Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 100: Hợp tác với Vinh Đạt



Hợp tác mà Diệp Thành Đức nói, không phải thuê Cố Nam Sóc tới làm việc cho mình, cũng không phải mua đứt bản thiết kế của hắn, mà là hai bên ký hợp đồng, ông ta cho Cố Nam Sóc 10% cổ phần, hắn phụ trách vấn đề thiết kế trang hoàng cho công ty.

Trong tình hình hiện tại, 10% không tính thấp, có thể nói, Diệp Thành Đức rất có thành ý.

“Không dối gạt ông chủ Cố, phương án hợp tác trước kia tôi nghĩ tới không phải phương án này. Chỉ là sau khi nghe xong lời cháu ngoại trai tôi nói, tôi lập tức hiểu ra mình nghĩ sai rồi. Từ trước tới nay cậu chưa từng nghĩ tới chuyện mai một tài năng thiết kế của mình, ngược lại, ngay từ đầu khi cậu tìm tới công ty Vinh Đạt chúng tôi để trang hoàng cho cửa hàng nhà mình, cậu đã bắt đầu lên kế hoạch. Sau đó cậu còn không so đo hiềm khích trước đây, sửa chữa lại phương án trang hoàng cho cửa hàng nhà họ Lý cũng vì lý do này.”

“Nói thật ra, tôi đã về nhà được vài ngày rồi, nhưng vẫn chưa tới tìm cậu vì muốn tìm hiểu một chút, muốn biết người biết ta, như vậy tôi mới không thua thiệt. Nói ra cậu đừng giận, tôi đã sai người đi điều tra về cậu, cũng tra ra được chuyện cậu giúp xưởng giày Huy Hoàng ở Bằng Thành nghịch chuyển càn khôn. Không chỉ có vậy, cậu còn tới cả Phong Hoa. Đương nhiên tôi không biết cậu tới Phong Hoa làm gì, tôi còn chưa có bản lĩnh tới mức tra ra được cả chuyện này, có điều tôi có thể đoán ra được ít nhiều.”

Cố Nam Sóc vươn tay ý bảo ông ấy tiếp tục.

Diệp Thành Đức nói tiếp: “Nửa năm qua, Phong Hoa phát triển nhanh chóng, nguyên nhân chủ yếu là vì bọn họ mới đẩy ra vài kiểu gia cụ vô cùng sáng tạo còn thực dụng, khác xa gia cụ truyền thốn, xem như người đi đầu, sáng tạo ra dòng gia cụ kiểu mới. Mấy món gia cụ bọn họ đưa ra chia làm hai nhóm, nhóm đầu tiên vào tháng mười hai năm trước, nhóm thứ hai là tháng trước. Trùng hợp là hai khoảng thời gian đó, đều là sau khi cậu tới Bằng Thành một tháng.”

“Phong cách trang hoàng của cậu khác xa người thường, tuy rằng trang trí nội thất không giống thiết kế gia cụ, nhưng vẫn có mối liên quan chặt chẽ với nhau. Cho nên tôi đoán, công thần sau lưng Phong Hoa chính là cậu. Khi biết điểm này, tôi lập tức hiểu rõ phương án hợp tác trước kia của mình không dùng được.”

Cố Nam Sóc cười hỏi: “Phương án hợp tác trước kia của ông chủ Diệp là gì?”

Diệp Thành Đức lắc đầu: “Không nên nói thì hơn, tránh cho ông chủ Cố chê cười. Ông chủ Cố xem bản hợp đồng này là được, không biết ông chủ Cố có vừa lòng với bản hợp đồng này hay không?”

Cố Nam Sóc chưa nói có vừa lòng hay không, ngược lại đẩy qua một bản vẽ thiết kế nội thật, không phải trang trí cửa hàng, mà là trang trí nhà cửa.

Diệp Thành Đức lật xem từng tờ, càng xem càng kinh hãi, tập tài liệu này tinh xảo tỉ mỉ hơn so với trang trí cửa hàng nhiều.”

“Tổ trưởng Lương nói, mấy hôm trước ông chủ Diệp không có nhà, là lên thành phố sao? Tôi thích đọc báo, cũng hay nói chuyện phiếm với người của đội vận chuyện, cũng biết được một vài tin tức. Tòa Thị Chính đang đấu thầu công trình mới, công trình mới là khu tập thể công nhân viên chức do chính phủ hợp tác với hai xí nghiệp quốc doanh lớn xây dựng. Bởi vì công trình này liên quan tới ba đơn vị, nên quy mô không nhỏ, rất nhiều người cạnh tranh.”

Diệp Thành Đức lập tức hiểu rõ ý của đối phương: “Cậu muốn đưa bản thiết kế của mình cho tôi, để tăng giá?”

“Khu tập thể xây xong chắc chắn phải trang hoàng. Công nhân viên làm trong ba đơn vị này đều không thiếu tiền. Nhà được chia tới tay phải ở cả đời, với tiền đề có thể đảm bảo chất lượng, phong cách trang hoàng hợp ý mình, vừa đẹp vừa thoải mái, thậm chí còn thời thượng, bỏ thêm chút tiền thì tính cái gì?”

“Tôi đoán, vì hạng mục này, chắc chắn ông chủ Diệp phải chạy vạy không ít quan hệ. Nhưng chưa chắc các mối quan hệ ấy đã đủ để ông cạnh tranh với những đối thủ còn lại, thuận lợi lấy được công trình. Nếu không, ông sẽ không rảnh rỗi quay về huyện Nguyên Hoa lúc này. Tôi đã hỏi thăm, sau khi công trình được thông qua sẽ mở đại hội, các công ty lớn sẽ diễn thuyết, cuối cùng áp ụng phương pháp bỏ phiếu, tiếp thu ý kiến của công nhân viên, chọn ra nhà thầu.”

“Ông chủ Diệp, ông cảm thấy nếu trong đại hội ông lấy ra bản thiết kế trang hoàng này, có thể khiến người ta động lòng hay không?”

Động lòng, đương nhiên sẽ có người động lòng rồi.

Diệp Thành Đức há miệng: “Chỉ là bản thiết kế, sợ là chưa đủ. Đa số công nhân viên đều không xem hiểu bản thiết kế.”

“Đương nhiên. Cho nên tôi còn làm ra bản mô phỏng.”

Bản mô phỏng, chính là bản hoàn thiện sau khi trang hoàng, trực quan hơn so với bản thiết kế.

Cố Nam Sóc nói: “Ông chủ Diệp lật tới trang cuối đi.”

Diệp Thành Đức lật tới trang cuối cùng, cả người lập tức bị trấn trụ. Ông ấy biết nếu thật sự trang hoàng theo bản thiết kế, thành phẩm sẽ rất đẹp, nhưng không ngờ, lại đẹp đến mức này.

“Thật ra bản mô phỏng vẫn chưa đủ, ông chủ Diệp muốn đảm bảo trăm phần trăm, tôi kiến nghị nên dựng không gian mẫu trước.”

“Không gian mẫu?”

Cố Nam Sóc bắt đầu giải thích, không gian mẫu là gì, thứ này rất dễ hiểu.

Diệp Thành Đức cười rộ lên: “Chuyện này dễ làm thôi. Tôi có thể tìm một căn phòng gần đơn vị bọn họ, không biết có kịp hay không.”

“Kịp! Tạm thời trang hoàng một căn phòng nhỏ, tôi đã thiết kế một bản vừa đơn giản vừa hào phòng còn không mất mỹ quan. Trang hoàng sẽ không mất quá nhiều thời gian. Có điều, trước tiên ông chủ Diệp còn phải tính toán rõ ràng các loại dự toán. Tôi nghĩ công nhân viên trong các đơn vị kia cũng muốn biết giá cả trước.”

Diệp Thành Đức gật đầu: “Đương nhiên rồi, về điểm này cậu cứ yên tâm, tôi làm cái nghề này biết nơi nào có thể tiết kiệm, nơi nào không thể. Cho dù là thiết kế trang hoàng giống nhau, dùng tài liệu cũng có nhiều điểm phải chú ý, chênh lệch giá trong đó không ít. Đắt có cách làm đắt, rẻ có cách làm rẻ. Có điều cậu yên tâm tôi tuyệt đối không ăn bớt nguyên vật liệu của công trình chính phủ. Tôi còn muốn dựa vào hạng mục này để nâng cao danh tiếng, tạo tiếng vang trên thành phố, chuyển trọng tâm của công ty qua bên đó, thậm chí dẫn đầu tỉnh ta.”

Trong lòng Diệp Thành Đức hiểu rõ, nếu làm tốt chiêu này, không dám nói trăm phần trăm sẽ bắt được hạng mục, nhưng cũng gần như đã nắm chắc. Dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không sao, dù không lấy được hạng mục xây dựng công trình nhà tập thể, ít nhất sau khi nhà tập thể xây xong vẫn kéo được mảng trang hoàng qua chỗ mình.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 101: 25% cổ phần



Sau khi vui sướng qua đi, ông ấy nhíu mày nhìn về phía bản hợp đồng đã chuẩn bị từ trước, đột nhiên lại cảm thấy hợp đồng này không dùng được nữa.

“Tôi sẽ viết lại hợp đồng, cậu cso điều kiện gì, không ngại cứ nói thẳng.”

Cố Nam Sóc sẽ không vô duyên vô cớ đưa ra mấy thứ này, mà là đã chuẩn bị từ trước. Như vậy chắc chắn cũng đã nghĩ ra thứ mình muốn rồi.

“25% cổ phần. Nhưng không thể quá cứng nhắc yêu cầu tôi mỗi năm phải thiết kế cho công ty bao nhiêu bản thiết kế. Nửa năm đầu tôi sẽ cố hết sức tạo nên tiếng vang giúp Vinh Đạt, nửa năm sau, những hạng mục nhỏ tôi sẽ không nhúng tay vào, hạng mục lớn xem tình hình rồi quyết định.”

