Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 85: Nhà họ Thôi bi thảm (3)



Thím Từ kéo Dương Tiểu Muội ra ngoài, gọi hết hàng xóm láng giềng với người qua đường tới: “Chúng ta nhờ mọi người phân xử giúp, Hạo Tử đã c.h.ế.t không biết chuyện, nhưng vẫn còn chúng tôi là người thân trên đời, chúng tôi phải đòi câu trả lời giúp nó.”

“Sao hả? Lần này sao cô không gọi người nhà mẹ đẻ tới giống lần trước? Gọi đi! Bọn họ không tới thì thôi, nếu tới thì để chúng tôi hỏi bọn họ luôn, rốt cuộc nhà họ Dương dạy con gái thế nào vậy? Sao lại dạy ra loại người không biết xấu hổ như cô? Để tôi xem xem, còn họ còn có mặt mũi cướp phòng ở với chúng tôi hay không!”

“Nhà họ Dương cô đừng khinh người quá đáng, cô hỏi mọi người có mặt ở đây một chút xem, có người nào quyến rũ đàn ông, cắm sừng cho chồng trước mình, còn bá chiếm phòng ở của chồng trước, mang đi cho thằng con hoang khác không? Cô nghĩ nhà họ Từ chúng tôi dễ bắt nạt à?”

Dương Tiểu Muội chưa bao giờ biết, có khi lời nói sẽ hóa thành từng mũi tên nhọn, b.ắ.n cô ta vỡ nát. Cô ta cho rằng chỉ cần có thể ở bên Thôi Hoành Chí, cô ta có thể thừa nhận hết những chuyện này. Nhưng khi thật sự đứng giữa lời đồn đãi ác ý, cô ta mới phát hiện ra, trước kia bản thân nghĩ quá đơn giản.

Người vây xem càng ngày càng nhiều, từng câu châm chọc của bọn họ không ngừng truyền vào tai cô ta.

“Đây chính là đứa con gái không biết xấu hổ kia à?”

“Đúng! Chính là cô ta! Chính là dâm phụ, nghe nói gian phu tên Thôi Hoành Chí, ở ngay khu tập thể xưởng máy móc trên con phố đối diện!”

“Phi! Mấy năm trước, loại đàn bà này đã bị dìm lồng heo rồi. Cũng chỉ có xã hội mới bao dung với phái nữ, mới chiều ra đám người không biết trời cao đất dày, phá hoại gia đình người khác này. Lén lút ở bên chồng người ta còn chưa tính, còn ép vợ chính thức phải nhường chỗ cho mình nghênh ngang vào cửa. Nếu là trước đây, không g.i.ế.c chết, cùng lắm cũng chỉ làm thiếp!”

“Ai nói không phải đâu! Chẳng trách người nhà họ Từ lai tức giận như vậy. Dương Tiểu Muội cũng chỉ gả vào nhà họ Từ một năm, còn không sinh con cho chồng trước, bây giờ gây ra chuyện thế này, còn muốn lấy phòng ở của người ta, nào có đạo lý như vậy?”

“Cái gì? Cô ta còn muốn bá chiếm phòng ở của chồng trước? Có biết xấu hổ hay không?”

“Trước đây tôi đã cảm thấy kỳ quái rồi, Không phải nói Thôi Hoành Chí không thể sinh con sao? Ở với vợ trước năm năm cũng chưa có con, sao tới chỗ Dương Tiểu Muội lại có? Sao nhà họ Thôi chứng minh được đó là con cháu nhà bọn họ? Loại phụ nữ này chơi bời thôi còn được, chứ cưới vào cửa thì… Không sợ nhà mình biến thành nhà họ Từ thứ hai sao? Bây giờ tôi mới hiểu, hóa ra là vì phòng ở! Cưới Dương Tiểu Muội về nhà, không phải bọn họ có thêm một căn phòng miễn phí sao?”

“Quá không biết xấu hổ! Người phụ nữ này không biết xấu hổ, nhà họThôi cũng không biết xấu hổ.”

……

Dương Tiểu Muội che mặt chạy ra ngoài. Cô ta liều mạng hít sâu, để bản thân bình tĩnh lại, không được tức giận, không được tức giận, cô ta còn đang mang thai, nhất định không được để đứa trẻ gặp phải chuyện gì.

Bên ngoài đám người, mẹ Thôi nhìn cô ta với ánh mắt âm trầm.

Đều do người phụ nữ này, nếu không sao nhà họ Thôi bọn họ bị đám người kia châm chọc khó nghe như vậy. Vì phòng ở cái gì? Bọn họ đâu cần phòng ở của nhà họ Từ?

