỗ.

Mới đến chưa bao lâu, ta đã đói đến ngất xỉu trên phố, khi ấy ta nghĩ, c.h.ế.t đi cũng tốt, có khi lại xuyên về được.

Nhưng ta không chết.

Là Thạch ma ma đi mua củi tình cờ nhìn thấy ta, bà nhờ người cõng ta về Lâm phủ, cầu xin Lâm lão phu nhân giữ ta lại giúp bà nhóm lửa.

Lão phu nhân đồng ý.

Bà thích món trứng hấp và đậu phụ do Thạch ma ma làm, ăn suốt mấy chục năm vẫn không thấy chán, nên sẵn sàng nể mặt bà một chút.

Thạch ma ma đặt cho ta cái tên - Thạch Đậu.

Ta theo bà làm việc, cả hai cùng nhận một phần bạc mỗi tháng, còn nhiều hơn khi bà làm một mình.

Mỗi lần phát tiền, bà đều đưa hết phần của ta cho ta, chưa từng bớt lại một đồng nào.

Một năm trước, Thạch ma ma bảo: "Lúc trước không biết ngươi từ đâu tới, nên không ký khế ước bán thân, ngươi vẫn là thân phận tự do.

Năm ngoái, ta nhờ lão phu nhân làm hộ tịch cho ngươi, bây giờ ngươi đã có lương dân chứng."

Khi ấy, ta liền quyết định, sau này sẽ nuôi dưỡng bà.

Bây giờ ta nghiêm túc nói ra, Thạch ma ma bỗng nhiên rơi nước mắt.

Cả đời bà không chồng không con, chưa từng dám mong sẽ có người nuôi mình lúc về già.

Bây giờ nghe ta nói, bà bật khóc.

Bà tin ta sẽ làm được.

Năm năm qua, ta lớn lên ngay trước mắt bà, tính cách ra sao, bà đều hiểu rõ.

Khế ước của Thạch ma ma vốn là tử khế, nhưng trước khi mất, lão phu nhân đã đổi thành hoạt khế.

Chủ nhân vừa lòng thì có thể cáo lão hồi hương, với điều kiện là chủ nhân đồng ý thả người.

Từ sau khi lão phu nhân qua đời, đãi ngộ của Thạch ma ma trong phủ sa sút hẳn.

Lâm phu nhân không thích người của mẹ chồng, nhưng thấy Thạch ma ma không gây phiền phức gì, đậu phụ bà làm lại ngon miệng, nên giữ lại, song đãi ngộ chẳng khác nào nha hoàn bình thường.

Thạch ma ma đã sớm muốn rời đi, chỉ là không nơi nương tựa, chẳng biết đi đâu.

Giờ đây, ta nói sẽ dưỡng lão cho bà.

Bà có hy vọng rồi.

Bà bảo: "Ngày nào ngươi dỗ được phu nhân vui vẻ mà thả ta ra, thì mẹ con ta mở một cửa tiệm mà sống."

Ta vui lắm, bà đã thật sự xem ta như con.

Ta ôm chặt thân hình tròn trịa của bà.

Vừa ấm áp, vừa thơm nức mũi.

Là mùi thơm của khoai tây xào cay.

Ở nơi này, ta đã tìm được một người thân.

Một người mẹ biết nấu ăn.
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 3: Chương 3



04

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Người tính không bằng trời tính.

Thực lòng muốn có được Lâm thiếu gia, nên chuyện gì Thôi Uyển Nhi cũng quan tâm.

Chọn thông phòng không phải chuyện lớn, nhưng nàng ta lại đích thân đến xem.

Sau khi xem xong, tin tức liền truyền đến.

Có thể chọn thông phòng cho Lâm thiếu gia, nhưng không thể chọn hai người, chỉ được chọn một.

Không được chọn người có nhan sắc nổi bật và giỏi nịnh nọt, tránh làm loạn tâm trí Lâm thiếu gia, ảnh hưởng đến chuyện học hành của hắn.

Lâm phu nhân nghe xong, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Chuyện học hành của con trai vẫn luôn là nỗi lo canh cánh trong lòng bà.

Năm mười lăm tuổi, Lâm Trạch đi thi, nhưng chưa lần nào đỗ.

Người mang tin tới nói, Thôi tiểu thư đã nhắc đến một nha hoàn nhóm lửa trong Lâm phủ.

Lúc đó, ta đang bóc vỏ khoai tây, giật b.ắ.n người, suýt nữa ném luôn củ khoai trong tay.

Tưởng mình nghe nhầm, ta hỏi lại: "Ma ma, người vừa nói gì?"

Thạch ma ma cười tít mắt, nói: "Đây chính là số mệnh! Cái gì có duyên thì kiểu gì cũng có, không có thì cưỡng cầu cũng vô ích.

Đậu Nhi nhà chúng ta đúng là có số hưởng!"

Ta kinh ngạc chỉ vào mình: "Thôi tiểu thư thật sự nhắc đến ta sao?"

Thạch ma ma gật đầu: "Phủ này chỉ có một nha hoàn chuyên nhóm lửa, những người khác đều là gia đinh thay phiên nhau làm."

Không thể nào?

Khúc quanh số phận này cũng lớn quá đi.

Thạch ma ma vui đến nỗi cằm thứ hai cũng hiện ra.

Ta vẫn khó hiểu: "Tại sao? Sao lại chọn con?"

Ta luôn giữ mình rất kín đáo cơ mà.

Thạch ma ma nói: "Thôi tiểu thư đã từng gặp con, vừa nhìn liền ưng ý."

Gặp khi nào cơ?

Ta nghĩ một hồi, mơ hồ nhớ ra.

Hôm ấy, ma ma đi mua nguyên liệu nấu ăn, lúc đi trời vẫn quang đãng, nhưng chỉ sau nửa nén nhang, mưa nhỏ lất phất rơi.

Ta vừa dọn xong tro đáy nồi, chưa kịp rửa mặt, vội chộp lấy cây dù lao ra ngoài đón ma ma.

Chạy nhanh quá, mặt ta dính đầy nước mưa, vệt tro trắng tro đen loang lổ, trông chẳng khác gì mặt hề.

Lúc đi ngang qua cổng Lâm phủ, ta thấy mấy người ăn mặc hoa lệ đang xuống xe ngựa, không để tâm lắm, đâu ngờ trong số đó có Thôi Uyển Nhi.

Thạch ma ma nói, khi ấy Thôi Uyển Nhi vô tình liếc thấy bộ dạng lóng ngóng của ta, thấy thú vị nên nhìn thêm mấy lần.

Quản gia đón nàng ta vào, lập tức ân cần giới thiệu:

"Đó là một nha hoàn nhóm lửa trong phủ, hơi ngốc nghếch, nhưng thật thà. Đã vào phủ năm năm, những nha hoàn khác cùng đợt đều đã được đề bạt, chỉ có mỗi nàng ta vẫn ở bếp nhóm lửa."

