Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 210: Chương 210



Trần Tử Thiện liếc mắt nhìn Bùi Diên Sơ đang đi còn không vững: "Ngươi bị thương nặng thật."

Vết thương của Trần Tử Thiện ở trên lưng, lại có đệm lót, cũng không có gì đáng ngại, Bùi Diên Sơ thì khác, hắn hình như bị đánh bằng gậy.

"Trần công tử cố ý đến xem trò cười của ta sao?"

Bùi Diên Sơ nhướng mày, vẻ u ám giữa đôi mày tan đi, lại khôi phục dáng vẻ công tử phong độ.

Trần Tử Thiện trợn mắt: "Ai rảnh đến xem trò cười của ngươi, vết thương của ngươi mấy ngày thì khỏi?"

Bùi Diên Sơ mắt lóe lên: "Cái đó phải xem làm chuyện gì."

"Ngươi biết ta đến tìm ngươi làm việc?"

"Bằng không Trần công tử là cố ý đến quan tâm vết thương của ta sao?"

Trần Tử Thiện nhìn quanh bốn phía, lại gần hơn một chút, nhỏ giọng nói: "Công chúa bảo ngươi theo dõi người Việt Quốc khi nào rời đi, đến lúc đó bảo ngươi đi theo chuyển đồ."

Bùi Diên Sơ trong lòng chấn động, sắc mặt cũng nghiêm trọng hơn mấy phần: "Công chúa muốn nửa đường cướp của người Việt Quốc?"

Trần Tử Thiện nhìn là biết hắn đang nghĩ gì: "Biết ngươi thân với Thẩm tướng quân, công chúa cũng là cho ngươi cơ hội, theo Thẩm tướng quân hay theo công chúa, toàn xem lựa chọn của ngươi."

"Đây đúng là cho ta một bài toán khó." Bùi Diên Sơ cười nhẹ.

Thẩm Vô Cữu vừa mới sai người đưa đến một tờ khế nhà, nói với hắn ở ngõ Thanh Ô có một ngôi nhà, để cho cả nhà bọn họ dọn vào ở trước.

Những năm này hắn cũng không phải chơi bời vô ích, sớm đã lén lút mua một ngôi nhà bên ngoài.

"Ta đoán ngươi vốn định sau khi thoát khỏi Bá phủ sẽ đến biên quan lập công, vậy còn không bằng theo công chúa làm hộ vệ."

Bùi Diên Sơ từ trên xuống dưới liếc mắt nhìn Trần Tử Thiện mập mạp, vẻ mặt chán ghét: "Hộ vệ? Cùng ngươi sao?"

"Hừ! Nói như ngươi lợi hại lắm vậy, còn không phải nhờ Nhị cô nương phủ tướng quân ra tay cứu giúp."

"Ta đây là bị thương!"

"Biết biết."

Trần Tử Thiện cười nham nhở: "Nhị cô nương người ta cứu ngươi, ngươi có muốn cân nhắc lấy thân báo đáp không?"

Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Diên Sơ lập tức sa sầm: "Trần Tử Thiện, ta mặc kệ ngươi ở ngoài thế nào, đừng để ta nghe ngươi lấy chuyện này ra đùa một lần nữa."

Trần Tử Thiện lập tức ngậm miệng: "Biết rồi biết rồi, coi ngươi như huynh đệ mới nói như vậy, ta có chừng mực."

Xem vẻ mặt vội vàng này, chẳng lẽ là thật sự để mắt đến?

*

Cuối cùng chỉ có A Quy và Thẩm Tư Lạc theo Sở Du Ninh về trang viên, A Như năm nay mười hai tuổi, thêm hai năm nữa là phải xem mắt người ta, Đại phu nhân rốt cuộc cũng không dám để nàng ta ra ngoài chơi nữa, tỷ tỷ không đi thì muội muội đương nhiên cũng không được đi.

Về phần Thẩm Tư Lạc, mấy vị phu nhân muốn quản nhưng Thẩm Tư Lạc chỉ nói muốn đi giải khuây, bọn họ đành hết cách.

Bên trang viên, chuyện xảy ra ở kinh thành đã có người về báo cáo với Thẩm Vô Cữu.

Hắn đoán công chúa về thành đánh Trung Thuận Bá phủ có thể sẽ khiến bệ hạ chú ý, hoàn toàn không ngờ công chúa ra ngoài một chuyến lại khiến cả triều đình hậu cung đều náo loạn.

Đại hoàng tử có đương triều thủ phụ ủng hộ, tướng quân nắm trong tay trọng binh làm nhạc phụ, Trung Thuận Bá phủ làm túi tiền, mẫu phi là đương kim sủng phi, lại là chủ hậu cung, nhìn thế nào cũng là người nằm không cũng thắng, ai ngờ công chúa ra ngoài một chuyến, dù có nhiều thế lực ủng hộ đến mấy cũng không bằng tốc độ công chúa chọc trời thủng.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 211: Chương 211



Thẩm Vô Cữu càng quyết tâm phải nhanh chóng dưỡng thương, nếu không lần sau công chúa lỡ tay làm ra chuyện gì mà hắn không ở bên thì cũng không ổn.

Mặc dù không thể ra ngoài nhưng hắn có sai người đi dò la tin tức, luôn luôn về báo cáo, ngay khi công chúa từ phủ tướng quân lên đường về trang viên, không lâu sau hắn đã nhận được tin tức.

Vì vậy khi Sở Du Ninh trở về biệt viện, Thẩm Vô Cữu đã ở trước cửa đón nàng.

Tứ hoàng tử ngồi trên đùi hắn, được hắn đỡ hai cánh tay ngồi vững vàng, thân hình nhỏ bé còn hơi lắc lư tự chơi đùa vui vẻ.

"Bập bập bập..." Miệng cục bột há to phát ra âm thanh mà nó thấy vui tai.

"Tỷ tỷ của điện hạ sắp về rồi, điện hạ có vui không?" Thẩm Vô Cữu nghiêm túc hỏi.

"A!"

"Vui chứ?"

"Á..."

"Ta cũng vui."

"Ê a..."

