Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 90: Chương 90



"Công chúa đã đưa ngoại thất của ngươi về phủ rồi, ngươi định làm thế nào? Lén lút qua lại dưới mí mắt của công chúa sao?"

Bùi Diên Sơ muốn xem náo nhiệt là thật.

Thẩm Vô Cữu nghiêm mặt: "Ngoại thất gì chứ, chỉ là nàng ta có ơn với Thẩm gia, không đành lòng để nàng ta bị người ta mua về chịu giày vò nên mới nhờ ngươi ra mặt mua giúp, dù sao ta mới cưới công chúa, lúc này mua nữ nhân về còn ra thể thống gì."

"Hóa ra là ta nghĩ sai rồi, như vậy thì tốt quá, ta không cần lo ngươi bị công chúa đánh nữa."

Bùi Diên Sơ nói rồi mở quạt che mặt cười trộm.

Thẩm Vô Cữu:... Hồi đó tại sao hắn lại nghĩ Bùi Diên Sơ và hắn là cùng một loại người nhỉ, hắn mới không thích xem trò cười của bạn bè như Bùi Diên Sơ.

Lúc này, Sở Du Ninh đã đi một vòng quanh kho Thương Bẩm Phủ, hầm chứa lương thực được đào rất sâu, mỗi hầm có hai tầng, chia thành hình tròn và hình vuông, bên trong lát gạch và ván gỗ, cửa hầm còn có lỗ thông hơi, tất cả những điều này đều là để có thể chống ẩm tốt hơn.

Khánh Quốc xây dựng kho lương ở khắp nơi, riêng kinh thành đã có mười kho đảm nhiệm trọng trách dự trữ lương thực cho kinh sư, còn kho lương ở Hộ bộ này thì chịu trách nhiệm dự trữ lương thực và tiền bạc hoàng gia.

Ngân khố chính là quốc khố, vàng bạc châu báu của triều đình đều được thu vào ngân khố do Hộ bộ quản lý, không có chuyện không có lương không có tiền, cho dù có tham cũng không thể tham đến kho của hoàng gia.

Sở Du Ninh vừa vào đã bị lương thực đầy ắp làm cho kinh ngạc, nào là gạo, lúa mì, đậu, khoai lang, khoai tây, hầu như tất cả các loại lương thực mà thế giới này có đều ở đây, khiến cho người của mạt thế như nàng muốn lăn lộn trên đó.

Tiếp đến là ngân khố, vô số rương bạc trắng vàng óng ánh, từng món kỳ trân dị bảo có thể sánh ngang với một quốc gia, Trình An mở rộng tầm mắt, không ngờ cả đời này có thể nhìn thấy nhiều vàng bạc như vậy.

Ngay cả A Quy cũng nhìn đến ngây người, miệng há hốc, ngược lại Sở Du Ninh nhìn những vàng bạc châu báu này lại không kích động như khi nhìn thấy lương thực.

"Công chúa, chuyển đi không?" Trình An nuốt nước bọt hỏi.

"Chuyển! Chuyển lương trước!"

Sở Du Ninh nói rồi lại chui vào kho lương, vàng bạc châu báu làm sao đáng yêu bằng lương thực.

Văn Tranh không ngờ Sở Du Ninh thật sự dám chuyển lương ra ngoài, thấy nàng một tay xách một bao lương thực, mỗi bao nặng gần trăm cân mà trong tay nàng nhẹ như không, cả người ông ta đều không ổn.

Vẫn là Thẩm Vô Cữu tốt bụng nhắc một câu: "Văn đại nhân vẫn nên nhanh chóng phái người lấy sổ sách đến thanh toán mới phải, nếu không..."

Không cần Thẩm Vô Cữu nói, Văn Tranh cũng biết câu sau có ý gì, nếu không đối chiếu sổ sách để thanh toán số lương thiếu của quân Thẩm gia, công chúa rất có thể sẽ chuyển hết kho lương đi.

"Công chúa, không thể chuyển đi được, đây là lương thực dự trữ cho cung điện, người chuyển hết rồi thì bệ hạ ăn gì?"

Văn Tranh dù sợ cũng chỉ có thể tiến lên, trong lòng nóng như kiến trên chảo, sao bệ hạ vẫn chưa phái người đến.

Sở Du Ninh nhìn ông ta: "Lương thực trong này nhiều như vậy, đủ ăn mấy năm, đến lúc đó đều mốc hết rồi, người muốn phụ hoàng ta ăn gạo mốc sao?"

"Thần không có ý đó, lương thực trong này ngoài lương thực cung cấp cho hoàng thành còn có lương bổng phát cho quan viên triều đình. Công chúa nếu chỉ vì lương hướng, thần có thể điều động từ các kho lương ở khắp nơi, đến lúc đó chuyển đến biên quan cũng tiện."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 91: Chương 91



"Ta nhìn ngốc lắm sao? Có lương thực hiện tại không lấy, đợi ngươi không biết đến năm nào tháng nào mới điều động xong."

Văn Tranh thấy không thuyết phục được Sở Du Ninh, đành nhìn về phía Thẩm Vô Cữu.

"Thẩm tướng quân, nhiều lương thực như vậy, người định vận chuyển từ kinh thành đến biên quan sao? Hay là..."

"Hộ bộ nói suông với quân Thẩm gia nhiều lần rồi, Thẩm mỗ không dám tin nữa." Thẩm Vô Cữu khoát tay.

Công chúa là đi đòi lương hướng cho quân Thẩm gia, hắn là đồ ngốc mới kéo chân sau nàng.

Vận chuyển không đến biên quan thì bán đi rồi đến thành trì gần biên quan mua lương, chỉ cần không phải năm mất mùa thì rất dễ mua được lương thực.

Văn Tranh sợ đợi đến khi bệ hạ phái người đến thì lương thực đều đã chuyển hết, đến lúc đó bệ hạ không có lương ăn còn không trị tội ông ta sao, thế là vội vàng phái người đi lấy sổ sách, lấy đấu đong lương, chỉ có thể vừa đối chiếu sổ sách vừa chờ chỉ dụ của bệ hạ.

