Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 140: Chương 140



Nàng đi đến trước mặt Dự Vương, một chân giẫm lên án thư: "Bốp" một tiếng, án thư từ chỗ nàng giẫm lên vỡ tan, sụp xuống!

Chén rượu rơi đầy đất, thời khắc kinh hoàng như vậy, Sở Du Ninh còn không quên cướp lấy một đĩa hoa quả.

"Còn muốn cưới ta không?"

Sở Du Ninh ôm đĩa hoa quả, cắn đào, nghiêng người ép hỏi.

Dự Vương đã sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn chân nàng vừa vặn rơi xuống g*** h** ch*n hắn, dường như chỉ cần hắn dám nói thêm một chữ "Cưới", chân này có thể trực tiếp giẫm lên m*nh c*n của hắn.

Dự Vương đã quên sạch ý định muốn đưa người về Việt Quốc tra tấn, hắn liên tục lắc đầu, lắc đến nỗi khuôn mặt đầy mỡ rung lên: "Không, không cưới nữa."

Sức mạnh khủng khiếp cỡ này, cưới về rốt cuộc là ai tra tấn ai. Quá đáng sợ!

"Vậy còn cưới công chúa Khánh Quốc của ta không?"

"Công chúa, liên hôn giữa hai nước có lợi cho việc giao hảo."

Tần các lão cuối cùng cũng đứng lên lên tiếng, nhìn về phía Dự Vương: "Không biết Dự Vương thấy Tứ công chúa của nước ta thế nào?"

Cảnh Huy Đế cũng phản ứng lại, vội vàng nói: "Đúng vậy, Tứ công chúa của trẫm cũng hiểu lễ nghĩa, dịu dàng đáng yêu, Dự Vương không ngại cân nhắc xem xét."

Nguyên bản đã định Tứ công chúa đi Việt Quốc hòa thân, chỉ là Dự Vương này nhất định muốn Du Ninh mới có thể tránh khỏi kết cục hai nước khai chiến.

Nếu Dự Vương đồng ý cưới Tứ công chúa về, vậy chuyện này coi như xong, Việt Quốc dù có bất mãn, ít nhất cũng có thể cho Khánh Quốc thời gian đệm.

Sở Du Ninh cau mày: "Đến nước này rồi, người còn muốn đưa nữ nhi của mình cho người khác sao?"

Cảnh Huy Đế trừng mắt: "Ngươi câm miệng! Trở về bên phò mã."

"Chẳng lẽ ta nói sai sao? Hắn dù có đồng ý cưới Tứ công chúa về, chẳng lẽ còn có thể tốt đẹp được sao?"

Sở Du Ninh thu chân lại, quay người lý luận với Cảnh Huy Đế.

Tần các lão: "Công chúa, bệ hạ đây là suy nghĩ vì đại cục."

Sở Du Ninh: "Đại cục chính là dâng nữ nhi của mình sao? Cho dù cưới Tứ công chúa thì vẫn có thể xuất binh đánh Khánh Quốc, chẳng phải là vô ích tặng người cho chúng à?"

Cảnh Huy Đế: "Hòa thân đại diện cho bang giao hữu hảo."

"Người thấy Việt Quốc muốn hữu hảo với người không?"

Cảnh Huy Đế đập bàn: "Trẫm nói được là được!"

Sở Du Ninh nghiêng đầu, có phải nàng ảo giác không? Nàng cảm thấy Cảnh Huy Đế chắc chắn trăm phần trăm.

"Vậy cũng phải hỏi ý người muốn gả đi chứ?"

Nàng cảm thấy Tứ công chúa dù có não tàn đến đâu cũng không nên coi trọng một nam nhân như vậy, ở kiếp trước của nguyên chủ không có lựa chọn thì không nói.

"Ngươi là không hỏi thì không cam tâm đúng không?"

Cảnh Huy Đế sợ nàng thật sự cố chấp, trực tiếp sai người đi gọi Tứ công chúa.

Thẩm Vô Cữu biết ý của Tần các lão và Cảnh Huy Đế, chính vì biết nên mới cảm thấy vô cùng nhục nhã, sắc mặt âm trầm.

Rõ ràng bị bắt nạt đến mức này, Khánh Quốc yếu đuối đến mức vẫn chỉ có thể đưa một công chúa đi cầu hòa.

Xã tắc vốn nên dựa vào minh chủ, nhưng lại đem an nguy giao phó cho phụ nhân.

Đây là nỗi nhục của một quốc gia, khiến cho sự liều c.h.ế.t chiến đấu của tướng sĩ biên quan trở thành trò cười.

Đêm nay cung yến vốn cần Tứ công chúa xuất hiện, cho nên Tứ công chúa đã sớm chờ ở điện phụ để nghe lệnh, một khi truyền gọi là đến ngay.

Tứ công chúa tiến vào điện, hoàn toàn thể hiện được thế nào là bước sen nhẹ nhàng, dáng vẻ thướt tha.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 141: Chương 141



Dự Vương nhìn mà hối hận c.h.ế.t đi được vì sao lại nhất thời nóng nảy làm liều, chọn nàng ta thì đã sớm không cần mất mặt như vậy.

Tứ công chúa đến trước điện, khẽ khàng hành lễ: "Nhi thần bái kiến phụ hoàng."

"Đứng lên đi. Trẫm hỏi ngươi, ngươi có nguyện vì thúc đẩy bang giao hữu hảo giữa hai nước mà đi Việt Quốc hòa thân không?" Cảnh Huy Đế trực tiếp hỏi.

"Người mà ngươi sẽ gả là hắn." Sở Du Ninh chỉ vào Dự Vương, tốt bụng nhắc nhở.

Tứ công chúa e lệ nhìn qua một cái, đôi mắt lưu chuyển, lại lập tức thu hồi, cúi đầu nói: "Thưa phụ hoàng, nhi thần nguyện ý."

Quần thần hài lòng gật đầu, xem đi, công chúa hiểu chuyện, biết đại nghĩa biết bao.

Sở Du Ninh trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ là nàng ở mạt thế nhìn tang thi lâu rồi, thẩm mỹ không bình thường?

