Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 190: Chương 190



Sở Du Ninh cầm đại đao, đi trước về phía hậu viện của Bá phủ.

Lưu Chính:...

Du Ninh công chúa đây là muốn ăn lương thực sao?

Trong cung mở miệng đòi bệ hạ lương thực, đến Hộ bộ cũng đòi lương thực, nghe nói Trung Thuận Bá phủ có ngày hôm nay cũng là vì công chúa nửa đêm đi cướp lương thực, giờ lại đòi lương thực.

"Ôi! Biết thế mang theo kiếm gỗ của ta rồi!" Giọng nói trẻ con đầy hối hận của A Quy vang lên.

"Công chúa thẩm thẩm, chúng ta cũng giúp người tìm."

A Vân và A Như nắm tay nhau chạy theo phía trước, mấy đứa nhỏ như đang thi xem ai tìm được trước.

Thẩm Tư Lạc cũng không quan tâm đến vết trà trên người nữa, phấn khích chạy theo, còn giả vờ nói: "A Quy, A Vân, các ngươi chậm một chút!"

Một đám người lớn bé, nhìn thì không có sức sát thương gì nhưng khí thế lại như sói vào bầy cừu.

Bùi Diên Sơ nhìn thấy khóe miệng hơi cong lên, nhớ đến trong tay còn cầm khăn tay của người ta, hắn bóp bóp, cẩn thận gấp lại, đợi ngày nào giặt sạch sẽ trả lại.

Hắn không lo lắng, dù sao cũng chỉ là tịch biên tài sản, tam phòng bọn họ làm ra chuyện này, Bá phủ cũng sẽ không chia cho bọn họ một đồng nào, theo hắn thấy, tịch biên tốt lắm!

Lưu Chính đến quá nhanh, hoàn toàn không cho Trung Thuận Bá phủ cơ hội phản ứng, chỉ có thể nhìn từng đội cấm quân chỉnh tề đi về bốn phía trong phủ.

Trung Thuận Bá muốn ngăn cản nhưng không dám, đó là chống lại thánh chỉ.

Tại sao mọi chuyện lại đột nhiên phát triển đến mức này? Đầu óc Trung Thuận Bá ong ong cả lên.

Ông ta tiến lên đưa cho Lưu Chính một phong bao lì xì rất lớn, Lưu Chính cũng không giấu giếm: "Bệ hạ muốn công chúa bồi giá phò mã đi trang viên tĩnh dưỡng, ai ngờ công chúa lại vào thành, nếu xảy ra chuyện Bá gia có gánh vác nổi không?"

Trung Thuận Bá muốn nói công chúa sẽ xảy ra chuyện gì, người xảy ra chuyện chỉ có thể là người khác.

Đột nhiên ông ta nghĩ đến chuyện công chúa không ưa người Việt Quốc, lập tức toát mồ hôi lạnh.

Nếu công chúa lại gây chuyện với người Việt Quốc thì không chỉ đơn giản là tịch biên tài sản nữa, mà là diệt quốc. Vì vậy, Trung Thuận Bá phủ là bị liên lụy.

Những người khác vừa rồi mượn cớ đỡ lão bá gia về hậu viện đều chạy về viện của mình giấu những thứ có thể giấu, giấu được một chút là một chút, điều duy nhất họ có thể mừng là chỉ tịch biên tài sản.

Trương ma ma cười lạnh trong lòng, Trung Thuận Bá phủ không phải dựa vào Chiêu quý phi sao? Lúc này sao không thấy tìm Chiêu quý phi đến cứu bọn họ.

Không cần Sở Du Ninh dùng tinh thần lực quét, Trương ma ma đã có thể dẫn người trực tiếp đến kho lương của Bá phủ.

Dù đã qua nhiều năm như vậy, kiến trúc bên trong Bá phủ cũng không có gì thay đổi lớn.

Cấm quân tịch biên tài sản đều lục soát thư phòng và khố phòng trước, còn lương thực thì không vội, dù sao cũng không ai có thể chuyển đi trong thời gian ngắn, càng không ai chọn giấu lương thực.

Vì vậy, đội của Sở Du Ninh thuận lợi đi đến kho lương của Bá phủ, thấy kho lương và khố phòng của Bá phủ được xây dựng cạnh nhau, nàng còn gật đầu khen ngợi, ở thế giới hòa bình hiếm có ai coi lương thực quan trọng như tiền bạc.

Bên cạnh kho lương là khố phòng Trung Thuận Bá phủ, đã có một đội cấm quân chuẩn bị xông vào.

Thấy Sở Du Ninh đi tới liền tưởng nàng để mắt đến đây, vội vàng hành lễ nhường đường.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 191: Chương 191



Ai ngờ Sở Du Ninh chỉ nhìn bọn họ một cái rồi đi vào kho lương bên cạnh.

Cấm quân nghi ngờ công chúa đi nhầm đường, đợi một lúc, không thấy Du Ninh công chúa đi ra, lúc này mới tin Du Ninh công chúa thực sự đến lấy lương thực.

Lão bá gia giả vờ ngất xỉu về hậu viện giấu đồ, nghe nói Sở Du Ninh dẫn người đến kho lương thì trước mắt tối sầm, lần này là thật sự ngất xỉu.

Kho lương của Trung Thuận Bá phủ đều là lương thực để cho chủ tử trong phủ ăn, đã bóc vỏ, toàn là lương thực tinh chế như gạo tẻ, gạo nếp, bột mì, đậu nành, khoai lang, khoai tây, v. v. , đều là loại thượng hạng, đựng trong vại lớn vại nhỏ, từng vại xếp cạnh nhau, trên đó dán nhãn ghi rõ vại nào là loại lương thực gì.

Không thể chuyển đi cả vại được, vậy thì phải đóng bao.

Ngoài lương thực ra còn có rất nhiều đồ khô, đều là đồ để cho chủ tử trong phủ ăn, chất lượng khỏi phải bàn.

