Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 110: Chương 110



Công chúa thật sự rất đơn giản, nàng thấy đại tẩu và nhị tẩu đều nói chuyện với mình, liền cho rằng tam tẩu cũng có lời muốn nói.

Được một cô nương xinh đẹp như vậy khen ngợi, Sở Du Ninh thấy trách nhiệm dâng trào, ưỡn n.g.ự.c nhỏ: "Ta cũng là một thành viên của Thẩm gia, đây là việc nên làm."

Đội Bá Vương Hoa không có nữ tử nhu mì đoan trang nào, ở mạt thế muốn đoan trang cũng không đoan trang nổi.

Tiễn ba vị phu nhân đi, Sở Du Ninh trở về Đông Khóa Viện, vừa bước vào thư phòng, Thẩm Vô Cữu đã đợi nàng ở đó, còn Thái Khải Kiếm trong ngăn kéo bí mật đã được lấy ra, đựng trong hộp dài, đặt trên bàn.

Thẩm Vô Cữu ngồi bên cạnh, vẻ mặt nghiêm trang chờ nàng đến.

Sở Du Ninh đi tới nhìn thanh kiếm trong hộp dài: "Chúng ta bắt đầu luôn sao?"

Thẩm Vô Cữu gật đầu, cầm lấy thanh kiếm, đến lúc này vẫn có chút không nỡ dùng tay v**t v* thân kiếm, đôi mắt như vực sâu như đang tạm biệt.

Một lúc sau, hắn đưa kiếm cho Sở Du Ninh: "Công chúa cứ thoải mái làm, thanh kiếm này cũng đang hoàn thành sứ mệnh của nó."

Thật sao? Sao nàng không thấy hắn thoải mái tự nhiên như vậy?

Sở Du Ninh nghi ngờ nhìn hắn, giơ tay nắm lấy chuôi kiếm, đưa kiếm ngang trước người, tay kia phủ lên thân kiếm, nhắm mắt bắt đầu hấp thụ năng lượng bên trong.

Năng lượng liên tục được hấp thụ vào cơ thể, như một dòng suối chảy vào dị năng hạch khô cạn.

Ở mạt thế đã có bằng chứng không chỉ não tang thi có tinh hạch, con người cũng có dị năng hạch.

Mặc dù không thể nội thị được nhưng nàng có thể cảm nhận dị năng hạch tĩnh lặng đang không ngừng hấp thụ năng lượng như một đứa trẻ háu ăn.

Thẩm Vô Cữu không thấy tay Sở Du Ninh đặt lên kiếm có hiện tượng gì bất thường, nhưng hắn có thể cảm nhận được xung quanh nàng như dựng lên một bức tường vô hình.

Một cảnh tượng vượt ngoài mọi nhận thức của hắn đang diễn ra trước mắt, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn mới có thể đè nén được sự kinh ngạc trong lòng.

Một khắc sau, Sở Du Ninh cảm thấy thanh kiếm sắp vỡ, dị năng của nàng đã hấp thụ được tám phần, thế là nàng dừng tay.

Dù sao đây cũng là thanh kiếm mà Thẩm gia truyền lại qua nhiều thế hệ, Thẩm Vô Cữu lại trân trọng như vậy, đừng làm hỏng thì hơn.

Tám phần cũng đủ để chữa khỏi vết thương của Thẩm Vô Cữu rồi, thực ra dị năng của nàng vẫn đang khôi phục với tốc độ chậm như rùa, nhưng nếu không có năng lượng hấp thụ, muốn khôi phục đến mức có thể chữa trị cho Thẩm Vô Cữu, có lẽ phải mất bảy tám năm, đến lúc đó cỏ trên mộ Thẩm Vô Cữu có lẽ đã mọc được mấy lứa rồi.

Thẩm Vô Cữu thấy Sở Du Ninh đã kết thúc, Thái Khải Kiếm vẫn còn nguyên vẹn, trong mắt lóe lên một tia sáng: "Công chúa không phải nói hấp thụ xong thanh kiếm sẽ bị hủy sao? Hay là phải chia ra nhiều lần hấp thụ?"

"Năng lượng của thanh kiếm này rất dồi dào, ta đã hấp thụ no rồi. Nhưng nó sau này chỉ là một thanh kiếm bình thường, sẽ không còn uy lực như trước nữa."

Sở Du Ninh nói rồi dựng kiếm đưa cho hắn.

"Đa tạ công chúa đã cố tình giữ lại Thái Khải Kiếm." Thẩm Vô Cữu nhận lấy thanh kiếm.

Sở Du Ninh ngạc nhiên: "Sao ngươi biết?"

Hắn không nên nhìn ra mới phải.

"Thì ra công chúa thật sự cố tình giữ lại."

Thẩm Vô Cữu mỉm cười, trái tim vốn trở nên lạnh lẽo vì Thẩm gia liên tiếp gặp chuyện không may cuối cùng cũng trở nên mềm mại vì nàng.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 111: Chương 111



Mắt Sở Du Ninh mở to tròn: "Ngươi gạt ta!"

Con mèo nhỏ dựng lông này khiến Thẩm Vô Cữu muốn xoa đầu nàng.

Vì ngồi trên xe lăn, tạm thời không xoa đầu được.

Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy biết ơn: "Ta đoán vậy, vì ta biết công chúa rất lương thiện."

Năng lượng đã hấp thụ, thanh kiếm vẫn còn, vết thương của hắn cũng sẽ được chữa khỏi, không còn kết quả nào viên mãn hơn thế này nữa.

Lông của Sở Du Ninh lập tức được vuốt xuôi, kiêu ngạo nói: "Ngươi cũng có chút bản lĩnh."

Thẩm Vô Cữu cười nhẹ, cúi đầu nhìn Thái Khải Kiếm trong tay, tuy vẫn không có vẻ gì sắc bén nhưng vẫn có thể thấy được sự khác biệt.

