Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 60: Hợp tác



“Có phải công phu sư tử ngoạm hay không, trong lòng Tổng giám đốc Tôn hiểu rõ. Tổng giám đốc Tôn cũng biết doanh số hai bản thiết kế sản phẩm lần trước mang tới cho công ty rồi, toognr giám đốc Tôn cảm thấy một ngàn tệ so với lợi nhuận ngài kiếm được thật sự là công phu sư tử ngoạm sao?”

Cố Nam Sóc nhấp miếng trà, nói tiếp: “Bằng Thành tiếp giáp Cảng Thành, tôi cũng đã tìm hiểu phương hướng phát triển của quý công ty mấy năm nay, cũng biết Tổng giám đốc Tôn không chỉ đặt ánh mắt trên đất liền, chắc hẳn ngài vẫn chưa muốn từ bỏ thị trường Cảng Thành bên kia. Hợp tác với Cảng Thành, lợi nhuận kiếm được không chỉ mặt ngoài, còn cả tỉ sất hối đoái nữa.”

“Ví dụ như hiện giờ quốc gia quy định, một đồng nhân dân tệ đổi được ba phảy bảy đồng đô la Hồng Kông. Nhưng trên thực tế, ngoài thị trường một đồng nhân dân tệ có thể đổi lại được bốn phảy hai đồng đô la Hồng Kông. Ngoài thứ này ra, ở Cảng Thành còn có không ít người dùng đồng bảng Anh.

“Nửa năm qua, Tổng giám đốc Tôn vẫn luôn bán nguyên liệu gỗ và hàng thuộc da tới Cảng Thành, vẫn luôn hiên hệ với các công ty lớn bên đó, tìm kiếm hợp tác, chẳng lẽ không phải vì những điều tôi vừa nói sao? Nếu đã như vậy, vì sao chỉ bán số nguyên liệu đó, mà không phải bán gia cụ thành phẩm?”

“Để tôi đoán thử một lần nhé, là vì Cảng Thành vật tư phong phú, chủng loại gia cụ đa dạng, nhiều phong cách khác nhau. Người ta nhìn sản phẩm tốt quen rồi, chướng mắt sản phẩm của chúng ta, anh đã từng nếm thử, nhưng tình hình không lạc quan cho lắm, có đúng không?”

“Chẳng lẽ Tổng giám đốc Tôn thật sự không nghĩ tới chuyện mở ra thị trường Cảng Thành, bán gia cụ của Phong Hoa cho những ông chủ lớn đó, những người giàu đó, thậm chí là cả người nước ngoài?”

Tôn Khải Nghĩa hít sâu một hơi: “Cậu cảm thấy thiết kế của cậu có thể mở ra thị trường Cảng Thành giúp tôi?”

“Chính xác là, tôi tin tưởng thiết kế của mình, cộng thêm thủ đoạn của Tổng giám đốc Tôn, chắc chắn sẽ làm được.”

Cố Nam Sóc nói ra lời này đầy khí phách, giọng nói leng keng hữu lực. Hắn chưa bao giờ xem thường nhân tài thiết kế ở thời đại này. Quả thật, hiện giờ có lẽ ở Cảng Thành đã có không ít tác phẩm tốt, nhưng không đại biểu tác phẩm khác không có sức cạnh tranh. Dù sao hắn cũng có được tri thức vượt xa niên đại này bốn mươi năm, biết được trào lưu và hướng gió sau này.

Đời sau có không ít cuộc thi thiết kế, cũng có không ít các tác phẩm được mọi người tán thưởng, có cả phong cách Âu Mỹ, phong cách Hiện đại, phong cách Bắc Âu, phong cách công nghệ… Vân vân. Trong đầu hắn có rất nhiều các tác phẩm theo các phong cách khác nhau, chắc chắn sẽ có tác phẩm có thể đánh sâu vào lòng người tiêu dùng ở Cảng Thành.

Tôn Khải Nghĩa ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn Cố Nam Sóc, tròng mắt chuyển động: “Người trẻ tuổi quả nhiên cuồng vọng! Nhưng tôi thích sự cuồng vọng của cậu! Lời cậu nói khiến tôi rất động lòng, tác phẩm của cậu tôi cugnx xem rồi, nói thẳng ra, rất tuyệt vời. Tôi vô cùng muốn trông thấy chúng nó trở thành sản phẩm của công ty chúng tôi. Nhưng mà…”

Tôn Khải Nghĩa nhấn mạnh từng chữ: “Tôi đã xem qua bản thiết kế của cậu rồi, tuy chỉ là bản thảo thô, nhưng chỉ cần nắm được ý tưởng trung tâm, những chi tiết khác nhà thiết kế công ty chúng tôi có thể tự hoàn thiện. Nếu đã như vậy, việc gì tôi phải bỏ ra số tiền này đi mua của cậu?”

Ngôn luận đạo văn đáng ghét, nhưng cả hai đều biết, chiêu này có thể dùng được, đặt biệt là đối với người vô danh tiểu tốt, không quyền không thế như Cố Nam Sóc.

Cố Nam Sóc không hoảng hốt chút nào: “Bởi vì giá trị của tôi không chỉ nằm ở mấy bản thiết kế này.”

Hắn gõ gõ bản thiết kế trên bàn, lại chỉ chỉ vào đầu mình: “Mà nằm ở đây, chỉ cần có nó, tôi còn có thể vẽ ra được rất nhiều bản thiết kế như vậy. N ếu tổng giám đốc Tôi nhìn nhìn thấy giá trị của mấy tấm bản thảo thiết kế trước mắt, vậy thì xem như tôi nhìn lầm người. Bằng Thành không chỉ có mình công ty Phong Hoa sản xuất gia cụ, tôi nghĩ, sẽ có người hiểu được giá trị của tôi.”

Câu cuối cùng có ý gì, không cần nói cũng biết. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt sắc bén, mấy giây sau, Tôn Khải Nghĩa mới thu hồi ánh mắt: “Cậu còn bản thiết kế khác?”

“Hiện giờ không có, nhưng sau này sẽ có. Nếu Tổng giám đốc Tôn đồng ý với điều kiện của tôi, chúng ta có thể ký hợp đồng hai năm, trong vòng hai năm, mỗi quý tôi sẽ cung cấp cho anh không ít hơn ba bản thiết kế.”

Tôn Khải Nghĩa sửng sốt: “Hai năm? Sau hai năm thì sao?”

Cố Nam Sóc cười: “Để nói sau. Nếu khi đó tôi vẫn chưa hết thời, Tổng giám đốc Tôn cũng chưa tìm được người nào có thể thay thế tôi, chúng ta lại bàn bạc tiếp.”

Đương nhiên đây chỉ là lời nói bên ngoài mà thôi, trên thực tế, Cố Nam Sóc chỉ muốn vớt tiền trong thời gian ngắn, không định làm cái nghề này cả đời. Có điều nếu hắn nói thẳng ra như vậy, chưa chắc tổng giám đốc Tôn đã tin, cũng không cần thiết phải nói ra. Tóm lại vẫn còn thời gian hai năm, thái độ của Cố Nam Sóc lại không hề cứng rắn, còn để lộ ra ý định sau này vẫn có thể hợp tác, Tôn Khải Nghĩa thấy thế cũng không bức ép nữa.

Hai bên đàm phán xong, Tôn Khải Nghĩa nhanh chóng hành động, cùng ngày đã bảo nhân viên tài vụ đi tới Ngân hàng rút ra sáu nghìn tệ đưa cho Cố Nam Sóc.

Lại có thêm một khoản tiền lớn, khi ra khỏi công ty Phong Hoa, Cố Nam Sóc nhẹ nhàng thở ra một hơi, tâm trạng có chút phức tạp.

Cảm ơn đời trước!

Đời trước hắn thật sự không thích cái nghề thiết kế này, nhưng bởi vì nguyên nhân đáng thương lại buồn cười nào đó mà chọn chuyên ngành thiết kế. Cũng chính vì nguyên nhân ấy, trong bốn năm đại học, hắn vẫn luôn tới thực tập ở công ty cha ruột mình, giúp đỡ đối phương.

Nghiệp vụ quan trọng nhất của công ty đó là phục vụ cho những người có tiền lại không rảnh rỗi, hoặc là những người không muốn bị chuyện vụn vặt quấn thân. Đầu tiên là lên ý tưởng thiết kế trang trí nhà cửa, sau đó tới chuyện trang hoàng, trang hoàng xong chuyển sang chọn mua gia cụ, sắp xếp đồ dùng…

Có thể nói, chỉ cần khách hàng đưa ra yêu cầu bọn họ sẽ phục vụ chu đáo, Công ty sẽ thay khách hàng xử lý tốt mọi chuyện, chỉ cần chờ xách hành lý vào ở là được.

Đương nhiên, sau này hắn đã nhìn rõ một số người, một số việc, không tiếp tục tới công ty đó nữa, sau khi tốt nghiệp đã tự mình gây dựng sự nghiệp không liên quan gì tới cái ngành nghề này, từ đó về sau gần như hắn không chạm tay tới thiết kế, nhưng không ngờ, bao năm trôi qua, đổi sang niên đại khác, hắn lại quay về cái nghề cũ.

Ai! Cố Nam Sóc khẽ cười một tiếng, lắc lắc đầu, khom lưng lên xe, vẫn là xe chuyên dụng của công ty Phong Hoa đưa hắn về khách sạn.

Năm trước, hắn từng nói với Cố Nam Huyền, khi cửa hàng tới mùa ế khách, hắn còn chuyện bận rộn khác, đây chính là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai đợi sau khi hắn quay về, có lẽ cũng đến lúc thực hiện rồi.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 61: Nhảy lớp



Mùng mười tháng giêng âm lịch, cũng chính là 22 tháng 2 dương lịch. Cố Nam Sóc quay về huyện Nguyên Hoa. Thấy sắc trời còn sớm, hắn không vội vàng về thôn mà tới cửa hàng trước.