Thôi Uyển Nhi lập tức bật cười.

"Đúng là biết bổn phận."

Quản gia phụ họa:

"Đúng vậy, nàng ta rất an phận, chỉ theo Thạch ma ma trong bếp, không hay lui tới bên ngoài, cả ngày chỉ lo đốt lửa."

Ông ta ân cần giới thiệu như thế, nghĩ là đang cung cấp thông tin hữu ích cho nữ chủ nhân tương lai, thể hiện lòng trung thành.

Ai ngờ, lòng tốt này lại vô tình phá hủy chính hôn sự của con gái ông.

Sau khi xem hai thông phòng được chọn cho Lâm Trạch, ngoài mặt Thôi Uyển Nhi vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đố kỵ điên cuồng.

Hai cô gái kia đều thuộc kiểu ngọt ngào đáng yêu, nhất là con gái của quản gia, yểu điệu duyên dáng, nhìn thôi đã thấy dễ mến, làn da trắng nõn, ngay cả nữ nhân cũng muốn đưa tay véo thử.

Thôi Uyển Nhi tức đến nắm chặt tay.

Về phủ xong, nàng ta lập tức nhắn tin sang:

"Cô nha hoàn nhóm lửa kia xem ra cũng không tệ."

Lâm phu nhân tức đến suýt ngất.

Bao nhiêu công sức bỏ ra thành uổng phí.

Nhưng nữ chủ nhân tương lai đã lên tiếng, bà không thể không nể mặt.

Lâm phu nhân đích thân đến xem ta.

Khi đó, ta đang chuyên chú điều khiển lửa, ánh lửa hắt lên mặt, làm da trông vừa đỏ vừa sáng.

Lâm phu nhân nhìn một lúc, lại gọi người trong phủ đến dò hỏi, ai nấy đều có chung đánh giá về ta:

An phận, hiền lành, thật thà, đáng tin cậy…

Còn gì để nghi ngờ nữa?

Năm năm qua, ta chỉ theo Thạch ma ma, một lòng lo nhóm lửa.

Lâm phu nhân thở dài, nói:

"Thôi được rồi, chọn nàng ta đi.

Đừng nói ba năm, dù ở cạnh Trạch Nhi ba mươi năm cũng chẳng thể làm nó sao nhãng.

Thế này chắc hẳn sẽ làm vừa lòng Uyển Nhi."

Bà nhượng bộ vì Thôi Uyển Nhi.

Thế là quyết định chọn ta.

Trước tiên, bà gọi Thạch ma ma đến báo tin.

Bị ma ma tẩy não một trận, cộng thêm mức lương gấp ba mươi lần hiện tại quá hấp dẫn, ta chẳng mấy chốc đã thuận theo.

Ta nghĩ, làm thông phòng chỉ là hầu hạ trà nước, giặt giũ, dọn giường chiếu…

Những việc này ta đều làm được.

Còn chuyện hầu hạ trên giường, chắc không đến lượt ta đâu.

Lâm thiếu gia đã thấy đủ loại mỹ nhân, chắc chắn không nuốt nổi ta.

Thạch ma ma lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn ta, bảo: "Chưa chắc đâu."

Ta nghĩ, bà chưa từng có nam nhân, nên chắc có chút mơ tưởng.

Dọn dẹp một chút, ta yên tâm đi gặp Lâm phu nhân.

Bà đánh giá ta từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, nhìn mãi vẫn chẳng thấy điểm gì đặc biệt.

Thất vọng một chút, nhưng bà hiểu đây là lựa chọn duy nhất, Thôi gia không phải người có thể đắc tội, đành chịu ấm ức thay con trai.
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 4: Chương 4



Nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, bà dịu dàng hỏi ta:

"Thạch Đậu, ngươi có yêu cầu gì không?"

Mắt ta sáng lên.

Có thể đưa ra yêu cầu sao?

Sắc mặt bà hơi thay đổi, có vẻ không thích ta bỗng nhiên sinh ra dã tâm.

Bà đè nén cơn bực, tự mình nói:

"Nếu ngươi muốn được nâng lên làm thiếp, thì phải đợi…"

Ta lập tức cắt ngang, cúi người hành lễ rồi nói:

"Thưa phu nhân, điều Đậu Nhi muốn, là ba năm sau, xin phu nhân cho phép con đưa Thạch ma ma rời phủ."

Lâm phu nhân vốn bực mình vì bị cắt lời.

Nhưng nghe xong yêu cầu, bà sững sờ hồi lâu.

Rồi bà bật cười, một nụ cười chân thành.

"Ngoan lắm, đúng là đứa bé ngoan. Ta đồng ý, phu nhân ta đồng ý."

Ta vui vẻ quay về bếp.

Thạch ma ma nghe xong, kích động đến siết chặt ta không buông.

Ba năm.

Ba năm nữa thôi, là ta và bà có thể rời phủ, sống những ngày tốt đẹp.

Quyết định chọn ta làm thông phòng vừa được gửi sang Thôi phủ, Thôi Uyển Nhi vô cùng hài lòng.

Yên tâm thủ hiếu, ăn chay niệm Phật.

Lâm phủ xôn xao một hồi, ai cũng bất ngờ.

Hai cô gái vốn tưởng sẽ một bước lên mây, trở thành chủ nhân, lại càng đau lòng.

Nhưng lạ thay, chẳng ai ganh tị với ta.

Ngược lại, còn thấy ta đáng thương.

Một nha hoàn chỉ biết nhóm lửa?

Dù có thành thông phòng, cũng chẳng lọt nổi vào mắt thiếu gia.

Mà sau này, muốn lấy chồng lại càng khó.

Thạch ma ma nói:

"Dám xem thường Đậu Nhi nhà ta? Cứ chờ đến ngày chúng mở to mắt mà nhìn đi."

Ta chẳng để tâm, cười hì hì đưa cho bà một bắp ngô nướng.

Bà nhận lấy, hậm hực cắn.

Thơm quá.

05

Lâm Trạch bái sư Thư Bình Sơn.

Thư Bình Sơn là trạng nguyên khóa trước, nhưng từ quan về quê dạy học.

Tổ tiên từng làm quan, gia cảnh khá giả.

Thư tiên sinh yêu cầu Lâm Trạch chuyển đến ở cùng để tiện bề dạy dỗ.

Lâm phu nhân bảo hắn đưa ta theo để tiện chăm sóc.

Thế là ta theo Lâm Trạch đến đó.

Hắn không xem ta là thông phòng, chỉ coi như một nha hoàn bình thường mà mang theo.

Thư tiên sinh không hài lòng khi Lâm Trạch dẫn nha hoàn theo, nhưng sau khi liếc nhìn ta một cái sắc bén, hắn không nói gì nữa.