Thái Khải Kiếm trước đây giống như một con mãnh thú đang ngủ say, khi được đánh thức thì khí thế như nuốt cả núi sông, còn Thái Khải Kiếm bây giờ giống như đã mất đi con mãnh thú đó, thực sự bình thường như vẻ bề ngoài của nó.

Dù bình thường đến đâu thì đối với Thẩm gia cũng là khác biệt.

Thẩm Vô Cữu cẩn thận đặt kiếm vào hộp dài, đặt lên đùi, lăn xe lăn định tự mình đứng dậy đặt lại vào ngăn kéo bí mật.

"Đặt lại vào bức tường kia đúng không? Ngươi đừng động đậy, ta giúp ngươi."

Sở Du Ninh đưa tay nhận lấy, cầm đến đặt vào ngăn kéo bí mật được đục riêng trên tường.

Thẩm Vô Cữu tự tay thả bức tranh xuống, thanh kiếm này về sau có lẽ sẽ không có cơ hội được lấy ra nữa, chỉ có thể coi như vật để tưởng nhớ mà thờ cúng trong Thẩm gia.

Sở Du Ninh đi đến trước mặt hắn: "Vậy bây giờ bắt đầu chữa thương cho ngươi nhé."

Thẩm Vô Cữu sửng sốt: "Công chúa không cần nghỉ ngơi sao?"

"Không cần, chữa khỏi sớm thì ngươi cũng có thể sớm nhảy nhót được, chữa thương xong cho ngươi ta còn phải đi làm kiếm gỗ cho A Quy."

Thẩm Vô Cữu:...

Ta thế mà còn không bằng một thanh kiếm gỗ sao? Đột nhiên thấy A Quy không đáng yêu nữa rồi.

Hai người đến phòng ngủ, Sở Du Ninh nhìn Thẩm Vô Cữu: "Ta có cần bế ngươi lên giường không?"

Thẩm Vô Cữu mặt đen lại, lập tức đứng dậy khỏi xe lăn ngồi lên giường.

Hắn hận không thể lập tức khỏe lại, chứng minh cho công chúa thấy hắn nam tính đến mức nào.

"Cởi áo, nằm xuống." Sở Du Ninh đứng trước giường.

Thẩm Vô Cữu:...

Người bảo cởi áo thì mặt không đổi sắc, còn hắn thì trong lòng xấu hổ, đến cả vành tai cũng đỏ lên.

Nghĩ lại thì, hắn là nam nhân, công chúa còn chẳng đỏ mặt, hắn đỏ mặt như nữ nhân làm gì, dù sao cũng là thê tử của mình rồi.

Thẩm Vô Cữu nghĩ vậy, cởi bỏ dây áo, cả áo lót cũng cởi luôn, nằm thẳng đơ như xác chết, trên mặt nghiêm túc như đang thi hành quân lệnh.

Cởi áo ra, lộ ra phần thân trên cường tráng rắn chắc, người xưa mặc rất kín, ngay cả trên chiến trường cũng mặc ba lớp ngoài ba lớp trong, làn da vốn trắng trẻo dù thường xuyên chịu gió sương ở biên quan cũng không đến nỗi đen nhẻm, không cùng màu với làn da hơi ngăm trên mặt hắn.

Điều hấp dẫn Sở Du Ninh nhất không phải thân hình hắn đẹp đến mức nào, mà là hai vết sẹo dữ tợn trên ngực, trong đó có một vết chạy ngang qua vị trí tim, rõ ràng vết thương này cũng suýt lấy mạng hắn.

Chinh chiến nhiều năm mà không có sẹo mới là lạ, như ở mạt thế, tay nàng còn bị một vết sẹo dài. Nếu dị năng hệ mộc có thể xóa sẹo thì tốt rồi, đáng tiếc nàng là hệ tinh thần.

"Sợ rồi sao?" Thẩm Vô Cữu kéo áo lại che vết sẹo.

Sở Du Ninh lắc đầu: "Vết sẹo chính là chiến công, ngươi không cần tự ti. Người bình thường đều nhìn mặt trước, mặt ngươi rất đẹp."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 112: Chương 112



Sống ở mạt thế mà ngay cả vết sẹo nhỏ này cũng sợ thì chắc chắn không sống được lâu.

Thẩm Vô Cữu vừa cảm động vì câu đầu tiên, vừa buồn cười vì câu sau.

Bởi vì hắn được gọi là ngọc diện tướng quân, không ngờ trong mắt công chúa lại trở thành lời an ủi hắn.

Sở Du Ninh kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, định tự tay gỡ băng quấn quanh eo hắn, Thẩm Vô Cữu sợ vết thương m.á.u me dọa nàng vì thế nói để hắn tự làm.

Sở Du Ninh vỗ mạnh tay hắn: "Không cần gỡ, ngươi nằm im, không được cử động."

Thẩm Vô Cữu cảm thấy mình như một tiểu nương tử chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, người bị thương không có quyền lên tiếng.

Sở Du Ninh dùng tinh thần lực khẽ rạch một đường trên vết thương của hắn, từng lớp băng gạc bị cắt đứt ngay ngắn, nàng nhẹ nhàng gỡ băng gạc ra, lộ ra vết thương m.á.u thịt mơ hồ, thuốc kim sang rắc trên đó đã hòa với máu, đông lại thành cục.

Thẩm Vô Cữu vẫn luôn lo lắng nàng sẽ sợ hãi, dù sao vết thương m.á.u thịt mơ hồ còn khó coi hơn sẹo cũ lâu năm.

Nhưng thần sắc của nàng lại rất bình thường, dường như đã quen nhìn những vết thương như vậy, ngay cả mày cũng không nhíu một cái.

Sau khi gỡ hết băng gạc, Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn Thẩm Vô Cữu: "Có thể sẽ rất đau, ngươi có thể chịu được không?"

Nơi này không có thuốc gây mê, tinh thần lực của nàng cũng không phải hệ trị liệu, chỉ có thể dùng tinh thần lực ngưng tụ thành sợi thay thế chỉ khâu để khâu vết thương lại, lúc khâu cũng không đau hơn là mấy so với khâu bằng chỉ.

