Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 40: Dạy Dỗ Cố Minh Hiên



Chạng vạng.

Trong phòng khách, bốn người đang ăn cơm chiều. Ngoài phòng khách, Cố Minh Huy yên lặng đứng phạt trong sân.

Cố Minh Hiên và Cố Minh Cảnh thong thả dùng cơm, thi thoảng thất thần, nhìn về phía Cố Minh Huy một lát, lại trộm ngắm Cố Nam Sóc một lát. Cố Nam Huyền cắn đũa, nhìn sắc trời bên ngoài: “Có phải trời sắp mưa không nhỉ?”

Cố Nam Sóc nhìn qua, Cố Nam Huyền nhỏ giọng nói: “Em nói thật đó. Thật sự sắp mưa rồi! Nếu bị mắc mưa thì phải làm sao bây giờ?”

Vừa nói cô vừa liếc mắt nhìn sắc mặt Cố Nam Sóc, sau đó nói tiếp: “Nếu bị ốm, còn cần người khác chăm sóc. Anh Ba, anh phải trông cửa hàng, em bận rộn học hành, lấy đâu ra người nhàn rỗi? Hơn nữa khám bệnh uống thuốc không cần tiền sao? Rất không có lời có phải không?”

Cô chớp chớp mắt, giống như lý do mình vừa tìm được rất khôn khéo.

Em gái có ý đồ gì, là người có mắt đều có thể nhìn ra được, sao Cố Nam Sóc lại không biết. Hắn hừ mũi một cái: “Anh đâu bắt nó đứng phạt, cũng chưa nói không cho ăn cơm!”

Nghe được câu này, Cố Nam Huyền lập tức đứng dậy, kéo Cố Minh Huy vào nhà, đẩy cậu ngồi xuống. Cố Minh Hiên và Cố Minh Cảnh tự động một múc cơm, một đưa đũa qua.

Cố Minh Huy lại không ăn ngay, Cố Nam Huyền nhíu mày: “Con người không phải thánh nhân, đâu có ai là chưa từng mắc sai lầm. Chúng ta biết sai, sau này sửa lại là được. Về sau học tập chăm chỉ, đừng chơi với đám côn đồ kia nữa nhé!”

Cô vươn tay Cố Minh Huy một cái, không ngừng đưa mắt ra hiệu. Miệng Cố Minh Huy giật giật, lại không nói ra được lời nào.

Cố Nam Sóc nhìn cũng đau đầu, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, tính tình này không biết giống ai nữa, cuối cùng hắn vẫn phải chủ động gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Cố Minh Huy: “Ăn đi!”

Suốt bữa cơm, mỗi người ôm một ý nghĩ. Sau khi ăn xong, Cố Nam Huyền thu dọn chén bát, kéo hai đứa trẻ tránh ra ngoài, để lại không gian cho hai chú cháu tâm sự.

Cố Nam Sóc ngước mắt nhìn qua, lập tức trông thấy ba cái đầu nhô lên bên ngoài khung cửa sổ. Bị bắt quả tang, Cố Nam Huyền nở nụ cười xấu hổ, sau đó lập tức vừa ăn cướp vừa la làng, đẩy tội sang cho hai đứa nhỏ: “Anh Ba, anh xem, bọn trẻ không nghe lời chút nào, vậy mà dám nghe lén. Để em kéo bọn nó đi.”

Nói xong, mỗi tay cô xách theo một đứa, kéo ra ngoài.

Cố Nam Sóc lắc đầu bật cười, quay sang nhìn về phía Cố Minh Huy: “Hôm nay rốt cuộc là thế nào? Sao cháu lại ở bên đám người kia?”

Cố Minh Huy trầm mặc một lúc lâu, sau đó chỉ phun ra ba chữ: “Cháu sai rồi.”

“Cháu muốn kiếm tiền à?” Sau khi bình tĩnh lại, Cố Nam Sóc tin tưởng Cố Minh Huy sẽ không chủ động tham dự vào chuyện bóc lột kẻ yếu với anh Kim kia, ngẫm nghĩ một lát, khả năng hắn đã đoán ra được suy nghĩ của cậu bé: “Có phải chú đã từng nói, không cần nhọc lòng chuyện trong nhà hay không? Chú có thể kiếm tiền, có cả tiền an ủi cha cháu để lại, còn có đồng ruộng trên danh nghĩa của các cháu, cũng đủ cho các cháu tiêu dùng rồi.”

Chóp mũi Cố Minh Huy chua xót: “Mấy lời chú nói trong bữa cơm ngày hôm đó cháu đã nghe thấy cả rồi, nhưng mà cháu tính lại, căn bản không đủ. Hơn nữa học phí mỗi năm đều tăng, căn bản chú không tính vào.”

Cố Nam Sóc sửng sốt một giây, sau đó không nhịn được bật cười: “Ngày thường sao không thấy điểm thi môn toán của cháu tốt như vậy? Tính chuyện này lại rõ ràng quá nhỉ. Dù là như vậy, vẫn còn chú mà.”

Cố Minh Huy cắn môi: “Nếu không phải vì chúng cháu, chú sẽ không từ hôn, cũng sẽ không từ chức, mất việc làm công ăn lương nhà nước. Còn cô út nữa, chỉ một năm rưỡi nữa thôi là thi đại học rồi, không thể để cô ấy bỏ học gả chồng vì chúng cháu.”

Cố Nam Sóc nhíu mày: “Ai nói Nam Huyền sắp bỏ học gả chồng?”

Cố Minh Huy liếc mắt nhìn hắn một cái: “Mọi người nói chú phải quan tâm tới ba cái gánh nặng chúng cháu, còn phải gánh thêm cô út, sẽ rất mệt mỏi, chỉ sợ không kiên trì được bao lâu. Dù sao con gái lớn rồi cũng phải gả chồng, đọc nhiều sách như vậy làm gì? Cô út bỏ học có thể tiết kiệm được một khoản, gả chồng có thể kiếm thêm một khoản tiền lễ hỏi, có thể trợ cấp gia đình.”

Cố Nam Sóc vỗ cậu bé một cái: “Đầu óc cháu làm bằng bã đậu à? Chú nói thì cháu không tin, người ngoài nói gì cháu tin cái đó! Cháu ngốc hả? Hay là đầu óc vào nước?”

Cố Minh Huy cúi đầu ngượng ngùng, ấp úng, giọng nói quá nhỏ, không biết đang nói gì. Nhưng không nghe rõ, Cố Nam Sóc vẫn có thể đoán được vài phần. hắn lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy chuyện hôm nay thì sao?”

“Bạn học biết cháu muốn kiếm tiền, nói với cháu anh trai cậu ta rất lợi hại, có biện pháp. Tiền tiêu vặt của cậu ta đều do anh trai đưa. Cậu ta rất thân với cháu, anh trai cậu ta lại thương cậu ta. Chỉ cần cậu ta nói với anh trai mình một tiếng, chắc chắn anh trai cậu ta bằng lòng dẫn cháu theo. Cháu… Cháu chỉ muốn thử xem sao. Cháu thật sự không ngờ anh trai cậu ta lại dùng cách này. Chú Ba, cháu muốn kiếm tiền thật, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bắt nạt người khác để cướp tiền. Sau này cháu hứa sẽ không làm thế nữa. Chú… Chú đừng nóng giận.”

Cố Nam Sóc đứng dậy: “Cháu theo chú tới đây!”

Thái độ này khiến Cố Minh Huy sinh lòng lo sợ, nhưng vẫn đi theo vào buồng trong.

Cố Nam Sóc lấy hộp đựng tiền ra, đẩy qua: “Tự mình mở ra, nhìn xem.”

Đầy một hộp tiền??? Cố Minh Huy kinh hãi

“Số tiền này đều do chú kiếm được sau khi tới Bằng Thành một chuyến. Chú nói cháu không tin, bây giờ tận mắt nhìn thấy, cháu tin rồi chứ? Cháu yên tâm, chuyện tiền bạc trong nhà thật sự không cần cháu nhọc lòng. Cô út của cháu cũng thế. Cô út sẽ không bỏ học, cũng sẽ không gả chồng sớm như vậy, nếu cháu thật lòng muốn giúp đỡ, không muốn chú quá mệt mỏi, vậy thì hiểu chuyện chút, học hành chăm chỉ, để chú đỡ phải lo lắng cho cháu.”

Cố Minh Huy choáng váng gật đầu, khả năng đã bị hộp tiền kia hù dọa.

Cố Nam Sóc cảm thấy buồn cười. Mới có chút tiền ấy đã bị dọa sợ rồi, nếu nhìn thấy số tiền tiết kiệm trong ngân hàng của hắn, cậu bé còn thế nào nhỉ? Có điều Cố Nam Sóc không định cho cậu bé xem, số tiền ấy quá lớn, tạm thời không nên để lộ ra ngoài. Hắn vỗ nhẹ vào đầu Cố Minh Huy vài cái: “Sau này thông minh hơn chút, đừng nghe ai nói cũng tin!”

Cố Minh Huy không phục: “Không phải thế!”

Cố Nam Sóc cuốn quyển vở trên bàn lại, đánh vào mông cậu một cái: “Còn nói không phải!”

Vốn dĩ buổi chiều mông vừa ăn một trận đòn, bây giờ bị gõ vào, đau càng thêm đau. Cố Minh Huy hít hà một tiếng, lại kiên cường cắn môi, duy trì khí phách nam tử hán tự cho là đúng, không kêu ra miệng một tiếng nào.

Cố Nam Sóc cười mắng: “Đáng đời!”

