Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 170: Chương 170



Mấy đứa nhỏ nhìn Trần Tử Thiện, vẻ mặt "Ngươi xong đời rồi".

Trần Tử Thiện khóc không ra nước mắt, không nghe lời công chúa thì không được, nghe lời công chúa cũng không xong, hắn khổ quá mà!...

Vì biết chủ tử bị thương không tiện đi lại, quản sự đã sớm bảo người tháo ngưỡng cửa để xe lăn đi lại dễ dàng.

Đẩy người vào phòng, Trình An liền lui ra.

Nhưng Trương ma ma lại đi theo vào: "Phò mã, người bị thương, công chúa say rượu không biết chừng mực, sợ làm tổn thương người, hay để nô tì hầu hạ đi."

"Ma ma không cần lo, việc này ta biết làm!"

Sở Du Ninh trèo xuống khỏi người Thẩm Vô Cữu, đẩy Trương ma ma ra ngoài, đóng cửa lại, động tác liền mạch.

Trương ma ma: "..."

Công chúa vội vàng động phòng như vậy sao?

Sở Du Ninh dựa lưng vào cửa, cười xấu xa với Thẩm Vô Cữu, thực ra đôi mắt mơ màng, khuôn mặt ửng hồng vốn rất trong sáng vô hại.

Nàng đi tới, lại ngồi lên đùi Thẩm Vô Cữu, ôm lấy cổ hắn, học quyển sách nhỏ nàng từng xem vỗ vỗ ngực: "Ngươi yên tâm, ta đã học rồi."

Thẩm Vô Cữu:... Lời này không phải nên do hắn nói sao?

"Công chúa, ta hơi khát, người đi rót cho ta một tách trà được không?"

Hắn đưa nàng về cũng là không muốn nàng nói bậy bạ ở bên ngoài, chứ không phải thật sự muốn "chứng minh".

"Có phải miệng lưỡi khô khốc không? Vậy thì đúng rồi, sách cũng viết như vậy, chúng ta bắt đầu thôi!"

Sở Du Ninh hai tay nâng mặt Thẩm Vô Cữu, chu môi hôn lên.

Thẩm Vô Cữu hơi ngửa ra sau, nhìn đôi môi đỏ mọng thơm mùi rượu ngày càng gần, yết hầu hắn lăn lộn, giơ tay định gỡ tay Sở Du Ninh nhưng không gỡ được.

Nếu để hắn biết ai đã đưa cho nàng loại sách đó, hắn nhất định sẽ đánh cho người đó một trận!

Rất nhanh, Sở Du Ninh lim dim mắt áp lên môi Thẩm Vô Cữu, mềm mại ấm áp, không có cảm giác gì, nàng lại nhẹ nhàng m*t một cái, nhíu mày, lại cắn một cái, lùi ra, chê bai nói: "Không ngon."

Thẩm Vô Cữu:...

Hắn đã cực lực kiềm chế không đáp lại, không ngờ lại nhận được lời bình "không ngon".

Ngược lại, hắn thấy rất ngon, môi của cô nương mềm mại mịn màng.

Giọng Thẩm Vô Cữu khàn khàn kìm nén: "Đó là vì ăn không đúng lúc, lần sau ta đảm bảo sẽ rất ngon, được không?"

Sở Du Ninh chớp mắt: "Chưa chín sao?"

Thẩm Vô Cữu sửng sốt một chút, quả quyết gật đầu: "Đúng vậy, chưa chín."

"Thảo nào lại khó ăn như vậy."

"..."

Cái này không thể nhịn được!

Sợ rằng sau này nàng thấy khó ăn sẽ không ăn nữa, Thẩm Vô Cữu giữ chặt gáy Sở Du Ninh, phủ lên môi nàng, nhất định phải khiến nàng thấy có tư vị.

Thẩm Vô Cữu hôn lên cánh môi mềm mại thơm ngọt, nhẹ nhàng m*t lên xuống, Sở Du Ninh ngẩn người một chút, phản ứng lại môi mình bị ăn, trước giờ đều là nàng ăn phần của người khác, sao có thể để người khác ăn phần của nàng.

Nàng hung hăng phản kích lại, không biết là ai mở hàm răng trước, hai người tranh giành, môi lưỡi quấn lấy nhau, trong cuộc chiến hôn nhau này, kỹ năng hôn càng ngày càng thuần thục.

Lúc này đã không còn là vấn đề ngon hay không ngon nữa, hôn một lúc, Sở Du Ninh thấy người hơi nóng, liền lùi ra đưa tay kéo quần áo.

Thẩm Vô Cữu vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, kéo nàng vào lòng, để nàng nằm trên vai, v**t v* đầu nàng.

"Nóng..." Sở Du Ninh không vui lẩm bẩm.

"Ngươi không động thì sẽ không nóng nữa." Thẩm Vô Cữu nói.

Sở Du Ninh liền thật sự không động nữa, Thẩm Vô Cữu v**t v* mái tóc của nàng.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 171: Chương 171



Một lúc sau, ngay khi hắn cho rằng Sở Du Ninh đã ngủ rồi, Sở Du Ninh lại đột nhiên ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải hắn, sau đó nói: "Sau này ngươi chính là nam nhân của đội Bá Vương Hoa rồi, nhất định sẽ là bảo bối của đội!"

Đội Bá Vương Hoa...

"Tên đội thật đặc biệt, là công chúa đặt sao?" Thẩm Vô Cữu hỏi.

Sở Du Ninh lắc đầu: "Các mẹ đặt."

Mẹ...

Thẩm Vô Cữu còn tưởng rằng lúc nãy hắn nghe nhầm lúc nàng đẩy Trương ma ma ra ngoài, hóa ra thật sự là nói mẹ.