Thẩm Vô Cữu cười trấn an nàng: "Công chúa cứ yên tâm chữa."

Sở Du Ninh suy nghĩ một chút, tháo chiếc hà bao buộc ở eo đưa cho hắn: "Nếu ngươi đau không chịu được thì cắn nó đi, thơm lắm."

"Thật sự rất thơm."

Thẩm Vô Cữu nhận lấy cầm trên tay, không ngửi thấy mùi thơm nàng nói, mà là mùi hương trên người nàng.

"Đó là thứ ta không nỡ ăn." Sở Du Ninh có chút đau lòng.

Thẩm Vô Cữu cười: "Sau này ta sẽ mua cho công chúa nhiều đồ ăn ngon hơn."

"Quả nhiên ngươi là người hiểu chuyện, không tệ."

Sở Du Ninh khen một câu, đặt tay lên vết thương của hắn, một luồng tinh thần lực từ kẽ tay chảy ra thấm vào vết thương, sau đó, nội tạng của Thẩm Vô Cữu hiện ra rõ ràng trong đầu nàng.

May mắn là khi ở mạt thế, học viện sinh tồn trong căn cứ đã đặc biệt dạy nàng cách nhận biết các cơ quan nội tạng của cơ thể người, nàng mới biết được đâu là đâu.

Thẩm Vô Cữu bị thương ở thận trái, vết rách khá gọn gàng, các vết rách còn lại cũng nông, nếu nghiêm trọng đến mức phải cắt bỏ thận thì chỉ dựa vào tinh thần lực là không thể làm được.

Sở Du Ninh nói với Thẩm Vô Cữu một tiếng, liền tách ra một luồng tinh thần lực ngăn m.á.u chảy ở thận, sau đó dùng một luồng khác để loại bỏ m.á.u tụ xung quanh thận, cẩn thận dẫn m.á.u ra ngoài cơ thể, cuối cùng là khâu lại.

Sở Du Ninh điều khiển tinh thần lực ngưng tụ thành một sợi chỉ vô hình, bắt đầu khâu vết rách ở bể thận và đài thận.

Tinh thần lực do nàng điều khiển, nếu là chỉ thật thì chắc chắn sẽ thấy được nàng khâu rất xấu, nhưng ai quan tâm chứ, chỉ cần khâu lại để vết thương không còn chảy m.á.u và từ từ lành lại là được.

Sợi tinh thần mảnh khảnh xuyên qua da thịt, chắc chắn là rất đau, nhưng Thẩm Vô Cữu thậm chí còn không rên một tiếng, trán đầy mồ hôi vẫn nghiến chặt răng, trong tay nắm chặt chiếc hà bao mà công chúa đưa, toàn thân nổi đầy gân xanh.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 113: Chương 113



Không lâu sau, Sở Du Ninh đã khâu xong, nàng cắt đứt tinh thần lực, để luồng tinh thần lực đó ở lại trong cơ thể Thẩm Vô Cữu tiếp tục duy trì tác dụng khâu, đợi vết thương của Thẩm Vô Cữu lành lại thì có thể thu hồi.

Vết thương của hắn chủ yếu nguy hiểm đến tính mạng là ở thận, bây giờ đã được khâu lại, vết thương cũng sẽ không động một tí là chảy m.á.u nữa.

Thấy sắc mặt Thẩm Vô Cữu tái nhợt vì đau, trán đầy mồ hôi, Sở Du Ninh thấy vết thương ngoài cứ để nó từ từ khép miệng là được, chỉ cần bên trong không chảy m.á.u nữa thì ngoại thương chỉ cần dùng thuốc là khỏi, thế là giúp hắn băng bó lại.

Bôi thuốc và băng bó xong, Sở Du Ninh thấy mồ hôi trên trán Thẩm Vô Cữu vẫn còn, thấy hắn có lẽ không còn sức lau mồ hôi liền vén tay áo lau mồ hôi cho hắn.

Thẩm Vô Cữu từ dưới nhìn lên trên, từ chiếc cằm tròn trịa đến đôi môi hồng nhỏ nhắn xinh xắn, rồi đến đôi mắt trong veo sáng ngời ẩn dưới hàng mi dài, từng tấc đều khắc sâu vào trong đầu hắn, hoàn toàn không giống với hình ảnh nữ nhân độc ác trong mơ.

Sở Du Ninh thu tay áo lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm của hắn, đột nhiên phát hiện bên trong dường như ẩn chứa một ngọn lửa, đốt đến nỗi nàng có chút nóng.

Nàng tưởng Thẩm Vô Cữu là mong đợi nàng nói cho hắn biết kết quả chữa thương cho nên ánh mắt mới nóng bỏng như vậy, vội vàng nói: "Vết thương của ngươi đã khâu xong rồi, mấy ngày nay vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi, sẽ mau lành thôi."

Thẩm Vô Cữu khẽ gật đầu, chậm rãi giơ tay lên đưa chiếc hà bao vẫn cầm trong tay ra, giọng nói yếu ớt: "Những thứ bên trong hẳn là vẫn chưa hỏng."

Sở Du Ninh sửng sốt, tinh thần lực quét qua, kẹo hồ lô bên trong quả thật không bị vỡ.

Rõ ràng đau như vậy mà vẫn không nỡ làm hỏng đồ ăn của nàng, Sở Du Ninh có chút cảm động.

Nàng thu lại: "Đừng tưởng không làm hỏng thì không cần mua đồ ăn ngon cho ta."

Thẩm Vô Cữu khẽ cười: "Đợi ta khỏe lại, ta sẽ đưa công chúa đi ăn bất cứ thứ gì công chúa muốn ăn, tuyệt đối không nuốt lời."

"Sau này ta muốn đi khắp thiên hạ ăn cho bằng hết." Sở Du Ninh nói.