Không nói tới chuyện lăn lộn với đám người anh Kim nữa, việc này không phải Cố Minh Huy mong muốn, về tình cảm thật ra có thể tha thứ. Nhưng còn trốn học nói dối, bỏ lại hai đứa em trai, để hai đứa về nhà trước, một mình chạy ra ngoài lêu lổng thì sao?

Nghĩ đến điểm này, Cố Nam Sóc lại thở dài một tiếng, đứa nhỏ này, còn phải dạy dỗ cẩn thận.

Có điều việc giáo dục, không phải ngày một ngày hai, cứ từ từ.

Việc lần này coi như bỏ qua, Cố Nam Sóc không nhắc lại nữa. Cố Minh Huy đã biết điều kiện trong nhà thế nào rồi, cũng bỏ đi ý nghĩ kiếm tiền, sẽ không gây ra chuyện gì nhiễu loạn.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 41: Âm Mưu Nhà Họ Lý



Chuyện làm ăn của Dĩ Nam vô cùng rực rỡ, bước ra khỏi bi thương vì người nhà liên tiếp qua đời, nhà họ Cố đã vui vẻ trở lại.

Nhưng mà, có người rất không vui.

Chính là tiệm may nhà họ Lý trên con phố chính.

Ông Lý và vợ mình có ba đứa con trai, ba đứa con dâu. Con dâu cả chính là Thôi Viên. Trên con phố chính này có bảy tám cửa hàng quần áo thời trang, quần áo của các cửa hàng khác đều nhập từ nhà xưởng trong huyện, chỉ một mình nhà họ Lý có hướng đi riêng. Tuy rằng kiểu dáng quần áo trong nhà xưởng tốt thật, nhưng giá cả lại đắt, không thể so với tự mình mua vải về cắt may.

Đặc biệt là tay nghề của nhà họ Lý rất tốt, đường may tinh tế, Ngoài ông Lý ra, vợ và con dâu ông ấy cũng đã học được kỹ năng này. Vài người cùng nhau làm việc, hiệu suất cao, hàng mới ra liên tục. Hơn nữa con dâu thứ hai trong nhà còn khéo tay, biết phỏng theo kiểu dáng quần áo của các cửa hàng khác, tuy rằng không thể nào may lại giống như đúc, nhưng cũng xấp xỉ một chín một mười. Bởi vậy, cửa hàng nhà bọn họ mới mở ra một năm rưỡi, làm ăn lại không tồi, đứng đầu con phố này.

Ban đầu khi biết cửa tiệm gần đó sắp mở hàng bán quần áo thời trang, người nhà họ Lý không ai để trong lòng. Dù sao trên con phố này cũng nhiều nhà bán quần áo như vậy, có nhà ai thắng được bọn họ đâu. Cũng chỉ có con dâu thứ hai luôn đối đầu với Thôi Viện, nghe nói ông chủ cửa hàng mới có quan hệ với đối phương, đã mời cơ hội ấy chèn ép vài câu trước mặt cha mẹ chồng.

Không ai nghĩ tới, Dĩ Nam lại cường thế như vậy, ngày khai trương với hoạt động của mình buôn bán vô cùng rực rỡ. Sau đó dù hoạt động đã kết thúc, khách hàng giảm đi đôi chút, nhưng vẫn là cửa hàng dẫn đầu cả con phố.

Chỉ mới qua hai mươi ngày, nhà họ Lý đã cảm nhận được rõ ràng lợi nhuận của nhà mình giảm đi phân nửa, thậm chí bọn họ còn trông thấy mấy người khách hàng thân thiết của nhà mình vô cùng vui vẻ bước vào Dĩ Nam, rồi vô cùng cao hứng xách theo túi lớn túi nhỏ ra ngoài.

Từng ngày từng ngày cứ trôi qua như vậy, lại sắp tới thời điểm đón năm mới, là mùa buôn bán thịnh vượng nhất rồi, tâm trạng của người nhà họ Lý thật sự không tốt lắm.

Trên bàn ăn, ông Lý cảm thán: “Tôi đã qua Dĩ Nam xem thử rồi, quần áo nhà hắn thật sự tốt, kiểu dáng mới lạ, thủ công tinh tế, theo lý mà nói hàng như vậy không nhập được với giá thấp, Tuy rằng giá bán của hắn cũng cao, nhưng tiền nào của ấy, chất lượng quần áo không làm khách hàng phải thất vọng.”

Vợ ông ta nhìn về phía con dâu thứ hai: “Có thể bắt chiếc nhà bọn họ không?”

“Mẹ, con xin lỗi, con mới theo cha học được vài năm, năng lực có hạn. Quần áo Dĩ Nam bán, có rất nhiều kiểu dáng phức tạp, không dễ làm theo. Thật ra con có thể thử một lần, chỉ là sợ hàng phỏng theo…” Con dâu thứ hai mím chặt môi, mắt nhìn về phía ông Lý: “Tay nghề của cha tốt hơn chúng con, hay là cha thử xem sao?”

Ông Lý lắc đầu: “Không được! Nhà bọn họ còn có rất nhiều áo khoác lông cừu, áo khoác len… Chưa nói tới kiểu dáng, chỉ nói riêng chất vải thôi nhà chúng ta cũng không có rồi, cảng khỏi nói trên áo còn in hoa, chúng ta không làm được.”

Vợ ông ta nhíu mày: “Nghe nói Dĩ Nam lấy hàng từ Bằng Thành. Tôi nhớ rõ ông chủ Vương ở cửa hàng bên cạnh chúng ta cũng lấy hàng từ bên đó, nhưng quần áo trong cửa hàng ông ta cũng chỉ như vậy, có vài món kiểu dáng đường may xuất sắc đều bán với giá trên trời. Tôi từng nghe ông chủ Vương nói, đừng thấy quần áo bên Bằng Thành tốt mà lầm tưởng, bên đó rất nhiều xưởng may lớn lớn bé bé, phải tinh mắt đi chọn mới được hàng tốt, nhưng nhập hàng tốt giá cả cũng không rẻ chút nào. Hai năm trước ông ta hào phóng nhập vài món đắt tiền về bán, kết quả vì bán giá quá cao, hơn nửa không bán ra được.”

Con dâu út khẽ than một tiếng: “Không biết Dĩ Nam lấy hàng ở đâu nhỉ, sao ông chủ Cố làm được? Nếu chúng ta biết nguồn cung cấp của hắn thì tốt rồi.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt người trong nhà đồng loạt nhìn qua.

Con dâu út ngập ngừng nói: “Con chỉ nghĩ, ông chủ Cố buôn bán tốt như vậy, trên mặt ngày nào cũng treo nụ cười, có thể thấy hắn kiếm được không ít. Nếu như kiếm được như vậy, chắc chắn giá nhập hàng không cao lắm. Hơn nữa không phải ông chủ Vương nói ở Bằng thành có rất nhiều nhà xưởng sao? Nói không chừng ông ta chọn không đúng nhà máy.”

“Mọi người xem, Dĩ Nam buôn bán có tốt không? Nếu chúng ta cũng nhập hàng từ bên đó, chắc chắn không lo không bán được. Như vậy thì, khách hàng muốn quần áo tinh xảo có quần áo tinh xảo, muốn hàng giá rẻ chúng ta có thể may hàng giá rẻ. Hai bên cùng làm, không phải càng kiếm sao?”

Lời này có vài phần đạo lý, cả nhà đều có chút động lòng. Vợ ông Lý nhìn thẳng về phía Thôi Viện, khiến chị ta lập tức cảm thấy da đầu tê dại: “Mẹ!Làm… Làm sao vậy?”

Con dâu thứ hai cong môi nói: “Sao người ta có thể tùy tiện nói ra nguồn cung cấp của mình? Chị dâu, ở đây chỉ có mỗi chị là có quan hệ thân thích với ông chủ Cố! Hay là, chị đi hỏi đi?”

Thôi Viện trừng mắt lườm đối phương một cái: “Không phải cô không biết, quan hệ giữa tôi và em dâu mình không tốt lắm. Cô muốn tôi đi cúi đầu trước cô ta à? Tôi không đi!”

Bà Lý ném mạnh đôi đũa xuống bàn: “Không đi cũng được! Cút ra ngoài cho tao! Mày nói xem thằng Cả cưới mày có ích lợi gì? Mày nhìn thử coi, cả ba đứa đều đi theo cha mày học làm quần áo, con dâu Hai và con dâu Ba đều đã học xong, chỉ có mỗi mày là tay chân vụng về. Mỗi người đều bỏ công bỏ sức xây dựng cái nhà này, còn mày thì lúc nào cũng đứng như ôn thần trong tiệm, không giúp được gì.”

Thôi Viện rất ấm ức: “Con vẫn tiếp đón khách hàng giúp cửa tiệm mà!”

Bà Lý a một tiếng: “Tiếp khách ai chẳng biết, cần gì tới lượt mày? Nếu mày cso bản lĩnh khéo léo giống con Hai, hoặc là có thể mượn sức nhà mẹ đẻ, bảo anh chị em rủ đồng nghiệp tới ủng hộ, tao sẽ nói mày sao? Mày có bản lĩnh ấy không? Không có bản lĩnh còn chưa tính, bây giờ cuối cùng cũng có việc dùng được đến mày, còn chỉ là chuyện động mồm động miệng nhẹ nhàng, mày còn không muốn?”

Sau một hồi răn dạy, Thôi Viện đành phải căng da đầu tiếp nhận nhiệm vụ này.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 42: Mặt Dày



Nhà họ Thôi.

Thôi Viện túm lấy tay mẹ Thôi, ấm ức đến mức nước mắt tuôn rơi: “Mẹ! Con biết trước kia mình từng nói vài lời không dễ nghe với Cố Nam Thư, nhưng Cố Nam Thư cũng đâu phải dạng vừa, lần nào cũng mắng lại, có lần nào chịu thiệt đâu. Bây giờ con đã ăn nói khép nép xin lỗi cô ta rồi, cô ta còn muốn thế nào nữa?”