Mẹ chồng nàng dâu hai mang khuôn mặt lạnh lùng, trầm mặc quay về nhà họ Thôi.

Trong phòng, cha Thôi và Thôi Hoành Chí đang ngồi đối diện nhau, ủ rũ cụp đuôi.

Mẹ Thôi vô cùng kinh ngạc: “Sao đã về rồi? Không phải vẫn đang trong giờ làm à?”

Thôi Hoành Chí ôm mặt khóc lóc, nói: “Nhà xưởng đuổi việc con rồi.”

“Đuổi việc?” Mẹ Thôi cất cao giọng: “Vì sao lại đuổi? Sao có thể đuổi việc con được? Con phạm phải sai lầm lớn gì mà bị đuổi việc?”

Thôi Hoành Chí ngập ngừng, không nói ra miệng nhưng ánh mắt lại liếc về phía Dương Tiểu Muội, ý tứ trong đó tứ không cần nói cũng biết.

Nghĩ tới những lời khó nghe trên đường, mẹ Thôi há miệng th* d*c: “Sao… Sao có vậy cũng bị đuổi việc? Đây… Đây không phải chuyện riêng của nhà chúng ta sao? Có liên quan gì tới công việc của con?”

Thôi Hoành Chí cười khổ: “Lãnh đạo nhà xưởng nói, ảnh hưởng không tốt, bọn họ nhận được thư cử báo.”

Mẹ Thôi nhìn về phía Dương Tiểu Muội, vừa rồi vì quá tức giận, nhất thời bà ta chưa kịp phản ứng lại, lẽ ra giờ này cô ta nên đi làm mới đúng.

“Cô cũng bị đuổi việc rồi?”

Dương Tiểu Muội nghiêng đầu qua một bên, tránh ánh mắt đối phương, trầm mặc không nói gì. Thái độ này đã thuyết minh tất cả.

Mẹ Thôi lập tức có cảm giác không thở nổi, ánh mắt bà ta lại nhìn về phía cha Thôi: “Chồng, không phải… Không phải ông cũng…”

Cha Thôi lắc đầu: “Bọn họ nể tình tôi là công nhân lâu năm, đã làm việc trong xưởng mấy chục năm, nên không đuổi việc tôi.”

Mẹ Thôi đang định thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ cuối cùng cũng có chút an ủi, thì nghe cha Thôi nói tiếp: “Nhưng bọn họ nói, việc nhà chúng ta gây ra ảnh hưởng quá lớn, báo chí địa phương đều đăng tin, bí thư huyện còn cố ý điểm tên phê bình. Bọn họ không thể không xử lý, nói là làm cho lãnh đạo xem, cho lãnh đạo thấy bọn họ không ủng hộ tác phong này. Cho nên mấy vị lãnh đạo đều tới khuyên tôi, bảo tôi xin nghỉ hưu trước tuổi.”

“Nghỉ hưu? Ông không bệnh tật, xin nghỉ hưu làm gì?”

Cha Thôi căm giận trừng mắt: “Bà còn không rõ sao? Bọn họ nói như vậy, chính là cho công nhân lâu năm như tôi chút thể diện, để hai bên sau này còn có thể nhìn mặt nhau. Nói là khuyên, thật ra không cho tôi lựa chọn. Tôi không đồng ý cũng phải đồng ý, không muốn gật đầu cũng phải gật đầu.”

“Ông làm thêm mấy năm nữa là có thể về hưu rồi, bây giờ xin nghỉ trước, vậy tiền hưu trí…”

“Có thì có, nhưng mà tiền lương bớt đi một nửa.”

“Vậy còn phúc lợi ngày lễ tết…”

“Tiền lương đã bớt đi một nửa rồi, bà con nghĩ tới phúc lợi? Đừng nằm mơ nữa!”

Bịch! Mẹ Thôi ngã ngồi trên ghế: “Không… Không có cách nào khác sao? Để tôi tới xưởng, tôi tới cầu xin lãnh đạo, để tôi đi hòa giải, nếu không được tôi quỳ xuống nhận lỗi!”

“Đứng lại!” Cha Thôi hét lớn: “Bí thư huyện đã nhắc tên phê bình rồi, bà nghĩ lãnh đạo xưởng dám nhẹ nhàng buông tha sao? Bà còn ngại chưa đủ mất mặt à?”

“Sao lại như vậy?” Mẹ Thôi khóc thất thanh: “Sao nhà chúng ta lại biến thành cái dạng này?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 86: Chị tới giúp em



Khác với tình cảnh bi thảm của nhà họ Thôi, phía bên này nhà họ Cố trôi qua trong yên ổn, bình thản.

