Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 70: Thôi Hoành Chí và quả phụ Dương (1)



Nếu Thôi Hoành Chí và Quả phụ Dương đã từng gặp nhau một lần, sẽ có khả năng gặp nhau lần thứ hai. Nhưng không ai biết khi nào bọn họ gặp nhau. Cố Nam Sóc cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi, ngày nào cũng đi theo dõi bọn họ. Huống hồ kết hợp giữa tuyến thời gian trong nguyên tác và lý do giải thích của Thôi Hoành Chí, hắn phán đoán: “Tử kiếp” của Cố Nam Thư sẽ tới vào tháng sau.

Hắn không thể chờ đến thời hạn đó, bởi vì không an dám đảm bảo sẽ không cso biến số. Giải quyết sớm một ngày, Cố Nam Thư sẽ an toàn sớm hơn một ngày. Hắn phải tốc chiến tốc thắng, giành giật từng giây.

Cho nên, hắn không thể chờ hai người kia chủ động gặp mặt. Hắn phải chế tạo cơ hội, dụ rắn ra khỏi hang.

Cố Nam Sóc dùng tay trái viết hai tờ giấy giống nhau như đúc, một tờ trộm nhét vào khe cửa nhà quả phụ Dương, một tờ nhân lúc Thôi Hoành Chí không chú ý bỏ vào trong quần áo lao động của anh ta. Trên tờ giấy không ký tên, cũng không viết rõ chuyện gì, chỉ ghi một dòng địa chỉ và thời gian gặp mặt.

Sau bức tường ngôi miếu hoang ngoài thành.

Quả phụ Dương là người tới trước. Nói là quả phụ thật ra tuổi cô ta cũng không lớn, chỉ hơn hai mươi.

Hai phút sau, Thôi Hoành Chí cũng đã tới. Nhìn thấy trên mặt hắn chỗ xanh chỗ tím, quả phụ Dương sửng sốt, khẽ nhíu mày: “Sao anh lại biến thành dáng vẻ này?”

Cô ta vươn tay ra muốn chạm vào mặt Thôi Hoành Chí, lại bị Thôi Hoành Chí gạt ra giữa không trung: “Không cần cô quan tâm!”

Quả phụ Dương cười nhạo một tiếng: “Em nghe nói, hôm qua cậu em vợ nhà anh chạy tới xưởng máy móc, đánh cho anh một trận à?”

Thôi Hoành Chí không thừa nhận, cũng không phủ nhận, mặt lạnh lùng, không nói lời nào.

Quả phụ Dương nói tiếp: “Em thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc anh thích Cố Nam Thư ở điểm nào? Tính tình Cố Nam Thư không tốt, luôn cãi nhau với anh. Chỉ riêng em thôi đã nhìn thấy vài lần rồi. Cô ta không dịu dàng không săn sóc, không suy nghĩ cho anh, còn sai anh như sai con ở, coi anh như người hầu như vậy, em trai cô ta còn đánh anh đau thế này, còn đánh dưới mắt người toàn xưởng, không giữ thể diện cho anh chút nào, sao anh vẫn không tức giận?”

“Tôi đã nói rồi, không cần cô quan tâm!”

Thôi Hoành Chí vẫn chỉ một câu này. Quả phụ Dương tức giận đến mức không thở nổi, một hơi nghẹn ở cổ họng, phun không ra, nuốt không xuống. Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng là trở mặt vô tình! Người ta luôn nói con gái dễ thay đổi, con trai các anh cũng không kém chút nào. Trước đây khi ở trên giường thì đối xử với em nhiệt tình như vậy, bây giờ lại trưng ra dáng vẻ hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t em! Ai…”

Thôi Hoành Chí vừa thẹn vừa bực, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng lên: “Cô đừng nói nữa!”

“Sao lại không nói nữa? Thôi Hoành Chí, hai chúng ta cùng lớn lên bên nhau, cùng học chung một lớp, là thanh mai trúc mã, khi còn nhỏ anh từng nói lớn lên sẽ cưới em đấy!”

“khi đó chúng ta mới mấy tuổi? Lời của con nít chơi đồ hàng cô cũng tin?”

“Tin chứ! Ddowwng nhiên là em tin rồi, bởi vì em thích anh! Cho nên chẳng những em tin, còn nhớ kỹ chưa bao giờ quên. Khi chú Thôi bị điều đi, ngày anh rời khỏi khu tập thể cũ, em đã đuổi theo sau xe anh chạy mấy dặm, anh có biết không? Em liều mạng đuổi theo, em muốn nói với anh câu từ biệt, muốn nói với anh, em sẽ chờ anh, chờ sau khi anh lớn quay về cưới em, em muốn nói với anh, anh nhất định phải nhớ rõ lời hứa của mình!”

Quả phụ Dương càng nói càng kích động, nước mắt đã rơi đầy mặt: “Nhưng mà em không đuổi kịp! Em không đuổi kịp! Ngay cả một câu hẹn gặp lại cũng chưa kịp nói ra, anh đã đi rồi!”

Thấy cô ta như vậy, Thôi Hoành Chí khó tránh khỏi xúc động, lời nói lạnh lùng đã tới bên miệng lại không thể nói ra. Trong lúc hoảng hốt anh ta nhớ tới cô gái nhỏ xinh đẹp buộc tóc sừng dê năm đó.

Khi ấy, nhà họ Thôi vẫn chưa chuyển tới huyện Nguyên Hoa, cha Thôi và cha Dương là đồng nghiệp, hai nhà sống cùng khu tập thể.

Quả phụ Dương là cô bé xinh đẹp nhất trong khu đó, tất cả đám trẻ con, dù nam hay nữ đều thích chơi với cô bé. Bọn họ thường xuyên chơi trò cô dâu chú rể, đa phần đều là anh ta làm chú rể, quả phụ Dương làm cô dâu. Câu nói sau này lớn lên sẽ cưới em, là câu anh ta nói ra lúc chơi trò chơi.

Anh ta chưa từng nghĩ tới, chỉ một câu nói đùa như vậy, quả phụ Dương lại nhớ đến tận bây giờ.

Năm anh ta mười tuổi, cha Thôi được điều tới huyện nguyên hoa phụ trách kỹ thuật máy móc, cả nhà cũng chuyển đi theo. Ban đầu anh ta còn cáu kỉnh không chịu đi, nói là không nỡ xa bạn bè bên này.

Sau khi được cha dỗ dành, nói nhà mới bên này chỗ nào cũng tốt, miêu tả nhà mới như tiên cảnh nhân gian, còn mua cho anh ta món kẹo đường và món đồ chơi anh ta thích nhất, anh ta ôm món đồ chơi mới, miệng ngậm kẹo đường, trong lòng ôm khát vọng tốt đẹp về nơi ở mới, hưng phấn kích động tới mức hận không thể lập tức bay qua, sao còn nhớ được bạn bè bên này?
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 71: Thôi Hoành Chí và quả phụ Dương (2)



Quả phụ Dương lẩm bẩm: “Sau đó, em trưởng thành, em chờ rồi lại chờ, nhưng chờ mãi anh vẫn không quay lại. Em tự mình chạy tới huyện Nguyên Hoa tìm anh, nhưng em không ngờ, khi tìm được anh, anh đã kết hôn với Cố Nam Thư rồi, khi đó em đứng ngay trước mặt anh, anh lại không nhận ra em.”

Nới tới đây, dường như quả phụ Dương cũng cảm thấy có chút châm chọc: “Mấy năm qua, em từng tưởng tượng rất nhiều lần, nếu ngày đó em đuổi kịp anh, nói cho anh biết tình cảm của mình, nếu em nhắc nhở anh, nói anh đã hứa hẹn với em rồi, có phải kết quả sẽ không giống bây giờ hay không?”

Thôi Hoành Chí nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu. Sẽ không. Năm mười tuổi có lẽ anh ta vẫn chưa hiểu, nhưng bây giờ anh ta đã hai mươi sáu, đã vô cùng rõ ràng rồi. Anh ta chỉ có tình nghĩa từ thời thơ ấu với quả phụ Dương, không hề có tình yêu nam nữ. Đời này, từ đầu tới cuối người anh ta thích chỉ có một mình Cố Nam Thư.

Quả phụ Dương hít hít mũi, lau sạch nước mắt: “Anh biết vì sao em không quay về, muốn ở lại huyện Nguyên Hoa hay không? Bởi vì em cho rằng, anh kết hôn với người khác khi không có em ở đây, bây giờ em tới rồi, sớm muộn gì anh sẽ nhớ ra em, sẽ nhớ rõ tất cả, anh sẽ lại lần nữa quay về bên em. Cho nên, em tìm công việc bên này, dàn xếp ổn định, có cơ hội là lại tới tìm anh.”

“Nhưng anh lại chê em phiền, vậy mà còn cảm thấy sự xuất hiện của em sẽ phá hoại gia đình nhỏ của anh, vậy mà cứ nhìn thấy em là anh lại lẩn trốn? Nếu không phải anh nhẫn tâm như vậy, sao em có thể giận dỗi gả cho quỷ ốm yếu kia? Em gả vào nhà anh ta chưa tới một năm, anh ta đã chết.”

