Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 100: Chương 100



Nghĩ đến mạt thế, nàng đứng lên chống nạnh nhìn những xe lương phía sau, suy nghĩ xem có nên hủy giao dịch với Thẩm Vô Cữu hay không.

Nhiều lương thực như vậy, nàng muốn tìm một nơi cất giữ, mỗi ngày nhìn thấy đều thấy yên tâm.

Phải biết rằng ở mạt thế, việc nàng thích làm nhất là đến kho hàng xem vật tư mà đội của mình tích trữ, chỉ cần có vật tư thì có thể giúp ích cho đội ngũ.

Dù sao ở thế giới này, tinh thần lực cũng không phải thứ nhất định phải có, có sức mạnh vượt trội hơn người, cùng với thân thủ g.i.ế.c tang thi mà nàng tôi luyện được, đủ để bảo vệ mạng sống rồi.

Chỉ là...

Sở Du Ninh liếc nhìn vết thương của Thẩm Vô Cữu, vết thương của người này nếu không nhanh chóng chữa trị thì sẽ không khỏi được.

Mạt thế càng về sau đều ưa dùng dị năng hệ mộc để chữa trị, loại kỹ thuật m.ổ b.ụ.n.g mổ tim trước mạt thế đã ít được dùng đến, nàng học được cũng chỉ là một số cách xử lý vết thương ngoài không cần dị năng, nếu không thì có thể thử mổ rồi khâu lại.

Tuy nhiên, cho dù có biết mổ thì thiết bị cũng không đủ.

Mặc dù nàng không thể thủ tiết như ý nguyện, nhưng người đã trở về thì không thể để hắn c.h.ế.t được, đã không thể c.h.ế.t thì đương nhiên là phải sống, cả nhà già trẻ lớn bé của Thẩm gia còn phải dựa vào hắn.

Nàng thấy Thẩm Vô Cữu rất hợp với vị trí quân sư, có thể để hắn làm những việc động não.

Thẩm Vô Cữu thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng đã bị nắng làm đỏ, nhíu mày: "Đại tẩu nói đúng, công chúa mau xuống đi."

Đại phu nhân cười cười, nàng ta có thể cảm nhận được lão tứ đã không còn địch ý với công chúa như lúc mới về nữa, đợi lão tứ khỏe lại thì phủ tướng quân sẽ nhanh chóng có thêm người.

"Công chúa nghe tứ đệ, ta đi sắp xếp người liên hệ với thương nhân lương thực trước."

Đại phu nhân nói với Sở Du Ninh một tiếng, không muốn Thẩm Vô Cữu lo lắng thêm nữa, quay người đi làm việc.

Lương thực đã đến tay, nàng ta vẫn biết cách xử lý.

"Đại..."

Thẩm Vô Cữu muốn gọi Đại phu nhân lại, bảo nàng ta đợi một chút, trực giác mách bảo hắn, công chúa nhất định sẽ cho rằng lương thực mà nàng dùng bản lĩnh đòi về được thì là của nàng, muốn xử lý cũng phải hỏi qua nàng.

Sở Du Ninh nhìn bóng lưng Đại phu nhân rời đi, chớp chớp mắt, hình như nàng không cần phải do dự nữa rồi.

Thịt đau quá! Nhiều lương thực như vậy sắp không còn là của nàng nữa rồi!

Nàng nhảy xuống xe lương, Thẩm Vô Cữu vô thức đưa tay ra đỡ, bị nàng vỗ cho một cái.

Sở Du Ninh liếc nhìn vết thương của hắn: "Ngươi có chắc là đỡ được ta không?"

Thẩm Vô Cữu im lặng, hắn rất muốn nhanh chóng khỏe lại.

Sở Du Ninh quay đầu nhìn xe lương từ từ di chuyển, cố ép mình thu hồi ánh mắt, hung dữ nhìn Thẩm Vô Cữu: "Ngươi đã dùng lương thực của ta thì phải cho ta sờ kiếm."

Thẩm Vô Cữu cười nhẹ: "Ta lúc nào dùng lương thực của công chúa?"

"Đại tẩu nói đi xử lý số lương thực này, chẳng lẽ ngươi muốn quỵt nợ sao?"

Sở Du Ninh nắm lấy tay vịn xe lăn bằng bàn tay trắng nõn, hơi dùng sức.

Thẩm Vô Cữu bất đắc dĩ, hắn biết sẽ như vậy mà, cảm thấy tay vịn đang nới lỏng, hắn vội giơ tay nắm lấy bàn tay kia.

Kết quả, bàn tay nhỏ nhắn nằm trong lòng bàn tay hắn lại trơn mềm, chẳng giống chút nào với bàn tay có thể ném bay một người, mềm mại không xương, trắng nõn không tì vết, ngay cả nếp nhăn trên mu bàn tay cũng rất đáng yêu.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 101: Chương 101



Thẩm Vô Cữu hoàn hồn, như bị bỏng buông tay nàng ra, ho khan một tiếng: "Công chúa sao lại cố chấp với Thái Khải Kiếm như vậy?"

Sở Du Ninh chỉ nghĩ hắn sợ nàng làm hỏng xe lăn nên mới nắm tay nàng không buông, căn bản không nghĩ đến chuyện khác.

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ: "Ta có duyên với nó?"

Thẩm Vô Cữu:... Nếu công chúa nói tự tin hơn, có lẽ ta sẽ tin một chút.

"Công chúa cũng đói bụng rồi, về dùng bữa trưa thôi."

Thẩm Vô Cữu bảo người khiêng hắn vào phủ.

Sở Du Ninh đuổi theo: "Ngươi không định quỵt ta chứ?"

"Ta đánh không lại công chúa."

"Ngươi tự biết thì tốt, vậy ngươi định khi nào dẫn ta đi xem kiếm."

Thẩm Vô Cữu: "... Ăn xong bữa trưa sẽ dẫn ngươi đi."

