Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 90: Hệ thống (2)



Cố Kiều có được thể chất may mắn, nhưng thể chất này trói định với hệ thống, cần thăng cấp. Sau mỗi cấp bậc, vậy may của cô ta sẽ tăng lên 10%. Năng lực của hệ thống cũng sẽ được nâng cao tương ứng, cũng mở khóa thêm nhiều kỹ năng mới.

Mà cách thu hoạch lấy năng lượng có vài loại.

Thứ nhất, làm việc thiện. Chỉ là sử dụng phương pháp này, năng lượng thu hoạch được vô cùng ít ỏi. Ví dụ như cô ta cho người khác một chiếc bánh bao, đẩy xe lên dốc giúp người già, chỉ cso thể thu được 0.1 điểm năng lượng.

Thứ hai, danh vọng. Phương pháp này thu hoạch được nhiều điểm năng lượng hơn cách đầu tiên. Ví dụ như danh hiệu “Đứa trẻ may mắn” của cô ta trong thôn, đã mang về cho cô ta hơn một trăm điểm năng lượng.

Thứ ba, thu hoạch năng lượng từ các vật thể khác, ví dụ như Bạch châu. Hệ thống nói, trong Bạch châu ẩn chứa năng lượng rất lớn, bởi vì cấp bậc của hệ thống quá thấp, không cách nào thu được toàn bộ trong một lần, chỉ có thể thu mỗi ngày một chút, nhưng phần năng lượng này cuồn cuộn không dứt, cứ như vậy, Bạch châu trở thành nguồn cung cấp năng lượng chủ yếu cho hệ thống.

Mấy năm qua, dựa vào hệ thống giúp đỡ, đúng là cô ta đã nhận được rất nhiều lợi ích.

Nhưng mà mấy tháng trước, đột nhiên hệ thống cảm giác được năng lượng trong Bạch châu tự dưng mất đi rất nhiều. Cũng bởi vậy, phần năng lượng hệ thống có thể thu được hàng ngày trở nên cực kỳ nhỏ bé. May mà giai đoạn trước bọn họ tích cóp được không ít, cô ta cô gắng thêm một khoảng thời gian, cuối cùng mấy ngày trước đã kiếm đủ năng lượng hệ thống cần để thăng lên cấp ba.

Sau khi hệ thống thuận lợi thăng cấp, mở khóa kỹ năng mới, lấy cô ta làm trung tâm, hệ thống có thể thăm dò nơi phát ra năng lượng trong phạm vi nhất định.

Có kỹ năng này, bọn họ mới phát hiện ra trong thôn Dương Liễu còn có nguồn dẫn năng lượng khác. Theo chỉ dẫn của hệ thống, cô ta đi tới nhà họ Cố. Hệ thống thành công tìm ra được nơi phát ra năng lượng, năng lượng này tương tự năng lượng trong Bạch châu. Nwhng có một vấn đề trí mạng là, vật dẫn năng lượng đã không còn ở nơi này. Hệ thông chỉ cảm ứng được, vật dẫn từng ở nơi này rất lâu, nên mới sót lại nhiều năng lượng d.a.o động như vậy.

Trong não, hệ thống lại lên tiếng thêm lần nữa:

“Hệ thống chỉ trình bày sự thật, không phải xóa hết công lao của ký chủ, sự cố gắng của ký chủ sẽ nhận được báo đáp tương ứng. Xin ký chủ đừng nản lòng.”

“Hiện giờ việc lấy năng lượng qua phương pháp làm việc thiện quá thấp, bởi vì việc thiện cũng phân chia lớn nhỏ. Nếu ký chủ cứu mạng người khác, vậy thì ít nhất sẽ lấy được 100 điểm năng lượng. Nếu giúp đỡ người có thân phận địa vị nhất định ở thế giới này, còn tăng lên gấp đôi, thậm chí là mấy lần, mấy chục lần.”

“Đầu tiên ký chủ có thể nâng cao thân phận địa vị xã hội của mình trước, để càng nhiều người biết tới ký chủ. Đợi khi ký chủ có thân phận, quyền thế nhất định, chuyện ký chủ có khả năng làm được sẽ càng nhiều, danh vọng cũng tăng cao gấp bội.”

Cố Kiều:……

Quả nhiên là máy móc không có cảm tình, không có tư duy của loài người. Đương nhiên cô ta biết tất cả những điều hệ thống nói, nhưng vấn đề là, bây giờ hệ thống mới cấp ba, vận may của cô ta cũng chỉ có 30%. Còn bởi vì vừa mới thăng cấp, vận may còn chưa ổn định, khả năng giúp đỡ cô ta có hạn. Như vậy, cô ta biết đề cao thân phận địa vị xã hội của mình thế nào? Không nâng cao được thân phận, danh vọng có hạn chế, cũng không có cơ hội gặp được nhân vật lớn, sao có thể giúp đỡ người ta?

Như vậy không phải là vòng tuần hoàn c.h.ế.t sao?

Cố Kiều thở dài, bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Vẫn phải dựa vào vật dẫn năng lượng.”

Cô ta nắm chặt Bạch châu trên cổ, bây giờ trợ giúp Bạch châu có thể mang tới cho cô ta đã vô cùng mong manh, cô ta phải nhanh chóng lấy được vật dẫn năng lượng mới.

“Hệ thống, cậu có rà quét được vật dẫn năng lượng mới xuất hiện ở đâu không?”

“Có! Ở lầu một, trong ngăn kéo bên trái bàn làm việc bị khóa lại gian phòng thứ hai.

Ngăn kéo bị khóa.

Cố Kiều:……

“Hệ thống, cậu có mở khóa được không?”

“Hệ thống không có kỹ năng mở khóa, xin ký chủ tự nghĩ cách giải quyết.”

Cố Kiều rất muốn chửi má nó. Hệ thống như vậy có tác dụng gì?

A, không, vẫn rất hữu dụng.

Cô ta áp chế cơn giận: “Được rồi. Để tôi tự nghĩ cách, bây giờ tôi muốn yên lặng, phiền cậu tắt chức năng nói chuyện giúp tôi.”

“Vâng. Hệ thống tạm treo máy, ký chủ có thể sử dụng bất cứ lúc nào. Ký chủ cố lên! Hệ thống vận may tăng lên tới cấp mười có thể mang thới cho ký chủ thể chất may mắn cấp mười, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thần chắn g.i.ế.c thần, phật chắn g.i.ế.c phật…”

Câu nói này mỗi lần kết thúc cuộc nói chuyện hệ thống đều nhấn mạnh một lần, Cố Kiều đã thuộc làu làu từ lâu. Tất nhiên cô ta cũng muốn sớm ngày tăng lên cấp mười, hưởng thụ cảm giác “Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa” rồi.

Nhưng mà cô ta tốn bảy năm mới tăng lên cấp ba, từ cấp ba lên tới cấp bốn cần một vạn điểm năng lượng, từ cấp bốn lên cấp năm tận năm vạn điểm, các cấp về sau càng nhiều hơn. Muốn lên tới cấp mười, phải có bao nhiêu điểm năng lượng? Cô ta thật sự có thể kiếm đủ sao?

Cố Kiều cúi đầu nhìn về phía Bạch châu trên cổ. Trước đây hệ thống từng nói, nếu thu hết năng lượng trong Bạch châu, hệ thống có thể lên tới cấp năm. Nếu Bạch châu đã lợi hại như vậy, thì có phải vật dẫn năng lượng tương đồng với nó cũng sẽ lợi hại như vậy hay không? Thậm chí còn lợi hại hơn thì sao?

Cố Kiều ngẫm nghĩ, hai mắt dần dần tỏa sáng. Cô ta nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, âm thầm thề: Nhất định phải lấy được vật dẫn năng lượng kia!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 91: Cố Kiều lại tới



Ngày hôm sau, Cố Nam Sóc về tới nhà lại trông thấy Cố Kiều.

“Chú họ, cháu tới đưa vở ghi chép cho cô Huyền. Cô Huyền xin nghỉ không đi học, không thể để thiếu kiến thức trên lớp học. Cháu đã nhờ bạn học cùng lớp cô Huyền, mượn vở các bạn ấy đưa qua đây. Chú yên tâm, trước khi qua cháu đã nói với chú Tư mình một tiếng rồi, chú ấy biết cháu tới đây. Chú Tư nói, vì giúp cháu cô Huyền mới phải nghỉ học, cháu nên cảm ơn cô ấy. Chú Tư tan học muộn hơn cháu một tiếng, đợi sau khi tan học sẽ qua đây đón cháu.”

Mắt Cố Nam Sóc khẽ nheo lại, ngẫm nghĩ một lát, đè xuống xúc động đuổi người, gật đầu nói: “Cháu có lòng rồi.”

Cố Kiều mỉm cười ngọt ngào: “Là việc cháu nên nên làm.”

Cố Nam Sóc không tỏ ý kiến.

Ngày thứ ba, Cố Kiều lại xuất hiện.