“Chết rồi cũng tốt, tránh cho em phải phiền lòng khi nhìn thấy đối phương. Em là con gái trong thành phố, điều kiện gia đình nhà mẹ đẻ không kém, còn nắm trong tay căn nhà quỷ ốm yếu kia để lại, cho dù là quả phụ, cũng có khối người cho em lựa chọn, vì sao em vẫn chưa tái giá, anh có biết không? Nếu anh không biết, vì sao hôm đó anh lại tới tìm em? Vì sao lại vào nhà của em, lên giường của em?”

Thôi Hoành Chí nghe những lời từ đáy lòng của đối phương, vốn dĩ đã cảm động, bây giờ lại áy náy. Nhưng câu chất vấn cuối cùng đã khiến anh ta lấy lại tinh thần. Anh ta phản bác theo bản năng: “Tôi đã nói rồi, ngày đó do tôi uống say, trùng hợp ngã trước cửa nhà cô! Còn chuyện lên giường… Chỉ vì tôi tưởng cô là Nam Thư!”

“Anh uống say cửa nhà ai không ngã, lại cố tình ngã vào cửa nhà em?”

Thấy Thôi Hoành Chí há miệng muốn phủ nhận, quả phụ Dương lập tức xua tay: “Được rồi, coi như ngày đó chỉ là trùng hợp. Vậy sau này thì sao? Những lần sau này, lần nào cũng là trùng hợp à?”

Thôi Hoành Chí há miệng, lại không cách nào phản bác.

Lần đó là khi anh ta vừa quay về từ thành phố, vừa biết bản thân có vấn đề không cách nào sinh con. Anh ta chịu đả kích lớn, tâm trạng không tốt, điên cuồng mua say. Có lần anh ta say gục trước cửa nhà quả phụ dương, mơ mơ hồ hồ vào phòng cô ta.

Đợi anh ta tỉnh lại, cơ thể đã tr*n tr**ng nằm bên cạnh quả phụ Dương rồi. Anh ta muốn coi chuyện này chỉ là sai lầm ngoài ý muốn, từ đó quên luôn, không bao giờ nhắc lại. Nhưng sự thật chứng minh, có những sai lầm không thể phảm phải, một khi dính vào sẽ giống thuốc cao bôi trên da chó, muốn ném đi cũng không xong.

“Anh đừng trưng ra biểu cảm này, cứ như lần nào cũng là em ép anh không bằng. Khi chúng ta làm chuyện ấy, anh rất ra sức đó! Có lần nào là không lăn lộn đến mức em phải khóc lóc xin tha, làm đến khi em sức cùng lực kiệt mới bằng lòng dừng tay không? Thôi Hoành Chí, biểu hiện của anh khi ở trên giường không thể làm giả được. Em không tin trong lòng anh không hề có một chút tình cảm nào với em.”

Thôi Hoành Chí cứng họng.

Anh ta không có cách nào phủ nhận lời quả phụ Dương, nhưng anh ta biết đó không phải thích, cũng không phải yêu.

Khi biết cơ thể mình có vấn đề, anh ta bị áp lực tâm lý rất lớn, cũng giống như lời mọi người nói, phụ nữ không biết sinh con không phải là phụ nữ. Anh ta luôn cảm thấy mình không phải đàn ông. Có đôi khi, mặc dù hiểu rõ người ngoài không ai biết về bí mật của anh ta, nhưng lúc nào anh ta cũng cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn anh ta rất khác thường, giống như đang trào phúng, khiến anh ta càng ngày càng không dám ngẩng đầu, đặc biệt là khi đối mặt với Cố Nam Thư.

Không thể cho vợ mình một đứa con, anh ta có lỗi với cô, khiến cô phải thừa nhận điều tiếng bên ngoài vốn dĩ anh ta phải chịu đựng, anh ta hổ thẹn với cô. Cô biết tất cả bí mật không thể nói với người ngoài của anh ta, điều này khiến anh ta cảm thấy bản thân như tr*n tr** không có chỗ nào che giấu được trước mặt cô, khiến anh ta muốn né tránh.

Đủ loại cảm xúc phức tạp chất chứa trong lòng, nhưng anh ta lại không thể tâm sự với bất cứ người nào, bao gồm cả Cố Nam Thư. Anh ta từng phải sống trong sự tự ti và ghét bỏ bản thân, càng sống càng mệt mỏi.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 72: Thôi Hoành Chí và quả phụ Dương (3)



Quả thật, ban đầu làm xằng bậy với quả phụ Dương chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng những lần làm bậy sau đó đã hoàn toàn không phải ngoài ý muốn, dường như anh ta đã tìm được nơi phát tiết của mình, anh ta muốn biến tất cả buồn bực và u uất trong lòng thành lực lượng, sau đó phát tiết trên người quả phụ Dương.

Anh ta không có cách nào làm phụ nữ mang thai, nhưng phương diện kia của anh ta không thành vấn đề. Anh ta muốn dùng cách này để tìm kiếm lại lòng tin và tự tôn của mình,

Quả phụ Dương không biết bí mật của anh ta, đối phương sẽ coi anh ta là người đàn ông lợi hại nhất trên đời này. Trước mặt đối phương, anh ta không cần tự ti, không cần áy náy, không cần xin lỗi. Thậm chí quả phụ Dương còn thỏa mãn tất cả yêu cầu của anh ta, cùng anh ta nếm thử mọi loại tư thế bất đồng. Ở trên người đối phương, anh ta đã nếm được tư vị sung sướng chưa bao giờ tìm thấy khi ở bên Cố Nam Thư.

Anh ta biết chuyện này là sai lầm, nhưng anh ta đã sa vào sai lầm ấy, không cách nào tự kiềm chế.

Trong lúc anh ta đang trầm tư, quả phụ Dương đã nhào vào lòng anh ta, ôm chặt lấy anh ta: “Hoành Chí, bây giờ em có thai rồi, em cũng có con với anh rồi. Những thứ Cố Nam Thư có thể cho anh, em cũng có thể cho anh. Anh ly hôn với cô ta, về bên cạnh em có được không?”

Câu này khiến Thôi Hoành Chí đang suy tư như rơi vào hầm băng, chỉ trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.

Anh ta đẩy quả phụ Dương ra: “Không thể nào! Tôi sẽ không ly hôn Nam Thư! Đứa trẻ trong bụng cô cũng không có quan hệ gì với tôi!”

Quả phụ Dương sửng sốt: “Không quan hệ? Không có quan hệ gì với anh? Một mình em có thể tự mang thai sao?”

Mặt Thôi Hoành Chí đầy vẻ chán ghét: “Tôi không biết cha của đứa nhỏ này là ai, nhưng chắc chắn không phải tôi.”

Lời này giống như một tia sét bổ trúng đỉnh đầu quả phụ Dương, cô ta vung tay ra cho Thôi Hoành Chí một cái tát: “Anh khốn nạn! Anh nói câu này là có ý gì? Ý anh là… Tôi có người đàn ông khác… Có phải không? Từ đầu tới cuối, ngoài tên quỷ ốm yếu kia ra tôi chỉ có mỗi mình anh, lấy đâu ra người đàn ông khác? Quỷ ốm yếu kia đã c.h.ế.t nhiều năm rồi, đứa nhỏ này sao có thể là của anh ta?”

Thấy sắc mặt Thôi Hoành Chí vẫn lạnh lùng, không hề d.a.o động chút nào, đột nhiên quả phụ Dương nghĩ tới một vấn đề: “Anh… Anh cũng tin lời đồn đãi bên ngoài, cho rằng tôi có quan hệ mập mờ với lãnh đạo trong xưởng? Anh…”

Quả phụ Dương lui ra phía sau một bước, thân thể lung lay, thiếu chút nữa đã ngã ra đất. Cô ta cố gắng đứng vững lại, nói: “Thôi Hoành Chí! Người khác không biết, chẳng lẽ anh còn không biết sao? Ba năm! Tôi lén lút không danh không phận đi theo anh ba năm, vậy mà anh lại trả cho tôi m ột câu như vậy!”

“Trong ba năm này, có lần nào anh tới tìm tôi mà không phải lén lút, còn cải trang giả dạng một phen hay không? Nếu để người ngoài nhìn thấy bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Bọn họ không biết người đàn ông đó là ai, chỉ biết suy đoán, đoán tới đoán lui, càng ngày càng thái quá, mới biến thành lời đồn đãi như ngày hôm nay.”

“Lãnh đạo trong xưởng cái gì, còn vài vị lãnh đạo nữa! Đều là anh, chính là anh, người nào cũng là anh! Thôi Hoành Chí, những người khác đều có thể hiểu lầm tôi, chỉ có anh là không thể!”

Quả phụ Dương cắn môi, trong ánh mắt mang theo năm phần oán độc năm phần kiên định: “Thôi Hoành Chí, tôi nói cho anh biết. Dương Tiểu Muội tôi không phải là người anh dùng xong là có thể tùy tiện vứt bỏ. Đứa con trong bụng tôi là của anh, anh phải chịu trách nhiệm! Tôi cho anh thời gian một tháng, để anh ly hôn với Cố Nam Thư cưới tôi, nếu không, tôi sẽ tự mình tới tìm Cố Nam Thư ngả bài!”

“Đương nhiên, anh cũng có thể đi dỗ dành Cố Nam Thư của anh, để Cố Nam Thư nghe lời anh không để ý tới tôi, khiến tôi không cách nào đạt được mục đích. Nhưng mà anh đừng quên, trên đời này còn có tội lưu manh! Nếu anh cứ khăng khăng làm theo ý mình, cũng đừng trách tôi đập nồi dìm thuyền! Dù sao cũng không chiếm được, nếu đã như vậy chi bằng hủy diệt, đỡ cho người khác chiếm của hời. Anh cứ suy nghĩ cho kỹ đi, chúng ta chờ xem!”