Cùng lúc đó, Tiệm may nhà họ Lý cũng đang dọn đồ đạc ra ra vào vào. Thấy cảnh ấy Cố Nam Sóc hơi sửng sốt, không ngờ tiệm may nhà họ Lý lại là cửa hàng hành động nhanh nhất. Ngẫm lại hình như cũng nằm trong tình lý.

Hắn xoay người đi, không để ý nhiều. Ông chủ Viên cách vách thấy hắn, chủ động bước tới nói chuyện phiếm: “Năm ngoái chuyện nhằm vào cửa hàng cậu, mọi người đều biết là do nhà họ Lý gây ra, thanh danh nhà bọn họ xuống dốc không phanh, không mấy khách hàng muốn vào cửa tiệm nhà bọn họ, buôn bán không tốt lắm. Bây giờ nhân lúc mùa ế hàng, bọn họ muốn sửa chữa lại chút, thứ nhất là đổi biển hiệu để đánh lạc hướng mọi người, thứ hai cũng muốn học theo cách trang trí cửa hàng của cầu. À, bọn họ cũng tìm Vinh Đạt đó, chính là nhà đã trang trí cho cậu.”

Nói tới đây, ông ấy lại bước tới gần nhỏ giọng nói thầm bên tai Cố Nam Sóc: “Tôi qua bên đó xem, có nghe được bọn họ đưa ra yêu cầu với Vinh Đại, rõ ràng là định phỏng theo cửa hàng nhà cậu mà!”

Cố Nam Sóc vô cảm với bát quái kiểu này, hắn ừ một tiếng hời hợt, không nói thêm lời nào.

Thấy thái độ này của hắn, ông chủ viên hơi ngạc nhiên: “Cậu không giận à?”

“Vì sao tôi phải tức giận?”

“Vì bọn họ bắt chước cách làm của cậu! Tôi biết cách trang hoàng trong cửa hàng cậu là do cậu tự mình thiết kế, bọn họ làm vậy không phải chiếm lợi của cậu sao?”

“Không sao, bọn họ thích dùng thì dùng đi!”

Cố Nam Sóc khẽ cười, có những thứ không phải muốn sao chép là sao chép được. Hắn chẳng những không tức giận, còn rất vui mừng. Tất cả đều nằm trong kế hoạch.

Ngày hôm sau, thời tiết sáng sủa, gió ấm dễ chịu. Cố Nam Sóc dẫn theo em gái và cháu trai dọn tới nhà mới. Mặc dù “Nhà mới” này không hề mới, còn là nhà thuê, nhưng cả nhà vẫn rất vui mừng, Cố Minh Cảnh nhỏ tuổi nhất còn vui tới mức chạy tới chạy lui.

Hôm nay anh rể bọn họ đi làm, chỉ có mình Cố Nam Thư qua bên này tỏ vẻ chúc mừng, không có người ngoài, nhà bọn họ chỉ tùy tiện ăn một bữa cơm dọn nhà đơn giản.

Ngày mười ba tháng giêng, Cố Nam Sóc dựa theo kế hoạch, đưa ba đứa cháu trai tới trường tiểu học trung tâm huyện làm thủ tục chuyển trường. Mặc dù đã hỏi thăm từ trước, cũng đã nhờ cậy quan hệ, nhưng vẫn phải làm theo lưu trình bình thường. Cố Minh Cảnh xin vào lớp mẫu giáo, ngược lại không nhiều quy định lắm. Còn Cố Minh Huy và Cố Minh Hiên, cả hai đều phải tham gia thi trắc nghiệm.

Cố Minh Hiên kéo góc áo Cố Nam Sóc: “Chú Ba!”

“Đừng lo lắng, cứ làm bài thi như bình thường là được, không cần mang theo gánh nặng tâm lý, dù thi được hay không cũng không sao.”

Cố Minh Hiên lắc đầu: “Không phải cháu sợ thi không tốt. Mà là cháu… Cháu muốn…”

“Chú Ba, cháu có thể thi lên lớp bốn hay không?”

“Cháu muốn nhảy lớp?”

“Vâng, sách giáo kho lớp bốn của anh Cả cháu đọc xong hết rồi, sách bài tập cũng đã làm xong, cháu cảm thấy mình có thể làm được.”

Cố Nam Sóc nhìn cậu bé, muốn hỏi gì đó, cuối cùng lại không mở miệng. Một lúc lâu sau, hắn mới xoa đầu cháu trai, nói: “Được!”

Chuyện này không giống ban đầu bọn họ đã thương lượng, giáo viên giám thị làm thủ tục chuyển trường khẽ nhíu mày: “Được, tôi đi đổi qua bài thi lớp bốn. Có điều phải nói trước, dựa theo quy định của trường học chúng tôi, muốn nhảy lớp điểm ngữ văn và toán học đều phải trên 85 điểm mới được.”

“Hiểu rõ.”

Thời gian làm bài thi không dài, Cố Nam Sóc đợi ngoài cửa chưa tới hai tiếng đồng hồ đã kết thúc. Giáo viên chấm bài thi ngay tại chỗ. Thành tích của Cố Minh Huy không tốt lắm, ngữ văn 70, toán học 75, vô cùng bình thường, nhưng ít nhất vẫn đạt tiêu chuẩn, cũng coi như được an ủi. Còn Cố Minh Hiên lại mang tới niềm vui bất ngờ, ngữ văn 90, toán học 99. Giải quyết hoàn mỹ chuyện nhảy lớp.

Đối với thành tích này, giáo viên chấm bài thi vừa kinh ngạc vừa vui sướng. Cố Nam Sóc lại cảm thấy không có gì bất ngờ. Thành tích trước đây của Cố Minh Hiên vốn dĩ đã không tệ rồi, từ khi gia đình xảy ra biến cố cậu càng cố gắng hơn, đặc biệt là trong khoảng thời gian nghỉ đông này, chưa một ngày nào cậu không học tập.

Về đến nhà, Cố Nam Sóc gọi Cố Minh Hiên tới: “Sao đột nhiên lại muốn nhảy lớp?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 62: Có nên khuyên nhủ hay không



“Cháu đã học hết sách lớp bốn rồi, nên muốn nhảy lớp thôi.”

“Hiên Hiên cháu còn nhỏ, chúng ta làm từng bước một, học mỗi năm một lớp cũng khá tốt. Cháu nói thật cho chú, vì sao muốn nhảy lớp? Cháu không nói thật, để chú đoán mò chú sẽ càng lo lắng hơn.”

Nghe hắn nói vậy, Cố Minh Hiên cúi đầu, do dự một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Nhảy lớp có thể học ít đi một năm, bớt được một năm học phí.”

Chưa bao giờ Cố Nam Sóc nghĩ tới lại là nguyên nhân này, sau phút giây sửng sốt, hắn dở khóc dở cười: “Một năm học phí của cháu có đáng bao nhiêu tiền, chúng ta đâu thiếu chút tiền ấy! Chú thật sự có thể kiếm được tiền, cửa hàng của chú vẫn luôn buôn bán không tệ, cháu cũng biết mà.”

Cố Minh Hiên nhìn chằm chằm vào mũi chân mình: “Cháu muốn có thể học đại học sớm hơn chút, có thể trưởng thành sớm hơn chút. Sau khi trưởng thành có thể giúp được chú, chú sẽ không phải mệt mỏi như bây giờ.”

Cố Nam Sóc cảm thấy trái tim ê ẩm như bị đ.ấ.m mạnh một cú, hắn ôm chầm lấy Cố Minh Hiên, bỏ ra hai giờ, kiên nhẫn giải thích, cuối cùng mới khiến Cố Minh Hiên hiểu rõ, tất cả quyết định của hắn từ trước tới giờ đều là vì hắn muốn làm, chứ không phải vì bọn trẻ. Hắn bận rộn cũng mang tới cho bản thân thêm kinh nghiệm và thỏa mãn, không hề cảm thấy mệt.

Cũng may Cố Minh Hiên thông minh, còn nhỏ tuổi đã nghe hiểu lời hắn nói, nhưng cậu bé vẫn cương quyết: “Cháu vẫn muốn nhảu lớp.”

Cố Nam Sóc nhìn về phía cháu trai, cậu bé nói tiếp: “Cháu phát hiện ra học nhiều, đọc sách nhiều cũng rất thú vị, cho dù không vì tiết kiệm tiền, không vì điều gì khác, tiết kiệm được thời gian một năm cũng khá tốt. Cháu biết chú lo lắng điều gì. Chú chờ cháu chút.”

Cố Minh Hiên chạy chậm vào phòng ngủ của mình, một phút sau đã cầm ra một tờ giấy đưa cho Cố Nam Sóc, trên tờ giấy ghi chép thời gian biểu của cậu một cách ngay ngắn trật tự.

Không thể không nói, Cố Nam Sóc rất giật mình!

“Mỗi ngày có hai mươi tư tiếng đồng hồ. Cháu sẽ dành ra ít nhất chín tiếng cho giấc ngủ. Thời gian đi học ở trường là từ tám giờ rưỡi sáng tới ba giờ chiều. Chương trình học của lớp tiểu học không nặng, ngoài những giờ học bắt buộc ra, ít nhất có hai tiết tự học có thể tùy ý sắp xếp, chút thời gian này đã đủ để cháu tiêu hóa xong tất cả tri thức học được trong trường, cũng đủ để ôn lại bài và hoàn thành bài tập giáo viên giao cho rồi.”

“Sau khi về nhà, cháu chỉ cần bỏ ra thêm từ hai tới ba tiếng đồng hồ để học thêm những môn khác là được. Như vậy ngoài thời gian ăn uống tiêu tiểu hàng ngày cộng lại nhiều nhất là hai tiếng rưỡi ra, cháu vẫn còn thừa năm sáu tiếng rảnh rỗi, có thể chơi đùa theo ý mình. Cho nên, chú không cần lo lắng cho cháu đâu.”