Thôi Viện tức giận đến mức cả người run rẩy. Cố Nam Thư! Đáng chết! Cố Nam Thư! Chị ta biết ngay sẽ là kết quả này mà. Với quan hệ giữa hai người, Cố Nam Thư sẽ nói ra nguồn cung cấp hàng của em trai mình cho chị ta sao? Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là không thể nào rồi. Cho nên chị ta mới không muốn mở miệng, nhưng vì bị nhà chồng bức ép, chị ta có thể làm gì bây giờ?

Kết quả không chỉ không lấy được nguồn cung cấp hàng, còn đưa mặt mình qua cho Cố Nam Thư đánh, khiến Cố Nam Thư có cơ hội chế nhạo một trận.

Đó vẫn chưa phải điểm quan trọng nhất, điều khiến chị ta sợ hãi hơn chính là, mấy ngày qua, em dâu Hai ở nhà chồng luôn trong tối ngoài sáng giở trò khích tướng, khiến chị ta bị k*ch th*ch, lỡ miệng thốt ra câu chắc chắn mình sẽ lấy được nguồn cung cấp! bây giờ cả nhà đều ký thác hy vọng trên người chị ta rồi, nếu chị ta bất lực quay về, mẹ chồng có thể buông tha cho chị ta sao?

Thôi Viện run rẩy, túm chặt mẹ Thôi.

“Mẹ! Lần này nhất định mẹ phải giúp con. Mẹ cũng biết cuộc sống của con ở nhà họ Lý thế nào rồi đấy, hai đứa em dâu kia của con đều không phải đèn cạn dầu. Bọn họ còn có bản lĩnh nữa, biết dỗ dành nịnh nọt mẹ chồng con vui vẻ. Nếu con không làm được việc này, con thật sự sẽ bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà đó!”

Mẹ Thôi nhíu mày: “Con đã sinh cho nhà họ Lý hai thằng cháu trai khỏe mạnh, không đến mức ấy đâu.”

Thôi Viện sửng sốt, đúng là không đến mức ấy, nhưng chắc chắn cuộc sống của chị ta ở nhà chồng sẽ không được dễ chịu. Đặc biệt là bây giờ mẹ Thôi đang một lòng một dạ chăm lo cho Cố Nam Thư, muốn Cố Nam Thư sinh cho bà ta một thằng cháu trai. Muốn mẹ mình giúp đỡ, đương nhiên chị ta phải nâng cao tính nghiêm trọng của vấn đề rồi!

“Sao lại không đến mức. Mẹ, mẹ cũng biết năm đó mẹ chồng không nhìn trúng con, bà ấy muốn người khác làm con dâu Cả nhà họ Lý, nhưng con và Tiểu Lý lại vừa mắt nhau. Mẹ chồng con mới không thể không cho con vào cửa. Bắt đầu từ ngày chúng con kết hôn, mẹ chồng lúc nào cũng nhìn con không vừa mắt, cảm thấy con đã bỏ bùa con bà ấy, khiến con trai bà ấy không nghe lời…”

“Hai năm qua, trong nhà mở cửa hàng may vá kiếm được chút tiền, lòng dạ bà ấy càng cao, càng cảm thấy con không xứng với con trai bà ấy. Gần đây Tiểu Lý lại thăng chức, lúc nào cũng có mấy đứa con gái không biết xấu hổ quấn lấy anh ấy. Mẹ, mẹ nghĩ mẹ chồng con không muốn đẩy con đi, để con trai bà ấy có thể cưới người khác càng tốt hơn sao?”

Mẹ Thôi lập tức nổi giận: “Bà ta dám! Nếu bà ta dám làm như vậy, mẹ sẽ lật tung cửa hàng nhà bà ta lên.”

“Mẹ! Đừng nói lời cáu kỉnh! Nếu thật sự đi tới bước đó, mẹ lật cửa hàng của bà ấy lên cũng có ích lợi gì? Mẹ! Nếu mẹ thật sự muốn tốt cho con, muốn con có thể sống thoải mái hơn chút ở nhà chồng, thì giúp con đi. Con chỉ muốn hỏi em dâu nguồn cung cấp thôi, chứ đâu nói không cho em trai cô ta tiếp tục buôn bán. Hai nhà chúng ta cùng nhau làm, cùng nhau kiếm tiền, không phải chuyện tốt sao? Mẹ, con cầu xin mẹ đó. Mẹ là mẹ chồng, mẹ tới hỏi, chắc chắn Cố Nam Thư sẽ nói! Cô ta có thể không nể mặt con, chẳng lẽ còn có thể không nể mặt mẹ sao?”

Tuy rằng mẹ Thôi trọng nam khinh nữ thật, nhưng con gái cũng là con ruột, từng tiếng kêu mẹ đã chạm tới tâm can của bà ta, bà ta há mồm đáp ứng: “Được! Mẹ giúp con!”

***

Hình như Cố Nam Thư đã biết trước, mẹ Thôi sẽ đến làm thuyết khách, không chờ bà ta mở miệng, chị ấy đã kéo tay bà ta cười nói: “Mẹ, mẹ mặc thử bộ quần áo này xem. Là quần áo ở cửa hàng em trai con đó, xem có vừa người hay không, nếu không vừa chúng ta mang đi đổi.”

Mẹ Thôi bị chị ấy lôi kéo đi thử đồ. Mặc đồ xong, Cố Nam Thư lập tức khen ngợi: “Rất vừa người, con vẫn nhớ rõ là mẹ mặc cỡ này mà. Mẹ, tết năm nay mẹ cứ mặc bộ này đi, rất thời thượng, rất đẹp!”

Moi người đều nói, không vươn tay đánh gương mặt đang tươi cười, đặc biệt là vừa nhận được đồ người ta tặng. Mẹ Thôi v**t v* quần áo mới, chậc, vừa nhìn đã biết là không rẻ rồi. Đồ đã tới tay bà ta, nào có chuyện mang trả lại. Nhưng bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, nhận đồ rồi nhất thời bà ta không biết nên mở miệng thế nào.

Không ngờ, Cố Nam Thư lại nói trước: “Mẹ, con biết mẹ vào đây để nói chuyện gì. Em trai con tin tưởng con, chuyện này đúng là con biết thật. Chỉ là…”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 43: Âm Mưu



Cố Nam Thư ấp úng liếc mắt nhìn mẹ Thôi một cái. Sau khi kéo bà ta ngồi xuống, mới nói tiếp: “Mẹ, mẹ cũng biết nhà mẹ đẻ con hào phóng thế nào rồi đấy, tình cảm giữa anh chị em chúng con rất tốt, có thứ gì tốt bọn họ đều không quên con. Con gả vào nhà mình năm năm, nhà mẹ đẻ mang đồ tới không ít, còn chị Cả thì sao? Lần nào chị ấy cũng chỉ đưa tới mấy quả trứng gà, khi về còn mang đi nhiều hơn. Trước kia nhà chồng chị ấy chưa mở cửa hàng, có anh rể làm ở xưởng dệt, thi thoảng chúng ta còn có thể mua được chút vải có tì vết. Từ khi mở cửa hàng, vải có tỳ vết được tận dụng triệt để, chút lợi ích này chúng ta cũng mất luôn.”

Thấy mẹ Thôi tỏ vẻ không vui, nhân lúc bà ta chưa nổi giận, Cố Nam Thư lập tức nói sang chuyện khác: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, con nói lời này không phải chê chị Cả không tốt, chỉ là… Dù sao chúng ta cũng phải vui vén cho gia đình nhỏ của mình trước, có phải không? Nguồn cung cấp của em trai con rất tốt, nếu cửa hàng khác biết được nguồn cung cấp ấy, trong huyện chúng ta chỉ có bấy nhiêu người, nhu cầu mua sắm cũng chỉ có như vậy, không phải lợi nhuận thu về sẽ bị chia mỏng ra sao?”

Mẹ Thôi nhíu mày: “Chỉ thêm nhà chị Cả, không chia đước bao nhiêu. Hơn nữa bọn họ chỉ cần nguồn cung cấp quần áo, không phải em trai con còn bán cả giày dép túi xách và đồ chơi sao?”

Cố Nam Thư thầm mắng đcm, trên mặt lại nở nụ cười: “Chính mẹ nói ra lời này nha! Nếu chỉ thêm một nhà, còn tạm được! Nhưng nếu thêm nhiều nhà, còn lấy đâu ra lợi nhuận? Mẹ, mẹ xem, bây giờ con đã có thai, qua mấy tháng nữa sẽ sinh cháu trai cho nhà chúng ta, mẹ không muốn cháu trai được sống trong hoàn cảnh tốt hơn sao?”

Mẹ Thôi không hiểu ra sao: “Con có ý gì?”

“Ý con là, nếu kiếm được tiền tội gì nhà chúng ta không kiếm lại để cho nhà họ Lý kiếm? Nhà họ Lý chỉ là thông gia, kiếm được nhiều hơn nữa, chúng ta cũng có lợi gì? Bây giờ con đang mang thai không tiện làm gì, mẹ cũng phải chăm sóc con, không có thời gian rảnh rỗi. Đợi con sinh xong rồi, nhà chúng ta tự mở cửa hàng, có nguồn cung cấp của em trai con, có em ấy giúp đỡ, không tốt sao?”

Mẹ Thôi sửng sốt, đúng là bà ta không nghĩ tới điểm này, bà ta nghi ngờ nhìn Cố Nam Thư: “Chúng ta có thể mở cửa hàng?”