Lần này, cô ta nói: “Hôm đó rơi xuống nước, cô Huyền cho cháu mượn quần áo của cô ấy, cháu đã giặt sạch phơi khô rồi, hôm nay mang qua trả lại cho cô Huyền.”

Ngày thứ tư, Cố Kiều nói: “Vì cháu cô Huyền mới bị thương, trong lòng cháu tự trách rất nhiều, tuy rằng ban ngày cháu phải đi học không có thời gian rảnh rỗi, nhưng sau khi tan học cháu có thời gian. Chú họ, chú cứ bận việc của mình đi, để cháu chăm sóc cô Huyền cho.”



Nếu hành động rơi xuống nước hôm trước là do hắn nghĩ nhiều, vậy thì qua mấy ngày nay, Cố Nam Sóc đã chắc chắn, đối phương cố ý. Hắn dám khẳng định trăm phần trăm Cố Kiều có vấn đề. Chỉ là không biết rốt cuộc là vấn đề gì? Suốt khoảng thời gian mười mấy năm về trước Cố Kiều đều không lui tới với bọn họ, bây giờ vì sao lại đột nhiên tiếp cận?

Có điều không sao cả, tuy rằng hắn muốn ngăn cản người nhà tiếp xúc với Cố Kiều, không muốn dây dưa gì với đối phương, nhưng không đại biểu đối phương đã chủ động tìm tới cửa, hắn lại co rúm rút lui.

Hiện giờ điều quan trọng nhất là phải biết rõ mục đích của Cố Kiều. Mặc dù mấy ngày nay Cố Kiều vẫn luôn vô cùng khách sáo, lễ phép, dáng vẻ thật lòng muốn bù đắp cho sai lầm mình đã gây ra, không có bất kỳ động tác nào dư thừa. Nhưng nếu cô ta thật sự có vấn đề, cô ta có thể giả vờ được một ngày, có thể giả vờ được một tuần, nhưng không thể giả vờ cả đời. Một ngày nào đó sẽ lộ ra dấu vết. Hắn chỉ cần cẩn thận quan sát là được.

Đối với người mang theo vầng sáng của nhân vật chính, còn có bàn tay vàng là vận may, Cố Nam Sóc luôn tự nói với bản thân, nhất định phải cẩn thận, thật cẩn thận, vô cùng cẩn thận.

Ngày thứ năm, chân Cố Nam Huyền đã gần khỏi, đã không còn trở ngại trong việc di chuyển, cô lập tức quay về trường học đi học lại. Cố Kiều mất đi lý do, không xuất hiện thêm nữa.

Cố Nam Huyền thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tuy rằng biết cô ta có ý tốt, nhưng với quan hệ giữa hai nhà chúng ta, em vẫn cảm thấy không thoải mái.”

Cố Nam Sóc: Ý tốt??? Ý tốt cái rắm! Ha hả, ý của người ta không phải như mặt ngoài.

Cố Nam Huyền cắn bút, mắt nhíu lại: “Anh, em cảm thấy có chút kỳ quái.”

Cố Nam Sóc: “Có gì kỳ quái?”

“Nói thật ra, em cảm thấy tuy rằng bên kia đáng giận, nhưng từ trước tới này chri có chú thím Hai nhảy nhót lung tung, muốn gây phiền toái cho chúng ta, còn những người khác, ví dụ bốn người con trai, con dâu của chú thím ấy, cũng chỉ có vợ của Cố Nhị Tài là lắm mồm thích nói ra nói vào. Nhưng chị ta không chỉ nói ra nói vào mình nhà chúng ta, nhà khác trong thôn chị ta cũng nói. Đám trẻ con thì không làm gì cả, Cố Kiều càng hiếm có hơn, ngày thường gặp mặt chúng ta đều lễ phép gật đầu chào hỏi.”

“Hơn nữa tuy rằng em học khác lớp cô ta, nhưng ở trường học cũng từng nghe mọi người nhắc đến, tính cách cô ta không tệ, vô cùng nhiệt tình, thường xuyên giúp đỡ các bạn học trong trường, ngoài trường học cũng giúp đỡ người già trẻ nhỏ, lòng dạ lương thiện giúp người làm niềm vui. Giáo viên và các bạn đều rất thích cô ta.”

Cố Nam Sóc không cảm thấy bất ngờ chút nào. Nữ chính mà, “Xinh đẹp tốt bụng” là đương nhiên.

“Lần này em bị trẹo chân, đúng là chuyện ngoài ý muốn, cô ta dạo qua quỷ môn quan một chuyến, không hoảng hốt không sợ hãi mới là lạ. Chuyện này đúng là không thể trách được cô ta. Hơn nữa mấy ngày nay, cô ta luôn mang vở ghi chép tới cho em, còn chăm sóc em, dùng hành động thực tế biểu đạt thật lòng muốn xin lỗi. The lý thuyết, cô ta cũng coi như người tốt hiếm có trong nhà bên kia, nhưng không biết vì sao, trong lòng em luôn cảm thấy… Chính là cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không biết rốt cuộc kỳ quái ở đâu.”

Cố Nam Huyền cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u bút, vô cùng buồn rầu.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 92: Nỗi khổ riêng của Đường Hiểu Yến



Cố Nam Sóc cười vỗ đầu em gái: “Đừng cắn nữa, cắn hỏng bút không sao, đừng để miệng mình chảy mái. Quan tâm kỳ quái ở chỗ nào làm gì? Nếu em cảm thấy không thoải mái, thì sau này đừng để ý tới cô ta là được. Có anh ở đây rồi.”

Cố Nam Huyền buông bút, khẽ cười, nhún vai nói: “Chỉ là tâm sự với anh mà thôi, em cũng không để ý lắm. Dù sao em cũng khỏe lại rồi, cô ta sẽ không tới nữa.”

Cố Nam Sóc:…… Sợ là em gái vui mừng quá sớm rồi.

Hắn không lạc quan như Cố Nam Huyền, có lẽ Cố Kiều vẫn còn hậu chiêu.

Nhưng không sao, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, đúng lúc có thể thử xem vận may hiện tại của cô ta mạnh đến mức nào, nên phá vỡ thế nào.

Thanh danh “Tấm lòng lương thiện, giúp người làm niềm vui” là tốt thật đấy, nhưng thanh danh tốt cũng là con d.a.o hai lưỡi, có thể mang tới vinh quang, cũng sẽ trở thành gông xiềng. Điểm này, chưa chắc không thể lợi dụng.

Cố Nam Sóc ghi nhớ trong lòng, sau đó vẫn bận rộn công việc của mình như cũ. Dù thế nào, thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Không thể vì một vài hành động nhỏ của Cố Kiều, khiến bản thân rối loạn tiết tấu.

Dĩ Nam.

Đường Hiểu Yến ấp úng tới tìm Cố Nam Sóc. Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn sang phía đối diện, tấm biển tiệm may họ Lý đã bị gỡ xuống từ lâu, bây giờ đã thay bằng cái tên hoàn toàn mới: Thời trang Hòa Ký

Tên đầy đủ của ông chủ Lý là Lý Hòa, không gọi là Lý Thị nữa đổi sang Hòa Ký, đổi thang không đổi thuốc, vẫn có thể lừa gạt được một đám quần chúng không biết rõ gốc rễ.

“Nhà họ Lý sắp khai trương lại rồi nhỉ?”

Đường Hiểu Yến thất thần, đáp một câu: “Ngày mai.”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Cho nên, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, bây giờ muốn từ chức?”

Đường Hiểu Yến chấn động cả người, nghẹn họng nhìn trân trối: “Ông… Ông chủ, anh… Anh biết hết rồi à?”

“Ừ.”

Chỉ một chữ nhẹ nhàng bâng quơ, lại giống như tảng đá lớn đánh thẳng vào đầu Đường Hiểu Yến, tạo nên ngàn con sóng lớn.

“Nếu ông chủ đã biết, vì sao còn giữ tôi lại?”

“Bởi vì cô làm việc không tồi, chịu được khổ, chịu được mệt. Hơn nữa… Thật ra có rất nhiều lúc, đều là mình cô trông cửa hàng. Tuy rằng tôi sẽ thẩm tra đối chiếu hàng hóa và sổ sách, nhưng nếu cô muốn động tay động chân, cũng không phải không thể. Nhưng cô không làm, cô không duỗi tay lung tung, còn có thể làm thỏa đáng những việc tôi sắp xếp, vì sao không giữ lại?”

“Nhưng mà tôi…”

Cố Nam Sóc ngắt lời cô ta: “Ai trong nhà bọn họ bảo cô tới?”