Ta lặng lẽ hầu hạ hai người họ.

Chẳng bao lâu sau, ánh mắt Thư tiên sinh nhìn ta cũng dịu đi nhiều.

Thạch ma ma nói không sai, một cô nương an phận như ta, ai lại không thích chứ?

Nhà họ Thư không có gia nhân, cả phủ chỉ có ba người chúng ta.

Ta cảm thấy Thư phủ không lớn bằng Lâm phủ, nhưng cũng không quá nhỏ.

Hai người họ giao bạc cho ta, để ta toàn quyền quản lý chi tiêu.

Chẳng mấy chốc, ta nuôi một đàn gà, loại gà không gáy ồn ào, chỉ biết đẻ trứng.

Lại trồng đủ loại rau nhỏ: hành, hẹ, cải bắp...

Kiếp trước ta tuy làm việc ở thành phố lớn nhưng xuất thân từ nông thôn.

Bởi vậy, ta có một niềm đam mê kỳ lạ với việc trồng trọt và chăn nuôi.

Thư tiên sinh yêu cầu mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, nói rằng con người không nên quá ham mê miếng ăn.

Lâm Trạch rất nghe lời.

Ta còn nghe lời hơn.

Dốc lòng làm hai bữa cơm thật ngon.

Ta vốn đã biết nấu ăn, lại theo Thạch ma ma suốt năm năm.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Bữa sáng đơn giản, chủ yếu là trứng gà, màn thầu, cháo và dưa muối.

Buổi tối thì là thời gian để ta thỏa sức tung hoành, luân phiên nấu các món Đông Bắc, Sơn Đông, Vân Nam, Tứ Xuyên, Bắc Kinh... một tháng không lặp lại.

Dùng ít dầu muối nhưng vẫn rất thơm ngon, ta chú trọng thu thập các nguyên liệu tự nhiên có mùi vị đặc trưng để làm gia vị.

Mỗi khi ăn, Thư tiên sinh đều lộ ra vẻ tán thưởng.

Ta lặng lẽ hầu hạ, ít nói ít lời.

Thư tiên sinh rất hài lòng về ta.

Một ngày nọ, tay ta ngứa ngáy, làm một đĩa khoai tây xào chua cay.

Tự ăn giải thèm xong, ta thử mang lên cho họ.

Thư tiên sinh không giỏi ăn cay, nhưng sau khi nếm một miếng, mắt hắn sáng rực.

Không kìm được mà khen: "Nghe nói cô suốt năm năm không ra khỏi bếp, quả nhiên chuyên tâm một đường, tất có thành tựu. Tay nghề nấu nướng thế này, nguyên liệu bình thường cũng có thể làm thành mỹ vị."

Nghe Thư tiên sinh khen, Lâm Trạch cũng thấy hãnh diện, mặt mày rạng rỡ, còn mỉm cười với ta.

Là lần đầu tiên hắn tỏ thiện ý với ta.

Ta vội vàng mỉm cười đáp lễ.

Từ lúc biết ta là thông phòng của mình, hắn luôn tỏ thái độ bất mãn.

Không nhìn thẳng vào ta.

Ít nói với ta.

Mặt lạnh.

Nhưng ta chưa từng vội vàng hay buồn bực, cũng không xấu hổ hay tức giận.

Bất kể hắn có thế nào, ta vẫn như bông gòn, khiến hắn đánh vào cũng chẳng tạo nổi sóng gió.

Thật vô vị.

Cảm xúc tan đi, lý trí quay về.

Lâm Trạch dần dần nguôi giận.

Hắn nghĩ thông suốt, hai nha hoàn xinh đẹp kia bị loại, đâu liên quan gì đến ta – một kẻ chuyên nhóm lửa?

Ngược lại, vì chọn ta, Thôi Uyển Nhi mới hoàn toàn yên tâm.

Trước đây, nàng ta thường phái người theo dõi Lâm Trạch, nhưng từ khi ta được chọn, tất cả tay chân đều bị rút về.

Đối với Lâm Trạch, đây là một sự tự do hiếm có.
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 5: Chương 5



Ban đêm, hắn ôn tập bài vở.

Mới đến Thư phủ, hắn không cho ta hầu hạ bên cạnh.

Sau khi nguôi giận với ta, hắn cho phép ta ngồi phía sau.

Ngồi không chán quá, ta liền lấy một quyển thoại bản ra đọc.

Hắn liếc nhìn một cái, không nói gì.

Thế là ta an tâm đọc tiếp.

Ta không để lỡ việc.

Cứ cách một khoảng thời gian, ta lại rót trà, châm mực, thêm dầu đèn.

Tâm trạng ta rất tốt, có một tiểu mỹ nam làm bạn, đọc thoại bản càng thêm thi vị.

Hồng tụ thiêm hương, mà đổi ngược lại cũng xem như hợp cảnh.

Hôm ấy, ta kiếm được một cuốn thoại bản mới, tình tiết hơi điên rồ.

Ta mải mê đọc, quên mất có tiểu mỹ nam cùng phòng.

Đến khi giật mình nhận ra, một gương mặt thanh tú đã phóng đại ngay trước mắt.

Ta giật b.ắ.n mình.

Rồi chợt phát hiện, Lâm Trạch đúng là đẹp thật, da dẻ trắng trẻo, mịn màng.

Không kìm được, ta vươn tay véo má hắn một cái.

Hắn ngây ra.

Lúc này ta mới nhớ ra hắn là ai, vội vàng buông tay.

Sau đó chạy biến.

Để lại cuốn thoại bản.

06

Hôm sau, ta cứ tưởng Lâm Trạch sẽ trách mắng ta.

Kết quả, hắn lại cư xử như không có chuyện gì.

Thế là ta an tâm tiếp tục đọc thoại bản.

Đọc được một nửa, ta cố nhịn cười.

Ngẩng đầu nhìn chén trà, đèn dầu và nghiên mực của Lâm Trạch.

Không cần thêm.

Ta lại cầm thoại bản lên đọc tiếp.

Tác giả viết quá hài hước, ta cắn răng chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, đành dùng tay bịt miệng lại.

“Buồn cười lắm à?” Lâm Trạch xoay người hỏi ta.

Ta bật cười thành tiếng, sau đó đứng dậy xin lỗi hắn: "Thiếu gia, xin lỗi, làm phiền ngài rồi."

Hắn nói: "Ta hỏi ngươi, có buồn cười không?"

Ta đáp: "Ồ, buồn cười lắm."

Hắn nói: "Kể nghe xem."

Ta kể: "Thanh mai bị trúc mã thay lòng, thế là cô ấy nhổ sạch cây trong sân nhà hắn."

Chỉ tưởng tượng cảnh đó thôi, ta lại bật cười.

Một tiểu thư yểu điệu mà lại có sức mạnh và sự l* m*ng như Lỗ Trí Thâm, đúng là quá đối lập.

