Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 110: Nhà họ Cố PK nhà họ Tống



Bởi vì đúng vào thời gian nghiêm trị, sau khi vụ án điều tra rõ ràng, kết án gửi lên trên, cấp trên nhanh chóng đưa ra phán quyết. Tống Võ là thủ phạm chính, bị phán xử bắn. Tống Ngọc Mai là đồng lõa, bị xử tù mười năm có thời hạn.

Cửa cục công an.

Người nhà họ Tống tới hỏi thăm tình hình và người nhà họ Cố chạm mặt nhau, oan gia ngõ hẹp, hiện trường lập tức loạn như một nồi cháo heo. Ai có thể nghĩ đến, người hai nhà ngày xưa luôn thân mật khăng khít, bây giờ đã hóa thành kẻ thù gặp nhau vô cùng đỏ mắt.

Mẹ Tống vừa xuất hiện, đã chỉ tay vào mặt đám người Cố Trường Quý mắng, thậm chí còn xông lên đánh.

“Đều tại chúng mày! Trả lại con trai cho tao! A Võ nhà chúng tao mới mười chín tuổi! Nó còn trẻ như vậy, đã bị b.ắ.n c.h.ế.t rồi! Đều do chúng mày làm hại!”

Sao đám người Cố Trường Quý có thể để người khác tùy ý bắt nạt không đánh trả, bọn họ trực tiếp đẩy mẹ Tống ra.

Cố Đại Phát chửi ầm lên: “Bà có biết xấu hổ hay không? Chúng tôi còn chưa tìm nhà họ Tống tính sổ đâu, vậy mà các người không biết xấu hổ đã đổ hết lỗi lầm trong chuyện Tống Võ lên đầu chúng tôi! Tống Võ bị b.ắ.n chết, là nó xứng đáng! Nhà chúng tôi mới oan uổng đây này! Rõ ràng là Tống Võ thấy sắc nảy lòng tham, quấn lấy mẹ tôi nhờ bà ấy giúp đỡ, mẹ tôi nể tình thân thích, không có cách nào mới đồng ý, kết quả bị nó liên lụy rơi vào kết cục này!”

“Tống Võ còn không biết xấu hổ nói tất cả là do mẹ tôi nghĩ ra. Sao hả? Còn muốn đẩy hết tội lỗi lên người mẹ tôi sao? Cho rằng làm vậy là mình có thể thoát thân à? Phi! Nằm mơ ăn rắm đi! May mà đồng chí công an anh minh, không bị nó lừa! Loại người như nó, c.h.ế.t cũng đáng đời! Nếu thành công được lợi gì nó chiếm hết, sảy ra chuyện lại muốn đẩy cho một mình cô ruột của nó gánh tội! Cũng không nhìn xem trước kia cô ruột thương nó thế nào! Đồ vô lương tâm! Tai họa kiểu này sống làm gì, c.h.ế.t cho rộng đất!”

Có người mẹ nào chịu đựng được khi nghe thấy con trai nhà mình bị người ta mắng như vậy?

Mẹ Tống tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng: “Mày câm miệng! Mày mới đáng đời! Mày mới đáng chết! A Võ nhà chúng tao thế nào, tao biết. Nó vẫn là trẻ con, chắc chắn là do Tống Ngọc Mai đã nói gì đó với nó, nó mới làm ra chuyện kiểu này! Đừng cho là tao không biết, nhà chúng mày thấy Cố Nam Sóc mở cửa hàng kiếm được tiền ghen ghét tới mức nào. Mày dám thề chúng mày không lẩm bẩm bên tai A Võ chuyện này không? Nếu không phải vì chúng mày, sao A Võ lại sinh ra ý nghĩ xấu đó?”

“Dù Cố Nam Huyền có đẹp đi chăng nữa, cũng có thể đẹp đến mức nào? Trên đời này người xinh đẹp không chỉ có mình cô ta, điều kiện A Võ nhà chúng tao đâu kém, còn sợ không cưới được vợ đẹp sao? Tao thấy tám phần là nhà chúng mày muốn thông qua hôn sự của A Võ với Cố Nam Huyền để nhúng ta vào cửa hàng nhà người ta! Bàn tính đánh hay lắm, chỉ đáng thương cho A Võ nhà tao thôi, thằng bé quá tin người, bị chúng mày lợi dụng! A Võ ơi!”

Người nhà họ Cố nhe răng trợn mắt, từng gặp qua vô sỉ nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy.

Cố Trường Quý gạt Cố Đại Phát đang đỡ mình ra, chỉ vào cha Tống bên cạnh, nói: “Bây giờ xảy ra chuyện nhà ông lại trách chúng tôi, Đừng quên, dù Ngọc Mai có làm gì đó thật, bà ấy cũng là người nhà họ Tống các ông! Các ông muốn đánh muốn chửi thì đi tìm bà ấy, tìm chúng tôi làm gì? Muốn tính sổ đúng không? Được thôi! Tính nào, trùng hợp tôi cũng đang muốn tính một chút, nhà họ Tống các ông nuôi ra con gái như vậy gả qua nhà chúng tôi rồi, còn liên hợp với người nhà mẹ đẻ, hãm hại người nhà họ Cố chúng tôi. Chúng ta phải tính món nợ này thế nào đây?”

“Còn bà nữa!” Cố Trường Quý lại chỉ về phía mẹ Tống: “Đừng đứng đây khóc tang với tôi. Chuyện Tống Võ và Ngọc Mai tính toán, giấu diếm cả nhà chúng tôi, không ai trong chúng tôi biết chuyện, nếu không chúng tôi sẽ không để bọn họ làm ra loại chuyện thiếu đạo đức này! Nhà họ Cố trong sạch mấy đời, căn chính miêu hồng, hoàn toàn bị hủy trong tay người nhà họ Tống các bà rồi! Vậy mà bà còn dám tìm tôi khóc tang! Bà sờ lương tâm mình hỏi một câu xem, kế hoạch của Tống Võ, bà thật sự không biết chút nào sao?”

Tiếng khóc của mẹ Tống dừng lại, nhất thời không biết đáp trả thế nào, bởi vì bà ta biết, nhưng bà ta bị Tống Võ thuyết phục. Nếu biết trước… Nếu biết trước kết cục nghiêm trọng thế này, có đánh c.h.ế.t bà ta cũng sẽ không để Tống Võ làm như vậy!

Nghĩ tới đây, mẹ Tống nằm liệt trên mặt đất, tiếng khóc càng lúc càng lớn.

Sao bà ta không ngăn cản con trai chứ? Vì sao? Nếu… Nếu lúc trước bà ta cảm thấy không ổn liền ngăn cản Tống Võ, có phải sẽ không…

Đáng tiếc, trên đời này không có nếu.

Sau góc ngoặt cách đó không xa, Cố Kiều núp sau lưng người nhà họ Cố, lạnh lùng nhìn tất cả cảnh này, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 111: Cố Kiều & Tống Ngọc Mai (1)



Bọn họ càng cãi càng hăng, cuối cùng công an không nhìn được, đành phải ra mặt giải quyết.

“Đều đứng đây làm gì thế? Không biết nơi này là nơi nào à?”

Có vết xe đổ của Tống Võ và Tống Ngọc Mai, không ai dám tranh luận với công an, cả đáp lập tức rụt vòi lại, liên tục nhận sai.

Công an cũng không phải thật sự muốn làm gì bọn họ, chỉ dạy dỗ vài câu, rồi nói: “Ngày mai phạm nhân sẽ bị chuyển ra ngoài, hôm nay là ngày cuối cùng ngốc ở nơi này. Muốn vào thăm thì theo tôi, có điều, không được quá nhiều người vào thăm cùng một lúc.”

Nhà họ Tống còn tốt, chỉ có cha mẹ Tống tới, nhưng nhà họ Cố bên này, có thể nói là cả đại gia đình cùng nhau tới, quá đông người không biết sắp xếp thế nào.

Công an nhíu mày: “Mọi người từ từ, phạm nhân Tống Ngọc Mai yêu cầu gặp Cố Kiều đầu tiên.”

Cố Kiều sửng sốt, kinh ngạc qua đi lại cảm thấy cũng nằm trong tình lý, không bất ngờ lắm. Cô ta có thể đoán được đại khái suy nghĩ của Tống Ngọc Mai.

Phòng tạm giam.

Trong căn phòng tối tăm chật hẹp đó, có một chiếc bàn không lớn. Cố Kiều ngồi một bên chờ đợi, sau đó Tống Ngọc Mai được công an dẫn tới, ngồi xuống một bên khác.

Trông thấy cô ta, Tống Ngọc Mai có chút kích động, muốn kéo tay Cố Kiều, lại bị Cố Kiều tránh thoát. Tống Ngọc Mai vồ hụt, lại muốn tiếp tục, nhưng có điều cố kỵ đành phải hậm hực thu tay về.