"Công chúa, ta đến giúp người."

Trần Tử Thiện cuối cùng cũng không nhịn được nữa, xắn tay áo chạy đến xin giúp.

Sở Du Ninh ném xuống hai bao lương thực, nhìn Trần Tử Thiện: "Ta nghi ngờ ngươi thèm lương thực của ta."

"Không không không, ta thèm công chúa người! À không, ta thèm thân thủ của công chúa, sau khi thấy được thân thủ của công chúa, sự kính ngưỡng của ta đối với công chúa như nước sông cuồn cuộn không dứt."

Trần Tử Thiện từ khi nhìn Du Ninh công chúa đại phát thần uy thì đã vô cùng sùng bái, cảm thấy đã tìm được phương hướng cho cuộc đời.

Rõ ràng sắp lớn hơn công chúa một giáp, vậy mà vẫn có thể nịnh nọt lấy lòng như vậy, Thẩm Vô Cữu nhìn mà mặt đen lại.

Có người tự đưa đến làm c* li thì không nên từ chối, Sở Du Ninh gật đầu: "Được, ngươi vào chuyển đi, một lần đừng chuyển quá nhiều."

Trần Tử Thiện suýt nữa thì ngã lăn ra đất, còn một lần đừng chuyển quá nhiều, công chúa quá coi trọng hắn rồi, hắn thấy mình chuyển được một bao đã là không tồi.

Sở Du Ninh lại nhìn về phía Thẩm Vô Cữu, còn có Bùi Diên Sơ đứng bên cạnh hắn, không phải đây là nam nhân trước đó tranh nữ nhân với Trần Tử Thiện sao?

Bùi Diên Sơ đột nhiên bị công chúa chú ý, thân thể vốn dựa vào xe lăn không khỏi thẳng tắp: "Công chúa, tại hạ Bùi Diên Sơ, là..."

"Ngươi có vẻ rất rảnh? Hay cũng vào giúp đi." Sở Du Ninh nói.

Bùi Diên Sơ:... Không, hắn không rảnh chút nào.

Rất nhanh, từng bao, từng giỏ gạo được chuyển ra ngoài, Văn Tranh thấy cân còn chưa kịp cân mà gạo đã chuyển ra, vội vàng liên tục thúc giục.

Thẩm Vô Cữu lại ung dung lấy sổ sách lương hướng mà triều đình nợ từ trong lòng ra đối chiếu với Văn Tranh, Văn Tranh thầm mắng hắn là con cáo già, đến cả sổ sách cũng mang theo.

*

Hoàng cung, Cảnh Huy Đế tiếp Dự Vương cầu kiến, cáo trạng chuyện Sở Du Ninh đánh người, đang an ủi người ta thì nghe người Hộ bộ đến nói công chúa cầm đao đi cướp Hộ bộ.

Cảnh Huy Đế:... Còn, còn có chuyện gì tốt không?

Dự Vương đến nói khuê nữ của ông ta một cước đá bay hắn, giờ lại có người đến nói khuê nữ của ông ta cầm đao đi cướp Hộ bộ?

Giỏi như vậy, sao không nói khuê nữ của ông ta tạo phản luôn đi?

Cảnh Huy Đế không tin khuê nữ của mình lợi hại như vậy, nhìn Dự Vương Việt Quốc cao cao tại thượng, chẳng coi hoàng đế ông ta ra gì, ông ta lại hy vọng hắn thật sự bị khuê nữ của mình đá bay, dù sao cái nồi cũng đã đổ lên đầu ông ta rồi.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 92: Chương 92



Cuối cùng, Cảnh Huy Đế chỉ có thể tặng mỹ nhân để an ủi, đồng thời hứa tối nay sẽ mở tiệc khoản đãi, lại tặng không ít đồ vật làm quà đền bù, mới tiễn được Dự Vương đi trong ấm ức.

"Trẫm hôm qua mới để Du Ninh ở lại phủ tướng quân, kết quả thì sao! Lại đụng phải người Việt Quốc, trẫm xem nó là muốn tức c.h.ế.t trẫm mà!"

Cảnh Huy Đế không có chỗ trút cơn tức, đành trút hết lên đầu khuê nữ không biết điều của mình.

Lưu Chính biết Cảnh Huy Đế lúc này đang tức giận, nếu lại nhắc đến chuyện Hộ bộ thì chắc chắn sẽ càng tức hơn, nhưng nghĩ đến vẻ mặt gấp gáp của Hộ bộ thị lang, không thể không nhắc: "Bệ hạ, Hộ bộ thị lang nói công chúa cầm đao cướp Hộ bộ..."

"Cướp cái gì mà cướp! Cả thiên hạ này đều là của trẫm, khuê nữ của trẫm lấy chút lương thì sao! Dám nói là cướp, trẫm xem bọn chúng đều không muốn sống nữa rồi!"

Cảnh Huy Đế cầm tách trà bên cạnh ném xuống đất vỡ tan tành.

Có biết nói chuyện không, đường đường công chúa sao phải cướp lương nhà ngươi?

"Bệ hạ bớt giận, là người của Hộ bộ hồ đồ, công chúa là người nhỏ nhắn yếu đuối như vậy, sao có thể cầm nổi đao."

Lưu Chính cúi người, v**t v* Cảnh Huy Đế đang xù lông.

Cảnh Huy Đế đập xong cũng tiêu tan không ít cơn giận, sắc mặt có chút kỳ quái: "Lưu Chính, ngươi nói có phải là thật không?"

"Bệ hạ chỉ chuyện gì?"

"Trên mặt Dự Vương và người đi theo hắn quả thật có thương tích, đi lại cũng không vững, có thể thấy là thật sự bị thương. Thật sự là Du Ninh làm sao?"

Cảnh Huy Đế nửa tin nửa ngờ.

Lưu Chính gật đầu: "Nô tài cho rằng người Việt Quốc không cần phải mượn chuyện này để vu oan, dù sao bị công chúa nước ta đánh cũng không phải chuyện gì vẻ vang."