Cố Nam Sóc:……

Càng giật mình hơn! Các bạn nhỏ tám tuổi thời này đều có khái niệm quản lý thời gian mạnh như vậy sao?

Nhất thời Cố Nam Sóc không biết có nên khuyên cậu bé tiếp hay không. Hắn sợ Cố Minh Hiên học tập quá vất vả, tự tạo áp lực lớn cho bản thân, khiến cậu bé mệt mỏi. Cậu bé còn nhỏ, đốt cháy giai đoạn chỉ mang tới hiệu quả hoàn toàn tương phản. Hơn nữa trong nhà có thiên tài có học bá hay không không quan trọng, hắn chỉ quan tâm cháu trai mình có vui vẻ hay không, có khỏe mạnh về cả thể xác và tinh thần hay không, mà thôi.

Nhưng hiện giờ……

Cố Nam Sóc nhìn thời gian biểu trong tay, Cố Minh Hiên đã tự sắp xếp thời gian học tập và nghỉ ngơi rõ ràng, chu đáo về mọi mặt, có lẽ ban đầu cậu bé học tập chăm chỉ là vì nguyên nhân muốn nhanh chóng trưởng thành, nhưng bây giờ sau khi hắn giải thích rõ ràng, hắn nhìn ra được, Cố Minh Hiên đã chấp nhận lý do giải thích của hắn, cũng không chấp nhất với chuyện này nữa, ngược lại giống như cậu bé đã tìm được niềm vui của mình qua việc học tập chăm chỉ này.

Như vậy còn cần khuyên sao?

Hình như không cần thiết nhỉ?

“Được rồi! Vậy cháu nhớ phải chú ý nghỉ ngơi nhé. Có gì không hiểu có thể tới hỏi chú, hoặc là hỏi cô út cũng được.” Hắn xoa đầu Cố Minh Hiên, rồi trả lại thời gian biểu cho cậu bé, để cậu ra ngoài chơi.



Kỳ nghỉ sắp kết thúc, khai giảng sắp bắt đầu, Dĩ Nam cũng chuẩn bị đưa ra hàng mới.

Khi còn ở Bằng Thành, Cố Nam Sóc đã đi tới xưởng quần áo quen biết với ông chủ Trần chọn một đám hàng mới, có điều hàng không theo hắn về. Mang hàng đi đường dài thật sự quá mệt mỏi, nên Cố Nam Sóc dứt khoát giao hàng cho đội vận chuyển, hắn chỉ cần chờ đón hàng ở nhà là được, càng tiện lợi hơn.

Sau hôm hắn về tới huyện Nguyên Hoa, xe của đội vận chuyển mới xuất phát, hôm nay vừa đến nơ. Cố Nam Sóc thuê một chiếc xe ba bánh kéo hàng từ đội vận chuyển tới cửa hàng, lấy sổ ra thẩm tra đối chiếu, nhập kho. Lúc Đường Hiểu Yến qua bên này giúp đỡ, thi thoảng có liếc qua quyển sổ của hắn vài lần: “Ông chủ, bây giờ chúng ta đã nhập hàng mùa xuân rồi à? Thời tiết vẫn còn lạnh đó!”

“Lạnh không được lâu nữa đâu, chuẩn bị sớm một chút, có thể mở hàng sớm.”

“Lần này chúng ta nhập không ít hàng, trong tiệm vẫn còn trang phục mùa đông năm trước, cho dù có chuyển tới nhà kho nhỏ phía sau, cũng không chứa hết.”

“Không sao, tôi có cách!”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 63: Mua một tặng một và thẻ hội viên



Cố Nam Sóc cười, xoay người lấy ra một tấm biển nhỏ treo tước cửa, trên tấm biển viết: “Thanh lý đại hạ giá đây, Mua một tặng một quần mùa đông trong cửa tiệm.”

Hiện giờ là thập niên tám mươi, mọi người vẫn chưa bị các loại thủ đoạn hoa hòe lòe loẹt của thương nhân làm hoa mắt, vẫn chưa từng thấy các loại thủ đoạn đẩy mạnh tiêu thu trong dịp lễ tết, không phải dịp lễ bọn họ cũng sáng tạo ra ngày kỷ niệm để đẩy mạnh tiêu thụ.

Cố Nam Sóc vừa tung ra chiêu này, mọi người đều kinh ngạc! Mua một tặng một, đó là khái niệm gì? Giảm giá một nửa sao? Như vậy không phải bọn họ được lợi lớn à?

Chưa tới nửa ngày, tin tức đã lan truyền với tốc độ điên cuồng, cửa hàng vốn dĩ đang tiêu điều lại lần nữa đông vui nhọn nhpj, dòng người chen chúc xô đẩy nhau còn hơn mùa thịnh vượng cuối năm vừa rồi.

“Ông chủ, thật sự mua một tặng một à?”

“Đương nhiên, chúng tôi làm ăn có uy tín, không lừa già dối trẻ!”

“Vậy mua một tặng một là tặng thế nào? Tặng cùng loại à?”

“Nếu chị muốn tặng cùng loại thì tặng cùng loại, nếu chị không muốn mua hai bộ quần áo giống y hệt nhau thì có thể chọn sang kiểu khác. Có điều nếu như vậy, thì bộ được tặng sẽ là bộ có giá tiền thấp hơn.”

“Thật à! Vậy thì tốt quá!”

Rất nhiều người trước tết đã nhìn trúng vài bộ, nhưng luyến tiếc mua, lập tức động lòng, không có lúc nào chiếm lợi được hơn lúc này! Bây giờ không mua thì khi nào mua!

Có người vui mừng, cũng có người tức giận.

“Chủ quán, cậu buôn bán như vậy là không phúc hậu! Bộ quần áo này tôi vừa mua năm trước mất hơn hai mươi đồng, bây giờ cậu lại bán một tặng một, tương đương với giảm giá một nửa, vậy chẳng phải tôi mua năm trước, giống người coi tiền như rác sao?”

:Chị gái, lời này của chị không đúng rồi! Chị nhìn thử xem, kiểu dáng quần áo chị đang mặc trong tiệm có còn không? Ánh mắt chị tốt thật đấy, chọn đúng bộ đồ bán đắt hàng nhất chỗ chúng tôi, cuối năm trước đã bán hết sạch rồi!”

“Tôi thì sao? Bộ quần áo tôi đang mặc cậu vẫn còn đang bán kia kìa!”

“Chị gái mặc cỡ nào? Bây giờ quần áo mùa đông trong tiệm không còn đủ kích cỡ nữa. Chưa chắc đã có kích cỡ vừa với chị. Nếu chị chờ tới bây giờ chúng tôi thanh lý bán đại hạ giá, có khi chưa chắc đã mua được thứ mình vừa ý. Cho dù mua được, thì chị mua trước cũng không lỗ!”

“Sao lại không lỗ?”

“Chị gái, chị ngẫm lại xem, bộ quần áo mới này chị mặc bao lâu rồi? Chị mua sớm, khi ấy trong huyện Nguyên Hoa còn chưa có mấy người mua, có phải hay không chị là người đầu tiên mặc nó, người dẫn dắt trào lưu? Hơn nữa, mặc quần áo mới đi chúc tết họ hàng, bạn bè thân thích, có phải rất có thể diện hay không? Nếu chị chờ tới bây giờ, lấy đâu ra đãi ngộ như vậy? Hơn nữa bây giờ đã vào xuân rồi, thời tiết đang dần dần ấm lên, quần áo này còn mặc được bao lâu nữa? Cho dù để đến mùa đông năm sau vẫn có thể mặc, nhưng lúc đó kiểu dàng này đã lỗi mốt rồi, chị nói xem có đúng không?”

Lời này khiến người mua sớm đều thoải mái hơn, còn chuyện xếp hàng đợi mua một tặng một, nếu nhà bọn họ không thiếu tiền, bọn họ đâu cần để ý tới chuyện này.

Cố Nam Sóc lại nói tiếp: “Cửa hàng chúng tôi còn mới đưa ra thẻ chương trình hội viên, nào, đây là thẻ hội viên, mỗi người mau sắm hàng hóa trong cửa hàng đều có thể nhận được một tấm. Mọi người xem, mặt sau tấm thẻ có mười dấu cách, dùng để tính tích phân. Mua tròn năm đồng tiền, chúng tôi sẽ in cho chị một bông hoa tương đương với một phần.”

“Gom đủ mười phần, có thể thăng cấp lên hội viên hạng bạc, hưởng thụ ưu đãi giảm 10% tất cả sản phẩm bày bán trong cửa hàng, hội viên hạng bạc mua tròn mười đồng được tính một phần, gom đủ mười phần sẽ được thăng cấp lên hội viên hạng vàng. Hội viên hạng vàng được hưởng thụ ưu đãi giảm giá 20% tất cả sản phẩm bày bán trong cửa hàng, Mọi người đừng lo không kiếm đủ tích phân, nếu một người mua không đủ có thể tính chung với người khác, cùng nhau xài chung một tấm thẻ hội viên.”

Có khách hàng mua đồ từ năm trước không vui lắm: “Chủ quán, sao cậu không đưa ra thẻ hội viên này từ năm trước? Vậy có phải là năm trước chúng tôi bỏ tiền ra mua quần áo không được tính tích phân hay không?”

“Các chị thứ lỗi, không phải vì năm trước quá bận chưa kịp chuẩn bị sao? Thế này nhé, để đền bù tổn thấy cho mọi người, tôi tặng cho mỗi người một tấm thẻ hội viên hạng bạc có được không?”

“Trực tiếp tặng thẻ bạc?” Các chị gái kia vui mừng ra mặt.

“Đúng! Không quan tâm năm trước các chị mua quần áo hết bao nhiêu tiền, đều trực tiếp thăng lên hạng bạc!”

“Ông chủ hào phóng! Được! Cho tôi một tấm!”