“Sao không thể mở? Người khác có thể, chúng ta cũng có thể!”

“Em trai con bằng lòng giúp chúng ta?”

“Mẹ! Nhà mẹ đẻ con đối xử tốt với con thế nào, đâu phải mẹ không biết. Chỉ cần con mở miệng, em trai con sẽ không từ chối. Cho nên mẹ ngẫm lại xem, nếu bây giờ chúng ta nói nguồn cung cấp cho nhà họ Lý, sau này chúng ta còn buôn bán thế nào?”

Mẹ Thôi vỗ đùi: “Được! Không nói cho nhà họ Lý!”

Trong mắt Cố Nam Thư chuyển động: “Vậy bên chỗ chị Cả…”

“Con yên tâm, mẹ nói với nó.”

Cố Nam Thư thở dài: “Con chỉ sợ chị Cả nghĩ con không chịu nói cho chị ấy, sau này ngày nào cũng qua đây lải nhải bên tai con. Hôm trước con lại có dấu hiệu động thai, bác sĩ nói con phải chú ý nhiều hơn, nghỉ ngơi cho tốt…”

“Có mẹ ở đây, con bé dám! Không có việc gì quan trọng hơn cháu trai của mẹ. Con cứ yên tâm dưỡng thai, nếu nó dám tới quấy rầy, để xem mẹ có xé xác nó ra không!”

Khóe miệng Cố Nam Thư cong lên: “Cảm ơn mẹ!”

Đợi mẹ Thôi ra ngoài rồi, khuôn mặt tươi cười của Cố Nam Thư mới sa sầm xuống. Phi! Mở mồm ra là muốn cướp khách hàng của em trai cô sao? Nằm mơ ăn rắm đi thôi!

Nghĩ tới chuyện này, chị ấy lại cảm thấy em trai mình rất thông minh, chẳng những buôn bán tốt, còn nghĩ ra được có khả năng Thôi Viện sẽ tới hỏi chị ấy nguồn cung cấp, đã nghĩ ra đối sách trước cho chị ấy.

Chỉ là, nếu nhà họ Thôi thật sự muốn chỉ sợ em trai sẽ giúp bọn họ mở cửa hàng thật. Cố Nam Thư không muốn như vậy.

Thôi, tạm thời đối phó cho qua trước, đợi sinh con rồi, cô còn bận rộn chuyện chăm con lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi? Nếu mẹ chồng nhắc lại, thì tìm lý do là được!

Phía bên kia, Thôi Viện không lấy được nguồn cung cấp mình muốn, còn bị mẹ Thôi mắng cho một trận, trong lòng vô cùng tức giận.

Hừ, không biết Cố Nam Thư kia rót cho mẹ cô canh mê hồn gì, vậy mà bà ấy lại nghiêng về phía Cố Nam Thư không nghiêng về phía mình! Rốt cuộc ai mới là con ruột? Cho dù mình là con gái, không so được với con trai, chẳng lẽ còn không so được với cả con dâu sao?

Nghĩ tới tình hình bên phía nhà chồng, Thôi Viện cắn chặt răng, không được! Mình phải nghĩ ra cách khác! Chẳng lẽ không lấy được nguồn cung cấp, là không còn cách nào khác sao? Chỉ cần khiến Dĩ Nam không thể tiếp tục buôn bán, chẳng phải khách hàng sẽ trở lại tiệm may nhà bọn họ?

Nghĩ như vậy, đột nhiên trong đầu chị ta nảy sinh một mưu kế!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 44: Ý Tưởng Rất Tốt, Đáng Tiếc…



Cửa ải cuối năm, dòng người tấp nập trên đường, là mùa buôn bán thịnh vượng nhất trong năm của các cửa hàng. Hôm nay Dĩ Nam nghênh đón ba vị khách không mời mà đến.

“Chủ quán, cậu buôn bán không thành thật nhé! Miệng thì nói với chúng tôi hàng hóa đều lấy tới từ Bằng Thành, còn có những món là nhập từ Cảng Thành, đảm bảo chất lượng quần áo. Nhưng cậu nhìn xem, tôi mới mặc hai ngày đã thành như vậy rồi!”

Đối tượng gây rối số một ném quần áo trong tay xuống, lộ ra một vết rách lớn kéo dài từ nách áo xuống tới eo.

“Còn tôi nữa! Trước đó cậu nói giày da này là hàng bán cho người nước ngoài, đế giày còn dãn nhãn tiếng Anh, nhưng mấy thứ đó tôi xem cũng không hiểu, vì tin lời cậu nói tôi mới bỏ ra sáu mươi đồng mua về. Còn nói cái gì có thể dùng được vài năm, nhưng bây giờ mới mấy ngày, đế giày đã bị gãy rồi.”

Đối tượng gây rối số hai vung tay phải đang cầm giày da lên, không ngừng đập vào quầy thu ngân, tức giận đến mức mặt đỏ tai hồng.

“Quần áo của tôi không đắt như giày da của anh, nhưng cũng mất mười mấy đồng đó! Anh xem vết rách này! Khổ cho tôi vô cùng cao hứng mặc quần áo mới đi làm, kết quả lại bị đồng nghiệp chê cười, bọn họ còn tưởng rằng tôi không có tiền, nên mua hàng hóa thứ phẩm người khác không cần!”

Kỹ thuật diễn của đối tượng gây rối số ba cao hơn hai người trước, nước mắt đã nghẹn đủ, mặt đầy vẻ ấm ức.

Ba người tôi một lời chị một câu, đúng vào thời gian nghỉ trưa phố xá náo nhiệt nhất, không lâu sau đã hấp dẫn người qua đường tụ lại xếp chật kín ba vòng trong ba vòng ngoài cửa hàng,

Bọn họ cầm quần áo, giày da bị hư hại lên, la lớn: “Các anh các chị, mọi người phân xử giúp chúng tôi với! Có ai làm ăn buôn bán thất đức như vậy không? Chủ cửa hàng này trang hoàng tốt như vậy, không phải người thiếu tiền, có cần phải lòng dạ hiểm độc kiếm tiền như vậy không? Chất lượng quần áo giày dép không tốt, dù trang hoàng đẹp cũng có ích lợi gì?”

“Còn tổ chức hoạt động rút bao lì xì đua vận may nữa! Có mấy bao lì xì có tiền đâu, có đáng để chúng ta bỏ tiền ra mua nhiều đồ như vậy không? Ngày hôm đó cái người rút trúng bao lì xì năm mươi đồng kia, nói không chừng cũng là người trong nhà bọn họ, giả vờ giả vịt cho chúng ta xem thôi!”

“Mọi người nhìn này, nhìn kỹ xem, quần áo đây, giày đây! Tôi mua quần áo ngoài chợ vài đồng một bộ cũng không kém như vậy. Ông chủ bán hàng vừa đắt vừa không đảm bảo chất lượng, nếu không cho trả hàng, tiền của chúng tôi chẳng phải ném đá trên sông sao?”

“Cũng đừng nói biết đâu không phải hàng do các cậu bán. Chủ quán, hàng hóa trong cửa hàng cậu, đa phần kiểu dáng các cửa hàng khác đều không có. Nào, mọi người đều qua đây nhìn xem, bộ quần áo này của tôi, chủ quán vẫn đang treo trên tường kia kìa!”

“Còn đôi giày này của tôi nữa! Chính là đôi giày đầu tiên bên trái kệ để giày! Mọi người nhìn xem, có phải giống nhau hay không?”

Mọi người chạy tới ngó đầu nhìn tới nhìn lui: “Đúng thật!”

“Sao bộ quần áo này lại thành ra như vậy?”

“Tôi cũng mua quần áo từ cửa hàng này, bây giờ vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì. Không phải mấy hôm nữa cũng như vậy chứ?”

“Mấy hôm trước tôi còn tuyên truyền giúp chủ cửa hàng đó, nói hiếm thấy trong huyện Nguyên Hoa chúng ta có cửa hàng nào trang hoàng khí phái, kiểu dáng đa dạng như vậy. Còn rủ mọi người lần sau lại tới mua. Nếu chất lượng thế này, bọn họ không hận chết tôi sao?”

Thấy người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, mọi người đều lòng đầy căm phẫn, khiến Cố Nam Huyền tranh thủ kỳ nghỉ đông tới đây giúp đỡ tức giận dậm chân, định xông lên phía trước lý luận với bọn họ, lại bị Cố Nam Sóc kéo về.

Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn bốn phía, trong đám người xem náo nhiệt bên ngoài, bảy mươi phần trăm là ông chủ của mấy cửa hàng bên này, trong số đó không ít cửa hàng bán quần áo thời trang. Đối mặt với ánh mắt của Cố Nam Sóc, có người lập tức quay đầu đi, giả vờ xem nơi khác, nhưng biểu cảm vui sướng khi người ta gặp họa lộ rõ trên nét mặt, muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

Trong lòng Cố Nam Sóc hiểu rõ, chuyện hôm nay có người đứng sau giật dây. Nếu không có gì bất ngờ, người đứng sau màn chắc chắn là một trong số mấy ông chủ cửa hàng quần áo trên con phố này. Không phải ông ta, chính là bà ấy.

Hai mắt hắn lóe lên, ý nghĩ của đối phương hay lắm, hàng của hắn xảy ra vấn đề, hoặc phải bồi thường, hoặc liều chết chơi xấu. Cho dù lựa cọn cách nào đều sẽ thua cuộc.

Nếu như bồi thường, chẳng khác nào tự nhận hàng của mình không tốt. Có ba vết xe đổ này, người mua trước đó đều sẽ nghi ngờ có phải hàng hóa mình mua cũng có vấn đề hay không, tất cả đều qua bên này yêu cầu trả hàng bồi tiền, hắn mất máu lớn.