Cảnh Huy Đế lập tức vỗ tay: "Du Ninh làm tốt lắm!"

Lưu Chính:... Vừa rồi còn vì Du Ninh công chúa gây chuyện mà nổi trận lôi đình, giờ lại khen ngợi rồi.

"Nếu chuyện này là thật..."

Cảnh Huy Đế đột nhiên nhớ đến chuyện Nghiêm thống lĩnh hôm qua nói bị Du Ninh một cước đá bay, xem ra thật sự là ông ta oan uổng hắn, nhưng Nghiêm thống lĩnh dương phụng âm vi là thật, oan uổng hắn cũng không sao, chỉ cách chức đã là quá nương tay với hắn rồi.

"Nhưng mà, Du Ninh từ khi nào lại có sức lực lớn như vậy? Lưu Chính, ngươi có nghe trong cung hoàng hậu truyền ra tin tức gì không?"

Cảnh Huy Đế không bỏ qua điểm mấu chốt nhất.

"Thưa bệ hạ, nô tài cũng chưa từng nghe nói, nghĩ là hoàng hậu nương nương cố ý che giấu, dù sao một cô nương mà sức lực quá lớn truyền ra ngoài cũng không hay."

Cảnh Huy Đế gật đầu, vỗ vào tay vịn long ỷ thở dài: "Ngươi nói có lý, thật sự là khổ cho hoàng hậu rồi, muốn che giấu Du Ninh kín như vậy cũng không dễ."

Lưu Chính nhớ đến chuyện Du Ninh công chúa sau khi xuất giá buông thả bản tính: "Có lẽ tính tình cũng bị đè nén."

"Ngươi nói không sai, Du Ninh trước kia ngang ngược thì ngang ngược thật, nhưng vẫn còn biết kiềm chế tính tình. Giờ vừa gả đi là hoàn toàn không kiêng nể gì nữa, trẫm đột nhiên thấy có chút áy náy với Thẩm gia."

Lưu Chính:... Trước kia ngài còn muốn để công chúa nuôi nam sủng cơ mà.

"Bệ hạ, nếu chuyện là thật, vậy chuyện Hộ bộ... Dù sao đó cũng là quốc khố."

Quốc khố bị cướp, đau đầu chẳng phải vẫn là ngài sao?

Cảnh Huy Đế đã đau đầu rồi: "Cho Hộ bộ thị lang vào đây nói rõ với trẫm xem rốt cuộc là thế nào."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 93: Chương 93



Hộ bộ thị lang vừa vào điện đã suýt khóc, hùng hồn kể lại Du Ninh công chúa làm sao xông vào kho lương, đánh thủ vệ ngã lăn ra đất, tóm lại là Du Ninh công chúa coi thường pháp luật, ngay cả quốc khố cũng dám xông vào, nếu không nghiêm trị thì sẽ lên trời.

Cảnh Huy Đế nghe xong thì dựng đứng lông mày: "Du Ninh công chúa sẽ không rảnh rỗi đến mức xông vào quốc khố chơi."

Hộ bộ thị lang:... Vậy ý là nếu công chúa có ngày nào đó thật sự rảnh rỗi thì có thể xông vào quốc khố sao?

Hộ bộ thị lang do dự một chút mới nói: "Công chúa là vì chuyện lương hướng của Thẩm gia, hôm nay Hộ bộ vừa điểm danh thì Thẩm tướng quân đã đến cửa thúc giục lương hướng rồi."

"Lương hướng có chuyện gì sao?"

Trong đầu Cảnh Huy Đế mơ hồ nhớ ra Hộ bộ từng nhắc đến chuyện lương hướng với ông ta.

Nếu Sở Du Ninh ở đây, chắc chắn lại phải chế giễu ông ta, ngay cả lương hướng của tướng sĩ biên quan cũng không hỏi đến, có thể thấy ông ta hôn quân đến mức nào.

Hộ bộ thị lang trong lòng cảm thấy như mở ra một khởi đầu không tốt, nhặt một số chuyện có thể nói ra: "Bệ hạ, quân Thẩm gia liên tiếp đánh trận, lương thảo hao hụt rất lớn, ruộng đất ở biên quan đã không đủ cung cấp, Hộ bộ đã sớm dâng tấu chương nói sẽ điều động vận chuyển từ các kho lương khác, chỉ là không ngờ Thẩm tướng quân lại sốt ruột như vậy."

Cảnh Huy Đế mặc dù chưa từng thân chinh nhưng vẫn biết binh mã chưa động, lương thảo phải đi trước, không có lương thảo, ngươi lấy sức lực gì để đánh trận?

Thẩm Vô Cữu là tướng quân mà không sốt ruột, ông ta là hoàng đế mới phải sốt ruột.

"Không có lương thảo, ngươi bảo người ta lấy sức lực gì để đánh trận? Hộ bộ tồn tại chính là để quản lý các kho lương thiên hạ, không có lương các ngươi cũng phải nghĩ cách biến ra lương cho trẫm, nếu không trẫm nuôi các ngươi để làm gì!"

"Các ngươi cũng có bản lĩnh, bức công chúa của trẫm là một tân nương phải xách đao đến tận cửa đòi lương cho nhà chồng! Du Ninh công chúa là một đứa trẻ ngoan ngoãn biết điều, nếu không bị bức đến đường cùng thì sao lại làm như vậy?"

Hộ bộ thị lang vừa mới tận mắt chứng kiến cảnh công chúa một tay ném một người, trực giác cảm thấy bệ hạ có lẽ hiểu lầm về công chúa? Đó có phải là dáng vẻ ngoan ngoãn biết điều không?

Sau một hồi mắng chửi thống khoái, Cảnh Huy Đế đột nhiên suy nghĩ, một lúc sau lại nổi trận lôi đình: "Quá hỗn xược! Quốc khố là nơi nó có thể tùy tiện vào sao, còn dám xông vào! Vô pháp vô thiên! Lưu Chính, ngươi đi truyền khẩu dụ của trẫm! Du Ninh công chúa coi thường pháp luật, xông vào Hộ bộ, cấm túc nửa năm, không có sự cho phép của trẫm, không được bước ra khỏi phủ tướng quân nửa bước."