Cố Nam Sóc đưa một đống thẻ hội viên ra, mắt đầy ý cười, vừa giải quyết hoàn mỹ mâu thuẫn giữa hai bên, còn thuận thế đẩy ra thẻ hội viên. Đừng thấy có thẻ hội viên được chiết khấu mà lầm tưởng khách hàng được lợi còn hắn kiếm được ít đi. Thật ra thủ đoạn này chẳng những có thể k*ch th*ch nhu cầu mua sắm của mọi người, còn có thể xây dựng hệ thống khách hàng thân thuộc, biến khách hàng mới thành khách hàng lâu dài, một hòn đá trúng mấy con chim.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 64: Xảy ra vấn đề



Trong cửa tiệm Dĩ Nam, khách đông như mây. Bên ngoài Dĩ Nam, trước cửa vẫn có thể hình dung bằng câu giăng lưới bắt chim.Nhìn cảnh tượng ấy, ông chủ Đỗ nghiến răng nghiến lợi: “Nửa giá? Lắm tiền nhiều của như vậy, sao cậu ta không tặng không luôn!”

Trong tiệm may nhà mình, ông Lý cũng cảm thán: “Nào có ai làm ăn buôn bán như vậy? Bán thế không biết lỗ mất bao nhiêu tiền.”

Chạng vạng, khi cửa hàng đóng cửa, Đường Hiểu Yến cũng hỏi Cố Nam Sóc vấn đề này.

Cố Nam Sóc khẽ cười: “Không phải để thanh lý hàng tồn kho sao? Tôi không có kho để hàng riêng, kho hàng tách ra từ mặt tiền quá nhỏ, không đủ dùng. Hơn nữa, nếu không tranh thủ thanh lý bây giờ, đợi thời tiết ấm lên bán rẻ hơn cũng không bán được. Đợi đến mùa đông năm sau bán, vừa tồn vốn lại vừa tốn không gian, lúc đó kiểu dáng quần áo cũng lỗi mốt rồi, nhà khác đều bán ra hàng mới tôi lại lấy hàng cũ ra bán, có phải càng không dễ bán hay không?”

Đường Hiểu Yến nghe xong thì sửng sốt, hình như cũng có lý, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy vẫn thiếu thứ gì đó.

Còn thiếu thứ gì Cố Nam Sóc chưa nói nhỉ?

Mua một tặng một, không phải nửa giá chân chính. Cho dù là nửa giá cũng là nửa giá bán ra, chứ không phải lỗ một nửa giá nhập vào. Hai giá này có chênh lệch. Quan trọng nhất là khi nhập hàng hắn đã tính toán nên thiết lập giá bán lẻ thế nào rồi, chỉ cần khống chế tốt không gian lợi nhuận, hàng h óa bán ra năm trước đã đủ thu hồi hết tiền vốn rồi. Số hàng hóa còn dư lại tương đương bán bao nhiêu kiếm bấy nhiêu, chắc chắn không có chuyện thua lỗ.

“Về thôi!”

Đường Hiểu Yến nhìn nhà kho hỗn độn trước mắt: “Hàng hóa mùa xuân vẫn chưa sắp xếp xong đâu, hôm nay có không ít khách hàng mua quần áo mùa đông thấy không đủ tích phân nâng hạng lên hội viên bạc đã nói hai ngày nữa sẽ tới xem quần áo mùa xuân. Tôi muốn tranh thủ sắp xếp cho xong để đưa quần áo mùa xuân lên kệ bán cho kịp, ông chủ, ông cứ về trước đi, chuyện còn lại cứ giao cho tôi.”

Cố Nam Sóc nhìn đối phương một cái: “Được rồi! Nhớ đóng cửa nhé. Đừng về quá muộn, chú ý an toàn.”

********

Hoạt động bán thanh lý quần áo mùa đông kéo dài ba ngày mới bán xong gần hết đám hàng tồn kho. So với đời sau, tốc độ còn nhanh hơn vài lần.

Trường học đã chính thức khai giảng. Trong nhà lập tức trở nên quạnh quẽ. Cố Nam Sóc không ngây người cả ngày trong cửa hàng, cố ý nghỉ ngơi hai ngày, thi thoảng vẽ bản thảo thiết kế. Tiệm may nhà họ Lý trang hoàng rất nhanh, nhưng vừa trang trí được một nửa đã xảy ra vấn đề, bọn họ phát hiện ra không làm nổi nữa, đành phải dừng tay.

“Tổ trưởng Lương, tự anh nhìn xem. Các anh trang trí cho nhà tôi thế nào vậy? Không phải anh cố ý gây khó dễ cho chúng tôi chứ? Nếu không vì sao các anh trang hoàng cho Dĩ Nam tốt như vậy, đến lượt nhà tôi lại biến thành thế này?”

Tổ trưởng Lương nhíu mày không nói gì, đàn em của anh ta không vui nói: “Bà chủ, bà không thể nói như vậy. Chúng tôi đều làm theo đúng yêu cầu của bà, tự bà nhìn xem, có chỗ nào là không làm giống Dĩ Nam không?”

Bà lý chống nạnh: “Sao cậu lại ăn nói như vậy, cậu…”

Thấy mẹ chồng sắp mắng chửi người, con dâu thứ hai vội vàng kéo bà ấy lại, nói tiếp câu chuyện: “Đúng là nhà chúng tôi có đưa ra yêu cầu trang hoàng giống Dĩ Nam, nhưng chúng tôi là người ngoài nghề, không hiểu trang hoàng, các anh hiểu, các anh không nhìn ra được vấn đề trong này sao? Anh xem chỗ này đi, hẹp như vậy, người hơi béo chút đã không cách nào chui qua rồi. Còn chỗ này nữa, âm u như vậy, cứ có cảm giác đáng sợ.”

Người trong đội trang hoàng nói: “Bản thiết kế của ông chủ Cố là dành riêng cho cửa hàng cậu ấy, bê y nguyên về áp dụng cho cửa hàng này không thích hợp.”

Con dâu thứ hai vỗ tay một cái: “Đúng là như vậy! Không thích hợp! Vậy sao trước đây không ai trong số các anh nói cho chúng tôi biết? Chẳng lẽ chúng tôi đã phải bỏ tiền ra mời các anh về trang hoàng cửa tiệm rồi, còn phải am hiểu nên làm thế nào mới được sao?”

Người của đội trang hoàng cứng họng. Chuyện này đúng là bọn họ đuối lý, tổ trưởng Lương cũng vô cùng đau đầu.

Bà Lý lại nói: “Dù sao tôi cũng mặc kệ, tôi đã đưa các anh tiền rồi, các anh phải giải quyết vấn đề cho tôi.”

Con dâu thứ hai biết ăn nói hơn bà ta, giọng điệu cũng ôn hòa hơn nhiều: “Tổ trưởng Lương, không phải chúng tôi cố ý làm khó các anh đâu. Nhưng anh cũng thấy rồi đấy, bây giờ cửa tiệm trang hoàng thế này, chúng tôi không thể nào dùng được. Công ty Vinh Đạt các anh cũng là số một số hai trong huyện, chẳng lẽ lại muốn phá hoại thanh danh của mình chỉ vì cửa hàng nho nhỏ nhà chúng tôi?”

Tổ trưởng Lương rít một hơi thuốc: “Được! Để tôi xử lý!”

Bà Lý nói: “Chính anh nói đấy nhé, trước đây chúng ta nói là bao nhiêu tiền thì vẫn bấy nhiêu, anh sửa lại không được đòi thêm tiền đâu! Việc này do chính các anh làm sai, bây giờ các anh phải gánh vác.”

Tổ trưởng Lương liếc mắt nhìn bà ta một cái: “Cũng đúng! Tôi sẽ không đòi thêm tiền!”

Đạt được mục đích, bà Lý cười rộ lên.

Lúc đội trang hoàng ra ngoài, công nhân mới hỏi tổ trưởng Lương: “Sửa lại không lấy thêm tiền, chúng ta làm gì còn lợi nhuận? Nói không chừng còn làm không công cho người ta…”

“Yên tâm, sẽ không thiếu tiền công của các cậu đâu. Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.” Tổ trưởng Lương ném đầu mẩu thuốc xuống đất, chân dẫm lên dập tắt lửa: “Các cậu về trước đi, tạm nghỉ hai ngày, đợi tôi lấy được phương án mới rồi, chúng ta lại bắt tay vào làm tiếp.”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 65: Nhờ giúp đỡ



Dĩ Nam.

Đường Hiểu Yến liếc mắt nhìn tiệm may nhà họ Lý một cái, sau đó lại liếc mắt nhìn Cố Nam Sóc: “Ông chủ, anh không có ý tưởng gì à?”

“Ý tưởng gì?”

“Trước đây nhà họ Lý giở ám chiêu định đối phó anh, bây giờ bọn họ còn trang hoàng theo phong cách của anh, kết quả bắt chước bừa đã xảy ra phiền toái lớn.”

Cố Nam Sóc lắc đầu: “Có thời gian nghĩ tới mấy chuyện này, thà tôi chăm chỉ học hành, cố gắng tăng thêm tri thức cho bản thân còn tốt hơn. Cần gì phải luôn nhìn chằm chằm vào người khác.”

Nói xong, hắn nhìn về phía Đường Hiểu Yến, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa: “Thật ra tôi có thể hiểu được, đều là người làm ăn buôn bán, ai không muốn buôn may bán tốt, kiếm được nhiều tiền? Cô nói xem có phải hay không?”

Đường Hiểu Yến giật mình, tròng mắt cô xoay chuyển, do dự hỏi: “Vậy bây giờ bọn họ gặp phải phiền toái, nếu qua tìm anh nhờ giúp đỡ, anh có đồng ý không?”

Cố Nam Sóc cười nhạt: “Để nói sau!”

Không ngờ câu nói vu vơ của Đường Hiểu Yến lại nhanh chóng biến thành sự thật, không lâu sau tổ trưởng Lương đã qua tìm hắn.

