Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 150: Tai họa sống ngàn năm



Tần Tư Viễn dừng một lát, biểu cảm trên mặt thay đổi, nhưng chỉ trong giây lát đã khôi phục như thường: “Lần này cậu ta gặp phải đả kích không nhỏ, sợ là còn phải tĩnh dưỡng vài ngày. Người nhà họ Nguyên cũng phải mất chút thời gian mới có thể tới được huyện Nguyên Hoa.”

Tần Tư Viễn thật lòng nói lời cảm tạ như vậy, còn cúi người trước dân thường như hắn, sao Cố Nam Sóc lại không nhìn ra, người như vậy, không giống người cùng đường với nhà họ Nguyên.

Cố Nam Sóc nhìn về phía Tần Ngạn: “Tôi có thể hỏi một câu được không? Sao các cậu lại tới huyện Nguyên Hoa?”

“Hả?” Tần Ngạn có chút mê mang, hoàn toàn không rõ vì sao Cố Nam Sóc lại hỏi như vậy.

Cố Nam Sóc giải thích: “Chỉ là tò mò thôi. Nghe đám cướp kia nói chuyện với các cậu, nói gia thế của ba cậu đều không đơn giản, Nguyên Hoa chỉ là huyện thành nhỏ, sao các cậu lại cùng nhau xuất hiện ở chỗ này?”

“Chú Tư nhậm chức bên này, hai năm rồi chú ấy chưa về nhà, em hơi nhớ chú ấy, nên sau khi thi xong, trường học cho nghỉ mới mua vé xe qua đây thăm chú ấy.”

Trong mắt Tần Tư Viễn chứa đầy ý cười: “Từ nhỏ thằng bé này đã không cha không mẹ, chỉ thích quấn lấy tôi.”

Nói là quấn, thật ra lại có thể nghe được từ trong lời nói, quan hệ giữa hai chú cháu vô cùng thân thiết, anh ta thật sự rất thương yêu cháu trai mình.

Tần Ngạn nói tiếp: “Nguyên quán của mẹ Nguyên Ứng cũng ở bên này, nghe nói em định qua đây, cũng nảy sinh ý định về quê mẹ mình xem thử. Anh Quang Lâm cùng lớn lên bên người chúng em, thấy chúng em đã quyết, nghĩ nghỉ hè cũng không có việc gì làm, coi như ra ngoài du lịch, cũng đi theo để trải nghiệm.”

Chỉ là không ngờ, lần du lịch này thiếu chút nữa đã mất cả tính mạng.

Chậc!

Trong lòng Cố Nam Sóc âm thầm cảm thán. Tiếc cho Hứa Quang Lâm và Tần Ngạn, đời trước chỉ có mình Nguyên Ứng sống sót trở về, cũng không biết có nên nói là mạng Nguyên Ứng cứng hay không.

Theo tình hình khi đó, nếu không phải do Nguyên Ứng xảy ra xung đột với đám cướp, còn để lộ thân phận, khiến đám cướp ban đầu chỉ muốn cướp bóc, mới nảy sinh ý định g.i.ế.c người. Có thể nói, Hứa Quang Lâm và Tần Ngạn bỏ mạng, ít nhất có một nửa trách nhiệm thuộc về Nguyên ứng.

Kết quả lại đúng với câu mọi người hay nói: Tai họa sống ngàn năm.

Cũng may đời này bi kịch không tái diễn.

Cố Nam Sóc lại hỏi một câu: “Vậy bốn kẻ cướp kia thì sao? Khi nào xử bắn?”

Chắc chắn là xử b.ắ.n rồi, căn bản không cần nghĩ cũng biết, bọn chúng sẽ không bao giờ có khả năng giữ được tính mạng.

Nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt Tần Tư Viễn trở nên phức tạp, anh ta không trả lời ngay, mà đẩy Tần Ngạn một cái: “Cháu ra ngoài một chút.”

“Vì sao?”

“Chú có vài lời muốn nói riêng với anh Cố.”

Tần Ngạn rất bất mãn, cậu nói thầm: “Lại như vậy rồi. Chuyện người lớn trẻ con đừng xen vào, có đúng không? Lúc nào cũng như vậy! Cháu đã mười lăm tuổi rồi, còn coi cháu như đứa trẻ ba tuổi! Hừ!”

Tuy rằng không tình nguyện, nhưng cậu ta vẫn đứng dậy ra ngoài, còn không quên đóng cửa phòng lại.

Cố Nam Sóc nhíu mày: “Có biến cố gì sao? Bốn tên cướp kia chạy rồi? Hay là đã xảy ra chuyện khác?”

“Không chạy, vẫn đang bị giam giữ.”

Tần Tư Viễn thở dài: “Vốn dĩ tôi không nên nói chuyện này với anh Cố, nhưng nghĩ anh cũng là người bị liên lụy, còn chịu khổ không ít. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy anh Cố có quyền biết toàn bộ chân tướng, nên nói cho anh Cố đây biết rõ sự thật.”

Thấy sắc mặt anh ta trở nên nghiêm túc, Cố Nam Sóc cũng ngồi thẳng dậy.

“Không phải đám kẻ cướp kia trùng hợp gặp được ba đứa Tần Ngạn ra tay hào phóng mới quyết định cướp bóc bọn trẻ. Là vì có người nói với bọn họ, có ba cậu thiếu gia vừa tới huyện thành, trên người có không ít tài vật. Đặc biệt là trên cổ Nguyên Ứng có một chiếc mặt ngọc, được điêu khắc từ phỉ thúy đỏ, chất ngọc tinh tế, màu sắc tươi đẹp, là đỏ màu gà ngàn năm khó gặp, có giá trên trời, nên bọn cướp mới nảy sinh ý đồ xấu, theo dõi ba đứa trẻ hai ngày, tìm cơ hội ra tay.”

Cố Nam Sóc nghi hoặc: “Phỉ thúy đỏ? Tôi nhớ rõ Tần Ngạn và Hứa Quang Lâm còn có một còn Tì Hưu ngọc và một chiếc vòng tay bằng gỗ tử đàn mà?”

Tần Tư Viễn cười khẽ: “Anh Cố cũng phát hiện vấn đề rồi, đúng không?”

Anh ta thở dài: “Tuy rằng phỉ thúy đỏ tự nhiên hiếm có thật, cũng rất đáng giá, nhưng nói giá của nó trên trời thì chưa tới mức ấy. Có rất nhiều thứ giá trị còn cao hơn, như Tì Hưu của Ngạn Nhi và vòng gỗ Tử Đàn của Quang Lâm, hai thứ đều không kém, vì sao đối phương không nói ra hai thứ này, chỉ nhắc tới phỉ thúy đỏ của Nguyên Ứng?”

“Nếu nói bởi vì đối phương chỉ nhìn thấy phỉ thúy đỏ của Nguyên Ứng cũng không đúng. Phỉ thúy đỏ được Nguyên Ứng đeo trên cổ, bị quần áo che khuất. Còn Tì Hưu của Ngạn Nhi và vòng gỗ Tử Đàn của Quang Lâm đều mang trên cổ tay, không phải càng khiến người ta chú ý hơn sao?”

Cố Nam Sóc lập tức hiểu ra: “Đối phương cố ý nói với đám cướp chuyện này, để dẫn dụ đám cướp bắt cóc ba người bọn họ. A, không đúng, chính xác hơn là dẫn dụ tới người Nguyên Ứng.”

“Không sai.”

Bây giờ Cố Nam Sóc coi như đã hiểu, vì sao vừa rồi khi nhắc tới Nguyên Ứng, sắc mặt Tần Tư Viễn lại khác thường như vậy rồi. Hắn híp mắt lại, hỏi: “Là ai?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 151: Là ai



“Là ai?”

“Mới qua hai ngày, công an còn chưa điều tra ra, nhưng tôi đã dựa vào phương pháp khác tìm ra được một chút manh mối.”

Cố Nam Sóc nhìn Tần Tư Viễn: “Xem ra anh Tần đã có đối tượng hoài nghi rồi.”

“Tám chín phần mười.”

Vậy thì không phải nghi ngờ nữa, mà gần như đã chắc chắn.

“Vào năm 1972, nhà họ Nguyên bị người ta hãm hại, gặp nạn. Lúc ấy cả nhà đều bị đưa tới nông trường. Mẹ đẻ của Nguyên Ứng đã qua đời vào năm đó. Năm 76, nhà bọn họ sửa lại án xử sai, khôi phục chức vụ. Ba năm trước, cha Nguyên Ứng lại cưới vợ. Năm ngoái đối phương vừa sinh đứa con trai, bây giờ đã được một tuổi.”

Tần Tư Viễn tháo mắt kính xuống, khẽ lau: “Phỉ thúy đỏ là di vật mẹ đẻ Nguyên Ứng để lại, khi ấy tình hình đặc biệt, nhà họ Nguyên không giữ lại được nhiều thứ lắm, phỉ thúy đỏ là thứ duy nhất mẹ đẻ Nguyên Ứng để lại, ngoài ra không còn gì cả. Bởi vậy, Nguyên Ứng vô cùng để ý miếng phỉ thúy đỏ đó, người thân thuộc ai cũng biết điểm này, người phụ nữ kia cũng biết rõ. Nếu phỉ thúy đỏ bị cướp, chắc chắn Nguyên Ứng sẽ liều mạng. Đối mặt với đám cướp chỉ cần tiền không cần mạng kia, cứng đối cứng sẽ có kết cục thế nào?”