Nói xong lời tàn nhẫn, cô ta quay người, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Thôi Hoành Chí sững sờ ngay tại chỗ, không thể không nói biểu cảm và mấy câu nói cuối cùng của quả phụ Dương đã hù dọa anh ta không nhẹ. Anh ta chưa từng thấy quả phụ Dương như vậy bao giờ. Trước mặt anh ta, quả phụ Dương luôn hiền lành dịu dàng, từng làm nũng, từng khóc lóc cầu xin, từng chơi xấu, thậm chí từng vô cớ gây rối… Nhưng đối phương chưa bao giờ nói ra lời tàn nhẫn như vậy.

Anh ta nhìn thấy ánh sáng trong mắt đối phương, đó là ánh sáng kiên định, nhất định phải có được.

Thôi Hoành Chí đ.ấ.m mạnh vào bức tường, trong lòng buồn bực không thôi, hối hận vì đã trêu chọc phải kẻ điên này!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 73: Suy đoán



Ánh mắt Cố Nam Sóc trở nên lạnh thấu xương, giống như hóa thành thực chất, nếu như Thôi Hoành Chí còn đứng ở chỗ này, có lẽ đã bị vô số đao băng c.h.é.m vỡ nát rồi.

Căn miếu ngoài thành đã bỏ hoang từ lâu, chỉ còn một nửa bức tường có thể coi là hoàn hảo, còn những nơi khác đã bị tàn phá rách nát không chịu nổi rồi, đất đá chồng chất, cỏ dại mọc um tùm. Trong bụi cỏ um tùm ấy, có một chiếc máy ghi âm nhỏ đang nằm ở đó. Cố Nam Sóc mua thứ này ở Bằng Thành, là hàng nhập khẩu, tốt nhất trong các loại máy ghi âm đang có mặt trên thị trường ở niên đại này. Khác với loại máy ghi âm cồng kềnh cực lớn rất nhiều gia đình đang dùng hiện giờ, nó rất tinh xảo, chỉ lớn khoảng một bàn tay đàn ông trưởng thành, có thể nghe băng từ, cũng có thể dùng đề thu giọng nói của mình.

Cố Nam Sóc lấy nó ra khỏi bụi cỏ, ấn nút tắt. phủi đi cỏ dại dính trên mặt, cất vào túi áo.

Hắn từng nghĩ có lẽ Thôi Hoành Chí có quan hệ không chính đáng với quả phụ Dương, nhưng không ngờ anh ta lại khốn nạn như vậy! Ba năm! Ngoại tình tận ba năm còn không biết xấu hổ nói mình chỉ yêu Cố Nam Thư?

Hắn lén lút bỏ giấy cho hai người, dẫn hai người tới đây gặp mặt, thủ đoạn này không hề cao minh, vốn dĩ Cố Nam Sóc còn lo lắng hai người kia sẽ phát hiện ra manh mối. Hắn không sợ bọn họ nghi ngờ, bởi vì ý định của hắn là đánh rắn động cỏ. Bọn họ nghi ngờ sẽ càng muốn gặp mặt, ít nhất phải gặp mặt mới có thể tìm hiểu ra được rốt cuộc ai đang chơi xấu. Cho nên, dù bọn họ có tin hay không tin nội dung trên tờ giấy, chắc chắn vẫn sẽ gặp mặt nhau.

Nhưng hắn không ngờ, chuyện lại diễn ra thuận lợi như vậy. Hai người vừa gặp mặt đã cãi nhau, căn bản chưa kịp hỏi thăm lý do hẹn, chưa kịp phát hiện ra điểm không thích hợp.

Nghe Thôi Hoành Chí và quả phụ Dương nói xong, Cố Nam Sóc đã đoán được đại khái chân tướng Cố Nam Thư “Khó sinh mà chết” trong nguyên tác.

Thôi Viện không có gan hại c.h.ế.t người, cũng không có đầu óc đó. Nhưng thật ra quả phụ Dương lại là kẻ tàn nhẫn. Qua giọng nói của cô ta có thể thấy được, cô ta chỉ nghĩ tới chuyện ngả bài với Cố Nam Thư, chưa có ý định g.i.ế.c c.h.ế.t Cố Nam Thư, sau khi ngả bài, nếu kết quả không như cô ta mong muốn, cô ta sẽ hướng mũi giáo về phía Thôi Hoành Chí.

Cố Nam Sóc có thể hiểu được điểm này, dường như quả phụ Dương đã yêu Thôi Hoành Chí tới mức cố chấp rồi, nhưng cô ta không ngu ngốc, trong lòng cô ta hiểu rõ, muốn ở bên Thôi Hoành Chí, điểm mấu chốt không nằm trên người Cố Nam Thư, mà là Thôi Hoành Chí.

Nếu Thôi Hoành Chí bằng lòng cưới cô ta, Cố Nam Thư sẽ không còn là vấn đề. Nếu Thôi Hoành Chí không muốn cưới cô ta, g.i.ế.c Cố Nam Thư rồi, chẳng phải sẽ làm Thôi Hoành Chí càng yêu Cố Nam Thư sâu đậm hơn sao? Còn đối với cô ta- “Hung thủ” g.i.ế.c người mình yêu, Thôi Hoành Chí sẽ chỉ căm thù đến tận xương tuỷ, đừng nói tới chuyện cưới cô ta, có lẽ còn hận c.h.ế.t cô ta ấy chứ.

Hiển nhiên quả phụ Dương không tin trên đời này có tình cảm sâu đậm tới mức quên thân, cô ta sống theo quan niệm “Không chiếm được thì phải hủy diệt”.

Cho nên, Cố Nam Sóc cảm thấy khả năng quả phụ Dương ra tay không lớn lắm.

Nhưng quả phụ Dương chỉ cho Thôi Hoành Chí kỳ hạn một tháng, mà một tháng sau dựa theo kế hoạch, Thôi Hoành Chí sẽ cùng lên thành phố “Sinh giả” với Cố Nam Thư. Cố Nam Sóc đoán, chắc hẳn quả phụ Dương sẽ đuổi theo lên thành phố, ba người ngả bài.

Với tính tình của Cố Nam Thư, khi biết được chuyện này, nhất định sẽ không chịu nổ, sẽ tranh chấp, làm ầm ĩ, xô đẩy… Trong lúc hỗn loạn, có lẽ là quả phụ Dương hoặc Thôi Hoành Chí, đã lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t Cố Nam Thư.

Xảy ra án mạng, dù người lỡ tay là ai, một người khác đều không thoát được liên can. Vì thế hai người liên thủ che giấu việc này, nhờ chuyện “Sinh giả” tuyên bố ra ngoài Cố Nam Thư “Khó sinh mà chết”.

Cố Nam Sóc hơi nhíu mày, chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ, nhưng chưa đợi hắn điều tra ra chân tướng, đã c.h.ế.t vì cứu người khác rồi. Sau đó, bản thân Cố Nam Huyền và mấy đứa Cố Minh Huy còn khó tự bảo vệ mình, có nghi ngờ cũng không giải quyết được gì.

Còn chuyện cuối cùng Thôi Hoành Chí và quả phụ Dương có ở bên nhau hay không, trong nguyên tác không nhắc tới, Cố Nam Sóc cũng không biết.

Nhưng bây giờ, hắn định thành toàn cho bọn họ!

Tay Cố Nam Sóc đút vào túi áo, ngón tay khẽ bật nút ghi âm.

Tuy rằng hắn vẫn luôn chú ý tới nội dung cốt truyện trong sách, lại có rất nhiều nghi ngờ với những tình tiết trong đó. Nguyên nhân cái c.h.ế.t của Cố Nam Thư chưa chắc đã giống như những gì hắn suy đoán, bởi vậy, hắn không muốn định tội cho hai người kia khi hiện tại mọi chuyện còn chưa phát sinh. Nhưng nếu đã phát sinh, hắn tuyệt đối không nương tay!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 74: Cố Nam Thư biết chuyện



Nhà họ Cố.

Giọng nói quen thuộc của Thôi Hoành Chí và từng câu từng chữ quả phụ Dương nói truyền ra từ máy ghi âm.

Cả người Cố Nam Thư run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Vừa kinh ngạc vừa tức giận, nghẹn họng trân trối. Chị ấy hoàn toàn không thể tin được những điều mình vừa nghe thấy.

“Không! Không phải như thế…… Không!”

Bởi vì quá kích động, cả người chị ấy lung lay, cổ họng nghẹn ngào, nói chuyện đứt quãng, từng giọt lệ lăn xuống từ khóe mắt.

Cố Nam Sóc ôm lấy chị ấy: “Chị! Em biết chân tướng quá tàn khốc, nhưng em cảm thấy vẫn nên nói cho chị biết. Chị, chị có tin em không?”

“Đương nhiên là chị tin…” Cố Nam Thư mấp máy môi, đột nhiên nhận ra. Cố Nam Sóc từng nói là do hắn tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, ghi âm cuộc đối thoại này ở ngay hiện trường. Nếu tin tưởng em trai, vậy chính là tin tưởng những thứ này đều là sự thật.