Theo hắn biết, trong bốn nước hiện tại, danh xưng "Mẹ" thường được dùng cho tú bà, trước đó thấy nàng ra tay, hắn đã đoán nàng là sát thủ, chẳng lẽ trước đây nàng là sát thủ được thanh lâu bí mật đào tạo?

Nhưng nếu là vậy, nàng cũng sẽ không có tính tình ngây ngô thẳng thắn thế này.

"Ngươi cũng không muốn gia nhập đội Bá Vương Hoa sao?"

Sở Du Ninh nheo mắt, mang theo một tia sát khí, đôi mắt mèo mơ màng lộ ra ánh sáng nguy hiểm, ra vẻ nếu hắn dám chê bai sẽ đánh hắn.

Thẩm Vô Cữu cười nắm lấy tay nàng: "Công chúa ở đâu, ta ở đó."

Con mèo đang dựng lông được v**t v*, thân thể Sở Du Ninh mềm nhũn, lại nằm lên vai Thẩm Vô Cữu: "Vậy ngày mai chúng ta đi thu thập vật tư, tích trữ thật nhiều lương thực."

"Tích trữ nhiều lương thực như vậy để làm gì?" Thẩm Vô Cữu nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

"Có lương thực thì mọi người sẽ không phải lo c.h.ế.t đói."

Sở Du Ninh hoàn toàn diễn giải đúng câu "Rượu vào lời ra".

Thẩm Vô Cữu nhìn công chúa dựa vào lòng mình, nghe rõ lời nàng lẩm bẩm sau đó.

Hắn không biết nàng đã trải qua những gì trước đây, đại khái là không có đồ ăn, đói đến mức ám ảnh mới khiến nàng có chấp niệm với lương thực như vậy.

Rốt cuộc phải đói đến mức nào mới hình thành chấp niệm? Hắn không dám nghĩ sâu. ...

Ngoài cửa, Trương ma ma đi đi lại lại, nghĩ đến việc phò mã hiện tại đang bị thương, nếu công chúa cố chấp thì cũng không phản kháng được, đừng để vết thương vừa có tiến triển lại trở nặng, đến lúc đó mất nhiều hơn được, động phòng lúc nào mà không được chứ?

Nhưng bà ta chỉ là một nô tì, can thiệp quá nhiều vào chuyện của chủ tử ngược lại không tốt, huống hồ phò mã cũng không phản đối, có lẽ là có cách ứng phó rồi nhỉ?

Không lâu sau, cửa kẽo kẹt một tiếng bị kéo ra.

Trương ma ma nhìn vào trong, thấy phò mã ngồi trên xe lăn, vạt áo có dấu vết bị kéo, trên khuôn mặt tuấn tú còn có một dấu răng nhỏ, đôi môi mỏng đẹp đẽ cũng đỏ và sưng hơn lúc mới vào, làm cho khuôn mặt già nua của bà ta đỏ bừng, cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là thời gian này quá ngắn, hẳn là chưa thành sự chứ?

"Công chúa đã ngủ rồi, ngươi bảo người lấy nước vào lau người cho công chúa."

Thẩm Vô Cữu khẽ ho một tiếng, ý định xóa đi giọng nói khàn khàn bị nàng trêu chọc.

"Vâng, nô tì sẽ đích thân lấy nước lau người cho công chúa."

Trương ma ma quay người đi, lại quay lại, do dự hỏi: "Phò mã, công chúa có nói gì lung tung không? Nếu công chúa nói gì lung tung người cũng đừng để bụng, công chúa ở trong cung thích đọc nhất là thoại bản linh tinh."

Ánh mắt Thẩm Vô Cữu lóe lên, lập tức biết Trương ma ma cũng đoán ra công chúa này không phải công chúa cũ.

Cũng đúng, Trương ma ma dù sao cũng là người bên cạnh hoàng hậu, ngoài v.ú nuôi trước đây của công chúa thì cũng chỉ có Trương ma ma là hiểu rõ nhất về nàng.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 172: Chương 172



Hắn không chắc việc công chúa đổi hết cung nhân trước khi xuất giá là do nàng cân nhắc muốn che giấu bản thân hay là do Trương ma ma làm, làm thế quả thực có thể che giấu sự khác thường của công chúa tốt hơn.

Nếu không phải hắn đã từng thấy công chúa trong mơ thì cũng sẽ không dễ dàng nhận ra đã đổi người.

Xem ra, Trương ma ma là người thông minh, biết rằng công chúa này mới có thể khiến Tứ hoàng tử sống sót và sống bình an.

"Ta biết, sau này ta sẽ bảo nàng đọc ít thôi." Hắn gật đầu, đẩy xe lăn ra ngoài.

Trương ma ma âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ những người không hiểu rõ công chúa sẽ không dễ dàng nghi ngờ. ...

Nửa đêm, Sở Du Ninh vén chăn mỏng đứng dậy, như hồn ma đi ra khỏi biệt viện mà không kinh động đến bất kỳ ai, khống chế một con ngựa trong chuồng ngựa.

Nàng trực tiếp nhảy lên ngựa, để ngựa chở nàng chậm rãi rời khỏi trang viên.

Biệt viện vẫn tĩnh lặng, tất cả mọi người đều không hề hay biết Sở Du Ninh đã rời đi.

Thẩm Vô Cữu viết xong mật thư giao cho Trình Hựu, bảo Trình Hựu bí mật nhanh chóng đưa đến biên quan.

Hắn vốn định trước khi đi ngủ sẽ đi xem công chúa ngủ có yên ổn không, nhưng dường như có một giọng nói kiên định bảo hắn rằng công chúa đang ngủ rất ngon, không cần làm phiền nữa.

Hắn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ nhưng lại không nhớ ra, đành phải lên giường nghỉ ngơi dưới sự thúc giục của Trình An.