Đây là một ván cờ, mượn tay đám cướp kia lấy mạng Nguyên Ứng, dọn sạch chướng ngại vật cho con trai mình. Nếu không, hai anh em chênh lệch nhau nhiều tuổi như vậy, đợi con trai bà ta lớn lên, quyền thế, mạng lưới quan hệ, tài sản trong nhà gần như đều nằm cả trong tay Nguyên Ứng rồi, còn có phần của con bà ta sao?

Tần Tư Viễn đeo lại kính mắt: “Những chuyện này đều không liên quan tới anh Cố, nói cho anh biết, chỉ vì anh là người vô duyên vô cớ bị liên lụy, có quyền được biết chân tướng. Thật ra thì cũng không liên quan tới nhà họ Tần và nhà họ Hứa chúng tôi nhiều lắm, tôi sẽ nói tin tức này cho nhà họ Nguyên, để nhà họ Nguyên tự xử lý.”

“Chẳng qua người phụ nữ kia chỉ tìm người nói với kẻ cướp vài câu, chưa hề nói muốn mạng người, cũng không xúi giục bọn họ đi cướp bóc. Nếu bà ta không thừa nhận, hoặc là…”

Tần Tư Viễn cười rộ lên: “Anh Cố lo lắng nhiều rồi. Nếu nhà họ Nguyên không xử lý được, thì đừng trách nhà họ Tần và nhà họ Hứa.”

Để nhà họ Nguyên tự mình giải quyết, đã là nể mặt quan hệ giữa ba nhà rồi, nếu bọn họ không thể cho hai nhà Tần Hứa câu trả lời vừa lòng, tất nhiên hai nhà Tần Hứa sẽ không ngại tự mình ra tay.

“Có điều…” Tần Tư Viễn nói tiếp: “Chắc là không đến mức ấy. Ông cụ Nguyên và cha của Nguyên Ứng đều rất thương cậu ta, sẽ không để cậu ta phải chịu ấm ức như vậy.”

Cố Nam Sóc sửng sốt, đột nhiên nhớ tới, hình như trong quyển sách kia từng nói qua, cha Nguyên Ứng có hai người vợ, người vợ thứ hai c.h.ế.t bất đắc kỳ tử. Chỉ là không ngờ trong mấy chữ bất đắc kỳ tử lại có nhiều khúc chiết như vậy.

Ngón tay hắn khẽ gõ nhịp, nghĩ lại chuyện ngày hôm đó. Hôm đó Hứa Quang Lâm rất thức thời, tự giác lấy ra tất cả tài sản trên người, cho bên ban đầu kẻ bắt cóc không hề lục soát. Sau đó lão Đại xem xét tất cả tài vật thu được, không nhìn thấy phỉ thúy đỏ của Nguyên Ứng, mới bảo lão Tam đi lục soát, đây chính là điểm đáng ngờ.

Trong sách, cũng chính là đời trước, căn bản không hề nhắc tới đám cướp kia bị người ta xúi giục, Hứa Quang Lâm và Tần Ngạn cũng c.h.ế.t ngay tại chỗ, sau khi Nguyên Ứng chạy thoát đã báo cảnh sát, cảnh sát và ba nhà toàn lực đuổi bắt, đám kẻ cướp kia bị đánh gục giữa đường đào vong, căn bản không còn người sống.

Tất cả người biết chuyện đều không còn nữa, chỉ còn một mình Nguyên Ứng, chắc là cậu ta không phát hiện ra điểm đáng ngờ này, hoặc là có phát hiện ra nhưng lại giấu diếm. Nếu là vế sau, vậy thì đám cướp kia bị b.ắ.n c.h.ế.t trên đường chạy trốn, có phải là bút tích của nhà họ Nguyên hay không?

Dù sao chuyện xảy ra cũng nằm trên địa bàn Tần Tư Viễn nhậm chức, mọi người giận chó đánh mèo cũng đánh lên đầu nhà họ Tần, nếu phát hiện ra gốc rễ nằm ở nhà họ Nguyên, dù bọn họ đã xử lý người phụ nữ kia, hai nhà Tần Hứa có thể nhẹ nhàng buông tha, dễ dàng bỏ qua sao?

Dù là bây giờ, Tần Ngạn và Hứa Quang Lâm vẫn còn sống, bọn họ đồng ý nể mặt nhà họ Nguyên, để nhà họ Nguyên tự xử lý chuyện nhà, nhưng trong lòng cũng đã có gai nhọn, khó tránh khỏi sinh ra hiềm khích, càng khỏi nói tới đời trước, hai người kia đều bỏ mạng, khi ấy lửa giận của hai nhà Tần Hứa sẽ lớn thế nào nhỉ?

Nhà họ Nguyên đối đầu với bọn họ, sẽ có kết cục ra sao?

Cố Nam Sóc nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm. Mẹ kiếp! Nhà họ Nguyên tính kế hay lắm!

Tác giả có lời muốn nói: Kết cục đời trước, chắc là mình sẽ viết rõ ở vài chương phiên ngoại cuối sách, Cố Kiều ở ác sẽ gặp dữ.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 152: Gặp lại mẹ Thôi



Hành lang bệnh viện.

“Ở đâu nhỉ? Chỗ nào!”

Cha Thôi mẹ Thôi vội vàng chạy tới, túm lấy tay một cô y tá, hỏi thăm: “Một thai phụ sinh non vừa mới đưa tới đây, đang ở phòng nào?”

“Ở phòng sinh. Bên kia không cho quá nhiều người chờ đợi, ông bà đứng đợi ở đây đi.”

Mẹ Thôi ngồi trên ghế dài bên ngoài hành lang, vừa căng thẳng vừa sợ hãi: “Trước đó không phải đều tốt à? Sao đột nhiên nói sinh non liền sinh non thế?”

Cha Thôi bị bà ta càm ràm đau cả đầu, không vui nói: “Được rồi, sinh cũng sắp sinh, bà lắm miệng như thế cũng có ích lợi gì. Sinh non hay không sinh non không quan trọng, sinh ra được là tốt rồi. Bà có dặn dò kỹ Hoành Chí chưa, bảo nó nhất định phải giữ được đứa trẻ!”

“Tôi có thể không dặn dò sao, chính là cháu trai vàng bạc duy nhất của nhà chúng ta đó, là cốt nhục duy nhất của Hoành Chí đời này. Nó còn không rõ sao?”

Cha Thôi cảm thán: “Tôi chỉ sợ đến lúc mấu chốt nó lại rối rắm thôi.”

“Không đâu! Dương Tiểu Muội đâu phải Cố Nam Thư. Nếu không phải vì đứa trẻ trong bụng cô ta, sao Hoành Chí có thể cưới cô ta về nhà? Hừ! Chưa kết hôn đã vậy, sau khi kết hôn còn không chịu sống yên ổn, đúng là sao chổi mà! Ngày nào cũng cãi nhau với Hoành Chí, ngày nào Hoành Chí cũng phải ra ngoài làm việc, mệt c.h.ế.t mệt sống vì cái nhà này, còn cô ta thì sao? Ngày ngày ăn ngon uống tốt, còn gây sự xả giận lên người Hoành Chí! Còn nói đã phải trả giá rất nhiều vì Hoành Chí nữa! Tôi nhổ vào! Mất việc là do cô ta tự gây ra, Hoành Chí nhà chúng ta cũng thất nghiệp đó thôi, đâu phải tất cả đều do Hoành Chí. Cô ta…”

Cha Thôi liếc mắt nhìn người tới người lui trên hành lang: “Được rồi! Bớt tranh cãi đi, cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào. Bà muốn ồn ào khiến tất cả mọi người đều biết sao? Có thời gian công sức làm những việc này, thà đi cầu thần bái phật phù hộ cho cháu trai vàng bạc nhà chúng ta bình an ra đời còn hơn.”

“Đúng đúng đúng!”

Được chồng nhắc nhở, mẹ Thôi mới nhớ ra. Bà ta vội vàng chắp tay trước ngực, không ngừng lẩm bẩm: “Quan Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng Đại Đế, Phật Tổ Như Lai, xin các ngài mở to mắt, nhất định phải phù hộ cháu trai vàng bạc nhà họ Thôi chúng tôi bình yên ra đời. Nhà họ Thôi chúng tôi không thể tuyệt hậu, Hoành Chí không thể không có con trai. Xin các ngài phụ hồ cho đứa trẻ trong bụng Dương Tiểu Muội, phù hộ con trai Hoành Chí, phù hộ cho đứa nhỏ này bình an.”

Lúc đang lẩm bẩm, mẹ Thôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc lướt qua. Bà ta lập tức nhăn mày lại, bước tới, giữ chặt đối phương: “Cố Nam Thư, sao cô lại ở chỗ này?”