Hộ bộ thị lang đã chuẩn bị tâm lý bệ hạ sẽ thiên vị công chúa, đột nhiên tình thế đảo ngược, bệ hạ nổi trận lôi đình muốn phạt Du Ninh công chúa!

Không phải ông ta đại nghịch bất đạo, nhưng ông ta luôn cảm thấy bệ hạ có bệnh.

Tuy nhiên nghe nói Du Ninh công chúa bị phạt, trong lòng cũng có chút an ủi, mặc dù chỉ bị cấm túc.

Là người hiểu bệ hạ nhất, Lưu Chính lại biết, bệ hạ gọi là cấm túc, thực chất là bảo vệ.

Công chúa gây chuyện đúng lúc, đã cấm túc rồi, xem Dự Vương Việt Quốc đó còn làm thế nào gây phiền phức cho công chúa nữa. ...

Lưu Chính mang khẩu dụ đến Hộ bộ, Sở Du Ninh đã chuyển hết lương, đang chuyển bạc.

Thấy tiểu công tử phủ tướng quân đi theo sau công chúa giúp kéo bao tải, khóe miệng không nhịn được giật giật.

Văn Tranh thấy Lưu Chính đến, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cho dù đã thanh toán xong thì thế nào, chỉ cần bệ hạ lên tiếng, công chúa sẽ không mang được số lương thảo và bạc này đi.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 94: Chương 94



Sở Du Ninh thấy Lưu Chính đến, cầm lấy thanh đao đặt trên đống lương thực, từng nhát từng nhát đ.â.m xuống đất, có tư thế nếu ai dám ngăn cản thì sẽ đ.â.m đao vào người đó.

Trần Tử Thiện lúc này đã bình tĩnh lại, phát hiện mình nhất thời hồ đồ mà cướp Hộ bộ cùng với công chúa, vạn nhất bệ hạ trách tội, công chúa thì không sao, còn hắn thì có thể mất đầu.

Nhưng mặc kệ, hắn đã dám đắc tội với người Việt Quốc, chẳng phải là muốn để phụ thân bị bệ hạ trách tội sao? Ít nhất hắn còn cùng công chúa làm một chuyện lớn.

"Lưu công công." Thẩm Vô Cữu chắp tay với Lưu Chính.

Lưu Chính liếc nhìn hắn: "Thẩm tướng quân, bệ hạ không muốn có một công chúa góa chồng, mong ngài kiềm chế một chút."

Văn Tranh nghe xong thì thầm mừng thầm, ý của bệ hạ chính là trách Thẩm Vô Cữu xúi giục công chúa đến cướp lương, đúng!

Chính là Thẩm Vô Cữu xúi giục công chúa!

Thẩm Vô Cữu gật đầu: "Tướng sĩ biên quan còn đang chờ lương thảo cứu mạng, Thẩm mỗ không dám nghỉ ngơi."

Lưu Chính đương nhiên biết những năm gần đây bệ hạ không mấy quan tâm đến chính sự, rất có khả năng tấu chương của Thẩm Vô Cữu đã bị nội các giấu nhẹm, không kinh động đến bệ hạ. Bệ hạ lúc này e rằng cũng đang chột dạ.

"Phụ hoàng bảo ngươi đến giúp ta chuyển lương sao? Nếu không thì có thể đi rồi, hôm nay ta nhất định phải chuyển lương đi." Sở Du Ninh nói.

Lưu Chính nhìn cái hố lớn do mũi đao đ.â.m ra dưới chân công chúa, hắng giọng, lớn tiếng truyền thánh chỉ.

"Truyền thánh thượng khẩu dụ, Du Ninh công chúa ỷ vào thân phận công chúa xông vào Hộ bộ, coi thường pháp luật, lệnh cấm túc tại phủ tướng quân nửa năm để tự kiểm điểm, không có sự cho phép của trẫm, không được bước ra khỏi phủ tướng quân nửa bước!"

Văn Tranh nghe xong thì ngây người, thánh chỉ này không phải là ngăn cản Du Ninh công chúa làm bậy sao? Chỉ là cấm túc?

"Vậy lương hướng này..." Văn Tranh mang theo dự cảm không lành hỏi Lưu Chính.

"Bệ hạ đã nói, binh mã chưa động, lương thảo phải đi trước. Lương hướng là trọng trung chi trọng, không thể làm lạnh lòng tướng sĩ biên quan."

Lưu Chính nói rất dõng dạc.

Sở Du Ninh kinh ngạc: "Đây là lời phụ hoàng ta sẽ nói sao?"

"Công chúa, bệ hạ là minh quân."

Lưu Chính nhất định phải kiên quyết bảo vệ danh tiếng của bệ hạ nhà mình.

Sở Du Ninh cười khẩy: "Ngươi tin lời này à"

Lưu Chính cúi đầu, lý trí mách bảo ông ta không được trả lời, nếu không còn không biết Du Ninh công chúa sẽ nói ra những lời đại nghịch bất đạo gì nữa.

Trần Tử Thiện còn tưởng rằng đầu mình sắp mất rồi, không ngờ bệ hạ chỉ cấm túc Du Ninh công chúa.

Quả nhiên hắn có con mắt nhìn người, Du Ninh công chúa lại được sủng ái đến vậy.

Sở Du Ninh không quan tâm đến lệnh cấm túc, không được bước ra khỏi cửa phủ, lại không nói là không được bước ra từ những nơi khác.

Lưu Chính thấy Sở Du Ninh không nói gì nữa, lại quay sang nói với Văn Tranh: "Văn đại nhân, bệ hạ lệnh cho Hộ bộ chuẩn bị đầy đủ sổ sách, bệ hạ sẽ đích thân xem xét."

Lòng Văn Tranh lạnh ngắt, bệ hạ là nhất thời hứng khởi, hay là nghi ngờ Hộ bộ?

Hắn vội vàng cúi người: "Thần tuân chỉ."