Tiệm cơm quốc doanh.

Tổ trưởng Lương nâng chén mời Cố Nam Sóc.

“Ông chủ Cố, tôi biết cách trang hoàng trong cửa hàng cậu là do cậu tự mình thiết kế, chúng tôi không hỏi trước đã sử dụng bản thiết kế của cậu là không phúc hậu, vốn dĩ tôi cũng không còn mặt múi nào tới tìm cậu, nhưng không tìm không được. Bên chỗ cửa tiệm nhà họ Lý, tuy rằng chúng tôi chỉ làm việc theo yêu cầu của ông ấy, nhưng bây giờ kết quả nằm ở đó, thật sự không ra sao. Ly này tôi xin lỗi cậu, cậu đại nhân đại lượng, đừng so đo với chúng tôi, nếu cậu chịu ra tay giúp đỡ, Lão Lương này vô cùng cảm kích.”

Cố Nam Sóc khẽ cười: “Tổ trưởng Lương nói quá lời rồi. Cửa hàng của ông chủ Lý nằm ngay đối diện cửa hàng nhà tôi, tình hình thế nào tôi cũng hiểu biết ít nhiều. Đợi lát nữa tôi sẽ qua đó với anh xem kỹ lại, rồi chúng ta cùng nhau thương lượng biện pháp giải quyết.”

Tổ trưởng Lương biết Dĩ Nam có ân oán với nhà họ Lý, đã đoán trước việc này không dễ dàng, nhưng vẫn căng da đầu mở miệng, không ngờ đối phương lại không mang thù chút nào, còn dễ nói chuyện như vậy, anh ta vừa mở miệng đã đồng ý, khiến một bụng lý do thuyết phục anh ta chuẩn bị trước đều không có đất dụng võ.

Bởi vì công trình đang mắc kẹt, tổ trưởng Lương cũng sốt ruột. Sau khi ăn xong, hai người lập tức tới tiệm may nhà họ Lý. Thôi Viện và người nhà họ Lý, không một ai lộ diện, tất cả đều trốn ra ngoài.

Cố Nam Sóc xem xét khắp nơi, nhẹ nhàng thở ra: “Cũng may vẫn chưa trang hoàng xong tổ trưởng Lương đã phát hiện ra vấn đề rồi, nếu đợi trang hoàng xong mới sửa lại, chi phí sẽ lớn hơn rất nhiều.”

Hắn chỉ l*n đ*nh đầu: “Nhà này có thiết kế thêm phòng gác mái, tầng dưới thấp hơn so với các cửa hàng khác, nếu còn dùng trần thạch cao sẽ không thích hợp.”

Đi thêm hai bước, hắn vỗ vỗ vào cầu thang: “Khi mới xây, cửa tiệm này thiết kế theo kiểu nhà ở gia đình, không phải cố ý xây làm cửa hàng, cho nên có thêm cầu thang vì tiện leo lên tầng gác mái. Nếu như chỗ này vẫn trang hoàng như trước kia, tuy rằng có trở ngại nhưng không phải vấn đề lớn. Có điều bây giờ bọn họ muốn sửa nơi này thành phòng thử đồ, còn quầy thu ngân đẩy ra phía trước, nơi này sẽ có vẻ chật hẹp, khách hàng ra ra vào vào soi gương thử quần áo sẽ không xoay được người.”

Tổ trưởng Lương gật đầu liên tục: “Đúng! Chính là như vậy.”

Cố Nam Sóc bật đèn lên, cười lắc đầu: “Cửa hàng nhà tôi ở đầu hẻm, dựa bắc nhìn về nam, hai mặt đều đón ánh sáng, ngày thường ánh sáng không tồi cho nên tôi mới lựa chọn đèn màu ấm, chủ yếu để tô điểm cho phong cách của cửa hàng. Còn cửa tiệm nhà họ Lý dùng đèn này quá tối. Các mặt khác, nhà họ Lý định bày kệ hàng và giá treo quần áo giống tôi, như vậy nơi này cần thêm không gian, sẽ gây ra cảm giác chật chội. Còn nơi này… Nơi này… Cả nơi này nữa…”

Cố Nam Sóc liên tiếp chỉ ra sáu bảy điểm. Càng nghe tổ trưởng Lương càng nhăn chặt mày, vấn đề càng nhiều càng không dễ làm.

“Có điều tổ trưởng Lương không cần quá lo lắng, mấy vấn đề này không phải không thể giải quyết.”

Nghe thấy thế, tổ trưởng Lương vui mừng ra mặt: “Cậu có cách?”

“Có! Dịch quầy thu ngân qua bên này, sửa lại phòng thử đồ một chút, còn vấn đề trần thạch cao nữa, chúng ta sửa từng chỗ một. Có giấy bút không?”

“Có! Có! Tôi lập tức đi lấy cho cậu!”

Cố Nam Sóc vẽ lại bản thiết kế, giải thích cho tổ trưởng Lương rõ từng điểm mấu chốt, phương án mới đã ra lò như vậy.

Để cảm ơn Cố Nam Sóc, tổ trưởng Lương cố ý đưa cho hắn một bao lì xì, bên trong là một trăm tệ. Cố Nam Sóc nhận tiền, nhưng không hề để trong lòng, dù sao trong mắt hắn chút tiền ấy không tính là nhiều. Mục đích của hắn không phải số tiền này, mà là phía sau.

Có điều, kế hoạch của hắn cần thời cơ, việc trang hoàng cửa hàng nhà họ Lý cũng cần thời gian.

Bởi vậy, Cố Nam Sóc cũng không sốt ruột, nhàn rỗi hắn bèn đi tới nhà họ Thôi thăm Cố Nam Thư, hắn cực kỳ để ý tới sức khỏe của chị gái mình.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 66: Giả vờ mang thai



Ngày hôm đó, sau khi ra khỏi nhà họ Thôi, Cố Nam Sóc đi tìm bà Lan.

Từ sau lần trước thương lượng với bà Lan xong, bọn họ vẫn giữ lên hệ. Bà Lan từng cung cấp tin tức cho hắn vài lần, nhưng đều là tin tức vô dụng. Hai lần gần đây, thái độ của bà Lan không đúng lắm, luôn muốn nói lại thôi. Cố Nam Sóc truy vấn, bà ấy lại chần chừ. Điều này khiến Cố Nam Sóc càng không thể yên lòng.

“Bà Lan, rốt cuộc bà phát hiện ra vấn đề gì? Bây giờ vẫn chưa thể nói cho tôi sao?”

Bà Lan chần chừ một lát, sau đó mới ngước mắt lên nhìn về phía Cố Nam Sóc: “Tính ra thì, chị gái cậu cũng mang thai được sáu tháng rồi nhỉ?”

“Đúng! Đã hơn sáu tháng!”

Bà Lan nhíu mày: “Khả năng cậu không biết, trước kia tôi đã từng đỡ đẻ cho người ta, trẻ con được tôi đỡ đẻ không tới một ngàn cũng phải vài trăm, chính tôi cũng từng mang thai vài lần, chỉ là không có duyên với con cái, hoặc là sảy mất, hoặc là sinh ra nhưng không nuôi được. Tôi hiểu rõ phụ nữ mang thai trông như thế nào.”

Cố Nam Sóc càng nghe càng mơ hồ: “Bà Lan, bà có ý gì?”

“Từ trước tới nay tôi luôn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý, đã nhận đồ của người khác thì phải làm thỏa đáng chuyện được người ta giao phó, từ khi cậu bảo tôi để ý kỹ tình hình nhà họ Thôi, tôi vẫn luôn chú ý cẩn thận, nhìn chị gái cậu không giống người đang mang thai.”

Cố Nam Sóc sửng sốt: “Bà Lan, bà nói đùa à? Sao chị gái tôi lại không mang thai? Chị ấy nôn nghén lợi hại như vậy, mọi người đều nhìn thấy. Hơn nữa từ khi mang thai đến nay đã hơn sáu tháng, bụng cũng lớn như vậy rồi, trong lúc mang thai có vài lần thai tượng không ổn, còn phải nằm trên giường dưỡng thai rất lâu.”

“Mỗi người phụ nữ mang thai đều có biểu hiện không giống nhau, mai thai không nhất định phải nôn nghén, trong này có rất nhiều chi tiết nhỏ, tôi khó có thể miêu tả được, cậu là đàn ông có nghe xong cũng sẽ không hiểu. Dù sao nhìn chị gái cậu như vậy, tôi cảm thấy cô ấy không mang thai, ngược lại giống giả vờ mang thai hơn.”

Cố Nam Sóc căng thẳng: “Vậy bụng chị ấy?”

“Có thể giả vờ bệnh trạng mang thai, tất nhiện bụng cũng có thể giả vờ rồi. Dựa theo thời gian mang thai của cô ấy, khi bắt đầu biết có thai thời tiết đã chuyển lạnh, ăn mặc quần áo dày, muốn giở trò cũng tiện hơn nhiều. Cho dù bây giờ thời tiết đã ấm lên, nhưng cũng chỉ mười mấy độ. Tính toán thời gian, đợi khi thời tiết thật sự nóng lên, chị cậu cũng nên sinh rồi.”

Sắc mặt Cố Nam Sóc sa sầm xuống: “Bà Lan, bà có chắc chắn không?”

“Trước đó tôi đã nhìn ra được một chút manh mối, nhưng chuyện kiểu này tôi cũng sợ tính sai, nên không dám nói với cậu, cho nên mới luôn bảo cậu chờ thêm một khoảng thười gian nữa. Khoảng thời gian gần đây, tôi đã tìm cơ hội tiếp xúc gần với chị gái cậu vài lần, đã xác nhận chính xác, cô ấy không mang thai. Có điều…” Bà Lan dừng một chút, mưới nói tiếp: “Tôi đã lớn tuổi rồi, nói không chừng là do già cả mắt mờ. Tôi chỉ nói cho cậu biết suy nghĩ của mình, còn giải quyết việc này thế nào là tùy cậu.”