Không dẫn nàng đi thì còn cách nào, đại tẩu đã đi xử lý lương thực rồi, huống hồ hắn cũng muốn biết mục đích nàng nhất quyết muốn xem Thái Khải Kiếm là gì.

Sở Du Ninh hài lòng, có thể yên tâm về ăn cơm rồi.

Nhị phu nhân và Tam phu nhân thấy hai người đang tình ngươi ý thiếp, đã sớm dẫn A Quy vào phủ, chỉ sợ A Quy lại chạy đến trước mặt công chúa.

Ngay khi hai người sắp vào phủ, một đội cấm quân gồm mười lăm người chỉnh tề chạy đến, trong chớp mắt đã bao vây phủ tướng quân.

Hai ngày liên tiếp bị cấm quân bao vây, những người dân chưa tản đi chỉ thấy Trấn Quốc tướng quân phủ sắp nổi tiếng rồi, không biết lần này lại vì chuyện gì, chẳng lẽ bệ hạ phái người đến lấy lại lương thực?

Cấm quân đi đầu tiến lên chắp tay: "Tiểu nhân Chu Nghiêu bái kiến công chúa, Thẩm tướng quân. Tiểu nhân phụng mệnh bệ hạ đến bảo vệ Trấn Quốc tướng quân phủ, để công chúa yên tâm cấm túc."

Sở Du Ninh:... Nghiêm túc vậy sao? Còn phái người canh giữ, nếu nàng thật sự muốn ra ngoài, bọn họ có cản được không?

Thẩm Vô Cữu liên hệ những chuyện xảy ra hôm nay lại với nhau, lập tức hiểu được bệ hạ làm vậy là vì sao.

Không ngờ một hoàng đế có thể vì một mỹ nhân mà vong quốc lại là người bảo vệ nữ nhi.

"Các ngươi muốn đứng đâu canh thì đứng, phủ tướng quân không bao ăn." Sở Du Ninh tuyên bố trước.

Cấm quân:... Công chúa sao lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy?

Thẩm Vô Cữu ấn vết thương không dám cười quá lớn.

Quả nhiên, ở trước mặt công chúa thì cái gì cũng không bằng đồ ăn, không biết nàng đã biến thành như vậy từ khi nào, chẳng lẽ trước kia nàng thường xuyên bị đói bụng?

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một tiểu công chúa cuộn tròn người lại, co ro trong góc tối, đáng thương vô cùng, đôi mắt đen láy to tròn toàn là vẻ thèm ăn, còn trong hiện thực, Sở Du Ninh đã vui vẻ quay người vào phủ. ...

Sở Du Ninh gả vào phủ tướng quân cũng đã mấy ngày, hôm nay mới là lần đầu tiên cả nhà ngồi lại với nhau dùng bữa.

Trương ma ma bế cục bột đang khóc nháo đến, cục bột vừa nhìn thấy Sở Du Ninh liền đòi nhào vào người nàng, cuối cùng chỉ có thể đặt một chiếc ghế tròn bên cạnh, để nó ngồi lên đó.

Đứa trẻ gần chín tháng tuổi ngồi rất vững vàng, mặc chiếc yếm nhỏ màu sắc sặc sỡ, toàn thân mũm mĩm phúng phính.

Nó ăn cháo thịt Trương ma ma đút, mỗi lần ăn một miếng lại vỗ tay, cái miệng nhỏ hồng hồng, bi bô gọi í ới vô cùng đáng yêu.

Mấy vị phu nhân vốn còn lo công chúa dùng bữa sẽ có nhiều quy củ, không chỉ bản thân chú ý, ngay cả mấy đứa trẻ cũng phải kiềm chế, kết quả không ngờ công chúa dùng bữa lại tùy ý như vậy.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 102: Chương 102



Điều buồn cười nhất là, khi cháo thịt của Tứ hoàng tử được đưa lên, công chúa còn múc một miếng ăn thử, sau đó nói quên cho muối, nhìn thấy ánh mắt hóa đá của Trương ma ma, mọi người đều nhịn cười.

Ngay cả bữa trưa của Tứ hoàng tử cũng muốn nếm thử, công chúa giống như một đứa trẻ chưa lớn khiến người ta nhìn thấy mà mềm lòng.

Thẩm Vô Cữu ngồi bên cạnh, luôn lo Tứ hoàng tử sẽ ngã, không dám rời mắt.

Trong trí nhớ của hắn, hai đứa cháu gái khi còn nhỏ ngay cả cửa viện cũng ít khi ra, hoặc là được v.ú nuôi bế trong lòng không rời tay, cho dù có ngồi cũng là một đám người vây quanh, Tứ hoàng tử đáng lẽ phải được cưng chiều hơn mới đúng, vậy mà chỉ một chiếc ghế tròn là xong.

"Á..."

Cục bột đột nhiên đưa tay về phía Thẩm Vô Cữu, muốn đi qua chỗ hắn.

Thẩm Vô Cữu vội ấn nó ngồi xuống, thấy miệng cục bột hơi bẩn liền dùng tay lau cho nó, động tác nhẹ nhàng như sợ làm đau cục bột, đối mặt với ngàn quân vạn mã cũng không căng thẳng như vậy.

Cục bột nhăn cái mặt bánh bao, quay đầu đi, dùng tay đẩy, miệng thì gọi ê a, hung dữ mắng cái người ấn không cho nó động đậy.

Mấy vị phu nhân nhìn mà mỉm cười, gần như đã nhìn thấy cảnh lão tứ có con sau này.

Ăn xong, Sở Du Ninh cùng mọi người trở về Minh Huy Viện.

Cục bột nằm trên vai nàng dụi dụi mắt, ngáp một cái, được Trương ma ma bế đi ngủ trưa.

Trong viện, Sở Du Ninh nhìn chằm chằm Thẩm Vô Cữu.

Thẩm Vô Cữu bật cười: "Công chúa, ta không định quỵt nợ."

Sở Du Ninh gật đầu: "Vậy thì đi thôi."

