Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngô Thiên Tri Xuân Lai

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO2IK9GDpEMLLY2OQJn1BQ9ed-zWD07kPoDYi2KtBT9f31Cq2SzzSUV4-YfGflcHuD5r7qGiNTI5UcJCNmsCBYUAZOChp85y2Ud0WvgCvNOICuFB0LCNdkisrk--dtLSXsbiAvBekR_7zbEnzSLkThR=w215-h322-s-no-gm

Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Vân Kiểu là nha hoàn thông phòng của Tạ Duẫn Khâm.

Không phải thê, cũng chẳng phải thiếp, cùng lắm cũng chỉ là một nô tỳ có chút địa vị hơn mà thôi.

Ba tháng sau ngày Tạ Duẫn Khâm thành thân, nàng chuộc lại tự do.

Từ đó, trời rộng đất cao, mỗi người một ngả.

Nàng chẳng còn vì hắn mà rơi dù chỉ nửa giọt lệ.​
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 1: Chương 1



Mùng bốn tháng Chạp, phủ Trấn Viễn Hầu.

Vân Kiểu quỳ xuống trước mặt tân Thế tử phi Tề Uyển Hề.

Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Thế tử phi, nô tỳ muốn tự chuộc thân, từ nay vĩnh viễn rời khỏi Hầu phủ, mong người thành toàn.”

Tề Uyển Hề thoáng nghi hoặc, hỏi: “Vân Kiểu, ngươi hầu hạ Thế tử suốt mười hai năm, là nha hoàn thông phòng duy nhất bên cạnh chàng. Sang xuân năm sau, ta còn định để Thế tử nạp ngươi làm thiếp. Dù vậy, ngươi vẫn muốn rời đi sao?”

Vân Kiểu cúi đầu thấp hơn, giọng càng thêm kiên quyết: “Vâng, xin Thế tử phi thành toàn.”

Tề Uyển Hề khẽ than, sai người lấy khế bán thân của Vân Kiểu đưa cho nàng.

Vân Kiểu hai tay nâng lên, vừa nhìn đã thấy hàng chữ nổi bật trên tờ giấy ố vàng: Mười lượng bạc, người bạc hai sạch.

Nàng ngẩn người một lát, rồi cẩn thận cất đi, cúi đầu dập một cái thật mạnh trước Tề Uyển Hề: “Tạ ơn Thế tử phi.”

Tề Uyển Hề thấy vậy, lại thở dài: “Vân Kiểu, ở lại đến sau giao thừa hẵng đi. Ít nhất, hãy cùng Thế tử trải qua một cái Tết cuối cùng.”

Vân Kiểu sững lại.

Nàng vốn định từ chối, nhưng lời ra đến miệng lại không nói nổi.

Nàng nghĩ: Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến giao thừa, muộn thêm một chút thì có sao đâu?

Cuối cùng, nàng hành lễ, đáp: “Vâng, đa tạ Thế tử phi.”

Rời khỏi chính phòng, Vân Kiểu bước ra ngoài.

Gió rét gào thét, tuyết nặng đè cành.

Nhìn khắp đất trời phủ trắng một màu, bỗng dưng nàng chợt nhớ ra… Đây đã là mùa đông thứ mười hai của mình ở kinh thành.

Và vào mùa đông đầu tiên, nàng gặp Tạ Duẫn Khâm.

Mùa đông năm đó, một trận tuyết lớn đã cắt đứt nguồn lương thực của nhà họ Vân.

Để mua gạo cho người đệ duy nhất, nàng cùng ba tỷ tỷ bị bán cho bọn buôn người với giá năm lượng bạc.

Trên đường đi, ba tỷ tỷ lần lượt bị bán đi, chỉ có nàng đi xa nhất, bị đưa đến kinh thành.

Nàng còn nhớ rõ, lúc đó bản thân đã nhiễm phong hàn, cứ tưởng mình sẽ chết. Nhưng ngay khi nàng gần như tuyệt vọng nhất, Tạ Duẫn Khâm đã mua nàng về.

Từ đó, nàng cùng hắn lớn lên. Khi tuổi vừa đến, nàng trở thành nha hoàn thông phòng của hắn...

Không muốn nghĩ thêm nữa, Vân Kiểu thở dài, vội vã trở về phòng.

Trước khi Tề Uyển Hề gả đến, nàng vẫn ngủ trong phòng Tạ Duẫn Khâm. Sau khi Tề Uyển Hề vào cửa, nàng dọn đến căn phòng nhỏ cạnh thư phòng của hắn.

Vừa tới cửa, nàng chợt chạm mặt Tạ Duẫn Khâm đang trở về.

Hắn vai rộng lưng thẳng, anh tuấn bất phàm, cả người tỏa ra khí thế sắc bén không gì ngăn cản nổi. Nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa vài phần phong lưu, khó lòng nắm bắt.

Vân Kiểu lập tức cúi đầu hành lễ: “Gia.”

Tạ Duẫn Khâm đáp lại một cách lười nhác, thuận tay cởi áo choàng ngoài ném cho nàng, rồi vào phòng, gọi người chuẩn bị nước tắm.

Vân Kiểu vội vàng theo sau, hầu hạ hắn tắm rửa.

Trong bồn nước ấm, hắn nhắm mắt, giọng lạnh nhạt phân phó: “Xoa bóp vai cho ta.”

Nhà họ Tạ là thế gia quyền quý, phụ thân của Tạ Duẫn Khâm nắm trọng binh, trấn thủ biên cương phía Nam.

Hắn thân là trưởng tử đích tôn, lại bị đưa vào kinh làm con tin, không được phép rời khỏi nửa bước.

Bên ngoài hắn giả vờ phong lưu bất kham, nhưng thực chất lại là kẻ tàn nhẫn vô tình nhất.

Vân Kiểu cúi người, cẩn thận xoa bóp bả vai hắn.

Bất ngờ, một đôi tay ướt át bỗng vươn ra, mạnh mẽ kéo nàng vào trong bồn nước.

Vân Kiểu không kịp đề phòng, lập tức rơi xuống. Dòng nước xáo động, tầm nhìn nhòa đi, nàng theo bản năng bám chặt vào Tạ Duẫn Khâm như một cọng rơm cứu mạng.

Còn chưa kịp mở mắt, giọng nói trêu chọc của hắn đã vang lên phía trên: “Sao vẫn dễ lừa như thế chứ?”

Vân Kiểu còn chưa kịp phản ứng, hơi thở của hắn đã phủ xuống...

Nửa canh giờ sau, sóng nước trong bồn mới lặng dần.

Vân Kiểu chỉnh lại y phục, rồi hầu hạ hắn mặc đồ.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 2: Chương 2



Hơi nóng tan đi, giọng Tạ Duẫn Khâm trầm lạnh: “Hôm nay ngươi tìm Thế tử phi, là có chuyện gì?”

Động tác của Vân Kiểu khựng lại.