Tuần cuối của tháng ba, thời tiết dần dần ấm lên.

Thành tích thi thử của trường trung học Nguyên Hoa ra lò, Tống Giai xông lên như một con hắc mã, chẳng những thuận lợi thông qua, còn đứng đầu cuộc thi.

Thành tích của Cố Tứ Tường kém hơn Tống Giai rất nhiều, nhưng cũng bay qua được ngạch cửa, có tư cách thi đại học, đồng thời hôn sự giữa anh ta và Hồ Dao Hoa cũng đã được xác định, ngày lành chọn vào đầu tháng tư.

Ngày hôm đó, Cố Nam Sóc mua bánh quẩy sữa đậu nành bánh bao về nhà, mọi người ngồi quây quần bên bàn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.

Cố Nam Huyền hỏi: “Chúng ta có về uống rượu mừng không?”

“Phải về chứ, sắp tới tết thanh minh rồi, chúng ta phải về tảo mộ cho cha mẹ với anh trai.”

Theo phong tục ở huyện Nguyên Hoa này, không cần đợi tới tết thanh minh, có thể đi tảo mộ một ngày nào đó trong tuần trước đó. Đúng lúc trùng với ngày vui của Cố Tứ Tường và Hồ Dao Hoa.

Cố Nam Thư tiếp lời: “Chị đi tảo mộ thôi, không đi uống rượu mừng của bọn họ. Chị vừa ly hôn, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy chị đen đủi.”

Cố Nam Sóc ngừng đũa: “Chị Hai…”

Cố Nam Thư ngẩng đầu: “Chị chỉ nói vậy thôi. Bọn họ cảm thấy thế nào là việc của bọn họ, bản thân chị không nghĩ thế là được. Các em đó, mấy ngày nay luôn cẩn thận, còn lén lút nói thầm sau lưng chị, cho rằng chị không biết à? Có cần phải thế không?”

Mọi người:……

Cố Nam Sóc và Cố Nam Huyền liếc nhau: “Chị, chúng em chỉ nghĩ……”

“Chị biết, các em nghĩ thế nào chị đều hiểu.” Cố Nam Thư thở dài: “Đúng là chị hơi mất tự nhiên thật, một thời gian nữa sẽ tốt lên thôi.”

Cố Nam Sóc gật đầu, không khuyên nhủ, mà nói tiếp chủ đề vừa rồi: “Đến lúc đó em đại biểu nhà ta đưa lễ mừng cho bọn họ.”

Tuy rằng nhà bọn họ không thân với nhà Cố Trường Quý, nhưng dù không phải thân thích cũng coi như cùng thôi. Lại không phải chỉ là chuyện vui của Cố Tứ Tường, còn có cả Hồ Dao Hoa nữa. Cố Nam Sóc và Hồ Dao Hoa từ hôn trong hòa bình, không ân không oán, càng không trở mặt, nếu không tham dự, nói không chừng người trong thôn sẽ cho rằng hai người bọn họ vẫn còn dư tình chưa dứt. Thà hào phóng một chút còn hơn.

Sau khi ăn xong, Cố Nam Huyền và ba đứa cháu trai đi học. Cố Nam Thư thu dọn bát đũa xong, thì gõ vang cửa phòng Cố Nam Sóc, hỏi: “Cửa hàng em còn thiếu người không?”

Nhất thời Cố Nam Sóc không hiểu được ý của chị mình.

Cố Nam Thư nói: “Nhân viên kia của em, tên là Đường Hiểu Yến nhỉ. Hay là đừng thuê nữa, không phải là cô ấy không tốt, mà là… Em xem, bây giờ chị cũng nhàn rỗi, có thể trông cửa hàng giúp em, không cần phải tốn thêm một phần tiền công.”

Cố Nam Sóc cười rộ lên: “Chị Hai, chị muốn tới cửa hàng giúp em à?”

“Chị định tìm cho mình chút việc để làm, nếu không mọi người, người thì đi học, người thì đi làm, một mình chị ngốc trong nhà, không nhịn được lúc nào cũng suy nghĩ miên man.”

Cố Nam Sóc đã có dự định này từ lâu, thậm chí hắn từng nghĩ, có nên tìm lý do để đưa Cố Nam Thư theo hắn tới Bằng Thành, để chị ấy giải sầu hay không. Không ngờ Cố Nam Thư lại tự mình tới hỏi hắn trước.