Nếu liều chết chơi xấu, tướng ăn quá khó coi, có ba “Nhân chứng sống” ở đây, còn có “Vật chứng” trong tay bọn họ, cần như có thể chứng thực hàng hóa có vấn đề. Không chịu bồi thường sẽ mất danh dự, cửa hàng khó có thể tiếp tục kinh doanh.

Cố Nam Sóc thu mắt lại, nhìn về phía quần áo giày da trong tay ba kẻ gây rối kia, mắt khẽ chớp chớp, vẫy vay gọi Cố Nam Huyện lại, nói nhỏ bên tai cô hai câu, khóe miệng cong lên.

Đáng tiếc! Ý tưởng khá tốt, nhưng mà thủ đoạn quá ngu ngốc, chỉ sợ kẻ đứng sau màn lần này phải thất vọng rồi.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 45: Giải Quyết (1)



Cố Nam Sóc đi đến trước mặt mọi người, nói với ba kẻ gây sự số một số hai số ba kia: “Có thể đưa quần áo giày trong tay các chị cho tôi xem không?”

Ba người kia tôi nhìn chị, chị nhìn tôi, không ai có hành động gì.

Cố Nam Sóc khẽ cười: “Các chị xem, ở đây có nhiều người như vậy, tôi còn có thể gian lận sao? Ba người nói hàng của tôi có vấn đề, muốn tôi bồi thường, vậy thì phải để tôi nhìn xem cụ thể là vấn đề gì chứ?”

Lời này không bắt bẻ được điểm nào, mọi người cũng cảm thấy có lý.

Cố Nam Sóc lại nói: “Các chị yên tâm. Làm buôn bán, quan trọng nhất chính là chữ tín. Nếu đúng như lời các chị nói, tôi nhất định sẽ chịu tránh nhiệm. Các chị mua bao nhiêu tiền, không quan tâm đã mặc hay chưa, đã mặc bao nhiêu ngày, tôi đều trả lại cho các chị không thiếu một phân. Được chứ?”

Cố Nam Sóc đã nói vậy rồi, ba người kia cũng không còn lý do để từ chối, đành phải đưa quần áo, giày da trong tay qua.

Cố Nam Sóc cẩn thận xem xét một phen, trong lòng có hiểu biết nhất định, hai mắt hắn híp lại.

Từ khi cửa hàng hắn khai trương trên con phố này, không biết đã cướp đoạt bao nhiêu khách hàng của các nhà khác. Chặt đứt con đường phát tài, ngang kẻ thù giết cha mẹ, sao đối phương có thể không ra tay? Có thể nói, Cố Nam Sóc vẫn luôn chờ đối phương hành động, cho nên lúc này hắn không hoảng loạn, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm. So với những gì hắn nghĩ, tình hình thực tế khá hơn nhiều.

Cố Nam Sóc đã nhìn thấu chân tướng, nhưng không vội vàng nói ra ngoài, mà giả vờ giả vịt cầm quần áo, giày da lên xem xét một lúc lâu.

Quả nhiên, người gây rối số một đã mất kiên nhẫn: “Chủ quán, cậu đã xem xong chưa? Mỗi hai bộ quần áo với một đôi giày, cần xem xét lâu vậy sao? Không phải cậu định kéo dài thời gian, không muốn trả lại tiền chứ?”

người gây rối số hai và số ba phụ họa theo: “Đúng thế! Chỗ rách rõ ràng như vậy, còn muốn xem gì nữa? Chủ quán, cậu nói thẳng một câu đi, số tiền này cậu có trả lại hay không!”

Hai bên đều hiểu rõ, chỉ ba món đồ này, không phải Cố Nam Sóc không trả lại được chút tiền ấy. Vấn đề cũng không nằm ở chỗ tiền bồi thường, thứ bọn họ muốn là ép chết Cố Nam Sóc, khiến hắn cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, làm ầm ĩ chuyện này, khiến thanh danh của Dĩ Nam thối nát.

Người gây rối số một nhíu mày: “Xem nhanh lên, tôi còn có việc phải làm, không có thời gian ở đây lăn lộn mù quáng với cậu. Chủ quán, chính cậu nói ra cậu phải giữ lấy lời, nếu cậu lật lọng, không muốn trả lại tiền, tôi cũng không làm gì được cậu. Cùng lắm thì tôi đem về làm giẻ lau, coi như đánh bài thua, có điều mọi người nên nhớ kỹ, về sau ngàn vạn lần đừng bao giờ bước chân vào cửa hàng này, ai vào người đó mất tiền! Ai vào người đó xui xẻo!”

Lời này vô cùng nghiêm trọng, đối phương nói xong trực tiếp lui lại định ra về, coi như bản thân chịu thiệt, không đòi được tiền từ Cố Nam Sóc.

Sao Cố Nam Sóc có thể cho đối phương đi.

“Chị gái đừng nóng vội! Tôi nói trả lại tiền tất nhiên sẽ trả lại tiền! Nhưng trước khi trả lại tiền, tôi có vài lời muốn nói. Tôi dám đảm bảo chất lượng hàng hóa trong cửa hàng của mình, nhưng dù chất lượng có tốt đi chăng nữa, cũng không chịu nổi mũi dao mũi kéo tàn phá, có đúng không? Chất lượng da có tốt đi chăng nữa, cũng không chịu nổi dao chặt đứt, vải dệt có bền chắc vẫn bị kéo cắt rách.”

Người gây rối số một, hai, ba đồng loạt thay đổi sắc mặt: “Cậu nói lời này là có ý gì hả? Cậu muốn nói là do chúng tôi cố ý làm hỏng?”

“Chúng ta bỏ tiền ra mua đồ về, lại tự mình cắt hỏng? Làm vậy để làm gì?”

Cố Nam Sóc đưa giày da dạo một vòng trước mặt mọi người đang xem náo nhiệt: “Mọi người nhìn kỹ xem, nếu đế giày này đứt gãy tự nhiên, vết đứt có thể phẳng như vậy không?”

“A, đúng là có vấn đề. Tôi có đôi giày da, đế giày tự đứt, vết đứt đúng là không phải như vậy. Nhìn vết đứt này, giống cầm dao cắt ra hơn.”

Người gây rối số ba nóng nảy: “Nói cái gì thế? Đế giày của chị không bị đứt như vậy, không đại biểu không có đế giày da khác bị đứt phẳng thế này. Sao lại biến thành tôi cố ý cầm dao cắt đứt rồi? Giày da này tôi phải bỏ ra sáu mươi đồng mua về đó, tôi nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu sao? Chị bênh vực chủ quán như vậy, không phải là cùng hội cùng thuyền với nhau chứ?”

Câu cuối cùng vừa nói ra, người kia lập tức nổi giận: “Tôi chỉ nói lời thật lòng thôi, sao lại biến thành người cùng hội cùng thuyền với chủ quán rồi? Chẳng lẽ chúng tôi chỉ có thể nói chuyện giúp chị, không giúp chị nói chuyện chính là người của chủ quán sao? Được rồi! Nhà tôi ở ngay gần đây, để tôi về lấy giày da tới cho mọi người xem, để mọi người xem kỹ vết đứt, xem đứt gãy bình thường nên thế nào!”

Cố Nam Sóc nheo mắt: “Vậy thì làm phiền anh rồi! Chủ tịch M nói rất đúng, thực tiễn giúp ta hiểu biết chính xác hơn. Nếu anh bằng lòng giúp đỡ, tôi cũng không keo kiệt chút tiền ấy. Thế này nhé, tôi cũng lấy ra một đôi giày da, chém một dao ngay trước mặt mọi người, để xem vết đứt này rốt cuộc là tự đứt, hay là bị chém đứt!”

Một đôi giày da cũng không ít tiền, lời này vừa nói ra, không ít người trầm trồ khen ngợi.

Mặt người gây rối số ba như màu gan lợn.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 46: Giải Quyết (2)



Không lâu sau, anh trai kia đã cầm giày da tới. Cố Nam Sóc cũng làm đúng như lời hắn nói, mượn con dao từ hàng xóm láng giềng, chém thẳng vào đôi giày da mình đã chuẩn bị trước. Có thứ để so sánh, vừa xem đã hiểu ngay. Người gây rối số ba lập tức không nói được câu nào, sắc mặt càng lúc càng kém.

Người gây rối số một số hai cũng không tốt hơn bao nhiêu, hai người liếc nhau một cái.

Số một lên tiếng trước: “Giày da kia tạm thời không nói tới, còn quần áo của chúng tôi thì sao? Không phải quần áo cũng do chính chúng tôi cắt chứ? Cậu nhìn xem, của tôi là vết rạn đường chỉ, nếu cậu nói là do chính tôi cắt, có phải lời tôi nói cũng không có trọng lượng nữa hay không?”

Điều này đúng là khó có thể định luận.

“Chị gái, chị đừng nóng, chúng ta từ từ phân tích. Bộ quần áo này chị mặc trên người mới nứt ra phải không?”

Người gây rối số một trừng mắt: “Đương nhiên rồi, may mắn lúc ấy vẫn ở nhà, nếu ra ngoài rồi, còn không làm trò cười cho người khác sao?”

“Chị chắc chắn?”

“Đương nhiên là chắc chắn rồi!”

“Nhưng mà bộ quần áo này size nhỏ nhất, với dáng người của chị…” Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn chị ta từ đầu tới chân, đánh giá: “Nếu chị cố gắng ních vào, nứt ra cũng không phải chuyện kỳ quái nhỉ?”