Một lớn một nhỏ giao lưu rất ra dáng, v.ú nuôi hầu bên không nhịn được quay đầu đi cười trộm.

Phò mã chăm Tứ hoàng tử thật là vui, ai lại đi nói chuyện nghiêm túc với một đứa trẻ chứ.

Sở Du Ninh nhảy xuống khỏi xe ngựa, trước tiên bế A Quy xuống, sau đó mới lấy từ trong xe ngựa ra một xiên bánh nếp tẩm đường, hùng hổ đi đến trước mặt Thẩm Vô Cữu.

Thấy cục bột đang ngọ nguậy trên đùi Thẩm Vô Cữu, không nhịn được đưa tay véo má phúng phính trắng nõn của nó, đối diện với ánh mắt cười của Thẩm Vô Cữu, nàng cắm bó cỏ xuống đất.

"Ta cố ý mua cho ngươi, vốn định mua kẹo hồ lô nhưng kẹo hồ lô không để được lâu, ta liền mua cái này cho ngươi, ngươi nếm thử xem."

Nói xong, nàng rút một xiên từ trên xuống đưa cho Thẩm Vô Cữu, một tay khác bế cục bột lên, cục bột vừa nhìn thấy nàng đã nhảy cẫng lên.

Thẩm Vô Cữu đưa tay nhận lấy bánh nếp tẩm đường, nhìn cô nương trước mắt cố ý mua cho hắn cả một nắm bánh nếp tẩm đường, đặc biệt là trong tình huống không có kẹo hồ lô, nàng cũng vẫn nghĩ đến hắn, trái tim đã được tôi luyện lạnh lùng trên chiến trường trong nháy mắt tan thành nước.

Đây là món quà quý giá nhất mà hắn nhận được trong đời, một xiên bánh nếp tẩm đường chỉ có giá vài văn tiền.

Trương ma ma rất thức thời bế Tứ hoàng tử đi, tiện thể bảo A Quy đến chơi với Tứ hoàng tử.

A Quy cũng thích Tứ hoàng tử trắng trẻo mập mạp chỉ biết á á, cầm con ngựa gỗ điêu khắc đặc biệt mua về đi theo.

Thẩm Tư Lạc đương nhiên cũng sẽ không đứng đây cản trở, nàng ta thấy tứ ca nhìn công chúa bằng ánh mắt dịu dàng kia mà giật mình, hóa ra tứ ca dễ lấy lòng như vậy.

Rất nhanh, những người ở cửa biệt viện đã tản đi hết.

Ngoài hành lang chỉ còn lại Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu, còn có một bó cỏ cắm đầy bánh nếp tẩm đường, trông như hoa nở.

Trong ánh mắt chờ mong của nàng, hắn cúi đầu cắn một miếng, bánh nếp đã nguội không còn giòn tan, bên trong mềm mại thơm ngọt, cắn vào còn nghe thấy tiếng "cạch cạch".

Sở Du Ninh thấy hắn ăn rất tao nhã, đôi môi mỏng dính một lớp đường, nhìn cũng rất ngon, không nhịn được l.i.ế.m môi: "Ăn ngon không?"

Thẩm Vô Cữu gật đầu: "Ngon hơn bất kỳ món ngon nào trên đời."

Đây là thứ mà công chúa đặc biệt mang về cho hắn, sẽ là thứ ngon nhất trong lòng hắn.

"Cũng tạm thôi, ăn nóng sẽ ngon hơn. Hay là đồ ngươi ăn khác với đồ ta ăn?"

Sở Du Ninh trực tiếp tiến lại gần cắn miếng hắn đã cắn, nhai nhai: "Giống nhau mà."

Nàng vừa định đứng thẳng dậy thì đột nhiên bị Thẩm Vô Cữu kéo lại.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 212: Chương 212



Thẩm Vô Cữu dùng ngón tay cái lau sạch vết đường ở khóe miệng nàng, càng lau, mặt càng tiến lại gần.

Sở Du Ninh không biết vì sao lại vô thức nín thở, hai hàng mi dài khẽ run.

Thẩm Vô Cữu nâng cằm nàng lên, từ từ phủ lên đôi môi nhỏ nhắn mọng nước của nàng.

Đôi môi mềm mại áp lên, Sở Du Ninh chớp chớp mắt, vô thức muốn biết mùi vị thế nào, thế là há miệng m*t nhẹ.

Đây rõ ràng là lời mời gọi.

Ngọn lửa trong lòng Thẩm Vô Cữu hoàn toàn bùng cháy, hắn ngược lại ngậm lấy môi nàng, mềm mại như vậy, như cánh hoa mới nở, mềm đến mức sợ dùng chút sức sẽ hút rách.

Chuyện xảy ra tối qua Sở Du Ninh đều không nhớ, đối với nàng đây rõ ràng là trải nghiệm hoàn toàn mới.

Mặc dù ở mạt thế không ít lần thấy người ta ôm nhau hôn môi, nàng vẫn luôn rất tò mò cảm giác hai cánh môi áp vào nhau cắn nhau là như thế nào, giờ thì nàng đã biết.

Có chút tê tê, có chút ngứa ngáy như tự mang dòng điện.

Nàng vô thức nhắm mắt lại, phát huy hết sự tò mò của mình học cách hôn đáp lại.

Động tác của Thẩm Vô Cữu từ nhẹ chuyển sang nặng, bánh nếp tẩm đường trên tay hắn đã sớm rơi xuống đất.

Hôn xong, giọng Thẩm Vô Cữu khàn khàn: "Ngọt không?"

Sở Du Ninh l.i.ế.m môi, hơi đau, đầu lưỡi tê dại bị hắn hôn có cảm giác hơi say, tối qua uống rượu không say, hôn một cái lại nếm được cảm giác say.

Nhìn lại đôi môi đỏ mọng của Thẩm Vô Cữu, nàng lại muốn ăn.

"Còn thiếu chút nữa, ta nếm thử xem."

Nói xong, nàng nhanh như chớp tấn công môi hắn, thấy hắn vẫn mở mắt liền giơ tay che lại, hôn theo các bước vừa rồi.