Nàng đang suy nghĩ xem nên nói thế nào để qua loa cho xong.

Nhưng Tạ Duẫn Khâm đột nhiên đưa tay, dùng hai ngón tay nắm lấy cằm nàng, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt: “Nha hoàn thông phòng thì cứ làm tròn bổn phận của mình. Đừng vọng tưởng những thứ không thuộc về ngươi.”

Hắn cho rằng nàng đi tìm Thế tử phi để cầu xin được nâng lên làm thiếp sao?

Nụ cười mỉa mai nơi khóe môi hắn như một cây kim đâm vào lòng nàng.

Môi Vân Kiểu khẽ run: “Vâng, nô tỳ xin ghi nhớ.”

Tạ Duẫn Khâm hờ hững cười nhạt, mặc xong y phục rồi đi thẳng ra tiền viện.

Buổi tối, bữa cơm được bày sẵn trong viện của Tề Uyển Hề.

Tạ Duẫn Khâm ngồi trước bàn, nắm lấy tay nàng, vừa cười vừa trò chuyện. Gương mặt vốn mang vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, giờ đây chỉ còn ôn nhu mà không có chút sát khí nào.

Những dịu dàng mà hắn chưa từng thể hiện, đều dành hết cho Tề Uyển Hề.

Vân Kiểu đứng hầu một bên, tất cả đều thu vào mắt. Nhưng nàng không ghen tị, chỉ cảm thấy trống rỗng.

Bởi vì nàng và Tạ Duẫn Khâm quen biết nhau mười hai năm, vậy mà mãi đến ba tháng trước, khi Tề Uyển Hề gả vào phủ, nàng mới biết… Thì ra đây mới là cách hắn yêu một người.

Hắn sẽ trân trọng nàng ấy, kính nàng ấy, thương nàng ấy, cẩn thận che giấu tất cả những gì tệ hại nhất của mình trước mặt nàng ấy.

Chứ không phải như cách hắn đối với Vân Kiểu — hoàn toàn tùy ý, chẳng chút để tâm đến cảm xúc của nàng.

Suy cho cùng, nàng và hắn chẳng qua chỉ là chủ tử và nha hoàn thông phòng.

Từ xa, tiếng pháo trúc nổ lốp bốp vang lên.

Tề Uyển Hề khẽ cười, nâng ly rượu kính Tạ Duẫn Khâm: “Sắp sang giao thừa rồi, tiếng pháo này thật đúng lúc. Thế tử, hy vọng sau này vẫn luôn tốt đẹp thế này.”

Tạ Duẫn Khâm thoáng dừng lại, rồi cũng nâng ly cùng nàng ấy: “Sau này.”

Hắn nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói tiếp: “Tự nhiên hòa hợp mỹ mãn, năm tháng an khang.”

Vân Kiểu cúi đầu, lặng lẽ xuất thần.

Sau này?

Nàng thì có tương lai gì đây?

Vân Kiểu nghĩ, nàng sẽ tìm một nơi nương thân, ngày ngày mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, từ đó không còn chút liên quan gì đến Tạ Duẫn Khâm nữa.

2

Mùng tám tháng Chạp, hiếm khi tuyết ngừng rơi, Hầu phủ cũng vì thế mà trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Sáng sớm, Tạ Duẫn Khâm đưa Tề Uyển Hề cùng vào cung tham dự yến tiệc.

Vân Kiểu thì cùng đám hạ nhân trong phủ nấu cháo Lạp Bát, mong cầu một năm mới may mắn thuận lợi.

Sau khi nấu xong, nàng lần lượt mang cháo phân phát cho mọi người trong phủ.

Lúc Tạ Duẫn Khâm và Tề Uyển Hề trở về, liền trông thấy Vân Kiểu đang tươi cười đưa một bát cháo cho thị vệ trong phủ.

Tạ Duẫn Khâm lập tức nhìn thấy nàng mặc một bộ áo bông lụa hồng đào, khiến cả người như đoá hoa đào nở rộ, khóe môi còn hiện lên hai lúm đồng tiền...

Đột nhiên, Vân Kiểu cảm nhận được một ánh mắt sắc bén lạnh lẽo phóng tới.

Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy Tạ Duẫn Khâm và Tề Uyển Hề đứng cách đó không xa.

Tạ Duẫn Khâm mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt âm u, lạnh lẽo đến mức khiến người ta sợ hãi.

Vân Kiểu giật mình, vội vàng hành lễ với hai người: “Tham kiến Thế tử, Thế tử phi.”

Tạ Duẫn Khâm vẫn chỉ lạnh lùng dõi theo nàng, rất lâu không nói gì, ánh mắt khiến lòng bàn tay nàng ứa mồ hôi.

Cuối cùng, vẫn là Tề Uyển Hề mỉm cười nói: “Miễn lễ đi.”

Nói rồi, nàng nhẹ nhàng kéo tay Tạ Duẫn Khâm, dịu dàng hỏi: “Thế tử, chàng sao vậy?”

Vân Kiểu cúi đầu đứng yên bất động, mãi đến khi cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo kia rời đi.

Nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng lại nghe được giọng hắn dịu dàng nói với Tề Uyển Hề: “Không sao, về phòng thôi.”

Tạ Duẫn Khâm đã trở về, Vân Kiểu cũng không quản chuyện trong bếp nữa, không dám chậm trễ mà lập tức chạy đến chính phòng.

Mãi đến nửa canh giờ sau, Tạ Duẫn Khâm mới chậm rãi trở về.

Vân Kiểu vội vàng bước tới, giọng nhẹ nhàng cung kính: “Nô tỳ giúp Thế tử thay y phục.”
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 3: Chương 3



Tay nàng vừa đưa ra nửa chừng, liền bị người trước mặt siết chặt.

Tạ Duẫn Khâm lạnh giọng cười nhạt: “Cười với kẻ khác?”

Vân Kiểu nhẫn nhịn cơn đau, nhẹ giọng giải thích: “Gia hiểu lầm rồi, hôm nay là mùng tám tháng Chạp, vừa rồi nô tỳ chỉ đang phát cháo thôi.”

Bàn tay còn lại của Tạ Duẫn Khâm bóp lấy má nàng, giọng lạnh lùng xen lẫn tức giận: “Mặc hoa hòe lòe loẹt như vậy, muốn khoe mẽ à? Nhớ cho kỹ, ngươi là đồ của bản Thế tử, đừng nảy sinh ý nghĩ gì khác.”

Không biết vì sao, chữ “đồ” này khiến Vân Kiểu cảm thấy khó chịu.

Những năm qua, Tạ Duẫn Khâm càng lớn càng thâm trầm.

Hắn trước mặt người ngoài luôn ôn hòa vô hại, nhưng đối với nàng lại ngày càng thất thường.

Vân Kiểu sớm đã học cách ngoan ngoãn, hắn tức giận, nàng cũng không giải thích nhiều.