“Con dâu thứ hai của nhà họ Lý là chị họ tôi, thời trẻ cha tôi từng bị bắt đi đào kênh rạch, bị đất vùi lấp, vết thương rất nặng, điều kiện gia đình tôi không được tốt, may mắn nhà chị họ cho chúng tôi vay một trăm đồng, Số tiền này đã cứu mạng cha tôi, tuy rằng sau này nhà tôi đã trả lại tiền, nhưng vẫn còn ân tình. Cha mẹ chị họ không còn nữa, ân tình này chuyển tới người chị ấy. Chị ấy đến nhà nhờ tôi giúp đỡ, vốn dĩ tôi cảm thấy việc này không phúc hậu, không đồng ý, nhưng chị họ nhắc tới cha mẹ tôi, còn tỏ vẻ, nếu tôi làm được việc này, coi như thanh toán xong ân tình năm đó. Tôi…”

Cho dù thế nào, sai vẫn là sai. Đường Hiểu Yến khom lưng chín mươi độ, nói: “Ông chủ Cố, rất xin lỗi!”

Cố Nam Sóc thản nhiên nhận lời xin lỗi này, hắn móc ra ba mươi bảy đồng từ trong ngăn kéo: “Đây là tiền lương tháng này của cô, đã tính xong cho cô từ lâu rồi.”

Đường Hiểu Yến lắc đầu: “Tôi không thể nhận. Ông chủ không truy cứu trách nhiệm đã là rộng lượng rồi. Tôi không thể lấy tiền của ông chủ. Xin lỗi!”

Nói xong, cô ấy xoay người chạy ra ngoài.

Cố Nam Thư nghe hết câu chuyện vẫn không hiểu lắm, bèn đi tới hỏi: “Có chuyện gì vậy? Cô ta có vấn đề à? Có vấn đề em còn giữ lại làm gì?”

Cố Nam Sóc khẽ cười: “Không phải vấn đề gì lớn.”

Ngày hôm sau.

Tiệm may Lý Thị trước kia, bây giờ đổi thành “Thời trang Hòa Ký” chính thức khai trương.

Cách trang hoàng, sắp xếp đồ trong cửa hàng đã thay đổi hoàn toàn, quần áo cũng rực rỡ đủ màu sắc, bọn họ cũng dán một bức tường đầy bao lì xì, còn dựng một tấm biển lớn trước cửa: “Cửa hàng mới khai trương, tổ chức hoạt động rút bao lì xì đua vận may!”

Chậc, giống ý như đúc những gì trước đây Dĩ Nam từng làm, không chỉ có thể, vào trong cửa hàng mọi người còn phát hiện ra, quần áo trong cửa hàng có tám mươi phần trăm là kiểu dáng giống Dĩ Nam như đúc!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 93: Nhà họ Lý khai trương



“Nghe tin gì chưa? Bên phố Đại Chính có một cửa hàng quần áo mới khai trương đấy, có đi xem không?”

“Không đi đâu! Tôi vẫn thích mua ở Dĩ Nam hơn, đồ ở Dĩ Nam đẹp nhất.”

“Vậy thì cậu chưa biết rồi, cửa hàng mới mở cũng nhập hàng giống Dĩ Nam, Dĩ Nam có, nó cũng có. Hơn nữa giá cả còn thấp hơn Dĩ Nam năm mao đấy. Tuy rằng năm mao không nhiều lắm, nhưng vẫn là tiền, có thể mua cho con trai tôi thêm món đồ chơi. Hôm nay cửa hàng bên đó khai trương, còn tổ chức hoạt động rút bao lì xì đấy! Đi đi, chúng ta đi đua vận may!”

“Thật à? Vậy tôi cũng đi!”

“Tôi đi với! Tôi cũng đi xem thử, đúng lúc tôi đang muốn mua một chiếc áo khoác!”

……

Chỉ trong chốc lát, mọi người đều kích động muốn tới “Hòa Ký”, khách đến đầy nhà.

Nhìn một đám khách hàng tới cửa, từng khoản tiền nhập quỹ, người nhà họ Lý đều cười miệng ngoác đến tận mang tai.

Các cửa hàng khác trên con phố này cũng sôi trào, vừa tò mò tới gần nói lời khách sáo muốn tìm hiểu nhà họ Lý lấy được tin tức về nguồn cung cấp từ chỗ nào, vừa chạy tới Dĩ Nam, mở miệng bất bình thay cho Cố Nam Sóc, thật ra là muốn chê cười hắn.

Cố Nam Sóc trấn định tự nhiên, không hoang mang chút nào, nên làm gì làm đó, không bị ảnh hưởng.

Có người hỏi: “Ông chủ Cố, không nghĩ cách à? Cứ tiếp tục như vậy, cửa hàng này của cậu còn buôn bán thế nào? Hay là cũng giảm giá đi. Không phải bên kia bán mỗi món chỉ thấp hơn cậu năm mao sao? Cậu cũng hạ giá bằng bọn họ! Bán rẻ chút vẫn tốt hơn không bán ra được.”

Cố Nam Sóc lắc đầu, hắn không chơi chiến thuật giá cả, cũng không cần dùng tới chiến thuật ấy.

Ông chủ Viên cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Sao cậu không nóng nảy chút nào thế?”

Tròng mắt ông ấy chuyển một vòng, nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu còn vũ khí bí mật nào chưa dùng tới hay không?”

“Ai! Cậu Cố, cậu làm gì thế? Định đóng cửa à?”

Cố Nam Sóc đóng cửa lại, dán tờ giấy trước cửa: Chủ quán có việc, tạm nghỉ bán hàng năm ngày.

Năm ngày, đủ để nhà họ Lý phát hiện vấn đề rồi.

Hắn vung tay lên, chào tạm biệt mọi người: “Các vị về làm việc của mình đi, tôi phải về nông thôn vài ngày, không nói chuyện với mọi người nữa.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Hòa Ký.

Bận rộn một ngày, ông Lý và vợ mình bỏ hộp tiền ra đếm, vậy mà có hơn bảy trăm! Doanh thu một ngày của bọn họ chưa bao giờ cao như thế!

“Phát tài rồi! Phát tài rồi! Lần này chúng ta phát tài thật rồi!”

Ông Lý trừng mắt lườm vợ mình một cái: “Nói nhỏ chút, đừng để người ta nghe thấy!”

Bà Lý vẫn vui mừng khôn xiết: “Tôi biết rồi! Tôi cẩn thận mà!”

Bà ta vô cùng vui vẻ nắm c.h.ặ.t t.a.y con dâu thứ hai, nói: “Lần này may mà có con Hai, vẫn là con thông mình, nghĩ ra được cách tìm em họ mình, bảo em họ tới Dĩ Nam làm thuê, lấy được tin tức nguồn cung cấp hàng về cho chúng ta.”

Con dâu thứ Hai cười tủm tỉm nói: “Đều là việc con nên làm, con cũng là một phần tử trong cái nhà này, đương nhiên phải tận tâm tận lực rồi. Nhưng mà… Mẹ, trước đó để thuyết phục em họ, con đã hứa với cô ấy, sau khi xong việc sẽ cho cô ấy năm mươi đồng.”

“Này! Còn không phải là năm mươi đồng sao?”Bà Lý rút ra sau tờ mười đồng đưa qua: “Năm tờ đưa cho cô ta, tờ còn lại là khen thưởng cho con. Con đừng chê ít, số tiền còn lại mẹ với cha con còn phải giữ lại làm vốn quay vòng trong tiệm, cũng đừng cảm thấy không thoải mái vì tiền trong nhà đều do mẹ với cha quản lý. Cha mẹ chỉ có ba đứa con trai, sau này tất cả tài sản còn không phải là của mấy đứa các con sao?”

Lời này không sai, nhưng đứa con trai nào được nhiều, đứa con trai nào được ít vẫn chưa chắc chắn.

Ba cô con dâu, mỗi người ôm một tâm sự riêng.

Bà Lý cất hộp tiền đi, quay đầu hỏi: “Mẹ thấy Dĩ Nam đóng cửa, ông chủ Cố về quê à?”

Hai mắt ông Lý nhăn lại, có chút bất an: “Tôi luôn cảm thấy việc này không thích hợp lắm.”

Bà Lý tức giận lườm ông ta một cái: “Hôm nay chúng ta buôn bán tốt như vậy, kiếm nhiều tiền như vậy, ông còn cảm thấy không thích hợp?”

Ông Lý lắc đầu: “Không phải chuyện này. Ý tôi là cửa hàng của ông chủ Cố bên kia, sao cậu ta lại đóng cửa?”

“Nhà chúng ta bán rẻ hơn khiến cậu ta không có khách vào xem, mở cửa hàng ra cũng ngồi đó, không đóng cửa còn có thể làm gì?” Thôi Viện hừ một tiếng, nói.

Khoảng thời gian này, không phải chị ra xảy ra chuyện, cũng là nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện, chị ta bị vạ lây không ít, tất cả đều trách ai? Không phải đều do nhà họ Cố sao? Có chuyện nào là không phải do nhà họ Cố gây ra? Nhưng đám đầu sỏ gây tội nhà họ Cố kia lại không vấn đề gì, vẫn ăn ngon sống tốt, cao chị ta có thể dễ chịu? Đặc biệt là Cố Nam Thư! Bây giờ đối phương càng không thèm để chị ta vào mắt!