Thấy Diệp Thành Đức nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, Cố Nam Sóc nói tiếp: “Ông chủ Diệp yên tâm, sẽ không khiến ông chịu thiệt đâu. Tuy rằng tôi không nhúng tay vào, nhưng tôi có thể dạy ra đồ đệ giúp ông. Tôi sẽ nhận ba người, dạy dỗ bọn họ nửa năm. Ba người này do ông chọn, có điều tôi chỉ phụ trách dạy về cậu tạo không gian, ý tưởng trong phương diện thiết kế, không dạy cơ sở. Theo học nửa năm cũng không học được cơ sở. Cho nên ba người này phải có sẵn tri thức về phương diện này, còn phải nắm chắc.”

“Người được chọn tới, tôi sẽ dốc túi tương thụ, tuyệt không tàng tư. Nhưng tục ngữ cũng nói, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở mỗi người. Bọn họ có thể học được bao nhiêu, đạt tới trình độ nào, phải xem ngộ tính của mình. Trong nửa năm này, tôi sẽ đảm bảo nhất định sẽ giảng dạy kết hợp cả tri thức và thực tiến. Nhưng thời gian học tập phải theo ý tôi, do tôi sắp xếp.”

Mắt ông chủ Diệp lóe lên, nhân vật như Cố Nam Sóc, dù cho cổ phần, ông ấy cũng không cách nào khống chế hoàn toàn. Nhưng nếu để người nhà học được bản lĩnh thiết kế này, lại khác.

“Mấy điều sau tôi đều có thể đồng ý, chỉ là 25% cổ phần……”

Diệp Thành Đức do dự, con số này đã vượt xa điểm mấu chốt của ông ấy.

Cố Nam Sóc không thoái nhượng, mà đưa qua một phần tài liệu khác: “Ông chủ Diệp xem thứ này rồi nói.”

Đó là một bản kế hoạch, một bản kế hoạch dành riêng cho Vinh Đạt trong năm năm. Bên trong phân tích rõ ràng tình trạng của Vinh Đạt hiện nay, các ưu khuyết điểm, và phương án phát triển cụ thể.

“Không biết có thêm thứ này, ông chủ Diệp cảm thấy đã xứng đáng với 25% cổ phần chưa. Tôi còn có thể đáp ứng, chỉ làm cổ đông, không tham dự vào các quyết sách và vận hành công tay. Hơn nữa, trong vòng năm năm tôi sẽ không dạy dỗ đồ đệ khác, cũng sẽ không đưa bản thiết kế của tôi cho công ty khác.”

Nói như vậy, Vinh Đạt có thể chiếm hữu tài nguyên có một không hai - Cố Nam Sóc trong vòng năm năm, nếu Vinh Đạt thật sự phát triển theo đúng bản kế hoạch, trở thành công ty đứng đầu rồi, Cố Nam Sóc có trong tay 25% cổ phần rồi, còn có lý do gì để đi giúp đỡ người khác?”

Diệp Thành Đức cắn răng, quyết định: “Được, 25% thì 25%!”

Tiếc trẻ con không dụ được sói! Không phải 25% sao? Bỏ ra 25% ông ta vẫn còn 75%, vẫn là cổ đông lớn nhất.

Xong vấn đề lớn nhất, tiếp theo là thương lượng chi tiết nhỏ rườm rà trong hợp đồng.

Ngày hôm sau, Cố Nam Sóc mới chính thức ký hợp đồng. Trong khoảnh khắc khi ký tên mình xuống, Cố Nam Sóc không nhịn được cười rộ lên.

Hắn lại bước thêm một bước rồi, cách mục tiêu của mình càng ngày càng gần.

Công ty Phong Hoa quá lớn, mạng lưới quan hệ của tổng giám đốc Tôn quá mạnh, cho nên, hắn không nhắc tới chia cổ phần, không nói chuyện trích phần trăm chỉ lấy một khoản tiền bán đứt bản thiết kế, giá cả cũng coi như rẻ mạt. Nhưng Vinh Đạt lại khác, nó còn nhỏ, mới chỉ có chút danh tiếng trong huyện, Diệp Thành Đức cũng không mạnh bằng Tôn Khải Nghĩa, đối với Vinh Đạt như vậy, Cố Nam Sóc tự nhận vẫn nắm chắc vài phần.

Hơn nữa, Vinh Đạt cần hắn nhiều hơn.

Tốc độ của tổng giám đốc Diệp rất nhanh, ngày thứ ba đã đưa tới một đống tài liệu về hạng mục khu tập thể tòa thị chính, và ba người đồ đệ ông ta chọn. Hai người trong đó là con trai ruột của ông ta, lớn hơn tên Diệp Anh, nhỏ hơn tên Diệp Hùng, người còn lại chính là tổ trưởng Lương, cháu ngoại trai của ông ta, tên đầy đủ là Lương Chấn Bang.

Lúc này, Cố Nam Sóc đã giao cho Cố Nam Thư toàn quyền xử lý chuyện liên quan tới Dĩ Nam, cũng đưa cho chị ấy phương thức liên lạc với ông chủ Trần và con đường nhập hàng, còn bản thân thì toàn tâm toàn ý vừa dạy đồ đệ, vừa căn cứ vào tài liệu thiết kế bản thảo.

Cuối tháng tư, Diệp Thành Đức thành công lấy được hạng mục, Cố Nam Sóc cũng đã cung cấp nhóm bản thiết kế đầu tiên, có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Ngày hôm đó, sau khi ăn bữa cơm liên hoan từ nhà họ Diệp quay về, thấy thời gian còn sớm, Cố Nam Sóc đi đường vòng, muốn qua Dĩ Nam xem tình hình buôn bán. Kết quả, mưới hai giờ chiều, vậy mà Dĩ Nam lại không mở cửa. Cố Nam Sóc mang theo nghi hoặc, quay về nhà mình.

Trong nhà, Cố Nam Huyền vốn dĩ nên ở trường học, lúc này lại đang ông Cố Nam Thư khóc, giáo viện chủ nhiệm Hứa cũng ở bên cạnh.

Cố Nam Sóc vội vàng bước tới: “Đã xảy ra chuyện gì?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 102: Tống Võ gây chuyện



Cố Nam Thư phẫn hận, mắng: “Còn không phải tại cái thằng Tống Võ đáng c.h.ế.t kia!”

“Tống Võ?” Cố Nam Sóc suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, Tống Võ là cháu trai của Tống Ngọc Mai.

Cô giáo Hứa bước tới giải thích: “Là thế này. Hôm nay Tống Võ tới trường học tìm Cố Nam Huyền, nói Cố Nam Huyền là bạn gái cậu ta, còn lấy ra một đống thư từ qua lại giữa hai người, nội dung trong thư viết vô cùng lộ liễu.”

Cố Nam Huyền vừa lau nước mắt, vừa tức giận nói: “Những lá thư đó căn bản không phải do em viết.”

Cô giáo Hứa gật đầu liên tục: “Thầy Cố, điều này tôi tin. Nam Huyền sẽ không làm ra chuyện này, chữ viết trên lá thư cũng không giống chữ của Nam Huyền. Nhưng Tống Võ kia nói rất đường hoàng, còn nói Cố Nam Huyền chê nghèo yêu giàu, bây giờ chắc chắn đã bám được vào cành cao khác, nên mới không cần cậu ta, lời nói vô cùng khó nghe. Vốn dĩ chúng tôi không cho cậu ta vào, nhưng cậu ta lại lén lút trèo tường vào trong, còn rải thư từ khắp nơi. Bây giờ rất nhiều học sinh trong trường học đều đã biết chuyện.

Cố Nam Huyền nghiến răng nghiến lợi, nói: “Hai ngày trước Tống Võ đã từng tới trường học chặn em lại, bảo em làm bạn gái anh ta. Em không chịu mắng anh ta một trận. Anh ta nói em cứ chờ đó, sớm muộn gì em cũng sẽ là của anh ta.”

Cố Nam Sóc nhíu mày: “Hai ngày trước đã tới tìm em, sao em không nói?”

“Em…” Cố Nam Huyền vô cùng ấm ức: “Khi đó em nào biết anh ta sẽ làm ra chuyện kiểu này! Trước đó anh ta chỉ nói mát vài câu là xong, em đã mắng anh ta chạy rồi, nên cảm thấy không vấn đề gì. Kết quả… Chỉ với mấy lá thư không biết là do ai viết, mọi người đã tin tưởng, còn nói cứ như tận mắt nhìn thấy. Còn có người đưa ra bằng chứng, nói hai hôm trước từng trông thấy em ở bên cạnh anh ta, rõ ràng là em cãi nhau với Tống Võ, bọn họ lại cảm thấy em với anh ta đang v* v*n đánh yêu.”

Đây chính là điểm lợi hại của tin đồn.

Cô giáo Hứa rất áy náy: “Xin lỗi, việc này xảy ra trong trường học, trường học phải chịu trách nhiệm. Ý của hiệu trưởng là, để bạn học Nam Huyền tạm nghỉ hai ngày, chúng tôi sẽ đứng ra làm sáng tỏ trong trường học, cố gắng quản lý học sinh. Chỉ là bây giờ việc này đã ồn ào huyên náo như vậy, sợ là có người sẽ không chịu tin.”

Cố Nam Sóc lo lắng hỏi: “Việc này đã ồn ào khắp trường học?”

“Ừ. Tình hình rất nghiêm trọng. Bởi vì Tống Võ lớn tiếng ồn ào, còn vài lần cố ý lẻn vào trường học, đặc biệt anh ta nói rất đáng thương, còn quỳ xuống trước mặt Nam Huyền ngay tại chỗ, nước mắt nước mũi chảy dài, khóc lóc cầu xin Nam Huyền đừng bỏ anh ta.”