Nói rồi nàng đi trước về phía Đông Khóa Viện, Thẩm Vô Cữu lắc đầu, bảo Trình An và Trình Hựu khiêng hắn đi theo.

Tối qua đến đây chỉ có ánh trăng, Đông Khóa Viện mờ mờ ảo ảo, giờ là ban ngày nhìn lại, lại là một cảnh tượng khác.

Dọc theo tường trồng một mảng tre nhỏ, gió thổi lay động, dáng vẻ đẹp đẽ, màu sắc tươi tắn, là cảnh vật tràn đầy sức sống nhất trong viện.

Tối qua không thể đi đào măng, Sở Du Ninh chui vào rừng tre, nhìn khắp mặt đất, không thấy những cây măng mập mạp hình nón như sách viết, chỉ thấy mấy gốc tre non đã đ.â.m chồi nảy lộc.

Thẩm Vô Cữu phất tay bảo mọi người dừng lại kiên nhẫn chờ nàng, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn linh hoạt luồn lách trong bụi tre xanh mướt cao vút.

Thấy nàng ngay cả một ngọn tre cũng tò mò, càng khiến hắn không khỏi đoán nàng đã từng sống những ngày tháng như thế nào.

Sở Du Ninh đi một vòng rồi đi ra: "Tre của ngươi không có măng."

Thẩm Vô Cữu sửng sốt, rồi bật cười: "Công chúa, tre này tên là tre tơ, trồng ở đây chủ yếu để ngắm, không phải để ăn. Hơn nữa, giờ đã qua mùa ăn măng rồi."

Sở Du Ninh nghe nói không phải để ăn liền nhếch miệng: "Thế thì lãng phí quá, trồng ở đây cũng chỉ chiếm chỗ, ngắm có ích gì, còn không bằng nhổ đi trồng loại có thể ăn."

Trình An và Trình Hựu khóe miệng giật giật, chưa từng nghe nói nhà ai trồng tre trong viện là để ăn măng, công chúa quả nhiên có suy nghĩ khác người.

Thẩm Vô Cữu thấy nàng vẻ mặt tiếc nuối, nghĩ đến chuyện nàng hôm nay đi Hộ bộ đòi lương hướng, rõ ràng là không nỡ, nhưng sau khi đại tẩu tự ý xử lý, nàng cũng không nói gì, ngay cả có yêu cầu được sờ kiếm thì cũng thiệt thòi cho nàng, vậy cho nàng một vườn tre nàng muốn có sao.

Hắn dặn dò Trình An: "Trình An, lát nữa đến bảo quản gia tìm người đổi sang loại tre vừa có thể ngắm vừa có thể ăn măng, tốt nhất là loại bốn mùa đều có măng."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 103: Chương 103



Trình An và Trình Hựu kinh ngạc, xong rồi, chủ tử sắp bị công chúa làm hư rồi!

Tre cảnh đẹp đẽ như thế, được chăm sóc cẩn thận, nói đổi là đổi, còn phải đổi sang loại có thể thấy khắp nơi trên núi.

Sở Du Ninh thấy hắn hiểu ý, đắc ý cười: "Phải như vậy chứ, đẹp mà không ăn được có ích gì."

Nụ cười dễ thỏa mãn như vậy, có lẽ không ai nỡ từ chối nàng.

Thẩm Vô Cữu cố ý hỏi: "Vậy còn xem kiếm không?"

"Xem chứ, bây giờ đi xem ngay."

Sở Du Ninh sợ hắn đổi ý, nhanh chân đi về phía thư phòng, đừng tưởng cho nàng tre là có thể đánh lạc hướng nàng.

Trong mắt Thẩm Vô Cữu thoáng qua ý cười nồng đậm, trên đời này có lẽ không tìm được công chúa nào vừa mạnh mẽ vừa đơn giản như nàng.

Vào thư phòng, Thẩm Vô Cữu phất tay bảo Trình An và Trình Hựu lui xuống, giơ tay kéo bức tranh trên tường lên.

Sở Du Ninh vốn đang tìm kiếm kiếm khắp nơi, thấy hắn kéo bức tranh lên, nhìn thấy thanh kiếm lộ ra sau bức tranh, hơi kinh ngạc.

Nếu tinh thần lực của nàng không ở chế độ chờ, tối qua khi đến đây dùng tinh thần lực quét một cái, chắc chắn có thể phát hiện ra.

Nàng nhìn theo bức tranh cuộn lên từng chút một để lộ ra toàn bộ Thái Khải Kiếm, thanh kiếm trên giá không có vỏ, chỉ là một thanh kiếm đen xì, ngay cả chuôi kiếm cũng không khảm đồ trang trí, cũng không cảm thấy sắc bén, nhìn vào không có gì đặc biệt.

Nhưng khi nàng lại gần có thể cảm nhận được năng lượng ẩn chứa trong thanh kiếm này rất dồi dào.

Linh hồn Sở Du Ninh đang gào thét, giống như đã đói mấy trăm năm cuối cùng cũng gặp được đồ ăn, điên cuồng kêu gào muốn ăn.

Tay nàng vươn ra, sắp chạm vào thân kiếm.

"Công chúa, khoan đã!"

Thẩm Vô Cữu kinh ngạc nắm lấy tay nàng: "Sở dĩ vẫn không cho công chúa xem Thái Khải Kiếm là vì thanh kiếm này vô cùng bá đạo, sẽ nhận chủ, nếu người không đúng cầm thanh kiếm này chắc chắn sẽ đầu óc choáng váng, tinh thần hoảng hốt. Thẩm gia từ khi có được thanh kiếm này đến nay, chỉ có tằng tổ phụ, phụ thân ta và ta có thể khống chế được nó. Công chúa không thể tùy tiện chạm vào."

Đó là chuyện bình thường, năng lượng của kiếm đều tràn ra ngoài.

Sở Du Ninh không biết năng lượng trong thanh kiếm này có phải cùng hệ với tinh hạch tang thi hay không, nhưng dị năng hệ tinh thần trong linh hồn nàng đang gào thét muốn ăn nó.