Chỉ thuận theo lời hắn nói: “Nô tỳ lập tức đi thay bộ quần áo giản dị hơn.”

Nhìn gương mặt nhu thuận của nàng, cơn tức giận trong lòng Tạ Duẫn Khâm dần dần tan đi.

Cuối cùng, tay hắn cũng buông lỏng, chỉ lạnh lùng vứt lại một chữ: “Đi.”



Hôm sau, mùng chín tháng Chạp.

Toàn bộ Hầu phủ bắt đầu tổng vệ sinh.

Mặc dù Vân Kiểu là thông phòng của Tạ Duẫn Khâm, nhưng suy cho cùng nàng cũng chỉ là một nha hoàn, tất nhiên phải tham gia dọn dẹp cùng những người khác.

Khi nàng lau dọn đến kệ trưng bày, bất ngờ bị người khác đẩy mạnh một cái.

Nàng không kịp đề phòng, cả người va vào chiếc bình sứ đặt trên kệ.

“Choang” một tiếng, chiếc bình vỡ tan thành từng mảnh, âm thanh chói tai làm cả căn phòng lặng ngắt như tờ.

Nha hoàn vừa đụng vào nàng kinh hãi kêu lên: “Đây... đây là đồ cưới của Vương phi! Bình hoa sứ trắng Định Diêu đấy!”

Vân Kiểu nhận ra người này, là nha hoàn từng có ý định bò lên giường Tạ Duẫn Khâm nhưng bị nàng dạy dỗ một trận.

Đúng lúc này, Tạ Duẫn Khâm bước vào, nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn liền cau mày: “Chuyện gì vậy?”

Cả phòng lập tức quỳ rạp xuống đất.

Nha hoàn kia nhanh chóng lên tiếng cáo trạng trước: “Bẩm Thế tử, là Vân Kiểu làm vỡ đồ cưới của Vương phi!”

Vân Kiểu vội giải thích: “Là nàng ta cố tình đụng vào nô tỳ trước, nô tỳ mới vô ý làm vỡ...”

Nàng còn chưa nói hết, giọng nói lạnh lẽo của Tạ Duẫn Khâm đã vang lên: “Bản Thế tử tận mắt chứng kiến, ngươi còn dám chối cãi?”

Vân Kiểu nghẹn lời, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm không chút dao động của hắn.

Tạ Duẫn Khâm nhìn nàng từ trên cao, giọng điệu lạnh lùng: “Làm hỏng đồ cưới của Vương phi, Vân Kiểu, phạt bổng lộc một tháng, lĩnh mười đại bản.”

Lòng Vân Kiểu bỗng chốc lạnh buốt, lời giải thích đến bên môi cũng trở nên vô nghĩa.

Nàng cúi người, trán chạm đất. “Vâng, nô tỳ nhận phạt.”

Vân Kiểu bị kéo ra ngoài.

Mười trượng đánh xuống, đến khi nàng lê bước tập tễnh quay về chính viện thì trời đã tối đen.

Trong thư phòng của Tạ Duẫn Khâm, ánh nến vẫn sáng, cửa lại không đóng kín, để lộ vài khe hở gió lùa.

Vân Kiểu theo bản năng tiến lại, định đóng cửa giúp.

Nhưng vừa đến gần, nàng chợt nghe thấy giọng nói mờ ám của Tề Uyển Hề vang lên.

“Duẫn Khâm, nhẹ thôi...”

Bước chân Vân Kiểu khựng lại, nàng muốn lặng lẽ rời đi.

Nhưng giây tiếp theo, giọng nói dịu dàng của Tạ Duẫn Khâm truyền đến: “Xin lỗi, bình thường ta đã quen không nặng không nhẹ với Vân Kiểu rồi, phu nhân đừng trách.”

Giọng Tề Uyển Hề mềm mại đầy oán trách: “Duẫn Khâm, chỉ là một chiếc bình thôi, chàng phạt Vân Kiểu nặng quá rồi...”

Trong phòng, tiếng động chợt trở nên kịch liệt hơn.

Một lát sau, giọng Tạ Duẫn Khâm lười nhác đầy thỏa mãn vang lên: “Ta với nàng đang ở bên nhau, còn nhắc đến nữ nhân khác làm gì? Nàng ta chỉ là một nha hoàn, có đáng để nàng bận tâm không?”

3

Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản, vậy mà lại như chiếc đinh lạnh giá, đóng chặt Vân Kiểu tại chỗ, khiến nàng không thể nhúc nhích.

Trong tai nàng, giọng nói của Tề Uyển Hề lại tiếp tục vang lên.

“Vân Kiểu tận tâm hầu hạ chàng, mấy tháng nay ta đều nhìn thấy cả, sao chàng có thể nói ra những lời bạc bẽo như vậy?”

Nghe vậy, Tạ Duẫn Khâm không hề tức giận, ngược lại vẫn cưng chiều dỗ dành nàng ấy.

“Được được, ta không nói lại nàng, trước mặt nàng ta luôn là kẻ đầu hàng.”
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 4: Chương 4



Vân Kiểu cuối cùng cũng hoàn hồn, lặng lẽ rời đi.

Nàng chậm rãi lê bước trở về phòng nhỏ, cẩn thận lau rửa thân thể, sau đó lên giường nghỉ ngơi.

Bị đánh mười trượng, nàng chỉ có thể nằm nghiêng.

Nhắm mắt lại, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, mơ màng như thể trở về một ngày xuân ấm áp năm nào.

Đó là đêm đầu tiên của nàng và Tạ Duẫn Khâm.

Hai người ngủ đến khi mặt trời lên cao.

Bên ngoài, ánh xuân tươi đẹp, Vân Kiểu rúc trong lòng hắn, vừa xấu hổ vừa thấp thỏm.

Tạ Duẫn Khâm cầm tay nàng, đặt vào đó miếng ngọc bội tùy thân của mình, lời nói nửa trịnh trọng, nửa đùa cợt.

“Cái này... coi như là sính lễ bản thiếu gia tặng ngươi.”

Nhưng Tạ Duẫn Khâm thực sự đã từng nói câu này sao?

Vân Kiểu đột ngột mở mắt, vùng dậy khỏi giường, lục lọi trong hòm son phấn và tìm thấy miếng ngọc bội ấy.

Miếng ngọc mát lạnh nằm trong lòng bàn tay, nhưng nước mắt nàng lại rơi xuống.

Nàng đưa tay lau nước mắt, bắt đầu kiểm kê đồ đạc của mình.

Sau khi chuộc thân, nàng vẫn còn lại hai mươi ba lượng bốn mươi lăm văn tiền.

Nàng nhớ rõ những nơi mà người đã bán nàng từng lui tới, đợi khi ra khỏi Hầu phủ, nàng sẽ đi dọc theo con đường đó tìm lại ba tỷ tỷ của mình. Số tiền này đủ để mua một mảnh đất nhỏ, đến lúc đó, tỷ muội các nàng có thể sống cùng nhau.

Vân Kiểu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.