Sao Cố Nam Sóc có thể không đồng ý: “Vậy thì tốt quá, chị có lòng rồi, nhưng cũng không cần cho cô bé Đường Hiểu Yến kia nghỉ việc. Cô ấy làm việc rất nhanh nhẹn, mấy tháng qua làm việc đều không tệ. Nếu chị tới, thì chị quản lý cửa hàng giúp em, em sẽ chỉ chị cách đối chiếu hóa đơn thế nào, kiểm kê hàng tồn kho thế nào, thẩm tra đối chiếu sổ sách thế nào. Sau này những việc ấy đều giao cho chị.”

Cố Nam Thư nghi hoặc: “Đều giao cho chị, em làm gì?”

“Em có chuyện khác phải làm, khả năng sau này sẽ không đặt nhiều thời gian bên Dĩ Nam, đang lo không biết phải làm sao bây giờ. Đường Hiểu Yến làm nhân viên còn được, để cô ấy phụ trách quản lý cửa hàng, em không yên tâm.”

Cố Nam Thư lập tức gật đầu: “Dù sao cũng là người ngoài!”

Cố Nam Sóc chớp chớp mắt: “Cho nên, phải làm phiền chị Hai rồi!”

“Được! Chị giúp em!”

Khóe miệng Cố Nam Sóc cong lên, hắn đang chờ mấy lời này. Đừng thấy cửa hàng Dĩ Nam không lớn mà lầm tưởng, công việc lặt vặt không ít đâu. Tuy rằng đã có Đường Hiểu Yến cần mẫn, nhưng công việc lặt vặt mà, chỉ cần muốn tìm luôn có thể tìm ra. Cố Nam Thư bận rộn, sẽ không có thời gian nghĩ tới Thôi Hoành Chí nữa.”

Nói làm là làm luôn. Cùng ngày, Cố Nam Sóc mang theo Cố Nam Thư tới Dĩ Nam. Cố Nam Thư từng học hết trung học, ở niên đại này đã coi như có bằng cấp văn hóa không tệ rồi, đầu óc cũng thông minh, mới ba ngày đã tìm hiểu rõ công việc cần làm ở Dĩ Nam.

Mà lúc này, tiệm may nhà họ Lý cũng đã trang hoàng xong.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 87: Hợp tác



Tổ trưởng Lương lại lần nữa hẹn Cố Nam Sóc tới tiệm cơm quốc doanh uống rượu, lại đưa qua một chiếc phong bì, bên trong vẫn là một trăm đồng giống lần trước.

“Không phải lần trước đã cho rồi à?”

Tổ trưởng Lương đẩy tiền qua: “Lần trước là quả cảm ơn cậu đã thiết kế giúp chúng tôi, lần này là cảm ơn bản thiết kế của cậu giúp chúng tôi thuận lợi hoàn thành công trình. Cầm đi, cậu nên nhận được.”

Cố Nam Sóc không khách sáo, trực tiếp cất vào trong túi ngực.

Tổ trưởng Lương rót một ly rượu, cảm thán vạn phần: “Mọi người đều nói không có năng lực thì đừng vẽ vời, bây giờ coi như tôi đã hiểu rõ rồi.”

Tất nhiên là Cố Nam Sóc biết anh ta đang nói tới chuyện gì, hắn cầm bình rượu lên, rót đầy cho đối phương: “Nếu anh đổi sang trang hoàng cho cửa hàng có mặt tiền không khác cửa hàng của tôi, cứ làm rập khuôn theo bản thiết kế của tôi cũng không thành vấn đề.”

Tổ trưởng Lương lại uống cạn chén, buồn bực nói: “Ông chủ Cố, lần này tôi đã nhận được một bài học rồi, về sau không làm chuyện thiếu đạo đức như vậy nữa. Chuyện trước đó tôi có lỗi với cậu, tôi tự phạt ba ly.”

Cố Nam Sóc cũng sảng khoái, đáp: “Được! Bây giờ phạt cũng phạt rồi, tổ trưởng Lương, anh đừng ủ rũ nữa. Mấy năm nay huyện Nguyên Hoa chúng ta phát triển rất nhanh, mấy cửa hàng hiện có đều trang trí quá đơn sơ, anh làm cái nghề này, sớm hay muộn cũng sẽ phất lên thôi. Nếu tổ trưởng Lương làm tốt, lợi nhuận trong đó không ít đâu.”

“Vậy cũng phải có bản lĩnh mới kiếm được. Tôi không có năng lực như cậu.” Tổ trưởng Lương lắc đầu liên tục, sau đó liếc mắt nhìn Cố Nam Sóc một cái: “Không biết cậu có bằng lòng giúp đỡ hay không? Tôi nói thật, cậu có tài năng như vậy, chỉ thiết kế trang hoàng cho cửa hàng nhà mình, quá lãng phí.”