Theo lời Thẩm Vô Cữu nói, sở dĩ có người có thể khống chế thanh kiếm này, có người thì không, có lẽ là vì người khống chế kiếm bản thân có thiên phú thức tỉnh dị năng, dù sao cũng là sự tồn tại đặc biệt, còn người không thể khống chế thì đương nhiên là không chịu được năng lượng bức xạ, cảm thấy đầu óc choáng váng và tinh thần hoảng hốt là chuyện thường tình.

Đáng tiếc, nếu ở mạt thế, Thẩm Vô Cữu nhất định có thể thức tỉnh dị năng thành công.

Tuy nhiên, so với việc thức tỉnh dị năng, làm một người bình thường trong thế giới tươi đẹp thì tốt hơn. Huống hồ hắn là một tướng quân, cũng không bình thường.

Sở Du Ninh đánh giá xong thanh kiếm này, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu: "Ta đã nói ta có duyên với nó, cho nên ta không sợ, ngươi có thể buông ta ra rồi."

Thẩm Vô Cữu lại nắm chặt tay, nghiêm mặt: "Công chúa, chuyện này không thể đùa được."

"Không đùa, ta chứng minh cho ngươi xem."

Hắn nắm lấy một tay nàng, chẳng lẽ nàng không còn tay kia sao.

Thẩm Vô Cữu nhìn Sở Du Ninh nghiêng người, đặt tay kia lên Thái Khải Kiếm, hắn kinh hãi, theo bản năng kéo nàng ra nhưng lại không kéo được.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 104: Chương 104



Thẩm Vô Cữu: "..."

Thẩm Vô Cữu không biết dùng biểu cảm gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.

Hắn nhìn Sở Du Ninh đặt tay lên kiếm còn quay đầu lại cười với hắn tỏ vẻ không sao, sau đó quay đầu lại nhìn thanh kiếm với vẻ thèm thuồng.

Trong lòng hắn lại không nói nên lời, công chúa chẳng lẽ còn muốn ăn cả kiếm sao?

Thấy nàng thực sự không sao, mặt không tái, tay không run, còn thần thái sáng láng, Thẩm Vô Cữu yên tâm rồi.

Hắn vốn định để nàng lại gần Thái Khải Kiếm trước, nếu không có gì bất ổn thì để nàng sờ kiếm, xem ra công chúa nói có duyên với thanh kiếm này là thật, nàng giống như hắn, là người có thể khống chế kiếm.

Sở Du Ninh cảm nhận được năng lượng khổng lồ ẩn chứa trong thanh kiếm, nếu hấp thụ thì giá trị dị năng của nàng có thể bơm đầy.

Nàng đã dùng hết tinh thần lực để chiến đấu với tang thi, tinh thần lực của nàng giống như thanh năng lượng đã về không, đang đói mốc meo.

Bản thân dị năng đã tu luyện đến cấp mười, chỉ cần có đủ năng lượng truyền vào là có thể khôi phục lại cấp độ ban đầu, không cần tu luyện lại.

Tuy nhiên, nàng lo lắng nếu hấp thụ thì thanh kiếm này sẽ giống như tinh hạch bị hấp thụ ở mạt thế hóa thành tro bụi, đến lúc đó không tiện đối mặt với chủ nhân của thanh kiếm.

Hơn nữa, giao dịch với Thẩm Vô Cữu chỉ nói là sờ kiếm, nàng vẫn rất có thành ý.

Sở Du Ninh cố nhịn h*m m**n hấp thụ, thu tay lại, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu: "Ta có thể chữa khỏi vết thương của ngươi, để ngươi quay lại chiến trường, giá phải trả là thanh kiếm này, ngươi có muốn chữa không?"

Thẩm Vô Cữu ngẩn người, vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng quên cả buông ra.

Quay lại chiến trường...

Sau khi quân y và thái y đưa ra kết luận vết thương của hắn, hắn cho rằng từ nay chỉ có thể say rượu ngắm kiếm, mơ về tiếng tù và vang vọng khắp doanh trại, không ngờ cô nương bề ngoài nhỏ nhắn mềm mại, bên trong lại mạnh mẽ vô địch trước mặt này lại nghiêm túc nói với hắn rằng có thể để hắn quay lại chiến trường.

Không, hôm đó tỉnh dậy từ phòng tân hôn, nàng cũng từng nói có thể chữa khỏi vết thương của hắn, yêu cầu là muốn xem kiếm, lúc đó hắn cho rằng nàng là Ngũ công chúa trong mơ, đương nhiên là phòng bị rất chặt, chỉ coi nàng đang đùa giỡn với mình.

Bây giờ xác định nàng không phải công chúa trong mơ đó nữa, hắn nguyện tin lời nàng.

Sở Du Ninh thấy hắn không nói gì, cau mày: "Vết thương của ngươi cho dù bên ngoài đã khỏi nhưng bên trong vẫn hỏng, nội tạng con người rất phức tạp, đến lúc đó gây ra nhiễm trùng thì càng không sống nổi. Chẳng lẽ kiếm còn quan trọng hơn mạng của ngươi sao?"

Sở Du Ninh không hiểu.

Ở mạt thế, có người có thể bán rẻ mọi thứ, chịu mọi nhục nhã chỉ để sống, có người ăn thịt người, có người đẩy người thân nhất ra để chặn tang thi, cho dù là dị năng giả có dị năng mạnh mẽ, liều mạng g.i.ế.c tang thi cũng chỉ để sống, tại sao ở đây, một thanh kiếm lại quan trọng hơn mạng sống?

Có lẽ thanh kiếm này giống như khối ngọc bội mà đội trưởng đội Bá Vương Hoa tặng cho nàng, có giá trị kỷ niệm, nhưng nếu từ bỏ khối ngọc bội đó mới có thể sống sót, nàng sẽ không chút do dự chọn sống, chỉ có sống mới có càng nhiều khả năng.