Mắt Thẩm Vô Cữu hiện lên ý cười, kéo tay nàng lại gần, bàn tay to giữ chặt gáy nàng, dạy nàng nếm cho thỏa thích.

*

Cuối cùng Sở Du Ninh đích thân đẩy Thẩm Vô Cữu về viện tử, Thẩm Vô Cữu cũng không quên bánh nếp tẩm đường Sở Du Ninh tặng hắn.

Trở về viện tử, A Quy hớn hở chạy ra, thấy đôi môi đỏ mọng của công chúa thẩm thẩm, tò mò chớp mắt: "Công chúa thẩm thẩm, người lại ăn trộm ớt sao?"

Công chúa thẩm thẩm nói thứ cay cay đó gọi là ớt, tối qua hắn ăn xong miệng cũng đỏ hồng.

Thẩm Vô Cữu lo Sở Du Ninh nói thật, vội vàng nói: "Đúng vậy, công chúa thẩm thẩm muốn thử vị ớt trộn với bánh nếp tẩm đường."

Mắt Sở Du Ninh sáng lên: "Có thể thử xem."

Thẩm Vô Cữu: "..."

Hắn quên mất, nàng rất tò mò về mọi thứ ăn được.

Trương ma ma nhìn môi của hai người là biết chuyện gì xảy ra, tối qua phò mã ra khỏi phòng cũng như vậy.

Điều này chứng minh điều gì? Chứng minh hai người tình cảm tốt. Công chúa mua bánh nếp tẩm đường này đúng rồi!

"Á!"

Cục bột vừa mới được tỷ tỷ ôm một cái lại bị bế đi, lúc này thấy tỷ tỷ trở về, liền bò trên sập ngẩng đầu gọi "Á á" với nàng, cả phòng đều là tiếng trẻ con trong trẻo.

Sở Du Ninh tiến lên vài bước bế nó lên,"Chụt" một tiếng, hôn một cái thật kêu lên trán cục bột, rồi lại đặt nó về sập.

Thấy con ngựa gỗ nhỏ, nghĩ đến việc mình đã mua đồ cho Thẩm Vô Cữu mà không mua cho cục bột, liền động lòng, đưa một luồng tinh thần lực vào con ngựa nhỏ, khiến con ngựa nhỏ bắt đầu chạy.

"Oa! Con ngựa cử động rồi!"

A Quy kinh hô, nhào tới nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Cục bột mở to đôi mắt tròn xoe nhìn một lúc, đưa tay nhỏ ra định bắt, không bắt được thì bò theo đuổi.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 213: Chương 213



Sở Du Ninh điều khiển con ngựa nhỏ chạy vòng quanh, cuối cùng thành công làm cục bột sắp chóng mặt mới dừng lại cho nó bắt được.

Cục bột thấy con ngựa nhỏ không động nữa, nó cũng không nhúc nhích, ngây người nhìn một lúc lâu mới đưa tay ra bắt lấy ngựa nhỏ, ngồi phịch xuống, ôm con ngựa nghiên cứu.

A Quy chơi cùng cục bột, hai đứa trẻ "Á á" "Ô ô" giao lưu không trở ngại, không biết có nghe hiểu không.

Sở Du Ninh nhìn Thẩm Vô Cữu, thấy cũng không thể hắt hủi hắn, vì vậy khẽ điều động tinh thần lực trong cơ thể hắn.

Thẩm Vô Cữu đột nhiên phát hiện vết thương bên trong hơi ngứa, nhìn ánh mắt sáng lấp lánh cầu khen của công chúa, hắn đã biết chuyện gì xảy ra.

Hắn đưa tay về phía nàng: "Công chúa cùng ta đến thư phòng, kể cho ta nghe chuyện xảy ra ở kinh thành được không?"

"Được."

Sở Du Ninh sảng khoái đồng ý, nàng cũng muốn chia sẻ với hắn những vật tư nàng thu thập được trong chuyến đi này, nàng còn muốn nói với hắn rằng nàng định tìm một nơi để xây dựng kho lương của riêng mình.

Trương ma ma nhìn bóng lưng hai người rời đi, lại nhìn Tứ hoàng tử trên sập, nghĩ đến việc hôm nay đã đòi lại công bằng cho hoàng hậu, chỉ thấy những ngày sau này vô cùng tươi đẹp. ...

Những ngày tiếp theo, Trương ma ma đích thân điều động không ít người đi quản lý ruộng đất cửa hàng, cả ngày ngồi xe ngựa ra ngoài bận rộn không ngừng.

Sở Du Ninh dẫn theo A Quy và Thẩm Tư Lạc đi khắp mười dặm xung quanh trang viên, còn đi tuần tra Thủy Tú Trang của nàng, đặc biệt đi xem kho lương của Thủy Tú Trang, phát hiện không phải là kho lương nàng muốn, nghĩ đến việc ngày nào đó sẽ tìm một nơi khác để xây dựng.

Ngoài ra, thấy hầu hết nông dân đều gầy trơ xương, nghe nói trước đây trang viên do Trung Thuận Bá phủ quản lý chia với nông dân theo tỷ lệ ba bảy, cộng thêm triều đình thu các loại thuế đều lấy từ ba phần của nông dân, mỗi năm thu hoạch cũng chỉ đủ ăn.

Sở Du Ninh không hiểu được tại sao trong thế giới không thiếu lương thực mà vẫn có thể đói như vậy, nàng quyết định chia cho họ bốn sáu, sau này thuế cũng trừ vào sáu phần của nàng, tương đương với việc nàng nộp thuế cho nông dân.

Nông dân vẫn luôn cho rằng chủ nhân của trang viên là Trung Thuận Bá phủ, giờ đây Trung Thuận Bá phủ sụp đổ, ai nấy đều cho rằng trang viên này sẽ bị sung công, không ngờ lại chờ được một vị chủ tử tốt hơn, mọi người đều cảm kích vị chủ tử mới, sau khi trở về, Sở Du Ninh cũng dặn Trương ma ma bảo những người làm ruộng cho nàng đều áp dụng theo tiêu chuẩn này.