Cố Nam Thư bị giữ lại cũng sửng sốt. Cô chỉ tới đưa cơm cho em trai nhà mình thôi mà, sao lại đụng phải “Ôn thần” chắn đường thế này?

“Cố Nam Thư, có phải cô biết hôm nay cháu trai vàng bạc nhà chúng tôi sẽ ra đời, nên cố ý tới quấy rối hay không?”

Cố Nam Thư vô cùng kinh ngạc: “Dương Tiểu Muội sắp sinh?”

“Cô đừng đóng kịch với tôi, nếu không biết, cô tới bệnh viện làm gì?”

Cố Nam Thư trợn trắng mắt, rút tay ra khỏi tay bà ta, quay đầu đi thẳng, lười để ý. Nhưng mẹ Thôi lại không muốn buông tha cho chị ấy: “Cô đứng lại! Cô định đi đâu? Tôi cảnh cáo cô, cô với Hoành Chí đã ly hôn, đã cắt đứt rồi. Nếu cô dám tới quấy rối, khiến Dương Tiểu Muội kích động khó sinh, cháu trai tôi gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ không buông tha cho cô đâu!”

Cố Nam Thư vô cùng cạn lời: “Bà lão, bà cũng nói rồi đấy, tôi với Thôi Hoành Chí đã cắt đứt, tôi với anh ta không còn quan hệ gì. Bệnh viện lại không phải do nhà bà mở, tôi muốn tới thì tới muốn đi thì đi. Bà quản được sao? Còn nữa, cháu trai bà thế nào không liên quan tới tôi, tôi không quan tâm hôm nay cháu trai nhà bà có ra đời hay không, cũng không có ý định để ý tới, càng đừng nói tới chuyện quấy rối.”

“Thế cô tới bệnh viện làm gì?” Mẹ Thôi vẫn không chịu tin, bà ta cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay chị ấy, giật mình hiểu ra: “A, tôi biết rồi. Cô định đưa đồ ăn cho Hoành Chí đúng không? Hừ, thấy cháu trai vàng bạc nhà chúng tôi sắp ra đời, muốn tới lấy lòng Hoành Chí?”

“Nghĩ nhà chúng tôi có cháu trai vàng bạc rồi, đã được như ý nguyện, sẽ để Hoành Chí ly hôn Dương Tiểu Muội, quay về với cô? Sớm biết thế trước kia cô còn giở trò làm gì? Cô đừng quên, khi đó cô với em trai cô bắt nạt nhà họ Thôi chúng tôi thế nào, còn ép chúng tôi bồi thường hai ngàn đồng, uy phong lắm mà, bây giờ lại muốn tiến vào cửa nhà họ Thôi chúng tôi sao? Phi! Chết cái ý nghĩ đó đi!”

Cố Nam Thư:……

Chị ấy dừng chân lại, bà già này tự cho mình rất cao, coi nhà họ Thôi bọn họ là hoàng đế sao? Vốn dĩ chị ấy định phản bác, nhưng nhìn cái miệng đóng mở không ngừng kia của mẹ Thôi, nghe thấy những lời này của bà ta, đột nhiên cô cảm thấy phản bác cũng không có ý nghĩa gì. Mẹ Thôi đã nhận định Thôi Hoành Chí là bánh trái thơm ngon, ai cũng yêu thích rồi, dù chị ấy có nói thêm gì cũng vô dụng, chỉ lãng phí thời gian và tinh lực mà thôi.

Nghĩ vậy cho nên, Cố Nam Thư ngậm chặt miệng, đi nhanh về phía trước, một ánh mắt cũng không cho mẹ Thôi.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 153: Sinh con gái



Mẹ Thôi bám theo sau Cố Nam Thư, nhưng lại thấy chị ấy đi về phía phòng bệnh, chứ không phải đi về phía phòng sinh.

Cố Nam Sóc tiễn Tần Tư Viễn ra cửa, đúng lúc gặp phải Cố Nam Thư đi tới.

“Nam Sóc, chị mang đồ ăn tới cho em này, đói bụng chưa? Vị này là…”

Cố Nam Sóc giới thiệu: “Đây là anh Tần, là chú của cậu thiếu niên bị bắt cùng với em.”

Sau đó hắn lại nói với Tần Tư Viễn: “Đây là chị Hai tôi.”

“Chào cô Cố.”

“Chào anh Tần.”

Hai bên chào hỏi lẫn nhau, sau đó Tần Tư Viễn ra về, Cố Nam Thư vừa đi vừa mở hộp cơm ra: “Nhân lúc còn nóng, mau ăn đi, đều là món em thích đó.”

Ngoài cửa, sắc mặt mẹ Thôi thay đổi liên tục, lúc thì xanh, lúc lại trắng.

Còn gì là không nhìn ra nữa, bà ta lại vừa tự tạo trò cười rồi. Căn bản không phải Cố Nam Thư tới vì Thôi Hoành Chí nhà bọn họ, hộp cơm kia cũng không phải chuẩn bị cho Thôi Hoành Chí, mà là cho Cố Nam Sóc.

Mẹ Thôi nhìn hai chị em ở chung hài hòa ấm áp sau cánh cửa, ánh mắt càng ngày càng oán giận. Bà ta phỉ nhổ: “Tinh vi cái gì! Biết kiếm tiền thì sao? Có thể chống lưng cho chị em thì thế nào? Là người làm công tác văn hóa thì giỏi lắm à, không phải vẫn bị bệnh đó sao! Hừ. Ông trời có mắt, báo ứng đến rồi! Đồ lòng dạ ác độc, bệnh c.h.ế.t cũng đáng đời!”

Y tá đi ngang qua trùng hợp nghe thấy lời này, lập tức nhíu mày nói: “Bà cụ, bà nói gì thế? Anh Cố chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại, có thể xuất viện bất cứ lúc nào. Lòng dạ ác độc hay không ác độc cái gì? Sao bà lại có thể nói như vậy, nếu không phải vì cứu người, anh ấy sẽ không bị thương. Còn báo ứng nữa, cho dù bị báo ứng, cũng là đám bắt cóc cướp của kia bị báo ứng.”

“Hơn nữa, anh ấy cũng coi như nhờ họa được phúc, cứu được cháu trai huyện trưởng. Bà không thấy huyện trưởng chúng ta vừa tự mình tới đây thăm hỏi sao, chính là người vừa ra khỏi phòng đó, bà không nhìn thấy à? Có thể diện biết bao. Còn đống đồ trên bàn kia nữa, bà nhìn thấy không, trái cây thực phẩm dinh dưỡng có cả đống, còn cả lá trà nữa, đều do huyện trưởng tự mình mang tới đó.”

“Coi trọng tới mức độ này không phải bình thường đâu. Anh ấy là ân nhân của nhà huyện trưởng, sau này có huyện trưởng làm chỗ dựa, còn không phải sắp tới sẽ phất lên rất nhanh sao. Còn nói c.h.ế.t bệnh nữa! Ngày lành của người ta còn ở phía sau…”

Mẹ Thôi nghe xong lập tức giật mình. Bà ta ngước mắt nhìn lên, đúng là trong phòng bệnh của Cố Nam Sóc có rất nhiều quà tặng thật, lại quay đầu nhìn theo phương hướng Tần Tư Viễn vừa rời đi.

“Người kia còn trẻ như vậy, sao có thể là huyện trưởng?”

Y tá cười xùy một tiếng: “Bà cụ, ai nói với bà huyện trưởng nhất định phải là người lớn tuổi? Người ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn không được sao? Người kia ngồi xe chính phủ tới đó, còn có cả thư ký đi cùng. Hơn nữa, đối phương từng lên báo chí ở địa phương, có đăng cả ảnh chụp.”

Huyện trưởng? Vậy mà thật sự là huyện trưởng!

Mẹ Thôi cảm thấy choáng váng, không cách nào tiếp thu nổi sự thật này. Cố Nam Sóc kia dẫm phải vận cứt chó gì vậy? Thế mà lại bám được vào huyện trưởng. Cố Nam Sóc sẽ phất lên nhanh chóng, chăng rphair là Cố Nam Thư cũng nước lên thì thuyền lên sao?

Dựa vào đâu? Dựa vào đâu bọn họ bắt nạt nhà họ Thôi như vậy, còn có thể sống càng ngày càng tốt, nhà họ Thôi thì…

Bây giờ cuộc sống của Hoành Chí nhà bọn họ đã loạn như nồi cám lợn rồi! Sao có thể như vậy? Sao ông trời lại đui mù như thế?

Đúng lúc ấy, cha Thôi chạy tới kéo bà ta: “Sao bà không nói tiếng nào đã chạy lung tung không thấy tăm hơi thế? Chạy tới chỗ này làm gì? Mau về đi! Dương Tiểu Muội sinh rồi.”

“Sinh…… Sinh rồi? Cháu trai vàng bạc nhà chúng ta sinh rồi?

Tin tức này lập tức khiến mẹ Thôi quên đi buồn bực vừa rồi nhà họ Cố mang tới, nhưng giấy tiếp theo, lời cha Thôi nói lại lần nữa ném bà ta vào vực sâu.