Khi trời sắp sáng, Băng Nhi và Phong Nhi đổi ca canh đêm, theo lệ vào xem công chúa nghỉ ngơi, kết quả phát hiện trên giường không có ai, sờ thử thì chăn gối đều lạnh ngắt, chứng tỏ công chúa đã đi lâu rồi.

Hai nha hoàn lập tức hoảng hốt, vội vàng đi gọi Trương ma ma.

Trương ma ma nghe xong, sợ đến mức vội vàng ngồi dậy trên giường, nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài: "Công chúa ra ngoài từ lúc nào, Phong Nhi ngươi canh đêm mà không biết sao?"

Phong Nhi sợ hãi: "Đúng là kỳ lạ, trước đó trong đầu nô tì vẫn nhớ rõ công chúa đang ngủ ngon trong phòng."

"Trước khi phát hiện công chúa mất tích, nô tì cũng nghĩ như vậy." Băng Nhi nói.

"Bất kể vì lý do gì, công chúa đã ra ngoài, người canh đêm lại không hề hay biết, đây là thất trách. Ta thấy chính là do công chúa gần đây quá dễ tính, khiến các ngươi đều lỏng lẻo, tốt nhất là cầu nguyện công chúa không sao, nếu không công chúa không phạt các ngươi thì bệ hạ cũng sẽ không tha cho các ngươi."

"Vâng, nô tì sẽ nhanh chóng gọi người đi tìm."

Phong Nhi và Băng Nhi vội vàng đi gọi người cùng nhau đi tìm.

Viện chính của biệt viện tương tự như Minh Huy Viện, không có Đông Khóa Viện nhưng cũng có thư phòng.

Trương ma ma trực tiếp đến chỗ Thẩm Vô Cữu ở, thấy Trình An dựa vào cửa ngủ gật, nhanh bước tiến lên: "Nhanh vào bẩm báo phò mã, công chúa mất tích rồi."

Trình An giật mình một cái, suýt nữa ngã vào trong cửa.

Công chúa sao có thể mất tích được?

Đừng nói đến việc lúc trước Khương tiên sinh ở đây nghiên cứu thuốc s.ú.n.g đã tăng cường phòng vệ, lần này vì công chúa đến cũng đã tăng thêm người, sau khi làm ra thuốc s.ú.n.g thì chỉ thiếu điều canh giữ biệt viện không cho một con muỗi nào bay vào, trong tình huống như vậy, công chúa sao có thể mất tích được?

Cho dù có người vào bắt cóc công chúa thì cũng không thể không kinh động đến hộ vệ gác đêm.

Trình An đang định gõ cửa thì cửa phòng đã mở từ bên trong, Thẩm Vô Cữu vẫn mặc áo lót màu trắng, thậm chí còn không ngồi xe lăn, trực tiếp đi ra.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 173: Chương 173



"Có chuyện gì?"

Trong đôi mắt đen láy của Thẩm Vô Cữu lóe lên vẻ lo lắng.

"Vừa rồi Băng Nhi đến đổi ca, hai người vào xem công chúa có ngủ ngon không, kết quả phát hiện trên giường không có ai, chăn gối cũng đã lạnh ngắt." Trương ma ma nóng ruột như lửa đốt.

"Ma ma đừng lo, ta sẽ bảo Trình An đi gọi tất cả mọi người đi tìm công chúa, biết đâu công chúa say rượu chạy đến góc nào đó trong viện."

Thẩm Vô Cữu vừa an ủi Trương ma ma vừa tự an ủi chính mình.

Lúc này, Trình An đã lấy quần áo đến, Thẩm Vô Cữu nhận lấy rồi bảo hắn đi gọi tất cả mọi người trong biệt viện dậy tìm công chúa.

Trương ma ma cũng vội vàng quay về sắp xếp người bên phía công chúa cùng nhau đi tìm.

Rất nhanh, toàn bộ biệt viện sáng đèn, Thẩm Vô Cữu gọi gia binh gác đêm đêm qua đến, đều nói không thấy công chúa ra ngoài, cũng không thấy có người xông vào.

Ngay khi mọi người lục tung cả biệt viện mà vẫn không tìm thấy người, quản sự chạy đến nói: "Tứ gia, ngựa mà công chúa cưỡi hôm qua không thấy đâu."

Thẩm Vô Cữu lập tức chắc chắn đến bảy tám phần Sở Du Ninh đã tự ý ra ngoài, hắn nhớ ra Sở Du Ninh có thể dò tìm vị trí của thuốc súng, vậy có nghĩa là nàng có thể ra ngoài một cách quang minh chính đại mà không bị người khác phát hiện không?

Hắn hỏi Trương ma ma: "Khoảng giờ Sửu đêm qua, Trương ma ma có định đến xem công chúa không?"

Trương ma ma cau mày: "Lúc đó công chúa vẫn đang say giấc trong phòng."

"Phong Nhi, còn ngươi thì sao?"

Phong Nhi không chút do dự: "Công chúa vẫn ngủ ngon trong phòng."

Thẩm Vô Cữu lại hỏi đám gia binh canh gác có nghĩ đến chuyện công chúa sẽ ra khỏi biệt viện không, đám gia binh ngốc nghếch gãi đầu: "Công chúa không ngủ trong phòng lại ra khỏi biệt viện làm gì?"

Đúng vậy, tất cả mọi người đều tin chắc rằng công chúa đang ngủ trong phòng, giống như đêm qua trước khi hắn ngủ định đến xem công chúa nhưng lại có một giọng nói bảo hắn công chúa đang ngủ rất ngon, không cần đến xem.

Hắn muốn tin rằng đây là năng lực của công chúa, chứ không muốn nghĩ đến việc nàng đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

"Phái người đi tìm trong phạm vi mười dặm. Trình An, ngươi lập tức về phủ xem công chúa có về không, hỏi thăm xem có thấy công chúa ở cửa thành không?"