Cố Nam Sóc chưa nói đồng ý hay không, mà hỏi ngược lại: “Tổ trưởng Lương muốn mời tôi về làm à?”

Tổ trưởng Lương xua tay: “Không phải mời về làm mà là hợp tác.”

“Vậy là tổ trưởng Lương muốn hợp tác với tôi, hay là ông chủ Diệp của Vinh Đạt muốn hợp tác với tôi?”

Tổ trưởng Lương lập tức choáng váng: “Sao cậu biết?”

“Diệp Thành Đức, ông chủ công ty Vinh Đạt chính là cậu ruột của anh. Chuyện này không phải bí mật. chỉ cần hỏi thăm một chút là biết. Các trang hoàng của Dĩ Nam như một làn gió mới thổi vào huyện chúng ta, bản vẽ khi ấy là do tôi tự mình thiết kế, tôi đoán chắc hẳn anh từng nói qua với cậu mình. Sau này công trình nhà họ Lý xuất hiện vấn đề, tôi dùng vài nét bút sửa lại bản thiết kế cũ, nhắc nhở vài vấn đề đã giải quyết được khó khăn của các anh, chắc hẳn anh cũng từng kể lại chuyện này.”

“Công ty Vinh Đạt mới thành lập hai năm, cũng đã trở thành công ty mũi nhọn của huyện chúng ta. Chẳng những lấy được công trình khu tập thể cho công nhân viên nhà máy hóa chất, còn nhận được hạng mục cải tạo bờ sông của chính phủ. Các hạng mục tư nhân khác cũng phát triển không tồi, ví dụ như tổ trưởng Lương phụ trách đội trang hoàng… Quan trọng nhất là, từ trước tới nay, công trình nào các anh tiếp nhận, không kể lớn nhỏ, đều có trách nhiệm tới cùng. Cho dù ngẫu nhiên xuất hiện vấn đề, cũng dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết, ví dụ như chuyện nhà họ Lý lần này.”

“Bởi vậy, hiện giờ thanh danh của Vinh Đạt càng ngày càng tốt, tên tuổi cũng lên như diều gặp gió. Ông chủ Diệp có thể khiến Vinh Đạt phát triển tới mức này chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủn, chắc chắn không phải người bình thường. Nếu không phải người bình thường, tất nhiên sẽ nhìn ra được khả năng thiết kế của tôi sẽ mang lại cho ông ấy lợi ích lớn thế nào.”

Nói tới phương diện này, Cố Nam Sóc tương đối tự tin.

Tổ trưởng Lương càng nghe càng bội phục: “Đúng vậy! Đúng là tôi đã nói với cậu mình chuyện của cậu. Cậu tôi còn khen cậu không dứt miệng, ông ấy nói cậu là người lợi hại nhất về phương diện thiết kế trong những người ông ấy từng gặp. Ông ấy muốn hợp tác với cậu, nhưng mà nghĩ cậu đã có cửa hàng của mình, sợ là không muốn đi theo con đường thiết kế, không hiểu rõ lắm suy nghĩ của cậu, nên bảo tôi hỏi thử trước, hy vọng cậu đừng để ý.”

Cố Nam Sóc khẽ cười, đương nhiên hắn không để ý rồi.

“Cậu anh có nói chúng ta hợp tác thế nào không?”

Tổ trưởng Lương lắc đầu, lại vội vàng nói: “Cậu đừng hiểu lầm, cậu tôi rất có thành ý, chỉ là bây giờ ông ấy đang ở trên thành phố, chuyện kiểu này không phải nói qua điện thoại một hai câu là giải quyết được.”

“Vậy chờ ông ấy về rồi nói sau!”

Cố Nam Sóc không vội. Rượu thơm không sợ hẻm sâu. Thấy tổ trưởng Lương còn muốn nói gì đó, Cố Nam Sóc đứng dậy rót rượu cho đối phương: “Nào nào! Tạm thời không nói tới chuyện này, chúng ta uống rượu trước đã!”

Sau đó, mấy lần tổ trưởng Lương định mở miệng, đều bị Cố Nam Sóc khéo léo ngắt lời, cuối cùng không tìm thấy cơ hội nào, cũng đã nhận ra thái độ của Cố Nam Sóc, có lẽ đối phương cảm thấy thân phận của anh ta không đủ, nói nhiều cũng vô nghĩa, vì thế không nhắc lại nữa.