Cố Nam Sóc hít sâu một hơi, so sánh giữa hai bên, ai cũng cảm thấy Tống Võ đáng tin hơn. Cố Nam Huyền càng chất vấn, ngược lại sẽ biến thành thẹn quá thành giận. Còn chuyện chữ viết không giống, đứng trước tin đồn, ai thèm để ý tới chi tiết nhỏ này không quan trọng này?

“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô Hứa.”

“Chuyện tôi nên làm thôi. Trong trường học còn rất nhiều việc phải xử lý, tôi về trước đây. Thầy Cố, việc này quan trọng nhất vẫn là Tống Võ. Tôi nghe Nam Huyền nói nhà cậu có quan hệ với nhà Tống Võ, tôi nghĩ hay là nhà cậu ra tay từ nhà họ Tống, có lẽ sẽ có tác dụng.”

Cố Nam Sóc không tỏ thái độ, chỉ nói: “Để tôi tiễn cô.”

Cô giáo Hứa lắc đầu: “Không cần. Cậu an ủi Nam Huyền đi.”

Cố Nam Sóc không tiếp tục kiên trì.

Cô giáo Hứa vừa đi khỏi, Cố Kiều lặng lẽ chui ra từ góc khuất, đi tới: “Chú, cô. Chuyện trong trường hôm nay cháu đều thấy rồi.”

Cố Nam Thư hừ một tiếng: “Thì sao? Tới chế giễu à?”

Mặt Cố Kiều đầy áy náy: “Cháu lén lút trốn học qua đây, không thể ở lại lâu, còn phải quay về tiếp tục đi học. Cháu… Cháu muốn nói cho mọi người biết. Tống Võ sẽ không chỉ làm như vậy. Anh ta còn có chiêu khác. Hôm nay cháu không chỉ nhìn thấy hắn, còn nhìn thấy cả bà nội cháu. Cháu lén lút đi theo bọn họ, nghe được bọn họ nói đã lấy được quần áo của cô Huyền. Cháu cảm thấy anh ta sẽ tiếp tục dùng quần áo để gây chuyện, cho nên… Cho nên tới nhắc nhở mọi người một câu.”

Cố Nam Thư nhíu mày: “Chuyện do bà nội cô và chú họ cô làm ra, cô lại tới nhắc nhở chúng tôi, làm vậy không phải bán đứng bọn họ sao?”

Cố Kiều cúi thấp đầu, nói: “Xin lỗi! Cháu biết việc này bà nội và chú họ cháu làm không đúng, cháu cũng đã nghe thấy lời đồn đãi trong trường học. Cháu cũng là con gái, cháu… Cháu biết cô Huyền khó chịu thế nào. Cháu… Cháu xin lỗi.”

Cố Kiều cúi người thật sâu: “Cháu chỉ có thể làm được chừng này. Thật sự rất xin lỗi.”

Nói xong cô ta lại lần nữa cúi người xin lỗi, sau đó nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.

Để lại ba chị em Cố Nam Sóc ngơ ngác nhìn nhau, máy nhíu chặt lại.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 103: Em chỉ cần làm thế này



Cố Nam Thư nhíu mày: “Có thể tin được lời cô ta nói không?”

“Em tin!” Cố Nam Huyền ôm hận trong mắt: “Hôm nay khi Tống Võ gây sự ở trường học, nhân cơ hội dùng âm thanh chỉ em với anh ta nghe thấy nói nhỏ bên tai em, đây mới chỉ là khúc nhạc dạo. Nếu em đồng ý làm bạn gái anh ta, anh ta sẽ tới cửa cầu hôn. Ảnh hưởng hôm nay anh ta gây ra, anh ta sẽ giải thích với nhà trường và các bạn học. Nếu em không đồng ý cũng không sao, anh ta có cách khiến người ta cảm thấy em với anh ta đã ở bên nhau từ lâu, đến lúc đó em không đồng ý cũng phải đồng ý! Hóa ra biện pháp anh ta nói chính là trộm quần áo bên người em làm giả chứng cứ!”

Thấy em gái tức giận đến mức cả người run rẩy, Cố Nam Sóc ôm lấy cô ấy: “Đừng sợ. Có anh Ba ở đây, em yên tâm, anh Ba sẽ không để cậu ta thực hiện được ý đồ.”

Cố Nam Thư chấn kinh: “Cậu ta hại em như vậy, còn muốn em gả cho cậu ta? Có phải đầu óc cậu ta có bệnh rồi không?”

Thật ra Cố Nam Sóc có thể hiểu được, có vài người cấu tạo mạch não không giống người bình thường bọn họ. Trong mắt bọn họ, chuyện đã tới nước này, bọn họ sẽ chỉ hận không thể g.i.ế.c Tống Võ, sẽ không bao giờ gả Nam Huyền cho đối phương. Nhưng trong mắt Tống Võ và Tống Ngọc Mai, chỉ cần mọi người đều cảm thấy Cố Nam Huyền và Tống Võ có gì đó với nhau, thanh danh của Cố Nam Huyền đã bị hủy hoại, chỉ có đường gả cho Tống Võ.

Cố Nam Thư đứng bật dậy, chạy vào phòng bếp, cầm d.a.o phay lên lao ra ngoài.

Cố Nam Sóc hoảng sợ, cuống quít ngăn cản chị ấy, cướp lại d.a.o phay: “Chị Hai! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Giết người là phạm pháp! Đừng xúc động!”

Cố Nam Thư giận không chịu nổi: “Em đưa d.a.o phay cho chị! Yên tâm, chị không g.i.ế.c người đâu, chị chỉ đi hù dọa bọn họ một chút thôi, để bọn họ trả lại đồ cho Nam Huyền!”

“Chị! Chị cầm d.a.o phay đi, không phải càng ầm ĩ khiến mọi người đều biết sao? Cho dù chị lấy lại được đồ, người ta cũng sẽ cho rằng chúng ta ỷ thế h.i.ế.p người, nói Nam Huyền lừa gạt tình cảm của Tống Võ, còn xui anh chị tới làm loạn nhà họ Tống, bắt nạt Tống Võ, thậm chí còn muốn g.i.ế.c người cho hả giận.”

Cố Nam Thư sửng sốt: “Vậy phải làm sao bây giờ!”

Sau đó tròng mắt chị ấy lại xoay chuyển, nhỏ giọng hỏi: “Hay là, chúng ta đi trộm?”

Cố Nam Sóc:……

Tống Ngọc Mai lấy được quần áo của Cố Nam Huyền thế nào, bọn họ đều đoán ra được, chắc là ăn trộm từ nhà cũ trong thôn, cho nên Cố Nam Thư cũng nghĩ đến chuyện ăn trộm lại.

“Sợ là không được. Vất vả lắm mới lấy được đồ, chắc chắn Tống Võ sẽ không vứt lung tung. Nếu cậu ta mang trên người cả ngày lẫn đêm, chúng ta trộm thế nào? Lấy được tới tay cũng kinh động anh ta. Bị kinh động anh ta sẽ kêu lên, chắc chắn sẽ hấp dẫn người khác, mọi chuyện sẽ trở nên ồn ào.”

Chỉ cần ồn ào, đều bất lời với Cố Nam Huyền, cho nên bọn họ có điều cố kỵ.

Cố Nam Thư lại nghĩ: “Vậy báo cảnh sát thì sao? Bọn họ trộm đồ, chúng ta có thể báo cảnh sát đúng không?”

“Đúng là có thể, nhưng mà việc bọn họ có quần áo của Nam Huyền trong tay, chỉ là lời Cố Kiều nói, chúng ta không có bằng chứng cụ thể. Nếu bọn họ giấu đồ quá kỹ, công an không tìm thấy, bọn họ liều c.h.ế.t không nhận thì sao? Cho dù tìm thấy, Tống Võ cũng có thể nói, là Nam Huyền từng để lại chỗ anh ta, anh ta cất giúp, không phải ăn trộm.”

Cố Nam Thư tức giận đến mức thật sự muốn cầm d.a.o phay lên c.h.é.m người.

“Vậy chúng ta cũng liều c.h.ế.t không nhận, cũng không ai chứng minh được quần áo là của Nam Huyền.”

“Đúng! Nhưng người ngoài có tin không?”

Khi lời đồn càng ngày càng lan rộng, mọi người sẽ chỉ cho rằng Cố Nam Huyền đang giảo biện, không chịu thừa nhận. Dù sao tung tin đồn thì dễ, bác bỏ tin đồn mới khó. Nhưng không phải không có cách nào giải quyết việc này.

Có điều hắn không chỉ muốn giải quyết, còn muốn xóa bỏ lời đồn, và bắt Tống Võ, Tống Ngọc Mai phải trả giá.

Đột nhiên Cố Nam Thư nghĩ tới điều gì đó: “Không phải còn có tội lưu manh sao? Cậu ta làm vậy với Nam Huyền, không tính là lưu manh à?”

“Tính! Có thể dùng được điểm này, nhưng cậu ta không tạo thành thương tổn mang tính thực chất đối với Nam Huyền, hai bên lại có quan hệ họ hàng, sợ là công an sẽ tránh nặng tìm nhẹ. Hơn nữa cho dù công an có làm đúng pháp luật, với những gì cậu ta gây ra, nặng nhất cũng chỉ hai ba năm, nhẹ có lẽ chỉ bị nhốt lại giáo dục tư tưởng vài ngày là xong việc. Buông tha cho cậu ta nhẹ nhàng như vậy, hai người vui sao?”

“Còn Tống Ngọc Mai nữa, tội lưu manh trị được Tống Võ, có thể trị được Tống Ngọc Mai không? Bà ta còn chưa lộ mặt lần nào đâu. Hai người cam tâm nhìn bà ta nhởn nhơ không vấn đề gì sao?”