Đôi môi Cố Nam Thư run rẩy, một lúc lâu sau, chị ấy mới gian nan nói: “Chị tin em.”

Mặc dù chị ấy không thân với quả phụ Dương, nhưng vẫn nghe ra được, đó là giọng của Thôi Hoành Chí không thể nghi ngờ. Cho dù không có chứng cứ này, Cố Nam Sóc là em trai chị, sao chị có thể không tin em trai lúc nào cũng một lòng suy nghĩ cho mình?

Nhưng mà chị lại không cách nào tiếp thu người chồng mình yêu sâu đậm, cũng yêu mình đậm sâu đã phản bội mình, có quan hệ cẩu thả với người khác từ lâu.

Cố Nam Thư suy sụp tinh thần ngã ngồi ra đất, khóc không thành tiếng.

Đợi chị ấy khóc mệt rồi, Cố Nam Sóc mới bê chậu nước ấm tới, lau khô nước mắt trên mặt giúp chị ấy. Cố Nam Thư nắm chặt khăn lông ấm áp, một lúc lâu mới buông ra. Sau đó đột nhiên, chị ấy đứng bật dậy: “Chị muốn đi tìm ảnh rể em! Nam Sóc, chị phải đi hỏi rõ ràng, chị muốn nghe chính miệng anh ta nói với chị, những chuyện này… Những chuyện này…”

Thấy chị gái nghẹn ngào nói không nên lời, Cố Nam Sóc nắm lấy tay chị ấy: “Được! Chúng ta tới nhà họ Thôi!”

********

Nhà họ Thôi.

Lúc này mẹ Thôi cũng đang giận không chịu nổi.

“Mẹ biết ngay mà, con là người thành thật, không kết oán với ai, sao có thể bị người ta đánh đau thế này! Mẹ hỏi con nhiều lần như vậy, con vẫn không chịu nói với mẹ! Con còn muốn giấu diếm giúp Cố Nam Thư sao? Hôm nay mẹ tới xưởng mới biết, hóa ra con bị em trai cô ta đánh! Dựa vào đâu chứ? Em trai cô ta dựa vào đâu lại làm vậy với con? Mẹ phải đi hỏi một chút mới được, hỏi xem có phải gia giáo nhà họ Cố như vậy hay không? Hỏi Cố Nam Thư một chút, xem cô ta để em trai tùy ý hành hung anh rể như vậy, cô ta còn muốn ở lại nhà họ Thôi này nữa hay không?”

Thôi Hoành Chí hoảng hốt, sốt ruột bước tới giữ chặt mẹ Thôi: “Mẹ, mẹ đừng đi! Không thể đi!”

“Sao mẹ không thể đi? Con bị người ta đánh, chúng ta còn không thể đi đòi bọn họ giải thích sao? Trên đời này nào có đạo lý như vậy?”

“Mẹ, mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu!”

“Vậy là thế nào? Con dám nói vết thương này không phải do Cố Nam Sóc đánh không? Nười trong xưởng đều nhìn thấy tận mắt đó! Mẹ không quan tâm con muốn nói gì, bây giờ mẹ không muốn nghe con nói thêm một chữ nào. Còn không phải là muốn giải vây cho chị em bọn nó sao? Cũng không biết Cố Nam Thư kia rót cho con canh mê hồn gì! Con tránh ra, bây giờ mẹ sẽ tới nhà họ Cố! Con dâu như vậy, vợ như vậy, em vợ như vậy, chúng ta không chịu nổi!”

Rầm!

Đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra, Cố Nam Sóc và Cố Nam Thư bước vào.

Bốn người tám con mắt nhìn thẳng vào nhau, mẹ Thôi lạnh lùng hừ một tiếng: “Đến đúng lúc lắm, tôi đang muốn đi tìm hai người tính sổ đây!”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Dì nói đúng, có một số việc đúng là phải tính rõ ràng.”

Ầm! Thôi Hoành Chí chỉ cảm thấy đầu óc kêu ong ong.

Anh ta liên tục kéo mẹ Thôi vào nhà, lại dùng ánh mắt xin khoan đung nhìn về phía hai chị em nhà họ Cố: “Nam Sóc, không phải chúng ta đã nói rõ, anh viết giấy bảo đảm là xong rồi sao? Em đã đồng ý, em sẽ không nói ra ngoài!”

“Nam Thư, em khuyên nhủ Nam Sóc giúp anh với, hôm nay do mẹ anh không tốt, mẹ anh quá lo lắng cho anh mới như vậy. Hai người yên tâm, nhất định anh sẽ cẩn thận khuyên nhủ bà ấy, sẽ không để bà ấy tới gây phiền phức cho hai người.”

Mẹ Thôi vung tay vỗ mạnh một cái vào lưng Thôi Hoành Chí: “Con đang nói cái gì thế? Bọn họ bắt nạt con, con còn ăn nói khép nép như vậy? Con…”

“Mẹ! Mẹ có thể ngậm miệng lại đừng nói nữa được không?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 75: Tới nhà họ Thôi



Thôi Hoành Chí rít gào một tiếng, mẹ Thôi bị tiếng rít ấy trấn trụ, sửng sốt nửa giây, mới không thể tin nổi òa khóc: “Mẹ làm vậy là vì ai? Vậy mà… Vậy mà con quát mẹ câm miệng! Sao mẹ lại sinh ra đứa con không có lương tâm như con chứ? Có vợ liền quên mẹ! Con che chở cho cô ta như vậy, sao không dứt khoát sang nhà họ Cố ở rể luôn đi!”

Không thể khiến mẹ Thôi câm miệng, ngược lại còn khiến bà ta dây dưa không dứt. Thôi Hoành Chí lập tức cảm thấy đau đầu.

Cố Nam Sóc vòng qua hai người, vào nhà, ngồi xuống với Cố Nam Thư. Một người tự mình rót trà uống nước, một người mặt không biểu cảm, không nói một lời. Hai người cứ như vậy nhìn mẹ con Thôi Hoành Chí cãi nhau khoảng nửa tiếng, cuối cùng mới chờ được bọn họ ngừng nghỉ. Cố Nam Sóc mở miệng hỏi: “Bây giờ đã có thể tính sổ được chưa?”

Thôi Hoành Chí phí sức chín trâu hai hổ, vất vả lắm mới trấn an được mẹ Thôi, vừa nghe thấy thế, đầu lại tiếp tục đau.

“Nam Sóc, trước đó chúng ta đã noi……”

“Đúng là trước đó chúng ta đã thỏa thuận xong, nhưng khi đó, tôi chưa biết chuyện giữa anh và quả phụ Dương.”

Ba chữ quả phụ Dương vừa vang lên, sắc mặt Thôi Hoành Chí đại biến, giống như bị sét đánh: “Anh… Anh với cô ta… Nam Sóc, em… Em không được nói bậy.”

Ngoài miệng phủ nhận, nhưng dáng vẻ này, biểu cảm này, giọng điệu này, đã chột dạ tới cực điểm rồi.

Mẹ Thôi nghe thấy thế, như lọt vào sương mù: “Quả phụ Dương? Quả phụ Dương cái gì? Là người ở phố đối diện? Người này thì có quan hệ gì với Hoành Chí nhà chúng tôi? Cậu…”

Vốn dĩ bà ta định mắng tiếp, nhưng một tia sáng chợt lóe lên trong óc, đột nhiên mẹ Thôi nghĩ tới khả năng nào đó. Tuy rằng bà ta tức giận vì con trai bị đánh, nhưng nghiêm túc ngẫm lại thì… Cố Nam Sóc không phải người vô duyên vô cớ ra tay với anh rể mình, trừ khi Thôi Hoành Chí đã làm ra chuyện có lỗi với Cố Nam Thư.

Mặc dù mẹ Thôi không thích Cố Nam Thư, nhưng cũng không hy vọng con trai câu kết làm bậy với đám con gái không đứng đắn bên ngoài. Chỉ bằng hai chữ quả phụ, bà ta đã không thích quả phụ Dương rồi! Càng chưa nói tới những lời đồn đãi đang lan truyền ồn ào huyên náo bên ngoài, nói cô ta có quan hệ với vài vị lãnh đạo…

“Con với quả phụ Dương qua lại với nhau từ khi nào…”

Mẹ Thôi vừa mở miệng, Thôi Hoành Chí đã vội vàng phản bác: “Con… Con không có! Con không có quan hệ gì với Dương Tiểu Muội, không… Không phải con!”

Người càng chột dạ, giọng càng lớn, giống như làm như vậy có thể mang tới cho anh ta lòng tin, khiến người khác cũng tin tưởng lời anh ta nói.

Anh ta thể hiện ra rõ ràng như vậy, cũng chỉ có mình mẹ Thôi tin. A, không, có lẽ mẹ Thôi cũng không tin, nhưng bà ta không thể khiến con trai mình phải gánh vác tội danh không dễ nghe như vậy.

Bà ta nói với Cố Nam Sóc: “Cậu nghe thấy chưa? Con trai tôi nói không có! Từ trước tới giờ nó với quả phụ Dương chưa bao giờ có quan hệ gì với nhau, đừng mở miệng ra là chụp mũ cho nó, tùy tiện lôi một người ở đâu đâu ra định hắt nước bẩn lên người con trai tôi!”

Cố Nam Sóc bình tĩnh lấy máy ghi âm ra, ấn nút phát.