Thẩm Vô Cữu lo lắng không biết nàng có phải vì say rượu nhớ nhà nên nửa đêm lén chạy về nơi ở trước kia hay không, sớm biết vậy đêm qua nên nhân cơ hội hỏi nàng đến từ đâu.

Quả nhiên trực giác của hắn ở yến tiệc không sai, công chúa uống rượu sẽ xảy ra chuyện, mà còn là chuyện lớn.

"Ta cũng đi tìm." Trần Tử Thiện cũng đi theo ra ngoài.

Hắn biết rất rõ, mình có thể ở đây là nhờ phúc của công chúa, nếu công chúa mất tích là vì uống rượu đêm qua, có g.i.ế.c hắn cũng không hết tội.

Thẩm Vô Cữu sờ vết thương đã lành hẳn của mình, năng lực đặc biệt của công chúa có để lại một ít trong cơ thể hắn, nếu vết thương của hắn có vấn đề, nàng sẽ cảm ứng được chứ?...

Tia nắng đầu tiên ở phía đông rọi xuống mặt đất, cũng rọi xuống người đang ngủ trên xe lương.

Sở Du Ninh cảm thấy có tiếng bước chân vây quanh, nàng không mở mắt mà theo thói quen sờ đến thanh đao của mình...

Đao đâu?

Sở Du Ninh đột ngột mở mắt, lúc rạng sáng, bầu trời vẫn còn trắng xóa, không khí thoang thoảng mùi sương sớm trong lành, nàng lập tức tỉnh táo hẳn.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 174: Chương 174



Đây không phải mạt thế, cũng không phải tang thi đến.

Sở Du Ninh cúi đầu vỗ vỗ những bao lương bên dưới, có chút ngơ ngác.

Tại sao nàng lại ở đây? Ai có bản lĩnh thế, dám ném nàng đến đây?

Sở Du Ninh ngồi dậy nhìn xung quanh, đây là một con đường trên núi, lúc này trên đường có mấy chiếc xe chở đầy lương thực, bên cạnh còn trói một đám nam nhân đang kêu la thảm thiết, mặt mũi ai nấy đều bầm dập, cách trói người thành một đống như thế này nhìn là biết do nàng làm.

Sở Du Ninh trợn tròn mắt, nửa đêm nàng chạy đến cướp lương sao?

Tại sao nàng lại không có chút ấn tượng nào?

Sở Du Ninh cố gắng nhớ lại, thế nhưng đoạn ký ức cuối cùng chỉ dừng lại ở chỗ nàng ăn xong lẩu cay thơm nồng, sau đó nhân lúc Thẩm Vô Cữu không chú ý đã lén nhờ Trần Tử Thiện rót rượu cho nàng uống.

Nàng còn nhớ lúc uống ngụm rượu đầu tiên, vị đắng xen lẫn chua ngọt, còn có chút chát, nhiều vị trộn lẫn vào nhau còn khó uống hơn cả dịch dinh dưỡng, tuy nhiên nàng quá muốn biết cảm giác lâng lâng say khướt mà mọi người vẫn ca tụng, thế nên nàng vẫn cố uống.

Uống ngụm thứ hai thì thấy vị cũng tạm được, thêm cả đá lạnh vào cũng trung hòa được vị rượu.

Sau đó càng uống càng thấy ngon, uống hết bát này đến bát khác, cảm giác lâng lâng có lẽ là sau khi uống hết bát đầu tiên, mặt hơi nóng, đầu bắt đầu óc choáng váng, rồi... rồi tỉnh lại thì đã ở nơi này.

Nghe nói người say rượu có đủ kiểu, có người say đến mức không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra, có người vừa khóc vừa la hét, xấu xí vô cùng.

Còn nàng say rượu rồi chạy đến cướp vật tư sao?

Nếu không làm sao giải thích được việc nàng ở đây? Con ngựa nàng cưỡi vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh ăn cỏ.

"Là ả ta! Chính là ả nữ tặc này chạy đến cướp lương của chúng ta, còn đánh bị thương người của chúng ta!"

Một nam nhân dẫn theo một nhóm binh lính ầm ầm vây lại, mặt cũng sưng húp, có thể thấy là người duy nhất trong số những người đó may mắn trốn thoát đi cầu cứu.

Sở Du Ninh ngồi xếp bằng trên xe lương, nhìn binh lính đeo đại đao, vẻ mặt vô tội: "Ta nói ta chỉ đi ngang qua thôi, các ngươi tin không?"

Tiểu tướng dẫn đầu liếc nhìn đám người bị thương, rồi nhìn nàng, lắc đầu, không thể tin được.

Đầu Sở Du Ninh hơi đau, đột nhiên nhớ đến quân sư của nàng, nếu Thẩm Vô Cữu ở đây, nàng sẽ không cần phải đau đầu vì chuyện này.

Đột nhiên, nàng nghĩ tới việc mình không thể vô duyên vô cớ chạy đến cướp lương, cho dù say rượu không tỉnh táo nhưng đạo đức làm người vẫn còn.

Nàng ngẩng đầu, ưỡn ngực: "Ai bảo bọn họ nửa đêm vận lương, ta tưởng bọn họ là trộm mới ra tay."

Nói xong, Sở Du Ninh thầm khen mình thông minh.

Các binh lính nghe xong cũng thấy có lý, nhìn về phía người đã gọi họ đến.

Bọn họ là binh lính của doanh trại Kinh Tây, bệ hạ đã dùng hổ phù điều binh, đóng quân ở bên ngoài thành ba mươi dặm, sợ dọa người dân đi đường nên cứ hai canh giờ lại cử một đội tuần tra, không ngờ người này vừa chạy đến quan đạo đã gặp chuyện.