Năm mới sắp đến, công việc cuối năm dồn dập, Tạ Duẫn Khâm thường xuyên không có trong phủ, hoặc nếu có cũng chỉ ở trong thư phòng.

Vân Kiểu vẫn hầu hạ bên cạnh hắn, sáng dậy giúp hắn rửa mặt, pha trà bưng nước.

Những việc này vốn là của tiểu nha hoàn, nhưng Tạ Duẫn Khâm đã quen dùng nàng, không muốn để người khác thay thế.

Song, Vân Kiểu biết mình sắp rời đi, bèn chọn mấy nha hoàn xinh xắn, đoan trang để bồi dưỡng.

Ba ngày sau, lần đầu tiên nàng để người khác thay mình dâng trà.

Không ngờ người vừa bước vào, nàng đã nghe thấy tiếng chén trà bị đập vỡ trong phòng.

Cách một lớp giấy dán cửa sổ, nàng vẫn nghe rõ giọng nói đầy mất kiên nhẫn của Tạ Duẫn Khâm: “Người đâu?”

Vân Kiểu vội vàng bước vào, nhanh chóng đi đến trước mặt hắn, cung kính hành lễ: “Gia.”

Tạ Duẫn Khâm ngước mắt nhìn nàng, vẻ mặt không có gì khác lạ, nhưng giọng điệu lại hàm chứa sự uy h**p: “Ngươi đang giận dỗi với ta?”

Chỉ mới phạt nàng mười trượng, mà bây giờ đã dám lơ là chuyện của hắn, ngay cả trà cũng không muốn dâng nữa sao?

Vân Kiểu liếc nhìn tiểu nha hoàn đang quỳ bên cạnh, trong lòng có chút không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.

Nàng chỉ đành cúi đầu thấp hơn, thể hiện sự cung kính: “Nô tỳ không dám.”

Tạ Duẫn Khâm nhìn dáng vẻ chết lặng như nước của nàng thì càng nổi giận, sau đó đột nhiên bật cười lạnh: “Ta thấy gan ngươi lớn lắm.”

Vân Kiểu còn chưa kịp nói gì, đã bị hắn túm lấy nhấc bổng lên.

Nàng kinh hô một tiếng, ngay sau đó chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn.

Khi tầm nhìn trở lại bình thường, nàng mới nhận ra mình đã bị Tạ Duẫn Khâm đè xuống bàn.

Nàng vội giãy giụa: “Gia, không được... không thể ở đây…!”

Qua khóe mắt, nàng thấy tiểu nha hoàn kia đã bò lăn bò trượt chạy ra ngoài, nhưng trong lòng nàng lại càng trào dâng nỗi nhục nhã.

Tạ Duẫn Khâm đã mạnh mẽ áp lên người nàng, ngón tay lạnh lẽo kéo mở y phục của nàng…

Bên ngoài có người đi lại, mặt Vân Kiểu áp lên mặt bàn, thân thể không ngừng lay động, nàng xấu hổ đến mức nhắm chặt mắt.

Giọng hắn khàn khàn vang lên bên tai nàng: “Ngẩng đầu, nhìn ta.”

Vân Kiểu đành phải ngước lên nhìn hắn.

Sắc mặt nàng ửng đỏ, đôi mắt long lanh nước, ánh lên tia sáng động lòng người, không còn vẻ cứng nhắc vừa rồi.

Tạ Duẫn Khâm nhìn mà lòng thư thái hẳn, liền ôm lấy nàng vào lòng.



Vài ngày sau, đến rằm tháng Chạp.

Con trai Thượng thư Bộ Binh mở tiệc đêm linh đình trong phủ, mời cả Tạ Duẫn Khâm và Tề Uyển Hề.

Vân Kiểu cũng được Tề Uyển Hề mang theo.

Tạ Duẫn Khâm dựa vào ghế mềm, tựa đầu lên vai Tề Uyển Hề, nhắm mắt giả vờ chợp mắt.

Vân Kiểu ngoan ngoãn đứng bên rót rượu.

Trên sàn tiệc, mỹ nhân áo dài lả lướt múa hát, ai nấy đều dung nhan diễm lệ. Vân Kiểu không son phấn, nhưng lại thanh nhã thoát tục, nổi bật theo một cách riêng.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 5: Chương 5



Không ngừng có người lén lút quan sát nàng, thậm chí có người nhìn đến mức thất thần.

Vân Kiểu nhận ra ánh mắt nóng bỏng kia, nhíu mày, ngẩng lên nhìn.

Khi chạm mắt đối phương, nàng mới phát hiện đó là đại tướng quân tân nhiệm – Tần Chí An, người được Hoàng đế sủng ái.

Nàng lập tức thu lại ánh mắt.

Không ngờ giây tiếp theo, người nọ lại nhân lúc có hơi men, trực tiếp đứng dậy, giữa bao ánh nhìn chòng chọc, chắp tay nói với Tạ Duẫn Khâm: “Tạ thế tử, tại hạ vừa mới hồi kinh, bên cạnh đang rất thiếu người, không biết ngài có thể ban cho ta vị nha hoàn bên người ngài được không?”

Vân Kiểu kinh sững tại chỗ.

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt lạnh băng của Tạ Duẫn Khâm quét qua người mình, trong lòng không khỏi kêu khổ.

Nàng nghĩ, sau khi về phủ, không biết mình sẽ bị trừng phạt thế nào đây...

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng lại nghe thấy giọng điệu đầy bỡn cợt của hắn: “Nàng ta tên Vân Kiểu, là nha hoàn hầu giường của ta. Ngươi thích? Vậy thì tặng ngươi đấy.”

4

Nghe thấy Tạ Duẫn Khâm muốn đem mình tặng cho người khác, Vân Kiểu nhất thời không kịp phản ứng.

Trước đây cũng từng có chuyện như vậy xảy ra. Nàng vẫn nhớ lần đó, Tạ Duẫn Khâm chỉ nhướng mày một cái, lập tức không chút khách khí mà đá kẻ kia lăn xuống đất.

Sau đó, hắn đứng trên cao lạnh lùng buông một câu: “Nàng là của ta. Ngươi là cái thá gì mà cũng dám mơ tưởng?”

Hồi ấy nàng còn ngây thơ, cứ tưởng sự sủng ái của Tạ Duẫn Khâm chính là yêu thương.

Nhưng bây giờ nàng đã tỉnh táo, biết rõ trong mắt hắn, nàng chẳng qua cũng chỉ là một kẻ hầu hạ.

Chỉ là… nàng vẫn luôn nghĩ, mình ít ra cũng chiếm được một chút vị trí trong lòng hắn…

Ít nhất, không đến mức bị đối xử như bây giờ, bị đem ra làm quà tặng một cách dễ dàng.

Sắc mặt Vân Kiểu trắng bệch.

Tần Chí An vui mừng quá đỗi, bật cười sảng khoái: “Thật sự đa tạ Thế tử đã nỡ chia sẻ!”