“Kiều Kiều! Cháu giúp bà nội được không? Bà nội không muốn ngồi tù. Nếu bà nội ngồi tù, thanh danh của cháu cũng không tốt, có phải hay không? Kiều Kiều, bà nội biết cháu là đứa cháu ngoan, nhất định cháu sẽ giúp bà nội, đúng không?”

Mặt Cố Kiều không biểu cảm, lắc đầu: “Bà nội, cháu chỉ là trẻ con, không phải công an, cũng không phải thẩm phán, không giúp được bà.”

“Sao lại không giúp được?” Tống Ngọc Mai cất cao giọng: “Cháu có vận may trên người, được trời cao chiếu cố! Cháu dùng vận may của mình giúp bà một chút!”

“Bà nội! Cháu là người bình thường, chỉ là may mắn hơn người khác một chút mà thôi. Nhưng cũng chri thi thoảng nhặt được chút đồ, thật sự không thể giúp được bà. Hơn nữa, phán quyết đã ra rồi, thời hạn thi hành án cũng đã xác định. Chắc hẳn công an cũng đã nói với bà, ngày mai bà sẽ bị chuyển tới trại giam, việc này không có đường cứu vãn…”

Thấy tia hy vọng cuối cùng cũng bị đánh nát, Tống Ngọc Mai bị đả kích trầm trọng, ánh sáng còn sót lại trong mắt cũng tắt hẳn. Một lát sau, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bà ta lại chộp lấy tay Cố Kiều. Lần này Cố Kiều không kịp đề phòng, không thể né tránh, bị bà ta nắm chặt trong tay.

“Kiều Kiều, vậy cháu hứa với bà nội! Hứa với bà sẽ giúp đỡ ba người chú của cháu, và mấy anh em họ, có được không?”

Cố Kiều nhìn bà ta, không nói gì.

Tống Ngọc Mai nhìn thấy thế, trong lòng hốt hoảng: “Chúng ta đều là người một nhà. Cháu là con gái, cha mẹ cháu chỉ sinh ba con nhóc, không sinh cho cháu anh em trai nào. Sau này cháu lớn lên gả chồng, không cần người nhà mẹ đẻ chống lưng sao? Bọn họ tốt cháu cũng tốt. Bây giờ cháu giúp bọn họ, sau này cháu gặp phải chuyện gì ở nhà chồng, bọn họ sẽ giúp cháu.”

Cố Kiều cúi đầu, phát ra một tiếng cười nhạo.

Giúp cô ta? Buồn cười!

“Kiều Kiều, cháu……”

Lần đầu tiên Tống Ngọc Mai nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Kiều, trong lòng vô cùng bất an, lại càng không yên tâm mấy đứa con trai, cháu trai: “Kiều Kiều, bà nội biết cháu có khả năng, học hành giỏi giang, vận may tốt, sau này chắc chắn có tiền đồ lớn. Cháu sống tốt, không thể trơ mắt nhìn chú ruột và anh em họ trong nhà sống khổ sở có phải không? Bà nội không xin cháu điều gì khác, chỉ cần cháu chia cho bọn họ một chút chút là được. Kiều Kiều, mấy năm qua, bà nội đối xử với cháu không tồi, coi như nể mặt bà nội, có được không?”

“Đối xử với tôi không tồi?” Cố Kiều ngẩng đầu nhìn bà ta: “Khi tôi vừa sinh ra, bà nói tôi là con gái, là hàng bồi tiền, là đồ vô dụng, muốn vứt bỏ. Nếu không phải bị thím Ái Hoa trong thôn nhìn thấy, làm ầm ỹ lên khiến cả thôn đều biết, bà bị phê bình, bà sẽ giữ lại tôi sao?”

“Khi tôi lên ba, bà bắt tôi phải làm việc giúp đỡ gia đình, bắt tôi nấu nước. Tôi còn nhỏ như vậy, sao có thể làm được việc này? Vì thế tay tôi đã bị bỏng, đến bây giờ vẫn lưu lại sẹo.”

“Khi tôi năm tuổi, bà bắt tôi phải trông hai đưa em họ Kim Bảo và Bạc Bảo nhà chú hai, bọn họ không nghe lời, một đứa chạy loạn khắp nơi, một đứa bò loạn khắp nơi. Tôi trông được đứa này, không trông được đứa kia, để Kim Bảo va vào bàn, cũng không bị thương, không sưng, không trầy da, nhưng cậu ta khóc quá ác, bà không nói hai lời đã vung gậy lên, đánh cả người tôi đều là vết thương.”

“Năm tôi bảy tuổi, vẫn là hai đứa bọn nó đã ném đá đập vỡ đầu tôi. Tôi giận không chịu nổi, mắng bọn họ hai câu, bọn họ lập tức tìm bà mách lẻo, sau đó bà đã ném tôi vào phòng chứa củi, nhốt tôi một ngày một đêm, không cho ăn cơm.”

Hết chuyện này tới chuyện khác, bây giờ nói đến phảng phất như mới hôm qua, vẫn hiện lên rõ ràng trước mắt.

Cố Kiều kích động, nước mắt chảy xuống. Còn Tống Ngọc Mai, lòng cũng trầm xuống từng chút một. Nghe thêm một câu lòng bà ta lại chìm thêm một phần, mãi cho tới khi chạm vào đáy cốc. Bà ta nhìn về phía Cố Kiều, đôi môi run rẩy, muốn nói gì đó để cứu vãn, lại không thể nói nên lời.

Cố Kiều hít sâu một hơi, chỉ sau khi cô ta kích hoạt được hệ thống, có vận may trên người, cuộc sống mới dần dần tốt lên. Nếu không, không biết cuộc sống như vậy còn phải tiếp diễn đến ngày tháng năm nào. Bảo cô ta lấy ơn báo oán, chăm sóc gia đình Cố Nhị Tài sao? Nằm mơ!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 112: Cố Kiều & Tống Ngọc Mai (2)



Giọng Tống Ngọc Mai run rẩy: “Đó…… Đó là do Kim Bảo và Bạc Bảo còn nhỏ, chưa hiểu chuyện! Cháu…… Cháu đừng so đo với bọn nó. Chú Hai cháu… Chú Hai cháu đã què chân rồi, việc này coi như bỏ qua, có được không?”

“Bà bỏ qua được, tôi không bỏ qua được!” Cố Kiều liếc mắt nhìn bà ta một cái: “Có điều bà đừng quá lo, ngoài nhà chú Hai ra, chú Ba chú Tư đều không đắc tội tôi, tôi sẽ không làm gì bọn họ. Chú Tư...”

Cố Kiều ngập ngừng, nói tiếp: “Chú Tư đối xử với tôi không tệ lắm.”

Cố Tứ Tường là người hiếm có trong nhà này đối xử thật lòng với cô ta. Khi cô ta năm tuổi, bị đánh nằm trên giường k** r*n, là chú Tư đưa cô ta đi bệnh viện. Năm bảy tuổi bị nhốt trong phòng chứa củi, cũng là chú Tư lén lút vào phòng mang cho cô ta một bát cơm.

“Từ sau khi thím Tư gả tới, cũng đối xử rất tốt với tôi. Nếu sau này có việc gì tôi có thể giúp đỡ, tôi sẽ ra tay.”

Cố Tứ Tường là đứa con trai Tống Ngọc Mai yêu thương nhất, lời này với bà ta mà nói, coi như chút an ủi cuối cùng. Nhưng bà ta không muốn chỉ như vậy, vốn dĩ bà ta muốn Cố Kiều giúp đỡ cả ba đứa con trai, kết quả ngoài đối với Cố Tứ Tường còn có chút lương tâm ra, Cố Tam Cát, cô ta nói sẽ không làm gì bọn họ…

Khoan đã, cô ta nói Cố Tam Cát không đắc tội cô ta, cô ta sẽ không làm gì, vậy có phải là Cố Nhị Tài… Cô ta còn định…

Mặt Tống Ngọc Mai đầy hoảng sợ: “Mày định làm gì? Đó là chú Hai mày! Kim Bảo, Bạc Bảo là em họ mày, mày định làm gì bọn họ? Chú Hai mày đã què rồi, nó đã què rồi mày còn không chịu buông tha cho nó sao? Tao… Tao không cần mày giúp đỡ bọn họ. Tao từ bỏ, mày đừng đối phó bọn họ được không?”

Tống Ngọc Mai hoảng sợ vạn phần. Trước mắt bà ta lại hiện lên cảnh tượng ngày đó khi Cố Nhị Tài ngã trên mặt đất bị tảng đá mài rơi trúng chân, m.á.u chảy ròng ròng.