Thẩm Vô Cữu nhìn Sở Du Ninh lộ ra vẻ không hiểu, thật ra nàng có thể nhìn thấu mọi thứ, có thể là vì có đủ thực lực nên không cần nghĩ nhiều, cũng có thể ở thế giới trước nàng tiếp xúc quá ít, suy nghĩ rất đơn giản trực tiếp.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 105: Chương 105



Hắn nắm lấy tay nàng, cố ý không buông: "Công chúa, thật không giấu gì ngươi, Thái Khải Kiếm là do tằng tổ phụ ta để lại, có thể nói là bảo vật trấn gia của Thẩm gia, ý nghĩa phi thường, ngoài lúc ra chiến trường, những lúc rảnh rỗi đều được thờ cúng, tin rằng sau này vẫn có hậu bối khác của Thẩm gia có thể khống chế được."

Nói đến đây, Thẩm Vô Cữu dừng lại một chút, mỉm cười: "Tuy nhiên, công chúa đã gả vào Thẩm gia ta, vậy chính là nữ nhân của Thẩm gia, Thái Khải Kiếm ở trong tay công chúa cũng tương đương với việc vẫn ở trong Thẩm gia."

Nói cách khác chính là thừa nhận ngươi là thê tử của ta, đáng tiếc công chúa không hiểu.

"Vậy ý của ngươi là đồng ý đưa kiếm cho ta, để ta chữa thương cho ngươi sao?"

Quả nhiên là tướng quân, thật là có khí phách.

Thẩm Vô Cữu gật đầu: "Công chúa định dùng cách nào để chữa thương cho ta?"

"Dùng thanh kiếm này." Sở Du Ninh thuận miệng nói.

"Ý của công chúa là?" Thẩm Vô Cữu nghi hoặc, sao hắn không hiểu gì cả.

Sở Du Ninh lúc này mới nhớ ra mình vẫn chưa nói rõ với hắn, suy nghĩ một chút, cũng không sợ nói thật với hắn, dù sao muốn giúp hắn chữa thương cũng phải để hắn biết.

"Ta nói cho ngươi biết thế này, thanh kiếm này có một loại năng lượng, có người chịu được loại năng lượng này, có người không chịu được, mới có chuyện thanh kiếm này nhận chủ như ngươi nói."

"Ta cần năng lượng của nó mới có thể chữa thương cho ngươi, nhưng sau khi ta hấp thụ năng lượng trong thanh kiếm này, có thể kiếm sẽ vỡ thành bột mịn, cũng có thể vẫn giữ được hình dạng kiếm."

Thần sắc Thẩm Vô Cữu như ngừng lại.

Thì ra là vậy, không trách nàng lại cố chấp với Thái Khải Kiếm như vậy, mà chuyện kiếm nhận chủ làm mọi người đau đầu nhiều năm nay cũng có lời giải thích hợp lý.

Hiểu thì hiểu nhưng vẫn thấy rất khó tin, lúc này, thiếu nữ trước mắt như thể không cùng thế giới với hắn.

Nghĩ vậy, Thẩm Vô Cữu không khỏi nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

Sở Du Ninh còn tưởng Thẩm Vô Cữu sợ nàng cướp kiếm, vội vàng đảm bảo: "Yên tâm, ngươi không đồng ý thì ta sẽ không cướp."

Thẩm Vô Cữu hoàn hồn, cười buông tay nàng ra, nhìn thanh kiếm đặt trong ngăn tối. Thanh kiếm truyền qua nhiều đời sắp bị hủy trong tay hắn sao?

Sở Du Ninh tưởng hắn nghe nói kiếm sắp bị hủy nên lại không đồng ý, nàng nhìn Thái Khải Kiếm, đột nhiên lóe lên một tia sáng: "Có nguyên liệu của thanh kiếm này không? Nếu có thì có lẽ không cần động đến nó."

Thẩm Vô Cữu lắc đầu: "Thái Khải Kiếm là một tảng đá đen khổng lồ, được một thợ rèn kiếm ở vùng biên cương phát hiện ra mang về rèn thành kiếm. Vì thanh kiếm này sau khi rèn xong không hề sắc bén, cuối cùng thợ rèn kiếm đó thậm chí còn không khắc hoa văn cho nó, cũng không khảm bất kỳ đồ trang trí nào vào chuôi kiếm, còn vì rèn thân kiếm này mà xảy ra vấn đề, cảm thấy nó quá tà môn nên mới bị tằng tổ phụ đi ngang qua lấy mất."

"Vậy thì không có cách nào rồi."

Sở Du Ninh có chút thất vọng, nhưng loại năng lượng thạch này có một khối lớn như vậy đã là kỳ tích rồi, nàng nên biết đủ.

"Năng lượng này cũng có lợi cho công chúa sao?" Thẩm Vô Cữu hỏi.

"Có lợi, nhưng lợi ích này đối với ta hiện tại có hay không cũng không sao. Tuy nhiên, có lợi thì sao? Ta lấy nhiều lương thực như vậy để giao dịch với ngươi, nếu chỉ sờ một chút kiếm thì lỗ to rồi!"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 106: Chương 106



Sở Du Ninh ưỡn ngực, lý lẽ hùng hồn.

Nàng vừa lấy vật tư, vừa chữa thương, còn không cho nàng lấy chút lợi ích sao?

Thẩm Vô Cữu thấy nàng như muốn nổ tung, biết nàng hiểu lầm, cười nói: "Chuyện này cần phải thương lượng với đại tẩu, dù sao thanh kiếm này không phải của riêng ta, có lẽ A Quy cũng có thể dùng."

"Nên mở cuộc họp."

Sở Du Ninh tỏ vẻ thấu hiểu, ở mạt thế trước khi ra nhiệm vụ hoặc trong đội ngũ có chuyện gì quan trọng đều phải họp.

Thẩm Vô Cữu: "Họp nghĩa là gì?"

Sở Du Ninh chớp mắt: "Ngươi nghe nhầm rồi, ta nói là lát nữa gặp."