Vân Kiểu ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Duẫn Khâm nâng chén cùng người kia chạm ly từ xa.

Thấy mọi chuyện sắp thành, nàng bỗng nhiên quỳ xuống, nghiến răng mở lời: “Thế tử gia…”

Nàng đành phải nói ra chuyện mình đã tự chuộc thân.

Dù biết chắc Tạ Duẫn Khâm sau khi biết chuyện sẽ nổi trận lôi đình, có lẽ nàng cũng chẳng còn cơ hội rời đi nữa.

Nhưng đúng lúc này, Tề Uyển Hề bất ngờ kéo lấy tay Tạ Duẫn Khâm, khuyên nhủ: “Thế tử! Vân Kiểu đã hầu hạ chàng lâu năm, sao có thể nói tặng là tặng ngay được?”

Tạ Duẫn Khâm lúc này mới có phản ứng khác. Hắn nắm lấy tay nàng ấy, nhẹ nhàng vỗ về.

“Phu nhân nói đúng.”

Hắn lại ngước mắt, tùy tiện nói với Tần Chí An: “Phu nhân ta có tình cảm sâu đậm với nha hoàn này. Tần tướng quân, đổi người khác đi.”

Vân Kiểu thở phào nhẹ nhõm, nghẹn giọng nói: “Tạ ơn Thế tử, Thế tử phi đã chịu lưu lại nô tỳ.”



Sau bữa tiệc ấy, chẳng mấy chốc đã đến ngày mười chín tháng Chạp.

Hôm nay là sinh thần của Tạ Duẫn Khâm.

Vân Kiểu dự định như mọi năm, nấu cho hắn một bát mì trường thọ.

Đây đã thành thói quen của nàng.

Năm đầu tiên nàng được đưa về Hầu phủ, nàng phát hiện trong yến tiệc sinh thần, Tạ Duẫn Khâm hầu như chẳng động đũa.

Nàng lo lắng, bèn tự ý xuống bếp nấu một bát mì trường thọ.

Tạ Duẫn Khâm dù khinh miệt hừ một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn ăn.

Sau khi ăn xong, hắn ôm lấy nàng, giọng nói trầm thấp: “Mùi vị này giống hệt mì do mẫu thân ta làm… Có hương vị của quê nhà.”

Thế nên từ đó về sau, mỗi năm đến sinh thần của Tạ Duẫn Khâm, Vân Kiểu đều tự tay nấu cho hắn một bát mì.

Khi nàng đi về phía phòng bếp, chợt nghe có người đang bàn tán.

“Hôm trước ra phố, ta nghe được một chuyện thú vị lắm, liên quan đến Tần Chí An— vị đại tướng quân tân nhiệm đấy.”

“Có ai mà chưa nghe chứ! Mấy ngày trước đi săn mùa đông, đường đường là võ tướng mà lại ngã ngựa, gãy mất một tay!”

“Thế tử gia của chúng ta mới oai phong làm sao, săn được nhiều thú nhất, lại còn nhận được thánh thượng ban thưởng. Cả phủ chúng ta cũng được thơm lây!”

Tần Chí An?

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Vân Kiểu thoáng ngây người.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 6: Chương 6



Nhưng nàng không nghĩ nhiều, tiếp tục đến trước thớt, chuẩn bị làm mì trường thọ.

Đến lúc yến tiệc sinh thần bắt đầu.

Vân Kiểu đứng bên bàn hầu hạ, lặng lẽ quan sát Tạ Duẫn Khâm và Tề Uyển Hề kính rượu chúc mừng nhau.

Tề Uyển Hề dịu dàng nói: “Nguyện chàng mỗi năm mỗi tuổi đều an khang, ngày ngày thuận buồm xuôi gió.”

Tạ Duẫn Khâm chạm ly với nàng, ôn hòa đáp lại: “Uyển Hề, ta chỉ mong có thể cùng nàng năm năm tháng tháng.”

Năm năm tháng tháng… Thật là một lời chúc tốt đẹp biết bao.

Vân Kiểu sững sờ trong chốc lát, rồi cúi đầu.

“Thế tử, thử nếm bánh phúc thọ thiếp thân tự tay làm đi.” Tề Uyển Hề khẽ nhón một miếng bánh, đưa đến bên môi Tạ Duẫn Khâm.

Hắn cũng thuận theo cắn một miếng.

Suốt bữa tiệc, Tạ Duẫn Khâm nếm qua đủ mọi món ăn trên bàn, chỉ duy nhất bát mì trường thọ kia vẫn chưa động đến dù chỉ một đũa.

Dùng bữa xong, hắn dẫn Tề Uyển Hề ra ngoài du ngoạn.

Vân Kiểu tiến lên thu dọn bàn tiệc, do dự trong giây lát, rồi vẫn bưng lấy bát mì trường thọ, tự mình ăn hết.

Vì nàng từng nghe nói, mì trường thọ đã nấu xong thì phải ăn hết, nếu đổ đi thì phúc khí cũng sẽ theo đó mà mất.

Mì đã nguội ngắt, ăn một bát xuống bụng, dạ dày cũng theo đó mà lạnh lẽo.

Vân Kiểu lặng lẽ nghĩ, chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ rời xa Tạ Duẫn Khâm.

Từ nay về sau, bát mì chúc phúc cho hắn trăm tuổi an khang này, e rằng cũng là lần cuối cùng nàng làm.

Nhưng có lẽ vì ăn mì lạnh, khi quay về phòng, Vân Kiểu cảm thấy cả người rét run, khó chịu khắp nơi.

Nàng không để tâm lắm, cho đến khi không thể kiềm chế mà nôn khan một tiếng.

Chính lúc đó, nàng mới chợt nhận ra, kỳ nguyệt sự của mình đã chậm gần hai tháng rồi!

Một cơn lạnh toát đổ ập lên người, nàng ngẩn ngơ đặt tay lên cổ tay mình bắt mạch.

Là mạch trượt… nàng đã mang thai rồi!

5

Vân Kiểu cảm thấy trời đất quay cuồng trước mắt, tim đập dồn dập.

Nàng chưa từng nghĩ mình sẽ mang thai.

Dù từng có chút ảo tưởng, nhưng sau khi Tạ Duẫn Khâm cưới vợ, suy nghĩ ấy cũng tan thành mây khói.

Vậy… có nên nói với hắn không?

Nếu thẳng thắn thừa nhận, thì cả việc giữ lại đứa bé lẫn việc nàng có thể ở lại hay không đều sẽ trở thành vấn đề.

Tâm trí Vân Kiểu nhất thời rối như tơ vò. Nàng cố ép bản thân nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ được.

Hôm sau, Vân Kiểu quấn kín người, theo những người khác trong phủ ra ngoài mua sắm.

Chỉ là nàng không ngờ, khi mua tử tô tửu, lại chạm mặt Tần Chí An một lần nữa.