Xấu như vậy mà còn muốn gả?

Chẳng lẽ Tứ công chúa trước kia không muốn đi Việt Quốc hòa thân, tìm nguyên chủ nói nguyện ý thay nàng gả cho Thẩm Vô Cữu là giả sao?

"Ngươi bị mù mắt hay là hỏng não? Biết gả qua đó sẽ thế nào không?" Sở Du Ninh không hiểu.

"Vì sự phát triển hữu hảo giữa hai nước, ta nguyện ý. Ta hưởng thụ mọi thứ mà thân phận công chúa mang lại thì phải biết gánh vác trách nhiệm của một công chúa."

Giọng nói của Tứ công chúa nhỏ nhẹ mềm mại nhưng lại toát lên một vẻ đại nghĩa lẫm nhiên.

Sở Du Ninh chớp mắt: "Ta nghi ngờ ngươi đang móc mỉa ta."

Tứ công chúa:...

Quần thần:...

Cái này, mặc dù nghe có vẻ đúng là có ý đó nhưng nói thẳng ra như vậy đúng là khiến người ta ngượng ngùng.

Cảnh Huy Đế lạnh lùng liếc nhìn Tứ công chúa: "Các ngươi đều tốt. Phủ Trấn Quốc tướng quân đời đời trung liệt, Thẩm Vô Cữu lại lập nhiều chiến công hiển hách, trẫm gả Du Ninh cho Thẩm Vô Cữu cũng là để thúc đẩy quan hệ giữa triều đình và tướng sĩ biên quan, không phụ lòng trung thành của họ."

Tứ công chúa mặt đỏ trắng xen lẫn, cúi đầu không dám nói thêm gì nữa.

Nàng ta cũng tuyệt vọng lắm chứ, vốn định trước khi đi để mọi người nhớ đến Tứ công chúa này vì Khánh Quốc mà hy sinh, còn đích công chúa thì chỉ biết trốn tránh trách nhiệm, nào ngờ đích công chúa lại suy nghĩ không theo lẽ thường.

Thẩm Vô Cữu nhìn Tứ công chúa một cái, đưa tay về phía Sở Du Ninh: "Công chúa."

Sở Du Ninh nhanh chân đến bên cạnh, đưa tay cho hắn, vô thức dùng tinh thần lực kiểm tra vết thương của hắn. May mà không vì b.ắ.n ám khí làm vết thương bị nứt.

Thẩm Vô Cữu nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại, nói lớn: "Thần cảm tạ hoàng hậu nương nương trước khi mất đã thương xót thần không còn cha mẹ, đặc biệt chỉ hôn cho thần, đem công chúa trân quý như châu báu gả thấp cho thần."

Sở Du Ninh nhìn hắn, không phải là bị ép sao? Xem ra Thẩm Vô Cữu nói bừa không kém gì nàng.

Cảnh Huy Đế nhìn Thẩm Vô Cữu càng thấy vừa mắt.

Có lời này, tức là hôn sự này không phải hoàng hậu vì muốn để nữ nhi trốn tránh hòa thân mới ép ông ta hạ chỉ ban hôn, mà là hoàng hậu thương xót Thẩm Vô Cữu không có ai lo liệu chuyện hôn sự, nghĩ đến công lao trấn thủ biên quan của hắn nên mới gả thấp công chúa cho hắn.

Tứ công chúa nắm c.h.ặ.t t.a.y trước ngực, liếc nhìn Thẩm Vô Cữu, người đẹp như vậy dù chỉ nửa nằm ở đó cũng khiến người ta động lòng.

Hắn vội vàng mở miệng bảo vệ Sở Nguyên Hi như vậy, có thể thấy Sở Nguyên Hi gả qua đó, hai người ở chung rất tốt.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 142: Chương 142



Đáng ghét, trước kia Sở Nguyên Hi rõ ràng đã nói sẽ để nàng ta gả thay, vậy mà lại đổi ý vào phút chót!

"Không biết Dự Vương có vừa ý Tứ công chúa của nước ta không?" Cảnh Huy Đế hỏi Dự Vương.

Dự Vương vốn bị Sở Du Ninh dọa đến chân tay mềm nhũn, Cảnh Huy Đế lại quay sang lấy Tứ công chúa ra để an ủi hắn, hắn biết Khánh Quốc vẫn sợ Việt Quốc, trong lòng lại thấy hả hê.

Dự Vương thu hồi ánh mắt nhìn Tứ công chúa: "Bản vương còn có quyền lựa chọn sao? Chẳng lẽ bệ hạ còn công chúa nào khác?"

"Trẫm cố gắng thêm nữa thì có lẽ còn có thể có thêm." Cảnh Huy Đế nghiêm túc nói.

Dự Vương lại tức giận trong lòng: "Nếu đã là Khánh Quốc nuốt lời trước, bản vương yêu cầu tăng thêm hai phần của hồi môn cho Tứ công chúa không có vấn đề gì chứ?"

"Ngươi nói cái gì?"

Sở Du Ninh nheo mắt nhìn hắn: "Muốn người thì thôi đi, ngươi còn muốn của hồi môn, muốn lên trời phải không?"

Dự Vương biết Khánh Quốc vẫn chưa muốn khai chiến, lần này không sợ nữa: "Vậy Khánh Quốc cũng có thể không gả công chúa."

Sở Du Ninh nhìn Cảnh Huy Đế: "Người nghe thấy không? Người Việt Quốc có thể ngang ngược như vậy đều là do các ngươi chiều hư."

"Phò mã, ngươi nói chuyện tử tế với công chúa đi." Cảnh Huy Đế đau đầu.

Thẩm Vô Cữu không muốn để công chúa cũng phải chịu ấm ức, nhưng vẫn kéo Sở Du Ninh lại, tỉ mỉ giải thích cho nàng.

"Công chúa, vũ khí của Việt Quốc quá mạnh, khai chiến là lựa chọn bất đắc dĩ. Hiện tại chỉ cần Dự Vương còn đồng ý hòa thân thì mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn. Một cuộc chiến một chiều như vậy, lỡ như pháo của Việt Quốc đánh vào thì Khánh Quốc sẽ không có sức phản kháng. Cứ chờ thêm, ngày chúng ta đánh trả lại sẽ không còn xa nữa."