Thẩm Vô Cữu giả vờ không biết nàng đang che đậy: "Vậy ta bảo người đi gọi đại tẩu đến đây."...

Không lâu sau, mấy vị phu nhân đến, Sở Du Ninh cảm thấy họ đang bàn bạc về việc giữ lại Thái Khải Kiếm hay không, nàng là người muốn hủy Thái Khải Kiếm vì thế tốt nhất không nên có mặt, thế là nàng chạy một mạch về chính viện bên kia định xem phòng bếp có gì ngon không.

Nàng vừa về đến chính viện thì bị Trương ma ma từ Tùng Đào Viện bên cạnh chặn lại.

"Ma ma, Tiểu Tứ ngủ rồi sao?"

Sở Du Ninh thuận miệng hỏi thăm cục bột.

"Tứ điện hạ vừa mới ngủ say. Công chúa, nô tì trước đó đã muốn hỏi rồi, nữ nhân người mua về định tính sao?"

Trước đó khi công chúa trở về, Trương ma ma đã muốn hỏi rồi, chỉ là thấy mọi người vì đòi được lương hướng từ Hộ bộ mà vui mừng khôn xiết, còn công chúa vừa về đã nghĩ đến chuyện ăn cơm, bà ta cũng không nhắc đến, tránh làm công chúa mất hứng.

Nữ nhân kia nhìn thoáng qua đã biết không phải xuất thân từ gia đình lương thiện, nếu không phải Đại phu nhân để nha hoàn thân cận đưa người đến Minh Huy Viện, nói là công chúa mua về thì bà ta cũng không tin.

Phải biết rằng lúc xuất giá khi chọn nha hoàn hầu hạ, công chúa còn chê tốn lương, một người cũng không muốn giữ.

Bà ta nghi ngờ công chúa đơn thuần nhà mình bị lừa.

Trương ma ma không nhắc đến thì Sở Du Ninh cũng quên mất mình đã bắt một người về từ trên phố: "Người đó đâu?"

"Nô tì để Chu ma ma đưa nàng ta xuống dạy dỗ phép tắc, công chúa muốn gặp nàng ta, nô tì sẽ sai người đi gọi đến ngay."

"Gọi đến làm gì? Ngươi sắp xếp cho nàng ta làm gì đó đi, đừng để nàng ta ăn cơm chùa là được." Sở Du Ninh khoát tay.

Trương ma ma suýt nữa thì phạm thượng trừng mắt với nàng: "Nếu công chúa đã không muốn nuôi thêm một miệng ăn nữa, sao lại mua nàng ta về?"

"Ma ma yên tâm, không tốn tiền, là ta thắng được."

"Người còn đến sòng bạc nữa sao!"

Thật là quá k*ch th*ch, Trương ma ma ôm ngực.

Công chúa không chỉ đi náo loạn ở Hộ bộ, còn đến cả sòng bạc, bà ta thấy sớm muộn gì mình cũng không sống được đến lúc thấy công chúa sinh tiểu chủ tử, không sống đến lúc điện hạ trưởng thành.

Sở Du Ninh thấy Trương ma ma có vẻ như sắp ngất đến nơi, giống hệt dáng vẻ của các mẹ đội Bá Vương Hoa khi bị nàng chọc tức, vội vàng lắc đầu: "Ta không đến sòng bạc, là người Việt Quốc khiêu chiến với ta, ta đánh thắng bọn họ nên lấy nàng ta về."

Trương ma ma thở càng gấp hơn, thế thì còn không bằng đến sòng bạc.

Không trách được bệ hạ phạt công chúa cấm túc nửa năm, đây là giúp công chúa tránh họa.

"Ma ma, ta nghĩ mình vẫn nên gặp nữ nhân kia."

Sở Du Ninh nói rồi đi vào trong nhà, nên tìm chuyện phân tán sự chú ý của Trương ma ma thì hơn.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 107: Chương 107



Trương ma ma còn biết làm sao, chỉ có thể để Phong Nhi đi gọi người đến.

Cho dù biết công chúa này không còn là công chúa trước kia nữa, nhưng bà ta vẫn từ tận đáy lòng bảo vệ nàng như công chúa thật, đừng nói bà ta không trung thành, so với Ngũ công chúa hận không thể để Tứ điện hạ c.h.ế.t đi, công chúa này được lòng bà ta hơn, cho dù có lo lắng cũng là lo lắng trong vui vẻ.

Bà ta đã đốt giấy cho Ngũ công chúa, để Ngũ công chúa nếu gặp hoàng hậu nương nương thì hãy xin lỗi hoàng hậu nương nương, đợi sau này bà ta xuống suối vàng sẽ đến gặp nương nương tạ lỗi.

Sở Du Ninh ngồi trong nhà, từ trong hà bao lấy ra một gói kẹo vừng bọc giấy dầu, kẹo vừng có màu vàng nhạt, bên ngoài phủ vừng, là nàng và A Quy mua khi đi dạo phố, ăn vào thấy xốp giòn, hương vừng đầy miệng, béo ngậy mà không ngán, ngọt mà không thấy đường, ăn hết một miếng còn không nỡ ăn miếng tiếp theo.

Trương ma ma đã quen với việc công chúa liên tục ăn vặt, cho dù không có thứ này, ngươi cũng không biết nàng lại lấy ra một thứ khác từ đâu.

Rất nhanh, nữ nhân mang về từ trên phố đã được Phong Nhi dẫn đến.

Sở Du Ninh uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn lên, lúc này nữ nhân kia đã thay một bộ quần áo giống như Phong Nhi và những nha hoàn khác, không còn chiếc yếm căng phồng cùng với thắt lưng bó chặt eo, cũng không còn chiếc áo mỏng mát mẻ kia, ngay cả lớp trang điểm cũng tẩy sạch, giống như thay đổi một người, trở thành một mỹ nhân thanh tú đoan trang.

"Hề Âm quỳ tạ công chúa đã cứu mạng!"