“Cháu trai vàng bạc cái gì! Một con nhóc hàng lỗ vốn thôi, lấy đâu ra cháu trai!”

“Hả?” Chân mẹ Thôi lảo đảo một cái: “Sao có thể… Không phải cháu trai vàng bạc, không phải con trai… Hoành Chí… Không phỉa Hoành Chí nhà ta sẽ không có con trai tống chung sao? Nhà họ Thôi chúng ta sẽ tuyệt hậu…”

Mẹ Thôi suy sụp tinh thần, ngồi bệt dưới đất, khóc hu hu.

“Khóc cái gì mà khóc! Không ngại mất mặt à? Còn không mau đứng dậy về nhà!”

Mẹ Thôi liếc mắt thấy mọi người đang nhìn qua bên này, lập tức giãy giụa bò dậy, nhắm mắt đi theo đuôi cha Thôi, không nhịn được nhỏ giọng hỏi một câu: “Vậy… Vậy còn tới bệnh viện lớn làm giám định cái kia không?”

“Một con nhóc thôi, làm cái gì mà làm!”

Mẹ Thôi khẽ cắn môi: “Vẫn… Vẫn nên làm đi. Đời này Hoành Chí… Hoành Chí… Cho dù là con gái, nếu thật sự là cốt nhục của Hoành Chí, vẫn tốt hơn là không có!”

Bước chân cha Thôi cứng đờ, sau đó giống như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng vứt điếu thuốc trên tay xuống đất: “Đi! Chúng ta cùng nhau đi làm, bảo cả Hoành Chí đi kiểm tra nữa! Đâu phải nó không được, rõ ràng là có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường với phụ nữ, sao lại không thể sinh? Nói không chừng là bệnh viện kia khám sai rồi, chúng ta đi thêm vài bệnh viện nữa, tôi không tin! Hoành Chí khỏe mạnh như vậy, sao có thể có vấn đề? Hơn nữa, nếu con của Dương Tiểu Muội thật sự là của Hoành Chí. Thằng bé có thể làm phụ nữ có thai một lần, chắc chắn có thể có lần thứ hai!”

Bọn họ không thể nhận mệnh, nhà họ Thôi không thể tuyệt hậu.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 154: Người phụ nữ tốt nhất trên đời



Hồ Dao Hoa bê canh gà tới, múc một bát đặt vào tay Cố Tứ Tường: “Mau ăn đi, nhân lúc còn nóng, để lạnh không ngon nữa.”

Cố Tứ Tường nghi hoặc hỏi: “Không phải hôm qua đã ăn hết thịt gà rồi à?”

“Không phải gà hôm qua, là hôm nay em mới mua về.”

Cố Tứ Tường bưng bát sững sờ: “Dao Hoa, thật ra không cần làm như vậy. Em nấu cho anh quả trứng gà là được, mua thịt gà quá tốn kém. Ngày nào chúng ta cũng ăn uống như vậy phải mất bao nhiêu tiền? Trong nhà còn tiền không?”

“Em nhận làm chút việt vặt, dán hộp cho xưởng diêm, mỗi tháng cũng kiếm được mười mấy đồng, cho nên anh đừng nhọc lòng. Cứ yên tâm ăn đi, hai ngày nữa là thi đại học rồi, bây giờ chính là thời khắc mấu chốt, anh phải ăn uống đầy đủ mới được, chỉ ăn trứng gà sao đủ sức?”

Hồ Dao Hoa vừa nói, vừa gắp đồ ăn cho Cố Tứ Tường: “Em xin cha em chút dược liệu bỏ vào hầm cùng, hầm vài tiếng đồng hồ đó, đều là dược liệu bổ não nâng cao tinh thần. Nào, ăn hết bát này đi, trong nồi vẫn còn.”

Cố Tứ Tường bê bát canh lên, nhất thời trong lòng có rất nhiều cảm xúc đan xen. Hai mươi mấy năm qua, ngoài Tống Ngọc Mai mẹ anh ta ra, chưa từng có ai đối xử tốt với anh ta như Hồ Dao Hoa. Từ sau khi Tống Ngọc Mai bị bắt vào tù, anh ta phải chịu đựng quá nhiều tình người ấm lạnh rồi. Mọi người đều nói, vợ chồng như chim cùng rừng, tai vạ tới mỗi người bay một nơi. Nhà anh ta xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu là người con gái khác, sợ là đã ồn ào đòi ly hôn từ lâu rồi.

Chính ta anh ta nghe được anh Hai với chị dâu, anh Ba với vợ mình cãi nhau ồn ào túi bụi về chuyện n ày. Nếu không phải đã có con, sợ ly hôn rồi khó tìm người tốt, sao bọn họ có thể tiếp tục chịu đựng cùng sống với nhau?

Nhưng Hồ Dao Hoa không như vậy. Sau khi xảy ra chuyện, cô ta chưa từng nói một câu khó nghe nào, ngược lại khi anh ta buồn bã suy sụp về lời châm chọc xì xào bên ngoài, cô ta còn an ủi Cố Tứ Tường, giúp đỡ anh ta, chăm sóc anh ta tỉ mỉ. Người đang mang thai, còn nhận việc về làm chỉ vì có thể mua cho anh ta con gà, để anh ta tẩm bổ trước khi thi đại học.

Giây phút này, Cố Tứ Tường vạn phần áy náy, anh ta có tài đức gì, thế mà có thể khiến một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi trả giá vì mình như vậy.

Anh ta nắm lấy tay Hồ Dao Hoa: “Dao Hoa, đời này anh quyết không phụ em! Đợi anh thi đỗ đại học, được phân phối công việc rồi, anh nhất định sẽ cho em cuộc sống sung sướng như thần tiên, không khiến em phải chịu ấm ức thế này!”

Hồ Dao Hoa cười rộ lên, trong mắt lộ ra tia sáng vừa lòng. Đây chính là điều cô ta muốn! Cô ta muốn Cố Tứ Tường mang ơn đội nghĩa, muốn anh ta cảm động đến mức rơi nước mắt!

Cô ta nắm ngược lại tay Cố Tứ Tường: “Anh là chồng em, còn nói gì ấm ức hay không ấm ức. Chỉ cần anh sống tốt, muốn em làm gì, em đều sẵn lòng. Có điều, những lời vừa rồi do chính anh nói đấy nhé, đợi sau này khi anh trở nên nổi bật, oanh oanh yến yến bên người nhiều rồi, nhớ đừng vứt bỏ người vợ tào khang này.”

“Vơ tào khang cái gì, em là người phụ nữ tốt nhất trên đời này, những người phụ nữ khác nào có ai tốt như em.”

Ý cười trong mắt Hồ Dao Hoa càng đậm hơn: “Cũng không biết vì sao kỳ thi đại học năm nay bị đẩy lui lại, nếu giống hai năm trước, bây giờ đã thi xong rồi. Thi sớm một chút cũng tốt, anh có thể nhẹ nhàng sớm một chút, không cần tới trường học đối mặt với đám người lắm miệng kia nữa. Tứ Tường, em biết khoảng thời gian này anh phải chịu áp lực rất lớn, vất vả cho anh rồi. Em có thể làm cho anh cũng chỉ có mấy việc này!”

Hồ Dao Hoa hiểu được nỗi khổ của anh ta, hiểu được anh ta không dễ dàng, hiểu được tất cả những gì anh ta đang phải chịu đựng, yên lặng ủng hộ anh ta. Cố Tứ Tường cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, anh ta cúi đầu, ép nước mắt trong hốc mắt vào trong, âm thầm thề, nhất định phải thi đỗ đại học, phải đưa Hồ Dao Hoa rời khỏi nơi này, tới thành phố lớn, rời ra người quen biết bọn họ, rời xa bối rối Tống Ngọc Mai mang tới cho anh ta. Anh ta sẽ chứng minh cho người nhà họ Hồ thấy, anh ta có thể mang tới hạnh phúc cho Hồ Dao Hoa, sẽ làm Hồ Dao Hoa trở thành nhân vật được mọi người hâm mộ.

Đã đạt được mục đích, cũng đã thể hiện sự dịu dàng tốt đẹp của mình, tăng lòng cảm kích và áy náy của Cố Tứ Tường đối với bản thân. Hồ Dao Hoa thấy chuyển biến tốt lập tức thu tay, cô ta quay đầu nhìn về phía phòng ngủ: “Bây giờ người khổ nhất là Kiều Kiều, phòng tạm giam ở đồn công an đâu phải nơi con gái có thể ở. Con bé không ra ngoài ăn cơm, em đã để lại cho con bé một phần, lát nữa mang vào cho con bé. Anh ăn trước đi, ăn nhiều chút.”