Nam nhân đó ánh mắt nhấp nháy, suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu nói chắc nịch: "Chúng ta phụng lệnh phủ Trung Thuận Bá đưa lương cho Du Ninh công chúa, nghe nói công chúa gần đây thiếu lương, vừa hay năm ngoái trồng lúa mì đã có thể thu hoạch, Trung Thuận Bá phủ liền bảo chúng ta vận chuyển lương thực suốt đêm đưa đến cho công chúa."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 175: Chương 175



Sở Du Ninh chớp mắt, đây là tình huống gì? Nàng cướp của chính mình?

Nơi này cách Thẩm gia trang không xa, vừa vặn vẫn nằm trong phạm vi tinh thần lực của nàng.

Sở Du Ninh chống cằm, có lẽ đêm qua nàng say nên đã mở tinh thần lực, thấy những người này lén lút vận chuyển lương thực, vừa hay nhớ đến mạt thế nên chạy đến cướp lương.

Không ngờ kết quả lại tốt đẹp đến vậy, nàng cướp được, vậy mà lại là lương thực của chính mình? Không còn gì tuyệt vời hơn thế này nữa!

"Quân gia, mau bắt nàng ta lại đi, kẻo nàng ta chạy mất thì tiểu nhân không biết báo cáo thế nào với Du Ninh công chúa." Người đó mặt đầy vẻ kiêu ngạo.

Khi người này tìm đến thì đã tự xưng là quản gia của Thủy Tú Trang, là người kinh thành, tiểu tướng đương nhiên biết Thủy Tú Trang là của ai.

Thủy Tú Trang chính là trang viên của tiên hoàng hậu, cũng chính vì danh nghĩa này mà Thủy Tú Trang mới có thể độc chiếm một vùng.

Nay hoàng hậu đã mất, trang viên này chẳng phải sẽ rơi vào tay Du Ninh công chúa sao?

Tiểu tướng thật sự không thể hiểu nổi một cô nương yếu đuối như thế này sao lại có thể đánh ngã hơn mười tráng hán, nếu không phải những người đó vẫn đang kêu đau ở bên cạnh thì hắn thậm chí còn không nghi ngờ.

Để cẩn thận, hắn vẫn rút thanh đao đeo bên hông ra.

Nếu là thật, vậy một cô nương dám nửa đêm chạy ra đánh ngã những người này, còn có thể ngủ thiếp đi trên xe lương như vậy, tuyệt đối không thể chỉ dùng từ gan dạ để nói hết được, phải biết rằng đây là đường núi, bất cứ lúc nào cũng có thể có thú dữ từ trên núi xuống.

"Ngươi có lợi hại đến mấy cũng không thể đánh quân gia."

Người đó thầm đắc ý, nữ thổ phỉ này có lợi hại đến mấy lại còn dám đánh quân gia sao?

Bọn họ vận chuyển lương thực vào ban đêm là có lý do.

Thủy Tú Trang là trang viên hồi môn của hoàng hậu, vẫn luôn do nhà mẹ đẻ thay mặt quản lý, nay hoàng hậu đã mất, trang viên của hoàng hậu sẽ trở thành của hồi môn của Du Ninh công chúa, Du Ninh công chúa vẫn để Trung Thuận Bá phủ giúp quản lý trang viên.

Trên danh nghĩa, trang viên vẫn là của hoàng hậu, nhưng thực tế đã sớm thuộc về Trung Thuận Bá phủ, mỗi năm thu được bao nhiêu đều do Trung Thuận Bá phủ quyết định, cho dù hoàng hậu có phát hiện ra thì cũng không thể vì chút của cải đó mà trở mặt với nhà mẹ đẻ.

Nhưng nếu đổi thành Du Ninh công chúa đã trở nên vô cùng hung dữ thì lại khác.

Trung Thuận Bá phủ nghe nói Du Ninh công chúa đã đến Thẩm gia trang, mà Thẩm gia trang lại nằm cạnh Thủy Tú Trang, chỉ sợ Du Ninh công chúa một ngày nào đó vô tình đi dạo đến trang viên rồi phát hiện ra sự mờ ám ở đây, do đó đã dặn dò phải nhanh chóng dọn sạch kho lương.

Ban đầu, trong trang viên vẫn còn lương thực thu hoạch được từ năm ngoái, cùng với lúa mì mùa đông năm nay, dự định tìm thời cơ thích hợp để chuyển đi, nay Du Ninh công chúa vừa đến, bên phía Trung Thuận Bá phủ liền liên lạc với thương nhân bán lương thực, nhanh chóng bán hết vào ban đêm, chỉ sợ chậm thì sẽ xảy ra chuyện.

Ban đầu, mọi chuyện đáng lẽ sẽ diễn ra rất suôn sẻ, ai ngờ nửa đêm lại xuất hiện một nữ thổ phỉ cưỡi ngựa đến, vừa đến đã bắt bọn họ hạ lương thực xuống, lúc đầu không ai để tiểu cô nương này vào mắt, ai ngờ chẳng mấy chốc mọi người đều bị ném thành một đống.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 176: Chương 176



Nữ thổ phỉ dùng dây buộc lương thực trói họ lại thành một cục, vỗ tay trèo lên xe lương, phủ bao tải lên rồi ngủ luôn, cũng không biết trói thế nào mà gỡ không ra, hơn nữa người đã bị đánh thương, cho dù gỡ ra cũng không thể vận chuyển lương thực, hắn đã sớm nhân lúc hỗn loạn lăn ra một bên trốn đi, đợi đến khi họ ngủ say mới dám đi tìm người cứu viện, đi đi về về trời cũng đã sáng.

Nếu nhất định phải có người đứng ra thì tất nhiên tốt nhất nên là Du Ninh công chúa, dù sao tính ra thì số lương thực này cũng là của Du Ninh công chúa.

Đến lúc đó chở lương đi bán cho thương nhân, cho Du Ninh công chúa bao nhiêu chẳng phải do Trung Thuận Bá phủ quyết định sao?