Thẩm Vô Cữu sửng sốt, công chúa là định rời khỏi kinh thành đi du ngoạn thiên hạ sao?

Cũng phải, hoàng cung hoa lệ không thể giữ chân nàng, phủ tướng quân tự nhiên cũng không thể giữ chân nàng.

Hắn đưa tay nắm lấy tay Sở Du Ninh: "Công chúa, không cần ra ngoài cũng có thể ăn khắp thiên hạ, ta có thể sai người tìm đến cho người."

"Vậy cũng được." Có người đưa đồ ăn ngon đến tận miệng thì còn gì không được nữa.

Thẩm Vô Cữu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ có ngày trở về, thê tử đã chạy mất dạng.

Tiếp theo, Sở Du Ninh lại băng bó vết thương ngoài cho Thẩm Vô Cữu, sau đó mới đi mở cửa cho Trình An và Trình Hựu vào.

Trình An và Trình Hựu nghe chủ tử nói để công chúa bôi thuốc, cũng không cho gọi đại phu, bọn họ đều lo lắng không biết công chúa có khiến vết thương của chủ tử nặng thêm không.

Đặc biệt là trong phòng vẫn luôn rất yên tĩnh, bọn họ áp tai vào cửa, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng của công chúa, thực sự làm cả hai lo sốt vó.

Cửa phòng đột ngột mở ra, Trình An và Trình Hựu đang áp tai vào cửa suýt nữa ngã vào trong, may mà Trình An nhanh mắt nhanh tay kéo Trình Hựu lại, hai người không kìm được ngã ngồi xuống đất.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 114: Chương 114



Tinh thần lực hồi phục, Sở Du Ninh đã sớm nhìn thấy động tĩnh của Trình An và Trình Hựu bên ngoài cửa, nàng cố tình bước nhẹ mở cửa để cho đối phương một bất ngờ.

Trình An và Trình Hựu tỏ vẻ, đây rõ ràng là kinh sợ!

Tay Sở Du Ninh sờ đến hà bao ở thắt lưng, Phong Nhi vẫn luôn bưng nước đứng chờ bên ngoài tiến lên: "Công chúa, người rửa tay trước đi."

Sở Du Ninh khựng lại, có gì đâu, ở mạt thế vừa g.i.ế.c xong tang thi cũng từng ăn khoai lang rồi.

Nhưng đây không phải mạt thế, nàng thu tay lại, ngoan ngoãn chà tay vào chậu nước, lại dùng khăn tay Băng Nhi đưa lên lau tay, lúc này mới thuận lợi lấy kẹo hồ lô ra ăn.

Nàng vừa ăn vừa nhìn Trình An và Trình Hựu: "Thuốc sắc xong rồi có thể bưng lên cho chủ tử của các ngươi uống."

Thuốc thái y kê là để giúp vết thương mau lành, cũng có tác dụng giảm đau, để Thẩm Vô Cữu uống cũng không xung khắc.

Trình An và Trình Hựu nghe xong, có chút nghi ngờ: "Công chúa thật sự đã thay thuốc cho chủ tử rồi sao?"

"Các ngươi không tin ta?" Sở Du Ninh giơ nắm đấm.

Trình An vội vàng cười nói: "Tin! Công chúa đã nói là tốt rồi thì chắc chắn là tốt rồi."

Sở Du Ninh tặng cho bọn họ một ánh mắt coi như ngươi thức thời: "Nhanh chóng bưng thuốc đến cho hắn uống rồi ngủ một giấc đi, các ngươi trông chừng hắn, đừng để hắn tùy tiện cử động."

"Vâng, trước khi công chúa cho phép chủ tử xuống giường, thuộc hạ nhất định sẽ canh giữ chủ tử thật chặt."

Trình An lớn tiếng đảm bảo, mắt còn liếc vào trong phòng, chính là muốn cho chủ tử nghe thấy, hắn cũng chỉ là phụng mệnh hành sự.

Sở Du Ninh vỗ vai hắn: "Tốt lắm."

Không biết vì sao, được công chúa khen ngợi, Trình An cảm thấy vô cùng vinh dự.

"Vậy ta đi đây." Sở Du Ninh thấy ở đây không còn việc gì của nàng nữa, vẫy vẫy tay, bước đi rất nhẹ nhàng.

Tinh thần lực của nàng ở trong cơ thể Thẩm Vô Cữu, vết thương có biến hóa gì nàng đều biết rõ, hoàn toàn không cần phải trông chừng.

Trình An và Trình Hựu nhìn nhau, luôn cảm thấy chủ tử có chút đáng thương là sao?

Thẩm Vô Cữu trong phòng còn đang chờ công chúa vào: "..."

Trong lòng công chúa, e rằng vẫn chưa có ý thức là thê tử của hắn.

*

Sở Du Ninh vừa trở về chính viện không lâu thì Đại phu nhân đã sai người đưa đến rất nhiều điểm tâm, tuy không tinh xảo như trong hoàng cung nhưng mỗi loại đều được làm rất tỉ mỉ, nhìn vào đã thấy thèm.

Đây là Đại phu nhân nhận được tin thương thế của Thẩm Vô Cữu đã khỏi, biết công chúa rảnh rỗi mới sai người đưa đến.

Trương ma ma sợ Sở Du Ninh ăn không kiêng chế, liền khuyên nàng: "Công chúa, người là trưởng bối, có phải nên chia cho vãn bối trong phủ một ít không?"

"Trưởng bối là người rất già, ta còn nhỏ mà."

Sở Du Ninh miệng nhét đầy đồ ăn, không thừa nhận mình là trưởng bối, cái bối phận này già quá.

Cho dù ở mạt thế nàng đã hai mươi tuổi thì cũng vẫn là em bé trong đội.

Trương ma ma đã quen với mạch não của nàng, cười dỗ dành: "Công chúa, cái này không liên quan đến tuổi tác, mà là bối phận. Giờ người đã trở thành thẩm thẩm của A Quy, A Như và A Vân rồi."