Chị gái gây rối số một:…

Mọi người:……

Đúng vậy, dáng người đối phương cao lớn thô kệch như vậy, mặc quần áo cỡ nhỏ nhất, không nứt ra mới là lạ.

Người gây rối số một nhíu mày, âm thầm dậm chân. Quần áo này là của em dâu chị ta, nếu không pahri em dâu chị ta cảm thấy cách làm này quá tạo nghiệp, không muốn ra mặt, chỉ ta sẽ bị lật tẩy dễ dàng như vậy sao?

Chị ta không khỏi ảo não, sao mình lại nghĩ bản thân mặc sẽ càng có sức thuyết phục hơn nhỉ, biết trước như vậy, chị ta đã nói là em dâu mặc rồi! Cùng lắm thì nói em dâu có việc, không cách nào tới, nhờ chị ta đến lấy lại tiền không phải được rồi sao?

Nhưng mà ngàn vàng khó mua lại lời đã nói ra.

Cố Nam Sóc lại lấy ra quần áo của người gây rối số hai: “Mọi người lại đây nhìn giúp tôi một cái, nhìn chỗ này xem, có một sợi vài bị móc ra, mọi người cảm thấy muốn móc ra một sợi vải dài như vậy phải làm thế nào? Là hư hại tự nhiên sao?”

“Bên cạnh còn có một vết trầy kìa, chắc là móc vào cái đinh hoặc là thứ gì bén nhọn mới bị như vậy.”

Cố Nam Sóc cười rộ lên: “Vậy là đúng rồi. Dù sao quần áo vẫn chỉ là quần áo, không phải tường đồng vách sắt, quần áo chúng tôi bán, người mua mặc lên người không cẩn thận bị cái đinh móc rách, lại tới tìm chúng tôi đòi lại tiền, như vậy có phải không có lý hay không?”

Có chuyện của người gây rối số ba trước đó, quần áo của người số hai này cũng không cần Cố Nam Sóc phải phá một bộ quần áo khác để so sanh, đa số người nhìn thấy vết rách, đều đã hiểu được chuyện là thế nào.

“Ui, hóa ra đều là cố ý!”

“Khụ! Bản thân bỏ tiền ra mua quần áo, rồi lại tự mình làm hỏng, sau đó tới đòi chủ quán bồi thường, làm vậy để làm gì? Nếu tiếc tiền thì trước đó đừng mua!”

“Đúng thế! Sao lại có người như vậy nhỉ! Cho dù mua xong rồi hối hận, thì qua nói khéo với chủ quán, nếu chưa mặc khả năng vẫn trả lại được. Bây giờ mặc đã mặc rồi, còn cố ý làm hỏng. Nếu chủ quán trả lại tiền thật, đồ lấy về cũng không thể dùng, như vậy chẳng phải đang yên đang lành bị lỗ một khoản sao?”

……

Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều. Sắc mặt ba người ngày càng khó coi, hận không thể tìm khe đất chui vào. Biết đã làm hỏng việc, bọn họ định lẩn trốn từ trong đám đông ra ngoài, không ngờ lại bị Cố Nam Sóc chặn đường.

“Các chị đi nhanh thế? Gây náo loạn ở chỗ tôi xong lại muốn chạy à? Trên đời nào có chuyện tốt như vậy!”

Ba người kia sửng sốt, lập tức cảnh giác: “Cậu muốn thế nào?”

“Các vị đến đây gây chuyện, là làm nhiễu loạn trật tự trị an. Tự mình làm hỏng quần áo mang tới nói là hàng của tôi không tốt, là bôi nhọ. Luôn miệng ép tôi bồi thường, là xảo trá làm tiền. Không biết ba tội danh này cộng lại, sẽ bị phạt thế nào nhỉ?”

Ba người kia nhìn nhau, vừa sợ hãi vừa chột dạ: “Cậu…… Cậu hù dọa ai chứ!”

“Nhường một chút! Nhường một chút! Công an làm việc, đều nhường một chút!”

Nhìn theo tiếng nói vừa vang lên, đám đông tản ra, Cố Nam Huyền đã dẫn theo vài vị công an bước tới.

“Chúng tôi nhận được báo án, có người gây chuyện, chính là ba người các cô đúng không? Đi theo chúng tôi một chuyến.”

Ba người kia kinh hãi, cả đám kêu gào như chết cha chết mẹ: “Không, tôi không đi! Đồng chí công an, là hiểu lầm, đều là hiểu lầm!”

“Có phải hiểu lầm hay không, cứ đi về đồn với chúng tôi một chuyến trước đã, rồi nói sau. Nếu thật sự là hiểu lầm, tất nhiên sẽ không ai làm khó các chị.”

Cho dù ba người kia chơi xấu thế nào, cuối cùng vẫn bị công an lôi đi.

Nhìn thấy ba người bị bắt, người xem náo nhiệt đều kinh ngạc, các chủ cửa hàng khác trên con phố này càng kinh ngạc hơn.

Thôi Viện sợ tới mức cả người run rẩy. Mấy ông chủ cửa hàng đang vây quanh một chỗ đều hít sâu một hơi, may mắn may mắn, may mà không phải bọn họ ra tay. Chủ cửa hàng Dĩ Nam là kẻ tàn nhẫn. Chỉ chút chuyện như vậy cũng báo cảnh sát!

Ông chủ Vương mang bản mặt ghét bỏ, nói: “Chuyện hôm nay là ai làm thế? Quần áo giày da làm rõ như vậy, đúng là ngu hết thuốc chữa! Nếu đã ra tay, sao không thông minh chút? Bây giờ thì tốt rồi, chẳng những không thành công, còn bị cảnh sát bắt. Không biết ba người kia có khai ra người sai sử bọn họ hay không?”

Ông chủ Viên cười nói: “Quan tâm làm gì, dù sao cũng không phải tôi. Nếu thật sự khai ra cũng không liên quan gì tới tôi. Nói ra thì người ta buôn bán tốt cũng dựa vào bản lĩnh của người ta, chúng ta tranh không được, còn trách ai? Nào có chuyện thấy nhà người ta buôn bán tốt, liền giở mưu hèn kế bẩn như thế?”

Ông chủ Trương gật đầu: “Đúng thế, thủ đoạn này quá âm hiểm.”

Trong mắt ông chủ Đỗ chứa dao nhọn: “Hai vị đúng là đứng nói chuyện không đau eo. Ông chủ Trương chỉ bán giày, tuy rằng Dĩ Nam cũng bán giày, nhưng không phải bán chính, chủng loại kiểu dáng không nhiều lắm, không cướp được nhiều khách của ông, đương nhiên ông không thèm để ý rồi. Còn ông chủ Viên nữa, ông bán hàng quần áo thời trang trẻ em, lại càng không xung đột với Dĩ Nam. Ngược lại, cửa hàng nhà ông ở ngay sát vách Dĩ Nam, lưu lượng khách tới Dĩ Nam nhiều, ngược lại còn tăng thêm doanh thu cho ông, ông chiếm được lợi đương nhiên cảm thấy không vấn đề gì rồi.”

Hai người Viên, Trương nhìn nhau, biết ngày thường người mắng ông chủ Cố của Dĩ Nam nhiều nhất chính là ông Đỗ này. Có vài người một khi đã cho là mình đúng, sẽ không nghe lọt tai lời khuyên của người khác, bởi vậy hai người đều ngậm miệng, không biện giải nữa.

Con dâu út của nhà họ Lý cảm thán: “Tiếc là Dĩ Nam mở cửa hàng quần áo, không phải tiệm cơm. Nếu như tiệm cơm, thức ăn xảy ra vấn đề là chuyện lớn. Cửa hàng quần áo không dễ gian lận như cửa hàng bán đồ ăn. Người đứng sau chuyện hôm nay, tuy rằng thủ đoạn thô ráp, nhưng cũng không có cách nào khác, cho dù làm tỉ mỉ hơn, cũng chưa chắc sẽ không bị phát hiện. Ông chủ Cố kia cũng không phải đèn cạn dầu. Khó đối phó.”

Con dâu thứ hai khẽ gật đầu, trong lòng suy tư, xem ra vẫn phải xuống tay từ nguồn cung cấp. Cô ta cân nhắc một lát, trong đầu đã có chút ý tưởng mông lung.

Chỉ có mình Thôi Viện đang đứng trong đám người là không nói lời nào. Đợi mọi người tan hết, cô ta mới hốt hoảng chạy về tiệm may nhà mình. Con dâu thứ hai của nhà họ Lý vỗ vai chị ta một cái: “Chị dâu làm sao vậy, cứ như mất hồn mất vía thế?”

Giọng Thôi Viện run rẩy, hỏi: “Nếu như… Nếu như ba người kia khai ra người đứng sau sai sử, thì… Người đứng sau sẽ bị xử lý thế nào?”

“Còn có thể thế nào, đương nhiên là cũng bị bắt lại rồi!”

Ầm! Hai chân Thôi Viện mềm nhũn, ngã trên mặt đất, sắc mặt xanh trắng, như bị sét đánh!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 47: Đợi Thành Công Rồi Nói



Dĩ Nam.

Cố Nam Huyền nghe xong toàn bộ câu chuyện xảy ra hôm nay, lập tức nổi giận, liên tục dậm chân: “Loại người gì thế này! Vậy mà dám làm hỏng quần áo rồi tới làm tiền chúng ta! Sao bọn họ lại hư hỏng thế!”

Cô gái nhỏ tức giận chu miệng phồng má, còn rất đáng yêu. Cố Nam Sóc khẽ xoa đầu em gái: “Được rồi! Không phải đã bắt hết bọn họ rồi à? Đừng tức giận nữa. Nói thật ra, anh còn đang muốn cảm ơn bọn họ đây.”