Là một tướng lĩnh, hắn không muốn nhìn thấy chuyện lấy công chúa đổi lấy hòa bình xảy ra hơn bất kỳ ai khác.

Nhưng vậy thì thế nào?

Trận chiến năm đó của tổ phụ, không ai dám thử lại nữa, trong mơ hôn quân vì một mỹ nhân mà khai chiến, đại quân Khánh Quốc sợ đến mức trực tiếp đầu hàng, quân đồn trú kinh thành tuy dám đánh nhưng lại có người mở cửa thành đón địch, không đánh đã quy hàng.

Sở Du Ninh hiểu rồi, tức là đánh không lại chỉ có thể rụt cổ.

Dù sao nàng cũng là đội trưởng của đội Bá Vương Hoa, mỗi lần làm nhiệm vụ đều cân nhắc làm thế nào để có lợi nhất cho đội ngũ. Tuy nhiên, chuyện này gần như không cần nàng phải tự mình suy nghĩ.

Cho nên nếu Cảnh Huy Đế hèn nhát thêm một chút, hôm nay nàng thật sự có thể bị giao ra ngoài, giống như tang thi vây thành yêu cầu căn cứ giao nộp một người nào đó, căn cứ vì muốn tồn tại mà không chút do dự hy sinh người đó vậy.

Như vậy có thể thấy, phụ hoàng của nàng trong tình huống này vẫn có thể kiên trì bảo vệ nàng là điều khó khăn đến mức nào.

Ban đầu nàng thấy hôn quân một lòng muốn diệt quốc thì cứ diệt đi, dù sao trong ký ức của nguyên chủ, sau khi Việt Quốc đánh vào thì những người gặp chuyện đều là những nhà có tiền có thế, đổi một hoàng đế, bách tính vẫn cày ruộng, nàng chỉ cần bảo vệ người của mình, ăn ngon uống tốt chơi vui là được, kết quả Việt Quốc lại phải khơi dậy dây thần kinh chiến đấu của nàng.

Đã không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ngay bây giờ nhưng cũng không thể để hắn rời khỏi Khánh Quốc một cách bình an.

Sở Du Ninh nhìn Dự Vương, nở một nụ cười tà ác, ngưng tụ một tia tinh thần lực tấn công hắn.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 143: Chương 143



Dự Vương chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, cái lạnh đó thấm vào tứ chi bách hài, âm lãnh thấu xương, không lâu sau, toàn thân hắn cứng đờ, sợ đến tè ra quần.

"Á! Mùi gì thế?" Sở Du Ninh dùng tay quạt gió.

Mọi người theo ánh mắt của nàng nhìn lại, sau đó biểu cảm khác nhau.

Vết ướt lớn trước người Dự Vương là bị són tiểu phải không? Dự Vương thế mà lại bị Du Ninh công chúa dọa đến són tiểu!

Tứ công chúa sắc mặt cứng đờ, nam nhân mà nàng ta sắp lấy, ở trước mặt nhiều người như vậy lại tiểu ra quần, cho dù nam nhân này có không ra gì đến đâu thì cảnh tượng này cũng quá mức nhục nhã.

Sau khi xảy ra chuyện này, ai còn nhớ nàng ta vì hòa bình mà đi hòa thân, chỉ nhớ người nàng ta lấy là một vương gia són tiểu ngay tại điện!

Hôm nay Dự Vương vừa vặn mặc áo ngoài, hắn kéo áo ngoài che chỗ xấu hổ, sắc mặt âm trầm liếc Sở Du Ninh một cái: "Đó là rượu!"

Mọi người gật đầu, hiểu! Đều hiểu!

"Ha ha, không ngờ Dự Vương lớn như vậy rồi mà còn nghịch rượu lên người, quả nhiên là tâm hồn trẻ thơ."

Cảnh Huy Đế cười hòa giải, còn cười thật tươi.

Thật mẹ nó tâm hồn trẻ thơ!

Dự Vương mặt lạnh nói với Cảnh Huy Đế: "Bản vương vài ngày nữa sẽ lên đường trở về Việt Quốc, bảo công chúa của quý quốc chuẩn bị đi."

Cảnh Huy Đế trong lòng mừng thầm, trên mặt giả vờ giữ lại: "Dự Vương không chơi thêm vài ngày nữa sao? Kinh thành vẫn còn nhiều chỗ hay ho lắm."

Chơi là không thể chơi, hắn sợ mình chơi mất mạng.

Ngay cả hỏa lôi cũng không làm gì được Du Ninh công chúa này, nói là tổ tông hiển linh, ban đầu hắn còn không tin, nhưng vừa rồi hàn ý kia lại dọa hắn són tiểu ra quần, khiến hắn không khỏi có chút tin tưởng.

Hơn nữa, nếu Khánh Quốc thật sự chế tạo ra thứ có thể khiến vũ khí của họ tắt lửa, hắn phải nhanh chóng trở về báo cáo chuyện này.

Dự Vương được dìu xuống, che che đậy đậy rời đi, cả người như thể bị mưa to gió lớn tàn phá.

Sở Du Ninh vốn muốn để Dự Vương sau này hễ muốn đụng đến nữ nhân là sẽ không ngóc đầu lên được, nhưng nghĩ lại có chút không đạo đức.

Tứ công chúa tự nguyện gả đi, nàng không thể để người ta thủ tiết, ở mạt thế hai người nguyện ở bên nhau đều là vì sự hòa hợp của cuộc sống.

Tuy nhiên, sau này có vì có bóng ma tâm lý mà thỉnh thoảng són tiểu hay không thì nàng không biết.

Người Việt Quốc đã đi, Cảnh Huy Đế cũng đuổi Tứ công chúa đi, tiệc vẫn tiếp tục.

Không còn người Việt Quốc, tiệc này ngược lại náo nhiệt hơn, đều ngầm ăn mừng Khánh Quốc của họ cuối cùng cũng trút được một cơn tức.