Đương nhiên không cam lòng rồi!

Cố Nam Thư dậm chân: “Thế này không được, thế kia cũng không được, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Cố Nam Sóc ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Cố Nam Huyền: “Em tin anh Ba không?”

Cố Nam Huyền gật đầu.

Cố Nam Sóc khẽ cười: “Được! Vậy thì từ giờ trở đi, em cứ làm theo những lời anh Ba nói. Chúng ta không thể để Tống Võ lấy quần áo của em ra, số thư từ có thể so sánh nét chữ kia, đã tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy rồi. Nếu thật sự để Tống Võ lấy quần áo ra, tuy rằng cậu ta không thể chứng minh được nó là của em. Nhưng chúng ta cũng rất khó để chứng minh nó không phải của em. Đến lúc đó lời đồn sẽ càng bất lợi với em, dù sau này có làm sáng tỏ được sự thật, vẫn sẽ để lại ấn tượng không tốt trong mắt người khác. Cho nên, chúng ta phải ra tay trước khi cậu ta kịp lấy đồ ra.”

Cố Nam Huyền choáng váng: “Em phải làm thế nào?”

“Chúng ta không xin nghỉ. Ngày mai em cứ tới trường học như ngày thường, rồi làm như vậy…”

Khóe miệng Cố Nam Sóc cong lên, thì thầm dặn dò em gái một lúc lâu.

“Tin anh Ba, chỉ cần em làm tốt bước này, chuyện còn lại giao cho anh Ba, anh ba sẽ giải quyết chuyện này xinh đẹp cho em.”

Ánh sáng trong mắt Cố Nam Huyền lại lần nữa cháy lên: “Vâng! Em nghe anh Ba!”

Cố Nam Sóc mỉm cười, khi rũ mắt xuống, ánh mắt đầy lạnh lẽo.

Muốn cưới em gái hắn? Phải xem có mệnh ấy hay không đã!

Vốn dĩ hắn không định hạ tử thủ với Tống Ngọc Mai, dù sao tất cả những chuyện xấu trong sách, bọn họ đều chưa làm. Nhưng bây giờ lại khác, nếu bọn họ đã dám có ý đồ xấu với Cố Nam Huyền, vậy thì thù mới hận cũ cùng nhau tính!

Còn chuyện làm thế nào ư?

Không phải bọn họ muốn làm lớn chuyện này, dùng dư luận bức ép Cố Nam Huyền sao? Được! Vậy để hắn làm lớn chuyện cho bọn họ xem! Thích lớn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Những lời trước đó hắn nói với Cố Nam Thư và Cố Nam Huyền cũng không sai. Hiện giờ mọi người còn chưa nhận thức sâu sắc tầm ảnh hưởng của ngôn luận, đều cho rằng chỉ là lời đồn đãi, không phải thật sự làm gì Cố Nam Huyền, cho dù bị bắt, khả năng hình phạt cũng không nặng.

Nhưng có một câu hắn chưa nói: Trừ khi hậu quả nghiêm trọng, ảnh hưởng rất lớn!

Chỉ cần hậu quả đủ nghiêm trọng, ảnh hưởng đủ lớn, Tống Võ và Tống Ngọc Mai đều không trốn thoát!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 104: Nhảy lầu



Ngày hôm sau, Cố Nam Sóc tự mình đưa Cố Nam Huyền tới trường học.

Giữa trưa, cô giáo Hứa vội vàng chạy tới tìm hắn, nói đã xảy ra chuyện.

Khi Cố Nam Sóc đến nơi, Cố Nam Huyền đã đứng trên mái nhà rồi.

“Tôi đã nói không phải rồi, vì sao tôi giải thích thế nào các cậu cũng không tin? Tôi với anh ta không có quan hệ gì, một chút quan hệ cũng không có! Các cậu nhìn xem!” Cố Nam Huyền khóc lóc giơ sổ tay của mình lên: “Đây mới là chữ của tôi, những lá thư kia là thế nào, tôi hoàn toàn không rõ, cũng không phải tôi viết. Các cậu đều có mắt, không ai nhìn ra điểm khác biệt sao?”

Cố Nam Huyền gần như suy sụp: “Tôi phải làm thế nào các cậu mới bằng lòng tin tưởng tôi? Có phải tôi c.h.ế.t mới chứng minh được hay không? Tôi với Tống Võ không có bất kỳ gút mắt tình cảm nào, cũng không tồn tại bất kỳ quan hệ không chính đáng nào. Tôi bằng lòng dùng cái c.h.ế.t của mình để chứng minh trong sạch.”

Nói xong, Cố Nam Huyền bước về phía trước hai bước, cả người nghiêng ngả, giống như sắp nhảy xuống. Cố Nam Sóc vừa chạy lên đã trông thấy cảnh tượng ấy, hắn sợ tới mức không kịp nghĩ ngợi gì, vội vàng lao tới, chỉ trong chớp mắt đã kéo được Cố Nam Huyền quay lại. Bởi vì dùng sức quá lớn, cả hai người đều ngã trên mặt đất. May mà Cố Nam Huyền không vấn đề gì.

Cố Nam Sóc thở phào nhẹ nhõm, giáo viên trong trường đang đứng xem cũng nhẹ nhàng thở ra. May mà không xảy ra án mạng.

Nhưng thái độ của học sinh lại không đồng nhất.

“Khiến tôi sợ muốn chết! Cố Nam Huyền thật sự dám nhảy!!! Nếu cô ấy nhảy xuống thật thì phải làm sao bây giờ?”

“Nhìn cô ấy không giống đang nói dối. Hơn nữa tôi đã xem qua sổ tay của cô ấy, hình như đúng là không giống chữ viết trên mấy lá thư kia.”

“Cũng chưa chắc đâu, nói không chừng là viết bằng tay trái, hoặc nhờ người khác viết hộ thì sao? Hơn nữa không phải cậu ta vẫn chưa nhảy xuống à? Chỉ làm dáng mà thôi, các cậu tin là thật?”

“Nửa chân cậu ấy đã treo ngoài không trung rồi, còn diễn trò? Không sợ không cẩn thận ngã xuống sao? Cậu diễn trò được như vậy không? Dùng tính mạng của mình đánh cuộc, không sợ c.h.ế.t à?”

“Nhưng nếu cậu ấy thật sự không có quan hệ gì với Tống Võ, vì sao Tống Võ lại nói chắc chắn như vậy? Mọi người không nhìn thấy hôm qua Tống Võ kích động đến mức nào à? Thậm chí anh ta còn nói ra rất nhiều chuyện nhỏ khi hai người bọn họ ở bên nhau. Nếu là giả, vì sao Tống Võ lại tìm cậu ta mà không tìm người khác?”

Đây chính là lý luận “Người bị hại có tội” điển hình.

Sắc mặt Cố Nam Sóc sa sầm xuống. Hắn đừng dậy, giao Cố Nam Huyền đang kích động cho cô giáo Hứa, đi tới trước mặt nữ sinh vừa nói ra lời kia: “Vì sao cô cảm thấy Nam Huyền và Tống Võ thật sự có quan hệ gì đó? Chỉ vì lá thư kia?”

Nữ sinh kia đối mặt với Cố Nam Sóc, trong lòng có chút sợ hãi, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Cố Nam Sóc không nói gì, trực tiếp móc giấy bút ra, viết vài ba nét đã hoàn thành một lá thư, nội dung không nhiều lắm, chỉ vài câu kết hợp lại thành một bài thơ, là thơ thổ lộ tình cảm.

“Nếu tôi nói phong thư này là cô viết cho tôi, có phải cũng chứng minh cô cất giấu ý đồ nào đó với tôi hay không? Có phải cũng có quan hệ không chính đáng với tôi hay không?”

Sắc mặt nữ sinh kia đại biến: “Thầy có ý gì? Tùy tiện lấy ra một phong thư định bôi nhọ em sao? Ai có thể chứng minh phong thư này là do tôi viết? Ngay cả tên cũng không có!”

“A!” Cố Nam Sóc ngẩng đầu hỏi: “Vậy cô tên gì?”

Nữ sinh kia choáng váng, cuối cùng giáo viên đứng gần đó đáp lời: “Trò ấy tên Thôi Đình.”

“Phải không?” Cố Nam Sóc lại lấy bút ra lần nữa, viết thêm cái tên Thôi Đình vào cuối lá thư: “Bây giờ có tên rồi.”

Thôi Đình tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng: “Thầy… Thầy vô sỉ! cho dù có tên thì sao? Lá thư này là do thầy vừa tự mình viết, tất cả mọi người đều trông thấy.”

“Đúng!” Cố Nam Sóc không cãi cọ với đối phương, mà sảng khoái thừa nhận: “Lá thư này đúng là do tôi viết, mọi người đều trông thấy. Cho nên cô không có ý đồ với tôi, giữa chúng ta cũng không có quan hệ gì.”

Thôi Đình trừng hắn, thở phì phì.

Cố Nam Sóc lại hỏi: “Vậy cô có tận mắt nhìn thấy Nam Huyền viết những lá thư đó không?”

Thôi Đình sững sờ.

“Cô không có, vậy sao cô dám chắc chắn những lá thư đó không phải do Tống Võ tự viết, giống như tôi vừa làm?”

Thôi Đình hơi sửng sốt: “Nhưng… Nhưng mà hôm qua Tống Võ đã tới! Anh ta với Cố Nam Huyền…”

“Những việc cậu ta làm với Nam Huyền, bây giờ tôi đều có thể làm với cô. Thậm chí tôi còn có thể nói ra những lời động lòng người hơn cậu ta! Tôi có thể nói với mọi người, khi tôi còn làm giáo viên dạy học trong trường, cô đã có ý đồ với tôi rồi. Cô điên cuồng bảy tỏ tình yêu, không ngừng dây dưa tôi, vì tôi không chịu nổi cô, rơi vào đường cùng mới phải từ chức, chỉ vì muốn kéo giãn khoảng cách với cô, rời xa cô.”