Đã không chuyển đi được thì đóng gói thôi.

Rõ ràng trừ ba đứa nhỏ ra, không, ngay cả A Vân và A Như cũng biết tiền bạc quý hơn lương thực, nhưng lúc này mọi người lại như thể trên thế giới chỉ còn lại lương thực, khi đóng gói lương thực, trên mặt ai cũng lộ vẻ thỏa mãn kỳ lạ, có lẽ là do phủ tướng quân vẫn luôn lo lắng về lương thực.

Người thì nhiều mà lương thực lại không, không lâu sau đã đóng gói xong.

Sở Du Ninh theo thói quen dùng tinh thần lực quét một cái, đột nhiên ồ lên một tiếng, tiến lên một tay nhấc một cái vại lớn đặt sang một bên.

Tất cả mọi người đều há hốc mồm, thấy Sở Du Ninh ném người quá nhiều lần nên cũng không còn thấy lạ nữa, nhưng nhấc một cái vại lớn vẫn là hình ảnh quá đỗi k*ch th*ch.

Sở Du Ninh vững vàng đặt vại xuống, tiến lên giẫm lên mặt đất, sàn nhà nứt ra, nàng lấy phiến đá xanh đó ra, để lộ ra một lớp ván gỗ bên dưới.

Trình An sửng sốt, thế, thế cũng được sao? Hắn có một dự cảm, lại có người sắp gặp xui xẻo rồi.

Sở Du Ninh gõ vào tấm ván gỗ, sau đó áp lòng bàn tay vào đẩy về phía sau, tấm ván gỗ bị đẩy ra, để lộ ra một cái lỗ đen ngòm chỉ đủ một người chui vào.

"Kho lương này còn có hai tầng, bên trong chắc chắn còn giấu nhiều lương thực hơn." Sở Du Ninh xoa tay, nóng lòng muốn thử.

Trương ma ma cũng không ngờ Bá phủ còn đào một mật thất trong kho lương, tuy nhiên lại không cho rằng bên dưới giấu lương thực.

Ai mà ngờ được thứ quý giá nhất lại được giấu trong kho lương thực, cho dù phủ đệ có gặp phải kẻ trộm thì cũng không thể là vì trộm lương thực được, ví như gặp phải chuyện tịch biên tài sản đột ngột như hôm nay, lương thực cũng là thứ bị bỏ qua nhiều nhất, thường là đến cuối cùng mới chuyển đi, ai mà ngờ được bên dưới lại còn giấu một mật thất.

Có lẽ là do bị đóng kín lâu ngày, bên trong không thông khí, vừa mở tấm ván gỗ ra, một mùi khó ngửi từ bên trong bốc lên.

Đợi một lát, mùi hôi tan bớt, Sở Du Ninh định nhảy vào.

"Công chúa, để thuộc hạ vào xem trước đã."

Trình An vội kéo Sở Du Ninh sang một bên, nhảy xuống.

"Công chúa, Trình An làm đúng rồi, về sau chuyện như thế này phải để người vào dò trước, biết đâu có nguy hiểm." Trương ma ma khuyên nhủ.

Sở Du Ninh gật đầu, nàng quen xông pha dẫn đầu, đột nhiên bị giành mất còn có chút không quen.

Một lát sau, bên dưới sáng lên ánh lửa, là Trình An dùng que lửa châm ngọn đuốc bên trong.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 192: Chương 192



Sở Du Ninh nhảy xuống thứ hai, A Quy cũng muốn xuống, liền đưa tay về phía công chúa thẩm thẩm của mình: "Công chúa thẩm thẩm, bế."

Trương ma ma vừa định ngăn cản, Sở Du Ninh đã ở dưới vẫy tay: "Nhảy xuống."

A Quy nhìn vào cửa hang tối om vẫn có chút sợ hãi, nhưng hắn tin rằng công chúa thẩm thẩm lợi hại như vậy nhất định có thể đỡ được hắn, hắn nhắm mắt lại, ôm lấy mình nhảy vào, rất nhanh đã rơi vào vòng tay thơm mềm của công chúa thẩm thẩm.

Sở Du Ninh buông A Quy xuống, lại nhìn lên cặp tỷ muội hoa đang muốn thử nhảy xuống ở trên: "Các ngươi muốn xuống không? Nhưng bên dưới không lớn lắm."

"Bên dưới không có gì hay ho, A Vân và A Như đừng xuống nữa, đợi công chúa mang đồ lên rồi xem cũng không muộn." Trương ma ma khuyên can, lại không phải xuống chơi.

Tỷ muội hoa dù sao cũng lớn rồi, cũng biết nặng nhẹ, không nhất thiết phải xuống.

Trần Tử Thiện muốn xuống, nhưng hắn nhìn thân hình mình, thôi vậy.

A Quy sau khi được thả xuống, đối mặt với không gian tối tăm chật hẹp vẫn có chút sợ hãi, tay nhỏ lặng lẽ nắm lấy váy công chúa thẩm thẩm.

Bên dưới không có lương thực như Sở Du Ninh tưởng, mà là đặt rất nhiều rương lớn.

Rương không khóa, có thể mở ra dễ dàng.

Sở Du Ninh tiến lên tùy tiện chọn một cái rương mở ra, suýt nữa bị chói mù mắt.

A Quy kinh ngạc trợn tròn mắt: "Oa! Nhiều vàng quá!"

Những người ở trên nghe thấy tiếng động, lập tức hiểu ra rằng họ có lẽ đã đào được kho báu thực sự của phủ Bá gia.

Sở Du Ninh mở hết tất cả các rương, đều là vàng bạc châu báu, cái rương ở giữa còn đặt một cái hộp gỗ.

Dù sao không khí bên dưới cũng không tốt lắm, Sở Du Ninh bảo Trình An bế A Quy lên, để người ở trên bế ra ngoài. Nàng mới ôm hộp gỗ trèo lên theo thang gỗ.