Hôm nay ánh sáng rõ ràng, Vân Kiểu mới phát hiện người này cũng có dáng vẻ đoan chính cương nghị.

Thấy nàng, Tần Chí An vội bước lên một bước.

Người này dù một tay vẫn còn băng bó, nhưng vẫn không quên buông lời trêu ghẹo: “Tiểu Vân Kiểu, Thế tử nhà nàng đã có chính thất, nàng ở bên hắn chẳng phải cũng bị lạnh nhạt sao? Không bằng theo ta đi?”

Vân Kiểu lùi về sau hai bước, cúi đầu đáp khẽ: “Nô tỳ thân phận thấp hèn, Tần tướng quân, ngài đừng đem nô tỳ ra bỡn cợt.”

Chuyện lần trước Tạ Duẫn Khâm không truy cứu, không có nghĩa là đã bỏ qua, nàng đâu dám dính dáng gì đến Tần Chí An nữa.

Nhưng người nọ lại dường như không nhận ra sự né tránh của nàng, tiếp tục tiến lên hai bước.

Vân Kiểu càng lùi về sau, nhưng bỗng va phải một người.

Tim nàng giật thót, quay đầu lại liền thấy khuôn mặt âm trầm như La Sát của Tạ Duẫn Khâm.

Nàng lập tức bối rối nói: “Thế tử gia, sao ngài lại ở đây?”

Hắn không trả lời, chỉ lạnh lùng nắm lấy tay nàng, kéo sát vào bên mình.

Cánh tay to lớn của hắn siết chặt eo nàng, ánh mắt nhìn Tần Chí An mang theo sự rét buốt.

Giọng hắn nghe có vẻ hờ hững, nhưng lại lạnh lẽo vô cùng: “Gãy một tay rồi, Tần tướng quân vẫn chưa học được cách an phận à?”

Tần Chí An nghiến răng nghiến lợi: “Trong buổi săn đông hôm ấy, quả nhiên là ngươi giở trò!”

“Hừ.” Tạ Duẫn Khâm bật cười lạnh: “Tần tướng quân, làm người nên biết thân biết phận. Nếu còn không biết điều, thì e rằng không chỉ dừng lại ở việc gãy tay đâu.”

Dứt lời, hắn mạnh tay kéo Vân Kiểu lên xe ngựa.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 7: Chương 7



Về đến phủ, hắn chẳng thèm để tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, trực tiếp vác nàng lên vai, sải bước về phòng.

Vân Kiểu bị hắn quăng xuống giường, đầu óc quay cuồng.

Tạ Duẫn Khâm không để nàng có cơ hội giãy giụa, đè xuống ngay lập tức.

Ngón tay hắn lướt qua gò má nàng, cuối cùng dừng lại trên chiếc cằm thanh mảnh.

Giọng điệu của hắn chậm rãi, nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng: “Trước đây sao ta không phát hiện, hóa ra Vân Kiểu của chúng ta giỏi quyến rũ đàn ông đến thế?”

Sắc mặt Vân Kiểu trắng bệch: “Thế tử gia, nô tỳ…”

Chưa kịp nói hết câu, Tạ Duẫn Khâm đã cúi xuống, cướp đi hơi thở của nàng.

Sau khi chuyện kết thúc, hắn nghịch tóc nàng, vẻ thỏa mãn lười nhác, thoạt nhìn lại có chút ôn hòa.

Vân Kiểu hít sâu một hơi, dò hỏi: “Gia, nếu nô tỳ có thai…”

Nàng chưa nói hết câu, vừa ngước mắt lên đã chạm phải ánh nhìn thâm trầm u ám của Tạ Duẫn Khâm.

Người đàn ông vừa mới thân mật với nàng khi nãy, khóe môi lại nhếch lên một đường cong châm chọc.

Hắn cười lạnh: “Loại thân phận hèn mọn như ngươi, cũng xứng sinh con cho bổn Thế tử?”

Vân Kiểu toàn thân cứng đờ, chỉ cảm thấy mình như rơi xuống hầm băng.

Nàng còn nhớ, rất lâu trước đây, Tạ Duẫn Khâm từng nói muốn có một đứa con với nàng.

Con trai giống ai cũng được, nhưng con gái nhất định phải giống Vân Kiểu, phải là một bé con trắng trẻo ngoan ngoãn như búp bê sứ.

Những lời khi xưa giờ đây yếu ớt như hạt cát, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền tan biến.

Tạ Duẫn Khâm lại phủ người lên nàng, hôn lên sau gáy.

“Hãy an phận mà hầu hạ cho tốt, đừng mơ tưởng những thứ không nên nghĩ.”

Vân Kiểu run rẩy vùi mặt vào chăn, giấu đi đôi mắt ngập tràn nước.



Ngày tháng trôi qua, cuối cùng cũng đến hai mươi hai tháng Chạp.

Hôm nay là ngày Hầu phủ theo lệ thường đến Vân Giác Tự cầu phúc, nàng cũng được phân phó đi theo.

Trên xe ngựa, nàng lặng lẽ pha trà hầu hạ.

Tạ Duẫn Khâm ôm Tề Uyển Hề vào lòng, nàng ấy dịu dàng nói: “Nghe nói chùa Vân Giác rất linh thiêng trong việc cầu con, Duẫn Khâm, lát nữa chúng ta cũng đến xin một đứa nhé?”

“Đương nhiên.” Hắn vừa xoa tay nàng ấy, vừa chậm rãi đáp.

“Đứa trẻ do Uyển Hề sinh ra, mới xứng đáng là con của bổn Thế tử.”

Vân Kiểu cụp mắt, giấu đi cảm xúc, suốt đường đi đều im lặng.

Trong chùa, nàng lặng lẽ đi sau hai người họ, chậm rãi thắp hương cầu phúc.

Dưới ánh đèn Phật cổ xưa, Vân Kiểu chắp tay, cúi lạy đầy thành kính.

“Phật tổ phù hộ, xin hãy ban phước cho tín nữ… Sau khi rời khỏi nơi này, tín nữ và đứa bé trong bụng sẽ không bao giờ phải gặp lại Tạ Duẫn Khâm nữa.”

6

Sau khi cầu phúc và bái Phật, đoàn người đến gian phòng phía sau của ngôi chùa.

Tạ Duẫn Khâm và Tề Uyển Hề nắm tay nhau, cùng ngồi trên tháp.

Tề Uyển Hề dịu dàng hỏi: "Duẫn Khâm, hôm nay chàng đã cầu nguyện điều gì?"

Tạ Duẫn Khâm cũng nghiêm túc đáp: "Ta cầu phúc cho phụ thân và mẫu thân, dĩ nhiên cũng cầu mong nàng và đứa trẻ sau này được bình an."

Hai người họ trò chuyện mãi không dứt.

Vân Kiểu hầu hạ bên cạnh, pha trà rót nước.