Hắn nói: "Lại thay lòng nữa?"

Hắn cầm lên cuốn thoại bản ta bỏ quên tối qua: "Cuốn này cũng kể chuyện trúc mã thay lòng."

Ta đáp: "Đúng vậy, dạo này đang thịnh hành thể loại này."

Hắn nói: "Rõ ràng nữ nhân thay lòng cũng không ít, sao cứ toàn kể chuyện nam nhân?"

Lúc này ta mới nhận ra, hắn đã đọc thoại bản, lại còn suy ngẫm về nó.

Thế này không được, hắn còn phải thi cử, không thể để tâm trí chạy sai hướng.

Ta nhắc nhở: "Chỉ để giải trí thôi, thiếu gia đừng xem thoại bản là thật."

Hắn hỏi: "Nữ nhân đều thích đọc thoại bản sao?"

Ta đáp: "Cũng gần như vậy."

Hắn lại hỏi: "Đọc để vui thôi à?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta nói: "Không chỉ thế."

Hắn tiếp tục: "Vậy còn vì gì nữa?"

Ta đáp: "Để xoa dịu nỗi lòng. Bị phụ bạc thì ai cũng đau khổ, nhưng đọc vài cuốn thoại bản, thấy nam nhân trong đó biết hối lỗi, tự đặt mình vào câu chuyện thì cũng bớt buồn hơn."

Thế là chúng ta trò chuyện với nhau.

Ta phát hiện thoại bản thật lợi hại, ngay cả Lâm Trạch vốn cao cao tại thượng cũng bị cuốn hút.

Còn có thể nói chuyện với ta vài câu.

Dù nói chuyện rất vui, nhưng ta vẫn không quên nhắc nhở hắn: "Thiếu gia, chuyện này tuyệt đối không được để Thư tiên sinh biết, ông ấy sẽ trách phạt ngài, nói ngài không lo học hành."

Lâm Trạch gật đầu: "Được."

07

Hôm sau, sau bữa cơm, Thư tiên sinh dẫn Lâm Trạch lên núi bái sơn, nói rằng đến tối mới về và sẽ ăn ở bên ngoài.

Hai người vừa đi, ta vui sướng không thôi.

Mèo già đi vắng!

Ta lập tức cắt hẹ mình trồng, nhặt sạch, rửa kỹ rồi để ráo, đánh trứng trộn nhân, nhào bột làm sủi cảo.

Thèm món này c.h.ế.t đi được!

Bởi vì Thư tiên sinh yêu cầu rất cao về ăn uống, hành, tỏi, hẹ đều bị cấm.

Lâu lắm rồi ta không được ăn.

Đến trưa, một đĩa sủi cảo nóng hổi ra lò.

Ta gắp một cái đưa vào miệng, hương thơm lan tỏa khắp khoang miệng.

Đang tận hưởng mỹ thực thì—

"Đói c.h.ế.t mất! Có gì ăn không?"

Cửa bếp bị đẩy mạnh ra.

Thư tiên sinh và Lâm Trạch lần lượt bước vào.

Ta vừa đưa một cái sủi cảo vào miệng thì bị Lâm Trạch bắt gặp.

Ta vội vàng nuốt xuống, suýt nữa bị nghẹn.

Hắn và Thư tiên sinh ngửi thấy mùi thơm, lập tức nhìn về phía đĩa sủi cảo.

Ta nhanh chóng lấy nắp đậy kín đĩa lại.

Rồi cung kính hành lễ: "Để nô tỳ nấu chút mì, sẽ xong ngay ạ."

Lâm Trạch bước đến, mở nắp ra, nhấc lên một cái, bắt chước ta, trực tiếp đưa vào miệng.

Vừa cắn một miếng, biểu cảm của hắn thay đổi ngay lập tức.

Hắn lập tức cầm lấy cái thứ hai.

Nhưng vừa đưa lên miệng, hắn chợt nhớ đến Thư tiên sinh, thế là lại đưa cả đĩa đến trước mặt tiên sinh, nói: "Tiên sinh, ngài cũng nếm thử đi, ngon lắm."

Ta muốn ngăn lại nhưng không kịp.

Thư tiên sinh cũng cầm một cái, đưa vào miệng.

Sau đó, hai người một người một cái, nhanh chóng ăn sạch toàn bộ thành quả ta đã vất vả cả buổi sáng.

Ăn xong, cả hai đồng loạt bắt ta kiểm điểm—tại sao món ngon như vậy lại chưa từng dâng lên bàn ăn.

Ta vò tay, nhỏ giọng nói: "Vì nhân bánh làm từ hẹ."

Lâm Trạch sửng sốt, lập tức im lặng.

Thư tiên sinh cũng hơi ngẩn ra.
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 6: Chương 6



Ông hiểu ra vì sao ta phải giấu giếm, lén lút ăn một mình.

Hồi lâu sau, ông mới nói: "Thỉnh thoảng ăn cũng được."

Lâm Trạch nghe xong, hai mắt sáng rực, hắn nói ngay: "Sau này nếu ngươi ăn hẹ, nhất định phải gọi bọn ta cùng ăn."

Chỉ một miếng hẹ thôi mà đã khiến hắn lộ ra tâm tính trẻ con.

Thư tiên sinh không phản đối.

Ta đành phải gật đầu đồng ý.

08

Không biết là do đồ ăn đã làm mềm lòng bọn họ hay vì lý do nào khác—

Lâm Trạch đề nghị để ta cùng ăn chung với bọn hắn, mà Thư tiên sinh cũng không hề do dự mà đồng ý ngay.

Thư tiên sinh 25 tuổi, Lâm Trạch 18 tuổi, cả hai đều có tấm lòng thuần hậu, nhân cách thiện lương.

Quan niệm chủ tớ của họ không quá nặng nề, cũng không coi thường ta.

Điều này khiến ta dần trở nên bạo dạn hơn.

"Ăn không nói, ngủ không lời."

Bọn họ tuân thủ rất nghiêm ngặt.

Nhưng ta thì không, ta phải nói chuyện.

Bình thường bọn hắn đọc sách, ta không hiểu gì cả, chẳng tìm được chủ đề để nói.

Thế là ta liền nói về chuyện ăn uống.

Lâm Trạch kén ăn, rất ít khi ăn rau.

Còn Thư tiên sinh thì như loài ăn cỏ, gần như không động đến thịt.

Vậy nên ta nói về việc kết hợp ăn uống: thịt, rau, cơm phải cân bằng thì thân thể mới khỏe mạnh.

Ta đặc biệt khuyên Thư tiên sinh về tầm quan trọng của việc ăn thịt.

Chúng ta đến đây chưa đầy hai tháng, vậy mà Thư tiên sinh đã bị cảm lạnh ba lần.