Uống xong rượu, Cố Nam Sóc không tới Dĩ Nam, mà đi thẳng về nhà, không ngờ lại nghênh diện một vị khách đã lâu không nhìn thấy: Chính là Cố Kiều.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 88: Cố Kiều tới cửa



Cố Kiều đỡ Cố Nam Huyền ngồi xuống, lại rót cho cô ly nước ấm. Trên tóc hai người vẫn còn vương bọt nước.

Thấy Cố Nam Thư ở bên cạnh, Cố Nam Sóc đến gần hỏi: “Sao cô ta lại ở đây?”

Cố Nam Thư lắc đầu: “Chị cũng vừa về. Chỉ trước em có một lát, không rõ lắm!”

Cố Nam Sóc bước lên phía trước, ngồi xổm người xuống nhìn chân phải Cố Nam Huyền: “Làm sao vậy?”

“Chị Hai, anh Ba, hai người đừng lo lắng, chỉ bị trẹo một chút thôi, không có gì đáng ngại, mấy ngày nữa là khỏi rồi.”

Cố Kiều cúi đầu, mặt lộ vẻ áy náy: “Đều do cháu không tốt. vì cháu nên cô Huyền mới bị thương, cháu xin lỗi.”

Cố Nam Sóc nhíu mày, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người Cố Nam Huyền và Cố Kiều, nhưng không lập tức dò hỏi.

Cố Kiều đang định giải giải thích rõ ngọn nguồn, thì nghe thấy Cố Nam Sóc nói trước: “Bây giờ vẫn là thời gian đi học nhỉ? Nam Huyền đã có tôi với chị Hai con bé chăm sóc rồi, cô về trường học đi, việc học quan trọng hơn.”

Cố Kiều há miệng, lại bị ép nuốt trở vào mấy lời sắp phun ra. Cô ta ấp úng, hình như muốn nói gì đó.

Cố Nam Sóc lại giành quyền nói trước: “Nếu chú Tư nhà cô không nhìn thấy cô sẽ sốt ruột đấy, để người nhà cô biết cô ở chỗ chúng tôi, sợ là lại cái cọ lung tung.”

Quan hệ giữa hai nhà không tốt, Cố Nam Sóc lại nói tới nước này rồi, những lời Cố Kiều định nói ra lại không thể tiếp tục nói nữa, đành phải ra về. Đi được hai bước, giống như vừa nhớ tới điều gì đó, cô ta quay đầu lại, mở miệng: “Cô Huyền, cô có thể giữ bí mật giúp cháu chuyện giữa cháu và Chu Bình không? Chu Bình thích cháu, nhưng cháu không thích cậu ta chút nào. Cháu còn nhỏ, còn là học sinh, cháu chỉ muốn học tập thật giỏi, sau này khi đỗ đại học thôi. Cháu không muốn yêu đương.”

“Điều kiện nhà Chu Bình rất khá, cha cậu ấy làm ở sở điện, mẹ làm ở hội phụ nữ. Nếu để cha mẹ, ông bà nội cháu biết,c hắc chắn bọn họ sẽ ép cháu tạm nghỉ học gả qua đó. Cháu không muốn thế. Cho nên cô có thể giữ bí mật giúp cháu được không?”

Cố Nam Huyền gật đầu: “Đây là việc riêng của cô, cô yên tâm, tôi sẽ không ra ngoài nói bậy.”

Cố Kiều lại nhìn về phía Cố Nam Sóc và Cố Nam Thư đang ở bên cạnh.

Hai chị em liếc nhau: “Chúng tôi không hứng thú với việc riêng của cô.”

Cố Kiều nhẹ nhàng thở ra, như trút được gánh nặng, môi hơi cong lên, nở nụ cười xán lạn đầy sức sống: “Cảm ơn!”

Đợi cô ta đi khỏi, Cố Nam Sóc mới hỏi: “Rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Cố Nam Huyền rất bất đắc dĩ: “Giữa trưa hôm nay, cháu nhìn thấy cô ta tranh chấp với một bạn họ cnam ở bên bờ hồ sau núi trong trường học. Hình như cô ta định đi, bạn học nam kia rất kích động, giữ chặt cô ta lại. Hai người lôi lôi kéo kéo, không biết sau đó vì sao, cô ta lại bị ngã vào trong hồ. Bạn học nam kia cũng không đáng mặt đàn ông, nhìn thấy cảnh tượng ấy lại sợ tới mức kinh hoảng thất thố, nhanh chân chạy mất. Em còn có thể làm sao?”