Lưu Chính lúc sắp đi còn nhỏ giọng hỏi Sở Du Ninh: "Công chúa, bệ hạ muốn người giải thích việc đánh Dự Vương Việt Quốc trên phố."

"Ta khi nào thì đánh Dự Vương? Rõ ràng là đánh một tên lưu manh dám trêu ghẹo ta trên phố."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 95: Chương 95



Sở Du Ninh nghiêng đầu, thản nhiên giả ngốc giả ngơ.

Thẩm Vô Cữu vốn còn lo nàng sẽ trực tiếp thừa nhận, không ngờ nàng lại giả ngốc.

Bản thân nàng vốn đã có vẻ ngoài ngoan ngoãn dễ lừa, giả ngốc lại càng dễ khiến người ta tin tưởng.

Lưu Chính trong lòng sáng ngời, đúng vậy!

Người công chúa đánh là tên khốn dám khinh nhờn nàng, ai biết được đó lại là vương gia Việt Quốc. Công chúa thật là thông minh!

"Công chúa cao minh, nô tài lập tức về cung thuật lại sự thật cho bệ hạ."

Lưu Chính giơ ngón tay cái với Sở Du Ninh, vẻ mặt nhẹ nhõm trở về cung phục mệnh.

Sở Du Ninh nhướng mày, sống trên đời, lúc nào nên vô lại thì phải vô lại, dù sao nàng không thừa nhận, có bản lĩnh thì đến đánh nàng đi!

Hộ bộ nợ lương hướng của Thẩm gia, tính ra gần như chuyển hết cả kho lương, nhưng cho dù là vậy, có sự cho phép của bệ hạ, Hộ bộ Thượng thư cũng chỉ có thể nuốt lệ thanh toán.

Cuối cùng là lương thực quá nhiều, đành thương lượng với Thẩm Vô Cữu dùng bạc thay thế.

Nội các nghe tin đều cảm thấy bệ hạ hồ đồ rồi, quốc khố có thể tùy tiện động vào sao?

Du Ninh công chúa ngang ngược như vậy, bệ hạ chỉ phạt cấm túc, sau này nếu công chúa cậy mạnh làm chuyện quá đáng hơn thì sao?

Phùng các lão nhìn Tần các lão: "Bệ hạ có phải muốn bắt đầu chăm chỉ rồi không?"

Tần các lão vuốt râu không nói, nghĩ đến mấy chuyện chính sự bệ hạ nhúng tay vào đều liên quan đến Du Ninh công chúa.

Trước đó vì Du Ninh công chúa còn mất đi một đứa cháu ruột, ông ta còn có thể nói là trùng hợp, giờ Du Ninh công chúa lại nhúng tay vào chuyện lương hướng khiến bệ hạ không thể không quan tâm đến chuyện này, ông ta không khỏi cảnh giác.

"Ta nghi ngờ là Thẩm Vô Cữu ở sau lưng bày mưu tính kế, để công chúa ra mặt gây chuyện hòng gây sự chú ý của bệ hạ, muốn bệ hạ làm chủ cho hắn." Phùng các lão nói.

"Có khả năng, Thẩm Vô Cữu vừa về đã khiến Trung Thuận Bá giáng chức, mất một đứa con, còn cáo trạng Bộ binh, giờ đến Hộ bộ, tiếp theo có phải là Nội các chúng ta không?"

Bệ hạ không thích quản việc triều chính, đại sự quốc gia đều do Nội các thương lượng xử lý, bọn họ đã sớm quen với việc làm chủ, nếu đột nhiên cái gì cũng phải xin chỉ thị của bệ hạ, ngược lại không vui.

"Chưa từng nghe nói Du Ninh công chúa có sức mạnh vô song, trước khi hoàng hậu qua đời đã cầu xin bệ hạ gả công chúa cho Thẩm Vô Cữu, e là đang tính toán để quân Thẩm gia trở thành trợ lực cho Tứ hoàng tử."

"Đáng tiếc hoàng hậu tính toán ngàn vạn lần, không tính đến việc Thẩm Vô Cữu bị thương trên chiến trường, sau này không thể thống lĩnh quân Thẩm gia."

"Tứ hoàng tử vẫn còn là một đứa trẻ, không đáng lo."

Nội các lấy Tần các lão làm đầu, khuê nữ của Tần các lão gả cho Trung Thuận Bá khi đó còn là quốc công, lão Trung Thuận Bá từ bỏ khuê nữ ruột không ủng hộ, ủng hộ cháu gái là Chiêu quý phi, Tần các lão cũng coi như lên cùng một con thuyền.

Thực ra đối với bọn họ mà nói, nếu đều giống như bệ hạ không màng đến triều chính, ai làm hoàng đế cũng không sao. ...

Sau khi chuyển hết lương thực lên xe, Bùi Diên Sơ thậm chí quên cả cáo từ với Thẩm Vô Cữu, đỡ thắt lưng vội vàng chạy trốn.

Du Ninh công chúa quá đáng sợ, thế mà nỡ để một công tử phong lưu như hắn khuân vác lương thực.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 96: Chương 96



Nói thật, tại sao hắn lại ngoan ngoãn nghe lời đi chuyển lương?

Công chúa mở miệng thì tìm cớ trốn đi không phải tốt hơn sao? Muốn đập c.h.ế.t cái bản thân ngu ngốc lúc đó.

Trần Tử Thiện cũng đến cáo từ với Sở Du Ninh: "Công chúa, ta về trước đây, lần sau có chuyện như vậy nhớ sai người báo cho ta."

Hắn không nói chuyện văn hoa với công chúa, sau khi thấy được sự uy vũ của nàng, hắn cảm thấy công chúa thích người trực tiếp hơn.

Thẩm Vô Cữu mặt đen lại, nhìn Trần Tử Thiện như nhìn một kẻ dẫn dụ khuê nữ nhà lành làm chuyện xấu.

"Trần công tử, chuyện như vậy ngươi còn muốn có lần sau sao?"

Trần Tử Thiện đối diện với vẻ mặt uy nghiêm của Thẩm Vô Cữu, da đầu tê dại.