Ngoài miệng bà ấy nói là già cả mắt mờ, nhưng sắc mặt lại vô cùng chắc chắn. Nghĩ tới những chuyện bà Lan từng trải qua, sắc mặt Cố Nam Sóc bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Hắn luôn rất cẩn thận, lúc nào cũng dặn dò, thậm chí còn tự mình đưa Cố Nam Thư đi khám thai, kết quả cuối cùng, cái thai hơn sáu tháng trong bụng lại là giả?

Nếu chị Hai không mang thai, vì sao phải nói dối là mang thai? Còn giả vờ tận mấy tháng? Có phải chị ấy còn định mang thai tới cùng hay không? Giả vờ mang thai có thể khiến chị ấy sinh con ra được sao? Cho dù vài năm chưa có con, cũng không thể làm như vậy chứ? Việc này là ý của mình chị gái cậu, hay là…

Anh rể có biết hay không?

Không được, hắn phải tìm hiểu rõ ràng! Ít nhất không thể chỉ nghe lời một phía của bà Lan.

Hắn đang chuẩn bị đi, thì bà Lan lại nói: “Còn một việc nữa, có lần tôi nhìn thấy Thôi Hoành Chí ở cùng một chỗ với quả phụ Dương trên con phố đối diện!”

Cố Nam Sóc giật mình: “Anh ta yêu đương vụng trộm?”

“Không biết!” Bà Lan lắc đầu: “Tôi chỉ nhìn thấy cậu ta lén lút lôi léo quả phụ Dương vào ngõ nhỏ, nên mới tò mò qua đó xem. Bọn họ không làm ra chuyện gì bẩn mắt ở trong ngõ, mà là cãi nhau, cãi nhau còn rất ác. Cụ thể cãi nhau vì chuyện gì, vì đứng quá xa, với lại tuổi tác đã lớn, lỗ tai không được thính như người trẻ tuổi, tôi không nghe rõ. Có điều, hình như quả phụ Dương có thai rồi.”

Lượng tin tức hơi lớn, mắt Cố Nam Sóc lóe lên: “Cô ta là quả phụ à? Chồng đã chết?”

“Đã c.h.ế.t nhiều năm rồi, mọi người đều lan truyền cô ta sống phóng túng, hình như có quan hệ mập mờ với mấy người lãnh đạo trong xưởng. Nếu có thai thật, đứa nhỏ này là của ai vẫn chưa chắc đâu.”

Cố Nam Sóc lại hỏi: “Quả phụ Dương mang thai bao lâu rồi? Có nhìn ra được mấy tháng không?”

Bà Lan lắc đầu: “Sau khi bọn họ cãi nhau, Thôi Hoành Chí ra về, quả phụ Dương không đi ngay mà vịn tường nôn khan. Dáng vẻ đó nhìn còn giống mang thai hơn chị gái cậu. Trong lòng tôi ôm mối nghi hoặc, nên đi theo cô ta về nhà, càng nhìn càng thấy giống. Cô ta vào nhà xong thì không ra ngoài nữa. Tôi cũng không ở lại đó lâu, khi xoay người tôi phát hiện ra trong đống rác trước cửa nhà cô ta có bã thuốc, tôi nhận ra được vài vị, đều dùng để giữ thai.”

“Có điều râc trước cửa nhà cô ta chưa chắc đã phải do cô ta vứt ra, mấy nhà xung quanh đều có thể vứt ở đó. Tôi ít tiếp xúc với cô ta, không quan sát được nhiều, ngược lại không dám nói quá chắc. Chỉ là trước kia chưa từng thấy Thôi Hoành Chí có lui tới gì với cô ta, hai người bọn họ đột nhiên như vậy thật sự khiến người ta cảm thấy kỳ quái. Cậu bảo tôi lưu ý động tĩnh của nhà họ Thôi, tôi cũng không biết việc này có tính hay không, nhưng tôi nghĩ vẫn nên nói với cậu thì tốt hơn.”

Chưa lộ bụng chứng tỏ mang thai chưa lâu, không trùng khớp với bụng bầu của chị gái hắn. Chỉ còn khoảng ba tháng nữa thôi là chị gái hắn sinh rồi, nếu khi đó quả phụ Dương sinh non khả năng còn có thể có liên quan. Nhưng mấu chốt ở chỗ, trong nguyên tác, một tháng sau chị gái hắn đã “khó sinh mà chết”. Nếu chị Hai hắn thật sự mang thai, đối với chị ấy mà nói, một tháng sau sinh con là thuộc về sinh n on, nhưng đối với quả phụ Dương mà nói, cùng lắm khi đó cô ta mới lộ bụng, cách sinh non còn xa lắm! Cho nên, vẫn không đúng.

Cố Nam Sóc ra khỏi nhà bà Lan, chậm rãi xuống lầu, trong lòng mọc lên vô số điểm khả nghi, đầu loạn như ma. Xem từ góc độ nguyên tác, đây là một quyển sảng văn viết chủ yếu về nữ chính, sao nhà họ Thôi chưa bao giờ lên sân khấu trong nguyên tác lại lắm chuyện mờ ám thế này?

Rốt cuộc chuyện này là thế nào nhỉ? Cố Nam Sóc lắc lắc đầu, tạm thời để đó trước đã, nhiệm vụ quan trọng trước mắt là phải biết chị Hai hắn có thai thật hay là giả vờ mang thai!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 67: Chứng thực



Huyện thành, nhà họ Cố.

Cố Nam Sóc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn dự định trực tiếp xuất kích. Hắn là đàn ông, không hề hiểu biết chuyện mang thai, có thể nhìn ra được gì? Nếu có thể nhìn ra được, mấy tháng qua hắn đã phát hiện ra rồi. Hắn cảm thấy, đối phương là chị gái mình, không cần dùng lời nói lòng vòng lãng phí thời gian, sảng khoái chút vẫn tốt hơn.

Nếu như bà Lan đoán sai, hắn sẽ xin lỗi tử tế, mặc chị gái đánh phạt. Nếu bà Lan đoán không sai, vậy thì hắn phải biết toàn bộ chân tướng.

Nhân lúc mọi người đều đi học không ai ở nhà, Cố Nam Sóc gọi Cố Nam Thư tới, rót cho chị ấy một chén nước, nói thẳng vào vấn đề: “Chị, chuyện chị giả vờ mang thai, em biết rồi.”

Một quả b.o.m ném qua, nổ long trời lở đất. Ly nước trong tay Cố Nam Thư lập tức rơi xuống đất, kêu “Choang” một tiếng, vỡ thành mảnh vụn.

Phản ứng thế này, còn gì là không rõ nữa? Cố Nam Sóc hít sâu một hơi, sắc mặt càng nghiêm túc hơn.

“Sao… Sao em biết được?”

Cố Nam Sóc không trả lời, ngược lại nhìn chằm chằm vào chị ấy: “Anh rể biết không?”

Cố Nam Thư nghiêng đầu chột dạ né tránh ánh mắt hắn, ấp úng nói: “Anh rể em… Anh ấy… Anh ấy biết.”

Vì nguyên nhân gì một người đàn ông mới có thể chịu đựng vợ mình giả vờ mang thai? Không, khả năng không phải chịu đựng, có lẽ kế hoạch này là do anh ta đưa ra, vậy thì vì sao anh ta phải làm như vậy?

Một ý nghĩ chợt sinh ra trong đầu, Cố Nam Sóc hỏi: “Mấy năm qua hai người mãi vẫn chưa có con, có phải vấn đề không nằm trên người chị, mà là trên người anh rể, đúng không?”

Cố Nam Thư trợn tròn mắt, há hốc mồm: “Nam Sóc, em… Em…”

“Em đoán đúng rồi, có phải không?”

Mấy lần Cố Nam Thư định mở miệng, thái độ ngập ngừng không biết muốn nói gì.

Cố Nam Sóc kéo chị ấy ngồi xuống: “Chị, đã đến nước này rồi, chị vẫn chưa chịu nói thật với em sao? Chị còn muốn giấu đến khi nào? Chị cảm thấy chị vẫn giấu được tiếp?”

Cố Nam Thư nhìn Cố Nam Sóc: “Chị…… Em đoán không sai. Đúng là vấn đề nằm trên người anh rể em.”

Chị ấy thở dài một tiếng, nói rõ ngọn nguồn.

“Sau khi anh chị kết hôn một năm, bụng chị vẫn không có động tĩnh. Nhà họ Thôi đã bắt đầu thúc giục, cha mẹ chúng ta cũng hỏi hai lần. Tuy rằng chị cảm thấy mới một năm chưa có cũng không sao, nhưng người lớn trong nhà quá sốt ruột, mẹ anh ấy vẫn luôn càm ràm mãi, chị quá phiền, nên nghĩ đi kiểm tra cũng được, nếu thật sự có vấn đề gì, cũng có thể phát hiện sớm chữa trị sớm.”

“Chị tới bệnh viện huyện khám, sau khi khám xong bác sĩ nói tất cả đều bình thường. Có kết quả kiểm tra này rồi, thứ nhất chị có thể có cái để giải thích với mẹ chồng, thứ hai bản thân cũng yên tâm hơn. Chị chỉ cho rằng duyên phận với con cái của anh chị chưa tới, nhưng mà lại qua thêm một năm nữa, bụng chị vẫn không động tĩnh. Mẹ chồng càng ngày càng không vừa mắt chị, ngày nào cũng chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói trong nhà cưới về con gài mái không biết đẻ trứng.”

“Tuy rằng trong lòng chị khó chịu, nhưng cũng lo lắng có phải trình độ của y bác sĩ trong bệnh viện huyện chúng ta kém, nên kiểm tra không ra vấn đề hay không? Chị lén nói với anh rể em, bảo anh rể bớt chút thời gian xin nghỉ, cùng chị lên thành phố một chuyến. Bác sĩ ở bệnh viện trên thành phố bảo anh rể em cũng kiểm tra một lượt, nói hai bên đều có trách nhiệm trong chuyện này, không phải một bên kiểm tra là xong chuyện.”