Hề Âm vừa vào đã quỳ phịch xuống trước mặt Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh không quỳ người khác, cũng không thích nhìn người khác quỳ mình, cau mày: "Ngươi đứng lên, tự giới thiệu một chút."

Trương ma ma cau mày, cảm thấy công chúa quá ôn hòa, đáng lẽ ngay lần đầu gặp mặt phải dằn mặt thật tốt, tránh nữ nhân kia sau này tác oai tác oái.

Hề Âm đứng dậy, nhìn Sở Du Ninh bằng ánh mắt đầy kính trọng và sùng bái, nếu không phải công chúa ra tay, nàng ta còn chưa thoát khỏi biển khổ, may mắn nhất là còn được vào Trấn Quốc tướng quân phủ, nàng ta cảm thấy ông trời cuối cùng cũng mở mắt được một lần.

Biết công chúa nói tự giới thiệu là để nàng ta nói rõ lai lịch, Hề Âm nở một nụ cười nhẹ nhõm: "Thưa công chúa, nô tì tên là Hề Âm, nguyên quán ở Khánh Quốc, nhà ở biên quan, tám năm trước từng được thiếu tướng quân cứu, đáng tiếc cuối cùng vẫn không may rơi vào tay người Việt Quốc."

"Nô tì cũng không ngờ không chỉ được công chúa cứu, còn được đưa vào Trấn Quốc tướng quân phủ của ân nhân, nếu hôm nay không có công chúa, nô tì e rằng cả đời này cũng không thoát khỏi biển khổ."

Sở Du Ninh thấy nụ cười của nàng ta rất trong sáng, không giống như vẻ ngoài bị ép buộc phải tiếp khách trên phố trước đó.

Nàng nhớ đến lời của các mẹ, đội Bá Vương Hoa được thành lập ban đầu cũng là vì bọn họ đã từng gặp phải cảnh ngộ khó khăn, vì thế mới đoàn kết lại với nhau, ngay cả cái tên Bá Vương Hoa cũng là do người khác đặt, cuối cùng cần phải đăng ký đội dị năng mới chính thức được thành lập đội.

Cô nương tên Hề Âm này chẳng phải cũng gặp phải cảnh ngộ như vậy sao?

Cho dù gặp phải cảnh ngộ không tốt đến đâu, chỉ cần còn sống, cuộc đời vẫn còn hy vọng, chờ đợi thời cơ phá kén, đón ánh mặt trời.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 108: Chương 108



Sở Du Ninh rất xem trọng nàng ta.

"Ngươi nói thiếu tướng quân là Thẩm đại gia đã mất sao?"

Trương ma ma ánh mắt sắc bén, hận không thể xuyên thủng vẻ ngoài của Hề Âm, nhìn rõ bản chất bên trong.

Chuyện báo đáp ân cứu mạng bằng thân mình, bà ta đã nghe nhiều rồi, đa phần là một số cô nương có lòng tham vô đáy cố tình tính toán.

Bây giờ đại gia không còn nữa, nếu còn sống không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Hề Âm dựa vào việc xem sắc mặt người khác để sống, đương nhiên biết ánh mắt của Trương ma ma có ý gì.

Nàng ta thành thật trả lời: "Là Thẩm Đại công tử tám năm trước theo Trấn Quốc tướng quân trấn thủ biên quan."

"Được rồi, sau này đừng nhắc lại chuyện này với bất kỳ ai nữa. Nếu công chúa đã đưa ngươi về, sau này ngươi sẽ sang hầu hạ Tứ hoàng tử."

Trương ma ma mặt lạnh sắp xếp chỗ ở cho nàng ta.

Người tên Hề Âm này, tuy đã không còn vẻ phong trần như lúc mới được đưa về, nhưng có thể lừa được công chúa chứ không lừa được bà ta và Đại phu nhân.

Đại phu nhân thủ tiết đã không mấy dễ dàng, lại có một nữ nhân yêu kiều đến nói rằng trượng phu mình từng cứu nàng ta ở biên quan, dù có độ lượng đến đâu cũng không khỏi suy nghĩ nhiều.

"Vâng." Hề Âm khom người.

Tuy tiếc nuối vì không thể hầu hạ bên cạnh công chúa, nhưng được tiếp tục ở lại phủ tướng quân đã là không tệ rồi, nàng ta thấy đủ.

Sở Du Ninh đã sắp ăn hết miếng kẹo vừng thứ ba, nàng nhìn Trương ma ma: "Tiểu Tứ còn là một cục bột không biết nói, không biết đi, cần nhiều người hầu hạ như vậy sao?"

"Nếu không thì thế nào? Công chúa muốn giữ nàng ta ở lại viện của mình sao?" Cũng không sợ nàng ta để mắt đến phò mã.

Công chúa không để tâm đến những chuyện này, bà ta phải thay công chúa trông chừng cho tốt.

"Không được, chính vì Tiểu Tứ còn quá nhỏ nên mới cần nhiều người trông chừng, ma ma sắp xếp rất tốt."

Sở Du Ninh thấy tình hình không ổn, vội vàng đổi lời.

"Công chúa hiểu là tốt rồi." Trương ma ma thở phào nhẹ nhõm.

Sở Du Ninh gật đầu, đặt miếng kẹo vừng vừa cầm lên xuống, gói lại rồi nhét vào hà bao, đứng dậy: "Ta đi xem bên kia nói chuyện thế nào rồi."

Sở Du Ninh vừa đi, Trương ma ma liền nghiêm mặt cảnh cáo Hề Âm: "Theo lời ngươi nói, tính ra thì Trấn Quốc tướng quân phủ đã cứu ngươi hai lần, sau này hy vọng ngươi sẽ giữ đúng bổn phận, đừng làm kẻ vong ân phụ nghĩa."

"Ma ma yên tâm, nô tì thề rằng tuyệt đối không có nửa điểm tâm tư bất chính, nguyện dùng cả đời này cùng Trấn Quốc tướng quân phủ sống c.h.ế.t có nhau." Hề Âm giơ tay thề.