Thẩm tướng quân kiêu ngạo như vậy, khí thế lại càng đáng sợ.

Năm đó hắn rất sùng bái Thẩm Vô Cữu, cùng là công tử bột, muốn gia nhập bọn họ nhưng lại bị chê là tuổi tác quá lớn.

Hắn vội cười nói: "Là ta nói sai, ta muốn nói là sau này công chúa có cần ta giúp đỡ thì cứ nói, ta nhất định sẽ không từ nan!"

Sở Du Ninh nhìn hắn vỗ ngực, thịt trên người cũng theo đó mà run rẩy, ở mạt thế rất ít người béo, trừ khi là người bẩm sinh béo phì, nhìn khá bắt mắt, tính cách cũng không tệ.

Có lẽ, nàng có thể phát triển thêm một đội nam nữa.

Đội Bá Vương Hoa toàn là nữ, lại vì tên đội nên không có nam nhân nào muốn gia nhập.

Quyết định rồi, nàng gật đầu: "Được, ta nhận ngươi làm đồng đội."

"Cảm ơn công chúa! Sau này ta nhất định sẽ tận tâm tận lực vì công chúa."

Bất kể công chúa nhận hắn làm đồng đội có ý gì, công chúa chịu dẫn hắn đi chơi là được.

Trần Tử Thiện có chút đắc ý nhìn Thẩm Vô Cữu, năm đó ngươi không cho ta gia nhập, hôm nay ta lại được thê tử ngươi nhận, không ngờ chứ gì?

Thẩm Vô Cữu:...

Hắn có nên không nhớ ơn nghĩa trong mơ, bây giờ ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t Trần Tử Thiện luôn không?

Trần Tử Thiện phủi phủi quần áo định đi, Thẩm Vô Cữu đột nhiên lên tiếng: "Trần công tử, mọi việc nên suy nghĩ kỹ càng."

Bùi Diên Sơ nói nữ nhân mà Trần Tử Thiện mua là người Việt Quốc cố ý đem bán.

Trong mơ không có Bùi Diên Sơ và công chúa nhúng tay vào, Trần Tử Thiện thuận lợi mua được nàng ta, lúc người khác vì sợ hãi người Việt Quốc mà không dám mua thì hắn lại muốn mua, mục đích rất đơn giản, chính là muốn diệt môn.

Thân thế của Trần Tử Thiện khác với các công tử ở kinh thành, cha hắn xuất thân hàn môn, lên kinh ứng thí bị bắt làm rể, nói dối thê tử đã mất không có con để cưới tiểu thư nhà quan ở kinh thành.

Có nhạc gia giúp đỡ, cha của Trần Tử Thiện chưa đến mười năm đã ngồi vào vị trí Thông chính sứ chính tam phẩm, cũng chính lúc này mẹ của Trần Tử Thiện đưa hắn lên kinh tìm cha, không biết cha hắn đã nói gì với mẹ hắn, cuối cùng lại chịu cam tâm làm thiếp, với điều kiện là sẽ ghi tên Trần Tử Thiện dưới tên chính thê, kết quả của sự việc tất nhiên là vợ cả cam tâm làm thiếp sau hai năm đã c.h.ế.t ở hậu viện.

Trần Tử Thiện cưới thê tử tám năm không sinh được đứa con nào, Thông chính sứ phu nhân bảo hắn hưu thê, nhưng thê tử của hắn lại rất lợi hại, cho phép hắn thu thông phòng nạp thiếp.

Trần Tử Thiện cứ việc ngủ với người khác, ngủ ra con thì nàng ta nhận tội thất xuất.

Kết quả Trần Tử Thiện thật sự không ngủ ra, ngược lại trở thành trò cười trong kinh thành.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 97: Chương 97



Sau đó Trần Tử Thiện hành sự càng ngày càng sa đọa, kiếp trước Trần gia cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn, không phải là không liên quan đến việc hắn muốn trả thù Trần gia.

Vì nữ nhân đó thật sự tồn tại, cũng không cần đợi tin tức từ Quỷ Sơn mới có thể chứng thực giấc mơ là thật hay giả, vì vậy Thẩm Vô Cữu muốn nhắc nhở Trần Tử Thiện một câu, cách báo thù tốt nhất không phải là gia phá nhân vong.

Trần Tử Thiện lại tưởng Thẩm Vô Cữu ám chỉ chuyện vừa rồi hắn muốn công chúa dẫn mình đi gây chuyện, cười đáp: "Đúng đúng đúng, sau này ta nói chuyện nhất định sẽ suy nghĩ kỹ càng."

Thẩm Vô Cữu biết hắn không để bụng, thôi vậy, nghĩ lại thì hắn không mua nữ nhân đó về, Trần gia hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. ...

Từng xe lương thực vòng quanh lục bộ quan thự, đội ngũ vô cùng hùng tráng.

Lúc này đúng vào lúc lục bộ tan sở dùng bữa trưa, không ít người đi ra xem.

Vài hoàng tử làm việc ở lục bộ nhìn từng xe lương thực đi qua trước mắt, không khỏi hâm mộ.

Có phải càng biết gây chuyện càng được sủng ái không?

Trước kia Du Ninh rõ ràng ngay cả việc gặp phụ hoàng cũng khó khăn, bọn họ có nên buông thả bản thân một chút không?

Buông thả bản thân thì không thể, nhưng kéo bè kéo cánh chắc chắn phải làm.

Đại hoàng tử ôm suy nghĩ như vậy đi về phía Sở Du Ninh, người có cùng suy nghĩ với hắn còn có Nhị hoàng tử, còn Tam hoàng tử từ nhỏ đã là người ủng hộ Nhị hoàng tử, cơ bản là Nhị hoàng tử ở đâu thì hắn ở đó.

Sở Du Ninh vừa ra khỏi Hộ bộ, đang định từ bỏ xe ngựa ngồi lên xe lương thì ba người ca ca của nguyên chủ đột nhiên xuất hiện.