“Kết quả kiểm tra ra được, đúng là chị không thành vấn đề, người có vấn đề là anh rể em. Bác sĩ nói rất nhiều lời, rất nhiều từ ngữ chuyên nghiệp, chị nghe như lọt vào trong sương mù, cuối cùng chỉ nghe hiểu một câu. Với tình hình của anh rể em, tỷ lệ có con vô cùng thấp.”

Cố Nam Sóc hiểu được, khả năng là do Thôi Hoành Chí gặp vấn đề về t*ng trùng, hoặc là t*ng trùng loãng, hoặc là t*ng trùng yếu nên mới khó có thể có con.

Hắn nhìn về phía Cố Nam Thư: “Hai người không muốn chữa trị sao?”

“Sao lại không muốn? Phải chữa chứ! Vì việc này anh rể em còn chạy lên bệnh viện thành phố thêm vài lần, mang về rất nhiều thuốc, lén lút đun lên uống. Nhưng một năm, hai năm... Trôi qua, chị vẫn không có thai.”

Cố Nam Sóc bĩu môi: “Sau đó hai người quyết định mang thai giả? Bụng là giả, hai người định sinh con thế nào?”

Sắc mặt Cố Nam Thư có chút ngượng ngùng: “Sau khi uống thuốc rất lâu vẫn không thấy hiệu quả, anh rể em không chịu đựng nổi. Chị liên tục bị mẹ anh ấy mắng, cũng không chịu nổi. Hôm đó, anh chị cãi nhau một trận. Trong lúc tức giận, chị buột miệng đòi ly hôn, còn chạy về nhà mẹ đẻ. Anh rể em đuổi theo, dỗ dành chị hai ngày, nói hay là chúng ta kiếm một đứa trẻ về nuôi.”

“Anh chị từng lên bệnh viện thành phố rất nhiều lần. Biết bên đó có rất nhiều đứa trẻ vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, có vài người sinh con gái nên không muốn nuôi, có người sinh con trai, nhưng không nuôi nổi nên vứt bỏ, còn có cả viện phúc lợi chuyên nuôi dưỡng đám trẻ ấy, bên trong có không ít trẻ con lớn lớn nhỏ nhỏ, trẻ con vừa sinh ra chưa lâu cũng có.”

“Anh rể em nói, chị có thể giả vờ mang thai, chọn thời gian khi bụng lớn lên vừa đúng vào mùa đông là được, mặc nhiều quần áo dễ nhét thêm đồ giả vờ bụng to, rồi nhân lúc trời chưa nóng hẳn sinh em bé, đến lúc đó mặc quần áo dài trốn trong chăn sẽ không ai phát hiện ra.”

“Trong thời gian mang thai, vài lần chị giả vờ thai tượng không tốt, đến lúc gần sinh có thể dựa vào điều ấy đề nghị lên bệnh viện trên thành phố sinh sản. Như vậy sau này anh chị mang một đứa trẻ từ trên thành phố về, cũng không ai biết được chân tưởng, mọi người đều sẽ nghĩ là do chị sinh ra.”

Cố Nam Sóc:……

Mẹ kiếp! Nghĩ cũng chu toàn thật!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 68: Thôi Hoành Chí và Cố Nam Thư



Cố Nam Sóc tức giận đến mức đau gan: “Nếu là vấn đề của anh rể, vì sao mấy năm nay chị vẫn luôn phải gánh cái tội danh này? Chị còn bằng lòng gánh?

“Nam Sóc, em không hiểu đâu. Chuyện này mang tính đả kích rất lớn đối với đàn ông, nếu để mọi người biết, sao anh rể em có thể ngẩng đầu làm người được?”

Cố Nam Thư không nhịn nổi bật khóc: “Anh rể em quỳ xuống khóc lóc cầu xin chị, xin chị đừng nói ra ngoài, anh ấy nói anh ấy sẽ cố gắng chữa trị. Ban đầu chị nghĩ, đợi anh ấy chữa khỏi là được.”

“Vậy nếu sau này chữa mãi vẫn không khỏi thì sao? Sao chị không nói ra? Chị cam nguyện gánh chịu ấm ức như vậy à?”

“Chị……” Cố Nam Thư há mồm: “Chị cũng từng mê mang, từng nổi giận, có thời gian ngày nào cũng cãi nhau với anh rể em, thậm chí còn từng có ý định ly hôn. Nhưng mà… Nam Sóc, chị với anh rể em có tình cảm với nhau. Khi còn học cấp ba anh chị đã ở bên nhau rồi, ở bên nhau nhiều năm như vậy, nói thật ra, ngoại trừ điểm này, những mặt khác, anh rể em đối xử với chị đều không tồi.”

“Trước đây, cha mẹ không đồng ý hôn sự của anh chị, ngày nào anh ấy cũng tới nhà chúng ta lấy lòng cha mẹ. Anh ấy là người thành phố, chưa từng làm ruộng, vậy mà vẫn kiên trì giúp đỡ. Chị kêu mỏi chân không muốn đi bộ, anh ấy liền cõng chị. Nửa đêm chị kêu đói bụng, anh ấy liền rời giường nấu trứng gà mang vào phòng, còn sợ bị mẹ mình phát hiện ra, lén lút giống như kẻ trộm. Thậm chí nhân lúc mẹ mình không nhìn thấy, anh ấy còn rửa chân cho chị.”

“Anh ấy làm tất cả những việc ấy, không phải vì hổ thẹn, cũng không phải vì áy náy, đơn giản là vì anh ấy yêu chị, anh ấy muốn đối xử tốt với chị. Trước khi phát hiện ra vấn đề con cái nằm trên người anh ấy, anh ấy vẫn luôn như vậy rồi. Sau khi phát hiện ra, anh ấy đối xử với chị càng tốt hơn. Anh ấy trả giá vì chị nhiều như vậy, nên chị nghĩ, chị cũng nên trả giá vì anh ấy một lần, cứ nhịn một chút, lại nhịn thêm chút nữa, khi không nhịn được, chị nổi cáu với anh ấy. Nhưng nếu thật sự bảo chị ly hôn, chị… Chị luyến tiếc!”

“Nam Sóc, chị sợ! Chị sợ phải ly hôn, sợ chị sẽ hối hận! Chị sợ đời này sẽ không tìm thấy người đàn ông nào đối xử tốt với chị như anh ấy. Nên chị nghĩ, kế hoạch của anh ấy cũng không tồi, đợi anh chị ôm một đứa trẻ từ thành phố về rồi, mẹ anh ấy có cháu trai sẽ không luôn miệng nói chị là gà không đẻ trứng nữa, hàng xóm láng giềng cũng sẽ không chỉ chỉ trỏ trỏ nữa.”

Cố Nam Sóc hé miệng, cũng không biết nên đáp lại thế nào.

Trong mắt hắn, một người đàn ông bản thân không thể sinh con, lại để vợ mình gánh tội thay, còn gánh tội thay nhiều năm như vậy, thì không cần anh ta cũng được. Hắn có thể hiểu việc bản thân không thể sinh con mang tới đả kích lớn thế nào cho Thôi Hoành Chí, cũng hiểu nếu nói ra lòng tự tôn của Thôi Hoành Chí sẽ bị ảnh hưởng, nhưng tất cả đều không phải lý do để anh ta đẩy trách nhiệm lên người vợ mình.

Bản thân không muốn bị người khác xem thường, nên tùy ý để vợ mình chịu đựng mẹ chồng gây khó dễ, chịu đựng hàng xóm láng giềng chỉ trỏ sao?

Trước kia khi người khác nói Cố Nam Thư, Thôi Hoành Chí đứng ra giải vây giúp, Cố Nam Sóc còn cảm thấy anh rể là người không tồi. Bây giờ xem ra, khi anh ta nói ra những lời giải vây đó, không biết anh ta mang theo tâm trạng thế nào nhỉ? Nếu anh ta thật sự muốn tốt cho Cố Nam Thư, nên thản nhiên nói ra chân tướng, chứ không phải nói ra vài câu nhẹ nhàng bâng quơ, không có tác dụng gì kia. Mấy câu ấy dừng trong tai người khác, nói không chừng còn mang tới cho Cố Nam Thư nhiều lời châm chọc hơn.”

Cố Nam Sóc nhíu mày, nhất thời không biết nói gì. Cố Nam Thư không phải người tính cánh mềm yếu sẽ nhẫn nhục chịu đựng, chị ấy luôn nhường nhịn trong chuyện này, hoàn toàn là vì yêu Thôi Hoành Chí, cùng nắm tay từ thời niên thiếu tới bây giờ, tình cảm suốt bảy năm sao có thể dễ dàng dứt bỏ?

Nếu từ đầu tới cuối Thôi Hoành Chí đều là kẻ khốn nạn, có lẽ chị ấy còn có thể rứt ra được. Nhưng Thôi Hoành Chí lại là loại người bên ngoài phủ đường bên trong cặn bã, còn là loại đường khiến người ta nghiện, Cố Nam Thư đã ăn loại đừng ấy bảy năm, đã nghiện tới tận xương tủy rồi, biết phải cai thế nào?

Mẹ nó!

Cố Nam Sóc càng nghĩ càng giận, lập tức quay đầu chạy ra bên ngoài. Cố Nam Thư hoảng sợ, không quan tâm đang giả vờ bụng to, nhanh chóng đuổi theo: “Nem Sóc, em đi đâu thế?”

Dường như Cố Nam Sóc không nghe thấy, hắn xông thẳng tới xưởng máy móc, tìm được Thôi Hoành Chí, lập tức vung nắm đ.ấ.m vào mặt đối phương.