Vênh váo cái gì? Còn không phải ỷ vào có nhà mẹ đẻ tốt sao? Bây giờ nhà chồng chị ta cướp hết khách của Dĩ Nam rồi, xem bọn họ còn tiếp tục sống thoải mái được hay không? Một người phụ nữ đã ly hôn, để chị ta xem xem, không có em trai chống lưng, Cố Nam Thư còn có thể tìm được loại đàn ông nào.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 94: Hôn lễ của Cố Tứ Tường và Hồ Dao Hoa



Ông Lý nhét thêm t.h.u.ố.c lá sợi vào tẩu hút thuốc, rít một hơi: “Chúng ta mới khai trương ngày đầu, nhà bên kia đã từ bỏ? Cậu ta không phải loại người này. Mọi người đã quên, năm trước con dâu cả tìm người tới gây chuyện, cậu ta còn gọi cả công an tới bắt người sao? Cậu ta không phải người dễ chọc đâu. Nhà chúng ta lấy được tin tức về nguồn cung cấp thế nào, trong lòng chúng ta hiểu rõ, ông chủ Cố cũng hiểu rõ, nếu không sao hôm qua cậu ta lại đuổi việc Đường Hiểu Yến? Lần này bị chúng ta chơi xấu một phen, trong lòng cậu ta không giận sao? Cậu ta không nghĩ cách trả thù sao?”

Hút thêm mấy hơi thuốc, ông Lý phun khói ra, nói tiếp: “Tôi sợ trong năm ngày này cậu ta sẽ làm ra chuyện gì đó để đối phó chúng ta.”

“Cha bọn trẻ, khéo ông nghĩ nhiều rồi, lần trước vì đầu óc con dâu cả quá ngu dốt, làm quá rõ ràng, mới bị người ta bắt được nhược điểm ngay tại chỗ. Lần này thì khác, chúng ta chưa làm gì cả, chỉ nói với Đường Hiểu Yến mấy câu mà thôi. Chỉ có vậy cậu ta còn có thể làm gì chúng ta? Không phải ngay cả Đường Hiểu Yến, cậu ta cũng thả đối phương chạy rồi sao?”

Bị mắng ngu dốt, Thôi Viện không vui lắm, nhưng không dám phản bác nửa chữ, chỉ có thể cúi thấp đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, cầu mọng mọi người không nhắc lại chuyện cũ, nếu không sau khi về nhà khả năng lại ăn một trận đòn. Từ năm trước sau khi con cả nhà họ Lý đánh một trận tàn nhẫn xong, anh ta thường xuyên đánh vợ mình, dăm ba bữa lại một trận, sau khi tai tiếng của nhà họ Thôi lan truyền ra ngoài, số lần chị ta bị đánh càng nhiều hơn.

Thôi Viện kéo ống tay áo xuống, cố gắng che giấu vết thương trên người. Vốn dĩ trong mắt có chút ánh sáng lại dần dần trở nên ảm đạm. Nhịn thêm chút nữa thôi, đợi cơn sóng gió nhà mẹ đẻ qua đi, đợi mọi người không nghị luận nữa, đợi chồng chị ta không còn tức giận, sẽ tốt thôi.

“Được rồi, ông nó. Đừng nghĩ nhiều nữa, không phải sắp tới tết thanh minh sao? Cậu ta nói phải về thôn một chuyến, tôi thấy chắc là đi tảo mộ. Người ta có việc còn không cho người ta đóng cửa vài ngày? Cũng chỉ có ông, suốt ngày sợ bóng sợ gió thôi. Ông chủ Cố chỉ may mắn mới gặp được nguồn cung cấp hàng hóa tốt, nào có chuyện kỳ quái như lời ông nói!”

Ông Lý rít sâu một hơi thuốc: “Chỉ mong như vậy!”

********

Thôn Dương Liễu.

Hôn lễ của Cố Tứ Tường và Hồ Dao Hoa coi như long trọng, ít nhất so với mặt bằng chung của thôn Dương Liễu mà nói, xem như số một số hai. Trên bàn tiệc có mười món ăn, một nửa là món mặn, còn kiếm đủ mười món mang ngụ ý thập toàn thập mỹ, có thể thấy được hai vợ chồng Cố Trường Quý và Tống Ngọc Mai coi trọng đứa con trai út Cố Tứ Tường này đến mức nào.

Trong bữa tiệc, có người hỏi Cố Nam Sóc chuyện trên huyện: “Cửa hàng kia của cậu kiếm được rất nhiều tiền à?”

“Cũng bình thường thôi!”

“Bình thường đâu mà bình thường! Tôi nghe nói ngay cả máy ghi âm cậu còn mua được, nghe nói thứ đó hơn một ngàn, chỉ bằng điểm này thôi, chắc chắn là kiếm được không ít nhỉ?”

Cố Nam Sóc cười nhạt không đáp.

“Ai, Nam Sóc, thím bảo này, cháu có tiền sao không mua cái Tivi mà dùng, mua máy ghi âm làm gì? Mua Tivi tốt hơn, có thể xem được rất nhiều chương trình đó!”

“Sắp mua rồi! Sắp rồi!”

“Vẫn là cháu có bản lĩnh! Không hổ là sinh viên! Vào nhà nước, có thể làm giáo viên, không làm nữa tự mình buôn bán cũng làm ăn rực rỡ. Người có ăn có học có khác, không giống người bình thường.”

Khi mọi người đang nói chuyện, cô dâu chú rể cũng ra ngoài mời rượu, đợi bọn họ đi qua, có người bắt đầu nói thầm: “Trước đây không phải nhà họ Hồ chê Cố Nam Sóc phải nuôi thêm ba đứa cháu trai nên mới từ hôn sao? Bây giờ Cố Nam Sóc có tiền đồ như vậy, đừng nói ba đứa cháu trai, dù ba mươi đứa vẫn nuôi nổi. Với tình hình hiện giờ của Nam Sóc, muốn cưới người nào chẳng được! Còn Hồ Dao Hoa thì sao? Lại chỉ có thể đi theo Cố Tứ Tường. Không biết nhà họ Hồ có hối hận không nhỉ?”

“Hai vợ chồng Cố Trường Quý và Tống Ngọc Mai chẳng ra sao, nhưng Cố Tứ Tường vẫn tạm được. Nhà bọn họ có Cố Kiều, mấy năm nay điều kiện càng ngày càng tốt.”

“Đó là so với nhà khác trong thôn thôi, so với Cố Nam Sóc vẫn kém một mảng lớn. Ông không thấy cậu ta đón được cả em gái và các cháu lên huyện sống à!”

“Đợi Cố Tứ Tường thi đỗ đại học sẽ tốt thôi.”

“Chuyện này chưa chắc đâu, lần này đã là lần thứ tư rồi.”

“Thôi thôi, ông đừng nói nữa, chẳng may để người nhà bọn họ nghe thấy, với tính tình kia của Tống Ngọc Mai, còn không xé rách miệng ông ra…”

……

Những lời như vậy không chỉ một hai người đang nói, tuy rằng đều nhỏ giọng nói mấy câu vụn vặt, nhưng vẫn chui vào tai cô dâu chú rể.

Trong phòng cưới, Cố Tứ Tường hỏi: “Gả cho anh, em có cảm thấy ấm ức hay không? Anh biết mình không so được với anh họ, anh…”

“Đừng nói như vậy!” Hồ Dao Hoa ngắt lời anh ta: “Anh quan tâm tới lời mấy người đó nói làm gì? Em tin anh, lần này nhất định anh có thể thi đỗ.”

Tròng mắt Cố Tứ Tường xoay chuyển: “Hôm nay nhìn thấy anh họ, em không có một chút ý tưởng nào sao?”

Hồ Dao Hoa hờn dỗi, trừng mắt lườm anh ta một cái: “Giỏi quá nhỉ! Hóa ra anh muốn hỏi em chuyện này! Đồ không có lương tâm, đâu phải anh không biết, trước đây em đính hôn với anh ta là ý của cha mẹ hai bên, em không hề có tình cảm với anh ta, anh ta với em cũng vậy. Em chỉ thích mình anh thôi.”

“Bây giờ anh ta làm ăn không tồi thì sao? Em là loại người chỉ nhìn điều kiện gia cảnh nhà người khác à? Nếu em là loại người này, chị gái và anh rể em có thể giới thiệu cho em một đống, đều có điều kiện tốt hơn anh. Vì sao em chọn anh, còn không phải vì thích anh sao? Em đã giao cả cơ thể mình, cả trái tim mình cho anh rồi, anh còn… Em không cưới nữa!”

Thấy vợ mình nổi giận, Cố Tứ Tường vội vàng xin lỗi không ngừng: “Anh biết rồi! Anh biết hết! Anh chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, đâu có nghi ngờ em. Được rồi! Đừng giận nữa. Em yên tâm, tình cảm của em, anh sẽ ghi nhớ cả đời. Đời này quyết không phụ em, cho dù là vì em, anh cũng phải cố gắng thi đỗ đại học!”