Mỗi lần đều phải uống mấy hũ thuốc mới vượt qua được.

Ta nghĩ, còn trẻ mà đã thế này, sau này về già, chỉ cần một cơn cảm nặng chút thôi cũng có thể đoạt mạng ông ấy.

Nâng cao sức đề kháng là điều bắt buộc.

Mà hệ miễn dịch cần protein chất lượng cao.

Protein chất lượng cao có trong thịt, trứng, sữa.

Vì sức khỏe của Thư tiên sinh, ta khuyên ông ấy ăn thịt.

Ông ấy không phản đối nhưng sắc mặt lại không dễ coi.

Ta không hiểu, liền quay sang nhìn Lâm Trạch.

Lâm Trạch lạnh giọng nói: "Thư tiên sinh ăn chay từ trong bụng mẹ."

"Từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn thịt."

"Nhưng ta vẫn luôn dùng thịt xào rau mà?" Ta kinh hãi thốt lên.

Thư tiên sinh nhìn bề ngoài thì nghiêm nghị, nhưng thực chất là người khoan dung.

Ta nhận ra rằng, để tránh làm phiền ta, ông ấy chưa bao giờ bắt ta nấu riêng, vẫn luôn ăn theo Lâm Trạch—Lâm Trạch ăn thịt, ông ấy ăn rau xào thịt.

Trong lòng ta lập tức nổi lên cơn sóng dữ.

Đây là người thứ hai đối xử tử tế với ta từ khi ta xuyên đến đây.

Ta chân thành cúi đầu xin lỗi Thư tiên sinh.

Ông ấy chỉ phất tay: "Không sao, rau xào thịt vẫn có thể ăn được."

Ta cảm kích ông ấy, nhưng càng lo lắng hơn.

"Thư tiên sinh, con người cần phải ăn thịt."

"Không ăn thịt, cơ thể sẽ không vững vàng, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể ngã bệnh."

Thư tiên sinh nhíu mày.

Ta lại nói: "Nhưng cũng không nhất thiết phải ăn thịt, có thể dùng đậu phụ thay thế, đậu phụ cũng có thể cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể."

"Đậu phụ?" Lông mày của Thư tiên sinh càng nhíu chặt hơn.

Lâm Trạch giải thích: "Thư tiên sinh không thích đậu phụ vì nó thô ráp và có mùi đặc trưng."

Hắn ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Trừ phi là đậu phụ do Thạch ma ma của Lâm phủ làm, có lẽ tiên sinh mới ăn được."

Ta lập tức dùng ánh mắt rực lửa nhìn Lâm Trạch, cổ vũ hắn—Nói đi, nói tiếp đi!

Lâm Trạch chợt hiểu ra, ta đang muốn b.ắ.n một mũi tên trúng hai con nhạn đây.

Vừa giải quyết vấn đề dinh dưỡng của Thư tiên sinh, vừa giải quyết tình cảnh cô độc của ta.

Chỉ cần hắn đưa Thạch ma ma từ Lâm phủ đến đây là xong.

Hắn biết ta có ý tốt, cũng biết ta có tính toán riêng.

Lâm Trạch nhìn ta chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt d.a.o động giữa thiện ý và không thiện ý.

Nhưng sau khi cân nhắc, cuối cùng hắn vẫn mở lời với Lâm phu nhân, xin bà đưa Thạch ma ma đến.

Lâm phu nhân lập tức đồng ý.

Sau khi ta rời đi, Thạch ma ma phải lo cả nhóm lửa lẫn nấu ăn, khiến cho các món ăn, dù là độ nóng hay hương vị, đều giảm đi đáng kể.

Lâm phu nhân vốn đang cân nhắc tìm cách điều động bà, Lâm Trạch vừa mở miệng, bà liền lập tức đồng ý.

Thạch ma ma vui mừng khôn xiết, tối đó liền thu dọn hành lý, ngồi xe ngựa của Lâm phủ, đến Thư phủ.

09

Buổi tối, ta và Thạch ma ma ngủ chung một phòng.

Theo lý, ta là thông phòng, đáng lẽ phải ở cùng Lâm Trạch—hắn ngủ phòng trong, ta ngủ phòng ngoài, để hắn cần gì có thể gọi ta bất cứ lúc nào.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nhưng Lâm Trạch vốn không ưa ta.

Sau khi đến Thư phủ, ta chủ động chọn một gian phòng sát vách hắn.

Hắn gật đầu, chấp nhận sự thức thời của ta.

Thạch ma ma thấy chúng ta ngủ riêng, ánh mắt có chút thất vọng, nhưng ngay sau đó, bà lại vui mừng khi nhìn thấy ta.

Ta múc nước hầu hạ bà rửa mặt.

Bà chạm vào mặt ta, nước mắt lưng tròng: "Gầy rồi, có phải ăn uống không đủ không?"

Ta làm nũng: "Phải đó, không có ma ma, ngay cả khoai nướng cũng chẳng có mà ăn."
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 7: Chương 7



Thạch ma ma lập tức mở bọc hành lý bên mình ra, vài củ khoai lăn lông lốc xuống đất.

Bà nói: "Khoai nhà Lâm phủ nướng lên là thơm nhất, bên ngoài bán thế nào cũng không bì kịp."

Ta nói: "Đúng vậy, con cũng đã nướng mấy lần ở đây rồi, nhưng sao vị vẫn không đúng."

Bà nói: "Phải dùng khoai của Lâm phủ, may mà trước khi đi, ta vơ đại một nắm mang theo cho con."

Ta cười tủm tỉm: "Không chỉ cần khoai của Lâm phủ, mà còn phải có ma ma nữa, thì khoai mới đúng vị."

Thạch ma ma cười tươi như hoa: "Chỉ được cái dẻo miệng nịnh ta!"

Hai chúng ta cười đùa vui vẻ.

Trong phòng có hai chiếc giường, Thạch ma ma ngủ trong, ta ngủ ngoài.

Trước khi đi ngủ, ta chui vào chăn của Thạch ma ma, chen chúc với bà.

Bà không hề khó chịu, còn kể cho ta nghe những tin tức bà nghe ngóng được.

Bà nói: "Thật ra, Thôi Uyển Nhi rất hài lòng về con, nói rằng con thật sự hiền lành chất phác, nàng không nhìn nhầm người."

Bà lại nói: "con có biết lai lịch của Thư tiên sinh không?"

Ta đáp: "Lâm thiếu gia nói ông ấy là trạng nguyên khóa trước, không muốn làm quan nên hồi hương làm tiên sinh."

Thạch ma ma nói: "Chỉ có vậy?"

Ta đáp: "Phải."

Bà thở dài: "Sao con vẫn ngốc thế chứ? Dù sao đó cũng là chủ tử của con, sao không tìm hiểu kỹ một chút?"

Ta hỏi: "Ma ma, nếu người biết nhiều thì kể cho con nghe đi."