Động tác ăn cơm của Cố Tứ Tường ngừng lại: “Con bé có ổn không?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 155: Ý nghĩ ti tiện



“Sao có thể ổn được! Con gái trải qua chuyện này đều bị dọa c.h.ế.t khiếp! Công an cũng thật là, không phải trùng hợp gặp phải sao? Vậy mà còn giam giữ một ngày để hỏi chuyện. Trong này có gì cần hỏi đâu. Kiều Kiều là học sinh cấp ba mười mấy tuổi, sao có thể cùng hội với đám cướp kia? Con bé sợ hãi, không dám báo cảnh sát, cũng sai sao? May mà bây giờ lớp mười với lớp mười một đều đã thi xong, được nghỉ hè rồi, Kiều Kiều chỉ bị tạm giam một ngày, không ai biết việc này, nếu không lan truyền ra ngoài, không biết đám học sinh trong trường học còn nói con bé thế nào đâu!”

Cố Tứ Tường nắm chặt đôi đũa trong tay, ánh mắt chợt lóe lên một cái, rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.

Thật ra anh ta cũng không rõ bản thân bị sao. Trước đây, khi cô cháu gái này sống trong nhà không tốt, anh ta thấy đáng thương, có đôi khi có thể giúp sẽ giúp một phen. Sau này khi đối phương trở thành “Ngôi sao may mắn”, biến thành kiêu ngạo trong nhà, có được cuộc sống càng ngày càng tốt, anh ta cũng chưa từng đố kỵ. Bởi vì trong lòng anh ta hiểu rõ, anh ta có thể không để ý chuyện bên ngoài chuyên tâm đọc sách, thi đại học không đỗ còn có thể học lại hết lần này tới lần khác, vì có cô cháu gái này.

Cho nên, với ý nghĩ có qua có lại, anh ta cũng muốn chăm sóc cô cháu gái này. Khi nhìn thấy món đồ chơi nhỏ, dây buộc tóc đẹp con gái trên huyện hay chơi, anh ta sẽ bớt ra chút tiền tiêu vặt mua cho đối phương.

Nhưng bây giờ tất cả đã thay đổi, bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Là từ khi Tống Ngọc Mai xảy ra chuyện. Cố Tứ Tường không rõ, đều là người thân với Tống Ngọc Mai, vì sao anh ta phải sống giữa trung tâm xoáy nước từ những lời đồn đãi, bơi thế nào cũng không thoát ra được. Cố Kiều lại không vấn đề gì. Mỗi khi bị những lời đồn đãi đó đè ép suy sụp, ý nghĩ này lại khắc sâu trong lòng Cố Tứ Tường thêm một phần.

Chuyện lần này của Cố Kiều đúng là không nhiều người biết, đa số học sinh trong trường học đều đã nghỉ, càng không biết chuyện. Nhưng anh ta biết, anh ta đã lặng lẽ lan truyền ra ngoài. Cố Kiều cũng xem như người nổi tiếng trong trường học, đúng như anh ta dự liệu, tin tức này vừa xuất hiện, mọi người đã nghị luận sôi nổi. Thậm chí vì tin tức này, đám người lắm miệng kia đều hạ thấp sự chú ý với “Chuyện cũ” của anh ta.

Cố Tứ Tường vui sướng, khó nén kh*** c*m bí ẩn trong lòng.

Có đôi khi anh ta cũng cảm thấy ý nghĩ đó và cách làm đó của mình vô cùng ti tiện. Anh ta không nên làm thế, nhưng anh ta không thể khống chế được bản thân. Anh ta không dám nói với người khác, đặc biệt là Hồ Dao Hoa. Đối phương lương thiện như vậy, vì yêu anh ta, còn yêu cả người nhà anh ta, luôn đối xử với Cố Kiều rất tốt.

Nếu để cô ấy biết mình là người vô sỉ như vậy, cô ấy sẽ nghĩ thế nào? Cô ấy sẽ còn yêu mình như vậy, trả giá vì mình như vậy sao?

Cố Tứ Tường uống miếng canh gà, đưa ra quyết định. Anh ta không thể nào khống chế suy nghĩ ti tiện của mình, nhưng anh ta có thể che giấu toàn bộ tâm tư đen tối đó.

********

Phòng ngủ.

Đột nhiên Cố Kiều đứng bật dậy, chiếc ghế dựa cô ta đang ngồi bị ngã theo hành động của cô ta. Nhưng Cố Kiều hoàn toàn không quan tâm những chuyện này, cô ta vội vàng hỏi: “Sao cấp bậc lại đang giảm xuống? Trước đó không phải đã ổn định rồi sao?”

“Chuyện ký chủ xuất hiện ở hiện trường vụ cướp bóc, bị công an bắt mang đi đã bị các bạn học trong trường biết. Có người cảm thấy ký chủ vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi đó rất kỳ quái, có người cảm thấy ký chủ không báo cảnh sát là thấy c.h.ế.t không cứu, không hợp với hình tượng trước nay ký chủ xây dựng.”

Cố Kiều rất buồn bực: “Tôi trùng hợp có việc đi ngang qua không được sao? Bọn họ đâu hiểu rõ tôi! Không thể là vì tôi có việc gần đó, hoặc là có thân thích gần đó sao? Còn nói thấy c.h.ế.t không cứu nữa, để bọn họ gặp phải trường hợp này thử xem, xem bọn họ có thể bình tĩnh đi báo cảnh sát được không?”

“Ký chủ, thật ra hai lời đồn đãi này không phải trọng điểm, nếu chỉ như vậy, ký chủ giải thích có lẽ sẽ dẹp yên được một phần lời đồn đãi. Nhưng nguyên nhân lớn nhất khiến cấp bậc hệ thống giảm đi là vì ký chủ bị bắt vào đồn công an, bị tạm giam một ngày. Người thời đại này đều không hiểu rõ lưu trình phá án của công an, vô cùng để ý người từng phải vào đồn cảnh sát. Cho dù vì nguyên nhân gì, chỉ cần bị bắt giữ, trong mắt bọn họ đều coi như bản thân ký chủ có vấn đề, đặc biệt ký chủ còn là con gái.”

Cố Kiều nghẹn lời, một hơi chặn giữa cổ họng, không cách nào phản bác.

Bởi vì nếu cô ta không phải đương sự, việc này xảy ra trên người bất kỳ cô gái nào khác, cô ta cũng sẽ nghĩ như vậy.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 156: Kích hoạt thuộc tính ẩn



“Đinh! Hệ thống cấp ba đã giảm xuống 70%.”

Cố Kiều gần như suy sụp.

Cô ta cố ý ngã xuống nước để tính kế Cố Nam Huyền, kết quả bị phát hiện ra bạch châu trên cổ. Cô ta định trộm hắc châu, kết quả bạch châu cũng không giữ được. Cô ta cố ý thiết kế khiến Cố Nam Sóc gặp nạn, tìm cơ hội lấy được hai hạt châu, kết quả bản thân trở thành đối tượng tình nghi, bị bắt vào đồn công an.

Từng chuyện, từng chuyện xảy ra, đều thoát khỏi tầm khống chế của cô ta. Trong lòng Cố Kiều sinh ra dự cảm không thể giải thích nổi: Có lẽ gia đình Cố Nam Sóc sinh ra để khắc cô ta. Nếu không vì sao những chuyện khác cô ta đều có thể xuôi gió xuôi nước, nhưng cứ gặp phải bọn họ lại đánh trận nào thua trận đó? Trong mấy tháng qua hai bên đấu với nhau trong tối ngoài sáng vài lần, cô ta chưa từng chiếm thế thượng phong lần nào.

Vất vả lắm mới ra được khỏi đồn công an, vốn dĩ cho rằng có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút, không ngờ lại nghe thấy tin dữ từ hệ thống.

Cố Kiều che lỗ tai lại: “Đừng nói nữa! Bây giờ ta đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi, ngươi có thể đừng gây thêm phiền cho ta được không!”

“Ký chủ muốn hệ thống treo máy sao? Hệ thống cần nhắc nhở ký chủ. Sau khi treo máy, hệ thống sẽ không tiếp tục nhắc nhở ký chủ mức độ giảm đi của cấp bậc. Cho dù rơi quá cấp ba, về lại cấp hai, hệ thống cũng sẽ không lên tiếng nữa, cho đến khi ký chủ đánh thức hệ thống. Xin hỏi, ký chủ chắc chắn muốn treo máy sao?”

Cố Kiều há miệng th* d*c, không cách nào nói ra được hai chữ “Chắc chắn”.

Để hệ thống treo máy, chỉ là không thông báo mà thôi, cấp bậc hệ thống bị giảm vẫn sẽ giảm xuống. Như vậy treo máy thì có ích lợi gì? Ngược lại, hệ thống không lên tiếng, khi nào cấp bậc hạ xuống cấp hai cô ta cũng không biết, như vậy cô ta càng nôn nóng và sợ hãi, càng không được yên bình.

Cố Kiều chống mặt vào tường, suy sụp đi tới mép giường, ngồi xuống, biểu cảm hoảng hốt.

“Ta đã từng kiến nghị với ký chủ, dùng điểm năng lượng còn thừa để bổ xung tỉ lệ phần trăm đã giảm đi. Bây giờ lớp mười, lớp mười một đã nghỉ, chỉ còn lớp mười hai đang học ở trường, phạm vi lan truyền chưa rộng, tốc độ giảm cấp chưa mãnh liệt, trong giai đoạn đầu khi lời đồn mới khuếch tán, hậu quả luôn mạnh nhất, sau này sẽ chậm rãi tốt lên.”