Bất chợt, Tề Uyển Hề nhìn nàng, lên tiếng hỏi: "Vân Kiểu, còn ngươi thì sao, ngươi có nguyện vọng gì không?"

Vân Kiểu khẽ sững người, rồi lập tức cúi đầu đáp: "Nô tỳ chỉ mong Thế tử gia năm năm bình an, cùng Thế tử phi hạnh phúc mỹ mãn."

Nghe vậy, ánh mắt Tạ Duẫn Khâm lướt qua gương mặt nàng một thoáng, hờ hững mà sâu xa.

Tề Uyển Hề bật cười: "Ngươi đúng là đứa ngốc."

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tề Uyển Hề nói muốn đi thắp vài ngọn đèn trường minh.

Nhưng lần này, Tạ Duẫn Khâm lại không đi cùng nàng, mà ở lại với Vân Kiểu.

Vân Kiểu cụp mắt, lặng lẽ đứng một bên.

Tạ Duẫn Khâm chau mày nhìn nàng, bỗng trầm giọng hỏi: "Năm nay sao lại đổi nguyện vọng?"

Vân Kiểu khựng lại, nhớ đến mười hai năm qua, mỗi lần cầu nguyện, nàng đều chỉ mong có thể mãi mãi ở bên cạnh hắn.

Giờ đây, bên Tạ Duẫn Khâm đã có người xứng đáng đồng hành, nếu nàng vẫn cố chấp cầu điều đó thì chẳng phải quá nực cười sao?

Vân Kiểu ngước mắt nhìn hắn, khẽ cười nhạt: "Chỉ cần Thế tử gia và Thế tử phi hạnh phúc, nô tỳ cũng mãn nguyện rồi."
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 8: Chương 8



Tạ Duẫn Khâm liếc nàng thêm một cái, không hiểu sao lại thấy nụ cười ấy chướng mắt đến lạ.

Hắn bật cười lạnh: "Ngươi cũng biết thức thời. Đã vậy, sau này đừng mơ tưởng những điều không nên nghĩ nữa."

Vân Kiểu lặng người nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, sống mũi bất giác cay cay.

Mơ tưởng…

Hắn nói đúng.

"Mãi mãi ở bên cạnh Tạ Duẫn Khâm" chẳng phải chính là điều viển vông nhất hay sao?

May mà nàng đã sớm từ bỏ suy nghĩ ấy.

Buổi chiều, sau khi dùng bữa chay trong chùa, mọi người chuẩn bị hồi phủ.

Hôm nay, hương khói ở Vân Giác Tự thịnh vượng hơn hẳn.

Dòng người chen chúc, ngay cả người trong Hầu phủ cũng khó tránh khỏi bị cuốn theo.

Vân Kiểu bỗng dâng lên một cảm giác bất an, định đề nghị ở lại nghỉ ngơi một lát.

Nhưng ngay khoảnh khắc nàng xoay người, lại thấy sau lưng Tạ Duẫn Khâm xuất hiện một nam nhân mặc áo vải thô.

Lưỡi dao lóe sáng, kẻ đó rút ra một con dao găm, đâm thẳng về phía hắn.

Vân Kiểu hoảng hốt hét lên: "Thế tử, cẩn thận!"

Chẳng biết sức mạnh từ đâu xuất hiện, nàng lập tức lao đến, đẩy mạnh hắn ra.

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng chỉ cảm thấy một luồng băng lạnh xuyên thấu cơ thể.

Lần nữa tỉnh lại, ý thức Vân Kiểu đã rõ ràng, nhưng đôi mắt vẫn không mở ra được.

Bên tai, có người đang thấp giọng bẩm báo.

“Vân cô nương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì mất máu quá nhiều, đứa bé trong bụng không giữ được. Xin Thế tử nén bi thương.”

Vân Kiểu nghe xong, sững sờ. Nỗi đau trong lòng còn chưa kịp dâng trào thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt của Tạ Duẫn Khâm.

“...Cũng tốt, đỡ được không ít phiền phức.”

Lời này như sấm sét đánh thẳng vào tim nàng.

Cơn đau trên thân thể bùng lên, như một lưỡi dao vô hình đâm thấu vào tận xương tủy.

Nàng đột ngột mở mắt.

Tạ Duẫn Khâm lập tức phát hiện, tiến đến bên giường, nhưng khi nhìn vào mắt nàng, hắn lại thấy một khoảng trống rỗng đến đáng sợ.

Hắn biết nàng đã nghe thấy câu nói vừa rồi.

Khoảnh khắc ấy, lòng hắn dâng lên một cơn bối rối khó hiểu, nhưng cuối cùng vẫn đè nén cảm xúc, lạnh nhạt chất vấn.

“Đã có thai, vì sao không nói?”

Vân Kiểu im lặng hồi lâu, cuối cùng thở ra một hơi yếu ớt: “Đứa trẻ này vốn không nên tồn tại. Giờ nó chết để bảo vệ gia, cũng coi như có chỗ tốt để đi.”

Tạ Duẫn Khâm sững lại, nhìn nàng thật lâu, cuối cùng lại cúi xuống, hiếm hoi giúp nàng kéo lại chăn, lạnh nhạt nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”

Vân Kiểu nhắm mắt, không nói gì thêm.

Sau đó, Tạ Duẫn Khâm ra lệnh cho nàng an tâm dưỡng bệnh, khi chưa khỏe thì không cần hầu hạ.

Ngày nào cũng có đại phu đến thăm khám, đôi khi Tề Uyển Hề cũng ghé qua.

Ngày Hai Mươi Sáu tháng Chạp, Vân Kiểu cuối cùng đã có thể xuống giường đi lại.

Nàng ngồi một lát trong sân, rồi trở vào phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trước kia, Hầu phủ là chốn bình yên của nàng, chỉ cần được ở bên Tạ Duẫn Khâm, nàng đã thấy an tâm.

Nhưng giờ đây, khi sắp được rời đi, nàng mới thật sự cảm thấy nhẹ nhõm.

Gấp bản đồ lại, thu dọn bạc tiền, buộc chặt hành lý, nàng cầm lên miếng ngọc bội mà Tạ Duẫn Khâm từng tặng.

Ngay lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, cơn gió lạnh lùa vào.

Trái tim Vân Kiểu giật thót, nàng vội quay đầu lại, liền thấy Tạ Duẫn Khâm đang đứng nơi ngưỡng cửa.

Ánh mắt sắc bén như chim ưng của hắn quét qua hành lý trải trên bàn, giọng lạnh lùng cất lên.

“Thu dọn đồ đạc? Ngươi muốn đi sao?”

7

Tim Vân Kiểu đập dồn dập như trống trận, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh lạ thường.

Nàng cúi đầu, hành lễ rồi giải thích: “Nô tỳ chỉ đang thu dọn đồ cũ, bọc lại bằng vải để đỡ bám bụi.”

Thấy nàng không có gì khác thường, Tạ Duẫn Khâm cũng không nghi ngờ, đi đến bàn ngồi xuống.