Thôi Đình tức muốn hộc máu: “Thầy từ chức có liên quan gì với em?”

“Mọi người đều biết, giáo viên là nghề ăn cơm nhà nước, nếu không phải vì cô, tại sao tôi phải từ bỏ công việc ổn định này? Nếu không phải vì cô, tại sao tôi chỉ nói cô không nói những người khác?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 105: Thành công một nửa



“Em…” Thôi Đình nổi giận, lại nhấn mạnh lần nữa: “Chính thấy đã thừa nhận, thư là do thầy vừa viết.”

“Vậy cô có biết vì sao tôi phải viết ra lá thư này trước mặt mọi người hay không? Nếu như tôi đã viết sẵn lá thư này, đợi tới bây giờ mới lấy ra, cô cảm thấy mọi người không tận mắt nhìn thấy cảnh tôi viết thư vừa rồi, bọn họ có tin những lý do tôi vừa nói ra hay không?”

Thôi Đình vô cùng khiếp sợ, còn chơi kiểu này nữa?

“Bọn họ sẽ!”

Cố Nam Sóc dùng giọng điệu khẳng định: “Giống như các cô dễ dàng tin tưởng Tống Võ, chỉ trích Nam Huyền. Bọn họ cũng sẽ tin tưởng những lời tôi nói là sự thật. Khi đó cô sẽ gặp phải chuyện gì? Cô sẽ trở thành Nam Huyền thứ hai. Cho nên tôi mới viết ra lá thư này trước mặt mọi người, không phải vì muốn nhằm vào cô, làm tổn thương cô, chỉ là muốn nói cho cô và mọi người biết mà thôi!”

Cố Nam Sóc nhìn về phía mọi người có mặt ở đây: “Chúng ta không thể nhìn sự việc một cách phiến diện, thật ra việc này rất đơn giản, rõ ràng là có thể so sánh chữ viết, rõ ràng là chỉ liếc mắt một cái là có thể phân biệt được thật giả, vì sao mọi người lại tin tưởng không hề nghi ngờ? Ngược lại còn tìm rất nhiều lý do cho cái mà mình gọi là chứng cứ? Mọi người có từng nghĩ tới, nếu hôm nay Nam Huyền thật sự nhảy xuống, nếu em ấy thật sự bỏ mạng vì chuyện này, mọi người đều sẽ trở thành hung thủ g.i.ế.c người hay không?”

Tội danh hung thủ g.i.ế.c người quá nghiêm trọng, tất nhiên sẽ có người không muốn nhận.

“Có phải mọi người định nói, cho dù Nam Huyền thật sự xảy ra chuyện, cũng là do Tống Võ gây nên, không liên quan gì tới mọi người hay không? Tống Võ đúng là đầu sỏ gây tội, nhưng mọi người không sai chút nào sao? Nếu mọi người không nghe lời nói từ một phía, nếu mọi người có năng lực phân rõ trắng đen, nếu mọi người không chỉ chỉ trỏ trỏ, dùng ngôn ngữ công kích Nam Huyền, em ấy sẽ đi tới bước này sao? Có đôi khi lời đồn đãi có lẽ còn đáng sợ hơn hành động thực chất.”

Cố Nam Sóc giơ lá thư trong tay lên: “Bây giờ chữ ký trên tờ giấy này là Thôi Đình, nhưng nó cũng có thể biến thành cô, hoặc cô, hoặc bất kỳ người nào trong số mọi người. Tống Võ chỉ dùng chút tài mọn nghĩ ra lý do sứt sẹo tràn đầy lỗ hổng, đã khiến mọi người bị nắm mũi dắt đi, cam nguyện làm d.a.o cho người khác dùng. Mọi người đã từng nghĩ tới, nếu anh ta thành công, người khác có thể noi theo hay không?”

“Trong số các em, có người đang bị người khác theo đuổi, mà người theo đuổi này các em lại không thích. Trong số các em, có người đã từng kết oán với người khác, hoặc là người thân trong nhà kết oán với người khác. Các em có từng nghĩ tới, nếu để những người theo đuổi, những người kết oán đó học theo Tống Võ, kết quả sẽ thế nào hay không?”

“Bọn họ chỉ cần viết một lá thư, chỉ một lá thư, ngay cả kiểu chữ cũng không cần bắt chước là có thể nói các em thành bạn gái bọn họ rồi, khiến các em mất hết danh dự, bị lời đồn đãi vây quanh. Chỉ một kế sách đơn giản đã có thể hủy hoại các em rồi. Các em không thấy đáng sợ sao?”

Có không ít người trong đám đông hít sâu một hơi. Đương nhiên không phải tất cả đều có người theo đuổi, không phải tất cả đều từng kết oán với người khác. Nhưng vẫn có không ít người rơi vào trường hợp này.

Bọn họ ngẫm nghĩ cẩn thận lời Cố Nam Sóc vừa nói, đều cảm thấy một luồng khí lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân lên đầu, lan truyền khắp cơ thể, lạnh tới tận xương cốt.”

“Tôi… Tôi cảm thấy thầy Cố nói rất đúng.”

“Tôi là con gái, phải cố gắng rất nhiều mới có cơ hội đi học. Năm trước cha tôi đã định tìm người cho tôi xem mắt, còn tìm người từng kết hôn một lần. Người đàn ông kia lớn hơn tôi mười tuổi, còn thích đánh vợ. Chỉ vì anh ta chịu bỏ ra ba trăm đồng tiền lễ hỏi, cha tôi đã động lòng. Nếu không phải do anh trai tôi ngăn cản, tôi… Tôi không dám tưởng tượng. Nếu người đàn ông kia giống Tống Võ, cũng viết phong thư tới trường học tìm tôi, nói tôi với anh ta… Tôi… Tôi thà c.h.ế.t còn hơn có bất kỳ quan hệ gì với anh ta.”

“Tôi cũng thế. Trong thôn chúng tôi có tên lưu manh, nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp đều trêu đùa một chút. Anh ta cũng từng tới nhà tôi nói muốn cưới tôi, bị cha mẹ tôi đánh đuổi ra ngoài. Nếu anh ta… Tôi còn biết đối mặt với người khác thế nào.”

“Nghĩ lại thì, tôi cảm thấy trước đó chúng ta nói Cố Nam Huyền như vậy, hơi quá đáng.”

“Đúng vậy! Bây giờ ngẫm lại, thật ra Tống Võ cũng không có chứng cứ nào rõ ràng chứng minh quan hệ giữa anh ta và Cố Nam Huyền, đúng không? Thầy Cố nói không sai, nếu chỉ đơn giản như vậy đã thành công, sau này có phải rất nhiều người sẽ noi theo anh ta hay không? Dù sao cũng chỉ phải viết một lá thư, quá đơn giản!”

“Thôi! Tôi là nam sinh còn sợ đây này! Nếu có nữ sinh nào liều c.h.ế.t quấn lấy tôi không bỏ, viết một phong thư nói tôi bội tình bạc nghĩa. Cô ta chịu hi sinh danh dự của bản thân, chẳng phải tôi có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được sao? Đến lúc đó có ai tin tôi bị vu hãm? Mọi người còn không ép tôi phải phụ trách?”

Câu này vừa nói ra, nam sinh vốn dĩ đang yên lặng đều sửng sốt, cũng bắt đầu ngẫm nghĩ.

Khóe miệng Cố Nam Sóc giật giật, chỗ đáng sợ của lời đồn là ở chỗ, người nghe chỉ muốn tin vào thứ mình muốn tin, luôn bỏ qua chứng cứ rõ ràng. Muốn giải quyết, ngoài làm sáng tỏ ra, quan trọng nhất phải khiến bọn họ đồng cảm như bản thân cũng rơi vào tình trạng đó.

Tuy rằng lần này Cố Nam Sóc không có cách nào khiến bọn họ đồng cảm như bản thân cũng rơi vào tình trạng đó, nhưng hắn đã nói nghiêm trọng hóa chuyện Tống Võ, biến nó thành âm mưu mỗi người đều có thể sẽ gặp phải. Chuyện liên quan tới bản thân, dù khả năng chỉ có một phần mười, cũng đủ khiến bọn họ sợ hãi rồi. Để phòng ngừa Tống Võ trở thành “Tấm gương” cho người khác noi theo, tất nhiên bọn họ sẽ cẩn thận từ lời nói tới hành động.

Làm xong bước này, hắn và Cố Nam Huyền xem như đã thành công quá nửa, còn dư lại một nửa.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 106: Công an tới



Cố Nam Sóc quay đầu hỏi cô giáo Hứa: “Công an đã tới chưa?”

Vừa dứt lời, Cố Nam Thư đã dẫn theo công an từ bên ngoài bước tới.

“Chúng tôi nhận được báo án, có người bị ép nhảy lầu.”

Tất cả mọi người đều chấn kinh, không đợi công an nói hết lời, đều liên tục lui về phía sau, vội vàng xua tay không ngừng: “Không có, không có! Chúng tôi không ép Cố Nam Huyền nhảy lầu. Cố Nam Huyền vẫn chưa nhảy xuống. Cô ấy vẫn ở đây! Đây, ở bên này!”

Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn qua: “Bây giờ biết sợ rồi? Yên tâm, công an chỉ tới tìm hiểu tình hình, các em nói ra tình hình thực tế là được.”

Có mấy người nhát gan đã sắp khóc: “Chúng em… Chúng em phải nói gì?”

“Nói rõ chuyện Tống Võ, nói hết những điều các em nhìn thấy nghe thấy. Cậu ta bôi nhọ danh dự Nam Huyền, thiếu chút nữa hại em gái tôi mất mạng, Tôi phải đòi lại công lý chứ. Không phải các em cũng nửa tin nửa ngờ, không cách nào phán đoán chuyện này là thật hay giả sao? Vậy thì cứ giao cho đồng chí công an phán đoán.”