"Du Ninh, phò mã của ngươi còn bị thương, hai đứa về nghỉ sớm đi." Cảnh Huy Đế đột nhiên lên tiếng.

"Phụ hoàng, người đây là dùng xong rồi thì vứt bỏ sao? Ta đang cấm túc đàng hoàng thì người gọi ta đến, giờ đến một miếng ăn cũng không cho đã muốn đuổi ta đi?"

Sở Du Ninh nhìn những món ăn ngon trên bàn, đã đến rồi mà không ăn một bữa rồi đi thì thật uổng phí.

Cảnh Huy Đế nghẹn họng, cái gì mà cấm túc đàng hoàng, thật là dám nói.

"Ngươi không nói trẫm cũng quên, ngươi về tiếp tục cấm túc đi."

Sở Du Ninh trừng mắt: "Không phải người cấm túc ta là để người Việt Quốc không tìm ta gây phiền phức sao? Giờ phiền phức vẫn tìm đến tận cửa, cấm túc hay không cấm túc còn có gì khác biệt?"

Quần thần đồng loạt nhìn về phía Cảnh Huy Đế, vẻ mặt bừng tỉnh.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 144: Chương 144



Thì ra mục đích cấm túc là ở đây, bệ hạ đối với Du Ninh công chúa đúng là dụng tâm lương khổ.

Bọn họ thầm nâng vị trí của Du Ninh công chúa trong lòng bệ hạ lên một bậc.

Cảnh Huy Đế:...

Ông ta dù là đế vương cũng phải giữ thể diện chứ!

"Được rồi, coi như lần này ngươi có công, chuyện cấm túc này coi như bỏ qua, sau này ngươi an phận cho trẫm một chút." Cảnh Huy Đế vốn cũng không định để nàng tiếp tục cấm túc.

"Chẳng lẽ người thật sự muốn lấy cớ ta đến Hộ bộ đòi lương mà cấm túc ta sao? Hộ bộ rõ ràng có lương lại cố tình nợ lương hướng không phát, sao người không phạt bọn họ? Hay là người cho rằng binh sĩ biên quan uống không khí là có thể đánh trận?"

Nói như thể trước đây nàng có tội vậy, nếu không phải tính đến việc có thể trèo tường, nàng mới không ngoan ngoãn chấp nhận cấm túc.

Chuyện lương hướng được nhắc lại, hầu hết mọi người trong điện đều lo lắng, đặc biệt là Hộ bộ Thượng thư Văn Tranh.

Ông ta nghi ngờ phủ tướng quân đang tức giận vì Văn gia hủy hôn, muốn kéo ông ta xuống khỏi vị trí Hộ bộ Thượng thư.

"Phụ hoàng, Du Ninh và phò mã cũng vất vả chạy đôn chạy đáo lâu như vậy rồi, hay là thêm một chỗ ngồi cho muội ấy và phò mã ngồi xuống đi."

Đại hoàng tử im lặng cả buổi tối cuối cùng cũng lên tiếng.

"Lưu Chính, còn không mau đi làm." Cảnh Huy Đế tức giận đến đỏ mặt.

Thẩm Vô Cữu vẫn luôn ngồi bên cạnh im lặng như gà, trong chuyện Dự Vương lần này, công chúa ấm ức thì hắn cũng ấm ức không kém, cứ để công chúa trút giận đi, dù sao chuyện này những người có mặt ở đây đều có trách nhiệm.

Lưu Chính nhanh chóng bảo người dọn dẹp chỗ ngồi của người Việt Quốc, lại bày thêm bàn, để Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu ngồi xuống.

Sở Du Ninh ngồi xuống là ăn ngấu nghiến, cung nhân theo tiêu chuẩn dâng lên thức ăn, trên bàn không thể tránh khỏi có rượu.

Ở mạt thế, t.h.u.ố.c lá và rượu đã sớm trở thành truyền thuyết, cũng có một số người lén cất giữ, vì có một số loại rượu càng để lâu càng thơm, không bị hỏng, một ngụm phải đổi nửa tháng lương thực.

Nghe nói uống rượu có sáu cấp độ, cấp độ một hơi men, cấp độ hai hơi say, cấp độ ba hơi chếnh choáng, cấp độ bốn say khướt, cấp độ năm say mèm, cấp độ sáu say như chết.

Đội Bá Vương Hoa của bọn họ không nghiện rượu đến mức đó, nhưng cũng không chịu được việc nàng muốn nếm thử cảm giác sáu cấp độ này.

Tay Sở Du Ninh vừa đưa đến bình rượu thì bị Thẩm Vô Cữu nắm lấy.

"Ừm?" Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn hắn.

Thẩm Vô Cữu vẻ mặt nghiêm túc: "Công chúa không được uống rượu."

Sở Du Ninh: "Ta còn chưa uống, sao ngươi biết ta không uống được."

"Không giấu gì công chúa, nếu thấy công chúa uống thì ta cũng muốn uống, nhưng ta lại đang bị thương."

Chủ yếu là hắn có linh cảm công chúa uống rượu sẽ xảy ra chuyện.

Sở Du Ninh bĩu môi: "Vậy ta uống trộm không được sao?"

"Nhưng trên người công chúa sẽ có mùi rượu, nghĩ đến việc công chúa được uống còn ta thì không, cơn nghiện rượu sẽ nổi lên như vạn kiến cắn tim, công chúa không muốn ta khó chịu như vậy chứ?"

Sở Du Ninh:... Nàng chỉ muốn uống rượu thôi mà, sao lại khó khăn thế này.

Thẩm Vô Cữu tiếp tục ra sức: "Công chúa không phải nói sẽ đối xử tốt với ta sao?"

Phải rồi! Nàng nói được làm được!

Sở Du Ninh đảo mắt, sảng khoái buông tay: "Vậy ta không uống nữa."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 145: Chương 145



Cùng lắm thì nàng trốn đi uống, nơi này lại không phải là thế giới không có rượu.

Cảnh Huy Đế thấy hai người tụ lại một chỗ, còn nắm tay nhau dính dính, đúng là có chút giống đôi vợ chồng mới cưới.