Trương ma ma vừa an ủi nàng coi trọng lương thực, vừa hào phóng cho đi lương thực, một cô nương tốt như vậy cần gì phải biết rõ lai lịch, cho dù nàng là yêu ma quỷ quái thì cũng tốt hơn hầu hết mọi người trên đời.

Sau khi dạo chán trang viên, Sở Du Ninh đem những quả hái về ép thành nước trái cây, đập vụn đá, rưới nước trái cây lên trên, khi đá chưa tan thì ăn như đá bào, tan rồi có thể uống như nước trái cây, trong mùa hè nóng nực này uống một ngụm sảng khoái vô cùng.

Nàng còn đáp ứng yêu cầu dạy võ công của A Quy, đem những bó cỏ mang về không dùng đến nữa làm thành người rơm, dạy A Quy võ công.

Thẩm Tư Lạc rảnh rỗi cũng học theo.

Cái gọi là võ công chiêu nào cũng nhắm vào đầu, với chiều cao của A Quy không với tới, Sở Du Ninh còn phải dạy hắn cách hạ gục người khác trước, dù thế nào thì kết quả cuối cùng cũng là nhắm vào đầu, khiến người đứng xem bên cạnh rùng mình.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 214: Chương 214



Đặc biệt là cái đầu của người rơm không biết đã thay bao nhiêu lần, cầm đao chém, chặt, đâm, hoặc là cắt ngang cổ, hoặc là chẻ đôi não, hơn nữa có mấy lần chẻ đôi não đều ở cùng một vị trí không sai lệch chút nào.

"Chủ tử, người không ngăn cản sao?"

Trình An không nhịn được lên tiếng, nếu cứ để công chúa dạy như vậy, sau này thân thủ của A Quy quá hung tàn thì phải làm sao.

Từ lúc Sở Du Ninh bắt đầu dạy, Thẩm Vô Cữu đã quan sát, hắn nhìn ra được rất nhiều điều, ví dụ như công chúa liên tiếp c.h.é.m não người rơm ở cùng một vị trí, có thể đạt đến mức độ chính xác như vậy không phải luyện tập một sớm một chiều mà thành, nàng làm như uống nước, ra chiêu là phải lấy mạng người.

Có lẽ lai lịch của nàng không đơn giản như hắn nghĩ là sát thủ được bồi dưỡng trong bóng tối, có thể nàng đến từ một tộc người lánh đời nào đó của thế giới này.

"Chủ tử?" Trình An thấy chủ tử chậm chạp không nói, lại gọi một tiếng.

"Ngươi đừng để ý đến não, hãy nhìn kỹ những chỗ khác, có chỗ đáng học hỏi." Thẩm Vô Cữu nói.

Trình An sửng sốt, nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy có điểm khác biệt.

Công chúa dạy A Quy và Nhị cô nương trước khi đạt đến độ cao có thể chặt đầu, những chiêu thức đó, chiêu nào cũng rơi vào một vị trí nhất định.

Hắn dùng tay so sánh vị trí trên người, trong lòng giật mình, đây đều là những khớp xương yếu nhất trên cơ thể người.

Đây là chiêu thức mà Sở Du Ninh học được từ khi còn nhỏ, nàng không đủ cao, muốn c.h.ặ.t đ.ầ.u trước tiên phải hạ gục tang thi, sau đó kết hợp với một bộ chiêu thức mà nàng ngộ ra trong lúc chiến đấu, cộng thêm một số chiêu thức đấu võ mà căn cứ dạy, nghe nói đó là chiêu thức đấu võ bí mật của lính đặc chủng trước mạt thế, trở thành chiêu thức mà nàng thường dùng để g.i.ế.c tang thi.

Trình An theo những chiêu thức mà nàng dạy tập thử vài chiêu, càng tập càng thấy chiêu thức này có sức sát thương rất mạnh, rất thích hợp cho chiến đấu cận chiến.

Thẩm Vô Cữu nhìn mà tay cũng hơi ngứa: "Ngoài việc c.h.é.m đầu trông hơi kỳ lạ thì cũng không có gì. Chiêu này chỉ dùng được với kẻ thù không đội trời chung, ta tin A Quy và cô cô của nó có chừng mực."

"Là thuộc hạ hẹp hòi."

Trình An xấu hổ, cũng bắt đầu nghiêm túc ghi nhớ những chiêu thức mà Sở Du Ninh dạy.

*

Ba ngày sau, Sở Du Ninh ôm cục bột đi vào thư phòng của Thẩm Vô Cữu, nhét cục bột vào lòng hắn.

Thẩm Vô Cữu vừa thấy hành động quen thuộc này của nàng thì thấy không ổn.

Hắn đỡ Tứ hoàng tử: "Công chúa muốn đi đâu?"

"A Quy muốn lên núi bắt thỏ, ta dẫn nó đi. Ta muốn ăn thỏ hầm." Sở Du Ninh vuốt đầu A Quy, nói rất nghiêm túc.

Thẩm Vô Cữu nhìn nàng thật sâu một lúc, rồi mới nhìn về phía A Quy.

A Quy trốn sau công chúa thẩm thẩm của mình, dùng giọng còn thơm mùi sữa nói: "Tứ thúc, ta chưa bắt thỏ bao giờ."

"Tứ ca, muội cũng chưa bắt thỏ bao giờ." Thẩm Tư Lạc nhỏ giọng nói.

Thẩm Vô Cữu ôm Tứ hoàng tử đang muốn nhào về phía công chúa, nhìn bọn họ một lúc rồi nhìn về phía Sở Du Ninh: "Thật sự đi bắt thỏ?"

Sở Du Ninh vì chột dạ nên vô thức ưỡn ngực: "Bắt thứ khác cũng được."

Thẩm Vô Cữu: "..."

"Để..."

"Không cần, ta có thể bảo vệ tốt cho A Quy, bắt xong thỏ ta sẽ về ngay."

Sở Du Ninh biết hắn muốn nói gì, trực tiếp từ chối, để người đi theo nàng thì làm sao đi cướp đường được.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 215: Chương 215



Nếu Thẩm Vô Cữu biết được chắc chắn sẽ vì đại cục mà không để nàng đi.