Trước kia bà ta luôn đắc ý vì nhà mình có được Cố Kiều - bảo bối mang vận may. Bỏi vì vận may đó, đúng là nhà bọn họ kiếm được không ít lợi ích, mãi cho tới ngày hôm đó, bà ta mới bừng tỉnh nhận ra, vận may chỉ dành riêng cho Cố Kiều, đối với người khác có lẽ còn có tác dụng phụ. Ví dụ như người đối nghịch với Cố Kiều. Cố Kiều may mắn sẽ không gặp phải chuyện gì, ngược lại người đối phó cô ta sẽ gặp phải tai ương, Cố Nhị Tài chính là ví dụ sống.

Nhưng khi ấy bà ta vẫn luôn mong chờ vận may của Cố Kiều có thể dẫn cả nhà bọn họ dọn lên huyện thành, có cuộc sống tốt hơn, ý nghĩ này chỉ lóa lên trong đầu rồi biến mất, không để ý lắm. Cố Nhị Tài bị thương đã thành sự thật, không bỏ qua cho Cố Kiều còn có ích lợi gì? Nếu chọc giận Cố Kiều, Cố Kiều không chịu chia vận may cho bọn họ nữa, bọn họ phải làm sao bây giờ?”

Cố Nhị Tài đã bị què chân, càng cần sự giúp đỡ của Cố Kiều, cho nên dù gia đình Cố Nhị Tài bất mãn bao nhiêu, bà ta vẫn đứng ra dẹp yên chuyện này, vẫn cưng chiều Cố Kiều như cũ. Chỉ lén lút khuyên giải, an ủi, trấn an Cố Nhị Tài, hy vọng người con trai này có thể hòa giải với Cố Kiều, dù thế nào cũng phải tính toán cho tương lai của Kim Bảo, Bạc Bảo, không phải sao?

Nhưng mà, hiện tại, giây phút này, Tống Ngọc Mai hối hận rồi! Bà ta sợ hãi.

“Kiều Kiều, bà nội xin cháu! Bà nội sai rồi, tất cả đều do bà nội, do bà nội không tốt. Cháu có oán có hận gì, đều nhằm vào bà nội, đừng đối phó với chú và em họ cháu, có được không? Bọn họ là người thân cùng chung dòng m.á.u với cháu, một bút không viết ra được hai chữ Cố đâu! Kiều Kiều…”

Cố Kiều cứ trơ mắt nhìn bà ta biểu diễn, đợi thưởng thức đủ rồi, cô ta mới đứng lên, khom lưng cúi người về phía trước, ghé sát vào tai Tống Ngọc Mai, nhỏ giọng nói: “Bà nói đúng, tôi thật sự nên nhằm vào bà. Cho nên, tôi nói cho bà biết chuyện này. Việc bà trộm quần áo của cô Huyền đưa cho Tống Võ, là do tôi nói cho chú họ Nam Sóc biết.”

Tống Ngọc Mai kinh ngạc đến mức hai mắt trợn trừng, nhất thời quên mất bản thân định nói gì.

Còn Cố Kiều chỉ lộ ra một nụ cười mỉa mai, xoay người đi về phía trước, mở cửa ra ngoài.

Ra ngoài rồi, hệ thống mới nghi hoặc hỏi.

“Ký chủ mật báo cho Cố Nam Sóc, thật ra không mang tác dụng quyết định. Dù không có ký chủ, kết cục của Tống Ngọc Mai cũng không khác lắm, vì sao lại cố ý nói với bà ta lời này?”

Cố Kiều híp mắt: “Đúng là không mang tác dụng quyết định, nhưng Tống Ngọc Mai sẽ không nghĩ như vậy, bà ta sẽ chỉ cảm thấy là ta hại bà ta.”

“Chuyện này có lợi gì cho ký chủ?”

Khóe miệng Cố Kiều cong lên: “Không được lợi gì, ta chỉ muốn k*ch th*ch bà ta một chút, sau khi biết chuyện chắc chắn bà ta khó có thể tiếp nhận nổi, trong lòng sẽ không dễ chịu. Bà ta không dễ chịu, tôi sẽ thoải mái.”

“Nhưng mà ký chủ không sợ sau khi bà ta biết, sẽ nói cho những người khác trong nhà họ Cố sao?”

Cố Kiều vô cùng khẳng định: “Bà ta sẽ! Cứ để bà ta nói!”

Hệ thống:…… Sao có cảm giác cô ta càng vui hơn thế nhỉ?

Con người đúng là quá khó hiểu!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 113: Phân gia



Thôn Dương Liễu.

Nhà Cố Trường Quý, Cố Nhị Tài tức giận không chịu nổi, quát to: “Cố Kiều, mày giỏi lắm! Tao không ngờ hóa ra lại là mày! Phí công mẹ tao đối xử với mày tốt như vậy. Mày hại tao què chân, bà ấy còn che chở cho mày, kết quả thì sao? Vậy mà mày lại bán đứng bà ấy, đi mật báo cho Cố Nam Sóc! Mày làm vậy có lợi ích gì? Cố Kiều, mày có lương tâm hay không?”

Thấy đối phương muốn xông lên đánh người Cố Đại Phát chắn trước mặt Cố Kiều: “Cậu ồn ào cái gì thế? Chỉ biết nói lung tung!”

“Anh Cả! Hôm nay anh không nghe thấy mẹ nói thế nào sao? Bà ấy n ói việc bà ấy trộm đồ là do Cố Kiều nói ra, chính miệng Cố Kiều thừa nhận!”

Thấy Cố Đại Phát không hề có ý định làm khó Cố Kiều, biết đối phương là cha ruột của cô ta, Cố Nhị Tài không ôm quá nhiều hy vọng. Hắn ta quay đầu nhìn về phía Cố Tam Cát và Cố Tứ Tường: “Hai đứa nói gì đi chứ? Còn nói là ngôi sao may mắn, nói là có vận may, tao thấy là sao chổi mang theo vận đen còn đúng hơn! Nếu không sao tao lại gãy chân, sao mẹ phải vào tù? Những chuyện đen đủi này đều do ai làm hại, hai đứa đều rõ ràng.”

Cố Tam Cát khẽ nhíu mày: “Anh Hai, anh bình tĩnh lại trước đã.”

Cố Tứ Tường cúi đầu, trầm mặc không nói gì. Anh ta vẫn luôn biết mẹ mình không phải người tốt, nhưng chỉ cho rằng bà ấy trọng nam khinh nữ, còn hơi tham tài keo kiệt mà thôi, không cho rằng bà ấy có thể làm ra được chuyện hại người khó lường nào. Kết quả bà ấy im hơi lặng tiếng, chọc phải chuyện lớn thế này. Có thể nói, Cố Tứ Tường bị đả kích vô cùng lớn, bị ảnh hưởng cũng vô cùng lớn.

Lúc này anh ta chỉ cảm thấy chóng mặt nhức đầu, hận không thể ngất xỉu, sao có thể phát biểu được ý kiến gì.

Anh ta không nhúc nhích, Hồ Dao Hoa lại có hành động.

Cô ta nói: “Anh Hai, anh đừng kích động như vậy. Cho dù Kiều Kiều thật sự nói gì đó với bên kia, em nghĩ chắc hẳn cũng là không cẩn thận nói lỡ miệng, không phải cố ý. Hơn nữa chuyện của mẹ, điểm mấu chốt không phải vì Kiều Kiều nói ra việc kia. Cố Nam Sóc để ý người nhà bọn họ còn hơn cả con ngươi trong mắt, lần này Cố Nam Huyền phải chịu ấm ức lớn như vậy, bọn họ không chịu buông tha, ngược lại còn đòi nghiêm trị, cộng thêm thiếu chút nữa đã xảy ra án mạng, mới dẫn tới hậu quả nghiêm trọng thế này. Không liên quan gì tới Kiều Kiều.”

Cố Nhị Tài tức giận trợn trừng mắt: “Cô tính cọng hành nào! Ở đây có chỗ cho một con đàn bà như cô nói chuyện sao?”

“Anh…” Hồ Dao Hoa không ngờ đối phương lại thô lỗ như vậy: “Đàn bà hay không đàn bà cái gì? Tôi đã gả cho Tứ Tường rồi, chính là một phần tử trong cái nhà này, chẳng qua tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, anh Hai cáu cái gì?”

Cố Nhị Tài là người nóng tính, nghe thấy câu này lập tức xông lên, muốn đánh Hồ Dao Hoa một trận. Nhưng Hồ Dao Hoa không phải vợ anh ta, chỉ là em dâu, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người nhà họ Hồ không đánh c.h.ế.t anh ta mới là lạ.

Đám người Cố Tam Cát, Trần Chiêu Đệ liên tục bước tới kéo anh ta lại.

Cố Trường Quý vỗ mạnh lên bàn: “Được rồi! Còn ngại người trong thôn chê cười chưa đủ sao?”

Hồ Dao Hoa tránh được một kiếp, vẫn kinh hồn, nhanh chân chạy trốn ra sau lưng Cố Tứ Tường.