Hôm qua ở Kim Loan Điện, Sở Du Ninh thật sự không để ý đến Đại hoàng tử, nàng nhìn mấy hoàng tử đột nhiên xuất hiện này, nghi ngờ bọn họ muốn cướp lương thực của nàng.

Nàng lục lại ký ức của nguyên chủ, có được tư liệu của những người này.

Đại hoàng tử hơn nàng bốn tuổi, năm nay vừa mới nhược quán, là Chiêu quý phi sinh ra.

Nguyên chủ cảm thấy đãi ngộ của Đại hoàng tử vượt qua đích công chúa là nàng, mỗi lần gặp Đại hoàng tử đều mũi không phải mũi, mặt không phải mặt, tự cho mình cao quý hơn Đại hoàng tử, Đại hoàng tử mỗi lần đều tỏ vẻ bao dung, ngược lại càng khiến cho nguyên chủ trở nên không thể lý giải.

Nhị hoàng tử là Trịnh phi sinh ra, mười tám tuổi, tính tình ôn hòa nho nhã, so với Đại hoàng tử thì có thể coi là tầm thường, giao hảo với Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử là An tần sinh ra, mười bảy tuổi, mẫu phi không có bối cảnh gì mạnh mẽ, ủng hộ Nhị hoàng tử, luôn cố gắng gây khó dễ cho Đại hoàng tử.

Mẫu phi của Nhị hoàng tử là Trịnh phi xuất thân từ Trịnh thị Vân Châu, cũng là thế gia tướng môn, phụ trách trấn thủ ải Đồng Sơn ở nơi giao giới với Yến Quốc.

Còn Chiêu quý phi trước khi vào cung chỉ là một biểu cô nương không cha không mẹ sống ở phủ Anh Quốc Công.

Rõ ràng bối cảnh xuất thân của Trịnh phi hơn Chiêu quý phi một bậc, nhưng ai bảo Chiêu quý phi được hoàng đế sủng ái, sau đó lại có sự ủng hộ của Trung Thuận Bá phủ trước kia vẫn là Anh Quốc Công phủ, Trung Thuận Bá cưới nữ nhi của Tần các lão, coi như kéo Tần các lão lên thuyền, Chiêu quý phi không phải là vững vàng đè bẹp Trịnh phi sao?

Đi đến trước mặt hai người, Đại hoàng tử liếc nhìn Thẩm Vô Cữu đang được người khiêng, ôn hòa gật đầu: "Thẩm tướng quân."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 98: Chương 98



Thẩm Vô Cữu chắp tay hành lễ: "Gặp qua Đại điện hạ, xin thứ cho mạt tướng hành động bất tiện."

"Không sao, vết thương này của Thẩm tướng quân là vì trấn thủ biên quan, bản cung chỉ có kính phục, Thẩm tướng quân phải dưỡng thương cho tốt, sớm ngày trở lại chiến trường."

Đại hoàng tử tỏ ra như thể người muốn bức tử Thẩm Vô Cữu hôm qua không phải là hắn.

"Đại hoàng huynh, thái y đã nói vết thương của Thẩm tướng quân không thể ra chiến trường nữa, huynh đây không phải là rắc muối vào vết thương của người ta sao?"

Tam hoàng tử kêu lên.

"Tam hoàng đệ, không được vô lễ."

Nhị hoàng tử quát lớn, chắp tay với Thẩm Vô Cữu: "Tam hoàng đệ vốn dĩ nói chuyện không suy nghĩ, mong Thẩm tướng quân đừng để bụng."

"Không dám."

Thẩm Vô Cữu trả lời đúng mực.

Trong mơ, ba hoàng tử này được Cảnh Huy Đế sắp xếp trốn đi nhưng lại bị người Việt Quốc bắt về, dùng ngựa kéo lê trên đường vũ nhục.

Đại hoàng tử cầu xin như chó, ngược lại Nhị hoàng tử không chịu nhục rút kiếm tự vẫn, Tam hoàng tử vốn dựa dẫm vào Nhị hoàng tử, thấy Nhị hoàng tử c.h.ế.t cũng lăn ra dưới vó ngựa bị giẫm chết.

Không biết kiếp này, ba hoàng tử này sẽ có kết cục như thế nào?

Sở Du Ninh nghe lời họ nói, mắt đảo một vòng.

Nói như vậy, tất cả mọi người đều biết vết thương của Thẩm Vô Cữu không thể ra chiến trường? Dường như bọn họ còn rất vui vì điều đó?

Nàng nhìn Thẩm Vô Cữu sắc mặt tự nhiên, thấy mấy người kia nói toàn là lời vô nghĩa, không kiên nhẫn lên tiếng: "Các ngươi có chuyện gì không? Không có chuyện thì tránh đường đi, đừng làm lỡ thời gian ta về nhà ăn cơm."

Mấy vị hoàng tử:...

Bọn họ còn không quan trọng bằng bữa cơm của nàng sao?

Đại hoàng tử ôn hòa lên tiếng: "Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là hoàng huynh thấy lần này ngươi quá l* m*ng, may mà phụ hoàng chỉ phạt ngươi cấm túc. Lần sau nhớ phải suy nghĩ kỹ, có chuyện gì không giải quyết được thì đến tìm hoàng huynh bàn bạc, hoàng huynh sẽ giúp ngươi."

Nếu không có ký ức của nguyên chủ, Sở Du Ninh còn thật sự tin.

Nàng hỏi: "Huynh thật sự sẽ giúp ta sao?"

Đại hoàng tử thấy nàng không cau có như thường lệ, cười gật đầu: "Tất nhiên, chuyện của Du Ninh chính là chuyện của hoàng huynh."

"Được, vậy huynh giúp ta đánh vương gia Việt Quốc kia, hắn dám trêu chọc ta."

Đại hoàng tử:... Hắn muốn quay về lúc nãy, nói với bản thân đừng mở miệng.

Nhị hoàng tử thấy Đại hoàng tử ra nông nỗi này, thông minh dừng miệng lại.

"Ha ha, đại hoàng huynh, Du Ninh đã mở miệng nhờ huynh giúp, huynh là ca ca không thể từ chối được." Tam hoàng tử hả hê.