“Ngày đó là trùng hợp, những lần sau đó tất cả đều là trùng hợp sao?”

“Ba năm, tôi lén lút, không danh không phận theo anh ba năm.”

“Khi chúng ta làm chuyện đó, anh rất ra sức…”

……

Từng câu nói lộ liễu truyền vào tai mẹ Thôi, lúc này mẹ Thôi cũng không còn cách nào tự lừa mình dối người nữa, bà ta chỉ có thể đánh đ.ấ.m con trai: “Mày bị choáng váng à? Sao lại đi dây dưa với quả phụ Dương? Nhìn thanh danh của cô ta xem, nhìn vẻ ngoài lẳng lơ của cô ta xem, cô ta là phụ nữ đứng đắn sao?”

Nói tới điểm này, trong lòng bà ta còn không nhịn được cảm khái, rõ ràng trước đây là một cô bé xinh đẹp được nhiều người yêu thích như vậy, sao bây giờ lại biến thành cái dạng này? Quả phụ Dương nói không có người đàn ông nào khác gì gì đó, chỉ có một mình Thôi Hoành Chí, bà ta nửa tin nửa ngờ, thái độ của quả phụ Dương rất giống thật, nhưng lời nói kiểu này ai chẳng nói được? Nhưng mà, lỡ như đứa trẻ thật sự là của Thôi Hoành Chí thì sao? Vậy thì cũng là cốt nhục của nhà họ Thôi….

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, lại nhanh chóng bị mẹ Thôi đè xuống. Chưa nói tới đứa trẻ trong bụng quả phụ Dương có phải là của Thôi Hoành Chí hay không, đứa trẻ trong bụng Cố Nam Thư chắc chắn phải là được. Bà ta không thể vứt bỏ đứa cháu sắp có, vì một đứa cháu trai còn chưa biết có quan hệ m.á.u mủ với nhà mình hay không. Đặc biệt là chuyện ngoại tình này không phải chuyện tốt, nếu làm ầm lên nhà họ Thôi bọn họ cũng không chịu nổi. Nhà họ Cố đã tìm tới tận cửa rồi, để cứu vãn tình hình chỉ có thể trấn an đối phương trước.

Chỉ trong vài giây, mẹ Thôi đã nghĩ thông điểm mấu chốt. Bà ta kéo Thôi Hoành Chí tới trước mặt Cố Nam Sóc, nói: “Cháu trai, cháu cũng biết anh rể cháu là người thế nào rồi đấy. Nó đối xử với chị gái cháu thế nào, người có mắt đều nhìn thấy được. Những tin đồn về quả phụ Dương chắc hẳn cháu cũng đã nghe thấy, chuyện này rõ ràng là do quả phụ Dương không biết xấu hổ, liều c.h.ế.t quẩn lấy con trai thím mà, nhất định là do cô ta quyến rũ Hoành Chí, Hoành Chí mới bị mắc mưu của cô ta.”

Cố Nam Sóc ngẩng đầu: “Dì Thôi, một cây làm chẳng nên non. Tuy rằng câu này áp dụng vào tình hình hiện tại không đúng lắm, nhưng hai người bọn họ cũng gần như vậy. Dù quả phụ Dương có lợi hại hơn đi chăng nữa, con trai dì không gật đầu, cô ta còn có thể cưỡng ép sao? Lại còn không chỉ một lần, suốt ba năm đó!”

Sắc mặt mẹ Thôi sa sầm xuống: “Cũng không thể nói như vậy được. Con gái chủ động quyến rũ đàn ông, công phu quyến rũ quá lợi hại, sao đàn ông có thể chịu đựng nổi? Đâu phải sức khỏe của Hoành Chí có vấn đề! Cháu trai, theo thím thấy, tất cả đều là lỗi của quả phụ Dương. Cháu yên tâm, nhà họ Thôi thím chắc chắn sẽ cho cháu câu trả lời vừa ý. Quả phụ Dương quả phụ Ngưu gì gì đó, nhà họ Thôi thím đều không nhận, nhà thím chỉ nhận Nam Thư.”

Cố Nam Sóc lạnh lùng hừ một tiếng. Đây là câu trả lời vừa ý? Hiện giờ là vấn đề nhà họ Thôi bọn họ nhận ai làm con dâu sao? Mẹ Thôi nghĩ quá đẹp rồi, quá coi trọng nhà mình rồi!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 76: Vạch trần



Trong lúc hai người đang lời qua tiếng lại, phía bên kia, Thôi Hoành Chí đã quỳ gối xuống đất, quỳ tới trước mặt Cố Nam Thư: “Nam Thư, em nghe anh giải thích, không phải như những gì em nghĩ đâu.”

“Được, anh giải thích đi. Tôi nghe!”

Một câu, bảy chữ, vô cùng bình tĩnh, trong giọng nói không mang theo một tia gợn sóng nào. Thôi Hoành Chí há miệng th* d*c, đột nhiên không biết nên giải thích ra sao.

Cố Nam Thư nhìn chằm chằm vào anh ta: “Vừa rồi anh còn nói không có quan hệ gì với quả phụ Dương?”

“Anh… Anh…” Thôi Hoành Chí ngập ngừng.

“Thôi Hoành Chí, hai ngày trước anh còn hứa hẹn với em trai tôi, còn nói rằng cả đời này sẽ đối xử tốt với tôi, sẽ không lừa dối tôi, sẽ không phản bội tôi, sẽ không… Nhưng bây giờ thì sao?”

Nhìn Cố Nam Thư như vậy, Thôi Hoành Chí rất hoảng hốt: “Nam Thư! Em nghe anh nói. Anh… Anh không dám thừa nhận chuyện với Dương Tiểu Muội, là vì anh sợ. Anh sợ sau khi biết em sẽ tức giận, anh sợ sẽ mất đi em. Nam Thư! Anh sai rồi! Anh biết sai rồi! Anh đã cắt đứt với Dương Tiểu Muội, anh đã nói với cô ta, anh với cô ta chấm dứt rồi!”

“Chấm dứt?” Cố Nam Thư cười khổ một tiếng: “Chấm dứt cô ta sẽ nói, cô ta đang có mang đứa con của anh sao?”

“Đó không phải con anh! Nam Thư, đó không phải con anh. Em biết mà, người khác không biết, chẳng lẽ em còn không biết sao? Đứa trẻ đó chắc chắn không phải của anh. Nam Thư!” Thôi Hoành Chí lại quỳ lướt về phía trước hai bước, định nắm tay Cố Nam Thư.

Cố Nam Thư nhảy dựng lên, hô to: “Anh đừng chạm vào tôi! Đừng dùng đôi tay anh từng chạm vào người phụ nữ khác chạm vào tôi! Tôi cảm thấy bẩn!”

Đột nhiên Cố Nam Thư nghĩ tới, có lẽ trong ba năm qua, có rất nhiều ngày, rất nhiều đêm, sau khi Thôi Hoành Chí lưu luyến chỗ quả phụ Dương xong, lại tới triền miên với mình… Nghĩ đến đây, chị ấy không nhịn được chống bàn che miệng lại, ghê tớm đến mức buồn nôn.

Mẹ Thôi hoảng sợ: “Sao thế? Làm sao vậy? Sao lại cãi nhau rồi, còn làm ra động tác lớn như vậy? Dù tức giận hơn nữa cũng phải để ý tới thân mình chứ? Con đã có thai hơn sáu tháng rồi, không sợ đứa trẻ bị thương sao?”

Nói xong bà ta mới phát giác ra, trong tình huống này nói ra những lời ấy sẽ chỉ lửa cháy đổ thêm dầu. Bà ta lại dịu giọng cứu vãn: “Nam Thư, Hoành Chí đã quỳ xuống nhận lỗi với con rồi, con còn muốn thế nào nữa? Theo mẹ thấy, không phải đàn ông đều như vậy sao? Hoành Chí phạm phải sai lầm thật, nhưng nó sẽ sửa, sửa lại là tốt rồi! Trong bụng con còn đang mang đứa con của nó đấy, cho dù không vì điều gì khác, con cũng nên nghĩ cho con của mình.”

“Con? Ha ha…” Cố Nam Thư hé miệng cười rộ lên, càng cười càng lớn, giây phút này, đột nhiên Cố Nam Thư cảm thấy những lời trước đó mình nói với Cố Nam Sóc rất buồn cười. Những thâm tình và trả giá bản thân tự cho là đúng đó, đều tính là gì?

Nghĩ tới đây, Cố Nam Thư đứng bật dậy, chạy vào phòng ngủ, sau một hồi lịch kịch không biết làm gì, khi ra ngoài, bụng đã xẹp xuống.

Mẹ Thôi kinh hãi: “Cô… Bụng cô… Sao… Sao lại thế…”

Cố Nam Thư ném cái túi vải tự chế cho bà ta: “Đây là cháu trai mà bà muốn này!”

“Cô không mang thai?” Mẹ Thôi hít ngược một hơi khí lạnh, vừa kinh vừa giận: “Cô không mang thai, lại lừa gạt chúng tôi là có thai? Người đàn bà này, sao cô lại có tâm kế như vậy? Cô lừa gạt cả nhà chúng tôi xoay vòng vòng, phí công tôi hầu hạ cô như Bồ Tát suốt mấy tháng qua! Cố Nam Thư! Cô giỏi thật đấy! Ly hôn, phải ly hôn! Con dâu như vậy, nhà họ Thôi chúng tôi không chịu nổi!”