Nữ thổ phỉ này có bản lĩnh đến mấy thì cũng không thể bản lĩnh hơn công chúa được chứ?

Sở Du Ninh không nói gì, nàng cuộn gọn bao tải trên người lại rồi cất đi, nhảy xuống khỏi xe lương.

Tiểu tướng nghe quản gia miêu tả nàng có thể đ.ấ.m bay một người, một tay có thể nhấc bổng người lên rồi ném đi, tuy cho rằng có phần phóng đại nhưng vẫn ra lệnh cho thuộc hạ đối xử thận trọng.

Sở Du Ninh vừa đặt chân xuống đất, những người này liền rút đao ra.

Không còn bao tải che chắn, tiểu tướng mới thấy cô nương này ăn mặc phi phàm, những người có thể vào doanh trại Tây Kinh làm lính đồn ít nhiều đều có quan hệ ở kinh thành, huống hồ còn là một tiểu tướng.

Hắn nhìn một cái là biết ngay vải vóc này giống như vân gấm chỉ có trong cung đình.

Sở Du Ninh vẫn mặc y phục của ngày hôm qua, khi làm nhiệm vụ ở mạt thế, lòng cảnh giác là điều không thể thiếu, cho dù ngủ say nhưng có người lại gần cũng sẽ mở ra bản năng tấn công, vì vậy, cho dù tối qua uống đến mức đầu óc đơ ra, nàng vẫn tự động vào trạng thái phòng thủ, đến nỗi Trương ma ma cũng không thể lau người và thay quần áo cho nàng.

"Các ngươi đừng cản ta xem lương thực."

Sở Du Ninh đi thẳng qua bên cạnh tiểu tướng, khoanh tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng đi tuần từng xe lương thực.

Nàng biết lúa mì có thể dùng để làm bánh bao, nàng còn phát hiện không chỉ có lúa mì, còn có lúa và đậu nành nữa, tổng cộng bảy xe, mỗi xe đều chất cao như núi.

Đây là lương thực của nàng, là chỉ đích danh cho nàng, có thể tích trữ lại để ngày nào cũng ngắm!

Quản gia cau mày: "Quân gia, các ngươi còn không mau bắt nàng ta lại? Cẩn thận để nàng ta chạy mất."

Tiểu tướng thu đao lại, nhìn bộ dạng của cô nương này, còn có vẻ không hề sợ bị bắt, hắn thấy thân phận của nàng có gì đó đáng ngờ.

Hắn tiến lên: "Cô nương có thể giải thích rõ ràng lý do xuất hiện ở đây không?"

Sở Du Ninh lúc này rất hào hứng, sảng khoái trả lời: "Ta đến để lấy lương thực."

"Hừ! Quân gia, ngài nghe xem, cướp lương thực mà còn ngang ngược như vậy." Quản gia cười khẩy.

Sở Du Ninh vỗ vỗ lương thực trên xe: "Vừa rồi ngươi không phải nói số lương thực này là tặng cho Du Ninh công chúa sao?"

"Sao thế? Chẳng lẽ ngươi còn muốn nói ngươi chính là Du Ninh công chúa?"

Sở Du Ninh khoanh tay: "Không giống sao?"

Câu hỏi này khiến ngay cả binh lính cũng muốn lắc đầu, rất không giống.

Xin hỏi có công chúa nào nửa đêm đi cướp, còn ngủ ngoài đồng không, đừng nói công chúa, ngay cả cô nương nhà thường dân cũng không thể làm như vậy.

Quản gia cười lớn: "Nếu ngươi là công chúa thì ta còn có thể là cha của công chúa ấy chứ."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 177: Chương 177



Sở Du Ninh khoanh tay trước ngực, chọc chọc vào mặt mình: "Vậy thì ngươi phải hỏi xem hoàng thượng có đồng ý không đã."

Đúng lúc này, có một con ngựa phi tới, chưa đến gần đã nghe thấy người trên ngựa vẫy tay gọi: "Công chúa!"

Mọi người trợn mắt há hốc mồm!

Trời ạ, vậy mà lại là công chúa thật sao?

Du Ninh công chúa lại dễ gần như vậy? Đến cả việc thu lương cũng tự mình làm.

Quản gia vừa rồi còn lớn tiếng tuyên bố sẽ làm cha của công chúa, sắc mặt đã tái mét, chân run lẩy bẩy.

Hắn vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng rằng mình đã nghe nhầm.

Công chúa nhà ai lại nửa đêm đi cướp lương chứ, tại sao Du Ninh công chúa này lại khác biệt với mọi người như vậy!

Hay là công chúa đã sớm nhận được tin tức nên mới vội vã đến ngăn cản?

Trần Tử Thiện nhanh chóng đến trước mặt mọi người, hắn lật mình xuống ngựa, vì béo lại vội vàng nên động tác có phần vụng về, xuống ngựa đứng vững, lập tức vén áo chạy đến trước mặt Sở Du Ninh.

"Công chúa, người thực sự ở đây, chúng ta tìm người rất vất vả! Sao người lại chạy ra ngoài? Thẩm tướng quân sắp phát điên lên rồi, còn muốn đích thân đi tìm người."

Trần Tử Thiện lau mồ hôi trên trán, hắn và những người khác từng đến đây săn bắn, biết ở đây có một con đường nhỏ, mọi người đều đi trên đường lớn, hắn ôm hy vọng thử tìm kiếm ở đây, không ngờ lại thực sự tìm được.

Nhìn thấy từ xa, hắn vội vàng sai người đi cùng mình về báo tin.

Được rồi, cũng không cần chứng minh gì nữa, dưới gầm trời này không ai dám mạo danh công chúa, đặc biệt là dưới chân kinh thành, huống hồ trong lời nói của người này còn xuất hiện Thẩm tướng quân.

"Ta đến để thu lương." Giọng điệu của Sở Du Ninh rất tự hào.