Cố Kiều có chút bất ngờ, cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, đến lúc này rồi, người đầu tiên đứng ra nói đỡ cho cô ta lại là thím Tư chưa mấy quen thuộc. Cô ta nhìn về phía Hồ Dao Hoa, thấy Hồ Dao Hoa mỉm cười với mình, cô ta cũng cười lại, trong lòng có chút nghi ngờ. Thím Tư này luôn đối xử với cô ta khá tốt, nhưng mà… Có phải hơi tốt quá rồi hay không? Chẳng lẽ tất cả đều vì vận may của cô ta sao?

Giống, lại không giống lắm.

Cố Kiều khẽ lắc đầu, áp xuống nghi hoặc này. Tóm lại, hiện giờ phải giải quyết chuyện trước mắt đã.

Cô ta nhìn về phía Cố Nhị Tài: “Nếu chú Hai bất mãn với cháu như vậy, thì phân gia đi!”

Câu này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.

Cố Tam Cát và vợ mình liếc mắt nhìn nhau một cái, phân gia có tốt có xấu, chuyện này quá đột ngột, trong lúc nhất thời bọn họ khó có thể quyết định được, đành phải nói chuyện lập lờ: “Kiều Kiều, phân gia là chuyện lớn, không phải một đứa trẻ như cháu nói là được.”

Cố Nhị Tài “Phì” một tiếng, ánh mắt quét về phía Cố Đại Phát: “Chuyện phân gia là chuyện một con nhóc có thể tùy tiện quyết định sao? Anh Cả, xem con gái ngoan của anh kìa!”

Hồ Dao Hoa có chút sững sờ, phân gia? Trong mộng không phải đợi tới khi Cố Kiều thi đỗ đại học, trước khi tới thủ đô, mới mạnh mẽ yêu cầu phân gia à? Sao bây giờ đã lôi ra nói rồi?”

“Kiều Kiều, chú Hai cháu đang nóng giận mới nói vậy. Việc này không trách cháu, trong lòng mọi người hiểu rõ, cháu đừng…”

“Thím Tư! Cháu không còn là trẻ con chỉ biết mở miệng tùy tiện nói chơi chơi. Cháu đang nói nghiêm túc, cha mẹ cháu cũng có ý này.”

Cố Đại Phát và Lý Thúy Liên gật đầu: “Đúng là ý của chúng tôi.”

Phân gia tốt, phân gia tuyệt, phân gia ha ha ha! Bọn họ hận không thể lập tức phân gia đây này! Ai bằng lòng nâng đỡ một đám phế vật? Hiện giờ đa phần tiền bạc trong nhà đều dựa vào Cố Kiều nhà bọn họ! Dựa vào đâu bọn họ phải nuôi cả nhà? Nằm mơ!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 114: Cháu không có lỗi



Cố Tam Cát nhíu mày: “Cha, cha nói một câu xem nào!”

Cố Trường Quý thở dài một tiếng: “Phân gia đi!”

Ba chữ này khiến Cố Nhị Tài và Cố Tam Cát đều sửng sốt.

“Cha, cha không nói nhầm chứ?”

Cố Trường Quý lắc đầu: “Cây lớn phân cành, người lớn phân gia, việc này rất bình thường. Trong thôn rất nhiều nhà đã phân gia từ lâu rồi, vốn dĩ nhà chúng ta cũng nên phân gia từ lâu, chỉ là mẹ các con vẫn luôn nói Cố Tứ Tường chưa kết hôn, nên mới không phân. Bây giờ Tứ Tường cũng lập gia đình rồi, trong nhà nhiều người lớn lớn bé bé ở chung một chỗ như vậy, mâu thuẫn cũng nhiều lên, không bằng dứt khoát phân gia!”

Khóe miệng Cố Kiều cong lên. Cô ta biết Cố Trường Quý sẽ đồng ý.

Cố Trường Quý không giống Tống Ngọc Mai.

Tính cách Tống Ngọc Mai mạnh mẽ, mấy chục năm qua luôn khống chế chặt chẽ cái nhà này trong tay, tất nhiều chuyện đều do Tống Ngọc Mai quyết định, cũng do bà ta ra mặt.

Đối với mấy đứa con trai, Tống Ngọc Mai càng thể hiện rõ mẫu tính, tuy rằng bà ta thiên vị thật, luôn bóc lột nhà cha cô ta trợ cấp nhà ba đứa con khác, nhưng không phải bà ta không thích cha cô ta.

Trong mắt Tống Ngọc Mai, con Cả có Cố Kiều, có điều kiện hơn, năng lực cũng lớn hơn, nên giúp đỡ em trai trong nhà.Tống Ngọc Mai là điển hình ai yếu giúp người đó, không ngừng lấy đồ của bên mạnh giúp bên yếu. Đợi ngày nào đó nếu ba người con còn lại mạnh lên, cha cô ta yếu đi, bà ta cũng sẽ nghĩ cách để ba người còn lại giúp đỡ cha cô ta.

Bà ta không đối xử công bằng với mấy đứa con trai, nhưng cũng không kém, bởi vậy, để buộc chặt mấy đứa con trai lại với nhau, từ trước tới giờ bà ta luôn không chịu phân gia.

Phân gia, cái nhà này sẽ tan.

Nhưng Cố Trường Quýlại không nghĩ như vậy, chỉ cần đảm bảo có người dưỡng lão tống chung cho ông ta, ông ta sẽ không để ý đứa con nào sống tốt, đứa con nào sống không tốt. So với con trai ông ta để ý tới bản thân nhiều hơn.

Cố Kiều chỉ cần lén nói với ông ta, cha mình là con trưởng, sau khi phân gia ông ta sẽ đi theo nhà mình, rồi hứa hẹn sẽ đối xử tốt với ông ta, để ông ta hưởng phúc, Cố Trường Quý tự nhiên sẽ không phản đối đề nghị của cô ta.

Cố Nhị Tài và Cố Tam Cát còn muốn nói gì đó, Cố Trường Quý đã xua tay: “Cứ như vậy đi! Phân gia! Nhà chúng ta đã ầm ỹ tới mức này rồi, không phân gia còn có thể làm gì? Mẹ mấy đứa không còn ở nhà, mười năm sau ra tù không biết sẽ thế nào đâu. Nhà nào sống cuộc đời của nhà đó thôi! Cha sống với nhà thằng Cả, từ trước tới nay, cha mẹ sống với con trưởng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu mấy đứa con có lòng, mỗi năm cho cha chút tiền, ngày lễ ngày tết đưa cha vài thứ là được.”

Cứ như vậy, mọi chuyện được giải quyết dứt khoát. Cố Kiều ra ngoài tìm hai vị trưởng bối trong tộc và trưởng thôn Chu Lai Kim tới làm người chứng kiến, việc phân gia coi như ván đã đóng thuyền.

Về của cải trong nhà, Cố Đại Phát là con trưởng, phải nuôi dưỡng cha mẹ, lấy phần nhiều. Ba nhà còn lại chia đều nhau, coi như công bằng. Dù trong lòng Cố Nhị Tài có bất mãn, cũng không thể nói được gì.

Sau khi mọi người giải tán, ai về phòng nấy. Cố Kiều qua tìm Cố Tứ Tường.

“Chú Tư, bà nội nói không sai, đúng là cháu đã nói với chú họ Nam Sóc những lời đó, chú có trách cháu không?”

Cố Tứ Tường ngồi trên giường, sắc mặt hoảng hốt, không biết có nghe thấy hay không.

Hồ Dao Hoa vội vàng nói: “Có trách hay không cái gì? Chuyện này không phải lỗi của cháu.”

Ngôi sao may mắn sao có thể có lỗi? Người có lỗi chắc chắn là người khác! Cho dù thật sụ làm sai, cũng không bao giờ được nói, vợ chồng bọn họ còn muốn dựa vào người ta để bò lên cao đây!

Thấy Cố Tứ Tường vẫn luôn ngồi yên bất động, Hồ Dao Hoa lén lút dùng sức véo anh ta một cái, ngoài mặt thì cười nói với Cố Kiều: “Cháu cũng biết đó, bà nội cháu thương chú Tư cháu nhất, bây giờ bà nội cháu rơi phải cảnh này, trong lòng chú Tư không dễ chịu, cháu thông cảm cho chú ấy nhé.”

Cố Kiều gật đầu, nhìn về phía Cố Tứ Tường. Cuối cùng cái véo của Hồ Dao Hoa cũng khiến Cố Tứ Tường đau đớn lấy lại tinh thần: “Hả? Cái gì?”

Hồ Dao Hoa nói lại lời Cố Kiều vừa nói một lần. Cố Tứ Tường ngẫm nghĩ, sắc mặt có chút phức tạp: “Tính tình của Nam Sóc nhà bên kia thế nào, chú hiểu rõ. Mẹ với em họ dám làm ra chuyện này với Nam Huyền, hắn sẽ không bao giờ để yên. Cháu có đi nói những lời này hay không đều như nhau, đạo lý này chú hiểu, chỉ là…”

Khóe miệng Cố Tứ Tường lộ ra nụ cười khổ: “Kiều Kiều, chú biết trong chuyện này cháu không có lỗi, chú…”

Chú thế nào Cố Tứ Tường chưa nói, cũng chưa kịp nói. Bởi vì đúng lúc ấy, giọng Cố Đại Phát từ phòng đối diện đã truyền tới: “Kiều Kiều! Con đâu rồi?”