Lên đến nơi, nàng bảo người xuống chuyển hết đồ lên, còn mình thì chăm chú nhìn vào hộp gỗ mang lên.

"Công chúa thẩm thẩm, bên trong là bảo vật giá trị nhất đúng không ạ?" A Quy cũng ngồi xổm bên cạnh nhìn vào.

Tỷ muội hoa cũng ngồi xổm bên cạnh A Quy, tiếp theo là Thẩm Tư Lạc, từng người một vây quanh, tò mò nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ mà Sở Du Ninh cố ý mang lên.

"Đúng là như vậy."

Không đáng giá thì thật có lỗi với hộp gỗ đựng nó.

Cái hộp bên ngoài có khóa, Sở Du Ninh dùng tay bẻ một cái, khóa đã bị nàng bẻ gãy.

Bên trong không có cái gọi là bảo vật, chỉ có một cuốn sách không có tên.

"Sách? Công chúa thẩm thẩm, sách mà là bảo vật gì chứ?" A Quy có chút thất vọng, hắn ghét nhất là đọc sách.

"Có thể là bản đồ kho báu." A Như cũng phát huy trí tưởng tượng.

Sở Du Ninh nghe nói là bản đồ kho báu, trái tim đang chán nản bỗng chốc lại sống lại, nàng thích nhất là tìm kiếm kho báu.

Nàng lập tức cầm cuốn sách lên mở ra xem, rồi lại chán nản. Những dòng chữ viết dày đặc bên trong khiến nàng không muốn xem viết gì mà vứt ra sau.

Trần Tử Thiện vội vàng đỡ lấy, hắn không giống công chúa trong đầu ngoài lương thực thì không có gì khác. Có thể giấu ở kho lương này, lại giấu kín như vậy, tám phần là có vấn đề.

Quả nhiên, hắn vừa lật trang đầu tiên đã bị ba chữ "Đại hoàng tử" làm cho kinh ngạc.

Đây là một cuốn sổ sách, ghi chép từng khoản tiền mà Trung Thuận Bá phủ đưa cho Đại hoàng tử, hóa ra Trung Thuận Bá phủ là túi tiền của Đại hoàng tử.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 193: Chương 193



"Công chúa, đây là sổ sách ghi chép tiền bạc qua lại giữa Trung Thuận Bá phủ và Đại hoàng tử, trên đó cũng ghi chép về số tiền điền trang của hoàng hậu hằng năm đều đưa cho Chiêu quý phi và Đại hoàng tử."

Giọng Trần Tử Thiện run rẩy, chuyện ngày hôm nay e là phải ghi vào sử sách.

Quả nhiên ở cùng Du Ninh công chúa rất k*ch th*ch, không phải cướp Hộ bộ thì cũng là lục soát nhà người khác, vừa phát hiện ra kho báu thực sự, lần này ngay cả sổ sách là chứng cứ phạm tội cũng xuất hiện.

Mắt Sở Du Ninh lại sáng lên, nàng cầm sổ sách về: "Vậy thì đương nhiên phải bắt Chiêu quý phi và Đại hoàng tử đền bù."

Trương ma ma càng phấn khích, Chiêu quý phi lần này không c.h.ế.t cũng phải lột da.

Cuối cùng, Sở Du Ninh mang theo sổ sách, thu hoạch đầy đủ.

Khi một nhóm người đi ra thì vừa vặn đụng mặt với cấm quân đang lục soát kho bên cạnh, miệng của cái túi nhỏ mà A Vân và A Như đang khiêng bỗng nhiên bị bung ra, từng thỏi vàng rơi xuống đất.

!!

Cấm quân vừa rồi còn phàn nàn khố phòng của Bá phủ mà lại có ít đồ như vậy bỗng chốc ngây người, vậy nên, Du Ninh công chúa đã sớm biết kho lương mới là nơi cất giấu kho báu cho nên mới chọn kho lương sao?

Họ lại nhìn sang gia binh của Trấn Quốc tướng quân phủ, từng người đều vác trên vai những bao tải, bề mặt bao tải lồi lõm không bằng phẳng, còn nặng đến mức cong cả lưng, rõ ràng bên trong không phải là lương thực.

Bên trong không phải là vàng bạc châu báu chứ? Thậm chí còn phải dùng bao tải để đựng!

Nhìn lại cái rương mà bọn họ đang cẩn thận khiêng, bên trong không có mấy thứ, so sánh như vậy, bỗng thấy có chút mất mặt. ...

Sở Du Ninh dẫn người đi ra ngoài, đi được nửa đường thì có một phụ nhân tóc bạc trắng đứng đợi ở đó.

Phụ nhân thấy Sở Du Ninh đi tới thì chủ động nghênh đón, đợi đến khi nhìn thấy sổ sách trong tay nàng, sắc mặt thay đổi, bi thương nói: "Công chúa, đây là nhà mẹ đẻ của mẫu thân người! Sao người nỡ lòng làm như vậy?"

Sở Du Ninh từ ký ức của nguyên chủ mà biết được thân phận của lão phụ nhân này, là mẹ ruột của hoàng hậu, cũng là người khiến hoàng hậu băng huyết.

Nghe nói sau khi hoàng hậu qua đời bà ta liền cáo bệnh không ra ngoài, cũng không biết là vì áy náy hay nguyên do khác.

Trương ma ma sắc mặt tối sầm, đứng chắn trước Sở Du Ninh: "Lão phu nhân, nương nương đã hết lòng hết dạ với Bá phủ, công chúa muốn làm gì cũng không hổ thẹn với trời, ngược lại là Bá phủ, sớm muộn gì cũng phải chịu báo ứng!"

Sở Du Ninh không hề che che đậy đậy như Trương ma ma, nàng trực tiếp hỏi: "Mẫu hậu ta coi đây là nhà mẹ đẻ, vậy mà nhà mẹ đẻ lại muốn mạng của bà ấy."