Thạch ma ma lộ vẻ hài lòng, bà chỉ chờ ta năn nỉ đây mà.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cũng giống như mẫu thân của ta kiếp trước, rất thích được ta tán dương.

Bà vui vẻ kể cho ta nghe.

Thư Bình Sơn không chỉ văn tài xuất chúng mà còn anh tuấn như Phan An.

Hồi đó, trên đại điện, hắn ứng đối trôi chảy, khiến triều đình kinh ngạc.

Tứ công chúa lén tới xem, vừa nhìn đã phải lòng, lập tức xin Hoàng thượng ban hôn.

Hoàng thượng nói, Thư Bình Sơn đã ngoài hai mươi, e là trong nhà đã có vợ con, bảo nàng trước tiên hãy hỏi cho rõ.

Tứ công chúa chủ động đến gặp Thư Bình Sơn, nói thẳng mục đích của mình.

Vì Thư Bình Sơn hay đau ốm, Thư phu nhân lo hắn yếu ớt, sợ bị nữ nhân khác tính kế, nên vẫn chưa định thân cho hắn.

Điều kiện này, vừa khéo phù hợp với công chúa.

Nhưng Thư Bình Sơn không thích Tứ công chúa.

Nếu không thích, hắn hoàn toàn có thể viện cớ đã đính hôn, Tứ công chúa cũng sẽ không làm khó hắn.

Nhưng hắn không muốn nói dối, thẳng thừng từ chối, nói rằng mình không muốn làm phò mã.

Chuyện này chọc giận Tứ công chúa.

Theo quy tắc, trạng nguyên thường được bổ nhiệm vào Hàn Lâm Viện, nhưng Tứ công chúa dùng chút thủ đoạn, khiến Thư Bình Sơn bị phân đến Ngục Hình Ty.

Không chỉ phải sắp xếp hồ sơ vụ án, hắn còn phải tham gia thẩm vấn phạm nhân.

Hắn mới thẩm vấn hai người đã ngã bệnh.

"Tại sao?"

Thạch ma ma nói: "Ở đó, đủ mọi hình cụ, phạm nhân vào thì còn nguyên hình dạng, nhưng ra thì m.á.u thịt bầy nhầy, không còn ra dáng người nữa."

Nghe mà sởn tóc gáy.

Thạch ma ma nói tiếp: "Thư Bình Sơn là một thư sinh cả đời chỉ tiếp xúc với sách vở, làm sao chịu nổi cảnh tượng đó? Hôm ấy hắn bị sốt cao, sau đó ngày nào cũng lo lắng, mỗi đêm đều gặp ác mộng."

Chẳng mấy ngày, hắn chịu không nổi nữa, viết tấu chương xin đổi chức vụ.

Triều đình nói, chức vị đã đủ cả, chỉ còn mỗi chỗ đó, nếu không muốn làm thì có thể từ quan.

Có người khuyên hắn: "Nếu không có chỗ dựa, thì mau chóng rời đi, Tứ công chúa sẽ không để ngươi sống yên đâu."

Thư Bình Sơn suy nghĩ một lúc, cuối cùng lấy lý do sức khỏe yếu, từ quan hồi hương.

"Hắn không muốn làm phò mã thật sao? Chẳng lẽ Tứ công chúa không xinh đẹp?"

"Sao có thể không đẹp? Hoàng thượng có mười bốn nữ nhi, Tứ công chúa là người đẹp nhất."

"Vậy tại sao lại từ chối? Triều đình này vẫn cho phép phò mã làm quan, không ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn."

Thạch ma ma liếc ta một cái: "Đúng là đơn thuần. Con có biết Tứ công chúa từ năm mười ba tuổi đã có nam sủng không? Nếu Thư tiên sinh đồng ý làm phò mã, vậy hắn sẽ phải cùng bốn nam nhân khác hầu hạ nàng ta."

"Ồ, vậy thì không được rồi."

"Không còn chút tôn nghiêm nào của nam nhân nữa."

Ta thầm nghĩ, có lẽ Thư Bình Sơn còn thấy ghê tởm nữa.

Hắn rất sạch sẽ, phòng của hắn lúc nào cũng gọn gàng tươm tất.

Dọn dẹp cũng rất nhàn.

Kể chuyện Thư Bình Sơn xong, Thạch ma ma lại hỏi ta: "Lâm thiếu gia đối xử với con thế nào?"

Ta nghĩ nghĩ rồi đáp: "Rất tốt."

Bà lại hỏi: "Tốt thế nào?"

Ta nói: "Không đánh không mắng, cho con bạc tự do tiêu xài, còn cho phép con ăn chung với bọn họ."

Thạch ma ma nói: "Chủ tử có lòng thì đều sẽ đối xử tốt với gia nhân đáng tin cậy. Ngoài những thứ đó, còn gì khác không?"

Ta đáp: "Hắn cho phép con đọc thoại bản. Buổi tối hắn ôn bài, con ngồi sau lưng hắn đọc thoại bản."

Thạch ma ma sốt ruột, hỏi thẳng: "Hắn chưa từng gọi con hầu hạ giường chiếu sao?"

Lúc này ta mới hiểu bà đang quan tâm đến điều gì.

Ta cười hì hì: "Không có, hắn không để mắt đến con."

Thạch ma ma ngẩn người: "Con không buồn sao?"
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 8: Chương 8



Ta nói: "Không buồn. Sao lại phải buồn chứ? Làm một nha hoàn đơn giản chẳng tốt hơn sao?"

Thạch ma ma thở dài, trách ta không biết tranh thủ.

Ta cụp mắt, lẳng lặng đi ngủ.

Thạch ma ma ấm áp, khiến ta ngủ rất ngon.

Lúc chìm vào giấc mơ, ta còn nghĩ—hóa ra, Thư tiên sinh là người rộng lượng mà nhát gan như vậy.

10

Từ khi Thạch ma ma đến, hai chúng ta phối hợp nấu ăn, vừa nhanh vừa ngon.

Lâm Trạch và Thư tiên sinh chỉ ăn hai bữa chính, không ăn vặt.

Chúng ta liền có dư dả thời gian.

Thạch ma ma bắt đầu nhúng tay vào đàn gà và vườn rau của ta.

Chẳng bao lâu, đàn gà thuộc về bà, vườn rau cũng thuộc về bà.

Ta bèn hỏi Thư tiên sinh: "Tiên sinh, ta có thể vào tàng thư các trong phủ không?"

Hắn hỏi: "Cô biết chữ à?"

Ta gật đầu: "Ừm."

Hắn nhìn ta một cái, rồi đưa chìa khóa cho ta.

Ta muốn tìm xem trong cổ tịch có ghi chép gì về bệnh tật không.

Một số phương thuốc cổ truyền rất hữu ích, lỡ đâu ta xuyên trở về, có thể giúp được nhiều người.