Thẩm Vô Cữu trước đó chỉ nghe Bùi Diên Sơ nói công chúa đá bay vương gia Việt Quốc, còn tưởng là không ưa vương gia kiêu ngạo, hóa ra còn có chuyện trêu chọc, đúng là đáng bị đá!

Đại hoàng tử trừng mắt nhìn Tam hoàng tử, cười gượng: "Chuyện này để ta về bẩm báo phụ hoàng, nhờ phụ hoàng làm chủ cho ngươi."

Sở Du Ninh bĩu môi: "Quả nhiên là dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình."

Lời vừa nói ra đã bị vả mặt, sắc mặt Đại hoàng tử không tốt.

Sở Du Ninh không muốn nói nhảm với bọn họ nữa, vẫy tay: "Ta về nhà ăn cơm đây, các người đừng đi theo, đi theo cũng không có phần đâu."

Thật là một cái cớ đuổi người độc đáo, mấy hoàng tử hiếm khi ăn ý, hối hận vì đã đến đây.

Thẩm Vô Cữu chắp tay với mấy hoàng tử, cười bảo người khiêng hắn lên xe ngựa.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 99: Chương 99



Người nào việc nào đến chỗ công chúa cũng đều là kết quả không thể tưởng tượng nổi. ...

Sở Du Ninh bỏ xe ngựa, ngồi trên xe lương đầu tiên, lắc lư chân, sờ trái sờ phải túi lương, nội tâm thỏa mãn không thôi.

A Quy cũng đòi ngồi trên một xe lương, tưởng tượng mình là một vị tướng thắng trận trở về, mặt mũi hớn hở.

Từng xe lương được chở về phủ tướng quân, làm chấn động cả kinh thành.

Đại phu nhân nhận được tin, dẫn Nhị phu nhân và Tam phu nhân ra ngoài, nhìn thấy lương thực dài đến mức không thấy điểm cuối, chỉ cảm thấy cảnh tượng này còn hoành tráng hơn cả tướng sĩ xuất chinh.

"Đau không?" Nhị phu nhân véo tay Tam phu nhân.

Tam phu nhân che miệng cười nhẹ: "Nhị tẩu, sao người không hỏi A Quy."

Nhị phu nhân ngẩng đầu nhìn, thấy A Quy được Trình An bế từ trên xe lương xuống, ôm thanh kiếm gãy của mình chạy đến mẫu thân, mặt mũi đỏ bừng vì nắng.

"Mẫu thân!"

A Quy nhào đến ôm chân Nhị phu nhân, bắt đầu kể chuyện mình cùng công chúa thẩm thẩm đi đánh trận.

Nhị phu nhân cười ôm lấy hắn, ánh mắt lướt qua thanh kiếm gãy trong tay A Quy.

Thanh kiếm gỗ này là Thẩm Nhị tự tay làm rồi nhờ người từ biên quan gửi về, không ngờ lại trở thành món quà đầu tiên hắn tặng cho con, cũng có thể là món quà cuối cùng.

A Quy từ hai tuổi đã cầm kiếm gỗ chơi, gỗ cũng không bền, đã sớm bị gãy, nàng ta còn sợ nhi tử khóc nhè, không ngờ hắn không khóc nháo, ngược lại còn cùng công chúa thẩm thẩm ra ngoài chơi cả nửa ngày, dường như còn rất vui vẻ.

Trước cửa phủ Trấn Quốc tướng quân cũng có không ít người dân đi đường vây quanh xem náo nhiệt, giọng nói của A Quy vừa non nớt vừa trong trẻo, đến chỗ kích động còn nói lắp, nhưng không ngăn được mọi người đoán ra diễn biến sự việc.

Mấy vị phu nhân nhìn nhau, đều cảm thấy phủ tướng quân đã hết thời vận rủi.

Lúc trước còn lo cưới một vị Phật về nhà, phải cẩn thận cung phụng, giờ xem ra là cưới được một vị phúc tinh.

Đợi Thẩm Vô Cữu được người khiêng từ trên xe ngựa xuống, Đại phu nhân tiến lên, vẫn còn vẻ mặt như mơ: "Lão tứ, lương hướng thật sự lấy lại được rồi sao?"

Muốn Hộ bộ vui vẻ lấy ra lương hướng là chuyện không thể, nếu bọn họ tấu lên, Hộ bộ sẽ khóc lóc cả ngày, nói quốc khố trống rỗng, hoặc nói là cho gán nợ trước, bảo là đang điều động ở các nơi, cuối cùng đưa đến biên quan cũng không được bao nhiêu, nếu bệ hạ hỏi đến, Hộ bộ cũng có lý do để nói là đã đưa rồi, chỉ là chưa đưa hết.

Chuyện liên quan đến tính mạng, quân Thẩm gia nào đợi được bọn họ dây dưa, chỉ có thể tự bỏ tiền mua lương.

Cũng giống như Hộ bộ nói, chiến sự liên miên, không chỉ lương thảo hao hụt lớn mà dược thảo cũng cần thiết, triều đình chậm trễ không phát lương hướng, chỉ có thể dựa vào Thẩm gia tự chống đỡ.

Thẩm Vô Cữu ngẩng đầu nhìn công chúa vẫn ngồi trên xe lương không nỡ xuống, cười gật đầu: "Nhờ phúc của công chúa."

Sở Du Ninh khoát tay: "Chuyện nên làm thôi, lương thực của ta thì đương nhiên là ta giữ."

Đại phu nhân càng nhìn công chúa càng thấy đáng yêu, cười tươi gọi nàng: "Công chúa mau xuống đi, trời nắng to rồi, cẩn thận cháy nắng."

"Không sợ."

Sở Du Ninh không để bụng đến chút nắng này, ở mạt thế vì sự thay đổi của môi trường, mặt trời còn độc hơn thế giới này rất nhiều, để sống sót, con người càng phải dầm mưa dãi nắng, nếu không thì mấy người ở đội Bá Vương Hoa cũng sẽ không ghen tị với người có làn da trắng nõn.
 
Back
Top Bottom