Những người còn lại trong lòng đập thình thịch, hình như họ đã nghe được bí mật cung cấm không nên nghe, có cần tránh đi trước không?

"Ngươi nói bậy! Ngày đó chỉ có ta và Trương ma ma ở đó, ta sao có thể hại c.h.ế.t nữ nhi của mình."

Lão phu nhân sắc mặt nghiêm nghị.

"Ai mà biết được, biết đâu bà ấy không phải nữ nhi của bà."

Sở Du Ninh thuận miệng nói, rồi tung ra một ám thị tinh thần khiến bà ta nói thật.

Những người trong lòng có quỷ, thần kinh suy nhược, không có ý chí là dễ trúng chiêu nhất.

Lão phu nhân sắc mặt ngẩn ra: "Ngươi nói đúng, ta không phải mẹ ruột của hoàng hậu, năm đó tiểu cô mang thai chạy về nhà mẹ đẻ, cùng lúc sinh con với ta, tiểu cô đã đổi đứa trẻ, sự thật này đến khi tiểu cô c.h.ế.t cũng không có ai biết."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 194: Chương 194



"Sau đó, hoàng hậu vào cung nhiều năm vẫn không có con, Chiêu quý phi xúi giục Bá gia đưa nàng ta vào cung giúp hoàng hậu củng cố sủng ái, Chiêu quý phi vì muốn được Bá phủ ủng hộ mới đem thân thế nói ra. Mặc dù biết Chiêu quý phi mới là nữ nhi ruột của chúng ta, nhưng một người là hoàng hậu, một người là Quý phi, chúng ta chỉ có thể tiếp tục sai lầm, nếu không sẽ là tội khi quân."

Sở Du Ninh há hốc mồm, nàng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ lại là thật!

"Nương nương đáng thương của ta ơi!"

Trương ma ma che mặt khóc nức nở, vì hoàng hậu mà cảm thấy không đáng.

Thảo nào sau khi Chiêu quý phi vào cung, tất cả tài nguyên của Bá phủ đều nghiêng về Chiêu quý phi.

Tước vị của Bùi gia là nhờ công lao phò trợ tiên đế mà có, nương nương cứ tưởng Bùi gia làm vậy là vì muốn phò trợ hoàng đế tiếp theo, hóa ra sự thật lại là như vậy.

"Ma ma, ngươi phải đổi cách nghĩ, ít nhất thì hoàng... mẫu hậu ta không phải c.h.ế.t trong tay mẹ ruột của mình. Bây giờ có thù báo thù, có oán báo oán, có thể không phải gánh nặng gì." Sở Du Ninh vội vàng an ủi.

Lão phu nhân lắc đầu, rõ ràng biết mình vừa nói gì, bà ta sắc mặt hoảng sợ, liên tục lắc đầu: "Không! Không phải thật, sao ta có thể nói ra, không thể nào."

Sở Du Ninh liếc bà ta một cái, đi đầu rời đi.

Những gì muốn biết đã biết, người này điên hay ngốc cũng không liên quan đến nàng.

Cho dù không phải con ruột thì cũng nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, hoàng hậu cũng hết lòng giúp đỡ nhà mẹ đẻ, đối với những chuyện quá đáng mà nhà mẹ đẻ làm luôn nhắm một mắt mở một mắt, đến cuối cùng nói g.i.ế.c là giết, thật sự không phải người.

Nàng cũng không phải do các mẹ Bá Vương Hoa sinh ra, nhưng bọn họ lại đối xử với nàng rất tốt, mặc dù nàng không có chuyện đổi thân thế này.

Than ôi! Mạt thế tuy không có đồ ăn nhưng lại có vô số tang thi đánh không hết, sống những ngày không biết còn bao nhiêu ngày mai, ít nhất mọi người đều tìm đủ mọi cách để sống sót, chứ không phải tạo ra nhiều mối thù hận phức tạp như vậy.

"Công chúa thẩm thẩm, có thể đi rồi ạ?"

A Quy ôm một chiếc túi vải nhỏ tiến lại gần, trong túi vải đựng vài thỏi vàng nhỏ, còn có một số vòng cổ trang sức, đây là công chúa thẩm thẩm nói hắn có thể chọn cho mẹ mình, vì trước đó đã sờ bột mì nên mặt hắn đều dính bột, trông giống như một chú mèo con.

Hắn có thể cảm nhận được bầu không khí không ổn, vì thế giọng nói cũng nhỏ lại.

Ngay từ khi nghe tin về việc hoàng hậu bị hại chết, Thẩm Tư Lạc đã đưa ba đứa nhỏ sang một bên, những chuyện này chúng còn chưa thể nghe được.

"Đi thôi!"

Sở Du Ninh dùng ngón tay cạo cạo khuôn mặt nhỏ dính bột mì của A Quy, trẻ con vẫn đáng yêu hơn.

*

Trung Thuận Bá từ khi biết Sở Du Ninh đến kho lương thì đã không yên tâm, nhưng có Lưu Chính ở đây, ông ta không thể đi được, chưa bao giờ ngồi trên ghế nhà mình mà cảm thấy như ngồi trên đống lửa như thế này.

Du Ninh công chúa rốt cuộc bị làm sao, nhiều vàng bạc châu báu như vậy không cần, lại chỉ cần lương thực!

Khi Sở Du Ninh và mọi người trở về tiền viện, Trung Thuận Bá nhìn thấy người của Sở Du Ninh khiêng từng bao lương thực ra, trong lòng như đánh trống.

Chắc sẽ không bị phát hiện đâu, dưới cái vại lớn như vậy, lại còn xây một lớp gạch dày che chắn.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 195: Chương 195



Nhưng khi thấy Sở Du Ninh đi đến trước mặt Lưu Chính, rất tùy tiện ném cho Lưu Chính một cuốn sách, ông ta biết, Trung Thuận Bá phủ xong rồi!