Thôi Hoành Chí nhảy dựng lên che lại miệng mẹ Thôi lại. Mẹ Thôi vươn tay đẩy anh ta ra: “Thôi Hoành Chí, con điên rồi à? Đến việc giả mang thai cô ta cũng làm được, con còn muốn che chở cô ta? Con còn quỳ xuống xin cô ta? Có phải đầu óc con hỏng rồi hay không?”

“Anh ta không điên, đầu óc cũng không hỏng!” Cố Nam Thư lau nước mắt, sắc mặt đã thay đổi, đã không còn vẻ đau khổ suy sụp trước đó, lúc này trong mắt chị ấy mang theo vẻ quyết tuyệt.

Thôi Hoành Chí lập tức biết chị ấy định làm gì, muốn kéo chị ấy lại, nhưng bị Cố Nam Sóc ngăn cản, chỉ có thể cầu xin từng câu: “Nam Thư, đừng mà! Nam Thư, xin em đó!”

Cố Nam Thư lại không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái, tay vỗ bản báo cáo kiểm tra lên mặt màn: “Người không thể sinh không phải tôi, mà là con trai bà! Người muốn tôi giả vờ mang thai, không phải tôi, mà là con trai bà! Người có tâm kế chính là con trai bà, người lừa cả nhà xoay quanh cũng là con trai bà! Bà nghe rõ chưa? Chưa nghe rõ thì để tôi lặp lại lần nữa! Con trai bà không thể sinh! Thôi Hoành Chí, không thể sinh con!”

Cả người mẹ Thôi lung lay sắp ngã: “Không! Cô nói bậy! Sao có thể?”

“Sao lại không thể? Nếu không, bà cho rằng vì sao con trai bà lại chắc chắn đứa con trong bụng quả phụ Dương không phải con anh ta như vậy? Vì sao còn nói, người khác không biết, tôi biết? Tự bà nhìn đi, đây là báo cáo kiểm tra của bệnh viện thành phố! Có phải xem không hiểu hay không? Xem không hiểu cũng không sao, biết kết quả là được. Nếu bà không tin, có thể cầm tới bất cứ bác sĩ nào hỏi xem, hoặc là bảo con trai bà đi kiểm tra lại một lần.”

Mẹ Thôi trợn trừng mắt nhìn Thôi Hoành Chí. Bí mật lớn nhất bị vạch trần, Thôi Hoành Chí ngã xoài ra đất như một bãi bùn lầy, ánh mắt dại ra, sống không còn gì luyến tiếc. Dáng vẻ này, khiến mẹ Thôi hoảng hốt. Con trai bà ta không thể sinh con? Nhà họ Thôi sắp tuyệt hậu? Bùm! Bà ta cũng ngã ngồi ra đất.

Cố Nam Thư thở phào nhẹ nhõm một hơi, áp lực hơn ba năm, ẩn nhẫn hơn ba năm, hiện giờ nói ra toàn bộ, gông cùm xiềng xích được cởi bỏ, Cố Nam Thư cảm thấy cả người nhẹ nhàng, vô cùng sảng khoái.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 77: Ly hôn đi



Cố Nam Thư xoay người, nhìn về phía Thôi Hoành Chí, từng kỷ niệm trước kia lướt qua trong đầu.

Thôi Hoành Chí đối xử tốt với chị ấy, làm tất cả vì chị ấy, Thôi Hoành Chí phản bội, và mấy năm nay chị ấy phải gánh chịu thanh danh “Không thể sinh” vì Thôi Hoành Chí… Từng thứ hiện ra rõ ràng trước mắt.

Hốc mắt Cố Nam Thư lại lần nữa ướt át, nước mắt chảy thành dòng.

Một lúc lâu sau, chị ấy nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khi mở mắt ra, miệng cũng mấp máy, nói: “Ly hôn đi!”

“Ly hôn?” Hai từ này khiến Thôi Hoành Chí vẫn đang chìm trong tịch mịch không nhúc nhích có chút phản ứng, anh ta lẩm bẩm: “Ly hôn? Ly hôn?”

Nhắc lại hai lần, đột nhiên anh ta tỉnh táo lại: “Nam Thư, em nói gì thế? Ly hôn? Em muốn ly hôn anh?”

“Đúng! Tôi muốn ly hôn!”

“Không! Anh không đồng ý! Nam Thư, em đừng đối xử với anh như vậy. Em biết anh thích em nhiều thế nào mà, anh…”

“Anh thích tôi? Thích tôi mà một bên anh bảo tôi giữ bí mật giúp anh, khiến tôi phải thừa nhận những lời đồn đãi vớ vẩn đó, khiến tôi phải đối mặt với sự chỉ trí của mẹ anh, một bên lại lêu lổng với người phụ nữ khác? Thậm chí trong khoảng thời gian tôi đồng ý giả vờ mang thai, anh còn mây mưa với cô ta? Đây là thích mà anh nói sao?”

“Không phải như thế! Nam Thư, anh không có tình cảm với Dương Tiểu Muội. Chỉ là… Anh.. Em biết đó, từ khi kiểm tra ra anh có vấn đề, nguyên nhân hai ta không có con là do anh, anh đã phải chịu áp lực lớn đến mức nào, anh cảm thấy bản thân không cách nào đối mặt với em, mỗi lần chúng ta… Anh sẽ nghĩ đến vấn đề trên người mình… Nhưng mà Dương Tiểu Muội không biết, anh ở bên cô ta chỉ là…”

“Cho nên? Đây là lý do của anh à?”

Thất vọng! Vô cùng thất vọng! Cố Nam Thư không thể nào hình dung nổi cảm giác của mình lúc này. Có lẽ khi vừa mới biết chuyện giữa Thôi Hoành Chí và quả phụ Dương, chị ấy còn chưa thất vọng về người đàn ông này như vậy.

Dường như Thôi Hoành Chí cũng đã nhận ra, trong cơn hoảng loạn anh ta không kịp sắp xếp từ ngữ, đã nói sai lời muốn nói, anh ta muốn cứu vãn: “Không! Nam Thư, không phải anh định giải vây cho bản thân. Anh chỉ muốn nói cho em biết, người anh yêu là em, từ trước tới nay đều là em. Anh sai rồi, Nam Thư. Em cho anh thêm một cơ hội có được không? Chỉ một lần thôi? Chỉ một lần này thôi? Nhất định anh sẽ đối xử tốt với em, sẽ bồi thường em…”

“Lần trước khi Nam Sóc đánh anh, anh cũng hứa hẹn như vậy. Bây giờ mới qua hai ngày, kết quả thế nào? Anh cảm thấy lời hứa của anh còn có sức nặng sao?”

Thôi Hoành Chí cứng họng.

Cố Nam Thư nói tiếp: “Ly hôn! Thôi Hoành Chí, không phải tôi nói ra lời này vì tức giận, mà là nghiêm túc. Chúng ta không cách nào sống chung với nhau nữa.”

Nghe thấy lời này, Thôi Hoành Chí bắt đầu cuồng loạn, c.h.ế.t cũng không chịu đồng ý.

Cố Nam Sóc biết hiện tại không phải lúc nói chuyện ly hôn. Ly hôn còn phải phân chia tài sản, với tình trạng hiện giờ của nhà họ Thôi, cha Thôi chưa về, mẹ Thôi đang hoảng hốt, Thôi Hoành Chí thì suy sụp, nói chuyện kiểu gì?

Hắn ôm lấy Cố Nam Thư, kéo chị ấy rời khỏi Thôi Hoành Chí gần như đã mất đi lý trí, nói: “Chuyện ly hôn không vội, nhà anh có thể suy sét vài ngày. Ba ngày sau chúng ta cùng đi làm thủ tục.”

Sau đó, hắn dẫn Cố Nam Thư ra về.

Ra khỏi nhà họ Thôi, nhìn đám đông xôn xao ngoài hành lang, không ít người ồn ào đóng cửa vào nhà, giả vờ như vừa rồi không nghe lén, nhưng qua những câu nói vụn vặt truyền ra từ sau cánh cửa, đã chứng minh tất cả.

“Trời ạ, đôi vợ chồng năm năm vẫn chưa có con của nhà họ Thôi, vậy mà lại là vấn đề của nhà trai! Vậy vẫn còn là đàn ông sao?”

“Anh ta có vấn đề, còn để người phụ nữ của mình gánh tội thay, chẳng phải càng không giống đàn ông sao?

“Bà nói xem, bọn họ không sinh được con thì giả vờ mang thai làm gì? Mang thai giả chẳng lẽ sau này có thể sinh được con thật?”

“Sao lại không? Bên ngoài có không ít trẻ con không ai muốn, mang một đứa về chẳng phải được rồi sao Có quá trình mang thai giả, mang một đứa trẻ về, ai sẽ nghi ngờ? Cứ như vậy, ai biết được anh ta không thể sinh con? Nói ra thì, đầu óc của Thôi Hoành Chí không tồi, kế hoạch này khá tốt.”

“Không tồi cái gì? Không phải bây giờ bị vạch trần rồi à?”

“Trước đó em trai Cố Nam Thư dùng cái kia là thứ đồ chơi gì vậy? Bên trong còn có tiếng của Thôi Hoành Chí và quả phụ Dương. Thứ đồ chơi đó có thể thu giọng nói của người ta, có phải còn có thể thu cả linh hồn người khác hay không? Quá tà hồ!”