“Cảm ơn bọn họ? Anh Ba, anh không bệnh chứ?”

“Nói cảm ơn cũng không đúng, phải nói là may mắn. Đúng là bọn họ cố ý tới gây phiền toái cho chúng ta thật, nhưng thủ đoạn quá vụng về, rất dễ vạch trần. Nhưng em ngẫm lại xem, có chuyện xảy ra ngày hôm nay rồi, về sau nếu có người nói hàng hóa nhà chúng ta có vấn đề, có phải trong lòng mọi người sẽ đặt dấu chấm hỏi trước hay không? Có khi bọn họ còn nghĩ lại là đối thủ của Dĩ Nam tới gây sự. Sẽ nghiêng về phía chúng ta.”

Cố Nam Huyền sửng sốt, nghĩ kĩ lại thì, hình như đúng là có chuyện như vậy. Cô hỏi tiếp: “Bây giờ ba người kia bị công an bắt đi rồi, bọn họ sẽ thế nào? Phải ngồi tù thật sao?”

Cố Nam Sóc khẽ cười, lắc đầu: “Không đến mức ấy! Chuyện này không lớn, mấy câu anh nói ra chỉ là hù dọa bọn họ mà thôi. Cùng lắm thì công an nhốt bọn họ lại vài ngày, làm công tác giáo dục tư tưởng.”

“À!”

Cố Nam Huyền nghe xong, sắc mặt có chút phức tạp. Vừa cảm thấy trừng phạt như vậy quá nhẹ, khó giải mỗi hận trong lòng cô. Vừa cảm thấy tuy rằng đối phương có sai thật, nhưng nếu phải ngồi tù, hình như hậu quả hơi nặng.

“Dạy cho bọn họ một bài học là được rồi. Mục đích anh báo cảnh sát căn bản không phải vì đối phó bọn họ.”

“Vậy thì vì cái gì?”

“Một là tìm ra kẻ đứng sau vụ này, hai là giết gà dọa khỉ. Anh cường thế báo cảnh sát như vậy, thể hiện rõ thái độ của mình, người khác sẽ biết anh không phải người dễ chọc. Sau này có người muốn gây chuyện với anh, sẽ phải cân nhắc trong lòng trước, xem bản thân có thừa nhận nổi hậu quả bị anh phản kích hay không. Nếu cảm thấy ra tay chưa chắc sẽ thành công, khả năng còn phải chịu ảnh hưởng lớn, bọn họ sẽ từ bỏ ý định.”

Cố Nam Huyền sửng sốt, bừng tỉnh hoàn hồn. Đúng thế. Trước đó anh Ba từng nói qua, Dĩ Nam buôn bán quá tốt, cây to đón gió lớn, khó tránh khỏi bị người ta ghen tị. Hành động báo cảnh sát lần này có thể tránh được không ít phiền toái về sau.

“Được rồi. Mau về nhà đi.”

Cố Nam Huyền không nghe theo: “Không phải anh nói cuối năm khách hàng nhiều, một mình anh không lo liệu hết việc sao? Có em ở đây, em có thể giúp anh một chút. Theo em thấy, anh không cần dán biển tuyển người trước cửa đâu. Ngày nghỉ em có thể giúp đỡ, anh cũng nói sau kỳ nghỉ sẽ tới mùa ế hàng, lượng khách giảm đi rất nhiều, sẽ không bận rộn như bây giờ sao? Thuê thêm người, còn phải trả tiền công.”

Cố Nam Sóc kinh ngạc: “Em biến thành thần giữ của từ khi nào thế?”

“Anh Ba, anh đừng cảm thấy bây giờ kiếm được tiền rồi là không coi trọng tiền bạc nữa. Tiền phải tiêu đúng nơi đúng chỗ. Không phải vì em cảm thấy không cần thiết phải thuê thêm người sao? Em biết anh sợ em làm lỡ dở việc học hành, cửa hàng cũng không phải lúc nào cũng có khách, khi không có ai em có thể làm bài tập, không đáng ngại.”

Cố Nam Sóc dở khóc dở cười: “Vậy còn ba thằng nhóc thối trong nhà thì sao? Không ai trông coi, bọn nó còn không lật trời à?”

Cố Nam Huyền không nói lời nào, đây đúng là một vấn đề thật.

“Hơn nữa, anh muốn thuê nhân viên, không chỉ vì đợt bán hàng bận rộn cuối năm. Em cũng thấy rồi đây, tuy rằng trong cửa hàng chúng ta có bán giày dép quần áo nam, nhưng quá bảy phần là quần áo phụ nữ, khách hàng nữ chiếm đa số. Anh là một thằng đàn ông trưởng thành, có những chuyện không tiện lắm. Hơn nữa, ai nói với em sang năm sau tới mùa ế hàng, anh sẽ nhàn rỗi? Lúc ấy, anh còn bận rộn hơn.”

Cố Nam Huyền không hiểu lắm: “Mùa ế hàng còn bận rộn?”

“Anh còn việc khác! Tạm thời chưa nói cho em, thành công rồi nói sau. Em cứ chờ xem đi.”

“Thần thần bí bí!” Cố Nam Huyền dẩu miệng, nhưng không hỏi lại, cũng không ra về, chỉ nói: “Đợi anh thuê được người, em sẽ ở nhà chăm chỉ học hành.”

Khi hai người đang nói chuyện, thì có khách vào cửa hàng. Hai anh em vội vàng đứng dậy tiếp khách. Vừa ngẩng đầu nhìn lên, lại bắt gặp người quen.

“Chị Tống Giai?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 48: Thôi Viện Bị Bắt



Tống Giai cũng kinh ngạc: “Sắp tết rồi, chị muốn mua cho mình thêm bộ quần áo mới, nên qua đây đi dạo. Thấy cửa hàng này hút mắt nhất con phố, nên vào xem thử, không ngờ lại là cửa hàng nhà em.”

Ánh mắt cô đảo qua mấy món đồ chơi nhỏ trên quầy, không nhịn được liếc mắt nhìn Cố Nam Sóc một cái. Hai người nhìn nhau một giây, lại rời mắt đi, ăn ý không hỏi ra lời trong lòng.

“Chị Tống Giai muốn mua quần áo kiểu nào?”

“Ừm, giá rẻ chút đi. Chị phải tích cóp thêm chút tiền, chuẩn bị sang năm thi đại học, không thể tiêu lung tung. Mấy ngày gần đây chị cũng bận rộn rồi, nhân dịp lễ tết, muốn tự thưởng cho bản thân.”

“Được ạ! Chị nhìn trúng món nào, em sẽ bảo anh trai em giảm giá cho chị.”

Cố Nam Huyền tự mình tiếp khách, Cố Nam Sóc lui sang một bên, không tới quấy rầy. Hai cô gái nói chuyện ríu rít về cách ăn mặc, cách phối đồ. Cuối cùng Tống Giai mua một bộ quần áo giá cả không đắt lắm, kiểu dáng cũng không mấy nổi bật trong cửa hàng, nhưng mặc lên người hiệu quả vô cùng tốt, là quần áo mùa đông mặc lên không cảm thấy mập, ngược lại còn tôn lên đôi chân thon dài, dáng người yểu điệu.

Tống Giai không ở lại lâu, mua quần áo xong lập tức ra về. Cố Nam Huyền tiếp tục làm bài tập, Cố Nam Sóc thì ôm quyển sách tiếng Anh lên xem. Có ký ức đời trước, hắn biết nói tiếng anh, nghe nói đọc viết bình thường không thành vấn đề, nhưng để người khác không nghi ngờ, hắn phải giả vờ học lại.

Khi Cố Nam Sóc đang tính toán thời gian, cảm thấy khả năng ba người bị cảnh sát bắt đi kia đã nhận tội khai ra người đứng sau sai sử rồi, thì lại lần nữa có tiếng động truyền tới từ bên ngoài.

“Các anh không được bắt tôi! Không phải tôi! Không phải tôi!”

Giọng nói này tương đối quen tai, Cố Nam Sóc và Cố Nam Huyền đứng dậy ra ngoài xem, đúng lúc đó có công an bước tới nói với hai người tình hình vụ án.

“Chúng tôi đã tách ba người kia ra, tiến hành thẩm vấn từng người. Bọn họ đều nói do Thôi Viện, con dâu nhà họ Lý sai sử. Nếu hành vi của bọn họ chỉ là hành vi cá nhân, mục đích chỉ vì chút tiền bồi thường, thì chuyện này không lớn. Nhưng nếu có người cố ý sai sử, tính chất lại khác hoàn toàn. Chúng tôi sẽ điều tra rõ.”

Cố Nam Sóc và Cố Nam Huyền nhìn nhau.

Thôi Viện? Người đó chẳng phải là chị chồng của chị gái bọn họ sao?

***

Ngày hôm sau, Cố Nam Sóc nghênh đón ba đợt sóng khách.

Đợt đầu tiên chính là nhà họ Lý, trước xin lỗi, sau dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục. Tóm lại là xin Cố Nam Sóc giơ cao đánh khẽ, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.

Đợt thứ hai là nhà họ Thôi, mẹ Thôi há mồm ngậm miệng đều nhắc tới Cố Nam Thư, muốn dùng Cố Nam Thư để bức ép Cố Nam Sóc thỏa hiệp. Cố Nam Sóc bình tĩnh tự nhiên, coi như không nghe thấy.

Đợt thứ ba chính là Thôi Hoành Chí và Cố Nam Thư.

Cơn giận trên mặt Cố Nam Thư vẫn chưa tan hết, sau khi ngồi xuống, chị ấy nói thẳng: “Em đừng để ý tới chị. Chị bị ép tới đây không còn cách nào khác. Chị sẽ không nói gì, cũng không muốn nói gì. Em cảm thấy nên làm thế nào thì cứ làm như thế.”