Nói đến mức này rồi, Thẩm Vô Cữu chỉ có thể gật đầu: "Đi sớm về sớm, A Quy phải nghe lời thẩm thẩm."

"Ta sẽ nghe lời mà tứ thúc." A Quy suýt nữa thì reo lên.

"Vậy ta đi đây, về sẽ mang thỏ cho ngươi và Tiểu Tứ."

Sở Du Ninh lại véo má phúng phính của cục bột, quay người rời đi.

Đi đến gần cửa, nàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay lại hôn lên trán Thẩm Vô Cữu một cái: "Hôn tạm biệt. Ta đi đây."

Lần này đi rất dứt khoát, nụ hôn đó giống như hoàn thành nhiệm vụ vậy.

Thẩm Vô Cữu: "..."

Thẩm Vô Cữu vừa buồn cười vừa bất lực, cúi đầu nhìn cục bột, cũng học theo tỷ tỷ nó nhẹ nhàng véo cái má phúng phính.

Nếu vết thương của hắn không mau lành thì thật sự sẽ thành hiền thê mất.

*

Sở Du Ninh vừa ra khỏi biệt viện, lên núi, từ phía bên kia vườn trái cây gặp Trần Tử Thiện và những người khác.

Bên kia vườn trái cây có một con đường, ở đó có một chiếc xe ngựa.

Bùi Diên Sơ thấy Thẩm Tư Lạc cũng đến thì hơi nhíu mày.

"Công chúa."

Bùi Diên Sơ tiến lên chắp tay, sau đó lại nhìn Thẩm Tư Lạc: "Thẩm cô nương đến tiễn công chúa sao?"

"Ta đi theo để trông chừng A Quy."

Những ngày theo Sở Du Ninh, tính tình của Thẩm Tư Lạc lại phóng khoáng hơn nhiều, nói dối mặt không đỏ, mắt cũng không chớp.

Bùi Diên Sơ cúi đầu nhìn đứa trẻ mà công chúa dắt theo, khóe miệng giật giật: "Công chúa, đây không phải đi chơi."

"Ta muốn theo công chúa thẩm thẩm đi mở mang tầm mắt." A Quy chống nạnh lý lẽ hùng hồn.

Bùi Diên Sơ thấy bộ dạng của hắn thì không nhịn được đưa tay xoa đầu: "Tứ thúc của ngươi biết không?"

"Biết ạ." A Quy gật đầu mạnh.

"Hắn đồng ý rồi sao?" Bùi Diên Sơ lần này hỏi Thẩm Tư Lạc.

Đối diện với đôi mắt đa tình trời sinh của hắn, Thẩm Tư Lạc có chút không dám nhìn thẳng, nàng ta ngẩng cao đầu, dùng giọng lớn để che giấu sự chột dạ của mình: "Đương nhiên là đồng ý rồi! Có công chúa ở đây, tứ ca rất yên tâm, ngươi đừng hòng báo tin cho tứ ca."

Sở Du Ninh gật đầu: "Đúng vậy! Tiểu Hoàng Thư, bây giờ ngươi là người của ta, không được làm phản đồ."

Bùi Diên Sơ nhìn xung quanh mới nhận ra là đang gọi mình: "Công chúa đang gọi ta sao?"

"Đúng là ngươi. Ngươi tặng cho Thẩm Vô Cữu quyển tiểu hoàng thư kia hình như không tệ, đáng tiếc Thẩm Vô Cữu không cho ta xem."

Giọng điệu của Sở Du Ninh mang theo chút tiếc nuối.

Bùi Diên Sơ như bị sét đánh!

Từ khi quen biết Thẩm Vô Cữu đến giờ, hắn chỉ tặng cho Thẩm Vô Cữu một quyển sách, một quyển xuân cung đồ! Công chúa nói đến không phải là quyển đó chứ?

"Ngươi và Thẩm Vô Cữu quan hệ tốt thật, có thể cùng nhau thảo luận tiểu hoàng thư."

Sở Du Ninh cảm thán xong, thấy Bùi Diên Sơ vẫn không hiểu, nàng nhớ đến sự khác biệt về văn hóa của hai thế giới, lại bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi, hình như ở đây các ngươi gọi là xuân cung đồ."

Bùi Diên Sơ:!!

"Phụt! Ha ha... Hóa ra tiểu hoàng thư là ý này!" Trần Tử Thiện ôm bụng cười lớn.

Hắn còn tưởng mình ghen tị với Bùi Lục được công chúa đặt cho một cái tên, không ngờ cái tên này lại có nguồn gốc như vậy.

Thẩm Tư Lạc tuy chưa xuất giá nhưng không có nghĩa là nàng ta không biết xuân cung đồ là gì, ai mà chẳng có nữ giới thân thiết.

Mấy tỷ muội tốt đã xuất giá từng kể với nàng ta về việc mang xuân cung đồ đến nhà chồng lúc mới cưới, làm người ta xấu hổ không thôi.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 216: Chương 216



Nàng ta còn thấy Bùi Diên Sơ người này không tệ, không ngờ lại là loại người như vậy.

Thẩm Tư Lạc tức giận hừ lạnh với Bùi Diên Sơ: "Không ngờ ngươi lại là loại người như vậy, ta còn tưởng trước đây ngươi có thể kết giao với tứ ca của ta, nhất định là người có nhân phẩm cực tốt."

Nói xong, nàng ta khoác tay Sở Du Ninh: "Công chúa tẩu tẩu, nhất định là hắn đã làm hư tứ ca của ta."

Bùi Diên Sơ: "..."

Ta không có! Ta không có! Nghe ta giải thích!

Sau một hồi náo loạn, mấy người ngồi xe ngựa đi về phía quan đạo.

*

Vì các triều thần đều muốn tiễn người Việt Quốc đi nhanh một chút, hiệu suất nhanh chưa từng thấy, chưa đầy năm ngày đã chuẩn bị xong đồ cưới của Tứ công chúa và quà tặng cho người Việt Quốc.