“Bà nội! Đó không phải đồ chơi đâu, là máy ghi âm, có thể phát nhạc, còn có thể học tiếng Anh. Giống radio của nhà chú Lý dưới lầu, ngày nào chú ấy cũng mở Đặng Lệ Quân hát đó. Chỉ là thứ này nhỏ hơn chút. Nó có thể thu được giọng nói của người khác, cuộc nói chuyện của Thôi Hoành Chí và quả phụ Dương bị thu âm, chắc chắn là do em trai của Cố Nam Thư đã biết chuyện xấu của hai người đó từ lâu, mới tìm cơ hội thu âm lại. Bà không biết đâu, máy ghi âm đắt lắm. Thứ ở nhà họ Thôi hôm nay, vừa nhìn qua đã biết là hàng nhập khẩu rồi, cháu đoán ít nhất cũng phải một ngàn!”

“Một ngàn? Chậc! Nghe nói em trai Cố Nam Thư mở cửa hàng bán quần áo, bây giờ xem ra sợ là kiếm được không ít, nếu không sao có thể mua được thứ quý giá như vậy.”

……

Cố Nam Sóc nheo mắt, khóe miệng nhếch lên. Hôm nay cả mẹ Thôi, Thôi Hoành Chí, và Cố Nam Thư đều quá kích động, sa vào suy nghĩ của mình, không phát hiện ra điểm khác thường bên ngoài, càng không rút ra được tâm trí nghĩ tới chuyện này, mới bị hàng xóm láng giềng nghe thấy hết. Sống trong khu tập thể như bọn họ, hiệu quả cách âm không tốt lắm, nhà họ Thôi cãi nhau ầm ĩ như vậy, hàng xóm có thể không nghe thấy sao?

Bây giờ, Thôi Hoành Chí đã nổi danh rồi!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 78: Đi gặp Dương Tiểu Muội



Nhà họ Cố.

Cố Nam Sóc sắp xếp cho Cố Nam Thư ở trên tầng gác mái: “Chị! Chỉ nghỉ ngơi một lát đi.”

Cả ngày hôm nay sảy ra quá nhiều chuyện, lượng tin tức quá lớn, không cần nghĩ cũng biết Cố Nam Thư bị đả kích lớn thế nào.

“Nam Sóc, nếu chị muốn ly hôn, em có……”

“Chị! Em ủng hộ chị!” Không đợi chị ấy nói xong, Cố Nam Sóc đã mở miệng tỏ thái độ.

Cố Nam Thư sửng sốt: “Em không cảm thấy ly hôn không tốt sao?”

“Không tốt chỗ nào? Chị, em nói thật nhé, em cảm thấy Thôi Hoành Chí đối xử với chị như vậy, chị còn tiếp tục ở bên anh ta mới không tốt. Chị gái em xứng đáng có được người tốt hơn, Thôi Hoành Chí không xứng với chị. Chị Hai, chị tin em đi, trên đời này cóc ba chân khó tìm, chứ đàn ông hai chân ở đâu chẳng có. Chúng ta đừng chỉ nhìn vào những thứ trên đống rác, thế giới này lớn như vậy, vẫn còn rất nhiều đàn ông tốt, bọn họ sẽ đối xử với chị tốt hơn Thôi Hoành Chí một trăm lần, một vạn lần.”

Cố Nam Thư bị hắn chọc cười.

“Có điều, chị Hai! Chị chắc chắn muốn ly hôn chứ? Trước đó chị nói với em chị yêu anh rể, chị với anh ta… Trong lòng em hy vọng chị có thể ly hôn với anh ta. Nhưng em tôn trọng quyết định của chị, em không muốn áp đặt ý nghĩ của em, quan niệm của em lên người chị. Cho nên, dù chị đưa ra bất cứ quyết định gì, ly hôn hay là không ly hôn, em đều ủng hộ chị.”

“Nếu chị lựa chọn ly hôn, em sẽ tranh thủ lợi ích lớn nhất cho chị. Nếu chị lựa chọn không ly hôn, em có thể giúp chị quay lại nhà họ Thôi, hơn nữa còn khiến nhà họ Thôi sau này phải cung kính với chị, không dám nói ra nửa lời khó nghe.”

Nghe thấy thế, Cố Nam Thư rất vui, nhưng vẫn chậm rãi lắc đầu: “Không được! Chị sẽ không quay về nơi đó nữa! Đúng là chị rất yêu anh rể em, nhưng sau khi biết anh ta đã làm những việc đó, chị không cách nào đối mặt với tình yêu đó như trước kia. Nếu như hôm nay chỉ mới nghe đoạn ghi âm kia, chưa tới nhà họ Thôi, có lẽ chị còn do dự, không biết rốt cuộc có nên ly hôn hay không, nhưng bây giờ chị đã chắc chắn rồi.”

“Anh rể em… Không, Thôi Hoành Chí. Chỉ cần nghĩ tới chuyện anh ta từng vô số lần l.à.m t.ì.n.h với quả phụ Dương, chị lại cảm thấy dơ bẩn. Nghĩ tới mấy năm qua, anh ta vừa chạm vào quả phụ Dương xong lại quay về chạm vào chị, chị lập tức cảm thấy ghê tởm. Bây giờ chị có cảm giác ghê tởm như bản thân vừa ăn phải một đống phân vậy, không ly hôn, chẳng lẽ còn muốn chị sau này mỗi ngày mỗi đêm đều phải nhìn đống phân đó, không ngừng nhấm nháp hương vị của nó hay sao?”

So sánh này… Cố Nam Sóc cảm thấy hình như cũng không sai nhỉ?

Được rồi! Không quan tâm vì điều gì, chỉ cần chị gái hắn kiên quyết ly hôn là được.

Cố Nam Thư nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Nam Sóc: “Cảm ơn em! Có người em trai như em, tốt thật đấy.”

Cố Nam Sóc biết chị ấy đang nói tới chuyện mình ủng hộ chị ấy vô điều kiện, hắn mỉm cười, trong lòng cảm thán. Đối với đời sau mà nói, ly hôn là chuyện phổ biến, nhưng ở thời đại này lại cực kỳ ít. Cho dù nhà gái bị thương tổn, bị gia bạo, bị phản bội, hay chịu ấm ức lớn thế nào, gần như đều lựa chọn nhẫn nhịn.

Bởi vì tư tưởng của mọi người vẫn còn lạc hậu, cảm thấy ly hôn không tốt, cho dù bản thân là người chiếm lý, là người bị hại, sau ly hôn, đường đi của phụ nữ vẫn rất khó đi như cũ. Bọn họ phải thừa nhận áp lực dư luận rất lớn. Hoàn cảnh xã hội như vậy, khiến rất nhiều người nhà mẹ đẻ sẽ không ủng hộ việc ly hôn. Nhà chồng ngăn cản, nhà mẹ đẻ ngăn cản, con đường sau này của phụ nữ ly hôn càng gian nan hơn. Cho nên trong tiềm thức của đa số phụ nữ đều nhận định, không thể ly hôn, ví dụ như Thôi Viện.

Hắn rất vui vì Cố Nam Thư có gan đưa ra quyết định như vậy.

Cố Nam Sóc xuống lầu, phát hiện Cố Nam Huyền và ba đứa cháu trai đều đã tan học trở về. Vừa biết chuyện xảy ra hôm nay, cả đám đều căm phẫn.

Cố Nam Huyền nhe răng trợn mắt: “Đồ khốn nạn! Anh Ba, sao anh không làm thịt anh ta!”

“Em cho rằng anh không muốn à? Nhưng g.i.ế.c người là phạm pháp!”

Cố Nam Huyền mắc nghẹn: “Vậy…… Vậy cũng không thể tha cho anh ta dễ dàng như vậy!”

“Không dễ dàng đâu! Bây giờ cả khu tập thể bên kia đều đã biết Thôi Hoành Chí không thể sinh con, còn bảo chị Hai em giả vờ mang thai định lừa dối mọi người, và quan hệ bất chính với quả phụ Dương rồi. Mọi người thích bàn tán chuyện kiểu này nhất, không quá vài ngày cả huyện này đều sẽ biết.” Cố Nam Sóc che lỗ tai Cố Minh Cảnh lại, vỗ đầu Cố Minh Huy và Cố Minh Hiên: “Đi làm bài tập đi.”

Cố Minh Huy trừng mắt: “Cháu đã mười một tuổi rồi! Đã là đàn ông! Cháu có thể chống lưng cho cô Cả.”

Cố Nam Sóc dở khóc dở cười: “Còn đàn ông nữa? Với cái dáng người bé tí tẹo của cháu còn đòi chống lưng?”

“Chú Ba, chú không tin phải không? Cháu đi ngay bây giờ đây!”

Nói xong cậu định chạy ra ngoài, lại bị Cố Nam Sóc túm cổ áo kéo lại: “Đi cái gì mà đi! Cháu ngoan chút cho chú nhờ!”

Cố Minh Hiên kéo Cố Minh Huy qua chỗ mình: “Anh Cả, đi thôi, bài tập vẫn chưa làm xong đâu, đừng gây thêm phiền phức cho chú ấy.”

“Ai thêm phiền! Anh đang giúp đỡ đó! Đừng lúc nào cũng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với anh, rốt cuộc ai là anh hả? Anh còn lớn hơn em ba tuổi đấy!”