Trương ma ma dịu giọng: "Đã may mắn thoát khỏi biển khổ thì hãy trân trọng những ngày tháng sau này."

Hề Âm đỏ hoe mắt: "Nô tì biết rồi, đa tạ ma ma."

Nàng ta sao có thể hại Trấn Quốc tướng quân phủ được chứ, nếu không phải vì công chúa đủ mạnh mẽ, có thể đưa nàng ta đi mà không bị người Việt Quốc trả thù, nàng ta cũng không muốn theo công chúa về phủ tướng quân.

Đây chính là nhà của ân nhân.

Năm đó nếu không phải vì nàng ta, có lẽ Trấn Quốc tướng quân phủ sẽ không như bây giờ. ...

Bên kia, Thẩm Vô Cữu nói với các phu nhân về việc dùng Thái Khải Kiếm để chữa thương, chỉ nói là công chúa đã giới thiệu một cao nhân có thể chữa khỏi vết thương của hắn, nhưng phải dùng Thái Khải Kiếm để trao đổi.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 109: Chương 109



Các phu nhân nghe xong đương nhiên sẽ không phản đối, ngược lại còn mừng như điên.

Việc có ra chiến trường hay không vẫn là thứ yếu, thứ bọn họ lo lắng là thân thể lão tứ bị thương, ảnh hưởng đến chuyện chăn gối, Trấn Quốc tướng quân phủ còn trông cậy vào hắn để nối dõi tông đường.

Đại phu nhân: "Lão tứ, chuyện này căn bản không cần tìm chúng ta bàn bạc, có thể chữa khỏi vết thương của đệ thì cứ chữa, phụ thân bọn họ cũng sẽ không trách tội."

Nhị phu nhân: "Đúng vậy, dù có là thanh kiếm tốt đến đâu mà không có người dùng thì cũng vô dụng. Chữa! Chữa ngay! Đệ cũng không cần thấy áy náy với A Quy, nếu không có thanh kiếm này thì Thẩm gia chúng ta không sống nổi sao?"

Tam phu nhân: "Thái Khải Kiếm có thể trở thành bảo kiếm truyền gia là vì nó sắc bén vô song trên chiến trường, nếu có thể dùng nó để cứu mạng đệ thì giá trị của nó còn hơn cả trên chiến trường. Đối với Thẩm gia đang thiếu người như hiện nay, mạng của đệ còn quan trọng hơn cả thanh kiếm."

Thẩm Vô Cữu cười nhẹ: "Là ta nghĩ sai rồi, vậy ta sẽ nghe theo các tẩu tẩu."

Các phu nhân nhìn nhau, ngầm hiểu.

Thực ra không phải hắn nghĩ sai, rõ ràng là hắn tôn trọng bọn họ, cảm thấy Thái Khải Kiếm là của Thẩm gia, cho dù huynh trưởng không còn nữa thì cũng nên bàn bạc với họ rồi mới quyết định.

Bàn bạc xong, các phu nhân tuy cũng muốn ở lại xem Thẩm Vô Cữu chữa thương, nhưng Thẩm Vô Cữu nói là cao nhân do công chúa giới thiệu, mà cao nhân thì không muốn quá nhiều người biết, vì vậy từng người nhanh chóng rời đi, để cao nhân nhanh chóng chữa thương cho tứ đệ.

Sở Du Ninh ở Đông Khóa Viện vừa khéo gặp các phu nhân, thấy công chúa xách một hà bao căng phồng, đã biết công chúa thích mang theo đồ ăn vặt, nhìn là biết bên trong đựng đồ ăn.

Bọn họ cười tươi bước đến.

Đại phu nhân: "Làm phiền công chúa lo lắng vì tứ đệ rồi, lát nữa ta sẽ bảo nhà bếp làm vài món điểm tâm ngon gửi đến, công chúa đừng chê."

Mắt Sở Du Ninh sáng lên, đối với đồ ăn là không từ chối: "Được được, cảm ơn đại tẩu."

Nhị phu nhân cũng cười nói: "Công chúa, vừa nãy lúc ta đến A Quy còn làm nũng muốn đến gặp người, người chỉ đưa nó ra ngoài một chuyến mà nó đã thân với người hơn cả mẫu thân này rồi."

Sở Du Ninh suy nghĩ: "Có lẽ là vì theo ta có thịt ăn?"

Các phu nhân phì cười, họ không biết công chúa trong cung như thế nào, nhưng ít nhất ở phủ tướng quân thì nàng không hề kiêu ngạo.

"Nhị tẩu về nói với A Quy, kiếm của nó sẽ sớm có thôi."

Sở Du Ninh không quên phải làm một thanh kiếm cho A Quy, có tinh thần lực thì có thể làm ra một thanh giống hệt.

Nhị phu nhân không ngờ công chúa còn để chuyện này trong lòng, A Quy nói với nàng ta rằng công chúa hứa sẽ làm cho nó một thanh kiếm biết bay, nàng ta còn tưởng công chúa chỉ dỗ A Quy vui vẻ, dù sao trên đời này làm gì có kiếm biết bay.

Nhị phu nhân vội vàng từ chối: "Công chúa không cần để chuyện này trong lòng, bản thân thanh kiếm đó cũng sắp gãy rồi, không liên quan đến người."

"Ta đã hứa với A Quy thì phải làm được, nhị tẩu yên tâm đi, làm một thanh kiếm gỗ rất đơn giản."

Nhị phu nhân cũng không tiện từ chối mãi, chân thành cảm ơn nàng.

Sở Du Ninh lại nhìn sang Tam phu nhân xinh đẹp trầm tĩnh, chờ nàng ta mở lời.

Tam phu nhân thấy công chúa đột nhiên nhìn về phía mình, hai người nhìn nhau một lúc, nàng ta cười nhẹ: "Công chúa là tiểu phúc tinh, Thẩm gia có công chúa náo nhiệt hẳn lên."
 
Back
Top Bottom