Cố Tứ Tường đổi lời, nói: “Cha cháu đang gọi cháu, cháu qua bên đó đi.”

Cố Kiều nghe lời qua phòng bên kia. Cố Tứ Tường cũng ra đóng cửa lại.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 115: Không học nữa (1)



Cố Đại Phát tìm Cố Kiều cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn chia sẻ niềm vui phân gia với cô ta, và hưng phấn khi nhận được nhiều tài sản. Cố Kiều vào phòng nói hai câu lời hay, rồi về phòng mình đứng trước cửa sổ, nhìn về phía cửa phòng Cố Tứ Tường đối diện, suy nghĩ xuất thần.

Trước đây mỗi lần không vui cô ta sẽ tới tìm Cố Tứ Tường, Cố Tứ Tường sẽ nói vài câu dỗ dành cô ta; Nếu cô ta làm sai chuyện gì, Cố Tứ Tường cũng sẽ phân tích, giải vây cho cô ta, chưa bao giờ giống như hiện tại, chỉ nói ra một câu bâng quơ “Đạo lý chú đều hiểu” và “Cháu không có lỗi”. Cố Tứ Tường nói ra những lời này, nhìn có vẻ như không trách cô ta, nhưng cũng không còn quan tâm, an ủi cô ta.

Trong lòng Cố Kiều biết, có lẽ là vì Tống Ngọc Mai, mấy ngày nay tâm trạng của Cố Tứ Tường luôn không tốt, cô ta nhìn ra được.

Dù Tống Ngọc Mai từng đối xử với cô ta thế nào, chung quy Cố Tứ Tường vẫn là người tốt. Cũng chính vì Cố Tứ Tường có sức nặng trong lòng Tống Ngọc Mai, nên năm cô ta năm tuổi, Cố Tứ Tường đề nghị đưa cô ta tới bệnh viện, Tống Ngọc Mai mới có thể đồng ý. Khi bảy tuổi, Cố Tứ Tường thả cô ta ra khỏi phòng chứa củi, Tống Ngọc Mai mới không phản đối.

Hiện giờ Tống Ngọc Mai gặp nạn, trong lòng Cố Tứ Tường không dễ chịu là chuyện hết sức bình thường. Cô ta tự nói với bản thân nên thông cảm. Nhưng không biết vì sao, Cố Kiều lại luôn cảm thấy không dễ chịu, giống như có chút mất mát, lại giống như có chút lo lắng. Cảm giác vô cùng phức tạp ấy, ngay cả cô ta cũng không có cách nào hiểu rõ, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.

Hai ngày sau Cố Nam Sóc mới biết tin tức nhà Cố Trường Quý phân gia.

Hắn mỉm cười, không nói gì cả. Về nhà lấy quyển sách “Cuộc sống hạnh phúc của Cố Kiều” trong ngăn kéo ra, thấy cốt truyện viết về Tống Ngọc Mai đã biến mất không thấy đâu nữa, khóe miệng hắn cong lên nở nụ cười mỉa mai.

Cố Kiều tính kế hay lắm, mượn tay hắn xử lý Tống Ngọc Mai, bản thân không cần tốn nhiều công sức, không gánh chút nguye hiểm nào, không phải làm gì đã đạt được mục đích, còn nhân tiện phân gia. Một hòn đá trúng mấy con chim! Đúng là quá đẹp!

Cách vách.

Hồ Dao Hoa đang nấu cơm. Cô ta chiên một quả trứng gà, thứ này là chuẩn bị cho Cố Tứ Tường. Anh ta học hành vất vả, phải thường xuyên động não, nên bồi bổ nhiều hơn. Nghĩ một lát cô ta lại chiên thêm một quả, quả này cho Cố Kiều, Cố Kiều là ngôi sao may mắn, là quý nhân, là hy vọng thăng chức nhanh chóng của chồng cô ta, đương nhiên cô ta không thể bạc đãi rồi. Sau đó cô ta lại cầm một quả lên, nhưng không đập, do dự một lát lại thả về. Được rồi, hai quả thôi, bản thân không cần ăn.

Bây giờ đã phân gia, tình hình không giống trước kia. Cô ta và Cố Tứ Tường đều không có công ăn việc làm, phải dùng tiết kiệm số tiền được chia.

Vì chuyện này, cha mẹ cô ta còn càm ràm rất lâu, câu nào cũng nói trước kia cô ta tùy hứng đã chọn sai người. Bây giờ không có Tống Ngọc Mai giúp đỡ, Cố Tứ Tường vai không thể gánh tay không thể xách, hai vợ chồng phải sống thế nào?

Hồ Dao Hoa dậm chân. Bọn họ thì biết cái gì! Cùng lắm cũng chỉ phải ăn dùng tiết kiệm vài tháng nữa thôi, đợi Cố Tứ Tường thi đỗ đại học sẽ có trợ cấp, cô ta ra ngoài tìm việc làm là được. Đợi Cố Kiều bám được vào nhà họ Viên, Cố Tứ Tường làm công chức rồi, ngày lành của bọn họ còn ở phía sau đó!

Mang theo tín niệm này, Hồ Dao Hoa nấu cơm càng vui vẻ hơn, cũng không cảm thấy không có trứng gà ăn có gì ấm ức.

Đúng lúc này, Cố Tứ Tường về nhà, vội vàng xông vào phòng, tiếng đóng cửa vang trời.

“Tứ Tường, anh về rồi à! Chuẩn bị ăn cơm đi! Ơ, Cố Kiều đâu? Con bé không về với anh sao?”

Trong phòng, không người đáp lại.

Hồ Dao Hoa không vui, đẩy cửa bước vào, lập tức trông thấy Cố Tứ Tường nằm liệt trên giường, dùng chăn quấn chặt bản thân. Hồ Dao Hoa vươn tay kéo chăn ra: “Anh làm sao vậy? Mấy ngày nay vẫn luôn không thích hợp!”

Sắc mặt Cố Tứ Tường có chút suy sụp, không nói lời nào.

“Tứ Tường! Em biết anh rất đau buồn vì chuyện mẹ mình, đợi đến ngày nghỉ chúng ta có thể qua nhà tù bên kia thăm bà ấy. Em đã hỏi rồi, có thể tới thăm. Dù sao người sống vẫn phải nhìn về phía trước, anh không thể cứ mãi đắm chìm trong chuyện của mẹ mình như vậy. Anh thế này còn ôn tập thế nào? Còn thi cử thế nào? Còn vào đại học thế nào?”

“Tôi không học nữa được chưa!” Cố Tứ Tường hét to.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 116: Không học nữa (2)



Hồ Dao Hoa bị tiếng hét đột ngột của hắn dọa sợ: “Anh lớn tiếng như vậy làm gì? Từ khi chúng ta kết hôn đến nay, anh chưa bao giờ nói chuyện với em như vậy.”

Cố Tứ Tường há miệng th* d*c: “Xin lỗi! Anh không cố ý. Chỉ là anh……”

Hai tay anh ta ôm lấy mặt: “Dao Hoa! Em không hiểu! Em không ở trong thôn, không phải nghe những lời châm chọc của người ngoài, chúng ta thuê nhà trên này, xung quanh không ai biết quan hệ giữa chúng ta và bà ấy, chúng ta không nói ra, nhà Nam Sóc ở bên cạnh cũng không phải người lắm miệng đi rêu rao khắp nơi. Cho nên, em không cần nhìn sắc mặt người khác, không bị bọn họ chỉ trỏ, nhưng anh thì sao? Anh…”

“Bây giờ trong trường học, mọi người đều biết Tống Ngọc Mai là mẹ anh, Tống Võ là em họ anh rồi. Em biết bọn họ nói anh thế nào không? Em biết bọn họ nói khó nghe thế nào không? Em biết nhìn thấy anh là bọn họ lại chỉ chỉ trỏ trỏ không? Dao Hoa, anh thật sự không học nổi nữa! Anh không muốn đi học nữa!”

“Không…… Không học nữa?”

Sao có thể không học nữa? Bây giờ từ bỏ, sao Cố Tứ Tường có thể vào đại học? không vào đại học, sao có thể làm cán bộ, làm lãnh đạo? Sao cô ta có thể trở thành phu nhân nhà quyền quý?

“Bây giờ đã thế này rồi, anh còn đi học làm gì? Căn bản anh không có cách nào ngẩng đầu lên đối mặt với người khác trong trường học, càng khỏi nói tới học tập.”

Hồ Dao Hoa lui ra phía sau một bước, rất choáng váng.