Một tia sáng lóe lên trong mắt Hồ Dao Hoa, cô ta nhẹ nhàng đ.ấ.m Cố Tứ Tường một quả: “Vậy còn được!”

Có văn hóa cái gì? Không phải Cố Nam Sóc chỉ thi đỗ trường trung cấp sao? Sau này Cố Tứ Tường thi đỗ đại học chính quy rồi! Còn mạnh hơn anh ta nhiều!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 95: Tống Võ



Bên ngoài. Tiệc rượu đã tan, ai về nhà nấy.

Tống Võ cố ý ở lại, đợi mọi người tan hết, mới lặng lẽ kéo Tống Ngọc Mai qua một bên, nói nhỏ: “Cô! Vừa rồi cháu nhìn thấy Cố Nam Huyền ở trong thôn. Cháu nhớ rõ lần trước gặp cô ta vẫn chỉ là một con nhóc gầy còm, không ngờ bây giờ trưởng thành rồi lại xinh đẹp như vậy.”

“Lần trước cháu nói là chuyện năm năm trước rồi, bây giờ nảy nở thôi.” Dứt lời, Tống Ngọc Mai lập tức nghĩ tới tính tình của Tống Võ, khẽ liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Có phải cháu coi trọng cô ta rồi không?”

Tống Võ cười nói: “Cô, cháu đã mười chín rồi. Thích bạn khác giới không phải rất bình thường sao? Cố Nam Huyền thật sự xinh đẹp, căng tròn mọng niwpwcs. Cô, cô nói xem, nếu cháu tới cầu hôn…”

Anh ta còn chưa nói dứt lời, Tống Ngọc Mai đã cắt ngang: “Cháu vứt ngay cái ý định này đi! Người ta vẫn đang học cấp ba đó, còn chuẩn bị vào đại học, không gả cho cháu đâu. Với tính tình kia của Cố Nam Sóc, cậu ta có thể đồng ý mới là lạ! Được rồi, trên đời này nhiều người đẹp như vậy, để cô tìm giúp cháu vài người, cho cháu lựa chọn.”

Nhưng mà từ khi nhìn thấy Cố Nam Huyền, trong lòng Tống Võ luôn ngứa ngáy khó chịu. Từ bỏ như vậy anh ta không cam lòng: “Cô, mọi người đều nói thành sự do người, còn chưa bắt đầu cô đã đánh trống lui binh là sao? Cô là cô ruột của cháu đó, đừng giúp đỡ người ngoài không giúp cháu như vậy.”

“Cô rất muốn giúp cháu, nhưng cô thật sự không có cách nào với nhà bên kia. Cố Nam Sóc là con lừa ngang bướng, nếu cậu ta không đồng ý, ai khuyên cũng không có tác dụng.”

“Cô, cô đồng ý giúp cháu là được.” Tống Võ chớp chớp mắt.

Tống Ngọc Mai có chút bất an, lập tức ngăn cản anh ta: “Cháu đừng có ý đồ xấu, năm kia huyện bên cạnh có kẻ làm nhục phụ nữ bị b.ắ.n c.h.ế.t đó, cháu không nhớ à? Hay cháu cũng muốn ăn đạn đồng? Dù cháu có lá gan này, cô cũng không dám, cô không muốn ngồi tù đâu.”

Tống Võ dở khóc dở cười: “Cô, cô nghĩ cháu là loại người nào vậy? Cháu nghe nói hiện giờ nhà bọn họ đã chuyển lên huyện rồi, mỗi ngày Cố Nam Huyền chỉ di chuyển giữa nhà và trường học, trên đường đi nhiều người như vậy, cháu muốn làm chuyện xấu cũng không có cơ hội. Nhưng mà cháu có kế hoạch này, miệng đời đáng sợ, chúng ta có thể làm thế này…”

Tống Võ đến gần Tống Ngọc Mai, ghé sát vào tai bà ta nói thầm một lúc lâu, Tống Ngọc Mai nhíu mày: “Như vậy cũng được?”

“Không thử sao biết!”

Tống Ngọc Mai lại hỏi: “Không phạm pháp?”

Tống Võ sửng sốt, ngẫm nghĩ một lát, mới đáp: “Chúng ta không làm gì mang tính thực chất, sao lại phạm pháp?”

Tống Ngọc Mai gật đầu: “Cũng đúng. Được rồi, cô giúp cháu lần này.”

Tống Võ cười hì hì: “Vậy mới đúng chứ. Cô, cô cũng nói cửa hàng quần áo kia của Cố Nam Sóc ngày ngày hốt bạc. Nếu cháu cưới được em gái cậu ta, cậu ta có cho em gái một khoản tiền hồi môn lớn không? Sau này em gái cậu ta thành người nhà họ Tống chúng ta rồi, còn không nghĩ cho nhà họ Tống chúng ta? Cô, chúng cháu sống tốt, sẽ không quên công lao của cô đâu.”

Tống Ngọc Mai liếc mắt nhìn đối phương một cái: “Chỉ có cháu là tinh ranh nhất, vậy cô nhớ rồi đấy nhé.”

*******

Ăn tiệc xong về nhà, Cố Nam Sóc lại mở quyển sách “Cuộc sống hạnh phúc của Cố Kiều” ra xem.

Trước đây khi Cố Tứ Tường và Hồ Dao Hoa mới định ngày, quyển sách vẫn chưa xảy ra biến hóa, nhưng hôm nay, sau khi bọn họ kết hôn, đã xuất hiện thay đổi.

Đoạn cốt truyện nhảy giữa văn tự và loạn mã đã biến mất, trở thành một khoảng trống, giống như chuyện của Lâm Thục Tuệ, và chuyện của Cố Nam Thư.

Cố Nam Sóc khép sách lại, xem ra suy đoán trước đó của hắn không sai, là khả năng đầu tiên, Hồ Dao Hoa không phải vị thím tư Cố trong nguyên tác. Thím tư Cố đổi người, tất cả cốt truyện có liên quan tới nhân vật ấy tất nhiên đều không tồn tại nữa.

Đã trải qua tình huống cốt truyện biến mất vài lần, Cố Nam Sóc đã tìm hiểu được quy luật.

Có lẽ đợi sau khi hắn tránh thoát được kiếp nạn kia, cốt truyện về Cố Minh Huyền và ba đứa Cố Minh Huy cũng sẽ thay đổi, bởi vì bước ngoặt trong vận mệnh của bọn họ, tất cả đều bắt đầu từ khi hắn tử vong. Chỉ cần hắn không chết, tất cả đều sẽ không tồn tại.

Tháng Bảy! Chính là tháng bảy năm nay! Còn ba tháng nữa thôi, sắp tới rồi!

Không biết vì sao, lúc này Cố Nam Sóc còn có chút chờ mong “Tử kiếp” mau đến.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 96: Viếng mồ mả



Sáng sớm hôm sau, người một nhà lên núi tảo mộ.

Cố Nam Sóc vung cuốc dọn dẹp cỏ dại mọc trên mộ, Cố Trường Phú và Cố Nam Vọng mới chôn cất nửa năm, mộ vẫn còn mới, mộ của Liễu Như Ngọc cũng được xử lý thường xuyên, không nhiều cỏ dại lắm, không tốn quá nhiều thời gian đã xong việc.

Cố Nam Thư lấy ra đồ cúng đã chuẩn bị từ trước, Cố Nam Huyền châm nến, mọi người tới lễ bái theo thứ tự, sau đó quỳ xuống đốt từng tờ tiền giấy, miệng lẩm bẩm kể lại những chuyện đã xảy ra với mình nửa năm vừa qua.

Cố Nam Sóc nói mình đã từ chức, mở cửa hàng thời trang, buôn bán không tệ lắm.

Cố Nam Thư nói mình đã ly hôn, nhưng cũng xem như đã nhảy ra khỏi hố lửa, cả người nhẹ nhàng hơn không ít.

Cố Nam Huyền nói thành tích của mình tốt lên nhiều rồi, kỳ thi cuối năm trước còn lọt top 10 trong lớp, mấy hôm trước thư thử còn vượt thêm một bậc nữa.

Ba anh em Cố Minh Huy thì nói rất nhiều. Lớn như chuyện xảy ra xung đột với bạn học, nhỏ như chuyện sáng nay ăn gì. Ba đứa trẻ nói ríu rít không ngừng, mấy người Cố Nam Sóc cũng không cắt ngang, mà kiên nhẫn lắng nghe, khóe miệng cất giấu ý cười.

Bọn họ trẻ một lúc lâu, rất nhiều chuyện lung tung vụn vặt, nhưng không một ai nhắc tới Lâm Thục Tuệ.

Đối với người mẹ này, trừ bỏ lúc ban đầu còn thấp thỏm lo âu, bây giờ hình như ba anh em đều đã quên với cuộc sống không có chị ta rồi, chị ta đã rời xa cuộc sống của ba đứa trẻ, có lẽ trong giấc mộng đêm khuya thi thoảng vẫn sẽ nhớ tới, nhưng không còn chấp nhất.