Trần Tử Thiện nhìn bảy xe lương đầy ắp, trong lòng có chút không nói nên lời, chỉ vì bảy xe lương này mà công chúa phải nửa đêm lén lút chạy ra ngoài cướp... thu sao?

Hắn nhìn binh lính đang rút đao chĩa vào công chúa: "Các ngươi to gan thật, dám rút đao chĩa vào công chúa!"

Các binh lính mới nhớ ra vì quá kinh ngạc mà quên thu đao, ầm ầm thu đao lại, quỳ xuống ôm quyền: "Xin công chúa thứ tội!"

"Có gì đâu, vô tri bất trách." Sở Du Ninh cho họ đứng dậy.

Nàng nhìn quản gia, chưa kịp mở miệng thì hắn đã quỳ xuống tự tát vào mặt: "Tiện nhân đáng chết! Tiện nhân có mắt không tròng, xin công chúa tha mạng!"

Sở Du Ninh liếc nhìn những người bị nàng đánh đến mặt mũi bầm dập, có chút chột dạ: "Nếu các ngươi nói sớm số lương này là của ta thì cũng không gây ra hiểu lầm lớn như vậy, ta không đền bù cho những thương tích này đâu."

"Không dám. Là chúng ta có mắt không tròng, không trách công chúa."

Ai mà biết được một công chúa đường đường chính chính như người lại nửa đêm một mình chạy đến cướp lương chứ?

"Ngươi về nói với Trung Thuận Bá, ta nhận lễ vật này của ông ta."

Sở Du Ninh cho rằng đây là ý của Trung Thuận Bá phủ muốn bồi thường về chuyện trước đó, không phải thì cũng phải.

Trần Tử Thiện cũng biết Thủy Tú Trang là của ai, hắn suy nghĩ một chút: "Công chúa, theo ta nghĩ, đây không phải là lễ vật mà Trung Thuận Bá phủ muốn tặng người. Thủy Tú Trang vốn là của hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương hẳn là đã ban cho người làm của hồi môn, cho nên số lương này vốn là của người."

Sở Du Ninh lục lại ký ức của nguyên chủ, quả thực có chuyện này.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 178: Chương 178



Sau khi hoàng hậu đem toàn bộ ruộng đất của hồi môn ban cho nguyên chủ, Trung Thuận Bá phu nhân lấy cớ bàn giao vào cung, cuối cùng lại dụ dỗ nguyên chủ đồng ý giao lại ruộng đất cho Trung Thuận Bá phủ quản lý, nguyên chủ không quản gia nên không biết gạo củi đắt đỏ, không coi trọng đám ruộng đất này, chỉ cần lúc muốn tiêu tiền có tiền tiêu là được.

Nàng thì khác, đã là lương thực của nàng thì không có lý do gì để nằm trong tay người khác.

Sở Du Ninh dùng một tinh thần lực, quản gia liền khai tuốt ra như đổ đậu, bao gồm cả chuyện trước đây đã lừa dối hoàng hậu nương nương.

Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc trước cảnh tượng kỳ lạ này, đột nhiên cảm thấy gió buổi sáng sớm có chút lạnh lẽo.

Một người bình thường, vậy mà lại như bị trúng tà nói hết toàn bộ sự thật!

Quản gia nói xong thì cả người mềm nhũn ngã xuống đất, sợ đến mức run rẩy.

Sở Du Ninh nghe xong bật cười, trong mắt lóe lên ánh sáng phấn khích: "Tham lam cái gì không tham lam, vậy mà lại dám tham lương thực của ta."

Trần Tử Thiện cảm thấy Trung Thuận Bá phủ sắp xong đời, hắn còn nhớ lần trước công chúa nói muốn đến Hộ bộ cũng là ánh mắt như vậy.

"Công chúa, Thẩm tướng quân vẫn đang sốt ruột ở nhà, người có muốn về xem trước không?"

Trần Tử Thiện vội vàng nói, lúc hắn từ xa phát hiện công chúa ở đây đã sai người về biệt viện báo tin.

"Ừm, ngươi nói đúng, về ăn cơm trước." Sở Du Ninh gật đầu.

Tiểu tướng vội vàng chuộc tội, nói muốn hộ tống Sở Du Ninh về.

Sở Du Ninh thấy có người miễn phí giúp vận chuyển lương thực không dùng thì phí, vui vẻ đồng ý, còn những người của Thủy Tú Trang, để họ về báo cho Trung Thuận Bá phủ chuẩn bị sẵn nợ nần, đợi nàng đến lấy. ...

Bên Thẩm Vô Cữu vừa nhận được tin tức của Sở Du Ninh, đang định chạy đến thì người đã về rồi.

Một đám người hùng hùng hổ hổ tiến vào Thẩm gia trang, còn là quân gia, dọa cho đám nông dân sợ mất mật, cộng thêm trước đó biệt viện có rất nhiều người chạy ra khắp nơi tìm người, còn tưởng xảy ra chuyện gì.

Nghe nói công chúa đã về, trừ mấy đứa nhỏ bị người lớn giấu giếm, mọi người đều chạy đến trước cửa biệt viện chờ, đợi đến khi nhìn thấy người làm bọn họ sốt ruột cả đêm ngồi trên xe lương lắc lư chân, thực sự vừa tức vừa buồn cười.

Thẩm Vô Cữu ở bên ngoài biệt viện đã nhìn thấy Sở Du Ninh ngồi trên xe lương, nhớ đến chuyện đêm qua nàng say rượu nói muốn đi thu lương thực.

Vậy nên, nàng có chấp niệm khác thường với lương thực, nửa đêm chạy ra ngoài cướp lương sao?

Kết quả như vậy khiến hắn có chút dở khóc dở cười, hắn còn lo nàng say rượu nhớ nhà không nói một tiếng đã chạy mất.