Người Việt Quốc đến không mang theo gì, lúc đi lại có từng xe quà tặng, cộng thêm đồ cưới của Tứ công chúa, đoàn người vô cùng hoành tráng, khiến dân chúng liên tục thở dài.

"Cung tiễn Tứ công chúa!"

Vừa ra khỏi thành, Dự Vương đang ngồi trong xe ngựa vui mừng vì cuối cùng cũng có thể rời đi, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng như sấm động, dọa cho hắn suýt nữa lại són ra quần.

Vài ngày trước nghe nói Du Ninh công chúa về thành một chuyến đã khiến Đại hoàng tử đương triều và sủng phi của hoàng đế Khánh Quốc người bị giáng làm thứ dân, người bị đánh vào lãnh cung, hắn lại có thêm một tầng nhận thức mới về uy lực của Du Ninh công chúa này.

Thậm chí, chỉ cần nghĩ đến Du Ninh công chúa, hắn đã có cảm giác muốn đi vệ sinh.

"Có chuyện gì thế?"

Dự Vương tức giận vén rèm xe, đợi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, lập tức câm nín.

Chỉ thấy bên ngoài thành cờ xí tung bay, hai bên quan đạo đứng đầy binh mã chỉnh tề, từng người một đều oai phong lẫm liệt.

Rõ ràng là đội binh mã dài vô tận này không phải đến để tiễn Tứ công chúa, mà là đến để răn đe người Việt Quốc bọn họ.

Lúc này, Dự Vương tin rằng những gì Thẩm Vô Cữu nói trong cung yến tối hôm đó là thật, chỉ cần hắn dám ép Du Ninh công chúa hòa thân lần nữa, hắn sẽ không thể bước ra khỏi kinh thành này.

Dự Vương nhìn những binh lính cường tráng của Khánh Quốc, chỉ liếc mắt là có thể thấy binh lính Khánh Quốc mạnh hơn Việt Quốc, từ khi Việt Quốc có vũ khí thuốc s.ú.n.g thì không còn chú tâm luyện binh nữa.

Nếu không dùng thuốc súng, chắc chắn sẽ không đánh lại được Khánh Quốc, nếu Khánh Quốc cũng có thứ chống lại thuốc súng, nhất định sẽ nhanh chóng vượt lên trên Việt Quốc.

Đêm đó trở về Ban Kinh Quán không lâu, Khánh Quốc đã thả những người hắn cử đi lấy thuốc s.ú.n.g về, chỉ là hỏa lôi và hỏa dược tiễn thì không trả lại, cũng không biết Khánh Quốc định làm gì.

Tuy nhiên những thứ đó trông thì đơn giản nhưng nguyên liệu bên trong lại không dễ phân biệt, Việt Quốc để phòng ngừa một ngày nào đó bị ba nước khác lấy được đi nghiên cứu, còn cho thêm không ít thứ vô dụng vào.

Dự Vương không khỏi nghĩ đến khả năng tổ tiên hiển linh, nếu không thì làm sao giải thích được việc có thể cắt dây cháy mà không gây tiếng động, còn khiến người ta như bị trúng tà tự ngã xuống từ trên mái nhà.

Tứ công chúa nghe thấy tiếng quân sĩ Khánh Quốc chỉnh tề như một, vang dội như sấm, nàng ta vén rèm nhìn ra ngoài, thấy từng hàng binh lính lùi về phía sau, cảnh tượng như vậy cả đời này chỉ có một lần mà thôi.

Năm xưa Đại công chúa và Nhị công chúa xuất giá cũng không có cảnh tượng hoành tráng như thế này.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 217: Chương 217



Nàng ta đương nhiên sẽ không cho rằng những binh lính này là đến tiễn mình.

Đêm cung yến, Trấn Quốc tướng quân đã nói, nếu Dự Vương nhất quyết ép Du Ninh công chúa đi hòa thân, bọn họ sẽ không thể ra khỏi kinh thành, những binh lính này hẳn là đã được điều đến từ lúc đó.

Cho nên, nàng ta vẫn là nhờ phúc của Sở Nguyên Hi!

*

Cảnh Huy Đế đứng trên cung thành nhìn về hướng cổng thành, tiếng quân sĩ chỉnh tề như một vang vọng khắp chín tầng mây, cả kinh thành đều nghe thấy, tự nhiên cũng truyền đến tai ông ta.

Nếu thuốc s.ú.n.g vẫn chưa chế tạo ra thì đây cũng chỉ là thanh thế, nhưng bây giờ thì khác rồi, Khánh Quốc đã ngẩng cao đầu, khí thế này về sau chỉ có thể càng mạnh mẽ hơn!

Khánh Quốc bọn họ, đã đứng lên!

"Du Ninh ở trang viên vẫn ngoan ngoãn chứ?"

Không trách Cảnh Huy Đế lo lắng, thực sự là khuê nữ quá biết gây chuyện, mà hễ gây chuyện là chuyện lớn.

Công thức thuốc s.ú.n.g đã có nhưng cũng cần thời gian chuẩn bị nguyên liệu, cũng như bắt tay vào chế tạo, lúc này điều quan trọng là phải ổn định Việt Quốc, đừng để đến lúc vũ khí chưa chế tạo xong thì người ta đã đánh tới.

"Tâu bệ hạ, phò mã bên kia gửi thư nói công chúa rất ngoan."

Cảnh Huy Đế im lặng, ông ta sắp không nhận ra chữ "Ngoan" này nữa rồi, khuê nữ của ông ta động một tí là xách đao làm chuyện lớn, đó là dáng vẻ ngoan ngoãn sao?

Ông ta đặt tay lên tường thành, vỗ vỗ, thở dài: "Đợi người Việt Quốc vừa đi, Du Ninh làm gì trẫm cũng không quản nữa."

Lưu Chính: ... Dường như bệ hạ muốn quản cũng không quản được. ...

Hai vạn quân mã xếp hàng dài tiễn đưa mười dặm, người Việt Quốc không những không cảm thấy được coi trọng, ngược lại còn đi mà lòng đầy sợ hãi, lúc này bọn họ giống như một đàn cừu đi giữa bầy sói.