Trước đó khi Tống Ngọc Mai xảy ra chuyện, cô ta không hề nghĩ quá nhiều. Tống Ngọc Mai không phải người dễ đối phó, dù bọn họ đã thuê nhà sống trên huyện rồi, Tống Ngọc Mai vẫn thường xuyên nhúng tay vào chuyện riêng nhà bọn họ. Không bị mẹ chồng quản thúc, cô ta có thể sống càng tự tại hơn. Cho nên, Hồ Dao Hoa không cảm thấy có gì không tốt.

Nhưng bây giờ cô ta phát hiện ra, mình đã xem nhẹ một vấn đề, chính là việc này ảnh hưởng tới Cố Tứ Tường không đơn giản như những gì cô ta nghĩ.

Cô ta hoảng hốt nghĩ tới, trong mộng không phải thế này! Tuy rằng giấc mộng của cô ta không hiện rõ những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, không biết Tống Ngọc Mai và Tống Võ có hợp mưu nhằm vào Cố Nam Huyền hay không. Nhưng cô ta biết, khi Cố Nam Sóc chết, Tống Ngọc Mai vẫn sống tốt ở thôn Dương Liễu! Cho nên Tống Ngọc Mai không gặp phải tai ương lao ngục lần này mới đúng.

Vì sao nhỉ? Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào?

Cố Tứ Tường vẫn đang khóc lóc kể lể: “Dù anh có tới trường học, cũng không nghe vào được gì, nên nghĩ thà không đi học còn hơn. Bây giờ đã phân gia, tiền thuê nhà bên này do chính chúng ta trả, số tiền anh được chia có hạn, sợ là không chống đỡ được bao lâu. Anh từng nghĩ tới chuyện không thuê nữa, về thôn sống, tốt xấu gì trong thôn cũng có phòng của chúng ta, sẽ có chỗ ở.”

“Nhưng nghĩ lại thì, mấy năm nay anh vẫn luôn đi học, chưa từng làm việc đồng áng, cho dù có ruộng đất trong tay, anh cũng không biết trồng trọt. Anh quay về thôn sẽ sống thế nào? Nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ cố gắng học hết cấp ba, kiếm tấm bằng trung học. Bây giờ cải cách đã mở ra rồi, trong huyện có nhiều hộ cá thể, không ít nơi thuê người, anh ra ngoài tìm việc chắc hẳn không khó.”

“Không được!” Hồ Dao Hoa lập tức nhảy dựng lên: “Em không đồng ý!”

Cố Tứ Tường không đoán trước được phản ứng của Hồ Dao Hoa sẽ lớn như vậy, anh ta bị kinh sợ: “Dao Hoa?”

Sắc mặt Hồ Dao Hoa không tốt lắm, chỉ trong chốc lát đã khôi phục lại như thường, cố gắng dẹp yên cảm xúc trong lòng, nói: “Em… Em chỉ cảm thấy anh học hành vất vả nhiều năm như vậy, chỉ vì thi đại học, thất bại vài lần anh vẫn không từ bỏ. Bây giờ chỉ còn cách thời gian thi đại học chưa tới hai tháng, lúc này không học nữa quá đáng tiếc. Anh cam tâm sao?”

Cố Tứ Tường cúi đầu nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, trầm mặc không nói gì. Anh ta biết thời gian chỉ còn chưa tới hai tháng nữa, anh ta nên tiếp tục cố gắng. Nhưng mà anh ta thật sự không muốn tới trường học nghe mấy lời châm chọc của người khác.

“Anh học trong trường, Kiều Kiều học cùng anh, ngày nào con bé cũng vô cùng vui vẻ đi học đó thôi!”

Cố Tứ Tường cười khổ: “Anh không giống con bé! Anh là con trai, con bé là cháu gái, dù sao cũng cách một tầng. Trong trường học con bé vẫn luôn làm việc tốt giúp đỡ mọi người, thanh danh rất tốt, không ít người thích con bé. Hơn nữa, khi còn nhỏ mẹ anh đối xử với con bé không tốt, con bé khóc lóc than thở nói ra những lời này, bạn học sẽ chỉ cảm thấy con bé đáng thương, sẽ không chỉ chỉ trỏ trỏ châm chọc con bé, ngược lại còn cảm thấy con bé cũng là người bị hại, còn cảm thấy nếu mẹ anh bị bắt sớm một chút, thời thơ ấu của con bé sẽ không thê thảm như vậy.”

Nói xong, Cố Tứ Tường mím chặt môi, không biết vì sao, giây phút này, cảm giác đối với cô cháu gái này trong lòng anh ta vô cùng phức tạp.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 117: Mời Cố Kiều ăn cơm



Hồ Dao Hoa lại lần nữa choáng váng. Vậy mà còn có thể như vậy? Được rồi, tạm thời không để ý tới Cố Kiều, việc quan trọng hiện giờ là ổn định cảm xúc của Cố Tứ Tường.

Hồ Dao Hoa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Cố Tứ Tường: “Anh nhìn em đi, anh đã quên những lời mình nói với em rồi à? Anh nói anh muốn vào đại học, anh muốn làm cán bộ, anh muốn làm huyện trưởng, để em làm phu nhân huyện trưởng! Những lời này anh quên hết rồi sao?”

“Dao Hoa!” Cố Tứ Tường châm biếm: “Mẹ anh là tội phạm, cho dù anh có thi đỗ đại học, có lẽ cũng không vào được chính phủ.”

Hồ Dao Hoa sửng sốt.

Thật sao? Vậy chẳng phải là Cố Tứ Tường sẽ vĩnh viễn không được làm lãnh đạo sao?

Nhưng mà…

Không! Không phải như thế! Còn có Cố Kiều!

Đúng!Cố Kiều! Đợi Cố Kiều thi đỗ đại học tới thủ đô rồi, sẽ ở bên cậu chủ nhà họ Nguyên. Với gia thế của nhà họ Nguyên, chỉ cần bọn họ nói một câu, chuyện Tống Ngọc Mai căn bản không đáng nói, Cố Tứ Tường vẫn có thể thuận lợi vào chính phủ, tiền đồ vô lượng như cũ. Cho nên, căn bản không cần lo lắng điểm này!

Nghĩ tới đây, Hồ Dao Hoa đang ủ rũ lại nở nụ cười. May mà từ trước tới nay Cố Tứ Tường đều đối xử với Cố Kiều không tồi, từ khi cô ta gả tới nhà họ Cố, cũng luôn yêu thương Cố Kiều, bởi vậy, mặc dù bây giờ đã phân gia, Cố Kiều vẫn sống chung một chỗ với bọn họ, cũng rất kính trọng bọn họ.

Cô ta năm lấy tay Cố Tứ Tường: “Em biết những lời đồn đãi đó rất khó nghe, em cũng biết anh rất khó chịu, rất vất vả. Nhưng mà, em xin anh đừng dễ dàng tử bỏ như vậy. Chỉ còn hơn một tháng nữa thôi, chúng ta chỉ cần cố gắng hơn một tháng nữa thôi. Bây giờ anh nói không học nữa, muốn đi tìm việc làm. Nhưng anh có từng nghĩ tới, bây giờ anh có thể tìm được công việc gì không? Làm tính sổ cho người ta, hay dọn dẹp đồ đạc giúp người ta? Công việc như vậy lấy đâu ra tiền đồ?”

“Chúng ta đều biết chỉ có thi đậu đại học mới có thể thay đổi địa vị. Trước khi kết hôn, anh còn thề non hẹn biển, hứa hẹn với em sẽ cố gắng để em trở thành người trên người. Nhưng bây giờ thì sao? Tứ Tường! Trên đời này không có gì là tuyệt đối. Không ai dám chắc chắn chuyện của mẹ anh nhất định sẽ ảnh hưởng tới anh. Nói không chừng tới lúc đó chính sách thay đổi thì sao? Hơn nữa cho dù không vào được chính phủ, anh cũng sẽ được phân tới đơn vị không tồi, không phải sao?”

“Anh đã kiên trì nhiều năm như vậy, thất bại nhiều lần như vậy rồi. Trước đây cũng từng có không ít người nói anh đang lãng phí thời gian lãng phí tiền bạc, còn có người nói là vì anh không muốn về thôn, cố ý học tiếp để ngốc tại trường học, không phải làm việc nhà, mỗi tháng còn có tiền tiêu. Những lời này cũng không dễ nghe, không phải anh vẫn vượt qua được sao? Anh nhịn thêm chút nữa thôi, nhịn tới khi thi xong đại học, được không?”

Hồ Dao Hoa vừa khóc vừa khuyên: “Coi như anh vì em vì đứa trẻ trong bụng em, có được không?”

Cố Tứ Tường sửng sốt: “Đứa trẻ?”

Hồ Dao Hoa đặt tay anh ta lên bụng mình: “Đúng! Con của chúng ta!”

“Em mang thai? Có chắc không?”