"Vậy ngươi chọn một ít rồi sai người đưa cho bọn chúng đi." Đối với trẻ nhỏ, Sở Du Ninh vẫn rất dễ nói chuyện.

Trương ma ma lập tức chọn ra một nửa chia thành bốn phần, sai người mang đi. Giữa chừng, Sở Du Ninh thấy tình hình không ổn, vừa ăn vừa chọn những điểm tâm có thể nhét vừa hà bao, vội nhét lấy nhét để.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 115: Chương 115



"Ma ma, không phải nói là cho A Quy, A Như, A Vân sao? Mới có ba người, ngươi lại chia thành bốn phần."

Bà ta nghĩ nàng không biết đếm là sao?

Trương ma ma bị sự tính toán trẻ con của nàng chọc cười: "Công chúa, Nhị cô nương gọi người là tẩu tẩu, cũng là vãn bối."

Lý ra, ở nhà người khác, một thứ nữ có lẽ không đáng để công chúa để tâm, nhưng ở phủ tướng quân thì khác, huống hồ đây cũng là để công chúa không ăn nhiều quá.

Sở Du Ninh trợn mắt: "Nàng ta còn lớn hơn ta!"

Nói chính xác là lớn hơn thân thể này.

"Nhưng bối phận của người lớn."

Sở Du Ninh: "..." Làm trưởng bối thiệt thòi quá.

Chưa nói đến mấy đứa nhỏ vui mừng thế nào khi nhận được điểm tâm công chúa sai người đưa đến, Sở Du Ninh ăn một bụng điểm tâm xong, rảnh rỗi không có việc gì làm, nhớ đến đã hứa sẽ làm kiếm cho A Quy.

Nàng tìm trong phủ loại gỗ có màu sắc tương tự thanh kiếm gỗ của A Quy, loại gỗ cứng cáp chắc chắn, có thể chịu được điêu khắc thật sự khó tìm, cuối cùng trong đầu nàng hiện lên bức bình phong trong phòng Thẩm Vô Cữu.

Đúng lúc, Thẩm Vô Cữu sau khi uống thuốc, chỉ cảm thấy bên trong dường như có một luồng sức mạnh đang thu nhỏ vết thương của hắn, không đau lắm nhưng cũng không ngủ được, liền nghĩ đến nữ nhân mà công chúa mang về.

Lúc Sở Du Ninh tìm đến, vừa vặn gặp Trình An dẫn Hề Âm chuẩn bị đi vào thư phòng.

Sở Du Ninh còn chưa kịp phản ứng, Phong Nhi đi theo bên cạnh đã nổ tung.

"Công chúa, Trương ma ma nói không sai, Hề Âm này đúng là không thể giữ lại. Mới đến ngày đầu đã được phò mã để mắt tới! Người còn lo lắng cho vết thương của phò mã, hạ mình đích thân bôi thuốc cho phò mã."

Việc Sở Du Ninh chữa thương cho Thẩm Vô Cữu chỉ có Thẩm Vô Cữu biết, ngay cả mấy vị phu nhân cũng đều cho rằng là Sở Du Ninh tìm cao nhân chữa trị.

Vừa nãy ở trong phòng chữa thương, Thẩm Vô Cữu nói với bên ngoài là công chúa muốn bôi thuốc cho hắn, hai nha hoàn tự nhiên cho rằng công chúa và phò mã đóng cửa bồi dưỡng tình cảm.

Sở Du Ninh liếc nhìn Hề Âm: "Tại sao không thể giữ lại? Hề Âm không tệ, được để mắt tới cũng là chuyện bình thường, nếu không cũng sẽ không có người tranh nhau bỏ giá cao để mua nàng ta."

Phong Nhi càng tức hơn: "Công chúa, người không thể quên phò mã là phu quân của người chứ?"

Sở Du Ninh gật đầu: "Quên thật."

Phong Nhi: "..."

Trình An thấy Sở Du Ninh đột nhiên xuất hiện cũng giật mình, hắn bị chủ tử giao cho nhiệm vụ dẫn người tên Hề Âm này đến đây mà còn sợ hãi lo lắng.

Nghe Trình Hựu nói, đây là nữ nhân mà chủ tử giao cho Bùi công tử cướp của Trần công tử, không ngờ Trần công tử và Bùi công tử đều không mua được, cuối cùng lại bị công chúa mang về.

Biết sớm là người của chủ tử, lúc đó hắn nhất định liều mạng ngăn cản công chúa mang người này về.

"Trình An, dẫn công chúa vào cùng."

Trong phòng truyền ra giọng nói của Thẩm Vô Cữu, trong sự yếu ớt có chút nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy là đã nghe được lời thừa nhận của Sở Du Ninh, cũng tức giận không nhẹ.

"Công chúa, nô tì không quen biết phò mã." Hề Âm vội vàng thanh minh.

"Không sao, vào trong là quen biết ngay." Sở Du Ninh nói.

Hề Âm: "..." Công chúa thật sự không biết nàng đang nói gì sao?

Trình An cũng thấy kỳ lạ, công chúa độ lượng vậy sao? Có thể dung thứ cho chủ tử nạp thiếp?
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 116: Chương 116



Liếc nhìn thanh đao mà công chúa đang cầm, trong lòng hắn run lên, vậy nên đây mới là nguyên nhân công chúa không sợ sao? Một khi chủ tử đưa ra yêu cầu muốn nạp Hề Âm này, công chúa sẽ c.h.é.m cả hai người?

Trình An không màng đến lễ nghĩa nữa, đi vào trước: "Chủ tử, công chúa mang đại đao đến rồi, người cân nhắc kỹ."

Sắc mặt Thẩm Vô Cữu càng đen hơn, hắn cảm thấy nếu vết thương của hắn không lành, chắc chắn là vì có tên ngốc này hầu hạ bên cạnh.

Đang nói, Sở Du Ninh đã đi vào, theo sau là Hề Âm.