Cố Nam Sóc không biết như vậy là tốt, hay không tốt. hắn nghĩ, có lẽ là tốt. Trong lòng hắn cũng không muốn ba đứa cháu trai tiếp tục có liên quan gì tới Lâm Thục Tuệ. Không liên quan sẽ không vọng tưởng, sẽ không vì cảm giác lúc lạnh lúc nóng mà lo được lo mất, cũng sẽ không vì tình yêu của mẹ xa xôi không thể với tới kia càng lún càng sâu, giống như hắn kiếp trước.

Hắn đã từng nhấm nháp tư vị không dễ chịu đó, không muốn ba đứa cháu trai dẫm vào vết xe đổ của mình.

Quét mộ xong, cả nhà thu dọn đồ đạc xuống núi, khi gần tới nhà, bọn họ trông thấy Lưu Ái Hoa đang cãi nhau với Tống Ngọc Mai.

“Lưu Ái Hoa! Bà đừng xen vào việc của người khác! Bà đâu có liên quan gì với nhà bọn họ, dựa vào đâu đòi đuổi tôi?”

“Tôi thích đuổi bà đấy, thì làm sao? Ai biết bà có ý đồ xấu gì?”

“Tôi có thể có ý đồ xấu gì? Không phải tôi mới đi ngang qua đây, còn chưa vào nhà sao? Đường trong thôn là đường của nhà nước, bà đi được, chẳng lẽ tôi không đi được à?”

Lưu Ái Hoa nhướng mày: “Trong thôn có nhiều đường như vậy, sao nơi khác bà không đi, lại cố tình đi tới trước cửa nhà Cố Nam Sóc? Lại còn lén lén lút lút như vậy, ai biết bà có ý đồ gì? Nếu bà ném lọ thuốc diệt chuột xuống giếng n hà bọn họ, bọn họ không biết, còn có thể sống tới ngày mai hay không?”

“Lưu Ái Hoa! Bà ngậm m.á.u phun người! Bà dám nói lung tung hôm nay tôi không để yên cho bà đâu! Còn không phải thi thoảng nhận được chút đồ của bọn họ sao? Chỉ chút đồ ấy bà đã cam nguyện làm chó săn cho nhà bọn họ rồi à?”

Thấy hai người sắp đánh nhau, còn cãi nhau vì chuyện nhà mình, Cố Nam Sóc lập tức bước tới: “Làm sao vậy?”

Tống Ngọc Mai vừa thấy hắn về nhà, lập tức quay đầu đi luôn.

Cố Nam Sóc & Lưu Ái Hoa:……

Lưu Ái Hoa tức giận hừ mũi một tiếng: “Tôi thấy chắc là chột dạ rồi hả? Nếu không, bà chạy cái gì?”

Tống Ngọc Mai vừa chạy vừa cãi lại: “Tôi còn phải về nhà nấu cơm, không thèm chấp nhặt với kẻ điên như bà!”

Thấy người đã đi xa, Lưu Ái Hoa mới nén giận, kéo Cố Nam Sóc lại, nói: “Thím qua đây tìm các cháu thì trông thấy bà ta lén lén lút lút nép sau góc tường, thím gọi bà ta lại sau đó mới cãi nhau… Không biết bà ta định làm gì, các cháu cẩn thận một chút.”

Cố Nam Sóc đáp lại một câu: “Cảm ơn thím Lưu!”

Đột nhiên Lưu Ái Hoa vỗ đầu: “Xem thím này, thiếu chút nữa quên mất!”

Bà ấy xoay người xách ra một túi đựng đồ ăn từ dưới gốc cây, mang tới: “Cho các cháu.”

Cố Nam Sóc cười nói: “Thím, không cần đâu. Nhà cháu vẫn còn, chúng cháu chỉ ở trong thôn vài ngày, thím đã đưa qua rất nhiều đồ ăn rồi.”

“Không phải vì thấy các cháu không ở trong thôn, không trồng cấy gì, sợ các cháu không có đồ ăn sao?”

“Vậy cũng không cần cho chúng cháu nhiều như vậy. Mai chúng cháu lên huyện rồi, trong nhà vẫn còn, thật sự ăn không hết. Thím, thím mang về nhà đi.”

Lưu Ái Hoa không chịu: “Không được, chú các cháu biết thím mang đồ qua đây, bây giờ thím lại mang về, ông ấy mắng thím chết. Nếu như ăn không hết thì mang lên huyện ăn tiếp. Cũng chỉ có mấy mớ rau xanh, măng tây linh tinh, không đáng tiền thôi. Cháu đừng khách sáo như vậy, mấy mẫu ruộng đất nhà các cháu còn đang để chú thím làm đó!”

“Không phải chúng cháu vẫn thu tiền thuê đất sao?”

“Cháu chỉ lấy một chút như thế cũng gọi là tiền thuê đất à? Được rồi! Chúng ta đều biết việc này nhà thím được lợi, chú thím nhớ kỹ. Không phải chỉ là chút đồ ăn sao? Cháu còn như vậy, ruộng đất nhà cháu chú thím cũng ngại tiếp tục trồng cấy.”

Người ta đã nói tới nước này rồi, Cố Nam Sóc không cách nào tiếp tục từ chối, chỉ có thể nhận: “Vậy cháu nhận là được rồi chứ?”

Lưu Ái Hoa cười híp mắt: “Thế mới đúng. Năm nay nhà thím trồng không ít thứ, nếu các cháu trên huyện muốn ăn thì cứ việc về lấy. Hoặc là đợi hôm nào đó chú mấy đứa lên huyện, tiện thể mang qua cho mấy đứa luôn. Các cháu giúp chú thím, tất nhiên chú thím cũng phải giúp các cháu, đừng khách sáo.”

“Ai! Được!”

Vào trong nhà rồi, Cố Nam Huyền mới hỏi: “Có phải thím Hai lại định làm chuyện xấu gì hay không?”

Cố Nam Thư vỗ đầu cô ấy một cái: “Quan tâm tới bà ta làm gì! Mai chúng ta đi rồi, bà ta có thể làm được gì?”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Trước khi đi, anh sẽ để ý kỹ.”

Sau đó ai về phòng người nấy, không ai để khúc nhạc đệm nhỏ này trong lòng.

Ngày hôm sau, mãi cho tới khi bọn họ rời khỏi thôn Dương Liễu, Tống Ngọc Mai vẫn không xuất hiện thêm lần nữa.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 97: Cố Kiều dọn tới phòng cách vách



Huyện thành.

Người một nhà xách theo túi lớn túi nhỏ từ nông thôn về, vừa vào sân, đã nhìn thấy một đống hỗn độn đang bày ra trên bãi đất trống, có đủ loại thừ nồi niêu chén bát tới bàn ghế sách vở.

Cửa căn nhà bên cạnh nhà bọn họ đang rộng mở, không nhìn thấy ai, nhưng vẫn nghe được tiếng lạch cạch từ bên trong truyền đến.

Khu nhà này không lớn, có tổng cộng chín hộ gia đình, hai gian bên tay phải là nhà họ Vương. Thím Vương đang giặt quần áo trước cửa, thấy bọn họ sửng sốt, thì giải thích cho bọn họ: “Mấy ngày nay các cháu không ở nhà nên không biết. Nhà họ Tiền chuyển đi rồi, hôm nay có hàng xóm mới dọn tới.”

Không biết vì sao, nghe thấy ba chữ hàng xóm mới, đột nhiên Cố Nam Sóc lại có dự cảm xấu.

Cố Nam Huyền a một tiếng: “Sao nhà chị Tiền lại dọn đi thế nhỉ? Còn dọn đi đột ngột như vậy, trước đây không nghe bọn họ nhắc tới.”

“Cũng không đột ngột lắm, phòng bên đó nhỏ, nhà họ Tiền lại có tận năm đứa con, khi còn nhỏ có thể chen chúc được, bây giờ đám trẻ lớn lên rồi, lại chen chúc cũng không thích hợp, cũng không chen chúc nổi. Mấy năm nay nhà họ Tiền kiếm được chút tiền, đã muốn đổi sang căn nhà khác lớn hơn từ lâu, nhưng mà vợ của ông Tiền xem qua vài căn phòng, vẫn chưa vừa ý căn nào, không phải chê nhà quá bé, thì chê khu vực không tốt, nếu không thì chê quá đắt. Các cháu cũng biết tính tình của bà ta rồi đó, muốn hợp tâm ý của bà ta, đâu thể dễ dàng tìm được. Lần này không biết vì sao đột nhiên lại nhìn trúng.”

Mọi người gật đầu, xem như đã hiểu.

“Hàng xóm mới là một đôi vợ chồng trẻ tuổi và một cô gái. Nghe nói cô gái kia là cháu gái của bọn họ, vẻ ngoài rất đáng yêu, miệng vô cùng ngọt, vừa mới qua đây còn cho Nhị Oa nhà chúng tôi kẹo.”