“Nếu tỉ lệ phần trăm đủ cao, có lẽ còn có thể chịu đựng vài ngày, có thời gian cho ký chủ giảm xóc, suy nghĩ biện pháp giải quyết. Nhưng bây giờ tỉ lệ phần trăm còn lại đã nguy ngập nguy cơ. Xin ký chủ mau chóng thu hoạch điểm năng lượng, nếu không, rơi quá 0% hệ thống sẽ tự động giảm xuống cấp hai, muốn thăng cấp lần nữa phải bỏ ra số điểm năng lượng lớn gấp đôi.

Cố Kiều trợn tròn mắt: “Gấp đôi! Ý của ngươi là, nếu ta để hệ thống rơi xuống cấp hai, muốn tăng lên cấp ba lần nữa phải bỏ ra bốn vạn điểm năng lượng?”

“Đúng vậy.”

Cố Kiều hít sâu một hơi: “Trước đây sao ngươi chưa từng nói? Còn nữa, danh vọng giảm xuống, thanh danh tổn hại, sẽ ảnh hưởng tới cấp bậc hệ thống, ban đầu khi thăng cấp ngươi cũng không nói trước với ta.”

“Khi mới kích hoạt, lần đầu tiên giao lưu với ký chủ, hệ thống đã từng cho ký chủ xem một bản hợp đồng sử dụng hệ thống. Những điều này đều viết rõ trong hợp đồng.”

Cố Kiều tức giận đến mức đ.ấ.m tường.

Đó là chuyện bao nhiêu năm trước rồi? Khi ấy cô ta mới hơn bảy tuổi còn chưa đầy tám tuổi, đột nhiên nhận được một thứ như vậy, nói là có thể đưa cô ta tới đỉnh cao của đời người, cô ta hưng phấn kích động còn không kịp, sao có thể cẩn thận đi nghiên cứu hợp đồng? Huống chi, khi đó cô ta còn chưa đọc viết rõ ràng, sao có thể xem hiểu được tất cả?

“Suy xét tới khi đó ký chủ vẫn còn nhỏ tuổi, hệ thống vẫn luôn giữ lại hợp đồng trong kho lưu trữ, ký chủ có quyền lợi xem lại ba lần.”

Cố Kiều sửng sốt. Đột nhiên nhớ tới, lần đầu khi giao tiếp với hệ thống, hình như đúng là hệ thống đã từng nói mấy lời này. Năm cô ta mười tuổi, tự cho rằng đã đọc việt thành thạo, nhận thức đủ từ mới rồi, cũng đã có đủ năng lực đọc hiểu, từng tò mò xem lại một lần.

Tuy nói là hợp đồng, nhưng nó không phải một tờ giấy, mà là một quyển sách rất dày, điều khoản bên trong dài tới mấy chục mấy trăm trang, ở giữa còn xen lẫn lời giới thiệu về hệ thống về nền văn minh cao độ. Những thứ ấy, từ nào cô ta cũng biết đọc, nhưng xếp lại bên nhau lại hoàn toàn không hiểu nổi, buồn tẻ nhạt nhẽo tới cực điểm, xem một lúc lâu, xem tới mức nhức đầu chóng mặt cũng không hiểu được mấy điều khoản đó, nên dứt khoát vứt sang một bên không để ý tới nữa. Từ đó về sau, cô ta dần dần quên mất.

Bây giờ…

“Xin hỏi, bây giờ ký chủ có muốn sử dụng cơ hội xem xét lần hai hay không?”

Cố Kiều cắn răng, nói: “Có!”

Tiếng nói vừa vang lên, trước mặt cô ta lập tức xuất hiện một tấm màn ánh sáng chỉ cô ta mới có thể trông thấy, trên đó viết đầy chữ, chính là bản hợp đồng xa lạ mà quen thuộc kia.

Lần này Cố Kiều không dám tùy tiện nữa, mà tập trung toàn bộ sự chú ý, xem kỹ từng câu từng chữ.

Lướt qua số câu giưới thiệu về nền văn minh cao độ và tri thức liên quan, trong đám điều khoản đó, Cố Kiều đã tìm thấy điều khoản cấp bậc giảm xuống, tất cả giống hệt lời hệ thống nói.

Bốn vạn điểm năng lượng, sao cô ta có thể kiếm đủ?

Hai tay Cố Kiều run rẩy, đừng nói bốn vạn, dù là lại lần nữa kiếm về hai vạn, không có hạt châu, sợ là cả đời này cô ta cũng không cách nào làm được. Cho nên, tuyệt đối không thể để hệ thống tiếp tục giảm cấp. Nhưng nếu không muốn rơi xuống, cô ta phải có điểm năng lượng bù lại tỉ lệ phần trăm đã mất.

Năng lượng! Năng lượng! Lại là năng lượng! Làm sao bây giờ? Rốt cuộc nên làm gì bây giờ!

Hốc mắt Cố Kiều đỏ bừng, Cô ta chưa bao giờ khát vọng điểm năng lượng như lúc này, khát vọng có được biện pháp khác có thể thu hoạch điểm năng lượng.

“Đinh! Kiểm tra đo lường được khát vọng năng lượng của ký chủ đạt tới đỉnh cao, phá tan giá trị hạn định, hệ thống kích hoạt thuộc tính ẩn, giải khóa kỹ năng mới.”

Cố Kiều:……

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người cũng thấy rồi phải không? Hệ thống không phải thứ gì tốt, nó đang từng bước dụ dỗ Cố Kiều rơi vào bẫy rập, từng bước đánh nát điểm mấu chốt trong nhân tính của Cố Kiều.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 157: Giải trừ hợp tác



Trong lòng Cố Kiều nảy sinh một tia cổ quái.

Ánh mắt cô ta dừng trên hợp đồng giữa không trung, tuy rằng đã chứng minh được những lời hệ thống nói đúng là có trong hợp đồng, nhưng Cố Kiều vẫn có chút oán niệm vì hành vi chưa từng thông báo trước cho mình của hệ thống.

Vì hệ thống biết rõ chuyện cô ta đã quên mất sự tồn tại của hợp đồng, nhưng mấy năm qua, nó không hề nhắc nhở cô ta một chữ nào.

Bởi vì oán niệm này, trong lòng cô ta sinh ra cảnh giác. Bởi vì cảnh giác, nên sau khi nghe được những lời kia, Cố Kiều không lập tức cảm thấy vui mừng, ngược lại còn có chút nghi ngờ.

Có phải quá trùng hợp rồi không?

Trước đây cô ta chê vận may quá ít, hệ thống liền nói bởi vì cấp bậc quấ thấp, sau khi thắng cấp vận may sẽ gia tăng.

Khi cô ta chê vận may chỉ có thể mang tới lợi ích cho bản thân, có giữ được lợi ích hay không đều phải dựa vào chính mình, không cách nào khiến người thương tổn cô ta chịu trừng phạt, hệ thống liền nói có kỹ năng phản phệ ác ý, tương đồng với vận may và cấp bậc, có tỉ lệ tạo thành phản phệ nhất định.

Sau khi năng lượng trong bạch châu mất đi số lượng lớn, tiến triển tích lũy năng lượng của cô ta trở nên chậm hơn, khiến cô ta dần dần trở nên nôn nóng, bất an. Hệ thống liền nói, tình cảm của người khác dành cho cô ta cũng có thể chuyển hóa thành danh vọng, có thể mang tới điểm năng lượng. Sau khi tăng lên cấp ba, hệ thống đột nhiên sinh ra một công năng mới là rà quét được vật chứa năng lượng, dẫn cô ta tới chỗ hắc châu.

Còn cả thẻ đạo cụ xui xẻo nữa…

Và cả chuyện bây giờ…

Vốn dĩ Cố Kiều cho rằng hệ thống chỉ là một phần mềm máy móc, không có tình cảm, cũng sẽ không có ý đồ xấu. Hơn nữa cô ta bảo nó treo máy nó lập tức treo máy, bảo nó khởi động nó lập tức khởi động. Bất kỳ chuyện gì đều phải nhận được sự đồng ý của cô ta mới có thể thao tác. Giữa bọn họ, cô ta là chủ. Nhưng bây giờ, đột nhiên Cố Kiều không dám xác định. Cô ta thật sự là chủ à? Sao cô ta lại cảm thấy như mình bị hệ thống nắm mũi dắt đi thế này?

“Ký chủ, hệ thống với ký chủ là một thể. Ký chủ sống tốt, hệ thống mới có thể sống tốt. Cho nên, ký chủ không cần lo lắng, hệ thống sẽ không hại ký chủ. Tất cả trình tự của hệ thống đều được giả định từ trước, rất nhiều thứ cần ký chủ chạm vào mới có thể kích hoạt, giống như năm đó lần đầu tiên hệ thống nhận được năng lượng mới có thể khởi động, tất cả những điều này đều được ghi rõ trong hợp đồng.

Ngón tay Cố Kiều khẽ chạm nhẹ vào hư không, lật qua vài trang, quả nhiên trông thấy một dòng. Trên hợp đồng không viết rõ kỹ năng mới là gì, cần cô ta chạm tới, hệ thống giải khóa rồi, cô ta mới có thể đọc được.