Lưu Chính nhận lấy cuốn sách: "Công chúa, đây là?"

Lưu Chính vẫn đang nhìn đoàn người của công chúa, ngay cả đứa trẻ nhỏ nhất cũng không đi tay không, không ngờ công chúa tùy tiện ném tới một cuốn sách.

Sở Du Ninh nói: "Trên đó viết Chiêu quý phi và Đại hoàng tử nợ tiền mẫu hậu ta, ngươi về bảo phụ hoàng đòi lại cho ta, ta sẽ không vào cung."

Lượng thông tin này quá lớn, Lưu Chính nhất thời không tiêu hóa nổi, chỉ thấy cuốn "sách" trên tay có hơi nóng.

Thấy Lưu Chính không nói gì, Sở Du Ninh hạ thanh đao trên vai chọc xuống đất: "Hay là ngươi muốn ta vào cung tìm Chiêu quý phi nói chuyện?"

Lưu Chính thấy nàng lại bắt đầu dùng mũi đao chọc xuống đất, một chọc một hố, nếu để công chúa vào cung thì Chiêu quý phi còn mạng sống không?

"Công chúa yên tâm, nô tài sẽ thành thật bẩm báo bệ hạ, sách cũng sẽ dâng lên."

Sở Du Ninh gật đầu: "Ta chỉ cần những thứ trong kho lương đó, những khoản nợ còn lại không cần tính nữa, phụ hoàng ta cũng không dễ dàng gì."

Lưu Chính bị sự hiểu chuyện đột ngột của công chúa làm cho choáng váng, luôn cảm thấy công chúa sẽ không đối xử với bệ hạ chu đáo như vậy.

Trần Tử Thiện nghe xong liền bảo mọi người khiêng hết vàng bạc châu báu ra ngoài, trước tiên vận chuyển về phủ tướng quân rồi quay lại vận chuyển lương thực, đừng đợi Lưu công công phản ứng lại sẽ tịch thu.

Trình An không nhịn được muốn thương cảm cho bệ hạ, mật thất trong kho lương rõ ràng mới là gia sản mấy đời của Trung Thuận Bá phủ, công chúa nói chỉ cần những thứ trong kho lương là đủ, những thứ bên trong cũng bao gồm tiền bạc trong mật thất, không có vấn đề gì.

Trung Thuận Bá lúc này đã không còn quan tâm đến việc đoàn người của công chúa khiêng trên vai là lương hay tiền, ông ta chỉ nghĩ đến cách cứu vãn Trung Thuận Bá phủ đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Sổ sách bị phát hiện, nhiều nhất chỉ có thể coi là tội cấu kết hối lộ với hoàng tử, nếu có Chiêu quý phi giúp cầu tình, lại có Tần các lão nói đỡ thì không đến mức phải chết.

Ngay khi Trung Thuận Bá đang nghĩ hay ho, ngay khi Lưu Chính cho rằng Sở Du Ninh đã nói xong, Sở Du Ninh lại ném ra một quả b.o.m tấn.

"Đúng rồi, mưu hại hoàng hậu thì phải chịu tội gì nhỉ?"

Lưu Chính trợn tròn mắt: "Công, công chúa, người nói gì vậy?"

Đừng, đừng dọa người như vậy! Ông ta chịu được, bệ hạ trong cung chưa chắc đã chịu được.

Trung Thuận Bá nghe vậy, sắc mặt kinh hãi, toàn thân mềm nhũn, ngay cả sức lực để biện bạch cũng không còn.

Lần này, Trung Thuận Bá phủ không còn cứu được nữa, xong đời rồi.

Mặt Bùi Diên Sơ cũng biến sắc như rơi vào hàn đàm.

Hắn tưởng rằng sau hôm nay có thể dọn khỏi nơi này, trời cao biển rộng mặc sức tung hoành, không ngờ Trung Thuận Bá phủ lại to gan lớn mật như vậy, đây chính là tội diệt cửu tộc, phân gia cũng không thoát được.

Bỏ hoàng hậu ủng hộ Chiêu quý phi cũng đành, ngay cả hoàng hậu cũng dám hại, bọn họ làm sao dám!

Sở Du Ninh hoàn toàn không biết mình đã ném ra một quả b.o.m như thế nào, nàng tóm tắt: "Nói một cách đơn giản thì, mẫu hậu ta không phải do Trung Thuận Bá lão phu nhân sinh ra, Chiêu quý phi mới là con ruột bà ta, bọn họ vì muốn giúp Chiêu quý phi nên đã hại mẫu hậu ta băng huyết, hại Tiểu Tứ vừa sinh ra đã mất mẹ."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 196: Chương 196



Lưu Chính:!!

Bây giờ ông ta bịt tai còn kịp không? Chuyện lớn như vậy ông ta không muốn nghe.

"Không thể nào!"

Trung Thuận Bá không tin nổi thốt lên, nhưng trong lòng đã có đáp án.

Bởi vậy phụ thân mới có thể vì đầu quân cho Chiêu quý phi mà để mẫu thân đi hãm hại hoàng hậu, nếu Chiêu quý phi chính là muội muội của ông ta thì mọi chuyện đều hợp lý.

Sở Du Ninh lười để ý đến ông ta, nói với Lưu Chính: "Sự thật của chuyện này chính là như vậy, ngươi về bẩm báo để phụ hoàng xử lý, không cần phải kiêng dè Trung Thuận Bá phủ là nhà ngoại của mẫu hậu nữa, nên c.h.é.m thì chém."

Sở Du Ninh nói nhẹ nhàng, Lưu Chính nghe mà kinh hồn bạt vía.

Bệ hạ lúc này e rằng phải kiêng dè Trung Thuận Bá phủ là nhà ngoại của Chiêu quý phi.

Lưu Chính liếc nhìn Trung Thuận Bá ngay cả kêu oan cũng không kêu được: "Nô tài lập tức về cung bẩm báo bệ hạ, để bệ hạ thánh phán."