"Thẩm Vô Cữu, ngươi xem, đây đều là lương thực của ta!"

Xe lương còn chưa dừng hẳn, Sở Du Ninh đã nhảy xuống chạy đến trước mặt Thẩm Vô Cữu, chia sẻ niềm vui của mình với hắn.

Nhìn nàng vui vẻ như vậy, trái tim vốn còn đang tức giận của Thẩm Vô Cữu lập tức tan biến. Dù sao tức giận với nàng cũng chỉ có mình hắn mà thôi.

Không tức giận thì không tức giận, hắn vẫn nghiêm mặt hỏi: "Công chúa ra ngoài từ lúc nào?"

Vì đang ngồi, Thẩm Vô Cữu ngẩng đầu lên, ánh sáng ban mai chiếu lên mặt hắn, góc độ này vừa vặn để Sở Du Ninh nhìn thấy vết răng trên má phải của hắn.

Nụ cười trên mặt Sở Du Ninh biến mất, giơ tay xoay mặt phải của hắn lại, tức giận hỏi: "Ai cắn vậy!"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 179: Chương 179



Thẩm Vô Cữu liền cười: "Công chúa không nhớ chuyện xảy ra đêm qua sao?"

Sở Du Ninh nghe hắn nói vậy, chớp chớp mắt, đại khái cũng biết là ai cắn.

Nàng buông tay, kiên định nói: "Nhất định là Tiểu Tứ cắn, đừng tưởng rằng dựa vào việc còn b.ú sữa mà có thể bắt nạt người khác. Ngươi yên tâm, lát nữa ta sẽ cắn lại giúp ngươi."

Trương ma ma:... Ôi, Tứ điện hạ đáng thương của bà ta.

Thẩm Vô Cữu cảm thấy ông trời phái một cô nương như vậy đến cho hắn, đại khái là muốn bù đắp cho hắn những nụ cười thiếu hụt trong những năm qua.

Cãi nhau với một đứa trẻ, còn muốn cắn lại, nghe thì nàng cũng chẳng lớn hơn đứa trẻ bao nhiêu, huống hồ đây còn không phải do nó cắn.

Hắn nhắc nhở: "Công chúa, Tứ điện hạ mới mọc bốn cái răng sữa, không thể cắn ra dấu răng ngay ngắn như vậy."

"Thế thì ta không nhớ." Sở Du Ninh nói rất thẳng thắn.

Thẩm Vô Cữu có chút tiếc nuối, hắn còn tưởng rằng sau khi nàng tỉnh lại có còn thấy môi hắn không ngon nữa không, sau này sẽ không ăn nữa, kết quả là nàng vừa tỉnh dậy đã chẳng nhớ gì cả.

Rõ ràng là hắn chiếm tiện nghi nhưng lúc này lại cảm thấy mình bị chiếm tiện nghi, mà đối phương còn không chịu trách nhiệm.

Bây giờ cũng không phải lúc dây dưa với vấn đề này, hắn lại nhìn xe lương: "Công chúa vẫn chưa nói đêm qua đã ra ngoài lúc nào."

"Ta cũng không biết nữa, tỉnh dậy đã thấy rất nhiều lương rồi."

Sở Du Ninh kể cho hắn nghe chuyện nàng tỉnh dậy bị người ta dẫn binh vây quanh, kết quả là cướp lương cướp đến tận người mình, cuối cùng gật đầu: "Đại khái là tổ tiên báo cho ta đi thu lương."

Tổ tiên này đại khái có chút bận rộn.

Thẩm Vô Cữu rất nể mặt mà chấp nhận cách nói này, hắn nhìn về phía đội quân kia.

Hắn vừa nhìn qua, những người đó đều đứng thẳng hơn, từng người đều lộ ra ánh mắt sùng bái.

Đây chính là người trấn thủ ải Nhạn Hồi, cùng Tùy quân đánh ra đánh vào, chưa từng bại trận, Trấn Quốc tướng quân thế hệ mới.

Thẩm tướng quân trước khi ra chiến trường đã là người nổi tiếng ở kinh thành, sau khi ra chiến trường lại trở thành người nổi tiếng khắp thiên hạ.

Hắn trước mười sáu tuổi càn quét kinh thành, sau mười sáu tuổi càn quét quân địch, trên chiến trường dùng binh như thần, thường dùng mưu kế kỳ lạ để giành chiến thắng, lại biết dùng người, nếu không phải trận chiến này xuất hiện kẻ gian tiểu nhân, cũng sẽ không có thất bại mất ải Tung Quan.

Những năm gần đây Tuy Quốc liên tục tấn công, có Trấn Quốc tướng quân dẫn đầu quân Thẩm gia liều mạng chống cự, mới không để Khánh Quốc rơi vào cục diện bị một nước khác áp bức.

Trên đời này ai cũng có thể làm công tử bột, nhưng không phải công tử bột nào cũng có thể ra chiến trường lập công danh.

Chỉ là, rõ ràng là thời khắc kích động lòng người nhưng trên mặt đối phương lại có một dấu răng nhỏ, dấu răng cũng không sâu, in trên mặt Trấn Quốc tướng quân, khiến cho khuôn mặt vốn nghiêm nghị lộ ra vài phần buồn cười, trông không còn dữ tợn như trước.

"Đa tạ chư vị đã hộ tống công chúa trở về." Thẩm Vô Cữu chắp tay.

"Đây là việc chúng ta nên làm, công chúa đã được đưa về, chúng ta xin cáo lui."

Tiểu tướng chắp tay, dẫn theo thuộc hạ rời đi.

Đáng tiếc, mãnh tướng tung hoành trên chiến trường vì bị thương mà không thể ra trận được nữa, giống như một con đại bàng bị gãy cánh, là sự tiếc nuối của tất cả mọi người.
 
Back
Top Bottom