“Biết rồi biết rồi, anh là anh tra. Anh trai, có thể đi làm bài tập được chưa?”

Nói xong mỗi tay cậu kéo một người, mang cả anh trai và em trai đi làm bài tập. Cố Nam Sóc hé miệng bật cười.

Cố Nam Huyền có chút lo lắng: “Sau này Thôi Hoành Chí có tới tìm chị gái nữa hay không?”

“Có!”

Một chữ này khiến Cố Nam Huyền càng lo lắng hơn.

Cố Nam Sóc lại mỉa mai: “Anh ta muốn đến thật, nhưng anh sẽ không để anh ta đến. Hôm nay chúng ta hấp tấp ra ra vào vào, mắt chị Hai lại sưng đỏ như vậy, không ít người đã nhìn thấy, chắc chắn sẽ tò mò. Em ra ngoài, nói chuyện Thôi Hoành Chí cho hàng xóm biết.”

“Hả?”

Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn qua: “Còn hả? Em ngốc à! Để mọi người đều biết Thôi Hoành Chí là loại người nào, giúp chị Hai nhanh chóng chiếm được lòng người, cũng để lời đồn đãi liên quan tới Thôi Hoành Chí lan truyền nhanh hơn chút. Như vậy, thứ nhất Thôi Hoành Chí sẽ bị người ta xem như con khỉ trong vườn bách thú, bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận châm biếm, Thôi Hoành Chí có thể chịu đựng được sao? Không đợi gặp được chị hai, có khi đã lập tức hận không thể bay ngay về nhà rồi ấy chứ.”

Trên mặt Cố Nam Huyền vẫn mang theo vẻ lo lắng: “Nếu như chị Hai đổi ý, bây giờ chúng ta làm như vậy có phải sẽ không tốt hay không?”

Cố Nam Sóc trợn trắng mắt: “Yên tâm, chị Hai sẽ không đổi ý!”

Nếu Cố Nam Thư chỉ nhất thời xúc động, có lẽ sẽ đổi ý. Nhưng không phải thế, qua cách so sánh của chị ấy là biết, bây giờ trong mắt chị ấy Thôi Hoành Chí chẳng khác nào một đống phân, có người nào muốn ăn phân sao? Lại còn là loại người khác ăn thừa nữa.

Cho nên không có khả năng này.

Dù đổi ý thật, Cố Nam Sóc vẫn còn kế hoạch B. Không đáng ngại.

Nhận được đáp áp khẳng định, Cố Nam Huyền lập tức cười đồng ý: “Em đi ngay đây!”

Đương nhiên, chỉ như vậy vẫn chưa đủ.

Tròng mắt Cố Nam Sóc khẽ nhúc nhích, hắn phải đi gặp Dương Tiểu Muội.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 79: Giúp cô cũng là giúp chị gái tôi (1)



Nhà họ Dương.

Mọi chuyện vừa mới xảy ra chưa lâu, lúc này Dương Tiểu Muội vẫn chưa nghe được tiếng gió, nhìn thấy người tới, cô ta rất nghi hoặc: “Tôi quen biết cậu sao?”

“Tôi là Cố Nam Sóc, em trai của Cố Nam Thư.”

Dương Tiểu Muội bừng tỉnh, cũng đoán ra hắn tìm tới đây, nhất định là đã biết chuyện giữa mình và Thôi Hoành Chí. Nhưng cô ta không sợ hãi chút nào, còn thản nhiên nói: “Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, bây giờ đã biết cũng tốt.”

Cô ta ngồi xuống bàn uống nước: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì? Nếu là khuyên tôi bỏ đứa trẻ, cắt đứt hoàn toàn với Thôi Hoành Chí, vậy thì không cần lãng phí thời gian. Tôi sẽ không nghe đâu.”

Cố Nam Sóc dùng ống tay áo lau sạch ghế, ngồi xuống đối diện cô ta: “Chị gái tôi đã quyết định sẽ ly hôn với Thôi Hoành Chí.”

Dương Tiểu Muội sửng sốt, nhìn hắn nghi ngờ: “Cậu nói thật?”

“Thật!”

Nghe thấy thế trên mặt Dương Tiểu Muội lộ ra vài phần vui vẻ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã tiêu tán, đột nhiên cô ta nghĩ tới một chuyện: “Vậy đứa bé con của chị gái cậu thì sao? Đứa bé đó đã hơn sáu tháng rồi, nếu chị ta đã quyết định ly hôn, vậy còn cam tâm tình nguyện sinh con cho Thôi Hoành Chí sao? Cho dù không muốn, sợ là bây giờ muốn phá thai cũng đã muộn rồi, nếu cố xóa bỏ sợ là sẽ gặp phải nguy hiểm, còn là hai mạng người đó. Chị gái cậu quyết định ly hôn lúc này? Cậu đùa tôi chắc!”

Cố Nam Sóc nhìn cô ta, không nói gì, qua biểu cảm vừa rồi khi cô ta nói tới “Hai mạng người”, Cố Nam Sóc lại lần nữa chắc chắn, dù cô ta không phải người tốt, nhưng cũng có hạn cuối. Đáng tiếc, lại chỉ muốn treo cổ trên cái cây mục nát Thôi Hoành Chí kia.

“Chị gái tôi không mang thai, là giả vờ.”

“Cái gì?” Dương Tiểu Muội choáng váng.

“Cô biết vì sao Thôi Hoành Chí lại nhận định đứa trẻ trong bụng cô không phải của anh ta không? Bởi vì Thôi Hoành Chí không thể sinh con. Anh ta kết hôn với chị gái tôi năm năm vẫn chưa có con, không phải chị gái tôi có vấn đề, mà là anh ta. Cho nên anh ta mới nói đứa trẻ trong bụng cô không liên quan gì tới anh ta.”

Dương Tiểu Muội kinh hãi, lập tức đứng bật dậy: “Không thể nào! Nếu anh ấy không thể sinh con, vậy đứa trẻ trong bụng tôi là sao? Nó là con của anh ấy! Tôi chỉ có quan hệ với mình anh ấy! Tôi không có người đàn ông nào khác!”

Lời lẽ khẳng định chắc chắn như thế, dáng vẻ kích động như thế, Cố Nam Sóc cảm thấy chắc hẳn cô ta không nói dối. Hắn lại nói tiếp: “Bác sĩ nói tỉ lệ có con của Thôi Hoành Chí vô cùng thấp, là vô cùng thấp chứ không phải hoàn toàn không thể có con.”

“Vậy vì sao anh ấy lại chắc chắn đứa trẻ trong bụng tôi không…” Chưa nói xong, Dương Tiểu Muội đã bừng tỉnh, nghĩ tới điểm mấu chốt: “Tỷ lệ có con của anh ấy thấp đến mức nào?”

“Đại khái là thấp tới mức có thể xem như không thể.”

Dương Tiểu Muội nở nụ cười buồn bã: “Tôi hiểu rồi. Tỷ lệ thấp như vậy, anh ấy lại cố gắng với Cố Nam Thư suốt năm năm vẫn chưa thành công, cho nên anh ấy đã từ bỏ, đã không tin mình có vận may ấy, lại càng không tin, vận may ấy không rơi trên người Cố Nam Thư, lại rơi trên người tôi. Còn tôi lại mang theo những lời đồn đãi không tốt bên ngoài…”

Nói xong, Dương Tiểu Muội nhìn bụng mình, kiên định nói: “Nó là con anh ấy, Thôi Hoành Chí có thể sinh con, chị gái cậu ở bên anh ấy năm năm vẫn không may mắn có được nó, tôi lại có được. Đây là vận mệnh trời cao sắp xếp, là ông trời đang nói với chúng ta, tôi với Thôi Hoành Chí mới là một đôi trời sinh.”

Cố Nam Sóc:…… Mạch não kiểu gì vậy?

Được rồi, đầu óc của kẻ điên cuồng cố chấp có lẽ cấu tạo không giống người bình thường.

“Chị gái tôi muốn ly hôn, nhưng Thôi Hoành Chí không đồng ý. Cho nên, có thai không đại biểu cô có thể gả cho anh ta.”

Dương Tiểu Muội phản bác: “Tôi có con với anh ấy, chị gái cậu không có!”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Đúng! Cô có thứ dựa vào, cũng là cơ hội của cô.”

Dương Tiểu Muội nhíu mày: “Cậu có ý gì?”

Cố Nam Sóc nói tiếp: “Nhà họ Thôi cần cháu trai, Thôi Hoành Chí càng muốn chứng minh bản thân là đàn ông khỏe mạnh. Cho nên, dù Thôi Hoành Chí có bằng lòng hay không, dù nhà họ Thôi có thích cô hay không, chỉ cần khiến bọn họ hiểu đứa trẻ trong bụng cô là cốt nhục của nhà họ Thôi, cũng có thể là cốt nhục duy nhất trên đời này của Thôi Hoành Chí, chắc chắn cô có thể gả vào nhà họ Thôi.”

Dương Tiểu Muội mừng rỡ, nhưng câu tiếp theo của Cố Nam Sóc đã lập tức đnahs nát hy vọng của cô ta.

“Nhưng bây giờ vấn đề là, cô chứng minh thế nào? Sao cô có thể chứng minh đứa nhỏ này chắc chắn là của nhà họ Thôi?”
 
Back
Top