Sở Du Ninh gật đầu: "Bảo ông ta xử công bằng một chút, nếu không mẫu hậu ban đêm có thể sẽ đến tìm ông ta nói chuyện nhân sinh."

Lưu Chính da đầu tê dại: "Chuyện lớn như vậy, hay là công chúa cùng nô tài vào cung? Nói trực tiếp với bệ hạ sẽ ổn thỏa hơn."

Sở Du Ninh xua tay: "Ta bận lắm, không đi đâu, ta nghe nói khuê nữ đã xuất giá thì không nên thường xuyên về nhà ngoại."

Lưu Chính: ...

Công chúa đột nhiên trở nên chú trọng lễ nghi khiến ông ta rất không quen.

Sở Du Ninh kéo Trương ma ma lại: "Để Trương ma ma cùng ngươi vào cung nói rõ ràng, không ai hiểu rõ ngọn nguồn hơn ma ma."

Trương ma ma: "Công chúa, người định đi bận gì vậy?"

Thậm chí còn không thèm vào cung.

Sở Du Ninh không muốn vào cung cãi cọ chút nào, nghĩ ra một cái cớ tuyệt vời: "Phụ hoàng ta nói đúng, để Thẩm Vô Cữu một mình ở nhà là vô đạo đức, cho nên ta phải đi mua kẹo hồ lô dỗ hắn."

Lưu Chính: ...

Trương ma ma tự cho rằng mình đã quen với tính tùy hứng của công chúa nhưng vẫn có chút ngây người.

Vào cung gặp bệ hạ còn không bằng đi mua kẹo hồ lô cho phò mã?

Lưu Chính một lần nữa hận mình tại sao lại có đôi tai, nếu lời này mà để bệ hạ biết được, e rằng bệ hạ lại phải đau đầu rồi.

"Ma ma, ngươi yên tâm, nếu phụ hoàng ta không nghiêm trị Chiêu quý phi bọn họ theo tội danh, ta sẽ tự mình báo thù cho mẫu hậu."

Sở Du Ninh dùng những ngón tay trắng nõn tròn trịa gõ vào thân đao, phát ra tiếng leng keng.

Sự thật của chuyện này đã có kết quả, nếu Cảnh Huy Đế còn thiên vị, vậy thì cứ theo cách của nàng mà làm.

Chiếm đoạt thân thể nữ nhi của người khác, cũng là vì ngọc bội của người khác mới có cơ duyên xuyên không này, mối thù này dù thế nào nàng cũng phải giúp người ta báo.

Trương ma ma không trách Sở Du Ninh, nếu không phải vì nàng, chỉ sợ sự thật này sẽ mãi mãi không được phơi bày.

Huống hồ biết nàng không phải là công chúa thật, có thể thay nương nương tìm ra chân tướng, để nương nương có thể nhắm mắt xuôi tay đã là hiếu thuận lớn nhất.

Nghĩ đến chuyện nàng nói sẽ đi mua kẹo hồ lô cho phò mã, Trương ma ma muốn nói phò mã không phải trẻ con, đã qua cái tuổi ăn kẹo hồ lô rồi.

Nhưng công chúa chịu bỏ tiền mua đồ ăn cho phò mã, chứng tỏ tình cảm với phò mã rất tốt, phải biết rằng công chúa rất coi trọng đồ ăn.

Trương ma ma không nhịn được ngước nhìn trời, có lẽ, trong bóng tối đã có sự sắp đặt. Công chúa đến mới có thể khiến thân thế của nương nương được sáng tỏ, mới có thể đòi lại công bằng cho nương nương.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 197: Chương 197



Lưu Chính cũng không đưa cấm quân về nữa, trực tiếp để họ bao vây Trung Thuận Bá phủ.

Ban đầu Trung Thuận Bá phủ chỉ đơn thuần là tịch biên tài sản, giờ đây e là sẽ bị diệt tộc.

Những người khác của Trung Thuận Bá phủ khi biết được sự thay đổi này thì khóc lóc thảm thiết, kêu oan ầm ĩ.

Nếu như việc tịch biên tài sản trước đó chỉ khiến họ cảm thấy những ngày sau này sẽ tối tăm mù mịt, thì giờ đây là đang đếm ngược xem cái đầu của mình còn được ở trên cổ được bao lâu nữa.

Thẩm Tư Lạc nhìn Bùi gia tam phòng đang im lặng ngồi xổm một bên, đặc biệt là Bùi Diên Sơ đã tuyệt vọng, nàng ta tiến đến bên tai Sở Du Ninh nói nhỏ: "Công chúa, Bùi gia tam phòng có được coi là vô tội không?"

Đó là bạn thân của tứ ca, không thể để hắn bị luận tội chung, tứ ca biết được chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu người.

Trình An đã sớm phái người về báo chuyện này cho chủ tử, Bùi công tử giao hảo với chủ tử, chủ tử chắc chắn không thể đứng ngoài cuộc, nghe Thẩm Tư Lạc nói vậy, cũng nhìn Sở Du Ninh với vẻ mong đợi.

Sở Du Ninh lúc này mới nhớ ra người mà nàng đã nói sẽ bảo vệ, nàng không nghĩ ngợi gì, trực tiếp chỉ vào Bùi Diên Sơ và gia đình hắn, nói với Lưu Chính: "Bùi gia tam phòng là người của ta, hơn nữa trước khi ngươi đến, họ đã phân gia rồi, không tính là một nhà."

Lưu Chính nghe hiểu ý tứ: "Đã là người của công chúa, vậy thì đương nhiên không tính."

Người là do công chúa muốn xử lý, công chúa nói muốn thả người, muốn tha cho ai thì người đó sẽ vô tội, huống hồ chỉ là một tam phòng không liên quan.

Huống hồ nữa, người mà công chúa muốn bảo vệ, nếu có náo loạn đến trước mặt bệ hạ thì bệ hạ cũng sẽ đồng ý.