Mãi đến khi đi được ba mươi dặm, phía sau không còn quân sĩ Khánh Quốc, Dự Vương mới cho người dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ.

"Vương gia, đây là Quỷ Sơn nổi tiếng của Khánh Quốc, thuộc hạ đề nghị qua Quỷ Sơn rồi hãy nghỉ ngơi."

Dự Vương đã sớm ức chế một bụng lửa, hắn không tin vào tà: "Đây đều là người Khánh Quốc đồn thổi, nếu có thật thì dùng hỏa lôi nổ tung là được."

Người Việt Quốc dựa vào vũ khí thuốc s.ú.n.g mà quen thói cao cao tại thượng, đã mù quáng tin rằng thuốc s.ú.n.g vô địch.

Cuối cùng, vị tướng quân kia đành phải chọn một nơi trống trải để nghỉ ngơi, hai công tử thế gia đã sớm kéo mỹ nhân mà Khánh Quốc tặng lên xe ngựa vui đùa, Dự Vương hiếm khi được thanh tĩnh.

Trên núi, Bùi Diên Sơ hối hận rồi, hắn tưởng công chúa ít nhất cũng đã sắp xếp người mai phục trước, kết quả đến nơi mới phát hiện thực sự chỉ có mấy người bọn họ!

Hai nữ nhân, một đứa trẻ sáu tuổi, cộng thêm hai nam nhân là hắn và Trần Tử Thiện, như thế này còn dám chạy đến cướp người Việt Quốc, ai cho công chúa đầu óc đó? Dám nghĩ dám làm như vậy.

"Công chúa, ta cho rằng chúng ta nên tính kế lâu dài." Bùi Diên Sơ quay đầu nhìn Sở Du Ninh, vẻ mặt nghiêm túc.

"Ta thích tính kế ngắn hạn." Sở Du Ninh ngồi trên một tảng đá lớn, rào rào gặm quả dại.

Mùa này trên núi có rất nhiều quả dại, nàng dùng tinh thần lực quét một cái là hái được không ít.

Bùi Diên Sơ: "..."

Hắn muốn hỏi Thẩm Vô Cữu, có một thê tử như vậy có phải rất đau đầu không.

"Công chúa, với số người ít ỏi của chúng ta thì có thể làm được gì?" Bùi Diên Sơ đổi cách hỏi.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 218: Chương 218



Sở Du Ninh liếc nhìn các đồng đội của mình: "Chuyển đồ?"

Bùi Diên Sơ nhìn A Quy: "Chuyển đồ cũng không đủ người."

Sở Du Ninh nhìn về một vị trí nào đó trên ngọn núi đối diện quan đạo: "Đủ rồi."

"Ta có thể giúp."

A Quy giơ tay nhỏ lên, vạt áo còn đựng một nắm mâm xôi, trong núi thỉnh thoảng lại vang lên tiếng quạ kêu khủng khiếp, nhưng có công chúa thẩm thẩm ở đây hắn không sợ.

Bùi Diên Sơ:... Một đứa trẻ nhỏ như vậy có thể đảm bảo không khóc nhè đã là giúp đỡ lớn nhất rồi.

"Ta cũng có thể." Thẩm Tư Lạc không muốn bị coi thường.

Bùi Diên Sơ nhìn cánh tay và đôi chân nhỏ của nàng ta, không nói ra lời đả kích.

Ngay lúc này, một công tử thế gia huýt sáo đi tới, mặt hướng về phía bọn họ, vén áo lên định c** q**n.

Bùi Diên Sơ không quan tâm đến vấn đề đủ hay không đủ người nữa, hắn nhanh chân đi về phía Thẩm Tư Lạc.

Thẩm Tư Lạc đang chăm chú nhìn đội ngũ người Việt Quốc, đột nhiên có người tiến lại gần, nàng ta sợ đến mức theo bản năng kêu lên, một tay nhanh chóng bịt miệng nàng ta, một tay che mắt nàng ta lại.

"Đừng kêu, là ta."

Giọng nói trầm thấp của nam tử vang lên bên tai, hơi thở phả ra làm tai nàng ta nóng rực.

Thẩm Tư Lạc chưa từng gần gũi với nam tử nào như vậy, cả người đều cứng đờ.

Điều này không giống với lần trước ở Trung Thuận Bá phủ, lúc đó tình thế cấp bách nên mới cứu hắn, chỉ lo cứu người, còn bây giờ mình là người bị động, cả người như bị hắn ôm trọn trong lòng, xung quanh đều là hơi thở của hắn, gò má nàng ta dần ửng hồng.

A Quy chớp đôi mắt to ngây thơ, kéo kéo vạt áo Sở Du Ninh thì thầm hỏi: "Công chúa thẩm thẩm, nhị cô cô và Bùi thúc đang làm gì vậy?"

Sở Du Ninh cũng xem rất thích thú: "Bùi thúc của ngươi đang tán tỉnh nhị cô cô của ngươi."

A Quy càng không hiểu: " Bùi thúc đâu phải nước, sao lại "ngâm" nhị cô cô?"

Sở Du Ninh đổi cách nói đơn giản dễ hiểu: "Ý là Bùi thúc muốn nhị cô cô làm thê tử của hắn."

Trần Tử Thiện nghe không nổi nữa, khom người đi lay một cái cây phía trước.

Tên thế gia tử vừa c** q**n, bỗng ngẩng đầu lên thấy trên núi có một cái cây đang lay động, hắn nghi ngờ mình hoa mắt, nhìn lại thì không thấy động tĩnh gì nữa.

Đợi hắn thu hồi ánh mắt, tiếng sột soạt lại vang lên, xung quanh cũng không có gió, chỉ có cái cây đó đang động đậy, vừa khéo lúc này trong núi lại vang lên tiếng quạ kêu, hắn nhớ đến truyền thuyết về Quỷ Sơn này, sợ quá liền kéo quần chạy mất.

Thấy người đã đi, Bùi Diên Sơ thu tay lại, lùi về sau một bước, vừa định nói "Xin lỗi", cô nương đã tức giận, mặt đỏ bừng quay lại trừng mắt nhìn hắn.