Lúc này, thống lĩnh cấm quân mới vào nói đã bắt được người khả nghi, đồng thời trên nóc nhà cách phủ kho Hộ bộ không xa tìm thấy thuốc súng.

Mọi người nghe xong đều hít một hơi, đây là muốn cho nổ tung quốc khố sao! Thật là quá ngông cuồng, đây là chẳng sợ Khánh Quốc truy cứu, hay là cho rằng Khánh Quốc không dám truy cứu?

Sở Du Ninh nhận lấy chén trà Thẩm Vô Cữu đưa cho uống một ngụm, thỏa mãn kêu lên một tiếng, nhìn về phía Cảnh Huy Đế: "Cho nên phụ hoàng, người có nên cảm ơn ta không? Nếu không phải ban ngày ta gần như chuyển hết kho lương của người đi, nếu thật sự bị nổ tung sẽ tổn thất thảm trọng."

"Ngươi còn muốn trẫm cảm ơn ngươi thế nào?" Cảnh Huy Đế tức đến bật cười.

Sở Du Ninh suy nghĩ rất nghiêm túc: "Cho ta thêm năm trăm cân gạo?"

"Gạo trẫm mới cho ngươi hôm trước ngươi đã ăn hết rồi sao?"

Rốt cuộc là có bao nhiêu chấp niệm với gạo, đường đường là công chúa, nhiều thứ quý giá như vậy không muốn, lại cứ thích gạo.

"Ta phát hiện năm trăm cân gạo vẫn còn hơi ít, ta phải nuôi quá nhiều người."

Ở mạt thế, vừa tiết kiệm vừa xen kẽ ăn dịch dinh dưỡng, năm trăm cân gạo ước tính cũng chỉ đủ cho đội Bá Vương Hoa ăn nửa tháng, nơi này không thiếu đồ ăn, bữa nào cũng ăn no nê, điều này khiến nàng có cảm giác khủng hoảng, may là nàng phát hiện ra người ở đây ăn rất ít, rất dễ nuôi.

Cảnh Huy Đế lại không vui, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu: "Cả phủ tướng quân đều do công chúa nuôi sao?"

Thẩm Vô Cữu bất lực: "Thưa bệ hạ, phủ tướng quân vẫn nuôi nổi công chúa."

Hắn cũng không biết công chúa mắc chứng thích lương thực từ đâu ra, có lẽ là do đói lâu ngày nên hình thành thói quen?

Giống như lúc hắn mới ra chiến trường, m.á.u b.ắ.n vào mắt sẽ chóng mặt buồn nôn, cuối cùng ngay cả quần áo cũng đổi sang màu đỏ, nhìn đâu cũng thấy màu đỏ, lâu dần thì quen, không nhìn thấy ngược lại còn không yên tâm.

"Đều là người một nhà, ta có một miếng ăn thì đương nhiên cũng phải có một miếng cho họ. Còn nữa, ta có sáu nha hoàn, không đúng, vừa thêm một người nữa, bảy nha hoàn hai ma ma phải nuôi, cộng thêm bên Tiểu Tứ..."

Sở Du Ninh bẻ ngón tay, đột nhiên tức giận: "Phụ hoàng, năm trăm cân không đủ!"

Cảnh Huy Đế:...

Ồ, ngươi cho rằng bọn họ là người một nhà nên cứ việc moi móc từ chỗ phụ hoàng ngươi, có nghĩ đến cảm nhận của phụ hoàng ngươi không?

"Trẫm nghe nói ngươi đã giảm bớt người hầu hạ xuống còn sáu nha hoàn, hai ma ma, còn thấy nhiều sao? Chẳng lẽ Trương ma ma không nói cho ngươi biết, ngươi gả đi, phủ tướng quân cũng phải phụ trách nuôi người của ngươi ư?"

Phải biết rằng nếu thật sự theo đúng quy cách thì đích công chúa xuất giá số người hầu hạ còn phải tăng lên gấp mấy lần.

"Người của ta tại sao lại để người khác nuôi?" Sở Du Ninh trừng mắt.

Cảnh Huy Đế nói không lại nàng, liên tục đáp ứng.

Dù sao cũng chỉ là năm trăm cân gạo, miễn công chúa không bị ủy khuất, ông ta là hoàng đế cũng không thấy thua thiệt.

Quay trở lại vấn đề chính, Cảnh Huy Đế cầm thuốc s.ú.n.g thống lĩnh cấm quân mang đến xem xét, Khánh Quốc không phải là không phái người đến Việt Quốc học hỏi, đáng tiếc nơi Việt Quốc chế tạo vũ khí này được canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả nguyên liệu từ đâu cũng không ai biết.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 146: Chương 146



Cảnh Huy Đế đặt thuốc s.ú.n.g xuống: "Phát hiện ra thế nào?"

"Thưa bệ hạ, là người đó nhảy từ trên nóc nhà xuống làm kinh động đến cấm quân canh gác gần đó."

Cảnh Huy Đế sửng sốt: "Tự nhảy xuống?"

Thống lĩnh cấm quân gật đầu: "Đúng vậy, người đó nhảy xuống không lâu sau thì hét lớn có ma."

Cảnh Huy Đế cùng những người khác đều nhìn về phía Sở Du Ninh.

Công chúa nói tổ tiên hiển linh không phải là thật chứ? Khánh Quốc bị Việt Quốc ức h.i.ế.p quá đáng, đến cả tổ tiên cũng không nhìn nổi nữa sao?

Cảnh Huy Đế trầm ngâm một lát: "Thả hắn về, để Việt Quốc biết tổ tiên Khánh Quốc ta cũng không tệ."

Chủ yếu là không cần thiết giữ một người gây thêm chuyện.

"Tuân lệnh!" Thống lĩnh cấm quân chắp tay lui xuống.

Ánh mắt của mọi người đều tò mò nhìn về phía thuốc súng, Binh bộ Thượng thư cảm thấy lần này cuối cùng cũng có vũ khí hoàn chỉnh để nghiên cứu, đang âm thầm mong đợi.