Bùi Diên Sơ vốn tưởng rằng mình sẽ bị luận tội chung, giờ đây bất ngờ được buông tha, hắn vội kéo cha mẹ tiến lên tạ ơn.

Sở Du Ninh cho họ đứng dậy, còn lấy một nắm từ đống rương đựng vàng bạc châu báu mà cấm quân tịch thu được, nhét vào tay mẫu thân của Bùi Diên Sơ: "Các ngươi chắc cũng bị thu sạch rồi, mấy thứ này cho các ngươi làm tiền an cư lạc nghiệp."

Không ngờ công chúa lại biết nghĩ cho người khác như vậy, Bùi tam nãi nãi cầm cũng không được mà không cầm cũng không xong, bất lực nhìn nhi tử của mình.

Bùi Diên Sơ cảm động trước tấm lòng thiện lương của Sở Du Ninh, lại có chút buồn cười. Hắn lại một lần nữa nghiêm túc cảm ơn, cuối cùng nhìn Thẩm Tư Lạc với ánh mắt biết ơn, rồi mới cùng cha mẹ rời đi.

Những người khác của Trung Thuận Bá phủ thấy tam phòng vốn không được coi trọng nhất lại có thể toàn thân trở ra chỉ vì một câu nói của Du Ninh công chúa, cũng lần lượt tiến đến cầu xin tha thứ.

Sở Du Ninh vốn được cho là dễ mềm lòng lại không thèm nhìn họ lấy một cái, quay người bảo người ta chuyển chiến lợi phẩm ra ngoài.

Bùi Diên Sơ không phải chịu tội chung nữa, Trình An thở phào nhẹ nhõm, thấy Lưu Chính sắp đi, hắn thầm cảm thán chủ tử quả nhiên tính toán như thần.

Công chúa đến Trung Thuận Bá phủ đòi nợ quả nhiên đã kinh động đến bệ hạ, chỉ không biết chủ tử có đoán được rằng mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng không thể tưởng tượng nổi hay không.

Trình An tiến đến bên Lưu Chính, trong góc khuất mà người khác không nhìn thấy, hắn đưa cho ông ta một bức mật thư, bảo ông ta chuyển đến bệ hạ.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 198: Chương 198



Trái tim Lưu Chính lại đập thình thịch, phò mã mới đến trang viên hôm qua, hôm nay đã có mật thư đưa đến, lại còn là cách chuyển giao thận trọng như vậy, ông ta chỉ cảm thấy có chuyện gì lớn sắp xảy ra.

"Ngươi tiết lộ cho ta biết trước."

Chuyến này đến Trung Thuận Bá phủ đã biết được quá nhiều chuyện lớn, nếu vẫn là chuyện đau đầu, ông ta có thể đợi bệ hạ nguôi giận rồi mới dâng lên.

Trình An khẽ nói hai chữ bên tai ông ta, Lưu Chính phấn chấn hẳn lên: "Có tiến triển rồi sao?"

Trình An gật đầu, Lưu Chính lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái. Có tin tốt này, bệ hạ có nổi giận lớn đến mấy cũng có thể dập tắt.

Ông ta nói một câu bảo Trình An mau hộ tống công chúa về trang viên, rồi vội vã dẫn theo Trương ma ma về cung.

Còn lại là chuyện Trung Thuận Bá phủ tự chờ chết.

Sở Du Ninh bảo Thẩm Tư Lạc và mấy đứa nhỏ đi theo đội vận chuyển về phủ tướng quân trước, còn sau này có về trang viên nữa hay không thì tùy vào lựa chọn của họ, lại bảo Trình An đích thân hộ tống vật tư của nàng về phủ tướng quân.

Trình An vốn không đồng ý, hắn được lệnh đến bảo vệ công chúa, đương nhiên phải đi theo từng bước không rời, bây giờ ở lại thì tính là chuyện gì.

Nhưng Sở Du Ninh nói đánh thắng được nàng sẽ cho hắn theo, Trình An lập tức không nói nên lời.

Mặc dù chưa từng giao thủ nhưng Trình An cảm thấy hắn chưa chắc đã đánh thắng được, còn có năng lực thần bí khó lường của công chúa, hắn đừng nên tự làm mình mất mặt thì hơn.

Cuối cùng, Sở Du Ninh chỉ mang theo một nha hoàn Kim Nhi và Trần Tử Thiện ra phố.

"Đồ nghịch tử!"

Vừa bước ra khỏi phạm vi Trung Thuận Bá phủ, một tên mập mặc quan phục màu đỏ giận dữ đi tới, phía sau còn có một nam nhân trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh xám.

Người đến là Trần lão gia, đến gần ông ta vẫn nhớ Sở Du Ninh là thân phận công chúa, cúi người hành lễ: "Thần, Thông chính sứ bái kiến công chúa."

"Ngươi là ai?" Sở Du Ninh hỏi.

"Thần là cha của đứa con bất hiếu này, hắn gây phiền phức cho công chúa, nếu có chỗ nào đắc tội công chúa cứ trừng phạt hắn." Trần lão gia chỉ vào Trần Tử Thiện nói.

Ông ta vừa nghe nói Trần Tử Thiện lại theo công chúa đến Trung Thuận Bá phủ gây chuyện, tức giận vội vàng chạy đến bắt người về nhà, nếu không Trần gia sớm muộn gì cũng bị hắn liên lụy.

Ông ta đã ở bên ngoài Trung Thuận Bá phủ một lúc, ban đầu cấm quân tịch biên tài sản đột nhiên hung hăng bao vây Trung Thuận Bá phủ, nhìn là biết chắc chắn đã lấy được chứng cứ phạm tội gì đó, may mà đứa con bất hiếu này theo công chúa ra ngoài.

Sở Du Ninh nhìn Trần Tử Thiện, lại nhìn Trần lão gia có thân hình giống hệt nhau: "Đây chính là cái tên cha không ra gì của ngươi sao?"