Hồ Dao Hoa nghẹn lời: “Tháng này cái kia của em đã muộn bốn năm ngày rồi vẫn chưa tới, trước kia đều rất chuẩn, chắc chắn là có rồi, em có thể cảm nhận được! Tứ Tường, anh không chịu nổi áp lực hiện giờ, không muốn họ nữa. Em có thể theo anh, cùng lắm thì em theo anh về nhà trồng trọt, nhưng anh muốn thấy con chúng ta cũng giống chúng ta, cả đời ngốc tại nông thôn, bán mặt cho đất bán lưng cho trời sao?”

Cố Tứ Tường nghĩ tới cảnh tượng này, anh ta và con mình…

Không, anh ta không muốn!

Cuối cùng, Cố Tứ Tường bại trận, tay đặ trên bụng Hồ Dao Hoa giống như được tiếp thêm động lực.

Anh ta nói: “Được! Anh đồng ý với em! Anh sẽ tiếp tục kiên trì! Anh phải thi đỗ đại học, để những người hôm nay chê cười anh chỉ trích anh, phải ngước mắt lên nhìn anh.”

Nghe thấy thế, Hồ Dao Hoa nín khóc mỉm cười.

Chỉ cần Cố Tứ Tường đồng ý tiếp tục đi học là tốt rồi, cuộc thi đại học lần này, nhất định anh ta sẽ thi đỗ. Đây là bước ngoặt trong cuộc đời anh ta.

********

Nhà họ Cố.

Sóng gió qua đi, Cố Nam Huyền quay về trường học, lời đồn đãi về cô đã tan hết thay vào đó là lời đồn đãi mới. Không, nói là lời đồn đãi cũng không chính xác. Trước đây Cố Nam Huyền bị Tống Võ chơi xỏ, cũng ồn ào như vậy. Bây giờ Tống Ngọc Mai và Tống Võ đã bị bắt, đã bị kết án, Cố Tứ Tường là con trai của Tống Ngọc Mai, lập tức trở thành cái đích cho người ta chỉ trích.

Cố Nam Sóc vừa nghe Cố Nam Huyền nói chuyện trong trường học, vừa uống sữa đậu nành.

Khi cái ly thấy đáy, hắn mới mở miệng: “Nói ra thì, việc này chúng ta còn phải cảm ơn Cố Kiều, mấy ngày trước anh bận quá, còn chưa kịp nói lời cảm ơn cô ta. Em tìm thời gian mời cô ta qua đây ăn bữa cơm đi.”

Cố Nam Huyền sửng sốt: “Anh Ba, không phải anh không thích cô ta sao?”

Cố Nam Sóc nhíu mày: “Có à?”

Cố Nam Huyền gật đầu.

“Rõ ràng như vậy?”

“Ừm…” Cố Nam Huyền suy tư nửa giây: “Cũng không tính là quá rõ, ít nhất người ngoài không nhìn ra được. Nhưng em là em gái anh, đương nhiên hiểu anh hơn người khác rồi.”

Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn em gái một cái, khẽ cười: “Anh có thích cô ta hay không, không quan trọng. Quan trọng là, đối phương đã nhắc nhở chúng ta, dù sao chúng ta cũng phải bày tỏ gì đó.”

Cố Kiều dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận bọn họ, cô ta đã làm đến nước này rồi, dù thế nào cũng nên cho cô ta một cơ hội, nếu không sao có thể biết được rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 118: Mục tiêu của Cố Kiều (1)



Thời gian hẹn ăn cơm được xác định vào thứ tư, Cố Kiều tới đúng hẹn.

Cố Nam Sóc không khỏi liếc mắt nhìn qua phòng cách vách một cái, Cố Tứ Tường đưa lưng về phía hắn, không nhìn ra biểu cảm, nhưng không đứng ra ngăn cản, chứng tỏ không phản đối. Còn Hồ Dao Hoa, thậm chí còn vẫy vay cười với Cố Kiều: “Đi đi! Cơm nước xong rồi về!”

Chậc, thú vị rồi đây.

Theo lý thuyết, tuy rằng Tống Ngọc Mai bị giam mười năm không phải lỗi của bọn họ, nhưng cũng do bọn họ dựng lên. Nếu như trước kia, hai nhà chỉ có chút mâu thuẫn, quan hệ lạnh nhạt, vậy thì hiện tại đã biến thành kẻ thù rồi.

Cố Nam Sóc nghĩ chắc chắn Cố Kiều sẽ tới đúng hẹn, nhưng khả năng sẽ lén lút. Không ngờ cô ta lại đường đường chính chính, quang mình chính đại thế này. Vậy mà hai người Cố Tứ Tường và Hồ Dao Hoa cũng đồng ý. Thái độ này… Ừm, rất vi diệu.

Cố Nam Sóc càng tò mò hơn, sao Cố Kiều làm được nhỉ? Đúng là một nhân tài!

Đồ ăn mang lên bàn, mọi người bắt đầu ăn, Trong bữa cơm, Cố Nam Huyền nói vài câu cảm ơn, còn nói chuyện phiếm với Cố Kiều về mấy đề tài linh tinh vụn vặn giữa con gái với nhau. Bữa cơn mày, xem như chủ khách đều vui. Từ đầu tới cuối, Cố Kiều luôn giữ đúng lễ độ, chưa nói lời không nên nói, cũng không làm chuyện không nên làm. Ngoài việc nhiều lần ánh mắt cố ý lướt qua cánh cửa phòng ngủ của Cố Nam Sóc ra, hoàn toàn không có hành động khác.

Ánh mắt đó quá mờ mịt, nếu không phải Cố Nam Sóc vẫn luôn cẩn thận chú ý, vô cùng đề phòng đối phương, sợ là cũng không phát hiện ra.

Lòng hắn trầm xuống, phòng hắn thì có thứ gì nhỉ? Thứ gì lại khiến Cố Kiều để ý như thế? Chẳng lẽ nó chính là mục đích của Cố Kiều sao?

Sau khi ăn xong, Cố Kiều trở lại phòng cách vách.

Cố Nam Sóc nói với Cố Nam Huyền: “Sau này có thể mời cô ta qua nhà làm khách nhiều hơn, Ừm, đại khái cũng không cần em mời, cô ta sẽ chủ động qua đây. Nhưng mà, mời cô ta vào, cố gắng chọn lúc anh có ở nhà, nếu anh không ở thì tìm lý do gì đó đuổi cô ta đi.”

Cố Nam Huyền:……

Tuy rằng không rõ nội tình, nhưng vẫn đồng ý.

Ngày hôm sau, quả nhiên Cố Kiều ôm sách bài tập qua hỏi bài, nói là có bài tập không hiểu, muốn hỏi một chút.

Cố Nam Huyền:…… Anh trai cô là thầy bói sao?

Sau đó lại có hai lần nữa, Cố Kiều vẫn dùng lý do tương tự qua nhà cô.

Lần nào Cố Nam Sóc cũng cố ý mở rộng cửa phòng ngủ. Sau đó hắn phát hiện ra, Cố Kiều chân chính để ý là ngăn kéo duy nhất bị khóa lại trên bàn làm việc đối diện cửa phòng ngủ.

Mà trong ngăn kéo đó, chỉ có ba món đồ!

Cố Nam Sóc không nhịn được lập tức cảm thấy căng thẳng.

Hôm nay khi thấy Cố Kiều đang học tiếng Anh với Cố Nam Huyền, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, hắn cười nói: “Học tiếng Anh chỉ dựa vào sách giáo khoa, học bằng cách ghi nhờ không tốt đâu. Nếu có thể thì xem nhiều sách báo tiếng Anh, quan trọng nhất là phải dũng cảm phát âm. Trong huyện thành nhỏ như chỗ chúng ta, khẩu ngữ không được chú trọng, thầy cô giáo chưa chắc đã phát âm chuẩn xác, càng khỏi nói tới dạy học sinh. Cho nên chúng ta càng phải cố gắng hơn nữa.”

Cố Nam Huyền cười rộ lên, nói với Cố Kiều: “Cô không biết đâu, bây giờ tiếng Anh của anh trai tôi giỏi lắm. Nói chuyện rất hay.”

Tròng mắt Cố Kiều xoay chuyển: “Cháu nghe nói chú họ mua máy ghi âm, dùng nó để học sao?”

Cố Nam Sóc gật đầu.

Sắc mặt Cố Kiều có chút ủ rũ: “Đáng tiếc thứ kia quá đắt, người gia cảnh bình thường không mua nổi. Cháu vẫn chưa nhìn thấy lần nào đâu, không biết trông nó thế nào!”

“Chuyện này có gì khó! Hai đứa qua đây!”

Cố Nam Sóc đi về phòng ngủ của mình trước, Cố Nam Huyền theo sau. Cố Kiều hít sâu một hơi cũng bước vào phòng, trên mặt cô ta vẫn treo nụ cười, mắt sáng lấp lánh, có chút căng thẳng, cũng có chút hưng phấn.