Nhưng mà——

"Thẩm tướng quân, vì sau này ngươi cũng sẽ không về biên quan nữa, thuốc s.ú.n.g này giao cho ngươi nghiên cứu, năm xưa tổ phụ ngươi c.h.ế.t vì vũ khí này, hy vọng có một ngày ngươi cũng có thể chế tạo ra, dùng nó báo mối nhục trong trận chiến năm đó."

Thẩm Vô Cữu nhận lấy thuốc s.ú.n.g Lưu Chính đưa tới, trong lòng cảm thấy trăm mối ngổn ngang.

Hắn không ngờ Cảnh Huy Đế lại giao chuyện này cho hắn làm, phải biết rằng, sau khi mơ thấy giấc mơ đó, trên đường trở về hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc cải triều đổi đại, so với việc để Khánh Quốc diệt vong trong tay hôn quân chỉ thích mỹ nhân không thích giang sơn, chẳng thà diệt vong trong tay hắn.

Chỉ là đêm nay ở Việt Quốc, Dự Vương nhất quyết muốn công chúa đi hòa thân, hôn quân lại biểu hiện rất đáng khen, khiến hắn cảm thấy hôn quân này có lẽ vẫn còn cứu vãn được.

Chủ yếu là...

Thẩm Vô Cữu nhìn Sở Du Ninh đang ăn hai má phồng lên, nếu hắn lật đổ Cảnh Huy Đế, công chúa trước mắt này chẳng phải sẽ trở thành công chúa của triều đại trước sao?

Cảnh Huy Đế không biết Thẩm Vô Cữu đang âm thầm muốn kéo ông ta xuống khỏi long ỷ, ông ta cũng không quan tâm quần thần nghĩ thế nào, vẫy tay gọi Sở Du Ninh lên.

Mọi người thấy vậy thì càng trợn tròn mắt.

Cho nên, Du Ninh công chúa buông thả bản tính không phải là không có lý do, bởi vì bệ hạ cũng chính là một người buông thả bản tính.

Sở Du Ninh lần đầu tiên lên ngự tọa, không có cảm giác gì, chỉ là ngồi cao hơn một chút.

"Ngươi làm sao biết quả hỏa lôi đó không nổ được?" Cảnh Huy Đế hỏi.

"Không phải đã nói rồi sao, tổ tiên hiển linh, tổ tiên không cho nó nổ, lửa đó sẽ không cháy được."

Sở Du Ninh thấy quả đào trên bàn Cảnh Huy Đế to tròn hơn của mình, liền đưa tay lấy một quả.

Những người luôn chú ý đến hoàng đế đều kinh ngạc đến rớt cả cằm, thế mà bệ hạ lại không có vẻ gì là trách tội.

Mấy vị hoàng tử có mặt đều có vẻ mặt khác nhau, may mà Sở Du Ninh không phải là hoàng tử.

Qua chuyện hôm nay, có thể thấy Du Ninh có vị trí quan trọng trong lòng phụ hoàng đến mức nào, quan trọng đến mức có thể khiến phụ hoàng trực tiếp xé rách mặt mũi với Việt Quốc, còn dung túng cho nàng như vậy.

Cảnh Huy Đế không trách, chỉ là một quả đào thôi mà, đã cho nhiều lương thực như vậy rồi, còn thiếu một quả đào sao?

"Vậy tổ tiên còn có thể hiển linh nữa không?"

Nghĩ đến người Việt Quốc muốn cho nổ quốc khố nhưng lại không khống chế được bản thân nhảy xuống từ trên nóc nhà, Cảnh Huy Đế đột nhiên có chút tin rồi.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 147: Chương 147



Nàng cắn một miếng đào: "Tổ tiên nói, vì phụ hoàng hôn quân, tổ tiên mới phải hiển linh."

"Nói bậy!" Cảnh Huy Đế trừng mắt, ông ta không nên gọi nàng lên đây.

"Ta nói bậy chỗ nào, sau này người sẽ vì một mỹ nhân mà vong quốc!"

Sở Du Ninh trừng mắt đáp trả, đôi mắt vốn đã tròn xoe khi trừng lên càng thêm linh động sáng ngời.

"Không thể nào!"

"Làm sao chứng minh?"

"Chuyện chưa xảy ra trẫm làm sao chứng minh được! Ngươi còn nói Thẩm Vô Cữu tử trận sa trường, sao hắn lại sống sót trở về."

Tiếng Sở Du Ninh nghẹn lại, sau khi nguyên chủ có được ký ức kiếp trước đã từng nói chuyện này với hôn quân, nhưng hôn quân không tin một dấu chấm câu nào.

Nàng ngẩng đầu lên: "Đó là vì tổ tiên nhà hắn cũng hiển linh."

Cảnh Huy Đế:...

Tức quá nhưng không thể đánh, ngoài việc nàng là khuê nữ của ông ta thì còn là ông ta đánh không lại.

Những người khác không nghe rõ hai người nói gì trên đó, chỉ có thể đoán là cãi nhau qua biểu cảm và giọng nói lúc to lúc nhỏ.

Thẩm Vô Cữu lại biết, công chúa hẳn là lại chọc giận Cảnh Huy Đế rồi.

Quả nhiên, ngay sau đó, Cảnh Huy Đế đã đuổi người về, Sở Du Ninh còn ôm một đĩa vịt quay đi theo.

"Thẩm tướng quân." Cảnh Huy Đế lại gọi tên.

"Thần nghe." Thẩm Vô Cữu chắp tay.

"Trẫm thấy vết thương của ngươi cần tĩnh dưỡng, cả ngày chạy tới chạy lui bao giờ mới dưỡng lành được, hay là trẫm ban cho ngươi một ân điển, đến trang viên hoàng gia ngoài kinh thành dưỡng thương đi. Đưa công chúa theo cùng, công chúa ở trong cung lâu rồi chưa được ra ngoài đi dạo, ngươi đưa nàng đến trang viên hoàng gia chơi."

Thẩm Vô Cữu:...

Đây là sợ công chúa gây gổ với người Việt Quốc nên mới nghĩ ra cách này để hắn đưa công chúa đi tránh sao? Thật là... không dễ dàng.