Dù gì, Đồ U U cũng từng tìm ra bài thuốc trị sốt rét trong y thư cổ.

Tàng thư các của Thư phủ rất rộng, bên trong chứa vô số sách vở.

Ta mất một khoảng thời gian mới tìm được sách mình cần.

Thư tiên sinh cho ta vào, cũng cho phép ta đọc, chỉ có một quy định—không được mang sách ra ngoài.

Ta ngồi bệt xuống, mở một quyển ra xem.

Nhanh chóng bị cuốn vào nội dung bên trong—rất nhiều chứng bệnh của trẻ nhỏ được ghi chép lại.

Trước khi xuyên qua, mục tiêu của ta là trở thành bác sĩ nhi khoa danh tiếng.

Thấy những ghi chép này, ta không thể rời mắt.

Trong đó có một phần mô tả triệu chứng rất giống với bệnh tự kỷ.

Thì ra, từ thời xa xưa đã có chẩn đoán về chứng tự kỷ rồi.

Văn tự trong sách khá rườm rà, ta đọc rất chậm.

Sách còn nói một số loại thực phẩm có thể cải thiện tình trạng bệnh.

Ta lặng lẽ ghi nhớ.

Bất giác, trời đã về trưa.

Cửa mở.

Thư tiên sinh bước vào.

Ta vội đứng dậy hành lễ với hắn.

Hắn liếc mắt nhìn tên sách, hỏi: "Y thư, cô đọc hiểu sao?"

Ta đáp: "Hơi khó, cần phải suy ngẫm nhiều."

Hắn lại hỏi: "Cô biết y thuật à?"

Ta tìm một cái cớ cho việc đọc sách y: "Không biết, nhưng Thạch ma ma nói, ăn uống điều độ thì ít sinh bệnh, nên tôi muốn tìm vài phương thuốc thực dưỡng."

Hắn tỏ vẻ đã hiểu, gật gù.

Từ đó về sau, ta thường xuyên gặp Thư tiên sinh trong tàng thư các.

Có lúc hắn đến một mình, có lúc mang theo Lâm Trạch.

Sau khi ta giở trò với Lâm Trạch lần trước, hắn lạnh nhạt với ta một thời gian.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Buổi tối cũng không gọi ta bồi hắn học bài nữa.

Ta được nhàn hạ, thoải mái biết bao.

Lần đầu tiên thấy ta trong tàng thư các, Lâm Trạch thoáng sững người, sau đó cười mỉa: "Không đọc thoại bản nữa à? Bắt đầu đọc y thư rồi? Cao cấp đấy nhỉ?"

Ta đáp: "Bẩm thiếu gia, tôi không cho rằng thoại bản thấp kém hơn y thư."

"Gì cơ?" Lâm Trạch không ngờ ta lại phản bác hắn, còn nói ngược lại.

Ta bình thản nói: "Thoại bản có thể giải ưu sầu, hóa giải uất khí, cũng giống như y thư có tác dụng làm khỏe người vậy. Chỉ khác là, y thư giúp cơ thể khỏe mạnh, còn thoại bản giúp tinh thần được vững vàng."

Lâm Trạch há hốc miệng, không tìm ra lời nào để phản bác.

Thư tiên sinh nở nụ cười, nói: "Không ngờ, Thạch Đậu cô nương lại có cái nhìn sâu sắc như vậy."

Mặt ta đỏ bừng.

Dù là thời đại nào, được người ta khen ngợi đều khiến cơ thể mất kiểm soát.

11

Buổi tối, ta đang học cắt may cùng Thạch ma ma.

Lâm Trạch gõ cửa, gọi ta đến mài mực cho hắn.

Ta ngẩn người trong chốc lát.

Thạch ma ma đẩy ta một cái, ta đặt kéo xuống, đứng dậy đi theo hắn.

Lâm Trạch không làm khó ta.

Hắn chỉ hỏi: "Có thoại bản nào trị đau đầu không?"

Hắn nói, từ năm mười lăm tuổi, hắn đã bị chứng đau đầu hành hạ.

Càng gặp chuyện trọng đại, cơn đau càng dữ dội.

Nhất là vào kỳ khoa cử, đầu hắn đau như muốn vỡ tung.

Mỗi lần trước khi vào trường thi, bắt đầu đau. Thi xong, cơn đau mới kết thúc.

Lại sắp đến kỳ thi nữa rồi.

Hai ngày nay, đầu hắn bắt đầu đau trở lại.

Ta nói: "Không có thoại bản trị đau đầu, nhưng có một phương pháp. Tôi từng đọc trong cổ thư, có thể để tôi thử không?"

Hồi cấp ba, do áp lực quá lớn, ta bị đau thần kinh nghiêm trọng.

Lúc ấy không biết đi tìm bác sĩ, cứ thế cắn răng chịu đựng.

Sau này học y, ta mới biết có nhiều cách để giảm đau.

Lâm Trạch do dự chốc lát, rồi nói: "Thử đi."

Ta đi đến sau lưng hắn, đặt hai tay lên hai bên đầu hắn, bắt đầu xoa bóp.

Là để tự chữa cho mình mà học, nên mỗi động tác của ta đều rất chuyên nghiệp.

Rất nhanh, nét mặt của Lâm Trạch dần thư giãn.

Hắn thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Hiệu quả thật, đỡ đau hơn rồi."

Ta nói: "Nhưng đây chỉ là tạm thời."

Hắn hỏi: "Có cách nào chữa dứt điểm không?"

Ta nói: "Đừng coi khoa cử là chuyện quá quan trọng."

Hắn sững người, giọng lập tức lạnh đi: "Ngươi nói gì?"

Có lẽ lời ta quá trái tai.

Nhưng ta không định rút lại.
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 9: Chương 9



Sự thật vốn là thế.

Dù Lâm Trạch không đỗ đạt, chỉ cần giữ vững sản nghiệp gia tộc, hắn vẫn có thể sống sung túc cả đời.

Hắn còn có nhiều con đường khác để đi.

Lâm Trạch không đồng tình.

Hắn nói: "Mẫu thân ta, phu nhân nhà họ Thôi, Thôi Uyển Nhi đều mong ta thi đậu, có chức có quyền."

"Nhà họ Lâm giàu có, nhưng trong nhà không ai làm quan. Không có quan lại bảo hộ, sản nghiệp khó mà bền vững."

Hợp lý.

Ta im lặng.

Hắn nói: "Mai lại đến xoa bóp cho ta, đến khi khoa cử kết thúc."

Ta đáp: "Vâng."

Ta là nha hoàn của hắn, đây là bổn phận của ta.

12

Sau khi Thạch ma ma đến Thư phủ, bà ấy thích nghi rất nhanh.

Hai vị công tử đều rất tôn trọng bà.