Thôi Hoành Chí sốt ruột, khẽ đẩy vợ mình: “Em đừng như vậy!”

Cái đẩy này, khiến Cố Nam Thư bùng nổ: “Tôi không như vậy thì phải thế nào? Sao tôi phải cầu xin em trai buông tha cho Thôi Viện? Bây giờ mới biết chúng ta là thân thích à? Sao khi Thôi Viện làm ra việc này không nghĩ tới chúng ta là thân thích hả? Chị ta dám làm ra chuyện này, thì phải nhận báo ứng! Nếu phải ngồi tù thật, cũng là đúng người đúng tội!”

Thôi Hoành Chí liên tục xin tha: “Nam Thư, dù sao chị ấy cũng là chị gái anh.”

“Chị ta là chị gái anh, Nam Sóc là em trai tôi đấy!”

Thôi Hoành Chí định nắm tay Cố Nam Thư, lại bị Cố Nam Thư ném ra: “Anh đừng chạm vào tôi!”

Tay Thôi Hoành Chí cứng đờ giữa không trung, sắc mặt ngượng ngùng, xấu hổ nhìn về phía Cố Nam Sóc: “Nam Sóc, anh biết việc này là do chị gái anh không đúng, anh không nên mở miệng cầu xin, nhưng mà…”

“Biết là không nên thì đừng mở miệng!” Cố Nam Thư trách móc, tay nắm lấy tay Cố Nam Sóc: “Em đừng nể mặt chị! Cùng lắm không ở được nhà họ Thôi thì chị về nhà mẹ đẻ! Chẳng lẽ em còn đuổi chị ra ngoài sao? Dựa vào đâu chuyện người khác làm sai, lại bắt em một điều nhịn chín điều lành, nuốt xuống cục tức này!”

Thấy hai vợ chồng lại sắp cãi nhau, Cố Nam Sóc lập tức kéo Thôi Hoành Chí lại: “Anh rể, hay là anh ra ngoài trước, để em nói riêng với chị gái em một vài lời.”

Thôi Hoành Chí rất do dự, nhưng với tình thế trước mắt, anh ta ở lại sẽ chỉ khiến mọi chuyện càng tệ hơn, cho nên đành phải ủ rũ ra ngoài.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 49: Công Lao Của Cố Nam Thư



Trong phòng.

Cố Nam Sóc lau nước mắt cho Cố Nam Thư: “Chị Hai, chị định ly hôn với anh rể sao?”

Cố Nam Thư sửng sốt. Không cần mở miệng, từ biểu cảm đã có thể nhìn ra được, chị ấy chưa bao giờ suy xét vấn đề này. Tình cảm giữa chị ấy với Thôi Hoành Chí không tồi, bây giờ lại sắp có con. Chắc chắn không có khả năng sẽ ly hôn.

Cố Nam Sóc biết rõ điểm này, nói: “Vậy lời vừa rồi không phải ngốc sao. Chị không định ly hôn, dù về nhà mẹ đẻ ở, cũng chỉ nhất thời, đâu thể ở lại cả đời. Anh rể có thể theo chị về nhà chúng ta ở sao? Anh ta có thể từ bỏ nhà họ Thôi sao? Nếu Thôi Viện phải ngồi tù vì em, cha mẹ chồng sẽ nghĩ chị thế nào? Cho dù chị không thèm để ý tới cái nhìn của cha mẹ chồng, vậy còn anh rể thì sao?”

“Có một câu anh rể nói rất đúng, dù sao Thôi Viện cũng là chị gái anh ta. Trong lòng anh ta sẽ không khó chịu sao? Khó chịu tích cóp từng ngày từng tháng, sẽ càng ngày càng lớn, hôm nay không phát tác ra ngoài, ngày mai không phát tác, ngày kia thì sao? Anh chị còn có thể ân ái như trước đây không?”

Cố Nam Thư nhíu mày: “Vậy cũng không thể vì chị, khiến em phải chịu ấm ức!”

Cố Nam Sóc lắc đầu: “Em không ấm ức.”

Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thôi Hoành Chí đứng ngoài cửa, khoảng cách xa như vậy, chỉ cần không nói chuyện lớn tiếng, chắc hẳn đối phương sẽ không nghe được.

“Chị, việc này không nghiêm trọng, căn bản Thôi Viện sẽ không phải ngồi tù.”

Cố Nam Thư hơi kinh ngạc: “Không phải ngồi tù?”

“Ừ! Thủ đoạn kiểu này tuy rằng nham hiểm, nhưng thuộc về tranh cãi dân sự, còn chưa gây ra tổn thất lớn, chỉ giam giữ vài ngày dạy dỗ là xong. Cùng lắm là bồi thường chút tiền. Nếu người đứng sau là người nhà khác, khả năng hình phạt sẽ không giống Thôi Viện. Nhưng công an đã biết quan hệ giữa chúng ta, cảm thấy chỉ là mâu thuẫn nội bộ, kiến nghị tự thương lượng giải quyết.”

Ở đời sau, việc kiểu này cũng thường được xử lý như vậy. Chỉ cần người phạm tội và người bị hại có quan hệ thân thích, cảnh sát sẽ khuyên giải quyết nội bộ.

“Không phải em cố ý lừa chị chứ?” Cố Nam Thư nghi ngờ: “Nếu không phải ngồi tù, sao nhà họ Thôi với nhà họ Lý phải sốt ruột như vậy làm gì?”

Cố Nam Sóc cười rộ lên: “Bởi vì em! Hôm qua em tới đồn công an hỗ trợ điều tra, đã cố ý nhờ công an tỏ thái độ cứng rắn chút, em nói với bọn họ, em mở cửa hàng làm ăn buôn bán không dễ dàng, nếu cứ nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này như vậy, về sau khó tránh khỏi sẽ có người khác noi theo. Cho nên phải dạy cho Thôi Viện một bài học, nhốt chị ta vài ngày để hù dọa chị ta. Đội trưởng phụ trách vụ án này là bộ đội chuyển nghề, biết anh trai nhà mình cũng là quân nhân, còn hy sinh vì nước, đã nể mặt anh Cả, đồng ý giúp đỡ.”

Cố Nam Thư có chút thổn thức: “Như vậy à!”

“Sớm muộn gì cũng phải thả, vì sao không để nhà họ Thôi cảm thấy là do em hạ thủ lưu tình, mở cho bọn họ một mắt lưới?”

Cố Nam Thư giật mình, đã hiểu được ý đồ của em trai: “Cho nên em đuổi người nhà họ Lý với người nhà họ Thôi đi, cố ý chờ chị tới cửa, chính vì muốn tất cả mọi người đều cho rằng, đây là công lao của chị?”

Cố Nam Sóc mỉm cười không đáp.

Cố Nam Thư cảm khái: “Chị là chị gái, chị nên chiếu cố em mới đúng. Kết quả, ngược lại còn phải để em suy nghĩ mọi chuyện vì chị.”

“Đều là chị em, cần gì tính toán rõ ràng như vậy!”

Cố Nam Thư vẫn cảm thấy buồn bực: “Nhưng như vậy, cũng quá hời cho Thôi Viện rồi.”

“Ai nói không ngồi tù, là chị ta không bị trừng phạt?” Cố Nam Sóc chớp chớp mắt: “Chị Hai, chị cứ chờ xem.”

Ngoài cửa.

Thôi Hoành Chí đợi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Nam Sóc đỡ Cố Nam Thư ra ngoài.

“Anh rể, ý của hai người em hiểu rồi, ngày mai em sẽ tới đồn công an rút lại đơn kiện, sẽ không truy cứu việc này nữa. Có điều…”

Hắn nhìn chằm chằm vào Cố Nam Thư, nói: “Vì sao em làm như vậy, em nghĩ anh cũng hiểu rõ. Em chỉ hy vọng sau này anh có thể đối xử với chị gái em tốt hơn, còn cả cha mẹ anh nữa!”

“Anh hiểu! Anh đều hiểu! Nam Sóc, cảm ơn em! Em yên tâm, anh sẽ luôn đối xử tốt với chị gái em. Cha mẹ anh cũng nhớ rõ ân tình này của em và Nam Thư.” Thôi Hoành Chí vui mừng khôn xiết, vốn dĩ đang lo Cố Nam Thư quá bướng bỉnh, sẽ không mở miệng cầu xin, không ngờ bên ngoài cô ấy tỏ ra tức giận, sau đó vẫn hoàn thành nhiệm vụ.

Anh ta nắm lấy tay Cố Nam Thư, càng cảm thấy áy náy hơn: “Nam Thư, cảm ơn em! Sau này, chuyện gì anh cũng sẽ nghe theo em!”

Cố Nam Thư hờn dỗi, trừng mắt lườm anh ta một cái: “Nói vậy có phải em không thuyết phục được em trai mình, sau này anh sẽ không nghe lời em có phải không?”

“Sao có thể! Nghe ngươi! Tất cả đều nghe em! Chuyện gì cũng nghe em!”

Nhìn hai người v* v*n đánh yêu đi xa dần, khóe miệng Cố Nam Sóc cong lên, ánh mắt đảo qua tiệm may nhà họ Lý.

Mặc dù không phải ngồi tù, nhưng đã bị tạm giam vài ngày, thanh danh coi như mất hết, có một cô con dâu như vậy, nhà họ Lý sẽ nghĩ thế nào?

Tác giả có lời muốn nói: Sắp viết tới chuyện của anh rể và chị gái nam chính rồi. Mọi người đoán xem, chuyện giữa hai người đó sẽ thế nào?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back