"Đúng vậy, Thẩm tướng quân dưỡng thương cho khỏe mới là việc chính."

"Đúng đó, bệ hạ còn chờ ngài chế tạo ra vũ khí đủ sức chống lại Việt Quốc."

Những thần tử hiểu ý nhanh chóng phụ họa, giờ họ chỉ cầu mong tiễn được người Việt Quốc đi một cách thuận lợi, đừng để xảy ra thêm chuyện gì nữa.

Thẩm Vô Cữu cười lạnh, nếu hôm nay không phải công chúa có khả năng khiến hỏa lôi không nổ được, ép Dự Vương từ bỏ ý định bắt công chúa đi hòa thân thì những người này chắc sẽ khuyên bệ hạ giao công chúa ra mất.

Nhắc đến vũ khí, Sở Du Ninh cầm lấy mũi tên thuốc s.ú.n.g mà Thẩm Vô Cữu để sang một bên lên ngắm nghía.

Mũi tên thuốc s.ú.n.g này gồm đầu tên và ống thuốc súng, ống thuốc được cuộn bằng giấy, dây cháy ở đuôi, buộc gần đầu tên, thứ này hẳn là chưa đạt đến hiệu quả nổ, nhưng sau khi châm dây cháy có thể bất ngờ đốt cháy đồ vật.

Thời mạt thế của nàng, các nhà máy vũ khí đã sớm ngừng hoạt động, trước thời mạt thế, nhiều loại vũ khí nhiệt mạnh mẽ dùng một ít lại ít đi một ít, không có người, không có thiết bị, không có nguyên liệu thì rất khó chế tạo ra thuốc nổ có sức công phá kinh hoàng, lúc đó thuốc nổ phiên bản đầu tiên đã xuất hiện, không biết có phải cùng loại với thuốc s.ú.n.g ở đây không?

Đáng tiếc là tang thi nhạy cảm với âm thanh, trừ khi tang thi công thành thì mới không kiêng nể gì mà dùng vũ khí nhiệt, khi làm nhiệm vụ bên ngoài rất ít khi dùng, chỉ sợ vừa nổ xong thì đã bị tang thi nghe tiếng kéo đến chặn mất rồi.

Hình như nàng từng nghe một mẹ trong Bá Vương Hoa nhắc đến công thức, phòng khi có ngày bị vây khốn, có lẽ có thể dùng nguyên liệu tại chỗ để chế tạo thuốc nổ, nổ ra một con đường sống.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 148: Chương 148



Nhưng công thức là gì nhỉ? Nàng phải nhớ lại cho kỹ.

Mọi người thấy Sở Du Ninh tùy tiện cầm lấy mũi tên thuốc súng, tim cũng treo lên.

Đó là thứ có thể tùy tiện chơi sao?

Lỡ đang chơi không cẩn thận cháy mất thì phải làm sao? Thẩm Vô Cữu cũng vậy, thứ quan trọng như vậy có thể tùy tiện đặt ở đó sao? Bệ hạ đã giao phó nhầm người rồi.

Thẩm Vô Cữu chỉ nhìn chứ không ngăn cản, công chúa tuy đôi khi trông có vẻ trẻ con, nhưng hắn biết nàng biết nặng biết nhẹ.

Trước khi Cảnh Huy Đế lên tiếng ngăn cản, hắn chắp tay nói: "Thần tạ ơn bệ hạ, nhưng thần đưa công chúa đến trang viên gần Thẩm gia là được, ở đó cũng thanh tĩnh."

Vừa hay có thể đi xem Khương đạo trưởng nghiên cứu thuốc s.ú.n.g có tiến triển gì không.

"Cũng được."

Chỉ cần có thể đưa Sở Du Ninh tạm thời ra khỏi kinh thành thì đưa đi đâu cũng được.

Cảnh Huy Đế lại nhìn Sở Du Ninh, thấy nàng còn tiến lại gần ngửi ống thuốc súng, sắc mặt hơi đổi, vội vàng nói: "Du Ninh, ngươi đi cùng Thẩm tướng quân dưỡng thương, vừa hay nhân cơ hội này bồi đắp tình cảm."

"Tình cảm của chúng ta tốt lắm, không cãi nhau, cũng không đánh nhau."

Sở Du Ninh đặt mũi tên thuốc s.ú.n.g về chỗ cũ, bực bội phản bác.

Cảnh Huy Đế nghẹn họng, ai nói với ngươi không cãi nhau và không đánh nhau là tình cảm tốt.

Thẩm Vô Cữu cười nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, tình cảm giữa ta và công chúa rất tốt."

Mọi người:... Không hiểu sao lại thấy bị khoe mẽ.

"Trang viên có gì vui không?"

Sở Du Ninh hỏi Thẩm Vô Cữu, trong mắt lóe lên sự mong đợi, hoàn toàn không biết mình có mấy trang viên.

"Có gà, vịt, trâu, dê, còn có vườn cây ăn quả, ruộng đồng còn trồng lúa và hoa màu, công chúa có lẽ sẽ rất thích."

Người thích lương thực như nàng hẳn cũng sẽ thích xem những thứ này.

Quả nhiên, cả khuôn mặt Sở Du Ninh đều sáng bừng lên: "Đi! Nhất định phải đi."

Nàng đã tưởng tượng ra cảnh những cánh đồng lúa rộng lớn, nhìn quen cảnh đầy rẫy xác c.h.ế.t ở mạt thế, nàng vẫn rất mong chờ.

Thẩm Vô Cữu cười, dường như hắn đã nắm chắc kỹ năng chiều lòng công chúa. ...

Sở Du Ninh ăn xong cũng không đợi tiệc tan đã cùng Thẩm Vô Cữu lui xuống trước, trước khi đi còn không quên nhắc Cảnh Huy Đế đừng quên đưa lương thực cho nàng, lần này không nói năm trăm cân nữa, để Cảnh Huy Đế tùy ý, khiến Cảnh Huy Đế tức giận uống mấy ngụm rượu.