Cố Nam Sóc đỡ Cố Nam Huyền với sắc mặt hoảng hốt, đi về phía công an: “Các đồng chí, làm phiền các anh rồi. Các anh cũng thấy rồi đây, hiện giờ cảm xúc của em gái tôi đang không ổn định, chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới em ấy. Hôm nay may mà tôi nhanh tay kịp thời giữ được em ấy lại, nếu chậm một bước tôi… Tôi thật sự không dám tưởng tượng. Đồng chí, hy vọng các anh có thể trả lại trong sạch cho em gái tôi.”

Nếu không phải suýt chút nữa đã xảy ra án mạng, nghe được tranh cãi kiểu này chưa chắc công an đã coi trọng. Nhưng đã dính dáng tới án mạng, tính nghiêm trọng của vấn đề lập tức nâng lên. Đợi sau khi điều tra rõ chân tướng, tội danh và hình phạt của Tống Võ cũng sẽ tăng theo.

Đây mới là mục đích của Cố Nam Sóc khi bảo Cố Nam Huyền diễn vở kịch hôm nay.

Công an điều tra một vòng trong trường học, thấy rất nhiều giáo viên và học sinh vẫn kinh hãi chuyện Cố Nam Huyền nhảy lầu, trong lòng cũng căng thẳng. Cấp trên vừa mới ra thông báo nghiêm trị đối với tội lưu manh và sáu hạng tội danh khác. Nếu đúng vào lúc này, trong khu vực bọn họ quản lý, lại xuất hiện tin tức giả mạo thư từ bôi nhọ trong sạch của phụ nữ, thậm chí thiếu chút nữa khiến người bị hại tự sát, chắc chắn bọn họ cũng không được yên.

Ghi lại khẩu cung của giáo viên và học sinh xong, công an muốn lấy lời khai của Cố Nam Huyền, nhưng Cố Nam Huyền đang trong tình trạng suy sụp, không cách nào câu thông, chỉ có thể để Cố Nam Sóc tường thuật lại. Khẩu cung rõ ràng, so sánh chữ viết cũng đã có kết quả, sau đó chính là bắt Tống Võ về hỏi chuyện.

Cố Nam Huyền cũng coi như đã thoát thân, được Cố Nam Sóc đưa về nhà.

Cửa nhà đóng lại, xác định bốn phía không có ai, Cố Nam Sóc mới vươn tay chọc vào trán Cố Nam Huyền một cái, hạ giọng, nói: “Có phải em bị ngốc hay không? Anh chỉ bảo em giả vờ làm dáng, đâu bảo em nhảy thật!”

“Anh Ba, em nhìn thấy anh tới nên mới nhảy. Em đã tính toán rồi, với khoảng cách của anh, chắc chắn có thể giữ được em.”

Biểu cảm bình tĩnh, lời nói rõ ràng, lúc này Cố Nam Huyền đâu còn dáng vẻ hoảng hốt suy sụp như trước.

Cố Nam Sóc nghe thấy lời này, không hiểu sao càng tức giận hơn: “Nếu anh không tới kịp, không giữ chặt thì sao?”

“Vậy cũng không sao. Tòa nhà giảng dạy trong trường học không cao, chỉ ba tầng. Em để ý thấy giáo viên và bạn học đã trải mấy lớp chăn ở dưới rồi. Em đã tính sẵn phương hướng, sẽ nhảy vào đống chăn đó.”

“Vậy nếu không nhảy trúng thì sao? Hoặc là chăn không đỡ được thì sao?”

“Vài tấm chăn ghéo lại với nhau, rất dày, còn là chăn mùa đông rắn chắc nữa. Em có mù mới không nhảy trúng.”

Cố Nam Sóc tức giận đến mức muốn đánh người, bàn tay vung đến giữa không trung, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Lúc này Cố Nam Huyền mới bừng tỉnh phát hiện ra, mình đã chọc giận anh trai, chỉ có thể cười hì hì, làm lành: “Cái đó… Anh Ba… Anh đừng tức giận. Em… Em có chừng mực thật. Không phải vì em sợ kéo dài thời gian, đứng ngây người trên mái nhà lâu quá không nhảy, làm dáng quá lộ liễu hay sao?”

“Em có chừng mực cái rắm!”

“Vâng vâng vâng! Em ó chừng mực cái rắm!”

Cố Nam Sóc:……

Hai anh em nhìn nhau một cái, chừng mực cái rắm là cái quỷ gì.

Cả hai đều cảm thấy buồn cười.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 107: Tống Võ bị bắt



Cục Công An.

Tống Võ mơ màng, vẫn chưa hiểu rõ vì sao đã bị bắt về. Lúc này anh ta vẫn choáng váng.

“Đồng chí công an, tôi… Tôi phạm phải chuyện gì?”

“Phạm phải chuyện gì cậu còn không biết sao? Biết Cố Nam Huyền chứ? Hôm nay cô ấy nhảy lầu trong trường học.”

Nghe nói Cố Nam Huyền nhảy lầu, Tống Võ càng choáng váng.

“Nhảy lầu, vì sao cô ấy lại nhảy lầu?”

Công an trợn trừng mắt: “Bởi vì cậu đó! Cậu giả tạo thư từ nói cô ấy có quan hệ thân mật với cậu, sau đó chê nghèo yêu giàu vứt bỏ cậu. Cô ấy không chịu nổi người khác chỉ trỏ, luẩn quẩn trong lòng.”

Tống Võ chấn kinh: “Sao phải đến mức nhảy lầu? Chuyện nhỏ thế này, sao lại…”

“Chuyện nhỏ sao? Cậu có biết chuyện này khiến con gái nhà người ta thương tổn đến mức nào không? Vậy mà trong miệng cậu lại là chuyện nhỏ. Cậu có biết, suýt chút nữa cậu đã hại c.h.ế.t một mạng người rồi hay không? May mà cô gái ấy không vấn đề gì, nếu cô ấy c.h.ế.t thật, có b.ắ.n c.h.ế.t cậu mười lần cũng không đủ.”

Bắn chết? Vừa nghe thấy hai chữ này, Tống Võ đã bị dọa choáng váng, nói chuyện cũng không còn lưu loát nữa.

“Đồng…… Đồng chí công an. Tôi…… Tôi…… Chuyện này không liên quan tới tôi. Cô ấy… Cô ấy nhảy lầu là do chính cô ấy muốn tự sát. Không liên quan tới tôi!”

“Sao lại không liên quan, nếu cậu không bịa đặt bôi nhọ, cô ấy sẽ nhảy lầu sao?” Công an vỗ bàn một cái, khiến Tống Võ sợ tới mức nhảy dựng lên.

Công an nói thẳng: “Chúng tôi đã thẩm tra đối chiếu chữ viết, những lá thư đó căn bản không phải được viết ra từ tay Cố Nam Huyền! Trừ phi……”

Công an liếc mắt nhìn Tống Võ một cái, dừng một lát mới nói tiếp: “Trừ khi cậu có chứng cứ khác có thể chứng minh mình không bôi nhọ. Như vậy chuyện giữa cậu và Cố Nam Huyền sẽ thuộc về vấn đề tình cảm cá nhân, Cố Nam Huyền luẩn quẩn trong lòng, tuy rằng một phần là vì cậu, nhưng cậu không cần chịu trách nhiệm trong chuyện này.”

Câu này khiến Tống Võ lập tức hiểu ra, anh ta buột miệng thốt lên không chút suy nghĩ: “Có! Tôi có! Tôi có quần áo Cố Nam Huyền từng mặc. Ở ngay trên người tôi, vừa rồi đã bị các anh cầm đi.”

Công an mang một cái túi trong suốt tới, bên trong đựng một bộ nội y của phái nữ đã sử dụng.”

“Thứ cậu nói chính là thứ này?”

Tống Võ gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng! Chính là thứ này!”

Công an lại hỏi: “Sao cậu lấy được nó?”

“Tôi… Đương nhiên là khi chúng tôi thân mật, cô ấy để lại chỗ tôi rồi.”

Công an: “Sao cậu có thể chứng minh thứ này là của Cố Nam Huyền?”

“Nó… Nó là của Cố Nam Huyền, còn phải chứng minh thế nào?”

“Trên bộ quần áo này không viết tên Cố Nam Huyền. Ai biết có phải cậu lấy đồ của mẹ, hay chị em gái nhà cậu ra để giả tạo chứng cứ hay không? Cũng có thể cậu tùy tiện mua một bộ trong cửa hàng. Không thể chứng minh đồ là của Cố Nam Huyền, sẽ không chứng minh được quan hệ giữa cậu với đối phương. Với việc làm giả thư từ của mình, cậu sẽ bị khép vào tội bịa đặt bôi nhọ.”

Bịa đặt bôi nhọ, sẽ bị b.ắ.n chết!

Tống Võ vẫn nhớ kỹ mấy chữ này, anh ta lập tức sốt ruột, nói không chọn lời: “Đồ là do cô của tôi trộm ra từ phòng Cố Nam Huyền, sao có thể không phải là đồ của cô ấy?”

Công an ngẩng đầu nhìn đối phương một cái: “A, là ăn trộm sao?”

Tống Võ:……

Công an nói tiếp: “Cậu từng nghe nói tới tội lưu manh chưa?”

“Nghe… Từng nghe rồi… Không! Không phải! Đồng chí công an, anh có ý gì? Tôi… Tội lưu manh? Tôi chưa làm gì Cố Nam Huyền!”

“Tội lưu manh không nhất định phải có liên quan với phụ nữ, giả tạo chứng cứ, tung tin đồn, tụ tập đánh nhau, đều phải. Trong đó làm nhục phụ nữ mang tính chất ác liệt nhất, cũng không nhất định phải phát sinh quan hệ thực chất.”