Cố Nam Sóc lấy máy ghi âm và băng từ ra, bật lên cho hai người nghe.

Cố Nam Huyền kể cho Cố Kiều: “Anh trai tôi mua rất nhiều băng từ tiếng Anh. Anh ấy đều có thể nghe hiểu.”

“Phải không? Chú họ lợi hại quá!” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Cố Kiều lại có chút thất thần.

“Ngoài băng từ tiếng Anh ra, còn cái này nữa!”

Cố Nam Huyền rút băng cũ ra, thay băng từ khác vào, ấn xuống nút phát, giai điệu kinh điển lập tức truyền ra từ trong máy ghi âm. Dù sao Cố Kiều cũng chỉ là thanh niên mới mười sáu tuổi, nghe thấy âm nhạc tuyệt diệu lập tức trợn tròn mắt.

“Đây là bài hát mới của Đặng Lệ Quân!”

Cố Nam Huyền gật đầu: “Đúng! Còn có băng nhạc Cảng Thành nữa! Chúng ta nghe băng này trước, nghe xong tôi lại mở băng khác cho cô nghe.”

Khi hai cô gái nói chuyện, Cố Nam Sóc giả vờ sắp xếp lại bàn làm việc. Đầu tiên hắn thu dọn đồ đạc trên mặt bàn, rồi vô cùng tự nhiên dùng chìa khóa mở ngăn kéo, lấy quyển sách “Cuộc sống hạnh phúc của Cố Kiều” ở trong ngăn kéo ra.

Cố Nam Sóc nghĩ tới nghĩ lui, nếu Cố Kiều thật sự để ý tới cái ngăn kéo này như vậy, khả năng lớn nhất chính là quyển sách này. Tuy rằng quyển sách này biết ngụy trang, người khác không nhìn ra được vấn đề, nhưng khó đảm bảo Cố Kiều không phải ngoại lệ. Dù sao cô ta cũng là nữ chính, tóm lại là không giống những người khác.

Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra, mình đoán sai rồi. Bởi vì sau khi hắn lấy ra quyển sách đặt lên bàn, ánh mắt Cố Kiều luôn lén lút dõi theo hành động của hắn không hề chuyển qua quyển sách, cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào ngăn kéo như cũ.

Nếu không phải sách… Vậy thì trong ngăn kéo chỉ còn lại hai món đồ là hộp gỗ và viên hắc châu kia…
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 119: Mục tiêu của Cố Kiều (2)



Cố Nam Sóc lấy hộp gỗ ra. Quả nhiên, ánh mắt Cố Kiều lập tức bám theo.

Hắn lại mở hộp gỗ ra, lấy vòng tay hắc châu đặt sang bên cạnh, bỏ mấy thứ nho nhỏ khác vào hộp, rồi lại bỏ vòng tay hắc châu vào trong. Sau đó cất cả hộp gỗ và sách vở vào ngăn kéo, lại lần nữa khóa chặt. Xong việc hắn cười nói với Cố Nam Huyền: “Hai đứa ra ngoài nghe đi!”

Sau đó hắn nhìn về phía Cố Kiều: “Nếu cô thật sự muốn học tiếng anh, cũng không cần thiết phải mua máy ghi âm, mua một chiếc đài nghe băng bình thường là được, thứ đó rẻ hơn nhiều. Còn về băng từ, nếu cô muốn, tôi tới Bằng Thành có thể mang về giúp cô.”

Vốn dĩ mục đích của Cố Kiều không phải học tiếng anh, cô ta lắc đầu nói: “Cháu phải thương lượng với cha mẹ trước đã.”

Cố Nam Sóc nghe xong không nói tiếp.

Đợi cô ta về rồi, Cố Nam Sóc mới trở lại phòng mình, mở ngăn kéo bàn lấy chiếc lắc tay có hạt hắc châu kia ra, sắc mặt ngưng trọng.

Đã phá án!

Mục đích của Cố Kiều không phải quyển tiểu thuyết thần bí kia, cũng không phải hộp gỗ, mà là chiếc vòng này. Nói chính xác hơn là viên hắc châu trên chiếc vòng.

Cố Nam Sóc soi hạt châu dưới ánh đèn, ngó trái ngó phải, vẫn là một hạt châu giá rẻ rất bình thường. Rốt cuộc nó có điểm nào kỳ lạ nhỉ? Sao lại khiến Cố Kiều để ý như vậy?

Đúng lúc ấy, Cố Nam Huyền bước vào: “Anh Ba, anh đang xem cái gì thế? A, chiếc lắc tay này quen mắt quá!”

“Đương nhiên là quen mắt rồi, nó là di vật của mẹ. Trước kia ngày nào mẹ cũng đeo nó trên tay.”

Cố Nam Huyền nghiêng đầu hỏi: “Phải không?”

“Ừ! Có điều hình như mẹ rất ít khi lấy nó ra, thường xuyên dùng ống tay áo che lại. Hơn nữa sau khi nó bị hỏng cũng không đeo rất nhiều năm rồi. Em không nhớ rõ cũng phải thôi. Khi anh sắp xếp lại đồ đạc nhìn thấy nó cũng phải suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra.”

Cố Nam Huyền “A” một tiếng, cũng không để trong lòng.

Cách vách.

Cố Kiều nắm chặt viên bạch châu trên cổ, hơi thở dồn dập. Hệ thống từng nói, vật dẫn năng lượng trong tay Cố Nam Sóc có năng lượng giống với bạch châu của cô ta, nhưng cô ta không ngờ lại giống nhau đến thế! Một đen, một trắng, giống như một đôi!

Cô ta cúi đầu nhìn viên bạch châu trên cổ, năm đó cô ta nhặt được thứ đồ chơi này ở trên bờ ruộng thôn Dương Liễu, có phải vốn dĩ nó là đồ nhà Cố Nam Sóc đánh rơi hay không? Hay là của nhà người khác vứt đi, cô ta nhặt được một viên, nhà Cố Nam Sóc nhặt được một viên khác?

“Hệ thống, ngươi có biết cụ thể hai hạt châu này là thế nào không?”

“Xin lỗi ký chủ! Hệ thống chưa được kích hoạt tất cả công năng không thể biết được mọi chuyện. Hơn nữa, hiện giờ cấp bậc hệ thống quá thấp, chỉ có thể rà quét định vị, cảm ứng nguồn phát ra năng lượng và hấp thu năng lượng, không cách nào tìm hiểu được căn nguyên vật dẫn năng lượng.”

Cố Kiều v**t v* bạch châu: “Ta phải mang theo bên người mới có thể hấp thu, đúng không?”

“Đúng vậy!”

Cố Kiều buông tay xuống.

Tạm thời chưa thể kết luận được nguồn gốc của Hắc châu và Bạch châu, trước tiên cứ lấy được cả hai hạt châu về tay đã, rồi tìm hiểu sau.

Bây giờ cô ta đã biết được hình thái của vật dẫn năng lượng là hắc châu rồi, mà viên hắc châu đó ở ngay trong ngăn kéo. Kỹ thuật mở khóa của cô ta cũng đã luyện tập thành thục nhờ vào số sách dạy học cô ta dùng điểm năng lượng mua sắm từ hệ thống.

Chỉ còn thiếu một cơ hội thôi! Chỉ cần lần sau cô ta qua bên kia, tìm lý do nào đó dẫn mọi người ra ngoài vài phút là được. Có công năng định vị của hệt thống, cô ta không sợ bị người ta phát hiện ra, Một khi có người tới gần, hệ thống sẽ cảnh báo cô ta.

Đáng tiếc, sang tới ngày hôm sau, Cố Kiều phát hiện ra, kế hoạch của cô ta thất bại rồi.

Khi cô ta đang đi học trong trường, đột nhiên hệ thống cất tiếng nhắc nhở.

“Ký chủ! Cảm ứng được vật dẫn năng lượng đang tới gần!”

Bút chì trong tay Cố Kiều lập tức đứt gãy.

“Vật dẫn năng lượng? Trong trường cũng có vật dẫn năng lượng? Sao trước đây không phát hiện ra?”

“Qua năng lượng d.a.o động, chắc hẳn chính là Hắc châu trong tay Cố Nam Sóc.”

Cố Kiều sửng sốt! Suốt thời gian vừa qua, hắc châu vẫn luôn bị khóa lại trong ngăn kéo, sao hôm nay lại đột nhiên tới trường học? Chẳng lẽ là Cố Nam Huyền mang tới?

Không, không đúng! Bây giờ đã là tiết thứ ba rồi, lớp Cố Nam Huyền ở ngay sát lớp cô ta, nằm trong phạm vi rà quét của hệ thống. Nếu do Cố Nam Huyền mang tới, hệ thống phải cảm ứng được từ lâu rồi mới đúng, nhưng nếu không phải cô ấy, vậy thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
 
Back
Top