Ánh mắt Cố Kiều khẽ nheo lại, nói cách khác, trong hợp đồng còn rất nhiều thứ chưa viết rõ.

Cô ta cố gắng tĩnh tâm, tiếp tục lật xem, rất nhanh cô ta lại phát hiện ra một tin tức quan trọng.

“Nếu lần đầu tiên ký chủ giao tiếp với hệ thống khi chưa đầy mười lăm tuổi, hợp đồng sẽ được giữ lại trong kho lưu trữ, sau này ký chủ có ba cơ hội xem xét lại.” Đây là lời hệ thống nói với cô ta.

Còn một điều nữa, ngoài ba lần xem xét lại ra, cô ta còn có một cơ hội giải trừ hợp tác với hệ thống.

Cố Kiều mím chặt môi: “Nếu ta giải trừ hợp tác, ngươi sẽ thế nào? Sẽ đi trói định với ký chủ khác sao?”

“Khi rơi xuống thế giới này, hệ thống đã tiêu hao hết năng lượng của bạn thân, người trói định là người tùy ý chọn lựa, bản thân hệ thống không cách nào thay đổi. Nhưng nếu ký chủ giải trừ hợp tác, mất đi trói định, hệ thống sẽ tùy cơ lựa chọn ký chủ đời tiếp theo.”

“Vận may của ký chủ là do hệ thống mang đến, cho nên sau khi giải trừ hợp tác, tất cả vận may và thuộc tính hệ thống mang đến cho ký chủ cũng sẽ bị thu hồi.”

Cố Kiều nghe xong, trong lòng căng thẳng: Thu hồi toàn bộ?

Điều này khiến cô ta sợ hãi. Nếu không còn vận may nữa, tương lai cô ta sẽ không thể nào luôn gặp may mắn, không thể nào nhặt được tiền tài hoặc món ăn hoang dã mang về nhà. Không có ưu thế này, cô ta có khác gì hai cô em gái Cố Lai Đệ và Cố Phán Đệ?

A, vẫn có điểm khác, ít nhất thành tích học tập của cô ta tốt hơn bọn họ.

Nhưng mà……

Cố Kiều rất bất an. Bởi vì chỉ mình cô ta biết rõ, sở dĩ thành tích học tập của cô ta tốt như vậy, hoàn toàn không phải xuất phát từ sự nỗ lực của bản thân, mà có vài phần may mắn bên trong. Ví dụ như những câu hỏi cô ta không biết làm, xác suất điền đáp án đúng luôn cao hơn so với các bạn học khác điền bừa rất nhiều. Ví dụ như, hồi cấp hai có hai cuộc thi, người có thành tích tốt hơn cô ta đều tự dưng bị ốm.

Càng khỏi nói, sau khi hệ thống tăng thêm một cấp bậc, cô ta còn có thể tăng thêm hai điểm chỉ số thông minh và hai điểm trí nhớ.

Tuy rằng hai điểm không nhiều lắm, nhưng tác dụng lại không nhỏ.

Nếu hệ thống thu cả vận may và cả thuộc tính, nói cách khác tất cả đều không còn tồn tại nữa, vậy thì cô ta vẫn là Cố Kiều sao? Có phải cô ta sẽ lại biến thành Cố Chiêu Đệ trước kia hay không?

Nghĩ tới những năm tháng làm Cố Chiêu Đệ, cả người Cố Kiều đều run rẩy. Không! Không được! Cô ta tuyệt đối không thể trở lại thành Cố Chiêu Đệ.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 158: Lựa chọn



“Hệ thống, bây giờ ta có thể lựa chọn lần nữa được không?”

“Có thể! Bây giờ ký chủ đã qua tuổi mười sáu, qua tuổi tác hệ thống quy định, có thể lựa chọn lần nữa.”

“Kiến nghị ký chủ đừng sốt ruột. Căn cứ theo điều khoản, nếu ký chủ dùng hết ba lần xem lại hợp đồng khi chưa đầy mười lăm tuổi, vào ngày ký trủ tròn mười lăm, hệ thống sẽ tự động đưa ra tin tức, cưỡng chế ký chủ tiến hành lựa chọn. Nếu ký chủ dùng hết cơ hội xem lại hợp đồng khi đã qua mười lăm tuổi, thì chỉ cần đưa ra lựa chọn sau lần xem xét cuối cùng.”

“Ký chủ đang sử dụng cơ hội xem xét lần thứ hai, mỗi lần xem xét, nội dung sẽ mở ra liên tục hai mươi tư tiếng đồng hồ, sau hai mươi tư tiếng sẽ tự động đóng lại. Ký chủ vẫn còn dư lại một cơ hội xem xét, nên hệ thống kiến nghị ký chủ sau khi xem xét lần thứ ba mới đưa ra lựa chọn. Như vậy, ký chủ có thể nắm bắt kỹ càng hơn nội dung của hợp đồng.”

Hệ thống càng khuyên cô ta đừng lựa chọn vội, trong lòng cô ta càng bất an. Đây là lần đầu tiên Cố Kiều biết, hóa ra hệ thống có thể rời khỏi cô ta.

Nếu như chưa từng nhận được hệ thống, chưa từng hưởng thụ lợi ích do vận may mang đến, có lẽ cả đời này cô ta sẽ cam nguyện làm Cố Chiêu Đệ, sống hết cuộc sống bình đạm có chút đau khổ của mình.

Nhưng cô ta từng có được, từng hưởng thụ, bây giờ bảo cô ta buông tay, sao cô ta có thể làm được?

Hơn nữa, cô ta còn biết điểm lợi hại của kỹ năng “Phản phệ ác ý”, nếu để hệ thống trói định với ký chủ khác, mà ký chủ đó lại là người quen của cô ta, thậm chí là người đối đầu với cô ta, cô ta sẽ thế nào?

Cố Kiều rùng mình, không dám nghĩ tiếp.

“Hệ thống! Ta lựa chọn tiếp tục hợp tác với hệ thống, không giải trừ hợp tác!”

“Ký chủ chắc chắn chưa? Một khi đã đưa ra lựa chọn, quan hệ giữa hệ thống và ký chủ sẽ chuyển từ dùng thử sang chính thức hợp tác. Từ nay về sau sẽ trói định với ký chủ vĩnh viễn, trói định cả đời, không cách nào tách nhau ra.”

Nghe thấy mấy từ trói định vĩnh viễn, không cách nào tách ra, Cố Kiều không hề tỏ vẻ lo lắng, ngược lại càng vui mừng hơn. Như vậy chứng tỏ hệ thống sẽ là của cô ta, chỉ có thể là của cô ta.

“Chắc chắn!”

“Chuyện trói định vĩnh viễn giữa con người và hệ thống là chuyện hớn. Hệ thống lại xác nhận với ký chủ thêm lần nữa, ký chủ có cần xem hết hợp đồng xong mới đưa ra quyết định hay không?”

“Không cần! Ta xác nhận!”

Bây giờ nội dung hợp đồng đã không còn quan trọng nữa rồi. Cho dù trong số đó có những điều cô ta chưa hiểu thì làm sao? Cô ta không thể nào không có hệ thống, càng không thể nào chấp nhận được khả năng hệ thống sẽ rời khỏi mình, không chấp nhận nổi khả năng ký chủ đời tiếp theo sẽ dùng kỹ năng “Phản phệ ác ý” lên người cô ta.

Cho nên, dù trong lòng cảm thấy làm như vậy có lẽ không ổn, nói không chừng hợp đồng còn có điều khoản có hại, cô ta vẫn hạ quyết tâm. Giây phút này cô ta chỉ muốn nắm chặt hệ thống trong tay, loại bỏ hết khả năng nó sẽ rời bỏ mình.

“Được! Trói định vĩnh viễn đã hoàn thành. Sau này hệ thống sẽ trở thành một thể với ký chủ, sẽ một lòng trợ giúp ký chủ tăng cấp bậc, đạt mục tiêu lên đến cấp mười, đi tới đỉnh cao của cuộc đời.”

Cố Kiều nhẹ nhàng thở ra, hai tay nắm chặt dần dần buông lỏng. Hệ thống sẽ không chạy mất, như vậy là tốt rồi.

“Hệ thống đã trói định vĩnh viễn với ký chủ, mở ra công năng mới, không cần hệ thống nhắc nhở khi tỉ lệ phần trăm hạ xuống 10% nữa, Ký chủ có thể xem xét mức độ hạ cấp bậc ở màn hình, có thể xem xét tỉ mỉ hơn.”

Câu này vừa vang lên, màn hình đã sinh ra biến hóa. Giao diện nội dung hợp đồng thu nhỏ lại, biến thành một icon ở dưới thanh nhiệm vụ. Giữa màn hình xuất hiện tỉ lệ phần trăm của hệ thống cấp ba. Lúc này tỉ lệ phần trăm chỉ còn lại 26%.

Nói cách khác, từ lúc hệ thống thông báo trước đó tới giờ, đã giảm thêm 4%.