“Cậu dây dưa với Cố Nam Huyền vài lần, dùng ngôn ngữ quấy rầy, phá hoại đạo đức xã hổi, vài lần lén lút trèo tường vào trường học, làm ồn ào trước mặt công chúng, hiệu trưởng, giáo viên khuyên can không chịu nghe, làm nhiễu loạn trật tự trong trường, giả tạo thư từ, và ăn cắp quần áo của người khác để bôi nhọ, khiến danh dự của Cố Nam Huyền bị hao tổn, tổng hợp lại đã đủ để cấu thành tội lưu manh.”

“Hôm nay, Cố Nam Huyền còn chịu ảnh hưởng bởi hành vi của cậu gây ra, tinh thần suy sụp quyết định nhảy lầu, thiếu chút nữa đã xảy ra án mạng, là tình tiết nghiêm trọng, tính chất ác liệt. Dựa theo quy định pháp luật hiện giờ, phải xử lý nghiêm.”

Công an giơ tay làm thủ thế b.ắ.n chết.

Tống Võ sợ tới mức thiếu chút nữa đã đái trong quần, sắc mặt anh ta đại biến: “Không! Tôi…… Tôi không thương tổn Cố Nam Huyền. Tôi…… Tất cả những chuyện này không phải do tôi nghĩ ra. Là cô của tôi! Là bà ấy đã trộm quần áo, là bà ấy bảo tôi làm như vậy! Đều do bà ấy! Không phải tôi! Các anh đừng bắt tôi, bắt bà ấy đi! Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết!”

Hai đồng chí công an phụ trách thẩm vấn nhìn nhau một cái.

“Bắt người đi!”

Tác giả có lời muốn nói: Khả năng có vài người sẽ cảm thấy Tống Võ chỉ dựa vào một phong thư chữ viết khác hoàn toàn đã tạo nên tin đồn bốn phía là vô lý, cảm thấy học sinh trong trường đều nhược trí, nhưng đây là sự thật đã từng xảy ra.

Khi tôi còn học cấp ba, có một cô gái, luôn có người nói cô ấy lẳng lơ, lan truyền đều y như thật, nhưng lại không có chút chứng cứ nào. Hơn nữa nghe còn rất giả. Tốt xấu gì Tống Võ cũng có lá thư, còn cô gái kia lại không có gì, nhưng lời đồn đãi vẫn nổi lên bốn phía, ầm ĩ tới mức cả trường đều biết, còn có rất nhiều người thật sự cảm thấy tin đồn ấy là đúng sự thật. Khi đó tôi đã rất khiếp sợ.

Sau này khi lớn lên, đi nhiều thấy nhiều, đặc biệt là rất nhiền “Tin nóng” trong giới giải trí đều không hề có chứng cứ, hơn nữa đa phần nhìn qua đều rất giả, kết quả, vậy mà có rất nhiều người tin đó là sự thật.

Thấy nhiều không trách, cho nên các bạn đừng cảm thấy thủ đoạn của Tống Võ thấp kém, người tin anh ta đều là kẻ ngốc. Thực tế, ngoài đời có không ít chuyện như vậy.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 108: Tống Ngọc Mai bị bắt



Thôn Dương Liễu.

Vài vị công an mặc đồng phục vào thôn, đi thẳng đến nhà Cố Trường Quý. Chỉ một lát sau, tiếng kêu gào của Tống Ngọc Mai đã truyền ra từ trong phòng: “Các anh làm gì thế! Dựa vào đâu lại bắt tôi! Bắt về điều tra cái gì? Tôi không biết! Tôi… Tôi… Tống Võ? Không thể nào! Rõ ràng nó nói chúng tôi không thật sự làm gì Cố Nam Huyền, việc này sẽ không phạm pháp…”

Trong nhà họ Cố, ở một đầu khác trong thôn. Hai đồng chí công an khác cũng đang kiểm tra hiện trường.

“Đây chính là tủ quần áo của Cố Nam Huyền?”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Đúng. Ngoài số quần áo đã mang lên huyện, quần áo khác của em gái tôi đều ở trong ngăn tủ này. Nếu Tống Ngọc Mai ăn trộm, chỉ có thể trộm từ đây.”

Công an ừ một tiếng: “Đúng là trong phòng có dấu vết bị người khác lẻn vào. Tiểu Quách, cẩn thận kiểm tra, chú ý thu thập chứng cứ.”

“Vâng! Anh Lâm!”

Cố Nam Sóc lui sang bên cạnh, không quấy rầy công an làm việc. Hiện giờ nhà hắn đã chuyển lên huyện thành, lần trước về vẫn là từ tết thanh minh, khoảng thời gian này trong nhà không ai ở, trong phòng có dấu vết xâm nhập, nhưng không hỗn loạn, người xâm nhập chỉ có một, thời gian phát sinh còn mới, hai ngày vừa rồi lại không có mưa, bởi vậy dấu vết xem như rõ ràng. Tình hình không phức tạp, công an làm việc cũng nhanh gọn, chỉ một lát sau đã làm xong.

Bên này dễ dàng còn đầu bên kia vẫn đang giằng co.

Công an qua bên đó tụ họp trước, vừa vào cửa đã trông thấy Tống Ngọc Mai đang ôm chặt cột nhà không chịu buông tay, khóc lóc thảm thiết, luôn miệng nói công an đánh người, công an muốn g.i.ế.c người.

Tiểu Quách nhỏ giọng hỏi thăm: “Sao lại thế này?”

Sắc mặt hai đồng chí công an thi hành nhiệm vụ vô cùng buồn bực: “Bà ta chơi xấu, c.h.ế.t sống không chịu đi.”

Cuối cung vẫn phải để anh Lâm ra tay, anh ta là người có thâm niên, kinh nghiệm nhiều hơn so với đồng nghiệp trẻ tuổi, trực tiếp rút s.ú.n.g ra, nhằm thẳng vào Tống Ngọc Mai: “Tôi hỏi lại lần nữa, bà thật sự không đi theo chúng tôi, có phải không?”

Tống Ngọc Mai bị dọa. sợ đến mức giọng nói cũng run rẩy, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ tia hy vọng cuối cùng: “Các canh… Các anh là công an, không được g.i.ế.c người bừa bãi!”

“Không phải bừa bãi! Chống đối người thi hành công vụ trước mắt mọi người, dựa theo luật pháp, chúng tôi có thể xử quyết ngay tại chỗ, là hành vi hợp tình hợp lý hợp pháp. Bà thật sự muốn chống lại lệnh bắt?”

“Tôi… Tôi…”

Nhìn thấy thái độ nghiêm túc của anh Lâm, Tống Ngọc Mai không dám nói thêm câu nào.

“Tôi đếm đến ba, sau ba tiếng, nếu bà vẫn không chịu buông tay, tôi sẽ trực tiếp nổ súng. Một, hai……”

Chữ “Ba” còn chưa nói ra khỏi miệng, Tống Ngọc Mai đã lập tức buông tay, khóc lóc thảm thiết.

Đám người trong nhà Cố Trường Quý bị chuyện đột ngột phát sinh làm cho ngơ ngẩn, đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu rõ vì sao lại như vậy. Cố Trường Quý muốn bước tới định nói hai câu, không thể cứ trơ mắt nhìn vợ mình bị người ta mang đi, nhưng còn chưa mở miệng đã bị công an ngăn cản: “Gây trở ngại công an làm việc, cũng bị bắt lại. Ông muốn đi cùng bà ta à?”

Cổ Cố Trường Quý lập tức rụt lại, liên tục xua tay. Đám người Cố Đại Phát cũng không dám cử động.

Thấy Tống Ngọc Mai bị công an kéo đi, cả thôn đều chấn kinh.

“Chuyện này là sao vậy?”

“Nghe nói Tống Võ bị bắt. Tội lưu manh! Hình như Tống Ngọc Mai là đồng lõa!”

“Hả? Tội lưu manh? Tôi nhớ rõ năm kia ở huyện cách vách có người phạm tội lưu manh bị b.ắ.n chết, sao cô cháu nhà Tống Ngọc Mai dám!”

“Trước đây tôi đã nói với tính tình kia của Tống Ngọc Mai, sớm muộn gì cũng chọc phải đại họa mà, xem đi, không phải ứng nghiệm rồi sao?”

……

Cùng lúc đó, ở trường học.

Tuy Cố Kiều không ở thôn Dương Liễu, nhưng cũng đã biết được tin tức Tống Ngọc Mai bị bắt qua miệng hệ thống. Cô ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt vui mừng, hoàn toàn không có một chút thương tâm, hay hoảng loạn kinh sợ nào.

“Ký chủ, tôi không rõ, Cố Nam Huyền lâm vào khốn cảnh, vì sao cô lại muốn giúp bọn họ? Chẳng lẽ không nên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? Dùng Cố Nam Huyền làm cửa khẩu đột phá, làm ầm ỹ chuyện này lên, quấy vũng nước đục thêm, khi bên kia hoảng loạn ốc còn không mang nổi mình ốc, không phải cô càng có cơ hội nhân lúc hỗn loạn vào ăn trộm vật dẫn năng lượng sao?”

Cố Kiều trợn mắt khinh bỉ: “Ngươi là máy móc, không có tình cảm, không có chỉ số thông minh. Ngươi chỉ có công thức có phép tính có trình tự. Ngươi cảm thấy trò hề này của Tống Ngọc Mai và Tống Võ có thể làm khó được người chú họ cơ trí nhạy bén kia của ta sao?”

Hệ thống trầm mặc rất lâu, sau đó mới phun ra một câu.

“Trải qua tính toán, tỉ lệ thành công của kế hoạch do Tống Ngọc Mai và Tống Võ vạch ra là 0.1%.