Vân Kiểu pha trà cho hắn, sau đó hai tay dâng lên miếng ngọc bội, thái độ ngoan ngoãn, kính cẩn.

“Khi nô tỳ dọn dẹp, tìm thấy miếng ngọc này. Nghĩ rằng đây là vật cũ của phu nhân Thế tử gia, đáng lẽ nên giao lại cho người thích hợp bảo quản.”

Tạ Duẫn Khâm mặt không cảm xúc, chân mày đã thoáng hiện vẻ không vui, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Ngẩng đầu lên.”

Vân Kiểu lập tức làm theo, mắt vẫn rũ xuống, nhưng tay cầm ngọc lại không hề động đậy.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 9: Chương 9



Tạ Duẫn Khâm nhận lấy ngọc bội, trên đó đã nhiễm hơi ấm từ tay nàng, trở nên ấm áp dịu dàng.

Nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, ánh mắt hắn chìm xuống, lạnh nhạt cười khẩy: “Ngọc bội này đã qua tay một nô tỳ như ngươi, còn định giao cho Thế tử phi? Ngươi muốn làm bẩn thân phận ai vậy?”

Vân Kiểu khẽ run lên, đầu càng cúi thấp: “Thế tử gia nói phải.”

Rõ ràng nàng vẫn ngoan ngoãn như mọi khi, nhưng Tạ Duẫn Khâm lại đột nhiên muốn nghe nàng nói điều gì khác.

Nhưng nàng… có thể nói gì đây? Một nô tỳ từng được bước lên giường hắn, đã là đại ân lớn nhất.

Thu lại ánh mắt đầy phiền muộn, hắn cầm ngọc bội, tiện tay ném ra ngoài cửa.

Tuyết dày, không một tiếng động.

“Không cần thì vứt đi.”

Hắn phất tay áo, quay người rời đi.

Sau khi hắn đi khỏi, Vân Kiểu mới ngẩng đầu, hốc mắt đã đỏ.

Nàng chậm rãi bước ra ngoài, mất nửa canh giờ tìm kiếm trong lớp tuyết dày mới nhặt lại được miếng ngọc ấy.



Ngày Hai Mươi Bảy tháng Chạp.

Thị nữ thân cận của Tề Uyển Hề đến tìm Vân Kiểu: “Vân Kiểu tỷ tỷ, Thế tử phi muốn gặp tỷ.”

Vân Kiểu theo nàng ta đến viện của Tề Uyển Hề.

Đây là nơi có phong cảnh đẹp nhất Hầu phủ, có hồ, có mai, bố trí tinh tế tao nhã.

Chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy Tạ Duẫn Khâm coi trọng Tề Uyển Hề đến mức nào.

Trong phòng, Tề Uyển Hề quan sát sắc mặt nhợt nhạt của Vân Kiểu, nhẹ giọng than thở: “Vân Kiểu, nếu không phải ta giữ ngươi lại, ngươi đã không phải chịu khổ thế này…”

Vân Kiểu lập tức đáp khẽ: “Nô tỳ không sao, Thế tử phi đã chiếu cố nô tỳ rất nhiều rồi.”

Tề Uyển Hề liền kéo tay nàng, nói: “Ngươi ở trong phòng suốt cũng buồn chán, ra hồ đi dạo với ta đi.”

Hai người tản bộ bên hồ, Tề Uyển Hề không cho người theo sau.

Nàng ấy hỏi Vân Kiểu: “Vài ngày nữa ngươi sẽ đi, bạc mang theo có đủ không?”

Vân Kiểu cung kính đáp: “Hồi Thế tử phi, đủ ạ.”

Tề Uyển Hề khẽ thở dài: “Đều là nữ nhân, ta hiểu suy nghĩ của ngươi. Ai lại không mong trượng phu chỉ có một mình mình chứ…”

Trượng phu…

Nghe xong, Vân Kiểu chỉ thấy buồn cười.

Thế tử phi nói vậy, chẳng phải là đang đùa sao?

Ba tháng trước, trong đêm đại hôn của Tạ Duẫn Khâm, ánh nến hỷ rực rỡ cháy suốt một đêm, Vân Kiểu mới hiểu thế nào là phu thê.

Nàng làm sao có thể? Lại làm sao dám coi Tạ Duẫn Khâm là phu quân!

Vân Kiểu vội vàng cắt ngang lời Tề Uyển Hề: “Nô tỳ không dám có vọng tưởng như vậy, chỉ là cảm thấy đã đến lúc rời đi, không muốn quấy rầy thêm nữa.”

Tề Uyển Hề cũng không khuyên gì thêm, chỉ bảo: “Vậy mấy ngày này ngươi hãy dưỡng thân cho tốt.”

Vân Kiểu mím môi cảm tạ: “Đa tạ Thế tử phi.”

Hai người đã đi đến bờ hồ, một nhành mai nở rộ rực rỡ.

Tề Uyển Hề bước lên trước một bước, dường như định hái hoa, nào ngờ mặt hồ đóng băng trơn trượt, chân nàng lảo đảo, cả người ngã thẳng xuống hồ.

Vân Kiểu vội vàng đưa tay kéo, nhưng không kịp giữ lại.

Nàng hoảng hốt hét lớn: “Có ai không! Mau tới đây! Thế tử phi rơi xuống hồ rồi, cứu người!”

Lời vừa dứt, nàng cũng lập tức nhảy xuống làn nước băng giá.

Cơn đau quặn trong bụng vẫn còn đó, vết thương do đỡ kiếm cho Tạ Duẫn Khâm vẫn chưa lành, nhưng Vân Kiểu chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, cố sức kéo Tề Uyển Hề bơi về phía bờ.

Chật vật lắm, cuối cùng nàng cũng đưa được cả hai lên bờ.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, có người chạy vội về phía bờ hồ.

Vân Kiểu cảm giác một cơn gió lướt qua trước mặt.

Chỉ trong chớp mắt, nàng thấy Tạ Duẫn Khâm sốt sắng ôm lấy Tề Uyển Hề.

Cả người Vân Kiểu lạnh run, môi tím tái, nàng cố gắng ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nghe thấy Tạ Duẫn Khâm buông ra một câu lạnh lùng.

“Quỳ ở đây! Đợi đến khi Thế tử phi tỉnh lại thì ngươi mới được đứng dậy!”

Môi Vân Kiểu run rẩy, ngay cả một câu cầu xin cũng không thốt nổi, chỉ có thể cúi đầu, toàn thân ướt sũng, quỳ giữa nền tuyết lạnh buốt.

Không biết đã qua bao lâu, Vân Kiểu cảm thấy trên người mình đã đóng một tầng băng, ý thức cũng dần mơ hồ.

Bên tai bỗng vang lên tiếng bước chân, nàng khó nhọc ngẩng đầu, mờ mịt chạm phải ánh mắt sắc bén của Tạ Duẫn Khâm.
 
Back
Top Bottom