Hề Âm vừa vào đã cúi đầu thật thấp, không dám nhìn lung tung, sợ công chúa hiểu lầm nàng ta có ý đồ xấu.

Sở Du Ninh cầm thanh đại đao dài ba thước như cầm đồ chơi, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu: "Ngươi không nghỉ ngơi cho khỏe, vậy mà còn có tâm trạng gặp mỹ nhân."

Thông thường, sau khi m.ổ x.ẻ phải có một thời gian quan sát nhất định, chỉ có tinh thần lực mà nàng sử dụng mới không cần phải mổ bụng, không cần gây mê, trực tiếp biến thành sợi chỉ vô hình kéo vết thương... ừm, khâu lại với nhau.

Thẩm Vô Cữu thấy vẻ mặt của Sở Du Ninh thì biết nàng không nghĩ nhiều, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn.

Cho dù công chúa không nghĩ nhiều, hắn vẫn phải giải thích: "Công chúa, ta nghe nói nàng ta là do người Việt Quốc mang đến, vì thế bảo Trình An tìm nàng ta đến hỏi chuyện, không có ý gì khác."

Trình An âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn đã nghĩ xong, nếu chủ tử trả lời không tốt, hắn sẽ nói rằng chủ tử muốn xem thử nữ nhân mà Bùi công tử đòi mua là người như thế nào, may mà chủ tử không giống như những tướng quân khác, rất thẳng thắn, lý do tìm ra cũng hợp tình hợp lý.

Sở Du Ninh liếc nhìn hắn: "Ngươi muốn có ý gì khác thì cơ thể cũng không cho phép."

Thẩm Vô Cữu: "..."

Trình An quay mặt đi, giả vờ không nhìn thấy gân xanh trên trán chủ tử đang giật giật.

"Ngươi nghi ngờ nàng ta là gian tế sao, vậy thì ngươi hỏi đi?"

Sở Du Ninh nói rồi đi vòng quanh bình phong.

Thẩm Vô Cữu liếc nhìn nàng, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hề Âm: "Ngươi là người Việt Quốc?"

Hắn cảm thấy người có thể thu thập t.h.i t.h.ể cho Thẩm gia không thể là người Việt Quốc.

"Thưa phò mã, nô tì là người Khánh Quốc, nhà ở Dung Thành, tám năm trước không may bị bắt đến Việt Quốc. Nô tì thề, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ điều gì gây hại đến phủ tướng quân, nếu không trời đánh sét đánh!" Hề Âm giơ tay thề.

"Ồ, đúng rồi! Đại ca của ngươi là ân nhân cứu mạng của nàng ta, cho nên nàng ta sẽ không vong ân phụ nghĩa."

Sở Du Ninh đứng cạnh bình phong bổ sung.

Thẩm Vô Cữu vốn đã nghi ngờ khi nghe đến Dung Thành, lại nghe đến tám năm trước, càng cảm thấy trong này có vấn đề, không ngờ lại liên quan đến đại ca của hắn.

Hề Âm khó hiểu nhìn Sở Du Ninh, Trương ma ma không phải nói không được nói chuyện này với bất kỳ ai sao? Hay là phò mã không nằm trong số "bất kỳ ai" này?

Thẩm Vô Cữu không khỏi ngồi thẳng dậy, ánh mắt sắc bén hơn vừa rồi, nhìn thẳng vào Hề Âm: "Đại ca ta sao lại là ân nhân cứu mạng của ngươi, cứu ngươi thế nào? Kể lại mọi chuyện cho ta nghe!"

Sở Du Ninh nghe xong thì lặng lẽ đi đến, trước đó nàng cũng không nghe Hề Âm nói thiếu tướng quân đã cứu nàng ta như thế nào, vì bị Trương ma ma cắt ngang, sau đó nàng cũng quên hỏi.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 117: Chương 117



Ở mạt thế, anh hùng cứu mỹ nhân phần lớn là vì người đó có ích.

Hề Âm bị khí thế mà Thẩm Vô Cữu tỏa ra làm cho giật mình, nhưng vẫn nhìn về phía Sở Du Ninh: "Công chúa, nô tì có thể nói không?"

Thẩm Vô Cữu không hề tức giận, từ khi Hề Âm mở miệng gọi hắn là "phò mã", hắn đã biết nàng ta coi mình là người của công chúa, chỉ có người của công chúa mới gọi hắn là phò mã.

Sở Du Ninh chớp mắt, chuyện này còn phải xin phép nàng sao? Chẳng lẽ vừa rồi Thẩm Vô Cữu lớn tiếng một chút, khiến muội tử này sợ hãi?

Nàng gật đầu: "Nói đi, cứ yên tâm mà nói. Có ta ở đây, phò mã không dám đánh ngươi đâu."

Thẩm Vô Cữu: "..." Hắn trông giống người tùy tiện đánh người lắm sao?

Mặc dù công chúa hiểu lầm nhưng Hề Âm lại rất yên tâm.

"Tám năm trước, nô tì vừa đủ tuổi cập kê, đúng là lúc có thể chuẩn bị xem mắt xuất giá, ai ngờ hôm đó nô tì đi giao đồ thêu về thì trời đã hơi tối, nửa đường gặp phải một tên b**n th**, kéo nô tì vào hẻm tối định cưỡng h.i.ế.p nô tì, là thiếu tướng quân đi ngang qua cứu nô tì. Nô tì chỉ nhớ, lúc thiếu tướng quân đánh người đó, hắn đã hét lớn "Ta là hoàng tử Việt Quốc", sau đó thiếu tướng quân ra tay đánh càng mạnh hơn, cuối cùng còn lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t hắn."

"Ngươi nói cái gì!" Thẩm Vô Cữu kinh ngạc muốn ngồi dậy.

Hắn đã nghĩ rằng nữ nhân này có thể mang đến cho hắn những câu trả lời ngoài ý muốn, nhưng không ngờ lại ngoài ý muốn đến vậy.

"Bình tĩnh."