Cố Kiều châm biếm một tiếng: “Vậy ngươi đã hiểu chưa! Dù sao cũng sẽ bị vạch trần, vì sao ta không nhắc nhở trước một câu?”

“Nhưng mà như vậy, Tống Ngọc Mai đã bị bắt, sẽ phải ngồi tù, hơn nữa thời gian thi hành án còn không ngắn.”

Cố Kiều nheo mắt lại: “Vậy thì thế nào?”

“Bà ta là bà nội của ký chủ, đối xử với ký chủ cũng không tệ lắm.

“Bà ta đối xử không tệ với ta, là vì ta có vận may trên người! Trước kia khi ngươi chưa hấp thu được năng lượng, chưa kích hoạt, bà ta đối xử thế nào với ta? Cho dù bây giờ, bà ta đối xử tốt với ta cũng vì có mục đích.”

“Tất cả ích lợi do vận may của ta mang tới, bà ta đều chia cho chú hai chú ba và chú tư. Mấy năm nay bà ta c.h.ế.t sống không chịu phân gia là vì điều gì? Còn không phải vì điên cuồng hút m.á.u ta sao? Bà nội như vậy, không có còn tốt hơn.”

“Chẳng qua ta chỉ động miệng vài câu, lộ ra tin tức cho người nhà Cố Nam Sóc mà thôi. Làm như vậy vừa được bọn họ cảm kích, vừa có thể hạ được Tống Ngọc Mai, một mũi tên trúng hai con nhạn, sao lại không làm?”

Hệ thống im lặng, hình như cũng có lý.

“Ngươi đừng vội. Vật dẫn năng lượng nằm trong ngăn kéo ở phòng ngủ của Cố Nam Sóc, còn bị khóa lại, muốn lấy được tới tay, phải thu được tín nhiệm của bọn họ trước, từ đó tạo quan hệ lui tới chặt chẽ, thân thiết đến mức có thể tùy ý ra vào nhà bọn họ, cơ hội sẽ tới. Hiện giờ kế hoạch của ta đã thành công bước đầu tiên rồi, đợi ta luyện xong kỹ năng mở khóa, sẽ đẩy nhanh tiến trình.”

“Vâng, ký chủ. Ký chủ cố gắng lên!”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 109: Đã ngu còn mù luật



Cục Công An.

Anh Lâm cầm quần áo lên hỏi Tống Ngọc Mai: “Nhận ra thứ này không?”

Ánh mắt Tống Ngọc Mai né tránh: “Tôi…… Tôi không biết.”

“Theo khẩu cung của Tống Võ, thứ này là do bà ăn trộm mang ra ngoài. Qua điều tra chúng tôi cũng đã phát hiện ra được vài dấu giày trong phòng Cố Nam Huyền ở thôn Dương Liễu, trong đó có hai dấu chân hoàn chỉnh. Thông qua so sánh, kích cỡ và hoa văn hoàn toàn trùng khớp với đôi giày bà đang đeo trên chân. Hơn nữa, Lưu Ái Hoa ở cùng thôn cũng đã xác nhận, từng nhiều lần trông thấy bà lượn lờ quanh nhà họ Cố, hành động lén lút.”

“Tôi…” Tống Ngọc Mai cãi cùn: “Cho dù là tôi trộm thì thế nào? Không phải chỉ là một bộ đồ lót sao? Thứ này thì đáng mấy đồng? Cùng lắm tôi bồi thường cho bọn họ! Tôi bồi thường gấp đôi đã được chưa? Các anh… Các anh thả tôi ra!”

Rầm!

Một tiếng vỗ bàn vang lên.

“Tôi đang nói tới chuyện trộm một bộ quần áo đơn giản vậy sao? Nguyên nhân bà ăn trộm quần áo, bà với Tống Võ hợp mưu định làm gì Cố Nam Huyền?”

Anh Lâm trừng mắt với bà ta, thấy mặt bà ta đầy nghi hoặc, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Đúng là một đám ngu xuẩn, mù luật.

Anh ta rút một điếu thuốc ra, ngậm trong miệng, nói với Tiểu Quách: “Tôi ra ngoài rít điếu thuốc, cậu tới thẩm vấn đi. Phải làm cho bà ta hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, nói chuyện Tống Võ cho bà ta biết.”

“Vâng!”

Anh Lâm vừa ra cửa, đã trông thấy Cố Nam Sóc. Hai người dựa vào cửa sổ phòng thẩm vấn, nói chuyện phiếm vài câu. Không lâu sau, đã nghe thấy tiếng khóc lóc cầu xin của Tống Ngọc Mai truyền ra từ trong phòng: “Đồng chí Công an! Tôi sai sồi! Tôi biết lỗi rồi! Tôi thật sự không định làm gì cả, do Tống Võ nhờ tôi, đều là kế hoạch của nó! Nó nói với tôi chuyện này không phạm pháp, tôi mới dám làm. Nếu biết là phạm pháp, chắc chắn tôi sẽ không làm thế…”

“Tống Võ nói kế hoạch này là do bà nghĩ ra, do bà xui khiến cậu ta làm.”

“Nó đánh rắm! Đồng chí công an, anh phải tin tôi! Thật sự là do Tống Võ, không phải tôi! Trước đó tôi không hề nghĩ tới chuyện mai mối cho Cố Nam Huyền với Tống Võ, bởi vì tôi biết chắc chắn Cố Nam Sóc sẽ không đồng ý. Nhưng hôm con trai út nhà tôi kết hôn, Tống Võ trông thấy Cố Nam Huyền trong thôn, vừa mắt nên mới nói muốn cưới con bé. Tôi đã khuyên nhưng nó không nghe, còn nghĩ ra biện pháp này, nhờ tôi giúp nó.”

“Tôi chỉ nghĩ, nếu nó nói là không phạm pháp, còn là cháu trai tôi, vậy thì giúp nó một tay cũng được. Nếu chuyện này thành công, Cố Nam Huyền trở thành cháu dâu tôi, nói không chừng còn có thể được chia chút tiền từ cửa hàng của Cố Nam Sóc. Nếu không thành công, thì khiến nhà bên đó khó chịu cũng được. Hai nhà chúng tôi có mâu thuẫn, vẫn luôn không hợp nhau. Đồng lõa gì đó, tội lưu manh gì đó, tôi hoàn toàn không biết, tôi đã khai rồi, thật sự khai hết rồi!”

Tiếng kêu khóc cầu xin của Tống Ngọc Mai truyền vào lỗ tai Cố Nam Sóc và anh Lâm. Hai người liếc nhau, đều cảm thấy cạn lời, đúng là ngu còn không tự biết.

Cố Nam Sóc đưa cho anh Lâm một bao thuốc: “Tôi muốn nhờ anh giúp tôi một việc. Nếu mọi chuyện đã điều tra rõ ràng, anh có thể ra thông cáo kết án hay không? Anh thấy đấy, việc này gây ảnh hưởng rất lớn trong trường học. Tôi nghĩ nếu có thông cáo của chính phủ, mang tới dán ở trường học, sẽ có hiệu quả đập tan lời đồn lớn hơn.”

“Đương nhiên, tôi hy vọng trong thông cáo có thể không nhắc tới chuyện quần áo, dù sao quần áo lót cũng quá mẫn cảm, dù mọi người biết rõ chân tướng, vẫn khó tránh khỏi sẽ có người xì xào bàn tán sau lưng. Xin anh thấu hiểu tâm trạng của tôi, tôi chỉ muốn bảo vệ em gái mình tốt nhất.”

Đây không phải chuyện lớn gì, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, anh Lâm không từ chối: “Được! Mai tôi sẽ chuẩn bị tốt thông cáo, cậu qua đây lấy là được.”

“Cảm ơn!”

Ngày hôm sau. Cố Nam Sóc cầm thông cáo tới trường học, lại nói chuyện với hiệu trưởng thêm lần nữa.

“Nếu có thể, hy vọng hiệu trưởng dán thông cáo này một tháng. Hơn nữa, tôi còn muốn hiệu trưởng mở cuộc họp toàn trường, tổng kết làm rõ chuyện này trong cuộc họp, nhấn mạnh về ân oán giữa nhà Tống Ngọc Mai và nhà tôi, và chuyện bà ta với Tống Võ thấy cửa hàng Dĩ Nam làm ăn phát đạt mới nghĩ ra kế hoạch này.”

Hiệu trưởng lập tức hiểu được ý của hắn: “Cậu muốn đặt trọng tâm câu chuyện tính kế này trên ân oán gia tộc và tiền bạc?”

“Đúng. Từ đầu tới cuối Nam Huyền không có gì sai trong chuyện này, nhưng hiện thực tàn khốc, con bé là con gái, dù tôi đã giải quyết nhiều mặt, hạ thấp nhất tầm ảnh hưởng của lời đồn, nhưng vẫn chưa được toàn diện. Cách làm này có thể giải quyết càng tốt hơn, bịt kín tất cả lỗ hổng còn thiếu sót.”

Hiệu trưởng gật đầu: “Cậu có em gái, tôi cũng có con gái. Tôi hiểu được tâm trạng của cậu, thay đổi trọng tâm câu chuyện, mơ hồ giảm đi ý đồ xấu của Tống Võ với Cố Nam Huyền là đúng. Tôi sẽ tổ chức cuộc họp, hơn nữa tôi cũng muốn phổ cập giáo dục cho toàn trường một lần. Trường hợp Tống Võ là lý do tốt nhất. Đồng thời còn có thể nâng cao phẩm chất thận trọng từ lời nói tới việc làm, không tin vào lời đồn, không tuyên truyền lời đồn cho các bạn học.”

Hiệu trưởng này là một vị hiệu trưởng tốt. Cố Nam Sóc đứng dậy, khom lưng chín mươi độ.

“Cảm ơn!”
 
Back
Top