"Ngươi làm gì vậy!"

Giọng nói mềm mại mang theo tức giận, còn nhớ phải hạ thấp giọng.

"Nhị cô cô, Bùi thúc muốn "ngâm" người." A Quy chạy đến nói.

"Nói bậy, hắn đâu phải nước, sao lại ngâm được." Thẩm Tư Lạc nhẹ nhàng véo má đứa cháu trai.

"Công chúa thẩm thẩm nói "ngâm" là muốn cưới người làm thê tử."

Mặt Thẩm Tư Lạc đỏ bừng, hai tay véo hai bên má đứa cháu trai: "Không được nói bậy."

"Ta có nói bậy không?" Sở Du Ninh nhìn về phía Bùi Diên Sơ.

Bùi Diên Sơ khẽ ho một tiếng: "Việc tên vừa rồi định làm, cô nương nhà lành không nên xem."

Sở Du Ninh nghiêng đầu: "Ngươi nói tiểu tiện sao? Chẳng lẽ ta không phải cô nương?"

Bùi Diên Sơ cứng họng, người thật sự không giống cô nương, có cô nương nào có thể nói hai chữ "tiểu tiện" trôi chảy như vậy không?
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 219: Chương 219



Trần Tử Thiện muốn nói, chúng ta có muốn che mắt công chúa cũng không dám.

"Công chúa, bây giờ định làm thế nào, người cứ ra lệnh."

Làm qua vài chuyện lớn cùng công chúa, Trần Tử Thiện không quan tâm đến vấn đề có đủ người hay không, công chúa nói được thì nhất định được.

Sở Du Ninh ném hạt của quả dại đi, vỗ vỗ tay, đứng trên tảng đá lớn nhìn xuống những người Việt Quốc dưới chân núi đã chuẩn bị lên đường.

Nàng nhắm mắt lại, tinh thần lực tỏa ra, tạo cho họ một ảo ảnh, khiến họ tưởng rằng mình vẫn đang đi, thực chất chỉ đang giậm chân tại chỗ.

Sở Du Ninh cầm lấy đại đao của mình, giơ tay lên vung: "Đi, tổ tiên hiển linh rồi."

Bùi Diên Sơ: ...

Rốt cuộc là não hắn có vấn đề, hay mắt công chúa có vấn đề?

Tổ tiên hiển linh hiển ở đâu? Người Việt Quốc đều đang đi bình thường, cứ thế này thì chẳng phải đi chịu c.h.ế.t sao?

"Đừng nhìn nữa, mau đuổi theo, làm hộ vệ thì chỉ cần nghe lệnh."

Trần Tử Thiện đẩy Bùi Diên Sơ một cái, vác một cái thùng rỗng đuổi theo.

Cái thùng là hắn nghĩ ra trước, nếu không để người ta phát hiện thì chỉ có thể đánh tráo, vì vậy hắn đã chuyển trước mấy cái thùng lớn đến đây, còn việc chọn động thủ ở Quỷ Sơn là do Bùi Diên Sơ nghĩ ra, nếu bị phát hiện thì có thể đổ lỗi cho Quỷ Sơn.

Bên kia, Trình An cũng đã sớm dẫn người mai phục, trong tay cầm vũ khí làm từ thuốc súng, chuẩn bị đợi người Việt Quốc lên đường thì ném thuốc s.ú.n.g vào xe của họ.

"Trình đại nhân, sao ta thấy người Việt Quốc có gì đó không ổn nhỉ?" Gia binh bên cạnh Trình An nói.

"Ta cũng thấy người Việt Quốc có vẻ như trúng tà, chẳng lẽ truyền thuyết về Quỷ Sơn là thật sao?"

Quỷ Sơn được gọi là Quỷ Sơn chính là vì có rất nhiều lời đồn đại rằng nơi đây ma quỷ trùng trùng, ban đêm có tiếng quỷ khóc sói tru, nghe nói những người vào đó đều không ra được.

Người Việt Quốc cứ giậm chân tại chỗ như vậy rõ ràng là trúng tà rồi.

Trình An nhíu mày, hắn cũng phát hiện những người Việt Quốc kia vẫn luôn giậm chân tại chỗ, bất kể vì sao họ lại như vậy thì đây chắc chắn là thời cơ tốt nhất để ra tay.

Ngay khi hắn giơ tay định ra lệnh nổ thì đột nhiên trợn tròn mắt!

Đó là A Quy sao?!

Ma quỷ ơi! Sao hắn lại gặp A Quy ở đây!

Đợi đến khi thấy công chúa ung dung tự tại cầm đao đi sau A Quy, tiếp theo là Nhị cô nương, Trần Tử Thiện trong phủ, Trình An như hóa đá.

Nói là đi bắt thỏ mà? Chủ tử có biết công chúa bắt thỏ đến tận Quỷ Sơn không?

Vậy nên, người Việt Quốc biến thành như vậy là do công chúa làm sao?

"Trình đại nhân, còn nổ nữa không?" Thủ hạ hỏi.

Trình An lau mặt: "Chờ ta đi hỏi công chúa đã."

Thứ mà Du Ninh công chúa để mắt tới, nếu ngươi nổ tung nó, nàng ấy có thể liều mạng với ngươi.

Trình An nhanh nhẹn nhảy vài cái đã đến bên cạnh Sở Du Ninh, chắp tay hành lễ: "Công chúa."

"Vừa hay, cho người của ngươi đến chuyển đồ." Sở Du Ninh không hề khách sáo.

Trình An sửng sốt: "Công chúa hình như không hề bất ngờ khi thấy thuộc hạ xuất hiện ở đây?"

"Không bất ngờ, ngươi g.i.ế.c hai con rắn, còn tè một bãi."

Trình An muốn bịt miệng công chúa, cái này có thể nói sao?

Sở Du Ninh liếc xuống bụng hắn: "Yên tâm, ta không nhìn thấy."

Trình An thở phào nhẹ nhõm, nếu nhìn thấy thì đợi về chủ tử còn không g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
 
Back
Top Bottom