Sở Du Ninh đặt tay nhỏ lên vai hắn, hắn không thể cử động mạnh.

Thẩm Vô Cữu bình tĩnh lại: "Vừa rồi ngươi nói, lúc đại ca ta đánh gã nam nhân khinh bạc ngươi, ngươi nghe thấy gã hét lên mình là hoàng tử Việt Quốc?"

"Đúng vậy! Cũng chính vì vậy mà sau đó nô tì mới bị người Tuy Quốc bắt đưa cho người Việt Quốc làm nhục."

Hề Âm nói đến đây, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trong mắt toàn là sự căm hận.

Cả nhà nàng ta đều bị g.i.ế.c ngay trước mặt nàng ta, những kẻ đó còn nói với nàng ta rằng, Trấn Quốc tướng quân và thiếu tướng quân là vì nàng ta mới tử trận, nàng ta đã có bản lĩnh làm hại cả nước, vậy thì đưa nàng ta đến Việt Quốc để chuộc tội.

Từ đó tám năm nay, nàng ta bị đưa đi khắp nơi cho các vương hầu Việt Quốc, cuối cùng rơi vào tay Dự Vương.

Nàng ta muốn c.h.ế.t không?

Muốn chứ, nhưng nàng ta không dám, nàng ta muốn giữ lại mạng, xem xem cuối cùng có ai có thể diệt được Việt Quốc không.

Cho dù nàng ta chỉ là một nữ tử bình thường, nàng ta cũng biết, trận chiến năm đó khiến thiếu tướng quân và Trấn Quốc tướng quân tử trận là xảy ra sau khi thiếu tướng quân g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ tự xưng là hoàng tử Việt Quốc kia.

Nếu thiếu tướng quân không cứu nàng ta, không lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t người đó, cũng sẽ không có trận chiến đó, nếu vậy sẽ không tử trận, cũng sẽ không có những cuộc chiến liên miên sau này.

Nàng ta cảm thấy Thẩm gia trở nên như ngày hôm nay có một nửa là do lỗi của nàng ta.

Thẩm Vô Cữu như bị rút cạn sức lực.

Thảo nào hắn nghĩ mãi không thông, vì sao năm đó Tuy Quốc lại đột nhiên tấn công, vì sao phụ thân và đại ca lại tử trận.

Chắc hẳn năm đó Việt Quốc và Tuy Quốc đã đạt được giao dịch, Tuy Quốc từ lâu đã nghe lệnh Việt Quốc, mới có những cuộc tấn công liên miên trong những năm gần đây.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 118: Chương 118



Nhưng nếu theo lời Hề Âm nói, đại ca rõ ràng đã nghe tên kia hét lên thân phận nhưng vẫn g.i.ế.c người, đây không giống với việc đại ca sẽ làm, lỡ tay thì càng không thể.

Người Thẩm gia tuy rằng cương liệt, tuy rằng hận Việt Quốc dựa vào vũ khí để áp bức Khánh Quốc, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra hành động thiếu lý trí, bởi vì trong tình huống chênh lệch lực lượng giữa hai nước, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ mang đến họa diệt vong.

Trong tình huống bình thường, nếu đại ca thực sự nghe rõ lời của tên đó, bất kể thật giả đều sẽ thận trọng xử lý, sao lại có thể tiếp tục đánh người, còn lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t người ta?

Đó là vì sao? Loạn trí vì hồng nhan?

Điều đó càng không thể!

Đại ca và đại tẩu tuy không giống nhị ca và tam ca, tự mình quen biết thê tử rồi vui vẻ kết duyên, nhưng đại ca rất kính trọng đại tẩu, hai người nâng khăn sửa túi.

Đại tẩu là chủ mẫu Thẩm gia, cần phải trấn giữ Trấn Quốc tướng quân phủ, vì thế đã sắp xếp người đến biên quan hầu hạ đại ca nhưng đều bị đại ca từ chối, sao lại có thể để mắt đến nữ tử khác.

Nữ nhân này trông không tệ nhưng cũng không đến mức nghiêng nước nghiêng thành.

Nhị ca mất tích, còn tam ca bị ám sát có phải cũng liên quan đến chuyện này không? Là sợ bọn họ biết được sự thật?

Nhưng mà, nếu chỉ là Việt Quốc và Tuy Quốc cấu kết phát động chiến sự, với sự ngạo mạn của Việt Quốc, căn bản không sợ bị Khánh Quốc biết.

Chuyện này chắc chắn còn có sự thật mà hắn không biết, hắn vẫn luôn cảm thấy cho dù năm đó Tuy Quốc tấn công đột ngột, phụ thân và đại ca cũng không đến nỗi tử trận.

Thảo nào những năm này hắn điều tra thế nào cũng không tra ra được nhị ca vì sao lại mất tích, tam ca lại bị ai ám sát, hóa ra là đi sai hướng.

Hắn vẫn luôn nhắm mục tiêu vào hoàng gia, chưa từng nghĩ đến Việt Quốc đã nhúng tay vào.

Việt Quốc!

Bây giờ hắn chỉ hy vọng Khương đạo trưởng có thể chế tạo ra thuốc súng, nếu không chế tạo được, hắn cũng phải lẻn vào Việt Quốc, không tiếc bất cứ giá nào g.i.ế.c hoàng thất Việt Quốc, g.i.ế.c một người tính một người, báo thù cho phụ thân và các huynh!

"Tên đó đáng chết."

Sở Du Ninh không hiểu những khúc mắc bên trong, chỉ cảm thấy tên hoàng tử đó đáng chết.

Thẩm Vô Cữu nhìn về phía Sở Du Ninh, trong mắt mang theo màu đỏ ửng vì hận ý sau khi biết được sự thật.

Sở Du Ninh bị nhìn đến nỗi tim đập thình thịch.

Ánh mắt này sao lại giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi?

Thẩm Vô Cữu miễn cưỡng nở nụ cười: "Công chúa nói đúng, đáng chết! Người Việt Quốc đều đáng chết!"