“Cố Kiều bơi không giỏi lắm, không tự mình bơi lên được. Chưa nói tới tốt xấu gì chúng ta cũng là thân thích, dù là người xa lạ, em cũng không thể thấy c.h.ế.t không cứu, nên đã nhảy xuống nước vớt cô ta lên. Khi lên bờ, có thể là vì quá sợ hãi, nên cô ta nắm chặt lấy em, dùng sức quá lớn, khiến em không đứng vững, mới bị trẹo chân. Sau đó em mới biết, bạn nam kia thích Cố Kiều, muốn Cố Kiều làm bạn gái mình, nhưng Cố Kiều không đồng ý nên mới xảy ra tranh cãi.”

Sắc mặt Cố Nam Sóc trở nên ngưng trọng. Cố Nam Huyền cho rằng hắn giận mình, lập tức kéo áo hắn làm nũng: “Anh, anh xem có phải em vẫn khỏe mạnh bình thường không vấn đề gì sao? Bây giờ thời tiết không lạnh lắm, nước hồ không nhiều tính hàn, hơn nữa em đã kịp thời xin giáo viên cho nghỉ về nhà thay quần áo, đảm bảo sẽ không bị cảm lạnh.”

Nhưng điều Cố Nam Sóc đang nghĩ tới không phải điều này. Hiện giờ trường trung học Nguyên Hoa vẫn chưa quản lý chặt chẽ như ở đời sau, rất nhiều bạn học sống ở huyện thành đều về nhà ăn cơm trưa, người không về sẽ ở trường h ọc chơi đánh bóng, hoặc nghỉ ngơi một lát.

“Trừ khi thời tiết không tốt, nếu không ngày nào em cũng nhân lúc nghỉ trưa đi dạo quanh bờ hồ sau núi, thói quen này đã duy trì một năm rưỡi, rất nhiều người biết, Cố Kiều cũng biết.”

Cố Nam Huyền sửng sốt, một lúc lâu sau mới hiểu ra ý của Cố Nam Sóc, cô cảm thấy cạn lời: “Anh Ba, có phải anh nghĩ nheieuf rồi không? Cố Kiều không muốn ở bên Chu Bình, tất nhiên không thể để người khác biết, muốn nói rõ ràng với cậu ta, sẽ tìm nơi yên tĩnh ít người. Nếu nói chuyện trong trường học, bị các bạn học khác nhìn thấy nghe được, không phải sẽ ồn ào huyên náo khiến mọi người đều biết sao? Cũng chỉ có khu vực sau núi kia là yên tĩnh nhất.”

Nói như vậy, cũng hợp tình hợp lý. Cố Nam Sóc há miệng, không tiếp tục đề tài này nữa.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 89: Hệ thống (1)



Cố Nam Thư cầm lọ rượu thuốc từ trên lầu bước xuống, vén chân quần Cố Nam Huyền lên, xoa thuốc giúp em gái: “Trước kia chị từng học một chút từ chỗ chú Hồ trong thôn, không lợi hại lắm, nhưng vẫn đủ để chữa mấy vết thương nho nhỏ này. Không bị thương vào xương cốt, nhưng bị trẹo hơi nặng, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày mới khỏe lại.”

Cố Nam Sóc lập tức nói: “Mai anh sẽ tới trường học, xin nghỉ giúp em.”

“Vâng!” Cố Nam Huyền không phản đối, ngược lại hỏi thăm Cố Nam Thư: “Chị Hai, mấy ngày nay tới tiệm làm việc đã quen chưa? Tiệm may nhà họ Lý nằm ngay đối diện, Thôi Viện có qua gây phiền toái cho chị không?”

“Dù chị ta muốn, cũng phải xem có bản lĩnh ấy hay không! Trước kia nể mặt Thôi Hoành Chí, không thể cãi nhau ầm ĩ, quá khó coi. Bây giờ chị đã xé rách mặt với nhà họ Thôi rồi, ai thèm để ý tới chị ta? Chị ta dám tới gây phiền toái, ném thẳng ra ngoài là được!”

Thấy chị gái nói như vậy, cam rthayas chị ấy sẽ không bị Thôi Viện bắt nạt, Cố Nam Huyền cười rộ lên: “Chị Hai uy vũ!”

Cố Nam Thư vỗ đầu cô một cái: “Em học hành chăm chỉ là được, không cần em phải nhọc lòng mấy chuyện này. Chị đi nấu cho em bát canh gừng, dù sao cũng đã rơi xuống nước, uống một bát đề phòng cơ thể ngấm lạnh.”

“Để em nấu cho! Chị tiếp tục xoa cho Nam Huyền đi!”