Cố Kiều nhíu mày: “Hệ thống, trước đó ngươi nói kích hoạt thuộc tính ẩn, giải khóa kỹ năng mới là có ý gì?”

“Bởi vì khát vọng đối với năng lượng của ký chủ đã phá tan giới hạn đỉnh, hệ thống mở khóa kỹ năng thu hoạch năng lượng mới. Bây giờ ký chủ có thể thu lấy giá trị vận may của người khác chuyển hóa thành năng lượng cho bản thân sử dụng.”

“Thu lấy vận may của người khác?”

Hai mắt Cố Kiều trợn tròn.

“Đúng vậy! Mỗi người trên thế giới đều có giá trị vận may nhất định. Nhưng đa số đều mang giá trị vận may tương đối thấp, loại người này đã được xác định sẽ sống bình đạm cả đời, Vận may của những người này không hề có giá trị, không cách nào thu lấy.”

“Nhưng có những người không giống người thường. Bọn họ là người làm chính trị, hoặc người kinh doanh, hoặc là đi lính, hoặc là có thiên phú trong lĩnh vực nào đó, sau này sẽ có cơ hội trở nên nổi bật. Hoặc cũng có người năng lực bản thân không cao, nhưng lại có sức hút độc đáo, có thể cùng chung vận may với người khác, hoặc là con cháu gia đình quyền thế. Vận may của bọn họ sẽ không yếu, giá trị vận may của nhóm người này cao hơn tiêu chuẩn bình quân, có thể thu lấy.”

“Hệ thống sẽ hiển thị cho ký chủ danh sách những nhân vật hiện giờ ký chủ có thể thu lấy vận may.”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 159: Thu lấy vận may



Màn hình chợt lóe lên, giao diện tự động tắt.

“Danh sách này là những người ký chủ từng tiếp xúc từ khi sinh ra cho đến bây giờ, thời gian tiếp xúc lớn hơn năm phút. Người chưa từng tiếp xúc, hoặc thời gian tiếp xúc chưa vượt quá năm phút, hệ thống không cách nào tra ra được giá trị vận may.”

Tròng mắt Cố Kiều trợn trừng ra, không dám tin tưởng nhìn vào danh sách. Người xếp hạng đầu vậy mà lại là Cố Nam Sóc! Thật ra chuỗi vận may của hắn cũng không dài hơn người khác, nhưng những người bên dưới đều là màu tím, chỉ có hắn là màu vàng!

“Vì sao màu sắc lại không giống nhau?”

“Vì để ký chủ có thể lý giải khách quan độ mạnh yếu của vận may trên người các nhân vật, hệ thống phân chia giá trị vận may thành bốn loại màu sắc. Màu trắng là người bình thường, sẽ không xuất hiện trong danh sách, ký chủ không cần để ý. Những màu sắc khác được phân chia từ mạnh đến yếu theo thứ tự vàng, tím, hồng.

Nói cách khác, Cố Nam Sóc cao hơn so với những người khác một cấp bậc!

Cố Kiều hít sâu một hơi, chẳng trách! Chẳng trách lần nào đụng phải hắn, bản thân đều không được như ý nguyện. cạnh tranh với người có giá trị vận may mạnh như vậy, cô ta có thể tranh được sao?

Nhưng mà nếu như có thể thu lấy vận may, biến vận may của Cố Nam Sóc thành của mình thì sao?

Cố Kiều lập tức vui sướng: “Hệ thống, thu lấy vận may của Cố Nam Sóc! Ta muốn vận may của hắn!”

“Ký chủ, muốn thu lấy vận may phải tuân theo điều kiện nhất định. Thứ nhất, có tiếp xúc thân thể với người bị thu lấy, thời gian tiếp xúc còn phải kéo dài liên tục trên một phút, diện tích tiếp xúc càng lớn, năng lượng thu được càng nhiều, tốc độ càng nhanh. Thứ hai, người bị thu tự nguyện chuyển vận may cho ký chủ. Tình huống này không cần tiếp xúc thân thể.”

Cố Kiều:……

Tiếp xúc thân thể? Với quan hệ giữa cô ta và gia đình Cố Nam Sóc, tiếp xúc kiểu gì?

Tự nguyện tặng vận may? Người ta đâu phải kẻ ngốc, có khả năng sao?

“Ký chủ có thể vận dụng linh hoạt cách dùng từ, không quan tâm bối cảnh, chỉ cần người bị thu lấy chính miệng đồng ý, sẽ được coi là tự nguyện.”

Tròng mắt Cố Kiều khẽ nhúc nhích, lập tức hiểu ra. Cũng giống như thẻ vận đen, có lỗ hổng bên trong.

“Trong danh sách những người từng tiếp xúc với ký chủ, phân tích từ mức độ thân quen và mức độ tín nhiệm, hệ thống kiến nghị ký chủ ra tay với Hồ Dao Hoa và Cố Tứ Tường, xác suất thành công cao nhất.”

Giao diện trên màn hình lại lần nữa thay đổi, hai cái tên Hồ Dao Hoa và Cố Tứ Tường bị phóng đại lên, treo giữa màn hình.

Cố Tứ Tường hiện lên màu đỏ, không dài lắm, có thể thấy được vận may không nhiều. Còn Hồ Dao Hoa thì có chút kỳ quái. Vận may của cô ta luôn thay đổi qua lại giữa màu trắng và màu tím. Khi ở màu tím, vận may rất dài.

“Chuyện này là thế nào?”

“Theo hệ thống phân tích, chắc hẳn Hồ Dao Hoa từng có kỳ ngộ nào đó, khiến giá trị vận may của cô ta tăng cao. Nhưng có kỳ ngộ không đại biểu nhất định sẽ thành công. Nếu Hồ Dao Hoa lựa chọn phương hướng chính xác, tương lai của cô ta sẽ trở nên rực rỡ thênh thang, vận may sẽ là màu tím. Nếu cô ta lựa chọn sai phương hướng, vậy thì sẽ biến thành màu trắng, tương lai bình đạm.”

Cố Kiểu hiều được. Cũng giống như cô ta, nếu hệ thống là kỳ ngộ, cô ta lựa chọn hợp tác hoặc không hợp tác, kết cục sẽ không giống nhau.

“Loại vận may không xác định này cũng có thể thu lấy sao?”

“Có thể.”

Cố Kiều ngập ngừng, ánh mắt qua lại giữa hai cái tên Cố Tứ Tường và Hồ Dao Hoa.

Một người là chú Tư, một người là thím Tư, hai người đều đối xử với cô ta không tồi, nếu thu lấy vận may của bọn họ…

Trong lòng Cố Kiều có băn khoăn: “Hệ thống, người bị ta thu lấy vận may sẽ thế nào?”

“Thành công của một người ngoài nỗ lực của bản thân ra, còn phải xem vận may. Nếu không có vận may, vậy thì dù người đó có nỗ lực hay không, có lựa chọn phương hướng chính xác hay không, đều sẽ thất bại trong gang tấc. Nếu giá trị vận may quá thấp, còn có khả năng dẫn tới thể chất đen đủi, làm gì cũng không thuận.”

“Đương nhiên, vận may cũng không phải không thay đổi được. Giống như những người trong danh sách này, bây giờ nhìn qua có vẻ tương lai rất sáng lạn, có vận may trên người. Nhưng đường đời có rất nhiều ngã rẽ và bước ngoặt, mỗi bước đi khác nhau sẽ tạo thành kết quả khác nhau.

“Cho nên, nếu có một ngày đột nhiên một cái tên trong danh sách này biến mất, hoặc một cái tên không có trong danh sách đột nhiên xuất hiện, cũng là chuyện bình thường.”

“Người bị ký chủ thu lấy vận may, kết cục cũng chưa chắc chắn. Nhưng bởi vì bọn họ bị ký chủ thu lấy vận may, không phải thay đổi tự nhiên, nên khả năng bay lên lần nữa là vô cùng thấp.”

Hai tay Cố Kiều lại lần nữa nắm chặt lại. Nếu… Nếu là như vậy…

Cô ta thu lấy vận may của chú Tư, thím Tư, chẳng phải là bọn họ sẽ…

Nhớ lại những việc tốt trước kia Cố Tứ Tường và Hồ Dao Hoa từng làm với mình, Cố Kiều hít sâu một hơi. Không được! Không thể ra tay với bọn họ! Nếu như phải thu lấy vận may, nào có đạo lý không thu lấy của người ngoài, lại đi thu lấy của người nhà, đúng không?

Cố Kiều ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái tên Cố Nam Sóc.

Sau đó dần dần dịch xuống.

Cố Minh Hiên, Cố Nam Huyền, Cố Nam Thư, Cố Minh Huy, Cố Minh Cảnh.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có lẽ không ai ngờ, vận may của cả nhà bọn họ đều có trong danh sách, dù có cao có thấp, nhưng không ai ngoại lệ, ngay cả Cố Minh Cảnh nhỏ nhất mới năm tuổi cũng không vắng mặt. Đây là gia đình nghịch thiên gì vậy?

Cố Kiều âm thầm hạ quyết tâm. Bọn họ đi!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back