Đây, đây là ý muốn nàng giúp đỡ sao?

Nàng chỉ muốn ở thế giới này ăn uống no đủ, vui chơi thoải mái, không muốn đánh g.i.ế.c nữa.

Nếu tàn sát, như vậy có phải quá tàn nhẫn không, người và tang thi không giống nhau đâu.

"Giết sạch hết bọn họ thì ta không giúp được ngươi, nhiều nhất là tên Việt Quốc nào có thù với ngươi thì ta g.i.ế.c người đó."

Đội Bá Vương Hoa nổi tiếng bênh vực lẫn nhau, thù của đồng đội chính là thù của cả đội, Thẩm Vô Cữu được coi là quân sư của nàng, cũng coi như là người trong đội.

Thẩm Vô Cữu sửng sốt, nỗi hận trong lòng lập tức được xoa dịu: "Công chúa có lòng như vậy là đủ rồi."

Sở Du Ninh thấy mắt hắn đã trở lại bình thường, tim nàng cũng không đập loạn nữa, chỉ cho rằng câu trả lời của mình khiến hắn rất hài lòng.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 119: Chương 119



Thẩm Vô Cữu nhìn về phía Hề Âm, cuối cùng cũng hiểu được trong giấc mơ tại sao nàng ta lại thay Thẩm gia thu xác và lập bia mộ.

Hắn rất rõ ràng, cái c.h.ế.t của phụ thân và đại ca không thể đổ lỗi cho Hề Âm.

"Ngươi có tâm nguyện gì không?"

Thẩm Vô Cữu suy nghĩ một chút, nhìn về phía Hề Âm: "Nếu ngươi không muốn làm nô, muốn rời khỏi phủ tướng quân, ta có thể thương lượng với công chúa thả ngươi đi."

Để báo đáp ân tình trong mơ nàng ta đã thay Thẩm gia thu xác, hắn có thể giúp nàng ta.

Hắn không biết kiếp trước trong mơ, Trần Tử Thiện cuối cùng đã phải trả giá như thế nào mới có thể mua được Hề Âm, kiếp này, hắn và công chúa đã xen vào, duyên phận của nàng ta với Trần Tử Thiện đã không còn nữa.

Kiếp trước đó có phải là nơi tốt nhất để nàng ta đi về không hắn không biết, kiếp này có lẽ không phải, bởi vì nàng ta đã có cơ hội tự mình lựa chọn.

Hề Âm sợ hãi quỳ xuống: "Nô tì nguyện đi theo công chúa, không cần đi nơi khác, xin phò mã thành toàn!"

Sở Du Ninh cau mày: "Ta cũng không đồng ý đuổi ngươi, ngươi đứng dậy đi."

Thẩm Vô Cữu nhìn nàng, đã nói là vợ chồng đồng tâm mà?

Thôi, ngay cả việc hắn là phu quân của nàng nàng cũng có thể quên, còn trông mong gì đồng tâm?

Sở Du Ninh tưởng Thẩm Vô Cữu không đồng ý: "Nàng ta không muốn đi, lại không phạm lỗi, chúng ta không thể vô duyên vô cớ đuổi người ta đi được."

Thẩm Vô Cữu cười cười: "Vậy nghe theo công chúa. Trình An, đưa nàng ta xuống."

Sở Du Ninh hài lòng, cũng tìm lại được cảm giác làm đội trưởng ở mạt thế, càng công nhận Thẩm Vô Cữu hơn. ...

Sau khi Hề Âm bị đưa xuống, Sở Du Ninh cuối cùng cũng nhớ ra chuyện chính sự của mình ở đây.

Nàng cầm đao đi vòng quanh bình phong một vòng, sau đó mở miệng xin Thẩm Vô Cữu.

"Ta đã nói sẽ làm cho A Quy một thanh kiếm, xem đi xem lại chỉ có gỗ của bình phong này là thích hợp nhất, ngươi có thể cho ta một miếng không?"

Thẩm Vô Cữu: "..." Đột nhiên có chút ghen tị với A Quy.

"Ta chỉ cần một miếng nhỏ như vậy."

Sở Du Ninh so sánh một hình chữ nhật trên bình phong, gỗ của bình phong này và kiếm gỗ của A Quy có màu sắc gần giống nhau, đã hứa sẽ trả lại hắn một thanh giống hệt, màu sắc không thể giống nhau hoàn toàn nhưng cũng phải tương đồng.

Trình An đưa Hề Âm ra ngoài, quay lại vừa vặn nghe được lời này, khóe miệng giật giật.

Bình phong này làm bằng gỗ hoa lê nguyên khối, trên đó sơn khắc hình vạn mã phi nước đại, là đồ lấy từ kho ra, giá trị ngàn vàng, nếu để công chúa khoét đi một miếng, bình phong này coi như hỏng.

Tuy nhiên, Thẩm Vô Cữu lại không chớp mắt: "Công chúa cứ lấy cả bình phong dùng đi, công chúa gả vào phủ tướng quân, là chủ mẫu của phủ tướng quân, cả phủ tướng quân đều là của công chúa, sau này công chúa muốn dùng gì đều có thể lấy đi dùng, không cần hỏi ta."

Trình An nghe xong có chút lo lắng, với tính cách của công chúa, hắn thật sự sợ sau khi có lời của chủ tử, công chúa sẽ gây ra chuyện lớn gì đó.

Sở Du Ninh thích Thẩm Vô Cữu hiểu ý như vậy, nàng cười cười ra hiệu: "Ta chỉ cần một miếng nhỏ thôi, dù thiếu một miếng nhỏ thì bình phong này vẫn dùng được."

Nói xong, nàng cầm đại đao trong tay, không sai, chính là đại đao đã mang đến Hộ bộ, bị nàng mang về Minh Huy Viện cất giữ, lúc này muốn tìm gỗ làm kiếm gỗ, nàng thuận tay mang theo, tìm được cũng tiện chẻ gỗ.
 
Back
Top Bottom