Nói xong, Cố Nam Sóc đứng dậy đang định đi về phía nhà bếp, trong khoảnh khắc khi hắn xoay người, khóe mắt mơ hồ nhìn thấy một góc áo lóe lên từ sau cây cột trên con phố đối diện. Hắn dừng chân, lập tức chuyển hướng đi qua bên đó, sau cây cột trống rỗng không có thứ gì, hắn lại nhìn trái nhìn phải khắp con hẻm, cũng không có gì cả. Cố Nam Sóc khẽ nhíu mày, xoay người vào phòng.

Cố Nam Thư, Cố Nam Huyền thấy thế đều không hiểu ra sao: “Làm sao vậy?”

“Không sao! Khả năng là hoa mắt.”

Phía bên kia.

Cố Kiều vội vàng chạy xa ba con phố, khi quay đầu lại, không nhìn thấy ai đuổi theo mình mới thả lòng. Cô ta vịn tường, há miệng th* d*c, lẩm bẩm nói thầm: “May mà cậu cảnh báo kịp thời, chúng ta mới không bị phát hiện. Ông chú họ này quá nhạy bén rồi!”

Một giọng nói chỉ cô ta có thể nghe thấy, mang âm sắc điện tử vang lên trong đầu: “Kiến nghị ký chủ lần sau chú ý. Hành vi nhìn lén này không có bất kỳ trợ giúp đối với việc thu thập năng lượng của chúng ta.”

Cố Kiều không tán đồng lời này: “Tôi chỉ muốn hiểu thêm về bọn họ, để có thể tiến hành bước tiếp theo. Cậu chắc chắn trong tay bọn họ có đồ chúng ta muốn chứ?”

“Chắc chắn! Từ khi Ký chủ và Cố Nam Huyền vào nhà, tôi đã cảm nhận được năng lượng d.a.o động, đồng nhất với năng lượng còn sót lại ở nhà cũ của bọn họ trong thôn. Mong ký chủ mau chóng lấy được vật dẫn năng lượng!”

Cố Kiều hít sâu một hơi: “Nếu trong tay bọn họ có vật dẫn năng lượng, vì sao cậu không nói sớm. Nếu ở trong thôn, tôi còn có thể nghĩ cách. Bây giờ bọn họ đã dọn tới huyện thành rồi, từ trước tới nay tôi không hề lui tới với bọn họ, cậu bảo tôi phải lấy thế nào?”

“Trước đây hệ thống chưa thăng cấp, không cách nào biết được.

Cố Kiều chán nản: “Cậu có biết muốn thăng cấp phải cần bao nhiêu năng lượng không? Tôi tích cóp ba năm mới tích cóp đủ năng lượng, đưa cậu từ cấp một lên tới cấp hai. Lại tích cóp thêm bốn năm, mấy ngày trước mới đưa được cậu lên tới cấp ba. Mỗi cấp sau này, muốn thăng cấp lại cần năng lượng lớn hơn gấp bội. Tôi đã rất cố gắng rồi.”

“Sửa đúng một chút. Năng lượng mấy năm nay dùng để thăng cấp hệ thống, 80% đến từ hạt châu, 20% mới là năng lượng ký chủ tích cóp thêm vào.”

Cố Kiều:……

Mẹ kiếp! Có cần thẳng thắn như vậy không?

Cô ta bĩu môi, không vui nói: “Hạt châu năng lượng cũng là của tôi!”

Cố Kiều vươn tay cầm lấy hạt châu màu trắng đang đeo trên cổ.

Bảy năm trước, cô ta vẫn là đứa con gái không được cả nhà yêu thích, vóc dáng nho nhỏ, vác theo cái rổ lớn, giữa ngày nắng nóng mang thức ăn và nước uống ra đồng cho người lớn. Trên đường về nhà té ngã một cái, nhặt được hạt châu này bên bờ ruộng, đồng thời một giọng nói cũng vang lên: Nhận được năng lượng kích hoạt hệ thống vận may, đang trong quá trình khởi động, xin ký chủ chờ trong chốc lát.

Ngày hôm đó, có rất nhiều thứ làm đảo điên nhận thức của cô ta, cuộc sống của cô ta cũng bắt đầu thay đổi.

Theo hệ thống nói, nó là sản vật của nền văn minh cấp cao. Khi cô ta vừa sinh ra đã trói định cô ta làm ký chủ, nhưng vì không đủ năng lượng, vẫn luôn rơi vào trạng thái ngủ đông, không có cách nào khởi động hệ thống, mãi cho tới khi cô ta nhặt được hạt châu màu trắng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back