Trương ma ma vẫn đợi ở ngoài điện, thấy hai người đi ra, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.

Bà ta tuy không vào trong nhưng thỉnh thoảng có thể nghe thấy giọng nói của công chúa nhà mình, cũng nghe thấy phò mã nói cảm ơn hoàng hậu nương nương.

Ban đầu nương nương còn do dự không biết có nên để công chúa gả vào Anh Quốc Công phủ hay không, muốn thân càng thêm thân, hơn nữa công chúa cũng thân thiết với người Anh Quốc Công phủ, mãi đến khi Tứ hoàng tử ra đời mới khiến nương nương hoàn toàn hết hy vọng nhà mẹ đẻ, trước khi mất mới quyết định gả công chúa cho Trấn Quốc tướng quân.

Nếu nương nương biết được dưới suối vàng, thấy hai người đồng lòng đối ngoại, tình đầu ý hợp, chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Mặc dù công chúa này không phải là công chúa kia.

Nếu vết thương của phò mã có thể hoàn toàn khỏi hẳn thì tốt quá rồi, nhưng không thể ra chiến trường thì thôi, dù sao từ trước đến nay chưa từng có tướng quân là phò mã mà vẫn có thể nắm giữ trọng binh.

Cũng may phò mã bị thương nên bị cho là không thể ra chiến trường nữa, nếu không các đại thần kia cũng sẽ ép hắn giao ra binh quyền.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 149: Chương 149



Chiêu quý phi nghe tin truyền đến, thở dài tiếc nuối, bà ta vốn còn muốn xem quần thần gây sức ép bắt Du Ninh công chúa đi hòa thân, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà Du Ninh công chúa đã nổi danh không ít.

Còn về việc đột nhiên có sức mạnh kỳ lạ, chỉ có thể nói hoàng hậu giấu quá kỹ.

May mắn thay, mặc dù trước đây Du Ninh công chúa nhiều lần nhắm vào nhi tử của bà ta nhưng cũng không dám thực sự ra tay, nếu không, với mức độ được sủng ái như hiện nay, bệ hạ sẽ đứng về phía nào còn chưa biết.

Chiêu quý phi không nghi ngờ Du Ninh công chúa này đã đổi người, sau khi hoàng hậu mất, hậu cung đều là tai mắt của bà ta, Du Ninh công chúa đổi người bà ta không thể không biết, Trương ma ma cũng không có bản lĩnh tìm người đánh tráo, trừ khi năm đó hoàng hậu sinh đôi, điều đó càng không thể.

Chỉ có thể nói Du Ninh công chúa trước đây bị hoàng hậu đè nén, giờ thì ngọn núi đè nặng nàng đã không còn cho nên mới hoàn toàn bộc lộ bản tính, cộng thêm bị Trương ma ma dụ dỗ, có bộ dạng như hiện nay cũng không có gì lạ, dù sao Du Ninh công chúa trước đây cũng là người dễ tin người.

Nói về mấy chuyện nàng làm, có chuyện nào không liên quan đến phủ tướng quân?

Hừ, tám phần là bị lợi dụng.

Trước đây bị Anh Quốc Công phủ lợi dụng, giờ lại bị phủ tướng quân lợi dụng, thật sự là sửa thế nào cũng không sửa được cái ngu.

Nghĩ rằng lấy lòng phủ tướng quân là có thể trói chặt quân Thẩm gia vào Tứ hoàng tử? Thẩm Vô Cữu bị thương sau này không thể ra chiến trường nữa, quân Thẩm gia sớm muộn gì cũng rơi vào tay người khác.

*

Đến giờ hợi, đi trên đường có thể cảm nhận rõ kinh thành vừa trải qua một phen kinh hoàng đã hoàn toàn quay về bình ổn.

Phủ tướng quân vẫn sáng đèn, mấy vị phu nhân vẫn ngồi chờ tin tức, mãi đến khi thấy hai người đều bình an trở về mới đi nghỉ.

Thẩm Vô Cữu tiễn Sở Du Ninh vào phòng mới quay về Đông Khóa Viện.

Ngoài cửa thư phòng, Trình An ôm một cái vò chờ hắn.

Thẩm Vô Cữu xua tay cho hai gia binh khiêng hắn về lui xuống, dẫn Trình An vào phòng.

"Chủ tử, thuộc hạ đã thả người đó rồi. Nghe nói cấm quân cũng tìm được tên b.ắ.n thuốc s.ú.n.g trên nóc nhà cách Hộ bộ không xa, triều đình chỉ biết có tên bắn, không biết còn có thứ này."

Trình An đưa vò thuốc s.ú.n.g cho Thẩm Vô Cữu.

Thẩm Vô Cữu nhận lấy, để nghiên cứu vũ khí của Việt Quốc, từ thời phụ thân hắn đã bắt đầu phái người nhặt một số tàn dư mà Việt Quốc đã sử dụng mang về xem xét, cũng từng phái người liều c.h.ế.t xâm nhập Việt Quốc do thám.

Tuy nhiên nơi chế tạo thuốc s.ú.n.g được canh phòng nghiêm ngặt, cuối cùng bỏ mạng không biết bao nhiêu người, nhưng thành phẩm mang về cũng không đoán ra bên trong làm bằng thứ gì.

Bột thuốc s.ú.n.g đó có nhiều màu, nhiều loại vật liệu trộn lẫn vào nhau, chỉ nhìn bằng mắt thường và ngửi bằng mũi hoàn toàn không phân biệt được bên trong có những gì.

Thẩm Vô Cữu vẫn không từ bỏ, cẩn thận mở cái vò đã niêm phong, đổ một ít ra giấy, kết quả vẫn vậy, phân biệt kỹ càng vẫn không có manh mối.

Hắn gói thuốc s.ú.n.g lại, chuẩn bị ngày mai mang đến cho Khương đạo trưởng, Khương đạo trưởng đã có thể luyện đan nổ lò, có lẽ có thể nhận ra bên trong có những thứ gì.

Không lâu sau, Trình Hựu trở về, nói rằng hai vạn quân đã đóng quân bên ngoài thành.
 
Back
Top Bottom