Các món đậu hũ mà bà làm, vừa mềm vừa thơm, cực kỳ hợp khẩu vị của Thư Bình Sơn.

Thân thể hắn dần khỏe mạnh hơn.

Còn Lâm Trạch, vì ta đã giúp hắn giảm đau đầu, nên yêu ai yêu cả đường đi, đối với Thạch ma ma – người mà ta xem như mẫu thân, hắn cũng tôn trọng hơn hẳn.

Sự hiện diện của Thạch ma ma trong Thư phủ ngày càng lớn.

Lớn đến mức... bà ấy lại nhặt về một đứa bé rách rưới từ ngoài đường.

Lúc trước, khi ở Lâm phủ, bà ấy cầu xin Lâm lão phu nhân thu nhận ta.

Lần này, bà ấy trực tiếp đi tìm Thư Bình Sơn.

Thư phủ không thiếu một miệng ăn, Thư tiên sinh đồng ý ngay.

Đứa bé trông khoảng bốn, năm tuổi.

Ta và Thạch ma ma cùng nhau tắm rửa cho nó, mới lộ ra một khuôn mặt thanh tú.

Thạch ma ma suốt đêm sửa lại áo khoác cũ của ta lúc nhỏ, mặc cho cậu bé, rất vừa vặn.

Bà ấy tiếc nuối nói: "Vốn định giữ làm kỷ niệm, giờ lại cho Thạch Mài mặc mất rồi."

Bà ấy đặt tên cho cậu bé là Thạch Mài.

Ta nói: "Chỉ cần người giữ con lại, con đã cảm động lắm rồi. Giờ có thể cho Thạch Mài một bộ quần áo che thân, tránh rét, con vui còn không kịp ấy chứ."

Thạch Mài không nói chuyện.

Thạch ma ma nghi ngờ: "Có khi nào nó bị câm không?"

Ta nói không phải, vì mỗi khi nghe thấy âm thanh đột ngột, người Thạch Mài sẽ run lên.

Mười người câm thì chín người điếc, nhưng Thạch Mài có thể nghe thấy âm thanh, vậy hẳn không bị câm.

Ta và Thạch ma ma không ép nó phải nói.

Thạch ma ma dắt nó đi cho gà ăn, tưới nước trong vườn rau.

Hai người hòa hợp vô cùng, dưới sự yêu thương của Thạch ma ma, Thạch Mài đang dần trở thành một "phiên bản thứ hai" của ta.

Bà ấy luôn mang nó theo bên người.

Hôm nay, Thạch ma ma nói: "Đậu nhi, con nói xem, có phải Thạch Mài có vấn đề không?"

Ta hỏi bà ấy có chuyện gì.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Bà ấy nói, mỗi khi Thư tiên sinh quở trách Lâm Trạch, Thạch Mài đều sợ đến run bần bật, mũi chun lại, mắt chớp liên hồi, còn hắng giọng "hừm hừm".

Nghe vậy, ta liền đoán ngay—đây có lẽ là chứng lo âu.

Ta nói: "Người cho con chăm nó mấy ngày được không? Con muốn thử nuôi dạy nó theo cách ghi trong cổ thư."

Về mặt này, ta có kinh nghiệm.

Thạch ma ma đồng ý, bà ấy nói: "Vậy mấy ngày này, ta lo chuyện bếp núc. Con hãy ở bên nó nhiều hơn, đừng để nó thành đứa trẻ 'không bình thường'."

Ta dẫn Thạch Mài vào tàng thư các.

Ta đọc sách, nó ngồi im lặng bên cạnh.

Ta hỏi nó, có muốn ta đọc sách cho nghe không?

Mắt nó chớp vài cái, sau đó gật đầu.

Ta cầm cổ thư lên, kể cho nó nghe câu chuyện "Chú vịt con xấu xí".

Nó nghe rất nhập tâm.

Gương mặt không còn co giật nữa.

Ta dắt nó vào vườn.

Bày cho nó đào một cái hố nhỏ, nó đào vô cùng chuyên chú.

Ta lại đào một rãnh nước, dẫn nước chảy vào hố.

Nước tràn đầy, Thạch Mài ngẩng đầu nhìn ta, vui vẻ nở nụ cười.

Ta dẫn nó đi nhóm lửa với Thạch ma ma, nướng khoai.

Ta dạy nó bóc vỏ.

Miếng khoai nóng hổi vừa vào miệng, đôi mắt nó liền sáng lên.

Buổi tối, ta dẫn Thạch Mài đến gặp Lâm Trạch.

Trước đó, ta đã dặn Lâm Trạch đừng dọa đứa nhỏ.

Hắn đồng ý.

Trước mặt Lâm Trạch, ta ngày càng không giống nha hoàn, mà hắn cũng ngày càng không giống chủ tử.

Lúc nhìn thấy Lâm Trạch, Thạch Mài có hơi sợ hãi.

Nhưng thấy hắn không có ác ý, nó bình tĩnh lại.

Ngoan ngoãn ngồi xuống, lặng lẽ nhìn ta xoa bóp cho Lâm Trạch.

Tần suất đau đầu của hắn ngày càng ít.

Hắn nói: "Thạch Đậu, ta đã suy nghĩ kỹ về lời ngươi nói."

"Dù ta có xem trọng khoa cử hay không, thì khoa cử vẫn là khoa cử, nó không bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của ta. Nhưng chính ta lại chịu ảnh hưởng rất lớn. Khi ta không còn đặt nặng nó nữa, cơn đau đầu cũng giảm đi nhiều."

Ta nói: "Đúng vậy, nên học thì vẫn phải học, chỉ là trong lòng phải đặt xuống."

Lâm Trạch nhìn ta chằm chằm.

Ta hỏi: "Trên mặt tôi có gì sao?"

Hắn lắc đầu, nói: "Ngươi..."

Hắn không tìm được từ thích hợp, bỗng trở nên bối rối.

Ta giúp hắn giải vây: "Có phải ngài muốn nói, ta không tính là mỹ nhân, nhưng khá ưa nhìn đúng không?"

Ta biết hắn muốn khen ta thông minh, có ngộ tính.

Nhưng ta thà để hắn khen ta xinh đẹp, cũng không muốn hắn nói ta có đầu óc.

Ở thế giới này, khen một nha hoàn thông minh, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Ánh mắt hắn sáng rực, không chịu để ta đánh trống lảng.

Ta bắt đầu bất an.

Đang luống cuống, Thạch Mài bỗng bước đến, kéo tay ta nói: "Đi."

"Thạch Mài, đệ biết nói sao?" Ta kinh ngạc tột độ.

May mà lúc đó cũng đã xoa bóp xong, ta lập tức cáo từ Lâm Trạch.

Bế Thạch Mài chạy đi tìm Thạch ma ma.

Thạch Mài biết nói!

Đây là một chuyện đại hỷ!
 
Back
Top Bottom