Cố Nam Sóc nhíu mày, dự cảm xấu trong lòng càng lớn hơn.

Bọn họ đẩy cửa về nhà mình, vừa bỏ đồ đạc xuống, còn chưa kịp nghỉ ngơi, một bóng dáng xinh đẹp đã xuất hiện trước mắt. Không phải Cố Kiều còn có thể là ai.

Cố Nam Sóc:……

Được rồi! Dự cảm linh nghiệm.

“Chào chú, chào hai cô!”

Trong lòng Cố Nam Sóc âm thầm thở dài một tiếng, sau đó lại cảm thấy cũng không bất ngờ lắm.

Còn Cố Nam Huyền lại rất kinh ngạc: “Sao cô lại tới đây?”

“Cô Huyền, chúng cháu đã thuê căn phòng cách vách để ở rồi, về sau sẽ chuyển qua bên này.”

“Các cô chính là hàng xóm mới?” Cố Nam Huyền há hốc miệng: “Nhưng mà phòng bên đó nhỏ như vậy, cả nhà cô ở nổi sao?”

“Không phải cả nhà cháu đều dọn lên đây, chỉ ba người ở, đủ dùng rồi. Mấy tháng nữa chú Tư cháu sẽ thi đại học, mọi người cũng biết đấy, lần này là lần thứ tư chú ấy tham gia thi rồi, áp lực rất lớn. Huống chi chú ấy đã kết hôn với thím Tư, tình huống lần này không giống mấy lần trước. Nhà họ Hồ luôn chê nhà ở quê cháu quá chật chội, nên ông bà nội cháu mới nghĩ tới chuyện thuê một căn phòng trên huyện, để chú thím Tư qua đây ở.”

“Ở gần trường học, chú Tư không cần chạy qua chạy lại, có thể tiết kiệm được nhiều thời gian cho việc ôn tập. Thím Tư lên đây có thể chăm sóc cho chú ấy. Còn cháu thì hưởng phúc của hai người. Thím Tư nói, trên huyện có chỗ ở, bảo cháu qua đây luôn, nếu không sau này chỉ một mình cháu đi đi về về, con gái đi một mình không an toàn.”

Cố Nam Thư liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Vậy cha cô thì sao? Bây giờ cha cô cũng đang ở trên huyện làm nhân viên hợp đồng tại trạm lương thực, ông ta không qua đây sao?”

Cố kiều buồn bã: “Thím Tư nói, bên này không có người lớn trong nhà, anh chồng ở chung nhà với em dâu, sợ là không tiện, huống chi phòng bên kia chỉ có hai gian, cũng không ở nổi.”

Cố Nam Huyền không nghĩ quá nhiều, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Tròng mắt Cố Nam Sóc giật giật, hỏi: “Nhà họ Tiền ban đầu ở phòng đó đã dọn đi đâu rồi? Cô có biết không?”

Cố Kiều mờ mịt lắc đầu: “Không biết.”

“Nhà bọn họ tìm phòng mới một hai năm chưa tìm được, vậy mà bây giờ nói đi là đi luôn, còn dọn rất gấp gáp, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng không kịp chào hỏi tử tế.”

Cố Kiều nghiêng đầu suy tư một phen: “Có lẽ là may mắn gặp được phòng tốt, sợ qua thôn này không còn cửa hàng kahcs, nên muốn nhanh chóng dọn nhà.”

Giả vờ còn rất giống, chẳng lẽ không phải vì cô ta có vận may, cô muốn qua đây ở, nên có người phải dọn chỗ cho cô ta sao?

Cố Nam Sóc: Ha hả!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 98: Thua lỗ (1)



Nhà họ Lý.

Chẳng ai ngờ đến, chỉ mới qua vài ngày ngắn ngủn, trước đó người nhà họ Lý còn vui mừng khôn xiết, dào dạt đắc ý, nhìn tiền bay vào túi cười không khép nổi miệng, lúc này lại không thể nào vui nổi. Cả đám đều nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, vẻ mặt u sầu.

Bà Lý không hiểu lắm: “Không phải mỗi ngày chúng ta đều thu vào nhất nhiều à? Sao lại không kiếm được tiền?”

Ông Lý không ngừng thêm t.h.u.ố.c lá sợi vào tẩu thuốc, liều mạng hút sâu vài hơi: “Còn có thể vì sao, không phải vì mấy ngày hôm trước vẫn luôn quá bận rộn chưa kịp cân đối tiền thu vào và phí tổn bỏ ra à? Ai… Tại vì định giá quá thấp.”

Bà Lý càng khó hiểu: “Không phải chúng ta chỉ bán thấp hơn Dĩ Nam năm mao sao? Chẳng lẽ mỗi món đồ Dĩ Nam chỉ lãi có chút tiền như vậy? Mọi người xem, với cách ăn tiêu của nhà ông chủ Cố, còn mua cả máy ghi âm nữa. Nếu chỉ lãi chút tiền cỏn con ấy, sao đủ tiêu? Có phải chúng ta tính sai rồi hay không? Chúng ta thử tính lại lần nữa xem!”

Ba người con trai và ba cô con dâu, sáu người cùng gõ bàn tính vang rồn, một lúc lâu sau mới dừng lại.

Bà Lý căng thẳng, hỏi: “Sao rồi, có phải tính sai không?”

Con trai con dâu nhìn nhau một cái, sa sầm mặt lắc đầu.

“Không thể nào! Chúng ta tính lại!”

Ông Lý xua tay: “Đừng tính nữa! Không sai đâu. Do trước đây tôi nghĩ quá đơn giản, chúng ta vẫn luôn tự mua vải về tự may quần áo, ngoài tiền vải dệt ra, cũng chỉ cần sức người nhà chúng ta, bởi vậy không tốn bao nhiêu tiền. Cách nhập hàng từ Bằng Thành mang về bán này vẫn là lần đầu tiên chúng ta áp dụng, không hiểu rõ cũng là chuyện bình thường.”

“Ví dụ như, chiếc áo khoác màu đỏ phía bên phải cạnh cửa ra vào kia, giá nhập hàng là mười hai đồng, Dĩ Nam bán mười sáu, chúng ta bán thấp hơn năm mao là mười lăm đồng rưỡi, cảm thấy vẫn kiếm được ba đồng rưỡi. Ba đồng rưỡi không ít, sao có thể lỗ vốn, nhưng chúng ta đã quên mất, tiền chi phí để nhập nó về không chỉ nguyên giá nhập. Lần này tôi với thằng hai tới Bằng Thành một chuyến, chỉ riêng tiền vé xe và ăn ở thôi đã tiêu tốn hơn sáu mươi đồng rồi.”

Bà Lý hít sâu một hơi: “Hai người chỉ đi bốn ngày, đắt vậy sao?”

“Chi tiêu ở Bằng Thành đắt đỏ hơn huyện thành nhỏ chỗ chúng ta nhiều, đặc biệt là tôi và thằng hai còn ở nơi khác đến, không hiểu giá cả ở Bằng Thành, khó tránh khỏi có lúc sẽ bị mất tiền oan, chúng tôi đã cố gắng tiết kiệm hết mức có thể rồi, ngồi trên tàu hỏa lâu như vậy, cũng chỉ gặm màn thầu mình mua từ trước, ngay cả chai nước cũng không dám mua thêm. Sáu mươi đồng đã là chi tiêu thấp nhất.”

Ông Lý gõ gõ tẩu thuốc lên bàn, đổ hết khói bụi bên trong ra, vừa thêm t.h.u.ố.c lá sợi vào, vừa nói: “Tới Bằng Thành một chuyến không dễ dàng. Trên tàu hỏa cha con tô gặp được một người, là người làm ăn vào nam ra bắc, lần này chẳng những mất tiền, còn mất hết hàng hóa.”

Bà Lý trợn tròn mắt: “Hả?”

“Chuyện này có gì kỳ lạ? Trên tàu hỏa nhiều người hỗn loạn như vậy, mỗi lần tới trạm, người lên người xuống quá nhiều lại càng hỗn loạn hơn. Nếu có người nhân cơ hội ấy, tiện tay cầm túi lên chạy, đợi chủ nhân của nó phản ứng lại, người ta đã nhảy xuống tàu rồi. Xuống khỏi tàu, bọn họ lẩn vào đám đông rồi, còn tìm thế nào? Huống chi, đám trộm cắp kiểu này đều có băng đảng, bên ngoài còn có người tiếp ứng.”

Có lẽ vì hút thuốc quá nhanh, ông Lý ho khan vài tiếng, sau đó mới nói tiếp: “Mang hàng theo tàu hỏa, thứ nhất không mang được nhiều, thứ hai dù mang ít vẫn phải canh chừng cẩn thẩn, không được rời mắt một phút nào, nếu không mất cắp như chơi. Tôi với thằng hai không dễ gì tới Bằng Thành một chuyến, nhập ít hàng quá thì không có lời, nên đã nghĩ nhập nhiều chút. Lấy hàng dựa theo kiểu dáng Dĩ Nam nhập, chắc là không lo bán ế, cũng tìm đội vận chuyển giống Dĩ Nam, không lo trên đường bị cướp bóc.”