Thôi Hoành Chí bị đánh choáng váng, vịn tường đứng vững mới phát hiện ra người tới là Cố Nam Sóc: “Nam…”

Anh ta vừa hé miệng, trên mặt lại ăn thêm một quả đấm.

Lần này, Thôi Hoành Chí bị đánh ngã ra đất, Cố Nam Sóc nổi điên xông tới, từng quyền từng quyền nện lên người đối phương. Thôi Hoành Chí không kịp trở tay, còn mất tiên cơ, ngay cả đường đánh trả cũng không có.

Cố Nam Thư thở hồng hộc đuổi tới, vội vàng bước đến ngăn cản, lúc này Cố Nam Sóc mới ngừng tay.

Cuối cùng Thôi Hoành Chí cũng thoát thân được dưới nắm đ.ấ.m của em vợ, vô duyên vô cớ ăn một trận đòn, sao anh ta có thể không nổi giận, giọng điệu không tốt lắm: “Cố Nam Sóc, cậu nổi điên cái gì thế! A!”

Vừa mới mở miệng đã động tới vết thương, khiến anh ta phải hít hà một hơi.

Cố Nam Thư kéo anh ta qua, nói thầm bên tai anh ta điều gì đó, cơn giận trong lòng Thôi Hoành Chí lập tức tiêu tan. Biết mình đuối lý, nên không dám nói thêm nửa chữ.

Xưởng máy móc người nhiều hỗn loạn, mọi người bị động tĩnh bên này thu hút sự chú ý, nghị luận sôi nổi. Cố Nam Thư nhìn trái nhìn phải, một tay kéo Cố Nam Sóc, một tay dùng sức đẩy Thôi Hoành Chí: “Anh đi xin nghỉ đi, chúng ta về rồi nói.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 69: Điểm đột phá



Nhà họ Cố.

Sắc mặt Thôi Hoành Chí vô cùng phức tạp, vừa áy náy với Cố Nam Thư, vừa cảm thấy thẹn khi bị người ngoài phát hiện ra việc này.

Cả ba người đều trầm mặc, không ai nói gì. Bầu không khí yên tĩnh đang c.h.ế.t này vô cùng khó chịu, đặc biệt là ánh mắt của Cố Nam Sóc như mang theo gai nhọn, khiến Thôi Hoành Chí hận không thể tìm khe đất nào để chui vào. Nhưng anh ta biết không có khe đất, dù có anh ta cũng không chui vào được, càng không thể chui vào.

“Nam Sóc, anh cũng chỉ bất đắc dĩ.”

“Anh bất đắc dĩ? Anh bất đắc dĩ cho nên đẩy mọi chuyện lên đầu chị gái tôi?”

Thôi Hoành Chí cứng họng, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Nam Thư: “Anh biết anh có lỗi với Nam Thư, anh nợ cô ấy rất nhiều, anh sẽ đối xử tốt với cô ấy. Anh thề, anh nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy. Bây giờ mọi người đều biết cô ấy mang thai được hơn sáu tháng rồi, anh chị đã lên kế hoạch rõ rạng, đợi thêm một tháng nữa thôi, anh chị sẽ lên thành phố, đến lúc đó sẽ ôm một đứa trẻ về nói với mọi người là sinh non. Có con rồi, mọi người sẽ không lắm miệng nữa. Sau này một nhà ba người sẽ sống tốt hơn.”

Sống tốt các cmm! Trong lòng Cố Nam Sóc âm thầm chửi bậy, hắn nhìn về phía Cố Nam Thư: “Chị, chị cam nguyện gạt người với anh ta như vậy sao? Cho dù anh ta không muốn người ngoài biết, nhưng còn người trong nhà thì sao? Ít nhất anh ta có thể nói với cha mẹ, để cha mẹ anh ta không lúc nào cũng nhằm vào chị.”

“Không!” Thôi Hoành Chí lập tức đứng bật dậy, sau đó lại cảm thấy hành động ấy hơi quá đà, lại xấu hổ ngồi xuống: “Không được để cha mẹ anh biết! Bọn họ rất để ý tới huyết thống, nếu bọn họ biết anh không thể sinh, nhà họ Thôi sắp tuyệt hậu, bọn họ sẽ không chịu nổi!”

Mẹ kiếp!

Bốp!

Lại một quả đám nữa ném qua.

Cố Nam Sóc bị mấy lời khốn nạn ấy chọc giận: “Cha mẹ anh chịu không nổi, còn chị gái tôi thì chịu nổi đúng không?”

“Anh biết! Anh đều biết! Anh biết chị gái em đã phải chịu đựng rất nhiều, cô ấy cũng không chịu nổi. Cho nên anh mới nghĩ ra cách giả mang thai rồi nhận nuôi một đứa trẻ mang về. Nếu không, cha mẹ anh sẽ không đồng ý nhận con nuôi, cha mẹ anh thà quá kế con trai của chị gái anh, cũng sẽ không để con nhà người khác bước chân vào cửa nhà họ Thôi.”

Quá kế con trai của Thôi Viện? Sao Cố Nam Thư có thể nhận! Thà nhận nuôi cô nhi không ai cần còn hơn, không có cha mẹ ruột ràng buộc, mới dễ bồi dưỡng cảm tình.

Cố Nam Sóc hỏi Cố Nam Thư: “Chị, bây giờ chị định làm thế nào?”

“Nam Sóc, chị…… Chị……” Cố Nam Thư ấp úng một lúc lâu vẫn không nói được lời nào. Cố Nam Sóc lại hiểu rõ. Hắn lấy ra giấy bút từ trong phòng, đẩy tới trước mặt Thôi Hoành Chí: “Viết đi!”

Thôi Hoành Chí choáng váng: “Viết…… Viết cái gì?”

“Viết giấy bảo đảm. Chị gái tôi phải chịu đựng nhiều như vậy vì anh, không phải anh nghĩ chỉ nói vài câu ngoài miệng sẽ đối xử tốt với chị ấy là xong rồi chứ? Ai biết sau này anh có thay lòng đổi dạ hay không? Chị gái tôi tin anh, nhưng bây giờ tôi không tin được anh. Anh viết ra hết cho tôi, giấy trắng mực đen viết rõ ràng những lời anh hứa hẹn, nếu ngày nào đó, anh làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với chị gái tôi, chị gái tôi muốn ly hôn, anh không được ngăn cản. Hơn nữa tất cả tài sản trong nhà đều thuộc về chị gái tôi, một phân anh cũng không nhận được, còn phải bồi thường cho chị gái tôi hai ngàn tiền phí tiệt hại tinh thần nữa!”

Thật ra Cố Nam Sóc không coi trọng hai ngàn đồng này, nhưng đó là lợi ích Cố Nam Thư nên nhận được, nhất định phải tranh thủ. Đương nhiên, hắn chỉ nói hai ngàn, là vì gia cảnh của nhà họ Thôi chỉ có thế, hai ngàn đã là số tiền lớn nhất bọn họ có thể lấy ra rồi.

“Anh viết xong, tôi sẽ bỏ qua việc này.”

Nghe thấy hai chữ bỏ qua, Thôi Hoành Chí gật đầu liên tục: “Được! Anh viết! Anh lập tức viết!”

Sau đó Thôi Hoành Chí bắt đầu múa bút, sau khi xem qua Cố Nam Sóc sửa lại một vài chỗ, để Thôi Hoành Chí viết lại, cuối cùng còn nhìn qua một lượt nữa, cảm thấy vừa lòng mới bỏ qua.

Xong việc, hắn kéo tay Thôi Hoành Chí, lôi đi: “Bây giờ đi theo tôi, công chứng tờ giấy bảo đảm này!”

“Công…… Công chứng?”

Cố Nam Sóc bĩu môi: “Nếu không công chứng, nó chỉ là một tờ giấy bỏ, anh nghĩ tôi để anh viết chơi chơi thôi à? Hay là anh sợ, không thực hiện được đúng lời hứa hẹn? Anh không đồng ý cũng được, vậy chuyện giữa anh và chị gái tôi…”

“Đồng ý! Anh đồng ý hết! Anh đi theo em! Em yên tâm, anh chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ cô phụ Nam Thư, nhất định anh sẽ làm được!”

Cố Nam Sóc trừng anh ta một cái, mũi hừ hừ hai tiếng, không đáp lại.

Công chứng xong, cuối cùng Cố Nam Sóc cũng buông tha cho Thôi Hoành Chí. Thôi Hoành Chí như trút được gánh nặng.

Nhìn theo bóng dáng của anh ta và Cố Nam Thư, Cố Nam Sóc nheo mắt lại. Nếu Cố Nam Thư không mang thai, vậy thì tuyệt đối không thể “Khó sinh mà chết”. Như vậy nói cách khác, lý do là “Khó sinh mà chết” kia không thoát được liên quan với Thôi Hoành Chí. Cho dù không phải do anh ta vạch ra mưu kế, cũng là người tham gia. Nếu là người khác có lẽ sẽ bị che giấu, nhưng Thôi Hoành Chí sẽ không. Anh ta yêu Cố Nam Thư như vậy, lại cam chịu kết cục này, tất cả đã chứng mình: Anh ta không trong sạch!

Cố Nam Sóc nhìn tờ giấy đã đước công chứng trong tay, một tia lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt. Một tờ giấy công chứng chỉ là để phòng ngừa, không phải mục đích cuối cùng của hắn. Thứ hắn muốn là Cố Nam Thư hoàn toàn thoát khỏi cái vực sâu này, quan trọng nhất là khiến chị ấy hết hy vọng với Thôi Hoành Chí.

Trong khoảnh khắc ấy, Cố Nam Sóc nghĩ đến một người: Quả phụ Dương!

Tuy rằng hắn chưa chắc chắn giữa Thôi Hoành Chí và quả phụ Dương kia có quan hệ gì với nhau hay không, nhưng hắn dám khẳng định bên trong có điều khuất tất, hắn có dự cảm, đây chính là điểm đột phá của hắn!
 
Back
Top