Trần lão gia mặt đen lại, chỉ vào Trần Tử Thiện mắng xối xả: "Đứa con bất hiếu này, tự mình làm sai còn ở trước mặt công chúa vu khống cha mình, ta dạy ngươi thế sao?"

"Không cần hắn vu khống, bây giờ ngươi cũng không ra gì."

Sở Du Ninh vô thức muốn rút đao, ồ, đao của nàng tiện tay để Trình An mang về phủ tướng quân rồi.

Trần lão gia suýt nữa nghẹn một hơi, ông ta nhìn Sở Du Ninh cười lấy lòng: "Công chúa, đứa con bất hiếu này chỉ biết chọc tức người, thần phải đưa hắn về quản giáo cho tốt, người có chuyện gì có thể sai khiến đại nhi của thần."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 199: Chương 199



Mặc dù đã sớm không còn hy vọng nhưng Trần Tử Thiện vẫn bị hành động vô liêm sỉ của Trần lão gia làm buồn nôn.

Thấy hắn được công chúa để mắt đến liền muốn để Trần Tử Mộ thay thế hắn sao?

"Tử Mộ bái kiến công chúa." Trần Tử Mộ chắp tay với Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh nhìn qua, lắc đầu: "Xấu quá."

Trần Tử Mộ:...

Hắn xấu xí? Trần Tử Thiện sắp béo thành quả bóng thì đẹp sao? Du Ninh công chúa có hiểu lầm gì về cái đẹp không?

"Công chúa thấy nhị đệ đẹp trai sao?" Nói hắn kém hơn Trần Tử Thiện, Trần Tử Mộ không phục.

Sở Du Ninh gật đầu: "Ừ. Hắn béo, nhìn vào thấy vui mắt."

Lần này đến cả Trần Tử Thiện cũng ngẩn người. Vậy ra, hắn có thể lọt vào mắt công chúa là vì hắn béo, vì vui mắt sao? Không ngờ có ngày, thân hình béo ú này của hắn lại có thể phát huy tác dụng.

Trần Tử Mộ không nhịn được giật giật khóe miệng: "Công chúa quả là có nhãn quan độc đáo."

Thời buổi này, cô nương nhà nào chẳng thích nam tử đẹp trai phong độ, Du Ninh công chúa lại chuyên chọn người béo vô dụng hầu hạ bên cạnh.

Ánh mắt Sở Du Ninh đảo qua đảo lại giữa hai người, dừng lại trên người Trần Tử Thiện: "Ngươi nhỏ tuổi hơn? Sao ta thấy ngươi còn lớn hơn hắn?"

Trần lão gia trong lòng hoảng hốt, dùng ánh mắt cảnh cáo Trần Tử Thiện.

Trần Tử Thiện không thèm để ý đến ông ta, Trần lão gia càng không muốn hắn làm gì, hắn càng muốn làm: "Công chúa đúng là có nhãn quan tốt."

Hắn là do mẫu thân mang thai lúc Trần lão gia lên kinh ứng thí, Trần lão gia lên kinh đỗ đạt, bị bắt làm phò mã, lập tức thành thân với tiểu thư nhà quan, sinh ra đứa con chỉ kém hắn nửa năm, mẫu thân hắn bị giáng làm thiếp, rõ ràng hắn lớn hơn một tuổi lại trở thành Nhị công tử trong phủ.

Sở Du Ninh bừng tỉnh: "Thì ra ngươi thực sự lớn hơn, thế gian này lại thịnh hành việc lấy lão đại làm lão nhị sao?"

Lời này vừa thốt ra, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sáng mai trên tấu chương của ngự sử quan chắc chắn sẽ có một cái tên thông chính sứ.

Trần lão gia cảm thấy nếu ở lại nữa sẽ xong đời, ông ta nhìn Trần Tử Thiện bằng ánh mắt phức tạp: "Ngươi theo công chúa làm việc cho tốt, đừng như trước kia chỉ toàn làm chuyện hồ đồ."

Bấy nhiêu năm nay, Trần Tử Thiện lần đầu tiên được nam nhân này đối xử tử tế, trong mắt nam nhân này, hắn và mẫu thân hắn tốt nhất là đừng xuất hiện, bởi vì sự xuất hiện của họ đồng nghĩa với việc cả đời ông ta sẽ không thể xóa nhòa vết nhơ.

Ngày thường, ông ta thích nhất là đem hắn ra so sánh với Trần Tử Mộ, nói hắn chỗ nào cũng không bằng Trần Tử Mộ.

Giờ thấy hắn lọt vào mắt công chúa, thấy hắn có ích, cuối cùng cũng đối xử tử tế. Hắn bỗng thấy chẳng còn ý nghĩa gì.

Trần lão gia lại nói thêm vài câu xã giao rồi dẫn Trần Tử Mộ xám xịt rời đi, đứa con bất hiếu này giờ đã lọt vào mắt Du Ninh công chúa, không thể động đến hắn nữa, vậy thì không bằng dỗ hắn về.

*

Đại hoàng tử nhận được tin muốn ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể vội vã vào cung.

Tần các lão cũng nhận được tin, vị thủ phụ nắm quyền triều chính nhiều năm ngẩn người hồi lâu không phản ứng lại được, không dám tin rằng mọi chuyện đột nhiên thay đổi chóng mặt như vậy.

Việc đầu tiên ông ta làm sau khi tỉnh táo lại là nhanh chóng xóa sạch dấu vết qua lại không trong sạch với Trung Thuận Bá phủ, việc thứ hai là trước khi thánh chỉ ban xuống, phái người đến Trung Thuận Bá phủ, bảo Trung Thuận Bá phu nhân nhanh chóng hòa ly, dù bị bỏ cũng được, còn mình thì mặc quần áo chỉnh tề, chờ bệ hạ triệu kiến bất cứ lúc nào.
 
Back
Top Bottom