“Nhưng khi chúng tôi đi nhập hàng mới phát hiện ra mình nghĩ sai rồi. Chúng ta cảm thấy hàng mình mua đã đủ nhiều, đội vận chuyển lại chê ít, không muốn nhận. Trừ khi ghép chung đơn với người khác, tiện thể chạy cùng nhau. Rất nhiều người làm theo cách này, nhưng đều là người đã quen với đội vận chuyển, chúng ta không quen ai trong đó, biết làm thế nào? Để đả thông quan hệ, chúng tôi tìm cách tặng quà đưa thuốc, tốn mất một hai trăm.”

Ông Lý thở dài một hơi: “Bây giờ xem như tôi đã hiểu rồi, ông chủ Vương cũng từng chạy tới Bằng Thành rất nhiều lần, cho dù ông ta không biết nguồn cung cấp hàng hóa của Dĩ Nam, nhưng nếu thật sự muốn làm, chỉ cần bỏ ra chút công sức đi tìm kiếm ở Bằng Thành, chưa chắc đã không tìm được. Nhưng ông ta lại không hề có một chút động tĩnh nào, bây giờ nghĩ lại, khả năng ông ta đã hiểu rõ được mất trong đó từ lâu rồi.”

Bà Lý tức giận không chịu nổi: “Chẳng trách mấy ngày nay chúng ta buôn bán tốt, mấy nhà khác đều chê cười Dĩ Nam, chỉ mình ông ta là nói chúng ta không làm được lâu dài, cách thức kinh doanh của Dĩ Nam, người khác không học được. Vì chuyện này tôi còn cãi nhau với ông ta một trận, cảm thấy ông ta đang ghen ghét nhà mình. Hóa ra ông ta đã hiểu rõ từ lâu, chỉ đợi chúng ta té nhào! Đều là hàng xóm láng giềng, vậy mà không nhắc nhở chúng ta trước một câu!”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 99: Thua lỗ (2)



Ông Lý liếc mắt nhìn vợ mình, câu không kinh doanh được lâu dài kia, chẳng lẽ còn không phải là đang nhắc nhở sao? Huống chi người ta cũng không biết trước, nhà bọn họ đã lấy được nguồn cung cấp hàng của ông chủ Cố, sẽ tới Bằng Thành nhập hàng!

Đạo lý này, ông Lý vẫn hiểu rõ.

Ông ta đứng dậy, nói: “Tôi đã tính qua rồi, chúng ta còn rất nhiều hàng hóa chưa bán ra, nếu bán hết số hàng này, chắc là có thể bù đắp được chi tiêu tới Bằng Thành một chuyến, không đến mức thua lỗ. Được rồi, coi như có thêm kinh nghiệm đi.”

Ông Lý lắc đầu, ông ta đã cảm thấy không ổn từ lâu, nhưng vẫn không khống chế được lòng tham như cũ.

Bà Lý rất không vui, hóa ra bọn họ bận rộn mấy ngày nay, tất cả đều là uổng phí? Vậy bọn họ còn mệt như vậy làm gì?

“Sao lại không lỗ? Vì nguồn cung cấp, chúng ta còn cho Đường Hiểu Yến năm mươi đồng đó! Còn cả tiền trang hoàng cửa hàng nữa, tận vài trăm đồng…”

Sắc mặt ông Lý đen như đ.í.t nổi: “Vậy cũng phải chịu, không có cách nào khác.”

Bà Lý nhíu mày, nghĩ không ra: “Nếu là như vậy, thì tại sao ông chủ Cố lại kiếm được tiền nhỉ?”

Nói tới đây, đột nhiên bà ta vỗ mạnh một cái vào bàn, giống như đã hiểu rõ: “Nhất định là cậu ta có cửa khác!”

Thấy bà ta vẫn chưa an phận, ông Lý đập mạnh tẩu thuốc xuống bàn: “Đủ rồi! Còn chưa chịu dừng tay à? Hay là bị dạy dỗ chưa đủ? Bây giờ tôi đã hiểu, vì sao ông chủ Cố không lo lắng sốt ruột chút nào rồi. Cậu ta không phải là người chúng ta có thể đấu lại được!”

Bà Lý bị chồng mình cảnh cáo, tâm trạng càng không tốt, nhưng không dám nổi giận với ông ta, chỉ có thể xì hơi với con dâu. Con dâu thứ hai ban đầu là công thần, lúc này lại biến thành đầu sỏ gây tội.

“Đồ vô dụng! Lãng phí mấy chục đồng tiền! Chỉ biết nguồn cung cấp thì có ích lợi gì? Có bản lĩnh, mày bảo Đường Hiểu Yến đi tìm hiểu rõ cách thao tác của ông chủ Cố về đây nói cho chúng tao! Tao nói cho mày biết, mày mau đi lấy lại năm mươi đồng kia mang về đây, còn cả mười đồng trước đó tao đưa cho mày nữa. Đều mang về đây cho tao!”

Con dâu hai: … Sáu mươi đồng kia đều đang nằm trong tay cô ta, chưa hề cho Đường Hiểu Yến một xu nào. Nhưng cô ta lại không muốn phun ra tiền đã ăn vào miệng.

Khóe miệng Thôi Viện cong lên, cười trộm: Hừ! Cho mày kiêu ngạo, ngày nào cũng chèn ép tao! Thiệt thòi c.h.ế.t mày đi!

Nếu Cố Nam Sóc có mặt ở đây, có lẽ sẽ cười thành tiếng.

Con đường khác của hắn chính là ông chủ Trần, dù người khác biết rõ cũng không dùng được. Hàng hóa Dĩ Nam nhập đều đến từ xưởng may lớn. Xưởng may lớn không trực tiếp bán lẻ cho cá nhân. Bình thường bọn họ đều bán cho các khách hàng lớn, sau đó khách hàng lớn lại bán cho khách sỉ lớn, rất nhiều cửa hàng nhỏ lẻ đều lấy lại hàng từ tay khách sỉ.

Hăn lại khác, có quan hệ với ông chủ Trần, tuy rằng không phải quen với ông chủ xưởng may lớn, nhưng ông ấy lại quen với người phụ trách bán hàng. Có quan hệ này, hắn có thể nhập hàng theo giá xuất xưởng, người khác mua một bộ quần áo mất mười đồng, hắn mua chỉ mất có tám đồng.

Hơn nữa còn vấn đề vận chuyển, dù là mua nguyên liệu hay chuyên chở hàng hóa, xưởng giày của ông chủ Trần đều phải dùng tới đội vận chuyển, đã tạo quan hệ với bọn họ từ lâu. Hắn nhờ phúc của ông chủ Trần, có thể trực tiếp ghép chuyến, mỗi lần chỉ cần bỏ ra chút tiền vận chuyển là xong, hơn nữa vì nể mặt ông chủ Trần, đội vận chuyển còn thu tiền cước của hắn với giá thấp nhất

Bởi vậy, Cố Nam Sóc không hề lo lắng người khác biết nguồn cung cấp của mình, thành công của Dĩ Nam, không phải ai cũng có thể phục chế được. Thậm chí hắn còn cố ý để lộ tin tức cho Đường Hiểu Yến, vì muốn làm một lần bớt phiền toái về sau.

Nhà họ Lý chịu thiệt có thể khiến các cửa hàng khác đang ngo ngoe rục rịch trên con phố này kinh sợ, để bọn họ vứt bỏ ý nghĩ xấu trong đầu mình.

Quả nhiên, đúng như Cố Nam Sóc dự liệu. Lần này sau khi Dĩ Nam mở cửa buôn bán lại, giá bán của Hòa Ký đã tăng lên.

Vốn dĩ bọn họ định tăng cao hơn, vớt vát lại chút tiền. Nhưng mà có Dĩ Nam ở đó, Hòa Ký tăng giá, tất nhiên khách hàng lại quay trở về với Dĩ Nam. Nhà họ Lý chống chịu được hai ngày, không còn cách nào khác chỉ có thể sửa về giá cũ.

Bán rẻ chút, lỗ vốn chút, còn tốt hơn không bán được.

Ông chủ của các cửa hàng khác đều thấy rõ chuyện này, rất nhiều người thất vọng, tâm tư xao động mấy tháng qua cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bớt đi rất nhiều lời nói khách sáo thi thoảng lại vang lên bên tai, Cố Nam Sóc cũng được thanh tịnh.

Từ đó về sau, dù là ai có ý đồ xấu trong lòng, cũng phải suy nghĩ kỹ lại.

Cùng lúc đó, ông chủ Diệp Thành Đức của công ty Vinh Đạt cũng đã quay về, cuối cùng Cố Nam Sóc cũng gặp được người thật.
 
Back
Top